1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9 Khách quý


      Giờ là cuối thu, thời tiết dần trở lên lạnh hơn, dưới phủ Xương Đức công được bao phủ bởi bầu khi vui vẻ, đỗ trước phủ Xương Đức công là đủ các loại xe ngựa đầy màu sắc, người canh cửa cúi người đến độ sắp đứng lên nổi, nhưng vẫn ra sức tươi cười đón tiếp mọi người bước vào cửa lớn.

      Bên ngoài cánh cửa thứ hai, cậu con trai độc nhất và đứa cháu trai bên ngoại nhiệt tình tiếp đãi khách khứa ra vào, tuổi tác cả hai tuy rằng lớn, nhưng lại nhận được ít những lời khen ngợi rằng tuổi trẻ mà tác phong chu đáo đúng mực.

      Mấy năm gần đây tuy rằng phủ Xương Đức công càng ngày càng sa sút, nhưng ai bảo người ta sinh ra được đứa con tốt chứ, gả cho Đoan vương trở thành vương phi, bất kể trong lòng mọi người nghĩ sao, bên ngoài vẫn cứ là có được vị trí như ý nguyện. Vuốt mặt phải nể mũi, nên nhất định phải giữ gìn thể diện cho Đoan vương.

      Tốt xấu gì phủ Xương Đức công cũng là nhà bố vợ của Đoan vương, đến đây phơi khuôn mặt ra tặng lễ vật luôn lợi nhiều hơn hại mà.

      “Xương Đức công phúc như Đông Hải.”

      Lời vừa rồi là của Bảo Vinh hầu, người này chẳng qua chỉ là nhân vật cao thấp trong kinh thành, nhưng Xương Đức công cũng dám đắc tội, đối phương vừa mở lời, liền bước lên tiếp đón.

      dám, dám, vất vả cho hầu gia phải chạy tới đây chuyến rồi,”

      Xương Đức công cầm tay đối phương tới sảnh lớn, đối phương cũng khách khí với ông ta, vừa vào trong, vừa :

      “Hôm nay là đại thọ của ngài, biết khi nào Đoan vương gia tới, đến lúc ấy nhất định xin công gia dẫn ta tới tìm vương gia uống vài chén đấy.”

      Xương Đức công nghe thấy những lời này, nhất thời được vui cho lắm, phủ Đoan vương gửi thiệp tới ràng rằng vương phi nhất định đến, còn về phần vương gia có đến , cũng chưa chắc, Bảo Vinh hầu những lời này, khiến trong lòng Xương Đức công có chút oán trách đứa con xuất giá có bản lĩnh, biết lung lạc trái tim vương gia, để ông ta phải hứng chịu bầu khí xấu hổ này.

      “Nhất định, nhất định rồi,”

      Xương Đức công mỉm cười mời khách vào phòng, giấu nỗi xấu hổ trong lòng.
      Bảo Vinh hầu tươi cười :

      “Công gia bận rộn, tự ta vào là được rồi, cần khách khí vậy đâu.”

      xong, liền tự mình vào phòng khách, trong lòng đúng là cười lạnh, người khác biết, chứ trong lòng ông ta rất , con của Khúc gia gả đến Đoan vương phủ, căn bản có được thương của vương gia, giờ vương gia tới tham dự tiệc mừng thọ của Xương Đức công ông ta mới đúng là chuyện lạ.

      Tưởng rằng có con làm vương phi thành hoàng thân quốc thích rồi chắc? Ta khinh!

      Ở hoa viên trong sân, Lương thị đón tiếp các vị phu nhân và tiểu thư, thấy cảnh tượng năm nay còn náo nhiệt hơn cả năm trước, khiến lòng dạ Lương thị có hơi phức tạp, những năm trước đám người này chỉ tặng lễ vật chứ chẳng hề ló mặt đến, năm nay ngược lại ai cũng có thời gian rảnh. Còn phải vì con bé Khúc Khinh Cư đó làm vương phi à, trong lời của đám người này còn ngầm châm biếm bà ta đối xử với Khúc Khinh Cư tốt, cứ như thể những lời này khiến mấy người phụ nữ đó cao quý hơn đôi ba phần vậy.

      “Ta này, phu nhân bà đúng là có phúc đấy, con lớn làm Đoan vương phi, con thứ ba dung mạo lại như hoa như ngọc”

      phu nhân của Bảo Vinh hầu đến đây, còn cố ý dừng lại liếc nhìn nhị nương do vợ lẽ sinh ra của phủ Xương Đức Công đứng hầu trong góc

      “Nhị nương dáng vẻ xinh xắn, loại may mắn này dù bọn ta có muốn cũng chẳng được.”

      “Vương phu nhân đừng khen mấy con bé đó nữa” nụ cười của Lương thị có chút lạnh lẽo

      “Mấy con bé thô lậu nhà chúng ta, đâu thể bằng được các vị tiểu thư của quý phủ chứ.”

      dưới cả kinh thành này, ai mà biết con cả của Bảo Vinh hầu sống chết đòi gả cho tên thư sinh nghèo, giờ cứ dăm ba ngày lại mượn cớ về nhà mẹ đẻ để vòi tiền.

      Nào ngờ phu nhân của Bảo Vinh hầu Vương thị lại giả vờ như hề tức giận những lời của Lương thị, chỉ đáp rằng:

      “Đâu có, đâu có.”

      Những người khác hờ hừng quan sát cuộc đấu khẩu giữa hai người, phu nhân của Bảo Vinh hầu bất hòa với phu nhân của Xương Đức công là chuyện có từ xưa, thuở hai người chưa xuất giá luôn đối đầu gay gắt với nhau, giờ lấy chồng rồi người vẫn như xưa khiến tất cả được xem màn náo nhiệt.

      Ở đây cũng có vài vị phu nhân có quen biết với hai người từ lâu vẫn còn nhớ năm đó Vương thị gả cho Bảo Vinh hầu, Lương thị tức đến nỗi hơn nửa năm liền tham gia cuộc tụ tập nào của các khuê nữ thế gia trong kinh thành, mãi cho đến khi Lương thị được gả cho Xương Đức công, người có thân phận hề thua kém Bảo Vinh hầu, từ đó lại tiếp tục cùng ăn miếng trả miếng với Vương thị.

      Có nhiều người tuy rằng vừa mắt với dáng vẻ tùy tiện của Vương thị, nhưng cũng càng ưa tác phong chơi trội của Lương thị, nên từ đầu đến cuối đều mở miệng, chỉ thầm hạ quyết tâm sau này bao giờ dắt con trẻ trung nhà mình tới phủ của Bảo Vinh hầu và phủ của Xương Đức công nữa.

      Lúc này cách phủ Xương Đức công xa, cờ quạt của phủ Đoan vương từ từ đến gần. Những quan viên đến chúc thọ nhìn thấy đoàn người của Đoan vương phủ xuất , liền nháo nhào tránh sang bên, chờ người của vương phủ tới mới tiếp tục vào.

      “Sao chưa gì xe ngựa dừng rồi?”

      vị phu nhân của viên đại quan Nhất phẩm ngồi trong xe ngựa, phát xe ngựa dừng lại, bèn nghi ngờ mở miệng hỏi. Bà ta căn bản muốn tới phủ Xương Đức công, giờ xe ngựa cũng bị dừng lại, trong lòng lại càng thấy khó chịu.

      ma ma già cả lên xe ngựa, đè thấp giọng :

      “Phu nhân, người của Đoan vương phủ ở đằng sau tới, mọi người đều phải tránh đường.”

      Nghe thấy là Đoan vương phủ, nhưng cảm xúc của vị phu nhân viên quan này cũng chẳng hề tiêu tan, bà ta xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ thấy đám thị vệ mở đường, cỗ xa giá sang trọng được bốn con tuấn mã màu mận chín kéo chầm chậm đến, tiếp đó lại là hai cỗ xe do con hai ngựa kéo có bình thường hơn chút, theo đằng sau là đám tùy tùng và thái giám ăn mặc rất đẹp, tuy rằng phải cực kỳ xa hoa, nhưng liếc mắt cái cũng khiến người ta nhận ra được đó chính là khí thế của hoàng gia.

      “Đó hình như là xa giá của Đoan vương gia,”

      phu nhân của viên quan kia cảm thấy có chút may mắn, may mà hôm nay mình đích thân tới, nếu giờ vương gia tới, nhà bọn họ lại chỉ tặng lễ vật , vậy phải là đắc tội với hoàng gia sao? Bất kể là ngày sau ngồi lên vị trí tối cao kia là vị vương gia nào, những người như bọn họ cũng được phép làm mất thể diện của hoàng gia.

      Từ đằng xa người gác cửa nhìn thấy xa giá của Đoan vương phủ, liền vội vàng quay người chạy vào cửa thứ hai, bẩm báo chuyện này với lão gia.

      Xương Đức công chuyện cùng vị đại nhân, thấy tên hầu vội vàng chạy đến, rằng xa giá của vương gia tới rồi.

      Vị đại nhân chuyện cùng thức thời tỏ ý cần Xương Đức công đặc biệt tiếp đãi, ông ta thấy Xương Đức công cuống cuồng chạy ra ngoài, trong lòng như bề bộn suy tư vào trong phòng lớn.

      Trong chiếc xe ngựa rộng rãi, Khúc Khinh Cư ngồi sóng vai với Hạ Hành, nàng thấy sắc mặt Hạ Hành vẫn như ngày thường, liền mở miệng :

      “Giờ chắc cũng sắp đến phủ Xương Đức công rồi.”

      “Vương phi nhớ nhà mẹ sao,”

      Hạ Hành vốn muốn , nhưng nhớ ra trước lúc xuất giá vương phi phải chịu cảnh bị ức hiếp, hiểu tại sao lại muốn đến, thấy giọng điệu vương phi bình thản, nhịn được trêu vài câu

      “Có thể thấy người làm phu quân như ta đúng là quá tệ, lại để cho vương phi nhớ đến cha mình.”

      “Vương gia đừng chê cười thiếp,”

      Khúc Khinh Cư liếc xéo Hạ Hành cái, sáng sớm hôm nay vị vương gia tính tình kỳ lạ này sai người đưa tới mấy hộp trang sức đủ màu sắc tới, thẳng rằng để nàng tùy ý chọn, tùy ý đeo. Nàng nhìn từng hộp từng hộp trang sức vô cùng quý giá ấy, còn tưởng vị vương gia kia định mở cửa hàng đồ trang sức.

      Đợi nàng vất vả trang điểm ăn mặc lộng lẫy xong xuôi, vị vương gia mặc bộ áo bào bằng lụa mềm thêu chỉ vàng hoa văn tường vân (1) màu trắng ngà mới chui ra, rằng muốn cùng nàng đến phủ Xương Đức công, thấy ăn vận đầy vẻ tuấn khuôn mặt toát lên khí khái, Khúc Khinh Cư bật cười ha ha cùng theo lên xe ngựa, ai ngờ giờ lại những câu kỳ lạ như vậy.

      “Thiếp gả cho vương gia, gia đình của thiếp là Đoan vương phủ, vương gia những lời như vậy, là chê trách thiếp làm tốt sao?”

      Khúc Khinh Cư nghiêng đầu, làm ra vẻ muốn quan tâm đến nữa.

      Hạ Hành nghe vậy ý cười khuôn mặt lại càng ràng hơn, duỗi tay ra nắm chặt lấy lòng bàn tay của Khúc Khinh Cư:

      “Đừng giận, người bắt nạt khiến nàng buồn lòng cũng chẳng phải ta.”

      xong, sắc mặt liền nghiêm hơn chút

      “Có vài chuyện, trong lòng ta hiểu rất , nàng cần phải lo lắng.”

      Khúc Khinh Cư xoay đầu lại nhìn Hạ Hành, thấy đối phương vẫn nở nụ cười khẽ như trước, biết rốt cuộc lời của đối phương có dụng ý gì, nên cũng cười :

      “Vương gia đau lòng cho thiếp, trong lòng thiếp hiểu rất .” Nếu tin là thế, đúng là bi kịch.

      “Vương gia, vương phi, đến phủ Xương Đức công rồi.”

      Xe ngựa từ từ dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng của Tiền Thường Tín.

      “Hạ quan tham kiến vương gia, vương phi”

      Xương Đức công nhìn thấy xe ngựa dừng lại, vội vàng mang theo người tiến lên trước hành lễ.'

      “Hôm nay là ngày mừng thọ của Xương Đức công, bổn vương tới để chúc thọ, ngài cần đa lễ như vậy.”

      Tiền Thường Tín nghe thấy vương gia lên tiếng, mới bước đến vén rèm lên cho vương gia, sau đó quỳ xuống để vương gia dẫm lên lưng mình bước xuống.

      Khúc Khinh Cư đội mũ sa, vừa ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy có bày tay duỗi ra trước mắt, nàng nhìn thấy nụ cười nở khuôn mặt của chủ nhân bàn tay ấy, liền hơi hơi cúi đầu xuống vịn vào tay Hạ Hành bước xuống xe.

      Kiệu chuẩn bị sẵn sàng ở bên cạnh từ lâu, Mộc Cận nhấc rèm kiệu lên để Khúc Khinh Cư bước vào ngồi, sau khi hạ rèm xuống, liền nhún người với vương gia, rồi cùng với những đại nô tỳ khác ngồi lên những chiếc kiệu phía sau.

      Nhìn thấy Đoan vương đích thân tới chúc thọ mình, Xương Đức công vui mừng còn chẳng kịp, lại thấy thái độ của vương gia đối với con mình như thế, nụ cười mặt tươi như hoa nở, dẫn Hạ Hành từ cửa lớn vào trong phủ.

      Đoan vương bước vào cửa, vị ma ma khỏe mạnh khiêng kiệu cũng vội vàng nhấc kiệu tiến vào theo, chỉ là hướng giống với hướng của Đoan vương, mà tới chỗ hoa viên đằng sau.

      Hạ Hành được Xương Đức công dẫn vào trong sảnh, thấy có hai người thiếu niên trẻ tầm khoảng mười lăm tuổi theo đằng sau, bèn hỏi:

      “Hai vị này là?”.

      “Vương gia, đây là khuyển tử Khúc Vọng Chi và đứa cháu bên ngoại Lương Vinh.”

      Nghe thấy vương gia hỏi đến con trai mình, Xương Đức công vui sướng ,
      “Các con còn chào hỏi vương gia .”

      Hai người lại vội vàng hành lễ, Hạ Hành hờ hững miễn lễ cho hai người “Hai ngươi đọc sách gì vậy?”.

      “Khuyển tử có chí tiến thủ, đến giờ vẫn đọc sách ở học viện Đông Sơn, còn đứa cháu ngoại này năm ngoái thi đỗ tú tài.”

      Xương Đức công thấy giọng điệu vương gia bình thản, cũng dám thái quá, đành thành thực trả lời.

      Đoan vương cũng chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi, nhưng lại khiến người khác dám coi thường, Xương Đức công có chút cảm khải, hổ là hoàng tử.

      “Quý công tử là con trai độc nhất của công gia, giờ tuổi còn , công gia đừng nên ép buộc thái quá”

      Hạ Hành gật gật đầu “Thư viện Đông Sơn bổn vương cũng có nghe rồi, có ít danh sĩ xuất thân từ nơi đó, bổn vương nghe năm đó phu nhân sinh hạ được cặp thai long phượng hiếm thấy, nhất định sau này quý công tử làm nên nghiệp lớn.”

      dám, dám, vương gia quá khen rồi.”

      Thân làm cha, đương nhiên rất thích người khác khen con trai mình, huống hồ đúng là Vọng Chi và Ước Tố là cặp thai long phượng rất hiếm thấy trong kinh thành, chuyện này đủ khiến cho ông ta tự hào suốt nhiều năm nay. Chỉ là ông ta nhìn ra được ý lạnh trong ánh mắt của Hạ Hành.

      Khúc Vọng Chi đằng sau lắng nghe cuộc chuyện của hai người, liền nhớ tới mẹ mình thích chị cả, khỏi suy tư, giờ chị cả trở thành vương phi, liệu có cố ý để người khác tới báo thù bọn họ ? Nếu người trở thành vương phi là em ba tốt biết bao, mẹ cũng cần phải tức giận vì chị cả.

      Trong hoa viên, Lương thị và Bảo Vinh hầu phu nhân vừa đối đáp chặt chém nhau xong, nghe thấy a hoàn vội vàng chạy vào :

      “Phu nhân, Đoan vương phi tới rồi.”

      Thân phận tất cả những người ngồi đây đều cao quý bằng Đoan vương phi, nghe thấy câu này, liền đồng loạt đứng cả dậy. Trong lòng Lương thị dù muốn đến đâu, giờ cũng thể đứng dậy tới cánh cổng phụ đón tiếp.
      Đợi bà ta đến cổng phụ rồi, nhìn thấy phần đỉnh kiệu khảm châu báu tỏa hương thơm dừng ở bên ngoài cổng phủ, còn chưa kịp nghe thấy tiếng dừng, đám ma ma, a hoàn tiến lên vây lấy, vẻ mặt người nào người nấy vừa cẩn thận lại đầy nể sợ.

      Bà ta cười lạnh, quả nhiên là gà rừng biến thành phượng hoàng rồi, ngay cả khí thế cũng lớn hẳn lên.
      thuyt139 thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hu hu dang doan hay ma

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: KHOE KHOANG TÌNH CẢM NỒNG NÀN


      Rèm kiệu tối màu được vén lên, chỉ thấy bàn tay trắng nõn nà duỗi ra đặt lên bàn tay Mộc Cận khom người đứng bên cửa kiệu, sau đó lại là đôi chân trong đôi giày gắn đá quý thêu chỉ vàng bước ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy bộ váy áo như làn sóng nước.

      Lương thị nhìn bước ra từ trong kiệu, ý cười mặt tuy hề giảm, nhưng độ cong của khóe miệng lại cứng nhiều. So Khúc Khinh Cư ở trước mắt với hôm đó về lại mặt, quả thay đổi quá lớn.

      Khúc Ước Tố theo sau lưng bà ta thấy cử chỉ mẹ đẻ mình thoải mái, bèn tươi cười tới chỗ Khúc Khinh Cư, đầu tiên là nhún mình hành lễ, rồi mới mở miệng thân thiết : “Cuối cùng tỉ tỉ cũng tới rồi, thái thái và muội cứ ngóng mãi.”

      Khúc Khinh Cư nghe thấy những lời này, vừa về phía Lương thị, vừa :

      “Vốn dĩ chuẩn bị ra khỏi nhà từ lâu rồi, chỉ là vương gia nhất định muốn cùng ta, nên thành ra lại chậm trễ mất lúc.”

      Lời đến đây, người tới trước mặt Lương thị, nàng hơi nhún người

      “Để thái thái phải đợi lâu, đều là lỗi của con cả.”

      Bất kể là Lương thị có thích Khúc Khinh Cư đến đâu, nhưng ở trước mặt bao nhiêu người, bà ta cũng dám nhận cái nhún mình này, bèn lập tức đỡ lấy tay Khúc Khinh Cư, sau khi trả lễ xong :

      “Vương phi trong phủ công việc bận rộn, sớm như vậy tới đây thế này, là đủ để thấy tấm lòng hiếu thuận với lão gia rồi, ngàn vạn lần đừng những lời như vây.”

      Mọi người chờ đợi từ lâu để chào hỏi vương phi lúc đến gần nghe thấy đoạn này, bèn nhất loạt tới ra sức khen ngợi Khúc Khinh Cư, tạm thời bất kể là vương phi có được sủng ái hay , chỉ riêng việc gia đình Tường Thanh hầu luôn coi trọng Đoan vương phi, là đủ để khiến các nàng phải kính trọng Đoan vương phi rồi, huống hồ nhìn cả người vương phi trang điểm ăn vận thế này lại có Đoan vương đích thân cùng nàng ta tới đây, càng đủ để chứng minh địa vị của Đoan vương phi trong lòng Đoan vương.

      Sau khi mời Khúc Khinh Cư ngồi lên ghế đầu bị từ chối, Lương thị cũng kiên trì thêm nữa, bất luận là tôn trọng Đoan vương phi đến đâu, xét về tình bà ta vẫn là mẹ của con bé đó, bà ta ngồi ở ghế đầu, cũng chẳng có gì sai.

      Những người khác thấy vẻ giả vờ giả vịt của Lương thị, trong lòng thầm cười nhạo bà ta đúng là ngu xuẩn, theo lý mà Đoan vương phi đúng là phải gọi bà ta tiếng mẫu thân, nhưng nay người ta là người của hoàng gia, giờ bà ta lại bày ra cái vẻ tiếp đón như mẹ cả chủ nhà, chả nhẽ nghĩ đến chuyện hành động này chọc giận vương gia, khiến chồng và con ở bên ngoài phải chịu thiệt à. Đoan vương phi có thể kính trọng bà ta là mẫu thân danh nghĩa, nhưng lẽ nào đường đường là hoàng tử cũng phải giữ thể diện cho bà ta nữa chắc?

      Dù cho bà ta có là ai, trước mặt người của hoàng thất cũng thấp xuống đôi ba phần, càng đừng đến chuyện chỉ là mẹ kế.

      Cũng chẳng trách hồi đầu Lương gia sa sút đến mức để con dòng trưởng trở thành thiếp của Xương Đức công cũng vui mừng hỉ hả đến vậy, đầu óc và giáo dưỡng như thế quả đúng là trèo cao.

      Khúc Khinh Cư ngồi xuống vị trí đầu tiên bên tay trái, bưng trà lên chiêu ngụm, rồi đặt xuống, sau đó chuyện câu được câu chăng với các vị phu nhân khác.

      “Hôm nay khí sắc của vương phi tốt hơn nhiều rồi đấy,” người vừa là vợ của Binh bộ Thượng thư La phu nhân, cũng chính là mẹ đẻ của mợ Khúc Khinh Cư, vị lão phu nhân này cũng là từng quan tâm chăm sóc cho Khúc Khinh Cư, nên giọng điệu có thân thiết hơn cũng ai thấy làm lạ, “Thân già này vẫn còn nhớ hồi đầu khi tặng quà cưới cho vương phi, vương phi vẫn còn gầy bé, giờ mới chỉ qua có vài tháng, mà xinh đẹp đến suýt chút nữa thân già này cũng nhận ra rồi, có thể thấy phủ Đoan vương đúng là nơi rất tốt.”

      “Đúng là vậy, đừng là La lão thái thái, mà cả ta thiếu chút nữa cũng dám nhận,” Điền thị tiếp lời, bà ta là em dòng thứ của mẹ Khúc Khinh Cư, tuy rằng được coi là gần gũi với mẹ ruột Khúc Khinh Cư lắm, nhưng về tình về lý vẫn nghiêng về phía Khúc Khinh Cư hơn, thêm vào đó giờ Khúc Khinh Cư là Đoan vương phi, nên lời tiếp sau cũng khách khí lắm, “Ta vốn dĩ nhìn thấy hai trong quý phủ như hoa như ngọc, nên cứ lo lắng cho cháu ngoại của mình mãi, nhưng giờ thấy yên tâm rồi, gia sản của con trong phủ Xương Đức công đúng là ai nấy đều sinh đẹp cả.”

      Mọi người ở đây có ai mà biết những câu này là chế giễu Lương thị đối xử hà khắc với con ruột của vợ cả, lời tuy rằng có hơi khó nghe, nhưng lại rất . Thêm vào đó bọn họ thấy Đoan vương phi cứ cười mãi mà gì, trong lòng liền lập tức hiểu ra thái độ của Đoan vương phi đối với Lương thị.

      Năm ấy Lương thị dùng thủ đoạn quyến rũ làm thần trí Xương Đức công điên đảo, khiến Điền thị khi đó vẫn mang thai tức đến mức sau khi hạ sinh con xong cũng ốm bệnh mà qua đời, Điền thị qua đời còn chưa được tròn hai tháng Lương thị đặt chân qua cửa, sau này phủ Tường Thanh hầu muốn đón cháu lớn về hầu phủ ở, cũng thường xuyên bị Lương thị ngăn cản.

      Đến cuối cùng, dưới phủ Tường Thanh hầu đâu đâu cũng thấy bất mãn với phủ Xương Đức công. Chỉ đáng thương cho bé đại tiểu thư mất mẹ, nếu phải có phủ Tường Thanh hầu làm chỗ dựa, sợ rằng ngay cả của hồi môn của mẹ đẻ cũng giữ nổi.

      Làm đủ loại chuyện xấu để lại đường lui cho mình như thế, cũng thể trách giờ Đoan vương phi người ta đối xử khó chịu với bà ta, hạng đàn bà độc ác như vậy cũng chỉ có Xương Đức công thương coi như báu vật, nếu đổi là những người có sĩ diện khác, ngay cả làm thiếp thôi cũng sợ xấu mặt.

      Khúc Khinh Cư lạnh lùng liếc nhìn mọi người lời trong lời ngoài cười giễu Lương thị, nàng giả vờ nghe hiểu, chỉ cười năng gì. Địa vị của phủ Xương Đức công giờ, chẳng qua cũng chỉ là cái khung rỗng mà thôi, thấy thái độ của mấy vị phu nhân này đối với Lương thị cũng có thể ngộ ra được đôi điều. Mà nàng lại là người được Hoàng thượng chỉ hôn cho Đoan vương, những mưu lén lút thâm hiểm bên trong việc này biết do vị nương nương nào ở trong hậu cung bày ra.

      Đáng thương cho nàng Khúc Khinh Cư này lẻ loi mình, trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến chính trị của kẻ khác, nếu tính cách Đoan vương đủ trầm ổn, nếu nàng ta người cậu tốt, chỉ sợ chờ được đến lúc nàng xuyên , ngay cả xương cốt cũng chẳng còn từ lâu rồi.

      vô tình của người đàn ông, chỉ khiến nỗi đau rơi xuống thân phận phụ nữ. yếu đuối của người đàn bà, khiến nỗi khổ trút xuống đầu con trẻ. Nhưng chính những triều đại như vậy, lại thể dung chứa được những người phụ nữ quá mức kiên cường.

      “Đại tiểu thư cái gì cũng tốt cả, chỉ là quá trầm lặng thôi, nhưng giờ vương gia đối xử tốt với con bé như vậy, người làm mẹ như ta cũng thấy yên tâm.”

      Nghe thấy câu này, Khúc Khinh Cư ngẩng đầu lên nhìn Lương thị, người phụ nữ này cũng hề đơn giản, nhiều người chế giễu bà ta như vậy, cũng thấy sắc mặt bà ta mảy may thay đổi.

      Nâng nâng chiếc trâm rủ hình cánh phượng bằng vàng ròng khảm mã não cài bên tóc mai lên như có chuyện gì xảy ra, Khúc Khinh Cư nhếch nhếch khóe miệng:

      “Thái thái cần phải lo cho con đâu, cuộc sống của con ở trong Đoan vương phủ rất rất tốt, thái thái quan tâm đến con suốt mấy năm nay, trong lòng con đều hiểu cả.”

      xong, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó

      đến mới nhớ đệ đệ và tam muội cũng còn nữa, hôm nay mang theo chút quà, tuy chẳng phải thứ gì quý giá, nhưng khiến tất cả mọi người đều vui vẻ là tốt rồi.”

      biết Khúc Khinh Cư cố ý nhắc đến Vọng Chi và Ước Tố là có dụng ý gì, nhưng trong lòng Lương thị hiểu ngày xưa bà ta đối xử tốt với Khúc Khinh Cư, hôm nay nàng ta những lời này, nhất định là có thiện ý.

      “Sao có thể để vương phi tốn kém như vậy được.”

      Lương thị cười gượng, thấy đôi hoa tai bằng mã não rủ xuống bên tai Khúc Khinh Cư, lần đầu tiên trong lòng nhận thức được ràng điều rằng, đứa con của ả tiện nhân Điền thị trở thành vương phi.

      “Thái thái đừng khách khí, đều là người nhà cả.”

      Khúc Khinh Cư cúi mặt xuống, bưng ly trà lên chầm chậm thổi, nhưng chẳng có hứng thú uống ngụm nào nữa cả.

      Mọi người nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nhận ra, ràng câu nào câu nấy của Đoan vương phi đều khách khí lễ độ, nhưng lại cho người ta cảm giác được loại khí thế ép người, tựa như Lương thị chẳng qua chỉ là trò cười trong mắt của nàng ta, nhưng vì tính tình nàng ta khoan dung độ lượng, nên mới tính toán với bà ta.

      Khúc Ước Tố liếc nhìn Khúc Khinh Cư trước mặt, đuôi lông mày hơi cau lại, người trước mặt vẫn là con người ấy, chỉ là cách trang điểm tinh tế, cử chỉ nhã nhặn, nhưng thái độ cứng rắn khiến người ta phải thấp hơn nàng ta khoảng, đây vẫn là người người chị cả giỏi chuyện, trầm mặc ít lời ngày xưa sao?

      Trong lúc Lương thị cảm thấy thể được gì, nhìn thấy mấy a hoàn vây quanh lão thái thái tới, tinh thần của bà liền được thả lòng, vội vàng đứng dậy tới đón. Trước kia tuy rằng thích lão thái thái lắm, nhưng giờ lão thái thái tới, ở đây lại nhiều người vẫn nên giữ lại chút ít thể diện cho lão thái thái da mặt mỏng, bà ta cũng rơi vào cảnh trước sau đều có địch.

      Lão thái thái vịn vào tay Lương thị, rồi cũng phải hành lễ với Khúc Khinh Cư, sau khi được Mộc Cận dìu ra sau, vẫn khách sáo :

      “Hôm nay vương phi có thể đến đây, đúng là vinh hạnh của hàn xá.”

      “Tổ mẫu nặng lời rồi, hôm nay là ngày mừng thọ của phụ thân, cháu sao có thể tới được,”

      Khúc Khinh Cư nhìn lão thái thái với khuôn mặt hiền từ trước mắt, nở nụ cười “Tổ mẫu như vậy, khác nào coi cháu là người ngoài.”

      Vị lão thái thái này cũng chẳng phải người hiền từ gì, hồi đầu khi Khúc Khinh Cư trải qua cuộc sống khổ sở trong phủ, cũng chẳng thấy lão thái thái ra mặt câu nào công bằng.

      Trong mắt của người phụ nữ, người khác sao có thể bằng con trai mình được, Khúc Khinh Cư đoán rằng là do thân phận của nàng giờ, hai nữa là vì cũng biết được rằng Lương thị bị làm khó dễ. Bà ta nhất thiết phải thích Lương thị, nhưng thể để con dâu mình bị người khác dẫm lên mặt được, vì điều đó cũng khiến cho con trai bà phải xấu hổ.

      Mặc dù đó là , nhưng có nghĩa là Khúc Khinh Cư chấp nhận.
      Mọi người lại khách sáo với nhau thêm hồi rồi ngồi xuống, Khúc Khinh Cư ngồi ngay ngắn chiếc ghế chạm trổ tiếng nào, nếu như có người chuyện, nàng cũng chỉ hờ hững đáp lại hai câu, dần dần, bầu khí trở nên nhạt nhẽo hẳn .

      Khúc lão thái thái nhìn thấy bầu khí lạnh lẽo trầm xuống, trong lòng liền hiểu ra Khúc Khinh Cư cố ý khiến người ta cảm thấy lúng túng, chỉ là giờ thân phận của đối phương cao quý, bà ta chỉ có thể nâng nó cao lên:

      “Giờ cũng còn sớm nữa, chi bằng mọi người theo thân già này đến sảnh phía Tây dùng tiệc vậy.”

      Ánh mắt mọi người liếc về phía Đoan vương phi, thấy nàng cười hì hì bưng tách trà lên, hiểu rằng nàng phản đối, rồi mới nhất loạt đứng dậy.

      Khúc Khinh Cư đứng dậy nở nụ cười thiện ý với mọi người, lên trước đỡ lấy tay lão thái thái “Mời tổ mẫu.”

      Khúc lão thái thái cười vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng, giọng mang theo vẻ gần gũi:

      “Con bé này, thành Đoan vương phi rồi, đâu thể nào làm những loại chuyện này được nữa, đừng để người khác chê cười.”

      Các vị phu nhân nghe vậy lại lập tức khen ngợi Đoan vương phi hiếu thuận, mặc dù Đoan vương phi chẳng qua chỉ dìu mấy bước rồi thả ra, nhưng ai có thể rằng nàng làm tốt?

      Vừa đến chỗ lối ra của hoa viên, mọi người nhìn thấy a hoàn tay cầm chiếc áo choàng mỏng tới, tất cả liếc thấy quần áo giống kiểu a hoàn trong phủ Xương Đức công mặc, đoán xem đây là a hoàn nhà nào.

      Mộc Cận vừa nhìn là nhận ra ngay đây là Liên Kiều hầu hạ bên cạnh vương gia, liền thả chậm bước chân lại.

      Liên Kiều nhìn thấy Khúc Khinh Cư, vội vàng tới trước mặt nàng sau khi khuỵu gối hành lễ liền :

      “Vương phi, vương gia thấy trời có nắng, lo người bị lạnh, nên sai nô tỳ mang áo choàng tới cho người. Còn đặc biệt dặn dò rằng, người đừng ăn quá nhiều những thứ cay nồng, trời thu gió khô khí lạnh, đừng để cổ họng và dạ dày bị đau.”

      “Ta có phải là trẻ con đâu, sao phải cẩn thận như vậy làm gì” Khúc Khinh Cư cười hừ tiếng, ra hiệu cho Mộc Cận nhận áo

      “Áo choàng ta cầm rồi, ngươi dặn Tiền Thường Tín cẩn thận vào, đừng để vương gia uống quá nhiều rượu.”

      Liên Kiều vội vàng vâng dạ, rồi lại nhanh chóng lui ra.

      Mọi người liếc nhìn chiếc áo choàng gấm hoa văn chìm của Tứ Xuyên, trong lòng đều thầm cảm khái, ai Đoan vương thích Đoan vương phi nào, chẳng qua chỉ là trời râm thôi, vậy mà đỏ mắt lo lắng bảo người đưa áo choàng tới, ngay cả việc ăn uống cũng quên dặn dò lượt.

      Mọi người có mặt ở đó ai có ai là phải vợ cả phòng chính trong nhà, nhìn thấy tấm áo choàng, trong lòng dâng lên loại ngưỡng mộ nổi lên lời.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 11: GIAO CHIẾN



      Sảnh phía Tây của phủ Xương Đức công chỉ giành riêng để tổ chức yến tiệc cho đám phụ nữ, nên đồ vật bày trí ở đây đa phần đều rất tinh tế rực rỡ, bên trong treo những bức tranh chữ nổi tiếng, nhìn vào cũng thấy đây là gia đình có chút nội hàm.

      Chỉ đáng tiếc là đời sau bằng đời trước, Xương Đức công giờ làm việc càng lúc càng vô lý, khiến người ta chê cười sau lưng ít.

      Khúc Khinh Cư và Khúc lão thái thái ngồi cùng bàn, hơn nữa vị trí của nàng còn ở ngay bên cạnh La lão thái thái, đủ để thấy thái độ của dưới Khúc gia đối với nàng.

      bàn lại có người cố ý nịnh nọt, nên bầu khí quanh bàn ăn cũng có thể coi là náo nhiệt. Chỉ là sau khi La lão thái thái gọi tam nương của Khúc gia đến ngồi ở phía bên kia, sắc mặt của mọi người đều có chút thay đổi.

      Nếu là buổi yến tiệc gia đình, vị trí ra sao cũng chẳng có ai nhiều lời làm gì. Nhưng giờ trong đám phụ nữ ở đây cũng có rất nhiều người địa vị cao như La lão thái thái, tam nương của Khúc gia là vãn bối người lại phong hiệu nào, nếu ngồi cùng bàn có chút được hợp lý.

      Bảo Vinh hầu cười lạnh nhìn hành động của Khúc lão thái thái, trong lòng hiểu rằng Khúc lão thái thái muốn để tam nương của Khúc gia lộ diện trước mặt những vị phu nhân khác, nhưng thời cơ lại ổn chút nào.

      “Thân già này trước đây thương nhất hai con bé này, giờ con bé lớn xuất giá rồi, nay cuối cùng lại được quây quần ngồi bên nhau,”

      Sao Khúc lão thái thái lại hiểu suy nghĩ của mọi người chứ, bà ta lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt

      “Giờ bọn trẻ đều lớn cả rồi, bà già này hận thể giữ bọn chúng bên mình ngày ngày.”

      vị phu nhân có mối quan hệ qua lại khá tốt với Khúc gia cười tiếp lời:

      “Đó là tấm lòng thương hiền từ của lão thái thái giành cho cháu , chỉ là con lớn rồi, sao có thể giữ lại mãi được, xinh đẹp như tam nương đây…”

      Bà ta tới đây, liền nở nụ cười trêu chọc.

      Khúc Ước Tố nghe thấy đoạn này, vội vàng cúi đầu xuống, xấu hổ đến nỗi ngẩng mặt lên được.

      Nhìn vẻ quyến rũ của , Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn người phụ nữ vừa xong, bà ta là Ngụy thị người bên nhà mẹ đẻ của Khúc lão thái thái, chồng giữ chức Lễ bộ Thị lang lớn cũng chẳng , từ trước tới nay chẳng qua bà ta chỉ khách khí với mình Khúc Ước Tố, lúc trước chẳng thèm nhìn đến Khúc Khinh Cư và Khúc Hồi Tuyết con của người thiếp.

      “Ngụy phu nhân chê cười rồi, giờ tam muội là tuổi nhất, tổ mẫu lại thương rất mực như vậy, sao có thể giành nhiều thời gian ở bên tổ mẫu được,”

      Khúc Khinh Cư nhìn Ngụy thị cười mà như cười, nhận lấy chiếc khăn lụa Ngân Liễu dâng lên để lau tay,

      “Ngược lại giờ thời gian nhị muội ở bên tổ mẫu càng lúc càng ít .”

      Lương thị nghe thấy Khúc Khinh cư như vậy, trong lòng liền bùng lên lửa giận, Khúc Khinh Cư này muốn phá hoại nhân duyên của con mình. Còn cố ý nhắc đến tên con bé thứ hai, là muốn cho người khác biết bà ta là bà mẹ kế độc ác, chỉ nhớ tới con mình, cay nghiệt với con của thê thiếp?”.

      Ngụy thị thoáng sững người, dường như có chút phản ứng kịp, trước đây bà ta luôn làm đẹp lòng vị mẫu này, hôm nay Khúc Khinh Cư đối đáp mềm cứng đẩy ngược về, mới giật mình nhận ra người ngồi trước mặt mình còn là con lớn của Khúc gia ngày trước nữa, mà là vị Đoan vương phi cao quý rồi.

      ( mẫu là chị em của cha.)

      La lão thái thái mỉm cười liếc nhìn Ngụy thị, trong mắt đầy vẻ mỉa mai. Đoan vương là ai? Là con trai thứ hai của Hoàng thượng, mẫu thân là Kính phi tuy được sủng ái bằng Thục phi, nhưng trước mặt Hoàng thượng cũng là người có chút thể diện.

      Về phần Đoan vương bản tính thế nào, ai biết , nhưng trong mắt đám quần thần trong triều, Đoan vương tuy rằng phải là người có năng lực nhất trong bốn vị hoàng tử, nhưng cũng tuyệt đối phải là vị hoàng tử bất tài.

      giờ chỉ có tổng cộng bốn vị hoàng tử, đại hoàng tử Ninh vương ở triều đình tuy rằng có chút năng lực, nhưng xuất thân lại cao, mẹ đẻ chẳng qua chỉ là tài nhân. Tam hoàng tử Thụy vương mẹ đẻ Thục phi là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, nên cũng là vị hoàng tử được thương nhất, chỉ là vị hoàng tử này tuy có chút mưu lược, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn độc ác, khiến cho ít người phải kiêng kỵ.

      Tứ hoàng tử Thành vương mẹ đẻ là vị quý tần lớn cũng chẳng , nhận được thương của đế vương, Hoàng thượng cũng chỉ quý vị tứ hoàng tử này ở mức tầm tầm mà thôi, còn về phần con người của Thành vương, rất bình thường.

      Mọi việc triều đình La lão thái thái hiểu lắm, nhưng khả năng nhìn người của bà lại tồi chút nào, vị Đoan vương này sợ rằng tiền đồ rộng mở vô hạn, La lão gia nhà bà tuy rằng có suy nghĩ đứng về phe nào, nhưng tuyệt đối có ý đắc tội với Đoan vương. Có thể trở thành Đoan vương như thế này, hoặc bản tính là như thế, hoặc thâm sâu khó lường.

      Nhưng trong hoàng gia làm gì có ai để lộ tính cách ra ngoài? Bà sống nhiều năm như vậy rồi, gặp ít người, nên lại càng hiểu những người nào thể đắc tội, những người nào cho dù có đắc tội, cũng chẳng xảy ra chuyện gì to tát.

      Đoan vương thuộc kiểu người thứ nhất, còn phủ Xương Đức công là kiểu người thứ hai.

      nhìn nhầm vị Đoan vương phi này rồi, trước đây chẳng qua là vì con gả đến Điền gia nên cũng quan tâm chăm sóc đôi chút, nay lại cảm thấy vị Đoan vương phi này phải là đơn giản.

      Nghĩ tới đây, bà lại thấy có chút may mắn, bà mong Đoan vương phi có lòng cảm kích với bà, nhưng vì quan tâm chăm sóc của ngày đó, khiến Đoan vương phi có hảo cảm với La gia và con mình, đó cũng là chuyện tốt.

      Chỉ thoáng chốc vậy thôi, mà suy nghĩ trong đầu La lão thái thái xoay vòng ít, nhưng mặt vẫn mang theo ý cười hiền hòa, khen ngợi:

      “Có thể thấy ngày thường Đoan vương phi vẫn luôn nhớ thương tới các muội muội, mấy con bé nhà thân già này thỉnh thoảng còn cãi vã nhau, so với vương phi đúng là kém xa.”

      “Lão thái thái khiêm tốn quá, ta được gặp mặt mấy vị tỉ muội của quý phủ rồi, đều là những người hiểu biết có lễ giáo cả, ngay cả mợ cũng thường xuyên khen ngợi các nàng ấy.”

      Khúc Khinh Cư tiếp nhận ý tốt của La lão thái thái

      “Ngày thường gọi các muội ấy rảnh rỗi hãy siêng đến vương phủ chơi, tính tình của mợ hiền lành hòa nhã đối xử với ta rất tốt, nhưng dưới gối lại có mụn con nào, khiến trước đây ta có muốn chuyện tâm với mợ như những trẻ với nhau cũng được, may mà sau này gặp được các tỉ muội của quý phủ mới khiến ta hoàn thành được ước nguyện vẫn ôm ấp bấy lâu, lão thái thái đừng luyến tiếc để các nàng ra ngoài đấy.”

      La lão thái thái nghe thấy những lời của Đoan vương phi câu nào câu nấy đều nhắc tới con nhà mình đối xử rất tốt với nàng lúc trước, còn nhân tiện khen luôn cả mấy đứa cháu , ý cười mặt càng lúc càng :

      “Vương phi đừng khen ngợi bọn chúng như vậy, vương phi chê bọn chúng thô lậu, sau này có cơ hội thân già này nhất định dẫn chúng tới vương phủ thăm hỏi.”

      Mọi người ở đây cũng loáng thoáng nghe được phủ Tường Thanh hầu chăm sóc rất chu đáo cho Đoan vương phi trước lúc nàng còn chưa xuất giá, nay lại nghe Đoan vương phi những lời này, trong lòng coi như xác định được lời đồn.

      Nhìn dáng vẻ Đoan vương phi đúng là vô cùng thân thiết với gia đình người cậu, cũng uổng công hồi đầu Tường Thanh hầu lòng quan tâm tới nàng.

      Mọi người đều là đàn bà con , đương nhiên hiểu những mưu ngấm ngấm chốn tường cao nhà sâu, xem ra Đoan vương phi cũng chẳng thân thiết gì lắm với phủ Xương Đức công. Nếu như vậy, sau này qua lại với phủ Xương Đức công cũng nhất thiết phải quá để để tâm tới phủ Đoan vương.

      Khúc Ước Tố lắng nghe các vị phu nhân chuyện, mặt vẫn mang theo ý cười dịu dàng, tựa như biết đến ý bên trong lời của mọi người, nhìn thấy từng món từng món ăn được bưng lên, thân thiết sai a hoàn đặc biệt đặt món đậu phụ gạo xào ớt (1) tới trước mặt Khúc Khinh Cư:

      “Muội muội nhớ đại tỷ thích nhất là món này, mấy ngày trước mẫu thân dặn dò người dưới phải làm món này ngon, đại tỷ nếm thử xem có thích .”

      miếng đậu phụ trắng mềm, rắc những cọng hành lá xanh tươi non, những miếng ớt màu vàng nhạt, còn cả nước tương ớt đo đỏ, nhìn qua quả vô cùng tinh tế. Khúc Khinh Cư mỉm cười gật gật đầu với Khúc Ước Tố:

      “Cảm ơn muội muội.”

      em thứ ba này của nàng cũng là người hề đơn giản chút nào.
      “Xin vương phi thứ lỗi cho nô tỳ vô lễ, nhưng có mấy lời nô tỳ nhất định phải ,”

      Mộc Cận khuỵu gối, vừa cung kính cẩn trọng lại vừa có vẻ bất đắc dĩ

      “Mấy ngày trước người bệnh suốt hơn nửa tháng, mọi người dưới trong phủ đều rất lo lắng cho người, từ trước thái y dặn rằng được dùng những món cay nóng nhiều dầu mỡ. Giờ khó khăn lắm mới khỏe lên được chút, nên vương gia mới đồng ý để người ra ngoài… người đừng quên lời dặn dò của vương gia lúc nãy.”

      La lão thái thái nghe thấy những lời này, vội vàng khuyên nhủ:

      “Nha đầu này đúng là có lòng trung thành lo lắng cho chủ nhân, từ lâu nghe vương phi bị ốm , vương phi tuy có lòng hiếu thảo, nhưng cũng phải chú ý tới thân thể nữa.”

      “Được rồi, được rồi, nha đầu này hầu ta nhiều năm, giỏi nhất là lảm nhảm, ta cũng sợ nàng ta luôn,”

      Khúc Khinh Cư thở dài ra vẻ bất lực “Lúc trước lão thái thái gửi ít thuốc bổ sang, ta vẫn còn chưa kịp cảm tạ người cho tử tế.”

      “Lời mạo phạm rồi, thân già này cũng coi như được nhìn vương phi trưởng thành, chỉ cần thân thể của người khỏe mạnh là tốt rồi, đâu cần phải cảm tạ,”

      La lão thái thái chỉ chỉ vào món canh chim bồ câu non (2)

      “Nếu vương phi dùng món canh chim bồ câu non này rất thích hợp, bảo nô tỳ múc bát canh để người nếm thử .”

      Thấy Mộc Cận tới múc canh, mặt Khúc Ước Tố lộ ra thoáng cười bối rối, những lời này những ám chỉ chị cả có bệnh phủ Xương Đức công màng quan tâm, mà còn bóng gió chê cười mẹ mình đối xử tốt với chị cả, ngay cả La gia chẳng có can hệ gì lắm với chị cả cũng còn gửi thuốc bổ tới, mà mẹ của nàng ta lại tỏ chút thái độ nào, những lời này truyền ra ngoài, cái danh hiền đức của mẹ nàng ta còn gì để nữa đây?

      La lão thái thái nghe những lời vừa rồi, ý cười mặt chút thay đổi, nhưng lại nhìn con dâu Lương thị của mình thêm vài lần nữa.

      Lương thị ngồi ở bên này cũng nghe ra được ý trong những câu đó, bà ta ngờ giờ Khúc Khinh Cư lại sắc bén như vậy, nhưng lại có cách nào biện bác được, đành cười :

      “Vương phi bệnh, sao bảo người đưa tin về phủ, để người làm mẹ như ta được chăm sóc hai ba ngày thôi cũng được.”

      “Đâu dám để mẫu thân phải vất vả thế,”

      Khúc Khinh Cư rửa tay xong, lau hết bọt nước mu bàn tay, nghe thấy lời của Lương thị, nhếch khoé môi lên ,

      “Tục ngữ , con lấy chồng như bát nước hắt , con sao còn có thể để mẫu thân và phụ thân phải lo lắng nữa. Kẻ hầu người hạ trong vương phủ thiếu, chẳng qua chỉ là chút bệnh vặt thôi, sao lại biết xấu hổ để cho tất cả mọi người đều biết chứ. Là do La lão thái thái, và cả mợ nữa sau khi sai người tới gửi đồ tới cho ta, thấy ta bị bệnh, nên mọi người mới biết từ miệng của mợ thôi.”

      Nhưng lời này càng bí hiểm cũng lại càng khó nghe hơn, Đoan vương phi nhắc đến chứ “dám” kia, đủ để người ta liên tưởng được trong hậu viện Lương thị đối xử với con của người khác thế nào.

      Mỉm cười nhìn Lương thị bị mình chèn ép đến mức thể được câu nào, Khúc Khinh Cư bắt đầu dùng tiệc nữa, nàng sợ làm hỏng thanh danh của nhà mẹ đẻ, càng sợ nhà chồng vì thanh danh nhà mẹ đẻ mà ghét bỏ nàng. Dù sao cũng là cái mạng nhặt được, thoải mái sống được bao lâu sống đến đó. Nhưng nàng nhặt được mạng của người ta, chí ít nàng còn có thể thoải mái giúp người ta giải quyết mọi ân oán ngày xưa.

      Nếu có ngày nào đó Đoan vương làm hoàng đế, hoặc là tranh đoạt hoàng vị thất bại, muốn cái mạng của nàng, nàng cũng thấy nuối tiếc điều gì nữa. Có thể ngạo mạn được lúc nào hãy ngạo mạn , chẳng biết ngày nào mất mạng đâu.

      Khúc Ước Tố nhìn cử chỉ tao nhã của Khúc Khinh Cư, trong lòng có loại cảm giác phức tạp rất khó . Tuy rằng mẹ cực kỳ thích chị cả, nhưng trong thâm tâm nàng lại có chút đồng tình với chị ấy, cho nên cũng tặng trang sức đồ chơi mình thích dùng cho chị cả. Nhưng giờ người chị cả cần mình đồng tình, là vị vương phi đến ngay cả tổ mẫu cũng phải khách khí đối đãi rồi, mà ngày sau của bản thân chừng cũng cúi đầu dưới chị ấy.

      Nghĩ tới đây, hàng lông mày lá liễu của Khúc Ước Tố khẽ cau lại, tại sao trong lòng lại thấy có loại cảm giác nôn nao khó lên lời thế này?

      Buổi tiệc kết thúc, người của Khúc gia dẫn mọi người đến mảnh sân rộng rãi bên ngoài nghe kịch. sân khấu được dựng lên từ lâu, giữa nam và nữ được ngăn cách bằng bức bình phong khá cao, tuy rằng ở chung khoảng sân, nhưng chỉ có thể đối diện với sân khấu kịch.

      Vở kịch đầu tiên là “Ma bái thọ”, Khúc Khinh Cư ngồi ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương thị cái hộp gỗ đàn hương đến chỗ mình.

      Lương thị muốn đích thân lên diễn kịch sao?
      thuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :