1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thỉnh nghiêm túc ngựa đực - Tam Thiên Lưu Ly (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 112: Từ tỷ thành cha thảm kịch mà!

      Ở năm thứ mười quen biết , nàng biến thành cha của .

      -- Cỡ nào bi thương, cỡ nào tan nát lòng người qaq

      Nam biến nữ cũng thôi , tỷ thành cha có phải hơi khẩu vị nặng quá hay ? Cái khả năng này. . . . . . Hình như cũng xảy ra chút vấn đề? Thang Mộ kìm lòng được run rẫy. Quá đáng sợ, cái thế giới tràn đầy ác ý này quá đáng sợ.

      Nhưng dù là vậy, nàng cũng thể cố gắng lấy dũng khí để đối mặt với cái thế giới mới mẻ có vợ, có con này. . . . . .

      Nghĩ tới đây, nàng thể may mắn rằng khi mình vừa tỉnh dậy liền lập tức ràng tất cả mọi chuyện. Khụ, nếu để đến buổi tối lúc ngủ, vậy phải rối rắm lắm sao? So với xa lạ, nàng vẫn muốn ngủ chung cùng đệ đệ nhà nàng.

      Đối phương hình như vô cùng cảm động với hành động lịch thiệp này. Nhìn vào giọt lệ lung linh của , Thang Mộ lặng lẽ hất tóc. Làm người tốt, đây rất tự tin nha.

      Khách quan mà , Jarrett mới làm cho nàng lo lắng. Kể từ sau khi tỉnh lại, trầm mặc rất nhiều, giống với tiểu thiếu gia buồn lo ngày xưa nữa, ngược lại càng ngày càng tiến tới với Jarrett mà nàng lần đầu tiên nhìn thấy. Với loại biến hóa này, nàng biết là nên vui, hay nên buồn.

      Hơn nữa, vẫn gặp ác mộng.

      Hầu như mỗi buổi tối Thang Mộ đều bị đánh thức từ trong mộng, rồi sau đó liền nhìn thấy bé trai trong lòng với sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, thỉnh thoảng lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại kêu lên thành tiếng. Lúc này nàng chỉ có thể đánh thức khỏi giất mộng, ôm chặt lấy , vỗ lưng : "Verne, Verne, sao, sao. . . . . . Đừng sợ. . . . . ."

      Cậu bé hít lấy từng ngụm từng ngụm khí, rồi sau đó vùi đầu sâu vào trong ngực người trước mặt, hơi run rẩy, cho đến cảm giác nhiệt độ của đối phương quấn chặt lấy mình mới có thể cảm thấy an tâm chút.
      Nhưng mà -- bọn họ là cha mẹ sao?

      Chẳng biết tại sao thỉnh thoảng lại nghĩ như vậy. Bởi vì cảm thấy chút cảm giác quen thuộc nào ở người của mẫu thân, mà phụ thân. . . . . . luôn cảm giác mình nên xưng hô như vậy với đối phương. Cho nên bình thường có gọi ông ấy cũng gọi thẳng là "Rhea", sai chứ?

      Dần dần, khi thân thuộc hơn, rất ít nghĩ như vậy nữa. Bọn họ đều đối với rất tốt, sao có thể phải là cha mẹ được.

      Đối với tin tưởng của cậu bé, Thang Mộ càng ngày càng rối rắm. Nàng thấy rằng hình như mình hoàn toàn quen thuộc với thân thể đàn ông này. Lúc trước nhà cầu còn theo thói quen ngồi xổm, tại nhà cầu thành thói quen cởi quần móc lão Nhị. . . . . . Đây là cách mà bi kịch phát triển đó. Hãy tưởng tượng khi nàng trở lại thân thể chính mình, nhà cầu lại theo thói quen đứng. . . . . . Khốn kiếp! Hậu quả kia nàng lòng dám nghĩ tới.

      Điều đáng sợ nhất là, khi độ phù hợp thân thể càng cao số đặc trưng mà tâm lý thể kiểm soát của cơ thể nam giới cũng xuất , ví dụ như buổi sáng thỉnh thoảng tỉnh lại --

      "Rhea, người lấy cái gì đâm trúng con vậy?"

      ". . . . . . Mẹ nó!"

      Ném bát! Cuộc sống này có cách nào vượt qua mà!

      Cái loại cảm giác cầm thú phụ (cha) công và tiểu bạch nhi (con) thụ là chuyện gì xảy ra? Mắt của nàng muốn mù được ?!

      Thế nhưng, bởi vì hoàn cảnh gia đình, trong nhà chỉ có hai cái giường, ngủ cùng con trai phải ngủ cùng vợ. Hơn nữa, mặc dù qua gần năm, buổi tối Jarrett vẫn thường gặp ác mộng, ở bên cạnh nàng cũng yên lòng.

      Cứ như vậy rối rắm rối rắm, ngày cũng cứ như vậy trôi qua. Mà chân tướng về kiện ám sát lần đó cũng chầm chậm lộ ra.

      Tình huống ra rất đơn giản. lần nàng lại ra ngoài mua thức ăn vô tình nghe được tin tức -- mẹ ruột Jarrett muốn tái giá, mang theo số lượng đồ cưới rất lớn .

      Từ trước đến giờ dân thường luôn thích chuyện bát quái về tình của đám người thượng lưu, cho nên tin tức rất chi là sướt mướt này lưu truyền ở trong phố phường cũng kỳ quái. Chỉ là. . . . . . Thang Mộ mới vừa nghe xong tim liền đập mạnh mấy cái, lại nhất thời nghĩ ra được nguyên do. Mà Madeline nghe nàng qua về thân phận của Jarrett lại hiểu phái nữ hơn nàng nhiều.

      "Người đàn bà ác độc." Đây là đánh giá của Madeline.

      "Có ý gì?" Thang Mộ vô cùng ngại học hỏi .

      Madeline buột mái tóc nâu xù xinh đẹp thành bím tóc to dày, trừ hoa tươi có bất kỳ thứ trang sức dư thừa nào nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp như trước. Trong ngôn ngữ cử chỉ của nàng ta để lộ ra tin tức báo cho Thang Mộ biết nàng hẵn phải là người dân bình thường, nhưng so sánh với thân phận và quá khứ của nàng ta, Thang Mộ hiển nhiên thấy hứng thú đối với chuyện của Jarrett hơn.

      "Nếu như con trai của bà ta còn sống, bà ta cũng chỉ có thể làm quả phụ."

      "Ý của là. . . . . ." Thang Mộ hoảng sợ. Mặc dù sớm nghe vị bá tước phu nhân kia thích Jarrett, nhưng hổ dữ ăn thịt con, suy đoán này có phải quá đáng sợ hay ?

      "Ta có nghe , thằng bé là con trai duy nhất của lão bá tước, cũng chính là người thừa kế duy nhất. Nếu như thừa kế tất cả, vậy những thân thích kia chút mảnh vụn cũng kiếm được. tại, tước vị của lão bá tước bị người khác thừa kế, tài sản cũng bị cắt bảy tám phần, mà vị phu nhân kia lại tái giá cách náo nhiệt như vậy." Madeline buông tay, "Chuyện này coi như phải chủ ý của bà ta, cũng tuyệt đối thoát được có liên can."

      ". . . . . . người cặn bã." trong đầu Thang Mộ tràn ngập tức giận.

      " muốn báo thù?"

      "." Thang Mộ cười khổ lắc đầu, "Nếu là ngày trước ta còn có thể suy nghĩ chút, tại. . . . . . Nếu như hành động khôn ngoan chắc chắn liên lụy tới . Chờ nhìn thấy của tương lai, ta báo cho chuyện này. Về phần có muốn báo thù hay , đều dựa vào tâm ý của . Dù sao, đó cũng là mẹ ." Mặc dù muốn giết chết bà ta, nhưng ai có quyền quyết định sống chết của đối phương hơn Jarrett.

      " cũng phải." Sau khi suy tư hồi, Madeline gật đầu, rồi sau đó đột nhiên cười , "Cách của là kỳ quái, chờ lớn lên là lớn lên, 'nhìn thấy của tương lai'? Hì hì, nghe thú vị."

      ". . . . . . Ha ha ha." Bí mật xuyên tới xuyên này hiển nhiên là thể .

      Nhưng là, Thang Mộ muốn trải qua cuộc sống bình thản, có nghĩa là có thể tiếp tục trôi qua như vậy. Dù sao nữa, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Jarrett gặp phải tình huống như thế.

      Sang năm thứ ba, thân thể Madeline suy yếu khủng khiếp. Giống như sớm tiêu xài hết tất cả khỏe mạnh cùng sinh mạng, nàng ta bắt đầu thường xuyên phát sốt. Mới bắt đầu tháng lần, đến cuối cùng, tháng có tới ba bốn lần. Thang Mộ biết, thân thể của nàng ta sắp đến cực hạn.

      Mà chính Thang Mộ cũng vậy. Đồng thời khi Madeline bị bệnh, nàng cũng dần dần bắt đầu có tượng ly hồn (hồn rời khỏi xác). Người ngoài nhìn nàng cũng chỉ có vẻ là ngẩn người, nhưng trong lòng nàng biết -- cảm thụ bay lượn ở giữa trung nhìn xuống chúng sinh dễ chịu. Mặc dù số lần nhiều lắm, nhưng nàng cũng biết, thời gian của thân thể này sợ là cũng còn nhiều nhặn gì.

      Nàng cực kỳ khẳng định, khi Madeline qua đời, thân thể này cũng theo đó mà mất tác dụng -- có lẽ đây chính là chút chấp niệm cuối cùng còn giữ lại của người đàn ông tên Rhea này cũng chừng.

      Chuyện này nàng cho bất kỳ kẻ nào. Nhưng cái thứ gọi là ''" này luôn luôn gây ngạc nhiên lường trước được. hôm nào đó, sau khi Madeline uống hết chén thuốc mà nàng đưa , đột nhiên hỏi " có phải cũng sắp chết hay ?"

      "Làm sao biết?"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ." Thang Mộ che miệng, vô ý lỡ miệng rồi.

      "Quả nhiên . . . . . ." ánh mắt của Madeline tăm tối dần, "Lúc nào?"

      "Chắc là, sau khi chết?"

      "Phốc. . . . . ." Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Thang Mộ, nàng ta ràng là nở nụ cười, "Cảm giác đối thoại của chúng ta rất kỳ quái."

      Thang Mộ suy nghĩ chút, cũng khỏi nở nụ cười: "Ừ, xác thực rất kì quái."

      Rồi sau đó, hai người đều trầm mặc.

      biết qua bao lâu, Madeline mở miệng lần nữa, nàng ta : "Đưa Verne thôi."

      "Cái gì?"

      "Tận mắt thấy người thân và bằng hữu của mình chết , thực quá tàn nhẫn." Madeline nhìn về phía Thang Mộ, trong ánh mắt tràn đầy thành khẩn. "Mặc dù còn nhớ, nhưng thằng bé trải qua loại chuyện như vậy lần, nên để cho đứa trẻ có kinh nghiệm lần thứ hai, phải sao?"
      Last edited by a moderator: 29/6/16
      Abby thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113: Kết thúc cũng là bắt đầu

      Suy nghĩ lại, Thang Mộ vẫn đáp ứng đề nghị của nàng ta. Cùng lắm đợi khi nàng thoát khỏi thân thể tại lại tìm Jarrett.

      Nhưng duy chỉ có điểm khiến nàng rất lo lắng, đó chính là -- ở trong ký ức của Jarrett, cái gọi là bạn thân tri kỉ của cha mẹ, cuối cùng cũng vô tình mà vứt bỏ . Mặc dù biết có lẽ mọi chuyện phải phát triển theo cái chiều hướng này, nàng lại kìm lòng được muốn tránh né, muốn để cho gặp phải loại chuyện như vậy. Vì vậy nàng kìm lòng được hỏi Madeline: " muốn đưa thằng bé nơi nào? Sau này phải dựa vào cái gì để sống?"

      Madeline cười cười, đột nhiên lấy từ dưới gối ra phong thơ, rất dễ nhận thấy là sớm chuẩn bị kỹ càng: "Để cho thằng bé chỗ sư phụ ta."

      "Sư phụ ở chỗ nào?" Thang Mộ nhận lấy phong thư nàng ta đưa tới. Nàng hiểu về hoa văn của con dấu sáp niêm phong thư, nhưng hiển nhiên, thường dân chắc ai khắc xuống cái này ở lá thư.

      "Thầy giáo của ta là Ma Dược sư." gương mặt suy yếu của Madeline lên nụ cười nhàn nhạt, " Verne có thiên phú ma pháp song lại là đa hệ đúng chứ? Tình huống của ta gần giống như nên thể trở thành Ma Pháp Sư, song có thể trở thành Ma Dược sư. Bởi vì điều chế ma dược cần ma pháp quá cao thâm, lại cần thiên phú mới có thể kết nối với các loại nguyên tố, rất thích hợp với cậu bé."

      " rốt cuộc là. . . . . ." Thang Mộ giật mình, nàng có thừa kế trí nhớ của Rhea, tương tự cũng có tỉ mỉ tìm hiểu quá khứ của bọn họ.

      "Ta rốt cuộc là phụ kỳ vọng của sư phụ." Madeline biết nghĩ tới điều gì, khẽ thở dài cái ra tiếng. Rồi sau đó phục hồi tinh thần : " Có lẽ đứa này có thể trở thành là quan môn đệ tử của sư phụ cũng chừng."

      Thang Mộ mỉm cười, cực kỳ khẳng định hồi đáp: "Chỉ cần muốn, có chuyện gì làm được."

      ". . . . . . Quả nhiên, vô cùng tin tưởng nhỉ. Mặc dù chỉ là đứa bé." Trong ánh mắt Madeline có chút nhàn nhạt tìm tòi nghiên cứu, " tin tưởng tương lai mà đến như vậy sao?"

      "Dĩ nhiên, Jarrett nhà ta trở thành Ma Pháp Sư vĩ đại nhất thế giới này, ai sánh kịp!"

      "Jarrett?"

      Thang Mộ 囧, rồi sau đó phát mình lại cẩn thận ra : ". . . . . . Ha ha ha, xin lỗi, sai rồi."

      Madeline lẳng lặng nhìn ngắm người đàn ông tuấn ngồi ở mép giường nàng. Hai tay quơ quơ tựa như hết sức phủ nhận cái gì đó. ràng dùng thân thể của Rhea, nhưng lại để ý rằng nơi nào cũng giống Rhea, song . . . . .

      "Đúng rồi, đưa thằng bé thế nào đây?"

      " tự mình đưa thằng bé . Sư phụ ở gần thành phố."

      "Ta tự mình ?" Thang Mộ khẽ giật mình, vốn cho là là giao cho cái gọi là "bằng hữu tin cậy", kết quả chi tiết xảy ra thay đổi sao?

      "Nếu , cũng yên tâm đúng ?"

      ". . . . . . Xin lỗi."

      Cho dù biết ném bị bệnh ở nhà mình rất ổn, nhưng Thang Mộ cách nào quan tâm an toàn của Jarrett. Vì vậy sang hôm sau, sau khi nhờ hàng xóm chung quanh hỗ trợ chăm sóc Madeline, mang theo Jarrett bước lên hành trình đến thị trấn chỗ sư phụ Madeline, cách bọn cũng xa, ngồi xe ngựa chẳng qua cũng mất 2-3 ngày.

      đường, bé trai nhắn rất trầm mặc, trừ phi Thang Mộ chủ động hỏi, nếu lời.

      Thang Mộ cảm thấy hình như nhận ra cái gì đó. Dù sao trẻ con đều cực kỳ nhạy cảm, coi như mất trí nhớ cũng giống như vậy.

      "Verne, con muốn hỏi gì sao?"

      Thân thể bé trai run rẩy, lát sau, mới giọng hỏi "Cha mẹ còn đến gặp con sao?"

      Thang Mộ đột nhiên cảm thấy mắt có chút chua xót, nàng giang hai cánh tay ôm đứa bé vào lòng, thanh dịu dàng : "Con có tin cha ?"

      ". . . . . . Dạ."

      "Là như vậy, mặc kệ cách xa nhau bao xa, hay là cách xa nhau bao lâu, chúng ta vẫn gặp lại." Cho dù thay đổi dung mạo cùng giới tính, thậm chí có trí nhớ, cũng nhất định có thể gặp lại được.

      Tay Jarrett chậm rãi vòng qua ôm lấy hông của Thang Mộ, từng ngón tay siết chặt vạt áo của , trong giọng xen lẫn chút nức nở: "Có phải qua cực kỳ lâu hay ?"

      ". . . . . . ." Thang Mộ vuốt ve mái tóc đen mượt như sa tanh của , "Rất nhanh, rất nhanh, chúng ta có thể gặp lại."

      "Dạ."

      Sư phụ Madeline là cụ già hoà nhã khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc hoa râm. Khi nhìn thấy phong thơ lập tức bày tỏ, cho dù Jarrett có thiên phú ma pháp cũng thu nhận và giúp đỡ . Điều này làm cho Thang Mộ yên tâm ít. Mặc dù còn phải ở lại khoảng thời gian nữa, nhưng lý trí cho nàng biết, Madeline cũng là hết sức suy yếu. Vì vậy nàng lập tức trở về, vội vàng chạy tới "Ngôi nhà" tạm thời.

      Trong phòng ngủ của Madeline, song cửa sổ mở rộng ra, rèm cửa sổ màu xanh sậm bay lất phất trong gió đêm, ánh sao đêm chiếu xuống khuôn mặt mỹ lệ mà tái nhợt của nàng, thần bí mông lung.

      Nàng ta cười : "Ta biết, nhất định chạy về."

      Hai tay Thang Mộ nắm bàn tay ở mép giường của nàng ta, chân sau quỳ xuống, giọng : "Ừ, ta tuân thủ hứa hẹn, chạy về."

      "Đêm nay ngân hà rực rỡ." Ánh mắt của nàng nhìn về phía chân trời, "Rhea, còn nhớ ? Lần đầu tiên cầu hôn với em cũng là vào buổi tối như vậy. Em lại ném hoa vào mặt của , bởi vì ví von vô cùng tệ hại-- Madeline, đôi mắt của em tựa như ngọn đèn dầu tỏa sáng lấp lánh. . . . . . Dù là như ánh sao hoặc là đom đóm cũng tốt hơn mà." Ánh mắt của nàng ta nhanh chóng tan rã.

      Trong lòng Thang Mộ dâng lên dự cảm xấu, rồi sau đó cảm giác bàn tay bị nắm lấy kia đột nhiên dùng sức, gần như là mạnh mẽ nắm ngược lại tay của , chịu buông ra.

      "Rhea, còn nhớ chứ? nhất định bỏ lại em, nhưng lại lừa gạt em."

      "Rhea, em quyết định phải hận cho đến tận giây cuối cùng của sinh mệnh. Cho nên, tại em tha thứ cho . . . . . ."

      "Rhea. . . . . . vẫn còn đó chứ?"

      ". . . . . . Đúng, vẫn ở." Thang Mộ nhắm hai mắt, giọng , "Madeline, vẫn ở đây."

      " láo. . . . . . phải là Rhea. . . . . . Bởi vì ấy gọi ta là Madeline. . . . . . Từ lần gặp mặt đầu tiên . . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Chỉ là, cho dù là bị lừa gạt, ta cũng rất vui vẻ. . . . . ."

      "Rhea. . . . . ."

      Cuối cùng, trong tiếng thở dài, nằm yên tĩnh ở giường đột nhiên qua đời, còn hơi thở.

      hồi lâu sau, Thang Mộ mới đứng thẳng người lên, nhìn chăm chú vào xinh đẹp nhắm chặt đôi mắt, khóe môi nàng ta vẫn lộ vẻ tươi cười rạng rỡ. Nhớ tới thanh đầy ắp vui mừng nỉ non cuối cùng này, ở giây cuối cùng của sinh mệnh. . . . . . Nàng ấy rốt cuộc gặp được người đúng ?

      Hồn phách theo hồn phách rời .

      Thân thể cũng nên theo thân thể an nghỉ.

      Nàng cười cười, trước khi thân thể đạt tới cực hạn, lẳng lặng nằm bên người Madeline, vươn tay cầm lấy tay nàng ta, nhắm lại hai mắt.

      Thang Mộ chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng , rồi sau đó, hoàn toàn thoát ra khỏi thân thể. Nàng lơ lửng ở giữa trung, mỉm cười nhìn chăm chú vào hai thân thể cực kỳ xứng đôi giường, giọng : "Lên đường bình an nhé."

      Rồi sau đó, xoay người bay .

      Madeline tìm được người mà nàng ấy muốn tìm, nàng cũng nên tìm Jarrett nhà mình thôi.

      chút khách khí mò lên chiếc xe ngựa về phía thị trấn, Thang Mộ ngồi ở mui xe, lần nữa xuất phát về phía chỗ ở của Jarrett.

      Dọc đường lại nhìn thấy kỵ sĩ cưỡi ngựa chạy như bay qua. người của . . . . . .mắt nàng nhìn chăm chú vào. Cái hoa văn đó, cảm giác từng gặp tại nơi nào đó.

      Nàng vội vã bay ra ngoài rồi theo sát, cho đến lúc nàng vững vàng ngồi ở phía sau tên kỵ sĩ mới thở phào cái. Cũng may nàng phản ứng khá nhanh, nếu có thể đuổi kịp rồi. Ngay sau đó, nàng còn tâm tình nghĩ tới những thứ này nữa, bởi vì nàng rốt cuộc biết tại sao nàng lại nhìn quen mắt những hoa văn thân người này như vậy .

      Là tộc huy (phù hiệu của gia tộc) của nhà Jarrett.

      Chẳng lẽ. . . . . . bọn phát Jarrett có chết?

      cũng đích xác là như thế. Mặc dù cái thi thể "Tiểu thiếu gia" kia hoàn toàn biến dạng, nhưng cuối cùng lại lừa gạt được. Mấy năm nay bọn họ liên tục thầm tìm kiếm vị trí của Jarrett, rốt cuộc gần đây mới nhận được tin tức. Vị nữ chủ nhân chuẩn bị kết hôn kia tuyệt đối cho phép cái chướng ngại này tồn tại, vì vậy phái người theo đuổi giết. Chỉ có thể quá đúng dịp, vị kỵ sĩ danh gia này chụp hụt. . . . . . Thế nhưng lại tìm được đầu mối từ bức thư để lại bàn.

      được!

      Tiếp tục như vậy Jarrett gặp phải nguy hiểm!

      Thang Mộ cực kỳ sốt ruột, nhưng có biện pháp gì.

      Đến lúc này khắp thân thể nàng lần nữa truyền tới những chấn động cùng với sức kéo kỳ lạ giống với trong rừng cây lần trước. Lúc lấy lại tinh thần nàng xuất ở trong cơ thể tên kỵ sĩ này. Hồn phách đối phương hề rời khỏi thân thể, nhưng nàng lại thần kỳ khống chế được thân thể này. Cũng biết là có phải do hồn phách đối phương vẫn còn ở hay , nàng lại thấy được trí nhớ của người đàn ông này, đồng thời, cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

      Ngăn cản!

      Phải ngăn cản!

      được tiết lộ đầu mối về Jarrett ra ngoài!

      Nàng đột nhiên kéo lấy dây cương, quay đầu chạy về. Mặc dù xin lỗi vợ chồng Rhea cùng hàng xóm chung quanh, nhưng nàng vẫn dùng cây đuốc đốt rụi chỗ ở tạm thời này. thể để cho những người khác lại tìm được đầu mối từ tòa nhà này. Đây là ý tưởng duy nhất của nàng vào giờ phút này.

      Sau khi làm xong đây tất cả, nàng lần nữa điên cuồng chạy về hướng thị trấn chỗ Jarrett.

      Nhanh!

      Nhanh! !

      Nhanh hơn nữa! ! !

      Thang Mộ nhạy cảm phát ra rằng hồn phách bị áp chế trong cơ thể phản kháng. Có lẽ được bao lâu nữa đối phương lần nữa đoạt lại quyền khống chế, cho nên trước đó, phải đưa Jarrett càng xa càng tốt!

      Cả chặng đường ba ngày, nàng chỉ tốn ngày đêm, hề có khắc dừng lại, rốt cuộc khi tia sáng đầu tiên của bình minh xuất chạy tới chỗ của Ma Dược sư.

      Ánh nhìn đầu tiên của Thang Mộ là thấy đứa bé đứng tĩnh lặng ở lầu hai ban công. Cậu bé nhìn chăm chăm vào phương hướng lúc tới đây, ánh mắt mê mang. Nàng chút do dự giang hai tay về phía cậu bé: "Verne!! Đến chỗ của ta!"

      Bé trai hơi ngẩn ra, ràng kẻ gọi chính là người xa lạ, thế nhưng lại giống như phát điên, trực tiếp nhảy xuống khỏi ban công.

      Rồi sau đó, được đối phương vững vàng ôm ở trong ngực.

      "Ôm chặt ta, ngồi vững!" Sau khi ôm chặt cậu bé ở trong ngực, nàng tháo áo choàng lưng rồi bọc chặt lại, cột vào người của mình, lần nữa chạy như bay.

      Ra khỏi thành trấn, thay đổi quần áo, bỏ ngựa.

      Xuyên qua dãy núi, đổi lại quần áo.

      Ngồi thuyền liên tục .

      Lại lần thay đổi bề ngoài và hành trình.

      Dù nàng dùng thân thể của người lớn mà còn lộ vẻ mệt mỏi, huống chi đứa bé. Mấy ngày sau cùng, Jarrett cả ngày ngủ mê man ở lưng nàng, có thể thấy được là quá mệt mỏi rồi.

      Mà nàng, cũng rốt cuộc phải đến cực hạn.

      Ở điểm dừng cuối cùng, nàng dừng tại chỗ nào đó quen thuộc ở phụ cận rừng Ma Thú. Nếu thêm đoạn nữa chính là nhà của nàng và Jarrett sau này. Nhưng bây giờ, nó còn tồn tại.

      Thang Mộ ngồi xổm xuống, đặt bé trai bé dựa vào gốc cây. Nàng biết, tới được thị trấn. bị bán, chịu rất nhiều, rất nhiều khổ sở. Nhưng là, cho đến trước khi gặp nàng, vẫn còn sống, cái này là đủ rồi.

      Nàng ngồi xổm xuống, hôn cái lên trán của bé trai. Lúc chuẩn bị rời , lại phát bàn tay níu lấy vạt áo của nàng. Cậu bé ràng mệt mỏi vô cùng, vẫn kiên trì mở hai mắt, suy yếu hỏi "Chú phải. . . . . . rời ?"

      "Đúng vậy, ta thể rời ." Thang Mộ gạt tay của cậu bé ra, nắm nó ở trong tay, giọng , "Verne, phải sống tốt."

      "Các người đều bỏ rơi con, còn muốn con sống mình?"

      ". . . . . . , đệ bị vứt bỏ, ly biệt là vì lần gặp lại tốt đẹp nhất." Nhìn chăm chú vào hai mắt đầy ắp hoài nghi và tố cáo của cậu bé, Thang Mộ che giấu chua xót trong mắt, nhếch miệng nở nụ cười, " ngày nào đó, khi đệ gặp được cảm thấy có thể tin tưởng được. Hãy để cho nàng ấy dẫn đệ , khi đó, chúng ta gặp lại nhau."

      Cậu bé rốt cuộc thể chống nổi cơn buồn ngủ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Thang Mộ nhìn lần cuối cùng, nắm chặt tay của , lần nữa: "Hãy tin tưởng tỷ, nhất định còn có thể gặp lại."

      Rồi sau đó, đứng lên, về phía phần mộ mà nàng lựa chọn cho kỵ sĩ. Dùng bất kỳ cách nào để chết đều có thể tìm được đầu mối từ thi thể, cho nên, kiểu chết thích hợp nhất với vị kỵ sĩ này là còn hài cốt.

      Ví dụ như, chỗ hồ nước yên ả tràn ngập Ma thú ăn thịt người này. Cảm thụ linh hồn trong cơ thể gần như muốn phi nhanh ra ngoài, Thang Mộ cười cười, giọng lầm bầm câu " ngờ đời mình còn có thể dũng cảm đến thế này" , rồi sau đó nhắm mắt lại, chút do dự nhảy vào trong hồ.

      Máu thịt, đưa vào miệng thú.

      Xương, chìm vào trong hồ.

      Như thế --

      có ai có thể tìm được đệ.

      Cũng có ai có thể tổn thương đệ.

      Cách đó xa, bên rìa khu rừng rậm, cậu bé lẳng lặng dựa vào gốc cây ngủ say. Giống như gặp phải ác mộng, khóe mắt của đột nhiên rơi xuống giọt nước mắt.

      Đây tựa hồ là kết thúc, ra cũng là bắt đầu.

      Giống như đắm chìm trong giấc mộng bi thương, tại ngày nào đấy cậu bé bị buộc biến thành nô lệ, ăn đủ no, ngủ ấm, chịu đủ mọi hành hạ, cơ hồ quên mất tất cả quá khứ ấm áp.

      Cho đến có ngày, vị Ma Pháp Sư ăn mặc kỳ quái xuất ở trước mặt của .

      " ngày nào đó, khi đệ gặp được cảm thấy có thể tin tưởng được, hãy để cho nàng ấy dẫn đệ . Khi đó, chúng ta gặp lại nhau."

      thanh như vậy đột nhiên vang vọng ở bên tai của .

      quỷ thần xui khiến mở miệng hỏi: "Ma Pháp Sư tiểu thư, nếu như người rời , có thể mang ta chung được ?"


      === ====== ===
      Tác giả có lời muốn : Đây phải là kết cục! ! ! Đây phải là kết cục! ! ! Đây phải là kết cục! ! !

      thấy phía đều là ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!

      Cho nên mới , ba Jarrett cùng với cái gọi là bạn bè tốt của cha mẹ, ra đều là Tom ca. Ai , bi kịch, chạy khỏi lòng bàn tay của Tom ca 【 Ê

      === =====
      Last edited by a moderator: 29/6/16
      AbbyTrâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114: Câu trả lời của tỷ


      "Đau đau đau!!!"

      Thang Mộ kêu rên ra tiếng, cả người giống như vừa ra từ trong sương mù, toàn thân sảng khoái -- nhưng nàng sâu sắc cảm thấy cái tinh thần sảng khoái này là do bị đau tạo ra. Mặc dù vừa xuống nước mấy giây nàng liền thành công thoát ra khỏi cơ thể, nhưng vẫn bị đám ma thú ăn thịt người như ong vỡ tổ xông lên gặm rất nhiều. Nàng khẽ khụ mấy tiếng, chuẩn bị tra xét vết thương người, rồi sau đó, sợ ngây người.

      "Cái... cái tình huống gì đây?!"

      Xuyên qua người chết, rồi thân thể của đàn ông còn chưa tính, xuyên tới trong quan tài luôn là chuyện quái gì đây?

      Sao biết được?. . . . . . Thân thể nàng ở trong cái khung cảnh hẹp dài này, thấy thế nào đều là trong quan tài mà? có cái nhà nào mà lại để nắp che giường được chứ. . . . . . Hơn nữa, thủy tinh?

      Thang Mộ đưa tay gõ gõ nắp quan tài trong suốt. Chẳng lẽ lúc này nàng xuyên thành công chúa Bạch Tuyết?! Emma, rất biết xấu hổ . . . . . . Mới là lạ á! Công chúa Bạch Tuyết và Jarrett căn bản phải cùng thế giới được ?

      Nhưng trừ công chúa Bạch Tuyết ra, còn có em nào lại ngủ ở trong quan tài thuỷ tinh đầy hoa tươi quan chứ. Đợi chút, hoa này nhìn hơi quen quen nha. Thang Mộ thu bàn tay gõ nắp quan tài về, rút đóa hoa từ đống hoa tươi đưa tới trước mặt. Vẻ ngoài đỏ rực như ánh lửa này ràng là. . . . . . hoa Kinh? Nhưng mà, hoàn toàn có gai. Nàng lại lấy thêm mấy đóa hoa nhìn chút, rồi sau đó, phát vết máu khô phiến lá của đoá hoa nào đấy. Rất dễ nhận thấy, có người tự tay tỉ mỉ bỏ từng cái gai sắc nhọn mỗi bông hoa, cho dù ngón tay có bị huỷ hoại cũng dừng lại.

      ". . . . . . Jarrett. . . . . ." Thang Mộ buông đóa hoa trong tay ra, chậm rãi đưa hai tay tới trước mặt. sai, đây là thân thể vốn có của nàng, nhưng vì sao Jarrrett lại đặt nàng vào trong quan tài? Chẳng lẽ. . . . . . tốc độ thời gian bên này cùng bên kia là như nhau? Nàng biến mất bao lâu bên này cũng trôi qua bấy lâu? Cho nên Jarrett cho là nàng chết?!

      . . . . . . thể nào?

      Nếu như vậy. . . . . . Nếu như vậy. . . . . .

      Dùng trạng thái hồn phách làm bạn với năm, lại lấy thân thể Rhea làm bạn với ba năm. Hồn phách của nàng rời thân thể suốt bốn năm?

      "Đúng là như thế!"

      ". . . . . . Tại sao phải làm như vậy?"

      "Vì hoàn thành khế ước với đó."

      ". . . . . . Có ý gì?"

      Vô luận nàng hỏi thế nào, đối phương cũng hề trả lời nữa. Và đồng thời, quan tài thuỷ tinh được đóng kín đột nhiên phát ra tiếng vang "Ken két" . điểm nứt ra, rồi nhanh chóng kéo dài thành đường trắng toát. Thang Mộ thử đẩy nắp quan tài, lại rất dễ dàng đẩy nó xuống đất. Nàng vội vã ngồi dậy, thở phào cái dài. Mặc dù trong quan tài cũng có thể hô hấp, nhưng rốt cuộc như bây giờ mới là thư thái.

      Ngay sau đó, màn kỳ dị xảy ra.

      Thảm hoa đỏ rực như lửa phủ bên dưới người nàng nhanh chóng phai màu, khô vàng, mục nát, cuối cùng biến thành bụi đất.

      "Cái này là. . . . . ." Thang Mộ đưa tay nắm lên nắm bụi hoa. Jarrett phóng ra ma pháp đông cứng thời gian ở bên trong quan tài thuỷ tinh sao? Cho nên ngay khi nắp quan mở ra toàn bộ những đóa hoa này thành cát bụi hết.

      "Jarrett, đệ ở đâu?"

      "Jarrett?"

      Thang Mộ kêu hai tiếng, phát trong phòng bóng người. Cho tới tận lúc này, nàng mới phát ra mình ở trong gian phòng trống rỗng, chỉ bày mỗi cổ quan tài này thôi. Mặc dù nhân vật chính là mình . . . . . . Vẫn có chút rờn rợn.

      Nghĩ như thế nên nàng vội vã chống lên rìa quan tài nhảy ra ngoài. Lúc chuẩn bị dùng hệ thống trò chuyện pt gọi cho Jarrett đột nhiên nhìn thấy khắp người mình toàn bụi đất. Nghĩ tới chính mình bốn năm chưa tắm giặc, Thang Mộ liền kìm lòng được muốn rơi lệ. Nàng cũng muốn cho Jarrett nhìn thấy tạo hình lúc này của bản thân đâu. Sau khi tìm kiếm trong toà nhà này lúc, nàng rốt cuộc tìm được phòng tắm ở phòng ngủ khác. Chà chà rửa rửa lâu, Thang Mộ mới hài lòng ra.

      Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác trong phòng truyền đến trận lắc lư kịch liệt.

      "Cái này là. . . . . ." Nàng vội vã mở hệ thống, phát trung tâm chấn động chính là gian phòng mà trước đó nàng ra, mà ở người ở bên trong là. . . . . . Jarrett?

      còn kịp nghĩ gì nữa, Thang Mộ vội vàng chạy tới căn phòng kia. Mới vừa tới cửa liền bị ngọn lửa cháy hừng hực cản trở bước chân. Ngăn cách bởi ngọn lửa rực rỡ như hoa sen nở rộ này, nàng nhìn thấy Ma Pháp Sư trẻ tuổi, thân mặc hắc bào, đứng lặng lặng ở trước quan tài mở nắp đó. Bụi đất từ bàn tay giơ lên của chậm rãi chảy xuống. giống như chưa tỉnh, chỉ là yên tĩnh tiếng động đứng ở nơi đó, giống như tất cả thời gian đều ngừng trệ. Căn phòng lại chấn động càng dữ dội.

      là cho là nàng hóa thành tro bụi rồi sao?

      Thang Mộ vỗ đầu cái, nếu Jarrett phong ấn quan tài thuỷ tinh, vậy khi nó bị mở ra nhất định có thể cảm ứng được. Nàng là ngu xuẩn!

      Nhưng mà bây giờ phải thời điểm rối rắm cái này, Thang Mộ giơ chân lên rồi trực tiếp vọt vào trong phòng. Đồng thời cũng mở trạng thái tổ đội để khi đồng đội phóng ra đại chiêu tổn hại đến nàng. Bất quá, coi như bị thương nàng cũng bận tậm. Nàng chỉ lớn hô tiếng "Jarrett" rồi sau đó giang hai tay ra, hung hăng đụng ngã Ma Pháp Sư đứng tĩnh lặng ở căn phòng. Ngay sau đó, hai người cùng nhau ngã xuống trong quan tài thuỷ tinh, bụi đất văng lên đầy trời.

      "Khụ khụ khụ. . . . . ." Thang Mộ liên tục ho khan vài tiếng. Bất đắc dĩ phát khắp người mình lại đầy bụi đất. Tắm. . . . . . uổng công tắm rồi.

      ". . . . . . Tỷ tỷ?"

      "Khụ khụ khụ. . . . . . đệ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Tại sao chỉ có tỷ bị. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Bị sặc chứ. . . . . ." Trong lòng Thang Mộ lệ rơi đầy mặt. Cái này cũng có quan hệ với nhân phẩm nữa à?

      "Tỷ tỷ?"

      Chấn động chẳng biết lúc nào dừng lại, ngọn lửa bốn phía lại càng nở rộ dữ dội. mặt Ma Pháp Sư tuấn mỹ lộ vẻ khó tin, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của trong ngực.

      "Là nóng. . . . . ."

      ". . . . . . Đương nhiên là nóng, người chết mới lạnh chứ?"

      "Tỷ tỷ là ấm áp." Ma Pháp Sư giống như có nghe được lời của , chỉ

      [​IMG]
      AbbyTrâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115: HE là khoa học


      "Ma vương nàng công chúa ngâm thơ dưới ánh trăng, rồi sau đó cướp nàng về tòa thành của ."

      "Y phục lộng lẫy, trang sức tuyệt đẹp cùng với thời gian vô cùng vô tận, công chúa ở nơi này đạt được tất cả những điều mà mọi người cầu nguyện, lại mất -- tự do. Từng ngày, từng ngày đều chịu đựng tịch mịch vô cùng vô tận."

      "Nàng lấy nước mắt rửa mặt, cầu xin ai đó giải phóng nàng ra khỏi nhà tù hoa lệ này. . . . . . Em ngươi!" Thang Mộ vứt bỏ quyển sách tay, nhảy tới đạp cho mấy phát, bất mãn , "Ngày ngày đều khóc lại còn biến thành bà già, Ma vương cũng ngại xui xẻo sao? Cái này ma pháp!"

      Vừa lầm bầm như thế, nàng vừa rút ra quyển sách khác từ giá sách để giết thời gian.

      Dù sao, cho dù nàng có dọn sạch tiệm sách cũng có ai ngăn cản.

      Bởi vì nàng là "Công chúa" mà. . . . .là tù nhân đáng thương bị nhà tù xinh đẹp được đặt tên là "Thế giới" giam giữ.

      Đưa Jarrett , chỉ là muốn để cho sống tiếp, lại nghĩ rằng, thế giới mất nam chủ biến thành bộ dáng như bây giờ. Chỉ là, cũng phải thể hiểu, dù sao nam chính vốn là trung tâm của cái Dị Giới này mà. Thang Mộ vẫn nhìn bốn phía xung quanh, thời gian ngay lập tức hoàn toàn dừng lại ngay khi trung tâm rời . Thang Mộ vốn tưởng rằng mình chắc chắn phải chết nhưng lại cứ như vậy bình tĩnh xuyên qua tất cả những ma pháp hủy diệt gần trong gang tấc, rồi sau đó đoạt lấy ma trượng từ trong tay Ma Pháp Sư, hung hăng

      [​IMG]
      AbbyTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 116: HE lại càng khoa học


      "Đệ trở về."

      ". . . . . . Ừ, hoan nghênh trở lại. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Cái quỷ á!" Thang Mộ nhảy chân lên, đầu hung hăng đánh tới cằm của người sau lưng, "rắc" tiếng vỡ giòn giã vang lên. Nàng muốn xoay người lại, song vì dùng lực quá lớn nên mất thăng bằng. Góc nhìn lập tức di chuyển lên , thân thể ngửa ra sau.

      "Ầm!"

      Vô số cánh hoa Lam Linh bị kinh động tung bay về phía trung, rồi sau đó lần nữa rơi xuống, rắc đầy đầu, đầy mặt nàng.

      Thang Mộ vẫn nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng nằm miếng đệm người kia, cắn răng nghiến lợi: "Nếu trở lại, mới vừa rồi khi tỷ hỏi đệ đệ nên trả lời chứ! Giả bộ thần bí cái gì! Tỷ bị đệ hù chết biết ?!"

      Vừa dứt lời, thân thể của nàng đột nhiên bị lật lại, rồi vững vàng rơi vào bên cạnh khóm hoa. Mà chàng trai vốn bị nàng đè ở dưới người lại xuất ở phía nàng. Dung mạo tuấn quen thuộc, ánh mắt cố chấp quen thuộc, hô hấp cực nóng . . . . . . . quen thuộc.

      Thang Mộ được tự nhiên khẽ nhúc nhích thân thể. Khoảng cách này là quá gần. Rồi sau đó phát , mình bị thân thể đối phương giam cầm chặc chẽ, đường chạy thoát.

      Chỉ là, nàng vốn cũng muốn chạy trốn.

      Thang Mộ vươn tay, chậm rãi xoa xoa mặt của đối phương. Mái tóc đen dài của buông xuống ở cổ trước ngực nàng, giống như dải tơ lụa tuyệt đẹp.

      "Tỷ tỷ. . . . . ." Jarrett thào mở lời. Nếu như tất cả tâm ý đều có thể dùng thanh và lời để truyền đạt tốt biết bao.

      Hoặc là, căn bản cần những thứ này.

      Hấp dẫn trời sinh, mê hoặc vô thức, động tác kiềm nén được. Tất cả đều biểu đạt vô cùng tinh tế.

      cúi đầu, hay có lẽ là nàng ngẩng lên.

      Gắn bó như môi với răng, hô hấp lộn xộn. biết là hô hấp của người nào dồn dập đầu tiên, những nụ hôn vốn như mưa xuân dịu dàng dần dần biến thành bão. tố. Cơn dông tố khổng lồ này che mất thanh của lý trí, làm cho người ta cơ hồ quên thở, đắm chìm vào trong đó.

      Rốt cuộc, Jarrett là người dừng nụ hôn ngọt ngào này trước. đột nhiên ngẩng đầu lên, thở dồn dập mấy tiếng. Ngực theo động tác này mà phập phồng kịch liệt. thào : "Như vậy được."

      Đầu óc vẫn mảnh mơ hồ, Thang Mộ nghiêng đầu chút, mặt đầy vẻ nghi hoặc: "Cái gì?"

      Jarrett cúi đầu, kề sát đầu vào bên cổ Thang Mộ. lúc lâu sau, hơi thở của mới dần dần thong thả, thanh khàn khàn : "Tiếp tục nữa, đệ sợ làm ra chuyện tổn thương tỷ."

      ". . . . . . Khụ." Thang Mộ yên lặng xoay đầu, mặt nóng rực.

      "Tỷ tỷ."

      "Hả?"

      "Đừng giận đệ, đệ chỉ là quá vui mừng, nên trong khoảng thời gian ngắn biết nên cái gì. . . . . ."

      Trong lòng Thang Mộ đau xót, nàng vươn tay, ôm lấy thắt lưng của người bên : "Ngu ngốc."

      Người nên bị trách móc là nàng mới đúng chứ? Hết lần này tới lần khác bỏ lại mình. Ngay cả như vậy. . . . . . Người xin lỗi vẫn là . Cái nhận thức này làm lòng nàng vừa chua xót lại vừa sung sướng. Được người mình sâu đậm, nâng niu ở lòng bàn tay, đối với mỗi người phụ nữ mà đều là chuyện hạnh phúc. Huống chi, người đàn ông này chỉ nâng nàng ở lòng bàn tay, quả thực là đặt ở vị trí còn cao hơn rất nhiều so với vị trí của , sau đó ngước nhìn nàng, chờ nàng, chưa từng có khắc do dự.

      hề di chuyển, vẫn duy trì tư thế ôm thân mật này, hai người bắt đầu chuyện.

      "Đúng rồi, Jarrett, đệ tới thế giới của tỷ sao?"

      "Ừ, quê hương của tỷ


      [​IMG]
      AbbyTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :