1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế Giới Tôi Từng Đối Địch( Lục Diệc Ca)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ NĂM

      Equality: Ngang Hàng

      Em phải là gốc cây bông gòn bên cạnh , làm hình ảnh cái cây cùng đứng chung chỗ.

      From: Hi Hi, 16 tuổi, môn học thích ngữ văn, ghét nhất thể dục

      To: Tôi của mười năm sau:

      Nếu cả đời người chỉ có thể thực điều ước, bây giờ tôi muốn dùng nó. Tôi muốn có người bạn tốt cả đời bao giờ rời . Cũng phải bây giờ tôi có bạn bè, chính là, như thế nào nhỉ, tôi cảm thấy các ấy rất tốt, tôi cũng phải rất thiệt tình. Tôi biết thể xấu sau lưng người khác, tôi ngay cả mẹ cũng dám , cho nên chỉ có viết thư cho bạn.

      Trong trường học tôi qua lại với mấy người bạn, là ba bạn nữ rất có tiếng tăm. người trong nhà rất có tiền, hai người kia rất có tài hoa, hơn nữa mấy ấy còn đều rất được, chắc là cả trường ai biết các ấy. Có đôi khi cùng họ, tôi nghĩ, nhờ phúc của họ, tôi hẳn là ít nhiều có phần nổi tiếng rồi nhỉ.

      Tôi cũng biết bắt đầu trở thành bạn của họ như thế nào. Chỉ nhớ lần tiết thể dục, giáo viên cho hai người tổ luyện tập động tác, bạn trong số ba đến trước mặt tôi, cười hỏi tôi có đồng ý làm người cộng tác với ấy hay , tôi luống cuống đến mức ngay cả cũng ràng lắm. Sau đó họ làm gì thỉnh thoảng gọi tôi, rồi số lần càng ngày càng thường xuyên. Cho đến có ngày, tôi chuyện phiếm với nữ sinh bàn , ấy : “ hâm mộ cậu quá, có thể cùng các ấy trở thành bạn bè.”

      Tôi vui vẻ đến mức cảm thấy mình có thể bay lên.

      Sau đó có lần, trong những rất nhớ bánh bơ của nhà nào đó. Lúc giữa trưa tôi liền đặc biệt đạp xe đến cửa hàng gia đình kia, mặt trời đỉnh đầu lại chạy trở về, để ấy thừa lúc còn nóng ăn bánh. ấy lúc ấy rất cảm động, ôm tôi vừa bánh vừa nhảy, tôi tốt.

      Sau đó, vì sao cũng dần dần biến chất?

      Họ bắt đầu sai khiến tôi làm này làm nọ. Lần đầu tiên kịp làm bài tập tôi giúp các ấy, sau này bài tập tất cả do tôi viết; lần đầu tiên lấy đồ vật này nọ để quên trong trường học, tôi lấy về cho họ, về sau toàn bộ cặp sách đều là tôi xách; muốn ăn gì đó toàn bộ do tôi mua, chậm chút bực mình; còn chỉ trỏ cách ăn mặc của tôi, chê cười tôi vừa quê vừa có thẩm mỹ. . . Có rất nhiều chuyện như vậy.

      Nếu chúng tôi bốn người cùng nhau đến muộn, các ấy nhất định đẩy tôi lên trước chịu “cuồng phong bão táp” của giáo viên. Làm chuyện gì sai, cũng là tôi đến thay mặt các ấy viết kiểm điểm.

      Mỗi lần họ đến để cầu tôi làm điều gì đó, tôi hãnh diện và tự hào, nhưng sau khi làm những điều này, tôi rất đau khổ, vì họ căn bản chưa từng suy nghĩ đến cảm xúc của tôi.

      Mà nếu tôi có chuyện gì nhờ họ giúp đỡ nhất định bị từ chối. Có lần, kì sinh lý của tôi đau bụng ghê gớm, nhờ họ giúp tôi đến cửa hàng thuốc mua thuốc giảm đau. Họ ra sức từ chối, cái gì uống thuốc tốt, nắng to như vậy ngộ nhỡ bị cảm nắng làm sao bây giờ, cuối cùng cho tôi ly nước ấm, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi rời .

      Mấy ngày hôm trước sinh nhật tôi. Tôi lòng tràn đầy vui mừng đeo cặp sách vào trường học, tôi hồn nhiên đến mức cho rằng họ cũng có thể phân công nhau mở sinh nhật cho tôi, cho tôi bữa tiệc náo nhiệt, nhưng vẫn là nhịn được chờ mong họ mua cho tôi cái bánh ngọt xinh đẹp, tặng cho tôi những món quà sinh nhật tỉ mỉ chuẩn bị.

      Nhưng mà cái gì cũng có.

      Đối với họ mà , đó chỉ là ngày bình thường. học, trang điểm, thảo luận về các cửa hàng quần áo mới, còn có tháng sau mở các buổi biểu diễn của các ngôi sao. Tôi hôm nay buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm bên ngoài , họ lại đều có việc, ngày mai hẹn.

      Nhưng ngày mai phải là sinh nhật tôi mà.

      Tôi biết ra trong lòng họ hoàn toàn xem tôi là bạn bè. Tôi chỉ là chân chạy, làm lặt vặt. . .

      Họ luôn với tôi vài lời đùa nhìn như có tính công kích, ra tôi vui, lại còn phải làm bộ như chút nào để ý cùng nhau cười với họ, còn phải thường dùng tự ti để kéo gần khoảng cách với họ hơn.

      Tôi biết đây là vì cái gì

      theo ý nghĩa nào đó, bọn họ là những người bạn làm cho người ta kiêu ngạo. Có phải bởi vì điều này cho nên tôi hoàn toàn xứng làm bạn bè với họ hay ? Làm bạn bè cần có tư cách sao? Cần ngang sức ngang tài sao? Muốn thành bạn bè của họ, tôi cũng phải vừa xinh đẹp vừa có tiền sao?

      Tôi cũng phải ngu , cũng phải suốt ngày chỉ biết ngốc ha ha mà cười, ra trong lòng tôi cái gì cũng nhìn ra hết.

      , có lẽ tôi vẫn nhìn ra nhỉ, nếu nhìn ra, chắc là có thể buông xuống rồi.

      Mặc dù trong lòng tự an ủi mình, mọi người đều có nhu cầu, bọn họ cần “nha hoàn” chân chạy, tôi cần “người bạn” có thể làm tôi trông có vẻ đơn.

      Mặc dù tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu nhưng tôi thể rời xa họ, họ khiến tôi còn lúc nào cũng đơn, cũng có ai đến để bắt nạt tôi. Tôi sợ rằng sau khi rời bỏ họ, họ trả thù tôi, tôi sống khổ sở, tôi sợ.

      Vì sao, tôi thể gặp tình bạn thực ?

      Tôi chút cũng xứng có được mối quan hệ tốt đẹp sao?

      Reply from: Tôi của mười năm sau:

      Bạn cho rằng người với người kết giao quan trọng nhất là gì? Là lòng? Là nỗ lực? Là hy sinh? Là bao dung? Nếu để tôi trả lời, tôi cảm thấy, là bình đẳng. Bạn phải đặt vị trí của mình và họ giống nhau, ra suy nghĩ của bạn, có lẽ bạn cảm thấy họ ngay cả nghe cũng nghe, nhưng bạn phải ra. Bạn luôn ngưỡng mộ họ, cẩn thận mà lấy lòng họ, bạn sống như vậy mệt sao?

      Coi thường con người của bạn đầu tiên chính là chính bạn đấy. Khi bạn mười sáu tuổi, vấp ngã cái tình bạn, nhưng tiến bộ, rút ra bài học. Khi mười chín tuổi, bạn lại gặp thứ mà bạn cho là tình , kết quả lại bị giáng gậy vào đầu.

      Khi đó bạn thích người, vất vả lắm mới tình đầu ý hợp ở bên nhau, cũng biết được hòa hợp với ấy như thế nào. Bạn chỉ biết đối tốt với ấy, lấy lòng ấy, hận thể mỗi ngày đều đưa đồ ăn sáng đến trước mặt ấy đút đến trong miệng ấy.

      Kết cục cần tôi nhỉ, tình cảm bình đẳng như vậy, nhất định chỉ có thể đổi lấy kết cục “Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ”. Bạn có biết chết người nhất chính là gì ? Là cái bạn vừa xong, tôi cần người trả ơn, tôi nhất định muốn đối tốt với ấy, muốn nhìn thấy ấy vui vẻ. ra cũng phải như vậy.

      Dần dần, tôi phát có người chủ động đến tới gần tôi, rất tốt với tôi, bên cạnh tôi biết từ lúc nào có số bạn bè tình.

      lần tôi nhịn được hỏi họ: “Các cậu vì sao lại làm bạn bè với tôi?” Có người trả lời: “Bởi vì thích cậu.”

      Chúng tôi lần lượt kể ưu điểm người đối phương, tôi mới biết được, ở trong mắt họ, tôi thông minh, nỗ lực, dịu dàng, có kiên nhẫn, lương thiện, lại biết chăm sóc người khác, còn làm đồ ăn và đồ ngọt ngon miệng, từng đọc rất nhiều sách. . .

      Ngay cả chính tôi cũng biết ra tôi là người giỏi giang như vậy đâu.

      Trái lại tôi của mười năm trước, cũng chính là bạn, khi đó bạn có cái gì chứ?

      Thành tích học tập của bạn tốt, cũng chịu cố gắng, bạn chỉ biết mực đối tốt với người khác, sùng bái người khác, hâm mộ người khác, sau đó oán trách bất công của số phận. Bạn bị hấp dẫn bởi những có vẻ ngoài xinh đẹp, đường hoàng, sáng sủa, nổi tiếng, là bởi vì bạn cũng muốn trở thành người như vậy, cho nên khi bạn ở gần họ bắt chước, học theo.

      Ngay cả điểm ấy bạn cũng hiểu được, bạn chút cố gắng hướng tới người mà mình muốn trở thành, vậy bạn cũng có tư cách oán giận người khác coi bạn ra gì.

      Bởi vì ai muốn trở thành bạn.

      mối quan hệ thoải mái, cho dù đó là tình bạn hay tình , gia đình, tôi nghĩ đó nên là đánh giá cao, tôn trọng lẫn nhau, ép buộc bên kia phải làm những việc mà họ muốn làm.

      Lúc đó bạn thực phá hỏng số thứ. Bạn tôn trọng chính mình, là lỗi của bạn, bạn nên giải thích với chính mình, họ tôn trọng bạn, là họ đúng.

      Nhưng nó quá tệ, vì như bạn , mối quan hệ bạn cần xây dựng, giống như bạn, vốn dĩ ổn định và sụp đổ bất cứ lúc nào.

      Bây giờ bạn vẫn còn rất yếu đuối, bạn thể vượt qua đại dương của tuổi trẻ mình, bạn cần cây gỗ nổi, dây thừng, thuyền… Bất kể điều gì xảy ra phía trước bạn, bạn hãy nắm bắt nó và đừng buông tay.

      Bởi vì bạn rất đơn , ban đêm này như có bờ bến, biển vừa lạnh vừa yên tĩnh, ngẩng đầu vừa nhìn, mờ mịt như vậy có điểm chung, ngay cả ánh trăng cũng chiếu tới nơi này.

      Bạn hai bàn tay trắng.

      Nhưng sao. Sau khi bạn quen với đơn này, sau khi cuối cùng bạn bị tổn thương và buông vũ khí mà bạn cầm chặt trong tay, bạn gặp người bạn tâm tình thực , người tâm biết cách uống ngàn chén.

      Sau khi bạn trở thành người tốt hơn.

      LÁ THƯ THỨ NĂM

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ SÁU

      Friendship: Tình Bạn

      Vợ ơi, vợ à, chúng ta ngoắc tay, phải cùng nhau đến vĩnh viễn nhé.

      From: Tiểu T, 15 tuổi, bạn thân nhất là Hỷ Ngơ

      To: Tôi của mười năm sau

      Ha ha, cho bạn tin buồn ơi là sầu, tôi và Hỷ Ngơ “thất tình” rồi! Xin lỗi, đúng ra tôi nên cười nhỉ? Chuyện là thế này. ngày nọ, sau bữa cơm chiều, tôi và Hỷ Ngơ cũng giả vờ bộ tiêu thực ra sân bóng rổ như mọi ngày, thực ra chỉ để nhìn lén cậu bạn lớp bên mà chúng tôi cảm mến. Vừa lúc cậu ấy úp rổ. Bật nhảy, cổ tay nhàng chuyển động, cú ném ba điểm tiêu chuẩn. Bóng vào rổ, cậu đập tay ăn mừng với đồng đội, đẹp trai đến mức tôi và Hỷ Ngơ phải bịt miệng mới hét ra thành tiếng.

      Nhưng ngay sau đó chúng tôi đều ngẩn người, trơ mắt nhìn cậu ấy chạy đến bên cầu thang, nhìn bạn giơ sẵn chai Mạch Động*, cậu những cự tuyệt mà còn xoa đầu ấy! “Loảng xoảng”, biết là tiếng tim tôi hay Hỷ Ngơ vụn vỡ. Ba mươi phút tiếp theo, hai đứa chúng tôi vẫn nhìn chằm chằm bạn kia, mãi mới thấy người ta quay đầu để nhìn thấy mặt. Sau đó Hỷ Ngơ đau đớn với tôi đây là chị khối cấp Ba. Hỷ Ngơ và tôi thầm mến cậu ấy chắc cũng sắp được ba năm rồi. Hồi lớp bảy, có hôm được nghỉ giờ tự học buổi tối. Hai chúng tôi cùng mua đồ ăn khuya, lúc trở về thấy cậu ấy ngồi bậc thang, đeo tai nghe, tay nghịch quả bóng rổ. Cậu cứ lẳng lặng ngồi ở đó, nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu nhìn chúng tôi cái.

      * loại nước uống bổ sung vitamin khi chơi thể thao ở Trung Quốc.

      Khi ấy, tim Hỷ Ngơ và tôi bị bắn trúng. Khoảnh khắc ấy, tôi tin đời này có tình sét đánh.

      Từ ngày hôm đó, Hỷ Ngơ và tôi bắt đầu tìm mọi cách thu thập “tình báo” về cậu ấy. Để bị phát , chúng tôi lén gọi cậu ấy là “Rukawa Kaede*”. Cậu ấy giỏi toán, kém văn; giỏi bóng rổ, viết chữ xấu; thích uống Coca, thích mặc đồng phục, còn vì vậy mà bị phạt đứng.

      * Là nhân vật trong bộ truyện tranh Slam Dunk viết về bóng rổ. Nhân vật này rất thu hút phái nữ, lạnh lùng, giỏi bóng rổ và học giỏi lắm.

      Chỉ để nhìn cậu ấy thêm lần, giờ tan học mỗi ngày tôi và Hỷ Ngơ đều nắm tay nhau giả vờ vệ sinh để ngang lớp cậu. Cậu ấy thường chuyện phiếm với đám bạn ngay trước cửa phòng, mỗi lần ngang, tôi cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. May còn có Hỷ Ngơ cùng, nhỡ bị phát cũng có nhau.

      Bọn tôi còn làm rất nhiều chuyện khác vì cậu ấy. Tỉ như chọn chỗ ngồi hai hàng sau cậu ấy trong nhà ăn để đường đường chính chính nhìn lén cậu mà bị phát ; tỉ như lén lút viết tin cổ vũ cho lớp cậu ấy trong đại hội thể thao; tỉ như cố gắng trau chuốt mỗi bài văn, sửa sửa lại cho nhau để được giáo chọn làm mẫu đọc diễn cảm trước lớp, chỉ vì hai lớp chúng tôi cùng giáo viên Ngữ văn.

      Cố gắng nhiều như vậy, biết cậu ấy có biết tên chúng tôi nữa.

      Thực ra tôi thấy cậu ấy trông giống Yamashita Tomohisa*, nhưng Hỷ Ngơ lại khăng khăng bảo cậu ấy giống Akanishi* hơn, chúng tôi cãi nhau vì chuyện này biết bao nhiêu lần rồi! Con bé Hỷ Ngơ này, đừng vì mình hâm mộ Akanishi mà thấy ai cũng phải giống ấy chứ!

      * Hai nghệ sĩ người Nhật.

      Nhưng dù cậu ấy có giống ai, chị học cấp Ba kia cũng xứng với cậu ấy! Tôi với Hỷ Ngơ: “Chị ấy trông chẳng xinh chút nào, mắt to bằng cậu, da cũng chẳng trắng bằng.” Hỷ Ngơ với tôi: “Chân chị ấy dài như cậu, vóc dáng bằng, thành tích chắc chắn cũng bằng!” vậy, nhưng hai chúng tôi đều chán nản bơ phờ. Chúng tôi nắm tay lang thang quanh trường, muốn về lớp học, cũng chẳng muốn gặp ai. Tôi biết những khác vì sao lại khắc khẩu vì thích cùng người, nhưng tôi và Hỷ Ngơ chắc chắn như vậy, bởi chúng tôi đều lòng mong bạn được hạnh phúc. “Chắc chắn là vì chúng ta chủ động.” Hỷ Ngơ : “Nữ theo đuổi nam cách tầng sa mỏng, đến trước được trước, chị kia mưu mẹo quá !” “Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi đau khổ hỏi . “Vậy chúng ta cùng quên cậu ấy là được rồi!” Hỷ Ngơ nghĩ ngợi lát rồi cúi đầu đáp.

      Tối hôm ấy, tôi mơ thấy cậu kết hôn với chị trông rất bình thường kia. Trong hôn lễ, tôi và Hỷ Ngơ ôm nhau khóc sướt mướt. Lúc tỉnh giấc, tôi nhận ra gối đầu ướt đẫm, mắt cũng sưng đỏ, bèn với Hỷ Ngơ.

      “Thế là gì,” Hỷ Ngơ tái mặt với tôi: “Tớ còn mơ thấy cậu ấy sắp lấy tớ chị kia đột nhiên xuất đoạt lấy.” Tôi ngẫm nghĩ hồi thấy bị đoạt tân lang còn thảm hơn bèn phá ra cười. Bắt đầu từ hôm ấy, Hỷ Ngơ và tôi bắt đầu học cách quên cậu ấy. Mỗi tan học, dù có muốn vệ sinh cũng ngang lớp cậu, xem bóng rổ, nghiên cứu xem hôm nay cậu ấy mặc gì, cũng cố ý ngang cậu ấy mỗi giờ giải lao. “Thực ra tớ thấy cậu ấy đẹp chút nào, còn bằng phần mười của Yamashita.”

      Hỷ Ngơ đáp: “Tớ cũng thấy vậy, Akanishi nhà tớ đẹp trai như thế, sao mà giống cậu ta được!” Tôi gật đầu đồng ý. mãi, mãi, hai đứa lại cùng im lặng. “ sao mà,” Hỷ Ngơ cố làm mặt tươi tỉnh ôm lấy tôi : “Mọi chuyện rồi qua thôi.” Lúc mới quyết định quên người rất đau khổ, nhưng vì có Hỷ Ngơ ở bên, cảm giác ấy vơi bớt ít.

      Tôi chuẩn bị quà sinh nhật Hỷ Ngơ rất cẩn thận, sưu tập những đồ vật được sản xuất vào đúng ngày sinh nhật cậu ấy, từ tờ báo, hộp sữa, hộp kẹo đến hoá đơn mua hàng… Tôi đọc được chiêu này tiểu thuyết, khi đó kể lại cho Hỷ Ngơ, còn khen lãng mạn.

      Vào đúng ngày sinh nhật, tôi dùng nến xếp thành hình mặt cười dưới nhà Hỷ Ngơ, để đứng chính giữa rồi đưa rặng món quà. Tôi với Hỷ Ngơ: “Từ giờ cho đến lúc cậu có bạn trai, tớ thay cậu ấy chăm sóc cậu!” Tôi thấy Hỷ Ngơ như sắp khóc rồi, dù vẫn ra vẻ lạnh mặt hỏi sao tôi mua bánh sinh nhật. Đến khi mở quà xem, hiểu sao Hỷ Ngơ bỗng im lặng. Tôi có dự cảm lành.

      Hỷ Ngơ : “Xin lỗi, tớ vẫn luôn lừa cậu chuyện. Thực ra tớ… thích cậu ấy, vốn tớ định cho cậu, nhưng cứ lừa dối như thế này chỉ càng thêm áy náy.”

      “Xin lỗi cậu,” Hỷ Ngơ nghẹn ngào “Tớ cố ý lừa cậu đâu, tớ chỉ sợ cậu thấy đem lòng thương người quá đơn nên dám làm gì rồi lại chôn giấu tâm của mình, nên tớ…” Chúng ta cùng chia sẻ bão táp rồi mưa sa, chúng ta cùng bước qua sương mù, đợi xem cầu vồng xán lạn. Muốn sánh vai cậu trải nghiệm mỗi khoảnh khắc tuổi thanh xuân, để cậu phải đơn. Tôi bật khóc. Tôi biết mình có tài đức gì mà lại gặp được Hỷ Ngơ, lại được làm bạn với .

      Vì có Hỷ Ngơ làm bạn, tôi chưa bao giờ thấy tự ti, thất vọng, đau khổ trong suốt ba năm thầm. Những gì tôi nhận được là hạnh phúc căng tràn, luồng năng lượng tích cực thúc đẩy tôi tiến về phía trước, khiến tôi ngày càng thích bản thân, cho tôi động lực tiến bộ vì cậu ấy.

      Sắp thi vào cấp Ba rồi, thực ra tôi rất bối rối. Kết quả học tập của tôi và Hỷ Ngơ chênh lệch khá nhiều, mẹ muốn tôi vào Nhất Trung, còn Hỷ Ngơ lại bảo có thể học trường cấp Ba Nghệ thuật. Vậy chả phải chúng tôi phải hai đứa hai ngả còn gì!

      Tôi dám tưởng tượng việc đến nơi có Hỷ Ngơ. ai tranh cãi với tôi Akanishi và Yamashita ai đẹp trai hơn; ai dạy tôi cách buộc kiểu tóc thịnh hành nhất; ai theo dõi từng chương tiểu thuyết với tôi; ai tâm với tôi chuyện ước mơ, chuyện tương lai; cũng ai cùng tôi chia sẻ que kem…

      Tôi biết cuộc đời về sau còn phải trải qua bao lần ly biệt. Tôi biết thế gian có bữa tiệc nào đến hồi kết. Thế nhưng, tôi vẫn hy vọng trong những người phải xa nhau ấy có tôi và Hỷ Ngơ. tối nọ, vào giờ tự học, tôi vẫn ngồi làm bài như thường, Hỷ Ngơ đến nhà ăn mua cho tôi bát mì thịt bò. Nhà ăn vốn cho mang chén đũa ra ngoài, biết Hỷ Ngơ làm thế nào mà lại đem bát mì đến phòng học được. Tôi thích ăn mì thịt bò của nhà ăn nhất, trước kia tối nào cũng cùng Hỷ Ngơ ăn bữa khuya, nhưng đợt đó học hành căng thẳng nên kịp . “Ăn nhanh lên nào,”Hỷ Ngơ bảo tôi “Cậu phải cố gắng thi đậu Nhất Trung đấy. học cùng cấp Ba sao chứ, chúng ta là bạn thân cả đời này cơ mà. phải cậu bảo muốn học đại học ở Hồng Kông à? Tớ tra mạng rồi, cậu mà Hồng Kông tớ đến Thâm Quyến, giữa chúng ta chỉ cách con sông. Cuối tuần còn gặp nhau được mà!”

      Tôi ngẩn người nhìn bát mì nóng hổi, nhìn gương mặt tươi cười của Hỷ Ngơ.

      vẫy ngón tay út trước mặt tôi, : “Hứa rồi đấy, chúng ta phải làm bạn thân cả đời nhé.”

      Tôi thế mà lại rơi lệ, mất mặt quá .

      Tôi chỉ là hạnh phúc quá đấy thôi. Có người bạn thân như thế, bao giờ thấy khổ sở, đơn. Mười năm sau tôi vẫn muốn làm bạn thân Hỷ Ngơ, tôi thề. Hứa rồi đấy, làm bạn thân cả đời này. Ngoéo tay đóng dấu, trăm năm được thay đổi.

      Reply from: Tôi của mười năm sau

      Ha ha, xin lỗi phải cho bạn tin buồn kém, hôm nay Hỷ Ngơ lại thất tình rồi.

      hiểu vì sao, mấy năm nay Hỷ Ngơ ngày càng đẹp, thế mà mắt nhìn đàn ông lại càng kém. Đến bây giờ tôi vẫn còn chọc bảo vì năm đó giả vờ thích cậu bạn kia cùng tôi nên mới dùng hết vận may.

      Sau khi viết lá thư ấy, quả nhiên tôi thi đậu Nhất Trung, Hỷ Ngơ cũng vào trường Trung học Nghệ thuật. Mỗi cuối tuần chúng tôi đều gặp nhau, cùng tôi vào thư viện, tôi cùng mua bông tai. Mỗi người đến có bạn bè mới, có những mối quan hệ mới, nhưng cả hai chẳng thể tách nhau ra.

      Hình như có những lời phải với cậu ấy mới đúng là tâm .

      Mười năm nay phải chưa từng cãi nhau, thích ăn ngọt, tôi thích ăn mặn, thích đào giòn, tôi thích đào mềm, nghiêm trọng nhất là lại thích bánh trung thu thập cẩm!

      Chúng tôi cũng từng ghen tị với bạn mới của đối phương rồi ủ rũ vui, cũng từng chịu tham dự vào những mối quan hệ của nhau, nhưng rồi cãi cọ đó, lạnh mặt đó cũng chẳng kiên trì được bao lâu. Bởi tôi và Hỷ Ngơ dù chuyện gì xảy ra cũng nghỉ chơi.

      Sau đó, lúc thi Đại học, Hỷ Ngơ cố tình đặt cặp kính đắt để nhìn bài người bàn trước, cuối cùng cũng được mỗi 37 điểm. Tôi cười nhạo cả đời cho xem.

      Xin lỗi, năm ấy tôi đậu Đại học Hồng Kông mà học cùng thành phố với Hỷ Ngơ. Hồi năm nhất, tôi có cậu bạn trai, sau này mới biết được cậu ta có bạn , mà tôi trước giờ vẫn luôn bị lừa gạt. Hỷ Ngơ biết được bèn chạy tới trường tôi, dùng giày cao gót đánh cậu ta trận trước mặt mọi người.

      Sau đó nữa, trong lần đến tham dự tiệc tối Nguyên Đán trường Hỷ Ngơ, tôi gặp được bạn trai nay. Chúng tôi chưa biết khi nào kết hôn, bởi trước kia tôi và Hỷ Ngơ từng hẹn tổ chức hôn lễ cùng nhau, thế nên tôi vẫn luôn đợi .

      Chúng tôi cũng hẹn trước rồi, về sau phải mua căn hộ cạnh nhau để làm hàng xóm. cãi nhau với chồng có thể sang nhà tôi. Tôi luôn rồi nhé, nhất định thu tiền cơm, tiền cho trú . Học Đại học xong, mỗi năm chúng tôi nơi du lịch. Tôi và Hỷ Ngơ đến Lệ Giang, Cửu Trại Câu, Quế Lâm, Quảng Châu, Tô Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh, kế hoạch năm nay là Tây Tạng. hết Trung Quốc đến Đông Nam Á, Châu Âu, Châu Mỹ… Trước kia ai cũng mong muốn được vòng quanh thế giới, nhưng lời thề hứa son sắt đến vậy mà dường như chỉ có tôi và Hỷ Ngơ thực làm được. Bởi vì chúng tôi bên nhau nên mới có động lực bước tiếp. Ừm, bạn cần lo, mười năm sau chúng tôi vẫn thương thân thiết như trước. Bạn bè phải bên nhau cả đời. cả đời, được thiếu dù chỉ giây phút. Yên tâm , với tôi, Hỷ Ngơ chính là người bạn trân quý nhất, trân quý nhất toàn thế giới.

      LÁ THƯ THỨ SÁU

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ BẢY

      Grayness: U Ám

      Lòng tự tôn thường khiến tình trở nên phức tạp.

      From: A Giảo, 14 tuổi, thích Kim Dung, ghét Cổ Long

      To: Tôi của mười năm sau:

      Tôi cảm giác như mình mắc bệnh mất rồi. phải là bệnh về thể chất mà là bệnh về tinh thần. Biết sao giờ, tôi cảm thấy tôi có phần yếu đuối, nhạy cảm quá mức. Tôi luôn có cảm giác người khác xấu sau lưng tôi, luôn cảm thấy dường như cả thế giới chế giễu tôi.

      Lúc vừa mới khai giảng, tôi làm quen được với mấy bạn khá tốt nhưng vì nhà ở ngược hướng nhau nên sau khi tan học, chúng tôi đều tách nhau ra mỗi người về hướng. Có lần, sau kỳ nghỉ cuối tuần, lúc học trở lại mấy bạn đó về cửa hàng trà sữa mới mở, lúc đó tôi mới biết mỗi ngày trước khi về nhà, họ đều tới cửa hàng đó mua ly trà sữa.

      Thế mà tôi hoàn toàn chẳng biết gì cả nên chưa từng uống trà sữa ở đây. Giữa họ có rất nhiều bí mật mà tôi xen vào được. Tôi có cảm giác như mình bị họ bỏ rơi. Lúc tan học, tôi cố ý ngồi tại chỗ, chậm rãi thu dọn đồ đạc, tôi muốn xem xem liệu họ có chờ tôi hay , quả nhiên, họ chẳng hề đợi tôi mà rời ngay.

      đường về nhà họ những chuyện gì? về tôi sao? Họ gì đây? tôi buồn cười, ngây thơ tưởng rằng họ thực coi tôi là bạn bè sao? Nếu như vậy, tôi cũng thèm quan tâm tới họ nữa. Trước khi hoàn toàn trở mặt với nhau, tôi nhất định phải bỏ trước, có như vậy tôi mới bao giờ bị người ta vứt bỏ. Thực ra từ sâu thẳm trong lòng, tôi cũng biết rằng rất có khả năng tôi phức tạp hoá mọi chuyện. Rất có thể vì những suy đoán vô căn cứ này mà tôi mất tình bạn, nhưng mà tôi có cách nào ngăn được những suy nghĩ này nảy mầm trong đầu tôi.

      Lên lớp 7, tôi có thích bạn nam. Cậu ấy chẳng phải loại học sinh ngoan ngoãn gì.

      Mỗi khi qua trước mặt cậu bạn đó cùng nhóm nam sinh mà cậu ấy chơi cùng, tôi liền cảm thấy khó chịu, tôi có cảm giác như mình sắp bị ánh mắt của những người đó lăng trì. Sau khi tôi quay lưng , bọn họ nhất định xì xào bàn tán những chuyện về tôi.

      Họ về tôi như thế nào? tôi rất xấu sao? mông tôi rất to sao? tư thế đứng của tôi khó coi sao? mặt tôi cứng đờ như xác ướp sao? Tôi thực muốn phát điên lên được, chỉ hận thể tìm cái hố mà chui xuống. Sau đó lại có lần, bọn họ đứng quây quanh bên ngoài căn-tin , muốn mua đồ nhất định phải qua họ. Tôi chần chừ rất lâu, cuối cùng quyết định nhịn, mua nữa.

      Kết quả khi hết tiết hai, tôi thấy bọn họ lại đứng đó nhưng bạn nam mà tôi thích rời rồi. Tôi khát nước quá chịu được, tôi liền nghĩ, thôi, kệ , cứ cắm đầu chạy tới, qua bọn họ mua đồ ăn vặt.

      ngờ khi vừa bước vào, chân tôi vấp phải ngưỡng cửa, ngã sấp xuống. Bọn họ lập tức phá lên cười hahaha.

      Chắc chắn đây phải lần đầu tiên họ cười tôi như vậy! Bọn họ chắc chắn còn nhớ tôi! Chắc chắn bọn họ thầm nghĩ: “A, đây chẳng phải là con bé cứ lén lút quanh quẩn quanh chúng ta sao?”

      chừng, từ lâu bọn họ nhìn thấu tâm tư của tôi, biết tôi thích ai trong số họ. Họ cười tôi biết mình biết ta, cũng biết đường lấy gương tự nhìn lại gương mặt mình. Tôi biết, những nam sinh như họ chỉ biết nịnh nọt lấy lòng những bạn nữ xinh đẹp, còn với những bạn nữ khác khinh chẳng thèm nhìn.

      Mặt tôi đỏ ửng lên, thể để cho họ xem thường, tôi siết chặt tay, quay đầu quát to người trong số họ: “Nhìn cái gì mà nhìn, đồ thần kinh!” Cậu ta lập tức cáu lên, : “Có cậu thần kinh ý!” Tôi hung tợn trừng mắt với cậu ta, : “Cậu mới thần kinh!” Cậu ta tức lên, có lẽ do cảm thấy mất hết thể diện, định tiến tới đánh tôi nhưng bị đứa bạn bên cạnh ngăn lại, : “Cậu so đo với con làm gì?” Thế là cậu ta nhổ nước bọt xuống gần chân tôi. Máu nóng dồn lên, tôi tiến tới, vung chân đá cậu ta.

      Lúc này ai cản được, tôi với cậu ta đánh nhau trước cửa căn tin. Đúng lúc tay cậu ta cầm lon Coca, cậu ta cầm nó đổ thẳng xuống đầu tôi, từ nhìn xuống tôi. Khoảnh khắc đó, tôi lại bình tĩnh đến lạ.

      Hôm đó tôi bị đánh rất thê thảm, rất nhiều người tới vây xem, đầu tôi ong ong, trời đất như quay cuồng. Đến cuối cùng, các bạn cùng lớp tới kéo tôi , khi họ đưa tôi tới phòng y tế, tôi ưỡn thẳng lưng, với bản thân rằng phải ngẩng cao đầu, tuyệt đối thể để người ta khinh thường.

      Từ sau ngày hôm đó, tính tình tôi càng lúc càng trở nên kỳ quái. Cứ khi nào có người đứng trước mặt tôi thầm to cả người tôi đểu nổi hết cả da gà, luôn có cảm giác thoải mái, cảm thấy hình như họ gì đó về tôi. Khi tôi lấy hết can đảm chào hỏi ai đó, nếu người ta nhiệt tình đáp lại hoặc hoàn toàn quan tâm đến tôi, tôi ủ rũ cả ngày. ánh mắt của thầy , hành động của bạn bè, tất cả đều khiến tôi suy đoánrất lâu, liệu có phải tôi lại bị người ta ghét rồi ?

      Còn có lần tôi ở trong lớp làm bài tập, tôi ngồi ở hàng ghế phía , sau lưng có mấy nam sinh tụ lại cười lớn tiếng, tôi siết chặt cây bút làm nó muốn gãy. Cuối cùng tôi nhịn được, dùng chân đá vào bàn của mình, gây ra tiếng động cực lớn, bọn họ lập tức im bặt.

      Thi thoảng tôi vẫn chạm mặt người tôi thích, nhóm ấy của cậu ấy vẫn thích xuất cùng nhau nhưng tôi thông minh hơn, thà đường vòng quanh khu lớp học cũng xuất trước mặt bọn họ. Để đỡ bị người ta xem thường, đỡ bị người ta chê cười.

      Tên nam sinh đánh tôi ngày hôm đó sai, kẻ thần kinh là tôi mới đúng. Tôi thể chịu đựng nổi việc người ta có chút khinh miệt với tôi , cho dù chỉ là ánh mắt, bất kể là vô ý hay là cố tình, đều có thể khiến cho tôi cảm thấy như rơi xuống địa ngục. Tôi sợ bị người ta chế giễu, sợ bị ghét bỏ, sợ bị bài xích, sợ bị lập. Tôi muốn lấy lòng mọi người xung quanh nhưng lại có cách nào dẹp bỏ lòng tự trọng bệnh hoạn của bản thân. Tôi cảm thấy bản thân bị dày vò quá mức, sống như vậy thực quá mệt mỏi. Trong trường có bác sĩ tâm lý, là người phụ nữ rất xinh đẹp, ngày nào cũng giày cao gót rất cao, rất , trông có vẻ giống như loại… loại phụ nữ có đầu óc. Như loại bản năng, tôi rất phản cảm với loại người như vậy, dám tiếp xúc với bọn họ. Hơn nữa nếu có người biết tôi gặp bác sĩ tâm lý nhất định cười nhạo tôi.

      Nhưng mà tôi vẫn kìm được, có hôm tôi xin thầy giáo cho nghỉ tiết tự học buổi tối, dối là phải đến phòng y tế nhưng thực ra lại lén tới toà nhà phức hợp. Đến khi tới cửa văn phòng của ấy, nhìn thấy bên trong còn sáng đèn, tôi thực rất mong ấy có thể đột nhiên đẩy cửa ra, nhìn thấy tôi và dắt tôi vào trong. Thế nhưng tôi đứng ở đó lâu, nhưng cũng có ai bước ra, tôi liền quay người bỏ chạy.

      rồi như thế nào chứ? ấy có thể cứu được tôi sao? Những gì ấy có thể làm được cho tôi chẳng qua chỉ là mấy lời an ủi liên quan đến đau khổ của tôi, tôi cần điều đó. Phải làm thế nào mới có thể bảo vệ bản thân tốt? Liệu có phải tôi nên tiếp xúc với bất kỳ ai hay ? đặt hy vọng vào bất kỳ ai, có như vậy mới bị tổn thương? Tôi hâm mộ những người cả bề ngoài và nội tâm đều rạng rỡ như ánh mặt trời, cần giả vờ, cần cười giả tạo, cần nịnh nọt mà vẫn được mọi người quý. Tôi rất muốn trở thành người bình thường, trở thành người khoẻ mạnh, trở thành người đơn giản, muốn vứt bỏ trái tim mình , khiến cho nó còn cảm nhận được gì nữa.

      Reply from:Tôi của mười năm sau:

      Mất khoảng mười năm, tôi mới dần dần khá lên. Chắc cậu từng thấy qua cây xấu hổ rồi phải ? Nó là loài thực vật cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần hơi chạm vào chút thôi, lập tức các lá của nó khép lại. Cậu có bệnh gì cả, cũng phải tâm lý bình thường, cậu chỉ là cái cây xấu hổ bé. Quá nhạy cảm, quá nhát gan, thế nên mới thu mình lại, bao bọc mình lại. Học được cách sống cùng chính bản thân mình là cả quá trình rất dài, bước đầu tiên, cậu phải mổ xẻ trái tim mình, tìm được lỗ hổng trong con người cậu. Sau đó cậu bắt đầu đối chọi với nó, vô ích; ngoan ngoãn chịu đựng nó, cũng vô ích; lờ làm như thấy, nó chủ động quấn chặt lấy cậu. Mỗi lần nó xẻ thịt lấy máu của cậu, trái tim của cậu lại co rút lại phần.

      Sau khi lên cấp ba, tôi bắt đầu tiến đánh du kích nó, giữ thế giằng co. Nó tiến tới gần chút, tôi liền bỏ chạy, chờ thời gian, tôi lại chủ động nhử nó, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn đó. Tôi còn từng thử làm ra vẻ lạnh nhạt, tiếp xúc với bất kỳ ai, trước khi bị người ta lập, chính tôi tự mình cắt đứt liên hệ với thế giới này. Lâu ngày liền cảm thấy như vậy có ý nghĩa gì, giả vờ rất mệt mỏi.

      Hội chứng tuổi dậy , ai cũng từng mắc phải. Hoài nghi bản thân, phủ nhận chính mình là bài học bắt buộc phải trải qua con đường trưởng thành. Những phản ứng quá khích của cậu kỳ thực chính là biểu của tự ti, nó biến chuyển thành rất nhiều biểu khác nhau xuyên suốt tuổi thanh xuân của chúng ta. Chính bản thân mình còn thể chấp nhận nổi những lời mình sao có thể cầu người khác chấp nhận?

      Đồ ngốc, cậu cũng chẳng phải đồng nhân dân tệ, căn bản thể khiến mọi người đều thích cậu. Người khác có quyền thích cậu, cậu cũng có quyền đó mà, rất công bằng, đừng cứ mãi đặt mình vào vị trí bị người ta phán xét. ai có thể thành thần hoá thánh cũng người nào vừa sinh ra có tội. Chúng ta làm gì sai cả, có lẽ chỉ là chúng ta sống theo cách mà người khác muốn mà thôi, nhưng mà vất vả lắm mới có thể đến được với cuộc đời này, chúng ta sống là để cho người khác nhìn sao? Ây, những đạo lý này, thực phải trải qua rất nhiều rất nhiều tổn thương, phải mình bước con đường rất rất dài, cậu mới có thể hiểu được. ai có thể nhảy vọt tới tương lai, may mắn thoát khỏi quá trình trưởng thành gian khổ. Mọi thứ đều tốt lên thôi, bạn à, thế giới này, phải chỉ có mình cậu phải chịu đựng cảm giác độc này. vai cậu gánh vác quá nhiều những chiếc gai nhọn, chúng đâm cậu, và cũng đâm những người bên cạnh cậu, lại đây nào, chúng ta từ từ nhổ chúng ra. rất đau, rất khốn khổ, nhưng tất cả tốt lên thôi. Chịu đựng chút, cậu nhất định khiến bản thân mình tốt lên.

      LÁ THƯ THỨ BẢY

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ TÁM

      Homeland: Quê Nhà

      Phong nhất canh, tuyết nhất canh, quát toái hương tâm mộng thành, quê nhà vô thử thanh.(*)

      (*) Chú thích: Trích bốn câu thơ cuối trong bài “Trường tương tư” của Nạp Lan Tính Đức, bản dịch thơ của Lang Xet Tu, https://www.thivien.net/Nạp-Lan-T%C3%ADnh-Đức/Trường-tương-tư/poem-o_a8hYuvPyFkMpctwsn6Uw

      “Gió canh,

      Tuyết canh,

      Xao xác lòng quê mộng chẳng thành,

      Vườn xưa tiếng lặng thinh.”

      From: Văn Văn, 25 tuổi, thích ăn cay muốn chết, chưa bao giờ mắc bệnh đậu mùa

      To:Tôi của mười năm sau,

      Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại phương Bắc.

      Cũng chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt, khi đăng ký nguyện vọng thi Đại học, tôi chỉ lòng hướng đến chân trời rộng mở phía trước, quyết chí phải thử bước ra khám phá thế giới bên ngoài, thế là từ miền Nam dời tới phương Bắc.

      Thực ra vừa tới nơi thấy hối hận.

      Ngồi tàu hoả mất gần 40 tiếng đồng hồ. Khí hậu nơi này quá khô, tôi tới đây chưa được bao lâu do hợp khí hậu bị chảy máu cam. Khẩu vị ở đây cũng khác biệt, tôi ăn được những thứ như mì phở, thèm ăn đồ cay cũng tìm được, sau tháng gầy năm cân.

      Ở phía Nam, thân hình tôi cũng tạm coi như đạt đến chiều cao trung bình, thậm chí còn có phần nhắn đáng , vừa tới phương Bắc lập tức thành “người lùn Hobbit”. Trong phòng ký túc xá ngoại trừ tôi ra, ba bạn cùng phòng đều cao đến 1m70. Ngay từ đầu tôi từ chối cùng các ấy.

      Qua tết Trung thu, trường theo thông lệ phát cho mỗi người chúng tôi cái bánh trung thu, tôi còn suốt ngày tranh luận với các bạn xem bánh trung thu nhân gì là ngon nhất. Hồi năm thứ nhất, tôi còn chưa có cảm giác gì nhiều, chỉ hát karaoke với bạn cùng phòng; tới năm thứ hai, mọi người ai cũng bận việc riêng, tôi xem phim mình; lên năm thứ ba, tối hôm đó tôi ra khỏi thư viện, nhìn đường chân trời phía xa rồi lại nhìn trăng tròn vành vạnh, cuối cùng kìm được mà bật khóc. Độc tại dị hương vi dị khách, mỗi phùng giai tiết bộ tư thân (*). Tôi hẹn hò với người bạn trai bản địa, khi thời kỳ đương cuồng nhiệt qua mới phát quan niệm sống của hai người quá khác biệt tới mức thể hoà hợp, trong những chuyện đối nhân xử thế đều có cách nào nhất trí được với nhau. Chúng tôi đều là kiểu người cứng đầu, cố chấp cho rằng quan điểm của mình mới là đúng đắn, hơn nữa còn chịu từ bỏ ý định khuất phục đối phương, kết quả là chia tay chẳng vui vẻ gì.

      (*) Chú thích: Trích hai câu thơ đầu trong bài “Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ” của Vương Duy, bản dịch nghĩa https://www.thivien.net/Vương-Duy/Cửu-nguyệt-cửu-nhật-ức-Sơn-Đông-huynh-đệ/poem-beZBZ33RQejrn17600j3Gg

      mình ở nơi đất lạ làm khách lạ,

      Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần.

      Tôi mình uống rượu, khóc đến chết sống lại nhưng khi gọi điện cho người nhà lại ra vẻ chẳng có chuyện gì. Sau này khi tôi ngẫm lại về mối tình này mới nhận ra điều rằng chuyện môn đăng hộ đối chỉ về vấn đề điều kiện kinh tế mà còn là về hoàn cảnh sống và trưởng thành.

      Lúc ấy, tôi thực hận nơi này thấu xương. Nhìn lại những bạn cấp ba ngày xưa ở lại tỉnh nhà học Đại học mỗi ngày đều thoải mái dễ chịu, đến cuối tuần còn có thể về nhà ăn bữa cơm mẹ nấu, tôi cực kỳ hối hận về quyết định của mình khi trước.

      Tôi càng lúc càng hoài nghi, tôi tới tận đây rốt cuộc là vì cái gì?

      Cứ thế bốn năm trôi qua nhanh chóng, vận may của tôi cũng tệ, sau khi ra trường cũng tìm được việc làm rất nhanh, tiền lương và đãi ngộ đều khá ổn. Lúc ký hợp đồng, tôi đột nhiên rất muốn về nhà, nhưng ý định này cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, cuối cùng danh tiếng công ty lớn cùng tiền lương cao vẫn hấp dẫn tôi hơn, tôi nghĩ hay cứ làm việc 1-2 năm, tích luỹ thêm kiến thức và kinh nghiệm trước rồi hẵng quay về. Sau khi tốt nghiệp, nhịp sinh hoạt trở nên gấp gáp hơn nhiều. Mỗi ngày thức dậy lúc 7 giờ sáng, trang điểm, bắt tàu điện ngầm, quẹt thẻ vào làm việc, đến trưa ngả vào bàn làm việc nghỉ ngơi chút, cơm trưa cơm chiều đều gọi cơm hộp bên ngoài. Lúc cuối tuần lại nằm lì trong nhà ngủ cả buổi sáng, thỉnh thoảng hẹn bạn bè xem phim hoặc dạo phố. Nhiều khi đèn đường sáng rực trong đêm rồi tôi mới ra khỏi công ty, mình tôi đứng ở trạm xe bus, nhìn những toà nhà cao tầng san sát phía xa xa, kìm được mà tự hỏi: Những gì tôi muốn, tôi đạt được chưa? Mấy năm qua, tôi thực tích luỹ được bao nhiêu kiến thức và kinh nghiệm rồi? Mỗi khi đứng trước tấm cửa kính lớn của công ty nhìn xuống dưới, tôi đều có cảm giác mình có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào, có thể phải cuốn gói rời khỏi đây bất kỳ lúc nào, từ đó tôi trở nên sợ hãi, có bao nhiêu người mới trẻ trung bước vào công ty này, dường như trong bọn số bọn họ ai cũng tốt nghiệp những trường danh giá từ nước ngoài về. Bất kể là ngành nào, nhân viên cấp cơ sở cũng luôn chiếm số lượng đông nhất. Mỗi người trong chúng tôi đều ôm lòng nhiệt huyết tràn đầy, ôm thứ gọi là mộng tưởng để rồi bước chân vào nơi này, ai cũng cho rằng chỉ cần mình nỗ lực đủ nhiều, vất vả đủ nhiều là có thể trở thành người đứng mọi người, có thể khoác lên mình quần là áo lượt, có thể ngẩng cao đầu bước vào những nơi ánh đèn rạng rỡ loá mắt. Thế nhưng thực tế sao? Là chúng tôi rời xa quê hương, tiền lương mỗi tháng trừ tiền thuê nhà, tiền điện tiền nước, tiền lại, tiền ăn, cuối cùng cũng chỉ dư ra chút, nhưng vẫn phải gửi ít về nhà mới có thể khiến người nhà cảm thấy cuộc sống của chúng tôi ở nơi này cũng kha khá.

      Lúc vui vẻ nhất chính là dịp Tết lịch mỗi năm được về nhà. Mẹ chuẩn bị cả bàn toàn đồ ăn ngon, có thể ngủ giấc say sưa tới khi mặt trời lên cao. Những lúc trời chạng vạng lại dạo những con đường quen thuộc, nghe bố mẹ kể có nhà nào phá, nhà nào dời , có quảng trường hay khu mua sắm nào được tân trang lại.

      Quê nhà chăm cho tôi lớn lên, mà tôi lại chẳng thể dõi theo nó trưởng thành.

      Mấy năm qua, những người bạn xung quanh tôi cứ lần lượt rời , có người về quê cũ, có người gả chồng sinh con, chuyển tới thành phố quê chồng. Có lẽ, thành phố này chẳng thể níu chân người. Thế mà tôi lại đem cả thanh xuân của mình dâng hiến cho vùng đất này. Tốt, xấu, ngây ngô, cảm động, đau khổ, mông lung. Vậy mà tôi vẫn cảm thấy dường như mình chẳng học được chút gì cả, hoàn toàn là hai bàn tay trắng. Mỗi đêm tôi lại quay về căn phòng trọ, bật đèn, nhìn khoảng quạnh quẽ này. Giường, ghế tựa, bàn làm việc, rèm cửa nhung, tách trà, quần áo… tất cả ràng đều là của tôi, đều những vật sớm chiều cùng tôi làm bạn, vậy mà tôi vẫn cảm thấy xa lạ. Đáy lòng tôi trống rỗng, khổ sở muốn chết được. Tôi bỏ ra bao năm tháng thanh xuân của mình cũng chỉ để đổi lại những thứ này hay sao. Đến khi nào tôi mới có thể quay về quê nhà của tôi đây! Chẳng lẽ tôi cứ phải như thế này cả đời, phiêu bạt bên ngoài, nơi đâu là nhà hay sao?

      Reply from:Tôi của mười năm sau:

      Tôi từng trải qua 18 lần sinh nhật ở nhà mình, hôm nay là lần thứ 17 tôi đón sinh nhật ở nhà.

      Chỉ còn năm nữa thôi là hai con số đó bằng nhau.

      cách khác, cứ mỗi năm qua , tỷ lệ số ngày tôi được sinh sống tại quê hương mình trong cả cuộc đời ngày giảm dần, đến lúc nào đó, thành phố mới thay thế vị trí của nó.

      Năm thứ ba sau khi bạn viết lá thư kia cho tôi, tôi bị viêm ruột thừa. Dịp cuối tuần, tôi mình nhà hàng ăn cơm, đường về bụng bỗng quặn đau, tôi còn tưởng là do đồ ăn có vấn đề, sau đó đau thể chịu nổi, tôi đành gọi 120, đến bệnh viện kiểm tra mới biết mình bị viêm ruột thừa.

      Tôi thân mình ở lại bệnh viện làm phẫu thuật, tối hôm đó nằm giường bệnh nhận được điện thoại của mẹ, mẹ tôi bảo cả ngày hôm nay bà cứ bồn chồn yên, bà hỏi có phải tôi xảy ra chuyện gì hay .

      Khoảnh khắc đó, tôi thực muốn cầm điện thoại khóc nức nở, sau đó từ bỏ hết tất cả, lập tức trở về nhà, dù cho có nằm nhà ăn no chờ chết cũng chẳng sao, những thứ lý tưởng mộng ước muốn thành công rực rỡ ngày xưa đều buông hết. Nhưng sau khi cúp máy, bình tĩnh lại, tôi lại chỉ có thể cười ảo não. Tôi còn là đứa trẻ mười tuổi, đâu thể muốn bỏ , nếu đơn giản như thế tôi trở về từ nhiều năm trước.

      Sau khi tôi xuất viện, cũng biết có phải do vận mệnh xoay chiều hay mà cuối cùng tôi cũng được thăng chức, còn được điều đến tổng công ty ở Thượng Hải.

      Tôi cuối cùng cũng lời tạm biệt với phương Bắc và trở về phương Nam. Nếu về vị trí địa lý, tôi trở về gần với quê hương thêm chút, thế nhưng tôi lại cảm thấy dường như quê hương ngày rời xa mình.

      Bất kể đến đâu, khi người ta hỏi tôi “ là người phương nào?”, tôi đều cười và tên quê hương của mình. Đa số bọn họ đều chưa từng biết tới nơi này, tôi kiên nhẫn giới thiệu với họ về vùng đất quê tôi.

      Tôi với họ về ngọn núi quê nhà, con sông quê nhà, hoa của quê nhà, gió của quê nhà, bốn mùa của quê nhà.

      Sau khi được thăng chức, những chuyện vụn vặt linh tinh cũng ít , thành ra tôi cũng bớt bận rộn hơn.

      Tôi bắt đầu tới phòng tập học yoga, cuối tuần tham gia hoạt động leo núi, tới những hội giao lưu đọc sách, quen được rất nhiều người bạn mới, có những người bản địa cũng có những người từ nơi khác đến. Chúng tôi trở thành bạn bè phải vì đến từ cùng nơi mà bởi chúng tôi cùng chung chí hướng.

      Tôi cũng gặp lại bạn trai cũ thời Đại học trong lần họp mặt bạn cũ. Chúng tôi cùng uống nước trò chuyện suốt buổi, sau nhiều năm ấy thay đổi nhiều, tính tình ôn hoà hơn, những góc cạnh trong còn người đều được mài giũa bớt.

      ấy tôi cũng vậy, trước đây tôi ngang bướng chết được, tuyệt đối để lộ mềm yếu của mình cho người khác thấy.

      Năm đó tôi khăng khăng cho rằng những khác biệt trong quan niệm của hai chúng tôi là do vấn đề vùng miền Nam Bắc, nhưng thực ra điều đó đúng. Còn có bao nhiêu người khác màu da sắc tộc mà vẫn có thể có được hạnh phúc mỹ mãn, hai chúng tôi chỉ cách nhau nửa đất nước Trung Quốc này, so ra chẳng đáng kể chút nào.

      Chỉ là do chúng tôi chưa biết quý trọng đủ nhiều, chưa cố gắng đủ nhiều, chưa từng nghĩ tới bản thân mình nên thay đổi điều gì vì đối phương, thế nên mặc nhiên lấy lý do là “ phải người cùng phương”.

      Giống như bạn năm đó rất ghét phương Bắc, nhưng sau khi rời , chính tôi lại rất nhớ thương vùng đất này. Nhớ mùa hè của nơi đó, gió hạ luôn khô ráo. Nhớ mùa đông của nơi đó, có lò sưởi giúp cho mỗi đêm đều ngủ ngon. Nhớ con người của nơi đó, cao lớn biết bao, biến tôi thành em luôn được nuông chiều thương. Nhớ khẩu của nơi đó, ràng rành mạch, hai lời. Có lẽ con người chính là như vậy đó, nơi trái tim chúng ta hướng về lại là nơi bước chân chúng ta vừa rời khỏi. Chừng nào lòng còn ở đó thực ra chúng ta vẫn luôn ở bên nhau. Thừa nhận , bạn từng nhớ quê nhà da diết đến thế chẳng qua là vì bạn thèm khát cảm giác an toàn mà cha mẹ mang lại. Trong vòng tay bao bọc của họ, bạn vĩnh viễn cần phải đối mặt với mưa rền gió dữ của thế giới bên ngoài, cần lo chuyện tiền nhà, tiền xe, chuyện ăn ở, chuyện thất nghiệp… Tuy rằng như vậy vừa quá thẳng thắn vừa quá tàn nhẫn nhưng thực đúng là như thế. Giờ tôi có trở về quê nhà nhưng lại quen với đồ ăn ở đó nữa. Người ta thường sở thích của cái dạ dày ba lần ngày đều nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta rời xa quê hương mất rồi.

      Dần dần tôi còn nhớ quê nhà như trước nữa. Bởi tôi hề yếu đuối cũng chẳng hề đơn, tôi ở nơi chốn mới vẫn có thể tìm được hạnh phúc mỹ mãn. Tôi ở giữa thành phố lớn xa lạ cũng hề tự ti sợ hãi, mỗi khi đồng nghiệp hỏi tôi tan làm rồi đâu, tôi đều có thể chân thành đáp rằng: “Về nhà”.

      Tôi có chồng, ấy cũng phải người bản địa, mỗi dịp Tết đến, tôi lại theo ấy về quê hương của , nghe kể những chuyện khi còn . Sau đó chúng tôi lại có con, ăn cơm xong đẩy xe đưa đứa dạo ở quảng trường, nhìn thằng bé bước từng bước chậm rãi, khoảnh khắc đó, tôi thực cảm nhận được sức sống được truyền lại. Tôi gia đình mới, tôi phải vì con của mình mà gây dựng mái nhà.

      thế giới này những mảnh đời phiêu bạt ngoài kia có nhiều lắm, tôi chẳng phải là người duy nhất càng phải là người cuối cùng. Mà quê nhà thực kia, dù tôi có trở về được hay nó vẫn ở nơi đó.

      LÁ THƯ THỨ TÁM

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THỨ THỨ CHÍN

      Impartiality: Công Bằng

      Chúng ta đều phải cố gắng để trở thành người tốt hơn.

      From: A Thất, 17 tuổi, có nguyên bộ tác phẩm của Kim Dung

      và “Hồng Lâu Mộng”.

      To: Tôi của mười năm sau.

      Gần đây trường học thành lập câu lạc bộ đọc sách. Mỗi lớp có mấy suất, có thể vào cuối tuần đến thư viện của trường đọc sách, giao lưu, học tập.

      Tôi rất muốn đăng ký nhưng giáo chủ nhiệm quy định, tất cả hoạt động sau giờ học chỉ có mười bạn thành tích đứng đầu có tư cách tham gia. những bạn khác ngay cả việc học tập còn chưa tốt, làm gì có thời gian làm việc khác.

      Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể là những cỗ máy học tập, việc gì cũng thể làm? Danh sách cuối cùng, lại có hai bạn nữ nằm trong xếp hạng 10 người đứng đầu. Tôi hỏi chủ nhiệm nguyên nhân, ấy : “Bởi vì các bạn ấy thích đọc sách, thể cấm đoán sở thích của học sinh.”

      Đường hoàng, chính đáng.

      Dưới đáy lòng tôi cười lạnh, tôi cũng muốn tham gia câu lạc bộ đọc sách kia, tôi cũng thích đọc sách.

      Làm như tôi biết bình thường các bạn ấy thích đọc sách gì, ngoại trừ tiểu thuyết tình cảm, các bạn ấy còn biết đọc cái gì? Các bạn ấy thích thứ gì đây?

      Kết quả có, tôi có thêm cái gì cũng làm nên chuyện.

      Người lớn chính là như vậy, lời hứa son sắt đối xử công bằng với chúng ta nhưng ra bọn họ mới là người công bằng nhất.

      Thầy giáo luôn luôn thiên vị các bạn học sinh giỏi thành tích tốt, cung cấp cho bọn họ nhiều tư liệu hơn, thời gian giảng đề cũng kiên nhẫn hơn. Tôi từng thấy hai bạn nữcó thành tích tốt trong lớp trốn học, từ trường trèo tường ra ngoài, ngày thứ hai lạiđến lớp như có việc gì, thầy giáo chẳng trách cứ câu.

      Đây là công bằng sao? Chẳng lẽ nên đối xử như nhau sao? Vì sao có người có quyền lợi như vậy?

      Năm nay ngày kỷ niệm thành lập trường cũng vậy. Tiết mục hát trong lớp, tôi là cán bộ văn thể mỹ nên để tôi tới hát nhưng giáo thấy người hát quá đơn điệu, cho thêm bạn nữ cùng hát với tôi. ấy ngũ được đầy đủ, còn muốn tôi dạy từng câu cho ấy. Tôi đều hi sinh thời gian nghỉ ngơi dạy ấy, ấy luôn thẹn thùng chịu hát.

      Tôi nhịn được đề nghị thầy giáo đổi người, thế nhưng giáo nhất định muốn cho bạn ấy cùng tôi song ca.

      Ngoại hình của ấy ưa nhìn, ngoài trừ thành tích tốt, ngọt làm giáo vui vẻ, ở những mặt khác chẳng có chút sở trường nào.

      Tôi muốn điên lên được, vì sao nhất định phải cho tôi hát cùng ta?

      ta còn làm bộ dáng vẻ tủi thân, trông mong nhìn tôi, người khác đều tưởng tôi bắt nạt ấy. ta có rất nhiều đoạn nốt cao hát lên được, tôi giúp ấy hát, kết quả truyền đến những bạn học khác, chính là tôi độc tài chiếm hết. ràng đều là song ca, thế nhưng phần lớn toàn là tôi hát, còn tôi xa lánh ta.

      Người người đều vì ta mà bênh vực kẻ yếu, chẳng lẽ cái này đối với tôi là công bằng sao?

      Khoảng thời gian trước, trường học tổ chức tranh tài diễn thuyết. Tôi tìm rất nhiều tư liệu mới viết ra được bản thảo, sau đó mọi người thống nhất cùng đem bản thảo diễn thuyết cho giáo. Vài ngày sau, giáo thầm tới tìm tôi, với tôi bản thảo của tôi cùng chủ đề với bạn học khác, bảo tôi đổi cái khác.

      Tôi xem bản thảo giáo kia, viết rất tệ, vốn dĩ nhìn ra chủ đề có gì trùng với tôi. tiếp, cùng chủ đề làm sao, xét về ý giống nhau, cách thể của mỗi người cũng giống nhau, vì sao muốn tôi phải viết lại lần nữa?

      Tôi ràng viết tốt hơn ta! Kết quả làm như tôi chép bài của ta vậy. Tôi phục, đến hỏi giáo, mặt lạnh , bởi vì cảm thấy bản thảo này của tôi bắt đầu nhanh chóng kết thúc vội vàng, mà đối phương so với tôi có kinh nghiệm diễn thuyết hơn, kỹ xảo cũng tốt hơn tôi.

      Cái này cũng có thể trở thành lý do sao? Đây chính là công bằng sao? Tảng đá và cái kéo đều so sánh công bằng như vậy ?

      Sau đó trong đêm tôi lại viết bản thảo lần nữa, giáo ngay cả nhìn cũng chưa thèm nhìn, buông tiếng được. Vì sao ấy chút áy náy cũng có? chút cảm giác có lỗi cũng ?

      Tôi cảm thấy rất tủi thân, bất công, rất muốn hét to la lớn. Tôi biết, những tâm trạng này có thể bị cậu chê cười, cảm thấy tôi trưởng thành, hiểu chuyện nhưng tôi hiểu. Tôi luôn luôn lần lượt vượt qua khó khăn, đụng phải núm tro*, nghĩ mãi mà vẫn .

      (*) Gặp phải vấn đề bi quan, kết quả kiến mình thất vọng.

      Reply from: Tôi của mười năm sau.

      Chúng ta là người mà, luôn luôn có tiêu chuẩn để so sánh, lấy nghiêm khắc làm điều kiện tiên quyết hà khắc cầu người khác, sau đó yên tâm thoải mái phóng túng bản thân mình.

      Bạn luôn miệng muốn công bằng, thế nhưng thành tích của bạn so với người khác chênh lệch, có cố gắng giống người khác, tính cách cũng làm người khác vui vẻ, tại sao lại đòi hỏi công bằng? Bạn cho rằng xuất phát chạy của vận động viên giống nhau sao? , vị trí của bạn ở trước mặt Thái hậu, phải người khác nhằm vào bạn, mà là bọn họ căn bản thấy cậu.

      Thông minh, ngoại hình xinh đẹp, biết chuyện, điều kiện gia đình tốt… những thứ này chính là ưu thế, là thẻ bạc mà người khác dẫn trước bạn. Có nhiều thời gian nhàn rỗi oán trời trách đất, còn bằng quay về làm nhiều thêm mấy bài thi số học. Bởi cứ cho rằng bạn áp đảo đối thủ của bạn ở từng phương diện, bạn vẫn cảm thấy hài lòng. Lòng người luôn là lòng tham đáy. Nếu như vừa lòng với cái này có thể khích lệ bạn tiếp tục chạy, thế là tốt. Thế nhưng phần lớn mọi người cách nào chiến thắng được vừa lòng này, bị nó quấn lấy thân, trở nên mười phần hung hăng, trông thấy ai cũng sủa hai tiếng “gâu gâu”.

      Sống cuộc sống của mình tốt là được, người khác may mắn hay là bất hạnh, có phải là bị ông trời điểm danh hay là vào hệ ngân hà giải cứu Trái đất, cái này đối với bạn quan trọng sao? ảnh hướng đến cuộc sống của bạn sao? đem bạn đẩy vào vực sâu của địa ngục sao? đưa bạn vào chỗ chết sao?

      Tốt nghiệp đại học bạn tìm việc, phát công ty đều ưu tiên nam giới, đối với nữ giới kiểu gì cũng hỏi thẳng toẹt xem bạn có bạn trai chưa, gần đây có dự định mang thai , bạn cảm thấy xã hội công bằng, bọn họ kỳ thị phụ nữ.



      Thế nhưng người ta đâu có lỗi? Đàn ông chính xác thể lực khoẻ hơn phụ nữ, phù hợp công tác hơn, nếu mới vừa vào công ty còn thử việc mang thai, chẳng những giải quyết được việc cần dùng người gấp của công ty, còn tự nhiên gánh vác thêm việc.

      Ở chung phòng với bạn nữ có thành tích học tập so với bạn chênh lệch ràng nhưng trong nhà có quan hệ, quen biết thầy giáo ở trường, cho nên ấy từ năm nhất được vào phòng thí nghiệm, viện trưởng đích thân đưa ấy, luận văn cũng giúp đỡ ấy, 4 năm đại học cầm trâu đẩy, dễ dàng xin Mỹ.

      Bạn cảm thấy công bằng ?

      Bạn sao lại suy nghĩ về chính mình, nếu như cha mẹ của mình sinh mình ở thành phố, mà ở vùng núi vắng vẻ lạc hậu, bạn căn bản còn có điều kiện đọc sách, tiếp nhận giáo dục cao đẳng, tại cũng kết hôn sinh con, mỗi ngày cày đất làm ruộng, giặt quần áo nấu cơm.

      Những cái kia của bạn so với người bất hạnh như thế nào?

      Nơi nào có công bằng tuyệt đối?

      Darwin sớm ràng trong thuyết tiến hoá, thế giới này, kẻ mạnh thắng kẻ yếu thua, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.

      Kẻ mạnh mới có tư cách công bằng.

      Tôi ngược lại cảm thấy, nếu có ngày bạn phát bạn luôn luôn bị kỳ thị, luôn luôn bị đối đãi bất công, như vậy bạn nên xem lại, tại sao tất cả mọi người lại xem thường mình.

      Chúng ta luôn luôn cảm thấy người khác đều là kẻ ngốc, đời mình là người thông minh nhất, ra chân tướng thường làngười thông minh, khoanh tay đứng nhìn bạn giống như thằng hề nhảy tránh dưới.

      Cho nên, ít phàn nàn chút, lúc bạn cảm thấy công bằng, bạn muốn thế giới này chỉ mình bạn bị đối xử như vậy, bạn ra sức nhảy ra ngoài.

      vào được câu lạc bộ đọc sách, bạn học sao? Đây phải là việc bạn thích nhất sao? Tiếp tục là tốt rồi.

      Cảm thấy mình bị cướp cơ hội ca hát, hát hay là được, người xem phải kẻ điếc, phân biệt được ai hát hay hát tốt, biết vỗ tay cho ai. Tôi ngược lại cảm thấy kia mới thấy công bằng, vô duyên vô cớ phải cùng người hát hay là bạn cùng lên sân khấu, đây là mất mặt mà.

      Chủ đề bản thảo diễn thuyết bị đập chết, vậy bạn liền dụng tâm viết bản tốt hơn. Chính bạn ra hiểu đối thủ của mình, biết ưu thế của ấy là kỹ năng diễn thuyết tốt, điểm yếu là bản thảo tệ, vậy tự mình lấy ưu bù khuyết, tập trung ứng phó.

      Bạn hỏi tôi làm thế nào mở rộng cách cửa hẹp trong lòng? Cũng có gì, đọc thêm nhiều sách, trò chuyện cùng nhiều người tài giỏi, cộng thêm ra ngoài thấy chút việc đời, tôi sống nhiều hơn bạn mười năm, cũng thể sống uổng phí.

      À, còn việc, năm bạn lên cấp ba đó, phát huy thất thường, vào được cấp ba bạn muốn. Bạn ở nhà ôm gối khóc thừa sống thiếu chết, bố mẹ mang theo chai rượu và thuốc lá tìm quan hệ giúp bạn, tối mùa hè, vừa buồn vừa mệt lại nóng, bọn họ gõ cửa từng nhà .

      Bọn họ nắm tay bạn, trước mặt những người có quyền có thế cúi đầu khom lưng, nịnh nọt lấy lòng, ra sức biếu quà. Bạn giương mắt đứng nhìn, trong lòng đau giống như đao chém, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại nhất định cắn răng, thứ chảy ra chỉ có thể là mồ hôi.

      Bố mẹ bạn trước sau chạy chọt cả mùa hè, bạn cuối cùng cũng vào được trường cấp ba mình mong muốn. Nhưng các bạn học cùng thi trượt cấp ba kia, lại chỉ có thể ở lại trường cũ, ghen tị với bạn.

      Công bằng?

      công bằng?

      Bạn bạn hiểu xã hội này, có người nào hiểu, bạn chỉ có thể ngừng thích ứng với nó, sau đó lợi dụng nó leo lên đỉnh cao kế tiếp.

      Trở nên mạnh mẽ mà độc lập, đây chính là điều bạn cần làm.

      LÁ THƯ THỨ CHÍN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :