1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế Giới Tôi Từng Đối Địch( Lục Diệc Ca)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI LĂM

      Obesity: Béo Phì

      đời này có chuyện gì có thể đánh bại người con từng giảm cân và thất tình.

      From: Ao ước có được thân hình chữ “S”, 15 tuổi, cấm được ăn bánh ngọt và khoai chiên.

      To: Tôi của mười năm sau:

      Bạn biết , hồi bé tôi có béo đến như vậy đâu! Đặc biệt là lúc , lúc nào tôi cũng chơi cùng bạn nam trong viện, chúng tôi cùng nhau trồng cây, thi múc nước, chơi trốn tìm, mẹ tôi còn suốt ngày ghét bỏ tôi vừa ốm lại vừa đen, khác gì con khỉ. Cho nên trong suy nghĩ của tôi , bản thân mình là cây gậy trúc đen thui, trong đầu tôi như chưa từng có khái niệm về “Béo – gầy”. Cho đến khi lên cấp Hai, có hôm tan học xong tôi ăn khoai chiên, bạn nam qua bên cạnh tôi, khinh thường liếc tôi cái, còn : “Béo như vậy rồi mà còn ăn”. Lúc ấy tôi rất chấn động, cái gọi là mập mạp, phải là chỉ Chaien sao? Khi nào từ này lại xuất với tôi?

      Bởi vì tôi học ở trường nội trú, ở đây có lấy cái gương, bình thường ở ký túc xá bàn mỗi bạn chỉ có cái gương , chỉ đủ để xem mấy hạt mụn hay để kẹp tóc linh tinh gì đấy. Tôi tìm cửa hàng bán trang sức ốp kính đường, rồi giả vờ như muốn thử kẹp tóc, đứng trước gương lấy hết can đảm để đánh giá bản thân. Tôi thấy cánh tay như củ sen mập mạp, mặt tròn tròn, bụng như quả bóng phình lên, hề đáng chút nào.

      Thế nhưng tôi cũng chỉ nghĩ mình xinh đẹp trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục chìm đắm trong đống tiểu thuyết võ hiệp. Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó là lúc chúng ta phát triển nhanh nhất, mà lúc ấy vẫn còn , vẫn còn vô ưu vô lo, và quan trọng là lúc đó hề biết mùi vị tình là gì.

      Lần nữa bị buộc phải đối mặt với thể trọng của bản thân, là năm hai sơ trung. Khi đó các bạn nữ có trào lưu mặc yếm buộc dây sau lưng, thường thấy nhất là hoa văn sọc kẻ, màu hồng phấn hoặc là đen trắng xen kẽ, cực kì nữ tính.

      Chỉ có nữ sinh là ngoại kệ, bởi vì nhà bạn ấy ở nông thôn, học chậm, thành tích tốt nên bị lưu ban, cho nên lớn hơn bạn học cùng lớp ba bốn tuổi. Dáng người bạn ấy đầy đặn, khi chúng tôi mặc áo lá áo của bạn ấy bắt đầu có gọng thép như bra rồi, cũng biết khi đó nghĩ thế nào mà có nữ sinh lén lút cười nhạo bạn ấy vì chuyện ấy.

      Tôi còn nhớ chúng tôi còn hay lập nhóm vào phòng ngủ của bạn ấy, xem cái bra bạn ấy treo ban công, rồi bạn ấy biết xấu hổ, ai muốn thân thiết với bạn cả, bạn ấy giống như thứ gì đó ở cách chúng tôi rất xa vậy, ví dụ như chuyện nhạy cảm giới tính. Trong mắt chúng tôi lúc bấy giờ, chuyện ấy là dơ bẩn, là tội ác.

      Cho đến lần tôi và mẹ dạo phố với nhau, tôi thử chiếc áo Tshirt xong mẹ nghiêm túc với tôi rằng tôi nên mặc áo lá nữa, lúc ấy tôi cảm thấy như trời sập xuống. Tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại bị mẹ kéo vào cửa hàng nội y, sau đó cầm chiếc bra hoa văn tầm thường cho tôi mặc vào. Tôi vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn lại mình với chiếc áo Tshirt trước gương, hình như là có sức sống hơn nhiều.

      Tôi im lặng nhận chiếc bra mẹ vừa mua cho, từ lúc đó, tôi còn cơ hội quay lại làm đáng cup A nữa.

      Tôi lén giữ lại chiếc áo lá trước giờ, giấu mang đến ký túc xá ở trường. Cho đến lần có bạn đến nhà tôi chơi, lúc xem tranh biếm hoạ trong phòng tôi, nhìn thấy chiếc áo bra giá, biểu cảm của bạn ấy khoa trương đến mức nào tôi vẫn nhớ , bạn hỏi: “Đây là của bạn sao?”

      Tôi vội vàng lắc đầu, cười mỉa giải thích đây mẹ nó mà là của tôi à, bạn ấy thở phào, : “Tớ biết mà, bra lớn như vậy, mặc vào mắc cỡ chết được.”

      Ngày đó, sau khi bạn ấy rồi, tôi dậm dậm ghế, rồi lại vào phòng vệ sinh xem tấm gương nửa người, lần nữa đánh giá lại bản thân.

      Thân hình cái thùng, mặt toàn thịt, mí mắt cũng có.

      Tôi bắt đầu tự hỏi, mới qua hai ba năm, tại sao tôi lại có nhiều thịt như vậy.

      À! Nhớ rồi! Sáu năm tiểu học ngày trước khi ngủ, tôi cùng nhóm bạn thường xuống lầu ăn đồ nướng. Ông chủ với tôi cũng thân, mỗi ngày thấy tôi đến, cần tôi mở miệng nướng ba xiên thịt lợn, ba xiên khoai tây, ba xiên thịt dê, khúc chân giò hun khói, khi ấy xiên thịt dê chỉ có năm xu.

      Lên cấp Hai, học trường nội trú, miệng của tôi có ngừng lại ? !

      Mỗi buổi tối tự học, tôi đều cùng bạn đến căng-tin ăn tô mì lớn, còn thêm cái bánh mì bơ, ăn ngấy nghiến xong lại ngẩng đầu hỏi bạn ăn , bạn ấy chỉ lắc đầu muốn ăn.

      thể trách tại sao bạn ấy cao hơn tôi mười cm, nhưng lại hơn tôi đến mười cân.

      Sau này tôi nhìn thấy câu , đời có chuyện tự nhiên béo, cũng có chuyện tự nhiên gầy.

      Nhìn lại lịch sử béo phì của mình, tôi chưa nghĩ đến chuyện giảm cân, cảm thấy vẫn có thể khống chế cân nặng được. Tôi bắt đầu căng-tin nữa, chỉ là bụng tôi mau đói, vì thể thể ăn tối nhiều hơn chút. Lúc mới bắt đầu rất khó chịu, nhưng vẫn cắn răng kiên trì nhịn.

      Cuối cùng tôi cũng xem như khống chế tốc độ tăng cân liên tục của mình. Chỉ tiếc là quá muộn rồi. Người xung quanh bắt đầu công khai bàn luận về dáng người của tôi, về mập mạp của tôi, hai cằm của tôi, tôi cũng bắt đầu có cái biệt danh hay ho gì: Bạn béo.

      Phòng học nằm ở dãy hành lang tối, mỗi lần muốn WC, tôi đều phải hết cả hàng lang, lúc ngang qua lớp Bảy, ở chỗ ngã rẽ, có đám nam sinh tụ tập.

      Hầu hết bọn họ đều khá có danh tiếng, tuy rằng tôi quên mất vì sao họ lại nổi tiếng, tóm lại là thường xuyên nghe từ các bạn. Mỗi lần ngang qua bọn họ với tôi giống như là bị dày vò trong địa ngục. Tôi phải nhận ra ánh mắt trêu chọc đánh giá từ bọn họ, bọn họ thậm chí còn khinh thường huýt sáo, chào hỏi tôi: Này, bạn béo.

      Tôi cảm giác cơ thể mình chấn động mạnh, cái loại cảm giác xấu hổ trong máu xương ngừng kêu gào. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt họ dừng ngực mình, có thể nghe được nội dung mà họ châu đầu vào thảo luận với nhau. Tôi cố hết sức cúi đầu, dùng sức khom lưng hóp ngực, hận thể cắt bỏ tất cả thịt người mình. Chính trong khoảng thời gian này, tôi mới có ý nghĩ giảm cân trong đầu. Nhưng tôi lại thể biến nó trở thành hành động được. Bạn biết đấy, nếu tôi có động lực và ý chí, tôi biến thành đứa mập.

      Đến khi tôi hạ quyết tâm, là khi tôi thích người. Haiz, sai, cậu ấy chính là trong những nam sinh tụ tập chuyện ở cuối hành lang.

      Tôi thừa nhận, ban đầu là tôi thích cậu ta chỉ vì đẹp trai mà thôi, có phần giống với ngôi sao Nhật Bản tên là Akanishi. Sau đó, tôi đọc quyển tiểu thuyết có viết người là phải luôn cả tâm hồn họ, vì thế tôi bắt đầu tìm những ưu điểm của cậu ấy, mỗi ngày cậu đều uống ba chai Coca, cậu thường đến lớp khi chuông reng, môn văn của cậu rất tệ…

      Được rồi, tôi thừa nhận, cậu ấy có ưu điểm gì là đặc biệt, sau khi thừa nhận điểm ấy rồi, tôi lại chán nản phát , hình như mình ngày càng thích cậu ta.

      Đứa con nào mà chẳng hoài xuân, bé mập cũng hoài xuân thôi.

      Tôi bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm, mỗi ngày luôn đứng trước gương, trước khi ngủ phải xem xem ngày mai mặc gì cho đẹp, cho dù nó vẫn bị che dưới áo khoác đồng phục rộng thùng thình, đến cổ áo cũng chẳng thấy đâu. Tôi bắt đầu kiềm được suy nghĩ nếu bây giờ đứng trước mặt cậu liệu cậu có nhìn tôi . Tôi cố ý chuyện lớn tiếng trước mặt cậu, tôi nghĩ, cậu nhất định nghe được.

      Trước khi , chúng ta đều là Peter Pan chịu lớn.

      Sau đó, vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của tôi, tôi ra quyết định lớn nhất mười lăm năm qua, viết lá thư tình cho cậu.

      Sau đó, vào ngày sinh nhật của cậu ấy, tôi mang quầng thâm đen sì vào lớp cậu từ sớm, rón ra rón rén đến bàn học của cậu, chuẩn bị nhét bức thư tình chưa ghi tên vào.

      Rồi tôi nghe thấy thanh mở cửa, tôi bị doạ sắp chết, quay đầu lại nhìn thấy cậu mặt chút biểu cảm đứng ở cửa lớp. Cậu ấy hỏi tôi: “Bạn làm gì đó?”

      Tôi hét lên tiếng, che mặt, biết nên làm gì bây giờ. Cậu đến trước mặt tôi, nhìn lá thư trong tay tôi, cậu bừng tỉnh hiểu ra, lộ ra biểu cảm kinh khủng: “Bạn béo, phải bạn thầm mến tôi đó chứ?”

      Sáng hôm ấy, làm sao tôi ra khỏi căn phòng đó, rồi rốt cuộc tôi có khóc hay , tôi đều muốn nhớ lại. Tôi chỉ muốn là, từ ngày đó tôi quyết tâm phải giảm cân. Người khác tôi ngàn câu béo mập cũng bằng ánh mắt khinh thường của cậu. Tôi vứt hết tất cả đồ ăn vặt của mình , bữa tối cũng chỉ ăn chén thôi, hết giờ tự học đến sân thể dục chạy hai vòng. Trước đây tôi thích nhất là ăn đồ ăn chan canh, tại bao giờ ăn như vậy nữa, ngay cả cơm cũng chỉ ăn chén . Cái gì mà trà giảm cân, phương pháp giảm tinh bột, quần ôm sát, ăn táo giảm cân,… tất cả tôi đều thử. Thời điểm ban đầu rất khó, tôi cảm thấy có thanh bên tai tôi “Bỏ , bỏ , bỏ ”, nếu “Ăn miếng , ăn miếng , miếng thôi”… Đáng ghét, tôi hận thể lôi tên quỷ kia ra!

      Tôi rất hâm mộ bộ dáng uyển chuyển của những khác, đồng phục mặc người các bạn ấy càng tôn lên nhắn đáng , làm cho người ta nhịn được muốn đối xử tốt với các bạn. Tôi bỗng nhiên cảm thấy bản thân nhận ra quá muộn, mười lăm tuổi, mới muốn mặc váy đẹp, dưới ánh mặt trời, hưởng thụ ánh nhìn của người khác. Buổi tối tôi thường tỉnh giấc vì đói, mồ hôi ra đầy người. Khi đó tôi cũng chỉ có thể ngừng uống nước, uống ngụm lớn, sau đó trong bóng tối chán nản nắm lấy ngấn thịt bụng.

      Qua khoảng thời gian, tôi cảm thấy mình giống như thích cảm giác giảm cân này. Nhìn bản thân từ từ trở nên nhàng, giống như giảm xuống , nhưng còn chút chuyện làm người buồn bực vui, như là chuyện tình cảm.

      Dựa theo lối phát triển cũ, kế tiếp đó, tôi hẳn thành công “bảy mươi hai phép biến hoá”, trở thành mỹ nhân xinh đẹp, đến trước mặt cậu ấy lạnh lùng cười, sau đó cậu ta nhận ra rằng tôi gầy xuống lại rất xinh đẹp, rồi kiềm được muốn tôi.

      Nếu là thế, tôi viết lá thư này rồi. xin lỗi, làm cho bạn thất vọng rồi, tôi có gầy sau tia chớp, mà tôi ngất xỉu đường. Tôi chỉ ngất xỉu, còn được người qua đường gọi 120 đưa vào bệnh viện, còn vui vẻ lên đầu đề “ mười lăm tuổi giảm cân quá độ bị ngất xỉu đường”. Lúc tôi tỉnh lại nằm trong bệnh viện. Thấy tôi tỉnh lại, các y tá mặc quần áo màu hồng phấn mang vẻ mặt thiên sứ chính nghĩa, các ấy đứng chờ tôi, đợi tôi phản ứng lại, bắt đầu quở trách: “Bây giờ còn , lo học hành cho tốt, lãng phí thời gian ở đây.”

      “Còn mà giảm béo cái gì, nghịch ngợm.”

      Tôi trả lời họ, chỉ cúi đầu. Đợi từng người vênh váo lên lớp tôi xong rồi rời , phòng bệnh rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Tôi im lặng nhìn miếng bánh mì trước mắt, nhắm mắt lại, cắn cái.

      Nước mắt chảy xuống.

      Vừa khổ vừa chat, cái này chắc là thứ khó ăn nhất đời này.

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      15.2

      Reply from, Tôi của mười năm sau:

      Mấy ngày trước, đường lái xe về nhà nghe được từ kênh radio, MC giấu diếm chia sẻ ở tiết mục thảo luận: “Tôi ghét mập. Bởi vì mập chỉ làm tôi nghĩ đến mỡ, lười biếng, lôi thôi, ham ăn biếng làm…”

      Bởi vì câu này, radio quyết định tạm thời phong sát ấy, nhưng tôi lại cái tính cách ngay thẳng của .

      Tuy rằng tôi từng là kiểu người mập mạp khiến người ta chán ghét, nhưng tôi thể thừa nhận, ấy đúng.

      Sau này lớn lên bạn phát , thế giới này bao dung người gầy cỡ nào.

      Nhưng mà cho bạn nghe tin tốt, may mắn sau mười năm ngừng cắn răng, ngừng chịu đựng, bạn cũng thành người gầy được người khác kiên nhẫn đối đãi.

      Mỗi ngày tôi đều kiên trì tập thể dục nửa giờ trở lên, ăn sáng đúng giờ, cơm trưa đầy dầu mỡ, bữa tối ăn rau dưa và cháo, ngẫu nhiên thưởng cho mình thêm ít dầu thực vật, nhưng tuyệt đối được ghiền. Quản tốt miệng mình là cách thể ý chí tốt nhất. Biết cách kế hoạch hoá và sắp xếp bữa ăn cho mình, tiết chế rượu chè ăn uống quá độ, chuyện này phải ai cũng có thể làm được.

      Trời cao chiếu cố con người như vậy, mang đến vận may tốt đẹp cho họ, cùng phải chuyện gì hợp tình.

      Tôi biết giảm cân có gì sai, có gì đáng bị cười nhạo, cố gắng làm mình trở nên đẹp hơn, trở thành người được thích, có gì sai?

      Tôi cũng phải là từ bỏ hết tất cả đồ ăn ngon, nhưng vẫn khống chế trong mức thích hợp, làm cuộc sống bạn đẹp đẽ, lượng calo mỗi ngày nạp vào có hạn định, tất nhiên phải phân phối hợp lý, nào có chỗ trống cho những thức ăn nhanh béo ngậy

      cần phải ăn hết tất cả rau củ, cần xem thân thể mình như cái thùng rác. Làm người xinh đẹp, để cuộc sống ý nghĩa hơn, chầm chậm thưởng thức hương vị của rau củ, sau đó biến nó thành thói quen trong cuộc sống và công việc của bạn, bạn thấy, thế giới này trở nên tươi đẹp, mỗi giây trôi qua cũng trở nên phong phú hơn.

      Có lẽ lúc ban đầu, việc giảm cân gian nan nhất với bạn, phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lâu sau, bạn phát , chuyện này ra là loại trạng thái.

      Duy trì xinh đẹp của bản thân, duy tao nhã, duy trì cuộc sống trước những soi mói, duy trì tâm thần, duy trì nụ cười,.. Đó cũng là loại trạng thái.

      Đầu tiên, bạn cần vững vàng, đừng mang ý nghĩ chịu cầu tiến, đừng để bạn chỉ là người chỉ biết thôi.

      LÁ THƯ THỨ MƯỜI LĂM

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI LĂM

      Obesity: Béo Phì

      đời này có chuyện gì có thể đánh bại người con từng giảm cân và thất tình.

      From: Ao ước có được thân hình chữ “S”, 15 tuổi, cấm được ăn bánh ngọt và khoai chiên.

      To: Tôi của mười năm sau:

      Bạn biết , hồi bé tôi có béo đến như vậy đâu! Đặc biệt là lúc , lúc nào tôi cũng chơi cùng bạn nam trong viện, chúng tôi cùng nhau trồng cây, thi múc nước, chơi trốn tìm, mẹ tôi còn suốt ngày ghét bỏ tôi vừa ốm lại vừa đen, khác gì con khỉ. Cho nên trong suy nghĩ của tôi , bản thân mình là cây gậy trúc đen thui, trong đầu tôi như chưa từng có khái niệm về “Béo – gầy”. Cho đến khi lên cấp Hai, có hôm tan học xong tôi ăn khoai chiên, bạn nam qua bên cạnh tôi, khinh thường liếc tôi cái, còn : “Béo như vậy rồi mà còn ăn”. Lúc ấy tôi rất chấn động, cái gọi là mập mạp, phải là chỉ Chaien sao? Khi nào từ này lại xuất với tôi?

      Bởi vì tôi học ở trường nội trú, ở đây có lấy cái gương, bình thường ở ký túc xá bàn mỗi bạn chỉ có cái gương , chỉ đủ để xem mấy hạt mụn hay để kẹp tóc linh tinh gì đấy. Tôi tìm cửa hàng bán trang sức ốp kính đường, rồi giả vờ như muốn thử kẹp tóc, đứng trước gương lấy hết can đảm để đánh giá bản thân. Tôi thấy cánh tay như củ sen mập mạp, mặt tròn tròn, bụng như quả bóng phình lên, hề đáng chút nào.

      Thế nhưng tôi cũng chỉ nghĩ mình xinh đẹp trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục chìm đắm trong đống tiểu thuyết võ hiệp. Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó là lúc chúng ta phát triển nhanh nhất, mà lúc ấy vẫn còn , vẫn còn vô ưu vô lo, và quan trọng là lúc đó hề biết mùi vị tình là gì.

      Lần nữa bị buộc phải đối mặt với thể trọng của bản thân, là năm hai sơ trung. Khi đó các bạn nữ có trào lưu mặc yếm buộc dây sau lưng, thường thấy nhất là hoa văn sọc kẻ, màu hồng phấn hoặc là đen trắng xen kẽ, cực kì nữ tính.

      Chỉ có nữ sinh là ngoại kệ, bởi vì nhà bạn ấy ở nông thôn, học chậm, thành tích tốt nên bị lưu ban, cho nên lớn hơn bạn học cùng lớp ba bốn tuổi. Dáng người bạn ấy đầy đặn, khi chúng tôi mặc áo lá áo của bạn ấy bắt đầu có gọng thép như bra rồi, cũng biết khi đó nghĩ thế nào mà có nữ sinh lén lút cười nhạo bạn ấy vì chuyện ấy.

      Tôi còn nhớ chúng tôi còn hay lập nhóm vào phòng ngủ của bạn ấy, xem cái bra bạn ấy treo ban công, rồi bạn ấy biết xấu hổ, ai muốn thân thiết với bạn cả, bạn ấy giống như thứ gì đó ở cách chúng tôi rất xa vậy, ví dụ như chuyện nhạy cảm giới tính. Trong mắt chúng tôi lúc bấy giờ, chuyện ấy là dơ bẩn, là tội ác.

      Cho đến lần tôi và mẹ dạo phố với nhau, tôi thử chiếc áo Tshirt xong mẹ nghiêm túc với tôi rằng tôi nên mặc áo lá nữa, lúc ấy tôi cảm thấy như trời sập xuống. Tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại bị mẹ kéo vào cửa hàng nội y, sau đó cầm chiếc bra hoa văn tầm thường cho tôi mặc vào. Tôi vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn lại mình với chiếc áo Tshirt trước gương, hình như là có sức sống hơn nhiều.

      Tôi im lặng nhận chiếc bra mẹ vừa mua cho, từ lúc đó, tôi còn cơ hội quay lại làm đáng cup A nữa.

      Tôi lén giữ lại chiếc áo lá trước giờ, giấu mang đến ký túc xá ở trường. Cho đến lần có bạn đến nhà tôi chơi, lúc xem tranh biếm hoạ trong phòng tôi, nhìn thấy chiếc áo bra giá, biểu cảm của bạn ấy khoa trương đến mức nào tôi vẫn nhớ , bạn hỏi: “Đây là của bạn sao?”

      Tôi vội vàng lắc đầu, cười mỉa giải thích đây mẹ nó mà là của tôi à, bạn ấy thở phào, : “Tớ biết mà, bra lớn như vậy, mặc vào mắc cỡ chết được.”

      Ngày đó, sau khi bạn ấy rồi, tôi dậm dậm ghế, rồi lại vào phòng vệ sinh xem tấm gương nửa người, lần nữa đánh giá lại bản thân.

      Thân hình cái thùng, mặt toàn thịt, mí mắt cũng có.

      Tôi bắt đầu tự hỏi, mới qua hai ba năm, tại sao tôi lại có nhiều thịt như vậy.

      À! Nhớ rồi! Sáu năm tiểu học ngày trước khi ngủ, tôi cùng nhóm bạn thường xuống lầu ăn đồ nướng. Ông chủ với tôi cũng thân, mỗi ngày thấy tôi đến, cần tôi mở miệng nướng ba xiên thịt lợn, ba xiên khoai tây, ba xiên thịt dê, khúc chân giò hun khói, khi ấy xiên thịt dê chỉ có năm xu.

      Lên cấp Hai, học trường nội trú, miệng của tôi có ngừng lại ? !

      Mỗi buổi tối tự học, tôi đều cùng bạn đến căng-tin ăn tô mì lớn, còn thêm cái bánh mì bơ, ăn ngấy nghiến xong lại ngẩng đầu hỏi bạn ăn , bạn ấy chỉ lắc đầu muốn ăn.

      thể trách tại sao bạn ấy cao hơn tôi mười cm, nhưng lại hơn tôi đến mười cân.

      Sau này tôi nhìn thấy câu , đời có chuyện tự nhiên béo, cũng có chuyện tự nhiên gầy.

      Nhìn lại lịch sử béo phì của mình, tôi chưa nghĩ đến chuyện giảm cân, cảm thấy vẫn có thể khống chế cân nặng được. Tôi bắt đầu căng-tin nữa, chỉ là bụng tôi mau đói, vì thể thể ăn tối nhiều hơn chút. Lúc mới bắt đầu rất khó chịu, nhưng vẫn cắn răng kiên trì nhịn.

      Cuối cùng tôi cũng xem như khống chế tốc độ tăng cân liên tục của mình. Chỉ tiếc là quá muộn rồi. Người xung quanh bắt đầu công khai bàn luận về dáng người của tôi, về mập mạp của tôi, hai cằm của tôi, tôi cũng bắt đầu có cái biệt danh hay ho gì: Bạn béo.

      Phòng học nằm ở dãy hành lang tối, mỗi lần muốn WC, tôi đều phải hết cả hàng lang, lúc ngang qua lớp Bảy, ở chỗ ngã rẽ, có đám nam sinh tụ tập.

      Hầu hết bọn họ đều khá có danh tiếng, tuy rằng tôi quên mất vì sao họ lại nổi tiếng, tóm lại là thường xuyên nghe từ các bạn. Mỗi lần ngang qua bọn họ với tôi giống như là bị dày vò trong địa ngục. Tôi phải nhận ra ánh mắt trêu chọc đánh giá từ bọn họ, bọn họ thậm chí còn khinh thường huýt sáo, chào hỏi tôi: Này, bạn béo.

      Tôi cảm giác cơ thể mình chấn động mạnh, cái loại cảm giác xấu hổ trong máu xương ngừng kêu gào. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt họ dừng ngực mình, có thể nghe được nội dung mà họ châu đầu vào thảo luận với nhau. Tôi cố hết sức cúi đầu, dùng sức khom lưng hóp ngực, hận thể cắt bỏ tất cả thịt người mình. Chính trong khoảng thời gian này, tôi mới có ý nghĩ giảm cân trong đầu. Nhưng tôi lại thể biến nó trở thành hành động được. Bạn biết đấy, nếu tôi có động lực và ý chí, tôi biến thành đứa mập.

      Đến khi tôi hạ quyết tâm, là khi tôi thích người. Haiz, sai, cậu ấy chính là trong những nam sinh tụ tập chuyện ở cuối hành lang.

      Tôi thừa nhận, ban đầu là tôi thích cậu ta chỉ vì đẹp trai mà thôi, có phần giống với ngôi sao Nhật Bản tên là Akanishi. Sau đó, tôi đọc quyển tiểu thuyết có viết người là phải luôn cả tâm hồn họ, vì thế tôi bắt đầu tìm những ưu điểm của cậu ấy, mỗi ngày cậu đều uống ba chai Coca, cậu thường đến lớp khi chuông reng, môn văn của cậu rất tệ…

      Được rồi, tôi thừa nhận, cậu ấy có ưu điểm gì là đặc biệt, sau khi thừa nhận điểm ấy rồi, tôi lại chán nản phát , hình như mình ngày càng thích cậu ta.

      Đứa con nào mà chẳng hoài xuân, bé mập cũng hoài xuân thôi.

      Tôi bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm, mỗi ngày luôn đứng trước gương, trước khi ngủ phải xem xem ngày mai mặc gì cho đẹp, cho dù nó vẫn bị che dưới áo khoác đồng phục rộng thùng thình, đến cổ áo cũng chẳng thấy đâu. Tôi bắt đầu kiềm được suy nghĩ nếu bây giờ đứng trước mặt cậu liệu cậu có nhìn tôi . Tôi cố ý chuyện lớn tiếng trước mặt cậu, tôi nghĩ, cậu nhất định nghe được.

      Trước khi , chúng ta đều là Peter Pan chịu lớn.

      Sau đó, vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của tôi, tôi ra quyết định lớn nhất mười lăm năm qua, viết lá thư tình cho cậu.

      Sau đó, vào ngày sinh nhật của cậu ấy, tôi mang quầng thâm đen sì vào lớp cậu từ sớm, rón ra rón rén đến bàn học của cậu, chuẩn bị nhét bức thư tình chưa ghi tên vào.

      Rồi tôi nghe thấy thanh mở cửa, tôi bị doạ sắp chết, quay đầu lại nhìn thấy cậu mặt chút biểu cảm đứng ở cửa lớp. Cậu ấy hỏi tôi: “Bạn làm gì đó?”

      Tôi hét lên tiếng, che mặt, biết nên làm gì bây giờ. Cậu đến trước mặt tôi, nhìn lá thư trong tay tôi, cậu bừng tỉnh hiểu ra, lộ ra biểu cảm kinh khủng: “Bạn béo, phải bạn thầm mến tôi đó chứ?”

      Sáng hôm ấy, làm sao tôi ra khỏi căn phòng đó, rồi rốt cuộc tôi có khóc hay , tôi đều muốn nhớ lại. Tôi chỉ muốn là, từ ngày đó tôi quyết tâm phải giảm cân. Người khác tôi ngàn câu béo mập cũng bằng ánh mắt khinh thường của cậu. Tôi vứt hết tất cả đồ ăn vặt của mình , bữa tối cũng chỉ ăn chén thôi, hết giờ tự học đến sân thể dục chạy hai vòng. Trước đây tôi thích nhất là ăn đồ ăn chan canh, tại bao giờ ăn như vậy nữa, ngay cả cơm cũng chỉ ăn chén . Cái gì mà trà giảm cân, phương pháp giảm tinh bột, quần ôm sát, ăn táo giảm cân,… tất cả tôi đều thử. Thời điểm ban đầu rất khó, tôi cảm thấy có thanh bên tai tôi “Bỏ , bỏ , bỏ ”, nếu “Ăn miếng , ăn miếng , miếng thôi”… Đáng ghét, tôi hận thể lôi tên quỷ kia ra!

      Tôi rất hâm mộ bộ dáng uyển chuyển của những khác, đồng phục mặc người các bạn ấy càng tôn lên nhắn đáng , làm cho người ta nhịn được muốn đối xử tốt với các bạn. Tôi bỗng nhiên cảm thấy bản thân nhận ra quá muộn, mười lăm tuổi, mới muốn mặc váy đẹp, dưới ánh mặt trời, hưởng thụ ánh nhìn của người khác. Buổi tối tôi thường tỉnh giấc vì đói, mồ hôi ra đầy người. Khi đó tôi cũng chỉ có thể ngừng uống nước, uống ngụm lớn, sau đó trong bóng tối chán nản nắm lấy ngấn thịt bụng.

      Qua khoảng thời gian, tôi cảm thấy mình giống như thích cảm giác giảm cân này. Nhìn bản thân từ từ trở nên nhàng, giống như giảm xuống , nhưng còn chút chuyện làm người buồn bực vui, như là chuyện tình cảm.

      Dựa theo lối phát triển cũ, kế tiếp đó, tôi hẳn thành công “bảy mươi hai phép biến hoá”, trở thành mỹ nhân xinh đẹp, đến trước mặt cậu ấy lạnh lùng cười, sau đó cậu ta nhận ra rằng tôi gầy xuống lại rất xinh đẹp, rồi kiềm được muốn tôi.

      Nếu là thế, tôi viết lá thư này rồi. xin lỗi, làm cho bạn thất vọng rồi, tôi có gầy sau tia chớp, mà tôi ngất xỉu đường. Tôi chỉ ngất xỉu, còn được người qua đường gọi 120 đưa vào bệnh viện, còn vui vẻ lên đầu đề “ mười lăm tuổi giảm cân quá độ bị ngất xỉu đường”. Lúc tôi tỉnh lại nằm trong bệnh viện. Thấy tôi tỉnh lại, các y tá mặc quần áo màu hồng phấn mang vẻ mặt thiên sứ chính nghĩa, các ấy đứng chờ tôi, đợi tôi phản ứng lại, bắt đầu quở trách: “Bây giờ còn , lo học hành cho tốt, lãng phí thời gian ở đây.”

      “Còn mà giảm béo cái gì, nghịch ngợm.”

      Tôi trả lời họ, chỉ cúi đầu. Đợi từng người vênh váo lên lớp tôi xong rồi rời , phòng bệnh rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Tôi im lặng nhìn miếng bánh mì trước mắt, nhắm mắt lại, cắn cái.

      Nước mắt chảy xuống.

      Vừa khổ vừa chat, cái này chắc là thứ khó ăn nhất đời này.

      Reply from, Tôi của mười năm sau:

      Mấy ngày trước, đường lái xe về nhà nghe được từ kênh radio, MC giấu diếm chia sẻ ở tiết mục thảo luận: “Tôi ghét mập. Bởi vì mập chỉ làm tôi nghĩ đến mỡ, lười biếng, lôi thôi, ham ăn biếng làm…”

      Bởi vì câu này, radio quyết định tạm thời phong sát ấy, nhưng tôi lại cái tính cách ngay thẳng của .

      Tuy rằng tôi từng là kiểu người mập mạp khiến người ta chán ghét, nhưng tôi thể thừa nhận, ấy đúng.

      Sau này lớn lên bạn phát , thế giới này bao dung người gầy cỡ nào.

      Nhưng mà cho bạn nghe tin tốt, may mắn sau mười năm ngừng cắn răng, ngừng chịu đựng, bạn cũng thành người gầy được người khác kiên nhẫn đối đãi.

      Mỗi ngày tôi đều kiên trì tập thể dục nửa giờ trở lên, ăn sáng đúng giờ, cơm trưa đầy dầu mỡ, bữa tối ăn rau dưa và cháo, ngẫu nhiên thưởng cho mình thêm ít dầu thực vật, nhưng tuyệt đối được ghiền. Quản tốt miệng mình là cách thể ý chí tốt nhất. Biết cách kế hoạch hoá và sắp xếp bữa ăn cho mình, tiết chế rượu chè ăn uống quá độ, chuyện này phải ai cũng có thể làm được.

      Trời cao chiếu cố con người như vậy, mang đến vận may tốt đẹp cho họ, cùng phải chuyện gì hợp tình.

      Tôi biết giảm cân có gì sai, có gì đáng bị cười nhạo, cố gắng làm mình trở nên đẹp hơn, trở thành người được thích, có gì sai?

      Tôi cũng phải là từ bỏ hết tất cả đồ ăn ngon, nhưng vẫn khống chế trong mức thích hợp, làm cuộc sống bạn đẹp đẽ, lượng calo mỗi ngày nạp vào có hạn định, tất nhiên phải phân phối hợp lý, nào có chỗ trống cho những thức ăn nhanh béo ngậy

      cần phải ăn hết tất cả rau củ, cần xem thân thể mình như cái thùng rác. Làm người xinh đẹp, để cuộc sống ý nghĩa hơn, chầm chậm thưởng thức hương vị của rau củ, sau đó biến nó thành thói quen trong cuộc sống và công việc của bạn, bạn thấy, thế giới này trở nên tươi đẹp, mỗi giây trôi qua cũng trở nên phong phú hơn.

      Có lẽ lúc ban đầu, việc giảm cân gian nan nhất với bạn, phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lâu sau, bạn phát , chuyện này ra là loại trạng thái.

      Duy trì xinh đẹp của bản thân, duy tao nhã, duy trì cuộc sống trước những soi mói, duy trì tâm thần, duy trì nụ cười,.. Đó cũng là loại trạng thái.

      Đầu tiên, bạn cần vững vàng, đừng mang ý nghĩ chịu cầu tiến, đừng để bạn chỉ là người chỉ biết thôi.

      LÁ THƯ THỨ MƯỜI LĂM

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI SÁU

      Pressure: Áp Lực

      Màn đêm nếu đen tối đâu cần phải hướng tới mộng đẹp.

      From: Tiểu P, 18 tuổi, đối với bản thân và cả tương lai đều nản lòng thoái chí

      To: Tôi của mười năm sau,

      ngờ tôi lại ngồi đây viết lá thư này cho chị. Thời còn học lớp 12, tôi từng nhấc bút vô số lần, muốn viết lá thư cho chính mình của mười năm sau nhưng lúc ấy tôi lại cảm thấy mỗi giây phút đều quý giá, căn bản có thời gian để làm những việc này cho mình.

      Tôi vốn còn cho rằng tháng sáu năm nay sau khi thi Đại học xong, tôi được tự do. Tôi còn nhớ cái ngày chúng ta xé đống sách vở đó, chúng ta vui biết bao nhiêu, điên cuồng biết bao nhiêu. Chúng ta đem giấy bút, đề thi vứt hết qua ngoài cửa sổ, chúng ta ngồi trong phòng học gào khóc điên cuồng, ôm nhau nức nở.

      Khi đó tôi cảm thấy tâm hồn mình như rực lửa. Nhưng mà tôi chẳng thể ngờ được là tôi lại thi trượt! Tôi thực chẳng có triển vọng gì, khi viết những dòng này, tôi lại kìm được mà bật khóc. Tôi cũng biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, điểm thi thực tế của tôi kém mức kỳ vọng những 60 điểm. Tôi còn nhớ buổi tối chờ kết quả thi hôm đó, tôi ngồi với bố mẹ vừa ăn dưa hấu vừa xem tivi, chờ đến 8 giờ, các bạn học đều vội vàng tra điểm còn tôi vẫn điềm nhiên thong tả, bởi tôi thực tự tin rằng lần này tôi phát huy rất tốt, vượt xa những người khác, tuyệt đối thể có vấn đề gì.

      Khi bố tôi cúp máy điện thoại, im lặng nhìn tôi hồi rồi điểm của tôi, tôi lập tức khóc oà lên. Tôi cảm giác ngực mình như bị khoét thành cái động đáy, còn thân xác mình lại rơi mãi ngừng, cứ rơi rơi mãi thấy điểm cuối cũng chẳng có tận cùng, ngay đến cả cơ hội thịt nát xương tan cũng có.

      Sau đó, vấn đề lớn nhất mà tôi phải đối mặt chính là phải lựa chọn hoặc là học trường tư học phí đắt đỏ hoặc là học nghề.

      Tôi vốn còn cho rằng mình có thể rời thành phố này, tới nơi rất xa, Bắc Kinh, Quảng Châu, Thượng Hải, tới những thành phố lớn. Tôi vốn quyết định theo học ngành tài chính, nghe qua thấy oai oách sáng giá. Tôi còn tưởng tượng mình giống như những nhân vật trong phim, quần áo là lượt, giày cao gót, vội vàng sải bước trong những toà nhà văn phong, miệng tiếng lưu loát. Kết quả, tôi lại thất bại đến thế này, tôi còn có tư cách gì mà đến ước mơ với mộng tưởng chứ? Hơn hết, tôi cảm thấy cực kỳ có lỗi với bố mẹ tôi. Hai người họ đặt biết bao kỳ vọng vào tôi, khi tôi học lớp 12, họ thậm chí còn xem tivi, mỗi ngày đều làm những món ăn ngon cho tôi, khi tôi với họ điểm thi mà tôi tự tính, bọn họ đều cực kỳ vui mừng. Học phí trường tư cao như vậy, tôi căn bản có mặt mũi nào xin họ chu cấp cho tôi mà tôi lại cam lòng học nghề, thế nên cuối cùng tôi quyết định học lại.

      Mẹ lo lắng tôi theo lớp học lại phải chịu áp lực quá lớn, bà hỏi tôi có muốn được xếp vào lớp 12 khoá sau , tôi từ chối. Nếu lựa chọn con đường này, tôi xác định đây đoạn đường vừa độc lại vừa gian nan thống khổ.

      Nhưng tôi quá ngây thơ. Phải đến khi tôi thực ngồi trong căn phòng ôn tập thi lại, tôi mới biết được nơi này đáng sợ tới mức nào.

      Những bạn học cùng lớp ai quen biết ai, bất kể lúc học hay lúc tan học đều tuyệt đối chuyện với nhau, thầy giáo đứng bục giảng bài dường như cũng chẳng có ai nghe. Tất cả mọi người đều cắm đầu vào làm bài, làm bài, làm bài, làm bài liên tục ngừng nghỉ, mỗi người ngồi ở đầu của cái bàn, phần bàn thừa ra ở giữa dùng để để sách bài tập và đề thi.

      Ở nơi này có những tiếng cười đùa, có ai tình nguyện trực nhật, có giờ nghỉ, có giờ thể dục, bút máy cục tẩy rơi xuống đất cũng có ai giúp bạn nhặt lên.

      Tôi thực rất nhớ lớp cấp ba trước kia, khi đó chúng tôi gọi là “Lớp 12 đen tối”, tức là vào lúc tan học, nam sinh ở sau phòng học đùa giỡn với nhau, nữ sinh buôn chuyện về thần tượng hay cùng đọc tiểu thuyết ngôn tình. Người nào đến muộn bị phạt phải hát trước cả lớp, những bộ quần áo lỗi mốt của thầy giáo đều bị tụi tôi cười nhạo rất lâu.

      hôm, tôi tới căng-tin ăn cơm, vì muộn nên chỉ còn chút cơm thừa canh cạn. Tôi gọi suất, theo thói quen ngồi mình trong góc, ăn được lúc có người ngồi xuống phía đối diện tôi. Bạn ta chủ động chào tôi, : “Hi.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, có phần ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đáp lại rồi tiếp tục ăn cơm. Sau đó cậu ta : “Bạn nhận ra tôi sao? Tôi ngồi ở chỗ chéo phía sau cậu, chúng ta là bạn cùng lớp đó.”

      Hôm đó chúng tôi trò chuyện lúc lâu, kể về chuyện thi Đại học thất bại, về những ước mơ cho tương lai, về những quyển sách thích. Khi đến giờ học, lần đầu tiên tôi tươi cười vui vẻ quay về lớp. Khi chúng tôi vội vàng chạy về, suýt chút nữa vào muộn giờ.

      Nhưng mà sau đó, mọi chuyện lại bình lặng như lúc ban đầu. Chúng tôi lại biến thành những cỗ máy mặt lạnh, người này nhìn thấy người kia cũng chào hỏi, cũng giao tiếp dù chỉ bằng ánh mắt, trở về là những kẻ xa lạ ngay cả tên tuổi cũng . Thậm chí tôi còn có ảo giác, phải chăng tất cả những gì xảy ra chiều hôm đó đều là giả hay sao? lẽ tất cả đều chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi?

      Tôi biết, nếu chuyện ngày hôm đó là , chắc chắn bạn ấy vẫn còn nhớ , nhưng mà dưới áp lực nặng nề tới mức chẳng thở nổi, ai còn có thời gian kết bạn này kia cơ chứ. Chúng tôi đều cần níu chặt từng giây từng phút, nỗ lực ngừng nghỉ.

      Thực ra tôi vẫn nghĩ rằng chỉ cần quyết tâm kiên trì, chuyện gì cũng qua. Thế nhưng động lực lớn nhất thúc đẩy tôi viết cho cậu lá thư này chính là kỳ nghỉ đông năm đó.

      Đương nhiên chẳng phải là kỳ nghỉ đông của tôi mà là kỳ nghỉ của các bạn học cấp ba của tôi.

      Bọn họ đều lên Đại học, số người học ở tỉnh, số người nơi khác. Người bạn thân nhất của tôi Z lên Bắc Kinh học, lúc mới đầu ấy còn nhắn tin cho tôi, kể cho tôi nghe những chuyện vui trong kỳ huấn luyện quân , khi bọn họ kết thúc kỳ huấn luyện còn có bao nhiêu bạn nữ rơi nước mắt.

      ấy còn bảo tôi sau này nhất định phải chọn trường Đại học chuyên ngành khoa học tự nhiên và công nghệ, ở những trường đó con rất được chiều, lên lớp cần giữ chỗ, những hàng ghế đầu đều được nhường lại cho sinh viên nữ, cũng có nam sinh giúp mình lấy nước nóng. Còn nữa, mỗi khi đến ngày lễ của phái nữ, nữ sinh có thể viết mong ước của mình vào tờ giấy, nam sinh nào bắt được giúp thực nguyện vọng đó.

      Dần dần, bạn đó của tôi bắt đầu gia nhập Hội sinh viên và những câu lạc bộ trong trường. Những thứ ấy tôi hiểu lắm, mà những thứ tôi có thể kể cho ấy, trừ mấy đề thi và điểm số cũng chẳng có gì khác, chúng tôi liên lạc với nhau ngày ít.

      Đến kỳ nghỉ đông, bạn bè tôi đều về quê, bàn chuyện tổ chức họp lớp. Tôi do dự rất lâu, hôm đó là cuối tuần, nếu chỉ ăn bữa cơm rồi karaoke lúc, chắc có vấn đề gì.

      Tôi rất phân vân, vừa muốn gặp các bạn trong lớp vì quả thực, tôi rất nhớ khoảng thời gian ở bên họ. biết bao lần tôi mơ về lớp học cũ, chiếc bảng đen viết chi chít những con số toán học, mơ thấy thầy giáo môn văn đứng bục giảng viết “Dạ thâm hốt mộng thiếu niên , mộng đề trang lệ hồng lan can”(*), bạn cùng bàn há miệng ngáp dài còn tôi tô tô vẽ vẽ lên chỗ trống trang sách.

      (*) Chú thích: Trích hai câu thơ trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, theo bản dịch thơ củ Phan Huy Thực, https://www.thivien.net/Bạch-Cư-Dị/Tỳ-bà-hành/poem-7Jx-9zMDy2CyYi7fIk3zRA

      Đêm khuya, sực nhớ vòng tuổi trẻ,

      Lệ trong mơ hoen vẻ phấn son.



      nhớ, nhớ đến da diết, nhớ đến rơi nước mắt.

      Nhưng đồng thời, tôi cũng muốn gặp lại họ. Tôi cảm thấy giờ đây tôi và họ còn hợp nhau nữa, tôi giống họ, tôi chỉ là kẻ thất bại đáng chê cười còn bọn họ lại bắt đầu bước lên con đường khiến người người ngước nhìn ngưỡng mộ. Chỉ cần nhớ lại hồi thi Đại học xong, chính tôi là người cực kỳ tự tin sao đâu, cậu giỏi mà” để an ủi những bạn ủ rũ vì thi tốt, tôi liền cảm thấy xấu hổ tới mức muốn tìm cái hố chui xuống đất.

      Nhưng nếu tôi , họ về tôi như thế nào? tôi nhát gan sao? Liệu họ có túm năm tụm ba cười nhạo tôi ?

      Cuối cùng, vì sợ bị người ta chế giễu sau lưng mà tôi quyết định tham gia họp lớp. Bạn cùng lớp khi xưa đều thay đổi nhiều, bạn nam đều trưởng thành hơn, có phong độ hơn, chủ động giúp các bạn nữ cầm đồ, mở cửa, nhường chỗ ngồi. Các bạn nữ càng cần , tuy là mùa đông nhưng đều trang điểm xinh đẹp, mặc áo khoác lông, còn có giày bốt, đeo dây chuyền lấp lánh, thậm chí có số bạn trang điểm rồi còn khiến tôi thể nhận ra. có ai nhuộm tóc cả, cũng chỉ có ba người uốn tóc, buồn nhất nhà, tôi là trong số ba người này.

      Điều khiến tôi ngỡ ngàng hơn cả là: Z có bạn trai rồi!

      Hơn nữa bạn trai của ấy lại chính là bạn nam tôi vẫn thầm từ hôi cấp ba. ấy bảo giờ ấy mới cho tôi biết vì ấy muốn trực tiếp với tôi. Z cũng biết tôi thầm cậu bạn đó, tôi chưa từng kể chuyện đó với bất kỳ ai. Nhìn hai người họ ngồi bên nhau tay trong tay, hiểu vì sao tôi đột nhiên cảm thấy thể chịu đựng nổi nữa, chỉ muốn đào cái hầm trốn .

      Z hát bài tặng tôi, là bài “Ngày mai tươi đẹp hơn”. Khi đó chúng tôi ngồi sân thượng, người hát mọi người cùng vỗ tay cổ vũ. Khi ấy tươi cười, vừa hát vừa muốn kéo tay tôi, tôi giả vờ để ý tránh .

      Tối hôm đó, tôi từ chối để các cậutôi đưa tôi về nhà. mình tôi dưới ánh đèn dọc theo con đường dài. quảng trường có tốp năm tốp ba những bạn cùng trang lứa với tôi cười đùa, khoảnh khác đó, tôi cảm thấy mình như bị thế giới này vứt bỏ.

      ràng chỉ là lần thất bại thôi mà, ràng mọi người đều an ủi tôi: “ sao mà, sang năm thi tốt hơn là được mà” nhưng vì sao tôi vẫn cảm thấy như thể cả thanh xuân của tôi mất rồi, dù năm sau tôi có thể thi đỗ Đại học cũng chẳng thể quay lại được nữa.

      Từ sau lần họp lớp đó, tôi cảm thấy tập trung học hành của tôi sụt giảm hẳn. Tuy rằng tôi hề biếng nhác nhưng thành tích vẫn thể tốt hơn, thậm chí có mấy lần làm bài thi tốt, điểm số còn thấp hơn cả hồi học cấp ba. Giáo viên chủ nhiệm cũng quá để tâm, chỉ để chúng tôi tự lo.

      Tôi cũng biết sao mình lại trở nên như vậy, trước kia mỗi khi thấy chản nản mệt mỏi, tôi còn nhớ về bạn học cũ, tin rằng họ đều ở Đại học chờ tôi, nhưng giờ tôi lại nghĩ vậy nữa. Tôi bị áp lực ép tới thở nổi nhưng tương lai tươi đẹp kia lại cách tôi ngày xa.

      Tôi rất sợ, nếu lần thi này tôi vẫn thể làm tốt biết phải làm sao bây giờ? Nếu học lại năm mà điểm thi còn bằng được lúc trước, liệu tôi có thể hận mình đến chết hay ? Nghĩ đến đây tay cầm bút của tôi lại run rẩy.

      Tôi thấy mình còn đủ dũng khí để đối mặt với kỳ thi này nữa.

      Tôi viết lá thư này cho cậu vì tôi chỉ còn có cậu mà thôi.

      Cầu xin cậu, hãy trả lời cho tôi . Cầu xin cậu, hãy với tôi rằng mọi thứ tốt lên .

      Cầu xin cậu, hãy đưa tôi ra khỏi nơi u ám này .

      Reply from:Tôi của mười năm sau:

      mười năm trôi qua rồi, tôi còn nhớ được cảm giác tuyệt vọng và đau khổ của cậu lúc trước nữa, cậu có trách tôi ?

      Thực ra vận may của cậu thực tốt. Lần thứ hai thi Đại học, kết quả của cậu cũng khác lần trước là mấy, cuối cùng cậu vẫn đăng ký trường Đại học hạng hai, theo học ngành mà rất nhiều nữ sinh lựa chọn đó là kế toán. Đến khi hết năm nhất, cậu quyết định chuyển ngành, theo học ngành tài chính mà cậu luôn mơ ước.

      Sau bốn năm Đại học phải thi lấy bằng chứng nhận, cậu vẫn tiếp tục kiên trì từ bỏ, đạt được thành tích tệ, hai lần giành được học bổng, tự tìm được công việc thực tập ở ngân hàng . Sau khi tốt nghiệp, cậu lại dự tuyển vào các ngân hàng lớn, thi viết, phỏng vấn,… Cậu thất bại rất nhiều lần, dù cho có cơ hội tìm được việc làm cũng phải nơi mà cậu ưng ý.

      Cậu là người cuối cùng trong khoá tìm được việc làm. Khoảng thời gian đó, rất nhiều người rời ký túc xá, chỉ còn vài người ở lại. Mỗi khi trời tối, cậu tắm rửa xong trở về phòng, nhìn cả hành lang rộng lớn tối đen vắng lặng, cậu lại kìm được mà bật khóc.

      Trong ký ức của tôi, đó là lần thứ hai cậu bắt đầu mất niềm tin vào chính mình, câu cứ mãi hoài nghi liệu quyết định thay đổi chuyên ngành lúc trước có phải là sai lầm hay . Nhưng mỗi lần khóc xong, đến ngày hôm sau cậu lại vực dậy tinh thần, quyết chí tiếp tục phỏng vấn, khi gọi điện về nhà, cậu vẫn bảo bố mẹ là có vấn đề gì, đừng lo lắng cho cậu.

      Công việc đầu tiên cậu tìm được là ở công ty tiêu thụ game, xuất phát điểm quá tốt, mỗi ngày đều làm vất vả muốn chết nhưng mà cũng học được ít. thời gian cậu chuyển chỗ làm, giờ cậu là giám đốc hạng mục của công ty đồ dùng gia dụng.

      Rất xin lỗi cậu, tôi của mười năm sau vẫn thể trở thành người mà cậu từng mơ ước, kiểu người “giống như những nhân vật trong phim, quần áo là lượt, giày cao gót, vội vàng sải bước trong những toà nhà văn phong, miệng tiếng lưu loát”.

      Nhưng tôi cảm thấy tôi của tại thực hạnh phúc. Nhìn lại hơn hai mươi năm cuộc đời, tôi rất nhiều con đường vòng quanh quẩn, làm ít việc khiến bản thân phải tiếc nuối, để vuột mất bao người tôi thương… Nhưng mà, tôi hề hối hận.

      Dòng chảy cuộc sống chẳng phải là chuỗi những hiệu ứng bươm bướm hay sao? Cậu căn bản thể nào biết được rốt cuộc là bước chân nào con đường quá khứ dẫn cậu tới chỗ đứng của tại.

      Thế nên, cậu đừng quá đau lòng, những tháng ngày khổ sở đó cuối cùng rồi cũng qua . Cậu cũng đừng tự dằn vặt mình liệu rằng làm như vậy có đáng hay , khi đưa ra quyết định, cậu nhất định phải tin rằng “Đây chính là quyết định tốt nhất”. Đừng hoang mang cũng đừng nghi ngờ, càng nên sợ hãi. Bởi thất bại thực ra chẳng có gì đáng sợ. , nỗi lo bị người ta cười nhạo của cậu cũng chỉ là ảo giác, mỗi người đều loay hoay với những vấn đề của chính mình, nào có ai rảnh mà chế giễu cậu đâu.

      Mà dù cho họ có chế giễu hay cười nhạo cậu chăng nữa, chuyện có thể làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu hay ? Dù cho lần thi Đại học này lại thất bại nữa có sao, nếu cậu muốn thi lại hãy cứ tiếp tục thi lại . Ai có tư cách chê cười cậu theo đuổi ước mơ cơ chứ?

      Đừng cho rằng người khác đối với cậu chỉ toàn ác ý, người khinh thường cậu nhất kỳ thực chỉ có chính bản thân cậu mà thôi.

      Cậu khát khao chiến thắng đến thế cũng bởi cậu hết lần này đến lần khác muốn tự áp đặt những tiêu chuẩn kiểm soát cho bản thân.

      Suy cho cùng, cuộc sống này phải là trò chơi mà cậu có thể sắm vai nhân vật. Trong trò chơi, cậu chọn sai còn có thể chọn lại, nhưng trong cuộc sống, nếu thể lựa chọn lại, vậy điều mà cậu có thể làm chỉ có là can đảm tiến lên phía trước mà thôi.

      LÁ THƯ THỨ MƯỜI SÁU

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI BẢY

      Qualm: Bàng Hoàng

      Khi người ta tán tỉnh đương rồi hỏi khi nào nho chín, bạn phải chờ đợi, yên lặng mà chờ đợi, kể cả có thất bại cũng phải chờ.

      From: A Khải, 25 tuổi, độc thân,

      từ khi tốt nghiệp đến giờ đều được nhận bao lì xì

      To: Tôi của mười năm sau:

      Trời hôm nay xanh lắm, nhưng tôi xem mặt lại thất bại rồi.

      Dù tôi lặp lặp lại với bản thân những câu đại loại như “Dù sao cũng phải lần đầu thất bại”, “Chỉ là xem mặt thôi mà, đâu có gì to tát” hay “Dù gì mày cũng hai mươi lăm tuổi rồi mà”, tôi vẫn thấy rất khổ sở.

      ràng sinh nhật năm hai mươi bốn tuổi tôi còn ước mình gặp được người mình thích, làm điều mình , thế nhưng mới qua năm mà dường như tôi từ bỏ rồi.

      Tôi ngừng bảo mình thôi cứ thế cũng được, cuộc đời này nhiều người như thế, đa số đều sống cuộc sống thế này, sao mày thể tạm chấp nhận?

      Lần đầu tiên xem mặt, tôi mang tâm thái nhàng, nghĩ bụng “Vui đấy, biết thế nào nhỉ”, “ chừng có thể gặp được chân mệnh thiên tử như tiểu thuyết viết”. Nhưng vừa gặp được đối phương, tôi mới nhận ra mình quá ngây thơ rồi.

      Người tới là ông chú ba mươi tuổi, nhưng lại ấu trĩ quá chừng, hai ba câu lại nhắc “Mẹ tôi …”. Tôi rất muốn hỏi rốt cuộc là chú hay mẹ chú xem mặt. Nhưng tới tuổi này rồi, tôi cũng nào có tư cách gọi người khác là ông chú. Sau đó, tôi lại lục tục xem mặt vài lần, nhớ lại nghiên cứu sinh dép lê ăn vụng về, có đại thiếu gia bị bạn lừa cả nhà lẫn xe ngay trước thềm kết hôn… Còn có cả bạn tiểu học của tôi, ban đầu còn chưa nhận ra nhau, đến khi báo năm sinh tháng đẻ, quê quán và tài sản mới đột nhiên vỗ đùi thốt lên “Ấy, cậu cậu cậu phải là người này nọ kia sao?”

      , xem mắt lại gặp người quen là việc rất xấu hổ. Sau lần đó, tôi rốt cuộc cũng thuyết phục được bố mẹ ngừng thời gian. Nhưng dừng lại có nghĩa là vấn đề độc thân của tôi được giải quyết.

      khoảng thời gian đám cưới của bạn bè đồng nghiệp mọc lên như nấm sau mưa. Tiền của vất vả hơn nửa năm mới kiếm được đều trở thành tiền mừng. ngày nọ, Hoa Hoa rủ tôi đến tiệm trà sữa tám chuyện, báo với tôi rằng ấy sắp kết hôn. Tôi giật mình ngã khỏi ghế. Khi nhìn thấy vẻ tươi cười gương mặt ấy, tôi phải nhịn lắm khóc. ràng biết đây là việc vui nhưng tôi lại kìm được muốn rơi lệ, muốn gào khóc lớn lên, khóc cho hết những vui trong đời ấy, chỉ để lại hạnh phúc bình yên. Trong hôn lễ, tôi thấy Đại K. Gặp lại người mình từng hết lòng thương là việc khiến người ta vừa khổ sở vừa thổn thức. Đó là chuyện bảy tám năm về trước. Khi đó tôi thích Đại K, Hoa Hoa thích chồng ấy bây giờ, hai đứa chúng tôi suốt ngày lén la lén lút. Thư tình viết dám đưa, chỉ cần gặp thoáng qua lúc ăn trưa là vui vẻ cả tuần, nhìn thấy cậu ấy chuyện với khác nuốt trôi cơm, nằm mơ cũng dám hy vọng xa vời cậu thích mình.

      Tuy rằng chuyện ấy quá xa vời, tôi vẫn nhớ tết Nguyên đán năm nọ chúng tôi cùng múa bài với lớp Đại K, tôi bị trật chân nên Đại K cõng tôi về nhà. Khi đó chúng tôi còn chưa nhau, suốt đường chẳng biết gì, tôi chỉ gác tay lên vai cậu ấy, cảm nhận cơ thể ấm áp của đối phương qua lớp áo len dày.

      Khi đó, đầu là ánh trăng vằng vặc, chung quanh là hoa tươi đua nở.

      Sau này nhau rồi, Đại K bảo lúc đó suýt nữa gãy lưng, tôi suýt nữa đánh chết tên nhóc ấy!

      lần khác, đến tối cậu ấy đưa tôi xem pháo hoa. Quảng trường rộng lớn bóng người, pháo hoa nở rộ từng hồi bầu trời đêm. Tôi quay đầu nhìn lén Đại K, thấy cậu ấy cũng mỉm cười nhìn tôi chăm chú. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay, tôi vui vẻ hoa tay múa chân liến thoắng, nhảy qua nhảy về, cuối cùng lại bị trật chân. Cậu ấy lại cõng tôi về nhà.

      Đến nay, tôi chỉ mới bị trật chân hai lần đó.

      Nguyên nhân chúng tôi chia tay ấu trĩ vô cùng. Có cậu bạn theo đuổi tôi, lúc tỏ tình Đại K bắt gặp. Có thế thôi mà cậu ta khăng khăng rằng tôi lòng với mình, rằng tôi chỉ chơi đùa với cậu ta mà thôi. Trong cơn tức giận, tôi đề xuất chia tay.

      Hoa Hoa vẫn luôn trách chúng tôi, việc bé tí teo mà lại để đến mức ấy. Đúng vậy, việc đáng gì khiến chúng tôi ai với ai câu nào tận ba năm, đến lúc hai bên đều trưởng thành mới nhận ra để lỡ lâu như thế.

      Bốn người chúng tôi từng cùng nhau thả đèn trời cùng ước mong của mỗi người. Thế mà giờ đây hai người họ đứng bục thành hôn, kiên định “Tôi đồng ý”, còn chúng tôi chỉ có thể im lặng nhìn nhau qua chén rượu.

      biết mười năm sau Hoa Hoa trông thế nào nhỉ? Chắc chúng tôi vẫn là bạn rất tốt, rất tốt của nhau. Dù sao chúng tôi hứa với nhau, con ấy nhận tôi làm mẹ nuôi.

      Sau hôn lễ, Hoa Hoa để Đại K đưa tôi về nhà. lần nữa sau nhiều năm đằng đẵng, tôi nắm tay Đại K. Bàn tay cậu ấy vẫn vừa to vừa ấm áp như xưa. Cậu ấy cũng thế, khi cười vô thức để lộ mấy chiếc răng. Dường như cậu ấy vẫn là Đại K trong ký ức tôi, thích chọc ghẹo, nhưng thực ra lại rất thiện lương.

      Sau ngày hôm ấy, mỗi lần Đại K công tác tới Côn Minh đều hẹn tôi, chúng tôi có lúc cùng ăn cơm, có khi bận quá chỉ kịp cùng nhau đoạn. biết như vậy có tính là bạn bè hay , bởi giữa bạn bè nắm tay hay ôm ấp, nhưng chúng tôi lại cách tình quá xa. Hai người chẳng còn biết gì về cuộc sống của đối phương.

      Có lẽ chúng tôi đều còn thích nhau, đó là thứ tình cảm trải qua gọt giũa của thời gian, rất khó hình dung. Khi nhớ đến khống chế được mà thấy đau, nhưng chúng tôi đều hiểu có cố chấp giữ lại chút ái muội cũng thể về lại bên nhau. lỡ nhiều năm như vậy rồi, cuộc sống đâu phải như phim thần tượng, tám năm thấy vừa gặp lại đương nồng nhiệt.

      Qua tầng phản chiếu của vạn vật, bao lời ong tiếng ve chỉ để lại năm tháng hoang vu, đường dài đằng đẵng.

      Bừng tỉnh giấc mộng, dưới ánh trăng chỉ còn sót lại những mảnh mộng mị vụn vỡ, có làm sao cũng nhặt lên được.

      Sau đó, bố mẹ sắp xếp cho tôi đối tượng xem mặt mới. Đối phương là con người mẫu mực, mặt nào cũng khá tốt, tìm được tật xấu nào. Khi cùng xem phim còn biết mang theo áo khoác, mỗi ngày đúng giờ chúc tôi ngủ ngon.

      Nhưng chính vì người ấy quá hoàn hảo, luôn nở nụ cười, tôi lại thấy bất an.

      Dường như ta chỉ cần người cùng kết hôn sinh con, lập gia đình, như chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ. Trong mắt ta, ái hận dây dưa chỉ như trò đùa trẻ con.

      Chúng tôi cứ bên nhau lạnh nhạt như thế, mỗi tuần gặp lần, nhạt nhẽo trò chuyện công việc, chuyện bữa trưa ăn gì, cha mẹ hai bên gấp gáp chuẩn bị hôn .

      Bức thư này dài, nhưng bất giác viết từ mùa xuân đến tận mùa đông.

      Mùa đông năm nay, Côn Minh bốn mùa như xuân đổ tuyết. cũng xấu hổ, lớn đến từng này, hai mươi lăm tuổi đầu tôi mới được thấy tuyết rơi.

      mình tôi vừa nghe nhạc vừa đường, rất lạnh, cũng rất vui. Tất cả mọi người đều ùa ra đường xem tuyết, tuyết đọng đầy ngọn cây, nóc nhà. Trong công viên có hai cậu mặc đồng phục xanh lục đắp người tuyết, vừa trông biết là cặp đôi lén sớm. Nam sinh ngồi xổm dưới đất, cởi bao tay đưa cho bạn , nữ sinh chịu, mực trả cho bạn trai. Cậu lại đeo vào cho , lần này, để bạn kịp phản ứng, cậu cúi người ôm lấy . bé dường như kinh ngạc đến ngây người, chắc tim đập nhanh muốn “chết” rồi ấy nhỉ.

      là! Tôi từng này tuổi rồi mà nhìn cảnh này lại thấy trái tim thiếu nữ trỗi dậy. Thanh niên thời nay là, biết “Bảo vệ phụ nữ ế lớn tuổi là trách nhiệm của toàn dân” à!

      Đúng là tôi ghen tị , bởi tôi chợt phát mối tình đầu mập mờ hay đối tượng xem mặt thoạt nhìn thuận buồm xuôi gió đều phải người tôi muốn ngồi xuống bên mình, cùng đắp người tuyết.

      Mp3 nhảy sang bài “Mười năm” của Trần Dịch Tấn, bài hát còn chưa xong, tôi nước mắt giàn giụa.

      Tôi của mười năm trước đơn giản đến thế, thích chính là thích, đơn thuần đến mức nhân nhượng chút hư tình giả ý nào. Vì sao tôi từng dùng hết sức theo đuổi tình đẹp đến vậy, cuối cùng lại trở thành người cam chịu chấp nhận như vậy?

      Quá khứ nên đặt sang bên, nên buông tay, phải ?

      Người khác đều uống rượu lấy can đảm, đến tôi lại thành ngắm tuyết lấy can đảm. Sau ngày đó, tôi qua lại với người ấy nữa.

      Sau khi biết, bố mẹ mắng tôi xối xả, thậm chí chỉ thẳng mặt tôi bảo đứa tính tình khó ưa như tôi đáng đời lấy được chồng. Thân thích trong nhà cũng thay phiên tới quở trách tôi hiểu chuyện, bạn bè bảo tôi đọc ngôn tình nhiều đâm mê muội, đến lãnh đạo đơn vị cũng đến bóng gió với tôi: “Người trẻ tuổi, đừng nên cầu quá cao.”

      có bạn trai sao? lấy được chồng sao? Chẳng lẽ vì tôi chỉ là người bình thường nên phải sống như cái máy đường chuyền sản xuất? Rốt cuộc pháp luật nào thế giới quy định phải kết hôn, sinh con, phải cử án tề mi, con cháu đầy nhà?

      Tôi tuân thủ luật pháp, nghiêm túc học tập, chăm chỉ làm việc, thế nhưng chỉ vì may mắn, đến giờ vẫn chưa gặp được người có thể bên nhau đến bạc đầu liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích?

      Tiếp theo chính là chuỗi những ngày khắc khẩu ngừng với bố mẹ. Cuối cùng, tôi quyết định dọn ra ngoài sống. Thực ra tôi muốn làm vậy từ sớm rồi, nhưng tôi vẫn luôn lo lắng tiền lương đủ chi trả cuộc sống mình, sợ ở ngoài đến người chuyện cũng có… Tóm lại toàn những lý do linh tinh vụn vặn, tôi cứ thế liệt ra từng điều , đến cùng cũng chẳng qua là ở nhà kính quá lâu rồi nên dám bước ra thế giới.

      Bây giờ tôi viết thư cho bạn trong nhà thuê, nhà lớn, chỉ có chiếc bàn làm việc, cái ghế tựa, cái giường, khung cửa sổ, mở ra có thể thấy dây thường xuân ở nhà đối diện.

      sợ hãi là giả, tôi sợ củi gạo mắm muối vụn vặt, sợ trong nhà bếp đột nhiên có gián, sợ ngày nào đó bỗng có cướp vào nhà, sợ từ đây phải độc sống phần đời còn lại.

      Thế nhưng, tôi cảm thấy lần phản nghịch ấy mình ngầu thực .

      bạn mười năm sau ạ, tôi bảo này, bây giờ tôi phải dùng hết dũng khí mới có thể giúp bạn san bằng chướng ngại trước mắt đấy!

      Xin bạn đừng dối, đừng vì tiền từ bỏ những điều mình muốn kiên trì, đừng cúi đầu trước thực, đừng thoả hiệp với nỗi đơn, đừng vô tri vô giác sống hết cuộc đời, cũng đừng kết hôn với người mình thích để rồi mỗi người mỗi ngả.

      Đừng quên tôi.

      Bạn có ham tiến nhanh bước xa cũng đừng làm tôi mất mặt nhé! Bằng nhất định tôi tha cho bạn đâu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :