Chương 89: Dao nĩa ơi dao nĩa[1]
[1]Nguyên văn là bộ dụng cụ ăn uống (dao, chén, nĩa, muỗng…)
Thang Mộ rất khó để truyền đạt ràng cho đối phương.
ra thay vì là khó, bằng là mất mặt. . . . . . Mặc kệ là Ngựa đực đại thần hay là ** đại thần, cái Tên nào cũng gây bùng nổ được ? !
ra quả giống như là nhà hàng Tây mà kêu ‘cho ta tô mì dầu hành’ vậy! Tràn đầy sai trái và đầy mùi được chứ!
"Nếu muốn cần phải ."
"Cám ơn!" Thang Mộ lập tức cảm động nước mắt rơi đầy mặt, Ảnh chiếu của nữ thần cũng là nữ thần nha! Cỡ nào dịu dàng cỡ nào thiện lương cỡ nào hiểu ý người, ôi! Đúng là có ý nghĩa nha!
", người phải cám ơn ra là ta mới đúng." Ảnh chiếu Nữ thần nghiêng đầu nở nụ cười, mái tóc màu trắng dài đến mắt cá chân, cùng pháp bào trắng noãn càng tôn lên rực rỡ của nàng ta, vừa di chuyển, hai chân mịn màng sáng bóng như bạch ngọc hơi lộ ra -- nàng ta thế mà mang giày, lòng bàn chân dính bụi sao?
Rồi sau đó Thang Mộ ý thức được mình hình như nghiêng đầu quá lâu rồi.
"Kể từ khi bản thể của nữ thần rơi vào trạng thái ngủ say, thần lực của ánh sáng dần dần suy tàn, rất lâu rồi, người nào còn có thể nhìn thấy ta nữa." Ngón tay của Ảnh chiếu Nữ thần chỉ về phía Điện Thần Thuật Sư rộng rãi đó, tiếp, "Ngày xưa thỉnh thoảng còn có người có thể nghe được thanh của ta, cùng ta trò chuyện với nhau, nhưng bây giờ, người cũng có."
"Cám ơn ngươi xuất , để ta có thể lần nữa trao đổi cùng người khác."
Đối mặt với lời cảm tạ chân thành của đối phương, Thang Mộ gãi gãi đầu, hơi lúng túng, cho nên mới , nàng quen đối mặt với loại tình huống như thế này!
"Cái đó. . . . . . cần khách khí, ngài có thể gọi ta. . . . . . Kate."
"Kate sao? Tên rất dễ nghe." Ảnh chiếu lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng, "Nữ thần từng ban cho ta cái tên, gọi là Phù La."
"Phù La?"
"Ừ, ngôn ngữ rất cổ xưa, ý nghĩa là bông hoa ánh sáng."
A. . . . . . thương tâm. . . . . .
Thang Mộ nghĩ như thế, so với đối phương, tên của nàng càng thêm điên rồ.
Loại cảm giác bi thương khi nữ thường dân gặp phải Bạch Phú Mỹ này là chuyện gì xảy ra?
rối rắm, nàng đột nhiên nghe được hồi thanh "Tinh tinh tinh", lúc đầu giống như tiếng mưa rơi, rồi sau đó lại có chút tương tự với thanh như hồi còn khi dùng chiếc đũa gõ vào ly thủy tinh, thanh này dần dần gia tăng, càng về sau, lan tràn đến toàn bộ điện thờ.
Nhưng là. . . . . . Thang Mộ nhìn bốn phía chung quanh, phát , người có thể nghe được hình như chỉ có nàng và Phù La.
"Cái này là. . . . . ."
"Ngươi quả nhiên có thể nghe được." Phù La nhấc váy, bước nhanh hai bước, quay đầu lại cười, " theo ta, ta dẫn ngươi chỗ hay lắm."
"A. . . . . . Đợi nào...!"
Vì vậy, Thang Mộ chạy theo nữ thần hoang dã . . . . . . Đợi nào...!
Xuyên qua điện phủ khổng lồ, hai người cuối cùng dừng ở đường cùng, nơi đó trừ vách tường trắng cao lớn, có gì cả.
Chỗ hay. . . . . . Chính là chỗ này?
Thang Mộ nhìn vách tường chút, thầm nghĩ: chẳng lẽ là muốn cho nàng tới để vẽ Graffiti hả? Uhm, có thể suy tính vẽ bức tranh Jarrett tiến công (?)!
lúc suy tư, màn làm cho nàng kinh ngạc xảy ra.
Cả người Phù La xuyên thấu vào trong tường.
"Ah?"
Nghe được tiếng kêu kinh ngạc của nàng, Phù La quay đầu lại, tạo hình nửa người bên trong tường nửa người ở ngoài tường, gây đả kích lớn cho Thang Mộ.
Đối phương lại giống như phát giác gì, chỉ : ''Cùng ta vào nào."
Sau đó, nàng ta tiến vào.
Thang Mộ nhìn chăm chú vào khoảng người trước mắt, sau khi xác định vừa rồi mình tuyệt đối phải là nằm mơ đưa tay dò xét -- quả nhiên, bàn tay tiến vào bên trong vách tường.
Rồi sau đó là cánh tay, sau đó nữa là nửa người . . . . . .
Mới vừa tiến vào, Thang Mộ bất giác trừng lớn hai mắt.
Đây chính là . . . . . . bên trong chứa Càn Khôn trong truyền thuyết à?
"Cái này là. . . . . ."
"Thần trì (Ao của thần linh)."
Giống như Phù La , đài phun nước khổng lồ đứng sừng sững ở bên trong vách tường, khác biệt chính là, trong ao có nước, đài phun cũng phải phun ra nước, mà là đủ loại điểm sáng có kiểu dáng, nhiều màu sắc khác nhau, cách khoảng thời gian, chúng liền từ đáy ao ra, rồi sau đó theo đài phun phún lên cao, rồi lặng lẽ rơi xuống những bình thuỷ tinh lơ lửng trong khí.
thanh mà Thang Mộ nghe được, vốn là từ nơi này tới.
"Nơi này chất chứa tất cả những nguyện vọng của những ai thờ phụng nữ thần."
Phù La nhàng nhảy ra, cả người rơi xuống đỉnh của đài phun, nàng ta đứng yên ở phía , ngón tay chỉ về phía mười hai bình thuỷ tinh chứa điểm sáng xoay vòng quanh: "Từng màu sắc đại biểu cho mức độ tín ngưỡng, màu trắng là sâu nhất, màu đen là cạn nhất."
"Cho nên, nguyện vọng của những người trong bình thủy tinh màu trắng là được nữ thần quan sát cũng như thực trước tiên."
"Chỉ là, đó là chuyện lâu trước kia." Phù La lần nữa nhảy lên, lần này, nàng ta rơi xuống đỉnh bình thủy tinh khổng lồ màu trắng, "Bây giờ ta, có năng lực thực bất kỳ nguyện vọng nào nữa."
"Ngươi tin nữ thần sao?"
"Ta. . . . . ." Thang Mộ vô cùng muốn lời lòng "Nàng tin", nhưng lại cảm thấy hơi tàn nhẫn.
Đối phương hiểu cười cười: " tin cũng sao cả, dù sao, theo thời gian trôi qua, người thờ phụng nữ thần đại nhân càng ngày càng ít, trước đây, cái bình này mỗi ngày luôn chứa đầy ấp, giống tại. . . . . ."
Thang Mộ nhìn về phía cái bình dưới bàn chân nàng ta, phát điểm sáng chỉ chiếm chỗ chừng phần mười, ngược lại trong bình màu đen, gần đầy tới miệng, bất quá cái này ra cũng rất bình thường; tựa như ở đại, mặc dù nàng tin thần thánh, nhưng trước cuộc thi cũng rất thích cầu nguyện, xin các Thần Tiên phù hộ mình.
"Muốn đến xem nguyện vọng của mọi người ?"
"A? Có thể chứ?"
"Ừm!" Phù la gật đầu, mỉm cười , "Mặc dù cách nào thực nguyện vọng của mọi người, nhưng . . . . . . Chỉ là lắng nghe thôi, vẫn có thể làm được -- đây cũng là chuyện duy nhất ta tại có thể làm được, phải sao?"
Thang Mộ tới bên đài phun, lặng lẽ bốc lên điểm sáng, phát nó thế nhưng lại mềm mại qq, rất giống kẹo mềm trái cây, ngay lúc bắt lấy nó, câu đột nhiên xuất ở trong đầu nàng -- nữ thần đại nhân tôn kính ơi, xin làm cho cha của con đừng bắt con ăn cà rốt nữa!
". . . . . ."
Quả nhiên, dù thời đại gì, nguyện vọng đều là đủ loại . . . . . .
Nơi này, có thể có nguyện vọng của Jarrett hay đây?
Thang Mộ đột nhiên nghĩ như vậy, rồi sau đó nở nụ cười, cho dù có, nàng cũng có biện pháp tìm được.
"Phù La."
"Cái gì?"
"Thường cách khoảng thời gian nơi này thu thập nguyện vọng mới của mọi người, như vậy, những thứ trước đó thực được sao?"
"Tiêu tán." Phù La ngồi ở miệng bình, hai chân trắng noãn nhàng đập vào thân bình, "Sau khi đến thời gian nhất định, những nguyện vọng này tự động tiêu tán."
"Như vậy à. . . . . ."
"Ta này, Kate."
"Cái gì?"
"Ngươi. . . . . . lưu lại, có được hay ?"
". . . . . . Hả?" Thang Mộ kinh hãi, đây là cái phát triển thần thánh gì đây?
"Ta là , mặc dù ta có cách nào trao đổi với Thần Thuật Sư khác, nhưng có thể dùng sức mạnh còn lại của nữ thần đại nhân để ban bố thần dụ -- ta phong ngươi làm Thánh nữ có được ? Như vậy chúng ta có thể được ở cùng nhau."
, so với Thánh nữ, nàng ra là thặng nữ ( ế) rồi?
Nghĩ cái gì thế!
Thang Mộ đập tan suy nghĩ phát tán trong đầu, hỏi "Tại sao đột nhiên phải làm như vậy. . . . . . chứ?"
"Bởi vì," Phù La cúi đầu, vẻ mặt xem ra có mấy phần u buồn, "Nếu như ngươi rời , biết lúc nào mới có thể lại gặp được người có thể chuyện với ta; ta là vì chế ước (quy định), thể rời khỏi thần điện này, cho nên. . . . . ."
Mặc dù đối phương xác thực rất đáng thương, nhưng lý trí cho Thang Mộ. . . . . . tuyệt đối thể đồng ý đâu!
Trước mắt nàng vẫn còn "Bỏ nhà ra ", ngộ nhỡ trở lại, trời mới biết xảy ra cái thảm kịch gì.
"Xin lỗi. . . . . . Nếu như làm cho ngươi bối rối, xin làm như cái gì cũng chưa nghe thấy."
''Xin, xin lỗi. . . . . ." Dù là nhìn đối phương có vẻ rất bi thảm, nàng quả nhiên vẫn là có biện pháp đồng ý, "Nếu như sau này có cơ hội, ta cũng tới thăm ngài, cùng đến với đệ đệ ta."
"?"
Đối mặt với ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của đối phương, Thang Mộ kìm lòng được gật đầu: "Ừ."
" tốt quá."
Phù La vừa như thế, vừa cười vô cùng rực rỡ sáng lạn.
Khuôn mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng, lúc này lại cười rộ lên như vậy càng trở nên xinh đẹp thêm, giống như rộ đóa hoa tùy ý nở rộ dưới ánh mặt trời.
Vị Ảnh chiếu Nữ thần này vừa cười, vừa chuẩn bị thêm gì nữa, đột nhiên sắc mặt nghiêm lại, xoay đầu nhìn sang phía chánh điện.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hơi thở . . . . . . .Ma tộc"
". . . . . . Hả?" Đây là cái tiến triển thần thánh gì?
Cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, Thang Mộ vội vàng theo Phù La chạy ra ngoài, Thông đạo Ma tộc bị nàng phong bế phải sao? Tại sao còn có thể xuất hơi thở Ma tộc chứ?
Rồi sau đó, nàng rốt cuộc gặp phải tình huống tệ hại nhất .
Bởi vì, cái vị bị người ta mạnh mẽ áp tải vào thần điện, lại là người quen. . . . . .
Mặc dù nhớ tên của , nhưng chàng trai này dù sao cũng đưa nàng từ Thông đạo Ma tộc mang về nhân gian, miễn cưỡng cũng coi là ân nhân của nàng, mặc dù. . . . . . nàng hình như làm vài chuyện tốt lắm với vị ân nhân này.
"Là cưỡng chế!"
"Cưỡng chế của Nữ thần!"
" người thằng nhóc này quả nhiên có hơi thở Ma tộc !"
"Kẻ phản bội Loài người? !"
kịp làm gì, trung nhị[2] thiếu gia bị kêu án tử, nhưng mà, cái này cũng phải tình huống tồi tệ nhất.
Trong cái nháy mắt, vị thiếu niên cùng bị xích đột nhiên phát Thang Mộ lẳng lặng dựa vào bên tường, rồi sau đó chút khách khí duỗi ngón tay ra : "Nàng! Là nàng! Nàng chính là Ma tộc ta triệu hồi!"
". . . . . ."
[2]Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản - chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó cần thiết phải chữa, y học cũng cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy ”.
Chương 90: Bi kịch ôi bi kịch!
". . . . . ."
Cái gì gọi là bằng hữu giống như lợn? Chính là cái này đó!
Thang Mộ lập tức hộc máu, rồi sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt thể tin của Phù La nhìn nàng: "Ngươi là. . . . . . Ma tộc? . . . . . . thể nào, hơi thở ràng. . . . . ."
"Ta đương nhiên phải!" Mặc dù cũng phải như nàng ta hiểu lầm là Thần tộc, nhưng khẳng định phải Ma tộc!
"Xin lỗi, ta nên hoài nghi ngươi."
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt áy náy của Phù La, Thang Mộ lặng lẽ lau mồ hôi chột dạ, nàng có gạt người, có gạt người, có gạt người! Chỉ là cũng mà thôi!
Mặc dù vị Ảnh chiếu nữ thần này hiểu , nhưng người khác còn ràng lắm đâu, mắt thấy những người áp giải thiếu niên rối rít đưa bàn tay tội ác về phía thân thể bất động của "Thang Mộ", Thang Mộ nóng nảy, vội vàng chạy đến bên cạnh thân thể của mình: "Ta cần làm gì để vào?"
"Ngồi lên là được rồi."
"Ngồi. . . . . . Ngồi lên?"
Thang Mộ ngẩn người, nhưng vẫn vô cùng nhanh chóng đặt mông ngồi vào người mình, rồi sau đó chỉ cảm thấy thân thể khẽ di động, khi lần nữa phục hồi lại tinh thần nàng trở lại trong thân thể.
Liên tục lộn mấy vòng về phía sau, nàng nhanh chóng chạy tới khu người, hét lớn: "Đợi nào...! Đừng vội động thủ! Ta nếu là Ma tộc, sao có thể bị thương gì mà đứng ở chỗ này!"
Dứt lời, nàng duỗi ngón tay về phía thiếu gia ''trung nhị'' bán đứng mình: "Các ngươi nhìn , lại nhìn ta xem!"
Thiếu niên ''Trung nhị'' cũng phải Ma tộc, nhưng lúc triệu gọi Thang Mộ hình như bị nhiễm hơi thở Ma tộc từ Thông đạo, khi vừa tiến vào trong Điện đường cả người đều toát ra khí đen bất tường.
Nhìn lại nàng, hoàn toàn có cái thứ đồ chơi kia nha!
Chỉ là. . . . . . là kỳ quái nha, ràng nàng cũng tiến vào Thông đạo phải sao?
Tại sao người nàng có hơi thở đó thế?
"Bởi vì dược thủy."
"Ôi?"
thanh thình lình phát ra trong đầu khiến Thang Mộ sửng sốt chút, ngay sau đó nàng hồi tưởng, trước khi tiến vào Thông đạo, hình như nàng xác thực uống bình dược thủy có thể chống cự ma khí, sau đó lại rời khỏi Thông đạo, bởi vì số liệu của cơ thể khác biệt so với trước lúc rời , cho nên vẫn duy trì hiệu quả của dược thuỷ.
Cho đến lúc hết thời gian có tác dụng, cái buff có lợi đó mới hủy bỏ, cho nên. . . . . . Nàng mới gặp bi kịch phải ?
Bất quá, trọng điểm ở chỗ này!
Nàng cau mày, nhìn kỹ những người ràng còn suy tư, tạm thời đem trọng điểm đặt vào thanh trong đầu: "Ngươi tới làm gì?"
"Tới xem ngươi làm tới đâu rồi."
". . . . . . cảm tưởng như thế nào?"
" Vô cùng tốt." thanh hoàn toàn giống với thanh thoát tuyến (off line)* của Ngựa đực đại thần này ở trong đầu nàng nở nụ cười trầm, "Rất hoàn mỹ, đạt thành tâm nguyện của ta."
* bình thường, giống ai, kiểu như thích làm gì làm, kiểu như có chút chạm mạch.
". . . . . ."
Thang Mộ khỏi hồi tưởng lại đoạn chuyện của hai người lúc quay trở về thế giới đại.
Cái giá để nàng quay lại đây, Thang Mộ đồng ý điều kiện với đối phương, đó chính là --
"Cố gắng để cho thoải mái, khó chịu, sung sướng."
Đơn giản mà -- nhìn thấy tốt, cả người ta liền khoẻ mạnh.
Đến tột cùng là có bao nhiều ngây thơ, mới có thể ra cái loại điều kiện ''Trung nhị'' đó chứ.
Nhưng mà, ra điều đó khiến nàng cảm thấy vô cùng nhõm, ngộ nhỡ ra cái gì như "Khiến Jarrett thành gay" "Khiến Kirsten biến tính (biến đổi giới tính)" gì đó, nàng chỉ có thể cảm thấy khổ não thôi, với cái điều kiện trước nàng tình nguyện thèm trở lại, cái sau . . . . . . Ngộ nhỡ ông ta biến tính xong cùng Jarrett quang minh chính đại làm BG biết làm thế nào?
Nàng ghê tởm mà chết!
"Thế nào? Có muốn làm tiếp cái giao dịch hay ?"
". . . . . . Hả?" Thang Mộ lập tức cảnh giác, "Ngươi có mưu gì?"
"Ta biết, ngươi luôn muốn giúp nam chủ của thế giới này thoát khỏi quỹ đạo được định sẵn, đạt được tự do ."
sai, đây chính là tâm nguyện của nàng, hơn nữa vẫn hơi bị cố gắng, mặc dù trước mắt tìm được phương pháp gì đặc biệt tốt.
"Ngươi muốn ta làm cái gì?" Rất dễ nhận thấy, thế giới này có cơm trưa nào miễn phí, dĩ nhiên, bữa ăn sáng cùng bữa ăn tối cũng có luôn.
"Rất đơn giản." Giọng của tên Thần cặn bả vang lên, tràn đầy cảm giác sung sướng, "Ta nhớ ngươi có danh hiệu gọi là ‘Ma tộc trong truyền thuyết ’, bây giờ đổi sao?"
". . . . . . Đùa gì thế! Ngươi muốn mạng của ta hả?"
"Làm sao vậy được? Ta nhìn giống loại Thần như vậy sao?"
"Giống!"
". . . . . ."
Đối phương trầm mặc, hình như hơi bị đả kích.
Nhưng Thang Mộ rất coi trọng, thực tế nàng vẫn còn dễ nghe nha, trong lòng nàng, đối phương nào chỉ là có tiết tháo, quả là tiết tháo đều có được ? !
"Nếu như ta bảo đảm an toàn tính mạng của ngươi sao?"
"Ngươi bảo đảm thế nào?" Nếu lời này là Ngựa đực đại thần , Thang Mộ còn hơi tin tưởng, ** đại thần ra, nàng lòng điểm cũng tin đâu!
"Rất lâu trước đây ta phát chuyện, sức mạnh của ngươi nhiều lắm là chỉ có thể giúp ngươi tự do mở ra các loại Thông đạo trong thế giới này, lại thể tự mình tạo thành bất kỳ thay đổi nào với cái thế giới này."
"Cho nên, lúc ta rời khỏi cùng với lúc trở về số liệu thân thể và vị trí là hoàn toàn giống nhau, mà ngươi chỉ có thể thừa dịp lúc những người khác mở ra ma pháp trận triệu tập để dẫn Thông đạo tới gần bên ta."
"Ừm, rất có lý." ** đại thần trầm ngâm chút, tiếp tục , "Ta hơi đổi cái nhìn về thông minh của ngươi."
Loại cảm giác vẫn bị xem thường như cũ này là chuyện gì xảy ra?
Coi như chỉ số thông minh hơi thấp, cũng phải là số được ?
"Còn có, Ngựa đực đại thần mặc dù có thể tiến hành thiết lập với thế giới này, nhưng lại thể thay đổi những chuyện thực được thiết lập, chẳng hạn như cấp bậc của ta, thể nào làm nó giảm ngược lại, lại ví dụ như trang bị, nếu cho ta thể tự do lấy về, đây cũng là lý do trước đây ta đề xuất cầu thăng cấp với nhưng vẫn chịu đồng ý đúng ?"
"Cái này rất bình thường, bản thân người xuyên việt, chính là biến số bị khống chế mà." Đối phương nở nụ cười, "Nếu phải như thế, thế giới sát vách kia trước đây cũng dễ dàng bị hủy diệt, có tiền lệ như thế, tất nhiên dám để cho ngươi quá mạnh mẽ, thậm chí nghĩ biện pháp đưa ngươi trở về, cũng là rất bình thường ."
"Nếu ta biết được ràng như thế rồi, ngươi cho rằng ta còn có thể tin tưởng chuyện hoang đường của ngươi sao?"
" nhức đầu ghê, ta còn tưởng rằng chúng ta hợp tác rất vui vẻ nữa chứ, như vậy. . . . . . Bây giờ có thể làm cho ngươi yên tĩnh hơn tâm chút rồi chứ?"
"Hả?"
Thang Mộ đột nhiên phát , trong tay của mình hình như có vật thể thô sáp, nàng cẩn thận thu vào trong túi ảo, rồi sau đó phát phía hiển thị -- Ma tinh duy nhất có thể mở lại Thông đạo về thực.
"Đúng như như lời ngươi , thứ ta có thể làm được ở thế giới này đơn giản đúng là mở ra các loại Thông đạo, vật phẩm trong tay ngươi có thể giúp ngươi bình yên vô trở lại đại." thanh của đối phương dừng chút, rồi sau đó tiếp, "Dù sao, sau khi thằng nhóc giành được tự do, ngươi cũng phải trở về phải sao? Mà ngươi khi đạt thành giao ước với ta, ta cũng vận dụng sức mạnh giúp thoát khỏi số mạng định trước, công đôi việc, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngươi có thể làm được sao? Loại chuyện đó."
"Đừng quá xem thường ta, mặc kệ như thế nào ta cũng là Thần, phải sao?"
". . . . . ." Thang Mộ nhìn vật phẩm trong túi ảo, lại nghĩ đến đệ đệ mình, nhắm mắt cắn răng cái, "Làm!"
Dứt lời, nàng khách khí đổi lại danh hiệu, trong nháy mắt lúc chọn nó, tay Thang Mộ có chút run, nhưng vẫn là kiên quyết treo lên.
Ma tộc trong truyền thuyết!
Danh bất hư truyền!
Gần như là nháy mắt khi nàng thay danh hiệu, người của nàng toát ra khí đen còn nồng nặc hơn nhiều so với thiếu niên ''Trung nhị'' kia.
Chăm chú vào những người vốn trở nên thân thiện kia, ánh mắt lần nữa trở lại chán ghét căm thù, trong lòng Thang Mộ lặng lẽ chảy xuống vài giọt nước mắt chua cay, quyết định, khi tình huống đúng liền lập tức chạy trốn.
Nàng cố gắng đè nén hối hận và muốn trong lòng xuống, Thang Mộ biết, nàng lựa chọn, chẳng còn đường để đổi ý, ít nhất, từ nay về sau Jarrett có thể giành được tự do thực .
Vận mạng của bao giờ nữa bị cái gọi là tình tiết (thiết lập) đùa bỡn nữa.
Như vậy, là đủ rồi chứ?
Hơn nữa, hơn nữa, nàng sớm muộn đều rời .
Nếu như có nguyện vọng gì, thể nghi ngờ chính là -- muốn gặp lại lần.
lần là được rồi.
"Vậy , thực nguyện vọng của ngươi thôi."
". . . . . . Đợi chút. . . . . ."
Thang Mộ còn chưa kịp thêm gì nữa bóng người đột ngột xuất ở trước mắt của nàng.
Đó là . . . . .
" thể nào! Trong điện của Nữ thần có khả năng sử dụng truyền tống ma pháp được!"
"Đồng bọn!"
"Cũng là Ma tộc sao? !"
Làm sao lại . . . . . .
Trong lòng Thang Mộ lập tức dâng lên khủng hoảng to lớn, , như vậy được, nàng sai lầm rồi, nàng căn bản nên nghĩ như vậy.
cánh tay nhàng đưa tới trước mặt nàng, Ma Pháp Sư tóc đen tuấn giống như có chú ý tới địch ý của những người xung quanh, giọng : "Theo như giao hẹn, tỷ tỷ, đệ tới tìm tỷ."
Chương 91: May mắn E ôi may mắn E
". . . . . ."
Mặc dù giờ phút này nghe được lời như thế rất cảm động, nhưng mà, loại khuyến mãi mua nguyện vọng tặng nguyện vọng này nàng tình nguyện cần!
Hơn nữa, tính từ lúc nàng bỏ nhà ra đến bây giờ mới có sáu giờ thôi?
Đây quả thực phải trốn mà là ra ngoài dạo phố đó chứ!
, bây giờ phải là thời điểm châm chọc.
Thang Mộ quét mắt nhìn chung quanh, nước mắt rơi đầy mặt kéo đệ đệ nhà mình bỏ chạy: "Ngu ngốc! Bây giờ là thời điểm mấy câu như thế sao? Đệ nên làm bộ như biết tỷ chứ! đúng! Đệ nên tới nơi này!"
Rồi sau đó chỉ cảm thấy tay bị nắm chặt, cả người đột nhiên rơi về phía sau -- biến thành Jarrett lôi kéo nàng chạy.
"Bỏ lại tỷ tỷ mình, sao có thể làm được chứ."
". . . . . ."
, đừng ở cái thời điểm này những lời làm cho người ta cảm động đến khóc lóc nức nở chứ, vừa chảy nước mắt vừa chạy đường rất ảnh hưởng tới tốc độ có được hay !
"Đừng lo lắng." Giống như biết được Thang Mộ suy nghĩ kiểu gì, trong cái tay khác của Jarrett ra quyển sách Ma Pháp toàn thân màu xanh băng, dưới ánh sáng, nó thỉnh thoảng chuyển động ánh sáng màu vàng nhạt.
"Cái đó là . . . . ."
"Thế giới thư, Hỏa Thuẫn Thuật."
Kèm theo lời giải thích của Jarrett, Thế giới thư bỗng nhiên lơ lững, rồi sau đó tự động mở ra, trang sách tự lật trang phát ra tiếng "Soạt soạt" nhè , rồi nhanh chóng dừng lại ở trang.
Jarrett dừng bước, theo quán tính thúc đẩy, Thang Mộ vô ý nhào về phía trước, đúng lúc được đôi tay dài ấm áp kéo vào trong ngực.
Gần như là cùng giây đó, bức tường hình tròn do lửa mạnh hừng hực tạo thành xuất ở xung quanh hai người, vững vàng bao phủ hai người lại.
Tường lửa mặc dù có hiệu quả cản trở công kích của những người bên ngoài, nhưng kiến nhiều còn có thể cắn chết voi, dưới những đòn công kích ma pháp liên tiếp ngừng kia, bằng mắt thường cũng có thể thấy được ma pháp của Jarrett dần tiêu tán.
"Vốn Thánh Thuẫn thuật hệ quang mới là thích hợp nhất khi đối kháng với Thần Thuật Sư, bởi vì cùng là hệ quang, chỉ là, nhìn tình trạng của tỷ tỷ bây giờ, Ma Pháp Hệ Quang là thể dùng rồi." Jarrett cúi đầu, nhìn chăm chú vào trong ngực, giọng ra.
". . . . . . xin lỗi." Thang Mộ biết mình lại kéo chân sau, vội vàng mở hệ thống danh hiệu ra, bắt đầu đổi danh hiệu, dù sao ** đại thần cầu chỉ là thay danh hiệu lúc vừa nãy thôi, cũng có cầu nàng phải treo mãi được đổi mà!
Nhanh chóng đổi về danh hiệu Thần tộc, Thang Mộ quả quyết kéo kéo vạt áo đệ đệ mình: "Bây giờ có thể dùng rồi."
"Ừ." Jarrett khẽ gật đầu, "Thánh Thuẫn thuật."
Vừa dứt lời, Thế giới thư trôi lơ lửng lòng bàn tay lại lần nữa nhanh chóng lật, gần như là ngay khi bức tường lửa biến mất, tấm khiên trong suốt hình tròn lớn do ánh sáng tạo thành nhanh chóng thay thế vị trí vốn có của nó.
So sánh mà , các Ma Pháp Sư cùng Thần Thuật Sư khác còn cần từ từ ngâm xướng là quá yếu -- sai, Thế giới thư có thể tiết kiệm lược bớt quá trình ngâm xướng trực tiếp sử dụng ma pháp, trong lúc quyết chiến giây chênh lệch cũng có thể quyết định sống chết.
Có loại ưu thế này, cũng khó trách nó được đánh giá cao như vậy.
Trừ cái đó ra, nó còn có thể tự động phân tích dữ liệu công kích để tiến hành sửa sang lại ghi chép, còn có thể nhắc nhở cũng như trợ giúp chủ nhân điều chỉnh các chi tiết của ma pháp, theo ý nghĩa nào đó, nó hoạt động tương tự như bộ vi xử lý mới nhất với chương trình thu thập dữ liệu vô cùng mạnh mẽ.
Tất cả những thứ này đều khiến Thang Mộ ước ao ghen tị, dĩ nhiên, tại cũng phải thời điểm rối rắm điều này.
Mới phục hồi tinh thần lại, nàng phát dưới chân nổi lên chấn động quen thuộc, lúc kinh ngạc ngẩng đầu, Jarrett mỉm cười với nàng: "Còn nhớ cái trang bị truyền tống ngẫu nhiên trước kia ?" Vừa , vừa khẽ dùng sức, ánh sáng màu đen ra trong lòng bàn tay gọn gàng cắt đứt ống khóa ma pháp tay chân Thang Mộ .
Cái này là. . . . . .
Ánh mắt của khẽ quét qua mọi người, cuối cùng, mang ánh mắt hơi phức tạp nhìn chăm chú vào hai người trong góc.
Híp mắt, lạnh lùng nhìn bọn họ, mặc dù rất muốn báo thù cho tỷ tỷ, nhưng mà, rất dễ nhận thấy tại cũng phải lúc.
" tinh linh cung thủ kia?"
Lời của Thang Mộ lần nữa kéo ánh mắt Jarrett về, dịu dàng nhìn tỷ tỷ có chút sợ hãi của mình, khẽ gật đầu: "Ừ, sau khi đệ nghiên cứu sơ qua, mặc dù cách nào định vị, song. . . . . ." Cùng tỷ tỷ ở chung với nhau, nơi nào cũng quan trọng.
"Tiện để chạy trốn!" Thang Mộ quả quyết giơ ngón tay cái lên, đệ đệ nhà nàng là thần của thần, so với thần còn thần hơn!
Jarrett bài ra Truyện Tống Trận, chạy trốn chỉ cần giây!
Mua ngay bây giờa, chỉ cần 998 có Truyền Tống Trận mang về nhà!
Ôm loại tâm lý đắc ý khác thường, Thang Mộ quyết đoán chờ đợi thời khắc tự do tới.
Rất nhanh, gian vặn vẹo.
Bóng dáng của Jarrett trong mắt của Thang Mộ dần dần hư ảo, nàng chú ý tới, trong mắt ra nàng cũng giống như vậy.
Nhưng mà, đúng lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện.
Vốn ở trong trạng thái nữa biến mất, nàng đột nhiên giống như đóng băng tại chỗ, giống như cưỡng ép video tạm ngừng.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt kinh ngạc của Jarrett, dù vô luận như thế nào cũng nắm giữ được, đối phương vẫn đưa tay về phía nàng.
". . . . . ."
Cuối cùng, Jarrett biến mất trước mắt nàng.
Đây rốt cuộc là. . . . . .
Mấy chùm sáng màu trắng đột nhiên đáp xuống xung quanh nàng, nhanh chóng kết nối thành khung, rất nhanh, cái lồng giam màu trắng vây quanh đặt nàng ở trung tâm.
Gần như là đồng thời, nàng khôi phục khống chế đối với thân thể.
"Cái này là. . . . . ."
"Ngươi lừa gạt ta."
". . . . . ."
Mặc dù ở trạng thái linh thể nên Thang Mộ thấy được đối phương, nhưng lại có thể nghe được ràng thanh kia, nàng hậu tri hậu giác ý thức được -- hình như mình bị gài bẫy.
"Tên lường gạt!"
". . . . . . ra ta. . . . . ."
"Đừng nữa! Ta muốn nghe cái gì hết!"
". . . . . ." Loại cảm giác mang điệu Đài Loan này chuyện gì xảy ra? Thang Mộ nắm lấy song sắt trắng tinh mà nước mắt tuôn rơi, tại, nàng rất giống Gorilla bị người ta vây xem nha, bất đồng duy nhất là, người khác đến xem Gorilla ít nhất mang theo chuối tiêu, mà người vây xem nàng. . . . . . Ê! Đừng có dùng vũ khí đâm vào trong chứ!
Thang Mộ bốc lửa đầu, chút khách khí móc ra cung tên trong túi ảo, "Vèo vèo vèo" bắn loạn xạ ra ngoài, rồi sau đó liền nghe được trận kêu gào thảm thiết.
Nàng ôm lấy đầu, đàng hoàng rúc vào giữa lồng giam -- nơi mà vũ khí cách nào chạm đến, vô cùng sung sướng nhìn thấy công kích ma pháp của những người đó bị chặn lại bởi cái lồng ma pháp này.
Mấy người bên ngoài thấy có cách nào tóm được nàng, liền chửi rủa.
Mặt than của Thang Mộ nghiêm túc, lại từ trong túi ảo lấy ra cung tên, "Vèo vèo vèo" đột ngột bắn ra.
"A! ! !" Tiếng kêu thảm thiết lần nữa liên tiếp vang lên.
". . . . . ." x n.
Rất nhanh, những người bao vây cũng tìm được bí quyết, bọn họ lặng lẽ lùi ra đến khoảng cách an toàn, rồi lần nữa bắt đầu chửi mắng.
Thang Mộ liếc mắt, từ trong túi ảo lấy ra cái giường lớn mềm mại, rồi sau đó cả người nhào lên , tìm hai khối bông vải bịt hai lỗ tai, rồi lại kéo cái chăn to mềm mềm tương tự đắp lên người, ngủ!
". . . . . ." Tập thể mấy người đứng xem nước mắt rơi đầy mặt.
Quá bỉ ổi!
Chiêu này quá bỉ ổi!
Nhà ai nuôi ra đứa bé này, sao lại hư đốn như vậy!
Tại phía xa trong góc, Brahm cùng Lance nhất thời biết gì, , bọn họ cũng nghĩ rằng tình huống tới tình trạng bây giờ, hơn nữa, bọn họ cũng chú ý tới, người của Thang Mộ tại cũng có ma khí, vậy mới vừa rồi rốt cuộc là tình huống như thế nào đây?
Vì lý do an toàn, bọn họ vẫn quyết định tạm thời lưu lại để quan sát tình huống chút.
Mà Thang Mộ nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là tự nhiên tự tại che chăn bắt đầu liên lạc với đệ đệ mình.
Nhưng mà, bất kể liên lạc kiểu gì cũng đều nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Truyền tống cao nhất chỉ là trong nháy mắt thôi chứ, sao lâu như vậy rồi mà cũng phản ứng thế?
Đây phải là quá kỳ quái sao?
Trong lòng Thang Mộ có chút lo lắng, nhưng cũng may, nàng còn có thể thấy tình trạng bây giờ của đối phương, chú ý thấy máu của giảm tí nào, nàng thở phào cái.
Mặc kệ như thế nào, người còn bình an là tốt rồi.
Cứ như vậy, nàng vùi ở trong chăn, cách khoảng thời gian gọi đệ đệ mình lần, gọi lại gọi, nàng vô thức tiến vào mộng đẹp, chuyện xảy ra ngày hôm nay thực quá nhiều, nàng nhanh chóng thấy mệt mỏi chịu được. . . . .
Lần này, linh thể của nàng có thoát ly ra ngoài.
Xem ra, Phù La tức giận.
Chỉ là cũng nhờ như vậy nên nàng có thể thực ngủ ngon giấc.
Nhưng ngược lại, những người bao vây phía ngoài oán niệm càng sâu hơn!
Sau vài giờ rối rắm, bọn họ rốt cuộc nghĩ ra phương pháp khiến cho Thang Mộ oán niệm.
sai!
Bọn họ cũng trở nên hèn hạ rồi !
Chiều dài cây vũ khí đụng tới ngươi chứ gì?
Chúng ta nối lại!
Vì vậy, mỗi binh khí được cột vào cây trúc, hướng bàn tay tội ác về phía Thang Mộ --
Khi nàng tỉnh lại, liền thấy tình huống bi kịch như vậy .
"= 口 =!" Thang Mộ cả người đông cứng lại.
lúc Thang Mộ sắp gặp bất hạnh, cái lồng vốn là đứng mặt đất lại đột lơ lửng bay lên; chỉ là lát sau, Thang Mộ phát phòng giam mình lại dừng lại ở đỉnh đại điện, từ nơi này nhìn xuống dưới. . . . . . Cực kỳ bé.
Nàng cảm giác mình sắp gặp chứng sợ độ cao rồi !
Cái nhà tốt, tự nhiên làm cao như vậy làm cái gì chứ ah!
Nhưng mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng an toàn.
Thang Mộ xoa xoa mồ hôi đầu, rồi sau đó ý thức được, cái này chẳng lẽ là. . . . . .
Suy nghĩ cẩn thận mọi thứ, nàng giọng cảm tạ: "Phù La, cám ơn ."
"Ta muốn giúp ngươi."
thanh như vậy lại rất nhanh truyền đến, dừng chút, đối phương tiếp: " lúc thẩm vấn chờ kết tội, ngươi vẫn thể chết được."
". . . . . ."
Nàng lại còn phải ra tòa án nữa sao? !
Dừng tay! Nàng là công dân tốt đó qaq
Bi thương trong lòng Thang Mộ chảy ngược thành sông, nàng phát , kể từ hồi cõng Serena chạy trốn, vận khí của nàng hình như lại bị Thương ca bám vào người.
Chính xác phù hợp may mắn loại e ah!
Cầu xin được thiết lập lại cái thuộc tính cá nhân mới ah!
Last edited by a moderator: 29/6/16