1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 6: Sao nàng nỡ lòng bội bạc (6)
      [​IMG]

      quay đầu , để ý tới Hà Bạng nữa. Hà Bạng thẹn quá hóa giận, bèn tiến lên vài bước bóp miệng , dốc hết số máu tươi trong chiếc bát băng xuống. Thuần Vu Lâm bị nghẹn, ho khan ngớt, máu thấm ướt lên chiếc áo màu đỏ, từng vệt từng vệt tinh tế kiều diễm vô cùng.

      Dung Trần Tử nằm đám tảo biển đỏ rực chỉ còn thoi thóp thở, Hà Bạng đứng bên cạnh hồi lâu, cuối cùng mới : “Có thể giữ lại ăn dần, đáng tiếc ăn hết rồi còn nữa…”. Nàng đột nhiên thở dài tiếng, khẽ dặn: “Chế biến thành thịt muối ”.

      Nhưng trong giọng của nàng lại còn vẻ hưng phấn khi nhắc tới những món ăn ngon như ngày xưa, xong, biết tại sao nàng lại thở dài.

      Thuần Vu Lâm cũng thêm lời nào với nàng nữa, chiếc vòng nguyệt xuất , định cắt đứt cổ họng Dung Trần Tử, đột nhiên luồng sáng lên giữa đáy biển sâu, có người cầm kiếm chặn lưỡi dao sắc bén chiếc vòng nguyệt của Thuần Vu Lâm lại. Hà Bạng nhanh chóng tạo kết giới phòng hộ, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng người ồn ào nhốn nháo: “Ở trong này, mau tới đây!”.

      Thuần Vu Lâm cau mày, Hà Bạng cũng có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ: “Người của Đạo tông đến ư?”.

      Tiếng người ngày gần, giọng hỗn tạp, hình như dưới trăm người. đạo sĩ mặc áo bào màu lam kiếm đeo lệch vai tới, tấn công Thuần Vu Lâm khiến phải lui lại sau mấy bước. Công lực của người này so với Dung Trần Tử cũng phải chín mười, Hà Bạng chút chần chừ, kéo Thuần Vu Lâm quay người tiến thẳng vào cung Hải hoàng, rồi đóng cửa cung lại.

      Nhưng chỉ lát sau, nàng lại cảm thấy có điều gì đó đúng: “Bọn chúng thể liên lạc với mọi người trong Đạo tông chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được, chúng ta bị lừa rồi!”.

      Hai người lại mở cửa cung dợm đuổi theo, vừa hay thấy bóng của vài đạo nhân chạy trốn ở phía trước. Thuần Vu Lâm thấy vậy định truy bắt, Hà Bạng bước đến bên cạnh đám tảo đỏ, nhìn thấy mảnh vụn của thứ gì đó nằm rải rác lối , nàng nhặt lên, đó chính là hạt hướng dương ngũ vị, ngoài vỏ còn mang theo mùi thơm thoang thoảng của thịt thần tiên.

      biết mọi người có còn nhớ chương trước, trước khi xuống núi, Hà Bạng dặn Dung Trần tử quay về mua hạt hướng dương ngũ vị cho mình hay ? Đọc đoạn này, đau lòng đấy? :-(

      Nàng ngậm mảnh trong miệng, rồi đột nhiên xua xua tay: “Bỏ ”.

      Thuần Vu Lâm đầy lo lắng: “Nếu thả Dung Trần Tử về, Đạo tông biết trong chuyện này có nguyên do, nhất định tới Hải tộc trả thù! Đến lúc ấy…”.

      Hà Bạng kiên định nhìn , nhàng : “Ta bỏ ”.

      Thuần Vu Lâm liền dám nhiều lời thêm nữa.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 6: Sao nàng nỡ lòng bội bạc (7)
      [​IMG]
      Đạo tông mãi chẳng thấy có động tĩnh gì, Hà Bạng nằm trong cung Hải hoàng, biển sâu yên tĩnh đến độ thậm chí nghe thấy tiếng thủy triều lên xuống, lúc nàng tỉnh dậy, sờ sờ bên cạnh theo thói quen, chỉ thấy lớp thủy tinh lạnh lẽo như băng tuyết và bốn chiếc cột giường làm bằng đá cảo [1]. có bữa ăn đêm, cũng chẳng có Dung Trần Tử ấm áp ôn hòa.

      [1] Đá cảo (Tên tiếng là Zircon) là khoáng vật, màu sắc tự nhiên của nó đa dạng từ màu, vàng kim, đỏ, nâu, xanh và xanh lá. Có thể dùng làm trang sức giả kim cương.

      Nàng choàng áo đứng dậy, men theo con đường rải đầy vỏ sò đến phòng ngủ của Thuần Vu Lâm, cơn giận dữ của Thuần Vu Lâm vẫn chưa tiêu tan, cả ngày hôm nay với nàng câu nào.


      Nàng chọc chọc vào eo lưng , : “Thuần Vu Lâm, ta đói rồi”.

      Thuần Vu Lâm nhắm nghiền mắt hề động đậy. Nàng đứng đó hồi lâu, cuối cùng mặt dày rúc vào bên cạnh, lời nào dựa sát vào người chìm vào giấc ngủ. Lúc đầu, Thuần Vu Lâm quan tâm gì tới nàng, đợi nàng từ từ ngủ say rồi mới nhàng ôm chặt lấy eo lưng Hà Bạng, da thịt ở eo nàng mềm mại vô cùng, đột nhiên chẳng thấy buồn ngủ nữa.

      Lúc Dung Trần Tử tỉnh dậy thấy mình nằm ở Thanh Hư quan, Diệp Điềm đứng bên giường, thấy tỉnh lại, cũng kêu gọi náo loạn, chỉ có đôi mắt nàng toát ra vẻ vui mừng ấm áp: “Sư ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi”.

      Dung Trần Tử muốn gì đó, vừa mới hơi mở miệng, thấy đau nhói ở ngực, cổ họng khô như rang. Diệp Điềm vội vàng bưng nước lại, lấy thìa bón cho .

      “Trước tiên đừng gì hết cả, vết thương của huynh đâu. dưới trong Quan đều ổn cả, chỉ lo cho thương thế của huynh thôi. Mắt Thanh Huyền, Thanh Tố đỏ lên như sắp bị hầm chín kia kìa. Nhị sư huynh lấy viên trân châu trong người huynh ra rồi, rằng nếu viên trân châu đó mà nổ, thể tưởng tượng được mọi chuyện thành thế nào nữa”. Nàng thấm dần từng chút nước vào cánh môi khô nẻ của Dung Trần Tử, giọng dịu dàng: “Muội cũng hỏi gì huynh hết, đợi vết thương của huynh khỏi rồi sau”.

      Dung Trần Tử khẽ gật đầu. Diệp Điềm áp mu bàn tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ, rồi dém lại góc chăn: “Được rồi, huynh nghỉ ngơi trước , muội báo với nhị sư huynh”.

      Nàng vừa bước ra ngoài, Dung Trần Tử liền nhắm mắt lại.

      Thanh Tố cùng vài người nữa sắc thuốc, đạo sĩ áo bào lam ngồi ở cửa, ngừng gia giảm số lượng các loại dược thảo, còn Thanh Huyền viết đơn thuốc. Diệp Điềm sải bước chạy tới, bước chân nhanh như chú chim non: “Nhị sư huynh, đại sư ca tỉnh rồi”.

      Đạo sĩ mặc áo bào lam chính là sư đệ của Dung Trần Tử, Quốc sư đương triều Trang Thiếu Khâm. Nghe vậy cũng chỉ gật đầu, lại dặn dò Thanh Huyền thêm vào đơn thuốc vị huyết kiệt [2].

      [2] Huyết kiệt là vị thuốc đông y dùng để chữa các vết thương chảy máu.

      Mấy ngày nay, mọi thứ trong Quan vẫn như trước, vắng Hà Bạng, bớt được rất nhiều việc, nhưng cũng bớt náo nhiệt nhiều. Lại thêm chuyện Dung Trần Tử bị thương nặng khiến bầu khí trong Quan càng thêm lạnh lẽo.

      Trang Thiếu Khâm thăm Dung Trần Tử ngay. dùng rất nhiều cỏ hộ môn, loại cỏ khi gặp người kêu to lên, giống như tiếng của hàng trăm người, quả nhiên làm Hà Bạng hoảng sợ bỏ chạy, cứu được Dung Trần Tử về. Sau đó, còn muốn mời Đạo tông tới thương nghị về việc này. giờ là Quốc sư, người trong Đạo tông bất luận thế nào cũng phải nể mặt . Nhưng Diệp Điềm lại băn khoăn: “Nhị sư huynh, chuyện giữa Hải hoàng và sư ca… huynh có biết ?”.

      Trang Thiếu Khâm nhướn mày: “Chuyện gì cơ?”.

      Mặt Diệp Điềm khẽ ửng đỏ, nhưng vẫn muốn cho hết nhẽ: “Lần trước Hải tộc gây loạn, Đạo tông xâm nhập vào cung Hải hoàng điều tra đầu đuôi việc, sư ca lo lắng lại xảy ra tranh chấp vì người này, nên lén mang nàng ta về Thanh Hư quan. Vị Hải hoàng này… là con ”.
      Trang Thiếu Khâm gật đầu: “Đương nhiên là ta nghe rồi”, cười khẽ: “Nhưng con người của sư ca… ha ha, huynh ấy là kiểu người hiểu chuyện phong tình, lẽ nào giữa hai người họ xảy ra chuyện gì rồi ư?”.

      Vẻ mặt Diệp Điềm nặng nề: “Phải”.

      Tiếng cười của Trang Thiếu Khâm tắt lịm: “… Vị Hải hoàng này là có bản lĩnh, huynh bắt đầu thấy trông đợi ở nàng ta rồi đấy”. Trong ánh mắt của còn chứa đựng vẻ khao khát, Diệp Điềm giậm chân: “Nhị sư huynh!”.

      Thần trí Trang Thiếu Khâm lúc này mới quay trở lại: “ tiếp ”.

      “Sau đó Dục Dương chân nhân nghi ngờ đại sư ca lén che giấu Hải hoàng, đại sư ca còn cách nào khác đành phải tuyên bố trước mặt mọi người rằng… nàng ta là đỉnh khí của mình, lúc ấy đám người đó mới chịu rút lui. Giờ nếu như truyền ra ngoài, thừa nhận nàng ta là Hải hoàng, sợ là khiến người trong Đạo tông nảy sinh nghi ngờ, thậm chí còn làm tổn hại đến danh tiếng của đại sư ca nữa”.

      Trang Thiếu Khâm hơi hơi gật đầu, khẽ búng ngón tay: “Vậy càng dễ, chỉ cần rằng Hải hoàng thèm thuồng máu thịt thần tiên của sư huynh, bày ra mưu này là được. Nếu sư huynh vốn biết gì, người trong Đạo tông có thể làm gì được huynh ấy? Chỉ là, nếu giữa hai người có thân mật xác thịt, dựa vào tính cách của con người sư ca, huynh ấy dứt khoát đồng ý trả thù đâu”. hơi trầm ngâm: “Hừ, chỉ là Hải tộc Lăng Hà bé lại dám có ý nghĩ đánh thẳng vào tận bên trong Thanh Hư quan, cho dù nàng ta có là ai cũng tuyệt đối thể bỏ qua được!”.

      Diệp Điềm bưng bát cháo trắng, lúc gần còn dặn dò: “Nhị sư huynh được lơ là đâu, muội tuy chưa giao đấu với Hà Bạng này, nhưng bản lĩnh của nàng ta chắc chắn hơn hẳn con cá mập trắng ở Lý Gia Tập”.

      Trang Thiếu Khâm để tâm lắm: “Cho dù có lợi hại đến thế nào nữa cũng chỉ là Nội tu”, rồi đột ngột chuyển sang chủ đề khác: “Ngay cả người gỗ đá như đại sư huynh cũng phải động phàm tâm, có phải Hà Bạng này rất xinh đẹp ?”.

      Diệp Điềm ngần ngừ hồi lâu, chỉ hừ lạnh tiếng, rồi bưng bát cháo thẳng. Trang Thiếu Khâm lại bắt đầu tưởng tượng hão huyền: “Có thể đẹp đến mức nào nhỉ…”.

      Lát sau, hai đệ tử của là Trang Hạo Thiên và Trang Hạo Vũ bước vào: “Sư phụ, giấy mời Đạo tông viết xong cả rồi, giờ gửi được chưa ạ?”.

      Trang Thiếu Khâm giơ tay ngăn lại: “Bỏ , khoan hãy kinh động tới Đạo tông”. Mọi người ai cũng mờ mịt, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, biết thể đấu lại Hà Bạng nếu như nàng ta ở dưới đáy biển: “Phải có cách nào đó dụ nàng ta ra khỏi nước mới được”.

      Lời vừa thốt ra, Thanh Vận đứng cạnh bên liền đáp: “Sư thúc, nếu muốn dụ nàng ta ra khỏi nước, cũng phải là có cách…”.
      Last edited: 29/10/14

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 6: Sao nàng nỡ lòng bội bạc ( 8 )
      [​IMG]
      Ngày hôm sau, Dung Trần Tử vẫn nằm liệt giường, Trang Thiếu Khâm dẫn theo Thanh Vận và hai tên đệ tử của mình xuống núi. Thanh Vận bắc cái nồi rất to bên bờ biển, Trang Hạo Thiên và Trang Hạo Vũ cõng cái giá đỡ bằng củi khô xuống núi, bên giá là tấm phản. Thanh Vận biểu diễn món bánh rán nhồi rau hẹ.

      Gần đây, kĩ nghệ nấu nướng của đột nhiên tiến bộ vượt bậc, hương rau hẹ xào trứng tỏa ra bập bềnh mặt biển mãi tan. Hà Bạng rất buồn chán - Thuần Vu Lâm vẫn còn giận, chịu nấu nướng gì cho nàng ăn. Hơn thế, suốt hai ngày nay biết làm gì, mà ngày nào cũng sớm về muộn. Giờ nàng đói đến mức da bụng sắp dính vào lưng tới nơi rồi, mà vẫn thấy bóng dáng của đâu.

      Đúng lúc ấy, hương rau hẹ tỏa ra càng hấp dẫn, nàng bơi lên khỏi mặt nước, vươn cổ ra nhìn, lượn ngang rẽ dọc mà bơi thẳng theo hướng hương thơm tỏa ra.

      Đứng bên cạnh Thanh Vận, cả Trang Hạo Thiên và Trang Hạo Vũ đều nuốt nước miếng, duy chỉ có Trang Thiếu Khâm là mặt mũi đầy vẻ khiếp sợ: “Cái này… dụ được Hải hoàng chứ?”. Vẻ mặt Thanh Vận đột nhiên nghiêm lại: “Đến rồi kìa”.

      Hà Bạng trốn ở dưới nước nhìn hồi lâu, nàng đương nhiên nhận ra Thanh Vận, hương thơm của món bánh rán nhồi rau hẹ xào bay dập dềnh khoan thẳng vào mũi. Nàng nuốt nuốt nước miếng, chần chừ chịu lại gần hơn. Trang Thiếu Khâm dẫn hai tên đệ thi triển thuật thân, giấu mình sau tảng đá ngầm.

      Hà Bạng bơi bơi lại dưới nước, nếu như chỉ có mình Thanh Vận, nàng nhất định có thể cướp được món bánh rán nhồi rau hẹ rồi bỏ chạy. Nhưng Dung Trần Tử bị thương, giờ sống chết ra sao còn chưa , tại sao tên tiểu đạo sĩ đó lại tới đây làm món bánh rán nhồi rau hẹ chứ?
      Nàng ở dưới nước chần chừ do dự. Thanh Vận cũng chẳng gấp gáp gì. xếp từng chiếc từng chiếc bánh vào cái hộp đựng thức ăn. Bụng Hà Bạng sôi lên ùng ục, mấy lần tiến đến gần nhưng rồi lại nhanh chóng bơi dạt ra xa. Sau khi ngó quanh có ai, nàng mới nhảy vọt tới, cướp chiếc giỏ đựng thức ăn rồi chạy thẳng. Thanh Vận cũng đuổi theo. Hôm nay Hà Bạng vẫn mặc bộ váy áo màu xanh nhạt, vạt váy trước chỉ che được phần ba đùi, tà váy phía sau lại kéo dài mặt biển, chiếc váy gần như trong suốt bay theo gió, mặt biển tựa như có từng đóa từng đóa hoa lớn tranh nhau nở bung khoe sắc, xinh đẹp rực rỡ vô cùng. Eo lưng vừa mềm mại vừa nhắn của nàng dường như chịu nổi dù chỉ cái ôm siết, đôi chân thon dài cân đối.

      Trang Thiếu Khâm nấp sau tảng đá ngầm nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn và tấm lưng ong của nàng, hít ngụm khí lạnh, cảm thán: “Quả nhiên là tuyệt sắc, chẳng trách ngay cả đại sư huynh cũng thể kháng cự lại được. Tạ ơn trời đất, ra con mắt thẩm mĩ của đại sư huynh cũng giống như người bình thường”. chép chép miệng, tự với mình: “Chỉ là tướng ăn quá bất nhã, phải từ từ dạy dỗ lại mới được. Các ngươi đừng động thủ, chân tay lóng ngóng, được phép làm thương tổn đến mĩ nhân”. lại thuận miệng căn dặn.

      Vốn dĩ và người cũng có rất nhiều điểm giống nhau, quái bề ngoài càng đẹp thực lực càng có mấy, vì bọn họ đại đa số đều cần tới việc khổ sở tu luyện, chỉ dựa vào khuôn mặt đó thôi, cũng có vô số người - quỷ - thần tình nguyện chăm nuôi bao dưỡng rồi, phải bận tâm chuyện cơm áo, cứ vui vẻ ung dung mà sống là được.

      Mĩ nhân trước mặt phong tình như vậy, khuôn mặt nhắn dường như chỉ véo cái chảy ra nước, nên Trang Thiếu Khâm cho rằng nàng cũng chẳng có bản lĩnh gì ghê gớm.

      Hà Bạng ngồi tảng đá ngầm ăn bánh rán nhồi rau hẹ, tà váy dài tầng tầng lớp lớp tản ra xung quanh, gió biển khẽ thổi vi vu, trông nàng càng giống như đóa hoa được ngưng kết bằng nước biển xanh thăm thẳm.

      Nàng là Nội tu, nên cực kì nhạy cảm với thuật pháp, Trang Thiếu Khâm bố trí sẵn chiếc lưới đánh cá ở dưới tán lá của cây cọ bên bờ biển, muốn tóm gọn nàng. Nàng chạy qua chạy lại bốn lần, đến lúc lấy được giỏ thức ăn thứ năm chiếc lưới đánh cá bất ngờ ụp xuống, Hà Bạng cả kinh, liền lăn vòng, nhưng lại lăn đúng hướng, khiến bản thân rơi gọn vào trong lưới.

      Trang Hạo Thiên và Trang Hạo Vũ liền xuất thu lưới, Hà Bạng nhìn chằm chằm vào Trang Thiếu Khâm, giọng kiều lại giòn tan: “Ta nhận ra ngươi. Ngươi chính là tên đạo sĩ tới cứu Dung Trần Tử hôm đó!”.

      Trang Thiếu Khâm nghe xong xương cốt như nhũn hẳn ra, đứng trước mặt Hà Bạng, đánh giá nàng lượt, lẩm bẩm : “Báu vật, quả là báu vật vô song”.

      Hà Bạng hiểu gì, nàng vội vàng ăn cho xong chiếc bánh rán trong chiếc hộp cầm tay, làm hai má phồng tướng lên, đầu lưỡi mãi cũng chuyển động được, nhưng vẫn hừ lạnh, : “Nể tình ngươi là bằng hữu của Dung Trần Tử, nên bổn tọa giết ngươi”.

      Trang Thiếu Khâm rất muốn cười - nàng trai tinh này quả rất thú vị. Nhưng Hà Bạng chỉ phủi phủi tay, rồi nhanh chóng tan ra thành nước, chảy qua các mắt lưới thoát ra ngoài.

      Tận mắt thấy dòng nước sắp thẩm thấu xuống bãi cát, Trang Thiếu Khâm liền bấm niệm khẩu quyết, ngờ chiếc bình thu lại hút được lớp cát bùn ẩm ướt, vội vàng cho tay vào sờ thấy lớp phấn bột màu xanh lục nhạt, lấy ngón tay khều ra chút xem thử, rồi lại thổi lại vào trong bình.

      Thấy vậy Thanh Vận vô cùng hiếu kì hỏi: “Sư thúc, đây là thứ gì vậy?”.

      Trang Thiếu Khâm lắc chiếc bình thu , giọng thong thả: “Là bột phấn xay từ đá đạp ca. Đá đạp ca có tác dụng mê hoặc vật, khiến vào giấc mộng, trong thời gian ngắn khó tỉnh lại được”.

      , mặt liền biến sắc, chiếc bình thu trong tay đột nhiên lăn ra xa, còn chưa kịp rơi xuống đất, bất ngờ nổ tung, mảnh vỡ văng ra tung tóe. Hà Bạng từ từ ngưng kết về lại nguyên hình. Ánh mắt Trang Thiếu Khâm bén nhọn: “Thần thức của nàng ta rất mạnh”.

      Ngược lại Thanh Vận chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên: “Nàng ấy là Nội tu”.

      Trang Thiếu Khâm vội vàng nhấc tay phải lên, rút bảo kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, thân hình như khảm ngọc lập tức lao về phía Hà Bạng. Hà Bạng nhìn thẳng vào , thanh tựa rượu mật, dịu dàng mềm mại gọi: “Đạo trưởng”.

      Tâm trí Trang Thiếu Khâm chấn động mạnh mẽ, muốn thu lại thần thức, Hà Bạng khẽ nở nụ cười, giống như đông qua xuân tới, hàng ngàn hàng vạn bông hoa lê nở tung, Trang Thiếu Khâm chỉ nhìn thấy trước mắt mình là mảng trắng xóa mờ mịt, gân xanh trán đột nhiên đập mạnh, huyệt Bách hội [1] bỗng đau nhói, giống như linh hồn sắp thoát ra khỏi lỗ thủng nào đó.

      [1] Huyệt Bách hội là huyệt vị nằm ở điểm lõm ngay đỉnh đầu con người, trong dưỡng sinh, người ta ví huyệt này như điểm giao nhau của trăm vạn “con sông” kinh mạch trong cơ thể. Trong võ thuật phương Đông, đây là trong các đại huyệt quan trọng, bị điểm vào đây có thể gây tử vong.

      Hà Bạng từ từ bước lại gần , sau lưng nàng là biển xanh thăm thẳm lãng mạn như bài thơ, mặt trời đỏ tươi rực rỡ như bức họa, mỗi bước của nàng nhàng uyển chuyển, phong tư mê hoặc quyến rũ. Trang Thiếu Khâm đứng ngây người mãi chỗ, thần trí trong đôi mắt như bị hút cạn, ngay cả bảo kiếm trong tay cũng rơi thẳng xuống đất.

      Hà Bạng chút chần chừ, nàng xoay người nhảy xuống mặt biển, chỉ trong nháy mắt tan biến vào làn nước xanh biếc.

      Ba tên hậu bối đều trợn mắt há hốc mồm ra nhìn. lúc lâu sau Trang Hạo Thiên vội đến trước mặt Trang Thiếu Khâm, sợ hãi hỏi: “ tà lợi hại quá, sư phụ, đây là công pháp của phái nào vậy?”.

      Cả người Trang Thiếu Khâm mồ hôi vã ra như tắm, kinh ngạc trong lòng lời nào có thể diễn tả hết được, còn nghi ngờ gì nữa, quá xem con tinh này rồi. Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng trong lòng vẫn cứ ngứa ngáy yên: “Là thuật Nhiếp hồn. Rất thú vị… ha ha, rất thú vị. Phải biến nàng ta thành món đồ chơi trong tay mới cam tâm”.

      Khi Hà Bạng chạy về tới cung Hải hoàng, Thuần Vu Lâm cũng quay lại. tuần tra biển giới biển xong, giờ mới làm được vài món ăn đơn giản đưa lên cho Hà Bạng. Hà Bạng lúc trước ăn được lưng lửng dạ, giờ nhìn thấy , đôi mắt phát sáng như hai viên ngọc, : “Thuần Vu Lâm”.

      Nàng bổ nhào đến, nhưng cơn giận của Thuần Vu Lâm vẫn chưa tiêu tan, ngay lập tức nghiêng người né sang bên, đặt mấy món ăn lên mặt bàn thủy tinh, rồi xoay người định . Hà Bạng ngập ngừng gọi lại: “Thuần Vu Lâm…”.

      Thái độ của Thuần Vu Lâm rất lạnh nhạt: “Bệ hạ có chuyện gì ?”.

      Hà Bạng vừa nãy bổ nhào tới khoảng trống, nên giờ rất rụt rè: “Ta… Hôm nay, ta có thể ăn thêm đĩa tôm xiên được ?”.

      Thuần Vu Lâm trả lời, quay người luôn. Đến khi Hà Bạng ăn được nửa canh giờ, thủ vệ dâng lên cho nàng phần tôm xiên, Ăn mình, Hà Bạng bỗng lại hoài niệm về thiện đường trong Thanh Hư quan - Nơi đó có rất nhiều tiểu đạo sĩ, rất vui vẻ náo nhiệt.

      Ngày thứ tư sau khi bị thương, Dung Trần Tử vẫn chưa thể xuống giường, cũng may thương thế được khống chế, mấy ngày nay có cách nào để chuyện. Diệp Điềm và Trang Thiếu Khâm lo ngại cho vết thương của , nên cũng hỏi han gì nhiều. Ngay cả việc đọc kinh hai buổi sáng, tối cũng đều do Trang Thiếu Khâm đảm trách.

      Nhưng có hôm, sau khi tỉnh lại, Dung Trần Tử liền gọi hai người Trang, Diệp đến bên giường, : “Thiếu Khâm, mấy ngày trước bên Lý Gia Tập xảy ra vụ án mạng chó điên cắn chết người giờ vẫn chưa có manh mối gì, đệ ở đây rồi, đến đó điều tra xem thế nào. Thêm nữa kiểm tra trong đống giấy tờ của Lý Gia Tập và trấn Lăng Hà, xem xét lai lịch của ngọn núi Trường Cương này . Ta nghi ngờ phía dưới ngọn núi này từng phong ấn thứ gì đó. Nếu như ta đoán sai, thứ đó có liên quan đến vụ án mạng ở Lý Gia Tập”.

      mạch, nên lại bắt đầu ho khan. Diệp Điềm sợ vết thương của vỡ ra, đành giúp thuận khí để hít thở dễ dàng hơn: “Sư ca, huynh bị thương thế này rồi mà vẫn còn quan tâm đến chuyện người khác làm gì! Huynh thể quan tâm đến sức khỏe của bản thân chút được sao?”.

      Trang Thiếu Khâm bê bát trà sâm tới. Người ta thường huynh trưởng như cha, lời của Dung Trần Tử đương nhiên nghe theo: “Hai ngày nữa đệ tới đó xem thử. Sư huynh cứ yên tâm”.

      Dung Trần Tử uống được nửa bát trà sâm, cuối cùng hơi thở cũng chậm lại: “Tiểu Diệp, muội cũng đến nhà Lưu Các Lão chuyến nữa . Lần trước quái giả mạo ta bước vào Thanh Hư quan, khó đảm bảo rằng lần sau giả mạo thành người khác. Muội nên chú ý đến tiểu thư của Lưu gia nhiều hơn. Ta chỉ lo vụ án đứa bé sơ sinh của Lưu gia bị mất tích có dính dáng đến nàng ta. Hi vọng nàng ta liên quan gì đến con rắn ba mắt kia”.

      Diệp Điềm thở dài: “Muội , muội là được chứ gì? Huynh cứ an tâm dưỡng thương , đừng canh cánh về những chuyện này nữa”.

      Sắc mặt Dung Trần Tử trắng xanh nhợt nhạt, cột băng nhọn của Hà Bạng khiến phổi của bị thương, Trang Thiếu Khâm lại xé miệng vết thương để lấy hạt trân châu ra, nên giờ miệng vết thương của rất lớn, trong thời gian ngắn khó mà hồi phục lại được. : “Ừ, đây đều là những chuyện quan trọng cả, hai người cần phải để mắt trông chừng ta nữa, ta chưa chết được đâu”.

      Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm đều quá hiểu tính cách của , Diệp Điềm vội vàng che miệng lại rồi đỡ nằm xuống: “Bọn muội mà, đừng gì thêm nữa, an tâm tĩnh dưỡng ”.
      Dung Trần Tử gật gật đầu, rồi nhắm mắt lại. Diệp Điềm và Trang Thiếu Khâm liền bước ra ngoài, Trang Thiếu Khâm bước đến cửa, rồi lại đột nhiên : “Đại sư huynh, ra nàng trai tinh kia vẫn luôn tu luyện thuật Nhiếp hồn, thêm nữa tu vi lại cao thâm khó lường. Lúc trước, huynh hành xử thất thố nhất định là do nhất thời bị trúng pháp thuật của nàng ta mà thôi, đừng quá để ý đến chuyện này”.

      Diệp Điềm kéo kéo tay áo , có ý muốn bảo đừng gì nữa. khẽ gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng. Cửa phòng đóng lại, bên trong trở nên yên tĩnh hẳn. Lần đầu tiên, Dung Trần Tử cảm thấy căn phòng này trống trải vô cùng, phía chiếc tủ thấp kê ở đầu giường đặt viên đá vũ hoa [2] mà Hà Bạng tìm thấy trong sơn tuyền, con lừa dễ thương do Dung Trần Tử tự tay gấp, nàng nỡ ăn nó, để đến giờ pháp thuật hết, nó trở về làm lá bùa vuông vức bạc thếch nằm ở phía tủ, bàn bày rất nhiều đồ ăn vặt mà nàng thích, chén nước, bên cạnh còn có bộ váy áo mua lúc xuống núi, góc tường có vòng hoa cài đầu được nàng bện bằng cây mây, cùng sơ mướp và thùng gỗ dùng để chà rửa vỏ trai.

      [2] Đá vũ hoa là loại mã não thiên nhiên, còn được gọi là văn thạch, hay đá may mắn. Đây là loại đá quý được hình thành trong quá trình thay đổi địa chất, có hoa văn rất đẹp, phong phú đa dạng. Được coi là hoàng hậu của các loại đá, là quốc bảo trời ban.

      ra… chỉ là do trúng pháp thuật của nàng ấy mà thôi… Dung Trần Tử giơ tay nắm chặt lấy viên đá với những đường vân rất tinh tế, lúc lâu sau gọi Thanh Huyền vào: “Bỏ hết tất cả những đồ đạc cần dùng tới nữa trong phòng của ta ”.

      Thanh Huyền thoáng ngẩn ngươi, nhưng lập tức gật đầu: “Đồ nhi tuân mệnh”.

      thu dọn hết đống quần áo, thức ăn vặt, rồi nhặt nhạnh tất cả mấy món đồ chơi nho biết lấy từ đâu ra của người nào đó trong khắp căn phòng lại, bỏ đầy trong chiếc giỏ trúc rồi mang ra ngoài.

      Căn phòng của Dung Trần Tử chỉ còn lại mấy quyển kinh thư và vài món pháp khí của . lẩm nhẩm đọc “Thanh tĩnh kinh”, trong đầu còn suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác nữa.
      Last edited: 29/10/14

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7: Mưa đêm chuông vắng chết oán (1)
      [​IMG]
      Lửa tình nên để bùng cháy. Bùng cháy rồi, những hồi ức đẹp đẽ nhất cũng hóa thành hư vô. Nếu chúng ta thể trùng phùng, có lẽ ta còn có thể mang mọi nhớ nhung, cố chấp của chàng, cho đến ngày thân xác này trở nên già cỗi.

      Khi Trang Thiếu Khâm đến Lý Gia Tập nơi đây liên tục xảy ra những vụ người mất tích, hơn nữa, số lượng càng lúc càng tăng lên. Là kẻ tài cao lá gan lớn, liền thẳng đến núi Trường Cương. Ngọn núi vẫn vô cùng yên tĩnh, tiếng gió thổi qua tai, gợi lên cảm giác thê lương buồn thảm.

      Trang Thiếu Khâm mở thiên mục, nhưng lại chỉ nhìn thấy quầng sáng màu vàng nhạt. lấy ra sợi dây thừng rất dài rồi buộc vào gốc cây tùng to bằng cẳng chân người lớn, dặn hai tên đệ tử: “Ta xuống dưới xem thử, các ngươi phải cẩn thận đấy”.

      Trang Hạo Thiên có chút lo lắng: “Sư phụ, tình hình bên dưới thế nào , mạo hiểm xuống dưới đó, chỉ sợ…”.

      Trang Thiếu Khâm nghe hết, định thử thăm dò vực sâu phía bên phải vách núi rồi. Trang Hạo Vũ cũng nóng lòng muốn thử: “Sư phụ, đệ tử cùng người!”.

      Trang Thiếu Khâm lắc đầu: “Hai ngươi chờ ở đây, cứ nửa canh giờ ta dùng minh đích [1] thông báo là vẫn an toàn. Còn nếu … Khụ, hai người các ngươi cứ quay về Thanh Hư quan trước, thông báo cho Đạo tông biết”. Hai tên đồ đệ còn muốn gì đó, nhưng Trang Thiếu Khâm bám vào sợi dây thừng rồi leo xuống: “Đừng phí lời thêm nữa”.

      [1] Minh đích tương truyền do Mặc Đốn thiền vu chế tạo ra, “minh” nghĩa là tiếng kêu, “đích” là mũi tên, “minh đích” nghĩa là tiếng tên bắn, là dụng cụ dùng để tấn công và báo động cho đồng loại, thường được làm bằng xương động vật hoặc đồng.

      Cây cỏ vách đá dốc đứng mọc um tùm rậm rạp, men theo dọc vách đá trèo xuống, cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh, nhưng ngoài tiếng gió dường như có gì khác thường. Cứ sau nửa canh giờ, lại thổi minh đích lần, rồi lại tiếp tục men theo vách đá trèo xuống vực sâu thấy đáy. vốn là người tinh thông đạo thuật, ngay lập tức nhận ra phía dưới vách đá này có kết giới, ngăn cản người ngoài xâm nhập.

      Lẽ nào ở đây có phong ấn thần thú? vô cùng hưng phấn. Từ thuở hồng hoang cho đến giờ, thần thú năm nào hoành hành khắp mọi nơi, giờ chỉ còn sống trong truyền thuyết. Nếu có duyên được gặp cũng có thể coi đó là may mắn trong đời.

      men theo vách đá trèo xuống được nửa, cuối cùng do độ dài của sợi dây thừng đủ, cũng thể dùng mắt thường để do thám được, lại nhìn ra kết giới mỏng hay dày, nên quả cũng dám trèo xuống tiếp. Trận pháp cổ này có rất nhiều điểm quái dị, có nhiều trận pháp thậm chí còn trực tiếp thông đến Quy Khư [2], dù gan có lớn đến đâu, cũng dám coi thường loại trận pháp có lai lịch ràng này.

      [2] Quy Khư, theo truyền thuyết nằm ở phía Đông của Bột Hải, là xa bao nhiêu dặm, có vùng nước lớn. Thực tế đó là thung lũng có đáy. Bởi có đáy nên thung lũng này được gọi là Quy Khư.


      Nhưng cũng lại cam tâm cứ thế mà trèo lên. Đảo khắp vách đá, phát chỗ ở góc phía tây bắc hình như bắt đầu yếu , trong lớp sương mù dày đặc thấp thoáng lộ ra mảng màu trắng nhàn nhạt, liền lấy chiếc móc câu thăm dò vật thể trong vạn dặm ở eo lưng ra, thả chiếc móc câu xuống rất nhiều lần, sau đó nhấc lên xem thử, thấy phía móc câu có dính chất nhầy màu vàng trong, giống như… giống như trứng gà. thấy vô cùng khó hiểu, bèn đưa thứ đó lên mũi ngửi thử, rồi lại nhìn xuống phía dưới, rốt cuộc cũng chỉ công cốc.

      Lần trước, vì chuyện Lưu Các Lão muốn gả con mình cho Dung Trần Tử mà Diệp Điềm rất vui. Lần này đến Lưu phủ, thái độ của nàng với mọi người nhà Lưu Các Lão cũng rất lạnh nhạt. Lưu Các Lão tiến đến nở nụ cười làm lành, Diệp Điềm cũng muốn dông dài, liền nhanh chóng tìm Lưu Tẩm Phương.

      Thần sắc của Lưu Tẩm Phương vẫn như bình thường, chỉ có điều da thịt trở nên mềm mại trơn láng, hai gò má hồng hào mịn màng, như quả táo chín đỏ cây. Trước đây, nàng ta chẳng qua chỉ là bé chưa dậy , nhưng giờ lại giống như vừa bất ngờ trải qua đêm gió xuân, trở nên quyến rũ động lòng người vô cùng.

      Diệp Diềm khẽ nhíu mày, lệnh cho tên tiểu đạo sĩ theo là Thanh Linh đến những nơi gần đó điều tra xem có tin tức gì về đứa bé bị mất tích . Trong khi cuộc điều tra còn chưa đâu vào đâu, trong thời gian bốn năm ngày ngắn ngủi, lại có thêm bốn hộ nữa có trẻ sơ sinh bị mất tích.

      Lá gan của Diệp Điềm cũng rất lớn, nàng lập tức chuyển sang ở cùng phòng với Lưu Tẩm Phương, còn dặn dò Lưu Tẩm Phương về sau cùng cùng về với nàng, tấc rời.

      Lưu Tẩm Phương thoáng ngẩn ra, nhưng vì ở trước mặt tất cả mọi người trong Lưu phủ, nên nàng ta cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý.

      Nhưng sang đến ngày thứ hai, Lưu phủ báo tin, Diệp Diềm mất tích! Lúc đó, Lưu Tẩm Phương chuyện cùng mẫu thân mình, Diệp Điềm bận rộn rải bột đá đạp ca xung quanh Lưu phủ, sau đó sai người chuẩn bị nước nóng để tắm rửa.

      Nửa canh giờ sau vẫn chưa thấy nàng ra ngoài, Lưu Các Lão sai người vào giục mấy lần nhưng cũng thấy có động tĩnh gì. Lại thêm canh giờ nữa, Lưu Các Lão hoảng hồn, vội sai người phá cửa xông vào, thấy bên trong mọi thứ vẫn xếp đặt gọn gàng, váy áo Diệp Điềm dùng để thay vẫn treo mắc, nước trong thùng nguội lạnh từ lâu, nhưng xung quanh sàn nhà lại có vết nước, toàn bộ căn phòng mảy may dấu tích nào chứng tỏ cuộc giằng co.

      Lai lịch của Diệp Điềm cũng phải loại thường, lại thêm việc nàng có vị sư huynh làm Quốc sư chống lưng, Lưu Các Lão càng muốn gây thêm rắc rối, ngay lập tức sai người thông báo cho Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm.

      Ba người Dung Trần Tử là huynh muội đồng môn từ cùng nhau lớn lên, trước giờ tình cảm gắn bó thân thiết như chân tay, giờ nghe tin Diệp Điềm mất tích, đừng là Dung Trần Tử, ngay cả Trang Thiếu Khâm mặt mày cũng biến sắc.

      Chỉ trong vòng hai canh giờ sau khi nhận được tin, Trang Thiếu Khâm vội vàng chạy đến Lưu phủ, tuy rằng thương thế của Dung Trần Tử rất nặng, nhưng việc sư muội mất tích, khiến nóng lòng như lửa đốt, làm sao có thể yên tâm tĩnh dưỡng cho được? gắng gượng ngồi dậy, nhưng đúng là thương thế quá nặng, nên bắt đầu ho cả ra máu.

      Bên trong Thanh Hư quan vô cùng rối loạn, sau khi biết Lưu Các Lão gửi tin cho Dung Trần Tử, sắc mặt Trang Thiếu Khâm ngay lập tức tái xanh, vội vàng báo tin lại cho Thanh Hư quan, rằng Diệp Điềm chỉ rời lát, giờ tìm thấy rồi, cốt để trấn an Dung Trần Tử.

      Lưu phủ nhốn nháo như gà bay chó sủa, Trang Thiếu Khâm biết tình hình rất nghiêm trọng, thể chậm trễ được nữa, nên lập tức thông báo cho Hành Chỉ chân nhân của Cửu Đỉnh cung, kể hết ngọn ngành đầu đuôi mọi chuyện. Hành Chỉ chân nhân vốn định chú ý đến, nhưng tính tình Trang Thiếu Khâm được ôn nhã như Dung Trần Tử, giờ lại còn giữ chức Quốc sư, suy nghĩ lại đành chọn ra nhóm môn đồ đắc lực nhất, rồi nhanh chóng lên đường.

      Lưu Các Lão thấy các nhân vật cỡ bự của đạo môn đều đến, nên cũng an tâm phần nào. Cũng may, đất đai Lưu phủ rộng rãi dư dả, ông ta sắp xếp cho tất cả đạo sĩ nghỉ tại Xuân Huy viện.

      Lời và cử chỉ của Lưu Tẩm Phương vẫn như bình thường, chỉ là da thịt nàng ta càng thêm phần mềm mại mỡ màng, cả người như tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi. Trang Thiếu Khâm bắt mạch cho nàng ta, nhưng cũng thấy gì khác thường. So với Hành Chỉ chân nhân, Trang Thiếu Khâm cảm thấy càng lo lắng hơn - Dung Trần Tử tâm tư tinh tế tỉ mỉ, sớm muộn gì cũng biết chuyện Diệp Điềm mất tích. người lại bị thương nặng, nếu lại thêm việc ưu tư quá độ, e rằng càng tổn hại đến thân thể hơn.

      Tối hôm đó, Hành Chỉ chân nhân bí mật phái môn đồ đến mai phục ở những nhà có trẻ sơ sinh, còn phái thêm toán nữa dò hỏi những hộ có con bị mất tích, xem có tìm được chút manh mối nào .

      Chuyện trẻ sơ sinh bị mất tích xảy ra liên tiếp khiến cả trấn Lăng Hà trời còn chưa tối mà nhà nhà cửa đóng then cài kín mít. Tin tức dần truyền khắp nơi, nào quái ăn thịt người, người chết sống lại, phiên bản các câu chuyện ngày nhiều. Vì thế, các đường phố lớn cũng tuyệt thấy bóng người. Toàn bộ trấn Lăng Hà, lòng người hoảng sợ vô cùng bất an.

      dưới trong Lưu phủ cũng yên tĩnh dị thường, điều khiến Lưu Các Lão lo lắng yên chính là… nàng thiếp của thằng con trai thứ hai của ông ta gần kề ngày sinh nở.
      Last edited: 30/10/14

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7: Mưa đêm chuông vắng chết oán (2)
      [​IMG]

      Đầu tháng Mười , trời về đêm hơi se se lạnh, hậu viện của Xuân Huy đường có chiếc giếng cổ, cạnh đấy có cây mơ già. Trang Thiếu Khâm đứng ở dưới gốc cây mơ ấy, áo xanh lam tóc đen nhánh, dáng đứng cao lớn và thẳng tắp. Cơn gió thu cuốn những chiếc lá xoay tròn phía sau lưng , khiến cho khắp đình viện lộ ra vài phần đìu hiu ảm đạm. Lưu Tẩm Phương chạy đến, vẻ mặt thấp thỏm yên, rất lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Quốc sư… Ngài hẹn tiểu nữ ra đây, có chuyện gì ?”.

      Thần sắc Trang Thiếu Khâm lạnh nhạt, : “Cũng có gì, chỉ muốn hỏi, những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây rốt cuộc có liên quan gì tới ?”.

      Khuôn mặt Lưu Tẩm Phương kinh ngạc: “ ngờ Quốc sư cũng nghĩ như vậy, nhưng thân như tiểu nữ, bắt trộm những đứa trẻ sơ sinh còn chưa đầy tháng để làm gì cơ chứ?”.

      Trang Thiếu Khâm rút từ trong chiếc ủng của mình thanh đoản đao, ung dung bình thản nhàng lau lưỡi đao, vẻ mặt thờ ơ: “ ra muốn chứng minh trong sạch cũng rất dễ. Thanh Hư quan từng có con rắn ba mắt tới giả mạo làm sư huynh, theo sư điệt của bần đạo , dưới thân hình con người lại là xác rắn”. nhìn về phía Lưu Tẩm Phương, ánh mắt sắc nhọn: “Ta chỉ cần xé toạc thân thể của ra, biết ngay là người hay rắn thôi!”.

      Khuôn mặt Lưu Tẩm Phương biến sắc: “Nhưng xé thân thể tiểu nữ ra rồi, sao tiểu nữ còn sống được nữa?”.

      Trang Thiếu Khâm cười lạnh: “Đó phải là chuyện ta cần quan tâm”.

      Ánh mắt của thâm trầm, Lưu Tẩm Phương từng bước, từng bước lùi về phía sau: “Các ngài là người xuất gia vốn dĩ phải cứu khổ cứu nạn, sao lại có thể lạm sát người vô tội như vậy được?”.

      Trang Thiếu Khâm lại nở nụ cười lạnh lùng: “Giết trăm có thể cứu được vạn, thế phải là cứu khổ cứu nạn sao?”.

      Lưu Tẩm Phương ngờ lại vậy, trong mắt chứa đầy vẻ thấp thỏm bất an. Trang Thiếu Khâm nhiều lời, liền vung đao tới như muốn xé toạc nàng ta ra. Lưu Tẩm Phương phi thân nhảy lùi lại, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn giống động tác của con người. Trang Thiếu Khâm hừ lạnh: “Còn dám phải là ngươi!”.

      Trang Thiếu Khâm xuống tay hề lưu tình, nhưng dường như Lưu Tẩm Phương chỉ lùi về sau mong thoát thân. đâm đao xuyên qua lưng nàng ta, máu thấm ướt nửa người. Nàng ta gắng gượng chạy về phía Xuân Huy đường, vừa chạy vừa kêu cứu.

      Trang Thiếu Khâm rượt lên, nắm chặt lấy mắt cá chân nàng ta, thanh đao trong tay sáng loáng lập tức chém xuống. Lưu Tẩm Phương thét lên đau đớn. Bỗng nàng ta linh hoạt xoay người, giống như giữa eo lưng hoàn toàn có chút xương cốt nào. phẫn nộ của nàng ta hừng hực như lửa cháy thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Cơn giận bốc lên, nàng ta bỗng há hốc miệng, da thịt mềm mịn bị xé rách.

      Đám người Lưu Các Lão nghe thấy tiếng nàng ta kêu cứu vội vã chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền nhũn hết cả chân, ngồi phệt xuống đất rất lâu mà thể cử động được. Trang Thiếu Khâm hề chần chừ, đoản đao trong tay chém đường ngang thắt lưng, chỉ nhìn thấy thân người nằm ngang dọc khắp mặt đất, máu thịt vương vãi tứ phía.

      Từ trong đống máu thịt bầy nhầy ấy từ từ trồi lên con rắn ba mắt to bằng cổ tay người lớn, toàn thân màu xanh lá vân đen, đầu nó còn mọc chiếc sừng màu trắng dài cỡ hai tấc, tuy hình dáng lớn lắm, nhưng so về độ thông minh ràng là hơn hẳn con rắn ba mắt xông vào Thanh Hư quan giả dạng làm Dung Trần Tử.

      nhãn ở chính giữa trán nó từ từ mở ra, Trang Thiếu Khâm kêu lên: “Mọi người đừng nhìn vào con mắt của nó!”.

      Nhưng phản ứng của người bình thường sao có thể nhanh bằng dị vật được, xung quanh có nô bộc vừa khẽ hự tiếng, bị nó hút mất hồn phách rồi. Đám người Lưu Các Lão liền hiểu ra, vội vàng che mắt lại dám nhìn nó nữa, hai chân run lên lẩy bẩy, ai mà nhát gan sớm són ra quần rồi.

      Xung quanh ràng là có đến mười mấy người, nhưng bầu khí lại im lặng chết chóc.

      Lòng bàn tay Trang Thiếu Khâm ướt đẫm mồ hôi, vẽ ra loạt bùa chú trừ , đuổi quỷ, xua ma, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Trong nháy mắt, thứ đó trườn đến phía dưới bức tường trong đình viện. Trang Thiếu Khâm rơi vào đường cùng, nện thẳng loạt những lá bùa lửa lên người con rắn. Con mắt ở giữa trán nó đột nhiên trợn trừng lên nhìn , khiến tâm trí của rùng mình ớn lạnh, rồi nó lủi nhanh ra khỏi bức tường của đình viện.

      Trang Thiếu Khâm cắn lên đầu lưỡi, hưng phấn đuổi theo, sau đó nhát đao của đâm trúng vào đuôi nó. Lưỡi thanh đao này của được rèn bằng thép nguội, có thể cắt được vàng, gọt được ngọc, nhưng đường đao chém xuống với lực mạnh như vậy, mà thân rắn lại chỉ bong vài cái vẩy. Trong lòng Trang Thiếu Khâm còn cả kinh, đuôi của con rắn ấy cuốn chặt lấy thắt lưng .

      Đuôi rắn càng lúc càng siết chặt, mặc dù chỉ to bằng cổ tay, nhưng chỉ thiếu chút nữa thôi là siết đứt đôi eo lưng Trang Thiếu Khâm. Trang Thiếu Khâm vung kiếm lên chém liên tiếp, cuối cùng thân rắn cũng rách vết , từ vết rách đó máu bắt đầu chảy. Trong lòng Trang Thiếu Khâm hoảng sợ thốt nổi lên lời - Từ ngày xuất đạo cho đến nay chưa từng có đối thủ. Bình thường chỉ đến tu vi thôi rất tinh thâm rồi, ngờ thế gian rộng lớn, thứ kì lạ gì cũng có.

      Giãy giụa mãi cũng thoát được, may thay đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng thét lớn, thanh kiếm từ cao bay vụt tới, cắm thẳng vào đầu con rắn, con rắn ba mắt sợ hãi, vội vàng nhả Trang Thiếu Khâm ra, nhảy vọt lên hơn hai trượng, rồi nhanh chóng biến mất sau bụi cỏ.

      Bên ngoài đình viện, Hành Chỉ chân nhân cũng vội vàng chạy vào, ngày thường cao nhân trong Đạo tông đều coi trọng uy nghi, nhưng giờ ai nấy cũng hoảng loạn kinh hồn: “ là do xà dùng thân người làm ổ sao?”.

      Trang Thiếu Khâm lau mồ hôi trán: “Phải, hơn nữa nó còn mạnh hơn nhiều so với con trước. Nó cắn nuốt thức ăn, nhưng lại có thể hút hồn phách”.

      Hai chân Lưu Các Lão vẫn mềm nhũn, ông ta ngồi phệt dưới đất mãi dậy được. Hành Chỉ chân nhân xem xét mấy gia nô ngất, phát da thịt họ quả nhiên có vết thương nào, nhưng hồn phách mất, giờ hồn lìa khỏi xác.

      Ánh mắt ông ta u khó đoán, hồi lâu sau, ông ta ngẩng đầu nhìn Trang Thiếu Khâm, cả hai người đều hiểu, tai họa lớn đến rất gần rồi.

      “Da của nó đàn hồi rất tốt, đến thanh đao Tàng Tinh của ta còn làm rách được, gì đến những binh khí thông thường khác”. Trang Thiếu Khâm thở dốc: “, chúng ta gần như biết chút gì về mấy thứ này, biết nó sinh sản thế nào, càng biết cách phân biệt bọn chúng là người hay là rắn? Thứ này, khi được nhân rộng, hậu quả thể tượng tưởng nổi”.

      Lông mày của Hành Chỉ chân nhân nhăn tít lại như nếp gấp bánh bao: “Quốc sư, bần đạo biết ngài muốn làm phiền đến Dung Trần Tử đạo hữu, nhưng việc cấp bách nghiêm trọng thế này, ta và ngài còn lựa chọn nào khác”.

      Trang Thiếu Khâm trầm ngâm: “Chỉ sợ dù có với sư huynh ta, cũng vô ích mà thôi”.

      Trang Hạo Thiên - đại đồ đệ của - xen vào: “Sư phụ, lần trước lúc các sư huynh sư đệ đụng độ với con rắn ba mắt kia, có rằng con trai tinh ấy chỉ dùng hai mũi tên là giải quyết gọn ghẽ. Đồ nhi nghĩ, có lẽ phải con rắn nào cũng lợi hại như con rắn chúng ta gặp hôm nay chăng?”.

      Mắt Trang Thiếu Khâm như lóe sáng, tự với mình: “Đúng rồi, sao ta lại có thể quên mất mĩ nhân Hà Bạng nhỉ…?”. liếm liếm môi: “Chỉ là với tình hình giờ, làm thế nào để khiến nàng ta chịu ra tay đây?”.

      “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy chuyện này kì thực đơn giản cũng đơn giản thôi. Hà Bạng tiếp cận sư bá chẳng qua là vì thịt thần tiên. Nếu chúng ta mang thịt thần tiên ra làm mồi nhử, sau khi việc thành công rồi tiến hành trừ khử luôn, coi như là mũi tên trúng hai đích…”.

      Khóe miệng Trang Thiếu Khâm khẽ nhếch lên, vươn tay ra vỗ vỗ lên vai tên đồ nhi của mình: “ hay lắm”.

      Hôm sau, có bức thư với năm ngàn từ vô cùng ràng trôi chảy được gửi tới cung Hải hoàng. Trang Thiếu Khâm viết rất cảm xúc lay động lòng người, lời lẽ bay bổng dạt dào. Đáng tiếc thư gửi, nhưng lại chẳng có hồi . Điều này cũng nằm trong dự liệu của Trang Thiếu Khâm. nghĩ nhất định là do Hà Bạng tin tưởng vào Đạo tông, nên đành phải cưỡi kiếm vội vã trở về Thanh Hư quan, thương lượng với Dung Trần Tử.

      Dung Trần Tử nghe thấy việc liên quan đến Hà Bạng, rất lâu cũng lên tiếng. Trang Thiếu Khâm hồi tưởng lại nội dung trong thư, cảm thấy có chỗ nào thỏa đáng cả, bèn hỏi lại: “Sư huynh, huynh xem sao mãi có hồi … Là do con rắn ba mắt đó rất lợi hại, hay do nàng ta vẫn yên tâm về Đạo tông?”.
      Pe Mick, người qua đường, B.Cat2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :