1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế thân - Cổ Linh (5.1/14)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 5.1

      Editor: ViVu

      Cuối cùng cuộc sống lãng mạn như mộng ảo cũng đánh thắng cơn gió lạnh thấu xương, trong cái rét buốt hai hàm răng va vào nhau, cóng đến mức da thịt mất hết mọi cảm giác, thậm chí hơi thở vừa phà ra cũng đóng băng môi ngay tức , cho dù có hăng hái hơn nữa cũng bị hóa băng.

      may là mùa đông ở bán đảo Triều Tiên có đặc điểm: tam hàn tứ ấm, có nghĩa là cứ ba ngày liên tục rét căm căm nhất định có bốn ngày ấm áp làm cho người ta thở hồng hộc, trong bốn ngày này, vẫn có thể ăn no nê, mặc ấm áp mà ra ngoài, thưởng thức bầu khí trong lành hoặc là có thể nghịch tuyết, thậm chí là bắt côn trùng… Ờ , nếu như tìm được thôi, còn tìm được Hàn Thiên Thảo cũng dễ dàng buông tha.

      Trong từ điển của các nhà khoa học hề có từ buông tha này

      Nhưng ngay cả như vậy nhà khoa học cũng thể thoát khỏi thực tế tàn khốc, hôm nay, mười ngày trước ngày đông chí, sau giữa trưa, trận tuyết dày đặc lạnh ghê người rơi xuống, nô tì của Doãn phu nhân đến truyền lời.

      “Tiểu thư, Doãn phu nhân có chuyện cần tìm ngày, xin ngài đến sương phòng chuyến.”

      “Hả? Bà ấy trở về từ thôn trang rồi sao?”

      Trước mùa thu, Doãn phu nhân trở về thôn Nữ Nương, trước khi còn dặn dò Hàn Thiên Thảo “có tin tức” phải lập tức thông báo cho bà ấy, bây giờ vẫn chưa có người thông báo bà ấy, bà ấy lại trở về trước rồi, biết là vì chuyện gì?

      “Vâng ạ, bà ấy có chuyện tìm ngài.”

      “Ồ! Được, xin chờ chút.” Kìm nén lòng nghi ngờ, Hàn Thiên Thảo quay sang căn dặn Phác Hiếu Ninh. “Quân Chi, trước tiên giúp ta phân loại nhưng tiêu bản của bọn côn trùng này, cẩn thận đừng làm chúng rơi ra ngoài, còn nữa, những ghi chép kia ngươi được động vào, ta tự mình chỉnh sửa lại.”

      Giọng điệu của nàng rất tùy tiện, Phác Hiếu Ninh lại để ý, sau khi nàng khỏi sắp xếp những tiêu bản côn trùng kia theo dặn dò của nàng, còn Hà Vĩnh Kính lại có ý kiến.

      “Bây giờ nhìn nổi nữa rồi, đại nhân, Hàn tiểu thư càng ngày càng vô lễ, ngài sao có thể để mặc nàng ấy…” tới đây, đột nhiên đôi mắt lạnh có khả năng hoành tảo thiên quân (ViVu: quét sạch ngàn quân) phóng qua, nhát đánh gãy lời của Hà Vĩnh Kính, vô thức hít sâu, sống lưng lạnh toát, cật lực nuốt nước miếng.

      phải, hề vô lễ chút nào, uhm, ý tiểu nhân là, thái độ thân thiết tự do tự tại cú Hàn tiểu thư rất khó có được, khó trách đại nhân lại thích, đúng, khó trách đại nhân lại thích!” Cơn bạo phong này điên cuồng, thể tránh khỏi gió chiều nào theo chiều ấy.

      Ánh mắt sắc lạnh lập tức lấy lại độ ấm như bình thường, từ từ quay đầu lại, chuyển chú ý vào những con côn trùng chết cứng kia.

      Hà Vĩnh Kính lén lút lau mồ hôi lạnh trán mình.

      ra là như vậy, chủ tử nàng ấy là vì tính tình bình thản và thẳng thắn đó, giống như coi trọng chủ tử, thậm chí ngay cả chút thái độ cung kính cũng có, tựa như cả hai đều bình đẳng, phân biệt cao thấp, luôn tự tại như vậy, tùy tiện như thế, tâm trạng tốt oang oang cho mọi người nghe, khó chịu bèn nổi trận lôi đình, đoán chừng nàng ấy là người duy nhất.

      ra chủ tử thích loại nữ nhân ấy, quả là hiếm thấy… phải, là chưa từng gặp qua.

      Cho dù nữ nhân bình thường có hào sảng đến đâu chăng nữa, khi đối mặt với Sĩ đại phu nhị phẩm cũng có chút kính sợ, hoặc là căn cứ vào dạy dỗ của phụ mẫu, cũng hai phần kiêng nể với nam nhân, hoặc là người giống như phu nhân, mặc dù vụng trộm làm cho chủ tử loay hoay như con sâu, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ kính cẩn thuần phục, có nếp có tẻ (ViVu nghĩ ý là có tôn ti nam nữ).

      Nhưng Hàn tiểu thư lại hoàn toàn có những cố kỵ kia, cũng làm bộ làm tịch, chưa từng thấy qua loại nữ nhân như vậy, thực tế cũng chưa từng thấy chủ nhân đối xử bao dung, tử tế như thế với bất kỳ nữ nhân nào, tình huống như thế này được tốt cho lắm!

      Đại nhân quên Hàn tiểu thư chỉ là thế thân thôi sao?

      “Doãn phu nhân, nghe bà có chuyện muốn tìm ta?”

      Doãn phu nhân liếc mắt nhìn Hàn Thiên Thảo cái, tiếp tục chậm rãi vo phấn bỏ vào lư hương, sau đó xoa tay chút, uống ngụm trà, lại cong đầu gối phải lên, đặt cánh tay lên đầu gối, nghiêm túc nhìn chằm chằm nữ nhân ngồi xếp bằng phía đối diện.

      “Ngươi mang thai chưa?”

      Hàn Thiên Thảo sửng sốt trong chốc lát, “Ừm, cái này…” Sau đó có chút ngượng ngùng gãi đầu suy nghĩ. “Ta có chú ý, chẳng qua, hình như là tháng có tới… Ừm, hay là hai tháng… Hay ba tháng nhỉ?”

      Làm sao cũng thể ngờ nàng lại ra câu trả lời vô trách nhiệm thế này, hơn nữa lại còn chú ý, nhất thời Doãn phu nhân bị dọa cho sững sờ, dám tin trừng nàng lâu, sau đó trợn to mắt, lắc đầu cái, lại thở dài bất đắc dĩ.

      “Thôi, coi như tháng ! Xác định sai lệch chút cũng sao. Như vậy , tháng đến chúng ta cũng phải trở về rồi.”

      Trở về? Cũng chính là…

      Tách ra khỏi y?

      Đột nhiên trong lòng Hàn Thiên Thảo run rẩy, chợt cơn sóng kháng nghị nổi dậy, ý tưởng từ chối ra.

      “Tại sao ta thể tiếp tục ở lại đây? Ta… Ta còn chưa bắt hết côn trùng mà!”

      Doãn phu nhân nhìn nàng chằm chằm. “Được, ngươi có thể ở lại, nhưng Phác đại nhân phải trở về.”

      Y phải trở về?

      !

      Lại lần nữa, Hàn Thiên Thảo muốn kháng nghị, nhưng nàng vừa mới hé môi, tiếng quát khẽ vang lên trước bước.

      “Đừng quên ngươi chỉ là thế thân!”

      Thế thân?

      Hàn Thiên Thảo lại khẽ run lên, lát sau, nàng từ từ khép miệng lại, rốt cuộc lý trí cũng tỉnh táo trở lại.

      Đúng vậy, nàng chỉ là thế thân, nàng nên quên chuyện này, nhưng nàng lại quên mất.

      Dĩ nhiên, cái này thể trách bất kỳ ai, chỉ có thể trách chính nàng, trách nàng dạ bị y mê hoặc, trách nàng và y ở bên nhau quá vui vẻ, trách nàng ngây ngốc đắm chìm trong cuộc vui khờ dại đó, đến mức quên mất mình chẳng qua chỉ là thế thân, quên mất đây chỉ là công việc, quên mất bọn họ nhất định phải xa nhau, sau khi nàng mang thai.

      Nàng vố dĩ có quyền cự tuyệt.

      Nhưng mà, vừa nghĩ tới phải chia xa, vì sao lòng nàng lại đau đến thế, lại đành lòng đến thế, còn buồn khổ đến thế?

      “Quả nhiên sai.” Nhìn thấy những biểu cảm mặt Hàn Thiên Thảo, Doãn phu nhân khỏi lắc đầu thở dài. “Ngươi phạm vảo tật xấu dễ mắc phải của thế thân.”

      Tật xấu dễ mắc phải của thế thân?

      Hàn Thiên Thảo bất an lo lắng nhìn Doãn phu nhân, có thể mơ hồ đoán được câu trả lời của Doãn phu nhân nhất định là đáp án tốt lắm.

      “Cái… Tật xấu đó là gì?”

      “Ngươi người nam nhân kia.”

      ?

      Đầu giống như vừa bị đánh cho gậy, nhất thời Hàn Thiên Thảo trở nên ngẩn ngơ rồi.

      sai, ngươi người nam nhân kia.” Doãn phu nhân vuốt cằm , chợt lại thở dài. “Nhưng mà điều này cũng thể trách các ngươi, nữ hài tử lớn lên ở thôn Nữ Nương gặp nam nhân bao nhiêu…”

      Đợi chút, nàng đâu phải lớn lên ở thôn Nữ Nương!

      Hơn nữa nàng còn gặp rất nhiều nam nhân, tối thiểu ở trong sở nghiên cứu, nam nhân từ hai mươi đến ba mươi tuổi có hơn hai trăm người, đây là còn chưa tính những thiếu niên hơn hai mươi tuổi và những người trung niên, ông lão hơn ba mươi tuổi, còn có hàng xóm của sở nghiên cứu, người đường, nhân viên phục vụ, giáo sư, bạn học…

      Cũng phải ngàn vạn người, đây còn chưa đủ nhiều sao?

      “… Nam nhân đầu tiên mà ngươi tiếp xúc thân mật, chỉ cần điều kiện đối phương quá kém…”

      Đừng hời hợt như vậy có được ? Đâu chỉ kém, Phác Hiếu Ninh còn là người nam nhân đẹp mắt nhất, hấp dẫn nhất mà nàng từng gặp qua!

      “… Quả , thế thân rất dễ dàng đối phương…”

      y?

      Nàng y sao?

      “… Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, đây là chuyện thể làm được, những người tìm thế thân đều có thân phận và địa vị thấp, tuyệt đối bọn họ có khả năng cưới nữ nhân thôn Nữ Nương, cho dù là làm thiếp…”

      Thiếp?

      Đùa à, nàng đường đường là tiến sĩ sinh vật học, thiên tài có IQ 200, chỉ tính nam nhân trong sở nghiên cứu theo đuổi nàng thôi cũng hơn mười người, làm sao có thể làm tiểu thiếp?

      Đừng làm người ta cười chết chứ!

      “… Hơn nữa, đây cũng là chuyện được phép, chỉ mới đây thôi, cũng có người nam nhân nhìn trúng thế thân của vợ , cũng cầu dẫn nàng ta về làm thiếp, nhưng bị chúng ta từ chối. Điều này có liên quan mật thiết đến vấn đề uy tín của thôn Nữ Nương, khi phá vỡ quy tắc này, tin chắc có bất kỳ vị phu nhân nào dám đến thôn chúng ta tìm thế thân thay bọn họ sinh con cho trượng phu, lúc đó sinh lộ của chúng ta cũng bị chặt đứt…”

      Đúng là hươu vượn, nàng tin ngoại trừ con đường này, các nàng còn công việc khác để làm!

      “… Cho nên, tốt nhất ngươi nên ngăn cản tình kia nảy nở ngay lập tức, nếu , đến cuối cùng, người khổ sở cũng chỉ là chính ngươi.”

      Tình ?

      Nàng y sao?

      Hàn Thiên Thảo cúi đầu suy nghĩ tường tận.

      ra cần suy nghĩ quá lâu, chỉ cần dựa vào giây phút này đây, trái tim nàng đau đớn giày xéo, trong ngực tràn đầy chua xót, nàng có thể hiểu đáp án dĩ nhiên là cái gì.

      sai, đúng là nàng y!

      Cùng chung sống khoảng thời gian dài tốt đẹp với nam nhân đáng để thương như y, làm sao nàng có thể y đây?

      Hàn Thiên Thảo chậm rãi lộ ra nụ cười khổ. “Ta biết rồi.”

      Nhưng, y như thế nào?

      Y lại nàng.

      Cho dù y cũng nàng, vậy như thế nào?

      Với thân phận của y, y thể nào cưới nàng; còn với tự ái của nàng, nàng cũng thể nào làm tiểu thiếp của y, càng có cách nào để dễ dàng tha thứ cho việc chia sẻ y với nữ nhân khác; cho nên, bọn họ có kết quả.

      Giờ đây, cuối cùng nàng cũng hiểu thất tình là có cảm giác thế nào.

      Nàng chỉ muốn đem mình giải phẫu cho rồi.

      Vừa về tới phòng, Hàn Thiên Thảo còn chưa kịp mở miệng, Phác Hiếu Ninh lên tiếng trước: “Nàng sao vậy? Vẻ mặt kỳ lạ.” Còn dùng ánh mắt cẩn thận quan tâm xem xét nàng.

      Hàn Thiên Thảo quay mặt , “ có gì.”

      Rồi lửng thững đến quỳ xuống bên cạnh chiếc bàn, bàn để mảnh vải bông trắng phủ lên tấm gỗ, mảnh vải là các loại côn trùng, bọ cánh cứng, nàng vừa kiểm tra kết quả công việc của y, vừa như chút để ý cho y biết.

      “Qua mấy ngày nữa là có thể xác định ta có mang thai hay .”

      Phác Hiếu Ninh ngẩn người, ngay sau đó tỉnh ngộ. “ sao?”

      sai.”

      Phác Hiếu Ninh chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, khóe miệng khẽ mím chặt.

      “Muốn uống trà ? Ta gọi Hà Vĩnh Kính pha ít trà.”

      “Hàn Thiên Thảo trả lời, Phác Hiếu Ninh cũng miễn cưỡng nàng, đứng dậy rời , hành lang, tìm thấy Hà Vĩnh Kính trốn việc ngủ gà ngủ gật.

      “Hà Vĩnh Kính, ta muốn ngươi tìm Doãn phu nhân cho ta ngay lập tức, cho bà ấy biết ta muốn gặp bà ấy.”

      “Bây giờ?”

      , tối hôm nay, chờ sau khi Thiên Thảo ngủ…”

      Đến nửa đêm, bóng dáng màu trắng lặng yên tiếng động ra khỏi phòng, hợp lại cùng với bóng màu xám khác, hai người cùng nhau về phía biệt viện của Doãn phu nhân.

      lát sau, sảnh ngoài sương phòng của Doãn phu nhân, Phác Hiếu Ninh cùng Doãn phu chân ngồi xếp chân đối diện nhau.

      “Phác đại nhân, lúc này ngài muốn gặp ta, là vì…”

      “Ta muốn nàng ấy.” Phác Hiếu Ninh thẳng vào vấn đề, trực tiếp ra cầu của y.

      Doãn phu nhân im lặng.

      “Ý của Phác đại nahn6 có phải là…”

      “Ta muốn nạp Thiên Thảo làm thiếp thất.”

      Doãn phu nhân nhíu chặt hai hàng lông mày lại ngay tức khắc. “Đại nhân, ngài phải biết, đây là …”

      cần với ta thể.” Phác Hiếu Ninh lạnh lùng cắt đứt lời từ chối của bà. “Quy tắc này phải bị phá bỏ từ lâu rồi sao?”

      Sắc mặt Doãn phu nhân khẽ biến, đáy mắt còn có chút kinh hoảng. “Đại nhân, chuyện như thế ngài thể lung tung…”

      “Ta lung tung.” Phác Hiếu Ninh tính toán trước, trừng mắt nhìn Doãn phu nhân chằm chằm. “Bởi vì người kia tới tìm ta giúp đỡ, biện pháp giúp xóa bỏ thân phân thế thân của người kia cũng là do ta nghĩ ra.”

      Doãn phu nhân ngẩn người. “ ra vị bằng hữu trong lời của cụ đại nhân (ViVu: đây là cách xưng hô, chứ phải vị đại nhân này họ Cụ) chính là Phác đại nhân ngài đây sao?” Điều này cũng quá trùng hợp.

      Phác Hiếu Ninh gật đầu. “Là ta, chẳng qua ta phải là bằng hữu của y, mà là đệ tử của y, cụ đại nhân là sư phụ truyền thụ võ công người Hán cho ta.”

      Doãn phu nhân lại càng kinh ngạc hơn, nhưng cũng yên tâm hơn. “ ra là như vậy.”

      “Cho nên…” Phác Hiếu Ninh nhìn chằm chằm vào bà. “Biện pháp giống vậy, có thể ?”

      Doãn phu nhân quan sát y lâu.

      “Phác đại nhân xác định?”

      “Đúng vậy, ta muốn nàng ấy!”

      Hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau trong chốc lát, rốt cuộc Doãn phu nhân đành khuất phục.

      “Được rồi! dùng biện pháp giống vậy, nhưng mà…”

      “Ta hiểu, chuyện này, ngoại trừ ta ra, có bất kỳ người nào biết nữa, tuyệt đối uy tín của thôn Nữ Nương bọ phá hủy.”

      , ta phải chuyện này, ta tin tưởng đại nhân là vì chính ngài cũng muốn chuyện này bị bạo lộ, nên ta muốn là…” Doãn phu nhân có chút do dự. “Trước tiên ta phải với đại nhân vấn đề liên quan đến Thiên Thảo…”

      “Vấn đề gì?”

      “Nàng ấy cũng phải là người thôn Nữ Nương.”

      Nghe vậy, Phác Hiếu Ninh khẽ cười, có chút bất ngờ, nhưng cũng phải là bất ngờ quá lớn. “ sao?”

      “Nàng là được ngư dân cứu ở biển, bởi vì nàng là nữ nhân, mà ngư dân kia xuất thân từ thôn Nữ Nương, nên đưa Thiên Thảo đến chỗ ta.”

      Phác Hiếu Ninh trầm ngâm trong chốc lát.

      “Nàng có với bà là nàng đến từ đâu hay ?”

      có.” Doãn phu nhân lắc đầu cái. “Nàng chỉ nàng còn người thân nào, cũng có nhà.”

      Phác Hiếu Ninh lại suy nghĩ lát. “Được rồi! Ta biết, nhưng chuyện này ta cũng thèm quan tâm, cầu của ta cũng thay đổi.”

      Phác hiếu Ninh lại muốn xuống."Được rồi! Ta biết rồi, nhưng mà ta cũng thèm để ý loại này chuyện, cầu của ta cũng thay đổi."

      “Rất tốt, mấy ngày nữa ta về chuẩn bị trước, bà dẫn Thiên Thảo về chờ tin của ta.”

      “Vậy phía Thiên Thảo là do ta, hay ngài …”

      “Ta… Ta phụ trách thuyết phục nàng ấy.”

      “Thuyết phục?” Doãn phu nhân nhịn được cười. “, đại nhân, ngài cần phí tâm thuyết phục, Thiên Thảo ngài rồi!”

      Phác Hiếu Ninh cũng cười. “Ta đương nhiên biết, chỉ là…” Thu lại nụ cười. “Ta vẫn phải thuyết phục nàng, hơn nữa, còn phải hao tổn hết tất cả công phu thuyết phục nàng.”

      “Tại sao?” Doãn phu nhân ngạc nhiên hỏi.

      “Bởi vì…” Phác Hiếu Ninh chậm rãi cúi đầu. “Nàng phải là nữ nhân bình thường, ở thế gian này, tuyệt đối thể nào tìm được người nữ nhân nào khác có thể giống như nàng, nàng cũng giống bất kỳ dạng nữ nhân nào cõi đời này, nàng là duy nhất, vì vậy, dù nàng ta, nàng vẫn từ chối ta!”

      “… Cho nên ngài mới có thể nàng ư, đại nhân?”

      “… Đúng, vì thế nên ta mới có thể nàng ấy.”
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 5.2

      Editor: hongheechan

      Chưa có tuyết rơi, cũng có gió lạnh đổ xuống, thậm chí còn có mặt trời ấm áp, đây là ngày mùa đông hiếm hoi có thời tiết tốt, nếu vào những ngày bình thường, Hàn Thiên Thảo khẳng định chạy lao ra ngoài, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay nàng lại vùi ở trong nhà, đánh chết cũng chịu ra ngoài, là muốn sắp xếp lại tất cả các tiêu bản và tài liệu, còn liên tục nhìn tiêu bản chằm chằm đến ngẩn người, tờ giấy bị gió thổi cũng phát ra, nếu có ai tác động đến nàng..., chừng nàng cứ ngồi yên như vậy đến khi kỳ băng hà tới.

      Phác Hiếu Ninh lén lút ngồi xuống sau lưng nàng, hai cánh tay vòng lên ôm nàng, nàng cũng thuận thế dựa vào trong lòng y, trước tiên y hôn nàng cái rồi mới mở miệng hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”

      “...”

      “Thiên Thảo, nhớ hơn hai tháng trước ta từng với nàng, thê tử của ta có mấy người tình , nàng chưa quên chứ?”

      “... nhớ.”

      ra rất hổ thẹn, sau khi làm quan ta mới biết chuyện này, hơn nữa còn là biết được từ trong miệng của đồng liêu, lúc ấy ta lập tức chạy về chất vấn thê tử của ta, ngờ nàng chẳng những thừa nhận, mà còn vênh váo hả hê ta có thể có tiểu thiếp, vì sao nàng thể có nam nhân?”

      Phác Hiếu Ninh tự giễu bĩu môi cái.

      “Nàng biết ta dám đối xử tốt với nàng, vì phụ thân nàng tính tình trời sinh cực kì bao che, nếu ta phục cứ cứng rắn muốn đấu với nàng, khi chọc giận phụ thân nàng, đến lúc đó xui xẻo chỉ là ta... gia tộc của ta cũng có thể bị gặp họa, cho nên ta chỉ có thể nhẫn nại...”

      Hít hơi sâu, y đè tức giận xuống.

      “Nhưng mà khi đó chúng ta phân ranh giới ràng, ta ở hiên của ta, nàng ở trong phòng của nàng, ta tìm nàng, nàng cũng đến phiền ta, mỗi người trải qua cuộc sống riêng của mình, cũng liên hệ với nhau. Từ lúc đó trở , ta lại giống như có thê tử, trong năm đó, cơ hội chúng ta chạm mặt cũng vượt quá năm lần, mà chuyện khi gặp mặt cũng vượt quá mười câu...”

      “Chàng cho ta biết những thứ này làm gì?” Hàn Thiên Thảo đột nhiên cắt đứt lời của y, cực kì kiên nhẫn. “Ta có hứng thú muốn biết.” Nàng bây giờ có tâm tình nghe y oán trách thê tử của y như thế nào nữa.

      , nàng nhất định phải biết, bởi vì...” Y xoay người nàng lại đối mặt với nàng. “Ta hi vọng có thể thu nàng làm thiếp thất.”

      “Thiếp thất?” Hàn Thiên Thảo sững sờ lặp lại.”Chàng muốn ta làm thiếp thất của chàng?” phải y đó chứ?

      “Đúng.”

      Quả thể tin được, xuyên qua năm trăm năm, để đặc biệt đến làm tiểu thiếp của y sao?

      đùa, ta mới ...”

      “Ta biết .” Y che miệng nàng lại.”Nàng tình nguyện cả đời xuât giá cũng đồng ý làm thiếp thất, nhưng xin tin ta, trong lòng ta, nàng mới là thê tử của ta, chỉ cần nàng chịu đồng ý, bất kể nàng muốn điều kiện gì, ta đều chấp nhận. Còn nữa, tại ta có thể cam kết, ngày nào đó ta danh chính ngôn thuận đưa nàng trở thành chính thất của ta!”

      ngày nào đó?” Loại lời hứa trong tương lai này, có thể tin tưởng sao?

      “Đúng, ngày nào đó.” Phác Hiếu Ninh nghiêm mặt . “Ta hiểu loại lời hứa rỗng tuếch này khó có thể lấy được tín nhiệm của nàng, chỉ xin nàng hãy tin tưởng ta, ta thề nhất định thực được lời hứa này!”

      Có thể tin tưởng y sao?

      “Nhưng mà ta lại ...”

      ... được quyết định lúc này.” Phác Hiếu Ninh che miệng của nàng lần nữa. “Hai ngày nữa ta phải về trước để an bài, chờ tất cả xử lý thỏa đáng rồi mới thông báo cho Doãn phu nhân, nên trước đó, nàng có thời gian để từ từ suy xét, đến lúc đó...”

      Đột nhiên kéo tay của y, “Chàng phải về?” Hàn Thiên Thảo lúng túng kêu lên. “Nhưng ta còn chưa xác định có hay ...”

      Phác Hiếu Ninh mỉm cười. “Nàng sớm xác định rồi, chỉ là muốn thừa nhận mà thôi, phải sao?”

      Hàn Thiên Thảo nghẹn chút, chợt chột dạ mở to mắt.

      Đúng, nàng sớm xác định rồi, chuyện nữ nhân nên biết nàng đều biết, nhưng chuyện có liên quan đến phương diện sinh lý của sinh vật nàng hiểu hơn nhiều người, khi rời giường mỗi sáng sớm loại cảm giác buồn nôn mãnh liệt đó, còn cả khi nghe thấy đồ biển buồn nôn, trước kia thích ăn đồ chua, nhưng bây giờ cực kì muốn ăn, bộ ngực cũng có cảm giác đau đớn và bành trướng, trong sinh lý sinh vật học, loại tượng này có danh từ đặc biệt --

      Biến chứng mang thai thời kì đầu, tục xưng: nôn nghén.

      Nàng mang thai.

      Mà nếu y là người cẩn thận thể nghi ngờ, y cũng phát giác ra khác lạ của nàng, nên y cũng sớm biết nàng mang thai.

      Tại sao y đến?

      Vì y muốn rời khỏi nàng sao?

      Chậm rãi di chuyển con mắt, nhìn lên đôi mắt thâm thúy của y, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.

      “Tại sao?”

      “Hả?”

      “Tại sao chàng nhất định phải... thu ta làm thiếp thất?”

      “... ngày kia khi nàng trở thành chính thất của ta, nàng tự nhiên biết vì sao ta làm điều này.”

      Hai ngày sau, Phác Hiếu Ninh về, Hàn Thiên Thảo cũng theo Doãn phu nhân trở lại thôn Nữ Nương, ở trong nhà Doãn phu nhân như trước đây.

      Mặc dù tiêu bản ghi chép còn chưa hoàn thành, công việc phiên dịch cũng còn tiến hành, nhưng bị triệu chứng nôn nghén sinh lý ảnh hưởng, đột nhiên Hàn Thiên Thảo mất hứng thú với tất cả vật có đam mê trong quá khứ, mỗi ngày từ đầu thôn đến cuối thôn đều lại bận rộn, cũng biết rốt cuộc là có thứ gì, nếu là tuyết rơi nhiều, nàng liền vùi đầu ở trong phòng ngủ thẳng tắp.

      Nửa tháng sau, rốt cuộc Doãn phu nhân cũng nhìn nổi nữa, lấy cớ truyền thụ trà lễ, muốn Hàn Thiên Thảo ngoan ngoãn nghe nàng chuyện.

      “Trà đạo phân ra bốn loại, búp trà, bánh trà, cuốn trà và lá trà, tại ta làm mẫu chính là lá trà...”

      Vừa mới bắt đầu, Hàn Thiên Thảo muốn ngủ gật.

      “... Nhớ kĩ, chủ nhân ngồi phía đông tây, khách ngồi phía tây đông; trước khi pha trà, phải dọn dẹp, gấp khăn cẩn thận, đặt bên trái dụng cụ uống trà, sau đó bắt đầu lau bình, lau chén..”

      Doãn phu nhân mặt giảng giải, mặt làm mẫu, Hàn Thiên Thảo liên tục “Gật đầu” tán đồng.

      “... Bình thường vào quý xuân thu dùng phương pháp trung đầu, mùa hè dùng phương pháp thượng đầu, mùa đông dùng phương pháp hạ đầu, lượng trà bỏ vào muỗng trà ứng với ly trà. . . . .”

      Hàn Thiên Thảo hơi nghiêng người, vội vàng ngồi thẳng lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

      “... Sau khi pha xong trà, phải lấy tay nâng chén, tay trái nắm chặt ống tay áo, cung kính nâng trà đến bàn trà trước mặt khách, lại trở lại trước bàn trà của mình nâng ly trà của mình lên, phải chú ý lễ nghi với khách, : mời uống trà, mà là khách đến : cảm ơn...”

      “Khách đến” ngồi nghiêm chỉnh, nhúc nhích, nửa tiếng lên tiếng.

      “... Khách đến , cảm ơn.”

      “Khách đến “ Tiếp tục giữ lời như vàng.

      “... , khách, đến, : cảm, ơn!”

      “Khách đến” Bất động như núi.

      “... Thiên Thảo! ! !”

      Đột nhiên gầm lên giận dữ, Hàn Thiên Thảo sợ đến mức thiếu chút nữa đụng ngã vào bàn trà đập vỡ trà cụ, đỡ lấy mép bàn, bộ mặt mờ mịt hết nhìn đông đến nhìn tây, nhất thời vừa rồi là sấm đánh hay là núi tuyết lở.

      “Sao... sao vậy?”

      “Sao vậy?” Doãn phu nhân vừa tức vừa buồn cười. “Trà pha xong rồi, ở trước mặt ngươi, xin cảm ơn, sau đó chúng ta có thể cùng nâng chén hưởng trà rồi.”

      “Ồ!” Hàn Thiên Thảo vội vàng nâng ly trà lên cực kì lúng túng cười. “Cảm ơn! Cảm ơn!”

      Doãn phu nhân lắc đầu thở dài. “Khi uống trà. Nhớ, thưởng thức trà phải chia làm ba ngụm, ngụm đầu tiên cảm nhận hương, ngụm thứ hai là thưởng thức, ngụm thứ ba là cảm thụ tình trà.”

      Tình trà?

      Hàn Thiên Thảo trợn mắt cái, hơi uống cạn trà, liếm liếm cánh môi, cảm thấy như thế nào, vẫn là trà Phác Hiểu Ninh uống ngon hơn, nhưng vừa nghĩ tới Phác Hiếu Ninh, nàng lại khỏi thở dài.

      Doãn phu nhân nheo mắt nhìn nàng, bình thản ung dung cầm đũa gắp miếng điểm tâm , như để ý hỏi: “Quyết định chưa?”

      Hàn Thiên Thảo nhún nhún vai, ném miếng táo vào trong miệng.

      Sau khi nhã nhặn ăn miếng điểm tâm , Doãn phu nhân hỏi lại: “Tại sao khó quyết định như vậy? phải ngươi y sao?”

      “Vậy thế nào?” Hàn Thiên Thảo lầu bầu.”Y ta!”

      Doãn phu nhân ngẩn ra. “Ai y ngươi? Nếu ngươi vì sao y phải tốn hao nhiều tâm ý thu ngươi làm thiếp như vậy chứ?”

      “Ai biết, có lẽ hi vọng ta có thể tiếp tục dạy tiếng cho y.”

      “Dạy cho y cái gì?”

      Hàn Thiên Thảo há hốc mồm, lại ngậm lại, vươn thẳng vai cái. “Tóm lại, ta hỏi tại sao y nhất định phải thu ta làm tiểu thiếp, y cũng là vì y ta mà!”

      có sao?” Doãn phu nhân hơi ngoài ý muốn. “Vậy y thế nào?”

      “Y khi ta trở thành chính thất của y, tự nhiên ta biết vì sao.”

      “Chính thất của y?” Doãn phu nhân kêu lên. “Y như vậy? Haizz, Thiên Thảo, như vậy mà ngươi vẫn chưa sao?”

      cái gì chứ?” Hàn Thiên Thảo hiểu hỏi ngược lại.

      “Ngươi đó, là trong phúc mà biết hưởng!” Doãn phu nhân thở dài . “Có số nam nhân thích để từ ngoài miệng, y tình nguyện biểu , khiến ngươi cảm nhận được tâm ý y đối với ngươi. Ở chung cũng gần ba tháng rồi, ngươi nhìn ra Phác đại nhân phải là người lời ngon tiếng ngọt, chắc y chính là loại nam nhân đó, , chỉ muốn làm cho ngươi nhìn. Loại nam nhân chỉ làm chỉ biết há mồm thồi; loại nam nhân chỉ làm này lại có thể tin, ngươi có hiểu hay hả?”

      , chỉ muốn làm cho nàng nhìn?

      Làm cái gì cho nàng nhìn chứ?

      “Là như thế phải ?” Hàn Thiên Thảo lẩm bẩm .

      “Đương nhiên là như vậy!” Doãn phu nhân như đinh chém sắt .” Mặc dù Phác đại nhân cho ngươi, nhưng cho ta biết, y ngươi phải là nữ nhân bình thường, đời này tuyệt đối tìm được nữ nhân khác giống ngươi, ngươi là người duy nhất. Nghe y tán dương ngươi như vậy, ta hỏi y có phải vì điều đó mà mới thượng ngươi hay , y thừa nhận.”

      Hai mắt sáng lên, “Y thừa nhận?” Hàn Thiên Thảo hưng phấn nghiêng người đến phía trước.” thừa nhận sao?”

      “Đúng vậy, y : “Đúng, vì thế nên ta mới có thể nàng ấy.’”

      sao?” Hai bên khóe miệng Hàn Thiên Thảo bắt đầu nhấc lên , hơn nữa càng nhấc càng có khuynh hướng cao lên.

      Thấy bộ dáng hài lòng và vui sướng của nàng, Doãn phu nhân khỏi bật cười.

      “Đúng đúng đúng, y ngươi , cho nên ngươi có thể quyết định rồi chứ?”

      “Ta...” Mới được chữ, Hàn Thiên Thảo liền dừng lại, hơn nữa khóe miệng vừa mới trèo lên đến điểm cao nhất lại giống như tăng thêm ngàn cân bắt đầu rơi xuống, “Nhưng ta...” Nàng chần chờ. “Ta thể chịu đựng được làm tiểu thiếp, càng thể chịu được chia sẻ cùng nam nhân với nữ nhân khác!”

      “Nhưng phải y làm ngươi trở thành chính thất của y sao?”

      “Nhưng...” Như vậy phải nàng trở thành cái loại người thứ ba ghê tởm đó sao? Chẳng những cướp chồng của người ta, còn muốn đuổi vợ lớn , tự suy nghĩ chút đều cảm thấy mình rất đáng hận!” Nương tử y làm thế nào? Đối với nương tử y như vậy công bằng mà!”

      Do dự hồi, Doãn phu nhân thong thả ung dung : “Ta nghĩ Phác đại nhân cũng qua với ngươi, Phác phu nhân có rất nhiều người tình, chỉ cần là nam nhân, ai chịu được chuyện như vậy.”

      “Nam nhân có thể cưới thiếp, sao nữ nhân lại thể có nam nhân khác, như vậy cũng phải được!” Hàn Thiên Thảo cứng rắn ra lý do để phản đối, bất luận như thế nào, nàng muốn trở thành người thứ ba.

      “Nhưng, trừ chuyện đó ra...” Do dự càng lâu hơn .”Phác đại nhân , mặc dù có chứng cớ, nhưng y có thể xác định vị thiếp thất trước kia là bị hại chết.”

      “Bị hại chết?” Hàn Thiên Thảo kinh ngạc thở gấp. “Ngươi là, bị thê tử y...”

      Doãn phu nhân gật đầu. “Đúng, mặc dù thiếp thất có địa vị, chết cũng có gì nghiêm trọng, nhưng lúc đó thiếp thất của y có thai, cái này thể tùy tiện mắt nhắm mắt mở coi như xong, nếu tra được chứng cớ, Phác phu nhân vẫn có tội.”

      Thiếp thất có địa vị, chết cũng có gì nghiêm trọng?

      Này này này, đó cũng là mạng người đó! phải là giết chết con kiến, cũng phải là giết chết con con gián, xin tôn trọng nhân quyền có được hả?

      “Nếu có chứng cớ, sao y lại có thể chắc chắn chứ?”

      “Phác đại nhân , lúc ấy y ở trong thành, chờ y trở về thiếp thất của y chẳng những chết rồi, hơn nữa còn chôn qua loa, lại thấy ai phái người thông báo cho y, cũng chờ y trở về xử lý, y cảm thấy chuyện kỳ quặc, tin tưởng Phác phu nhân giải thích thiếp thất y là vì băng huyết mà qua đời, cho nên muốn khám nghiệm tử thi, nhưng trước khi y động thủ, nhạc phụ của y lại tự mình chạy tới ngăn cản, hi vọng y truy cứu chuyện này nữa, kể từ đó, dù có chứng cớ, Phác đại nhân cũng có thể khẳng định thiếp thất của y đúng là bị hại cái chết.”

      “Trời ạ, nữ nhân này là độc ác!” Hàn Thiên Thảo lẩm bẩm . “Chỉ vì sợ thiếp thất sinh hạ nhi tử, nàng ta có thể tùy tiện hại chết người, đây nhất định là tội mưu sát, ít nhất phải ngồi tù hai mươi năm trở lên... Từ từ , như vậy, thiếp thất y liên tục sinh non, chừng...”

      Doãn phu nhân lần nữa gật đầu.”Đúng vậy.”

      “Ở tù chung thân!” Hàn Thiên Thảo nặng nề hạ phán quyết. “Cứ vậy , ta cũng có gì áy náy rồi, cái loại nữ nhân đó sớm nên nhốt vào trong tù với gián với chuột , mặc kệ nàng tự tìm chết...” tới chỗ này, sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi. “Ơ? Đợi chút, vậy ta...”

      “Yên tâm!” Doãn phu nhân lập tức đoán được nàng lo lắng cái gì. “Phác đại nhân qua, y có biện pháp khiến Phác phu nhân dám xuống tay với ngươi.”

      “Có ?” Xuyên qua năm trăm năm chạy tới đây làm vợ rất uất ức, hơn nữa còn bị người ta hại chết, loại kinh nghiệm này nàng có hứng thú, nàng là nhà sinh vật học, cũng phải là nhà y học!

      “Phác đại nhân dám ra nhất định nắm chắc, yên tâm !” Doãn phu nhân trấn an. “Ta tin tưởng y nhất định thực lời hứa của y, để cho ngươi bị bất cứ thương tổn gì, cũng nghĩ cách làm cho ngươi trở thành chính thất của y.”

      “Lúc nào ?” Mỗi ngày đều nơm lớp lo lắng cho mạng sống của mình có phải chết hôm nay hay , loại cuộc sống này nàng cũng muốn lẫn vào quá lâu.

      Doãn phu nhân nghẹn chút. “Chuyện này... bất kể như thế nào, ta tin y nhất định đến nhanh thôi, dù muốn ngươi chờ thêm thời gian nữa như thế nào? Ngươi hãy tự hỏi lại mình chút trước, ngươi y chẳng lẽ chịu nổi qua khoảng thời gian này hay sao?”

      cách khác, nếu nàng đủ y, tự nhiên có thể chịu được; nếu thể chịu được, chính là đủ y sao?

      Này, này, này, có lầm vậy! Sao lại biến thành vấn đề của nàng?

      Chỉ là...

      Cha và mẹ cũng vì hai bên thể dễ dàng tha thứ, muốn nhượng bộ, mới làm tình biến mất, dẫn đến tình hình ly hôn.

      Vừa nghĩ tới đó, Hàn Thiên Thảo tự hỏi: bây giờ có phải là lúc nàng nên nhẫn nhịn ?
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6.1

      Editor: Bồ CôngAnh

      Bởi vì Triều Tiên ba mặt đều là biển, mặt giáp Đại Hán, vì vậy phương diện cuộc sống và văn hóa bị người Hán ảnh hưởng rất lớn, bất kể là chữ hán, Phật giáo, Nho Học, Chu tử học, bông cùng với thuốc nổ, đều là từ nước Hán truyền đến Triều Tiên, ngay cả chính trị, kiến trúc, điêu khắc, công nghệ, văn học, phong tục và cả trang phục truyền thống cũng chịu ít ảnh hưởng, cho nên có người Triều Tiên biết võ công của người Hán cũng rất bình thường.

      Ví dụ như Cụ đại nhân, bởi vì mẫu thân ông là người Hán, cho nên ông biết võ công của người Hán, lại bởi vì bản thân ông có nhi tử, lại là bạn tri kỉ chơi với nhau từ đến lớn với phụ thân của Phác Hiếu Ninh, vì vậy mới đem thân võ công của người Hán truyền thụ cho Phác Hiếu Ninh.

      Ngoài y ra còn có nữ nhi của vị bạn tốt nhiều năm khác,Thôi Diên Cơ.

      “Con xác định?”

      “Xác định giống như lúc ban đầu sư phụ muốn nhận biểu tỷ làm thiếp.”

      Cụ đại nhân vuốt vuốt bộ râu cái, cười. “Xác định như vậy à!”

      Phác Hiếu Ninh nhàng gật đầu, ý niệm nơi đáy mắt kiên định hơn so với bất cứ lúc nào.

      “Được, thành vấn đề, ta thương lượng với Thừa Hương, tin là rất nhanh có thể nghĩ ra biện pháp.” Cụ đại nhân vô cùng hào sảng cam kết giúp tay.

      “Tạ ơn sư phụ.”

      khách khí, chỉ là...” Cụ đại nhân chần chờ. “Chuyện của Diên Cơ con từng cân nhắc chưa?”

      Phác Hiếu Ninh chau mày. “Sư phụ, con cho là ngay từ lúc đầu sư phụ với con chuyện này con trả lời vô cùng ràng rồi.”

      “Đúng là như vậy, nhưng mà...” Cụ đại nhân nhàng thở dài. “Mặc dù thời gian ta dạy nàng võ công chỉ có mười năm, mức độ thích của nàng cũng có sâu như thích con, nhưng quả nàng cũng là tốt, hơn nữa trong mười năm ở đây, ít nhất có nửa thời gian là con ở đây thay ta dạy nàng, chẳng lẽ con chút tình cảm gì với nàng hay sao?”

      có.” Phác Hiếu Ninh chút nghĩ ngợi quả quyết phủ nhận.

      Trả lời cũng quá nhanh !

      “Chuyện này...” Cụ đại nhân nghẹn chút.”Ngay cả tình cảm huynh muội cũng có?”

      có.”

      Cái này kỳ quái rồi. “Tại sao?”

      “Việc này...” Phác Hiếu Ninh suy tư chốc lát. “Con cũng lắm, có lẽ bởi vì nàng giống như muội muội cần người thương !”

      “Vậy cũng đúng, nàng mới mười tám tuổi, nhưng rất thông minh, rất dũng cảm -- như nam nhân cường hãn khôn khéo, cũng rất dịu dàng, rất săn sóc -- như nữ nhân thành thục hiền lành, chỉ là giống với tiểu muội muội cần người thương , đây có lẽ là hoàn cảnh tạo thành. Chỉ là...” Cụ đại nhân cẩn thận . “ thể phủ nhận, đây cũng coi như là nữ nhân tốt.”

      Phác Hiếu Ninh lắc đầu. “Con muốn nữ nhân tốt, chỉ muốn nữ nhân đặc biệt.”

      “Đặc biệt giống như cái vị thế thân kia?”

      Phác Hiếu Ninh lại nghĩ chút, đột nhiên cười thành tiếng .

      nàng là nữ nhân đặc biệt rất thú vị.”

      Mắt thấy y lại lộ ra nụ cười mười năm thấy, Cụ đại nhân khỏi kinh ngạc liên tục chớp mắt mấy cái.

      “Có thể làm cho con bật cười lần nữa, ta có thể xác định nàng rất đặc biệt.”

      Híp mắt, Phác Hiếu Ninh giống như hồi tưởng lại kí ức có chút tốt đẹp.

      “Con thưởng thức nhất là tính cách thành của nàng, lúc vui mừng có thể cười còn lớn tiếng hơn cả nam nhân, khi tức giận lại nổi trận lôi đình giống như con chó bị cướp mất khúc xương; là nữ nhân vô cùng thông minh, rồi lại thường thường làm ra chút chuyện ngu ngốc; lúc chuyên tâm dù trời có sập xuống cũng quản, khi tập trung lại giống như đống bùn nhão...”

      Y cười cười lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

      “Ngồi có tư thế ngồi, đứng có thế đứng, nằm có tư thế nằm, chuyện lại quang quác quang quác kêu, giống nữ nhân, rồi lại có vị nữ nhân hơn bất kỳ nữ nhân nào; suy nghĩ của nàng càng đặc biệt, con có thể cùng nàng thảo luận bất kỳ đề tài nào, dù là chuyện người bình thường thể nào tiếp thu được nàng cũng có thể hiểu...”

      tới đây, sắc mặt của y đột nhiên trở nên nghiêm trang, giống như tuyên bố di chúc, nghiêm cẩn lại nghiêm túc.

      “Chỉ cần có thể lấy được nàng, con nguyện ý buông bỏ tất cả, danh tiếng, địa vị, tài sản, tùy người mở miệng, con đều có thể bỏ qua, hơn nữa chút do dự; ngược lại, nếu như chiếm được nàng, con khổ sở dứt đến chết mới thôi, cả đời mang theo tiếc nuối này, cuối cùng thể cười nổi nữa.”

      Ánh mắt ngạc nhiên của Cụ đại nhân dừng lại mặt Phác Hiếu Ninh, hình như có thể xuyên qua vẻ mặt nghiêm túc kia nhìn thấy tình cảm mãnh liệt giấu trong đó.

      “Xem ra nàng nữ nhân vô cùng đặc biệt.”

      “Nàng người như vậy”

      là như vậy...” Cụ đại nhân thu hồi ánh mắt, chuyển sang ngắm ánh nến. “Hừm, thành , dưới tình huống này, ta nên tiếp tục gây khó khăn cho con, nhưng phụ thân của Diên Cơ cũng là bạn tốt của ta, ông ấy tự mình chuyện này với ta, hy vọng có thể thuyết phục con lấy nữ nhi của ông ấy làm thiếp, ta cũng hứa hẹn cố gắng hết sức giúp tay, cho nên...”

      “Người tận lực, sư phụ.”Phác Hiếu Ninh nửa đường chặn ngang, phải là kiên nhẫn, mà là có nghe nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian. “Nhưng câu trả lời của con vẫn là: , hơn nữa con cũng tìm được nữ nhân mình thích. Cứ trả lời ông ấy như vậy ! Sư phụ.”

      Cụ đại nhân gật đầu cái. “Cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ là con phải chuẩn bị tâm lý, nữ nhân thôi, khi trở nên vô cùng cố chấp, đặc biệt là kiểu nữ nhân giống như Thôi Diên Cơ, ngoại trừ kiên cường dũng cảm, nghị lực cũng rất đủ, nàng tuyệt đối nhàng mà buông tha.”

      Đôi lông mày đen nhánh của Phác Hiếu Ninh lại nhíu lại. “Hiên tại nàng ta ở đâu?”

      “Theo phụ thân nàng mang hàng đến Đại Minh triều.”

      “Lần này mất bao lâu?”

      lắm, chỉ là nghe bọn họ muốn tới Giang Nam của Đại Minh triều, cho nên có thể lâu chút.”

      “Vậy rất tốt, chờ khi nàng trở lại Thiên Thảo là thiếp của con rồi, như vậy nàng cũng nên hiểu chứ?”

      Yên lặng chút.

      “Con cho rằng nữ nhân đơn giản như vậy sao?”

      “Con cũng cho là nữ nhân đơn giản.”

      “Như vậy con nên biết, cho dù nàng có hiểu cũng dễ dàng buông tha.”

      “Đó là việc của nàng.”

      Nghe lời hời hợt của Phác Hiếu Ninh, giống như Thôi Diên Cơ và y hề có chút quan hệ, Cụ đại nhân bất giác dùng ánh mắt quái dị chăm chú nhìn y lúc lâu.

      “Đàng hoàng cho ta biết, đối với con mà , rốt cuộc Diên Cơ là gì?”

      đệ tử khác của sư phụ.”

      ra là như vậy, khó trách nàng chút cơ hội cũng có, trong mắt con, nàng ngay cả nữ nhân cũng phải.”

      “Nàng cũng phải là nam nhân.”

      “Hả?”

      “Nàng chỉ là người đệ tử khác của sư phụ.”

      “...”

      Cuối cùng giai đoạn đầu thời kì mang thai ghê tởm muốn nôn cũng kết thúc, đồng thời, Hàn Thiên Thảo cũng ra quyết định, phải nàng cảm thấy bây giờ là thời điểm mình nên nhẫn nhịn, mà là nhớ y nhớ đến chịu nổi, thể làm gì khác hơn là nhường bước.

      Vậy tin tưởng y !

      Sau khi đưa ra quyết định này, nàng khỏi lại tự hỏi: cho nên cha mẹ cách nào nhịn được nữa, là bởi vì tình sớm bắt đầu phai màu rồi sao?

      Tất nhiên, đáp án của câu hỏi này thể lấy được câu trả lời từ người trong cuộc, chỉ là vừa đưa ra quyết định này, rất kỳ quái, thói quen hiếu động của nàng lại nổi lên ngay lập tức, chạy khắp thôn Nữ Nương vẫn thấy chưa đủ, lại còn chạy đến thôn trang bên cạnh tham gia náo nhiệt.

      Thôn trang bên cạnh là thôn trang làm nông điển hình, bởi vì là thời gian chuẩn bị trước tết, tất cả mọi người vô cùng bận rộn, trừ những thằng quỷ biết làm việc chỉ biết gây , vì vậy Hàn Thiên Thảo liền tự nhận là tướng quân của tiểu nhân quốc, thống lĩnh mấy tên tiểu quỷ kia cùng nhau ném tuyết, đánh mộc cầu, chơi kéo co, đá cầu, đổ xúc sắc, nhảy sạp, chỉ thấy từ nữ bên cạnh hoảng hốt kêu to, bởi vì bụng nàng hơi lồi ra rồi.

      “Tiểu thư à, đừng quên người mang thai đấy! Người nhảy như vậy, xảy ra chuyện gì sao đây?”

      “Thân thể của ta yếu ớt như vậy đâu!”

      “Nhưng mà tiểu thư...”

      “Được được được, nhảy, nhảy!”

      Chính vì như vậy nàng mới muốn cho tỳ nữ theo, nhưng mà Doãn phu nhân kiên trì để cho nàng “làm loạn”.

      “Bây giờ người mang đứa bé của Phác đại nhân, ta muốn chịu trách nhiệm!”

      chừng là nữ nhi.”

      “Phác đại nhân từng , là nam hay nữ y đều để ý, quan trọng là thân thể người xảy ra vấn đề gì.”

      Lời này nghe vô cùng lọt tai, Hàn Thiên Thảo bất giác cười ngọt như mật.

      Năm sau, Hàn Thiên Thảo bắt đầu suy tính có nên vào trong núi tìm thử xem có đom đóm mùa đông hay , hay là tiếp tục đến thôn bên cạnh đảm nhiệm chức Tướng quân của tiểu nhân quốc, lúc do dự, Doãn phu nhân đột nhiên tới gặp nàng.

      “Phác đại nhân sai người đến báo, tại, rốt cuộc ngươi đưa quyết định chưa?”

      “Quyết định, ta có thể làm tiểu thiếp của y, nhưng mà ta có điều kiện.”

      Doãn phu nhân gật đầu cái. “Loại chuyện này ngươi nên tự mình với y. Tốt lắm, ngươi chuẩn bị chút, ngày mai có người tới đón ngươi.”

      Hôm sau, Hàn Thiên Thảo ngồi kiệu bị đưa đến chỗ ngoài thành Hán Dương, nhưng mà Phác Hiếu Ninh cũng ở đó đợi nàng, đợi nàng là vài tỳ nữ trung niên cùng tôi tớ, hơn nữa đối với nàng vô cùng cung kính, Hàn Thiên Thảo phỏng đoán, những nô bộc này chắc là người Phác Hiếu Ninh tín nhiệm nhất.

      Nhưng mà, mặc dù bọn họ phục vụ chu đáo nữa, quan tâm lại tỉ mỉ nữa, bọn họ vẫn cách nào thỏa mãn khát vọng chân chính của nàng.

      Rốt cuộc khi nào y mới xuất đây?

      Hai cánh tay vòng ra sau gáy, Phác Hiếu Ninh mở hai mắt, làm như thấy lại nhìn trần nhà.

      “Đại nhân?” Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến tiếng gọi khẽ, là Hà Vĩnh Kính. “Ngài ngủ chưa?” Mặc dù đêm rất khuya rồi, nhưng y biết kể từ sau khi trở lại Phác phủ, chủ tử vẫn luôn ngủ yên ổn, đêm ngủ chờ trời sáng là chuyện bình thường.

      “Chuyện gì?”

      xin lỗi, mặc dù Vĩnh Kính biết rất muộn rồi, nhưng suy nghĩ chút vẫn nên tới cho đại nhân tiếng trước tốt hơn.” Mau sớm để chủ tử biết chuyện này, nhất định tối nay chủ tử có thể yên ổn ngủ giấc ngon rồi.

      “Rốt cuộc là chuyện gì?”

      “Hàn tiểu thư đến.”

      Yên lặng lát, Phác Hiếu Ninh mới đột nhiên nhảy dựng lên.

      “Ngươi cái gì?”

      “Hàn tiểu thư đến.”

      Hà Vĩnh Kính trả lời lại lần nữa, ngay sau đó nghe thấy bên trong phòng truyền ra từng trận tiếng vang ầm ĩ, giống như có mấy chục người chạy bộ trong phòng, cảm thấy kỳ quái đột nhiên cửa mở ra, còn chưa kịp hoảng sợ bóng dáng bay như chim đại bàng.

      Hà Vĩnh Kính thể tin nhìn phương hướng bóng đen kia vừa biến mất.

      Có lầm vậy, bây giờ là đêm hôm khuya khoắc đấy!

      Hàn Thiên Thảo luôn là người ngủ sâu, phải ầm ĩ cũng tỉnh mà là dễ bị gọi dậy.

      Nhưng đêm nay, chẳng biết tại sao mà đột nhiên nàng giật mình tỉnh lại, cũng phải có người gọi nàng, mà là loại phản ứng tự nhiên, lúc mới vừa mở mắt nàng chỉ cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi khôi phục thần trí nàng lập tức hiểu tại sao lại thế.

      Có người muốn trộm dưa hấu… phải, là vuốt ve cái bụng to của nàng.

      Nàng hít sau, suýt chút nữa thét chói tai, nhưng ngay lúc ấy, trong bóng tối truyền đến giọng êm ái.

      “Đứa bé lớn rồi.”

      “Quân Chi?” Tiếng thét chói tai chuẩn bị phát ra được thay ngay bằng giọng vui mừng, đồng thời đột nhiên bật dậy.

      Trong bóng tối lại vang lên giọng lúc nãy lần nữa, ân cần. “Cẩn thận chút, động tác đừng thô lỗ như thế chứ!” Sau đó, đôi tay quen thuộc nhét nàng vào lồng ngực rắn chắc. “Nhớ tới ta sao?”

      Hàn Thiên Thảo trả lời, chỉ quấn hai cánh tay lên gáy người trong bóng tối, ôm chặc.

      “E hèm, xem ra nàng cực kỳ nhớ ta.” Người nọ cười khẽ. “Ta sắp bị nàng siết chết rồi!”

      Hàn Thiên Thảo có chút cam tâm mà hừ hừ, nhưng cánh tay vẫn chịu nới lỏng. Trong bóng tối, người kia khẽ thở dài, rất cẩn thận kéo tay nàng xuống, lại nằm xuống cùng với nàng, để nàng gối đầu làm tổ lên vai y, tiếp tục vuốt ve bụng nàng.

      “Quyết định chưa?”

      “Ta có điều kiện.”

      “Ta đoán chắc như thế. ! Điều kiện
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 6.2

      Edit: hoacodat

      “Rất đơn giản, tại ta có thể nhẫn nhịn lùi bước, nhưng nếu ngày nào đó ta thể nhẫn nại được nữa, chàng phải để ta rời , ta muốn trở về thôn Nữ Nương.

      Bàn tay vuốt ve ngừng lại, trong bóng tối, người nào đó trầm ngâm chốc lát.

      “Ta có thể đồng ý với nàng, nhưng ngược lại, nàng phải đồng ý với ta, trước lúc nàng sắp nhẫn nại chịu đựng được nữa, nàng phải cảnh cáo ta, để ta có cơ hội cứu vãn.”

      “Chuyện này thành vấn đề.”

      Tiếp tục vuốt ve. “Như vậy ngày mai ta phái người đưa phí dụng đến chỗ Doãn phu nhân, trước để cho bà ấy tìm người thay nàng xây cái tòa nhà, mặc kệ có cơ hội dùng đến hay , tòa nhà này đều thuộc về nàng, sau này nếu cần đến, nàng muốn đưa cho ai đưa cho người đó.”

      Hàn Thiên Thảo hiểu, y làm như vậy cũng phải vì đoán nàng nhất định về thôn Nữ Nương, mà là bày tỏ y tuân thủ lời hứa của mình.

      “Được.” Hàn Thiên Thảo vui vẻ nghiêng người sang ôm chặt eo y, tay sờ tới bụng nàng được nên y thể làm gì khác hơn là chuyển sang cái mông của nàng, tiếp tục vuốt ve. “Mặt khác, ta chỉ dùng dây buộc sơ thành búi tóc, tuyệt đối thể cầu ta mang cái loại kiểu tóc mâm cồng kềnh thế này, ta cũng muốn đè ép cổ mình.”

      Y khẽ cười. “Có thể, chỉ cần nàng muốn mang, ta đưa trâm cài đầu cho nàng.”

      “Đơn giản chút đó!”

      “Ta biết rồi.”

      “Còn nữa, ta muốn tiếp tục nghiên cứu côn trùng.”

      “Được, nhưng nếu như nàng muốn ra ngoài bắt côn trùng, phải chờ sinh xong cái .”

      Hàn Thiên Thảo nghiêm túc suy nghĩ chút. “Được rồi! Sinh xong sinh xong!”

      “Sau đó?”

      “Sau đó?” Hàn Thiên Thảo muốn nghĩ tiếp, rồi lại lắc đầu, “ có, tạm thời cứ như vậy , nhưng sau này ta muốn cái gì, nếu như chàng thể đồng ý, ta vẫn trở về chỗ của Doãn phu nhân.”

      Phác Hiếu Ninh khẽ chau mày.

      “Chuyện này... Được rồi! Chẳng qua nếu nàng đó là chuyện đối với ta khá khó khăn, cũng phải cho ta thời gian để suy tính.”

      “OK!”

      “Vậy giờ đến lượt ta, bắt đầu từ ngày mai, nàng thân phận mới, chi tiếc ta viết xong nhưng để ở cửa hàng son phấn, chờ nàng nhớ hết rồi, ta lại mang nàng gặp “người nhà” của nàng.

      “Người nhà của ta?” Hàn Thiên Thảo kinh ngạc ngước lên nhìn, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của y, giống như những đêm mới vừa bắt đầu ấy, nàng khỏi có chút hoài niệm.

      “Đúng, nàng trở thành dưỡng nữ của Cụ đại nhân...”

      Nghe y liên tục, Hàn Thiên Thảo phát y hẳn phải suy tính vô cùng cẩn thận chu đáo, chỉ có tình trạng tại, bao gồm tất cả vấn đề có thể xảy ra trong tương lai cũng chiếu cố hết luôn rồi, lúc này nàng mới hiểu được chút ý tứ trong lời của Doãn phu nhân.

      Người nam nhân này làm cho nàng xem.

      Nhưng nàng vẫn nhịn được mà hoài nghi, rốt cuộc y phải “xử lý” như thế nào với “vợ lớn” đương nhiệm đây?

      Đóng gói chuyển phát ra nước ngoài sao?

      Thành thân mười lăm năm, bụng Cụ phu nhân từ đầu đến cuối cũng có bất kỳ động tĩnh nào, vì vậy chủ động muốn trượng phu thu tiểu thiếp, nhưng Cụ đại nhân muốn phụ thê tử hiền thục, quyết định phải do thế thân tới làm vợ sanh con, ngờ thế nhưng ông ta lại thế thân, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hết với thê tử, mà Cụ phu nhân cũng hề oán thán đồng ý cho ông ta thu làm tiểu thiếp.

      Vì vậy dưới trợ giúp từ Phác Hiếu Ninh, ông ta lấy vị thế thân kia làm thiếp, chỉ là nàng cũng chỉ sinh ra hai nữ nhi cho ông, vì vậy Cụ phu nhân cũng rất vui lòng nhận Hàn Thiên Thảo làm dưỡng nữ, ít nhất, nàng cũng có nữ nhi.

      “Nhớ kỹ, nàng ở tại đảo Nhàn Sơn, là họ hàng xa của sư phụ, sau khi song thân qua đời, vì có bất cứ người thân nào nương tựa, cho nên đến kinh thành cậy nhờ vào nhà sư phụ.”

      “Đảo Nhàn Sơn? Đó là nơi nào vậy?” Hàn Thiên Thảo lẩm bẩm . “Hơn nữa, nếu có ai tra ra được lời ...”

      thành vấn đề.” Cụ đại nhân cười tủm tỉm vuốt vuốt chòm râu. “ có người đó, nàng nhờ người đưa tin cho ta, hỏi ta có thể chứa chấp nàng hay . Mặc kệ là xa hay gần, nếu là thân thích, ta đều có thể mặc kệ, cho nên lập tức phái người đón nàng, đáng tiếc được nửa đường nàng lại lâm bệnh mà qua đời, vì vậy bất kể là ở đảo Nhàn Sơn hay bên này, cũng có ai biết nàng qua đời.”

      ra ta là người thay thế cho người chết!” Hàn Thiên Thảo lầu bầu, chú ý đến Cụ đại nhân cũng buộc búi tóc, ra Phác Hiếu Ninh là học theo sư phụ y. Điều này cũng khó trách, mẫu thân Cụ đại nhân là người Hán, mà người Hán thời cổ đại lại rất thích buông xõa tóc xuống, ít nhất màn ảnh các ngôi sao đều diễn như thế.

      “Cũng là các ngươi có vận khí tốt, hoàn toàn có thể lợi dụng tốt chuyện này”, vị thiếp ở bên nhàng tinh tế thêm vào.

      “Hơn nữa cách năm trước cũng có thể xem là quá lâu, có thể thân thể nàng tốt vẫn luôn dưỡng bệnh là xong rồi.”

      “Vẫn là ‘biểu tỷ’ trí nhớ tốt, nếu sư phụ cũng sớm quên chuyện này.”

      Nụ cười Phác Hiếu Ninh cũng rất có thâm ý, vị thiếp kia hiểu ý mím môi cười lên tiếng, bởi vì thân phận nàng cũng là dùng phương thức tương tự để an bài, cho nên Phác Hiếu Ninh mới có thể gọi nàng tiếng “biểu tỷ”, mặc dù bọn họ chút quan hệ cũng có.

      “Ngươi là đệ tử của ta, thường xuyên tới thăm ta cũng là rất bình thường, vì vậy...”

      “Lâu ngày sinh tình...” Vị thiếp thất kia lập tức tiếp lời trượng phu.

      “Hai người liền thích nhau...” Cụ đại nhân mặt mày hớn hở , có thể xong liền liên tưởng đến tình huống chính mình lúc trước.

      “Mặc dù, để cho nàng mang thai trước đúng là hợp lễ nghi...” Vị thiếp kia làm bộ làm tịch lắc đầu cái.

      “Nhưng mà nếu con nguyện ý cưới nàng làm thiếp”, Cụ đại nhân suy nghĩ chuyện gì lại sờ sờ râu, “Ta cũng so đo nhiều chuyện như vậy.”

      Quan sát cách mấy người bọn họ đối thoại với nhau, Hàn Thiên Thảo nhìn sang bên này lại quay sang bên kia, dở khóc dở cười.

      “Còn con? Con có thể so đo ?”

      Cụ đại nhân ngẩn ra, sau đó bật cười. “Con muốn so đo gì hả?”

      “Y...” Hàn Thiên Thảo cũng nghiêm túc chỉ vào Phác Hiếu Ninh. “Lần đầu tiên là y cường bạo con đấy!”

      Phác Hiếu Ninh thở dài. “Ta lại cầu xin nàng tha thứ cho ta có được chưa?”

      Hàn Thiên Thảo hừ hừ. “ có thành ý!”

      Phác Hiếu Ninh lại than thở, sau đó sắc mặt đoan chính, thành tâm thành ý mà cúi đầu với nàng. “ xin lỗi.”

      Hàn Thiên Thảo rất nghiêm túc gật đầu cái. “Được rồi! Tha thứ chàng đấy.”

      Thấy thế, Cụ đại nhân cười ha ha. “Khó trách con vừa ý nàng, đúng là nữ nhân khác xa những người khác nha!”

      Phác Hiếu Ninh lại nhìn Hàn Thiên Thảo, mỉm cười.

      “Như vậy...” Cụ đại nhân liếc nhìn bụng Hàn Thiên Thảo cái. “Quyết định lúc nào đây?”

      Thu hồi tầm mắt, Phác Hiếu Ninh trái lại nhìn chăm chú vào Cụ đại nhân. “Quyết định.”

      “Lúc nào vậy?”

      “Sau hôn lễ.”

      “Hả?”

      Tại thời đại Chosun này, địa vị thê thiếp phân biệt cực kỳ nghiêm khắc, bởi vì thiếp chẳng qua là “phụ chúc phẩm” (vật phẩm phụ thuộc) của trượng phu, cho nên quy định cùng thiếp cử hành hôn lễ là hành động vi phạm pháp luật. Vì vậy mặc dù Phác Hiếu Ninh chính thức nạp Hàn Thiên Thảo làm thiếp, nhưng cử hành hôn lễ là phải phép.

      Tuy nhiên Phác Hiếu Ninh lại kiên trì cho dù làm hôn lễ chính thức, cũng muốn cử hành quá trình nghi thức hôn lễ chính thức lần, ngờ Hàn Thiên Thảo lại là người đầu tiên phản đối.

      “Quá phiền toái!”

      phiền toái” Phác Hiếu Ninh kiên quyết . “Ta rồi, trong cảm nhận của ta, nàng mới là thê tử của ta.”

      Hàn Thiên Thảo vẫn thở dài. “Đăng ký kết hôn phải rất tốt sao?”

      “... Đăng ký kết hôn là cái gì?”

      “Cái gì? À, cái đó là...” Hàn Thiên Thảo vội cười ha hả. “Được rồi, được rồi! Cử hành hôn lễ cử hành hôn lễ thôi!”

      Vì vậy, trước ngày mồng tết ba ngày, Phác Hiếu Ninh tránh né mọi người, chỉ mang theo Hà Vĩnh Kính đến phủ Cụ đại nhân cử hành lễ “tam nhật vu quy” (lễ vu quy 3 ngày), cũng chính là phải ở lại nhà tân nương trong ba ngày.

      Ở trước cửa phủ Cụ gia, Phác Hiếu Ninh băng qua đống rơm rạ cháy, tượng trưng cho việc thiêu hủy tất cả chuyện cát tường , sau đó giao cho Cụ đại nhân đôi chim mộc nhạn, trước đó Cụ đại nhân bày tấm thảm trong sân, phía đặt tấm bình phong và cái bàn , bàn được phủ tấm vải đỏ.

      Cụ đại nhân cầm đôi mộc nhạn Phác Hiếu Ninh mang tới để bàn, Phác Hiếu Ninh lập tức bắt đầu cử hành cúng bái Nhạn lễ.

      Lúc Phác Hiếu Ninh hành lễ, Cụ phu nhân cầm cái váy ôm lấy hai con mộc nhạn ném chúng về phía phòng Hàn Thiên Thảo ở, thấy mộc nhạn bị ném đứng ở trước cửa phòng, Cụ phu nhân nhìn thấy lập tức kêu.

      “Mộc nhạn đứng lên rồi, đứa bé nhất định là con trai!”

      Theo tập tục nơi đó nếu mộc nhạn đứng thẳng, đứa bé của đôi phu thê tân hôn nhất định là nhi tử, đầu đội mũ phượng, người khoác áo tơ lụa người Hán, Hàn Thiên Thảo từ từ tới trước mặt Phác Hiếu Ninh, sau đó Hàn Thiên Thảo làm lễ quỳ lạy hai lần, Phác Hiếu Ninh lại lạy lần, Hàn Thiên Thảo lại làm lễ quỳ lạy hai lần, Phác Hiếu Ninh lại lạy lần, thế là lễ giao bái hoàn tất.

      Tiếp sau lễ giao bái là lễ hợp cẩn.

      Cụ phu nhân cầm bầu rượu quấn đầy dây lụa màu xanh màu đỏ rót đầy rượu đưa cho Hàn Thiên Thảo, nàng đặt lên khóe miệng khẽ nhấp cái liền trả lại cho Cụ phu nhân, Cụ phu nhân lại cầm bầu rượu khác rót đầy rượu đưa cho Phác Hiếu Ninh, Phác Hiếu Ninh cũng chỉ khẽ nhấp cái trả lại cho Cụ phu nhân, sau hai lần như vậy, lần thứ ba hai người cầm hai bầu rượu trao đổi với nhau, cùng uống cạn rượu trong bầu.

      Hôn lễ thuận lợi hoàn thành.

      “Trời ơi, nặng chết người!” Vừa vào trong phòng, Hàn Thiên Thảo lập tức bận rộn muốn tỳ nữ tháo đại lễ phục cho nàng, gỡ mũ phượng, mệt mỏi đến mức thở dốc. “ may là cả đời chỉ có lần như thế!” Nàng tình nguyện chạy mười vòng quanh núi, cũng muốn mặc cái đại lễ phục nặng nề khó cử động này thêm lần nữa.

      Đợi tỳ nữ rời khỏi, Phác Hiếu Ninh vội vàng dìu nàng ngồi xuống, hai cánh tay nàng lại chống đỡ ra phía sau, hai chân duỗi thẳng, dáng ngồi đứng đắn, chút dáng vẻ cũng có, Phác Hiếu Ninh cũng để bụng, chỉ lo vuốt ve bụng nàng.

      “Doãn Phu Nhân bốn tháng rồi, đúng ?”

      Hai mắt nhìn xuống, Hàn Thiên Thảonhìn chằm chằm vào bụng mình, rất hoài nghi. “Chỉ có bốn tháng sao?”

      Phác Hiếu Ninh hơi sửng sốt, ngồi thẳng người, cũng nhìn chằm chằm vào bụng nàng nghiên cứu. “Cái này... Ta cũng lắm, chẳng qua ta nhớ lần đầu tiên lúc Quỳnh mang thai năm tháng sinh non, lúc ấy bụng của nàng ấy cũng... Ừm, còn hơn bụng nàng bây giờ.”

      “Quỳnh ?”

      vị tiểu thiếp trước kia của ta.”

      “Năm tháng?”

      Chần chờ lúc, Phác Hiếu Ninh mới gật đầu, Hàn Thiên Thảo lại nhìn chằm chằm vào y lâu, sau đó đưa ra kết luận.

      “Mặc kệ nó! phải bốn tháng là năm tháng, kém tháng mà thôi, có gì lớn đâu!” xong, nàng định nằm xuống. “Thê tử chàng đâu rồi?”

      “Nàng ta trốn rồi.”

      “Trốn?” Hàn Thiên Thảo kinh ngạc ngẩng đầu lên. “Tại sao?”

      “Dựa theo kế hoạch, Doãn phu nhân thông báo với nàng ta người thế thân mang thai, cho nên nàng ta phải tìm nơi ‘nghỉ ngơi’, tránh cho người khác truy ra nàng ta mang thai, hài tử sao lại có?”

      “Ngốc!” Đầu lại cúi xuống. “Làm cái bụng giả ai biết là được!”

      Theo sát bên cạnh nàng, Phác Hiếu Ninh cũng nằm xuống, tiếp tục vuốt ve bụng nàng.

      “Nàng ta cảm thấy làm như vậy quá cực khổ.”

      “Làm như vậy quá cực khổ?” Hàn Thiên Thảo thể tin được mà lặp lại. “ chút khổ cũng muốn ăn qua mà muốn nhặt con trai quý tử về nhà, nàng ta cũng quá lười biếng rồi !” Người ta đều là muốn mang dưa hấu mười tháng, nữ nhân kia ngay cả ói hạt dưa hấu cũng muốn, tại sao lại muốn ăn dưa hấu nhà người ta?

      “Nàng ta chính là loại người như vậy.”

      Hàn Thiên Thảo nhịn được trợn mắt thêm chút. “Đến lúc đó thế nào?”

      “Đến lúc đó Doãn phu nhân thông báo tiếp với nàng ta, thế thân sanh là nữ nhi.”

      “Nếu như nàng ta muốn tìm nam hài khác để gạt chàng?”

      “Như vậy nhất định cần Doãn phu nhân phối hợp, mà lúc Doãn phu nhân cho nàng ta biết, kịp nữa rồi, bởi vì Doãn phu nhân phái người thông báo cho nàng ta cũng đồng thời phái người thông báo cho ta...” Phác Hiếu Ninh khẽ mỉm cười. “Y theo cầu của ta.”

      cầu của chàng?” Hàn Thiên Thảo buộc miệng cười. “Chàng nghĩ xong hết mọi chuyện rồi đúng hay ?”

      “Ta cố gắng hết sức.” Phác Hiếu Ninh khiêm tốn .

      “Nhưng chỉ cần ta bước vào nhà chàng bước, đảm bảo ngay lập tức có người thông báo cho nàng ta, nàng ta nhanh chóng chạy về nhà sao?”

      Nụ cười chợt tắt, Phác Hiếu Ninh lạnh lùng hừ tiếng. “Nàng ta trở lại càng tốt.”

      “Ah? Tại sao?”

      “Bởi vì...”

      Mới được hai chữ, lời giải thích đột nhiên cắt đứt, hai người hẹn mà cùng sững người, lát sau, cùng nhau cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống.

      “Nhi tử động rồi!” Nàng kinh ngạc thầm.

      “Nhi nữ động rồi!” Vẻ mặt y đầy thán phục.

      Trước mắt nàng, nét mặt Phác Hiếu Ninh vừa mừng rỡ vừa cảm động, vào giờ khắc này, Hàn Thiên Thảo dường như có thể cảm nhận sâu sắc khát vọng có hài tử của y, thế nên thân là mẫu thân của nó tự nhiên cũng có chút kiêu ngạo.

      Loại cảm giác này cũng tệ lắm nha!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :