1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế Giới Tôi Từng Đối Địch( Lục Diệc Ca)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      THẾ GIỚI TÔI TỪNG ĐỐI ĐỊCH
      Lục Diệc Ca

      Thể loại: Tuyển tập truyện ngắn

      Độ dài: 26 Chương + 1 Phiên Ngoại

      Tình trạng bản gốc: Hoàn

      Tình trạng edit: Hoàn

      Nguồn raw: Tấn Giang

      Edit: Team edit nhà Lynn

      [Nguồn edit: lynnloveall.wordpress.com]


      VĂN ÁN
      Những đứa trẻ như chúng ta sinh ra ở thời đại có chiến tranh đói kém, có sinh ly tử biệt, chỉ có những cảm xúc vụn vặt rối rắm trong những năm tháng thanh xuân. Tự ti, độc, quật cường, nhạy cảm, bàng hoàng và bất an… Những từ ngữ ấy như vỏ bọc bằng đường ấm áp ngọt ngào, bao bọc lấy thanh xuân tươi đẹp nhất, chân nhất của chúng ta tạo nên quả hạch.

      Mỗi chúng ta đều là quả hạch.

      Lục Diệc Ca là tác giả nữ, học bá xinh đẹp có mười năm kinh nghiệm viết sách. “Thế giới mà tôi từng đối địch” là cuốn sách có ngôn từ ấm áp gãy gọn, miêu tả những cảm xúc phức tạp của chúng ta trong năm tháng thanh xuân niên thiếu. Hai mươi sáu câu chuyện chân thực được tác giả kể lại dưới dạng thư gửi chính mình mười năm sau, lấy hai mươi sáu chữ cái làm chủ đề. Hai mươi sáu bức hồi đến từ tương lai, khuyên nhủ mỗi tâm hồn bàng hoàng hãy làm việc mình muốn, sống cuộc sống mình khát vọng.

      Nếu bạn cũng từng mất phương hướng; nếu bạn cũng từng bị dòng đời xô đẩy phải trôi dạt khắp nơi; hãy như chúng tôi, đắm mình trong những năm tháng tràn đầy tình , vừa đối địch, vừa làm bạn với toàn thế giới.

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ ĐẦU TIÊN

      Admire: Quý Mến

      Thứ muốn có là người chứ phải phong cảnh, bạn là người tôi thích nhất.

      From: YoYo, 18 tuổi, thích tóc ngắn và bóng rổ.

      To: Tôi của mười năm sau.

      Tôi muốn viết cho cậu lá thư, vì tôi sợ tôi của mười, hai mươi năm sau quên những việc này. Chiều nay, lớp chúng ta đấu bóng rổ, cả nam lẫn nữ, cảm giác như chơi đùa. Còn hai tháng nữa phải thi tốt nghiệp trung học rồi, đến cả người tập trung 100% vào việc học như tôi còn cảm thấy rất lo lắng. Tôi và cậu ấy được phân vào cùng đội, chúng tôi cá cược, người thua phải khao ăn bún cay thập cẩm. Cậu ấy dẫn bóng xuất sắc, mấy nữ sinh vây lại, muốn cướp bóng trong tay cậu ấy, cậu ấy liếc nhìn tôi, theo phản xạ đem bóng chuyền cho tôi, tim tôi thót lên, nhận bóng, hùng dũng phát ba bước vào rổ, bóng ở vành rổ xoay vòng, gọn gàng rơi xuống. Tôi quay đầu lại, cùng cậu ấy ăn ý đập tay, còn quên làm động tác chữ V. Sau đó cả lớp yên tĩnh, trọng tài ôm trán gì nhìn bọn tôi được gì. Cậu ấy chuyền bóng cho đối thủ là tôi, tôi bắt được bóng, chút do dự ném vào rổ bên mình, có thể so sánh với “trung thần” của cả thế hệ. Cuối cùng mọi người thương lượng, để tôi và cậu ấy cùng khao bữa bún cay thập cẩm. Mặc dù bị đám bạn quỷ sứ ăn hết tiền tiêu vặt của hai tuần, nhưng tôi vẫn cảm thấy đây là bát bún cay thập cẩm ngon nhất đời. Bởi vì lúc đó mọi người cứ ở bên cạnh tôi và cậu ấy, trêu chọc: “Bọn mày muốn đãi khách à”, tôi thậm chí cảm thấy bọn họ hẳn là : “Muốn mời bọn tao ăn kẹo mừng”. Sau đó cậu ấy đưa tôi về nhà, tôi đến giữa hàng lang, thầm đếm đến mười, tựa vào vách tường thò đầu ra, nhìn thấy bóng lưng đạp xe biến mất trong màn đêm. ra chính tôi cũng biết mình thích cậu ấy từ lúc nào, dù sao đến khi tôi phát ra rất rất thích rồi.

      có thể chỉ cần nhìn lướt qua là tìm được cậu ấy từ trong đám đông, thầm nghiên cứu từng ánh mắt của cậu ấy, vì nụ cười của cậu mà đỏ mặt tới tận mang tai, có cách nào để ý đến bạn nam khác.

      Lúc mới quen, cậu ấy vừa đen vừa gầy, ưu điểm duy nhất là ánh mắt sáng rực. Trong nháy mắt, cậu ấy cao lên rất nhiều, khuôn mặt cũng hình thành nét, cười rộ lên rạng rỡ ánh mặt trời, biết từ lúc nào, cậu ấy rất được mến. Rất nhiều nữ sinh gửi thư tình cho cậu ấy, vào lễ tình nhân cũng tặng socola cho cậu ấy. Lúc mới đầu, tôi vì việc này mà tâm trạng xuống dốc, thậm chí còn hi vọng người mình thích đừng nổi bật như thế, tốt nhất là cả thế giới này chỉ mình tôi biết cậu tốt đẹp biết nhường nào.

      Tôi biết cậu thích kiểu con như thế nào, tóc dài, mắt to, gầy gò trắng trẻo, lúc cười lên mắt cong cong, trong tủ có nhiều váy hơn quần.

      Tóm lại là hoàn toàn ngược lại với hình tượng của tôi, cũng vì thế mà cậu ấy mới có thể thản nhiên xưng huynh đệ với tôi như vậy.

      Tôi bắt đầu tự làm đẹp cho mình, cố gắng bớt tuỳ tiện, còn cố ý siêu thị mua sữa rửa mặt và kem chống nắng. Mỗi ngày tôi đều tự nhắc mình phải hóp bụng ưỡn ngực, thẳng lưng, cho đến ngày, cậu ấy bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: “A, YOYO, tóc của cậu dài thế rồi cơ à?”

      Tôi mong chờ hỏi: “Đẹp ?”

      Cậu đánh giá lúc lâu, sau đó lắc đầu : “Tóc ngắn vẫn hợp với cậu hơn, haha.”

      Tôi buồn bã ủ rũ. Ngày hôm đó sau khi tan học, tôi mình tới hiệu làm tóc, mất 10 tệ để cắt tóc. Cây kéo trong tay thợ cắt tóc ngừng phát ra tiếng tạch tạch, từng đoạn tóc bị cắt , tôi cảm thấy còn có số thứ khác cũng theo đó mà .

      Ngày hôm sau gặp cậu ấy, quả nhiên cậu ấy cười với tôi: “Để thế này khá đẹp.”

      ra lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tóc của tôi so với tại còn ngắn hơn, giống con nhím . Tôi mặc áo khoác cao bồi cũ của trai, dạo vòng quanh sân thể dục, thấy cậu chạy tới, cười hỏi tôi: “Người em, có muốn cùng chơi bóng rổ ?”

      Tôi tôi chơi bóng tốt cho lắm, cậu ấy : “ sao, chơi thôi mà.”

      Sau đó chúng tôi thường cùng nhau chơi. Khi đó tuổi còn , có khái niệm đối với giới tính, biết tôi là nữ, cậu ấy cũng tỏ thái độ gì nhiều, vẫn như trước đây suốt ngày cùng tôi kề vai sát cánh.

      ngờ tình bạn này, thoáng cái qua rất nhiều năm.

      Hai kỳ thi tốt nghiệp chuyển cấp lên cơ sở và trung học chia tách chúng tôi, phân ban tự nhiên xã hội cũng chia tách chúng tôi, ngay cả việc cậu thích ăn mặn tôi thích ăn ngọt cũng tách chúng tôi ra được.

      Cậu gặp ai cũng đều giới thiệu tôi: “YOYO là người em đáng tin cậy của tôi.” Tôi ở bên cạnh gật đầu cái, theo cậu ấy: “Tôi là , cậu ấy là em.” Sau đó cậu ấy lườm tôi, tôi lè lưỡi với cậu ấy.

      Giống phần lớn nam nữ học sinh khác, cậu ấy học môn tự nhiên tốt hơn tôi, tôi học môn xã hội tốt hơn cậu ấy. Cho nên lúc tự học, có khi cậu ấy ngồi cùng bàn với tôi, chúng tôi ngồi cạnh nhau, thầm thảo luận bài tập.

      Nếu như chúng tôi ngồi cùng bàn, sau khi tan học về, cùng nhau căn-tin ăn cơm tối. Sức ăn của tôi so với bạn nữ bình thường lớn hơn, cậu ấy vẫn luôn lấy đó làm trò đùa cười tôi, hỏi tôi muốn ăn thêm cái đùi gà .

      Tôi thích ăn ớt xanh, trước khi ăn kiểu gì cũng gắp hết cho cậu ấy. Cậu ấy thích ăn lòng đỏ trứng, thế là mỗi lần tôi đều ăn hai lòng đỏ trứng, cậu ăn hai phần lòng trắng trứng.

      Tôi còn lấn cấn về việc có thể biến thành kiểu người cậu ấy thích nữa hay , dù sao bất kể thế nào, chí ít đối với cậu mà , tôi đặc biệt.

      Kiểu đặc biệt này có lẽ trở thành cây gai trong lòng cậu ấy nhổ ra được. Trong tiểu thuyết phải đều viết như vậy sao, cậu ngắm nhìn phồn hoa thế gian đủ loại mỹ lệ, vòng lớn mới phát người quan trọng nhất, trân quý nhất ở ngay trước mắt.

      Lãng tử quay đầu, thầm đơm trái. Tôi nghĩ nghĩ lại, đồng thời cũng tin tưởng rằng ngày như thế đến. Cậu ấy cười, đưa tay với tôi, : “Xin lỗi, để cậu chờ lâu quá rồi.”

      Bởi vì tôi là người hiểu cậu ấy nhất thế giới này, cũng là người ăn ý với cậu ấy nhất.

      Tôi nhớ mùa đông năm nào đó, cha mẹ tôi biết vì chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ trận, tôi mình chạy ra ngoài, người chỉ có hai đồng tiền xu, há miệng run rẩy tìm tới bốt điện thoại công cộng gọi điện cho cậu ấy. Cậu ấy vừa nhấc máy, tôi liền bắt đầu khóc, cậu ấy ngay lập tức nhận ra giọng của tôi, hỏi địa chỉ, mặc áo khoác chạy ra.

      Khi tôi nhìn thấy dáng người cao lớn của cậu ấy, thở phì phò chạy đến trước mặt tôi, tôi cần an ủi chút nào nữa. Ven đường có chú bán khoai nướng, tôi chọn lấy củ nhất, thế nhưng tiền người tôi đủ, muốn xin cậu ấy nhưng cậu ấy vội vàng cũng mang tiền, cuối cùng chú thấy chúng tôi đáng thương quá, lại là học sinh, cũng chỉ lấy tệ bảy hào.

      Tôi cẩn thận từng li từng tí bẻ nửa củ khoai lang, mỗi người nửa. Sau đó tôi lo được nhiều như vậy, miếng to ăn hết phần khoai lang. Cậu ấy nhìn tôi lúc, lặng lẽ đưa nửa kia của mình cho tôi.

      Tôi lập tức khóc, khóc đến mức nước mắt nước mũi hoà với nhau, chật vật cảm ơn với cậu.

      Cậu ấy vỗ vỗ vai tôi, : “Làm bạn cả đời .”

      Cậu ấy là người rất trọng tình nghĩa. Tôi còn nhớ lúc học tiểu học, chúng tôi luôn cùng tới hiệu sách thuê tiểu thuyết võ hiệp về xem, xem xong có thể vui vẻ trò chuyện cả tuần. Cậu ấy thích Kiều Phong vì chàng dám “đầu đội trời chân đạp đất”, tôi thích Đoàn Dự bởi vì chàng tuấn phong lưu. (*)

      (*) Kiều Phong và Đoàn Dự: hai nhân vật trong truyện kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ, là huynh đệ kết nghĩa tình thân, cả hai đều có võ công cao cường.

      Tuy nhiên về sau, mỗi lần nghe người khác nhắc đến từ Đàn ông, trong đầu người đầu tiên tôi nhớ đến, mãi mãi đều là Kiều Phong.

      Tôi nghĩ đây cũng là trong những nguyên nhân tôi thích cậu ấy, cậu ấy chính là người như vậy, nhìn có chút cà lơ phất phơ nhưng đến thời khắc quan trọng lại đáng tin trăm phần trăm. Tôi mực tin tưởng, cậu ấy trờ thành người đàn ông đường hoàng.

      Ngày sinh nhật mười tám tuổi năm đó, tôi vốn muốn thổ lộ với cậu ấy.

      Cậu ấy từ nửa tháng trước bắt đầu chuẩn bị làm lễ trưởng thành chúc mừng tôi, còn tìm người trong đội bóng trước đây tới cùng chụp tấm hình nhóm. Cậu ấy còn tặng tôi đôi giày chơi bóng số lượng có hạn làm quà sinh nhật, cậu : “Cậu size 37, đúng chứ?”

      Từ khi quen biết đến nay, hàng năm cậu ấy đều nhớ sinh nhật tôi, chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi. Cốc nước có ảnh chân dung của Jordan, du lịch Thái Sơn mang về hạt châu, pha lê làm mô hình địa cầu trong suốt, nguyên bộ Harry Potter, cặp sách của hãng JanSport…. ra cậu vẫn luôn đối với tôi rất tốt.

      Ăn xong mì trường thọ, cả đám chúng tôi theo thói quen trước giờ hát karaoke.

      Mọi người hò hét muốn để tôi hát, thế nhưng ngũ của tôi được trọn vẹn, rất mất mặt. Cậu ấy thấy tôi khốn đốn, lên phía trước nhanh chóng chọn bài của Trần Dịch “Người bạn tồi tệ nhất”, lôi tôi lên song ca cùng cậu ấy. Cậu ấy xưa nay hát cùng con .

      “Từng bên nhau nâng chén thâm đâu dãi bày thôi

      Tôi rất vui vẻ, người có từng ?

      Rất nhiều điều kiếp này chỉ có thể dành cho người

      Gìn giữ tới vĩnh cửu

      Người dưng sao hiểu thấu…

      Vì sao tri kỷ đến cuối cùng lại chẳng thể thành bạn hữu…”

      Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn vào màn hình, cảm nhận được ánh mắt của tôi, cũng quay đầu lại, cười với tôi.

      Trong tim tôi ngập tràn hồi hộp và chờ mong, lập tức như quả bóng xì hơi. Tôi cầm mic, như bị nghẹn ở cổ họng, nhả ra, nuốt cũng trôi. Thế là, tôi chỉ có thể im lặng nghe cậu ấy hát xong cả bài.

      Đây chính là tâm trạng khi thích người sao? Bởi vì người đó mà trở nên lo được lo mất, bởi vì người đó mà cảm thấy bản thân mình kém cỏi chết được, sợ bị từ chối, sợ đến cả làm bạn bè bình thường cũng được, sợ để người đó thất vọng.

      Cậu ấy chế giễu tôi sao? Chế nhạo tôi từ đầu đến cuối vẫn có dũng khí thổ lộ với với cậu ấy sao?

      Cậu có thể cho tôi biết, mười năm sau, tôi và cậu ấy như thế nào ? Tôi có trở thành người con xinh đẹp ? Tôi và cậu ấy vẫn có thể kề vai sát cánh làm em tốt chứ? Tôi có thổ lộ với cậu ấy ? Mà cậu ấy… có thể nào cũng thích tôi hay ?

      ?

      Reply from: Tôi của mười năm sau.

      Hôm nay tôi tham dự hôn lễ của cậu ấy. Hôn lễ vừa náo nhiệt vừa viên mãn, lúc cuối cùng, tôi đứng dưới đài, nhìn cậu ấy nghiêm túc hỏi dâu: “Có thể đem quãng đời còn lại của em giao cho ?

      Tôi lập tức nhớ đến cậu.

      dâu là bạn học thời đại học của cậu ấy, bọn họ phân phân hợp hợp rất nhiều lần, cuối cùng cũng đến bên nhau. Lúc cậu ấy thất tình, tôi cùng cậu ấy uống rượu, xem trận bóng rổ, xuống phố (*), sướng vui giận giữ buồn khổ của cậu ấy đều đánh vào lòng tôi, tôi vì cậu vui vẻ mà vui vẻ, vì cậu đau khổ mà đau khổ.

      (*) Xuất phát từ những năm 70, mọi người thường giải toả áp lực bằng cách ra ngoài đường, trút hết xuống dưới đường .

      Cậu đứng tại bờ sông, lớn tiếng gào tên ấy, gió thổi mặt nước, từng vòng từng vòng gợn sóng nhộn nhạo.

      Chúng tôi còn cùng nghe buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân, người con trai chúng ta mê luyến điên cuồng trong những tháng năm thanh xuân đứng giữa sân khấu hát: “Chim biển và cá nhau, chỉ là điều ngoài ý muốn…”

      Cho tới bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể nhìn thấy cậu ấy ràng trong trí nhớ. Khuôn mặt của cậu ấy, giọng của cậu ấy, tóc cậu ấy bị gió thổi hất lên. Cậu ấy mặc đồng phục sải tay dẫn bóng, ngón trỏ xoay bóng, ngòi ở bên lưới sắt lan can nhìn tôi mỉm cười.

      “Ở trong khói lửa nhớ tới cây kem hương vị ngọt ngào, cùng những thứ khác làm nên mùa hè.”

      Cậu ấy năm mười sáu tuổi từng chở tôi lao xuống con dốc dài, tôi tóm lấy áo thun của cậu hét chói tai, con đường hai bên che phủ bởi cây xanh, lay động dưới ánh mặt trời.

      Thanh xuân của tôi vì gặp gỡ cậu ấy mà bắt đầu, cũng vì cậu ấy mà kết thúc. Cảm ơn cậu ấy làm bạn, sưởi ấm tất cả thời gian đơn của tôi.

      Trong những năm tháng người, chúng ta đều từng trở nên hẹp hòi, táo bạo, đau khổ, đa sầu đa cảm, lo được lo mất… Thế nhưng, tĩnh tâm lại, cậu nhận ra cái thuở rung động ban đầu ấy, cậu chỉ đơn thuần hyivọng muốn nhìn thấy người đó tươi cười.

      Khi vừa mới người, cậu chỉ đơn thuần mong ước người đó có thể được vui sướng, hạnh phúc. Hi vọng quãng đời còn lại của người đó bình an vui vẻ, khoẻ mạnh, vô lo. Hi vọng khi người đó nhớ lại thanh xuân của mình, thấy có tôi cùng ở đó rạng rỡ như ánh mặt trời. Thế nên, dù cho có cậu ấy, cuối cùng tôi cũng lựa chọn dùng cả đời này chôn sâu bí mật.

      LÁ THƯ ĐẦU TIÊN
      1900 thích bài này.

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ HAI
      Break Up: Thất Tình

      Tôi bay cao, vô ưu cũng vô lo.

      From: Phi Phi, 18 tuổi, thích Lương Tĩnh Như,muốn nghe buổi hòa nhạc của ấy.

      To: Tôi của mười năm sau.

      Tôi thất tình. Tôi sắp chết rồi! Ăn vô, ngủ yên, đầu óc trống rỗng, giống như bị tạm thời mất trí nhớ.

      Vừa nhắm mắt lại, trong tai chính là câu của : “Chúng ta chia tay , em”.

      Cái cảm giác này quá khó chịu! Lúc dầu, tôi sụp đổ đến phát khóc, sau khi khóc biết bao nhiêu lần giờ muốn khóc cũng khóc được, thế nhưng như vậy lại càng khó chịu! giống như chỉ có nôn ra hết lục phủ ngũ tạng mới dễ chịu được! Cảm giác này, có phải chính là tuyệt vọng như mọi người ? Bạn của tôi đều tôi đáng đời! Ai bảo lúc đầu là tôi chủ động theo đuổi ta? Con chủ động mang lại kết quả tốt. Tôi làm sao giải thích được? người là sai sao? Chủ động theo đuổi tình có sai ? Ai mà muốn có kết thúc hạnh phúc mỹ mãn? Lúc đầu khi tôi thích , tôi chỉ chuyện này với hai, ba người bạn thân nhất của tôi, các ấy cũng thề giữ bí mật cho tôi, cho người khác.

      Sau đó lâu lắm cả lớp đều biết chuyện này, đương nhiên cũng bao gồm cả . Đây cũng là lỗi của tôi sao? Nếu mọi người biết, dứt khoát thừa nhận có gì đúng? Nhìn thấy người mình thích, nhịn được muốn cười với có gì sai?

      Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ ngày chúng tôi ở bên nhau. Đó là buổi tối thứ ba, tôi đạp xe về nhà sau giờ tự học, lốp xe bị nổ đường, tôi phải dừng lại và dắt xe . Lúc đó ngang qua nhìn thấy, cũng dừng lại và dắt xe.

      Tôi căng thẳng biết nên gì, im lặng lúc lâu, ở ngã tư đường cuối cùng, tôi vội vàng tìm đề tài chuyện: “Hôm nay khi dừng xe gặp chú bảo vệ, họ đùa rằng tôi có phải là bạn của cậu .”

      im lặng vài giây, : “Lần sau nếu bọn họ còn hỏi cậu như vậy, cậu phải.” .Tôi sửng sốt lúc lâu, đèn xanh đèn đỏ biết đổi bao nhiêu lần, chờ đến khi tôi phản ứng lại, cười đến nghiêng ngả, đưa tay qua gõ đầu tôi. tôi còn nhớ ràng mỗi vẻ mặt của , hơi giương khóe miệng nhìn vào mắt tôi. Chạng vạng hôm đó trời mưa, có vũng nước mặt đấy, đôi chân bước tới, nước mưa bắn lên mặt cá chân cũng hề thấy bẩn.

      Tôi biết tôi nên nhớ lại, nhưng tôi thể nhịn được, có cách nào để ngừng nhớ về , nghĩ về những hồi ức đẹp trong quá khứ.

      Chúng ta ở bên nhau học kỳ, cãi nhau cũng rất nhiều lần. Nguyên nhân nhiều: Tại sao hôm nay ấy để ý tới tôi? Có nữ sinh khác tới hỏi bài, sao ấy từ chối?

      Sau những lần ồn ào, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt. ràng tôi hề nhen, động chút lại gây , ấy cũng dần dần quan tâm tới tôi khiến cho tôi cảm thấy mình đúng là bạn của ấy, giống các bạn khác.

      Thế nhưng tại sao bỗng nhiên chia tay liền chia tay vậy?

      Vào kỳ nghỉ đông ấy lời chia tay với tôi, sau đó cúp điện thoại, tôi ngẩn người lúc lâu. Mười chữ thôi, nhưng giống như là mười thanh kiếm chém vào lòng tôi.

      Tôi trốn vào trong chăn khóc lớn, dám cho bố mẹ biết. Bản tin năm ấy là mùa đông ấm áp hiếm thấy, có lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy nó lạnh đến mức đáng sợ.

      Đợi đến buổi tối, mở đài ra nghe radio, DJ Phóng Ca kể chuyện xưa, : “Vẫn là thời tình học trò đẹp nhất, mối tình đầu có thể khiến người hoài niệm cả đời.”

      “Mùa đông tuyết rơi, cậu thiếu niên kia mang ô, lời hứa hẹn bị chặn bởi cánh cửa, tuyết phủ đầy.”

      Quả thực tôi muốn điên rồi, nhịn được gọi điện thoại cho , bắt máy, tôi bắt đầu khóc được câu nào. Đợi lúc sau cúp điện thoại, tôi lại gọi tiếp, thế nhưng lần này tôi chưa kịp mở miệng cúp máy.

      là tốt nếu thế giới này có cỗ máy thời gian, chúng ta có thể nhảy qua cuộc sống đau khổ nhất của ngày hôm nay, trực tiếp tới ngày mai.

      tôi rất thích , thích lúc đạp xe tà áo tung bay trong gió, thích dáng vẻ của nhảy lên chơi bóng rồ, thích đôi mắt cười cong cong của , thích lúc xoay xoay cây bút giảng toán cho tôi, thích gõ lên trán tôi làm mặt quỷ.

      Làm sao chia tay liền chia tay? Khi ra những lời kia, những điều tốt đẹp còn ý nghĩa gì nữa. Tôi bao giờ thích người khác được nữa. Muốn gả cho , muốn ở bên cả đời. Ai cũng thay thế được.

      Chờ mãi đến lúc khai giảng, tôi cho rằng chỉ cần gặp mặt là có thể quay lại lần nữa. Giữa cái lạnh giá tôi đứng đợi rất lâu, và đám bạn thân học cùng nhau, nhìn thấy tôi cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, tiếng.

      Thế nhưng tiếng như thế cũng đủ làm cho tôi hài lòng.

      Sau khai giảng, tôi thể khống chế được mình nhìn , lúc thấy ngẩn ngơ, hồn cũng biết bay nơi nào. Kết quả học tập giảm sút, tôi cũng muốn thoát khỏi trạng thái như vậy, muốn học tập tốt, cùng thi vào trường đại học, nhưng đầu óc giống như bị người ta đánh cướp, còn thứ gì bên trong.

      Tôi thể hiểu tại sao lại thích tôi vậy? Chúng ta từng tốt như vậy, cười khúc khích khi nhìn thấy nhau, nắm tay nhau như có cả thế giới, luôn thích tôi. Đây chính là thích sao? Tôi hận , hận lừa dối tình cảm, những điều đều giả dối, đúng là người có trái tim. Nhưng điều tôi hận nhất chính là, biết là người như vậy nhưng nhịn được lại muốn tìm , cầu xin quay lại. Đám bạn đều mắng tôi khờ, như thằng hề, tôi đều biết, tôi cũng ghét bỏ mình như vậy. Thế nhưng tất cả những quyết tâm và lời thề, trong nháy mắt nhìn thấy lại lập tức biến mất. Tôi yếu lòng như thế, thích như thế, tôi cũng có cách nào. Tôi nhớ lại những điều qua. Có phải bời vì tôi làm sai điều gì chọc giận để ghét nên mới có thể biến thành như vậy? Tại sao thể làm lại lần nữa? Quay lại lần nữa tốt quá, nhất định tôi càng thêm quý trọng, đối tốt với hơn, để thời gian vui vẻ nhiều hơn.

      Mọi người có thể cho tôi biết nên làm gì, tôi đau khổ muốn chết.

      Tôi còn có thể tìm ?

      còn thích tôi ?

      Mười năm sau, cậu ở cùng với ai?

      Reply from: Tôi của mười năm sau

      Hả, nhìn thấy bức thư này, tôi bị tức đến khóc. xảy ra chuyện gì vậy! Mười năm trước hay mười năm sau, tôi đều thất tình. Lẽ nào tôi có đầy đủ kỹ năng thất tình sao? Lẽ nào tôi chính là “ chuyện tình nhất định chuyện tan vỡ” trong truyền thuyết sao? Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi rồi, hai bảy tuổi đời, thất tình cũng thể như hồi xưa. Tôi thể lôi kéo bạn thân khóc lóc, uống say, bởi vì các ấy đều có gia đình. Tôi thể xem từng bức ảnh chung suốt đêm được, bởi vì ngày hôm sau còn phải làm. Tôi thể lấy những ức chế trong lòng cập nhật từng cái từng cái lên mạng được, bởi vì… làm thế có vẻ rất giống những kẻ ngốc.

      Cuối cùng cái tôi có thể làm chỉ là ngồi trước máy tính, nghe những bản tình ca buồn, viết bức thư hồi cho chính mình mười năm trước cũng thất tình. Được rồi, để tôi tới an ủi cậu. thât nhé, “Tôi hiểu tất cả mọi thứ nhưng tôi làm được”. Ba vấn đề cậu hỏi, đáp án là thể, , biết. Xin nhờ, qua mười năm rồi! cậu cho rằng mình vĩ đại đến mức người mười năm? Đừng suy nghĩ nữa, cậu quên người này từ tám đời trước rồi, bây giờ ở cùng ai có liên quan gì đến cậu. George Bernard Shaw từng viết, vào giờ phút này địa cầu có chừng hai vạn người thích hợp làm người bầu bạn với bạn, phải xem trước tiên nhìn thấy người nào. Có điều, cậu cũng phải tin rằng khi ta “Tớ thích cậu” là lòng, vì vậy tại sao lại ? Tại sao lại phải ngốc tới mức lấy sai lầm của người khác tổn thương tới mình? Nhân tiện nhớ tới câu chuyện thú vị, khoảng thời gian trước tôi muốn tìm ít thông tin, tôi bèn vào diễn đàn rất cũ, mật khẩu năm đó đương nhiên sớm quên rồi, tôi liền nhấn vào “Lấy lại mật khẩu”. Câu hỏi về tìm mật khẩu chính là “Người của tôi tên gì.”

      Ôi mẹ ơi, quả tôi muốn điên mất, tôi nhớ lại những người từ tới lớn, đối tượng thầm mến, đối tượng theo đuổi, tất cả tên những người đó đều thử qua lần, tất cả đều sai. Nghĩ lại cũng bình thường, khi thích người, nhất định tôi từng đặt cho người đó biệt danh chỉ có mình biết.

      Cậu xem, tôi quên rồi, lúc trước tôi và cậu đến mức muốn đưa vào vấn đề tìm kiếm mật khẩu. Bây giờ cậu xem, nhớ tới mười năm trước cậu người ta đến tan nát cõi lòng, vì mà muốn bỏ qua tất cả đàn ông thế giới, trong lòng tôi hờ hững đến sóng gơn.

      còn phải vướng mắc hay , cũng cần phải canh cánh trong lòng khi xa nhau, hai người cùng đoạn đường, nếu đến đoạn đường thể cùng nhau tiếp, phía trước bất kể là vực sâu vạn trượng hay thảo nguyên bao la, cậu đều phải học được cách buông tay tiến lên phía trước.

      từng ước hẹn tương lai tốt đẹp, nhất định người khác cùng với cậu.

      Cậu bao giờ đơn.

      Tôi ước hẹn, lần sau tôi vẫn cố gắng, nghiêm túc, hết lòng để .

      Được rồi, hết đạo lý, mặc kệ cậu có cách nào để tốt hơn , cuối cùng tôi lại vừa vừa khóc, tôi cũng thất tình đây.

      LÁ THƯ THỨ HAI

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ BA

      Courage : Dũng Khí

      Nơi mà mình muốn đến nhất, làm sao có thể mới nửa đười quay về điểm xuất phát?

      From: CC, 18 tuổi, sinh sống tại bang Texas, Mỹ

      To: Tôi của mười năm sau:

      Hôm nay vừa tròn năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Mỹ.

      Sau bữa cơm tối, khi thu dọn bàn ăn, tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vừa tròn lại vừa lớn, tôi bỗng nhiên nhớ lại khoảng thời gian năm về trước. Lúc tôi ở trong lớp, bố tôi gửi tin nhắn tài liệu tôi gửi lần hai được Đại sứ quán thông qua.

      Thực lòng, chẳng thà bị từ chối còn tốt hơn. Cậu thử xem, nếu tôi tới Mỹ, có phải mọi thứ dễ dàng hơn với tôi ? Khi còn bố mẹ ly hôn, nếu là người khác có lẽ cảm thấy như đất trời sụp đổ, còn tôi thậm chí chẳng có quyền khóc lóc ầm ĩ. Bố mẹ bỏ tôi ở lại nhà bà nội ở quê, mấy đứa trẻ ở đó đều muốn chơi với tôi, chúng tôi là đứa nhóc được nhặt ở bên đường về.

      và dượng ngày ngày đều tỏ vẻ khinh thường tôi. Tất cả mọi thứ chỉ có chị hai mới được phép có, ngay cả bịch Cola Cao mà bố mua cho tôi cũng thuộc về chị hai, thế nên khi tôi tới Mỹ, việc đầu tiên tôi làm chính mua hộp Cola Cao.

      Ở trong nhà, tôi bị cấm được chuyện lớn tiếng, chỉ cần tôi làm vỡ cái thìa, dượng hung hăng đánh tôi ngay trước mặt mọi người. Họ luôn chỉ thẳng vào mặt tôi mà : “Bố mẹ mày đều cần mày ai còn muốn quản mày nữa?” Nhưng tôi muốn, tôi muốn được tiếp tục sống tốt! Ngày sinh nhật 13 tuổi, tôi cầm chỗ tiền tích cóp từ lâu, lén trốn vào thành phố tìm gặp bố tôi. Bố tôi vẫn sống ở căn nhà cũ trước đây, mặt ngoài vách tường bám đầy dây thường xuân. Tôi dám lên tầng tìm bố, đành ngồi ghế đá dưới tàn cây, tôi cũng biết mình đợi bao lâu, cả người bị muỗi đốt chi chít.

      Tôi đứng lên, ngược lại còn ngồi sụp xuống trốn . Tôi cũng biết vì sao mình lại phải trốn, tôi đâu có làm gì sai. Tối hôm đó, tôi bắt chuyến xe buýt đêm quay về nhà bà nội, tôi khóc suốt dọc đường, chưa từng nghĩ hoá ra mình có nhiều nước mắt đến vậy. Sau đó tôi lại bị và dượng mắng chửi trận, bọn họ căn bản chẳng thèm quan tâm tới tôi, cả ngày hôm đó tôi còn chưa ăn gì. Tôi chưa từng nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai nhưng tôi thực muốn gào khóc to, tôi rất muốn hỏi ông trời vì sao lại đối xử với tôi bất công như vậy? Tôi vẫn quý bố mình như trước đây, ông ấy vẫn luôn là người tôi thương nhất, thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều so với tình cảm của tôi dành cho mẹ tôi.

      Nhưng mà tôi vĩnh viễn thể quên được buổi hoàng hôn hôm đó, quên được khung cảnh ông ấy từ trong bóng tối bước ra, bởi khung cảnh đó ngừng nhắc nhở tôi rằng thế giới này, những tình cảm mà tôi có được có lẽ chỉ thuộc về mình tôi.

      Trước kia mọi người vẫn cười nhạo tôi, rằng bố mẹ tôi đều cần tôi nữa. Mỗi lần tôi nghe được những lời này đều cảm thấy cực kỳ tức giận, tôi hận thể xé nát miệng họ, với họ rằng phải như thế! Nhưng biết từ bao giờ, tôi trở nên rất bình tĩnh bởi suy cho cùng những gì bọn họ cũng đúng mà, phải ? Tôi ở nhà bà nội suốt tám năm, đây là tám năm đen tối nhất, khổ sở nhất trong cuộc đời tôi. Mãi cho tới khi tôi 16 tuổi, mẹ tôi cưới người ở Mỹ, xin được quốc tịch Mỹ rồi đột nhiên nhớ ra bà còn có đứa con . Nghe mới nực cười làm sao!

      Việc mẹ tôi muốn tôi theo bà sang Mỹ đãkhơi dậy sóng gió trong nhà tôi. Những họhàng thân thích thường ngày đều khinh miệt tôi, giờ đều đứng trước mặt tôi, chua ngoa mỉa mai: “Số mày cũng đỏ ghê nhỉ, nhà người ta đều là mẹ được hưởng nhờ con trai, còn mày thích rồi, chẳng cần làm gì cũng được sang Mỹ ăn sung mặc sướng.”

      Ngày tôi , và dượng đều tiễn tôi, chỉ với tôi rằng: “Ở Mỹ nếu thấy cái gì tốt nhớ để lại cho chị mày.” Tôi từng ngây thơ cho rằng tới Mỹ rồi mọi chuyện tốt đẹp hơn. Trường tôi theo học là trường trung học cộng đồng, cả trường chỉ có mình tôi là người châu Á, tiếng của tôi tốt lắm, ngồi trong giờ những môn xã hội, tôi đều chẳng hiểu gì cả. Tôi ghét môn sinh học và lịch sử, ghét tới mức cách nào chịu đựng nổi. Tôi có bạn bè nhưng tôi cũng quen với việc này rồi. Mẹ cho tôi 20 đô la tiêu vặt mỗi tuần, bao gồm cả bữa trưa ở trường. Trong căn-tin trường, phần hamburger có giá 7 đô la, trước đây có bán bánh mỳ giá 1 đô la nhưng hiểu sao giờ còn bán nữa. Vì thế mỗi ngày tôi mua túi có hai cái bánh quy và ăn cùng với nước khoáng, kể cả thế cũng mất tới tầm 3 đô la. Mỗi ngày về nhà tôi đều phải nấu cơm, quét dọn vệ sinh, còn phải chăm sóc cho em mới sinh được mấy tháng tuổi. Tôi thực thể chịu nổi mỗi khi con bé khóc, khóc mãi thôi, mỗi lần tôi gần như muốn sụp đổ. Tôi chưa từng có ngày cuối tuần và ngày nghỉ nào, toàn bộ thời gian của tôi đều dùng để lo việc nhà và chăm sóc em , ngay cả chuyện em tiểu tiện đại tiện mẹ tôi cũng thèm lo, tất cả mấy việc này đều đổ lên đầu tôi.

      Em tôi lúc nào cũng khóc mãi dứt, tôi thực muốn hỏi con bé vì sao lại khóc? Con bé đến với thế giới này vì tình và hạnh phúc đó! Mẹ tôi cùng cha dượng còn cố tình sai tôi sơn phòng con bé thành màu tím đẹp đẽ đó, tại sao con bé còn muốn khóc lóc nữa?

      Tôi còn chưa khóc đây này, nó khóc cái gì hả?

      Tôi muốn biết tuổi 16 của những bạn khác trải qua như thế nào. Họ cùng bố mẹ dạo phố tản bộ sau bữa tối sao? Cuối tuần cùng bạn bè chơi sao? lén lút viết thư tình cho bạn nam mà mình thầm thích sao? diện những bộ váy xinh đẹp, tung tăng dưới ánh mặt trời và thưởng thức những ly kem à? vừa xem tivi vừa ăn đồ ăn vặt à?

      Là như thế sao? Tôi thực muốn biết, đời này có những sống cuộc sống giản đơn mà hạnh phúc như thế ?

      Đợt trước, mẹ tôi và cha dượng bắt đầu bàn với tôi về việc học lên tiếp. Tôi thấp thỏm bày tỏ với họ rằng tôi muốn thi vào trường Đại học California, tôi muốn học ngành y, muốn trở thành bác sĩ ngoại khoa. Sau khi nghe tôi như vậy, sắc mặt mẹ tôi lập tức tối sầm xuống. Bà cho tôi về những dự tính của hai người họ, họ hy vọng tôi có thể vào thẳng trường Đại học cộng đồng, thứ nhất là học phí ở đó rất rẻ, thứ hai là gần nhà, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà. Hai năm sau tôi có thể thử chuyển sang trường Đại học bình thường ở bang Texas xem sao. Tôi học vài năm ở trường đại học cộng đồng có thể tiết kiệm được khoản tiền rất lớn.

      về ngành học của tôi, mẹ tôi chỉ lạnh nhạt cười hỏi: “Mày có biết ở Mỹ nuôi bác sĩ ngoại khoa khó như thế nào ? Bốn năm học Đại học bình thường, bốn năm học trường y, bốn năm học chuyên khoa và thực tập, tiền học y đắt kinh khủng, ai nuôi nổi mày hả? Chưa kể đến các kỳ thi mỗi năm, mày qua nổi đâu.”

      Đây là lời của mẹ ruột tôi ra khi biết về ước mơ của tôi. Tôi thực nhịn nổi nữa, mới cãi trận to với bà. Sau đó, bọn họ tới phòng tôi, là bọn họ có thể lui bước, cho phép tôi chọn nghề dược sĩ mà chỉ cần học sáu năm, toàn bộ tiền học phí do tôi tự vay ngân hàng. Điều kiện để họ nhường tôi là tôi phải chịu trách nhiệm với toàn bộ học phí của em . Họ chưa từng hỏi tôi câu, vì sao tôi lại muốn trở thành bác sĩ ngoại khoa. Đó là bởi tôi luôn ngây thơ hy vọng rằng, có ngày nào đó, tôi có thể cứu được sinh mạng của những người thân của tôi, những người mà tôi thương. Những thứ mà tôi có được thế giới này quả thực quá ít ỏi, ít đến nỗi tôi muốn để mất thứ gì.

      Để lo học phí, tôi bắt đầu làm thêm. Công việc đầu tiên mà tôi làm là trực đêm ở siêu thị Walmart, từ 10 giờ tối tới 7 giờ sáng. Đồng nghiệp của tôi đều là những người Mexico cao lớn khoẻ mạnh, tôi thể làm công việc giống họ, từ khuân vác hàng hoá cho tới rà quét mã vạch.

      Ngàyđầu tiên làm, tôi mệt đến mức muốn ngã sõng soài, đến giờ ăn cơm mới phát ra mình quên mang theo hộp cơm, người đồng xu dính túi, ngay cả miếng bánh mỳ giảm giá còn 99 cent tôi cũng mua nổi. 8 giờ sáng tôi mới bô về đến nhà, vì quá đói nên gục xuống bồn rửa nôn khan rất lâu. Ngày hôm sau, tôi tới kho lạnh để kiểm hàng. Mùi hải sản tanh nồng ngập mũi, máy lạnh trong kho mở quá lạnh làm đầu gối tôi đau nhức nhưng tôi vẫn thể nghỉ ngơi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng suốt chín tiếng đồng hồ. Tôi mang theo bánh sandwich nhưng cuối cùng ăn nổi miếng nào, cả người tôi chỉ ám đầy mùi tanh tới mức buồn nôn. Cảm ơn những cực khổ mà tôi từng chịu đựng, cảm ơn tôi chưa từng trải qua ngày an lành, những điều đó khiến tôi trở nên kiên cường và biết sợ hãi. Tiền công của tôi là 8 đô la giờ, ngay cả bản thân tôi cũng biết rốt cuộc đến khi nào mới có thể gom góp lại đủ số tiền học phí đắt đỏ. Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ. Bởi trong cuộc đời này, đây là lần tôi tiến đến gần với ước mơ của mình nhất. Tôi nhất định, nhất định phải nắm chắc cơ hội này! Mỗi khi cảm thấy thể chịu đựng nổi, tuyệt vọng đến mức muốn buông xuôi, tôi đều tự nhủ với bản thân rằng: “Trong tương lai ngày, những việc mà mình làm có thể cứu được sinh mệnh, giúp thế giới này có thêm nụ cười.” Sau đó tôi lại cảm thấy hình như mình lại có thêm động lực để tiếp tục kiên trì.

      Tôi của mười năm sau à, nếu cậu có thể đọc được bức thư này, cậu có thể cho tôi biết, tôi có thành công chưa? Tôi làm được chưa? Tôi được thế giới này cần đến chưa?

      Reply from: Tôi của mười năm sau:

      Cả ngày hôm nay tôi làm việc trong phòng thí nghiệm, sau giờ làm mình tới nhà hàng Michelin ăn món bò bít tết, sau khi về đến nhà gọi gọi điện thoại cho bố, bố bảo tôi là tiền tôi gửi bố nhận được rồi.

      Cuối tuần trước tôi về Dallas chuyến, sức khoẻ của cha dượng ngày yếu dần. Cậu biết đấy, ở nước Mỹ này, cảnh sát cũng được coi là nghề nghiệp khấm khá, thời gian làm việc kéo dài, cường độ lớn, tiền lương lại thấp. Cả gia đình tôi cùng nhau ăn bữa cơm tối, đồ ăn vẫn là món sườn kho tàu sở trường của tôi.

      Tôi mua cho em mình bộ trang phục thể thao bằng nhung của nhãn hiệu JC ( nhãn hiệu thời trang nữ), con bé rất thích. Chắc cậu thể nào tưởng tượng nổi, con nhóc chỉ biết khóc làm người ta bực mình ngày xưa giờ lén lút học cách trang điểm, còn ầm ĩ đòi lái xe của cha dượng ra ngoài hóng gió nữa.

      Con bé còn học đòi ra vẻ bà cụ non, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hỏi tôi: “Chị, có chàng nào theo đuổi chị ?”

      Tôi chỉ cười, với con bé rằng mình tôi vẫn rất ổn.

      Đúng đấy, cậu đoán sai, ba năm trước tôi tốt nghiệp trường y, thi đậu và trở thành dược sĩ.

      Công việc này rất được người ta kính trọng, rất có thể diện, mỗi khi chế thuốc, tôi đều thấy rất vui vẻ bởi tôi biết luôn có ai đó, nhờ vào liều thuốc này mà dịu bớt cảm giác đau đớn.

      Do tính chất công việc, địa điểm làm việc của tôi được cố định nhưng tôi nhận ra mình rất thay đổi này, giờ tôi đãkhông có cách nào quen với việc ở lì chỗtrong thời gian dài.

      Tiền tiêu vặt của tôi trong tuần cũng còn là 20 đô la nữa, thậm chí còn có thể thêm vào hai chữ số đằng sau, tiền vay ngân hàng tôi cũng trả hết.

      Dịp lễ Giáng sinh năm ngoái, tôi đón bố sang Mỹ chơi. Tóc bố tôi bạc hơn phân nửa, tôi nhìn ông sợ sệt rụt rè đứng con phố lớn của Mỹ, dáng vẻ vừa tò mò nhưng lại dám nhìn nhiều, tôi bỗng cảm thấy cực kỳ xót xa.

      Tôi với bố: “Bố, con lớn rồi, có thể tự kiếm tiền, bố muốn gì, con mua cho bố.”

      Ông cúi đầu im lặng hồi lâu rồi mới : “CC, bố có lỗi với con.”

      Lần trước tôi về nước, lúc cả nhà tụ họp lại tôi có chạm mặt chị hai, chị ấy cầm theo cái túi xách giống hệt cái của tôi, chỉ có điều cái tôi cầm trong tay là đồ , giá 2000 đô la Mỹ, từng đồng từng xu đều do tôi tự tay mình kiếm ra còn sắc mặt chị hai tôi lại cực kỳ khó coi.

      Thực ra mấy năm qua, tôi cũng có rất nhiều lúc được như ý, những lúc phiền muộn, những lúc được thấu hiểu, những lúc mất tự tin, những lúc đó, tôi đều lái xe trong đêm tới siêu thị Walmart, ở đó, tôi dường như lại nhìn thấy hình bóng của , mặc bộ đồng phục làm việc màu xanh đậm cùng với dáng vẻ cắm cúi nỗ lực làm việc.

      Cảm ơn cậu trong những đêm đó chưa từng dừng lại nghỉ ngơi, chính cậu hun đúc tôi được như ngày hôm nay. Cậu là tài giỏi nhất tôi từng gặp, là ánh sáng của tôi.

      Mười năm tiếp theo, chúng ta đồng hành với nhau.

      LÁ THƯ THỨ BA

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ TƯ:

      Distance: Khoảng Cách

      Chờ chúng ta vượt qua biển cả tình , gặp may mắn rồi buông tha nhượng bộ.

      From: tiểu D, 19 tuổi, học kế toán ở một trường đại học phía nam.

      To: Tôi của mười năm sau:

      Hôm nay tôi cãi nhau với A Thành. Cũng có nguyên nhân gì đặc biệt, ấy cả ngày trả lời tin nhắn của tôi, gọi điện thoại cũng nghe, mãi đến khuya mới gửi tin nhắn giải thích qua loa, di động hết pin. Tôi thực tức giận! ấy luôn như vậy, mặn nhạt, hoàn toàn biết tôi lo lắng cho ấy rất nhiều! Tôi cảm thấy bất lực, giống như hai người nói rằng cùng nhau tiến lên, bạn kéo ấy khó khăn về phía trước, ấy lại nhúc nhích tí nào.

      ấy cũng biết, mỗi lần, nhìn thấy tình nhân trong trường học tay trong tay cùng thư viện hay căn tin, tôi rất hâm mộ. Sau khi kết thúc giờ tự học, bạn nam ở lại muộn, đến phòng nước sôi rót nước cho bạn , đến mùa đông sẽ cho tay ấy vào túi áo khoác của mình, còn có thể cùng ấy cùng ăn ống ngọt mua tặng .

      Thời gian trước, bạn cùng phòng của tôi cũng . Đối phương là người của học viện cơ khí, hẹn hò được một tháng, tặng bạn cùng phòng tôi một hộp hoa hồng lớn, còn đội nắng qua hơn nửa nội thành mua cho ấy sủi cảo chiên nàng thích ăn.

      Bọn họ còn có thể cùng nghe số lớp học công thú vị, mặc quần áo tình nhân ngồi bên hồ ở trường học chuyện phiếm. Trước đây tôi luôn nói với A Thành trang phục tình nhân vừa tục vừa lố, ra trong lòng lại nhịn được hâm mộ.

      Tôi cũng chỉ là gái bình thường mà, khát khao được người ta chăm sóc, được người ta cưng chiều, có chút lòng hư vinh, muốn khoe ra với người xung quanh, mọi người nhìn xem, tôi hạnh phúc lắm.

      Thế nhưng những điều đó, A Thành ấy cho tới bây giờ cũng biết.

      Mặc dù ở trung học được hâm mộ nhưng đại học cũng có bạn nam theo đuổi tôi. tính là rất nồng nhiệt, mỗi ngày buổi sáng mang cho tôi ly trà sữa nóng, lúc trời mưa cầm ô chờ tôi dưới tầng nhà giảng dạy, mua cho tôi món tráng miệng con thường thích gửi cho tôi.

      Lúc tôi bị ốm, ấy quản mưa to đem thuốc cùng lời dặn của bác sĩ đến cho tôi, giúp tôi đổi ly nước ấm, đưa lên chén cháo thịt nạc trứng muối vừa mới nấu.

      , cũng phải là cảm động. Những lúc đó, tôi lại nghĩ, nếu A Thành ở bên cạnh tôi tốt rồi. Thế là tôi gửi tin nhắn cho A Thành tôi bị ốm rồi, sau một lúc ấy mới trả lời, nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi cho tốt.

      Tôi cảm thấy rất tủi thân, tôi cũng biết mình ở chờ mong cái kiểu trả lời gì nữa. Chẳng lẽ hy vọng ấy ở đầu kia điện thoại lo lắng đến độ đầu đổ đầy mồ hôi sao? ràng biết A Thành làm gì sai, nhưng tôi vẫn kìm được tức giận với ấy, ôm gối khóc liên tục.

      Tức giận nhất chính là A Thành căn bản là biết mình làm tôi khóc!

      Cho dù như vậy, tôi vẫn còn luyến tiếc muốn buông tay A Thành, bởi vì ấy phải người khác, ấy là A Thành đồng phục sạch sẽ, vén ống tay áo lên trong trí nhớ của tôi mà. Vì thế tôi tìm đến nam sinh theo đuổi tôi kia, lại lần nữa nghiêm túc với ta: “Tôi có bạn trai rồi.” ta hỏi lại tôi: “ ta có thể vì em làm cái gì?” A Thành có thể vì tôi làm cái gì nhỉ? Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, nghiêm túc trả lời ta: “ ấy làm tôi cảm thấy được tương lai đáng giá chờ mong.”

      ra tôi và A Thành vẫn có rất nhiều thời gian tốt đẹp. Thời gian cuối tuần, bên ngoài mưa lớn, nhóm bạn cùng phòng nhóm đều ra ngoài , tôi mình ở trong phòng ngủ gọi điện thoại cho ấy, cũng biết là ai đề ra, cùng nhau xem phim.

      Chúng tôi tìm được trong máy tính một bộ phim, cùng nhau ấn phím chiếu phim, nghe trong ống nghe điện thoại đối phương hít thở rất , giống như chúng tôi chưa từng bị khoảng cách tách biệt. Thi thoảng hỏi tiếng “ còn ở đó ”, nghe được ấy dùng giọng mũi nhàng mà “Ừ” tiếng, tôi cảm thấy hạnh phúc gì hơn thế . Chúng tôi cùng nhau xem bộ phim thứ nhất ,《One Day》, còn chưa tới kết thúc tôi muốn khóc thành người nước mắt, A Thành ở bên kia điện thoại an ủi tôi: “Ngoan, đừng khóc.” Tôi vẫn nhớ bộ phim kia, nhớ ánh nắng ở Paris trong phim, biển đêm, còn lời thoại kia làm cho người ta tan nát cõi lòng —— em, chỉ là, hề thích em. Lúc mùa đông vừa mới đến, tôi trốn trong ổ chăn đan cho A Thành cái khăn quàng ̉ dài, ấy toàn bộ nam sinh trong phòng ngủ đều ghen tị với rất lâu.

      Đàn chị khoá cũng : “Các em quý trọng cho tốt, những tình cảm thời sinh viên mới là chân thành nhất. Huống hồ các em đều là mối tình đầu, khó khăn biết bao.” Đúng vậy, điều hạnh phúc nhất thế giới là người mà bạn thầm thích cũng thích bạn, khó có được cỡ nào. Cho nên tôi cũng muốn quý trọng cho tốt chứ, tôi cũng phải hiểu chuyện mà.

      Mỗi ngày tôi đều viết thư cho A Thành, có lúc viết rất nhiều, có lúc viết rất ít, tuần đếm lại, chung quy vẫn là một chồng rất dày. Gấp xong chạy đến bưu điện gửi , mỗi tuần đều , mấy chú bưu điện đều biết tôi, cười giới thiệu tôi với đồng nghiệp: “ gái nhỏ viết thư cho bạn trai.”

      ra A Thành cũng phải thích viết thư như vậy, ấy giải thích với tôi, mỗi ngày chỉ có học, ăn cơm, ngủ, đâu có nhiều chuyện để viết như vậy. Tôi muốn với ấy, phải như thế, chúng ta từng có rất nhiều rất nhiều chuyện để .

      Khi đó chúng tôi học trung học, ấy ngồi bàn trước tôi, ấy thường xuyên quay lại tìm tôi chuyện phiếm: “Tiểu D, câu hỏi lựa chọn thứ hai cậu làm như thế nào?”, “Oa, phần đọc tiếng của cậu vì sao lại bị trừ điểm.”, “Này, cho tớ xem làm văn lần này của cậu .” . . . Thầy giáo thể nhịn được nữa, đứng bục giảng dùng phấn ném vào đầu ấy. ấy biết tại sao sờ sờ đầu, xoay người, cả lớp cười vang. Còn có lúc giờ thể dục, chúng tôi cùng nhau đánh cầu lông, bởi vì chỉ có hai cái vợt bóng bàn cái quả bóng, tất cả mọi người phải lần lượt xếp hàng, lúc chưa đến phiên chúng tôi, ấy liền cùng tôi ngồi ở bậc thang nói chuyện câu được câu , tôi hỏi ấy vì sao đánh bóng rổ, lúc cuối tuần mới có thể đánh bóng rổ. hỏi tôi có muốn đến căn tin mua kem ly hay , tôi được cùng .

      Nhìn thấy ấy và bạn nữ ngồi cùng bàn cười, tôi có thể rầu rĩ vui mấy ngày. ấy lại đến tìm tôi cùng nhau đánh cầu lông, tôi liền cương quyết từ chối ấy, cố ý trước mặt ấy lớn tiếng gọi tên bạn nam khác.

      Chiến tranh lạnh của chúng tôi khi đó giống với bây giờ. ấy hề quay đầu chuyện với tôi, tôi hề dùng bút chọc sau lưng ấy, lúc tiết thể dục ấy bắt đầu đánh bóng rổ, mà tôi ngồi ở cửa căn tin há miệng ăn miếng khoai.

      Ngay cả bạn thân cũng đến hỏi tôi: “Cậu và A Thành làm sao vậy, cảm giác là lạ ấy.” Tôi lúc ấy mặt biến sắc mà trả lời: “ có mà.” Ăn xong cơm chiều, bỗng nhiên phát bàn tôi có thêm bát thạch đen, dựa theo khẩu vị của tôi, bỏ thêm rất nhiều rất nhiều trân châu. Bên cạnh bát thạch đen có tờ ghi chú, đó vẽ con rùa, cúi đầu, bên cạnh viết ba chữ “Thực xin lỗi”. Tôi nhịn được xì cười ra tiếng, dùng bút chọc chọc lưng ấy. Sau này khi chúng tôi bên nhau, tôi nhắc tới chuyện này, A Thành còn hiểu ra sao hỏi tôi, lúc trước vì sao tức giận với ấy.

      Trong bữa tiệc mừng năm mới, ấy ngồi cạnh tôi, đưa cho tôi thỏi sô--la, hỏi tôi có muốn ăn . Tôi nhận lấy, ăn sô--la, sau đó trộm bỏ gói giấy vào trong túi xách. Lúc tiệc tối kết thúc, mọi người đều tự chụp ảnh, tôi cố lấy dũng khí lớn đến bên cạnh A Thành, hỏi ấy có thể chụp ảnh với tôi hay .

      Đến bây giờ tôi vẫn còn giữ tấm ảnh kia, tôi trong tay cầm dây buộc bong bóng, máy ảnh “tách tách” dừng hình ảnh trong nháy mắt, ấy vừa mới quay đầu nhìn tôi. Chúng tôi đều mặc đồng phục màu xanh da trời, dáng vẻ rất xứng đôi. Chiều cao của tôi chỉ tới bờ vai ấy, nghe đây là chiều cao cặp đôi tốt nhất, nhưng sau đó sau khi A Thành lên đại học lại cao lên.

      Lúc du lịch tốt nghiệp, mọi người cùng nhau qua cầu treo bằng dây cáp, có người cố ý đứng giữa cầu lắc lắc, tôi có chút sợ hãi, cầm lấy dây xích sắt dám về phía trước, bỗng nhiên có đôi tay ấm áp giữ tôi dừng, tôi quay đầu lại, nhìn thấy ấy ra vẻ bình tĩnh nhìn phía trước.

      Sau đó chúng tôi cứ như vậy ở bên nhau, thuận theo tự nhiên, tâm đầu ý hợp. có hứa hẹn, có lời thề, có chấn động tâm can, cũng có cả đời đời, dù sao từ lâu đặt nhau ở trong lòng.

      Cho đến ngày lên đại học, ấy đưa tôi lên tàu phía nam, tôi nhìn ngoài cửa sổ xe ấy khóc đến đau thắt lòng, khoảnh khắc đó mới ý thức được, thứ chúng tôi sắp đối mặt là chia ly thời gian dài.

      có bắt đầu có chấm dứt.

      Dần dần, chúng tôi bắt đầu cãi cọ vì những chuyện vụn vặt. Nhược điểm lớn nhất của tình xa chính là ràng chỉ cần cái ôm là có thể giải quyết vấn đề, chúng tôi lại chỉ có thể cầm điện thoại lần lượt im lặng.

      Khi tôi cố gắng chia sẻ chuyện thú vị xảy ra trong trường học với ấy, lại phát nhiều lần sau khi giải thích bối cảnh với ấy, chính mình cũng cảm thấy thú vị. Sau đó, khi tôi nhìn thấy cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp bên hồ, nhưng biết làm thế nào để miêu tả với ấy, tôi thực rất buồn.

      Theo nghĩa nào đó, chúng tôi còn có thể chia sẻ niềm vui và nỗi buồn của nhau.

      Tôi cảm thấy rất mơ hồ, cuộc sống này vẫn phải kiên trì bốn năm hoặc là lâu hơn, tôi cảm thấy nhìn tới được tương lai. Tôi thậm chí còn nghĩ, chúng tôi như thế này, rốt cuộc có coi là đương , chưa từng nắm tay, chưa từng ôm, chưa từng hôn môi, rất nhiều lúc, nhớ tới A Thành, tôi chỉ có thể nghĩ đến văn tự đơn giản màn hình di động. Mỗi người đều hâm mộ “tề thủy trường lưu”, nhưng có bao nhiêu người tình nguyện tầm thường? Dần dần, ngay cả hình ảnh A Thành cười rộ lên như thế nào tôi cũng nhớ . Tôi vì thế mà cảm thấy vô cùng khổ sở và sợ hãi. Chúng tôi xa nhau sao? Tương lai tôi mong chờ, có đến ? Khi tôi rất già rất già, người ở bên cạnh tôi, chính là người tôi khi mười bảy tuổi này sao?

      Reply from: Tôi của mười năm sau:

      Rất xin lỗi, tình xa thường có được kết cục tốt, bạn và A Thành cũng vậy.

      Hai người chia tay vào năm thứ tư đại học, nguyên nhân cũng phải là chuyện bạn vẫn lo lắng tình cảm trở nên nhạt dần hay có niềm tin, lý do hai người chia tay rất bình thường, lúc tốt nghiệp, hai người có mục tiêu khác biệt.

      ấy tìm được công việc thích ở Thượng Hải, bạn lại thầm muốn trở lại quê nhà, mà chuyên ngành của A Thành ở cái thành phố này căn bản tìm được việc làm. Hai người cãi nhau vô số lần trong điện thoại, lại đúng lúc là mùa tốt nghiệp, có quá nhiều chuyện, bạn bắt đầu nhận điện thoại của ấy, lần gặp mặt cuối cùng, ấy đứng tàu hai mươi mốt tiếng tới tìm bạn, bạn đứng trước cửa trường học ôm ấy khóc nức nở.

      Nhưng ai có thể dựa vào cảm động trong nháy mắt vượt qua cả đời, hai người cuối cùng vẫn xa nhau.

      Khi vừa mới chia tay, bạn cũng có gì quen, mình ăn cơm, mình dạo phố, mình xem phim. Thời gian hai người ở cùng nhau quá dài, cho nên khi ngày này đến, bạn buồn muốn chết như trong tưởng tượng. Chỉ là ngày nọ, khi bạn đẩy xe đẩy mua đồ trong siêu thị, thấy cặp vợ chồng, cầm quả bí ngô trong tay và hỏi chàng trai mua cái nào, bạn chợt thấy tim mình thắt lại, đôi mắt nhìn chăm chú, nước mắt chảy ra.

      Bạn từng ước định với A Thành, sau này nếu hai người ở bên nhau, phải cùng nhau siêu thị, bạn nấu cơm cho ấy ăn, ấy phụ trách rửa bát dọn dẹp. Đó là mong muốn bình thường nhất giữa những người nhau.

      Hai hoặc ba năm sau đó, bố mẹ bạn bắt đầu sắp xếp cho bạn xem mặt. Bạn nhìn người đàn ông xa lạ ngồi đối diện bạn, cảm thấy cuộc sống của mình trở nên vô cùng nực cười.

      Người kia hỏi bạn, mối tình trước kia kết thúc như thế nào.

      Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều hình ảnh trong đầu bạn qua rất nhanh, từ lúc còn trẻ khi hai người xuyên qua đám đông nhìn lén đối phương, mãi cho đến hình ảnh cuối cùng, bạn quay lưng lại, với ấy: “A Thành, em mệt rồi.”

      Ngày hôm sau, bạn nộp đơn xin từ chức, kéo hành lý bay Thượng Hải. Hôm nay vừa đúng là ngày kỷ niệm tình thời của hai người, bạn khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho A Thành.

      Sau khi điện thoại kết nối, bạn biết nên cái gì, ngược lại là ấy lắp bắp với bạn, ấy về tới quê nhà rồi, hy vọng có thể cùng bạn bắt đầu lần nữa.

      Khoảnh khắc kia, bạn đứng ở cửa đông sân bay quốc tế người đến người , vừa cười vừa khóc, như người điên.

      Trước khi viết bức thư này, tôi chấp nhận lời cầu hôn của A Thành. Chúng tôi siêu thị cùng nhau, tôi làm bữa tối ngon miệng, ấy ăn sạch , sau đó vào bếp để rửa bát bằng tạp dề hoạt hình của tôi.

      Chắc bạn biết, lúc A Thành rửa bát tự giải trí tự bật nhạc khẽ hát, tôi bao giờ cũng chê cười ấy ca hát theo nhạc, bởi vì chưa từng bắt nhịp.

      Tất cả mọi người xa rất vất vả, rất gian nan, nhưng khi bạn thực trải qua, bạn lại phát , trải nhiệm như vậy là loại của cải quý giá.

      Thời gian xa dạy chúng tôi cách người. Khoan dung, thấu hiểu, trân trọng, tin tưởng… Mỗi cuộc cãi vã là khóa học bắt buộc cho hạnh phúc, chúng tôi còn trẻ mà ngây ngô, ngay tại đây cuộc điện thoại, phong phong thư, lần lượt lăn lộn giữa trưởng thành.

      ra chúng tôi chưa từng thực buông tay nhau ra, tuy là gian nan, tuy là khó khăn, nhưng những ký ức duy nhất thuộc về hai người và khoảng thời gian thể quay về ấy khiến chúng tôi đều chỉ lòng muốn dành quãng đường còn lại của cuộc đời mình với người này.

      Cảm ơn khi đó, nhớ chữ viết trong bức thư của , cảm ơn dũng cảm và lòng của , khiến em đạt được hạnh phúc hôm nay.

      Cố gắng lên.

      LÁ THƯ THỨ TƯ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :