1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng bà xã phúc hắc - Thiền Nhược Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 5: Muốn kết hôn

      Từ vườn trà của Dung gia ra, đường Mộc Yên luôn có loại cảm giác đúng. Cứ như vậy đáp ứng trở thành vợ người khác sao? Gả cho người đàn ông hoàn toàn xa lạ? thở dài sâu, cảm thấy hiểu nổi.

      Cảm xúc có chút phức tạp, lấy di động ra, gọi cho người bạn tốt là Tưởng Vũ Phi, sau lúc lâu mới có tín hiệu.

      Khi Tưởng Vũ Phi còn chưa gì, giành trước "Tớ biết cậu là Tưởng Vũ Phi rồi, thân ái, cần vừa bắt máy liền tự giới thiệu như vậy đâu."

      Nghe đầu bên kia truyền đến thanh cười khẽ, khóe môi Tưởng Vũ Phi cũng giơ lên độ cong, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh như băng ."Hứa Nhã Như lại ngược đãi cậu ?"

      Mộc Yên nhíu mi, từ sau lần đó chọc giận Hứa Nhã Như bị đuổi ra khỏi nhà, Tưởng Vũ Phi liền định nghĩa trong đầu bé lọ lem bị mẹ kế ngược đãi.

      "Cám ơn Tưởng đại tiểu thư quan tâm, có thể đừng đem hình tượng của tớ biến thành bi thảm như vậy được ."

      "Cậu thực rảnh rỗi?" Quen biết nhiều năm như vậy, Mộc Yên tự nhiên biết những lời này của Tưởng Vũ Phi ý muốn ' có việc gì gọi tớ làm gì' .

      "Tiểu Tầm Tã, tớ muốn kết hôn ." Ngữ điệu thực bình thản, giống như Mộc Yên về thời tiết hôm nay vậy.

      "Ân."

      Câu trả lời vô cùng đơn giản, làm cho Mộc Yên nhịn được tán thưởng trong lòng, Tiểu Tầm Tã nhà mình hổ là tinh trong giới buôn bán, xử sợ hãi, bạn tốt mười chín tuổi muốn kết hôn cũng kích động. Tưởng mỹ nhân ngay sau đó mới câu khiến cho Mộc Yên biết được là bản thân hiểu sai.

      "Sở Hoán coi như có mắt."

      "Sở Hoán?" Mộc Yên kinh ngạc, "Cái này mắc mớ gì đến ta?"

      "Chẳng lẽ phải Sở Hoán quăng tiện nhân kia để kết hôn với cậu?" Khó có khi nghe được khẩu khí thô bạo của Tưởng đại tiểu thư, ngờ lại là vì chuyện của .

      " phải cùng Mộc Cẩm đính hôn tháng trước rồi sao." Mộc Yên day thái dương tỏ vẻ thập phần bội phục sức tưởng tượng của Tưởng đại tiểu thư.

      "Vậy cậu kết hôn với ai?" Ở bên kia Tưởng Vũ Phi nhíu mày.

      " Đối tượng kết hôn của tớ là Đại thiếu gia Dung gia." Mộc Yên tự giác lo lắng thanh có chút lại."Là ba tớ tìm người cho tớ ."

      "Cái gì? Mộc Yên tiểu thư cậu điên rồi sao? Cậu nhớ mình mấy tuổi sao?"

      "Mười chín a!" Mộc Yên bất đắc dĩ thở dài.

      "Hừ, còn nhớ sao!" Tưởng Vũ phi hừ lạnh, "Cậu cho hôn nhân là trò đùa sao, cho mình là con nít sao, cũng chỉ là tên Sở Hoán, cần phải cam chịu như thế!"

      Mộc Yên trầm mặc nghe bạn tốt trách móc nặng nề, có tức giận, lại càng cảm thấy bạn mình nhiều chuyện, bởi vì biết chỉ có chuyện của Mộc Yên mới làm Băng mỹ nhân Tưởng Vũ Phi tức giận thậm chí là phát cuồng.

      "Ở đâu?" Tưởng Vũ Phi thở hổn hển.

      "Tớ ở bên ngoài, lái xe sắp về nhà rồi."

      Ngắt điện thoại xong, Tưởng Vũ Phi lấy áo khoác vội vàng ra khỏi văn phòng.

      Hoa viên dưới lầu.

      Xe chậm rãi dừng trước biệt thự Porsche màu trắng. Tưởng Vũ Phi xuống xe, liền thấy Mộc Yên mặc váy dài màu lam nhạt đứng ở trước nhà vẻ mặt sáng như ngọc.

      " Vào ." Tưởng Vũ Phi nhìn vô cùng thân thiết nắm cánh tay liền nhíu mày.

      Mộc Yên cười khẽ, biết Tưởng Vũ phi ghét nhất người khác kéo cánh tay mình, nếu là người khác phỏng chừng sớm bị đẩy ra rồi.

      Phòng khách rộng mở, bên bàn trà thủy tinh trong suốt đặt hai ly cà phê vừa mới pha.

      " ?" Tưởng Vũ Phi ngồi ở đối diện.

      "Tiểu Tầm Tã, tuy rằng chuyện này có điểm thái quá, nhưng cậu cũng cần chuyện giống như thẩm vấn phạm nhân đâu." Mộc Yên bỏ muỗng cà phê ra đổ sữa vào khuấy đều lên, bưng lên nhấp ngụm, mỉm cười tán thưởng , "Thú vị phải sao."

      " cần chuyển đề tài." Nhìn ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Mộc Yên cười khổ, tâm tư của quả nhiên vẫn bị phát .

      "Hôm nay dựa theo ý của ba gặp Dung Đại thiếu gia, chuyện sau đó cậu biết."

      "Là Hứa Nhã Như bức cậu đúng ?" Tưởng Vũ Phi lạnh lùng nhìn thẳng .

      " có." Nàng chậm rãi khuấy ly cà phê, tóc mềm mại nhàng bung xuống che khuất nửa khuôn mặt của Mộc Yên, bởi vì ánh sáng chiếu tới mà ở hai gò má trắng nõn trở nên tối đen.

      Nàng tự giễu bĩu môi, "Tiểu Tầm Tã, hôn này phải tớ muốn hủy là hủy được."

      "Phanh!" Ly cà phê va chạm với bàn trà thủy tinh phát ra tiếng vang lớn, Tưởng Vũ Phi cười lạnh, "Như thế nào, bọn họ còn dám bức bách cậu hay sao?"

      Mộc Yên lắc đầu, "Tiểu Tầm Tã chuyện này đơn giản như vậy, tớ đáp ứng cũng là có nguyên nhân ."

      "Cậu có phải bị bọn họ bắt được nhược điểm gì hay ?" Tầm mắt Tưởng Vũ Phi sâu sắc.

      "Cậu nghĩ đến ai vậy?" Nàng giương mặt lên, thần sắc trơn bóng cùng nụ cười sáng như ngọc."Có lẽ, kết hôn cùng Dung Đại thiếu gia cũng phải chuyện gì xấu?"

      Nghe khẩu khí Mộc Yên thoải mái, Tưởng Vũ Phi bất đắc dĩ, "Mộc Yên, cậu, con mẹ nó cho tớ nghe , tớ mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì mà muốn cùng Dung thiếu gia kết hôn , tớ chỉ hy vọng cậu phải làm vậy để trả thù Sở Hoán hoặc để bản thân phát tiết. Hôn nhân phải trò đùa."

      Nhìn Tưởng Vũ phi tính tình táo bạo giống con trai, nhưng lại vì chuyện của mình mà kiên nhẫn chuyên chú, giống như người chị vĩnh viễn dặn dò hết chuyện. Mộc Yên nhìn mỉm cười : “ Tớ biết ." hiểu Tưởng Vũ Phi là hận thể đem tâm ý mang ra trước mặt .

      "Cậu a, tốt nhất đừng làm cho tớ lo lắng!" Hừ lạnh tiếng, cơn tức của Tưởng Vũ Phi khí cũng tiêu biến hơn phân nửa.

      " , tại phải rất tốt sao tiểu Tầm Tã?"

      "Nha đầu chết tiệt kia, cậu có tốt hay , chính cậu là người ràng nhất."

      "Dù sao muốn như vậy ! Tớ chờ ngày cậu làm phù dâu cho tớ!" Mộc Yên qua, ôm tức giận bên cạnh tiếp tục , "Hôn lễ sắp tới, vừa về nước tớ đột nhiên phát chính mình có bộ quần áo nào hết? Tiểu tầm tã, giúp tớ chọn lễ phục được ?"

      Nàng nghiêng đầu hỏi trước mắt khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, thần sắc như hoa cười khẽ.

      ", cậu cho là ai cũng nhàn nhã giống cậu sao." Sửa sang lại quần áo chút, Tưởng Vũ Phi chuyển người liền lưu loát ra ngoài .

      Mộc Yên: "..."
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 6: khúc bi thương

      Trung tâm thành phố Rhino, nhà hàng Tây.

      "Dung thiếu gia, đây là vị trí ngài muốn." Dung Lạc gật đầu, kéo chiếc ghế dựa bằng gỗ lim ra chậm rãi ngồi xuống.

      Cửa sổ sát đất sáng trưng, bên ngoài là những đóa Tường Vi trắng nở rộ.

      "Dung thiếu gia, ngài muốn dùng gì ạ?" Phục vụ tuấn cung kính đưa thực đơn tới.

      hề lật ra xem, Dung Lạc thản nhiên phân phó: " ly cà phê băng Mexico."

      "Dạ, ngài chờ lát."

      Dung Lạc im lặng ngồi, ngũ quan tinh xảo, tóc đen như hắc ngọc. bấm tay, chút lại gõ gõ mặt bàn, tựa hồ suy nghĩ cái gì.

      "." Dung Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông về phía cười đến mặt mày sáng lạn.

      "Dung Trạch thiếu gia trở lại." Chu Hàn mỉm cười kéo cái ghế bên cạnh Dung Lạc ra mời Dung nhị thiếu gia ngồi. Dáng người cao lớn tuấn, khuôn mặt góc cạnh ràng như dao sắc, làn da tương đối trắng nõn.

      "Em còn chưa về nhà?" Dung Lạc nhíu mày, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của em trai mình, đoán.

      "Em ghé qua vườn trà của , để hành lý ở đó rồi." Dung Trạch cẩn thận lời , sợ chính mình sai cái gì chọc giận Dung Lạc bị ném về Dung gia."Em cũng ngồi ngây ngốc tuần rồi." Dung Trạch bĩu môi.

      "Em quyết định làm trong ngành đào tạo nghệ sĩ?"

      Dung Lạc đặt cà phê sang bên, thần sắc nhìn thẳng vào mặt . biết ước mơ từ của Dung là trở thành người đại diện xuất sắc, nhưng bởi vì mẹ vẫn cực lực phản đối làm cho thể về nhà.

      Thu hồi biểu tình vui cười, thân thể Dung Trạch thẳng tắp: ", đây là ước mơ của em, em biết mẹ là muốn tốt cho em, nhưng em bỏ cuộc."

      Trong khí đậm mùi hương cà phê Mexico. Sau lúc lâu, Dung Lạc gật đầu, qua vỗ vai Dung Trạch, "Muốn làm cứ làm, về phía mẹ, tìm cơ hội thích hợp để chuyện."

      Dung Trạch chấn động, nhìn hai của mình vỗ chính mình, cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Phải biết rằng Dung Đại thiếu gia ghét nhất là bị người khác đụng chạm.

      Trong lúc nhất thời, Dung Trạch cảm thấy hạnh phúc tới quá dễ dàng , hai chỉ ủng hộ mình mà còn muốn giúp đỡ khuyên bảo mẹ. nhếch miệng vui vẻ cười, ", thực đạt đến trình độ đó rồi. cứ việc yên tâm em nhất định cố gắng làm vẻ vang Dung gia, để cho hối hận về quyết định tại."

      "Tốt nhất là như vậy." Dung Lạc bưng cà phê lên chậm rãi uống, hai người bàn xong đề tài này.

      "Đói sắp chết rồi, bổn thiếu gia phải ăn bữa cho no mới được" Dung Trạch hưng phấn gọi phục vụ, trong phút chốc bàn đồ ăn bày ra đầy bàn, vui vẻ ngồi ăn.

      Dung Lạc bất đắc dĩ nhìn tướng ăn chật vật của em trai, vẻ mặt lạnh nhạt như trước ngồi uống cà phê.

      Trời tối đen, xuyên qua cửa sổ sát đất, bên ngoài là thế giới rực rỡ của ánh đèn nê ông. khúc dương cầm trong phòng ăn kết thúc, ánh mắt Dung Lạc tự chủ được chuyển về phía người chơi đàn. Dưới ánh đèn, thấy người con chậm rãi vào phòng ăn, đằng sau là phục vụ. Thân ảnh tinh tế đưa lưng về phía mình, nhìn thấy vẻ mặt của , nhưng Dung Lạc có thể cảm giác được đó vừa mới với nhạc sư gì đó.

      Trong chốc lát liền qua , nhạc sư đàn dương cầm đứng dậy vỗ vai , mỉm cười đưa microphone cho phục vụ rồi xuống. Ánh sáng của chùm đèn chiếu xuống váy dài màu chàm, người con im lặng ngồi trước cây dương đàn màu trắng, cái giá đỡ bên cạnh được điều chỉnh cho thích hợp với độ cao của .

      Khúc nhạc dạo mềm , thanh duyên dáng theo đầu ngón tay linh hoạt vang lên. Sau đó, cánh hoa khẽ mở, bắt đầu hát:

      "Nếu em ở Thiên đường nhìn , có biết tên của em

      Nếu em ở Thiên đường nhìn , có thể vẫn như trước

      Em phải học cách kiên cường, duy trì dũng cảm, bởi vì em biết em thuộc về Thiên đường

      ..."

      Phòng ăn có chút huyên náo, im lặng mà hát, ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu , lông mi dày bởi vì ánh hào quang che khuất mà hạ xuống. biết từ khi nào, nụ cười cũng dần dần mất , lúm đồng tiền cũng biến mất. Dung Lạc mi tâm nhăn lại.

      "...

      Nếu em ở Thiên đường gặp

      cầm tay của em sao

      ...

      Lại cho em ít ngày

      Em tìm được nơi em nên đến

      Bởi vì em biết em thuộc về Thiên đường

      ..."

      Ánh mắt mất mát, sườn mặt tái nhợt, còn có khóe môi câu lên nụ cười vô cùng trào phúng, làm cho Dung Lạc cảm thấy có vài phần kinh ngạc.

      Ở trong trí nhớ , mỗi lần gặp Mộc Yên đều tươi cười sáng lạn, bộ dáng có sức sống gấp mười lần. con ngươi đen thui như vậy, thâm thúy như vậy, rốt cuộc che dấu bao nhiêu cảm xúc.

      "...

      Thời gian có thể đả kích

      Thời gian có thể khiến khuất phục

      Thời gian cũng có thể khiến tan nát cõi lòng

      Theo điệu nhạc, nhắm mắt lại hát, tiếng hát của mang theo chất vấn, châm chọc, thậm chí còn có hận ý rất sâu.

      Ngồi trước cửa sổ sát đất, tầm mắt người đàn ông trước sau như trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn vẻ mặt của biểu diễn, tiếp tục uống cà phê nữa.

      "?"

      Dung Trạch đưa lưng về phía phòng ăn nghi hoặc nhìn Dung Lạc ngồi đối diện. Tầm mắt tựa hồ vẫn nhìn về chỗ rất lâu chuyển .

      Hơn nửa ngày nghe được Dung Lạc đáp lại, xoay người nhìn theo tầm mắt của về phía trong đại sảnh.

      ngồi trước đàn dương cầm hát , khúc nhạc bi thương phát ra loại cảm giác tâm tê liệt phế.

      tựa như hòa vào thế giới của riêng mình, thâm tình hát, chung quanh hết thảy mọi thứ đều trở nên ảm đạm, có ánh sáng.

      "...

      Nếu em ở Thiên đường cùng gặp mặt, còn có thể nhớ tên của em sao

      Nếu em ở Thiên đường cùng gặp lại, chúng ta còn có thể giống như lúc trước sao

      Em phải học tập kiên cường, duy trì dũng cảm,

      Bởi vì em biết en thuộc về Thiên đường

      ..."

      cuối tắt , kết thúc khúc nhạc.

      đứng lên, bên dưới truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

      mỉm cười cảm ơn mọi người, gò má lên má lún đồng tiền nhợt nhạt. Chớp mắt cái, làm cho Dung Lạc cảm thấy người con vừa rồi rối rắm đau đớn và người con tại mỉm cười là hai người.

      cười đến vô cùng sáng lạn, hai mắt lại sâu thấy đáy khiến cho người ta hít thở thông.

      Nhìn bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi rời khỏi phòng ăn, Dung Lạc đứng dậy ra ngoài.

      ", muốn đâu?"

      Dung Trạch kinh ngạc, nhìn trai của mình mất, phải là coi trọng kia chứ?

      Nghĩ nghĩ lại lắc đầu, bĩu môi, ấy lạnh lùng như vậy, tháng sáu có tuyết bay so với việc ấy thích còn đáng tin hơn. Huống chi tiểu nha đầu kia sợ là so với chính mình còn ít tuổi hơn !
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 7: Mười ngón tay đan vào nhau

      Toilet.

      Gương mặt sớm còn tươi cười như ngọc nữa, sắc mặt của tái nhợt, ảm đạm đôi mắt thậm chí có chút suy sụp.

      Mảnh kí ức đen tối kia điên cuồng ăn mòn đầu óc , làm cho tâm tình Mộc Yên cực kỳ phiền não.

      " là đáng chết!"

      Thấp giọng rủa tiếng, Mộc Yên điều chỉnh cảm xúc chút, nhìn vào gương hít sâu cái mới ra ngoài.

      Ngoài hành lang ánh đèn sáng rực, nàng cúi đầu chậm rãi về phía trước, hề biết từ lúc nào tới cuối dãy.

      Ý thức được có người chặn đường mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mắt như thước phim quay chậm, có chút kinh ngạc nhìn , lông mi nhàng vểnh lên, rất động lòng người.

      Dưới ánh đèn là khuôn mặt tuấn dật thanh lãnh quen thuộc.

      "Dung tiên sinh! khéo quá." Im lặng vài giây, liền mỉm cười chào hỏi .

      Dung Lạc nhìn , ánh mắt lạnh lùng giống như muốn đem nhìn thấu. trước mắt cười đến động lòng người, giống như người vừa rồi khóc đến hốc mắt đỏ ửng, thất hồn lạc phách đến nỗi làm cho người ta đau lòng và hoàn toàn là hai người khác nhau.

      " đúng là có duyên a, chúng ta lại gặp mặt." Con ngươi đen nhánh của sáng lên, " cũng tới đây ăn cơm sao?" Mộc Yên nghiêng đầu hỏi , vài sợi tóc rũ xuống trán có vài phần tinh nghịch.

      " hát hay lắm." Thanh vẫn như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho dù là tán dương cũng mang tia cảm xúc.

      Mộc Yên nghi hoặc, sau đó liền hiểu ra được muốn cái gì, trong mắt lên tia phức tạp nhưng lại biến mất rất nhanh.

      Hai má hơi đỏ ửng, ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu, "Dung tiên sinh quá khen." ai có thể nhìn thấy con mắt lúc này chút ánh sáng.

      "Lại đây." lên tiếng gọi .

      Mộc Yên kinh ngạc, giật mình thấy cổ tay bị Dung Lạc cầm lấy. Lòng bàn tay có chút lạnh, dán tại lên da thịt lại trở nên nóng bừng.

      "Dung tiên sinh?" hiểu quay đầu nhìn Dung Lạc lôi kéo mình nhanh về phía trước.

      Bước chân ta rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh, mặc váy dài tới cổ chân, giày cao gót cũng cực kỳ chật vật để vững, bởi vì hơn phân nửa cơ thể bị kéo về phía trước.

      Có lẽ là do váy dài tới chân, nên lảo đảo đứng vững, suýt nữa ngã về phía trước.

      "Cẩn thận dưới chân." Bàn tay to lộ khớp xương bắt được cánh tay .

      Tiểu Mộc Yên mượn sức ổn định thân thể sau đó lại bị dắt .

      " cám ơn ." cười nhìn sườn mặt Dung Lạc cảm ơn, Dung Lạc lại trầm mặc nhìn , chỉ là bước chân theo bản năng chậm lại.

      Mộc Yên bị lôi kéo đến góc sáng ở sát cửa sổ mới ngừng lại.

      ", vị tiểu thư xinh đẹp này là ai?" Dung Trạch nhìn thấy phía sau trai mình là vị tiểu mỹ nữ vừa mới hát xong, kinh ngạc thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống.

      "Mộc Yên, em trai của tôi Dung Trạch."

      để ý đến câu hỏi của em trai mình, Dung Lạc trước tiên giới thiệu Dung Trạch cho Mộc Yên làm có chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên kêu tên , giọng của ta rất êm tai, thời điểm gọi tên lộ chút réo rắt.

      “Xin chào, gọi tôi là Tiểu Yên được rồi." thanh lệ cười khẽ, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như tranh vẽ, đôi môi hồng nhạt như cánh hoa khẽ giương lên, lộ ra đôi má lúm.

      , chuyện này là sao?"

      Dung Trạch trừng mắt lớn, băng sơn vạn năm tan vì cái gì lại đứng chung với tiểu mỹ nữ khuynh thành như vậy a? là tuấn nam mỹ nữ cũng quá bình thường rồi, chuyện này xảy ra người trai mình làm cảm thấy kinh tâm động phách, cực kỳ kinh hãi? Huống chi tiểu mỹ nữ này tuổi lại còn , sợ là chỉ mới mười mấy tuổi thôi!

      "Mộc Yên là vị hôn thê của ." Nhìn vẻ mặt em trai hoài nghi nhìn mình, Dung Lạc rất nhanh trả lời nghi hoặc của .

      "Vị hôn thê?" Nghĩa là tiểu mỹ nữ trước mắt này sắp trở thành chị dâu của ? Dung Trạch kinh ngạc hỏi lại, tất nhiên thể tiếp nhận thay đổi chóng mặt như vậy.

      Mộc Yên chủ động nắm tay Dung Lạc, mười đầu ngón tay lưu luyến đan vào nhau, hàm ý cần cũng biết.

      "Chúng tôi kết hôn vào tháng sau, đến lúc đó Dung Trạch nhất định phải tới nha." Ánh mắt đen mê người như nai con, khóe miệng tươi cười giống như Bạch Liên giáng trần.

      Dung Trạch? Đây là bối phận gì?

      Mà lúc này Dung Trạch càng để ý hơn là tay hai người nắm chặt nhau, cho tới bây giờ ghét nhất là bị người khác đụng chạm, hai người gắt gao nắm tay nhau như vậy, xem ra phải giả bộ rồi. Nhưng bộ dạng này, nhìn thế nào cũng giống như trai nắm tay em vậy!

      Ba người cùng nhau ngồi xuống, Dung Trạch vui cười hỏi tiểu Mộc Yên rất nhiều vấn đề, biết được chị dâu nhà mình vừa từ Seattle trở về, lại hưng trí bừng bừng hỏi ít về Seattle.

      Tiểu Mộc Yên vẫn cười ngọt ngào, giọng mềm hoàn toàn là bộ dáng dịu dàng của con Giang Nam. như vậy là người rất thích hợp để chọn làm vợ, nhưng tiểu nha đầu này tuổi còn như vậy. Dung Trạch nhiều năm qua, gặp qua vô số người, lấy trực giác của cảm thấy chuyện này nhất định là có vấn đề .

      Thời gian trôi qua, Dung Trạch ngồi bên cạnh trai , mới ý thức được Dung Lạc từ khi giới thiệu Mộc Yên xong hoàn toàn hề thêm câu nào nữa, ngược lại là chị dâu xinh đẹp đáng này tán gẫu cùng .

      Dung Lạc dựa ở ghế nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, bên ngoài, đèn nê ông chiếu sáng nhiều màu sáng, đường buôn bán phồn hoa, người đến người . Ánh mắt Dung Lạc vẫn thản nhiên , đường phố phồn hoa giống như cùng có chút quan hệ nào, ngược lại khí chất của lại càng thêm lạnh lùng.

      Mộc Yên cười đến cực kỳ đẹp, cùng vẻ mặt của Dung Lạc hoàn toàn đối lập.

      Hai người kia có ở cùng chỗ được hay đây?

      Tuổi cách xa nhau như thế...

      biết vì sao, trong tiềm thức Dung Trạch cảm thấy cùng vị tiểu thư Mộc Yên này thích hợp. trai luôn có chủ ý của chính mình, tuy rằng hiểu Dung Lạc là vì mục đích gì mà lại kết hôn với Mộc Yên, nhưng chấp nhận đám cưới gia tộc tuyệt đối phải phong cách làm việc của ấy.

      Còn có, vị Mộc Yên tiểu thư này cũng hề đơn giản như vậy, vừa mới mười chín tuổi có được bằng bác sĩ, sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, vậy còn quá làm sao có thể nguyện ý đem chung thân đại chôn vùi trong đám cưới gia tộc này?

      Dung Trạch tuy rằng vẫn cợt nhả , nhưng ở sâu trong nội tâm bắt đầu nghi ngờ đủ kiểu.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 8: Ngoan ngoãn nghe lời

      Ngoài nhà hàng Rhino.

      chiếc Lamborghini màu trắng.

      ", đưa Mộc tiểu thư về nhà , em tự mình về." Dung Trạch thân sĩ mở cửa xe cho Mộc Yên, vui cười chào tạm biệt , "Mộc tiểu thư hẹn gặp lại, lần sau gặp mặt chắc phải đổi cách xưng hô thành chị dâu rồi, đường cẩn thận."

      " Dung Trạch hẹn gặp lại." Hơi kinh ngạc, nhất thời có chút thất thần, nhưng rất nhanh liền cười rộ lên, " cũng đường cẩn thận."

      Dung Trạch vẫy tay, cùng Chu Hàn trở về.

      "A Hàn, rốt cục tại sao ấy lại muốn kết hôn với Mộc tiểu thư?" Ngồi ở trong xe, Dung Trạch cũng lập tức khởi động xe, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

      " Hôn của đại thiếu gia cùng Mộc tiểu thư là do lão gia an bài ." Chu Hàn giải thích.

      " ấy đồng ý?"

      "Đúng vậy Dung Trạch thiếu gia."

      Tiểu nha đầu kia làm cho hai động tâm ? Sợ là phải !

      Lắc đầu, Dung Trạch nhíu mày, vẻ mặt có chút mù mịt phức tạp.

      Ngoài cửa Mộc gia.

      Chiếc Lamborghini màu trắng chậm rãi dừng lại, Dung Lạc cùng Mộc Yên mở cửa xe xuống.

      Cũng gần mười giờ tối, đường còn bóng người.

      "Muốn cùng vào uống chén trà hay ?" cười hỏi , gió đêm làm tóc bay loạn xạ.

      "Ân."

      gật đầu, hai người sóng vai đường , chủ động cầm lấy tay . Dung Lạc cũng cự tuyệt, tùy ý để nắm lấy.

      Mười ngón tay đan vào nhau, bọn họ giống như cặp tình nhân nhau say đắm.

      "Nhị tiểu thư, ngài trở lại." Vừa vào cửa, Lý quản gia liền nghênh đón, nhìn thấy phía sau Mộc Yên còn có người đàn ông cao lớn tuấn, ông lập tức phản ứng lại."Vị này chắc là Dung thiếu gia ?" Cung kính cúi đầu chào.

      "Xin chào." Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiêm tốn có lễ nghĩa.

      Lý quản gia cúi đầu nhanh chóng đánh giá người đàn ông trước mắt này chút, khí chất thanh quý tự nhiên, nhưng hề làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, hơn nữa lại rất khiêm tốn có lễ nghĩa, nhị tiểu thư có thể tìm được người đàn ông như vậy cũng an tâm, dù sao nhìn Mộc Yên tiểu thư lớn lên, tìm được chỗ tốt, chính mình cũng vì mà cao hứng.

      "Lý thúc, cần cà phê, pha ấm trà nóng lại đây, tốt nhất là Bích Loa Xuân." Mộc Yên đứng bên phân phó, bên vô cùng thân thiết lôi kéo Dung Lạc ngồi sô pha ở phòng khách, từ đầu đến cuối bàn tay hai người đều hề tách ra.

      " Trà nghệ nhà tôi cũng tốt như nhà , hi vọng miễn cưỡng chấp nhận." Dưới ánh đèn thủy tinh, cười đến động lòng người, cầm ấm trà đưa cho , động tác cũng vô cùng có ý nhị.

      "Cám ơn."

      Hương thơm của trà lượn lờ, bay trong khí, Mộc Yên cảm giác được khuôn mặt lạnh lùng của Dung Lạc có vài phần nhu hòa.

      "Tiểu Yên trở lại sao?" Thanh của Mộc Quốc Hồng truyền từ lầu hai xuống.

      "Ba."

      "Chào bá phụ."

      Hai người đứng dậy, đồng loạt mở miệng, giọng lạnh lùng của Dung Lạc và ngọt ngào của Mộc Yên hòa vào chỗ, tạo nên cảm giác mỹ mãn khó .

      "Tiểu Yên, Dung Lạc đến đây sao báo cho ta tiếng?" Khuôn mặt Mộc Quốc Hồng ngày thường nghiêm túc cũng tràn đầy ý cười, ông thầm oán liếc đứa con của mình cái.

      "Con sợ ba nghỉ ngơi , muốn quấy rầy thôi." Mộc Yên cười hì hì lôi kéo cánh tay Mộc Quốc Hồng, trong giọng có ý làm nũng.

      Dung Lạc thấy đôi mắt thờ ơ nhưng lại đầy ý cười, mi tâm nhăn lại.

      " Đại sảnh sao lại náo nhiệt như vậy, là vị ấy khách quý nào đến đây a?" Hứa Nhã Như từ bên ngoài vừa trở về, nàng cầm áo choàng nhung giao cho người hầu, cũng chậm rãi tới.

      "Chào bá mẫu."

      Khiêm tốn nhưng có lễ nghĩa, Dung Lạc làm cho Hứa Nhã Như hơi kinh ngạc, sau đó bà che mặt cười duyên nhìn về phía Mộc Quốc Hồng, "Tiểu Yên cùng Dung thiếu gia ở cùng chỗ là quá thích hợp, lão gia ông đúng ?"

      "Uh, con trai Dung Diệu Huy nhất định rất tốt." Mộc gia cùng Dung gia có giao hảo, có người cha như Dung Diệu Huy, Mộc Quốc Hồng đem con mình giao cho con cũng khá yên tâm."Dung Lạc a, ‘Minh Châu’ (ý Mộc Yên trân quý như minh châu) trong tay ta liền giao cho con, bá phụ tin tưởng con nhất định có thể chiếu cố tốt Tiểu Yên ."

      Minh Châu trong tay? Bốn chữ này chạm vào nỗi đau của tiểu Mộc Yên, tựa hồ miệng vết thương kết vảy lại nứt ra.

      "Bá phụ xin yên tâm, con nhất định phụ kỳ vọng của người." Trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất đẹp đẽ cao quý, đối xử với trưởng bối tao nhã có lễ nghĩa. Đây là câu dài nhất mà Mộc Yên nghe được từ khi gặp Dung Lạc.

      "Tốt tốt." Mộc Quốc Hồng nhìn hai người, trong lòng rất vừa lòng.

      Tiểu Mộc Yên nhu thuận ngồi bên, im lặng nghe hai người trò chuyện.

      Mộc Quốc Hồng cầm tách trà lên thổi thổi, mở miệng , " Lão gia tử Dung gia gần đây thế nào rồi?"

      " Thân thể gia gia tốt lắm, cám ơn bá phụ quan tâm."

      "Nếu ta nhớ lầm, tuần sau chính là đại thọ tám mươi của Dung lão gia !"

      "Uh, chuẩn bị rồi." Dung Lạc lên tiếng trả lời.

      "Lấy quan hệ hai nhà chúng ta, có gì cần hỗ trợ cứ việc mở miệng."

      "Cám ơn bá phụ."

      "Chúng ta rất nhanh thành người nhà, Dung Lạc cần khách khí như vậy." xong Mộc Quốc Hồng lại quay đầu nhìn về phía Mộc Yên, "Tiểu Yên, đại thọ của Dung gia gia con cung nên giúp Dung Lạc chuẩn bị ít, có biết ?"

      "Con hỗ trợ, đương nhiên chỉ cần người ta chê con phiền là được!" cười khẽ.

      "Con nên ngoan ngoãn chút." Mộc Quốc Hồng thở dài hơi tiếp tục với Dung Lạc, "Tiểu Yên ở nước ngoài lâu, khỏi có chút thói quen tốt, nó còn tuổi lại tùy hứng, con có thể tha thứ cái gì nên tha thứ cho nó."

      "Vâng."

      "Ba, sao ba có thể con vậy!" Mộc Yên bĩu môi, trừng mắt nhìn ông.

      Mộc Quốc Hồng cười khẽ, "Chẳng lẽ ta đúng?"

      Lúc này Hứa Nhã Như vừa mới chuyện điện thoại xong liền tới, bà cười khanh khách phụ họa cùng Mộc Quốc Hồng, "Ba con đúng, con ở nước ngoài tính tình tốt, lại còn quá tuổi kết hôn, có muốn học chút quy củ gia tộc hay . Nên nhớ bên ngoài con đại biểu cho thể diện của Mộc gia."

      sợ dọa người Mộc gia sao, còn đường hoàng như vậy! Con ngươi Mộc Yên tối sầm lại, chậm rãi , "Nếu như vậy, làm phiền dì Hứa dạy ta vậy."

      "Tất nhiên có thể." Ngoài miệng tuy rằng đáp ứng, trong lòng Hứa Nhã Như lại thầm rối rắm, nha đầu kia rắp tâm muốn bà chịu tội, ở Mộc gia ai chẳng biết nha đầu này như con ngựa hoang đứt dây, miệng đầy răng nanh, ai dạy dỗ được. Để cho bà dạy , đến lúc đó có khác gì tự đốt lửa thiêu mình đâu! Mặc dù vậy, bà cũng có biện pháp cự tuyệt.

      "Vậy Tiểu Yên tốt nghe theo lời của dì Hứa ."

      "Ba yên tâm, con nhất định ngoan!"

      Nghe tiểu Mộc Yên những lời này, Hứa Nhã Như biết vì sao đột nhiên lại rùng mình.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 9: Khiêu khích dưới ánh trăng

      " muộn rồi, con quấy rầy nữa, bá phụ, bá mẫu hẹn gặp lại." Dung Lạc lễ phép chào tạm biệt.

      "Tiểu Yên nhanh tiễn Dung Lạc , bình thường ở nhà tùy tiện, đứa này sắp phải lập gia đình sao vẫn hiểu chuyện vậy?"

      Hứa Nhã Như ở bên thúc giục Mộc Yên, ngoài mặt thoạt nhìn là vì tốt cho nàng, kỳ Mộc Yên hiểu hơn ai hết, Hứa Nhã Như có ý như vậy, chủ yếu là cố ý bôi đen trước mặt Dung Lạc.

      Vô cùng thân thiết nắm khuỷu tay Dung Lạc, cười trong suốt, " Cám ơn dì hứa nhắc nhở, tuy rằng tính con tốt, làm cho người thích ta thích nhưng những lễ tiết này con vẫn có thể hiểu được. Dù sao mẹ con xuất thân danh môn, là tiểu thư khuê các, cho nên con thân là con của bà làm sao có thể hiểu chuyện được? Nếu dì cảm thấy mẹ con dạy con tốt, vậy về sau phiền dì Hứa chỉ dạy nhiều hơn. Dì thấy thế nào?"

      Mềm mở miệng, nhìn như cung kính hỏi, kì thực là dùng khí thế bức người. Mẹ là tiểu thư danh môn, cũng là ám chỉ bà ta xuất thân hèn mọn. Thân thể Hứa Nhã Như tự giác cứng đờ, thậm chí nắm chặt tay đến nỗi đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng mặt lại có biểu hờn giận."Tiểu Yên đúng, đừng đứng chuyện với dì nữa, mau đưa Dung thiếu gia ra ngoài ."

      "Bá phụ bá mẫu hẹn gặp lại."

      "Dung Lạc đường cẩn thận, có thời gian hãy đến thường xuyên."

      Hứa Nhã Như nhìn bọn họ ôn nhu dặn dò, bộ hiền thê lương mẫu. Nhìn hai người xa, Mộc Quốc Hồng thở dài hơi, sắc mặt lập tức trầm xuống, an ủi Hứa Nhã Như, "Bởi vì mẹ con bé qua đời sớm, tính tình Tiểu Yên từ trước đến nay đều như vậy, bà cũng phải biết! Cho nên hãy bỏ qua cho nó ."

      "Ai, quên quên , nhiều năm như vậy tôi cũng muốn tính toán chi li với nó, nếu sớm bị tức chết rồi."

      Thấy Mộc Quốc Hồng gì, Hứa Nhã Như thu lại giọng điệu oán giận, "Bọn họ đều rồi, ông cũng sớm nghỉ ngơi !"

      "Nhã Như."

      Nghe thấy Mộc Quốc Hồng kêu mình, Hứa Nhã Như giật mình.

      "Làm sao vậy?" Bà ta ngồi ở bên cạnh , giọng mềm .

      "Bà cảm thấy Dung Lạc, đứa này thế nào?"

      "Dung thiếu gia tuấn tú lịch , là công tử danh môn thế gia, là phụ nữ ai mà muốn gả cho cậu ta? bạc đãi Tiểu Yên đâu."

      Tới gần Mộc Quốc Hồng, giúp ông bóp chân.

      "Lời này sai." Mộc Quốc Hồng nâng mị, "Mặc dù các tiểu thư thế gia đều để mắt tới Dung Lạc, nhưng cha mẹ bọn họ đều đồng ý gả con cho , bà có biết vì sao ?"

      Hứa Nhã Như dừng động tác bóp chân lại, ngẩng đầu nhìn Mộc Quốc Hồng.

      "Nghe Dung Lạc luôn lạnh lùng thờ ơ, công ty của gia tộc Dung thị cũng nhúng tay vào."

      Mộc Quốc Hồng nhìn Hứa Nhã Như, ý bảo bà tiếp tục .

      “ Ông lo lắng địa vị của Tiểu Yên ở Dung gia?" nhíu mày, Hứa Nhã Như tiếp, "Vậy ông định giải quyết hôn này thế nào?"

      "Dung Lạc, đứa này cùng thiếu gia danh môn khác giống nhau."

      " giống nhau?"

      "Ân." Mộc Quốc Hồng gật đầu, đôi mắt sâu thẳm như giếng đáy, người khác nhìn vào biết ông ta tính toán cái gì.

      bàn, nước trà sớm lạnh, hai người trầm mặc lâu.

      Nhìn thoáng qua đồng hồ tường, Hứa Nhã Như : "Nếu nghỉ ngơi, bệnh đau đầu của ông lại phát tác nữa. Tôi kêu người chuẩn bị nước cho ông tắm rửa, thả lỏng chút."

      Mỉm cười nhìn Mộc Quốc Hồng, Hứa Nhã Như đứng lên đến bên. Nhưng chưa được mấy bước, chỉ nghe Mộc Quốc Hồng sau lưng bà, "Dung Lạc phải đứa tầm thường, đem Tiểu Yên giao cho cậu ta, hẳn là quyết định sai." Ngừng cước bộ, Hứa Nhã Như quay đầu lại nhìn, thấy Mộc Quốc Hồng lên lầu. Đôi mắt lóe lên, Hứa Nhã Như cảm thấy đây là thời điểm nên để cho con ruột của bà Mộc Cẩm trở về!

      Trời tối đen, bầu trời thưa thớt ánh sao. Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người đan xen vào nhau.

      Mở cửa xe ra, mỉm cười nhìn lên xe. Gió đêm từ từ thổi, làm tóc mái trán bay hỗn độn.

      " khuya rồi, vào trong ." Hạ bên cửa kính xuống, nhìn giọng .

      "Nhìn rồi tôi mới có thể vào nhà." Ánh trăng chiếu sáng, vì nụ cười của mà nhu hòa rất nhiều.

      nhìn , ánh mắt thản nhiên như trước."Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi qua đón em chọn lễ phục kết hôn." xong chuẩn bị đóng cửa kính xe.

      "Dung Lạc." nhanh chóng ngăn cản động tác của , con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn chăm chú." phải lúc này nên chào tạm biệt tôi sao?" Cúi người xuống nhìn vào cửa xe, tiểu Mộc Yên nghiêng đầu nhìn người đàn ông tao nhã trong xe.

      cười ngọt, giống như tinh linh dưới ánh trăng, Dung Lạc hơi nhíu mi. Nhìn chậm rãi tới gần, Dung Lạc cảm giác được người có mùi hương giống với hương thơm của hoa Sơn Chi.

      Khoảng cách của hai người tới tờ giấy, hô hấp gần trong gang tấc. Chỉ cần Mộc Yên cúi về phía trước chút là có thể hôn .

      "Lần đầu tiên hôn môi sao?" cười khẽ, giống như tinh trong đêm tối. Khi chuyện hơi thở ấm áp phả lên khuông mặt lạnh lẽo của .

      Dung Lạc nhìn , thần sắc vẫn tao nhã mà lạnh lùng như trước.

      Nhìn giống như bị cấm dục lâu ngày, nhưng cũng bởi vì biết chừng mực tới gần mà động tâm, phập phồng.

      Mộc Yên ảo não, cúi xuống hung hăng hôn . Gắn bó triền miên, trằn trọc, cái này ràng phải hôn môi mà là khẽ cắn, giống như tiểu hài tử phát tiết bất mãn, chốc lát sau nguời tràn ngập mùi hương của .

      Mộc Yên từ từ nhắm hai mắt lại hôn , lông mi như cánh bướm nhàng run run .

      Hô hấp càng ngày càng dồn dập, thân thể cả hai đều trở nên nóng bừng, ánh mắt Dung Lạc tuy vẫn lạnh lùng như trước nhưng cũng có tia kinh ngạc, nhìn trước mặt cứ như vậy chấp nhất hôn , Dung Lạc có chút hơi mệt mỏi.

      Biểu tình lạnh như băng. Vô luận như thế nào, đều thể làm trở nên ấm áp.

      Tiểu Mộc Yên nhíu mi, chậm rãi hôn. Hai gò má của hồng như quả Đào, thu lại cảm xúc mất mát, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

      "Thích ?" Mộc Yên cười nhìn , giống như đứa bé được cho kẹo.

      Ngón tay như hoa như ngọc, trắng nõn, thon dài khẽ vuốt khuôn mặt tuấn dật của . Đầu ngón tay của hơi lạnh, bị Dung lạc đẩy ra.

      "Về sau được làm lại loại chuyện như vậy."

      "Nga." Nhìn Dung Lạc bình tĩnh như trước, ngoan ngoãn gật đầu, tự cảm thấy thú vị rút tay về.

      "Vào trong ." quay đầu vào trong nổ máy xe, hề nhìn .

      "Nhớ kỹ ngày mai tới đón tôi nha." Mộc Yên có vì lạnh lùng mà bị đả kích, vẫy tay với .

      Nhìn chiếc Lamborghini màu trắng dần dần xa, nụ cười của lập tức biến mất, lộ ra con ngươi đen nhánh trầm, ai có thể đoán được cảm xúc của .
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :