THỊNH THẾ AN ỔN - Lạc Vũ Thu Hàn (C. 27)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dtklinh

      dtklinh Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      430
      ☆, Chương 17

      Ba biện pháp cứu tế vừa đưa ra liền được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, chỉ trong hai ngày tập hợp được lượng tài sản khổng lồ. Số bạc này lớn đến nỗi ngay cả Hoàng Đế và các quan viên phụ trách quyên tiền đều cực kỳ hài lòng. Chỉ mỗi Kinh triệu doãn là mang vẻ mặt đau khổ tìm đến Hoàng Đế xin giúp đỡ, lý do chẳng qua là vì dân chúng sống tại Kinh thành ngay dưới chân Thiên tử nên cuộc sống thoải mái hơn các địa phương khác chút, đâm ra tư tưởng cũng tương đối rộng mở hơn.

      Dân chúng sau khi nghe nhất thiết phải quyên bạc mà chỉ cần quyên vật tư là cũng có thể giúp dân bị nạn lòng nhiệt tình lập tức tăng vọt chưa từng có, ít người gom góp rất nhiều vật dụng từ trong nhà mình rồi tay xách nách mang đến nha môn xếp hàng từ sáng sớm để chờ đến lượt quyên góp. Bởi thế Kinh triệu doãn mới phát rầu vì lượng nhân viên thiếu hụt nghiêm trọng khiến thiếu chút nữa ngay cả người chuyên lo quét rác tạp dịch cũng phải dùng tới.

      Chu Xương Đế nghe vậy cao hứng cực kỳ, dân chúng tích cực như thế chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Hoàng Đế ta đây rất được lòng người nha.

      Tam Hoàng tử Quân Cảnh Di dâng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép thành lập Quỹ Hội Cứu tế, quỹ hội này hỗ trợ Kinh triệu doãn thu nhận vật tư được quyên góp cho vùng bị thiên tai. Chu Xương Đế thấy lạ, liền hỏi chi tiết liên quan đến Quỹ hội cứu tế là gì. Sau khi biết được các thành viên trong hội này chỉ làm số công tác hỗ trợ, được tuyển chọn từ con cháu các gia tộc và các học sinh nhà nghèo nhưng có tài với cầu hàng đầu là đức hạnh và hành vi thường ngày phải tốt, Chu Xương Đế ngẫm chút liền nghĩ ngay đến việc đa số các nam thanh niên trong số này tương lai vào triều nhậm chức quan, vì thế lập tức vung long bút lên, duyệt. Xem như đây là cơ hội cho bọn thâm nhập thực tế trước chút , cũng tiện đó để cho lão Hoàng Đế này để ý xem xem trong đám này có nhân tài xuất chúng nào .

      Những kẻ khôn khéo lập tức quyết định ngay rằng nhất định phải đưa con cháu nhà mình nhập vào đội ngũ này. Tạ lão gia cũng mang tin tức này về nhà, tuy nhiên, ngoại trừ các cháu trai đời thứ ba nhà họ Tạ bắt buộc đều phải tham dự ra các cháu lại theo nguyên tắc tự nguyện, muốn thi, thích cũng miễn cưỡng.

      Tạ Ý Hinh lựa chọn gia nhập. Kiếp trước cũng vậy, nàng cũng có tham dự dẫu trong lòng rất khinh thường. Chính bởi vì mang thành kiến mà tham gia, lại có tính nhẫn nại lúc làm việc, nên nàng hòa thuận lắm với những người trong hội, cũng như nhiều người khác vừa học được nhiều điều mới lạ lại được Hoàng Đế khen ngợi. Chắc hẳn khi đó ông nội rất thất vọng về nàng đây, Tạ Ý Hinh hổ thẹn nghĩ.

      Ngay tại lúc triều đình tập hợp được lượng tiền tài hết sức to lớn dùng cho chẩn tai, ba lão gia của Tạ gia Tần gia Thang gia đồng thời dắt tay nhau cầu kiến Hoàng Thượng. ai biết được họ những gì trong ngự thư phòng.

      Khi ba lão gia chủ về rồi, Chu Xương Đế mới cười hỏi thái giám thân cận Lý Đức, “Ngươi xem ai là người đưa ra ý kiến này?”

      Lý Đức xin tha, “Hoàng Thượng thánh minh, việc này ngài còn có thể đoán được chứ nô tài làm sao đoán ra. Theo nô tài thấy ấy à, Tạ Thái Phó, Tần Quốc Công, Thang lão Thượng Thư đều có khả năng hết.”

      Chu Xương Đế lắc đầu, “Lão già này, quen thói giả bộ ngớ ngẩn để lừa trẫm rồi. Thôi, trẫm thấy việc này ắt hẳn là ý kiến của lão Thái Phó đây, và cũng do lão ngài đầu dắt dây. Chẳng qua trẫm ngờ người luôn mặc kệ mọi như lão Thái Phó thế mà càng già càng dẻo dai nha.” Trong khi , mắt Hoàng đế có chút đăm chiêu.

      Lý Đức im lặng, có vài việc nào dám tiếp lời.

      Ngày hôm sau, Hoàng Đế hạ đạo thánh chỉ đại ý là khoản chẩn tai lần này theo quy cách xưa nay nữa mà được chuyên gia hộ tống đến Cừ Nam. Việc này do ba vị lão gia Tạ Tần Thang phụ trách.

      Thánh chỉ này vừa được ban ra bách quan ồ lên, lập tức dâng tấu sớ thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra bởi chúng ta nghi ngờ ba nhà này. Thế nhưng Chu Xương Đế Lời Vàng Ý Ngọc ra, gạt hết những nghị luận của mọi người, ra sức cản lại tất cả những lời dị nghị của đám đại thần. Thấy can ngăn thành, các quan viên này đành phải im hơi lặng tiếng. Bọn họ cũng dám xông lên công kích Tạ gia Tần gia và Thang gia, bởi chưa Tần gia là gia tộc của Hoàng hậu Tạ gia cũng phải là dễ bắt nạt, vậy còn đám đầu đá Thang gia kia nữa, tuyệt đối chẳng hay ho gì khi đâm đầu vào. Ba nhà này bởi vì liên danh dâng tấu nên thành thể thống nhất, giờ ai mà dám lấy sức lực của nhà để công kích họ, bộ ngại chết chưa đủ nhanh sao? Đương nhiên, bọn họ cũng nghĩ đến việc tìm người hợp tác cùng nhau kéo ba nhà này xuống dưới, nhưng mọi người ai nấy đều muốn làm ít mà hưởng nhiều nên dạng hợp tác kiểu này cơ bản là bền chắc. Vì thế, còn cách nào khác, bọn họ đành chỉ bực tức càu nhàu ra miệng thôi chứ chẳng làm gì thêm được.

      Cũng có số quan viên đầu óc khôn khéo lập tức sáng mắt lên rồi vội vàng quay người bước , về nhà chuẩn bị viết bái thiếp. Giờ miếng bánh lớn ràng vuột khỏi tầm tay nhưng vẫn còn đội hộ vệ cơ mà. Hoàng Đế giao trách nhiệm tuyển người cho ba nhà kia, giờ mình khoan hẵng tính đến tương lai thế nào, cứ nhét con cháu nhà mình vào đội hộ vệ kia được cái , rồi lúc đến Cừ Nam lăng xăng chút cho người khác thấy mày thấy mặt coi như dính chút ánh sáng, hoặc tốt hơn nữa lập chút thành tích nho cũng tốt chán đúng ?

      Ân gia

      Ân Từ Mặc ngồi trong đình nghỉ mát khảy đàn tranh, tiếng đàn réo rắt du dương khiến người nghe cảm thấy như được thoát tục.

      Ân Vũ Hi bước vào đình, giương giọng nũng nịu lại cao ngạo, “Đại tỷ rảnh rang nhỉ, ngoài kia người ta bàn tán ầm ầm toàn những lời ca ngợi Tần gia Tạ gia Thang gia kia kìa. Xưa nay đại tỷ luôn túc trí đa mưu, sao nghĩ ra sáng kiến gì để nhà họ Ân chúng ta cũng rạng rỡ mặt mày chút ?” Nhìn Ân Từ Mặc chỉ lo tập trung chơi đùa dây đàn, trong mắt Ân Vũ Hi lóe lên tia bực bội. Nàng cũng là đích nữ nhà họ Ân, thế mà tại sao có thứ gì tốt cũng đều bị bà chị “tốt” này chiếm lấy hết vậy, tại sao thế chứ?

      Bộp! Ân Từ Mặc thu đàn lại, lột móng gẩy ra, “ ra ngoài!”

      Ân Vũ Hi đứng phắt lên, “Chỗ này đâu phải là sân riêng của ngươi, ngươi lấy quyền gì mà đuổi ta ra ngoài?”

      ra ngoài! Ta muốn lặp lại lần nữa. bị quăng ra, lỡ có bị thương ta cũng mặc kệ, ngươi tự nghĩ .” Ân Từ Mặc nhận tách trà do nha hoàn đưa tới, nhấp ngụm.

      Ân Từ Mặc vừa xong liền có gã mặc đồ đen xuất . Ân Vũ Hi nhận ra là ám vệ của Ân Từ Mặc, chứng tỏ ả chứ phải đùa.

      “Ta là muội muội của ngươi!” Ân Vũ Hi thể tin.

      sao?” Ân Từ Mặc lạnh lùng nhìn nàng giống như xem thứ gì đó bỏ .

      Sắc mặc Ân Vũ Hi cực kỳ khó coi, liếc ả cái đầy oán hận rồi xoay người bỏ . Nàng làm lớn chuyện ông nội vẫn che chở nàng, còn nếu làm ầm lên cuối cùng vẫn chính nàng chịu thiệt mà thôi.

      “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư chẳng qua hơi đồng bóng tí thôi --” Nha hoàn đứng cạnh Ân Từ Mặc khuyên câu.

      “Thứ đồ ngu xuẩn ấy, đừng thèm để ý đến nó.” Ân Từ Mặc lãnh đạm. Toàn bộ Ân gia bị ả sửa trị cho đàng hoàng rồi song vẫn cứ có số kẻ đầu óc bã đậu, mà Ân Vũ Hi là trong số đó. Ả cũng lười thèm để ý. Còn nếu có mắt mà chọc đến ả ả cũng nương tay.

      Ân Từ Mặc cầm trong tay bát thức ăn, tựa người vào lan can rải xuống hồ cho cá ăn nhưng tâm tư bay xa. Ả đương nhiên biết chuyện xảy ra bên ngoài, chẳng qua ngờ ván cờ lần này được bài bố kỹ đến thế mà đều xôi hỏng bỏng . Ả là tức uất lên được.

      Tất nhiên ả biết các kiểu tệ nạn nếu chuyển tiền chẩn tai theo cách cũ, ả vốn cũng định lợi dụng các tệ nạn này để mưu tính ít phúc lợi cho nhà mình. Nhưng nay nền tảng này lại bị phá hủy sạch còn mảnh! đúng là người tính bằng Trời tính.

      Biện pháp dùng chuyên gia hộ tống khoản chẩn tai ra được ả nghĩ ra từ lâu, nhưng thứ nhất là vì Ân gia chỉ là thế gia nên dù có đưa ra đề nghị giống thế tuy lợi ích là có đấy nhưng phải tội với cả đống người, sau này con cháu đệ tử nhà họ Ân có đặt chân vào chốn quan trường cũng khó mà cất bước. Mà dẫu có tìm các thế gia khác để liên danh giống Tạ gia làm cũng suông sẻ, có khi ngược lại còn bị tổn thất thâm sâu nữa. Bởi vì khi tìm người liên danh chỉ bị phân công lao, mà còn nguy cơ là quả hồng mềm dễ bóp nặn nữa. Trong liên danh các thế gia này, Ân gia là cá thể yếu nhất, những kẻ bị liên danh này nuốt mất lợi ích đương nhiên làm gì được các thế gia lớn, nhưng xử lý Ân gia lại là chuyện dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó sợ là Ân gia còn phải hứng thêm nhiều cú phản đòn nặng.

      Cho nên Tạ gia làm được việc liên danh này mà Ân gia lại làm được. Cái giá phải trả và nguồn lợi thu được cách nhau quá xa nên kế hoạch này bị mắc cạn ngay từ đầu. Giờ ích lợi này bị Tạ gia hớt tay , đáng tiếc. Đúng là gia tộc nhà mình vẫn còn yếu ớt quá, Ân Từ Mặc thở dài trong lòng. ra nếu trong liên danh này có Tạ gia cảm xúc của ả có khi tốt hơn chút. Tiếc là đời lại như ả muốn.

      Ân Từ Mặc chưa hề nghĩ tới việc nếu số bạc này bị ăn bớt ăn xén dân bị nạn ra sao. Nhưng cho dù có nghĩ tới ả cũng chả để bụng, bởi trong cách nghĩ của ả ả chẳng làm gì sai, xưa nay các khoản chẩn tai của triều đình vẫn giao xuống theo kiểu này, người ta có chết cũng chẳng đổ lỗi vào đầu ả được, chẳng qua ả ra tay thôi, có gì sai đâu?

      “Ảnh, chắc Ám đến Cừ Nam rồi chứ?” Ân Từ Mặc hỏi.

      “Nếu có gì bất ngờ, giờ hẳn đến.” giọng trả lời.

      “Hy vọng mọi việc đều thuận lợi.”
      LạcLạc, chanh666, pooh10249 others thích bài này.

    2. dtklinh

      dtklinh Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      430
      ☆, Chương 18

      Giữa trưa nên trời oi bức, đám liễu ngoài sân như cũng lười phe phẩy những cành lá mỏng manh của mình. Trong phòng vì có để bồn băng ở bốn góc nên có vẻ mát mẻ rất nhiều. Hai chị em Tạ Ý Hinh đều ngồi sạp gụ lớn trải chiếu cạnh cửa, mỗi người chiếm cứ góc làm việc riêng.

      Tạ Ý Hinh tựa vào gối mềm suy nghĩ mông lung nhưng vẫn để mắt đến Tạ Mịch Hãn bên góc kia. Thằng bé cầm bút mím môi đồ theo từng nét chữ mẫu to trông rất chăm chú, nhưng có lẽ bắt đầu mệt mỏi nên tư thế cầm bút còn chính xác như lúc đầu.

      “Mệt nghỉ chút , tư thế cầm bút bắt buộc phải chuẩn xác chứ đừng xiêu xiêu vẹo vẹo.” Tạ Ý Hinh rút khăn tay ra xoa xoa đám mồ hôi li ti mũi cậu.

      “Còn có hai chữ à, tô xong rồi nghỉ.” Thằng bé ngửa đầu, giọng trong veo.

      Tạ Ý Hinh ừ tiếng xem như đồng ý.

      Ngay lúc này, Xuân Tuyết đẩy mành tiến vào, “Tiểu thư, vừa rồi tiểu đinh ca ca của nô tỳ có việc muốn bẩm báo.”

      “Ừ, em ra đón cậu ấy vào .”

      Chỉ lát sau, Xuân Tuyết đón trai vào. Tạ Ý Hinh bảo Xuân Tuyết ôm Tạ Mịch Hãn ra ngoài sân chơi trước.

      “Chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi?” Tạ Ý Hinh loanh quanh mà trực tiếp hỏi ngay.

      Nàng muốn mở nhà y quán (phòng khám chữa bệnh) ở khu vực bị thiên tai nặng nhất tại Cừ Nam, quyết định này được đưa ra ngay từ lúc nàng nhớ ra kiện lũ lụt lớn này.

      Kiếm tiền và phát tài từ tai nạn là con đường dễ nhất và tốt nhất, đạo lý này nàng học được từ Ân gia kiếp trước. thấy sau mỗi lần tai nạn hay thiên tai nghiêm trọng các cửa hàng điền sản thôn trang của nhà họ Ân đều tăng mạnh diện rộng đó sao?

      Kiếp trước, Tạ Ý Hinh ưa Ân Từ Mặc, hơn nữa sau đó lại mơ hồ biết được tiếng lòng của Chu Thông Dục, nên nàng luôn muốn lảng tránh những chuyện liên quan đến ả, nếu có thể nghe nghe. Những chuyện về Ân gia dẫu nàng có biết cũng đào sâu suy nghĩ, bởi nàng cho rằng hễ càng nghĩ sâu xa càng tạo nên nỗi thống khổ cho bản thân. Chính vì tâm lý trốn tránh này mà nàng bỏ lỡ rất nhiều dấu vết để lại. Sau khi trọng sinh, vào những đêm mất ngủ, nàng luôn buộc mình phải hồi tưởng lại từng li từng tí các kiện ở kiếp trước. Dẫu rằng làm thế vô cùng thống khổ nhưng nàng đủ dũng cảm để đối mặt, cũng đủ dũng cảm để suy xét. Kết quả là đáng mừng, nàng phát ra ít các đầu mối và đạo lý người đời, mà trong số đó là Ân gia rất am hiểu cách phát tài từ tai nạn hoặc thiên tai.

      Tuy nhiên, nàng mở nhà y quán này phải chỉ để phát tài, mà còn có tác dụng thay Nhị thúc của nàng chùi đít, mà quan trọng nhất là để tránh tối đa việc phát sinh tai họa ngập đầu sau này.

      Tuy rằng lần này triều đình thu thập được tiền bạc chẩn tai rất nhiều, nhưng những khía cạnh cần dùng đến tiền bạc cũng nhiều. Đầu tiên chính là lương thực. Bởi vì lũ lụt xảy ra đúng vào mùa lúa trổ bông nên sau khi lũ lụt rút hầu như dân chúng tại Cừ Nam chẳng vớt vát được hạt thóc nào, mà đợi đến vụ thu hoạch lương thực sau còn phải bốn tháng nữa. Điều này cũng có nghĩa là triều đình phải lo cái ăn cho dân chúng trong ít nhất bốn tháng tới, nhiệm vụ dễ dàng chút nào. Chỉ vấn đề hàng đầu là lương thực này thôi sợ là phải chi hết hơn phân nửa lượng bạc dùng cho chẩn tai, vậy còn phải chuẩn bị sẵn cho dân chúng hạt giống để canh tác vụ tới nữa, nên chắc chắn bạc đủ dùng. Mảng khám chữa bệnh này sợ rằng ngay cả khi triều đình có lòng cũng bất lực làm được. Thế nên nàng hưởng lợi, ha ha.

      Lúc ấy, nàng vừa ra quyết định xong liền bắt đầu bắt tay vào sắp xếp việc này ngay, giao luôn cả việc chỉ điểm thị vệ tại Thanh Hà yến cho Cảnh Xuân làm.

      Năng lực của người tên Cảnh Xuân này kém, ít ra hề kém hơn Lâm Đồng con của vú nuôi. Chẳng qua vì kiếp trước nàng chỉ coi trọng vẻ bề ngoài, mà Cảnh Xuân lại có tướng mạo xấu xí nên được trọng dụng. tại, nàng dám cũng muốn dùng hai mẹ con vú nuôi làm những việc này nên đành phải bắt đầu dùng Cảnh Xuân. Giờ hóa ra quyết định của nàng lại rất chính xác.

      “Các hiệu thuốc bắc trong Kinh thành hay các vùng sát Kinh thành mà có có kho chứa dược liệu đều bị chúng ta vét sạch, đặc biệt là những mặt hàng mà chủ dặn như rễ bản lam, hạ thảo hay hoa cúc dại thu mua được rất nhiều. Giờ các chưởng quầy của mấy hiệu thuốc lớn vừa thấy mặt chúng nô tài liền lập tức lắc đầu nguầy nguậy bảo chẳng còn tí dược liệu nào để bán cho chúng ta nữa.” xong câu cuối, Cảnh Xuân, đại ca của Xuân Tuyết, cũng lắc đầu bật cười, “Đúng rồi, chủ, số bạc chủ đưa cho nô tài còn lại hơn hai ngàn lượng.” xong, Cảnh Xuân liền đứng dậy lấy ngân phiếu.

      “Ngươi tạm giữ số đó , lát nữa ta còn có việc giao cho ngươi làm.”

      Nghe vậy, Cảnh Xuân vui mừng rạo rực ngồi xuống lại.

      “Còn đại phu sao? Mời được bao nhiêu vị?” Mở y quán đương nhiên thể có đại phu. Lương y như từ mẫu, nàng tin có đại phu sẵn lòng làm chút gì đó cho dân chúng bị nạn thế nên mới bảo Cảnh Xuân vòng hỏi thăm xem có ai bằng lòng đến Cừ Nam giúp đỡ . Đương nhiên, đây phải là hỗ trợ công mà nàng trả tiền công.

      “Mời được ba vị đại phu, Tôn đại phu Tôn Trọng Minh, Chu đại phu Chu Thông, Cát đại phu Cát Phát Sinh. Tôn đại phu vốn là người Cừ Nam nên nô tài vừa đến cửa thưa chuyện là ông ấy lập tức đồng ý ngay mà phải nhiều lời. Chu đại phu và Cát đại phu đều có y đức vô cùng tốt, mới đầu người nhà họ cũng đồng ý, sau nghe nô tài chỉ cần hai tháng mới đáp ứng.”

      Tạ Ý Hinh cười cười, “Ngươi làm khá lắm. Xuân Tuyết, chút nữa nhớ đưa của em mười lượng bạc trước khi nhé. Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà chạy ngược chạy xuôi được bao nhiêu đó chuyện cũng phải dễ đâu.”

      Cảnh Xuân hưng phấn xoa tay, cũng chẳng phải vì nhận được tiền thưởng mà là vì nhận được khích lệ từ Tạ Ý Hinh, ngoài miệng vẫn cứ bai bải “ cần cần”.

      “Tiểu thư, ngài có việc gì cứ việc sai bảo , cần cho tiền thưởng đâu.” Xuân Tuyết thấy Tạ Ý Hinh hào phóng như vậy cũng hoảng sợ. Mười lượng bạc à nha, tương đương với những năm tháng tiền tiêu vặt của nàng chứ ít đâu.

      “Đừng từ chối, chính vì ngươi làm tốt lắm nên số bạc này ngươi xứng đáng nhận! Hơn nữa, cho dù ngươi cần tiền thưởng, nhưng chẳng lẽ cần có gì đó để đáp lại tình cảm của các huynh đệ giúp ngươi sao?”

      Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, từ chối nữa.

      “Đêm nay ngươi về nghỉ đêm, ngày mai lập tức khởi hành Cừ Nam. Ta cần ngươi nhanh chóng mở cửa y quán, muốn sang lại y quán cũ của người ta hay mua khu nhà mới đều được. tóm lại, tốc độ phải nhanh.” Vừa Tạ Ý Hinh vừa đứng dậy, đến án thư cầm phong thư đưa cho , “Ngươi cầm phong thư này, đến Cừ Nam rồi đầu tiên là đến chào Nhị thúc của ta. Trong thư ta nhờ Nhị thúc để ý giúp đỡ ngươi, lúc nào có chuyện gì xử lý được ngươi đến tìm thúc ấy.”

      Cảnh Xuân tiếp nhận thư, thận trọng gật đầu, “Còn dược liệu sao?”

      “Số dược liệu này ngươi cần quan tâm. Vài ngày nữa ta sắp xếp người đưa đến Cừ Nam cùng với ba vị đại phu.” Ngày mốt đội hộ vệ áp giải nhóm lương thực mua được đầu tiên bắt đầu xuôi nam, có đội hộ vệ vấn đề an toàn được bảo đảm. Nàng chỉ cần sắp đặt người vận chuyển dược liệu theo ngay phía sau là xong.

      Nghe Tạ Ý Hinh sắp xếp chu đáo, Cảnh Xuân yên tâm.

      “Ngày mai ta có việc, ngươi cần lại đây chào từ biệt. Nếu có việc gì bất ngờ, ta phái người thông báo cho ngươi.”

      Xuân Tuyết đứng cạnh lắng nghe liền hiểu là việc bận mà tiểu thư vừa nhắc đến là tham gia hỗ trợ cho Quỹ hội, liền tự nhủ ngày mai phải kêu kêu tiểu thư rời giường sớm hơn chút.

      Sau khi Tạ Ý Hinh bảo Cảnh Xuân ra về xong liền dành chút thời gian rà soát lại mọi chuyện, phát còn có vài chuyện nho cần phải sắp xếp nữa. Nàng sực nhớ hôm nay chính là ngày Trần Thái y đến phủ xem bình an mạch cho ông bà nội, liền đứng dậy quyết định đến Sùng Đức Viên để hỏi xin Trần Thái y mấy công thức nấu trà lạnh dùng cho mùa hè.

      *********

      Ngày hôm sau, nhớ đến Quỹ hội cứu trợ nên Tạ Ý Hinh thức dậy từ sáng sớm, sau khi ăn sáng bằng vài món đơn giản, nàng liền ra sân trước.

      Tạ Ý Hinh là người đến sớm nhất. Sau khi nàng đến được lúc đường đệ Tạ Danh Viễn mới được Nhị thẩm Quản thị dẫn lại đây. Quản thị cứ lải nhải sau khi ra ngoài phải chú ý cái này cẩn thận cái kia suốt dọc đường khiến Tạ Danh Viễn nghe mà phát bực mình, vừa nhìn thấy Tạ Ý Hinh lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới.

      Thế là Quản thị lại mặt mày lo lắng, la lên, “Đừng chạy nhanh thế, cẩn thận kẻo ngã.”

      Tạ Ý Hinh thấy mà nản, Quản thị đúng là cưng chiều con quá thể.

      Quản thị thấy Tạ Ý Hinh hiểu là nàng cũng cùng , thế là liền nhíu mày vẻ đồng ý nhưng rồi cũng mở miệng gì.

      “Đại tỷ, chừng nào chúng ta xuất phát?” Tạ Danh Viễn hỏi.

      “Chờ ông nội ra tới chúng ta ngay.” Tạ Ý Hinh trả lời. Ông nội nàng vốn cần phải vào triều trừ khi được Hoàng Đế truyền triệu, nhưng vì thời gian gần đây xảy ra chuyện tại Cừ Nam nên mới khôi phục việc tham triều mỗi ngày. Nhưng dẫu sao ông nội tuổi tác cũng cao, dạo này lại phải làm việc cật lực như thế nên ràng khiến ông mỏi mệt vô cùng. Tạ Ý Hinh nghĩ bụng, tối nay lúc nào về tới nhất định phải với bà nội để bà cho người chuẩn bị vài món hầm bồi bổ cho ông nội mới được.

      “Tổ phụ ra tới.”

      Tiếng Tạ Danh Viễn kêu lên mừng rỡ đánh gãy suy nghĩ bay xa của Tạ Ý Hinh.

      Hai người hỏi thăm sức khỏe xong, Tạ lão gia dẫn hai cháu nội ra cửa lớn, xe ngựa chờ sẵn ở đó. Lên xe ngựa, lại đến nhà ông bác để đón hai đường ca của nàng – Tạ Phái Thần và Tạ Cẩn Bác.

      đường , Tạ lão gia thậm chí còn thương vuốt vuốt đầu Tạ Ý Hinh như khi xưa nàng còn bé, “Tội nghiệp cháu.”

      Tạ Ý Hinh lắc đầu, cười cười. Nàng đương nhiên hiểu vì sao ông nội lại vậy. Việc hỗ trợ Quỹ hội cứu tế lần này ngoài ba cháu trai trực hệ nhà họ Tạ nhất định phải tham gia ra phía cháu chỉ có mỗi mình Tạ Ý Hinh, các chị em khác trong nhà đều bị các bà mẹ lấy lý do con nên xuất đầu lộ diện để từ chối. ra mọi chuyện nào có nghiêm trọng đến thế, suy nghĩ của dân chúng Đại Xương khá cởi mở, chỉ cần đừng làm việc gì tổn hại đạo đức lâu lâu ngẫu nhiên lộ mặt ở trước công chúng cũng chả có vấn đề gì. Chẳng qua có vài gia tộc hơi xét nét chút, nhưng điều đó cũng tùy cách suy nghĩ của từng người.

      Chẳng qua có vài việc dẫu sao cũng phải có người đứng ra làm. Kiếp này, cái nhìn của Tạ Ý Hinh đối với chuyện nhân duyên khá lãnh đạm. Theo nàng thấy, nếu có phải sống giống như Ôn Nho Tình, cựu gia chủ Ôn gia, cũng tốt đấy chứ, dù cả đời lấy chồng nhưng cuộc sống lại vô cùng thoải mái tự do. Song Tạ Ý Hinh chẳng thể nào ngờ được, người tính bằng trời tính, nhân duyên khi đến có muốn ngăn cũng ngăn được.

      Tạ lão gia đầu tiên đưa mấy đứa đến trước cửa nha môn Kinh Triệu Doãn nằm tại phường Quang Đức phía Đông Nam kinh thành, dặn dò chúng phải hăng hái làm việc vài câu rồi mới xoay người chậm rãi vào triều.

      Bốn em họ nhà Tạ Ý Hinh vừa xuống xe ngựa liền có nha dịch bước lên đón.

      Đúng lúc này, chiếc xe ngựa nóc màu xanh cũng tới phía họ, Tạ Ý Hinh nhận ra đây là xe ngựa nhà họ Kim nên ra hiệu các em họ dừng lại chờ chút.

      Có hai người bước xuống xe ngựa. Tạ Ý Hinh ngạc nhiên nhướn mày, biểu ca xưa nay sức khỏe tốt hôm nay cũng đến đây à?

      Cậu béo Kim Tiêu Kha vừa nhìn thấy nàng mắt lóe ánh vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại xoay mặt hừ tiếng.

      Tạ Ý Hinh bật cười, có vẻ nhóc béo này còn tức chuyện hôm Thanh Hà yến đây.

      Hai bên chào nhau, “Biểu muội cũng đến đây à?” Kim Tòng Khanh cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy nàng ở chỗ này.

      “Ừ. Biểu ca sức khỏe vốn tốt mà hôm nay cũng đến đây đấy thôi!” Tạ Ý Hinh cười hì hì đáp lại.

      Kim Tòng Khanh hơi nhíu mày, rồi lại lập tức cười lên, “Đúng vậy, hiếm lắm mới có dịp làm gì đó cho dân chúng nên dù thế nào cũng phải đến chứ. Chỉ lạ nửa năm thấy biểu muội hóa ra lại thay đổi nhiều vậy!”

      Đây mới đúng là biểu ca xưa nay luôn thông minh của nàng, khó mà ỡm ờ qua mặt.

      “Con người ta sống đến lúc nào đó cũng phải hiểu biết ra chút chứ, đâu thể suốt đời tỉnh tỉnh mê mê biết nặng gì hết được.” Tạ Ý Hinh nhàng.

      Kim Tòng Khanh nhíu mày: nàng bị bắt nạt? Chứ nếu sao lại ra lời thâm thúy thế này? Nhưng là ai? kín đáo quan sát ba huynh đệ của nàng, lại phát có gì bất thường. Nhưng chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó, khiến tính tình nàng thay đổi hoàn toàn. quyết định đầu tiên cứ gác vấn đề này qua bên, tối nay lại điều tra xem tại sao lại có chuyện này.

      Nhà họ Kim xưa nay ít con cháu, tính ra, trai, dưới chỉ có cậu em trai và em họ. Tuy thường qua lại nhưng vẫn rất thương em này. Còn chuyện em trai và em họ ưa nhau theo cái nhìn của chẳng qua là đám con nít chưa lớn hay khắc khẩu chọc ghẹo nhau thôi, lúc nào lớn lên khắc biết trân trọng em như chân tay. Nhưng hễ em họ bị người ngoài bắt nạt chắc chắn là được rồi.

      “Ca, chúng ta vào thôi, đừng đứng chặn ngay cửa thế này. Vào trong rồi chuyện cũng được mà.” Cậu béo vốn nóng tính, thấy hai người cứ lề mà lề mề rất chi là bất mãn.

      “Được rồi, chúng ta vào trong thôi.”
      LạcLạc, Thảo17, pooh10247 others thích bài này.

    3. dtklinh

      dtklinh Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      430
      ☆, Chương 19

      Nha dịch thông minh nên liền nhanh chóng tiến lên phía trước dẫn bọn họ đến sảnh lớn của nha môn.

      Mới đầu Tạ Ý Hinh cứ tưởng nhà mình tới sớm, nào ngờ các cậu bé khác còn tới sớm hơn, hơn nữa ai nấy trông có vẻ đều rất phấn khởi. Tạ Ý Hinh nghĩ chắc hẳn vì đây là lần đầu tiên tham gia hoạt động như vậy nên mọi người cảm giác mới mẻ đây mà.

      Nhìn lướt qua vòng, nàng phát những ai nên đến đều đến, con cháu các thế gia lớn , danh môn vọng tộc hay các quan viên mới nổi nơi quan trường đều có mặt, nhưng nhìn chung nam nhiều nữ thiếu. Tạ Ý Hinh cũng thấy rằng bên phía nữ cũng thiếu các đích nữ đến từ các thế gia lớn. Chắc vì biết hôm nay có chuyện phải làm nên mọi người hẹn mà cùng bỏ qua những bộ quần áo màu mè đắt tiền, chỉ mặc những bộ xiêm y có vẻ mộc mạc, các nương trang điểm cũng nhạt hơn nhiều.

      Nhóm các nàng đến đây cũng khiến mọi người chú ý lắm bởi đều cùng trong giới cả, ai mà chẳng biết ai. Hơn nữa, nghe hôm nay các Hoàng tử cũng có mặt, nên có gì cần phải kinh ngạc đâu.

      Nhóm nàng chọn góc sảnh để đứng, vừa tán gẫu vừa chờ các vị Hoàng tử đến.

      Sảnh cũng lớn, Tạ Ý Hinh và các em họ đứng ở góc trò chuyện câu được câu , nhưng ánh mắt nàng lâu lâu lại quét vòng xung quanh để nắm xu hướng của mọi người. Đây là thói quen mỗi khi ra ngoài xã giao mà nàng luyện được sau khi lập gia đình và trở thành chủ mẫu của đại gia đình. Làm như vậy công mà đôi chuyện, là vừa xã giao mà hai là vẫn có thể đề phòng vấn đề phát sinh do có kẻ dụng tâm gây rối, để nếu có bất ngờ gì xảy ra có thể có ngay phản ứng có lợi nhất.

      Thỉnh thoảng có người đến gần chào hỏi, bọn họ cũng hàn huyên lại vài câu phải phép. Hôm nay có thể là lần đầu tiên các thiếu niên cùng lứa trong giới thế gia vọng tộc tập trung đầy đủ nhất, cứ nhìn ngay cả biểu ca của nàng vốn xưa nay ru rú trong nhà suốt ngày mà cũng ra đây tham gia náo nhiệt biết. Nhưng nàng giống đám con cháu các nhà có gia thế thấp nhân cơ hội này mà khắp nơi làm quen kéo quan hệ, bởi đối với nàng làm vậy chả khác nào tự hạ thấp mình. thấy những nam thanh nữ tú đến từ các danh gia vọng tộc đều đứng yên đó sao? ra, trong mười đại thế gia, trừ khi đó là kẻ thù truyền kiếp của mình chứ bằng mặt ngoài ai nấy cũng đều hòa nhã.

      Trong giới này, mỗi gia tộc đều có lợi ích của riêng mình, cho nên tình cảm phát sinh giữa các nhóm con cháu tuy cũng quan trọng nhưng lại phải là yếu tố hàng đầu, bởi khi có xung đột giữa lợi ích của hai gia tộc, tình cảm có sâu sắc đến đâu cũng phải cắn răng mà nhượng bộ. Chờ đến khi họ có thể bước lên được vị trí gia chủ, tự làm chủ được kinh doanh và mạng lưới quan hệ tình huống mới khác được. Tất cả những điều này Tạ Ý Hinh đều từng trải qua nên hiểu rất , còn bây giờ chỉ cần giữ thể diện đàng hoàng là được.

      Sau khoảng khắc, bốn vị Hoàng tử và hai vị Công chúa đến.

      Tạ Ý Hinh hâm mộ nhìn vẻ bề ngoài xuất sắc của các vị Hoàng tử Công chúa. Chu Xương Đế là Hoàng Đế tốt và cũng là người cha tốt, mỗi Hoàng tử đều được ông bảo hộ chu đáo từ lúc còn cho đến khi trưởng thành. Bởi thế, số Hoàng tử còn sống ở thế hệ này phải là rất cao, ngoại trừ Nhị Hoàng tử chết vì bệnh ra các vị Hoàng tử khác trong cung là Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử đều còn sống đến trưởng thành, phía dưới còn có hai vị Hoàng tử tuổi hơn kha khá. Về phía Công chúa cũng sinh được tám người, còn sống năm người.

      Nhưng cũng chính vì thế mà sau khi thành niên, tranh đấu giữa các Hoàng tử càng vô cùng tàn khốc. Cho đến khi Quân Cảnh Di đăng cơ, trong số Hoàng tử này cũng chỉ còn lại có Ngũ Hoàng tử Quân Nam Tịch và Lục Hoàng tử sống ở đất phong xa xôi. Ngay cả Ngũ Hoàng tử vì sinh non nên sức khỏe vốn tốt cũng tránh được cơn lốc xoáy tranh quyền đoạt vị này. Chỉ có Lục Hoàng tử phải là may mắn trong tai nạn, vì chân bị thương mà bị thọt từ bé nên ngay từ đầu xin phụ hoàng phong Vương rồi rời đến sống nơi đất phong.

      Ngay lúc Tạ Ý Hinh lơ đãng nhớ đến kiếp trước, toàn trường an tĩnh lại.

      Quân Cảnh Di chắp tay hạ lễ với các huynh đệ mình rồi sau đó lên trước đài, nhìn quanh sảnh cười , “Xem ra hôm nay mọi người đều đến đầy đủ hết nha. Bản --” Dừng lại chút, “Ta cũng chỉ ngắn gọn thôi --”

      Tạ Ý Hinh cười mỉa. Quân Cảnh Di chắc định tự xưng là “bản điện hạ” đây nhưng rồi lại sửa miệng ngay phút chót, ắt hẳn vì muốn biểu tác phong hòa đồng đây mà. Kiếp trước, trước khi đăng cơ lên làm Hoàng đế, với những ai có ích cho y mà y chẳng kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ thân thiết. Nhưng giả vờ cũng chỉ là giả vờ, cứ ngẫm lại chuyện sau khi y đăng cơ, người từng cư xử đĩnh đạc ngang hàng cao thấp với y cũng là người có kết cục thảm thiết nhất. Chậc chậc.

      biết cảm ứng được điều gì, Quân Cảnh Di chuyện bỗng nhướn mày, quét mắt nhìn về hướng bên này. Tạ Ý Hinh biết y xưa nay là kẻ khá mẫn cảm nên chỉ nháy mắt là nàng lập tức rút mọi cảm xúc, mặt chỉ còn lại vẻ thản nhiên bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt y mà hề có chút chột dạ nào. Sau đó nàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, ngờ lại đụng ngay phải ánh mắt của Quân Nam Tịch. Trong đôi mắt vốn ôn hòa của giờ lại lộ ra nét cười và hiểu ý khiến Tạ Ý Hinh sửng sốt rồi lập tức cúi đầu theo phản xạ che dấu.

      “Sao vậy?” Kim Tòng Khanh là người thận trọng, lập tức nhận ra được vẻ mất tự nhiên của nàng.

      có gì.”

      đài Quân Cảnh Di ba hoa hồi, đại thể, “Hẳn mọi người đều biết, đề xuất Quỹ cứu tế là do Đại tiểu thư Ân gia đưa ra, nên nó hoạt động thế nào chắc chắn nàng hiểu hơn những người ngoài nghề như chúng ta. Cho nên ta thỉnh cầu phụ hoàng cho nàng đứng đầu sắp đặt chung tất cả các hạng mục công việc và được phụ hoàng đồng ý. Từ giờ trở do Ân tiểu thư đứng ra sắp xếp.”

      cầu này cũng coi như hợp tình hợp lý, tuy nhiên vẫn có ít người cảm thấy bực bội, sao lại để cho kẻ gia thế thấp tẹt như vậy đứng ra lãnh đạo bọn họ?

      ra, Tạ Ý Hinh rất hiểu dụng ý của y. thời, các Hoàng tử hầu hết đều trưởng thành, chuyện tranh đấu tàn khốc dần dần bị vạch trần màn che. Hôm nay đa số các Hoàng tử đều ở đây nên Quân Cảnh Di đương nhiên muốn tránh nơi đầu sóng ngọn gió, bởi nếu y cứ theo đuổi việc đánh bóng thể diện đám em y nghĩ thế nào? Chỉ vì nỗi khoái chí nhất thời mà lại tự đưa mình lên bếp nướng đương nhiên mất nhiều hơn được. Tất nhiên, Quân Cảnh Di làm như vậy mà y khôn khéo giao việc này cho Ân Từ Mặc, như vậy cũng coi như hợp tình hợp lý.

      Ân Từ Mặc bước lên đài, giả như biết người ta bất bình, mở miệng ra vẻ lòng giải quyết việc chung, “Được Hoàng Thượng ưu ái giao trách nhiệm này, ta cố gắng hết sức để làm tốt, cũng xin mọi người phối hợp chút. Hôm qua Hoàng Thượng cho dán thông cáo kêu gọi dân chúng quyên góp vật tư, mời họ đem đồ vật gom góp được đến nộp nơi miếu Thành Hoàng. Hôm nay việc chúng ta phải làm là ghi nhận danh sách các vật dụng cho dân chúng quyên tặng.”

      “Đơn giản vậy thôi à.”

      “Còn tưởng là trách nhiệm gì ghê gớm lắm.”

      ít người thất vọng lầu bầu.

      Ân Từ Mặc chờ cho mọi người im bớt mới tiếp tục, “Việc cần làm nhiều lắm nhưng lại khá rườm rà. Chỗ sân tập trung nơi miếu Thành Hoàng được chuẩn bị chu đáo, còn bây giờ là lúc chúng ta chia tổ. Ở đây chúng ta có tổng cộng sáu mươi bảy người, cần chia làm bốn tổ.”

      “Cái gì, còn muốn chia tổ nữa?”

      “Phân chia thế nào, đừng là bắt thăm nhé! Ta thích vậy đâu, nhỡ vào cùng tổ với kẻ đáng ghét sao?”

      “Bây giờ, trong khoảng thời gian khắc, mọi người tự phân tổ. Nếu số người chênh lệch nhiều để nguyên, còn có thay đổi tương ứng.”

      Chỉ nhìn cách phân tổ quan điểm của Ân Từ Mặc có vẻ hợp tình và thuận theo dân ý, xử lý cũng có vẻ linh hoạt. Chứ như các quan viên cắt cử nhiệm vụ cho dân chúng, toàn áp đặt cách thô bạo.

      Ân Từ Mặc vừa dứt tiếng, mọi người bắt đầu vận động.

      “Đại đường muội, muội thấy chúng ta nên tìm ai để tạo thành tổ đây?” Đại đường ca Tạ Cẩn Bác bước lại hỏi ý kiến Tạ Ý Hinh.

      Tạ gia vốn là dựa vào ông nội của nàng mà vang danh, ông bác của nàng chính vì có hào quang của người em trai nên mới mưu được chức quan khá tốt trong triều. Thế nên lúc này Tạ Cẩn Bác lại đây thương lượng với nàng chính là để biểu đạt ý tôn trọng đối với ông nội nàng. Càng bởi thế mà Tạ Ý Hinh lại càng thể lên mặt.

      “Tần gia với Thang gia .” tại, vì chuyện ba vị bô lão gia chủ cùng liên danh trình tấu thư mà Tạ gia Tần gia Thang gia tiến vào thời kỳ trăng mật, thế nên hai nhà kia cũng vui vẻ tạo thành đội với nhà các nàng.

      “Vậy ta dẫn Viễn nhi qua kia với họ nhé.”

      “Vậy được.”

      “Đại ca, đại đường muội, chúng ta cũng có thể tạo đội với Ân gia chứ?” Tạ Phái Thần vội vàng hỏi, trong mắt tràn ngập nét chờ mong.

      Tạ Cẩn Bác nhíu mày, nhìn thoáng qua Ân gia ràng rất rộn ràng huyên náo bên đầu kia, lắc đầu, “ được.”

      “Vì sao?” Trong thanh đầy vẻ mất mát.

      Tạ Ý Hinh đưa mắt cẩn thận đánh giá Tạ Phái Thần lúc, lòng bỗng nặng trịch khi nhìn ra trong mắt vẻ hâm mộ mê luyến, nghiêm giọng , “Ca quên chuyện Tạ gia chúng ta hợp với Ân gia à?”

      “Nhưng đó là chuyện xưa lắc xưa lơ của thế hệ trước, sao thế hệ này của chúng ta lại quay lại hòa hảo có tốt hơn .” Tạ Phái Thần giọng quật cường.

      Tạ Ý Hinh đưa mắt nhìn sang đại đường ca. Tạ Cẩn Bác hiểu ý gật đầu, thầm thở dài, kéo cậu em mình sang bên thầm mấy câu.

      biết Tạ Cẩn Bác gì nhưng cuối cùng Tạ Phái Thần thắc mắc nữa, chỉ là thái độ cũng trở nên ỉu xìu.

      Tạ Ý Hinh nhìn nhìn rồi để ý đến nữa, cũng chẳng đến an ủi. Nhị đường ca này của nàng cứ như đúng rồi ấy, đúng là lại thêm kẻ đọc quá nhiều sách đến mụ cả đầu óc. Nhà họ Ân kia hận nhà các nàng đến tận xương tủy, mới thấy bề ngoài bình lặng vài năm là nghĩ người ta bỏ qua cho sao? Chẳng qua bọn họ thu mình chờ thời cơ hành động đấy thôi. Mình tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng thôi, lại còn muốn rửa cổ dâng sẵn lên, thế gọi ngu ngốc phải gọi là gì?

      ra nhà họ Tạ xưa nay vẫn coi mối ân oán giữa Tạ gia và Ân gia là chuyện gì quan trọng, bằng kiếp trước cũng thua đến thê thảm như vậy. Thế nhưng nhà họ Ân kia lại như thế, chúng luôn ghi tạc sâu sắc trong lòng cái gọi là ân oán này, chưa có khắc nào quên .

      Nhắc đến mối ân oán giữa hai nhà, ra là ông lão nhà họ Ân, Ân Hiến Kha, luôn có mối hiềm khích kiểu Du-Lượng* với ông nội nhà nàng. Năm xưa lúc theo Thái tổ Quân Vô Uy tranh đấu giành thiên hạ, hai người đều lấy túc trí đa mưu để xưng danh. Chẳng qua ông nội nàng tính cách ôn hòa, nếu đụng chạm đến điểm giới hạn thường rất dễ chuyện, hơn nữa cũng làm bộ làm tịch, hễ ai có việc gì cần hỏi ông ông cũng giúp đưa ra ý kiến nên các tướng sĩ tùy tùng thái tổ lúc bấy giờ đều vui vẻ thân thiết với ông. Ân Hiến Kha trái lại, lòng dạ hẹp hòi, ăn miếng trả miếng, người ta xin lão hỗ trợ lão đều kênh kiệu lên mặt nên hiển nhiên là nhân duyên tốt rồi. ra ngay cả chính bản thân Thái tổ Quân Vô Uy cũng nghiêng về phía Tạ lão gia, nhưng vì thời buổi nhân tài khó tìm nên biểu quá mức bất công đấy thôi.

      * Editor: Mối hiềm khích Du-Lượng: hai nhân vật thời Tam Quốc, Chu Du và Gia Cát Lượng. Chu Du, danh tướng rất có tài, làm quân sư cho Vua Đông Ngô (Tôn Cát – Tôn Quyền). Gia Cát Lượng (Khổng Minh), thiên tài chính trị và quân , làm quân sư cho Vua nước Thục (Lưu Bị). Chu Du tuy rất giỏi nhưng luôn tính toán thua Gia Cát Lượng trong các nước cờ chính trị-quân giữa ba nước Ngô-Thục-Ngụy. Sau khi thắng trận Xích Bích nhưng lại để cho Gia Cát Lượng nẫng tay 3 quận tại Kinh Châu, Chu Du uất quá thổ huyết, than thở “Trời sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng” (Thiên sinh Du hà sinh Lượng).

      Sau đó, Tạ lão gia giúp Thái tổ nghĩ ra kế lấy được giang sơn, nên càng giữ vị trí quan trọng trong lòng Thái tổ.

      Sau lại đến chuyện thành lập Đại Xương xong, lúc luận công khen thưởng, Ân Hiến Kha vừa ý đại trạch mà tại Tạ gia ở, cảm thấy tòa nhà này có phong thuỷ tốt. Nhưng chẳng ngờ Thái tổ lại ban tòa nhà này cho Tạ gia, ngay cả ông nội nàng lúc ấy cũng vô cùng bất ngờ. Sau đó ông nội nàng cũng mang máng hiểu được ý định của Thái tổ, chẳng qua đó đơn giản chỉ là hình thức cân bằng cán cân thôi. Nhưng Ân Hiến Kha lại nghĩ vậy, mà cũng có khi phải là hiểu, chẳng qua là muốn đối mặt thôi. Cho tới nay, Ân Hiến Kha đều bị ông nội nàng vượt trội đầu nên lão hoàn toàn phục. Lão cứ cho rằng Tạ lão gia gì đó với Thái tổ để cướp thứ mà lão thích, hơn nữa sau đó em lão là Lệ phi Ân Uẩn Trúc bị kết tội hãm hại bà của Tạ Ý Hinh là Tạ Khanh Trần sanh non mà bị Thái tổ ban thưởng tử, nên Ân Hiến Kha càng hận Tạ gia tận xương.

      Kỳ thực lực của Tạ gia mạnh hơn Ân gia rất nhiều, ngay từ đầu phải Tạ lão gia nghĩ đến việc loại trừ khối ung nhọt thối rữa này. Nhưng vì Thái tổ trước đây và Chu Xương Đế tại đều là người túc trí đa mưu, hiểu đạo lý và nghệ thuật cân bằng thế lực nên tuyệt đối muốn nhìn thấy việc thế cân bằng bị phá vỡ và chỉ có nhà trong nhóm thế gia phát triển an toàn. Hễ Tạ gia ra tay làm điều này chính là đắc tội với đương triều Hoàng Đế, và đây mới là nguyên nhân cho việc Tạ lão gia vẫn án binh bất động tới giờ. Hơn nữa những năm gần đây thái độ của Ân gia cũng vô cùng nhẫn, ngoại trừ việc lâu lâu lại kiếm chuyện xiên xỏ Tạ gia ra cũng có động thái nào cực kỳ khác người, bởi thế nên Tạ lão gia cũng chỉ biết thầm phòng bị.

      Nhưng chính vì an nhàn nên lại khiến cho người ta lười biếng buông lỏng cảnh giác, cứ xem thái độ của Tạ Phái Thần nay biết.

      “Biểu muội, chúng ta cùng tổ nhé?” Kim Tòng Khanh mỉm cười hỏi.

      “Đương nhiên.” Tạ Ý Hinh vui vẻ gật đầu.

      Khi nghe ra câu đó, cậu béo luôn trộm ngắm xem Tạ Ý Hinh phản ứng thế nào. Thấy nàng có vẻ rất vui vẻ đáp ứng chứ nhăn mặt nhíu mày nhìn cậu rồi cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý như trước giờ, cậu béo liền cao hứng vô cùng. Ai ngờ vì cao hứng quá mà quên mất việc phải giấu diếm, vừa xoay người sang đụng ngay phải ánh mắt thản nhiên của Tạ Ý Hinh, cậu lập tức hất mặt, hừ câu, “Hứ, đừng nghĩ là ta thích chung tổ với ngươi nha, vì đại ca lôi kéo nên ta mới cố miễn cưỡng thôi.”

      Nhìn cậu béo gân cổ cãi chày cãi cối, Tạ Ý Hinh bất đắc dĩ thả câu, “Ừ, ngươi có tự nguyện.”

      Cậu béo nghe vậy mới vui vẻ hẳn ra, “Ngươi biết là được rồi.”

      Khi hai người chuyện, Tạ Cẩn Bác đàm phán xong việc tạo tổ giữa ba nhà. ngoài dự kiến, Tần gia và Thang gia đều đồng ý.

      Bên phía Tần gia, sau khi Tạ Cẩn Bác rồi, Tương Trí Hành mới cho Tần Hi Tòng quyền, “Tên này, đầu óc sao vậy, hai ta thân thiết thế mà lúc nãy lại từ chối cùng tổ với ta, đồng ý với Tạ gia. Vừa rồi thấy ta đưa mắt ra hiệu à?”

      tại người nhà họ Tạ mở miệng trước mà, ai kêu ngươi chậm lụt làm chi.” Tần Hi Tòng ung dung .

      Tuy thế nhưng Tương Trí Hành vẫn có thể nhìn ra được tâm tình vui vẻ của , “ nghe nè, Ân gia đồng ý tạo tổ với chúng ta rồi, ngươi đừng có hối hận nha.”

      Tần Hi Tòng khẽ cau mày, trả lời, “Được rồi, ngươi mau về tổ , sắp đến giờ rồi.”
      LạcLạc, Thảo17, pooh10248 others thích bài này.

    4. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Truyện rất hay

    5. dtklinh

      dtklinh Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      430
      ☆, Chương 20

      Thời gian đặt ra vừa hết, Ân Từ Mặc nhìn số người phân chia thành bốn tổ dưới đài, mày liễu nhíu lại. Tổ ba do ba nhà Tần Tạ Thang tạo thành ràng có số người nhiều hơn hẳn tổ bốn của ba nhà Lê Tả Lý.

      số người cũng chú ý tới điều này nhưng ai hé răng, ràng là đều muốn nhìn trò hay, xem xem Ân Từ Mặc xử lý việc này như thế nào. Ai mà chả biết mấy nhà này đều dễ chọc vào nha.

      “Nếu bước đầu phân tổ xong, vậy giờ xem bốn vị Hoàng tử và hai vị Công chúa được phân vào tổ nào.”

      Mọi người lặng im. Ân Từ Mặc đưa mắt quan sát vòng rồi tiếp tục , “Bốn vị Hoàng tử dùng cách bắt thăm để phân đến các tổ, vừa vặn mỗi tổ người. Hai vị Công chúa tuỳ ý, muốn vào tổ nào đều được.”

      xong, ả phất tay ra dấu, lập tức có người cầm cái rương tiến lên cho các Hoàng tử bắt thăm.

      Ánh mắt mọi người đổ dồn vào các vị Hoàng tử Công chúa. Đại Hoàng tử cởi mở phóng khoáng, Tam Hoàng tử khoan dung nhân hậu, Tứ Hoàng tử nhiệt tình thẳng thắn, Ngũ Hoàng tử ôn hòa lạnh nhạt, Lục Hoàng tử trầm tĩnh. Thất Công chúa và Bát Công chúa cũng khá tốt.

      Mọi người đều trẻ tuổi nên tuy gia giáo cực kỳ nghiêm cẩn nhưng lúc này cũng khỏi hưng phấn hẳn lên, giọng thầm bàn tán.

      “A, Hoàng tử mới là muôn người trong nha.”

      “Ta hy vọng Đại Hoàng tử phân đến cùng tổ với ta.”

      “Nếu Tam Hoàng tử có thể cùng trong tổ bốn chúng ta tốt quá.”

      “Ngũ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử, đến tổ chúng ta .”

      “Tứ Hoàng tử, ngài nhất định phải bắt được số hai đó.”

      Chỉ chốc lát bắt thăm xong, kết quả vẫn chưa mở ra mà đưa tới đặt trước mặt Ân Từ Mặc.

      Mọi người tha thiết nhìn Ân Từ Mặc chờ công bố đáp án. Ân Từ Mặc nhìn nhìn hướng nắng rồi nhanh gọn đưa tay về phía mấy tờ giấy.

      giọng đột nhiên đánh gãy động tác của ả, “Chậm !”

      Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng , nhận ra người vừa lên tiếng là Tả Sương thuộc tổ bốn, người xưa nay vốn ưa Ân Từ Mặc.

      “Vừa rồi ngươi nếu số người ở các tổ khác nhau lắm để nguyên, còn phải thay đổi tương ứng. Giờ ngươi xem, tổ bốn tại quá ít người, đâm ra mất cân đối nghiêm trọng. tổ và tổ hai, chỉ tính tổ ba thôi hơn tổ bốn chúng ta những bốn người. Ngươi phải làm gì chứ.”

      Mọi người đếm lại, ái chà chà, đúng quá còn gì!

      Quân Cảnh Di chợt căng thẳng, ánh mắt lập lòe bất chừng, ngón tay vô thức ngừng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc xanh ngón cái. Sắp xếp như hôm nay là phần trong kế hoạch nhằm đẩy Ân Từ Mặc lên nắm quyền, khi thành công có thể kiếm thêm điểm kha khá với phụ hoàng. Tuy nhiên, y cũng đoán trước là cửa này dễ dầu gì mà qua được cách trót lọt. Hôm nay lượng người đến nhiều như vậy nên chia thành tổ là có khả năng. Nếu chia tổ bằng cách bắt thăm nhất định có rất nhiều người có câu trách móc, tuy có thể lấy danh Hoàng Đế ra ngăn chặn miệng bọn họ song vẫn gây mích lòng rất nhiều người, chính vì thế nên phương pháp này ổn. Như vậy chỉ còn có cách là tự do phân tổ. Nếu số người mỗi tổ khác nhau lắm ắt hẳn Ân Từ Mặc cũng muốn nhúng tay, còn nếu chênh lệch quá nhiều tùy tình hình thôi. Biết đâu nếu tình huống cho phép còn có thể làm động tác giết gà dọa khỉ để lập uy chừng. Tới tại, mỗi bước của Ân Từ Mặc cũng khác lắm so với dự đoán của y.

      Đến khi ra được kết quả, người từ mười đại thế gia hầu như chia đều vào trong bốn tổ, hơn nữa tổ có nhiều người nhất lại là do ba nhà Tần Tạ Thang xáp nhập lại. Nếu là y, y cũng mặc kệ. Bởi nếu tổ nào cũng bị điều động người còn được, chứ chỉ đụng đến riêng tổ nào đó thôi chẳng khác nào tát vào mặt người ta. Tổ bị động đến mà chịu để yên chống đối mới là lạ. nay ba nhà này vừa nổi bật lại đúng lúc sung sức nhất, ai đầu óc bị nước vào mới dám đụng tới. Ân Từ Mặc hẳn cũng muốn mở con mắt nhắm con mắt cho qua, ngờ lại bị Tả Sương nhảy ra chống đối.

      tại, cơ hội y cho rồi, y cũng muốn nhìn xem nàng làm thế nào. Nếu nàng có biện pháp nào để xử lý tốt rắc rối nho này, vậy còn sợ nọ sợ kia đến ngay cả dũng khí xông lên đối mặt cũng có, cũng đừng trách y khi có năng lực đến thế. Nghĩ vậy, trong mắt Quân Cảnh Di xẹt qua tia lạnh lẽo.

      Ân Từ Mặc bình tĩnh nhìn Tả Sương, khóe miệng nhếch lên độ cong nho đầy thâm ý, “Được rồi, chúng ta xử lý vấn đề này trước vậy.” Sau đó, ả dời mắt, rồi dừng lại ở chỗ nào đó.

      Có người nhìn theo ánh mắt ả, liền phát nhìn cậu béo nhà họ Kim.

      Cậu béo ngồi cách khá xa nơi tổ ba tụ tập chăm chú chơi trò cửu liên hoàn trong tay, hoàn toàn biết bị người khác đưa vào tầm ngắm.

      Kim Tòng Khanh nhướn mày định tiến lên kéo vào, nào ngờ vạt áo lại bị ai đó giữ lại. xoay người, phát hóa ra biểu muội kéo mình.

      Thấy Tạ Ý Hinh trừng mắt ra hiệu, Kim Tòng Khanh hơi xoay mặt liếc nhìn cậu em ngồi ngoài vòng lần nữa rồi thở dài, thôi, nếu con bé muốn đùa cứ để nàng đùa . Dù sao thằng bé kia sợ trời sợ đất, ai bắt nạt được nó mới là lạ.

      “Tổ ba có ai đồng ý sang tổ bốn ? cần nhiều, chỉ hai người thôi.” Ân Từ Mặc bình tĩnh hỏi.

      Nhưng chẳng ai động đậy.

      “Kim Tiêu Kha, ngươi sang tổ bốn .” Kim Tiêu Kha tự nhiên Kim Tòng Khanh cũng , như vậy là giải quyết gọn gàng.

      Úi chà, lá gan ả họ Ân này hơi bị to nha, dám chống lại cùng lúc cả Kim gia và Tạ gia luôn. Ai nấy càng lúc càng hứng thú.

      Cậu béo vừa nghe thấy lửa cháy đến ngay đầu mình lập tức quăng cửu liên hoàn trong tay, trừng ngược lại, “Ai bảo ngươi xía vào! Ta đó, ai thích !” xong liền về phía đại ca và biểu tỷ nhà mình. Cậu béo vốn có dự tính riêng, rằng ngồi cách xa xa chút, lát nữa đến lúc xuất phát lại cố ý để biểu tỷ phải hai ba câu dỗ ngọt mới được. Giờ xôi hỏng bỏng , ghét ghê!

      Mặt Ân Từ Mặc sầm xuống. Ai hai kẻ kia hợp nhau, vừa thấy mặt là chỉ muốn xông vào cấu xé? Song như vậy lại rất tốt! Nghĩ thế, ả lạnh mặt, “Nếu có ý tách tổ đứng cho đàng hoàng vào, đừng đứng xa như vậy làm người ta hiểu lầm.”

      tiếp, “Ai đứng đầu tổ ba vậy? Chưa có à? Vậy mau chọn người , ba tổ còn lại cũng vậy. Sau đó thủ lĩnh tổ ba chọn ra hai người đưa sang tổ bốn. Thành viên tổ mình nên mình đương nhiên hiểu, đỡ cho ta phải chọn rồi còn bị người ta là xen vào việc của người khác.”

      Mọi người gì, đưa mắt nhìn nhóm thành viên tổ ba đầy cảm thông. Ả Ân Từ Mặc này dám làm nha, lấy ba nhà này để khai đao , còn ra vẻ cha chú chỉ tay năm ngón khiến cho người tổ ba đấu tranh nội bộ. Giờ mà ai đứng ra làm thủ lĩnh phải chịu trách nhiệm đẩy hai người trong nhóm ra ngoài, đẩy người nhà khác bị người ta oán trách, mà đẩy người nhà mình hẳn làm bên dưới thất vọng. Người ta toàn tâm toàn ý theo mà giờ chỉ chuyện cỏn con thế thôi cũng đảm đương được, vậy sau này nhỡ gặp phải chuyện lớn gì đám tôm tép nhãi nhép bọn này liệu còn có thể trông mong gì được vào người bạc nhược như thế ?

      thể , chiêu này của Ân Từ Mặc cực kỳ hiểm ác. Khổ nỗi người khác lại thể nghe theo, ai bảo ả ta có chỗ dựa hơi to đùng có thể cầm lông gà mà như cầm lệnh tiễn đâu. (Nguyên văn “拿着鸡毛当令箭呢”: Cầm lông gà xem như lệnh tiễn – Lệnh tiễn là dạng giấy ưu tiên, giống như xe ưu tiên cắm cờ đỏ hú còi chạy ào ào ngoài phố ai dám cản ấy)

      Ba người Tần Hi Tòng, Thang Hoài Thao, Tạ Ý Hinh quay sang nhìn nhau. Thang Hoài Thao cười cợt, “Hay chúng ta lại bắt thăm ?”

      “Để cho ta.” Tạ Ý Hinh chủ động đứng ra lĩnh chuyện này. Bắt thăm làm gì cho tổn thương tình cảm, vả lại nàng còn có quyết định riêng của mình.

      “Nhắm chắc chứ?” Thang Hoài Thao hỏi, Tần Hi Tòng cũng nhìn nàng, trong mắt hai người đều thoáng tia tán thưởng. Người họ Tạ xưa nay phúc hậu, mà khi gặp chuyện cũng biết dũng cảm gánh vác.

      Kim Tòng Khanh cũng quay sang nhìn, mắt ánh lên vẻ quan tâm.

      “Yên tâm .”

      ra kiếp trước có chuyện chia tổ đồng đều thế này. Khi đó nàng đến đây với lòng thành kiến nên hoàn toàn có tâm trí xử lý công việc. Hơn nữa, đây lại là thời điểm mà Ân Sùng Diệc vừa dâng lên ba biện pháp cứu tế sau khi có thể nổi bật đến chói mắt của đại tiểu thư họ Ân tại Thanh Hà yến trước đó. Chỉ trong chớp mắt, Ân gia liền trở nên nổi bật ai sánh bằng. Các nhà khác ở thời điểm này cũng muốn tránh đầu sóng ngọn gió nên có chuyện ba nhà Tạ Tần Thang hợp tác với nhau, đồng thời thế lực của mười đại thế gia cơ bản là phát sinh thay đổi gì. Nhưng tại lại giống vậy.

      Tạ Ý Hinh tiến lên vài bước, “Ân đại tiểu thư làm khó dễ tổ ba chúng ta như vậy là ý gì? Nếu muốn vậy chẳng thà bắt thăm ngay từ đầu có hơn , dẫu có bị phân đến tổ nào chúng ta cũng đều chấp nhận. Thế nhưng trước đó ngươi để cho chúng ta tự do lập tổ, chúng ta có ý kiến gì, hơn nữa mọi người vừa rồi còn khen ngươi làm việc linh hoạt dân chủ khoan dung. Nhưng kết quả sao? Ngươi lại hài lòng, cứ khăng khăng bắt tổ chúng ta phải chia bớt hai người ra ngoài. Sao trước sau lại bất đồng quá vậy? Chẳng lẽ ngoài cách chia bớt người từ tổ chúng ta sang tổ khác có biện pháp nào khác à?” Tạ Ý Hinh biết Ân Từ Mặc làm việc rất chặt chẽ, tình huống mà họ gặp phải cũng khó, nàng tin là ả có chuẩn bị gì ở phía sau. Nàng câu cuối cùng là muốn trực tiếp chặn đứng đường lui của ả, có biện pháp gì khác mau ra chứ đừng để dành đến phút cuối mới thòi ra để chứng tỏ ta đây có năng lực.

      Ân Từ Mặc nghẹn họng, ánh mắt tối sầm khó hiểu nhìn về phía Tạ Ý Hinh. ta thế là ý gì? Chẳng lẽ biết ả có chuẩn bị khác? thể nào! Song ả là người từng trải, khi thấy tình huống đúng ngay lập tức điều chỉnh kế hoạch, thấy lời của Tạ Ý Hinh bắt đầu khơi dậy bất mãn của mọi người lập tức bằng giọng thành khẩn, “Đúng là ta suy tính chu toàn, song việc đến nước này có tranh cãi cũng vô ích. Ta chỉ hỏi câu, vừa rồi ta sắp xếp như vậy ngươi có làm theo hay , trả lời câu chắc chắn .” Câu cuối là với Tạ Ý Hinh.

      Ả càng ra sức ép buộc như thế càng khiến Tạ Ý Hinh khẳng định rằng ả có chuẩn bị sẵn phía sau. Nếu cứ làm y theo lời ả chẳng khác tự tát mặt mình, còn làm theo tuy thể chụp mũ là muốn kháng chỉ nhưng chắc chắn khiến Hoàng Thượng và Tam Hoàng tử mất mặt, mà Tạ gia cũng để lại ấn tượng kiêu ngạo ương ngạnh coi rẻ hoàng quyền. Dù chọn thế nào cũng là tự hủy nền tảng của mình.

      Ân Từ Mặc chuẩn bị trước cái gì? Tạ Ý Hinh nãy giờ luôn suy đoán, nếu nàng là Ân Từ Mặc nàng hy vọng phía Tạ gia chọn cách nào? Tình huống có thể mang lại lợi ích lớn nhất hẳn là khi Tạ gia chống đối, nhưng nếu Tạ gia làm lớn chuyện tình hình trở nên bế tắc, mà như vậy chẳng phải thể là Ân Từ Mặc rất có năng lực sao? Bởi thế nên ả chắc chắn phải có chuẩn bị sẵn biện pháp để giải quyết bế tắc. Đầu óc Tạ Ý Hinh xoay chuyển rất nhanh, ban đầu việc bế tắc chủ yếu là vì số người bằng nhau. Người ư...? Đột nhiên, mắt Tạ Ý Hinh sáng ngời. Đúng vậy, tuy lúc này ít người trong giới quý tộc đến đây nhưng cũng tới đủ hết đâu? Ân Từ Mặc hẳn chuẩn bị phía sau vài kẻ có gia thế thấp để cho đủ số. Hoàn toàn có khả năng!

      Tạ Ý Hinh thầm lắc đầu. Đáng tiếc, chiêu số này chỉ dùng được khi nào nhà nàng phản đối. ra nàng cũng lòng hy vọng để cho mọi người có mặt ở đây có cơ hội kiến thức chút bản lĩnh tính toán chút kẽ hở của Ân Từ Mặc nha.

      Kẻ địch ghê gớm đáng sợ, nếu thể ra ngoài luôn luôn có biện pháp để kiềm chế. Chỉ sợ lúc tính toán mưu kế lại xem kẻ địch có thực lực như vậy, để mặc cho nấp nơi bí mật sát sườn, như thế nguy cơ rất cao.

      Kiếp trước, Tạ gia có thể rầm rộ lớn mạnh đến ai có thể áp chế ở giai đoạn sau chẳng qua là được Tân Đế ủng hộ, nhưng còn giai đoạn trước đó chính là vì biết cách che dấu cực kỳ tốt. Ngoại trừ lúc ban đầu hành động khá nổi bật để được Chu Xương Đế trọng dụng ra sau đó mọi hành động việc làm đều rất sâu xa bí , nấp ở nơi bí mật gần đó để bắn lén giành lợi ích. Kiếp này, cách mà Ân gia nhằm vào Tạ gia cũng cực kỳ bí giống vậy, nếu phải vì Tạ Ý Hinh trọng sinh sợ là Tạ gia còn chịu thiệt thòi lớn trong chuyện lũ lụt tại Cừ Nam.

      Nếu hôm nay có thể làm cho mọi người thấy được bản lĩnh của Ân Từ Mặc đúng là quá tốt. Song cái giá phải trả lại quá lớn nên Tạ Ý Hinh cũng chỉ đành mơ ước vậy thôi.

      “Biểu ca, dẫu muội có làm gì ca vẫn ủng hộ đúng ?” Tạ Ý Hinh kéo kéo vạt áo Kim Tòng Khanh giọng hỏi.

      “Đương nhiên.” Kim Tòng Khanh đưa mắt nhìn nàng, nghiêm trang gật đầu, sóng mắt sáng ngời.

      Tạ Ý Hinh gật đầu ý bảo nàng hiểu được.

      “Ân đại tiểu thư có biện pháp xử lý nào tốt hơn?” Tạ Ý Hinh xác nhận lại lần nữa, cho phép ả tránh nặng tìm .

      Ân Từ Mặc cắn răng, “ có!”

      “Vậy tiếc .” Tạ Ý Hinh lắc đầu, “Tổ mười sáu người, tổ hai mười bảy người, tổ ba chúng ta hai mươi người, tổ bốn mười bốn người. Mâu thuẫn ở đây chẳng qua là số người đồng đều mà thôi. Biểu ca của ta sức khỏe tốt, biểu đệ lại quá mập nên cũng chẳng được việc. Vậy ba người chúng ta liền rời khỏi tổ thôi, như vậy số người còn chênh lệch nhiều lắm.” Cho dù là thế ba tổ đầu vẫn nhiều người hơn tổ thứ tư, song liệu Ân Từ Mặc dám khai đao với cả ba tổ đầu sao?

      Toàn trường lặng ngắt như tờ! Ai nấy đều ngờ hóa ra vẫn còn có cách này. ít người nhìn về phía Tạ Ý Hinh đầy sùng bái. nàng này ăn gì mà đầu óc thông minh thế, chỉ chưa đến khắc chung ngắn ngủi mà nghĩ ra được phương pháp tài tình thoát khỏi cạm bẫy mà ả Ân Từ Mặc thiết kế.

      Tần Hi Tòng, Thang Hoài Thao, Ôn Phượng và các thiếu niên đứng đầu các thế gia khác nhìn nhau, ai nấy đều có thể thấy trong mắt nhau nét kinh ngạc và tán thưởng đối với đáp án đầy nhanh trí của đại tiểu thư họ Tạ. Tạ Ý Hinh quả là trưởng thành rồi!

      “Tạ đại tiểu thư, như vậy tốt đâu!” Ân Từ Mặc ra vẻ khó xử.

      Tạ Ý Hinh thản nhiên trả lời, “Có gì đâu mà tốt! Các em khác của ta hoàn toàn có thể thay mặt Tạ gia. Với lại hôm nay chỗ Thành Hoàng miếu hẳn rất nhộn nhịp, mọi người cho phép ba chúng ta trộm lười chút nha.” Tạ Ý Hinh xong câu cuối còn chắp tay lễ mọi người cái, chọc cho ai nấy đều nở nụ cười thiện ý.

      Cậu béo nãy giờ vẫn mất hứng nghe thế mặt mày mới lại tươi lên.
      Last edited: 27/3/16
      LạcLạc, Thảo17, pooh10247 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :