Chương 3. Cố nhân bỗng dưng thay lòng (1)
“Sống chết hay cách xa, nguyện cùng chàng thề ước, nắm tay chàng thân thuộc, gắn bó tới bạc đầu” là trong những bài thơ bi ai nhất.Sinh li tử biệt đều là chuyện lớn, vốn chẳng phải việc chúng ta có thể quyết định được”.
Hai ngày nay Thanh Hư quan lại có người theo dõi, vụ Vu thuật Nam Cương lần trước quá đỗi náo loạn, nhiều môn phái trong Đạo tông đều rất cảnh giác, thêm việc Dung Trần Tử chịu xuất đầu lộ diện càng khiến tin đồn Tri quan của Thanh Hư quan về chầu trời được mọi người lén rỉ tai nhau.
Những lời đồn đại ấy, đương nhiên kinh động tới hai người - nhị sư đệ Trang Thiếu Khâm và tiểu sư muội Diệp Điềm của Dung Trần Tử.
Lúc ấy Trang Thiếu Khâm giữ chức Quốc sư, sống trong hoàng cung, ra vào tiện. Diệp Điềm theo luyện đan tu pháp, giờ nghe Dung Trần Tử xảy ra chuyện, nàng thể nào bình tĩnh nổi, chỉ chào tạm biệt qua loa Trang Thiếu Khâm, rồi vội vàng đến núi Lăng Hà.
Từ nàng lớn lên trong Thanh Hư quan cùng với Tử Tâm đạo trưởng, rất thân thiết gắn bó với Dung Trần Tử, sau khi Trang Thiếu Khâm giữ chức Quốc sư mới cho nàng theo để có thêm kinh nghiệm. Vì vậy, đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan vô cùng quen thân với vị sư này. Người còn chưa về tới núi Lăng Hà, mà Thanh Huyền và Thanh Tố ra sườn núi để nghênh đón rồi.
Diệp Điềm nhìn thấy Thanh Huyền, Thanh Tố, trong lòng thở phào nhõm - mặt họ đâu có vẻ lo lắng buồn bã, nên nghĩ Dung Trần Tử chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn. Hít hơi sâu, nghỉ ngơi lát, vào trong Quan rồi, lúc ấy nàng mới hỏi: “Sư phụ của các ngươi đâu? Đợt trước ta cùng sư thúc quan sát thiên tượng vào ban đêm, thấy tà khí trong núi Lăng Hà bốc lên tận trời, lẽ nào có kình địch to gan dám tới xâm phạm?”.
Đợi tên tiểu đạo sĩ cung kính dâng trà xong xuôi, lúc ấy Thanh Huyền mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lễ phép trả lời: “Sư yên tâm, lúc trước có nhân Nam Cương tới quấy nhiễu, sư phụ có bị thương , bế quan tĩnh dưỡng. Nhưng theo vãn bối thấy, các loại thuốc mà sư phụ dùng đều là để điều hòa thân thể, nên thương thế chắc cũng có gì đáng ngại đâu ạ”.
Diệp Điềm bưng chén trà lên uống ngụm, khẽ gật đầu. Mái tóc dài của nàng được vấn cao, buộc bằng sợi dây màu lam nhạt, mày kiếm nghiêng về phía tóc mai, vầng trán cao rộng, ánh mắt sắc sảo, hành động và lời luôn mang theo vẻ thư khí khái, “Sư ca bế quan, vốn nên quấy rầy, nhưng huynh ấy bị thương, ta có thể dùng công pháp đồng môn giúp huynh ấy sớm hồi phục hơn. Tạm thời ta nghỉ ngơi ở đây ngày, mai tìm huynh ấy. Ngươi bảo tên đệ tử thường đưa cơm báo trước cho huynh ấy tiếng, tránh tùy tiện xông vào, phiền huynh ấy dưỡng thương”.
Thanh Huyền cúi đầu đáp vâng, rồi vội sai người mang bảo kiếm và tay nải của Diệp Điềm về phòng của nàng, sau đó lại sai người chuẩn bị nước nóng để nàng tắm rửa, mọi vấn đề nhặt trong sinh hoạt đều sắp xếp rất cẩn thận chu đáo.
Diệp Điệp cũng rất thích hai tên sư điệt này, nàng : “Gần đây sư phụ các ngươi bế quan, vậy để sư truyền dạy cho ít công pháp nhé.” Thanh Huyền vui mừng khôn xiết, quản thúc đám sư đệ giải quyết mọi việc trong Quan còn tạm, chứ luyện công thực tình thể bằng sư phụ đích thân chỉ bảo được, nay có sư đứng ra truyền dạy đương nhiên là cầu còn được nữa là.
Diệp Điềm lâu mới về, nên muốn dạo trong Quan vòng. Thanh Huyền thể nên đành theo. Bên trong thiên điện, nơi Dung Trần Tử ở trồng toàn lan tứ quý, những cây lan này là do khi xưa nàng cùng Tử Tâm đạo trưởng mang ở ngoài về, rồi trồng ở đây. Loại lan tứ quý này sinh trưởng rất tốt,từng bông màu trắng,màu vàng, màu tím đua nhau khoe sắc, đẹp tinh tế vô cùng. Diệp Điềm sai Thanh Vận lấy ít nước đến rồi tự tay tưới cho chúng, lúc lâu sau đột nhiên nghiêng nghiêng tai lắng nghe rất chăm chú: “Ai ở trong phòng của sư ca vậy?”
Thanh Huyền vừa nghe hỏi, nhất thời kêu trời.
Hà Bạng vốn dĩ say giấc. Bị tiếng động bên ngoài đánh thức, nàng cũng có chút hiếu kì bởi trước giờ Thanh Huyền chưa từng kinh động làm phiền đến giấc ngủ của nàng. Hà Bạng liền trở mình rồi rời giường, vừa mở cừa, thấy Diệp Điềm tưới nước cho lan.
Lúc ấy mái tóc đen dày buông dài đến tận thắt lưng của Hà Bạng chưa được vấn lên. Nàng choàng chiếc áo khoác tay. Đôi mắt sóng sánh mơ màng do vừa ngủ dậy, đôi môi đỏ như thoa son, khuôn mặt vốn mềm mịn trắng nõn giờ đỏ ửng lên tựa như được điểm lớp phấn hồng. Lớp vũ y tuyết trắng để lộ ra đôi chân ngọc ngà lung linh, ngũ quan tỏa ra ánh sáng trân châu mềm mại.
Đứng trước sắc đẹp mê hồn như thế cho dù là thánh nhân cũng phải mặt đỏ tim run, lại thêm dáng đứng dựa cả vào cánh cửa gỗ, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc đánh giá Diệp Điềm của nàng cũng đâu được tử tế cho lắm càng khiến người ta cúi đầu thẹn.
Diệp Điềm vốn là đoan trang bảo thủ, vẻ quyến rũ mị hoặc đến thế nào được nhìn qua, nhất thời máu nóng vọt lên tận đỉnh đầu, phẫn nộ chỉ tay vào Hà Bạng, hỏi Thanh Huyền: “Nàng ta là ai? tại sao lại ở trong phòng của sư ca?”
Thanh Huyền chỉ cảm thấy nỗi niềm khổ sở dâng đầy bụng: “Nàng ta…Nàng ta…Sư , chuyện của nàng ta….ngày mai người tự mình hỏi sư ca của người …”
Nhưng Hà Bạng lại thản nhiên, nàng uốn éo vòng eo mềm mại rồi từ từ bước tới, thanh của chiếc chuông vàng ở mắt cá chân vang lên ngừng, xinh đẹp kiều hỏi: “Thanh Huyền, nữ đạo sĩ này là ai vậy?”
Thanh Huyền cẩn thận dè dặt, chưa kịp mở lời, Diệp Điềm làm tràng: “Phúc sinh vô lượng, ta là sư muội của Dung Trần Tử Tri Quan trong Thanh Hư Quan. là ai? Tại sao lại ở trong phòng của sư ca? Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu con mắt nhìn vào, thân là con mà váy áo lại chỉnh tề ở trong phòng của đàn ông, có biết xấu hổ hả?!”
Hà Bạng cũng chẳng hứng thú gì: “Xấu hổ hay là chuyện của ta, liên quan gì tới ?”
Diệp Điềm tử được Tử Tâm đạo trưởng hết mực thương, hai sư ca cưng chiều, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có gì bất bình chỉ cần Dung Trần Tử hoặc Trang Thiếu Khâm ra mặt là mọi thứ êm xuôi. đâu cũng được tán dương ca tụng, chưa từng bị người ta đốp chát như vậy bao giờ.
Thêm nữa, nàng quả thực cũng chẳng có chút thiện cảm nào đối với phong thái mị hoặc, dáng vẻ kiều quyến rũ của Hà Bạng, nên hỏa khí bừng bừng: "Là nghiệt nơi nào tới đây, dám mê hoặc sư ca ta! Hôm nay bổn chân nhân phải trừ ma diệt quái, thay trời hành đạo!".
Diệp Điềm liền rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, Thanh Huyền phát khóc, nhưng hai người này khuyên ai được chứ?.
Hà Bạng vốn cũng chỉ quen nghe những lời ninh nọt của kẻ dưới, sao có thể nuốt trôi cục tức này được: “Loại trộm cắp rình mò như ngươi lại dám hỗn xược trước mặt bổn tọa! Bổn tọa cho ngươi biết thế nào là lợi hại của ta!”.
Hai bên liền bày thế, Thanh Huyền rơi lệ, sư phụ ơi, người được ôm mỹ nhân trong lòng, nhưng lần nào kẻ chịu giày vò cũng là đồ nhi. Lẽ nào con chính là tên đệ tử mỗi khi xảy ra việc liền phải lao thân ra gánh vác trong truyền thuyết hay sao...
Đạo pháp của Diệp Điềm tuy thể bá đạo bằng Trang Thiếu Khâm, tinh thông như Dung Trần Tử, nhưng trong Đạo tông cũng được coi là người rất có tiền đồ. Nàng rút kiếm bấm niệm khẩu quyết,Thanh Huyền ở bên này vội vã chạy lên chắn giữa hai người. Lời dặn dò của sư phụ dám quên, ngộ nhỡ sư ra tay biến Hải hoàng thành ba đoạn hai khúc, hậu quả dám tưởng tượng tiếp.
ngăn được Diệp Điềm ở đầu này, nhưng lại đề phòng được Hà Bạng ở đầu kia! Hà Bạng vốn xấu tính, nhân đà Diệp Điềm bị ngăn lại, liền hí hứng, lập tức niệm chú thi triển pháp thuật.
Thanh Huyền lúc trước còn mải ngăn cản sư , vừa quay người lại thấy mình chắn trước khối băng. Diệp Điềm bị đóng băng rồi!
Thấy ánh mắt Diệp Điềm muốn tóe lửa, cõi lòng Thanh Huyền cũng muốn thăng thiên.