1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 16: Hương tan chăn lạnh ngọn đèn tàn(3)

      [​IMG]
      Hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng, Dung Trần Tử vừa mở mắt, phát ra Hà Bạng biết mở đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn được bao lâu rồi. Trước đây chỉ cần ban đêm có hoạt động, là nàng ngủ đến khi mặt trời lên quá ba ngọn sào cơ mà. Dung Trần Tử ngồi dậy mặc quần áo, lúc sau mới kéo Hà Bạng lên, giọng trịnh trọng như tuyên thệ: “Nếu như sau này nàng và ta có chia li, trước khi rời ta giết nàng trước!”.


      Lúc ấy, Hà Bạng mới nhắm mắt, bao lâu sau liền chìm vào trong giấc ngủ.


      Dung Trần Tử vừa mới tỉnh lại, nên nhất định phải kiểm tra võ công và tu vi đạo pháp của đám đệ tử, thêm vào đó là khách khứa từ khắp nơi tới chúc mừng, bạn tri kỉ thân thiết của lại rất nhiều, quả là phải vật lộn để ứng phó.


      Buổi tối, Diệp Điềm làm rất nhiều món ăn, Thanh Vận cũng trổ hết tuyệt kĩ của bản thân, các món ăn bày chật kín bàn. Tất cả đám tiểu đạo sĩ đều tề tựu đông đủ trong thiện đường. Thanh Hư quan lặng lẽ lâu cuối cùng lại xuất những tiếng cười vui vẻ. Trong bữa cơm Vu Diễm chân nhân ngồi đầu, Dung Trần Tử ngồi bên phải ông, còn Hà Bạng dĩ nhiên ngồi bên cạnh .


      “Chân khí lưu chuyển trong cơ thể thế nào rồi?”. Thần sắc Vu Diễm chân nhân hòa ái dễ gần, ngay cả tình trạng bệnh tật cũng bớt đôi chút.


      “Làm phiền chân nhân phải quan tâm rồi, mọi thứ đều ổn cả”. Dung Trần Tử cung kính trả lời, Vu Diễm chân nhân cũng yên tâm : “Sau này làm việc nhất định phải thận trọng hơn nữa, nhất định được khinh suất như vậy nữa”.


      Dung Trần Tử đương nhiên vâng lệnh, Diệp Điềm liền gắp cho ông ít thức ăn, : “Chân nhân, bàn ăn có thể đừng những chuyện đó được ạ?”.


      Vu Diễm chân nhân cũng bật cười: “Tất cả ăn cơm ”.


      Đám tiểu đạo sĩ nhất loạt lấy trà thay rượu kính Dung Trần Tử, khiến Dung Trần Tử bận rộn ứng phó luôn tay. Trong lòng Hà Bạng cực kì vui, nàng gắp hai gắp, chẳng thấy có mùi vị gì, ngồi thêm lúc nữa, rồi dứt khoát quay về phòng.


      Trong phòng im ắng, Hà Bạng nằm bò giường của Dung Trần Tử hồi lâu, lật qua lật lại vẫn ngủ được. Bực mình nàng trèo xuống, chạy vào nằm trong chiếc giường bằng ngà voi trong mật thất.


      Cũng biết qua bao lâu, nàng bắt đầu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.


      Trước mắt là phía sau núi Lăng Hà, Hà Bạng bước thấp bước cao tiến lên phía trước, vừa vừa lẩm bà lẩm bẩm: “Biết người ta thích đường rồi mà, là ai đây hả, nằm mơ cũng phải bắt người ta đoạn, quá thất đức!”.


      Phía trước có tiếng cười vô cùng tươi sáng: “ bé, qua đây ”.


      Hà Bạng cực kì vui, vẫn cằn nhà cằn nhằn qua đó. Phía trước có tảng đá rất to, tảng đá có bày vài đĩa thức ăn, ngồi ở phía đối diện là ông lão râu tóc bạc trắng, dáng vẻ rất hiền từ, người mặc đạo bào, cánh tay còn gác cây phất trần. Hà Bạng chưa ngồi xuống tay nắm lấy đôi đũa, miệng còn chưa kịp ăn, phát ra phía bên kia Vu Diễm chân nhân cũng bước thấp bước cao tới.


      “Lão hữu, từ lúc chia tay đến giờ mọi việc vẫn ổn chứ?”. Ông lão râu bạc chào hỏi Vu Diễm chân nhân rồi cũng ngồi xuống. Trong đầu Hà Bạng liến lóe lên tia sáng: “Ông có phải là Tử Tâm, sư phụ của Dung Trần Tử ?”.


      Ông lão râu bạc nở nụ cười ấm áp hiền hòa: “Quả nhiên là bé thông minh nhanh nhẹn”.


      Hà Bạng rất hiếm khi được khen, nên lập tức nảy sinh thêm vài phần thiện cảm với ông lão: “Con mắt của ông đúng là tồi, ta đương nhiên là người thông minh nhất rồi”.


      “Con mắt của bần đạo chỉ tồi thôi đâu”. Ông lão râu bạc gắp cho nàng thêm đũa thức ăn, giọng ôn hòa. Hà Bạng nếm thử miếng, chép chép miệng: “Thức ăn của ông rất ngon, oa oa oa ao, nghe ông chết từ lâu rồi?”.


      Ông lão râu bạc khẽ mỉm cười gật đầu, khuôn mặt Hà Bạng đầy nuối tiếc: “Đáng tiếc , Đạo trời bất công quá, người nên chết lại chết”. xong, nàng lại liếc nhìn Vu Diễm chân nhân cái, rồi tiếp tục lầm bầm: “Người nên chết lại cứ cố mà sống”.


      Vu Diễm chân nhân tức đến suýt hộc máu, Tử Tâm đạo trưởng đưa tay ra ngăn ông lại: “ bé, Dung Trần Tử tỉnh lại rồi, con có vui ?”.


      Hà Bạng nghiêng đầu: “Đương nhiên là vui rồi”. Nàng lại suy nghĩ lúc, thấy hơi băn khoăn: “Nhưng biết tại sao lại có chút vui. Ông lão, ông xem tại sao Tri quan lại có nhiều người quan tâm thế? Tại sao lại có nhiều người đối xử tốt với chàng như vậy?”.


      Ông lão râu bạc lại gắp cho nàng thêm đũa thức ăn nữa: “Vì đó chính là con đường của , là Chính thần, được định sẵn sinh ra là để giữ gìn bảo vệ trật tự của Đạo trời. Con đường của chính là dùng nhân đức cứu giúp thế gian, phổ độ chúng sinh. bé, còn con sao, con đường của con là gì?”.


      Hà Bạng cắn đũa, nhíu mày suy nghĩ rất lâu: “ biết nữa. Con đường của ta là gì nhỉ?”.


      Ông lão xoa đầu nàng đầy trìu mến: “Suy nghĩ suốt bốn ngàn năm, mà vẫn chưa nghĩ đến à?”.


      Hà Bạng lắc đầu: “Trước đây ta chỉ muốn sống, ăn nhiều, nhiều món ăn ngon. Lúc linh hồn của Tri quan bị long khí hòa tan trong hoàng lăng, ta muốn chàng được sống. Bây giờ chàng sống lại rồi, có phải ta nên tiếp tục ăn nhiều, nhiều ?”.


      Vu Diễm chân nhân tức đến ê cả răng: “Ngươi là lợn hả?! Chỉ biết có mỗi ăn ăn ăn!”.


      Hà Bạng nổi cáu: “Ông là đồ lão già chết tiệt, dám mắng ta nữa ta tẩn cho ông trận đấy!”.


      Ông lão râu bạc can Vu Diễm chân nhân, rồi lại gắp cho Hà Bạng miếng váng đậu. Nàng ăn miếng váng đậu xong, lập tức ngoan ngoãn nhiều. Ông vẫy tay cái, tảng đá lại có thêm ấm trà, ba cái chén bằng trúc, ông đứng dậy rót trà rồi : “ bé, lúc người ta lạc đường có hai lựa chọn, là chọn bừa hướng để , hai là theo người biết đường”.


      Hình như Hà Bạng hiểu ra được chút: “Ý của ông là ta nên theo người biết đường phải ?”.


      Ông lão đưa chén trà cho nàng, giọng điệu thân thiết: “Ít ra nhầm đường đúng ?”.


      Hà Bạng gật đầu, nhưng vẫn còn có chút buồn phiền: “Nhưng những người quan tâm đến chàng nhiều vô kể, thế chẳng phải là ta có chút quan trọng nào sao?”.


      Vu Diễm chân nhân cảm thấy trao đổi giao lưu với nữ nhân quả đúng là chuyện vô cùng khó khăn, ông : “Trái tim ngươi chỉ có chút tình cảm đương bé, người có mang thiên phong linh linh và thiên thủy linh tinh, thậm chí còn có duyên thành tiên, nhưng lại chẳng mảy may có chút cốt cách nào của thần tiên cả?”.


      “Phì!”. Hà Bạng phun ra khiến lá trà bắn lên mặt ông ta: “Bớt mấy lời sáo rỗng lung lạc của các ông ra giáo huấn ta . Ông cứ ra rả luôn mồm đến cốt cách thần tiên. Chứ phải vì ta xuất thân từ quái nên ông mới coi thường ta sao? À? Lẽ nào do ông thích Tri quan, nên muốn giết ta để độc chiếm chàng?”.


      Vu Diễm chân nhân lại muốn hộc máu. Ông lão râu bạc lại rót trà cho nàng: “Trong lòng con chỉ có mình , nhưng trong lòng lại có rất nhiều người, con cảm thấy công bằng, đúng ?”.


      Hà Bạng bĩu môi, ông lão cười như ánh mặt trời ấm áp: “ bé, con thử ngẩng đầu lên nhìn thử xem. trời chỉ có vầng thái dương và cũng chỉ cần có duy nhất vầng thái dương để chiếu rọi nhân gian. Nhưng tất cả mọi người dưới vầng thái dương ấy đều nhận được ấm áp”.


      Hà Bạng hiếm khi để bộ não hoạt động như bây giờ, suy nghĩ lát, giọng lặp lại: “ theo người biết đường…”.


      Ông lão vuốt vuốt chòm râu chỉnh tề rất đẹp của mình, : “Người này cẩn thận và chu đáo dẫn dắt con con đường chính xác nhất”.


      Hà Bạng lại cúi đầu bắt đầu ăn: “Ông lão, món váng đậu của ông rất ngon!”.


      Ông lão lại xoa xoa đầu nàng: “Tên đồng tử theo hầu lão phu có biệt tài làm món váng đậu rất ngon, nào, ăn thêm miếng nữa …”.


      Ăn xong miếng váng đậu, Hà Bạng liền tỉnh dậy. Ba người ngồi xung quanh tảng đá giờ chỉ còn lại hai, Vu Diễm chân nhân vẫn còn rất bực mình: “Lão hữu!”.


      Tử Tâm đạo trưởng nở nụ cười như trăng thanh gió mát: “Con bé biết lễ nghĩa, lúc hành quả từ thủ đoạn nào. Nhưng quái sống hơn bốn nghìn năm, trải qua bao nhiêu thăng trầm chốn nhân gian rồi? Con bé quyết đoán hơn Dung Trần Tử, thông minh hơn Trang Thiếu Khâm, và kiên cường thẳng thắn hơn Diệp Điềm. Lão hữu à, con bé cũng là đứa trẻ tốt”.

      Sáng hôm sau, trong thiện đường.


      Hà Bạng húp món cháo tôm nấu với gạch cua, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó : “Tri quan, hôm qua ta nằm mơ thấy sư phụ chàng đấy!”.


      Dung Trần Tử gắp vào trong bát nàng miếng khoai tây xào hỏi: “Sư phụ gì?”.


      Hà Bạng cắn đũa, nhíu mày nghĩ ngợi rất lâu, đột nhiên tia sáng lóe lên: “À, ta nhớ ra rồi! Sư phụ của chàng , tên đồng tử hầu hạ ông ấy có sở trưởng làm món váng đậu cực kì ngon!”.


      Thân hình Vu Diễm chân nhân ở ghế đầu liền lệch hẳn , rồi oạch tiếng cả người lẫn ghế ngã cắm mặt về phía trước.


      Sau khi Dung Trần Tử khỏe lại, Thanh Hư quan lại khôi phục lại cảnh tượng giống như trước đây, Trang Thiếu Khâm vô cùng vui mừng, vội vàng trở về chong đèn chuyện đêm khuya cùng Dung Trần Tử suốt cả buổi tối, sau đó cuống quýt đá quả bóng cao su đạo môn lại cho .


      Hà Vi dường như cũng coi Thanh Hư quan là nơi ở cố định của nó, Dung Trần Tử thấy nó giờ thống lĩnh toàn tộc Minh xà, nên thể dạy dỗ nó chút bản lĩnh. Hà Vi cũng hiếu học, ngày nào cũng theo đám người Thanh Huyền tu đạo học pháp thuật. Hà Bạng cảm thấy dù sao Dung Trần Tử dạy cả đám bọn họ cũng là dạy, liền đá luôn Ngọc Cốt sang đó học cùng.


      Cuộc sống của Dung Trần Tử ở trong Quan rất có quy củ, mỗi ngày từ lúc trời chưa sáng, rời giường, dẫn đám đệ tử đọc kinh buổi sớm, đọc kinh sáng xong ôm Hà Bạng dậy ăn sáng. Ăn sáng xong Thanh Hư quan mở sơn môn, đón tiếp hướng dẫn khách hành hương. Dung Trần Tử hoặc là tiếp đãi khách hành hương, hoặc là đọc sách, viết chữ, luyện kiếm, bói quẻ, còn Hà Bạng hoặc là vui vầy cùng đám Thanh Huyền, Thanh Tố, Diệp Điềm, Hà Vi, hoặc là nghịch cùng đám chó con mèo con trong Quan, hoặc ra sau núi chơi cùng đám cây cỏ hoa lá, sông núi nước non. Ăn xong bữa trưa, Dung Trần Tử dẫn đệ tử tụng kinh trưa. Hà Bạng thường ngủ. Đến chiều, Dung Trần Tử dạy đám đệ tử kinh thư, nhạc khí, cách phân biệt số thảo dược thường dùng, những kiến thức cơ bản về y thuật. Còn Hà Bạng ngủ dậy lại chơi, vui vẻ đến nỗi nửa Thanh Hư quan cũng có thể nghe thấy tiếng cười lảnh lót giống như chuông bạc của nàng. Đến chạng vạng tối, Dung Trần Tử cùng đám đệ tử niệm kinh buổi tối xong, Hà Bạng chơi cũng mệt, Ngọc Cốt cọ rửa vỏ trai cho nàng. Sau khi tắm rửa sạch nàng chơi đùa cùng Dung Trần Tử, chơi đùa chán rồi ngủ.


      Cuộc sống ăn ngủ chơi chẳng khác gì lợn thế này, Vu Diễm chân nhân vẫn luôn kín đáo phê bình như thế, nhưng nghĩ tới những lời nhờ cậy của Tử Tâm đạo trưởng, nên ông cũng đành mắt mở mắt nhắm cho qua.


      Nửa tháng sau, Vu Diễm chân nhân thấy Dung Trần Tử bình phục hoàn toàn, nên cũng chuẩn bị trở về phủ Động Thiên. Dung Trần Tử vẫn thường xuyên dẫn đệ tử xuống núi, trừ diệt quái, chế thuốc chữa bệnh cứu giúp dân chúng như cũ.

      Tết lịch, dưới núi Lăng Hà có trận tuyết lớn hiếm thấy. Thanh Huyền, Thanh Tố sau khi cùng đám sư huynh đệ dán câu đối xong, vui mừng hí hửng đắp người tuyết, chơi ném tuyết cùng Hà Bạng.


      Dung Trần Tử là người nghiêm túc, luôn chú ý đến cử chỉ điệu bộ, dĩ nhiên tham gia, mà ngồi bên pha trà. Hà Bạng, Diệp Điềm cùng Ngọc Cốt thành nhóm, ném tuyết khiến đầu cổ mặt mũi của tất cả đám tiểu đạo sĩ đều dính đầy tuyết. Hà Vi lệnh cho đám rắn ba mắt chuyển rất nhiều pháo hoa pháo bánh ra bên ngoài, thấy bọn họ đều núi chơi ném tuyết, nhất thời ngứa đuôi, vê quả cầu tuyết rất lớn, dùng sức ném . Loài rắn đúng là họa phúc khó lường, quả cầu tuyết bay “vù” tiếng trúng ngay đầu Hà Bạng. Hà Bạng ngờ mình bị ném trộm, lập tức nổi giận, đuổi nó đánh đập loạn xạ, khiến nó gào thét ầm ĩ, ôm đầu lủi chạy như chuột.


      Dung Trần Tử cũng can thiệp, mà mực cúi đầu đọc sách. Hà Bạng nện cho Hà Vi trận, đến khi nó phải quỳ gối xin tha mạng, nàng mới vừa lòng ngừng tay. Ngẩng đầu thấy Dung Trần Tử ngồi uống trà đọc sách, nàng liền nhảy chân sáo chạy tới: “Tri quan!”.


      Người còn chưa thấy đâu, quả cầu tuyết bay tới trước. Dung Trần Tử phất ống tay áo lên cản lại, giọng thoáng mang theo vẻ trách móc: “Đừng nghịch”.


      Hà Bạng lao vào lòng như én con bay về tổ, ra sức dụi đầu vào người , đám lông thỏ chiếc khăn ở cổ vừa ấm lại vừa mềm của nàng dính sát vào hõm cổ : “Tri quan, ra chơi cùng bọn ta ”.


      Dung Trần Tử nhấp ngụm trà, lật quyển kinh thư tay, : “Lớn ra lớn, bé ra bé, còn ra thể thống gì nữa”.


      Hà Bạng hung hăng vốc nắm tuyết, rồi bất ngờ nhét vào trong cổ áo , nở nụ cười vừa giảo hoạt vừa đắc ý. Dung Trần Tử liền nghiêng người đè nàng xuống dưới tuyết, để nàng cử động lung tung: “Cứ chịu nghe lời, có tin là ta đánh nàng , hả?”.


      Hà Bạng ra sức giãy giụa, nhưng sức quá yếu, thành ra chỉ như châu chấu đá voi. Nàng sợ Dung Trần Tử cũng nhét tuyết vào trong người mình, lập tức vừa vờ khóc hu hu vừa kêu: “Cứu với! Cứu với!”.


      Dung Trần Tử sợ nàng lạnh, nên chỉ lùa bàn tay lạnh toát của mình vào trong váy áo nàng tìm kiếm hơi ấm. Hà Bạng cuống quýt hai chân đá lung tung: “Điềm Điềm! Điềm Điềm cứu với!”.


      Diệp Điềm chạy qua đó, nhìn thấy hai người nằm đè lên nhau tuyết, chỉ có đôi chân nhắn của Hà Bạng là cọ tới cọ lui dưới người Dung Trần Tử. Khuôn mặt nàng nhất thời ửng hồng liền cùng Ngọc Cốt chạy dạt ra xa, đến khù khờ như Hà Vi mà còn biết đường vòng, có ai tới cứu nàng chứ?

      Mỗi năm lần, Đạo tông tiến hành cuộc sát hạch đánh giá đối với những đệ tử trẻ tuổi, đây chính là kiện lớn, là cơ hội cho những đệ tử trẻ tuổi nâng cao danh tiếng, để những mầm non tài năng được xuất đầu lộ diện phô diễn bản lĩnh. Trước đây, cuộc sát hạch đều được tổ chức ở phủ Động Thiên do Vu Diễm chân nhân chủ trì, đa phần những người có mặt ở đó đều là những người uy tín trong đạo môn. Năm nay, theo ý của Vu Diễm nhân nhân buổi sát hạch được cử hành ở Thanh Hư quan. Nhưng Dung Trần Tử lo lắng cho sức khỏe của Vu Diễm chân nhân, nên vẫn quyết định tổ chức ở phủ Động Thiên.


      Chín tên đệ tử chân truyền của Dung Trần Tử ở Thanh Hư quan đều đủ tư cách tham gia, nên Dung Trần Tử liền dẫn theo tất cả bọn họ cùng lên đường. Những nơi náo nhiệt giống như vậy, đương nhiên thể vắng mặt Hà Bạng.


      Dung Trần Tử kiểm tra thuật Viễn hành của vài đệ tử, đám người Thanh Huyền, Thanh Tố, Ngọc Cốt đều tự mình . Hà Bạng đứng kiếm của Dung Trần Tử, gió lạnh thổi thẳng vào trong cổ, nàng liền rúc vào trong lòng . Dung Trần Tử dịu dàng : “Lát nữa đến phủ Động Thiên rồi nhất định phải nghe lời, Vu Diễm chân nhân dù gì cũng là bậc trưởng bối của ta, gần đây sức khỏe lại tốt, nàng được chọc giận ông ấy”.


      Hà Bạng bĩu môi: “Vậy sao ông ấy chọc giận ta chàng lại quan tâm?”.


      Dung Trần Tử thơm lên trán nàng: “Phải ngoan đấy”.


      Đôi mắt tròn xoe của Hà Bạng trợn trừng lên: “ ngoan!”.


      “Bốp”. Dung Trần Tử vỗ cái lên đầu nàng: “ ngoan lần sau cho nàng cùng nữa!”.


      Giờ là lúc phủ Động Thiên náo nhiệt nhất, vô số tinh của đạo môn đều tề tựu về đây. Hà Bạng ngậm kẹo trâu đường trong miệng, nàng vẫn canh cánh trong lòng: “ dẫn ta ra ngoài nữa, vậy chàng muốn dẫn ai ra ngoài chơi?”.


      Dung Trần Tử cũng biết tiểu nhân và phụ nữ khó nuôi dạy, nên coi như chưa nghe thấy gì. Suốt cả chặng đường có rất nhiều người lên tiếng chào hỏi , Hà Bạng đằng sau bực mình hấm hứ suốt.


      Phủ Động Thiên là đại phái, có vô số đệ tử. Dung Trần Tử dắt theo Hà Bạng, nên đương nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ngấm ngầm có công khai có của mọi người xung quanh. Dung Trần Tử vừa vừa giọng lên lớp: “Nhớ kĩ lời ta đấy”. Hà Bạng hừ hừ mũi, hợp tác. Dung Trần Tử lại giọng tiếp: “Lúc về bắt Phì phì [1] cho nàng”.
      [1] Trong truyền thuyết Trung Quốc có ghi thần thú Phì phì có hình dáng giống như gấu trúc, cổ có bờm lông, đuôi màu trắng, nuôi nó trong nhà có thể hóa giải mọi u sầu.

      Lúc ấy Hà Bạng mới chịu vui vẻ lên tí: “ ?”.


      “Ừ”.


      Giờ là cuối năm, vì sức khỏe tốt nên Vu Diễm chân cũng ra tận cửa đón tiếp. Dung Trần Tử cùng mọi người liền vào trong bái kiến. Tuy Vu Diễm chân nhân có ngấm ngầm phê phán hành động dẫn Hà Bạng khắp nơi của Dung Trần Tử, nhưng tất cả mọi người đều có mặt ở đây, nên ông tiện ra.


      Hà Bạng ngồi bên cạnh Dung Trần Tử, đám tiểu bối tới những lời an lành chúc Tết Vu Diễm chân nhân. Dung Trần Tử lén bón miếng mứt quả vào miệng nàng, : “Phải ngoan đấy”.


      Lần này coi như Hà Bạng hợp tác, toàn bộ quá trình hé răng câu.


      Vu Diễm chân chuẩn bị cho mỗi vãn bối phong lì xì đỏ, tiền nhiều, cốt là vui vẻ. Được ông đích thân chúc tết hỏi thăm đều là những tông phái đích truyền, đệ tử ưu tú, năm nào cũng được ghi ràng lại trong sổ sách từ trước. Lúc Vu Diễm chân nhân phát bao lì xì phát ra thấy thiếu cái.


      Đệ tử đích truyền trong đạo tông chỉ có mười mấy người, ông ngẩng đầu nhìn vòng hiểu ra nguyên nhân - Dung Trần Tử dẫn theo Hà Bạng cùng . Trước giờ làm gì có cái lí phát bao lì xì cho cả đỉnh khí chứ, nên tên đệ tử đảm trách nhiệm vụ đăng kí cũng dám ghi lại.


      Vu Diễm chân nhân tuy thích Hà Bạng, nhưng rốt cuộc cũng là bậc trưởng bối, thể khiến phải khó xử trước mặt đám đông được. Ông im lặng biểu gì, phát cho mỗi người bao lì xì đỏ, chỉ trừ tên đại đệ tử Vu Thủ Nghĩa của mình ra.


      Hà Bạng cầm bao lì xì nhìn qua nhìn lại, nàng chưa từng thấy thứ này bao giờ, hỏi: “Đây là gì vậy?”.


      Dung Trần Tử cười khẽ: “Tiền mừng tuổi. Mỗi dịp đầu năm mới, các bậc trưởng bối phát nó cho vãn bối, để trấn ác trừ tà, tiễn cái cũ đón cái mới”.


      Hà Bạng mở ra nhìn thử, Dung Trần Tử liền biết ngay là sắp có chuyện ổn, nhưng tay lại nhanh bằng miệng Hà Bạng. Nàng lẩm bẩm: “Có chút tiền thế này thôi mà cũng có thể trấn giữ được tà ma à?”.


      Mấy tên đệ tử đứng bên cạnh phì tiếng phá lên cười. Vu Diễm chân chân cũng biết nên tức hay nên cười nữa, hồi lâu sau mới ho khan tiếng, : “Thủ Nghĩa, con là đại đệ tử của ta, trọng trách của phủ Động Thiên sớm muộn gì cũng giao lại cho con, nên năm nay ta mừng tuổi cho con nữa, con lớn rồi”.


      Rồi ông đem ấn tín chưởng môn của phủ Động Thiên truyền lại cho đại đệ tử của mình.


      Nhìn đám hậu bối đứng khắp sảnh đường, Vu Diễm chân nhân khỏi có đôi phần cảm khái: “Đến tận bây giờ ta vẫn thường nhớ tới năm đó, các ngươi đều chỉ là những đứa trẻ tuổi ăn tuổi lớn, chân tay lóng ngóng, làm việc bộp chộp, nghĩ tới hậu quả. Giờ đều trở thành trụ cột vững vàng của đạo môn cả rồi. Khụ khụ…”. Ông lại bắt đầu ho khan ngừng, tên đệ tử đứng bên cạnh vội vàng bưng bát trà thảo dược đến. Ông uống ngụm, rồi lại chầm chậm : “Con người ấy à, sống mãi sống mãi rồi già . Thế mà vẫn phát ra, tóc mình hoàn toàn bạc trắng cả. Thời gian của ta còn nhiều nữa, nhưng nhìn thấy các ngươi của ngày hôm nay, cảm giác giống như nhìn thấy vầng thái dương mới mọc, khiến người ta tràn đầy hi vọng”.


      Bầu khí đột nhiên trở nên nặng nề, Hà Bạng thò đầu ra khỏi sau lưng Dung Trần Tử, : “Này, ông già, ông đừng có những lời bi thương như vậy chứ. Ta thấy thân thể xương cốt ông vẫn còn chắc khỏe lắm, tạm thời chết được đâu”.


      Nàng vừa xong, lập tức có vô số ánh mắt nhìn về phía nàng, Hà Bạng gật gù đắc ý: “Mọi chuyện cứ dùng tay làm là được rồi, đừng có để ở trong lòng. Liệu ông có quản được mặt trời mọc mặt trời lặn, quản được tóc người ta đen hay trắng ? Bụng dạ chỉ bé bằng từng này”. Nàng dùng hai tay vẽ cái vòng tròn nho , sau đó lại vẽ thêm cái vòng tròn to to: “Ông lại cứ thích chứa nhiều thứ như thế này, chết sớm mới là lạ đấy”.


      Dung Trần Tử nhét tiếp miếng mứt nữa vào miệng nàng: “Trẻ con năng kiêng kị, trẻ con năng kiêng kị”.


      Qua nửa canh giờ, mọi người đều muốn làm phiền Vu Diễm chân nhân nghỉ ngơi nữa, nên đều đứng dậy cáo từ. Dung Trần Tử dắt Hà Bạng ra ngoài, lúc qua trước giường của Vu Diễm chân nhân, Hà Bạng liền cúi người xuống, nhanh nhẹn nhét miếng mứt mơ vào miệng của ông, rồi : “Ông già, những lời ta đấy”.


      Vu Diễm chân nhân còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên thấy ngọt lan tỏa trong miệng, từ tới giờ ông ta nào ăn những thứ đồ ăn này bao giờ, lập tức lông mày nhăn tít cả lại. Dung Trần Tử vỗ vỗ lên đầu Hà Bạng, : “ được nghịch ngợm”.


      Cơm trưa được bố trí ăn tại đại sảnh phủ Động Thiên, vì có quá nhiều người ở đây, nên Dung Trần Tử cũng tiện sắp xếp cho mình Hà Bạng ăn mặn. Cũng may Ngọc Cốt có mang theo bên người ít thịt sấy khô, dỗ dành vỗ về nàng, nên Hà Bạng mới gây náo loạn, ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm.


      Cơm nước xong xuôi, Dung Trần Tử còn phải gặp gỡ xã giao với rất nhiều người, Hà Bạng lại ngồi yên được. Lúc ấy tuyết vẫn chưa tan, bên cạnh phủ Động Thiên có hồ nước, tuyết đọng lại thành đống, cá dưới hồ đều bị đông lại bơi được. Đây là lần đầu tiên Hà Bạng được nhìn thấy nhiều cá chen chúc dưới nước như thế, nàng vô cùng vui vẻ, chơi đùa luôn bên hồ. Nàng lấy khăn lụa vi cá ra làm lưới đánh cá, vớt từng con từng con lên. Cá trong hồ vừa béo lại vừa to, nàng thèm đến chảy nước miếng, lại có cảm giác thỏa mãn của người săn, chơi vô cùng khí thế.


      Bên ngoài trời rất lạnh, nên Dung Trần Tử để nàng mặc bộ quần áo vũ y màu tuyết trắng, đây là bộ pháp y có thể bảo vệ cơ thể ngăn cản giá lạnh của mùa đông. Chiếc váy có tay áo, nên Diệp Điềm làm cho nàng đôi găng tay dài bằng da thỏ, che được cả cánh tay. cổ nàng cũng quàng chiếc khăn làm bằng lông thỏ trắng, đầu còn đội vòng hoa màu trắng lông thỏ. Mỗi khi có cơn gió lạnh thổi qua, nàng như con vật toàn thân phủ lông tơ mềm mại, kiều đáng .


      bé từ đâu đến đây thế này, lại còn dám tự tiện xông vào phủ Động Thiên?”. Sau lưng vang lên giọng quát khẽ. Hà Bạng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đạo nhân mặc áo lam chậm rãi tới, nhìn dáng vẻ là đệ tử canh giữ núi của phủ Động Thiên.


      Hà Bạng nghiêng đầu nhìn : “Ai tự tiện xông vào chứ, đáng ghét!”.


      Giọng của nàng vừa mềm mại vừa uyển chuyển, khiến thoáng sững người, sau khi tiến lại gần tâm trí của lại càng chấn động - Tuy rằng nàng đùa nghịch khiến cả người dính đầy tuyết, nhưng dung mạo đoan trang thanh tú, mĩ lệ khôn xiết. Hồ nước vốn là nơi hẻo lánh, bình thường vốn cũng ít người qua lại. nhất thời nổi ý đồ xấu.


      Hà Bạng bắt cá, nàng bắt được mười mấy con rồi. Nàng bắt cá rất vui vẻ, cũng quan tâm có ăn được hay . nhàng đến sau lưng, rồi bất ngờ ôm choàng lấy nàng.


      Nàng xoay đầu lại, phía sau là đạo sĩ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, ngũ quan vốn dĩ cũng đoan chính, nhưng lại giấu nổi ánh mắt tà dâm. Hà Bạng nheo nheo mắt hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”.


      Tên đạo sĩ khẽ nuốt nước bọt, vùi đầu vào cổ nàng hít hơi sâu: “Nàng lên núi xin gì à? Tìm người? Xin thuốc? Mĩ nhân chỉ cần theo ta lần thôi, muốn gì ta cũng cho nàng tất”.


      Hà Bạng nghiêng đầu: “Nhưng ta đâu có tìm người hay xin thuốc”.


      Đối phương nào có quan tâm nhiều đến thế, tay phải của giữ chặt lấy mắt cá chân của nàng, từ từ lần sờ lên . Tay phải Hà Bạng móc ra cái thìa con, đây là cái thìa nàng giữ lại từ lần ăn cua trước. Nhanh như chớp, tên đạo sĩ sờ lên đến đùi của nàng, nhưng nàng đột nhiên thu cái thìa lại. Sau lưng truyền đến tiếng quát gấp gáp: “Các người làm gì vậy!”.


      Người Hà Bạng nhìn thấy đầu tiên là Vu Thủ Nghĩa, sau lưng chính là Dung Trần Tử.


      “Làm gì ư?”. Khuôn mặt Hà Bạng đầy vẻ hoang mang: “Ta bắt cá mà”.


      Ánh mắt của Dung Trần Tử nhìn cái tên đạo sĩ biết tốt xấu vẫn ôm nàng kia, càng ngứa mắt hơn là bàn tay bẩn thỉu của đặt lên chân nàng! Vu Thủ Nghĩa đạp bắn sang bên, cũng vô cùng xấu hổ, : “Là bần đạo quản giáo kẻ dưới nghiêm, nên mới gây ra chuyện bại hoại thế này, là làm ô uế danh tiếng của phủ Động Thiên. Người này xin giao cho đạo huynh toàn quyền xử lí, bần đạo đến gặp sư tôn xin trị tội”.


      Tên tiểu đạo sĩ đó giờ mới hiểu ra, vội quỳ sụp xuống ngớt xin tha mạng.


      “Ta thấy hay là ngươi đừng hơn”. Hà Bạng đứng lên, phủi phủi đám tuyết người, chút mảy may để tâm: “Ông già các ngươi sức khỏe vốn tốt, bụng dạ lại , đừng để chuyện này khiến ông ta tức chết”.


      Vu Thủ Nghĩa nhìn về phía Dung Trần Tử, Dung Trần Tử tiến lên hai bước, kéo tay Hà Bạng lại, lạnh nhạt : “Môn quy của phủ Động Thiên, người phạm phải điều tà dâm xử lí thế nào?”.


      Vu Thủ Nghĩa rút bảo kiếm ra: “Chặt đứt hai tay, trục xuất ra khỏi sư môn”.


      “Chưởng môn sư huynh, xin tha mạng!”. Tên tiểu đạo sĩ dập đầu rất mạnh, giọng của Dung Trần Tử lạnh lùng: “Xử lí theo môn quy ”.


      Vu Thủ Nghĩa vừa gật đầu xong, cũng dắt Hà Bạng quay về phòng. Hà Bạng ngượng ngùng : “Tri quan, sao chàng lại tìm đến đây?”.


      Dung Trần Tử vẫn dắt Hà Bạng lấy lời. Hà Bạng dụi dụi vào người lấy lòng: “ phải chàng cùng đám đạo sĩ đó chuyện à?”.


      Về đến phòng, Dung Trần Tử đóng cửa cẩn thận, định bụng đánh cho Hà Bạng trận nhớ đời. Hà Bạng thấy tình hình ổn, vội vàng lớn tiếng khóc hu hu, thấy thế bàn tay giơ lên của Dung Trần Tử mới đánh xuống nữa. Nàng khóc hồi, thấy Dung Trần Tử ngồi ở bàn uống trà với vẻ buồn bực, liền hoãn chảy nước mắt lại lật đật chạy tới: “Tri quan, chàng giận à?”.


      giận”. Dung Trần Tử hít thở sâu mấy lần, cuối cùng đặt chén trà trong tay xuống, hồi lâu sau mới cáu tiết quát lên: “ giận ta có còn là người nữa ? Kẻ khác có lòng dạ bất chính, thế mà nàng biết đường tránh? biết đường giết à? Lại cứ thế để mặc cho kẻ xấu khinh bạc!”.


      Hà Bạng sợ đánh mình, vội vàng lùi về trong giường: “Pháp y có ba tầng kết giới mà, ta lại chưa sờ đến. Hơn nữa ta thề là ta chuẩn bị tránh , chàng đến”.


      Dung Trần Tử cứ nghĩ đến tình cảnh vừa nãy là lại chịu nổi, bực mình lảo đảo xông tới: “Nàng còn dám ngụy biện!”.


      Hà Bạng rụt đầu lại, rồi lại lăn tới dáng vẻ vô cùng đáng thương, ôm lấy cánh tay Dung Trần Tử làm nũng: “Người ta chơi ở bên hồ, cũng đâu có biết là có kẻ xấu tới đó”.


      Thân thể của nàng vừa mềm lại vừa mịn, Dung Trần Tử lại nhớ đến tên háo sắc với những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu lúc nãy, liền giận đến sôi máu: “Trước tiên đưa nàng về Thanh Hư quan, sau này phải ở trong Quan cho ta, ngoan ngoãn đọc sách viết chữ!”.


      Hà Bạng hoảng sợ tái mặt: “Tri quan, người ta sai rồi, người ta dám thế nữa!”.


      Dung Trần Tử bắt đầu thu dọn váy áo của nàng, nàng cuống quá, cuối cùng khóc : “Người ta bị kẻ xấu bắt nạt, chàng còn mắng người ta! Hu hu hu hu, ra ngoài chơi cùng người ta, mà chàng chẳng chịu mua cho thứ gì ăn, cũng thèm quan tâm đến người ta, chỉ biết cùng đám người đó buôn chuyện thôi. Hu hu hu hu, giờ còn muốn đuổi người ta nữa…”. Nàng vừa chùi nước mắt vừa ti hí nhìn trộm, thấy Dung Trần Tử vẫn thu dọn váy áo, liền khóc lóc càng thảm thiết hơn: “Ta muốn trở về Đông Hải, ta muốn tìm Giang Hạo Nhiên, hu hu hu…”.


      Dung Trần Tử thoáng sững người, Hà Bạng thấy có kịch hay, vội vàng khóc tiếp: “Giang Hạo Nhiên còn biết đưa người ta chơi, mua đồ ăn ngon cho người ta… hu hu, ta còn biết đánh kẻ xấu, bao giờ mắng người ta”.


      Dung Trần Tử hồi lâu mới thở dài, : “Qua đây”.


      Hà Bạng nước mắt ngắn nước mắt dài lại gần, Dung Trần Tử nắm lấy bàn tay nàng, rất lâu mới mở miệng: “Sau này có chuyện gì ở trong phòng chơi, muốn ra ngoài bảo Ngọc Cốt cùng. Ta hết bận đưa nàng ra ngoài dạo. Đợi cuộc sát hạch kết thúc chúng ta đến Hoắc Sơn tìm Phì phì nhé”.


      Lúc ấy Hà Bạng mới chịu nín khóc, chui vào trong lòng Dung Trần Tử, nàng ngẩng đầu lên hôn mạnh lên cằm cái, nở nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời: “Ừ. Tri quan là tốt nhất!”.


      Dung Trần Tử lại thở dài thườn thượt, chậm rãi dang tay, ôm nàng chặt.
      Pe Mick, Tóc Xù, B.Cat3 others thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 16: Hương tan chăn lạnh ngọn đèn tàn(4)
      [​IMG]
      Mười lăm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu.


      Vừa hay cuộc sát hạch của đạo môn cũng kết thúc, dưới núi có hội hoa đăng, nên đương nhiên Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng chơi. Ban đêm là lúc đông vui tấp nập nhất, những chiếc đèn lồng được treo kín hai bên đường phố, chính giữa còn có chiếc đèn rất to làm bằng giấy màu, cao hơn mười trượng, bên treo vô số đèn lồng rực rỡ. Nhìn từ xa trông chúng giống như lầu gác của thần tiên trời.


      Hà Bạng vô cùng hưng phấn hết nhìn đông lại ngó tây, mọi người đông đúc chen chúc, Dung Trần Tử sợ bị lạc mất nàng, nên luôn nắm tay nàng dắt . Có nơi để chơi đương nhiên cũng có chỗ để ăn, Hà Bạng ăn lèo từ tào phớ cho đến thịt xiên nướng, Dung Trần Tử vừa bận rộn lau sạch vết tương dính bên khóe miệng nàng, vừa bận rộn tìm chỗ ăn ngon chơi vui cho nàng.


      Phía trước có tiếng chiêng trống vang trời, có người cà kheo, múa sư tử. Hà Bạng liền chen qua đó, cạnh đấy có con sông , chảy vòng quanh bãi cỏ, quan phủ chọn chỗ này để bắn pháo hoa, đốt pháo bánh.


      Hà Bạng thò đầu ra nhìn thử, rồi lại vội vàng thụt lại. Dung Trần Tử kéo nàng ôm vào lòng hỏi: “Sao thế?”.


      Hà Bạng ăn miếng bánh trứng gà, rất lâu sau mới với vẻ rối rắm: “Bọn họ đốt pháo”.


      Dung Trần Tử gật đầu: “ nào, đến đó mua”.


      Bên cạnh liền vang lên tiếng pháo nổ, Hà Bạng rụt cổ : “Hay… Hay là cần đâu”.


      Dung Trần Tử giờ mới phát ra nàng sợ pháo. nhất thời thấy hơi buồn cười: “Chẳng trách lần trước Hà Vi khiêng pháo hoa ra nàng cũng chơi”.


      Hà Bạng sờ sờ mũi: “Trước kia ấy, lúc ta vẫn còn là con trai, có lần bò lên bờ, biết ai đột nhiên đánh rơi bánh pháo, nổ đùng cái ở ngay vỏ của ta, là đáng ghét!”.


      Dung Trần Tử nhịn được phá lên cười, dắt nàng chen lên trước quầy bán pháo hoa, sau đó mua rất nhiều loại pháo bông que. Mới đầu Hà Bạng dám bắn, Dung Trần Tử châm lửa nàng tránh ở phía xa xa. Về sau thấy loại pháo hoa này khi cháy hề phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, nàng mới chần chừ do dự tiến lại gần. Dung Trần Tử nắm lấy tay nàng, đặt cây pháo hoa châm lửa vào đó. Nàng bắn mãi bắn mãi bắn đến độ gan cũng to hẳn ra, nhấc cây pháo bông que khua loạn xạ. Tiếng cười của nàng lẫn vào trong đám đông, luồng ánh sáng ngũ sắc rực rỡ nhảy nhót bên cạnh bàn tay trắng nõn của nàng, xé tan đêm tối lạnh lẽo khiến bầu gian như vỡ vụn, đốt cháy cơn lạnh giá trong tiết trời đông.


      Dung Trần Tử đứng ở bên cạnh, chỉ thấy trong ánh đèn chốn đình đài, giữa cảnh pháo hoa nơi thế gian.


      Nàng đứng bên con sông , nụ cười còn tươi sáng rực rỡ hơn cả pháo hoa.


      Thanh Huyền, Thanh Tố cùng Vu Thủ Nghĩa và mọi người dạo phố hoa đăng, thị lực của Ngọc Cốt rất tốt, từ xa nhìn thấy Hà Bạng chơi rất khí thế bên bờ sông. “Chủ nhân?”. Từ đằng xa nàng gọi tiếng định chạy tới đó, Vu Thủ Nghĩa là đưa tay ra ngăn nàng lại: “Ngọc Cốt nương, bần đạo nghĩ, có lẽ giờ bọn họ cần có người hầu hạ đâu. Hay là nương cùng với bọn ta?”.


      Hà Bạng chơi với pháo bông que đủ rồi, lại muốn chơi pháo ống, Dung Trần Tử sợ pháo nổ làm nàng bị thương, nên cầm tay nàng rồi cùng nhau bắn. Pháo hoa nở bung lên trời cao, từng vụn từng vụn ánh sáng màu vàng kim điểm xuyết tỏa ra rơi xuống mặt sông, đám bèo được nhuộm màu cũng trở nên rực rỡ hơn. Hà Bạng dựa vào lòng Dung Trần Tử, đột nhiên khẽ: “Tri quan, ta chàng”.


      Dung Trần Tử vòng tay ôm chặt eo của nàng, tì cằm lên đỉnh đầu nàng, rất lâu sau mới : “Ừ”.


      Hà Bạng vẫn mải ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Dung Trần Tử ép đầu nàng cúi xuống rồi nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: “Sau trăm năm nữa, quay về trời cùng với ta nhé?”.


      Cuối cùng Hà Bạng cũng giả ngốc nữa, nàng nghiêng đầu biết nghĩ ngợi điều gì. Dung Trần Tử biết nàng thể nào động não được, nên phân tích cẩn thận cho nàng: “Giờ Minh xà được diệt trừ, ta phải quay lại vị trí thần tiên, nàng cũng qua được tiên kiếp. Chúng ta có thể quay về thần giới. Nếu như nàng muốn, ta tu tiên bằng thân thể này, dựa vào duyên tiên mà cũng coi như có vấn đề gì. Đến lúc đó cho dù có cùng nàng khắp chân trời góc bể cũng được”.


      Hà Bạng vẫn nghĩ ngợi rất lâu: “Nhưng người ta quy tắc của thần tiên thiên giới rất nhiều, sơ suất tí là bị đày xuống chốn phàm trần, ta muốn ”.


      Dung Trần Tử chỉ khẽ cười: “Ai năng vớ vẩn vậy?”.


      Hà Bạng năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Năm đó tên Quyển Liêm Đại Tướng [2] gì gì đó, chẳng qua chỉ làm rơi cái chén, mà bị giáng xuống trần gian đấy thôi!”.


      Dung Trần Tử ôm nàng càng chặt hơn, suy nghĩ cẩn thận, : “Đúng là có chuyện như vậy , nhưng chẳng qua là do tội xả rác từ ở cao xuống thôi, ở đâu mà chẳng có những hành vi rất văn minh đúng ?”.


      “Hả?!”. Nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của Hà Bạng hoàn toàn vỡ vụn: “ phải là vì ta đánh vỡ đồ vật của thích của bề sao?”.


      cái chén lưu li có gì là, thiên đình phê phán hành vi vứt rác bừa bãi từ cao xuống đấy”.


      “Ồ…”.





      Sau khi cuộc sát hạch kết thúc, Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng trở về Thanh Hư quan. Ngày tháng lại bình yên, năm này sang năm khác trôi qua nhanh. Đến năm thứ ba, Vu Diễn chân nhân về cõi tiên, Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng tới phủ Động Thiên, giúp Vu Thủ Nghĩ lo toan hậu với thân phận đệ tử. Vì phải chịu tang, nên để Hà Bạng ở lại trong Thanh Hư quan. Nàng cũng ồn ào, ngoan ngoãn chơi cùng với Diệp Điềm.


      Hai ngày sau, Tiền gia trang cách trấn Lăng Hà năm mươi dặm gặp phải cương thi, liên tục ba ngày nay xảy ra tượng gia súc mất máu quá nhiều mà chết. Vì muốn để Thanh Huyền được rèn luyện tích lũy kinh nghiệm, nên Dung Trần Tử dứt khoát giao cho bọn tự xử lí. Thanh Huyền lo lắng thời gian quá dài, tà vật lớn mạnh làm bị thương người dân, nên vội vã đến Tiền gia trang ngay trong đêm. Lúc ấy Hà Bạng vốn dĩ gặm chanh dây, thấy và Thanh Tố định , lập tức cũng đòi theo.


      Thanh Huyền khóc dở mếu dở: “Sư nương, sư phụ lần này chỉ để cho bọn đệ tử ra tay, cho phép trưởng bối giúp đỡ”.


      Hà Bạng nghiêng đầu : “Vậy ta xem thôi có được , giúp gì hết”.


      Thanh Tố cũng khuyên: “Nhưng sư phụ rằng phải để người chơi ở trong Quan…”.


      Hà Bạng chịu: “Mặc kệ, ta muốn , muốn cơ!”.


      Thanh Tố cũng là người nhanh nhẹn, nháy mắt với Thanh Huyền, hai người vội vàng dùng kế hoãn binh: “Sư nương, đột nhiên đệ tử nhớ ra còn có chút chuyện, việc của Tiền gia trang cần phải vội, qua vài ngày nữa ”.


      Hà Bạng nghe vậy, cũng đành thôi, lại quay về phòng gặm hoa quả.


      Thanh Huyền, Thanh Tố lén lút rời khỏi Thanh Hư quan, lén xuống núi như kẻ trộm.


      Nửa đêm Hà Bạng thức giấc, vô cùng đắc ý cầm theo đồ chơi đồ ăn vặt của mình, rồi Độn thủy đến chân núi. Thanh Huyền vẫn cưỡi kiếm, Thanh Tố đứng ở đằng sau, đột nhiên kéo kéo góc áo : “Sư huynh”.


      “Hở?”. Thanh Huyền quay đầu lại, ngón tay cái của Thanh Tố chỉ ra phía sau, Thanh Huyền nhìn theo ngón tay , thấy Hà Bạng cũng đứng kiếm, nở nụ cười vừa giảo hoạt vừa đắc ý.


      Hai người cũng hết cách, đành phải dắt nàng theo cùng.


      Đến canh hai, ba người tới được Tiền gia trang, Thanh Huyền, Thanh Tố tay cầm la bàn vòng vòng lại quanh thôn trang. Hà Bạng theo đằng sau, ngừng ngáp vặt - Bình thường vào giờ này nàng ngủ từ lâu rồi.


      Lại thêm hồi nữa, cuối cùng nàng chịu tiếp, ngồi phệt luôn xuống đất bất động. Thanh Huyền đành để nàng biến về nguyên hình, rồi lấy khăn vi cá bọc nàng lại buộc lên người.


      Dung Trần Tử tuy rằng ở phủ Động Thiên chịu tang, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho đám đệ tử của mình, dùng bùa Truyền liên lạc với Thanh Huyền, ở bên này Thanh Huyền dò ra được tung tích của tà vật, đường lần theo dấu vết. Dung Trần Tử chuyện nghe thấy đầu bên kia có tiếng hò reo vui vẻ: “Lạc, oa oa, ta muốn ăn lạc!”.


      Thanh Huyền cũng chẳng kịp chuyện với sư phụ, vội vàng đuổi theo: “Sư nương, lạc người ta trồng, chúng ta thể chưa hỏi xin mà lấy được!”.


      Dung Trần Tử cau mày: “Ai dẫn nàng theo vậy?”.


      Vẻ mặt Thanh Huyền rất vô tội: “Nàng ấy nhất định đòi theo, có đánh cũng chịu về!”.


      Dung Trần Tử cau mày càng chặt hơn: “Các ngươi đánh nàng ấy?”.


      Thanh Huyền hoảng hồn sửa lại: “Ai dám đánh nàng ấy chứ sư phụ, là dỗ cũng chịu về!”.


      Dung Trần Tử cũng hết cách, hỏi: “Nhìn thấy tà vật chưa?”.


      Thanh Huyền gật đầu : “Nhìn thấy rồi ạ, hình người, mùi tanh rất nồng, la bàn cũng có phản ứng, khả năng là có cương thi ”.


      Dung Trần Tử thoáng trầm ngâm: “Hai mắt nó có màu gì? Tốc độ hành động thế nào?”. Thanh Huyền trả lời từng câu từng câu . Dung Trần Tử suy tính: “Bảo Thanh Tố đưa nàng ấy qua chỗ ta. Việc ở Tiền gia trang ngươi tự mình giải quyết ”.


      Hà Bạng tới phủ Động Thiên, tất cả mọi việc vẫn như xưa. Có rất nhiều người trong Đạo tông tới phúng viếng, Dung Trần Tử cũng dẫn nàng tới linh đường, châm hương đưa cho nàng, : “Nào, thắp nén hương cho chân nhân ”.


      Hà Bạng trái lại hề ầm ĩ, nghiêm trang thắp hương, còn lầm bầm rất trịnh trọng: “Ông già, đồ đệ của ông rất có tài, ông cứ yên tâm ”.


      Dung Trần Tử đưa nàng quay về phòng, xoa xoa đầu nàng. Hà Bạng xoay người lại nhàng ôm lấy : “Tri quan đừng buồn nhé”.


      Dung Trần Tử ôm nàng vào lòng: “Ừ”.


      Lại qua thêm mấy năm nữa, chín tên đệ tử chân truyền của Thanh Hư quan đều thu nhận được số đệ tử có tư chất tồi, cả trấn Lăng Hà vẫn bình yên. Hà Vi tu luyện Xí dương tâm quyết đến trình độ nhất định, Hà Bạng bèn đá nó sang cho Hành Chỉ chân nhân. Ngọc Cốt thành ngọc , con đường tu hành đại để cũng giống với Hà Vi. Nay Hà Bạng có Dung Trần Tử hầu hạ, nên cũng đẩy nàng theo Hà Vi luôn. Dung Trần Tử hoặc là bế quan, hoặc là dẫn Hà Bạng du ngoạn, thường chẳng thấy bóng dáng đâu.


      Hơn mười năm sau, Dung Trần Tử bói quẻ biết được rằng dương thọ của mình tận, bèn gọi tất cả chúng đệ tử tới, cẩn thận dặn dò chuyện hậu cho mình: “Những đạo lí lớn lao cần đều cả rồi, sau này Thanh Hư quan giao lại vào tay các ngươi. Hãy nhớ, nếu ta chết, hỏa thiêu thành bụi, rắc phía sau núi. Tin báo tử cần phải quá phô trương. Nếu bạn bè cũ của ta có hỏi đến, hãy cứ rằng vi sư xa rồi”.


      Hà Bạng nằm trong lòng , vẫn kiều xinh đẹp, mềm mại tươi tắn như tiểu nương mười tám tuổi. Dung Trần Tử nắm chặt tay nàng, người yên tâm nhất phải là mấy tên đệ tử của mình, bọn chúng đều cẩn trọng, biết chừng mực. Người khiến phải lo lắng nhất chính là ở trước mặt đây.


      “Tinh tú quay về vị trí, thủ tục rất phức tạp, ta phải xuống địa phủ xóa dương thọ trước, sau đó lên thiên đình báo cáo. Nàng đợi ở Thanh Hư quan thời gian, đợi hoàn thành thủ tục xong xuôi, ta quay về đón nàng, có được ?”.


      cúi đầu xuống nhìn, thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi đồng tử trong veo sâu thăm thẳm của Hà Bạng, Dung Trần Tử dịu dàng dỗ dành: “Ở đây có nhiều đồ ăn ngon, giữa chốn trời đất chín vạn dặm này, tình ta chẳng muốn nàng phải bôn ba cùng ta”.


      Hà Bạng vẫn biết phân đúng sai: “Ừ”.


      Kết quả buổi trưa ngày hôm sau, Dung Trần Tử tắm rửa thay quần áo xong, chuẩn bị thuận theo mệnh trời, đám đệ tử đều thay sang quần áo tang, sau khi hành đại lễ ba quỳ chín khấu xong, Hà Bạng ôm chặt lấy Dung Trần Tử khóc lóc thảm thiết, chết cũng chịu buông tay. Tinh tú quay về vị trí là chuyện trọng đại, thiên giới thanh vui vẻ rộn rã, là điềm vô cùng tốt lành, nên đương nhiên có người từ phủ tới đón. Trước mặt đông đảo tất cả mọi người, người của phủ cười đến nỗi khuôn mặt cứng đờ, bao nhiêu lời hay ý đẹp đều ra bằng hết, nhưng Hà Bạng vẫn gào khóc thôi. Dung Trần Tử gỡ tay nàng ra: “Ngoan, mất nhiều thời gian đâu”.


      Hà Bạng sống chết tóm chặt lấy buông tay, khóc như mưa rơi xối xả: “Tri quan, chàng đừng vứt bỏ ta mà!”.


      Dung Trần Tử thoáng sững người, rồi đột nhiên lại nắm chặt lấy tay nàng, cảm giác chua xót bắt đầu dâng lên từng lớp, từng lớp trong lòng. ôm nàng vào lòng, cẩn thận lau hết lệ vương khóe mắt nàng , thở dài thườn thượt, cũng màng đến mặt mũi thể diện gì nữa, giọng của dịu dàng: “Thương còn thương hết, sao lại nỡ vứt bỏ chứ?”.


      Đến lúc này người của phủ cũng biết nên làm thế nào cho phải, Dung Trần Tử phất tay: “Chư vị hãy về trước , ngày mai tự ta đến”.


      Đối phương cũng còn cách nào khác, đành nhận lệnh quay về.


      Ngày hôm sau, Lý Gia Tập.


      Lão Hứa của năm nào tạ thế, con trai của lão là Hứa Thiết Trụ cũng có tuổi, nhưng năm đó được Hà Bạng cho giọt nguyên thần, nên giờ khuôn mặt của chẳng có chút dấu hiệu nào của tuổi già cả. Hứa Thiết Trụ dĩ nhiên vẫn nhận ra được Dung Trần Tử, nên khi vừa mở cửa, nhìn thấy Dung Trần Tử đứng bên ngoài, vui mừng khôn xiết: “Dung Tri quan, sao ngài lại tới đây thế này? Xin mời vào. Mẹ bọn trẻ đâu, Dung Tri quan đến này, mau làm bữa sáng !”.


      Dung Trần Tử mũ áo trắng như tuyết, dắt Hà Bạng bước vào phòng, xua xua tay muốn làm phiền mọi người trong Hứa gia, hỏi: “Năm nay hoa màu thu hoạch thế nào?”.


      Mọi người trong Hứa gia đón Dung Trần Tử và Hà Bạng vào ngồi xuống bàn, rồi kể hết lại tất cả tình hình thu hoạch trong năm. Dung Trần Tử khẽ gật đầu. Bên ngoài có người hái cho Hà Bạng mấy quả cam to nhất chín nhất. Hà Bạng vừa nhìn thấy số cam ấy liền vui quên trời đất, Dung Trần Tử bóc từng múi từng múi cho nàng, nàng ăn đến nỗi cả khuôn mặt đều dính nước cam.


      Cứ lần chần mãi cho đến quá nửa ngày, sắc trời cũng sáng , sương mù cũng tan. Người nhà họ Hứa nấu bữa sáng vô cùng thịnh soạn, nhưng Dung Trần Tử lại khéo léo từ chối, cẩn thận lau mặt và tay cho Hà Bạng rồi dắt nàng ra khỏi cửa. Người của Hứa gia cũng tiễn họ mãi. Bỗng bên ngoài ồn ào nhốn nháo, phía con đường dẫn lên núi có người chạy tới thậm chí còn kịp thở, : “Dung… Dung Tri quan đêm hôm qua về với cõi tiên rồi”.


      Người nhà họ Hứa nghe vậy cả kinh, liền quay đầu lại nhìn, sương mù tan, đâu còn thấy bóng dáng Dung Trần Tử và Hà Bạng nữa? Chỉ còn lại mấy miếng vỏ cam vẫn ở mặt bàn trong phòng mà thôi.


      Phía cuối con đường núi, Hà Bạng càng lúc càng chậm: “Tri quan, người ta mệt rồi”.


      Dung Trần Tử biến nàng trở về hình dáng con trai, lấy khăn lụa vi cá cẩn thận bọc nàng lại rồi buộc trước ngực, bầu khí mát mẻ trong núi còn mang theo cả chút lành lạnh và ẩm ướt, con đường phía trước thấp thoáng trong màn sương, trải dài đến vô tận. Dung Trần Tử ôm nàng con đường núi, Hà Bạng há vỏ ngáp cái, bao lâu sau chìm vào giấc ngủ. Nàng hỏi Dung Trần Tử đâu.


      Dù sao chàng cũng biết đường, đâu cần phải để tâm làm gì chứ.
      THE END
      [​IMG]
      Last edited: 22/12/14
      Trang Bùi Bùi, B.Cat, Anna♥3 others thích bài này.

    3. tuhuvameomun

      tuhuvameomun New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Tung hoa.hoan rui.hay qua.co lam ebook ko bạn?

    4. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      cuộc vui nào rồi cũng có hồi kết thúc, mình mê tít bộ này luôn, có khi nào mua sách về rỗi lại lôi ra đọc mất. cảm ơn nàng nhiều nha ^^

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :