Chương 9.1
Editor: salemsmall
Ngay đêm đó, Mặc Lan đúng hẹn thân mình tới chùa Phổ Đà, trong chùa tối đen như mực, nhìn thấy nửa bóng người, chiếc đèn lồng hồng sa mà xách theo là ánh sáng duy nhất xung quanh người.
Trong đêm tối, chùa Phổ Đà dường như có con ác quỷ núp và có thể lao ra cắn người bất cứ lúc nào.
Chờ lát vẫn thấy có động tĩnh gì, Mặc Lan liền lên tiếng gọi – “Mặc Lan mình đến đây như ước hẹn, các hạ vẫn thân gặp mặt sao?”
Lát sau, phụ nhân mập mạp ra từ phía sau cây trụ xà nhà,Mặc Lan nhìn bà ta cảm thấy hơi quen, sau khi ngẫm nghĩ cuối cùng cũng nhận ra thân phận của đối phương – “Ngươi là bà vú từng chăm sóc đại ca năm đó?”
Năm đó, mẫu thân Mặc Dục bị Trần thị đưa ra khỏi Vương phủ, Tú đại nương cũng theo. Trông bà vẫn mập mạp trung hậu giống như khi ấy, thay đổi nhiều lắm.
“ ngờ Thế tử vẫn nhớ nô tỳ.” – Tú đại nương ha hả cười.
“Thế tử phi đâu?” – Thấy bà ta chỉ ra ngoài mình, Mặc Lan trầm giọng chất vấn.
Trong lòng chợt suy nghĩ, Tú đại nương bắt cóc Dung Tri Hạ, chắc là vì chuyện giam lỏng huynh trưởng, có lẽ bà ta muốn lấy Dung Tri Hạ ra để uy hiếp thả huynh trưởng.
Tú đại nương lấy ra cái dây thừng – “Nếu Thế tử muốn gặp Thế tử phi, thỉnh bó tay chịu trói, nô tỳ đưa Thế tử gặp Thế tử phi.”
“Vì Mặc Dục mà ngươi bắt cóc Thế tử phi sao? Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi thả nàng, ta cũng thả đại ca.” – Mặc Lan bàn luận điều kiện với bà ta.
Tú đại nương lắc đầu cảnh cáo – “Nếu Thế tử bó tay chịu trói, sau này còn được gặp lại Thế tử phi nữa. Nhưng mà,nếu Thế tử sợ chết, để ý đến an nguy của Thế tử phi, có thể quay đầu rời ."
Sắc mặt Mặc Lan trầm xuống, cân nhắc xem có nên trực tiếp bắt giữ Tú đại nương, ép hỏi bà ta tung tích Dung Tri Hạ.
Dường như biết được suy nghĩ trong lòng , ngay sau đó, Tú đại nương – “Thế tử cũng có thể bắt giữ nô tỳ, nhưng nếu ngài làm thế, chắc chắn Thế tử phi mất mạng, bởi vì tiện mạng này của nô tỳ thể nào bù lại được mạng của Thế tử phi, mong rằng Thế tử suy nghĩ cho kỹ.”
“Ngươi có kẻ đồng lõa đúng , vì sao thấy ra mặt?” – tin chắc rằng chuyện này thể nào do mình Tú đại nương gây nên. muốn biết đến tột cùng là kẻ nào đứng phía sau làm chủ.
Tú đại nương cũng trả lời, chỉ nhắc lại lần nữa – “Thế tử cần gấp gáp, chỉ cần Thế tử đồng ý nghe theo, nô tỳ đưa Thế tử đến gặp người cần gặp. Nhưng nếu Thế tử muốn, vậy xin mời trở về, nô tỳ nhất định ngăn cản.”
Vì để cứu Dung Tri Hạ được thuận lợi, Mặc Lan thể thỏa hiệp – “Ném dây thừng lại đây.”
Đợi sau khi lấy dây thừng tự trói mấy vòng người,Tú đại nương mới tới, cầm dây trói chặt lại, ngay sau đó bất ngờ lấy khăn tay che miệng và mũi , khiến hôn mê.
“Mặc Lan, Mặc Lan…..”
Mơ hồ nghe thấy dường như có người gọi tên mình, Mặc Lan chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê.
“ tốt quá, cuối cùng chàng cũng tỉnh.” – Thấy tỉnh lại, Dung Tri Hạ nhàng thở ra hơi.
men theo thanh nhìn về phía bên trái, vừa thấy nàng, sắc mặt vui mừng – “Tri Hạ, nàng sao chứ.”
“À, coi như tạm thời sao.” – Nàng cười khổ – “Đúng rồi, sao chàng cũng bị bắt tới đây?”
Thấy nàng khỏe mạnh, Mặc Lan thoáng an tâm, nghe thấy nàng hỏi, mới nhớ tới tình huống lúc trước, ngước mắt nhìn lên, lúc này mới phát giác tình cảnh giờ của bọn họ được tốt lắm.Bọn họ bị giam trong thạch thất, bị trói riêng ở cây cột gỗ, thể động đậy.
“Tú đại nương bắt nàng để uy hiếp ta.” – .
“Tú đại nương là ai?” – Dung Tri Hạ thắc mắc.
“Đó là bà vú trước kia chăm sóc đại ca.”
“Bà ấy bắt ta để uy hiếp chàng, vậy mà chàng cũng bó tay chịu trói như vậy sao?” – Chẳng lẽ nhận ra đây là cái bẫy?
“Nếu ta bó tay chịu trói, bọn họ giết nàng.”
Dung Tri Hạ kinh ngạc nhìn rất lâu mà nên lời. Nàng ngờ vì nàng mà hoàn toàn để ý đến an nguy của bản thân, tự mình lao vào nguy hiểm, bỗng nhiên trái tim nàng cảm thấy ấm áp.
ôn nhu trấn an – “Nàng đừng lo lắng, trước khi ta tới chùa Phổ Đà an bài, bí mật sai nhóm thủ hạ canh giữ ở bên ngoài hai mươi dặm. Nếu sau lúc lâu mà thấy ta trở về, bọn họ vào trong chùa Phổ Đà tìm ta. Ta tin chắc lâu nữa bọn họ tìm được manh mối, cứu chúng ta ra ngoài.” thầm đào tạo nhóm thủ hạ tâm phúc, chỉ nghe điều khiển của mình , chịu quản lý của Phụng Vương phủ, vì vậy cũng kinh động đến người trong Vương phủ.
Dung Tri Hạ nén xuống cảm động trong lòng, ngẫm nghĩ rồi – “Tú đại nương là bà vú của đại ca, chẳng lẽ bà ta muốn dựa vào chuyện này để cầu chàng thả đại ca?”
“Vốn dĩ ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu bà ta chỉ muốn ta thả người, cũng trói cả hai chúng ta ở chỗ này, ràng là có mục đích khác.”
“ hổ là Thế tử, quả là thông minh.” – Đột nhiên cửa thạch thất được mở ra, phụ nhân vào.
“Nhưng mà sợ rằng Thế tử phải uổng phí tâm cơ rồi, những thủ hạ kia tới cứu ngươi được đâu, bởi vì bọn họ tra được đầu mối đưa bọn họ tới nơi cách nơi này rất xa, là chỗ của Trần Vân.” – Trần Vân là khuê danh của Vương phi Trần thị.
Vừa trông thấy người đến, Mặc Lan lập tức nhíu mày – “Phong di nương.” – Suy nghĩ chợt lóe, bỗng chốc hiểu ra kẻ đứng phía sau làm chủ chắc chắn là bà ta.
Dung Tri Hạ nhìn thấy bà, cũng kinh ngạc thua gì Mặc Lan, những hình ảnh trước khi hôn mê lên trong đầu, nhất thời trở nên nét.
“ lâu gặp.” – Phong di nương nhìn , hơi mất tự nhiên cười.
Bà sớm qua Ngọc Hà mà biết được, Mặc Lan là người có ân tất báo, hơn nữa càng ngày càng cưng chiều thương Dung Tri Hạ, nên bà mới bắt Dung Tri Hạ để uy hiếp . Quả nhiên đúng như bà dự đoán, đích thân đến.
“ ra bà và đại ca nội ứng ngoại hợp, thầm bày mưu tất cả mọi chuyện.” – Trong lòng Mặc Lan thất kinh, bà muốn dùng việc này để bỏ mầm tai họa, giá họa cho Trần thị, nếu là như thế, chỉ e rằng tính mạng của và Dung Tri Hạ khó được bảo toàn.
Phong di nương xua tay – “, ngươi nghĩ oan cho Dục nhi rồi, tất cả những chuyện ta làm nó đều biết.”
“Vậy bà phí hết tâm tư an bài Ngọc Hà tiếp cận ta, muốn mượn cơ hội để diệt trừ ta, phải là để giúp Mặc Dục đoạt hết tất cả của ta hay sao?” – chất vấn.
“ sai, ta làm tất cả những chuyện này đều là vì Dục nhi, nhưng mà nó biết gì hết. Nó chưa bao giờ muốn tranh đoạt thứ gì với ngươi.” – đến đây, sắc mặt Phong di nương đột biến, vẻ mặt oán hận – “Trong thiên hạ có người làm mẹ nào muốn mang những điều tốt nhất đến cho con mình? Nhưng chỉ vì nó là con của vợ lẽ, hơn nữa từ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, mà khắp nơi đều bị người khác coi thường, ngay cả phụ vương nó cũng xem trọng nó. Ngươi có biết người làm mẹ như ta nhìn thấy mà đau lòng biết bao nhiều ? Nó là tâm can bảo bối của ta, ta cho phép có bất cứ kẻ nào khinh thường ngạo mạn với nó. Đáng hận hơn, con tiện nhân Trần Vân kia, sau khi được nâng lên làm Vương phi, đuổi ta ra khỏi Vương phủ, bắt ta vào trong chùa ở, khiến ta bất đắc dĩ phải rời xa nhi tử.”
“ khi như vậy, người bà nên báo thù là Vương phi, chứ phải ta.” – Bà ta hoàn toàn tìm sai đối tượng để báo thù.
“Ta hận nàng, cũng hận ngươi, chỉ vì ngươi là con trai trưởng mà đương nhiên trở thành Thế tử. Bàn về tài hoa, Dục nhi của ta tuyệt đối thua kém gì ngươi. Nó đầy bụng kinh luân, nhưng lại bị vùi dập.”
Đến lúc này, Mặc Lan hoàn toàn sáng tỏ, kiếp trước sở dĩ phải nhận kết cục như vậy, tất cả đều là do bà ta đứng phía sau làm chủ. Thậm chí cũng tưởng tượng được, sau khi bị Ngọc Hà giết chết, nàng ta chắc chắn đổ việc này lên đầu mẹ con Mặc Thụy, khiến mẹ con Mặc Thụy có trăm cái miệng cũng thể bào chữa, cuối cùng lòng phụ vương nguội lạnh, bất đắc dĩ chỉ có thể truyền vương vị cho thứ xuất là Mặc Dục.
“Bà bắt cóc ta và Thế tử phi, rốt cuộc là muốn làm gì?” – Mặc Lan muốn lời vô nghĩa với bà ta nữa, hỏi cách gọn gàng dứt khoát.
“Ta muốn ngươi tự tay viết bức thư, lệnh cho tất cả những kẻ trông chừng Mặc Dục rời .”
“Còn gì nữa ?”
“Tạm thời chỉ như thế .” – Những việc khác, đợi sau khi nhi tử thoát ra ngoài, bà an bài sau, sau này tất cả những thứ của Phụng Vương phủ là của bà và nhi tử.
Ngẫm nghĩ lúc, Mặc Lan quyết định đáp ứng – “Được, bà thả ta ra, ta viết.” – biết, bà ta tạm thời giết , trước mắt phải giữ được tính mạng của Dung Tri Hạ và , mới có thể tùy thời tìm cách thoát thân.
Tú đại nương dẫn đến hai gã tùy tùng thả Mặc Lan ra, nhưng vẫn trói chặt , chỉ thả tay phải của , để có thể cầm bút viết chữ.
viết nội dung gì đều do Phong di nương đọc, đợi sau khi viết xong, Mặc Lan lại bị trói chặt vào cột gỗ.
Phong di nương cầm lên bức thư tự tay viết, xác nhận chữ cũng thiếu, hài lòng gật đầu, cất thư vào trong tay áo.
Trước khi bà ta chuẩn bị rời , Mặc Lan đột nhiên hỏi – “Năm đó, chẳng lẽ cũng chính bà dụ ta vào hầm băng sao?”
Phong di nương lắc đầu – “ phải ta, là do Trần Vân thầm sai người làm, vì nàng muốn để cho con trai nàng trở thành Thế tử, đương nhiên là trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ ngươi.”
Lần đó, người theo hầu Mặc Lan tới nhà ngoại tổ phụ của , chính là tâm phúc mà bà tín nhiệm nhất, nên bà mới có thể biết được chuyện này.
Trả lời xong, Phong di nương cũng ở lại lâu hơn, xoay người rời , Tú đại nương cũng thu hồi giấy bút, rồi ra khỏi thạch thất cùng hai gã tùy tùng, cửa đá lại lần nữa bị đóng lại.
Đợi sau khi bọn họ , Dung Tri Hạ mới từ trong ký ức của kiếp trước mà hoảng hốt phục hồi lại tinh thần – “Ta nghĩ ta nhớ ra kiếp trước mình chết như thế nào.”
Mặc Lan có chút kinh ngạc vì nàng nhớ ra chuyện đó vào lúc này, nên vội vàng hỏi – “Là kẻ nào giết nàng?”
“Khi ấy, trong lúc vô tình, ta bắt gặp Hiểu Trúc lén lút chuyện với Tú đại nương, Tú đại nương muốn Hiểu Trúc tìm cơ hội để giết ta.”
Lúc đó, trong vườn hoa đào ở hậu viện tĩnh lặng của Vương phủ, Tú đại nương uy hiếp Hiểu Trúc như vậy---- -----
“Năm đó ngươi có lá gan lén lút động tay động chân với ngựa của nàng, hại nàng bị ngã, lần này còn sợ cái gì? Ngươi trộn thuốc độc này vào trong thức ăn của nàng, ta bảo đảm trước khi chết nàng quá mức thống khổ.”
“, ta hại tiểu thư lần, thể hại nàng lần thứ hai, giờ tiểu thư thành ra như vậy, cầu xin ngươi hãy tha cho nàng ấy mạng.”
“Nếu như ngươi hạ thủ, những chuyện năm đó mà ngươi làm bị vạch trần, ngươi hãy tự lo liệu .”
“ được, chuyện này thể để cho tiểu thư biết.”
“Vậy ngươi làm hay làm?” – Tú đại nương cầm gói thuốc độc tay, chờ nàng ta lựa chọn.
Đấu tranh giây lát, tay Hiểu Trúc run run nhận lấy gói thuốc độc kia.
“Vậy mới tốt nha.” – gương mặt mập mạp của Tú đại nương lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Lúc ấy, nghe nàng ta , Dung Tri Hạ kinh sợ đến mức lùi lại bước chân, cẩn thận đạp trúng lá khô mặt đất, phát ra tiếng động, làm kinh động đến hai người kia.
“Là kẻ nào?” – Tú đại nương bước nhanh tới, Dung Tri Hạ cũng kịp chạy trốn, bị bà ta kéo ra khỏi phía sau gốc cây – “ ra là ngươi.”
“Tiểu thư.” – Hiểu Trúc cự kỳ hoảng sợ - “Sao người lại ở đây?”
“Hiểu Trúc, ta luôn đối xử tốt với ngươi, tại sao ngươi lại muốn hại ta?” – Dung Tri Hạ tức giận chất vấn.
“Nàng nghe được câu chuyện vừa rồi của chúng ta, lần này dù ngươi muốn cũng phải động thủ.” – Tú đại nương nháy mắt ra hiệu cho Hiểu Trúc, lệnh cho nàng ta giết nàng.
“Ta, ta…….Ta xuống tay được.” – Hiểu Trúc thống khổ lắc đầu.
Đúng lúc này, giọng nam hơi khàn đục vang lên sau lưng Dung Tri Hạ --- ----
“Đừng nhiều nữa, nếu nàng phát ra, phải diệt trừ nàng sớm chút, để tránh gây ra phiền toái.”
Nghe vậy, Dung Tri Hạ quay đầu, trông thấy người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, và phụ nhân vẫn còn bộ dáng thùy mị thướt tha, chính là mẫu thân Mặc Dục – Phong di nương.
Bộ dáng của Mặc Dục giống Phong di nương tới năm, sáu phần, vì vậy mà sau khi nàng sống lại gặp mặt Mặc Dục lần đầu, mới có thể theo bản năng mơ hồ cảm thấy chính mình quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
Nam tử vừa lên tiếng đứng bên cạnh Phong di nương, đúng lúc Phong di nương che khuôn mặt , nàng còn chưa nhìn gương mặt , sau gáy cảm thấy đau nhức, ngay sau đó mất ý thức.
Bây giờ nhớ lại, người ra tay sát hại nàng cũng chính là tên nam tử kia, hơn nữa, Dung Tri Hạ cảm thấy hình như nàng nghe qua giọng của tên nam tử đó.
Nghe nàng kể xong những chuyện xảy ra, sắc mặt Mặc Lan lộ vẻ giận dữ - “Hóa ra là Hiểu Trúc bán đứng nàng, như vậy nàng bị bắt cóc tới đây, cũng là do nàng ta gây nên? Làm xong chuyện như vậy, mà nàng ta vẫn còn dám ra vẻ vô tội trở về Vương phủ báo tin cho ta!”
Nghĩ đến vết thương mặt nàng, còn có tình cảnh của bọn họ lúc này, tất cả đều là do Hiểu Trúc làm hại, vừa đau lòng vì nàng, vừa cảm thấy căm phẫn Hiểu Trúc.
Dung Tri Hạ áy náy – “ xin lỗi, tại ta tin lầm Hiểu Trúc mà khiến chàng bị liên lụy.” - Nếu phải vì nàng, cũng bị bắt tới đây.
lắc đầu ngừng, – “ phải lỗi do nàng, Phong di nương bắt cóc nàng, thậm chí năm đó mua chuộc Hiểu Trúc hãm hại nàng, toàn bộ là bởi vì ta, là ta liên lụy nàng mới đúng.”
Nàng cười khổ – “Chúng ta cũng đừng tự trách nữa, trước tiên quan trọng là phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây”
“Đúng vậy.” – Nếu đúng như những gì Phong di nương , thủ hạ của bị dụ đến nơi ở của Trần thị, bọn họ phải tự nghĩ biện pháp chạy thoát.
Mặc Lan giãy giụa lúc lâu, nhưng dây thừng trói người rất chắc, thể nào vùng ra được. ngước mắt quan sát thạch thất này, ngoại trừ kỷ án lúc nãy viết thư có ngọn đèn dầu, những nơi khác đều có vật phẩm dư thừa. Đột nhiên Dung Tri Hạ kêu lên – “Ta nhớ ra rồi.”
“Nàng nghĩ được gì?” hiểu nhìn nàng.
“Thanh của nam tử kia, chính là Trương tổng quản của Vương phủ.”
“Trương Tùng? Hóa ra là người của Phong di nương?” – Mặc Lan vừa nghe khó nén được giật mình, sau khi nghĩ thông suốt cũng cảm thấy kinh ngạc nữa, dù sao Trương Tùng chính là người quen thuộc những chuyện lớn trong Vương phủ nhất, có để dựa vào, khó trách Phong di nương dám cả gan làm loạn như vậy.
Hơn nữa, bà ta muốn tự tay viết thư là bởi vì những kẻ trông chừng Mặc Dục đều là thủ hạ của , có mệnh lệnh của , bọn họ để cho Mặc Dục rời khỏi viện bước.
Đến lúc đó, bà chỉ cần thầm sai người, đưa bức thư tự mình viết cho thủ hạ của đọc, bọn họ làm theo mệnh lệnh viết trong thư mà rút lui.
Chuyện giam lỏng Mặc Dục vẫn chưa đề cập với phụ vương, mặc dù Trương Tùng hỏi nhiều, nhưng chắc chắn cũng biết chuyện, vả lại vì muốn Phong di nương tránh khỏi bị nghi ngờ, nhất định bẩm báo với phụ vương, vì vậy cũng có người tra hỏi. Cuối cùng tất cả đầu mối dẫn đến Trần thị, ai hoài nghi Phong di nương.
Tung tích của , Mặc Thụy lại bị liệt, cuối cùng cả Vương phủ chỉ còn lại mình Mặc Dục, (MD) có thể tiếp quản Vương phủ dễ như trở bàn tay.
Mặc dù trước đó Phong di nương từ trước tới giờ Mặc Dục hề muốn tranh giành cái gì với , nhưng mẫu thân (MD) lại tìm mọi cách bày mưu tính kế tất cả mọi chuyện giúp (MD). Chuyện đến nước này, Mặc Lan cũng biết có nên oán trách vị huynh trưởng này hay .
Sau khi suy nghĩ lúc, vẻ mặt Mặc Lan ngưng trọng – “Chúng ta phải tìm cách chạy khỏi đây nhanh chút, nếu chỉ sợ……..”
Mặc dù hết câu, nhưng Dung Tri Hạ cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu bọn họ nhanh chóng chạy , chỉ sợ rằng cùng nhau chết ở nơi này.
Nhưng hai người cố gắng lâu, cũng thể nào cởi được dây thừng buộc chặt người.
Last edited by a moderator: 8/10/15