1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thỉnh nghiêm túc ngựa đực - Tam Thiên Lưu Ly (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21: Vật phẩm thưởng! Ôi vật phẩm thưởng!

      Lời này vừa ra, nháy mắt mặt Jenny trở nên tái nhợt.

      Theo bản năng, nàng buông lỏng vòng tay ôm Liz, đúng vậy, lúc trước nàng vì nguyên nhân này mới quyết định đem Liz đuổi về gia tộc Booker.

      Năm đó bị Rhodes vứt bỏ, nàng vì chuyện ''gièm pha'' này bị người nhà đuổi ra khỏi gia môn, là người phụ nữ có thai nên thể làm việc, mà thực tế, thanh danh nàng lúc đó cũng có người đồng ý thuê nàng, ban đầu mang tiền tích góp từng tí nhanh xài hết, sau đó tiền mẫu thân vụng trộm cho nàng lúc rời nhà cũng dùng hết, cuối cùng, chỗ trang sức mà Rhodes cho nàng lúc còn qua lại cũng từ cái từng cái bán hết.

      Thời điểm đó nàng có tâm tình do dự có bỏ được hay , chỉ biết đứa trẻ trong bụng nàng cần chỗ dừng chân, cần ăn cơm.

      Cũng may, nàng cuối cùng kiên trì được đến lúc sinh ra Liz.

      Lại sau đó, người phụ nữ mang theo con riêng, xu dính túi, có sinh kế.

      Mà lúc đó Rhodes mang theo vợ mới cưới ra ngoài du lịch.

      Khi trước mắt còn nơi giúp đỡ, chỉ còn hai con đường.

      Hoặc là cùng chết với đứa .

      Hoặc là từ thủ đoạn mà sống.

      Nhìn Liz khóc đòi ăn, nàng lựa chọn cái thứ hai, từ nay về sau trở thành kỹ nữ, bán thân thể để đổi lấy quyền sống.

      Ban đầu là lưu lạc ở ngã tư đường, sau tới quán rượu này, ông chủ tuy rằng keo kiệt nhưng đồng tình với tình cảnh khó khăn của các nàng, khách nhân phần lớn là thô bạo hơn nữa người có mùi khó ngửi nhưng rất ít khi dùng nữ nhân trút cơn giận hay là quỵt nợ, thỉnh thoảng còn có thể giúp nàng chút.

      Dần dần, cuộc sống của nàng và Liz cũng tốt lên, thậm chí còn có ít tiền, năm gần đây rất ít làm loại chuyện này, thậm chí còn mở cửa hàng ở khu bên cạnh, tuy rằng cực khổ chút nhưng cuộc sống được ổn định.

      Nhưng hết thảy mọi thứ đều bị Rhodes tới cửa phá vỡ.

      vừa ra tay liền đâm trúng tử huyệt của nàng.

      Liz bé của nàng là đứa bé đáng thuần khiết, giống với người mẹ này của nàng, tại lại sắp thành ma pháp sư tôn quý, tiền đồ vô lượng, nàng sao có thể để cho Liz vì mình mà bị người khác xem thường thậm chí cười nhạo trước mặt.

      Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ra quyết định.

      Nhưng Liz vui, nàng nỡ.

      Nhưng mà...

      Jenny rất mờ mịt, ai có thể cho nàng, cuối cùng phải làm thế nào mới có thể đưa ra quyết định chính xác hối hận đây?

      Giống như cảm nhận được lòng mẹ bàng hoàng bất định, Liz ôm chặt lấy thắt lưng mẹ mình, thân thể gầy yếu run nhè : ''Ma ma....''

      Liz.......

      Mọi thứ đều bị tiếng gầm giận dữ đánh vỡ!

      ''Ngươi cho là mọi chuyện này là do ai, là do cái tên căn bã ngươi đó!''

      Vốn cầm trái tim tan nát ngẫn người, Thang Mộ bị câu hét của Rhodes làm hồi thần, rồi sau đó nháy mắt phát hoả, thân thể trước ý thức mà hung hăn đập thanh củi trong tay xuống.

      Chỉ thấy mảnh củi vỡ bắn ra!

      Sau đó theo vết tích quỷ dị nào đó, đập thẳng vào giữa hai chân Booker lão gia!

      ==

      Vẻ mặt mọi người ở đây đều biến thành như vậy.

      Thang Mộ cũng ngoại lệ, nhưng nàng vẫn kiên trì xong câu cuối cùng!

      ''So với người mẹ vĩ đại vì nuôi sống con mà cố gắng nỗ lực, người cha cặn bã, nữa đời đều đáng mặt đàn ông càng làm nàng hổ thẹn chứ!!!''

      Vì sao lại câu cuối cùng?

      tên chưa từng trải qua rèn luyện, sống an nhàn sung sướng, Rhodes gặp phải đả kích dạng này có thể kiên trì nổi sao?

      chứng minh, thể.

      Vì thế, hai chân kẹp trứng ngất rồi.

      Trong tình cảnh im ắng vắng lặng, Thang Mộ giơ chân đá đá hộ vệ số 1 gần mình nhất: ''Này! Đứng lên! Kéo lão gia nhà người về, nằm đây rất chướng mắt!''

      Chỉ nghe ''Vèo'' tiếng.

      Hộ vệ ... hai.... ba, bốn, năm sáu, bảy vốn nằm, nhanh nhẹn nhảy lên, bốn người phân nhau kéo tứ chi lão gia nhà mình, còn ba người còn lại: người nhặt hung khí lên, người trước mở đường, người yên lặng cởi áo bọc lấy nữa người dưới Rhodes máu thịt lẫn lộn.

      Cứ như vậy, xa..... xa......

      Cái này coi như là xoát xong phụ bản rồi sao?

      Thang Mộ chậm rãi thở ra, tốt lắm, giờ là lúc thu phần thưởng!

      Vì thế nàng khoát tay lên vai Jarrett, xoay người lại đối diện mẹ con Jenny : '' có chuyện gì nữa rồi.''

      ''Cảm ơn ngươi.'' Liz giọng lời cảm tạ.

      Ha ha ha ha, lời cảm ơn với Jarrett nhà nàng đó!

      Trong lòng Thang Mộ tràn ngập cảm giác thành tựu.

      ''Đại ca ca.''

      Nhìn ! bé kêu Jarrett nhà nàng là đại ca ca đó!

      Thang Mộ cảm động.

      ''Ta sau này.... báo đáp ngươi.''

      Báo đáp cái gì, lấy thân báo đáp là tốt rồi!

      Thang Mộ bất giác những lời này, sau đó liền cảm giác được bàn tay bé kéo kéo ống quần, nàng cúi đầu nhìn thấy, đúng là Liz muội tử.

      Ơ... bé này chẳng lẽ muốn nàng làm người làm chứng?

      Nàng vội vàng tung tăng tung ta khom lưng xuống, sau đó chỉ cảm thấy cái miệng nhắn mềm mại ấn má trái nàng.

      ''... .......'' Đây là tình huống gì?!!

      ''Đây là tín vật, đại ca ca.'' thanh nho của Liz muội tử vang bên tai nàng.

      ''... .......'' Này này! bé ngươi tính sai đối tượng cảm tại rồi, Chết tiệt!!!

      Thang Mộ tay bụm mặt, cả người lâm vào tình trạng hoá đá.

      Lại sau đó, nàng cảm thấy mình rơi vào cái gì đó mềm nhũn.

      Chờ khi nàng lấy lại tinh thần, nàng phát mình bị Jenny đại tỷ ôm chặt.

      =口=

      Hôm nay người khác vô số lần biến thành vẻ mặt này, nàng cuối cùng cũng tự mình biến thành vẻ mặt này.

      tại lại là tình huống gì đây chứ!!

      Cũng may đối phương chỉ ôm chút, rất nhanh buông tay ra.

      ''Tiểu đệ đệ, ôm ngươi mới thấy gầy hơn trong tưởng tưởng nha.''

      ''... ......'' Nàng giờ coi như là bị chiếm tiện nghi sao?

      ''Nhưng mà sao.'' Jenny đại tỷ nở nụ cười, sau đó tiến đến bên tai nàng , ''Tuy rằng ta quyết định rút khỏi, nhưng lúc nào cũng hoan nghênh ngươi tới tìm ta.''

      Lại sau đó, má phải nàng cũng được cái hôn thơm ngào ngạt.

      Đây là truyền thuyết .... nếu có người hôn má trái của ngươi, ngươi liền đưa má phải đến để cho người ta hôn chút sao?

      Cho đến giờ chưa nghe ai chuyện này mà!!!

      Cứ như thế, Thang Mộ hai tay ôm hai bên má rơi sâu vào trong sầu muộn.

      Nhất định, nhất định là phương thức xoát phụ bản của tổ đội nàng đúng!!!

      ''Ha? xảy ra chuyện gì?''

      '' phải đổi tiền sao?''

      ''Bụm mặt làm chi? Bị người ta đánh?''

      ''Chỗ này sao mà nhiều người vậy?''

      ''Jarrett, sao sắc mặt của con cũng đúng vậy?''

      Xúi giục Jerry ra khỏi nhà rồi lén lút chạy tới nhà bếp của quán rượu ngửi mùi thịt nên Kirsten thong dong tới chậm, rồi sao đó mờ mịt..... Tình huống tại là sao? Sao mọi người đều quá thích hợp ?

      Chẳng lẽ rơi vào ma pháp khổng lồ nào đó?

      Đáng tiếc, thời cơ xuất trướng của quá đúng lúc.

      Lại tới, người khi lâm vào tâm tình tốt đặc biệt dễ giận chó đánh mèo, cho nên--

      ''Cái tên ngu ngốc ông chết cho ta!!!''

      ''......Này! Ta chưa làm cái gì mà!!!''

      Vì thế, cuộc người trốn ta đuổi mới lại bắt đầu.
      Trâu, người qua đườngnhoxbina thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 22: ôm hai ấp!

      Kirsten thực u buồn, bởi lại vô duyên vô cớ bị đánh tơi bời.

      Jarrett thực u buồn, dù cũng biết lý do vì sao.

      Thang Mộ cũng thực u buồn, vì .... nàng hình như cẩn thận mà cướp nổi bật của đệ đệ mình, còn nhân tiện xoát luôn độ hảo cảm của em dâu tương lai cùng mẹ em dâu tương lai.

      Đây là loại.... rối rắm gì thế!

      Nhưng mà bên trong rối rắm vẫn có tin tốt!

      Tuy rằng Ngựa đực Đại thần - cái loại hàng thể dựa vào này còn hoàn toàn chưa cái gọi là ''Cập nhật phiên bản'' rốt cuộc là cái gì, nhưng dựa theo những gì Thang Mộ lục lọi, cuối cùng tìm được trong túi ảo của mình tăng thêm mục nho - Bán (bán hàng).

      Đừng xem thường cái mục này, tác dụng lại đâu.

      Cái này có nghĩa, Thang Mộ có thể dùng nó bán mấy thứ trong túi ảo!

      Tuy rằng chỉ có thể bán giá bằng tám phần, nhưng tốt xấu gì cũng an tâm.

      Vì thế Thang Mộ ''Hi bá bá'' bán , kim tệ trong túi ảo nhanh chóng tăng lên, nàng cảm thấy mỹ mãn gật đầu, sau đó lại vô cùng bất mãn lắc đầu; nếu lại cập nhật cho nàng nơi giao dịch hoặc cửa hàng ảo tốt, cần ra ngoài cũng có thể mua được mọi thứ; quả thực là dị giới phiên bản đào bảo à!

      Bất quá, tại việc cần suy nghĩ phải cái này.

      Ngày hôm nay, nàng nhận được tin tức quan trọng, chính là bé Liz tháng sau trở thành tân sinh của học viện Farrell, học viện này ở Thành Kermit mà cho dù là loại dế nhủi như Thang Mộ cũng biết tới, bởi vì rất nổi tiếng.

      Mà vì Liz là thiên tài song hệ vĩ đại, những được miễn phí nhập học mà hàng tháng đều được lĩnh số tiền sinh hoạt phí nhất định.

      Đây là chỗ tốt của thiên tài ưu tú.

      Nếu muốn cua được bé, cùng vào học viện dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng Jarrett cần nhập học sao?

      Tuy rằng cái mặt hàng Kirsten này là thể trông cậy được, nhưng làm người sư phụ vẫn đủ tư cách.

      Hơn nữa.... Miễn là loại văn dị giới phải học, cái loại tình tiết bước chân lên con đường thối nát này, Ngựa đực đại thần thực còn muốn dùng lại sao?

      đợi nàng nêu ra vấn đề này, Kirsten tìm tới trước nàng: ''Ta cảm thấy chúng ta nên tạm thời rời khỏi thị trấn này.''

      ''Lý do?''

      ''Tu luyện ma pháp phải tự mình luyện tập có thể hoàn thành, còn cần phải thực chiến nhiều.''

      ''Cho nên ý của ông là....'' Thang Mộ nghĩ tới rừng Boddington mình thường xuyên xoát quái.

      ''Đúng vậy.'' Kirsten gật đầu, thể , khi ông ta giữ mặt nghiêm túc cũng có thể doạ người, ''Hơn nữa, nghe Jarrett , các ngươi trước mắt còn gây hấn với người khác.''

      ''.....Cái này....'' Đây là hi sinh bắt buột khi cua mà!

      Kể ra , thế lực của vị ''Booker lão gia'' tại thị trấn này thực , tuy nàng sợ đối phương, nhưng lại muốn dây dưa lãng phí thời gian cùng họ, làm quyết định hay ở, Thang Mộ quyết đoán gật đầu: ''Chọn ngày bằng gặp ngày, ngày mai chúng ta , ta ra cửa hàng mua thuốc cùng nhu yếu phẩm, ông kêu Jarrett thu dọn đồ đạt .''

      Sau khi phân công, Thang Mộ quyết đoán ra ngoài, vừa vừa cẩn thận quan sát đến những điểm sáng trong bản đồ để phòng kẻ địch xuất .

      thể , bọn họ hành động sáng suốt, Rhodes Booker muốn trả thù, đáng tiếc giờ còn bi kịch hôn mê, mà người nhà cũng vội vã tìm kiếm thầy thuốc khắp nơi để trị liệu ''thương thế'' nghiêm trọng kia, tạm thời rảnh bận tâm đến ý này của .

      Sau khi mua được kha khá các loại dược thảo và đồ dùng cần thiết, Thang Mộ tìm chỗ yên ắng nhét toàn bộ mấy thứ này vô túi ảo, sau đó vào quán rượu, đúng vậy, nàng phải thông báo cho Jenny đại tỷ chạy trốn; bản thân Liz chính là mục tiêu của đối phương, nếu vì bọn nàng rời làm đối phương đem tức giận trút hết lên người mẹ con này, nàng áy náy đến chết.

      Nhưng đáng tiếc, Jenny đại tỷ hôm nay có ở quán rượu.

      Thang Mộ dựa vào trí nhớ tới nhà ấy, nhà Jenny đại tỷ cách nhà nàng quá xa, cách hai con phố mà thôi.

      Cho nên mới , trong hậu cung của nam chủ thể có duyên phận mà, thanh mai trúc mã vân vân, mỗi cái nam chủ đều phải có!

      Thang Mộ vừa cảm thán vừa tiến lên gõ cửa, lát sau, trong nhà vọng ra thanh cảnh giác của đối phương: ''Ai vậy?!''

      ''Là ta, tỷ tỷ của Jarrett.'' Thời điểm này đem nam chủ ra là được rồi! Hơn nữa tên của nàng.... nên lời!!!

      Cửa nhanh chóng mở ra, Jenny đại tỷ nhìn chăm chú vào nàng, giọng thả lỏng: ''Là à.....''

      ''Vâng, .....'' Thang Mộ nhìn vào phòng khách ràng được thu dọn xong, nháy mắt liền hiểu được, '' cũng quyết định phải rời khỏi chỗ này sao?''

      ''Đúng vậy.'' Jenny gật gật đầu, trả lời, '' việc hôm nay cũng nghe đệ đệ nhà qua phải ? Ở lại chỗ này sớm hay muộn tên cặn bã kia cũng tìm tới gây phiền phức, đúng lúc quán rượu có đoàn mạo hiểm muốn Thành Kermit, ngày mai ta và Liz cùng với họ.''

      ''Vậy là tốt rồi.'' Thang Mộ cũng nhàng thở ra, gật gật đầu , ''Hôm nay ta đến để tạm biệt , ta và Jarrett cũng muốn rời .''

      ''... ......... xin lỗi.'' Jenny đại tỷ tiến lên ôm lấy Thang Mộ, ''Là ta và Liz làm phiền các người.''

      '' liên luỵ, liên luỵ.'' Thang Mộ an ủi vỗ vỗ vai đối phương, ''Hơn nữa nếu có duyên, chừng chúng ta còn có thể gặp lại ở Thành Kermit.''

      "Đến lúc đó ta mời ăn cơm.''

      ''Quyết định vậy , đúng rồi, Liz đâu?''

      ''Con bé sao? Còn tắm.'' Jenny đứng dậy sau màn ôm ngắn ngủi, '' muốn gặp con bé?''

      '', ngày mai mấy giờ các người ?''

      Tuy rằng phụ bản '' hùng cứu mỹ nhân'' xoát được nhưng phụ bản ''Chia tay'' kinh điển tuyệt đối thể bỏ qua!

      Sau thời gian thăm hỏi, Thang Mộ lễ phép tạm biệt Jenny, sau đó nhanh chóng về phòng nhà mình, tuy rằng bản đồ thể mọi thứ đều an toàn, nhưng có Jarrett bên cạnh, nàng vẫn có chút lo lắng.

      Mới về nhà, nàng liền nhìn thấy Jarrett lẳng lặng ngồi ghế phòng khách, đọc sách, giống như chuyên tâm đợi cái gì đó.

      Vì nàng vào nhà nên gió bên ngoài thổi vào, ánh nến vốn chỉ hơi hơi lay động trở nên lung lay dữ dội.

      Jarrett bất giác ngẫng đầu, sau đó vẻ mặt kinh hỉ nhảy xuống ghế chạy qua: ''Tỷ tỷ, người trở lại?''

      ''Đúng vậy.'' Thang Mộ khom lưng, sờ sờ mái tóc mềm mại của Jarrett, ''Ngươi chờ ta sao?''

      ''......Dạ.'' Jarrett mím môi, cúi đầu.

      ''Làm sao vậy?'' Là người đệ khống tiêu chuẩn, Thang Mộ nhận ra ràng cảm xúc của đệ đệ bảo bối nhà mình thích hợp, vội vàng nhàng hỏi.

      Jarrett trầm mặc lát, lắc lắc đầu, giọng tỏ vẻ phủ định.

      ''Là lưu luyến nơi này sao?'' Thang Mộ cảm thấy mình hình như biết cái gì, mặc dù ở lại nơi này được mấy ngày, nhưng dù sao nơi này là nơi định cư đầu tiên tại thế giới này của nàng, phải rời có chút bỏ được, đối với Jarrett mà ...... Nàng biết cuộc sống ngày xưa của thế nào, nhưng luyến tiếc như vậy, nếu nàng có nhất định cũng có chứ.

      ''Nếu , ta mua nơi này được chứ? Về sau chúng ta có thể thường xuyên trở về ở.''

      ''Được, ta giờ tìm chủ nhà!''

      '' cần.'' Ngoài dự kiến của nàng, Jarrett lại cự tuyệt.

      ''Hả?''

      Lại ngoài dự kiến của nàng, Jarrett ngẩng đầu nhìn nàng cái, lại từng bước tiến lên, chủ động ôm lấy nàng, tựa đầu chôn sâu vào lòng nàng.

      Hành động như vậy.... vẫn là lần đầu tiên.

      Vì Thang Mộ quá mức kinh hỉ mà bị rơi vào trạng thái hoá thạch, mất lúc mới ý thức được -- thay vì ngẫn ngơ bất động, nàng hẳn là nên đáp lại đối phương chứ?

      Vì thế nàng biết nghe theo lẽ phải mà ôm lấy Jarrett, bàn tay nhàng vuốt sau lưng cậu bé, trong khí yên tĩnh mà ấm áp, nàng ''phúc chí tâm linh'' (khi vận may tới con người cũng ngoan, linh hoạt hơn), biết thế nào lại ra câu: ''Đừng sợ, cho dù rời khỏi nơi này, ta cũng luôn luôn bên cạnh ngươi.''

      Rồi sau đó, nàng cảm thấy thân thể cậu bé run rẩy, ôm nàng chặt hơn nữa.

      Thực dùng sức, nhưng khó chịu -- rất ấm áp.
      Trâu, người qua đườngnhoxbina thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23: Đứa bé được quan tâm

      Bị đệ đệ bảo bối làm cảm động hoàn toàn, Thang Mộ cả buổi tối ngủ được.

      Lăn qua lộn lại giường, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng mà người khác nghe được cảm thấy là tiếng cười quỷ dị; cũng may mắn là tối nay kẻ trộm tới, nêú người em đáng thương này dù bị bắn chết có lẽ cũng bị hù chết.

      Cũng may hệ thống dung hợp thân thể là đạt tiêu chuẩn, dù đêm ngủ, ngày hôm sau Thang Mộ vẫn tinh thần phấn chấn -- làm người đệ khống, nàng đạt được sức mạnh tinh thần tốt nhất.

      Sau khi hưởng thụ buổi sáng thảnh thơi, Kirsten cũng làm hết phận đem đồ đạt Jarrett thu thập nhét vào gian trong Tinh vân châu, nghe gian kia là gian có khả năng thăng cấp trong truyền thuyết, thực lực kí chủ càng mạnh, gian càng tăng lớn.

      Đương nhiên, loại khoe khoang này của Thang Mộ nhìn cái cũng thèm -- loại tình tiết này nàng xem nhiều rồi, hoàn toàn có điểm mới!

      Hơn nữa lão gay tiểu bạch kiểm này sao quan trọng bằng muội tử được!

      Lúc hai người linh hồn chạy tới nhà muội tử, Jenny và Liz cũng chuẩn bị ra khỏi nhà, nhìn thấy bọn họ dĩ nhiên là rất kinh hỉ.

      ''Jarrett, tỷ tỷ.'' Liz muội tử hoan hô tiếng, kích động chạy tới.

      ''Chào, Liz.'' Thang Mộ khom lưng, vỗ vỗ đầu bé, thành công đổi được nụ cười loli an lòng người.

      ''Chào tỷ tỷ, tỷ cùng Jarrett tới tiễn chúng ta sao?''

      ''Đúng vậy.'' Thang Mộ vừa vừ đâm đâm thắc lưng đệ đệ mình, ý bảo chạy nhanh tới trao đổi tình cảm với bé.

      ''......'' Jarrett hình thành thói quen nào đó tên là '' biết gì'', yên lặng đưa túi trong tay ra, '' đường cẩn thận, đây là cho ngươi.'' Tỷ tỷ tối qua chuẩn bị lâu, kết quả là đưa cho người khác.... ....

      Liz nhận lấy túi, quơ quơ: ''Là cái gì thế?''

      ''Là.....''

      Thời điểm hai đứa chuyện phiếm, Thang Mộ lặng lẽ bay tới bên người Jenny đại tỷ, lấy tay đâm đâm cánh tay đối phương: ''Nhìn , hai đứa nhà chúng ta xứng đôi nhỉ!''

      Jenny nghiêng mắt liếc nàng cái: '' đây là đánh chủ ý với con ta sao?''

      ''... ......Đừng khó nghe như vậy.'' Thang Mộ ho khan hai tiếng, ''Ta chỉ ra xúc động trong lòng mà thôi.''

      ''Phải ?'' Lại là ánh mắt mang ý vị thâm trường.

      biết tại sao, Thang Mộ cảm thấy toát mồ hôi lạnh.... Ánh mắt này, hơi kì diệu à.

      ''Đáng tiếc, tới chậm rồi.''

      ''Hả?'' Thang Mộ kinh hãi, đây là ý gì?!

      Thời điểm nàng biết tới, vật hi sinh nam phụ lên sân khấu rồi sao?! Làm sao, làm sao, ở chỗ nào? Lại dám đoạt muội tử với đệ đệ bảo bối của nàng, là muốn tìm chết sao hả!

      ''Là ai?!" Nàng gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi những lời này.

      Jenny đại tỷ nhún vai cười: ''Ai biết được, ta cũng biết tên đối phương, nhưng mà Jarrett nhà chắc là quen biết đó? Dù sao và Jarrett cùng nhau cứu Liz mà.''

      ''.....Hả?'' Chờ chút, cái này có chút quen tai nha!

      ''Liz hình như thích , còn sau này lớn lên phải gả cho đó.''

      ''... ...'' Này này, đúng rồi? ràng là báo đáp mà! Đâu phải là gả đâu, dù là mẹ người ta nữa cũng nên tự tiện sửa lời con chứ!

      Hơn nữa.... Suy nghĩ lúc, tình địch của đệ đệ nàng lại là chính mình sao?! Vẫn là nên mổ bụng tạ tội ..... Nhưng mà nếu chết được nhìn thấy Jarrett đáng rồi, , rối rắm.

      Thang Mộ u buồn tịch mịch.

      Loại cảm giác u buồn này giằng co khoảng chừng năm sáu giây, rồi sau đó, nàng ngộ đạo, dù sao hiệu quả của ma pháp Thuật che đậy kia rất hên xui, vậy có nghĩ ''Người cứu Liz'' vĩnh viễn có khả năng xuất nữa, Jarrett nhà nàng vẫn còn cơ hội!

      Cho nên, nàng vẫn được sống rồi.

      ''Thời gian sắp tới rồi, Liz.''

      Vừa mới hiểu ràng, Jenny đại tỷ đột nhiên xoay về Liz câu như thế.

      Cùng lúc đó, Thang Mộ cũng thấy bản đồ nhóm điểm sáng xanh hướng về phía bọn họ, hẳn là thành viên Đoàn mạo hiểm mà Jenny ?

      '' phải tạm biệt rồi.''

      ''Đúng vậy.'' Thang Mộ gật gật đầu, '' đường cẩn thận.''

      ''Được.''

      Jenny bên đáp, bên nắm tay Liz, tiến lên hai bước, rồi đột nhiên quay đầu tiến đến bên tai Thang Mộ : ''Biết ? người có loại hương vị đặc biệt.''

      ''Hôi nách?''

      ''... .......''

      Sau ba giây, Thang Mộ mới ý thức được mình mới cái gì, lập tức 囧, cũng may bộ mặt vì nguyên nhân đặc thù vẫn trấn định như trước, lời này phải là cái sai của nàng đâu! Trước đây quen giỡn với mấy trong Bang phái, buột miệng ra.....

      ''Tóm lại, sau này lúc cải trang đừng cho những người khác dựa gần quá mới được.'' Jenny đại tỷ cười hai tiếng, xoay người rời , cúi đầu câu cuối cùng phiêu tán trong gió, ''Nếu nhất định bị đoán được, 'Đại ca ca'.''

      ''!!!!!''

      Bị, bị phát rồi!

      Từ khi nào......Chờ , lúc cứu người sáng hôm qua và khi nhìn thấy Jenny đại tỷ lúc tối qua, nàng hình như đều bị đối phương ôm, trách được....

      Bất quá, vậy cũng tốt mà?

      Nếu biết người đó là nàng, Jenny đại tỷ dù sao cũng cho phép con mình thích nữ nhân đâu.

      Vì thế, mặc kệ thế nào, kết quả tốt đẹp là được, dù sao lúc nàng cải trang bán này nọ, cũng phải phòng bị với hai mẹ con này.

      Nghĩ thông suốt mọi thứ, Thang Mộ khôi phục lại tâm tình thoải mái, cầm bàn tay bé Jarrett nhà mình: ''Chúng ta cũng thôi!''

      ''Dạ.'' Jarrett gật đầu, tự mình nắm lấy tay, độ ấm trong lòng bàn tay đối phương làm thoải mái hơi hơi hí mắt, ngữ điệu cũng tự giác vui vẻ lên, ''Tỷ tỷ, người qua khu rừng rồi sao?''

      '' qua rồi.''

      ''Lúc nào?''

      ''Mới mấy hôm trước.''

      ''A? Sao ta lại biết?''

      ''Lúc nữa đêm, thời điểm đó Jarrett ngươi còn ngủ chảy nước miếng kìa.'' Thang Mộ vừa vừa khom lưng nhéo nhéo khuôn mặt nhắn trắng mềm, ''Biết mới là lạ đó.''

      ''Ta có chảy nước miếng đâu!'' Jarrett vỗ vỗ mặt, ''Tỷ tỷ người nhất định là nhìn nhầm rồi.''

      ''Phải ?''

      ''Đương nhiên!''

      ''Vậy à.... có lẽ thế....''

      '' phải có lẽ, nhất định là tỷ tỷ nhìn nhầm rồi!''

      Thành công làm cho đệ đệ mình xù lông, Thang Mộ tự giác phát ra tiếng cười ''Phốc'', làn da hai bên má cũng co rút, miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra là cười, tuy rằng nhìn có chút vặn vẹo.

      Lúc trước nhìn nụ cười thực quỷ dị, nay lại nhìn lại lại làm người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

      Jarrett nhìn nhìn liền cúi đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng bị nắng sớm chiếu vào ở cùng chỗ của hai người,..... Sau ngày đó, chưa từng nghĩ tới mình còn có ngày có thể trải qua cuộc sống như vậy, nếu đây là ''Thần tích'' mà lời mọi người , như vậy quyết định tin tưởng lời cha mẹ khi với --''Con là đứa được thần tiên quan tâm.''

      Nhưng mà dù cho Nữ thần ánh sáng tồn tại thế giới, có lẽ cũng ấm áp như giờ nhỉ.

      Tuy rằng nơi phát ra ấm áp này thỉnh thoảng là người ta cảm thấy có chút phức tạp, ví dụ như giờ --

      ''Tốt lắm! Jarrett, giờ chúng ta phải tìm nơi cho ngươi tắm .''

      ''... ...'' Tỷ tỷ, chẳng lẽ người quên nơi chúng ta phải là rừng rậm tràn ngập ma thú sao?!
      Trâunhoxbina thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24: Tiến triển giống với tưởng tượng!

      Thang Mộ là loại người nào?

      Nàng chính là nam nhân được làm được..... đúng, là nữ nhân!

      Là người con ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh!

      Khi Jarrett coi là chuyện vô lý khoa học, nàng lại muốn làm.

      '' rất quen thuộc với khu rừng nhỉ.''

      Vì để chắc chắn an toàn của đoàn người, Kirsten ''Pháp thánh đại nhân'' cảm thấy mình phải bụng làm dạ chịu, vì thế dọc đường đều phát ra tinh thần lực để tránh gặp phải mãnh thú dễ chọc, nhưng mà càng tới, lại phát chuyện kỳ lạ -- đường bọn họ là đường an toàn nhất.

      Mà người dẫn đường, tất nhiên là Thang Mộ.

      Đối mặt với nghi vấn của Kirsten, Thang Mộ quay đầu cho ông ta ánh mắt khinh bỉ, nếu là đệ đệ nàng hỏi, nàng nhất định tỉ mỉ giải thích, nhưng cái hàng này .... Hay là thôi , quá lãng phí nước miếng.

      Nguyên nhân?

      Có hệ thống bản đồ ở đây, khắp thiên hạ còn sợ!

      Nhưng nàng lời nào, có nghĩa là người khác , nghe , thanh lại tới nữa rồi.

      ''Giờ tính tới đâu vậy?''

      ''Nơi thích hợp cho Jarrett xoát quái.''

      Để cho Jarrett an toàn lại yên tâm thăng cấp, Thang Mộ phải tìm nơi có nhóm ma thú cấp thấp hơn 10 cấp [Jarrett giờ mới cấp 3], hơn nữa nơi đó phải rất hẻo lánh, có người lạ quấy rầy, dù sao giờ là ban ngày, rất nhiều người vào rừng Boddington săn bắn.

      '' biết toàn bộ khu vực phân bố thế lực của ma thú trong rừng?!''

      ''......Lúc trước có đến đây xoát quái vài lần.'' Thang Mộ hàm hồ trả lời.

      Tổng thể cho ông ta rằng nàng dựa vào bản đồ có thể trực tiếp nhìn thấy cấp bậc của quái và Mạo hiểm giả gần đó chứ?

      Khoảng chừng được gần giờ, Thang Mộ tìm được nơi tốt hơn cả nơi luyện cấp lý tưởng mà nàng nghĩ; cũng phải điểm tụ tập của ma thú cấp thấp ngoài rừng rậm mà là khu quái vật cấp thấp ở trong trung tâm khu quái cấp cao.

      ra chuyện này cũng quá khoa học, nhưng lại cố tình xảy ra, cho nên hổ là đãi ngộ của nam chủ ?

      ''Chính là nơi này.'' Thang Mộ vừa vừa dừng bước, nhìn chăm chú vào con thỏ lăn lộn cách đó xa trong rừng, con ma thú này miệng đầy răng hô, người màu nâu xám, tại lưng nhìn thấy được dây màu kỳ lạ.

      Hệ thống thể , tên của nó là -- Thỏ xám lớn, cấp 7.

      So với tên Papa Bear, tên con ma thú này rất bình thường, gần như làm cho nàng nghĩ tới đây là họ hàng gần của Sói xám lớn.

      ''Ma thú hệ thổ cấp 1 sao?'' Kirsten liếc mắt cái nhìn ra được cấp bậc và hệ của ma thú, '' thôi, Jarrett, tự cẩn thận chút.''

      ''Được, Kirsten gia gia.''

      Jarrett gật đầu, cẩn thận tới con ma thú kia.

      ''Ông cứ như vậy để thằng bé sao?!''

      Thang Mộ muốn sụp đổ, luống cuống chân tay lấy từ túi ảo ra quyển [ Ma thú bách khoa toàn thư ], định xông lên lại bị Kirsten bên cạnh giữ lại.

      '' xem là đệ đệ hay xem là sủng vật nuôi dưỡng?''

      ''.......Ông có ý gì?''

      ''Ý ở mặt chữ.'' Kirsten nhìn thẳng vào Thang Mộ, khuôn mặt khó có lúc có vẻ đứng đắn, ''Nếu coi là sủng vật cứ , giúp thằng bé đánh con ma thú này sắp chết, để lại chút hơi tàn cho từ từ chơi.''

      ''... ...''

      ''Nếu coi là đệ đệ được quấy rầy chiến đấu.''

      ''Nhưng mà.....''


      Tuy rằng giờ Thang Mộ hiểu đại khái ý đối phương nhưng vẫn vô cùng lo lắng như trước, dù sao Jarrett giống với nàng; khi nàng lần đầu xoát quái có thể là dùng cấp bậc đàn áp, vậy mà cũng cả người đầy bụi đất, nhưng tại cấp bậc thằng bé còn thấp hơn đối thủ, lỡ may bị thương biết làm sao?

      ''Lỡ như bị thương phải còn có sao?'' Có vẻ hiểu được lo lắng của Thang Mộ, Kirsten : '' chắc trơ mắt nhìn bị ma thú giết chết chứ?''

      ''Chuyện này sao có thể xảy ra chứ!''

      ''Nhưng mà, ít nhất để cho thằng bé hiểu được đặc tính ma thú chứ.'' giống với dã thú bình thường, ma thú có xưng hô như thế là vì chúng nó hầu như đều có hoặc vài loại thuộc tính ma pháp, hơn nữa có thể xuất ra ma pháp tương ứng, ví dụ như Papa bear có đầu máy khoan điện; nên cùng là ma thú, con thỏ nhìn thực bình thường này chắc chắn có chỗ bình thường.

      ''Sau này Jarrett chiến đấu với loại ma thú chưa bao giờ gặp sao? Phái tới đống vật hi sinh tiến lên chịu chết trước để thử chiêu thức? Thế chiến đấu với người xa lạ phải làm sao bây giờ? Lại thu thập trước tư liệu của đối phương? Lỡ như đối phương giấu lại điều gì sao?'' Kirsten khoanh hai tay tựa vào cành cây hỏi, ''Nếu có thể nghĩ ra biện pháp, ta nghe .''

      ''... ......'' Có biện pháp mới là lạ đó! Dù là ở trò chơi [Long chi cốc] có thể nhìn thấy cấp bậc và cột máu cột mana của Boss, nhưng chiêu thức này nọ nếu xoát qua lần cũng ai có thể tổng kết ra biện pháp được.

      ''Ta biết!'' Thang Mộ quay đầu, ném quyển sách tay xuống.

      Nàng xác thực có chút tức giận, cũng phải giận Kirsten mà là cảm thấy bản thân có chút mất mặt, lại có chút tự trách; nếu có tên tiểu bạch kiểm này, nàng có phải mang theo Jarrett theo con đường sai lầm ?

      Loại u buồn này cũng kéo dài lâu lắm.

      ''Hơn nữa, nhìn bộ dáng chiến đấu của đứa kia xem.''

      Theo ngón tay Kirsten, Thang Mộ nhìn về phía Jarrett, nếu dùng thủ thuật trò chơi để phân tích, thằng bé dùng thủ thuật ''Thả diều'', kéo dài khoảng cách nhất định với ma thú rồi dùng ma pháp công kích đằng xa.

      ''Thủ thuật công kích của giờ chỉ có Hoả cầu sơ cấp, Nhẫn phong (lưỡi đao gió) và Nham thích (gai nham thạch?), dựa vào khả năng khôi phục ma lực nay của Jarrett mỗi phút chỉ có thể dùng ma pháp bốn lần.''

      So sánh với Thang Mộ lực sát thương của Jarrett là vô cùng thấp, nhưng mà, năng lực tiếp thu lại vô cùng tốt, khi ma thú sắp tiếp cận sử dụng Nham thích (gai nham thạch), từ dưới nền đất sinh ra mũi gai nham thạch thành công đâm bị thương lòng bàn chân của Thỏ xám lớn đồng thời cản trở động tác của nó.

      Khi nó giãy thoát ra dứt khoát dùng Nhẫn phong có tính công kích lớn, đồng thời lúc tạo vết cắt quay lại dùng gai nham thạch đâm lên, tạo thành thương tổn thứ hai, làm suy yếu sức lực của đối phương để hành động lần nữa.

      ''Hơn nữa đứa kia thông minh hơn nhiều so với tưởng.''

      Kirsten vừa vừa lấy từ trong gian Tinh vân châu ra quyển sách, Thang Mộ nhìn lại thấy là quyển [Ma thú bách khoa toàn thư] khác, giống với quyển của nàng, quyển này ràng có quá nhiều dấu vết lật giở.

      ''Đây là.....''

      ''Từ sớm thằng bé bắt đầu đọc rồi, tập tính của loại ma thú cấp thấp này rất hiểu .''

      Giống như để chứng minh lời , vì đuổi kịp con mồi ngược lại còn bị trọng thương nên thẹn quá hoá giận, Thỏ xám lớn đột nhiên dừng bước, há to miệng, đồng thời vết sọc màu lưng nó cũng nhanh chóng giảm bớt màu!

      ''Đây là đạn xám, Thỏ xám lớn thường ăn loại đá tên là Đá nham thạch xám, trong quá trình tiêu hoá bài tiết, trong cơ thể tự động thu thập loại chất khí được tạo ra trong quá trình đó, lợi dụng khoang miệng nén khí lại và sau đó phun ra ở tốc độ cao, nó phát ra thứ giống như hiệu ứng bùng nổ.''

      ''Khí tức tích luỹ trong cơ thể nó chỉ đủ sử dụng trái đạn xám, sau đó nhất định phải ăn đá xám lần nữa, cho nên chiêu này có thể là đòn sát thủ của Thỏ xám lớn, nhưng đồng thời cũng có khuyết điểm.''

      cần phải hỏi đối phương là cái gì, vì Thang Mộ nhìn theo hành động của Jarrett mà hiểu được tất cả.

      Sau khi Thỏ xám lớn hành động như thế, thằng bé chỉ khẩn trương, ngược lại còn rất nhanh và chuẩn xác niệm chú ngữ làm nổi lên quả cầu lửa, gần như hình thành cùng lúc với đạn xám trong miệng ma thú, Jarrett bắn nhanh ra quả cầu lửa trong tay mạnh mẽ đập trúng nó!

      ''Ầm!!!''

      Sau tiếng vang nổ lớn, trước mắt Thang Mộ tràn đầy tro bụi và máu, lâu sau, khói bụi sinh ra lúc nổ mạnh tan , trong hố là Thỏ xám lớn chết, mà Jarrett đứng cách đó xa người dính hạt bụi, lẵng lặng đứng tại chỗ, khuôn mặt trấn định nhìn chăm chú vào con mồi trong trận chiến đầu tiên của mình.

      biết vì sao, Thang Mộ cảm thấy thân hình gầy yếu như trước của đối phương toả ra gì đó mà nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào.

      ''Gặp lửa lại nổ........sao.... ....''

      ''Đúng vậy.'' Kirsten gật đầu, bên vừa bên thẳng thắt lưng, đưa ra khuôn mặt chính trực -- biết mà! Hôm nay nhất định có thể làm chấn động ngốc nghếch này! Đến đây , cần sùng bái - vị đường đường Pháp thánh đại nhân này đâu!

      Nếu nhận được thái độ thành khẩn, có thể suy nghĩ việc ba năm sau tha thứ cho những thành động vô lễ của nàng trước đây.

      Cõi lòng đầy tự tin, Kirsten nhìn thấy Thang Mộ hít hơi sâu, hai tay tạo hình chữ thập trước ngực, rồi sau đó lớn tiếng ---

      '' hổ là Jarrett nhà ta, là rất soái, rất chói sáng!!!''

      ''... ........'' Này! Triến triển này giống trong dự đoán nha!!!
      Trâu, người qua đườngnhoxbina thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25: Tam giác cân.

      Cứ như thế, cả ngày Thang Mộ đều ở đó xem Jarrett thăng cấp.

      Cho đến lúc mặt trời về chiều, Jarrett dọn sạch hết khu vực có Thỏ đánh rắm [đây là Thang Mộ căn cứ vào đặc tính của loại ma thú này mà tổng kết ra tên mới, đơn giản thuận tiện lại dễ nhớ], giống với trò chơi, ở nơi này giết quái vật rơi ra được cái gì, điều này làm cho Thang Mộ cảm thấy áp lực gia tăng, nàng phải cẩn thận diệt tộc của Papa Bear rồi chứ?

      Vì phương pháp Jarrett giết thỏ gần như đều là kiểu cho nổ mạnh trong miệng, cho nên Thang Mộ buông tha việc dùng túi ảo nhặt đồ -- dù sao da lông và thịt đều thành mẫu vụn, chỉ đành thành thành nhặt lên đống ma tinh có độ cứng tầm thường, sau khi nổ mạnh như vậy mà hề có vết tích, nhét vào trong túi ảo.

      Tối hôm nay, bọn họ trực tiếp nghỉ ngơi tại vùng tương đối an toàn trong khu rừng.

      Kirsten lại phấn chấn tinh thần, đúng vậy, thời điểm thể tài học (tài năng và học vấn) tới; là ma pháp sư có thâm niên, tương đối có kinh nghiệm với việc sinh tồn dã ngoại này.

      ''Khụ!'' Dùng tiếng ho khan thành công thu hút chú ý của Jarrett, nghiêm túc : ''Jarrett, qua đêm trong rừng rậm là phải có bí quyết, đó chính là ... .... làm cái gì thế?!!''

      Câu phía sau tất nhiên là phải với Jarrett rồi.

      ''Chuẩn bị qua đêm đó.''

      Thang Mộ vỗ vỗ chăn đơn giường, bình tĩnh trả lời.

      ''.....Cho nên mới , sao lại có giường hả?!''

      ''Ta đem tới đó.''

      ''... .......'' ràng đối phương trả lời mình, nhưng biết vì cái gì, Kirsten luôn có cảm giác lời hai người hoàn toàn đối nghịch, loại cảm giác này làm cho khá mệt mỏi.

      Rồi sau đó lại càng vô lực nhìn thấy đối phương chỉ lấy giường ra, còn lấy ra cái bàn, ghế tựa, tủ sách, bàn ăn.... đồ dùng nhà bếp.... ngay cả thùng tắm cũng đều lấy ra!

      Liều mạng đè nén nội tâm muốn hộc máu, Kirsten cắn răng : '' sao lại quên mang cả căn phòng theo luôn vậy!!''

      ''Ta cũng muốn, nhưng mà nó phải dính với mặt đất sao? có cách nào gỡ phía dưới ra được.''

      ''... .........'' ta đúng là muốn làm như vậy kìa!!!

      ''Ông muốn ta làm như vậy là tốt sao?''

      Sắp xếp xong mọi thứ, Thang Mộ cuối cùng chuyển tầm mắt tới người tên nào đó.

      '' cảm thấy sao?''

      ''Có chỗ nào tốt?'' Thang Mộ hỏi ngược lại, ''Tới nơi này là vì rèn luyện năng lực chiến đấu của Jarrett, nhưng đêm nay chúng ta lựa chọn địa điểm nghỉ ngơi là nơi vô cùng an toàn, là như vậy, vì sao lại cho thằng bé nghỉ ngơi tốt chứ? Như thế ngày mai phải còn thêm tăng tình thần tiếp tục chiến đấu sao? Chẳng lẽ màn trời chiếu đất mới thể thành ý tu luyện sao?''

      Lời này của Thang Mộ hiển nhiên là đưa ra điểm cơ bản - có được ngày đẹp mà trải nghiệm là ngu ngốc!

      Á khẩu trả lời được, Kirsten khổ sở phát giác rằng lại có chút mơ hồ đồng ý với quan điểm của đối phương, nhớ tới năm đó thỉnh thoảng ra ngoài rèn luyện, [ăn, mặc. ở, lại] đều chưa từng uỷ khuất chính mình.

      Dù sao nữa, ma pháp sư là chức nghiệp cao quý, hơn nữa thể lực trời sinh chiếm ưu thế so với các chức nghiệp khác, cưỡng ép theo con đường lao động chân tay bổ củi nướng thịt, đối với tu luyện của bọn họ tác dụng gì.

      Nhưng mà thời điểm này mà thừa nhận '' đúng'', tổng cảm thấy mất mặt, nhớ tới đường đường là Pháp thánh đại nhân, làm sao có thể.....

      Ngay lúc rối rắm, Thang Mộ còn ra câu.

      ''Bất quá ta đáp ứng ông, thời điểm ông cố ý rèn luyện năng lực sinh tồn trong rừng rậm của Jarrett, ta tuyệt đối nhúng tay.''

      ''Thành giao!''

      Giẫm lên cây thang liền lên tới nóc nhà, Kirsten ở ngoài mặt thực bình tĩnh, trong lòng kích động nước mắt rơi đầy mặt, thiếu chút nữa bị mất mặt, hoàn hảo hoàn hảo!

      Ấn tượng đối với Thang Mộ hơi chuyển biến tốt đẹp được phần vạn, Pháp thánh đại nhân quyết định bánh ít , bánh quy lại: " lấy thảo dược ra , ta hướng dẫn phân chia, đêm nay bắt đầu nấu cho Jarett tắm, chờ đến khi kết thúc giai đoạn cải tạo thân thể đầu tiên, bắt đầu rèn luyện năng lực sinh tồn dã ngoại của . "

      ''Đến lúc đó thể nhàn nhã như bây giờ đâu, Jarrett.''

      ''Con biết rồi, Kirsten gia gia.'' Vẫn luôn coi chừng hai vị người lớn để can thiệp kịp thời, Jarrett lúc này mới mở miệng. Giờ phút này tâm tình có chút vi diệu, bình thường khi sư phụ và tỷ tỷ cãi nhau, thực cảm thấy bối rối, nhưng vừa rồi nhìn hai người chẳng những có đối chọi gay gắt ngược lại còn có cảm giác mơ hồ ăn ý, trong lòng tự nhiên lại dâng lên cảm giác gần giống như mất mát.

      từng thấy đôi nam nữ vô cùng ăn ý, là cha mẹ .

      Thời điểm kia thực vui vẻ, nghĩ tới ba người bọn khối, thẳng cho đến cuối cùng mới phát giác, trong lòng phụ thân hoặc mẫu thân, người quan trọng nhất vĩnh viễn phải , cho nên trở nên đơn độc.

      này Kirsten gia gia và tỷ tỷ đều rất tốt với , nhưng nếu..... Nếu bọn họ đối với đối phương tốt, vậy phải lại vị vứt bỏ chứ?

      Chuyện này.....chuyện này.... ... Nếu lại lần nữa.... .....

      ''Jerry, Jerry? Ngươi làm sao vậy?''

      Lời mang theo ý khẩn trương vang lên bên tai , Jarrett ngước mắt lên, phát được gọi ''tỷ tỷ'' cúi người xuống, đôi mắt khẩn trương nhìn chăm chú vào mình, đôi mắt đen tuyền cùng màu với mái tóc phản chiếu chỉ có bóng hình , còn người khác nữa.

      Nhận thức này làm cho tâm tình bất giác nhảy lên.

      Vì thế dùng sức lắc lắc đầu: '' có việc gì.''

      '' là, sắp thành con mèo hoa rồi'' Thang Mộ đưa tay xoa xoa gương mặt trắng noãn dính đầy tro bụi của Jarrett, ''nhất định phải tắm rửa trước khi ngâm dược thảo.''

      Giống như bây giờ tốt rồi.....

      Đúng vậy, cứ như bây giờ tốt rồi.

      ''Còn ta, tỷ tỷ phải cũng giống nhau sao.'' Jarrett nở nụ cười, đưa tay đâm đâm hai má Thang Mộ, ''Tỷ tỷ nhặt xong ma tinh rửa tay mà sờ mặt hả? Mặt dính đầy máu.''

      ''... .......Hả?! Đâu đâu?!''

      ''Trong sách có , con phải sạch mới xinh đẹp.'' Jarrett tiếp, ''Cho nên tỷ tỷ tắm trước .''

      ''A? Nhưng mà....''

      ''Dược thảo ta tự chuẩn bị.'' Vừa , bên xoay qua phía sư phụ nhà mình, ''Kirsten gia gia, có thể dạy con điều chế dược ?''

      ''Jarrett con muốn học cái này sao?''

      ''Dạ!''

      '' hổ là đồ đệ của ta.'' Kirsten thực vui vẻ, ''Năm đó ta ngoại trừ là Pháp thánh, còn là đứng đầu ma dược đại sư - Dược thánh, xem ra con phải là kế thừa đầy đủ y bát của ta, bất quá phải trước, khi bắt đầu tuyệt đối cho phép lùi bước nữa chừng, có thể làm được ? Jarrett.''

      ''Con cố gắng.''

      ''Tốt lắm, chúng ta bắt đầu .''

      ''Được!''

      Vì thế, Jarrett và Kirsten bắt đầu xử lý dược liệu, Thang Mộ yên lặng lùi rồi dùng mấy mảnh vải móc cây để ngăn cách làm phòng tắm, sau khi đem nước từ túi ảo đổ vào thùng tắm, Thang Mộ u buồn.

      Cho nên , đệ đệ nhà nàng cứ như vậy lại bị Kirsten lừa gạt chạy mất sao?!

      Ma dược đại sư có cái gì đặc biệt hơn người chứ! Có bản lĩnh ông làm xuân/ dược đại sư !!!
      Trâungười qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :