1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thỉnh nghiêm túc ngựa đực - Tam Thiên Lưu Ly (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 92: Thời gian ngồi tù

      Những ngày ngồi tù bắt đầu từ đó.

      Thang Mộ hết sức may mắn vì những lúc nhàm chán trước đây bỏ vào túi ảo ít tiểu thuyết, vì vậy nàng dầu gì cũng có chuyện để làm; lúc muốn yên tĩnh chút xem sách, thời điểm muốn yên tĩnh liền móc cung tên trong túi ảo ra bắn loạn xạ trận xuống dưới, điều này trực tiếp đưa đến việc gần đây Thần Thuật Sư tới Thần điện đều mặc áo giáp.

      Nhưng ngay cả như vậy, đoàn người vẫn đổ xô đến như cũ -- Ma tộc trong truyền thuyết đó nha, tất cả mọi người đều muốn nhìn mà!

      Nghe , ngoài cửa thần điện còn sắp xếp cả điểm thu phí nữa, trừ Thần Thuật Sư những người bên ngoài muốn tiến vào là phải trả tiền.

      Những người có đầu óc buôn bán ở phụ cận mở ra ít quán ăn . . . . . . buôn bán kiếm khoản lời lớn.

      Tóm lại, ngoại trừ thanh danh tốt nghe, Thang Mộ bây giờ được đối xử tương tự như gấu trúc.

      Những ngày tự do tất nhiên khổ sở, nhưng càng làm cho nàng lo lắng chính là, Jarrett vẫn có hồi .

      Vô luận là , hay là Kirsten và Ysasi, đều có bất kỳ hồi nào.

      Giống như hệ thống trò chuyện tổ đội mất hiệu lực vậy.

      Dưới tình huống này. . . . . . Hoặc là phía bên nàng có vấn đề, hoặc là bên Jarrett có vấn đề.

      Khách quan mà , nàng tình nguyện là cái trước.

      Nhưng mà, khi nàng thử thêm các Thần Thuật Sư ở gần đó vào đội ngũ, đồng thời hô to -- sau khi chứng kiến sắc mặt hoang mang sợ hãi của đối phương, nàng dứt khoát đá họ ra khỏi đội ngũ, ra vẻ cái gì cũng biết.

      Xem ra, quả nhiên là bên Jarrett có vấn đề.

      Hơn nữa, những ngày qua lượng máu của Jarrett mặc dù chưa bao giờ trống rỗng, nhưng luôn lên lên xuống xuống liên tục, làm Thang Mộ rất là lo lắng, rốt cuộc. . . . . . xảy ra chuyện gì thế?

      "Xảy ra thảm kịch đó!"

      ". . . . . ."

      "Ta này, ta mới rời được lúc thôi, sao ngươi lại gây ra thảm kịch vậy hả?! Có dám giảm bớt lượng công việc cho ta chút được ? Dám ? Dám ? !"

      Thang Mộ hơi chột dạ nghiêng đầu: "Ta cũng phải là cố ý."

      ". . . . . . đúng là kẻ tài ba nha!" Ngựa đực đại thần càng tức giận hơn, "Ngươi lại đưa nam chủ Đại lục Hắc Ám, cái phó bản đó, ta vốn tính đợi trở thành Thánh Ma Đạo Sư mới mở ra, rồi ở đó làm cho thăng cấp thành công thành Pháp Thánh, ngươi muốn đùa chết sao?!"

      "! ! ! Sao lại thế này!" Vừa nghe như vậy, Thang Mộ cũng luống cuống, "Jarrett sao chứ?"

      "Hừ!"

      "Này! chuyện ! Jarrett sao chứ? Rốt cuộc như thế nào? Ê!!!"

      ". . . . . . phải tự ngươi có thể nhìn thấy lượng máu của sao?"

      ". . . . . . Đúng, đúng nha." Thang Mộ nhìn lại tình trạng của Jarrett lần nữa, thở phào nhõm, lẩm bẩm , "Còn tốt, có việc gì, nếu . . . . . ."

      "Nếu ngươi phải mổ bụng."

      ". . . . . . Này!"

      "Chỉ là, tình huống bây giờ tồi." Giọng của Ngựa đực đại thần đột nhiên ấm áp trở lại, "Mặc dù có sai lầm, nhưng tổng thể mà , kịch bản ' hùng cứu mỹ nhân' vẫn có thể tiếp tục."

      Đợi nào...! Nàng phải nghe được cái lời gì đó cực kỳ hài hòa?

      ", hùng cứu mỹ nhân?"

      "Đúng vậy, vốn là bố trí những người khác, nhưng mà nếu ngươi chủ động đâm vào, vậy là ngươi thôi."

      "Này! Đừng qua loa như vậy được ?"

      "Ta có cách gì chứ!" Tên này lần nữa nóng nảy, "Ai bảo ngươi cua , còn làm cho đối với ngươi khăng khăng mực."

      Sắc mặt của Thang Mộ lên màu hồng quỷ dị, nàng ho tiếng: " ra , ta cũng có tốt như vậy đâu."

      ". . . . . . Ta phải khen ngươi được ?!" Trong lòng Ngựa đực đại thần nổi lên cảm giác vô lực khổng lồ, cuối cùng, thở dài, "Tóm lại, về sau tất cả nhiệm vụ của nữ chủ đều do ngươi đại đảm nhiệm, mặc kệ là bị tóm lấy, hay là bị ép kết hôn, vẫn bị phi lễ, vẫn là sinh con. . . . . . là ngươi thôi!"

      "Đợi chút. . . . . . Ngươi có phải lại cái nội dung gì đó vô cùng tốt hay ?" Thang Mộ cứng đờ, "Sinh, sinh con? Của ai?"

      "Đó phải là trọng điểm ..., tóm lại ngươi sinh là được rồi."

      ". . . . . ." Thang Mộ hộc máu, đó phải là trọng điểm cái gì mới là trọng điểm!

      Hơn nữa bị phi lễ là chuyện gì xảy ra? Tóm lại --

      "Ta tuyệt đối làm! Ngươi hết hy vọng !"

      ". . . . . . Sao ngươi có thể chịu trách nhiệm như vậy?!" Ngựa đực đại thần gầm rú giống như vợ bị ngược đãi.

      Mà ''mẹ chồng độc ác'' lại còn vô cùng hung tàn hồi đáp: "Ta mới cần chịu trách nhiệm với ngươi."

      ". . . . . . Vậy ngươi tiếp tục ngồi tù ."

      ". . . . . ."

      "Ta đoán chừng, mười năm nữa Jarrett có thể từ đại lục Hắc Ám thăng cấp trở về."

      ". . . . . . Ê!"

      Nhưng mà, vô luận nàng kêu gào như thế nào nữa, Ngựa đực đại thần cũng còn hồi .

      Bi thương trong lòng Thang Mộ chảy ngược thành sông, , phải ngồi tù mười năm chứ? Dừng tay, nàng nổi điên đó, cứu mạng!

      Tối thiểu, tối thiểu có thể để lại máy vi tính có nối mạng cho nàng chứ, có như vậy, dù là ngồi hai mươi năm nữa nàng cũng có thể kiên cường vượt qua!

      Nhưng mà, để cho nàng khổ sở còn phải chỉ điểm này, mấy ngày sau, cái gọi là ngày thẩm phán đến.

      Nghe Thần Thuật Sư ở khắp các Đại lục đều lục tục chạy về, nghe , kết cục cuối cùng của Thang Mộ là do bọn họ bỏ phiếu biểu quyết.

      là xét xử, ra cũng phải là chuyện của Thang Mộ, nàng phải làm, chính là đàng hoàng thành thực ở giữa lồng giam tại phòng xét xử, nhìn vô số kẻ há mồm ngừng tranh luận vì nàng -- rốt cuộc là trực tiếp băm ! Hay là trước tra tấn rồi mới băm sau! Vẫn là tiếp tục treo ở chánh điện để kiếm tiền !

      Tóm lại, đủ loại quan điểm.

      Bất quá, cũng phải là có chuyện tốt, ít nhất, nàng có bạn tù.

      Thang Mộ quay đầu, nhìn về phía thiếu niên ''trung nhị'' co rút góc ở cái lồng giam bên cạnh: "Này, còn sống ?"

      Đối phương chút sức sống ngẩng đầu nhìn nàng cái, lại cúi đầu.

      "Ê!"

      ". . . . . ." nhìn.

      ". . . . . . Ta này, mặc kệ như thế nào ta cũng là bị ngươi liên luỵ, ngươi dám coi thường ta sao?"

      ". . . . . ." Ôm đầu, nhìn.

      ". . . . . ." là quá đáng! thế nào cũng là tình hữu nghị cùng ngồi tù chung, hơn nữa lồng giam lại gần như vậy, cố gắng chút còn có thể nhân cơ hội chơi đánh bài nha, để ý tới người ta mà coi được sao?

      Vì vậy, Thang Mộ ra đòn sát thủ!

      "Vị hôn thê của ngươi ra sao rồi?"

      Chiêu này vừa tung ra, lập tức nhận được phản ứng -- hung hăng trừng.

      Thang Mộ run lên: "Ngươi trừng ta làm gì? Đợi chút, phải là . . . . ." Nàng dừng lát, hơi đồng tình nhìn về phía đối phương, "Bị nàng ta đưa vào?"

      ". . . . . ."

      Trong khoảnh khắc đó, đầu vị thiếu niên ''trung nhị'' nỗi lên mây đen mù mịt, Thang Mộ yên lặng nuốt nước miếng cái, lui về phía sau mấy bước cũng rúc vào trong góc: "Xin, xin lỗi, ta phải cố ý đâm vào vết thương của ngươi."

      "Shaluen phải cố ý."

      Ngoài dự liệu của nàng, thiếu niên vậy mà lại lên tiếng, hơn nữa lại còn giải vây cho vị hôn thê mình, điều này làm cho Thang Mộ có chút cảm động, nhìn , nhân gian vẫn còn có chân tình!

      "Sau khi ngươi rời , ta cùng Shaluen cũng đều phát ra rằng quên mất chuyện xảy ra trong vòng ba ngày gần đó."

      "Éc. . . . . ." Thang Mộ đột nhiên nhớ tới, hình như, lúc rời Jarrett xác thực qua chuyện như vậy, dùng ma pháp gì gì đó, vậy , bọn họ làm sao lại nhớ tới?

      "Loại chuyện tầm thường này làm cho chúng ta cảnh giác, nhưng vô luận như thế nào cũng cách nào nhớ lại được, cho đến khi, ta tiến vào căn phòng dưới đất, nơi ta thường luyện tập triệu hồi, mặc dù mỗi lần đều thất bại."

      ". . . . . ." Cho nên mới , rốt cuộc là niềm tin như thế nào có thể ủng hộ mỗi khi thất bại?

      "Nhưng ta cảm giác có chỗ nào đó như cũ, lúc cầm sách Hắc Ma Pháp cũng như thế, cảm giác có chút kỳ quái."

      Thiếu niên, đó là vì sách Ma pháp của ngươi bị đệ đệ nhà ta đổi rồi!

      "Rồi sau đó, ta nhớ tới kiện, ngày trước mỗi lần ta triệu hồi có thói quen lúc kết thúc đặt viên Thủy Tinh Ký Ức ở trong chân nến bằng đồng bên cạnh, nghĩ rằng nếu như có ngày triệu gọi thành công, dù là lập tức chết cũng có thể để lại chính xác từng bước cho hậu nhân."

      "Cái đó, thứ cho ta thẳng, vợ ngươi cũng chưa có, ở đâu ra hậu nhân?"

      ". . . . . ."

      Những lời này hình như bất hạnh lại chọt trúng tâm linh yếu ớt của thiếu niên, đỉnh đầu của lần nữa lại tụ mây đen dầy đặc.

      "Được rồi, ta sai lầm rồi, mời ngươi tiếp!"

      " có gì đáng ! Tóm lại mặc dù Thủy Tinh Ký Ức ghi chép hình ảnh có hạn, nhưng vừa vặn kéo dài đến khắc khi ta triệu gọi ngươi, ta mất trí nhớ cũng là ngươi làm ?"

      "Cái này. . . . . ."

      như vậy, ra căn bản nhớ lại chuyện xảy ra? Cho nên vừa rồi mới ‘ngươi rời ’, mà phải ‘các ngươi rời ’, mặc dù tình huống tồi tệ như thế rồi, nhưng còn tốt là, từ trong miệng tên ngốc này đưa ra bằng chứng bất lợi với Jarrett.

      Trận thế này là may mắn trong bất hạnh.

      " ràng là Ma tộc, lại dùng cái phương thức hèn hạ này để trốn tránh khế ước, còn làm liên lụy tới Shaluen, là quá ghê tởm!"

      "Cái đó. . . . . ."

      Cho nên , nàng rốt cuộc nên cái gì cho phải?

      A, đúng rồi!

      "Chuyện đau lòng ta cũng nhắc lại, nếu bây giờ là bạn tù, ít nhất trước tiên cho ta biết tên ngươi là gì chứ?"


      === ====== ====== ====== =====
      Tác giả có lời muốn : còn nhớ lúc trước từng đề cập tới phó bản Đại lục Ám Hắc chứ, sai, Jarrett bất hạnh bị ném tới phó bản này đơn độc cày thăng cấp. . . . . . khổ sở mà ╮(╯▽╰)╭

      Thang Mộ tiếp tục con đường ngồi tù, dầu gì còn có bạn tù, tranh thủ có thể đánh bài nha.

      Thiếu niên giờ ngươi rốt cuộc phải có tên sao? Ngươi có thể thuận lợi ra tên của mình sao? Ha ha ha, cảm giác làm ta bất hạnh vui vẻ.

      Ngoài ra, mọi người nên gấp, Jarrett trở về vẫn là rất tốc độ. . . . . . Ta muốn phải viết mấy chục chương rồi mới để cho trở lại, chỉ có các ngươi điên, ta cũng vậy nữa =3=.
      Last edited by a moderator: 29/6/16
      Trâu thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 93: Còn dám xui xẻo hơn chút sao?

      ". . . . . ."

      Vào giờ khắc này, Thang Mộ gần như cho rằng mình thấy được nước mắt bi thương của thiếu niên.

      Cái loại đau buồn này làm cho nàng gần như thể chịu nổi khi nhìn thẳng, cho nên nhanh chóng nhìn sang chỗ đông đúc chung quanh 20m, rồi sau đó. . . . . . có sau đó!

      lúc thiếu niên run rẩy đôi môi muốn mở miệng trong nháy mắt luồng chấn động kỳ quái xuất ở bên cạnh nàng, Thang Mộ theo bản năng xoay đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt lấp lánh sáng ngời.

      "Đại tiểu thư!!!"

      ". . . . . ." Cái xưng hô quen thuộc này.

      Bị động hồi tưởng lại ký ức đáng sợ, Thang Mộ lập tức nước mắt rơi đầy mặt.

      "Đại tiểu thư, phòng của đặc biệt."

      ". . . . . ." Em , uổng phí cho khuôn mặt ngự tỷ lãnh diễm cao quý kia của , còn dám lừa bịp hơn nữa sao?

      "Ah? Đại tiểu thư, bên cạnh sao lại có nhiều người nhìn chúng ta như vậy?"

      "Trọng điểm ở chỗ này đâu!" Thang Mộ đưa tay ra, bắt lấy cánh tay của cung thủ Beth*, "Nếu có thể xuất ở đây, có phải mang cái trang bị truyền tống đó hay ? Nhanh, dẫn ta !"

      *mấy chương trước dịch là Bối Ti (là phiên theo kiểu trung) giờ mình đổi hết thành tiếng .

      "Nhưng. . . . . ."

      "Nhanh!" Bây giờ chúng ta phải tận dụng cơ hội để trốn thoát, Phù La ở Thần điện ra được, chính là cơ hội tốt!

      "Dạ, ta hiểu."

      Em cung thủ vô cùng nhanh chóng khởi động trang bị truyền tống lần nữa, Thang Mộ chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ, rồi sau đó, cảm giác choáng váng quen thuộc truyền đến.

      Cho đến lúc hai chân rơi mảnh đất xa lạ, Thang Mộ rốt cuộc thở phào cái. . . . . . Mặc dù biết mình ở phương nào, nhưng cuối cùng phải ở trong lồng giam trắng kia, rốt cuộc, rốt cuộc trốn ra được. . . . . . Bị giam mười năm cái gì đó, là chịu nổi.

      A. . . . . . Giống như kết cục vẫn chưa có nghe được tên của thiếu niên ''trung nhị'' kia, bất quá, việc gì đâu nhỉ?

      "Nơi này là?"

      " biết."

      ". . . . . ." còn dám trả lời càng dứt khoát thêm chút sao?

      Chẳng qua, Thang Mộ yên lặng xoay đầu, cũng thể trách nàng ta được, dù sao trong lúc vội vàng nàng ta cũng có biện pháp để định vị, đợi chút. . . . . . Nàng cau mày, đột nhiên hỏi " sao lại truyền tống đến bên cạnh ta?"

      hỏi thôi, vừa hỏi, mặt Beth nhất thời lộ ra vẻ đau buồn.

      Nàng ta quỳ xuống, cúi đầu giọng : "Đại tiểu thư, xin tha thứ cho tội lỗi của ta."

      Giọng điệu áy náy này làm Thang Mộ gần như cho là nàng ta cho mình đội nón xanh (cắm sừng).

      " ràng? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

      "Ta là dùng thanh đoản kiếm kia để định vị."

      "Đoản kiếm?" Thang Mộ nhớ lại chút, rốt cuộc nhớ tới, hình như lần đầu tiên gặp mặt nàng ta dùng đoản kiếm kề cổ của mình, Jarrett bây giờ vẫn còn tức giận đấy, chỉ là, bây giờ nghĩ lại, cũng đều nhờ vào máu dính thanh đoản kiếm này nàng mới có thể trốn thoát được.

      "Đúng, đại tiểu thư, vô cùng xin lỗi."

      ", sao cả." Thang Mộ gãi gãi má, cho nên mới , nàng đối với cái kiểu này có biện pháp, "Khụ, gì kia, để bồi thường, trước tiên có thể giúp ta điều tra nơi này là nơi nào ?"

      "Vâng!"

      biết có phải là ảo giác hay , là trong nháy mắt, Thang Mộ gần như cho là mình nhìn thấy được ở người cung thủ tràn đầy tinh thần kia có hai cái tai lông lông cùng cái đuôi vẫy vẫy lung tung.

      Nàng ta là tinh linh chứ cũng phải là người thú, chắc là ảo giác nhỉ?

      Trước khi biết được tình huống ràng, Thang Mộ lặng lẽ cầm áo choàng lên, bao bọc lấy chính mình chặc chẽ, suy nghĩ chút, cũng đổi luôn bộ trang phục kỹ sĩ mà nàng mặc từ lúc ở thị trấn trước đó, nếu quả gặp phải kiểm tra . . . . . . Nàng yên lặng mở túi ra, nhìn chăm chú vào đống dược thủy dùng để thay đổi màu tóc, màu mắt, màu da cùng với kiểu tóc, khuôn mặt ..v..v.. ở bên trong, mặc dù rất muốn dùng, nhưng đến lúc đến đường cùng, cũng còn biện pháp.

      Beth, chắc cũng cần phải giúp nàng ta ngụy trang chứ? Ưm, cũng cần cố ý ngụy trang, biến thành bộ dạng đàn ông là tốt rồi.

      Sau khi suy xét kết thúc, nàng lại ở tại chỗ chờ đợi lát, rồi nhìn thấy cung thủ thong dong tới trễ, so với lúc bộ dạng của nàng ta chật vật hơn ít.

      Mái tóc vốn được buộc kiểu đuôi ngựa cao hình như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua, hoàn toàn xoả xuống, cánh tay, đùi toàn là vết thương, ngay cả như vậy, nàng ta vẫn tay che ở cánh tay trái ngừng chảy máu, bên nở nụ cười với nàng: "Xin lỗi, đại tiểu thư, ta về muộn."

      ". . . . . . Bây giờ phải là lúc chuyện này được ?" Thang Mộ lại có cảm giác muốn hộc máu, đáng tiếc nàng bây giờ phải là Mục Sư, hoàn toàn có biện pháp dùng Trì dũ thuật (Phép trị thương), lại nhìn lượng máu của Beth, nàng kinh ngạc phát , chỉ còn nửa! Hơn nữa pháp lực (lam/ mana) sắp hết, dáng sợ nhất là, độ mệt nhọc gần đến đỉnh điểm!

      Đây gần như là trạng thái trọng thương có được ?

      Nàng ta rốt cuộc vì sao có thể cười đến tự nhiên như vậy thế?

      Thang Mộ vội vàng từ trong túi ảo lấy ra dược thủy có thể đồng thời khôi phục máu cùng xanh và tím*, đưa tới trước mặt : "Uống nhanh !"
      *Các cột màu biểu thị cho máu, pháp lực (mana) và độ mệt nhọc trong game.
      Beth nhận lấy dược thủy, chút chần chờ uống ''Ực ực ực", lúc sau, nàng ta hết sức sùng bái nhìn vết thương người bắt đầu khép lại: " hổ là đại tiểu thư!"

      ", ta cảm thấy bây giờ phải là thời điểm cảm khái cái này." Thang Mộ mở bản đồ, sau khi phát vùng lân cận hầu như có điểm đỏ nào, tâm tình càng thêm phức tạp, điều này chứng minh cái gì?

      Chứng minh đối phương là giết chết toàn bộ kẻ địch rồi mới trở về!

      Điều này làm cho con tim của nàng dâng lên cảm kích cùng áy náy mãnh liệt, nếu vừa rồi nàng cùng có lẽ đối phương cũng gặp phải chuyện như vậy.

      Nhưng mà, hối hận là có chút ý nghĩa nào.

      Chẳng bằng làm tình huống bây giờ: " rốt cuộc gặp phải cái gì thế? Sao lại biến thành như vầy?"

      Cấp bậc của Beth sấp sỉ bốn mươi, còn cao hơn nàng chút, kết quả lại biến thành như vậy. . . . . . Nơi này, rốt cuộc là nguy hiểm cỡ nào?

      " biết."

      "Hả?"

      "Xin lỗi, đại tiểu thư, ta. . . . . ."

      Nhìn đối phương lại có khuynh hướng muốn quỳ xuống, Thang Mộ vội vàng dùng tay kéo nàng ta lại: " cần xin lỗi cũng được, biết có nghĩa là -- nhận ra đúng ?"

      " sai, ta chưa từng thấy ma thú có hình dáng này."

      "Như thế nào?"

      Beth cau mày, hồi tưởng rồi trả lời: "Toàn thân đen nhánh, cả mắt cũng đều là màu đen, rất kỳ quái. . . . . . Hơn nữa biết vì sao nha, bọn chúng ràng thực lực rất mạnh, nhưng vẫn xuống tay tàn nhẫn với ta, giống như là muốn bắt sống ta . . . . . . Nếu như phải là như vậy, ta chắc là có biện pháp thuận lợi thoát thân."

      Thang Mộ vừa nghe, vừa suy xét, đột nhiên, nàng ''phúc đến lòng cũng sáng ra'', vội vàng lôi kênh trò chuyện tổ đội ra, thử kêu lên.

      【 Jarrett, Jarrett, nghe được ? 】

      【. . . . . . Tỷ tỷ. 】

      Gần như là lập tức truyền đến hồi đáp tràn đầy ý vui mừng.

      【 Quá, quá tốt. 】

      Thang Mộ nước mắt rơi đầy mặt, cái này có nghĩa là nàng cũng bị truyền đến Đại lục Hắc Ám sao?

      là quá tốt.

      Nghĩ như thế, nàng hoàn toàn quên mất chuyện, đó chính là -- Đại lục Hắc Ám được chính thức xác nhận là khu vực nguy hiểm được ?

      Khi nàng phục hồi lại tinh thần đám điểm đỏ tới gần chỗ cách bọn họ 200m, có khuynh hướng bao vây, mà cấp bậc. . . . . . Thang Mộ gần như là lập tức bỏ qua dự định đối đầu.

      "Có nguy hiểm!" Thang Mộ nhanh chóng túm lấy Beth, "Còn có thể truyền tống chứ?"

      "Xin, xin lỗi, năng lượng dùng hết rồi."

      ". . . . . ."

      Thang Mộ bên lôi kéo Beth chạy trốn, bên nước mắt tuôn rơi, nàng rốt cuộc còn có thể xui xẻo cỡ nào nữa?

      Giống như để xác minh lời của nàng..., tốc độ ràng trội hơn bọn họ, kẻ dịch từ từ ép tới gần, trong miệng bắt đầu hô to những lời bắt đầu làm cho nàng rợn cả tóc gáy: "Giống cái! Lại có hai giống cái! Nòi giống của tộc chúng ta có hi vọng rồi!"

      ". . . . . ." Súc vật*, địa phương quỷ quái này rốt cuộc là có thế giới quang như thế nào vậy? !
      *Tiếng chửi


      === ====== ====== =======

      Tác giả có lời muốn : Thế Giới Quan của đại lục Hắc Ám, ta nghĩ mọi người có kiến thức uyên bác hẳn là cũng rất ràng. XDD

      Các ngươi vẫn muốn nhìn xem Tom ca rốt cuộc có thể có bao nhiêu xui xẻo, chứng minh, trước giờ vận số của nàng ta rất tốt phải sao?

      Ngày mai còn có việc, cho nên hôm nay trước hết viết nhiều như vậy , ít nhất. . . . . . Mọi người mong đợi em cung thủ lại ra sân sao? Ha ha ha, cái gì? Tên của Thiếu niên đó? Loại chuyện đó cũng đừng để ý làm gì! =3= gặp mọi người ở chương kế tiếp nha.
      Last edited by a moderator: 29/6/16
      Trâu thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 94: là còn có thể xui xẻo hơn đó!

      Sớm biết có kết quả như thế, nàng tình nguyện ngồi tù mười năm.

      -- đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Thang Mộ vào giờ phút này.

      Kể từ lúc xuyên qua tới nay, nàng chưa từng gặp phải nguy cơ như vậy, dù là lúc đánh quái trong rừng rậm ma thú cấp bậc của nàng cũng đủ để áp chế những ma thú khác nha, chứ giống như bây giờ, nàng bị đám quái vật có cấp bậc cao hơn mình ít nhất 10 cấp mười áp chế!

      Hơn nữa, thực lực mạnh còn chưa tính, chạy thế nào lại còn nhanh như vậy?

      Acc cung thủ chính của Thang Mộ được tăng thêm nhanh nhẹn, còn thêm cả tốc độ lẫn trốn nữa, mà bản thân Beth cũng là tinh linh, tốc độ cũng coi là chậm, song, dù như vậy, họ vẫn nhanh chóng bị đuổi kịp và bao vây.

      Cũng mãi cho đến lúc này, Thang Mộ mới phát , các ma thú vây quanh bọn nàng, hình như là bầy chó, ít nhất ngoại hình là cực kỳ giống, bị đám chó mực bao quanh gì đó? Nàng cũng phải đạo sĩ nên cần máu chó mực đâu!

      【 Tỷ tỷ, sao tỷ cũng đến nơi này? Tỷ ở đâu? 】

      【. . . . . . 】

      thể làm Jarrett lo lắng, đây là thứ duy nhất mà giờ phút này Thang Mộ có thể nghĩ tới, hơn nữa sau khi quan sát bản đồ, nàng phát phụ cận căn bản cũng có điểm xanh tượng trưng cho Jarrett, cái này ý là. . . . . . Nàng bây giờ cách rất xa, rất xa.

      【 Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì sao? 】

      , có gì, chỉ là hơi ngẫn ra chút, ha ha. 】

      【 Tỷ ở đâu? 】

      【 Tỷ sao? 】 Thang Mộ nhìn xuống bản đồ, rồi sau đó báo ra cái tên địa danh xa lạ .

      【 Chờ đệ, đệ lập tức chạy tới. 】

      【. . . . . . Ừ. 】

      Sớm biết cũng bị truyền đến Đại lục Hắc Ám, nàng nhất định dùng chai máu của Jarrett để làm vật định vị, nhưng mà, ai biết vận khí của nàng có thể xui xẻo thành ra như vậy. . . . . . Hối hận là dùng được.

      Hơn nữa, tại cũng phải là thời điểm suy nghĩ nhiều, bọn ma thú sắp đẩy các nàng vào tuyệt cảnh, hình như sắp nhịn được nữa rồi.

      "Đại tiểu thư, ta ngăn lại bọn họ, ngài mau!"

      Tinh Linh cung thủ vừa , vừa rút đoản kiếm bên hông ra, chắn ở trước người nàng, ở khoảng cách gần như vậy, cung tên của nàng ta vô dụng.

      ". . . . . . Thời điểm này nếu như bỏ , ta áy náy cả đời đúng ?" ra, trong nháy mắt khi nghe lời của Beth, Thang Mộ rất muốn chạy, đây là bản năng, nhưng mà, cũng chỉ là trong nháy mắt đó mới nghĩ như vậy thôi, mặc kệ như thế nào, trong túi của nàng còn có pháp bảo tất thắng có thể trực tiếp trở về đại, sở dĩ vẫn sử dụng, cũng chỉ là vì. . . . . . Còn muốn gặp lại Jarrett để tạm biệt.

      Hơn nữa, nếu như bây giờ mà nàng chạy , đoán chừng áy náy cả đời.

      Nếu chạy thoát, liều mạng lần có làm sao?

      Nghĩ như thế, Thang Mộ vô cùng quả quyết móc cung tên trong túi ra, bên chuẩn bị tốt để tấn công, bên : "Trang bị truyền tống của cần nhiên liệu gì?"

      "Ma tinh! Hơn nữa phải là cấp sáu trở lên." Khuôn mặt của Beth lộ vẻ khó xử, " người ta còn."

      Cấp sáu đúng là dễ kiếm, nhưng từ rất lâu trước kia, Thang Mộ từng phát tài về ma tinh lần, mặc dù phần lớn ma tinh đều giao cho Kirsten, nhưng trong túi ảo của nàng vẫn còn sót lại ít, gần như là lập tức, nàng từ trong túi ảo lấy ra ma tinh cấp bảy vứt xuống trong tay Beth, nhân tiện lấy chai máu của Jarrett.

      "Nhanh chuẩn bị cho tốt, để ta cản lại."

      "Các nàng muốn chạy trốn, bắt lấy các nàng lại!"

      Đám ma thú này có thể chuyện hiển nhiên là có chỉ số thông minh, sau khi kẻ cầm đầu hô lên như vậy, đám "Chó mực" còn lại chen lấn nhào tới chỗ bọn họ.


      Thang Mộ đẩy Beth sang bên cạnh, nếu như là bình thường nàng có thể dùng kỹ năng nhào lộn của hiệp khách để né tránh, nhưng bây giờ mục đích chủ yếu của nàng là cản đối phương cho nên nàng hoàn toàn thể chạy, chỉ có dùng xạ kích trói buộc, bắn ra nộ khí ... Có thể tạm thời phong tỏa kỹ năng của đối phương, mặc dù lực công kích đủ, nhưng chỗ mà nàng bắn trúng luôn là vô cùng. . . . . . Khụ, tế nhị, cho nên tạo ra tổn thương cũng tệ lắm, tối thiểu kẻ bị bắn trúng trong khoảng thời gian ngắn cũng mất khả năng hành động.

      Thế nhưng, cái này hoàn toàn đủ để đảo ngược tình hình.

      Bởi vì, trong ti tiện tự có kẻ ti tiện chuyên nghiệp!

      Lúc nhận thấy được phương hướng mũi tên của Thang Mộ kỳ lạ, bọn ma thú này tựa như ý thức được cái gì đó, rối rít tạm thời dừng động tác, rồi sau đó hai chân sau chợt dùng sức, nửa người bọn họ liền rơi vào chỗ đất tương đối mềm, "Gào" thuận theo gió phá vỡ bùn đất xông tới chỗ nàng.

      ". . . . . ." Cái này thể chống lại có được ?! Đây quả thực giống như chơi Plants vs Zombie, đánh tới nửa, toàn bộ bọn chúng đột nhiên học được cách bay lượn được ?! Làm cái quái gì thế hả!

      Sau khi mất phương hướng có thể tấn công, Thang Mộ bắn ra mũi tên mặc dù vẫn như cũ rơi vào người của bọn ma thú, nhưng căn bản đâm thủng!

      Coi như bọn chúng bị bùn đất làm hạn chế động tác và phương hướng, nhưng nàng muốn giết chết được con cũng phải tốn sức lực lớn, huống chi là ma thú từ bốn phương tám hướng chạy như bay tới.

      ở thời khắc tuyệt vọng, sau lưng nàng đột nhiên truyền đến tiếng vang "Lạch cạch", ngay sau đó, thanh vui mừng của Beth truyền đến: "Đại tiểu thư, làm xong!"

      "Lập tức mở!" Thang Mộ vừa tiếp tục bắn tên ra, vừa quay đầu lại kêu lên, có khả năng rời là tốt rồi, dù là cẩn thận mang theo hai con ma thú, mấy người liên thủ khẳng định cũng phải là vấn đề.

      Tất cả hình như đều phát triển theo phương hướng tốt đẹp, cảm giác quen thuộc khi gian bị vặn vẹo rất nhanh được Thang Mộ cảm nhận lần nữa, trong khoảnh khắc đó, nàng gần như kích động đến mức nước mắt tuôn trào -- Jarrett, tỷ tỷ đến đây!

      Song, nàng nên ôm mong đợi với vận số của mình.

      Cũng hoàn toàn quên mất, cái gọi là truyền tống, ra vô cùng dễ dàng bị cắt đứt .

      Tỷ như giờ phút này, ràng thấy được tia sáng hy vọng, nàng lại chỉ cảm thấy cơn đau nhói ở sau lưng, rồi sau đó cả người bị nguồn sức mạnh đè bẹp mặt đất, cho dù dồn hết sức mạnh toàn thân cũng thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn em Beth biến mất ở trước mắt mình, càng bi kích hơn là . . . . . cái trang bị truyền tống kia vì va chạm dữ dội, rơi xuống mặt đất, bể thành hai nửa, hoàn toàn thể dùng nữa.

      Coi như Beth được truyền chính xác đến bên người Jarrett, cũng có biện pháp dùng nó tới chỗ nàng.

      Thang Mộ cảm thấy, đời trước mình nhất định làm rất nhiều chuyện xấu, nếu . . . . . . sao lại lưu lạc tới cái trình độ thê thảm bây giờ chứ.

      lúc khổ sở, nàng đột nhiên cảm giác cổ lành lạnh, cứng đờ xoay đầu, nàng nhìn thấy cái móng vuốt sắc bén lóe ra ánh sáng lành lạnh.

      ". . . . . ."

      "Cái này chính là thứ gọi là giống cái sao?"

      "Đúng vậy, lão đại!"

      Con chó lớn đặt toàn bộ cái móng khổng lồ lưng Thang Mộ phát ra tiếng hừ cực kỳ có tính người: "Cũng có gì đặc biệt cả!" Rồi sau đó móng vuốt nhàng sờ mó, Thang Mộ thừa cơ lộn cả người lên lưng của nó, "Bắt được rồi! Dám chạy trốn ăn ngươi!"

      Dứt lời, nó nhanh chóng chạy trốn .

      Vốn ôm tâm tư chạy trốn, nhưng gần như trong nháy mắt lúc nó chạy Thang Mộ liền buông tha cái ý niệm này -- là quá nhanh, dùng nhanh như tia chớp có lẽ mới đủ để hình dung tốc độ của con chó lớn này, đến cuối cùng nàng gần như mở mắt nỗi, chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt cổ của đối phương, chôn đầu trong đám lông dày lưng nó mà phát điên.

      Ước chừng qua khắc (mười lăm phút) đồng hồ, nó rốt cục cũng ngừng lại, thở phào nhõm, Thang Mộ vô thức buông tay, rồi sau đó cả người từ lưng của nó lăn xuống, nằm ngửa ra, rồi sau đó, nàng nhìn thấy màn đặc biệt sợ hãi .

      Bầy chó lần lượt trở về, ràng lại nhao nhao đứng lên, rồi sau đó. . . . . . Hóa thành hình dáng con người; vẻ mặt, hành động, thế đứng ràng đều giống y như loài người, đầu vẫn như cũ là đầu chó, người cũng vẫn bao phủ lông dầy như cũ, phía sau mông là cái đuôi màu đen vung vẫy.

      Mà người cuối cùng hóa hình, là con chó lớn dẫn nàng trở về, được các ma thú khác gọi là lão đại, nó đứng thẳng hai chân sau, đột nhiên ngửa đầu, phát ra tiếng rống to "Gào --", xương cốt càng thêm phát ra thanh "rắc rắc rắc".

      Cho tới thời khắc này, Thang Mộ mới hậu tri hậu giác phát , bọn này. . . . . . Hình như phải chó, mà là sói?

      Mẹ ơi cứu mạng! Chó là bằng hữu của loài người, nhưng sói phải đâu!

      tàn khốc dường như lại muốn lần nữa tạo bi kịch cho nàng, sau khắc, Thang Mộ càng thêm kinh ngạc phát , con sói lão đại này thế nhưng lại hóa thân thành chàng trai ước chừng hai mươi tuổi, người trống trơn, lộ ra cơ bắp rắn nịt lại có vẻ quá mức vạm vỡ cơ bắp, quần áo duy nhất toàn thân chính là quanh eo mặc cái quần cụt bằng lông màu đen, che ở bộ phận chủ chốt.

      Chợt nhìn lại, diện mạo của vô cùng tương tự với người phương Đông; mắt đen, tóc đen; song, mặt lại là khuôn mặt Tây Phương điển hình, đường nét sâu sắc, cũng rất tuấn, có vẻ đẹp khác biệt của người đàn ông hoang dã.

      Hơn nữa, đỉnh đầu , hai cái tai lông lông màu đen dựng đứng lên, mông, cái cái đuôi cùng màu xù xù, từng cái vung vẫy, tiết lộ thân phận thực của .

      "Thú, người thú?" Thang Mộ cảm thấy đầu óc mình có chút đủ dùng, cho nên, cái Đại lục Hắc Ám chết tiệt này rốt cuộc là có thế giới quan như thế nào chứ hả?!

      Nghe được lời của nàng..., lỗ tai con sói Lão đại với diện mạo hoàn toàn khác với đồng loại khẽ nhúc nhích, nhìn về phía nàng, chuẩn bị gì đó, lại bị tiếng hoan hô truyền từ bên cạnh tới cắt đứt.

      " tốt quá! Ba mươi năm! Tộc của chúng ta rốt cuộc lại có giống cái rồi!"

      "Lão đại! Xin nhất định phải cùng nàng giao hợp, sinh ra đời sau mạnh mẽ!"

      "Đúng vậy! Lão đại, hi vọng của dân tộc chúng ta người của ngài!"

      "Lão đại cố gắng lên!"

      ". . . . . ." Thang Mộ yên lặng run rẩy, nàng phải nghe lầm cái gì chứ?

      Trong tiếng hoan hô của đám người sói, tên người sói này giơ cái tay lên cao, giống như nhận được mệnh lệnh, tất cả ma thú đều yên tĩnh lại.

      Trong im lặng ngột ngạt này, Sói Lão đại cúi người, nắm lấy cằm Thang Mộ, xít lại gần ngửi cái: "Ngửi có vẻ rất tốt, ta có thể ăn nàng luôn được ?"

      ". . . . . ."

      " thể!"

      "Lão đại! Xin đừng kích động a a a!"

      "Đúng vậy, lão đại ngài cần có thể cho chúng ta mà!"

      "Câm miệng!" Sói lão đại đứng lên, đạp cước vào cái mông con sói nào đó ở bên cạnh, cái thằng quỷ xui xẻo kia lập tức biến thành sao băng nơi chân trời.

      "Ngừng!" rất là khó chịu khẽ hừ tiếng, ra lệnh, "Đưa nàng đến sơn động của ta."


      === ====== ====== ====== =======

      Tác giả có lời muốn : xd¬dd mọi người suy đoán rất chính xác, sai, đây chính là thế giới người thú, nam nhiều nữ ít trong truyền thuyết ╮(╯▽╰)╭ Tom ca thân gặp thảm kịch out【Ê

      Vị Sói Lão đại mới vừa lên sân khấu này. . . . . . Khụ, gì kia. . . . . . Khụ khụ, mọi người an tâm, ngược nữ chủ gì đó ta biết làm đâu! Cho nên đừng lo lắng mà..., ừ
      Trâu thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 98: Tiếp tục cặn bả tiếp tục cặn bả

      "Tra . . . . ."

      "Tra tra tra[1] . . . . . ."

      [1]Cặn bả

      Đúng lúc Thang Mộ ra quyết định đám chim đen thui có diện mạo vô cùng kỳ lạ bay qua đỉnh đầu của nàng, trong miệng ngừng phát ra thanh như vậy.

      Ảo, ảo giác hả?

      Thế nào cứ cảm giác bị xem thường vậy ta?

      Nhất định là ảo giác!

      "Tra tra tra tra tra. . . . . ."

      ". . . . . ." Tiếng chim kỳ quái là quá đáng ghét!

      Thang Mộ nước mắt tuôn trào nắm tay lại, được rồi, ra nếu thực chạy trốn, về sau hồi tưởng lại nàng chắc chắn áy náy, lấy oán báo ân, thấy chết mà cứu cái gì đó, hợp với tam quan của nàng.

      Cảm giác mình hoàn toàn có thể liệt vào tấm gương người tốt điển hình, Thang Mộ cứ như vậy nhảy vực . . . . . . Nhảy vực. . . . . . Trong nháy mắt khi đón gió rơi xuống, nàng hiểu sao có loại ảo giác "Đây ra là phim võ hiệp", rồi sau đó chính là trận choáng váng, hỏng bét, nàng giống như bị chứng sợ độ cao.

      Cũng may vận khí của nàng còn chưa có bi kịch đến tột cùng, nàng lại bị ngất trung, hơn nữa còn giống với suy tính của nàng, thời điểm sắp rơi xuống đất sử dụng thêm kỹ năng Miễn thương (tránh tổn thương) của hiệp khách, cuối cùng cả bình máu trong miệng cũng có thể tiết kiệm được.

      Cho nên mới , sớm biết là có chuyện gì, Sói ca, rốt cuộc nhảy xuống làm chi vậy?

      Mặc dù trong lòng hơi chút oán trách, nhưng lúc thấy con Sói khổng lồ màu đen nằm nghiêng nhúc nhích mặt đất tất cả đều tan thành mây khói.

      Bởi vì có cây cối giảm xóc và sức sống mạnh mẽ của bản thân, Unruh cũng bị mất mạng ngay lập tức, chỉ là khắp người đều là vết thương cùng vết bầm tím lớn ; hiểu lắm về y thuật nên Thang Mộ nhìn ra xương và nội tạng của có bị tổn thương hay , song, vẫn có thể nhìn ra mức độ nghiêm trọng của tình huống bây giờ từ vũng máu to bên cạnh.

      ". . . . . . Này. . . . . ." Thang Mộ cẩn thận chọc chọc vào Sói ca trong vũng máu, sau khi thấy rằng có bất kỳ phản ứng nào hết sức quyết đoán lấy bình máu ra, cạy miệng Sói ca rồi rót vào, mắt thấy lượng máu của từ sắp thấy đáy khôi phục được 60%, nàng thở phào nhõm; Cũng tính rót tiếp bình thứ hai, bởi vì nếu như toàn bộ vết thương đều lập tức tốt lên nàng lại có cách nào để giải thích, hơn nữa khả năng khép vết thương của đối phương hình như rất mạnh, mặc dù tương đối thông thả, nhưng lượng máu xác thực là tự động tăng trở lại -- tự động hồi máu là ghét nhất!

      Hơi chút châm chọc điểm này xong, Thang Mộ lấy băng vải và thuốc mỡ từ trong túi ảo ra, chuẩn bị băng bó cho đối phương. Lúc này, trở ngại tới rồi. . . . . . Toàn thân đều là lông, làm sao có thể băng bó dược? ! Hoàn toàn thấy vết thương được ?

      "A! Có rồi!" Thang Mộ linh cơ vừa động, vô cùng tốc độ lấy cây kéo từ trong túi ảo ra, động tác nhanh nhẹn cắt bỏ lông cho Sói ca -- ngày trước chỉ nhìn thấy người ta cắt lông cừu, ngờ nàng cũng có ngày có thể cạo lông cho sói.

      "Roẹt roẹt", sau hồi cắt loạn, bộ lông vô cùng uy phong người Sói ca nháy mắt bay bay theo gió, chỉ để lại bề ngoài lồi lõm đồng đều giống như mặt trăng . . . . . . Khụ! Thang Mộ chột dạ ho khan tiếng, loại chuyện này cần để ý!

      Nàng cũng là vì cứu mạng người, cứu mạng người!

      Lần này, nàng rất thuận lợi giúp đối phương bao bọc kỹ lưỡng vết thương toàn thân, may mắn là thân thể của sói, nếu cái chỗ có chút lúng túng kia đúng là tiện xuống tay -- có thể coi là động vật mà đối đãi, là quá tốt!

      Sau khi làm xong mọi thứ, Thang Mộ xoa xoa mồ hôi đầu, hiên ngang lẫm liệt nhặt đám lông và máu sói tán loạn đất lên, kinh ngạc phát , thứ đồ chơi này có giá rất cao nha, dùng túi ảo bán lập tức làm cho túi bên eo của nàng giàu lên ít.

      Máu coi như tính , lông. . . . . . hình như cũng ít nha?

      Thang Mộ yên lặng nghiêng đầu, cặp mắt tội ác nhìn chằm chằm Sói ca, nôn nao muốn thử.

      Nhưng vào lúc này, bầu trời đột nhiên truyền đến mấy tiếng nổ lớn, thỉnh thoảng xen lẫn mấy tia chớp.

      ". . . . . . Vận khí này rốt cuộc kém cỡ nào chứ?"

      Thang Mộ xác định ''Trong rừng rậm gặp phải thời tiết dông tố, chết cũng mất nữa cái mạng à''; chừng, nàng và vị Sói ca này đều là nạn nhân của may mắn loại e, cộng hết vận may lại trị giá trực tiếp rơi xuống cuối bảng chữ cái, nếu làm sao cứ luôn gặp phải chuyện như vậy chứ.

      Cũng may, trời tuyệt đường người, nàng rất nhanh tìm được cái sơn động ở xa, căn cứ vào bản đồ bên trong cũng có cái gì kỳ quái, là nơi trú mưa tốt.

      Rồi sau đó, vấn đề lại tới, nàng làm thế xách Sói ca vào đây?

      Nếu như là khối thi thể đương nhiên áp lực rồi, túi ảo tự động phân giải thành các loại vật phẩm như "Lông của Sói ca", "Máu của Sói ca", "Trứng của Sói ca" ....., nhưng vấn đề là vẫn còn sống nha!

      Giết chết rồi cất vào túi ảo. . . . . . Coi như lại đổ đống bộ phận trở ra cũng còn biện pháp phục hồi như cũ được ?

      Bản thân Cung thủ chủ yếu là tăng nhanh nhẹn, sức mạnh và độ bền bẩm sinh đều cao, Thang Mộ thử kéo chân sau của Sói ca tiếp, nhưng chỉ được mấy bước liền kéo nổi nữa.

      Mắt thấy sét đánh đỉnh đầu càng lúc càng lớn, tia chớp cũng càng ngày càng đến gần mặt đất, Thang Mộ biết có bao nhiêu ước muốn đạp cho Sói ca đạp để cho tự mình đứng lên , nhưng đối phương bất kể thế nào cũng có dấu hiệu tỉnh lại, cuối cùng, nàng thể nhịn được nữa vươn tay áp mặt đối phương : " biến thành người giùm tôi chút chết sao?!"

      Ngay sau đó nàng: ". . . . . ."

      đúng là biến thành người rồi!

      Thang Mộ hộc máu, sớm biết đơn giản như vậy, vừa rồi nàng tốn sức như vậy rốt cuộc là tại sao hả?

      Chỉ là, bây giờ phải là thời điểm oán trách điều này, lần này, nàng vô cùng thuận lợi kéo đối phương vào trong sơn động; gần như là chân trước vừa mới tiến vào thân cây cách đó xa cũng bị sét đánh bể thành hai nửa; trơ mắt nhìn chăm chú vào cái cây trong nháy mắt biến thành than kia, Thang Mộ nuốt nước miếng, dọa người nha.

      Tiếp đó, chuyện càng phiền não hơn lại tới.

      Bởi vì kéo vào, toàn bộ băng vải sau lưng Sói ca đều dính bùn đất, song cái này còn chưa tính, vấn đề là, bởi vì thân thể lại, băng vải lúc trước vất vả mới băng bó xong giờ toàn bộ đều lỏng ra, dưới tình huống vết thương sau lưng cũng có gì che chắn xảy ra ma sát với mặt đất, vết thương lần nữa bắt đầu chảy máu.

      tóm lại, là nát bét.

      "Này! Tôi có thể mặc kệ hết mà bỏ lại được chứ?"

      " lời nào coi như chấp nhận à!"

      Nhưng vào lúc này, Unruh đột nhiên nhíu nhíu mày, phát ra tiếng tương tự với "È hèm" nhè .

      ". . . . . ."

      Được rồi, vận khí của nàng chưa bao giờ tốt cả.

      Thang Mộ cúi đầu nhận mệnh, bắt đầu băng bó lần nữa, ước chừng tốn 30 phút nàng mới hoàn thành tất cả công việc, rồi sau đó nàng liền hối hận -- sớm biết toàn thân đều là vết thương, trực tiếp gói như Xác Ướp bớt việc rồi!

      Chỉ là, khoa học.

      Thang Mộ sờ sờ cằm, nàng chú ý tới chuyện kỳ quái, mới vừa rồi, nàng cắt bỏ lông toàn thân của Sói ca, nhưng mà sau khi biến thành hình người chỉ có hai nơi là có lông toàn thân Unruh, chỗ là tóc. . . . . . Thang Mộ hơi chột dạ nhìn cái đầu tóc y như chó gặm của đối phương, quyết đoán dời ánh mắt ; còn nơi khác chính là chỗ quần soóc ở nửa người dưới, ràng tóc tai đều loạn cào cào, tại sao chỗ cái quần chút tổn thương cũng có, cái này quá kỳ quái à nha!

      Cho nên , đám lông quần rốt cuộc là đến từ chỗ nào vậy ta?

      Sau khi cẩn thận nghiên cứu mà được kết quả gì, dông tố bên ngoài cũng sắp kết thúc; Thang Mộ đột nhiên ý thức được, tại hình như là cơ hội chạy trốn rất tốt, ai cản trở; mà nhìn vào bản đồ, trong rừng rậm có đàn đàn quái vật, nhưng cũng phải tránh né được, hơn nữa Jarrett chạy tới đây, nếu như có thể thuận lợi tiếp ứng còn gì tốt hơn rồi.

      Dù sao Unruh cũng cứu được rồi, dù là bây giờ rời , nàng cũng có áy náy gì lắm.

      Nghĩ như thế, Thang Mộ quả quyết đứng lên, suy nghĩ chút, hay là đem chai thuốc mỡ và chút băng vải lấy từ chỗ Jarrett bỏ vào trong tay Unruh ; tốc độ hồi máu của còn nhanh hơn lúc nãy, đại khái dùng thêm lần thuốc nữa là có thể khôi phục.

      Nhưng mà, giống như trước đây, kế hoạch vĩnh viễn chỉ là kế hoạch, trong nháy mắt lúc Thang Mộ rút tay về chuẩn bị rời , bàn tay nóng hầm hập đột nhiên bắt được cổ tay của nàng.

      "! ! !"

      Bởi vì động tác đột nhiên của Sói ca làm Thang Mộ bị dọa sợ, cứ như vậy hề đề phòng bị đối phương kéo đến giữ chặt trước ngực.

      ". . . . . . Này!"

      " mát. . . . . ."

      thanh càu nhàu như đến từ trong mộng, hơn nữa nhiệt độ nóng bỏng phía dưới người khiến Thang Mộ hậu tri hậu giác ý thức được -- Sói ca, hình như phát sốt?

      khoa học!

      ràng là sói mà phát sốt cái gì chứ?

      Nếu là người thú cũng đừng coi mình thành nữ nhân vật chính sướt mướt ? !



      === ====== =======
      Tác giả có lời muốn : nhìn , tiến triển cỡ nào sướt mướt chứ, vấn đề duy nhất chỉ là. . . . . .tên Unruh này phải nam chủ nha ╮(╯▽╰)╭

      Nếu các tình cảm thấy ta giết chết có thể an tâm , so với ngủm, ta càng muốn để cho sống mà chịu tội nha!

      Bởi vì tên này mà bà con lại ta là cặn bả rồi còn muốn vứt bỏ ta, các tình à, Lưu Ly sắp bắt đầu hóa hắc à ~~

      Hưm hưm 【 các loại vẻ mặt u mặt chạy ngang qua 】

      bị doạ sợ chứ ha ha ha 【 chống hông cười to
      Last edited by a moderator: 29/6/16
      Trâu thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 99: Luận về tính hợp lý của nón xanh.

      Theo tiến triển bình thường, giờ phút này nữ chủ nên "Ưm" tiếng, dùng thân thể lạnh như băng giúp nam chủ hạ nhiệt độ.

      Vấn đề là ở chỗ, Thang Mộ hề con đường bình thường. Khi phát sức lực của đối phương quá lớn, dù làm thế nào cũng chạy trốn được, nàng thở dài, hơi đồng tình liếc nhìn Sói ca ở bên dưới mình cái, thấp giọng xin lỗi: "Ai bảo chịu buông ra chứ? Ta chỉ có thể thực xin lỗi thôi."

      Dứt lời, nàng yên lặng cong đầu gối lên, mạnh mẽ húc vào giữa hai chân của tên người sói.

      "! ! !"

      chứng minh, cho dù là hôn mê, khi bộ phận quan trọng bị công kích, bản thân giống đực vẫn có phản ứng dữ dội, ví dụ như giờ phút này, Sói ca từ tư thế ôm lập tức biến thành quăng bỏ mà ôm lấy. . . . . . Khụ.

      Thang Mộ được thể lăn vòng, thuận lợi từ trong ngực người nào đó thoát ra.

      Nàng nhanh chóng bò dậy thở phào cái, ra . . . . . . Nàng đập trúng chắc cũng phải quá mạnh đâu nhỉ? Khụ, sau này chắc cũng có di chứng gì đâu, hơn nữa xử nam gì đó, coi như có phế chăng nữa chắc cũng có quá nhiều cảm xúc đâu nhỉ? Dù thế nào nữa căn bản biết cái kia dùng làm gì mà!

      Ừ, khẳng định có chuyện gì!

      Sau phen thiết lập lại tâm lý, Thang Mộ lần nữa sắp xếp chương trình chạy trốn vào lịch trình, rồi sau đó, chân tay bước ra ngoài sơn động.

      Đúng lúc này, cái tay đột nhiên bắt được mắt cá chân của nàng.

      ". . . . . ." Đừng níu kéo như vậy mà!

      lúc Thang Mộ nhịn được quay đầu lại, lúc tính toán cho Sói ca thêm cước nàng nước mắt tuôn trào nhìn thấy, đối phương lại mở to mắt. . . . . . Mở to mắt. . . . . . Mở to mắt. . . . . .

      Cứu mạng! ! !

      Vận khí của nàng thể tốt hơn chút sao?

      Lại nhìn lượng máu cái, meo, khôi phục hơn phân nửa được ? Lặng lẽ tính toán chênh lệch lượng máu và đẳng cấp của mình với đối phương, Thang Mộ co quắp mặt, lộ ra nụ cười vặn vẹo: "... tỉnh rồi à?"

      " khó coi."

      ". . . . . ." Đây là có thù oán với nàng sao? Có muốn vừa tỉnh lại liền bị người ta đánh hay hả?!

      Unruh liếc nhìn Thang Mộ, nghiêng đầu : "Ta sao, phải khóc."

      "Éc. . . . . ." Thang Mộ ngẩn ngơ, cảm giác đối phương thần kì hiểu nhầm rồi, ảo giác sao?

      lúc sững sờ, Sói ca thử tự mình ngồi dậy, trong quá trình này mơ hồ phát ra mấy tiếng kêu rên, cuối cùng thành công ngồi tựa lưng vào tường, nhanh nhẹn tháo vải băng bó tay chân ra; Thang Mộ phát , chẳng biết lúc nào những vết thương tính là quá nặng kia khép lại, chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.

      "Là băng bó cho ta?"

      "Ừ." Thang Mộ gật đầu, đây cũng phải láo.

      " lấy băng vải và thuốc ở đâu?"

      "Cái này. . . . . ."

      "Làm sao xuống đây được?"

      "Cái đó. . . . . ."

      "Xảy ra chuyện gì với tóc của ta? Hơn nữa. . . . . . Ahhh, sao lại đau thế này. . . . .."

      "Khụ khụ. . . . . . Cái này, cái đó. . . . . ." Thang Mộ hộc máu, có cần vừa mới tỉnh lại tính sổ hay chứ, như thế chút cũng đáng !

      "Hả?" Chẳng biết lúc nào, Sói ca đột nhiên sáp tới, dùng tay nắm lấy cằm Thang Mộ, xoay mặt nàng qua lại mấy lần, "Thôi , giống cái, quả nhiên có chuyện gạt ta."

      là chột dạ, Thang Mộ nhìn chỗ khác, dám đối diện với ánh mắt của , lại , nếu như biết được việc nàng làm trước đó, có thể bị ăn sạch hay ?

      "Ngẩn người cái gì?" Unruh bất mãn , buông lỏng tay ra, đánh giá nàng từ xuống dưới, đột nhiên xoay đầu sang chỗ khác, thanh lại kéo dài truyền đến, "Để xem, vì cứu ta, chờ sau khi đứa bé sinh ra, cứ làm phối ngẫu của ta thôi."

      ". . . . . . , cần khách khí." Thang Mộ lặng lẽ lau vết máu ở khóe miệng, dù đến chuyện nhất định sanh được đứa bé nào phối ngẫu cái gì đó, nàng lòng ‘’xin miễn thứ cho kẻ bất tài này’’.

      " cần tự ti, mặc dù nhìn có vẻ rất yếu ớt nhưng chuyện ở trong tộc là do ta quyết định." Unruh khoanh tay, hừ , "Sau khi có phối ngẫu, ta liền thể giao phối cùng giống cái mạnh mẽ khác, cho nên phải cố gắng chút, sinh nhiều đứa bé có thực lực mạnh mẽ mới đủ để bù đắp tổn thất của tộc chúng ta."

      Sinh · muội · ngươi !

      Thích cùng ai giao phối cùng người đó giao phối ! Loại giọng điệu như ban ân này là cái quái gì hả? Chẳng lẽ nàng lại như vậy kém như vậy sao chứ!

      , trọng điểm ở nơi này.

      lúc Thang Mộ rối rắm, Sói ca đột nhiên lần nữa tiến lại gần, hai mắt nhìn chằm chằm mặt của Thang Mộ: "Sao trả lời?"

      Thang Mộ nắm chặt tay, vì sao trả lời? Là sợ vừa ra nhịn được mà bùng nổ được ?!

      Unruh đợi được câu trả lời nên nhịn được nhìn về phía đôi môi của giống cái, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, đột nhiên tâm niệm khẽ động, mơ hồ lầm bầm: ''Nhìn có vẻ ăn ngon lắm."

      Thang Mộ chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, nàng vội vã lui về sau hai bước: "Ta ăn ngon chút nào đâu, thịt ít, da dầy, xương còn cứng nữa!" Sau lưng áp vào vách. . . . . . Tại sao nàng ở trong sơn động a a a, muốn chạy cũng có chỗ để chạy được ?

      Đối phương vẫn từng bước tiến tới gần.

      "Chờ, chờ chút. . . . . ."

      lại muốn ăn từ đầu? Là muốn ăn não sao? , là đáng sợ. qaq

      Tại sao đôi môi giống cái nhìn có vẻ mềm mại như vậy, đây chính là khác biệt giữa giống đực và giống cái sao? là muốn nếm thử chút.

      Lối suy nghĩ bất đồng, sóng não hai người này từ trước xác định ràng ‘’bất kể thế nào cũng thể kết nối được’’.

      Nhìn Unruh , xem ra hết sức nghiêm túc nổ lực để nếm thử, mà nhìn Thang Mộ , xem ra nàng sắp bị diệt khẩu.

      Vì vậy nàng chút khách khí nào lặng lẽ móc con dao găm từ trong túi ảo ra, đưa mũi nhọn trực tiếp nhắm ngay chỗ yếu ớt của đối phương; với khoảng cách này thể nào cũng có thể gây trọng thương nhỉ?

      Ngay lúc Unruh sắp tiến lại gần và Thang Mộ sắp đâm tới quả cầu lửa lớn đột nhiên bay tới, đập bay người sói ra ngoài.

      "! ! !"

      Bị hù dọa, Thang Mộ run tay cái, con dao găm kia liền "Leng keng" tiếng rơi xuống đất.

      "Tỷ tỷ."

      ". . . . . . Ja, Jarrett?" Nàng theo bản năng xoay đầu, lại thể tin dụi dụi mắt, lại mở hệ thống ra xác nhận lại mới phát chàng trai trước mắt phải là ảo giác của nàng, là chân tồn tại .

      Mũi của nàng hiểu sao có chút cay cay, ràng mới tách ra bao lâu, nàng lại cảm thấy giống như lâu thấy Jarrett rồi, hơn nữa, giống như lập tức có cảm giác an toàn, cần sợ gì nữa.

      "Rốt cuộc, tìm được tỷ rồi."

      Ma Pháp Sư áo đen như thế rồi bước tới gần nàng, mà lúc này Thang Mộ cũng mới nhìn , mặc dù mặt mũi của Jarrett coi như sạch , nhưng người lại có ít vết máu khô hoặc là chỉ mới khô nửa, mái tóc vẫn luôn buộc lên chẳng biết lúc nào xõa ra, cả người có vẻ rất nhếch nhác.

      Tim Thang Mộ căng thẳng, vội vàng nghênh đón: "Đệ sao chứ? Bị thương à? Chỗ nào? kịp thời chữa trị sao? Tỷ phải cho đệ bình máu dự phòng sao? Đệ. . . . . ."

      Trước khi nàng đưa tay chạm tới đệ đệ mình bị cái tay khác kéo lại; Unruh chẳng biết lúc nào kiên cường bò dậy, lại bị bỏ quên rất lâu nên rất là khó chịu nhìn nàng cái, lại nhìn Jarrett cái: " là đệ đệ ?"

      ". . . . . . Vâng"

      "Như vậy", Unruh cau mày, "Như vậy, theo Lão Wembley , chính là chú em (em trai của chồng) hay là cậu em vợ nhỉ? Chậc, phiền phức, như vậy ta liền tha thứ việc lúc nãy cậu ta dám ra tay với ta vậy". Vừa , bên cánh tay vừa dùng sức, kéo giống cái ngây người ôm về trong ngực.

      Jarrett nhíu nhíu mày, kéo lại cái tay khác của tỷ tỷ mình: "Tỷ tỷ, là ai?"

      Tay trái tay phải của Thang Mộ bị hai người kéo, chẳng biết tại sao, đột nhiên có chút cảm động. . . . . . cách nhiều năm, nàng cũng rốt cuộc có thể được diễn Mary Sue phen rồi sao?

      Đợi nào...! Bây giờ phải là thời điểm nghĩ cái này!

      Tự giác có chỗ dựa dẫm, Thang Mộ lập tức triển lộ bản tính cặn bả, "Pặc" cái liền vẫy khỏi bàn tay của người sói, rồi sau đó nhảy tới sau lưng đệ đệ mình, lên án : "Ta biết !"

      ". . . . . ." Tỷ tỷ coi đệ như đứa ngốc sao?

      ". . . . . . Giống cái, lá gan của rất lớn!" mặt của Unruh trầm xuống, dùng trực giác kinh người phát cái quan hệ "Tỷ tỷ" và "Đệ đệ" này hình như cũng phải đơn giản như vậy. Trong nháy mắt này, Người sói bỗng nhiên nhớ tới Lão Wembley từng với rằng "Phải coi trọng giống cái của mình, cẩn thận bị cắm sừng!".
      Chính là tình huống thế này sao? Nghĩ đến chỗ này, hung tợn trừng mắt về phía Thang Mộ quát, " dám cắm sừng ta sao?"

      ". . . . . . Này! Đừng kiểu dễ làm cho người ta hiểu lầm được ? Ta và căn bản phải là loại quan hệ có thể cắm sừng lẫn nhau mà!"

      "Ta nghĩ sai rồi?" Unruh sững sờ, ở trong lòng cẩn thận phân tích lại lời của Lão Wembley, hỏi lần nữa, " sai! là nữ nhân của ta, trừ ta ra mà dám tìm giống đực khác chính là cắm sừng ta."

      "Nên mới , rốt cuộc ta là nữ nhân của khi nào thế? !" Thang Mộ quát.

      Unruh càng lớn tiếng rống lên: "Trong bụng đều có thằng nhãi của ta rồi, sao lại phải là nữ nhân của ta hả? !"

      ". . . . . ." là tự bê đá đập vào chân của mình.

      Thang Mộ há miệng, chuẩn bị thêm gì nữa, đột nhiên cảm thấy có chút đúng lắm, từ lúc nào nhiệt độ trong sơn động lại hạ xuống thấp như vậy chứ?
      === ====== ====== ====
      Tác giả có lời muốn : Đúng vậy à, đến tột cùng là vì sao lại lạnh như vậy chứ ta, Tom ca đoán được chưa? Thôi, dựa vào trí thông minh của thể trông cậy vào được rồi!
      Last edited by a moderator: 29/6/16
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :