1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Xấu Hổ Chịu Nổi


      ngày mới lại đến, các Trắc Phi, thị thiếp dẫn theo đám nô tài bên cạnh trong vương phủ đều hết lòng đến chính viện thăm hỏi, kết quả đợi nửa canh giờ, cũng có diện kiến được Vương Phi.

      Ba người khác vẫn tỏ ra bình tĩnh, chẳng qua là đờ đẫn ngồi, chỉ có mặt Phùng Tử Căng lộ ra vẻ kiên nhẫn, nhưng dù vậy, cũng dám đứng dậy rời

      Uống ngụm trà đè xuống nôn nóng trong lòng, Phùng Tử Căng hạ giọng hỏi nha đầu sau lưng: "Xuân Hạ, bây giờ là giờ gì rồi?"

      Xuân Hạ mắt nhìn ra ngoài cửa, mặt trời lên cao, đành phải : "Chủ tử bây giờ qua giờ Thìn”

      Giang Vịnh Nhứ ra vẻ lạnh nhạt nhìn động tác hai chủ tớ Phùng Tử Căng, rủ mắt xuống nhìn làn váy màu hồng cánh sen của mình, phảng phất giống như cây cột gỗ cảm giác, chỉ còn chờ Vương Phi đến.

      Lại qua thời gian nửa nén hương, mấy người mới nhìn thấy đại nha hoàn Mộc Cận bên người Vương Phi nhanh chậm đến, vẻ mặt áy náy đối với bốn người sâu khẽ chào: "Mời các Trắc Phi, di nương trở về , Vương Phi ngày ngày thăm hỏi khỏi mệt mỏi, ngày sau ba ngày thăm hỏi lần là được."

      "Vương Phi có lòng tốt." ngồi chờ hơn nửa ngày, nghĩ tới lại phải nghe như vậy mấy câu, ở đây tâm tư bốn người ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), nhưng dám biểu ra,Trắc phi lớn tuổi nhất, thân phận lại là Trắc Phi, Giang Vịnh Nhứ tiến lên cười , "Nếu như thế, chúng ta liền quấy rầy Vương Phi."

      "Vương Phi vậy, nếu là hôm qua cho chúng ta biết đợi, cũng cần hôm nay lại quấy rầy hồi, là chúng ta lỗ mãng." Phùng Tử Căng vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười tiếp câu, "Chúng ta là người lỗ mãng, tản bộ quen, tóm lại chưa đủ cẩn thận, kính xin Vương Phi thông cảm nhiều hơn."

      Nghe thanh nặng của Phùng Trắc Phi , mặt Mộc Cân vui vẻ thay đổi, chẳng qua là lần nữa hành lễ: "Phùng Trắc Phi cần suy nghĩ nhiều, Vương Phi xưa nay khoan dung, nhất định bởi vì việc tức giận”

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mộc Cận mắt mang vui vẻ, thoảng qua thấp lấy cái cằm, bày ra kính cẩn bộ dáng. Phùng Trắc Phi dáng tươi cười càng ngày càng lạnh, cuối cùng bất quá là mang theo nha hoàn thân cận Xuân Hạ cùng Hạ Vân phất tay áo ly khai.

      Ba người khác ngược lại là khiêm tốn, khách khí hơn rất nhiều, đều mang theo vui vẻ ly khai chính viện.

      Ra khỏi chính viện, ba người mới nhàng thở ra, La Ngâm Tụ nhịn được thấp giọng : "Hôm nay khí thế chính viện càng dọa người rồi."

      Giang Vịnh Nhứ che miệng cười cười, trong mắt có bao nhiêu vui vẻ: "Vị kia là Vương Phi, chúng ta được sủng ái hay , phục được."

      Hàn Thanh Hà trong bốn người là lớn tuổi nhất, cũng là từ trong cung an bài đến bên người Vương gia làm người khuyên bảo tình, nghe được lời của Giang Vịnh Nhứ, mặc dù thích, nội tâm lại phải thừa nhận, nàng vốn tưởng rằng Vương Phi hôm nay còn có thể làm cho nàng chia thức ăn, ai ngờ đúng là ngay cả mặt mũi cũng có biểu lộ liền làm cho các nàng trở về.

      "Nếu Vương gia coi trọng vẫn còn tốt, như còn được sủng. . ." Nàng cười khổ mở miệng, quay đầu lại mắt nhìn chính viện, "Ngày sau sao còn ngày lành trải qua được?"

      Lời này vừa ra, ba người đều trầm mặc, hôm nay các nàng có con nối dõi, ngày sau như thế nào con người biết trước được, Vương Phi nếu muốn so đo với các nàng, cũng chỉ cần quá hai câu .

      Ở bên trong chính viện, Khúc Khinh Cư rửa mặt xong ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, vuốt vuốt thanh Ngọc Như Ý. Nhìn thấy Mộc Cận tiến đến, mới miễn cưỡng đứng người lên, vịn tay Ngân Liễu ngồi xuống trước bàn tại gian ngoài, mới mở miệng hỏi:

      "Các nàng có ai bất mãn ?"

      "Mấy vị khác vẫn còn tốt, chẳng qua là Phùng Trắc Phi móc vài câu, "

      Mộc Cận tiến lên giúp nàng chọn lấy mấy đĩa thức ăn, cười , "Nô tỳ đối với nàng cũng có quá khách khí, vì vậy phùng Trắc Phi thời điểm ra sắc mặt tốt lắm."

      Ý bảo dùng người chia thức ăn, Khúc Khinh Cư súc miệng xong mới mở miệng :

      "Làm như vậy rất tốt, người ta thường trước mặt Tể tướng quan thất phẩm, ngươi trước mặt của ta là đạinha hoàn, mỗi tiếng , cử động liền là thể diện của chính viện chúng ta, ngươi có thể biết lễ nghi, nhưng thể lùi bước nhu nhược, lúc trước ta lui bước, cũng thấy các nàng kính ta dù chỉ nửa phần."

      Nghe Vương Phi lời này, Mộc Cận minh bạch Vương Phi đây là muốn đem mình đặt ở vị trí đầu não rồi, trong lòng kích động, nhưng mặt vẫn là cười: "Nô tỳ ghi nhớ”.

      Khúc Khinh Cư gật đầu, liền sử dụng đồ ăn sáng, ăn xong mới để đũa xuống, lại súc miệng rửa tay, đợi nha hoàn thu thập hết thảy xong, chính là bắt đầu ngày mới.

      "Vương Phi, nô tỳ , như thế nào lại để cho đám Trắc Phi thị thiếp ba ngày mới lần thăm hỏi, " Ngân Liễu khó hiểu , " các quý phủ khác, tại phủ Xương Đức Công, kế phu nhân cũng là lại để cho đám di nương ngày ngày thăm hỏi đấy."

      "Các nàng ngày ngày đến ta cũng chẳng được lợi gì, làm ta ăn điểm tâm cũng thấy ngon, " Khúc Khinh Cư vịn tay của nàng ra phía cửa, nhìn xem trong sân mảnh xanh, tâm tình rất tốt : "Ta cũng lười mỗi sáng sớm trang điểm chờ các nàng thăm hỏi."

      Ngân Liễu giật mình gật đầu, cẩn thận đỡ tay Vương Phi đến trong sân, cái nhà này , hòn non bộ trong cái ao nước cầu hình vòm, hoa tươi giống nhau ít, toàn hạ nhân, nhưng mà cảm giác Ngân Liễu cảm thấy, cái nhà này quạnh quẽ chút ít.

      "Vương Phi, hôm qua người muốn thu nội viện dùng tiểu thái giám thông minh, muốn tới trình diện người?" Mộc Cận thấy Vương Phi đứng ở cầu mồi cho cá ăn đùa con cá trong nước, giọng mở miệng, "Nếu phải cách nhìn, lại phải dạy dỗ lại ?"

      Đem mồi cho cá ăn trong tay toàn bộ ném tới trong nước, nhìn những cá con màu vàng chen chúc mà đến, Khúc Khinh Cư cười : "Lại để cho tới đây ."

      Chỉ chốc lát sau, liền thấy tên thái giám bị bản thân đổi tên là Hoàng Dương quỳ ở trước mặt mình, Khúc Khinh Cư cẩn thận dò xét , khuôn mặt thanh tú, nhìn rất trung thực bộ dáng, nàng lập tức cười cười: "Đứng lên , thái giám hầu hạ trong sân cũng cần có người cầm đầu, ngày sau ngươi liền trông coi những người này, về phần còn muốn làm cái gì, ngươi tự xem xét, nắm chắc là được." xong lời này, chỉ thấy Hoàng Dương lại lần nữa quỳ xuống ngừng khấu đầu tạ ơn, Khúc Khinh Cư cười liếc mắt nhìnMộc Cận: "Mộc Cận là người bên cạnh ta hầu hạ nhiều năm, nếu như ngươi hiểu chuyện gì, liền thỉnh giáo nàng”.

      Hoàng Dương trong miệng “Dạ”, lại đối với Mộc Cận gật đầu chào cái. Mộc Cận đáp lễ cười : "Vương Phi biết ngươi biết nghe lời, mới cất nhắc ngươi rồi, ngươi đừng lãng phí tâm ý của Vương Phi là được

      "Mộc Cận nương xin yên tâm, nô tài xác định cẩn thận hầu hạ Vương Phi." Hoàng Dương noi ít nhưng ngược lại đâu ra đấy, có thể thấy được cũng biết Vương Phi thích nghe những lời nhảm nhí . Mộc Cận thấy thế trong lòng gật đầu, mặc dù biết có bao nhiêu tác dụng, nhưng ít ra có chút nhãn lực, tính vụng về. Vương Phi mới vừa những lời này, chính là cho thấy ngày sau hạ nhân nội viện do cầm đầu rồi, nàng cho rằng tốt, chỉ có thể cẩn thận mọi chuyện khắp nơi, lưu ý rồi báo lại Vương Phi.

      Hoàng Dương vốn ngờ rằng bản thân được Vương Phi coi trọng, trong nội tâm cực kì vui mừng, đừng lúc này chỉ đối Mộc Cận được rồi cái lễ, chính là lại lại để cho dập đầu mấy cái cũng chịu. Sau khi được cho lui ra về sau, mặt mới lộ ra thái độ vài phần vui mừng, quay đầu lại mắt nhìn vẫn còn nhìn thấy được Vương Phi. Ai Vương Phi là người ngây ngốc như gỗ đâu rồi, nhìn trong phủ lại có nữ nhân so với qua được Vương Phi nương nương.

      Mắt thấy Hoàng Dương lui xuống, Khúc Khinh Cư thở dài, hơi có chút nhàm chán dựa vào thành cầu, chợt nghe lấy xa xa truyền đến tiếng đàn u, tiếng đàn giống như ưu sầu giống như thán, lại như nữ tử khóc lóc kể lể, nàng xem phương hướng tiếng đàn truyền đến, có chút nghi hoặc hỏi: "Thời điểm này ở đâu ra tiếng đàn?" .

      Đám người Mộc Cận sắc mặt hơi đổi, bị ngây người chưa kịp mở miệng.

      Khúc Khinh Cư thấy thế, khẽ cười : "Chẳng lẽ cái người này, ta có thể biết được?"

      "Vương Phi, bên kia là Thúy U Uyển , nghe người ở chính là hoa khôi được vị đại nhân đưa cho Vương gia." Mộc Cận thấy Vương Phi sắc mặt như thường, mới tiếp tục mở miệng , "Nô tỳ nghe cái này gọi là hoa khôi Vân Khinh danh chấn Kinh Thành, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, Vương gia thường nàng chỗ đó ngồi chút, chẳng qua là nương Vân Khinh tính tình thanh cao, đến nay còn là nương." .

      Ý là Vương gia đến nay có đem vị này hoa khôi ăn vào trong miệng? Khúc Khinh Cư cười ra tiếng, lập tức đối với tiếng đàn kia hứng thú ít hơn phân nửa, nếu là thanh cao người, vậy tại sao để người khác tùy ý đưa đến Vương Phủ, sau mới bày


      ra loại tư thái này, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào (*) tóm lại là mỹ nhân kéo dài thủ đoạn ngu ngốc


      Phủi tay, Khúc Khinh cư vịn tay Ngân Liễu: " nơi khác nhìn cái." .

      Mấy người còn chưa ra vài bước xa, liền thấy tiểu thái giám có chút lạ mắt hướng bên này chạy tới, vừa thấy Khúc Khinh Cư là hành lễ: "Nô tài tiểu Cam Tử bái kiến Vương Phi, Vương gia sai nô tài đến cùng Vương Phi tiếng, ăn trưa Vương gia muốn tới chính viện trong dùng."

      "Bổn vương phi biết, " trong đầu Khúc Khinh Cư lục lọi vài vòng, mới nhớ tới cái này tiểu Cam Tử là thái giám bên người Đoan Vương thường dùng, gật đầu ý bảo bản thân ràng, "Vương gia hồi phủ rồi hả?"
      Tiểu Cam Tử trả lời: "Lúc đầu trở về, chẳng qua là còn chưa vào phủ, liền gặp được Thành Vương điện hạ, liền lại để cho nô tài đến truyền lời , muốn là muốn muộn mới hồi phủ.

      Nếu như như vậy, vừa rồi Thúy U Uyển bên trong tiếng đàn chính là bởi vì ĐoanVương tới mới vang lên, thời điểm này vừa lúc Đoan Vương hồi phủ, đàn tiếng vang lên đến cũng trùng hợp nhỉ.

      Tiếng đàn hay như vậy mà có người thưởng thức cũng quá tịch mịch, bằng bản thân thưởng thức chút?

      "Nếu như Vương gia còn có lát hồi phủ, vậy truyền cho người trong phòng bếp chuẩn bị tốt ăn trưa, cho người Thúy U Uyển tiếng, bổn vương phi rất vui khi nghe được tiếng đàn của Vân Khinh nương, chút nữa liền đến gặp." Khúc Khinh Cư nâng đỡ trâm cài Hồ Điệp bên tóc mai, cười tủm tỉm mở miệng.

      Tiểu Cam Tử nghe vậy sững sờ, lập tức thi lễ cái lui ra, quay người hướng Thúy U Uyển đến. Vương gia mặc dù đối với nữ nhân Thúy U Uyển có hai phần hứng thú, nhưng ở bên người Vương gia hầu hạ nhiều năm trong lòng của rất ràng, cái nho hoa khôi, là so sánh được với Vương Phi.


      Tiến đến Thúy U Uyển, liền nhìn thấy Vân Khinh nương dựa bồ đào khung thổi sáo, bất chấp thưởng thức đối phương tiếng đàn, tiểu Cam Tử tiến lên phía trước : "Vân Khinh nương, Vương Phi quá mức là thích ngươi tiếng đàn, đợi lát nữa liền muốn hạ mình tới đây, kính xin ngươi chuẩn bị tốt lấy."

      Tiếng đàn lập tức ngừng lại, Vân Khinh lạnh lùng nhìn xem tiểu Cam Tử, nhàn nhạt mở miệng : "Ta đây địa phương hẹp, đâu đáng giá Vương Phi hạ mình đến chơi."

      Nghe như thế, tiểu Cam Tử cười quái dị tiếng: "ngươi cái hì tốt, tốt nên biết, nho phải biết, nhưng mà Vương Phi muốn tới chính là cho ngươi mặt mũi trước mặt, người chỉ bảo ngươi hảo hảo chuẩn bị lấy, chẳng lẽ là Vương Phi mà còn phải với ngươi báo cáo chuẩn bị hay sao?" Bất quá là hồng trần, đúng cho mình là nhân vật lớn? Cái này trong phủ cao thấp, ngoại trừ bên người Vương gia đắc dụng mấy người, ai dám bày cái tư thái cao ngạo như vậy, quả nhiên là biết xấu hổ.

      Vân Khinh thấy tiểu Cam Tử phất tay áo liền , gương mặt xinh đẹp tái xanh, xấu hổ chịu nổi.
      thuyt, 139duyenktn1 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Nhục Nhã.

      Thúy u uyển nằm ở phía tây Vương Phủ, tuy là hơi xa chút nhưng hoàn cảnh lại rất đẹp và yên tĩnh, vịn tay Mộc Ngân qua những dãy uốn khúc, lại xuyên qua hàng loạt cửa, cửa lớn Thúy U Uyển gần ngay trước mắt, ma ma thủ vệ cùng với quản của Thúy U Uyển sớm đợi tại cửa ra vào, nhìn thấy người đến là Khúc Khinh Cư liền mang theo vẻ mặt tươi cười mà nghênh đón. tình bên trong phòng ăn truyền khắp toàn bộ Vương Phủ, trong đêm, có người nào dám cho Vương Phi mặt mũi, Vương gia cũng đứng bên với Vương Phi, bọn bất quá chỉ là hạ nhân thấp kém, nào dám đắc tội chủ tử.

      "Chúng nô tỳ bái kiến Vương Phi"

      Ma ma quản cười tiến lên, đối với Khúc Khinh Cư làm cái đại lễ, lại đối với mấy cái đại a đầu nịnh nọt*, cười cười,

      "Bên trong chuẩn bị tốt trà bánh, Vương Phi nhanh nghỉ ngơi chút."

      "Làm phiền"

      Khúc Khinh Cư khẽ vuốt càm, nhìn tới ma ma quản cùng với ma ma canh cổng mặt đều là cười nịnh nọt, bước liên tục nhàng tiến vào Thúy u uyển. Vương Phi ràng đối đãi với các nàng khách khí, nhưng mà hai ma ma hết lần này tới lần khác cảm thấy Vương Phi đầy người quý khí, đem tư thái của bọn họ ép tới thấp hơn. Thúy u uyển cũng lớn, nhưng mà lại tinh xảo hơn hẳn, Khúc Khinh Cư quét mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở bên thân bạch y nữ tữ. Nữ tữ tay cầm sáo trúc quả rất đẹp, thân váy dài màu trắng càng làm cho nàng trở nên thoát tục, nhiễm bụi trần, nhìn qua thể tin được là nàng là hoa khôi từ trong lâu ra. Lần đầu tiên nhìn thấy vị Vương phi được Vương gia sủng ái trong truyền thuyết, Vân Nghiên vốn tưởng nàng là nữ nhân bình thường lại nghĩ đến nàng cư nhiên lại là mỹ nhân chói mắt như vậy. đôi mắt phượng quyến rũ, chân mày lá liễu, búi tóc được chảy theo kiểu Phi Tiên xinh đẹp, vài cọng tóc rủ xuống cái trán lấy hồng bảo thạch hoàn toàn rơi vào giữa lông mày, càng làm lộ ra làn da trắng nõn mịn màn của nàng. người nàng mặc bộ váy dài Phi Tiên thêu ánh trăng làm bằng gấm Tứ Xuyên lại phảng phất giống như chiếc váy này vì nàng mới được làm ra. Bên hông nàng mang miến ngọc bội , liền làm cho ngọc bội trở nên quý hiếm cùng xinh đẹp hơn. Vị này chính là ngốc Vương phi trong truyền thuyết Vương Phi sao? Vân Khinh có chút ngây người, cảm giác tự ti cùng mặc cảm chợt lóe lên trong lòng, nàng nắm lấy cây sáo trong tay chặt, ôn nhu hành:

      "Vân Nghiên bái kiến Vương Phi nương nương."

      "Vân Khinh nương cần đa lễ, " vịn Mộc dưới kệ làm từ gỗ bồ đào khắc hoa hồng, ngồi xuống ghế dựa, uống ngụm trà do tiểu nha hoàn dâng lên

      "Trà này tệ! "

      "Trà này là ta mỗi sáng sớm thu thập sương sớm để nấu, có thể vào mắt Vương Phi , cũng uổng công ta làm lần, Vương gia cũng rất thích trà này."

      Vân Khinh về phía trước hai bước, cười đáp.

      Mộc Cận nghe được nàng tự xưng là ta, nhíu nhíu mày, liếc nhìn thần sắc Vương Phi vẫn như bình thường, sắc mặt liền khôi phục như thường.

      Tay bưng ly trà , Khúc Khinh Cư đặt ly trà xuống, lấy khăn tay lụa dưới áo lau lau khóe miệng,

      "Chắc hẳn Vân Khinh nương biết tại sao bổn vương phi đến đây, biết có hay may mắn thưởng thức tiếng đàn của Vân Khinh nương?"

      Nàng có thể có hứng thú uống nước trà được lấy từ sương sớm cỏ non, ai bít sạch hay sạch .

      "Vương Phi, ta cũng phải người để mua vui trong quý phủ"

      Sắc mặt Vân Khinh trắng bệch, bộ dáng chịu nhục, lúc nhìn xem Khúc Khinh Cư , "Kỹ nghệ Vân khinh vụng về, dám để vào tai Vương Phi nương nương"

      Lời này vừa ra, toàn bộ sân lập tức an tĩnh lại, nha hoàn hầu hạ Vân Khinh càng là sợ tới mức lạnh run, hận thể đem mình co lại thành đoàn, có dũng khí liếc mắt nhìn phía Khúc Khinh Cư.

      Cười nhìn đối phương thà chết chứ chịu khuất phục, bộ dáng cao cao tại thượng, Khúc Khinh cư đem chiếc khăn tay chà lau qua khóe miệng ném tới bàn, tay lộ ra cái cằm, ngón tay mảnh khảnh vân vê lên khối bánh ngọt tinh xảo.

      "Càn rỡ!" Mộc Cận giận tái mặt,

      "Bất quá chỉ là hoa khôi bị người khác đưa đến Vương Phủ, cũng dám chuyện đối với Vương Phi như vậy . Quả nhiên là từ nơi bẩn ra đấy, nửa điểm quy củ đều có, người tới, vả miệng." .

      Vân khinh bỗng dưng mở to mắt, thể tin được Vương Phi dám như vậy đối với nàng, chẳng lẽ nàng sợ Vương gia cảm thấy nàng hiền lành?

      Còn đợi Vân Khinh suy nghĩ cẩn thận, chỉ cảm thấy má trái nóng rát đau, đánh nàng lại là ma ma quản trước kia mực nịnh nọt nàng, nàng che gò má rung giọng :

      "Ngươi dám. . ."

      "Vân Khinh nương, đắc tội."

      mặt ma ma quản khóc trước khi cho Vân Khinh mấy cái tát, trong nội tâm lại thầm kêu khổ, hôm nay bà ta ra tay đánh Vân Khinh, khả năng làm Vương gia tức giận, nếu động Vân khinh, là phải đắc tội Vương Phi đấy. Chỉ trách bà ta may mắn, hết lần này tới lần khác bị phân đến cái chỗ này hầu hạ. Lúc đầu nghĩ đến lợi ích có thể kiếm, ai ngờ lần này lại lại theo kẻ biết thân biết phận rồi.

      Mắt thấy mỹ nhân bị tát miệng mấy cái, gương mặt vốn xinh đẹp cũng trở nên chật vật, Khúc Khinh Cư ngẩng đầu, nhíu mày :

      "Làm cái gì vậy , vương phi ta xưa nay là người biết thương hoa tiếc ngọc, Vân Khinh nương khí chất cao thượng, các ngươi thể làm khó dễ nàng ."

      xong, dung nhan xinh đẹp liếc nhìn Mộc Cận:

      "Mộc Cận, còn tạ lỗi với Vân Khinh nương, ngày xưa ta nhìn Ngân Liễu là người tính tình nóng vội, như thế nào ngươi cái nha đầu này lại học Ngân Liễu rồi hả?" .

      Mọi người tại đây yên lặng cúi đầu, nghe Vương Phi "Trách cứ" Mộc Cận nương, cảm thấy khỏi cảm thán, mặc cho người ta đánh ngược lại mình là thương mỹ nhân, Vương Phi như vậy thủ đoạn, ở đâu như là người đầu gỗ. Chính là mảnh gỗ, cũng là muốn mềm dẻo cây liễu, làm cho người ta bị đánh trúng, còn muốn than thở, mới khiến cho cây liễu cẩn thận đả thương người. .

      Mộc Cận nghe Khúc Khinh Cư xong, liền phía trước vài bước, cách Vân Khinh năm bước xa mới ngừng lại, quỳ gối thi lễ:

      " xin Vân Khinh nương thứ lỗi, nô tài hôm nay mạo phạm."

      Vân Khinh đẩy lão ma ma ngăn cản ở trước mặt mình ra, lấy tay bụm mặt gò má oán hận liếc nhìn Khuc Khinh Cư:

      "Mộc Cận nương quá lời, ngươi là tâm phúc nhất bên người Vương Phi, Vân Khinh bất quá chỉ là hạng người thấp hèn, nào dám trách ngươi."

      Khúc Khinh Cư ngón trỏ nhàng vuốt mặt bàn, nghe được lời này của Vân Khinh , nhíu mày cười cười:

      "Vân Khinh nương rất được Vương gia thích, há có thể bằng tiểu nha đầu Mộc Cận."

      xong, lệnh cho hạ nhân mang thuốc trị thương tới, thấy Vân Khinh bộ dáng chịu nhục, cười đến dáng vẻ nghiệt, "Nếu như Vân Khinh nương cảm thấy bổn vương phi xứng nghe tiếng đàn của ngươi, cái kia cũng sao."

      Bị đẩy qua bên quản ma ma trong lỗ mũi nhàng thở ra hơi, đúng là kẻ biết điều , tại Vương Phi trước mặt bày cái gì khí chất, cho là mình là người trong lòng Vương gia hay sao?

      Sắc mặt nha hoàn càng ngày càng trắng, đối với lời này của Khúc Khinh Cư ra về sau, sợ đến vội vàng quỳ xuống, cái này trong vương phủ ngoại trừ Vương gia chính là Vương Phi tôn quý nhất, chủ tử nhà mình làm việc như vậy, đó là tự mình đem Vương Phi để vào mắt. Chứ đừng là, tâm tư Vương gia đối với chủ tử bất quá chỉ để vui đùa chút, chứ thực sủng ái chủ tử, hôm nay chủ tử làm việc như vậy cũng chẳng tốt đẹp được.

      "Vương Phi thứ tội, Vương Phi thứ tội, " nha hoàn sợ tới mức cuống quít dập đầu, "Vân Khinh nương hiểu quy tắc trong phủ, xin Vương Phi thứ tội."

      "Tiễn Vân ngươi làm cái gì vậy, "

      Vân Khinh bụm mặt, ngược lại nước mắt giọt cũng có rơi, nàng quật cường mở to mắt, "Ngươi sai, quỳ cái gì?

      " nương, ngươi liền bớt tranh cãi ." nha hoàn quỳ cũng chính là Tiễn Vân trong nội tâm thầm kêu khổ, từ khi mấy ngày nay bị phân đến hầu hạ Vân Khinh nương, nàng liền cảm thấy Vân Khinh làm việc tại Vương Phủ gây chuyện, tâm tình bất an mấy ngày trời , quả đưa tới tai họa. Nghĩ vậy nàng đành phải lại dập đầu hai cái mạnh, dám lại lời

      Khúc Khinh Cư thở dài hơi, nàng thấy Tiễn Vân này bộ dáng bất quá mười ba mười bốn tuổi , có lẽ cái nha đầu này là ở trong vương phủ hầu hạ thời gian lâu dài, ngược lại so với Vân Khinh biết quy củ hơn nhiều. Vô tình làm cái tiểu nha đầu này khó xử, Khúc Khinh Cư ý bảo nha hoàn sau lưng đem Tiễn Vân nâng dậy, hề có hứng thú nhìn bộ dáng Vân Khinh trung trinh lại quật cường, đứng người lên đối với bên cạnh Mộc Cận ,

      "Quay về . Vân Khinh nương nếu như giữ tính tình như vậy trong Vương Phủ này, ngày sau cái này Thúy U Uyển chi phí giảm nửa."

      xong, vừa chỉ Tiễn Vân đem cái trán đều dập đầu rách nát, "Cái nha đầu này cũng cần ở chỗ này hầu hạ nữa, bổn vương phi nhìn nàng lớn lên chỉnh tề, chính viện hầu hạ ."
      Tiễn Vân nghe vậy liền vui vẻ, nàng đây là thành người của vương phi? Lập tức vui mừng, ngừng tạ ơn.

      "Viện này hôm nay là náo nhiệt."

      Nghe cái thanh quen thuộc lại lạ lẫm, Khúc Khinh Cư nhìn lại hướng phía cửa, liền gặp được Đoan Vương mang theo hai cái thái giám tới, hai cái này thái giám trong trí nhớ Khúc Khinh Cư có chút ấn tượng, đúng là trợ thủ đắc lực bên người Đoan Vương Minh Hòa với Tiền Thường Tín, so với Tiểu Cam Tử lúc trước, càng được tin dùng hơn nhiều.

      Khúc Khinh Cư vừa há miệng, liền nghe được Vân Khinh đau buồn bi thiết cắt mở miệng:

      "Vương gia."

      Cái thanh “Vương gia” này thanh nhu hòa, như chim oanh khẽ hót, lại như chuông bạc đinh đương, hết lần này tới lần khác lại dẫn phần lưu luyến, hai phần oán, ba phần đau buồn, bốn phần kiên cường, làm cho người ta nghe xong liền trong lòng run rẩy, sinh ra thương tiếc.

      Khóe môi cười cười, Vân Khinh này hổ là hoa khôi nổi danh, khó trách vị quan kia đưa dâng đến,người bình thường nghe thấy cũng khỏi thương tiếc. Kiếp trước nàng thấy ngành giải trí giả giả hơn nhiều, liếc liền nhìn ra vị Vân Khinh nương băng thanh ngọc khiết này mang theo ý đồ gì.

      Hạ Hành nghe được Vân Khinh kêu gọi, nhàn nhạt liếc nhìn, liền dời ánh mắt hướng Khúc Khinh Cư nhìn lại:

      "Bổn vương nghe Tiểu Cam Tử Vương Phi đến nơi đây thưởng thức tiếng đàn, như thế nào nghe thấy thanh gì?"

      Vân Khinh ý thức được có gì đúng, thần sắc khẽ biến, sắc mặt càng thêm điềm đạm đáng nhìn về phía Hạ Hành, ai ngờ đối phương ánh mắt rơi vào người Vương Phi , nhìn cũng liếc nhìn nàng

      "Vừa rồi biết Vương gia cũng tới thưởng đàn, ngược lại là thiếp phải, "

      Khúc Khinh Cư đến bên người Hạ Hành, đáng tiếc nhìn Vân Khinh hơi sưng mặt

      "Gương mặt sau này chắc sao đâu nhỉ?"

      Lúc này Hạ Hành mới nhìn về phía Vân Khinh có chút ít đáng thương lại có chút ít chật vật mặt, để trong lòng lắm :

      "Mà thôi, cái dạng này cũng còn tâm trạng thưởng thức cầm nghệ nữa, bổn vương còn phải trở về."

      xong, thấy bộ dáng Khúc Khinh Cư cười yếu ớt, chỉ cảm thấy trâm cài bên tóc mai đối phương rung động, làm cho ánh mắt ngứa, liền bổ sung:

      "Đợi lát nữa quay về chính viện sớm, bổn vương vẫn chờ cùng Vương Phi tối dùng bữa."

      "Vương gia thiếp làm sao quên, " Khúc Khinh Cư giọng cười cười, sóng mắt lưu chuyển dẫn theo chút ít mị hoặc mùi vị:
      "Vương gia đừng quên mới phải."

      Hạ hành nhịn được đưa thay sờ sờ cái trâm cài tóc rung động, mới cười ly khai, rakhỏi Thúy U Uyển, quay đầu lại mắt nhìnThúy U Uyển, đối với Tiền Thường Tín cùng Minh Hòa : "Bổn vương nhớ kỹ trong kho có cây trâm rủ hình chim loan giương cánh được làm đặc biệt tinh xảo, các ngươi sai người đưa đến chính viện cho Vương Phi đeo chơi ."

      Tiền Thường Tín cùng Minh Hòa hai người thay đổi cái ánh mắt, trong miệng vội vàng đáp ứng. Chẳng qua là đều có chút ít cảm khái, ngày xưa nhìn bộ dáng Vương Phi ôn nhu yếu ớt, hôm nay mới biết nhìn sai rồi,thủ đoạn của người cao minh. Càng nghĩ tới là, Vương gia nhìn thấy vậy mà cũng tức giận, chắc người muốn để Vương Phi tùy ý quản lý hậu viện

      Hạ Hành rồi, Khúc Khinh Cư nhìn xem sắc mặt Vân khinh đen tối, cười mỉm vịn tay Mộc Cận , ánh mắt đảo qua toàn bộ sân , mở miệng :

      "Bổn vương phi sớm rồi, bổn vương phi là cái phân đúng sai, lại thương tiếc mỹ nhân đấy, hôm nay ngươi là người dưới dám phạm thượng tuy là sai lầm lớn, bất quá mỹ nhân khó có được, liền tha ngươi ."

      xong, miễn cưỡng ngước lên mí mắt, nhìn về phía quản ma ma:

      "Ngày sau cái này Thúy U Uyển ngươi hãy quản lý tốt vào, mặc dù giảm Vân Khinh nương nửa chi phí, nhưng đừng để nàng chịu đói khát."

      Ma ma uản miệng đầy đồng ý, nhưng đoàn người Vương Phi ly khai, quản ma ma liền đối với Vân khinh gắt cái, cất giọng :

      "Vẫn hầu hạ Vân Khinh nương cao quý của chúng ta tốt trở về phòng, người ta thế nhưng ngay cả Vương Phi cũng xứng được nàng hầu hạ tiếng đàn, chúng ta những người phàm tục này phải hầu hạ tốt, miễn cho Vương gia trách phạt."

      Lời này vừa ra, bốn phía liền có thanh cười nhạo nho , Vương gia vừa rồi con mắt cũng có nhìnVân Khinh, ma ma quản lời này là khoét tâm
      thuyt, 139duyenktn1 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6 : Quãng Thời Gian Ăn Trưa Tốt Đẹp

      Ra khỏi Thúy U Uyển, Khúc Khinh Cư đưa tay vuốt ve trâm cài tóc tóc mai, khóe miệng giật giật, ngờ rằng Đoan Vương cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ đồ của nữ nhân. Vừa rồi sờ vào chiếc trâm, là có chút làm cho nàng dám nhìn thẳng. Vương gia này cũng đáng thương, chút sở thích nho vẫn phải che che giấu giấu.

      biết Vương Phi nhà mình muốn đem Vương gia trở thành hạt cải thìa dưới đất trong trời đông, Ngân Liễu :

      "Vương Phi, nô tài , vì sao phải đem Tiễn Vân đến chính viện?"

      "Ngươi đúng là ngốc, tình dễ hiểu như vậy vẫn hiểu?" Mộc Cận mắt nhìn bốn phía, khẽ:

      "Tiễn Vân kia là người trong phủ, đối với Vân Khuynh nhất định chẳng trung thành bao nhiêu.
      Hôm nay Vương Phi có thể đem Tiễn Vân tới chính viện, ngày mai có những người khác động tâm suy nghĩ. Nước hướng chỗ trũng mà chảy, người hướng chỗ cao mà bước, ai biết được mấy nô tài bên các thị thiếp khác có muốn với tới chỗ cao ?."

      Ngân Liễu nhất thời giật mình, lại càng giật mình trước việc Mộc Cận hiểu tâm tư Vương Phi, nàng có chút hiểu ra vì sao Vương Phi đặt Mộc Cận ở vị trí nha hoàn tốt nhất. Nàng nhìn phía Vương Phi cùng Mộc Cận, lần đầu ý thức được cách rất nghiêm túc , Vương Phi bất đồng với ngày xưa.

      Việc Vương Phi xử lý vị hoa khôi mỹ nhân ở Thúy U Uyển kia truyền ra, Khúc Khinh Cư còn chưa trở lại chính viện, dọc theo con đường này liền gặp được nhiều nha hoàn hành lễ, mà mấy nha hoàn này đúng là tùy tùng bên cạnh các Trắc Phi, thị thiếp.

      Vừa tới cửa lớn chính viện, Khúc Khinh Cư thấy Ngọc Trâm cùng Kim Trản đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy nàng về, hai người đều mặt lộ vẻ vui mừng lên trước:

      "Vương Phi, Tiền Thường Tín cho người đưa rất nhiều lễ vật, là Vương gia có ý tặng người đấy.
      Tiền Thường Tín vẫn còn ở bên trong, người có muốn gặp chút ?"

      Khúc Khinh Cư gật đầu, tiến vào phòng giữa bên ngoài chính viện, chỉ thấy Tiền Thường Tín cùng mấy thái giám ngoan ngoãn đứng đấy, hộp gấm cùng gấm vóc vẫn để ở cái bàn trong phòng, đồ vật ít.

      Thấy Vương Phi tiến đến, Tiền Thường Tín hành lễ :

      "Tham kiến Vương Phi, những thứ này đều là Vương gia lệnh cho nô tài mang đến dâng lên cho người. Vương gia còn , nếu Vương Phi muốn cái gì, chỉ cần phân phó người dưới làm."

      "Thay ta tạ ơn vương gia, " Khúc Khinh Cư mở cái hộp phía cùng ra, bên trong là cây trâm cài tóc hình chim tước, khép lại cái nắp, nàng cười, "Phiền Tiền công công phải chuyến, vất vả rồi."

      " dám dám " Tiền Thường Tín vội dám, hai tay lại dâng lên cái hộp gấm bên khắc chữ phúc trong hình tròn, "Cái này cái hộp là Vương gia cố ý phân phó nô tài dâng lên cho Vương Phi đấy, hy vọng Vương Phi thích."

      Mộc Cận nhận lấy hộp gấm đưa đến tay Khúc Khinh Cư, Khúc Khinh Cư mở hộp ra, đuôi lông mày hơi động chút, thò tay lấy ra, lập tức than trong lòng hồi.

      Đây là cây trâm rủ hình chim loan, chẳng qua là được làm vô cùng tinh xảo, hơi động chút cứ như chim chóc sống động giương cánh muốn bay. Mộc Cận đứng ngay bên cạnh, thậm chí có thể thấy Thanh Loan thân mỗi đường vân, con mắt kia là khảm nạm mã não thượng hạng, Mộc Cận nhất thời càng nhìn ngây người.

      (truyện Thế Nào Là Hiền Thê do Sắc nữ edit, chỉ được đăng ***************.com và https:// thuonglu1996.wordpress.com/ tất cả các web khác đều là copy)

      "Trâm cài tóc đẹp" Dù là Khúc Khinh Cư cũng kinh hô tiếng, vật như vậy vô cùng xứng với câu khéo léo tinh xảo, ngay kiếp trước nàng cũng chưa thấy qua vật nào tinh xảo như vậy. Chắc hẳn cái này là hoàng thất tôn quý trong lời đồn rồi, Khúc Khinh Cư cười tiếng, nhìn về phía Tiền Thường Tín:

      "Làm phiền Tiền công công, cây trâm này ta rất thích."

      Vừa tới cửa, Minh Hòa nhìn thấy nụ cười ấy, liền hồi cảm thán, nụ cười này quả nhiên xinh đẹp động lòng người, ngay phùng Trắc Phi và Vân Khuynh nương cũng thể so sánh, cũng muốn thua kém vài phần. nhịn được nhìn Vương
      gia ở phía trước, cũng biết Vương gia nghĩ như thế nào.

      "Nàng ưa thích nó, cũng coi như nó có đất dụng võ rồi, "

      Hạ Hành đến chỗ Khúc Khinh Cư trước mặt, cầm trâm cài tóc trong tay nàng , tự tay thay trâm cài mới lên cho nàng.

      Hạ nhân khắp phòng vội vội vàng vàng cúi đầu, Vương gia cùng Vương Phi thân mật là bọn họ nhìn nổi, cho đến khi Vương gia tán thưởng lên tiếng, bọn họ mới dám ngẩng đầu lên.

      "Quả là rất hợp với nàng "

      Hạ Hành lui về phía sau bước, nhìn ngắm tóc xanh kia thấy trâm cài tóc, lộ ra vẻ hài lòng

      "Vương Phi tóc đen óng mượt, lại cài chiếc trâm rủ, càng tôn lên vẻ đẹp.”

      Khúc Khinh Cư mặt mang theo ngượng ngùng vui vẻ, cúi đầu xuống nhìn Hạ Hành. Nàng là nữ nhân bình thường, đương nhiên ưa thích người khác khích lệ nàng, chẳng qua là người trước mắt nàng lúc này chẳng hề đơn giản như vậy, làm cho nàng thể tin tưởng được rằng đây chỉ đơn giản là tán thưởng đơn thuần.

      Thời gian hai người ở cùng nơi nhiều, vì vậy sau khi hai người ngồi xuống, có quá nhiều lời có thể , may là từng món đồ ăn được bày lên phá vỡ yên tĩnh giữa hai người.

      Quy tắc ăn ngủ chuyện khiến cho hai
      người trầm mặc dùng bữa, nhưng bầu khí cũng lúng túng.

      Khúc Khinh Cư nhìn xem tư thái Hạ Hành dùng bữa, phải thừa nhận trong số những nam nhân nàng từng gặp, người nam nhân trước mắt này có tư thế dùng bữa đẹp nhất đấy. Việc giơ tay nhấc chân, so với lễ nghi quý tộc kiếp trước, thoạt nhìn còn đẹp mắt hơn nhiều.

      Cái gọi là ngắm người đẹp ăn cũng thấy ngon, chính là dáng vẻ Hạ Hành này lại khiến cho Khúc Khinh Cư khẩu vị tốt hơn, nhịn được làm cho nàng ăn nhiều thêm chén cơm. Hành động này trong mắt người khác, liền biến thành "Ai nha, Vương Phi quả đối với Vương gia mảnh tình thâm, có Vương gia ăn cơm liền ăn nhiều hơn chén."

      Hạ hành cũng ngờ Khúc Khinh Cư lại ăn tự nhiên như vậy, những nữ nhân khác trong phủ ở trước mặt đều là uống canh ít, giọng dùng đồ ăn,vậy tại sao Vương Phi ở đây... hết lần này tới lần khác cảm thấy ánh mắt Vương Phi từng đợt nhìn mình quái dị.

      Ăn cơm trưa xong, Khúc Khinh Cư mắt nhìn nha đầu quỳ bưng chậu đồng lên cao trước mặt mình, nhanh nhẹn rửa sạch tay để nha hoàn đứng dậy lui qua bên. Hạ Hành mắt nhìn Khúc Khinh Cư, thu hồi ánh mắt :


      "Vương Phi thân thể khá hơn, bổn vương cũng yên tâm rất nhiều, sau này nàng khỏe mạnh rồi hậu viện giao cho nàng quản lý, có chuyện gì cũng cần phải lo lắng, Tiền Thường Tín cùng Minh Hòa đều là quản gia trong phủ, nếu có việc gì phiền toái, hãy cứ giao cho bọn họ là được."

      Nhận lấy chiếc khăn tay bằng lụa mà Mộc Cận dâng lên, Khúc Khinh Cư :

      "Mấy ngày này thân thể thiếp được tốt, thay Vương gia quản lý tốt hậu viện được, mặt mũi nào nhìn Vương gia.", xong, mắt lại nhìn Tiền Thường Tín đứng ở trong góc cùng Minh Hòa, "Hai người bọn họ đem mọi chuyện lớn trong hậu viện quản lý rất tốt, chắc hẳn sau này thiếp cũng có nhiều chuyện cần phải lo lắng."

      Nghe được Vương Phi lời này, cả hai người Tiền Thường Tín cùng Minh Hòa đều cúi đầu thấp hơn, tỏ ra khiêm tốn và tôn trọng. Bọn mặc dù là cánh tay đắc lực của Vương gia, nhưng Vương Phi mới là nữ chủ nhân của Vương Phủ, Vương Phi quản lý hậu viện chính là chuyện đương nhiên, hai người bọn họ chỉ là nô tài có thể được coi là cái gì?

      Đem nước trà súc miệng để qua bên, lau sạch khóe miệng của mình, Hạ Hành thấy Vương Phi mặt mày vui vẻ dựa vào thành ghế với bộ dạng lười biếng khóe miệng cong lên:

      "Hậu viện này để bọn trông coi cũng hợp lý, sau này nàng phải hao tâm tổn trí rồi."

      Mí mắt rủ xuống, nhìn lên ly trà Thanh Hoa đặt mặt bàn trước mặt, dường như cũng tỏ ra quan tâm mấy với việc nữ nhân hậu viện.

      "Nàng là chính phi của bổn vương, những người khác đều thể sánh được bằng nàng."

      Lời này được ra bởi nam nhân trong hoàng thất, đối với chính thê có thể coi như là lời hứa hẹn có giá trị, Khúc Khinh Cư liếc khóe mắt nhìn về phía Hạ Hành, vừa hay người kia cũng ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng nở nụ cười càng ấm áp hơn, phảng phất giống như nhiều cặp vợ chồng già, khiến cho người ta nhìn cũng ra có chỗ nào đúng.

      "Thiếp có tài, chỉ có thể dùng hết sức thử lần vậy, mong gì khác, chỉ mong Vương gia về phủ có nơi nghỉ ngơi thoải mái." Khúc Khinh Cư cười đến mức cả khuôn mặt đều bừng sáng, "Vương gia tín nhiệm thiếp như thế, là thiếp gặp được may mắn."

      Hạ Hành nhìn lên nữ nhân xinh đẹp trước mắt cười, nhớ đến chuyện nàng sinh ra là đại tiểu thư phủ Xương Đức Công, chỉ đáng tiếc sinh nàng lâu mẹ đẻ liền qua đời.

      việc Xương Đức Công thích phu nhân kế sớm truyền khắp Kinh Thành, thậm chí còn nghe đồn Xương Đức Công trong lúc vợ cả có thai cùng phu nhân kế có tư tình, thậm chí còn mượn “Lạc Thần phú” biểu đạt tình của mình đối với bà ta.

      Trước chuyện người vợ cả mới qua đời, Xương Đức Công liền vội vàng đón gấp phu nhân kế vào cửa. Thậm chí còn dùng mấy câu thơ trong “Lạc Thần phú” để đặt tên cho con , thế mà lại trở thành ao ước trong lòng của ít tiểu thư, thiếu phu nhân trong Kinh Thành. Khiến người ta
      quên lãng vị phu nhân Xương Đức đáng thương mới qua đời và con của nàng mới được sinh ra trước đó lâu.

      Nghĩ như vậy, liền hiểu tên Vương Phi của mình là được lấy từ trong câu thơ "Tiễn Viễn du chi văn lý, duệ vụ tiêu chi khinh cư" , đặt cho con của vợ trước, lấy tên đó mà tỏ tình với vợ tại. Xương Đức Công này biết là thâm tình hay vô tình nữa, nhưng có thể khẳng định điều, làm con của vợ trước rất đáng thương, cũng may là nàng còn có gia đình cậu đáng tin cậy, nếu chẳng thể dám chắc rằng nàng có thể sống và lớn lên như vậy. Hạ Hành sinh ra trong hoàng thất, hiểu rất những thủ đoạn đen tối kia, từ khi Vương Phi vào cửa, tính tình chất phác, cũng hề ngạc nhiên. Ngược lại hai ngày nay, hành vi của Vương Phi lại khiến cho rất bất ngờ.

      phải là Vương Phi ngày trước tại phủ Xương Đức Công mực che giấu tính tình vì mạng sống, đến Vương Phủ rồi mới dần dần để lộ ra tính tình ?

      Đối với suy nghĩ của Hạ Hành, Khúc Khinh Cư có hứng thú, nàng tựa lưng vào ghế ngồi, nở nụ cười, chờ Hạ Hành lên tiếng lần nữa. Nam nhân này đơn giản, nàng cũng muốn tùy tiện mở miệng trước, tự làm cho mình càng thoải mái thêm.

      "Vương Phi cần phải lo lắng quá nhiều, nàng là Vương Phi của bổn vương, thân phận tôn quý, trong phủ nếu như có người dưới làm tốt, chỉ cần đuổi là xong." Hạ Hành hơi hơi híp mắt "Trong Đoan Vương Phủ này được phép có người dưới o ép kẻ thấp hơn, lường gạt người đứng ."

      "Vâng" Khúc Khinh Cư cười cười, chuyển chủ đề cuộc chuyện để tránh những chuyện lặt vặt này.

      Hai người lại chuyện với nhau thêm khoảng nửa nén nhang nữa, Hạ Hành mới đứng dậy :

      "Thân thể nàng khỏe, đợi chút nữa nghỉ trưa lát, buổi tối ta tới nữa."

      Phát Hạ Hành đổi cách tự xưng từ "Bổn vương" thành "ta", Khúc Khinh Cư liền hiểu ra, Đoan Vương này tôn trọng nàng chút ít, nàng cũng đứng dậy theo tiễn người tới cửa, mắt thấy
      người dần xa, mới khép lại nụ cười mặt.

      Sau lưng, Mộc Cận bước lên, thấy nàng sắc mặt bình tĩnh, do dự lát mới mở miệng :

      "Vương Phi, Vương gia đêm nay tới đây, cần phải làm gì đây ạ?"

      Khúc Khinh Cư nhíu mày, hôm nay đến bước này rồi, nàng cũng đến mức sĩ diện màkhông muốn cùng Vương gia cùng giường chung gối, lấy khăn tay bằng lụa lau lau mồ hôi vốn tổn tại gương mặt

      "Nên như thế nào làm như thế , ta nghỉ lát, lát sau tới hầu hạ ta tắm rửa."

      Thấy Vương Phi sắc mặt bình thường, mặt Mộc Cận mới nở nụ cười nhạt lần nữa, :

      "Để nô tỳ kêu người chuẩn bị."

      Gật đầu, Khúc Khinh Cư khép mí mắt, sờ sờ vành tai, nhanh đến vậy phải ở cùng người quen biết, là có chút xấu hổ mà.
      thuyt, 139duyenktn1 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Khúc Khinh Cư: Ha ha.


      Editor: Tiểu Triệu.


      Vương gia sắp đến chính viện, đương nhiên tất cả đám hạ nhân trong nhà đều vui mừng mặt mày rạng rỡ, ai nấy lập tức đều bắt tay vào chuẩn bị, hận thể quét dọn lại toàn bộ sân viện này như mới thêm lần nữa.

      Ngược lại ràng là Khúc Khinh Cư bình tĩnh hơn nhiều so với người trong hậu viện, mái tóc của nàng ướt đẫm rối tung, cứ để mặc Kim Trản lau tóc, Ngân Liễu chăm sóc tay, Ngọc Trâm sửa móng chân, Mộc Cận chọn quần áo trang sức cho mình.

      “Chân của vương phi rất đẹp,” Ngọc Trâm tán thưởng, chân của vương phi trắng trẻo nõn nà, móng chân mượt mà đầy đặn, khi cầm cảm giác mềm mịn vô cùng. Hồi lâu sau, nàng lại than tiếng: “Lần trước Bán Hạ nhảy điệu vũ của dị tộc, vương gia khen mắt cá chân của nàng ta đẹp, nô tỳ thấy nàng ta còn lâu mới bằng được với vương phi người.”

      “Nàng ta có là gì chứ, sao có thể lấy ra so sánh với vương phi được?” Mộc Cận chọn từ trong hộp ra cây trâm hồng ngọc, nghe thấy những lời của Ngọc Trâm, cười giễu: “Chẳng qua chỉ là hạng người ti tiện, đáng để cứ nhắc đến mãi thế à.”

      Lúc ấy Ngọc Trâm mới nhớ ra Bán Hạ vốn dĩ là nô tỳ bên cạnh vương phi, quyến rũ được vương gia nên mới trở thành vợ lẽ, lập tức : “Mộc Cận tỉ tỉ đừng cáu, phải do muội thấy chân của vương phi quá đẹp, nên đầu óc mới phạm phải điều ngớ ngẩn này hay sao.”

      Nghe thấy lời qua tiếng lại của hai nàng nô tỳ đều có ý bảo vệ cho mình, Khúc Khinh Cư nhịn được cười : “Các ngươi như vậy, người khác nghe thấy, còn tưởng vương phi của các ngươi là tiên nữ trời, các ngươi nghe lọt tai, nhưng ta chịu nổi đâu, làm nhanh lên rồi đỡ ta dậy, ta thể nào nghe tiếp được nữa.”

      Dứt lời, khiến cả mấy nàng nô tỳ bật cười thành tiếng, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhõm, thái độ của vương phi như vậy, lại càng chứng tỏ rằng nàng để bụng chuyện của Bán Hạ.

      Khúc Khinh Cư rất thích mặc những bộ quần áo có tay áo rộng, nên cuối cùng lại chọn bộ váy tay rộng màu đỏ, bộ váy đỏ tươi rực rỡ như lửa tôn lên làn da óng ánh như tuyết đông của nàng. Để mặc cho Mộc Cận đổi kiểu búi tóc khác cho mình, rồi dùng cây trâm hồng ngọc cố định lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dựa, bắt đầu giở quyển sách kể về câu chuyện giữa tài tử và giai nhân.

      phải nàng thấy thích thú gì với những câu chuyện đa cảm kiểu này, mà là vì thú tiêu khiển thời cổ đại quá ít. Giở được hai trang, quả thực có chút hứng thú nào với câu chuyện người đàn ông xấu nghèo lùn YY những trắng giàu xinh thời cổ đại nữa, lạ thấy sắc trời tối, bèn bảo người dọn thức ăn lên.

      “Vương phi, vương gia còn chưa đến mà, nếu như đợi đến khi vương gia tới mà vẫn chưa dùng cơm, còn người lại ăn rồi …”

      Mộc Cận lo lắng mở miệng “Nếu như người đói, chi bằng bảo nhà bếp dọn lên chút cháo.”

      đến giờ rồi, sao vương gia còn tới ăn cơm tối nữa” Khúc Khinh Cư xua xua tay,

      “Ngươi cứ dặn dò với đám người dưới là được.” Cháo chẳng chút mùi vị có gì mà ngon, nàng là người thích ăn những thứ canh nước lõng bõng như thế.

      Khi Hạ Hành vừa bước vào chính viện, nhìn thấy đám nô tỳ lũ lượt bưng những hộp thức ăn trống ra, xua tay cho đám nô tỳ hành lễ lui xuống, trong lòng Hạ Hành thấy rất phức tạp, đại khái là loại cảm giác mất mát

      “Vương phi cư nhiên đặc biệt đợi ta tới dùng bữa xem ra địa vị của ta được cao lắm.”

      Bước vào phòng, thứ đầu tiên Hạ Hành nhìn thấy chính là vương phi ngồi cạnh chiếc bàn tròn rửa tay chuẩn bị dùng cơm, quả bộ váy tay áo rộng màu đỏ kia quá bắt mắt, khiến cho lần đầu tiên phải bắt đầu chú ý tới vương phi. Liếc nhìn cái thấy ổn, người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ trong bộ váy đỏ với phong thái lười biếng lau những ngón tay ngọc ngà kia là vương phi nhà mình ư?!

      “Vương gia tới rồi à?” Khúc Khinh Cư đặt chiếc khăn lụa lau tay xuống, nở nụ cười đứng lên

      dùng bữa chưa, nếu chưa, cùng ngồi ăn chút gì .”’

      Tuy rằng ăn rồi, nhưng Hạ Hành cảm thấy mình vẫn còn có thể ăn thêm chút nữa bèn nhân tiện ngồi luôn xuống, tầm mắt rơi xuống mái tóc đen mượt khẽ lay động bên má Khúc Khinh Cư, mãi cho đến khi Khúc Khinh Cư tự tay đặt bát canh gà trân châu bạch vũ xuống trước mặt mình, mới mở miệng :

      “Tại sao giờ vương phi mới dùng bữa?”.

      Khúc Khinh Cư nhếch nhếch khóe môi: “Vừa nãy thấy đói lắm, nên mới để muộn thêm lúc nữa.”

      Hạ Hành gật gật đầu, cảm thấy trái tim mình được chữa lành thêm chút, tuy rằng vương phi giải thích như vậy, nhưng lại cảm thấy vương phi đợi mình đến giờ mới ăn cơm. Vị vương gia tưởng rằng lòng tự tôn của bản thân được thỏa mãn liền bưng bát canh lên uống ngụm, bỗng nhiên nhận ra mình khát nước khủng khiếp.

      Dùng bữa xong, Khúc Khinh Cư theo thói quen cũ rửa tay uống trà súc miệng, sau đó nàng mới phát ra hương vị của trà súc miệng hôm nay nồng đậm hơn nhiều, liếc mắt nhìn Hạ Hành ngồi ở phía đối diện với mình, trong lòng nàng liền hiểu ra ra dụng ý tại sao của nàng Kim Trản đứng khom người trước mặt mình.

      Đợi đến khi các thứ bàn được thu dọn sạch rồi, Hạ Hành và Khúc Khinh Cư lại càng thoải mái ngồi xuống dựa người vào lưng ghế, bên cạnh để cho người hầu thắp đèn.

      “Ngoại trừ đêm tân hôn ra, ta chưa từng thấy vương phi mặc váy đỏ”

      Hạ Hành cười ngắm Khúc Khinh Cư từ đầu đến chân “Nhưng màu sắc này đúng là rất hợp với vương phi.”

      Khúc Khinh Cư cười cười, ánh mắt nhìn đến ánh nến đám người Mộc Cận thắp chiếu sáng cả căn phòng, dùng tay gạt những sợi tóc ở bên má ra

      “Người đời thường , con làm dáng cho người mình, thiết nghĩ thiếp đây là lấy lòng vương gia đấy.”

      Đuôi mày Hạ Hành khẽ nhướn lên, nhấc người đứng dậy tới trước mặt Khúc Khinh Cư, nhàng vén lọn tóc đen lên:

      “Vương phi đương nhiên là lấy lòng ta rồi, hai ngày gần đây vương phi cho ta thấy niềm vui bất ngờ rất lớn.”

      Khúc Khinh Cư nâng cằm lên, khẽ cười với Hạ Hành: “Ha ha.”

      Đám người hầu xung quanh thấy tình huống ấy, Minh Hòa và Mộc Cận trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai người phất tay cái, toàn bộ người trong phòng sột soạt sột soạt lui ra ngoài.

      Minh Hòa tự mình thò tay ra đóng cửa lại cẩn thận, thấy đại nô tỳ bên cạnh vương phi vẫn đứng ở bên, được vài bước rồi thấy nàng theo, mới đè thấp giọng xuống :

      “Đợi lát nữa chúng ta phải chú ý xem chủ tử có còn cần thứ gì nữa .” Nô tỳ đắc lực bên cạnh vương phi đều lấy hoa làm tên, nhớ hình như người được tin cẩn nhất là Mộc Cận.

      Mộc Cận gật gật đầu, thấp giọng : “Xin Minh Hòa công công yên tâm.”

      Có ai là phải người đắc ý trước mặt chủ nhân, tại sao cần có người hầu hạ phải chỉ có mình Minh Hòa hiểu.

      Minh Hòa thấy nàng nhiều, nên cũng mở miệng tiếp nữa, nhớ tới dáng vẻ hôm nay của vương phi, thể nghĩ, vương phi ra tay thôi, khi ra tay rồi khiến cho người ta thấy kinh người. ràng chỉ là váy đỏ tóc đen đơn giản vậy thôi, mà sao nhìn vào lại thấy mang theo loại tư vị nên lời vậy nhỉ?

      Ra sức xoa xoa cằm, Mình Hòa lặng lẽ đứng bên trong góc, chú ý đến động tĩnh trong phòng, chỉ sợ nhất thời chú ý đến sai bảo của chủ nhân, khiến người khác đoạt mất vị trí giờ của mình.

      Ở trong phòng cuộc đọ sức giữa Hạ Hành và Khúc Khinh Cư đến tới giường, giờ quần áo của cả hai đều xộc xệch, người khí thế mạnh mẽ, người sóng mắt đưa tình, chỉ thiếu mỗi việc đến bước cuối cùng nữa thôi.

      “Vương phi rất ngon miệng” Hạ Hành khẽ thầm sau tai Khúc Khinh Cư, trong giọng mang theo chút khàn khàn, đầu lưỡi quét qua cần cổ mịn màng, hài lòng khi thấy người dưới thân mình khẽ run lên.

      Khúc Khinh Cư lật tay ôm chặt lấy cổ Hạ Hành, đầu ngón chân trượt lên mu bàn chân , cười mà như cười :

      “Vương gia cũng đẹp đến muốn ăn luôn.” Ôi má ơi, thủ đoạn tán tỉnh của người đàn ông này cũng cao đấy.

      “Ngược lại bổn vương lại muốn để vương phi biết rốt cuộc ai mới là người đẹp đến muốn ăn luôn.” Trước buông thả của vương phi nhà mình cả người Hạ Hành thấy đói ghê gớm liền kéo luôn vật che chắn cuối cùng trước ngực của Khúc Khinh Cư ra. Nhìn thấy lồng ngực khẽ phập phồng kia, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong người mình bùng cháy hừng hực như chưa bao giờ được cháy, hận thể cắn miếng lên ngực người phụ nữ này, lưu lại dấu ấn của mình lên làn da trắng nõn ấy.

      Nhất thời biết là ai châm lửa của ai, cánh môi cả hai giao nhau, ngọn lửa ấy thể dập tắt được, lập tức cháy lan ra khắp đồng cỏ, con sóng đỏ rực cuồn cuộn lên trong chăn, được làn gió xuân thổi tới lại hồi sinh, sung sướng đến cực hạn.

      Hạ Hành cảm nhận được niềm sảng khoái giống như chưa từng có trước đây, đến cuối cùng sau khi phát tiết xong, ôm lấy mềm mại thơm ngát vào lòng, dùng giọng trầm khàn cười : “Vương phi đúng là báu vật của ta.”

      Tuy rằng lời của đàn ông khi vừa trải qua sung sướng thể tin được, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tâm tình rất tốt của Khúc Khinh Cư sau khi được thỏa mãn, nàng để mặc cho người đàn ông cũng có thể coi là cực phẩm này ôm mình, rồi ngáp cái.

      Thấy trong lòng mình có vẻ buồn ngủ, Hạ Hành liền cao giọng : “Người đâu, chuẩn bị nước.”

      Minh Hòa hầu ở bên ngoài vẫy tay cho người khiêng thùng tắm có chứa nước nóng vào phòng, thầm tính toán thời gian, cũng sắp hết canh giờ rồi đấy, có thể thấy vương gia và vương phi tình nồng như lửa nóng.

      Lười biếng tắm rửa xong, Khúc Khinh Cư cũng mặc quần áo, mà chỉ cuốn mình trong chiếc khăn mỏng tới giường.

      Hạ Hành nhìn thấy đôi chân trần ngọc ngà, lại thêm cả cặp đùi thon thả và cánh tay trắng nõn, ánh mắt liền thay đổi, khom lưng bế bổng người lên ném vào giường, sau đó kéo chăn bao lại cẩn thận, khàn giọng :

      “Vương phi đây là mời gọi bổn vương sao?”.

      Khúc Khinh Cư bật cười, thò bàn tay ra từ trong chăn, ngoắc ngoắc ngón trỏ : “Đây mới là mời gọi vương gia này.”

      Thấy dáng vẻ gọi mèo trêu chó của nàng, Hạ Hành cũng thể nhịn được nữa, liền kéo chăn ra đè nàng xuống dưới người lần nữa.

      Minh Hòa ở bên ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong phòng, liền ngăn tên nô tài định khiêng thùng tắm lại, khỏi liếc nhìn ánh trăng phía chân trời, mùa xuân phải qua rồi sao?

      Buổi sáng ngày hôm sau, tâm tình vương gia lúc ra khỏi cửa rất phấn chấn, còn đám hạ nhân hầu hạ vương phi cũng đứng hầu ở bên ngoài nguyên cả bên. Nghe thấy vương gia dặn dò người hầu được ầm ĩ để vương phi nghỉ ngơi, Minh Hòa theo phía sau vương gia thể tán thưởng, hổ là vương phi, nhanh như vậy đoạt lại được trái tim của vương gia.

      Trong phòng, Khúc Khinh Cư lại ngủ thêm non nửa canh giờ nữa mới gọi người vào hầu, đám người Mộc Cận Ngân Liễu đợi từ lâu liền dẫn theo đám tiểu nô tỳ nhàng vào.

      “Vương phi,” Mộc Cận nhìn thấy dấu ấn lên dày đặc xương quai xanh của vương phi, liền khẽ di chuyển ánh mắt , nhanh chóng hầu hạ nàng thay trung y cẩn thận, lại chọn bộ váy vẽ hình chim tung bay dài chấm đất cho Khúc Khinh Cư mặc.

      Đợi Khúc Khinh Cư rửa mặt xong xuôi, lúc ngồi xuống chiếc gương đồng chải đầu trang điểm, Mộc Cận mới mở miệng : “Vương phi, hôm nay lúc vương gia sắc mặt rất tốt.”

      Khúc Khinh Cư chọn đôi khuyên rủ tua rua đưa cho nàng, cố gắng khiến hai má mình xuất chút ráng mây đỏ ngượng ngùng:

      linh tinh gì vậy, còn lui xuống xem xem phòng bếp dâng thức ăn lên chưa.”

      Mộc Cận thấy vương phi thẹn thùng, đành cười :

      “Được rồi, được rồi mà, nô tỳ lui xuống xem thử, Kim Trản, Ngọc Trâm hầu hạ cẩn thận vào, ta và Ngân Liễu xem.” Ngọc Trâm là người búi tóc đẹp nhất trong mấy người, nên bình thường nàng là người hầu vương phi chải tóc nhiều nhất.

      Đến khi ra khỏi phòng, cả Mộc Cận và Ngân Liễu mới cùng lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng giờ vương phi cũng dần dần ổn định được chỗ đứng trong vương phủ rồi.

      Ngân Liễu cười : “Tháng sau là ngày sinh nhật của Xương Đức công, đợi vương phi đến đó rồi, xem còn ai dám càn rỡ nữa .”

      Mộc Cận nhớ tới đống chuyện phiền lòng và đống người phiền phức, vẻ vui mừng mặt phai đôi chút, thở dài : “Chỉ cần vương gia đối đãi với vương phi giống như hai ngày qua, trong phủ Xương Đức công ai dám bất kính với vương phi.”

      Phủ Xương Đức công có tôn quý thế nào nữa sao có thể tôn quý bằng vương phủ được chứ? Chỉ hy vọng đến lúc ấy vương phi đừng mắc phải cái tính lành như khúc gỗ, khiến người trong phủ phá sạch hết tôn quý.
      thuyt, 139duyenktn1 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Phủ Xương Đức công.

      Editor : Tiểu Triệu


      Lại là ngày thỉnh an, đám trắc phi thị thiếp từ sáng sớm có mặt ở phòng ngoài của chính viện, lần này cử chỉ của các nàng cẩn trọng hơn lần trước khá nhiều, đối đãi với đám hạ nhân trong chính viện cũng khách khí hơn.

      Kim Trản dẫn theo vài tiểu a hoàn dâng trà lên cho các nàng, rồi lẳng lặng đứng sang bên.

      “Kim Trản nương, hôm nay bọn ta tới có hơi sớm, biết có làm phiền đến vương phi nghỉ ngơi

      Khuôn mặt Phùng Tử Căng mang theo vẻ áy náy, dõi mắt nhìn về hướng phòng chính

      “Mấy ngày gần đây vương phi nhất định là rất bận rộn, nên chắc mệt lắm.”

      Sao mà mệt được, chỉ tóm toàn bộ quyền lợi của hậu viện trong tay, mà còn dùng thủ đoạn giữ vương gia đêm nào cũng ở lại nhà chính, thủ đoạn này của vương phi thấp đâu.

      “Phùng trắc phi quá lời rồi,” Kim Trản nhún mình, mặt mày tươi cười

      “Gần đây công việc trong phủ nhiều, vương gia lại thương vương phi như thế, sao có thể mệt được. Xin Phùng trắc phi đừng lo, lát nữa vương phi ra ngay thôi.”

      Phùng Tử Căng ngờ những lời của mình bị đâm ngược trở lại, thoáng sững người lúc rồi mới đáp:

      “Vương phi sao, đó chính là may mắn lớn nhất của đám tỉ muội bọn ta.”

      Khúc Khinh Cư tới chỗ cửa, vừa hay nghe được câu đó của Phùng Tử Căng, trước tiên cũng gì nở nụ cười bước vào cửa:

      quan tâm của Phùng trắc phi, ta tạm thời ghi nhớ.”

      Lúc bốn người nghe thấy tiếng cười, đều nhất loạt nhìn về phía cửa, thấy Khúc Khinh Cư mặc bộ váy dài chấm đất màu ráng mây bạc thêu chim loan cầu kỳ tiến vào, tà váy kéo dài xuống mặt đất, như thể kéo lê luôn cả trái tim các nàng, khiến trong lòng các nàng có cảm giác buồn bực mơ hồ.

      Mọi người lập tức đứng dậy, đồng loạt hành lễ với Khúc Khinh Cư, chỉ nhìn thấy tà váy màu mây trời tha thướt lướt qua trước mặt, chiếc đuôi con chim loan xinh đẹp kia đâm vào mắt khiến người ta thấy đau.

      “Mọi người cần đa lễ, ngồi xuống cả

      Khúc Khinh Cư ngồi lên vị trí ghế đầu, phất tay cho tất cả ngồi về chỗ cũ, nhìn sắc trời bên ngoài, giọng mang theo vẻ xin lỗi:

      “Hôm nay dậy hơi muộn, để mọi người đợi lâu rồi.”

      Mấy người này đương nhiên dám nhận câu xin lỗi ấy, chỉ cười đợi chưa lâu lắm, sau đó chờ Khúc Khinh Cư dạy bảo.

      “Tất cả đều là người của vương gia, ta cũng có gì để dặn dò cả, mọi người cứ tận tâm hầu hạ vương gia là được” tay trái của Khúc Khinh Cư cầm ly trà, tay phải khẽ nhấc nắp trà lên, nhìn đến sắc mặt đám người ngồi dưới:

      “Vương gia giao hậu viện cho ta, ta cũng phải là người hà khắc gì, chỉ chịu nổi những kẻ có phép tắc, nếu có người mắc phải lỗi sai trong quy củ, ta cần nhìn xem đó là thể diện của ai, lập tức trừng phạt ngay. Đến lúc ấy đừng ai oán trách ta là vị vương phi làm việc nể mặt lưu tình, mọi người tự mình suy xét rồi làm việc cho cẩn thận.”

      Chẳng ai ngờ vương phi trắng những lời này ra như vậy, Phùng Tử Căng thoáng ngây người, tuy rằng nàng ta cảm thấy những lời này thấp thoáng có ý nhằm vào mình, nhưng cũng năng gì, thấy ba người kia đứng dậy láo nháo biểu thị nhất định tuân thủ mọi phép tắc, cũng đành đứng dậy theo, uể oải phụ họa vài câu.

      “Nếu mọi người đều hiểu cả rồi, ta cũng nhiều lời nữa.”

      Đặt ly trà xuống, khuôn mặt Khúc Khinh Cư hòa hoãn nhiều

      “Ta nghe Tiền Thường Tín lúc trước trong phủ có lượng súc vải lớn, đợi lát nữa sai người chia đến chỗ mọi người, thời tiết dần dần lạnh hơn rồi, mọi người lấy số vải ấy may vài bộ quần áo mới .” xong, tay bưng tách trà lên khẽ hướng ra bên ngoài.

      Mọi người đều là người thông minh, thấy thế bèn nhất loạt đứng dậy cáo từ. Đợi đến khi ra khỏi chính viện, Phùng Tử Căng hậm hực hừ lạnh tiếng:

      “Mang mấy súc vải ra giả làm người tốt, tưởng bố thí cho ăn xin chắc!”.

      Giang Vịnh Nhứ đằng sau nàng ta nghe thấy câu đầy oán hận ấy, bèn chậm bước chân lại, kéo dài khoảng cách với nàng ta xa thêm chút nữa.

      Đợi mấy người phụ nữ rồi, Khúc Khinh Cư liền đứng dậy, ngáp cái :

      “Dâng thức ăn lên .”

      Nàng phải là người vợ hiền lành hòa nhã, tuy phải kiểu phụ nữ vô duyên vô cớ hà khắc với những người vô tội, nhưng cũng diễn được cái trò thục đức ấy. Về phần Đoan vương nghĩ như thế nào, đó là chuyện của Đoan vương.

      Lắc lắc ống tay áo to rộng, Khúc Khinh Cư mỉm cười, chẳng qua chỉ là mấy bộ váy áo thời cổ đại thôi vậy mà vừa tinh tế lại đẹp mắt.

      mình ăn xong bữa trưa, Hạ Hành vừa lau tay, vừa mở miệng :

      “Bổn vương nhớ hai ngày trước phủ Xương Đức công gửi thiệp mời tới, rằng sắp đến ngày mừng thọ của Xương Đức công?”.

      Minh Hòa nhận lấy chiếc khăn lụa trong tay vương gia

      “Đúng là hai ngày trước phủ Xương Đức công có dâng thiệp tới, ngoại trừ quý phủ chúng ta ra, ít người trong kinh thành cũng nhận được thiệp mời.”

      Nhưng lúc đó vương gia sau khi xem xong liền vứt luôn tấm thiệp sang bên, sao giờ lại đột nhiên nhắc đến thế?

      “Bổn vương nghe bên chỗ vương phi cũng nhận được thiệp mời của Xương Đức công”

      Hạ Hành nhíu nhíu mày, giọng mang theo chút thích thú gì lắm

      “Phủ Xương Đức công đời này bằng đời kia, phô trương như thế thấy đời sau hơn đời trước à.”

      Minh Hòa biết vương gia bất mãn với Xương Đức công, nên chỉ cúi đầu lui sang bên.

      Đúng vào lúc ấy, Tiền Thường Tín đứng hầu ngoài cửa liền bước vào

      “Vương gia, nô tài ở Thúy U uyển tới bẩm báo, rằng Vân Khuynh nương treo cổ tự tử rồi ạ.” Trong lòng rủa thầm đúng là xúi quẩy, mới khiến trực bên ngoài lại gặp phải chuyện này.

      “Người thế nào rồi?” Hạ Hành lạnh nhạt hỏi.

      cứu sống được rồi, chỉ là nhất thời hô hấp thông, nên giờ hôn mê ạ.”

      Tiền Thường Tín mắng thầm trong bụng đàn bà ở kỹ viện đúng là thể lên sàn diễn được, muốn tìm đến cái chết cũng khó, canh ba nửa đêm treo lên xà ngang , lại cố tình chọn đúng cái lúc này để diễn kịch, cũng biết là muốn chết hay muốn giờ trò gì nữa.

      sao cứ để nàng ta yên ổn ở lại đó , với nàng ta, nếu như còn muốn chết nữa, cút về nơi xưa cũ mà chết, đừng làm ô uế Đoan vương phủ của ta.”

      Thấy vương gia đẩy ly trà trước mặt ra, Tiền Thường Tín lập tức hiểu ngay, vương gia rất ghét loại đàn bà con hở chút là khóc lóc phiền não tự tử, Vân Khinh coi như bị phế

      “Nô tài nhớ rồi ạ.”

      Chẳng qua chỉ là ả đào kép nhoi, lại cứ muốn làm người thanh cao, còn nhất định muốn tranh cao thấp với vương phi, quên bản thân mình là ai rồi à. Lòng dạ tiểu thư số mệnh nô tỳ, phải đều là do bản thân tạo lên ư!

      “Nàng ta tử tự để dọa người ở Thúy U uyển rồi, vậy ngươi bảo với nàng ta lập tức dọn đến Thu Ý trai .”

      Hạ Hành đứng dậy, tâm trạng có chút chán ngán: “Chỗ đó thanh tịnh!”.

      Minh Hòa liếc nhìn Tiền Thường Tín vội vàng lui ra ngoài, đầu mày nhướn nhướn lên, chỉ với loại thủ đoạn này mà còn vọng tưởng được vương gia thương xót, có thể thấy nàng ca kỹ kia cũng chỉ có cái danh hão mà thôi.

      Trong chính viện, Khúc Khinh Cư nghịch nghịch tấm thiệp mời trong tay, ngày mừng thọ của Xương Đức công, bất kể là nàng có muốn hay , cũng phải đến căn phủ đệ đó lướt qua sân khấu vòng, chỉ là lúc nhớ đến nỗi oán hận cùng bất mãn về nơi ấy trong trí nhớ của vị chủ nhân cơ thể này, là khuôn mặt nàng liền lạnh đôi chút.

      Ở triều đại phong kiến, có lẽ trong mắt người đời chuyện đàn ông phong lưu có gì là sai, nhưng người chết xác còn chưa kịp lạnh để cho người mới bước vào cửa, lại coi con ruột chẳng ra gì, đúng là bị thiếu đạo đức rồi đấy. Người đàn ông ngay cả việc vợ chết chồng thủ tang năm cũng làm được, khiến cho người ta cảm thấy quá mức lạnh lẽo.

      “Vương phi, nếu như người muốn , sai người đại diện sang đó tặng quà mừng thọ thôi” Mộc Cận thấy vẻ mặt của vương phi tốt, đành khuyên nhủ:

      “Cho dù là phủ Xương Đức công nữa cũng ai tôn quý được bằng người.”

      Thân làm vương phi địa vị đúng thực là tôn quý hơn so với phủ Xương Đức công, nhưng lời nhất thiết là cứ phải dễ nghe, huống hồ tại sao nàng phải bỏ phí cơ hội tốt như thế này chứ?

      Dưới chế độ hoàng quyền, cho dù nàng là con , nhưng dưới phủ Xương Đức công vẫn phải theo lệ cũ hành lễ với nàng, “vinh quy bái tổ” tốt như vậy dùng, há chẳng phải lãng phí thân phận Đoan vương phi của nàng rồi sao?

      cần phải vậy, ngày mừng thọ người cha tốt của ta, Đoan vương phi ta thân là con sao có thể đến được”

      Khúc Khinh Cư nhếch miệng cười, nàng vừa ném tấm thiệp mời sang bên, thấy Ngân Liễu mặt mày hậm hực bước vào.

      Mộc Cận đặt tấm thiếp sang bên, mở miệng hỏi:

      “Mặt muội sao lại tái mét thế, ai trêu gì muội à?”.

      “Còn phải là cái người ở Thúy U uyển kia ư, vừa rồi có vở hài kịch đến là hay” Ngân Liễu nhún mình hành lễ với Khúc Khinh Cư

      “Lúc nãy nô tỳ nghe tin nàng Vân Khuynh của Thúy U uyển treo cổ tự tử nhưng thành, di thư lại còn viết cái gì mà thiếp đây là tuyết núi cao, nay rơi xuống vũng bùn chốn đầm lầy, gần xa ngầm ám chỉ có người trong phủ nhục mạ khắc nghiệt với nàng ta, đây chính là chỉ trích vương phi người khinh mạn nàng ta đấy!”.

      xong cả đoạn dài, giọng điệu của Ngân Liễu lại càng bừng bừng lửa giận nén được:

      ả ca kỹ, cho dù có là cái thứ tuyết núi cao gì đó, lẽ nào có ai cao quý hơn nàng ta được chắc!”.

      “Tuyết núi cao tan chảy ra rồi bẩn thỉu lắm, nàng ta thích giả vờ giống như tuyết bên ngoài sáng sạch bên trong ô uế, ai thèm tranh với nàng ta?”

      Mộc Cận hừ lạnh tiếng, sau đó : “Bên chỗ vương gia có truyền lời gì ra, phải chú ý đừng để người khác làm tổn hại đến danh tiếng của vương phi.”

      “Mộc Cận tỉ tỉ cần phải lo đâu, vừa nãy tin tức truyền ra từ lâu rồi, vương gia trách nàng kia rỗi hơi làm bẩn Đoan vương phủ, còn bảo người dọn đến Thu Ý trai rồi” đến đây, nàng cảm thấy cơn giận giảm quá nửa

      “Thu Ý trai là nơi nào chứ, là nơi mà người đẹp cũng phải biến thành người rừng. Đủ để thấy trong lòng vương gia cũng bất mãn với nàng ta rồi, vương phi chẳng cần phải tức giận vì loại người này đâu.”

      Khúc Khinh Cư nghe Ngân Liễu xong, cười đáp: “Ta tức, nhưng người lại tức đến tóc tai dựng đứng lên kia kìa.”

      Tỏ ý bảo Mộc Cận rót cho Ngân Liễu ly trà, để nàng nhuận giọng

      “Vân Khuynh này vốn dĩ là người đáng để nhắc đến, ta hà tất phải tức giận vì nàng ta.”

      Vân Khuynh phải kiểu phụ nữ thông minh, nếu như nàng ta hiểu được tâm tình người khác, mỗi ngày ngoan ngoãn thành , vẫn còn có thể được Đoan vương gia cho chút thể diện, những nàng ta lại cố bày ra dáng vẻ thanh cao như bây giờ, đúng là hạ của hạ sách.

      Có lẽ những khách làng chơi bình thường nuốt trôi cái màn cao khiết muốn bắt nên thả của Vân Khuynh, nhưng Hạ Hành là ai chứ, đường đường là Đoan thân vương của triều đình Đại Long, có loại đàn bà nào mà chưa từng gặp, Vân Khuynh dùng mấy thủ đoạn này, phải cần Hạ Hành sẵn lòng chơi cùng nàng ta mới thành được.

      “Bảo người gửi thiệp cho phủ Xương Đức công, rằng hôm diễn ra tiệc mừng thọ, đích thân ta đến chúc thọ phụ thân.”

      Khúc Khinh Cư mím môi cười khẽ, có chút chờ mong buổi tiệc mừng thọ của Xương Đức công sắp diễn ra. Thời đại này những trò giải trí quá ít, nên toàn phải tìm chuyện để làm mới có thể tạm coi là bỏ phí ngày tháng.

      Sau đó lâu, phu nhân của Xương Đức công đích thân tiếp đón vị ma ma chuyển lời của Đoan vương phủ, biết được rằng hôm đó Đoan vương phi tới tham dự buổi tiệc mừng thọ.

      Đợi ma mà chuyển lời ra về, phu nhân của Xương Đức công là Lương thị hừ lạnh mở miệng :

      “Từ lâu nghe con bé đó được vương gia sủng ái, hôm nay ma ma chuyển lời lại còn phô ra dáng vẻ vương phi được trọng dụng, đúng là khiến cho người ta ngờ được loại người lành như gỗ ấy cũng biết giữ thể diện cho bản thân.”

      Khúc Ước Tố ngồi bên cạnh bà ta thở dài : “Thái thái, tỉ tỉ xuất giá rồi, bất luận là vương gia có thương hay , tỉ ấy cũng là Đoan vương phi.”

      Lương thị nhìn con như hoa như ngọc của mình, hiểu được ý trong lời của con , liền cúi mặt xuống hừ lạnh :

      “Bất kể nó có là gì, sau này cũng thể tôn quý bằng con được.”

      Khúc Ước Tố nghe xong chỉ cười nhạt, gì thêm nữa.
      thuyt, 139duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :