1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế Giới Tôi Từng Đối Địch( Lục Diệc Ca)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI

      Jealousy: Ghen Tị

      Địa ngục và thiên đường, chẳng qua chỉ là ở ý niệm của bạn.

      From: Jerry, 15 tuổi, vô cùng vô cùng ghét S cùng lớp

      To: Tôi của mười năm sau:

      Đến bây giờ tôi còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy S, ấy mặc bộ đồ thể thao, tóc xõa xuống, ngồi ở chỗ phía trước tôi, ngượng ngùng hỏi tôi có dây buộc tóc hay .

      Lúc ấy tôi còn nghĩ trong lòng, bạn nữ này bộ dạng có hơi xấu nhỉ, còn mang đôi kính mắt nhìn qua rất nặng nề.

      Lúc đầu, tôi quá chú ý ấy. Tôi nhờ có toàn bộ thành tích thi cử hạng đầu thi đỗ vào viện trung học này dĩ nhiên là bị chú ý. Lần đầu tiên chú ý tới S là lần đầu tiên bầu cử ban cán bộ. Lúc tiểu học tôi vẫn là đại biểu môn ngữ văn, cho nên tôi cũng tranh cử chức vị này, bởi vì biết thành tích thi ngữ văn của tôi là đứng đầu lớp, cho nên tôi cảm thấy mình được chọn thành vấn đề.

      Cũng ngờ, tôi cuối cùng thua S hai phiếu, bởi vì bài văn lần này của ấy hoàn hảo, được giáo viên đọc diễn cảm khen ngợi trước mặt mọi người.

      Cho dù như vậy, tôi cũng cảm thấy S giỏi lắm.

      Sau đó, cũng biết bắt đầu từ khi nào, thành tích của S đường lên, cuối cùng đẩy tôi ra khỏi top ba. ấy vốn giỏi hơn tôi và ấy trở nên giỏi hơn tôi, hai cảm giác này giống nhau. giáo bắt đầu khen ấy cả ngày, để mọi người học hỏi từ ấy, nhân tiện ngầm nhắc có vài người thành tích giảm xuống, cần phải tự xem xét kiểm điểm cho tốt.

      Tôi là hết đường chối cãi, tôi rất cố gắng, nhưng chuyện xếp hạng này cũng phải mình tôi quyết định được. Đó là lần đầu tiên tôi có ý niệm tốt trong đầu, hy vọng cuộc thi tiếp theo, S có thể ngã xuống, như vậy giáo có thể hiểu được, duy trì top ba đầu lớp rất khó.

      Nhưng S như là được trời giúp, chỉ trượt ra khỏi top ba còn có vài lần thi đứng nhất lớp. ấy trở thành có thành tích tốt nhất cả năm lớp, ai biết ấy.

      ấy lại lần nữa tỏa ra hào quang, trong bữa tiệc năm mới của lớp, giáo để ấy làm người chủ trì. Vào mùa đông, ấy chỉ mặc chiếc áo len cổ bẻ dài màu trắng, trang điểm, ở dưới ngọn đèn trở nên rất xinh đẹp, thậm chí còn rực rỡ hơn những hoa khôi của lớp được chúng tôi công nhận rất nhiều. Tiếp đó, tôi chơi trò chơi thua, bị phạt hát, từ ngũ của tôi được đầy đủ, trong tình cảnh mọi người cười đến nghiêng ngả, gắng gắng gượng gượng hát bài hát lưu truyền phổ biến của Lưu Nhược “Sau này”.

      Kết quả là, tiết mục tiếp theo tình cờ là phần solo của ấy, cũng biết vì sao lại khéo như vậy, ấy cũng chọn bài hát của Lưu Nhược : “Nghe này, ai hát?”

      ấy hát thực rất êm tai. . . Nhưng những vỗ tay này, nghe như đều cười nhạo tôi, thậm chí cái mỉm cười trước khi ấy xuống sân khấu kia, tôi cũng cảm thấy có ý khác.

      Tôi phát , vô tình, tôi đối với S chỉ đơn giản là nhìn vừa mắt như vậy.

      Rồi đến sinh nhật của A trong lớp, mời chúng tôi KTV ca hát, S lại lần nữa trở thành người nổi bật, bởi vì ấy mặc cái váy liền áo màu trắng in hoa xinh đẹp. Tôi nghĩ lại cũng hối hận, vì sao trong tủ quần áo của tôi ngoài đồng phục cũng chỉ có áo phông phim hoạt hình bình thường nhất. Lúc ăn cơm, mọi người cố ý để lại vị trí để tôi và A Quân ngồi ở cùng nhau, chuyện A Quân thích tôi cũng biết bắt đầu từ khi nào trở thành chuyện buôn dưa của các học sinh hiểu ngầm ra. ra tôi và A Quân tiếp xúc nhiều lắm, cho nên lúc vừa mới bắt đầu lan truyền tin như vậy, tôi còn cảm thấy mười phần kinh ngạc.

      Ăn xong cơm chiều, mọi người vây quanh cùng nhau chơi hay mạo hiểm, tôi bị phạt cầm cái chổi quán cơm đường cái kêu ba tiếng: “Tôi là đại đầu heo”, lúc đến phiên S, dường như tất cả mọi người khá nhân từ, để ấy hát là qua cửa .

      vòng đến phiên A Quân, cậu ta lựa chọn , tất cả mọi người có ý tốt hỏi: “Người cậu thích là ai?”. Lúc ấy mặt của tôi “bập” chút đỏ lên luôn, tuy tôi thích A Quân, nhưng khắc kia tim cũng đập như sấm.

      Sau đó tôi nghe thấy giọng của cậu ấy, giọng cậu ta thanh thúy: “Là S”.

      Trong nháy mắt kia, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có mình tôi thấy được ánh mắt của S, là loại đắc ý hiểu tâm tư. Tôi vô cùng vô cùng tức giận, tôi cảm thấy mình bị S đùa giỡn xoay vòng vòng.

      Tôi lại lần nữa bị S làm cho nhục nhã .

      Sau thời gian đó, thù địch của tôi với S có cách nào che đậy lại. Có lần lúc ăn cơm, tôi phàn nàn với người bạn khác giới có mối quan hệ tốt, hỏi ta: “ biết vì sao A lại thích S.”

      Cậu ấy nhìn nhìn bốn phía, sau đó mặt lên đỏ ửng mất tự nhiên, trộm với ta: “ ra, tớ cũng thích S. “

      Tôi khiếp sợ đến đũa cũng đánh rơi bàn. biết vì sao, tôi có loại cảm xúc giống như là uất ức, cậu ấy chính là bạn khác giới tốt nhất của tôi mà, tôi ngờ, cậu ấy lại có thể cũng thích S. Vậy nếu tôi và S cùng lúc rơi vào trong nước, ấy chắc chắn cứu S trước, tôi đây phải là bị phản bội sao?

      Tôi hỏi cậu ta: “Vì sao mấy người các cậu đều thích S thế? “

      ấy vốn chính là kiểu nam sinh đều thích mà,” đối phương dĩ nhiên mà trả lời, “Vừa dịu dàng lại thục nữ, thành tích rất tốt, cũng kiêu ngạo, chưa bao giờ đỏ mặt cãi nhau với, bộ dạng cũng đáng , lúc nào cũng mỉm cười, lại từng xem rất nhiều sách, dáng vẻ rất có tài hoa, ai thích nha. “

      Tôi trợn mắt há hốc mồm, tôi muốn , ấy hoàn toàn phải cái dạng tốt đâu!

      ta chuyện õng à õng ẹo, lớn như vậy rồi mà còn ngúng nga ngúng nguẩy người : “Đừng mà, cậu đáng ghét”. Còn nữa, QQ mỗi tuần đều nặn ra nhật ký đăng lên, như vậy là có tài sao! Làm ơn đừng tùy tiện bôi nhọ hai chữ “tài nữ” này như vậy.

      Tôi gì, vì sao chỉ có mình tôi có thể thấy bản chất của ta? Vì thế tôi nhịn được hỏi những người bạn là nữ của tôi: “Mọi người cảm thấy dáng dấp của S thế nào?” Bọn họ đều nhất trí cho rằng: “ tệ, rất đáng .” Tôi muốn thanh minh: “Nhưng khi ấy vừa mới nhập học khi rất xấu mà.” “Đúng vậy, ” bạn trả lời, “Nhưng bây giờ trở nên xinh đẹp rồi mà.” Tôi cảm thấy rất công bằng, vì sao lại thể làm cho ấy vẫn dừng lại lúc này, vì sao tất cả mọi người hề nhớ dáng vẻ xấu xí của ấy chứ.

      Hơn nữa, ấy rốt cuộc đâu có đáng ? Cũng chỉ là lúc chúng tôi đều mặc đồng phục đầy bụi đất, ấy mặc váy dài thục nữ; lúc mùa đông chúng tôi đều bọc áo lông dày, nàng lại mặc áo khoác ngoài ca-rô xinh đẹp, hơn nữa đôi giày chấm bi.

      Còn có ấy có tâm kế nha, chỉ có đổi đôi kính mắt dày kia , biến thành khung đen thời thượng, hơn nữa lúc chuyện với nam sinh còn có thể tháo xuống!

      Lúc đó tôi còn chưa ý thức được, đối với S, tôi chỉ là hâm mộ, đơn giản xem ấy như đối thủ cạnh tranh như vậy, tôi ghét ta, tôi ghen tị ta, tôi có lúc nào là ở chờ mong ấy trở thành trò cười. Tôi bắt đầu để ý bôi nhọ ấy với bạn bè, trừng mắt với bóng dáng của ấy, cho đến có ngày, người bạn ấp a ấp úng mà với tôi: “Cậu phải quá để ý S sao?” Tôi bối rối hỏi ấy: “Rất ràng sao?” “Vô cùng ràng.” ấy : “Ánh mắt cậu nhìn ấy, đúng là. . .” Hôm đó, tôi trở lại phòng ngủ soi gương, tôi phát chính mình trong gương xa lạ. Trong tích tắc, tôi lại cảm thấy rất thất vọng, vì sao mắt của tôi thể là mắt hai mí giống như của S, vì sao mũi thể cao giống ấy, vì sao miệng thể hơi vểnh vểnh giống ấy. Tôi ghen tị với ấy, ghét ấy, cảm thấy ấy vừa giả dối vừa ghê tởm, nhưng tôi muốn được trở thành ấy. Tôi càng ghét chính mình hơn. Tôi biết, tôi ghen tị ấy, tất cả những điều tốt về ấy, chừng đều chính là tôi tự bịa đặt ra, tâm lý ghen tị như vậy kéo tôi càng ngừng xuống rơi xuống, tôi trở nên xấu xí, bộ mặt xấu xí, nhưng tôi biết phải thoát ra như thế nào. Càng muốn vượt qua ấy, ấy hơn tôi càng xa, tôi càng cảm thấy mình vô dụng, cảm thấy mình kém cỏi đến chết, tôi vùi chọn giữa vực sâu như vậy, cảm thấy bị ác ý của chính mình cắn nuốt . Tôi biết nên làm gì bây giờ, bạn có thể cho tôi biết ? Có thể cho tôi biết làm sao thoát khỏi chính mình như vậy ?

      Reply from: Tôi của mười năm sau:

      Trước đây xem vài tạp chí Chicken soup for the soul, đó cũng thường đến ghen tị giữa hai , chỉ là tình tiết bình thường là, nữ sinh năm hai ở Wannian, bằng nỗ lực ngừng nghỉ của chính mình, cuối cùng trở thành bạch phú mĩ thành công, mà trái lại người đứng đầu năm đó lại sớm kết hôn, trở thành người nội trợ tầm thường tầm thường, còn trẻ tuổi, còn xinh đẹp.

      Sau đó, nữ chủ nhà thứ hai của Wannian cảm thán: cảm ơn tại thời điểm gặp được đối thủ cạnh tranh, ngừng khích lệ tôi tiến về phía trước, làm tôi trở thành chính mình ngày hôm nay. Haizz, sau này, nếu bạn đọc được câu chuyện nào như thế, hãy giúp tôi hỏi tác giả câu: Bà lung tung! Nếu người bạn vẫn luôn muốn vượt qua kia chỉ lùi bước cho dù bạn có cố gắng chăm chỉ bao nhiêu, họ có thể càng cố gắng càng chăm chỉ hơn bạn. Bạn cảm thấy vận may của mình tồi, nhưng vận may của ta lại tốt hơn bạn; bạn cảm thấy mình chạy trước bạn cùng lứa tuổi, ấy lại bỏ bạn đến càng ngày càng xa, ngay cả bóng dáng cũng lười lưu lại cho bạn.

      Đúng, sai, người tôi này chính là S. rất tức giận nhỉ, hơn nữa ấy còn càng ngày càng xinh đẹp, bên người luôn vây quanh rất nhiều người theo đuổi. cho bạn chắc là bạn bị tức chết, sau này bạn học cùng trường cấp ba với ấy, khi văn bản phân khoa đều để khoa học tự nhiên làm khoa mũi nhọn, ba năm trung học, bạn chỉ thi thắng ấy lần, nghe là vì ấy bị cảm. Đúng rồi, lại tiết lộ cho bạn tin buồn, hai người cùng người. Ừ, người đối phương thích dĩ nhiên cũng là ấy. ra thực quá khứ máu và nước mắt đau lòng chua xót mà. Lúc thi đại học, bạn phát huy tồi, cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi, kết quả ấy vẫn cao hơn bạn. Điều khiến người ta hộc máu chính là, hai người cuối cùng cùng trường đại học, ngành ấy học chính là chuyên ngành át chủ bài, đó cũng là nguyện vọng của bạn, bạn lại nghe theo điều chỉnh, đăng ký chuyên ngành phổ biến nhất trường được chú trọng.

      Sau khi khai giảng bạn tự tin tràn đầy mà gia nhập câu lạc bộ hùng biện, mồm miệng lanh lợi, có sách, mách có chứng, mạch đánh tới vòng bán kết, đúng lúc đụng vào họng súng của ấy, chết có chứng có cứ.

      biết có phải bạn điên rồi , dù sao tôi cũng gần như muốn sụp đổ. Tôi cảm giác, ấy chính là khắc tinh ông trời phái tới của bạn.

      Nhưng cho dù tan vỡ hết lần này đến lần khác, bạn vẫn muốn đứng lên đối mặt với ánh sáng ngày mai và bóng tối của ấy.

      Dần dần, tôi tìm được phương pháp đối phó với ấy. Đó chính là, kéo tài khoản mạng của ấy vào danh sách đen, Wechat của ấy, QQ của ấy, Weibo của ấy, chuyện phiếm với bạn cùng lớp, cũng còn dò la hỏi thăm của tin tức ấy. Sau khi bao giờ biết tình hình gần đây của ấy nữa, bạn bỗng nhiên phát thế giới im lặng, tiểu nhân u ám trong lòng bạn kia cuối cùng cũng chết .

      Có lẽ bạn cảm thấy phương pháp này là trốn tránh, là loại yếu đuối, bạn cảm thấy khinh thường, nhưng tôi cho là như vậy.

      Đừng làm khó dễ chính mình, chẳng có gì là ghê gớm, chấp nhận , chưa hẳn phải chuyện tốt.

      Có vài người, chúng ta có cách nào vượt qua, nhưng cũng phải vượt qua được sống nổi. Trái đất này lớn như vậy, mỗi người đều có gian sinh tồn của chính mình, đều có con đường mình phải .

      Tôi bắt đầu học được chúc phúc ấy, tán thưởng ấy, đổi loại tâm tình, bạn cảm thấy mình cuối cùng được giải thoát, dù sao thế giới này, luôn tồn tại người lợi hại hơn ấy.

      Thoải mái thư giãn chút, cười cái, từ trong cảm xúc tiêu cực hỏng bét vượt qua , bạn biết đường này thông, vậy quay đầu.

      LÁ THƯ THỨ MƯỜI

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI

      Kindle: Tỏa Sáng

      ấy tỏa sáng!

      From: Tinh Tinh Thỏ, 16 tuổi, cuồng Jay Chou

      To: Tôi của mười năm sau:

      Hôm nay tôi cãi nhau với bố mẹ.

      Kỳ thi tháng này tôi làm tốt lắm nên hai người họ mắng tôi trận, tuần trước tôi mua đĩa nhạc của Jay (Châu Kiệt Luân), dán poster của ấy đầy phòng, trong đầu suốt ngày chỉ nghĩ đến việc theo đuổi idol, đơn giản chính là bị thần kinh.

      Họ người ngay cả ca từ cũng hát có gì tốt để thích, còn ảnh hưởng đến việc học.

      Ba xé hết tất cả poster trong phòng tôi, còn bỏ hết băng đĩa và CD tôi mua vào trong thùng, dán băng keo niêm phong, nếu lần sau còn thi kém vứt .

      Tôi muốn phát điên. Cho dù tôi giải thích thế nào họ cũng cảm thấy theo đuổi idol là việc sai trái, là học sinh phải tự giam tôi trong phòng, vùi đầu học hành.

      Họ ép tôi học như thế tôi lại cứ hết lần này đến lần khác muốn học. Tại sao phải nghe lời họ? Đây là cuộc sống của tôi mà, ngay cả quyền lựa chọn tôi thích nghe bài hát gì cũng có sao? Tôi nhìn căn phòng bừa bộn và đống poster bị xé nát, càng nghĩ càng phiền, cuối cùng kiềm được, vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà.

      Đêm khuya, tôi có nơi để nên vào buồng điện thoại gọi cho bạn nhưng lại biết gọi cho ai. Cuối cùng tôi gọi cho người bạn thư chưa từng gặp mặt. Cậu ấy là người bạn tôi quen được diễn đàn fan của Jay, tuổi tác quá cách biệt với tôi, hơn nữa lại sống cùng thành phố. Sau khi quen nhau diễn đàn, bọn tôi phát có rất nhiều sở thích chung trong cuộc sống thường ngày nên sau đó còn gửi bưu thiếp qua lại mấy lần.

      Tôi khóc, kể với cậu ấy bố mẹ tôi quá đáng thế nào, còn cậu ấy lặng lẽ lắng nghe. Quả nhiên là fan của Jay, ngay cả tính cách cũng giống ấy, giỏi ăn . Cuối cùng cậu ấy : “Cậu đừng khóc, tôi hát cậu nghe.”

      Tôi vừa lau nước mũi vừa : “Tôi muốn nghe «Ngày tận thế».”

      Cậu ấy : “ cho cậu chọn bài!”

      Tôi lại bắt đầu cảm thấy buồn bã, chuẩn bị khóc tiếp lại nghe tiếng hát từ đầu bên kia điện thoại: “Cả thế giới như chỉ có tôi tôi mỏi mệt, sao cả, dù sao cũng cố cầm cự cho qua nỗi đau, chỉ mong tuyệt vọng và bất lực bay xa…”

      Chỉ mong tuyệt vọng và bất lực bay xa. Giọng hát của cậu ấy còn trầm hơn cả Jay, trong đấy còn có cả dịu dàng, quanh quẩn giữa màn đêm. Tôi cầm điện thoại, ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời đầy sao.

      Đúng là hiếm thấy! Bây giờ ở thành phố còn có thể thấy bầu trời đêm xinh đẹp đến dường này.

      Đêm đó cậu ấy hát cho tôi nghe rất nhiều rất nhiều bài, cho dù luôn miệng cho chọn bài nhưng tất cả đều là bài tôi thích. Bọn tôi gọi đến lúc tôi còn xu nào dính túi tôi mới cam đoan rằng sau khi cúp điện thoại lập tức về nhà, cố gắng chuyện với bố mẹ.

      Ban đầu tôi nghĩ kỹ rồi, chuyện với họ lý trí, với họ rằng việc theo đuổi idol ảnh hưởng đến việc học của tôi, ngược lại còn là động lực học tập. Thế nhưng khi tôi trở về nhà với tràn đầy niềm tin thứ nghênh đón tôi lại là cái tát vang dội của bố. Ông ấy tức giận quát tôi: “Mày phản rồi đúng ? Tịch thu đồ mày mày dám bỏ nhà ra . Vậy hôm nay tao tát mày bạt tai mày đoạn tuyệt quan hệ bố con đúng ? Tao rồi, hâm mộ thần tượng có gì tốt chứ!”

      Tôi tuyệt vọng nhìn ông ấy, chữ cũng thốt ra được. biết bao lâu sau, tôi hít sâu hơi, về phòng, đóng cửa rầm cái, khóa trái, sau đó đẩy bàn học đến chống ngay cửa, để ghế lên vì muốn ngăn cách với thế giới này.

      Về sau, khi hơn nửa học kỳ trôi qua thành tích của tôi lại từ từ lên lại nhưng cuối cùng họ cũng chịu trả những món đồ tịch thu cho tôi, ngược lại còn dương dương tự đắc : “Thấy chưa, tao mà, chính những thứ này ảnh hưởng đến việc học của mày.”

      Tối nào tôi cũng chỉ ăn cái bánh bao để lấy tiền tiết kiệm mua đĩa lậu ngay cổng sau trường, lén để trong hộc bàn rồi đặt sách giáo khoa lên để che . Ngày nào tôi cũng đến lớp sớm, nằm sấp mình bàn nghe lúc, cảm thấy rất thoải mái trong lòng.

      Sau đó Jay càng ngày càng trở nên nổi tiếng, từ phố lớn đến ngõ đều có thể nghe được bài hát của ấy, ngay cả bác trong phòng giáo vụ lúc đường cũng ngân nga vài câu “Tình như cơn gió, thổi xong bay ”, rất nhiều bạn học nam cũng biểu diễn bài “Côn nhị khúc” trong những tiết mục văn nghệ.

      biết có phải vì nguyên nhân này mà tôi cảm thấy thái độ của bố mẹ hình như hòa hoãn rất nhiều, bỗng nhiên trả hết băng đĩa lại cho tôi, chỉ cần tôi biểu quá ràng họ cũng can thiệp quá sâu.

      Diễn đàn dần trở nên lớn mạnh. Chúng tôi tự in áo thun, ly cốc, sổ và những món đồ lưu niệm khác. Mỗi ngày tôi thức dậy nhìn thấy những thứ này đều cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ. Tôi kể cho cậu bạn thư từ những chuyện xảy ra sau khi tôi về nhà, chỉ mọi thứ đều ổn. Chúng tôi tiếp tục chuyện diễn đàn nhưng chưa từng nghĩ hẹn gặp mặt, có điều có ước định nếu Jay mở concert chúng tôi cùng nhau.

      Nhưng cuối cùng tôi vẫn thất hứa. Có lần mẹ dọn phòng tôi, lục đồ tôi phát thư của tôi và cậu ấy, có điều may là tên và chữ viết của cậu ấy đều rất thanh tú nên bố mẹ đều cho rằng cậu ấy là con , có thể nghĩ con trai cũng theo đuổi thần tượng. Sau khi tôi về đến nhà bị họ mắng trận, cuối cùng tôi cũng lén lút làm chuyện mờ ám.

      Vậy mà họ cảm thấy mình có lỗi khi lục lọi đồ tôi khi chưa thông qua tôi! Họ cảm thấy mình có lỗi khi đọc lén thư của tôi! Tôi lười phải cãi nhau với họ vì tôi vẫn chưa phải là người lớn, vẫn còn là học sinh nên tôi làm gì cũng sai cả.

      Sau đó lại là chuyện cũ tái diễn, hết thảy mọi thứ có liên quan đến Jay đều bị cấm. Có điều lúc đấy tôi thấy còn quan trọng bởi vì Jay nổi tiếng đến thấu nửa bầu trời, khắp nơi đều có bài hát của ấy, khắp nơi đều có poster của ấy, ai ai cũng biết đến ấy.

      Tôi cũng tiếp tục đơn độc. Nếu vẫn tiếp tục như thế có lẽ tôi viết lá thư này cho cậu. là Jay như tôi mong muốn, đến đây tổ chức concert. Mọi người diễn đàn đều thảo luận rất nhiệt tình. Tôi trầm mặc tắt máy tính, vùi đầu làm bài tập. Bởi vì tôi có tiền, ngay cả vé rẻ nhất cũng mua nổi.

      Có những hôm trời tối, tôi thực kiềm được lấy hết dũng khí với bố mẹ rằng có thể cho tôi tiền mừng tuổi để mua vé vào concert , tôi có thể làm việc nhà để bổ sung. Thế nhưng kết quả là tôi lại bị mắng vì bọn họ tôi quá hiểu chuyện, tôi nhận được bao nhiêu tiền mừng họ cũng phải mừng lại bấy nhiêu.

      Tôi dối với mọi người rằng hôm đó trong nhà có việc phải về nên thể đến concert được. Sau khi concert kết thúc tôi nhận được hình cậu ấy gửi đến. Cậu ấy chụp rất nhiều rất nhiều tấm, phía sau mỗi tấm hình đều chép lời bài hát của Jay.

      Tấm hình tôi thích nhất là cả hội trường tối om, tất cả những que huỳnh quang trong tay mọi người đều phát ang thành biển màu, vô biên vô hạn như đào núi lấp biển. Cậu ấy viết phía sau ảnh chụp: Tôi muốn từng bước vươn lên, chờ đợi ánh nắng yên tĩnh chiếu lên gương mặt, bầu trời nho chất chứa mộng tưởng to, ngày nào đó có bầu trời thuộc về riêng tôi (1).”

      Tôi kẹp tấm hình này vào tờ thứ nhất trong cuốn sổ. Tôi lên mạng nữa, cũng tiếp tục hồi cậu ấy, chỉ là mỗi khi đau buồn, khổ sở hay mê man, nản chí vẫn lén nghe những bài hát của Jay, lấy tấm hình này ra nhìn lúc.

      Tôi càng ngừng cầu nguyện quãng thời gian thế này có thể trôi qua nhanh chút.

      Lá thư tôi viết cho cậu chính là muốn biết, mười năm sau tôi là người thế nào? Cậu có thể thay tôi với cậu ấy tiếng xin lỗi và cảm ơn ?

      Phải rồi phải rồi, có phải Jay nổi tiếng khắp thế giới rồi đúng ? Có phải trở thành Thiên Vương như Micheal Jackson rồi ? Có phải bố và mẹ hết phản đối việc tôi theo đuổi thần tượng ? Có phải tôi kết hôn rồi ? Cậu nhất định phải nắm cho chặt nhé. Người đó nhất định cũng là fan cuồng của Jay, còn có thể concert với tôi nữa! Nếu như có thể mà tôi còn hy vọng giọng hát của ấy êm tai, để có thể ngay lúc tôi đau ang mà hát « Tình giản dị ».

      Chỉ mong tuyệt vọng và bất lực bay xa, chỉ mong thế giới này có thể có nhiều cảm thông hơn chút.

      Lời hồi đáp từ mình của mười năm sau:

      Năm nay vừa lúc gặp được Jay tổ chức tour concert khắp cả nước. Tôi mua vé đắt nhất, theo chân ấy đến tất cả những thành phố có thể được. Bạn bè hỏi tôi: “Xem lần là đủ rồi, mày chạy theo khắp Trung Quốc làm gì?”

      Tôi lúc trước tôi chỉ là học sinh nghèo, có tiền, muốn tham dự concert của ấy lần nhưng mua nổi vé, chỉ có thể ôm cái máy Walkman, ngồi xổm bên ngoài sân thể dục, mua que huỳnh quang phát sáng vừa nghe vừa hát theo. Đa số băng đĩa và CD của tôi cũng là đồ lầu mười tệ. Bây giờ tôi phải là người có rất nhiều tiền nhưng mỗi đồng đều do tự tay tôi kiếm được. Tôi muốn hết thảy những thua thiệt trước kia.

      Người thiệt thòi kia phải là Jay, mà là cậu của mười năm trước.

      Là người thích ấy đến thút thít vào mười năm trước.

      Sau này tôi và cậu bạn trai cậu nhắc trong thư dần liên hệ với nhau nữa, có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là tự dưng mất liên lạc. Cậu cần phải quá khó chịu, những người bạn như thế trong cuộc sống rất nhiều, phải vì duyên phận đủ mà là quãng thời gian tình cờ gặp gỡ trong số mệnh hoàn thành.

      Hí hí, lén cho mình biết với, cuối cùng năm đó cậu có từng rung động trước cậu bạn trai chưa từng gặp mặt ?

      tiếp về concert . Có concert, lúc Jay hát đến đoạn “Bầu trời nho chất chứa mộng tưởng to” tiếng hét chói tai vang lên khắp hội trường, tất cả mọi người đều liều mạng hò hét và thút thít. Vào phút giây đó, mình cảm thấy rất đáng giá. Cuộc đời này, có giây phút này cũng đáng giá.

      Những người nhạc như chúng ta, đến từ năm châu bốn biển, có những câu chuyện xưa khác nhau, có hoàn cảnh lớn lên khác nhau, có sở thích khác nhau nhưng lại có giây phút trải nghiệm giống nhau.

      Bởi vì lúc thanh xuân chúng ta thích cùng người. Tiếng hát của người hay cùng chúng ta qua vô số những buổi đêm vui vẻ hay đau thương.

      Sau đó chúng ta đều trưởng thành, ra khỏi tháp ngà để bước vào xã hội, có nghề nghiệp khác nhau. Có vài người vẫn còn kiên trì với giấc mộng của mình, có vài người bỏ . Thế nhưng chỉ cần đĩa CD, bài hát đủ để chúng ta nhớ lại thời khắc trong quá khứ.

      Thứ mà Jay đại diện chính là cả thời đại.

      Thế nhưng dù tôi có cảm thông này, nếu thấy em họ mười mấy tuổi của mình ầm ĩ mình thích ngôi sao nào đó, thậm chí vì cậu ta mà trở mặt với bạn thân con bé tôi cũng vô thức nghĩ mê muội này của con bé hình như hơi quá?

      ràng chính mình từng bước lớn lên như thế nhưng ngay cả tôi cũng đứng về phía con bé, thế nên đừng mong người khác hiểu cậu hoàn toàn.

      Bởi vì cảm động của cậu khi mến mộ ấy chỉ có mình cậu hiểu được. Tất cả tình cảm của của cậu đều là riêng tư. ai có thể chia sẻ cùng cậu, ngay cả dù là những fan cùng lâu dài minh tinh giống như cậu cũng thể.

      Thời khắc cậu nhìn thấy hình ảnh ấy màn ảnh cười “Ngày mai cũng phải cố gắng” rồi rơi nước mắt chỉ có mình cậu hiểu.

      Thế nhưng giống như việc người ta có tư cách chỉ trích việc theo đuổi thần tượng của cậu, cậu cũng có tư cách chỉ trích họ chỉ vì họ hiểu. Cuộc sống vốn được hình thành nên từ rất nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn khác nhau cậu bị cuốn hút bởi những thần tượng giống nhau. Mà người mười năm, mười lăm năm, cả đời đều thay đổi chính là ngọn đèn soi sáng đường của cậu.

      Dù có ngày ấy rời khỏi sân khấu, có ngày còn ca hát nữa, chậm rãi bị công chúng quên lãng ấy vẫn có sức ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu như thế. Quan niệm sống của ấy, giá trị quan, thế giới quan vẫn giúp cậu hoàn thiện góc nhìn của cậu với thế giới này. Khát vọng và cố gắng của ấy biến thành động lực để cậu tích cực bước tiếp lên. Vì người như thế này, dù có hy sinh và nỗ lực vì ấy thêm nhiều giờ nữa mình cũng thấy đáng giá.

      ấy để mình thấy được thế giới còn rộng lớn hơn cả rộng lớn, và cho đến bây giờ học tập phải là toàn bộ cả cuộc đời.

      Cảm ơn cậu, vì vào mười năm trước tìm người như thế cho mình.

      LÁ THƯ THỨ MƯỜI

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI HAI

      Lonely: Độc

      Những người chưa từng khóc suốt đêm, đáng để chuyện nhân sinh.

      From: LL, 14 tuổi, tác phẩm thích nhất là “Đồi gió hú”

      To: Tôi của mười năm sau:

      Hình như tôi bị bạn cùng lớp lập rồi.

      Lúc bắt đầu nhận ra chuyện này là bởi vì tôi phát ra lúc thầy giáo lớp ra câu hỏi, chỉ cần tôi trả lời cùng mọi người phòng học lập tức yên lặng như tờ. Tôi bắt đầu nhớ lại, sau đó mới phát , bất kỳ là tiết học nào chỉ cần tôi vừa , những người khác lập tức .

      Sau đó tôi bị lập trong tiết thể dục, bởi vì có người nào nguyện ý hợp tác cùng tôi. Gian khổ nhát là thời gian hoạt động tự do, các đều tụm ba tụm năm đánh cầu lông, bóng bàn hoặc tán gẫu dưới tán cây, mình tôi đứng giữa sân tập luyện, vừa ngốc vừa buồn cười.

      Lý do tôi xác nhận được chuyện này là, có ngày lớp số học, thầy giáo chữa bài thi trắc nghiệm, tôi tìm được bài thi của mình, sau đó lấy hết dũng khí hỏi: “Thầy ơi, bài thi của em có?”

      Thầy giáo kiên nhẫn nhìn tôi cái, : “Người khác đều có, tại sao mình trò có?”

      Tôi gì.

      Thầy giáo tiếp tục giảng bài bục, tôi cắn răng cúi đầu, ngồi ghế nhúc nhích. Căn bản tôi biết thầy cái gì, bạn học xung quanh trả lời câu hỏi gì tôi cũng biết, lúc đó ý niệm duy nhất trong đầu tôi chính là tự với mình, phải nhịn, được khóc.

      Tiết học là bốn mươi lăm phút dài đằng đẵng thống khổ nhất mà tôi từng vượt qua. Lúc tan học, bạn cùng lớp từng người qua bàn tôi, tôi cảm thấy bọn họ đều cười nhạo tôi.



      Ngày đó, tôi là người cuối cùng ra khỏi lớp, tôi tìm được bài thi bị nhăn nhúm trong ngăn kéo bục giảng. Đồng thời ở góc trong cùng còn có bài viết <Tuần báo tiếng > của tôi bị mất từ lâu.

      khắc đó, tâm tình của tôi là phức tạp, oan ức, phẫn nộ, ủ rũ. . . Sau cùng là cảm giác khó vượt qua. Trong lớp học này, nhất định mỗi ngày tôi đều bị mọi người xa lánh. Nhất là thậm chí tôi còn biết tại sao bọn họ lại lập tôi. Sau khi tôi xác nhận ràng chuyện này mọi người bắt đầu giống như là trở mặt. Mọi người bắt đầu xem tôi như là người trong suốt, ngăn cách tôi lớn tiếng chuyện, có bạn nữ đưa đồ ăn vặt cho bạn bè xung quanh cũng bỏ qua tôi trực tiếp đưa cho người phía sau. Thời gian trực nhật và tổng vệ sinh, các bạn im lặng làm xong phần, sau đó để phần khổ nhất lại cho tôi. Hình như giáo viên chủ nhiệm cũng phát ra điều này, gọi tôi vào văn phòng hỏi xem gần đây tôi và bạn học xảy ra chuyện gì. Tôi cúi đầu, giọng oan ức : “Em cũng biết.” giáo thở dài: “Có thời gian chuyện với các bạn.” Vào buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm đến lớp cố ý về vấn đề tình bạn, với mọi người rằng có thể trở thành bạn học là duyên phận, hy vọng có thể nhìn thấy chúng tôi ở chung hài hòa với nhau. Sau khi tan học, có bạn ngang qua bên cạnh tôi, thấp giọng : “Có bản lĩnh, còn có thể mách lẻo”, tôi trầm mặc. Tối hôm đó, lúc ăn cơm mẹ hỏi tôi câu, lúc tôi trả lời có cảm giác từ lâu tôi chưa từng được . Sau khi chữ, phát ra được nữa, tôi để đũa xuống về phòng mình. Trở về phòng, nhìn thấy khung ảnh đặt bàn, tôi mười tuổi, thắt bím tóc, mang đồ phong cách dân tộc, cười vui vẻ hướng về phía ống kính , hai mắt cong cong. Tôi nghĩ tới thời tiểu học, khi đó tôi phải như vậy, bởi vì tính cách hoạt bát, tôi rất được giáo viên và bạn học mến. Tôi còn là lớp phó, mỗi lần tổ chức hoạt động đều là tôi lên bục làm chủ trì.

      Tôi cũng được mọi người hâm mộ, từng nồng nhiệt và rực rỡ. Khi đó trong lớp học cũng có bạn nữ quái gở, chúng tôi cùng chơi cùng bạn đó, thậm chí có lúc còn coi thường bạn ấy, tôi chưa từng nghĩ rằng tôi cũng trở thành người như vậy.

      Tôi tìm được cuốn sổ ghi chép tiểu học trong ngăn kéo. vài người bạn tốt của tôi học ởcác trường trung học khác nhau, lúc vừa bắt đầu chuyển cấp chúng tôi thường gọi điện tán gẫu, rằng nhớ nhau, dần dần sau đó liên hệ ngày càng ít.

      Cú điện thoại đầu tiên vừa thông, tôi vừa sốt sắng vừa thấp thỏm “Alo” tiếng, đối phương cười khách sáo hỏi tôi có chuyện gì. Tôi lập tức nghẹn lời, biết phải gì cả, tìm cớ lung tung, hỏi ấy năm nay có mở buổi họp mặt , ấy thờ ơ : “Tùy , cũng cần thiết.”

      Tôi “Ừ” tiếng, sau đó cúp điện thoại. Tôi hít sau hơi gọi cú điện thoại thứ hai, người bạn nhận máy rất vui vẻ : “Là cậu à, lâu gặp” tôi “Đúng vậy” sau đó ngại ngùng “Có chút nhớ cậu.” đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên yên tĩnh lại, sau khi dừng và giây, ấy nhàng : “Tớ cũng rất nhớ cậu, đúng rồi, đề thi lần trước cậu đúng thứ bao nhiêu? Tớ thi ngu, xếp hạng toàn thành phố mới vào được top năm mươi…” Tôi nắm chặt điện thoại nghe ấy lâu, sau đó ngại ngùng : “Các cậu là trường trung học trọng điểm, đương nhiên gióng với lúc trước, cứ như vậy nhé, lần sau tán gẫu.” Tôi do dự rất lâu vẫn gọi cú điện thoại thứ ba, trong lúc đợi điện thoại, tôi cầu khắn trong lòng: bát máy, bắt máy… Sau khi nghe được tiếng người phụ nữ trung niên “Alo” như trút được gánh nặng rồi tắt điện thoại. Buổi tối ngày hôm đó, tôi co rúc ở góc giường mất ngủ đêm. Tôi nghĩ hay đây chính là đánh đổi để trưởng thành như trong sách viết. Tôi mất vui mừng, trở nên đơn mẫn cảm, dè dặt lấy lòng thế giới này.

      Tôi bắt đầu giống như bị bệnh theo thói quen tìm kiếm người bị bỏ quên trong đám đông, nếu như tìm ra tôi cảm thấy thoải mái an ủi mình: đây, mình cũng phải quá gây chú ý, bạn bên kia cũng như vậy. Nếu như tôi phát ra mọi người xung quanh ai cũng có bạn, cảm thấy hoảng sợ, cảm thấy tất cả mọi người đều cười nhạo tôi, đều giọng thầm : các cậu xem kìa, ta đến người bạn cũng có, haha.

      Thành tích học tập của tôi bắt đầu sụt giảm nghiêm trọng, ràng tôi đều liều mạng học tập, nhưng khi trả bài thi, mặt giấy đều là màu đỏ.

      Tôi cảm thấy muốn điên rồi.

      Mỗi ngày mở mắt ra, vừa nghĩ tới hôm nay phải học, tâm tình tôi lập tức trở nên nặng nề, sợ trường học, đối với tôi mà , nơi đó phải trường học, mà là địa ngục.

      Có ai cứu tôi ?

      Có ai có thể cho tôi biết, cuộc sống như thế đến khi nào mới là kết thúc? Hay là, có kết thúc?

      Khó chịu nhất là, có lần đến kỳ sinh lý, tôi lại ngồi sát tường, vì vậy mỗi tiết học tôi phải đều phải nhà vệ sinh, mỗi lần bạn cùng bàn nghiêng người để tôi ra làm cho ấy khó chiu, hay dùng lượng mà tôi có thể nghe được : “Lắm chuyện quá, phiền chết.”

      Tôi cắn môi gì. Ngày hôm sau tôi chịu đựng cơn đau bụng, buổi hề rời khỏi chỗ ngồi. Cuối cùng khi tan học, cả lớp đứng lên cúi chào giáo viên, “Tạm biệt thầy”, khi giáo viên rời khỏi phòng học, lập tức các bạn bùng nổ trận cười lớn.

      Rất nhiều bạn học đều nhìn tôi, chỉ vào tôi, cười nhạo tôi.

      Tôi biết chuyện gì xảy ra, lại mơ hồkhó chịu, cảm giác giống như mình là chú khỉ xiếc đường. Sau đó bạn cùng bàn dùng giọng điệu căm ghét : “Ghế đều bị cậu làm dơ, buồn nôn.”

      hồi lâu sau tôi cũng hiểu mọi người cười điều gì, bởi vì mùa hạ nên tôi mang quần bò màu nhạt, giây phút đó tôi hận thể từ cửa sổ nhảy xuống.

      chỉ có các bạn nam cười tôi, các bạn nữ cũng cười, tôi rất muốn hỏi các ấy rằng điều này có gì buồn cười? Đều là con với nhau, sao các bạn lại thể thông cảm?

      biết qua bao lâu, mọi người trong lớp cũng chậm rãi về, chỉ còn lại tôi và bạn cùng bàn, ấy cố ý chậm rãi cầm lấy cặp sách. Tôi vẫn chôn đầu mình trong cánh tay, trong gian mà tôi tự xây dựng, tối tăm và yên lặng.

      Cuối cùng ấy cũng rời .

      Tôi đứng lên tìm cái khăn lau phía cuối phòng học, vào nhà vệ sinh thấm nước, lau khô ghế, sau đó thả dây lưng cặp sách tới mức thấp nhất, như vậy cặp sách có thể che mông tôi lại. Tôi cúi đầu rời khỏi trường học.

      Vào lúc tôi dùng khăn lau ghế, tôi khóc. Ngày hôm sau, tôi muốn học chút nào, thậm chí tôi còn quỳ xuống cầu xin bố mẹ chuyển trường. Bọn họ hỏi tôi tại sao, tôi biết giải thích gì, chỉ có thể trả lời là trải qua những chuyện cui. Bốmẹ đều cảm thấy tôi cố tình gây , với tôi: “Thế giới này phải chỉ vây quanh mình con, con vui muốn chuyển trường, đừng tự cho là đúng.” Cuối cùng tôi mang cặp sách học. Tôi như xác chết di động, quan tâm tới xung quanh. Nhưng là, cậu có biết tại sao tôi viết lá thư này ? Bởi vì vào ngày trời mưa, tôi học muộn, tới chỗ ngồi tôi phát ra chỗ tôi vị văng đầy mực đỏ, tất cả mọi người vờ như có chuyện gì, vùi đầu làm bài tập. Tôi biết là ai làm, tôi cảm thấy xót xa, tuyệt vọng. Tôi lau khô mực bằng giấy, ra tôi biết tất cả mọi người đều lén nhìn tôi. Sau khi tan lớp, tôi tìm giáo viên chủ nhiệm, hỏi tôi: “Em có chuyện gì vậy.” tôi lắc đầu có chuyện gì ạ, em chỉ muốn chuyện với .” lấy mắt kính xuống, có chút kiên nhẫn : “ chuyện với các bạn học làm chuyện kia, em cũng phải chú ý lại chính mình, mình em, khiến cho lớp hỗn loạn.” Tôi cúi đầu rời khỏi văn phòng. Trở lại phòng học, biết tôi lấy dũng khí từ đâu hỏi bạn cùng bàn: “Rốt cuộc là tớ làm gì đắc tội các cậu?” ấy sửng sốt suy nghĩ lâu, lạnh nhạt : “Lúc khai giảng, Tiểu Y mời cậu tới dự sinh nhật, cậu lại mang đồng phục học sinh tới khiến cho chúng tới mất mặt.” Tôi nhớ ra rồi, ngày đó, lúc ra khỏi nhà tôi theo thói quen mang đồng phục, nhìn thấy mọi người đều mang đồ bình thường tôi cũng có chút lúng túng, nhưng lại nghĩ có chuyện gì. Tôi nhìn vào đôi mặt bạn cùng bàn và cười. Ngày đó sau khi kết thúc lớp tự học, tôi về nhà mình, đèn đường từng cái bật sáng lên, kéo cái bóng của tôi ra lâu, bầu trời đêm còn có mấy vì sao. Tôi cảm thấy rất độc. Nhưng là giống như độc như vậy.

      Reply from: Tôi của mười năm sau:

      Mọi người sinh ra đều bình đẳng. Khi cậu bị bắt nạt và chế giễu, điều cậu phải làm là thỏa hiệp và chịu đựng. Cậu nên đứng dậy và chống cự. Cậu nên với những người làm tổn thương cậu rằng: Tôi ngay thẳng, tôi có gì phải lo sợ. Tôi xin lỗi vì phải rất nhiều năm sau tôi mới dần hiểu những điều này. Sau khi kết thúc kỳ thi, cậu chỉ thi đậu vào trường phổ thông hạng hai, nhưng cậu rất vui vẻ. Cậu chọn trường học rất xa nhà, nơi này có ai nhận ra cậu. Cậu may mắn có hai người bạn tốt, sau đó khi chia lớp tự nhiên và văn học, rồi thi đại học đều tách rời cậu. Cậu học trường sư phạm, tốt nghiệp đại học, cậu trở lại quê hương trở thành giáo, hai năm sau, cậu trở thành tôi.

      Lớp học năm nào cũng xảy ra chuyện như vậy, có người bị lập trong tập thể. Người bị lập có nam, có nữ, cao thấp mập ốm, chúng thể giải thích được nguyên nhân ghét bỏ người hoặc là thực ra có nguyên nhân.

      Tôi phát , thực ra thời kỳ trưởng thành là thời gian tàn nhẫn nhất. Chúng làm tổn thương người cần sử dụng vũ lực hay ngôn ngữ, cử động của cơ thể hay thậm chí là ánh mắt, có thể gây ra tổn thương về tinh thần cho người khác, nghiêm trọng hơn, nó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác.

      Điều đáng sợ nhất là chúng biết điều đó. Chúng biết mình làm sai những gì, chúng hề che giấu nội tâm. Vì vậy, tôi chọn trở thành giáo viên, tôi biết rằng tôi thể thay đổi giai đoạn trưởng thành như vậy bằng sức của mình nhưng có số điều tôi có thể làm. Tôi có thể ở bên những đứa trẻ bị tổn thương, khi chúng cảm thấy đơn, tuyệt vọng, tự chối bỏ bản thân mình, hãy với chúng: Bạn phải bản thân mình, bạn là nhất.

      Thông qua tuổi trẻ mỏng manh của chúng, tôi giống như thấy được cậu mười năm trước. Nhìn thấy cậu mình trong trường, mang tai nghe ngẩng đầu ngăn nước mắt rơi, tự lại trong lòng: có chuyện gì, thể gục ngã.

      Cậu biết ? độc cũng phải là chuyện đáng xấu hổ.

      ai có thể cầu cậu quen với độc và tận hưởng độc, nhưng khi cậu lớn lên, cậu hiểu rằng mọi tâm hồn độc lập và mạnh mẽ đều thực độc

      Loại độc này là cao quý mà kiêu ngạo, nó có sức mạnh có thể được phun trào, khắc hoạ vẻ đẹp tinh thần.

      Nó uyển chuyển nhảy múa trong bóng tối.

      LÁ THƯ THỨ MƯỜI HAI

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI BA

      Mother : Mẹ

      Những năm này có mệt mỏi lắm hay , sức khỏe cũng còn được như trước. Tôi trước, rồi có ngày chúng ta gặp lại nhau.

      From: Đậu MM, 15 tuổi

      To: Tôi của mười năm sau

      Chắc bạn cũng biết tại sao tôi viết bức thư này cho bạn nhỉ? Hôm nay, tôi vừa rời khỏi tang lễ của mẹ. Mấy ngày này, mỗi ngày tôi đều ngừng khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới mẹ, tôi liền khống chế nổi nước mắt, khóc đến mức não thiếu dưỡng khí, trước mắt biến thành màu đen, tưởng chừng như sắp ngất. Tôi từng có suy nghĩ rằng, chẳng lẽ tôi khóc đến chết? Tôi biết bản thân mình thể gục ngã được nữa, vậy nên tôi ngồi lại, tâm cùng mẹ lần cuối cùng.

      Mẹ rồi, vào buổi tối, phải đến khuya ba mới về nhà, người toàn mùi rượu. Tôi xuống bếp nấu cho ông môt bát mì. Vì trong mùa hè, trong phòng bếp rất bí bách, vừa mới vào được vài phút, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi lục tung phòng bếp lên để tìm trứng gà, mì sợi, gia vị. Đến khi múc bát mì ra ngoài, hơi nóng từ chiếc bát bay lên làm mắt tôi cay xè, khiến tôi nhịn được mà bật khóc.

      Tôi cùng ba chưa bao giờ xuống bếp, mỗi ngày ba bữa đều là do mẹ nấu. Tôi thể tưởng tượng được, mỗi ngày trừ lúc làm, mẹ còn phải chợ, nấu cơm, dọn dẹp, làm việc nhà,… Chẳng lẽ mỗi ngày của mẹ có 48 tiếng sao?

      Mỗi ngày tôi đều phải học bài đến khuya, lúc đó, mẹ đều đợi đến khi tôi làm xong bài mới chịu ngủ. Nhưng sáng sớm 6 giờ mẹ thức dậy, chuẩn bị bữa sáng cho tôi và bố. Lúc ấy tôi còn chê bai tại sao mỗi ngày đều phải ăn màn thầu, bánh bao, là bánh quẩy với sữa đậu nành, chút mới mẻ cũng có. Có lần, tôi bực mình muốn ăn, mẹ còn nhẫn nại, hiền lành hỏi tôi buổi sáng muốn ăn gì, nhưng tôi nghĩ rất lâu cũng biết nên ăn gì, bởi các lựa chọn cho bữa sáng vốn cũng đa dạng.

      Mẹ rất vất vả, mẹ rất mệt, những chuyện này, trước đây tôi cũng có nghĩ tới, nhưng cũng chỉ có những lúc nhớ ra, tôi mới chạy đến giúp mẹ vỗ lưng, bóp vai. Cũng có lúc tôi cảm thấy xấu hổ, dự định ngày hôm sau tự mình giặt quần áo, muốn ngoan ngoãn giúp mẹ làm việc nhà, để mẹ cần bận tâm, muốn cùng mẹ bộ ở dưới sân, tâm với mẹ. Nhưng những ý nghĩ đó đều thể kiên trì được, sau khi cảm giác mới lạ qua , tất cả mọi thứ lại quay về với trạng thái cũ, tôi lại dùng thái độ đương nhiên để hưởng thụ chăm sóc tận tình của mẹ.

      số việc, dám nghĩ quá nhiều, vì dù có nuối tiếc như thế nào, mọi chuyện cũng chẳng thể đổi thay.

      Dù luôn miệng : “Mẹ, con mẹ”, luôn suy nghĩ rằng: “Chờ sau này, khi con lớn lên, con cố gắng kiếm tiền để báo hiếu cho mẹ.” Thế nhưng, những câu này đều chỉ là giả dối.

      Luôn mang trong mình ý nghĩ rằng: “Sau này con chăm sóc cho mẹ tốt”, ra chỉ để làm an lòng bản thân, khiến ta có thể yên tâm mà hưởng thụ những chuyện mà mẹ làm cho mình.

      Măng mọc tre già, con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ, nhưng cha mẹ lại thể đợi… tại, tôi xem như nhìn thấu rồi, con cái cuối cùng cũng chẳng thể nghĩ được xa đến như vậy.

      Khi mẹ rời , tôi khóc đến mức tưởng như ngất sao chứ? ra tôi khóc vì tôi nhận ra được rằng, mình thể rời xa mẹ, đó chỉ là thói quen có mẹ trong cuộc sống hàng ngày, người luôn vì tôi mà làm tất cả mọi thứ mà thôi.

      Tôi tự phân tích chính mình cách rành mạch, tự mình bày ra ích kỷ của mình, chỉ có căm ghét chính bản thân mình và thất vọng với bản thân mới có thể khiến tôi nguôi ngoai chút. Bởi vì tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, , rất đau. Vì để lương tâm mình dễ chịu, tôi chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào những việc mà mẹ làm vì tôi.

      Đều là mình mẹ ôm tấm chăn dày phơi nắng, cũng là mẹ mình ngồi sửa bồn cầu và những chiếc bóng đèn hỏng. Ở trong nhà, đến những con gián, con chuột cũng đều do mẹ xử lý, quần áo của tôi và ba cũng là do mẹ mua cho, mối quan hệ với hàng xóm láng giềng, họ hàng gần xa cũng là do mẹ vun vén, cơm thừa hàng ngày cũng để cho mẹ phải ăn…

      Ai cũng mẹ của tôi vô cùng vĩ đại, tôi thể tưởng tượng được, trong thân thể gầy yếu ấy rốt cuộc chứa đựng nguồn sức mạnh lớn đến thế nào, sao có thể làm nhiều chuyện như vậy. Từ khi trở thành mẹ, hầu như bà có thời gian để nghỉ ngơi. Tại sao người mẹ vĩ đại như vậy, lại đứa con lười biếng và ích kỷ như tôi? Tại sao mẹ lại là mẹ của tôi, nếu như bà đứa con như tôi, có phải cả đời này của mẹ thanh nhàn hơn nhiều ?

      Tôi vẫn còn nhớ, mỗi khi kì nghỉ hè đến, hàng ngày, tôi đều ngồi chăm chú trước máy vi tính, sưu tầm các đoạn video của thần tượng, cùng người xa lạ cãi nhau các diễn đàn. Mỗi ngày mẹ đều hỏi liệu tôi có thể cùng bà dạo phố chút , tôi đều bình tĩnh mà từ chối mẹ: “Để lần sau , bây giờ con bận.”

      Có khi mẹ tình cờ nhìn thấy bộ quần áo mà trước đây mình từng mặc qua, liền vô cùng vui vẻ tới hỏi tôi: “Mẹ mặc bộ này có đẹp ?”, tôi thuận miệng trả lời: “Mẹ lớn tuổi như thế rồi, lại còn mặc quần áo sặc sỡ thế nữa, da cũng nhăn nheo hết lại rồi.” Tôi trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng, chính là tôi trộm mất thời gian của mẹ. Mẹ cũng từng xinh đẹp, rạng rỡ, vui vẻ, nhưng tất cả những điều này, đều bị tôi lấy mất.

      Tôi còn nhớ, ước mơ của mẹ chính là có thể Cáp Nhĩ Tân lần, bà vốn là người phương Nam, vậy nên trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy tuyết mùa đông. Mỗi lần TV phát tin về lễ hội băng ở Cáp Nhĩ Tân, mẹ đều vô cùng nghiêm túc ngồi xem, muốn bỏ qua bất kì hình ảnh nào, vừa chuyện cho tôi biết, tượng băng nơi đó đẹp tới cỡ nào. Thế nhưng, hàng năm, đến mùa đông, vì sợ lạnh, nên tôi tìm ra đủ loại lý do “Vé máy bay quá đắt”, “ có thời gian”, “Quá xa”, đẩy chuyến sang mùa đông năm sau.

      Tại sao tôi lại có tư cách để xóa giấc mơ kia của mẹ cơ chứ? Mãi cho đến khi bà rời xa thế này, tôi cũng chưa lần dẫn bà ăn bữa cơm tây, xem bộ phim điện ảnh. Mẹ vì tai nạn xe cộ mà mất. Ngày đó là Chủ nhật, tôi vẫn luôn nằm lì ở nhà, đột nhiên lại muốn ăn thịt quay, mẹ liền ra ngoài để mua cho tôi. Trước khi ra cửa, mẹ còn hỏi xem liệu tôi có muốn cùng bà , tôi trả lời qua loa “Con chưa gội đầu, muốn ra ngoài”. Từ đó, mẹ tôi cũng trở về nữa. Có lẽ là ông trời trừng phạt tôi, vậy nên mới đưa mẹ tôi mất. Tại sao tôi lại cùng bà ra ngoài cơ chứ? Nếu như tôi với bà, chuyện này nhất định xảy ra.

      Thế nhưng, lúc này, những lời này còn ý nghĩa gì chứ? Dù bây giờ tôi có khổ sở, cầu xin ông trời đổi tất cả mọi thứ của tôi để đưa mẹ quay về, cũng thể làm gì nữa, vì vào buổi hoàng hôn hôm ấy, tôi lựa chọn cùng mẹ mình.

      Tôi nhớ đến khi mình còn bé, có lần tôi bị ốm, buổi tối hôm đó trời mưa to tầm tã, gọi được xe, là mẹ liều mình cõng tôi, từng bước từng bước đạp qua các vũng nước để đến bệnh viện. Lúc ấy, trong bệnh viện còn giường, tôi ngồi ở ghế để truyền nước, truyền dịch, sau đó gối đầu lên đùi mẹ ngủ thiếp , mẹ tôi ngồi im, giữ nguyên tư thế đó, dám nhúc nhích,

      Tôi mới là người bị ốm, thế nhưng, mẹ lại là người đau lòng đến nức nở.

      Nhưng đến khi bà bị bệnh, dù biết rằng mẹ ốm, nhưng tôi chẳng hề sốt ruột, chỉ thuận miệng hỏi bà, có nghiêm trọng , có cần bệnh viện .

      Trong mắt tôi, bà là người phụ nữ vạn năng, làm được, vĩnh viễn ngã xuống. Thế nhưng, tôi lại quên mất rằng, bà cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, bà cũng đau lòng, cũng khổ sở, cũng ao ước muốn có người quan tâm.

      Sức khỏe tôi từ tốt, hàn khí nặng, mẹ luôn cảm thấy rất có lỗi với tôi. Bởi vì trong thời gian mang thai, gia đình tôi quá nghèo, ba mẹ tôi lại ở hai nơi khác nhau nên chưa từng được bồi bổ gì cả, hoa quả, trứng gà cũng có, vậy nên lúc tôi sinh ra, cả người nổi đầy những mụn nhọt màu đỏ. Sau lần lỡ miệng, tôi mới biết, lúc đó là mình mẹ cắn răng hơn nửa thành phố đến bệnh viện để sinh tôi. Sau khi sinh tôi ra, mẹ lại bắt đầu làm việc ngừng nghỉ, buổi sáng làm, buổi tối dỗ tôi ngủ, bận rộn đến mức có thời gian nghỉ ngơi. Mẹ chăm tôi đến béo mập, thế nhưng, chỉ sau năm khi sinh tôi, mẹ gầy mất 30 cân *.

      * 1 cân của Trung Quốc = ½ kg

      Tôi thể tưởng tượng nổi sao mẹ có thể tiếp tục kiên trì.

      ngày trời mưa, mẹ bị phong thấp, đau đến mức thể lại được, khi tôi nhìn thấy, mẹ giả bộ như có chuyện gì, nhìn tôi cười cười, chỉ là bệnh cũ thôi, sao cả. Mẹ còn dặn tôi rằng, sau này khi hết hôn, sinh con nhất định phải ở cữ cho tốt, đừng để như mẹ, lưu lại mầm bệnh. Tôi khi ấy chẳng hề để ý, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa : “Sau này có mẹ chăm sóc con là được rồi.” Mẹ cười : “Nhỡ lúc đấy mẹ mất rồi sao?” Tôi chưa từng nghĩ rằng, ngày như thế, mẹ rồi. Hy vọng khi mẹ ở thiên đường, có tôi cản trở, có thể tới Cáp Nhĩ Tân, ngắm nhìn thế giới băng tuyết lộng lẫy mà mẹ luôn ao ước, được mặc những bộ quần áo đẹp, cười vui vẻ. Tôi căm ghét chính bản thân mình, vĩnh viễn cũng tha thứ cho mình.

      Reply from: Tôi của mười năm sau

      Tôi tìm bức thư này trong giá sách để báo tin, tôi muốn bạn biết rằng, hôm nay, tôi trở thành người mẹ.

      biết có phải do ý trời hay , mà đứa bé này sinh ra vào đúng ngày giỗ tròn 10 năm của mẹ tôi. Ngày này mười năm trước, tôi mất mẹ, thế nhưng, mười năm sau, cũng vào ngày đó, tôi trở thành người mẹ. Tạm biệt người tôi nhất, chào mừng người tôi nhất, có lẽ đây chính là vòng tuần hoàn của cuộc sống, luôn xoay chuyển, có người có người đến.

      Vài năm gần đây, tôi chưa bao giờ được gặp mẹ trong mơ cả. Mấy năm đầu tôi từng khóc với bà ngoại vì chuyện này, hỏi bà liệu có phải do mẹ hận tôi nên muốn thấy tôi . Nhưng bà ngoại lại với tôi rằng, đó là bởi vì mẹ muốn khiến tôi đau lòng.

      Phải mất vài năm tôi mới có thể quen được với chuyện mẹ ra . Những năm đầu, tôi cùng với cha đều rất vất vả, cân bằng trong gia đình bỗng mất , hơi thở của mẹ vẫn hữu trong từng ngóc ngách của căn nhà.

      Tôi thể kiềm nén được nhớ nhung của mình với bà, bởi trong cuộc sống đơn giản của tôi, mẹ luôn là người bên cạnh tôi, yên lặng chăm sóc tôi.

      Mỗi lần nhìn thấy mẹ của người khác, tôi đều cảm thấy đau khổ đến muốn khóc. Những năm trước, tôi hề biết đau lòng là gì, tôi được mẹ thương, đùm bọc, được mẹ coi là bảo bối , tôi có tư cách đểthấy bất hạnh.

      Có những khi xem phim truyền hình hay đọc tiểu thuyết, trong đó nhân vật, vì muốn cứu sống người chết mà bất chấp sử dụng các thủ đoạn tà đạo, những người khác đều cười, nhân vật đó qua ngu ngốc. Nhưng tôi có thể hiểu được cảm giác ấy, cái cảm giác mà tiếc bất cứ gì, chỉ mong họ có thể sống lại, để họ lại lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời.

      Vào ngày tôi kết hôn, chồng tôi dập dầu, quỳ xuống trước bàn thờ của mẹ, gọi bà tiếng “mẹ”, sau đó nghiêm túc thề rằng, luôn đợi tôi, dù có chết cũng thay đổi. Vào khoảnh khắc đó, tôi thể kiềm nén nổi nước mắt. Đây chính là cuộc sống, dù có trải qua bao khó khăn, đau thương, cuối cùng vẫn có thể gặp được ánh mặt trời sáng lạn kia.

      Bạn mình xứng có được tình của mẹ, hiểu tại sao mẹ vẫn luôn bao dung, chăm sóc hết lòng. Mãi đến khi tôi trở thành người mẹ, nhìn đứa con bé bỏng nằm ở ngực mình, híp mắt cười, tôi mới có thể trả lời được câu hỏi này. ra, chỉ cần nhìn thấy con được sống hạnh phúc, khiến mẹ vui vẻ và hạnh phúc hơn cả có được vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý đời.

      Bạn chẳng cần làm gì cả, chính tồn tại của bạn khiến mẹ cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi. Dù người ngoài có gì, hay đến chính bản thân bạn cũng thấy mình xứng đáng, đó là bất công, nhưng chỉ cần mẹ cảm thấy hạnh phúc, vậy là đủ rồi. Tình của mẹ dành cho tôi, có lẽ, chỉ có khi đến hết cuộc đời, tôi mới có thể thấu hiểu toàn bộ.

      Nỗi đau duy nhất trong đời tôi, vẫn là buổi hoàng hôn ngày ấy, khi mẹ rời khỏi nhà, ngoảnh đầu lại, nhìn tôi mong chờ, gọi tên thân mật của tôi, hỏi tôi có muốn cùng bà . Tôi lắc đầu, rằng . Vì tôi còn ngẩng đầu lên nhìn bà, vậy nên tôi vĩnh viễn hiểu được, nỗi thất vọng của mẹ khi bà rời xa nhân thế. Nếu như có kiếp sau tốt, kiếp sau, tôi nhất định phải cho mẹ biết rằng, con mẹ.

      LÁ THƯ THỨ MƯỜI BA

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI BỐN

      Normal: Bình Thường

      Khi thế giới đẩy ngã tôi, tôi vẫn luôn hướng về khúc khải hoàn

      From: Hoa Hoa, 15 tuổi

      To: Tôi của mười năm sau

      Liệu tương lai của chúng ta có tươi đẹp ? Hôm nay, khi ngồi tán chuyện cùng bạn bè, họ hỏi tôi câu: “Nếu có thể quay ngược lại thời gian, vậy cậu muốn quay lại lúc nào?” Tôi cười , trả lời: “Cuộc sống như bây giờ là tốt nhất, tớ hoàn toàn muốn quay trở về quá khứ.” Sau khi về đến nhà, tôi vẫn nhớ đến cuộc đối thoại này, vậy nên tôi viết cho chính bản thân mình bức thư. Tôi là kiểu người chết vì sĩ diện. Nếu thời gian có thể quay lại, tôi liền nghĩ về năm mười tuổi, khi mà ba mẹ ly hôn. Vài năm nay tôi vẫn luôn vô cùng hối hận, ra, vào lúc ấy, tôi có thể ngăn cản bọn họ ly hôn. Nhưng bởi vì từ tôi sợ ba, ông là người hề có lòng kiên nhẫn, mà tôi hay phản ứng chậm chạp cho nên thường xuyên bị đánh. Điều đó khiến tôi lớn lên, trở thành con người vô cùng nhạy cảm và yếu đuối. Năm đó, khi tôi biết ba phải , rời xa mẹ con tôi, tôi hề cảm thấy đau khổ, mà chỉ thấy may mắn.

      Thế nhưng, cũng chính là trong khoảng thời gian này, cuộc sống của tôi và mẹ vô cùng khổ cực. Mẹ vì phải nuôi tôi khôn lớn phải rất vất vả, đổi nhiều nhiều công việc, đến khi kiếm đủ tiền rồi lại bị người bạn tốt nhất lừa mất trắng tay. Người dì đó thường xuyên giúp đỡ cho hai mẹ con tôi, trong nhà cũng rất giàu có, chồng ở bên ngoài buôn bán chứng khoán. ấy với mẹ tôi rằng có cơ hội đầu tư lớn, được chia phần trăm hoa hồng rất cao, khiến mẹ vì tin tưởng mà đưa hết toàn bộ tiền cho ấy, mong rằng sau thời gian có thể kiếm đủ tiền cho tôi học đại học và để dành làm của hồi môn.

      Mẹ tôi còn kéo ít bạn bè, đồng nghiệp đến tham gia cùng, cũng vay mượn họ hàng món tiền lớn. Thế rồi, cuối cùng, người kia cầm tiền và cao chạy xa bay, đến giờ vẫn có tung tích.

      Gánh nặng về số tiền 20 vạn khổng lồ luôn đè nặng lồng ngực mẹ tôi, đến lúc ấy, tôi mới tin rằng, có những người sầu bạc cả tóc chỉ trong đêm.

      Từ đó về sau, mẹ tôi liền mắc bệnh trầm cảm. Mỗi buổi tối về nhà, tôi đều thấy dì, dượng, hoặc là cậu chạy tới nấu cơm cho tôi, suốt thời gian dài, tôi hề nhìn thấy mẹ mình. Thỉnh thoảng mẹ trở về nhà nhưng vào phòng mà chỉ ngồi, nằm ở sô pha, chưa bao giờ bật đèn.

      Vào buổi sáng, khi đó vẫn còn rất sớm, trời vẫn tối mù mịt, mẹ gọi tôi thức dậy, móc hết mấy chục đồng từ trong ví ra đưa cho tôi, sau đó đọc đọc lại số điện thoại của ba, ông ngoại, cậu, chú cho tôi nghe. Sau đó, bà : “Nếu con cần gì, hay xảy ra vấn đề gì tìm ba con. Con phải chăm sóc bản thân tốt.”

      Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra ra khỏi cửa.

      Tôi sợ tới mức biết phải làm gì, lúc ấy, tôi vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cảm thấy khó chịu, lòng tôi như quặn thắt lại, tôi cảm nhận được rằng có chuyện chẳng lành sắp đến. Vào khuya hôm ấy, cậu mợ và mọi người đưa mẹ tôi về nhà, cũng cho tôi biết xảy ra chuyện gì.

      Qua vài ngày, tôi mới phát được bức di thư mà mẹ để bàn.

      Vào ban ngày, tôi cùng với những bạn nữ bên cạnh hoàn toàn chẳng có gì khác nhau, tất cả mọi người đều có diện mạo bình thường như vậy, bên oán trách thầy giáo, bên lại bàn tán về hoa khôi ở lớp bên cạnh. Nhưng, tôi vẫn cảm thấy mình khác biệt hoàn toàn so với họ.

      Tôi luôn khao khát được trở nên bình thường giống họ.

      Tôi vẫn còn nhớ rằng, vào lúc mà bệnh trầm cảm của mẹ trở nặng, vì có khả năng để chăm sóc cho tôi, có buổi tối, khi tôi chuẩn bị ngủ, ba tới nhà, muốn đưa tôi , để tôi đến ở nhà mới của ông. Lúc đó, ông tái hôn được khoảng thời gian khá dài. Vợ mới của ông ấy muốn gặp tôi, điều này tôi có thể hiểu được.

      Buổi tối hôm đó, tôi cùng ba về nhà ông, ngủ ở đó đêm. Ngày hôm sau, vợ mới của ba đến tìm ông, làm náo loạn cả lên, cố tình cãi nhau to với ông trước mặt tôi, để tôi nghe thấy ràng. Vì thế tôi lại bị đuổi về nhà mẹ.

      Chỉ qua buổi tối, tôi cảm thấy bản thân mình như chìm sâu trong tuyệt vọng, dù có bao nhiêu tình cũng thể làm tôi đứng dậy được.

      Tôi vẫn nghĩ ba thương mình, sau đó mới biết được, khi ông , ông mang theo toàn bộ ảnh của tôi. Bởi vì thời niên thiếu có ba làm bạn, tôi vẫn luôn khao khát nhận được che chở, thế nhưng lại biết cách giao tiếp với các bạn nam xung quanh.

      Nếu năm mười tuổi khi ấy, tôi có thể dũng cảm chút, có thể thân thiết với ba hơn, ngăn ba mẹ ly hôn, vậy tôi gia đình đầy đủ, luôn bên cạnh làm bạn với tôi đến khi trưởng thành. Nếu như vậy, có lẽ tôi trở thành người lạc quan, sáng sủa, có nhân cách hoàn thiện hơn chăng?

      Mẹ cũng bị lừa nhiều tiền như vậy, cùng đường phải tự sát. Mà cuộc sống của tôi, cũng thê thảm đến vậy.

      Mấy năm nay, mẹ luôn vội vã, bận rộn, dù ở chung trong mái nhà, nhưng tôi cũng thể nhìn thấy bà ấy mỗi ngày, càng quan tâm tới việc học tập của tôi. Sau khi chuyện bị lừa kia xảy ra thời gian, tôi hoàn toàn có tâm trạng để học, thành tích chỉ cần rớt xuống lần thôi, rất khó để vực lại lần nữa, chờ đến khi tôi tỉnh táo lại, muốn theo đuổi thành tích, nhưng ngay cả những lời thầy giảng, tôi cũng hiểu nữa rồi.

      Tôi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn sai lầm, ràng nếu cố gắng hơn, chừng có thể vượt lên, thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này, nhưng tôi lại luôn vì bản thân mình mà tìm lý do, mà lấy cớ… Luôn chỉ cần cho tôi thêm cơ hội nữa thôi, thế nhưng lại bằng lòng với tình hình tại mà an ủi chính mình. Tôi chính là con người như vậy.

      Tôi ghét bản thân luôn như thế.

      Thế nhưng, tôi lại càng chán ghét vận mệnh, vì sao lại đối xử với tôi dịu dàng chút?

      Reply from: Tôi của mười năm sau

      Có phải bạn cảm thấy lúc đấy mình rất khổ, đúng ?

      Bạn như vậy, tôi cũng biết phải làm sao để cho bạn rằng, đau khổ của bạn vẫn chưa kết thúc.

      Vào năm mười tám tuổi, khi tôi thi đại học thất bại, vốn thành tích tốt, nhưng lần này thực vô cùng thê thảm. Mẹ đồng ý cho tôi học lại, vì trong nhà có tiền, bà hy vọng tôi sớm làm việc, giúp đỡ đần chút gánh nặng của gia đình.

      Cuối cùng vẫn là ba gọi điện đến, ông cung cấp chi phí trong năm cho, tôi mới đăng ký học lại vào ngày cuối cùng.

      Thế nhưng, đừng vui vẻ quá sớm, đó cũng chính là năm u ám nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi. Tôi sống ở trong ký túc xá của trưởng, chỉ có 100 đồng dùng trong cả vài ngày cuối tuần, phải rất rất đói bụng mới dám mua cái bánh mì để ăn. Áp lực của việc học lại nặng đến mức đè tôi thể thở nổi, thế nhưng tôi vẫn phải lo lắng về chi phí sinh hoạt của ngày mai.

      Khi kỳ thứ 2 khai giảng, tôi thể liên lạc được với ba. Mẹ bắt tôi phải tìm ba đòi chi phí sinh hoạt, thế nhưng ông lại nghe điện thoại. Tôi ngồi xổm trước quán ăn vặt ngoài lề đường, tay nắm chặt ống nghe của buồng điện thoại công cộng, gọi hết lần này đến lần khác, mãi sau đó ông mới nghe máy. Ông lạnh lùng với tôi rằng, ông có tiền để cho tôi, sau đó, đợi tôi gì, ông dập máy.

      Có thể bọn họ quên rồi, nhưng vào mùa đông năm đó, tôi chỉ mặc hai chiếc áo len, đến cả chiếc áo khoác lông cũng có.

      Đến cuối cùng, tôi cũng thể đỗ được vào trường đại học top đầu, cũng thể tìm được công việc làm rạng danh mặt mũi.

      Vào năm tôi 19 tuổi, tôi từng thích người, đó là tình xuất phát từ trái tim tôi. Mỗi ngày, đúng 7 giờ sáng, tôi đều gọi điện để đánh thức ta dậy. Tiền lương làm thêm tháng tôi cũng dám chi cho mình đồng nào để mua thỏi son dưỡng hay tuýp kem bôi tay, mà dùng toàn bộ để mua cho ta đôi giày bóng rổ mà thích.

      Tôi tự cho là đúng mà xa hơn nửa năm trời, sau đó từ người bạn, tôi mới biết được, ta căn bản coi tôi là bạn .

      Vào năm tôi 20 tuổi, ba mẹ quay lại với nhau. Ba bị người phụ nữ kia lừa đến mức trắng tay, mất sạch tài sản, lúc đó ông mới nhận ra mẹ là người tốt nhất. Đó cũng vừa tròn 10 năm hai người họ chia tay. Mười năm này có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu đắng cay, vất vả, cuối cùng bọn họ cũng tìm được cách ở cạnh bên nhau. Nếu như có những năm tháng đó, họ cũng thể có được hạnh phúc lúc này. Trong cuộc sống, có những thứ mất rồi, chúng ta mới biết quý trọng.

      Năm nay tôi 25 tuổi, cũng từ con vịt xấu xí biến thành con thiên nga trắng, ngoại hình vẫn như trước, cũng đột nhiên nổi tiếng, giàu lên chỉ sau đêm, tính cách cũng vẫn vậy, khiến người ta thích. Nếu tôi đứng giữa đường, cũng ai quay lại nhìn tôi thêm lần.

      Có phải bạn muốn hỏi tôi, nếu cuộc sống vất vả như vậy, tại sao tôi vẫn có thể trụ vững.

      ra , nếu bạn cũng trải qua những năm tháng đó, khi quay đầu lại, bạn cảm thấy ra mọi chuyện cũng khó khăn đến thế.

      Hihi, nhiều chuyện buồn như vậy rồi, tôi có tin vui muốn chia sẻ.

      Tôi kết hôn rồi!

      Đúng vậy, tôi kết hôn cùng với người “sẵn sàng bao dung cho bất cần, luôn cảm thấy tôi là người tốt nhất thế giới, muốn dắt tay tôi , muốn cùng tôi sinh nhóc con béo trắng, sau đó tiện tay dắt nhau đến hết cuộc đời, đến khi tóc bạc trắng, hàm răng cũng còn”!

      Lễ cưới của chúng tôi cũng rất giản dị, giống như những người bạn có tiền khác, đẹp mộng ảo như ở trong thế giới phép thuật, có hoa hồng trải khắp lễ đường, có chiếc nhẫn kim cương quý giá, có đài phun nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, cũng quảng trường tràn ngập bồ câu trắng.

      Nhưng khi tôi ra ba chữ “Con đồng ý” tôi cảm thấy rằng những năm tháng đau khổ trước kia chẳng là gì cả, chỉ cần khoảnh khắc đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy cuộc sống này đáng giá.

      Tôi còn kịp khóc, thế mà những người thân, bạn bè ngồi ở dưới thay tôi khóc lớn.

      Hai người chúng tôi gom góp vào, cùng nhau mua căn nhà cũng tệ lắm. Từ nay về sau, tôi căn nhà thuộc về mình.

      có ai nửa đêm đưa tôi , có ai có tư cách đuổi tôi ra khỏi nhà. Dù biết rất khó để tạm biệt với quá khứ thảm hại trước kia, tạm biệt với bản thân hèn yếu, nhút nhát, nhưng tôi cũng học cách để dần buông tay.

      Mười năm này, có lúc tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cảm thấy cuộc sống u ám, có hy vọng, cảm giác sống tạm bợ, tựa như con rối có linh hồn, những cảm xúc đó, tuyệt vọng đó bao vây lấy tôi, tựa như muốn bóp nghẹt tôi. Những lúc như vậy, tôi liền suy nghĩ đến những người vẫn luôn tôi.

      Tuy rằng tôi chỉ là con người rất bình thường, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn đến bên cạnh tôi, vậy nhất định là tôi vẫn có giá trị.

      thế giới có 7 tỉ người, phần lớn trong số đấy là những người bình thường giống như tôi. Cả đời chúng tôi làm được việc gì to tát, lớn lao, học bạ lấp lánh, công việc rạng rỡ phong quang, chưa từng đến nhiều nơi, cũng được xinh đẹp, thông mình như vậy, cũng quá am hiểu lĩnh vực nào đấy. Nhưng chúng tôi vẫn luôn chăm chỉ, cần cù, thà làm việc, sinh hoạt, nỗ lực mỉm cười, nỗ lực giảm béo, nỗ lực học tập để tự làm cho mình kiểu tóc đẹp, nỗ lực làm việc để tự mua cho bản thân chiếc váy đẹp.

      Mỗi cuối tuần, tôi làm cho người mình bữa cơm ngon lành, đợi về, với câu, vất vả rồi. Tôi vẫn luôn hy vọng, hy vọng rằng tương lai càng ngày càng tốt đẹp hơn. Có thể tương lai tốt nhất mà tôi có được, trong mắt những người khác vốn đáng để nhắc tới, họ có thể dễ dàng có được, nhưng điều đó liên quan gì tới tôi chứ? Tôi cảm thấy nó tốt, vậy đó chính là điều tốt, tương lai đó thuộc về tôi, ai cũng thể cướp mất. Nhiều năm qua, tôi khao khát nó đến mòn mỏi, bây giờ nên để cho người khác mong ước cuộc sống của tôi.

      Tôi cảm thấy khi Thượng đế quyết định vận mệnh của chúng ta, đặt ra 100 cánh cửa, trong đó 50 cánh cửa đầu là khổ đau, 50 cánh cửa sau là hạnh phúc, thuận theo tự nhiên, tự do kết nối. Có lẽ do vận may của tôi được tốt lắm, nên con đường đó, tôi vẫn luôn mở những cánh cửa đau khổ kia. Nhưng cũng chính vì vậy, lại càng thể bỏ cuộc, đừng quên rằng, còn sót lại 50 cánh cửa hạnh phúc, ấm áp. Niềm hạnh phúc đó chỉ bé vậy thôi, đáng để khoe khoang, nhưng đó cũng chính là niềm vui chỉ thuộc về tôi mà thôi. cuộc sống bình thường, công việc bình thường, những rắc rối hàng ngày, và hạnh phúc giản đơn. Phải biết tự bản thân mình, hãy luôn nở nụ cười, bởi khó khăn rồi cũng qua , tương lai tốt đẹp hơn.

      LÁ THƯ THỨ MƯỜI BỐN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :