1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thật lòng yêu em - Lục Xu (39)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 30
      Lăng Diệc Cảnh ôm Dương Tử Hân lên lầu, hai tay khoác ở cổ , đầu ngừng chui vào trong lòng , như thể động tác này làm cho có thể tìm được chỗ dựa, cũng khiến cảm thấy yên tâm hơn, quên cả đau đớn. là người sợ đau, mỗi khi bị đau những chảy nước mắt, mà toàn thân như bị vật gì đó cắn xé, khó chịu đến mức khóc nổi, chỉ muốn lăn lộn vài vòng mặt đất. Nhưng hết lần này đến lần khác thể làm vậy, vì thế mà tiếp tục duy trì khó chịu. Nhưng bây giờ, có cảm giác giày vò ấy, quên cơn đau, trong lòng cũng cảm thấy bình yên.

      nhìn hình ảnh của bọn họ trong bức tường thang máy, cuộn tròn nằm trong lòng , dán chặt lấy , bọn họ giống như khối thống nhất..

      Kìm được, nụ cười của tràn ra ngoài khóe miệng. cúi đầu, dịu dàng nhìn : “ Sau này còn chơi nữa ?”.

      Lần này bị ngã, xem lần sau còn chơi nữa .

      Dương Tử Hân ngẩng đầu, chống lại ánh mắt , cúi xuống đáp: “ Muốn chơi”.

      Lăng Diệc Cảnh bật cười, ánh mắt nhìn thoáng qua đầu gối : “ Bị như vậy vẫn còn muốn chơi à?”.

      nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt nhắn hơi nhăn lại, hoàn toàn hiểu vì sao bị như vậy được chơi nữa, mở to mắt: “ Chơi rất thú vị, chơi rất vui vẻ mà”.

      Lăng Diệc Cảnh lắc đầu, ôm bước ra khỏi thang máy, trở lại căn hộ. Dương Tử Hân trượt khỏi người . Lăng Diệc Cảnh dám buông tay, sợ bị trơn rồi dìu ngồi xuống sô pha, sau đó cởi giày ra. Bàn chân của trông rất đẹp, ngay cả bắp chân cũng hết sức duyên dáng, chỉ có làn da đùi còn dấu vết mờ mờ, cho dù đối xử với tốt hơn, quãng thời gian bị hành hạ trước kia, rốt cuộc vẫn để lại dấu vết, nếu nhìn kỹ căn bản thấy.

      khe khẽ thở dài, lột giày và tất của để sang bên, tiếp tục nghiên cứu chiếc đầu gối bị thương. Vết thương quá nghiêm trọng, nếu là vết thương người , có lẽ chỉ coi như vết muỗi cắn, cần xử lý. Nhưng vết thương này lại ở người , thể đếm xỉa, thậm chí còn rất lo lắng.

      Vừa rồi quên khử trùng, than thầm, chuẩn bị lấy hòm thuốc ra. Dương Tử Hân ngồi ngoan ngoãn, nhìn khử trùng cho mình. sợ đau, nên động tác nhàng hơn so với lúc nãy, thế còn hướng vào miệng vết thương thổi khe khẽ. Hành động thân thiết này trước mắt giống như được phóng đại, khiến cầm lòng được mà mỉm cười.

      Sau khi Lăng Diệc Cảnh xử lý xong miệng vết thương, mới bảo dì Uông dẫn tắm rửa nhưng nhớ đừng để miệng vết thương chạm phải nước.

      đứng trong phòng, di động bỗng vang lên.

      “ Lăng tổng, cuối cùng tôi cũng cảm thấy số người bên cạnh Diệp Thư Thần có gì đó ổn, loại cảm giác này có từ lâu. Sợ rằng nếu biết ràng để lại tai họa ngầm cho ”. Quan Tử cầm di động vô cùng ảo não. Đám người bên cạnh Diệp Thư Thần quả nhiên có vấn đề, nhưng điều tra ra, vì vậy ta mới gọi điện tới.

      Bên cạnh Diệp Thư Thần có người vì Diệp Thư Thần mà bày mưu tính kế và rất được Diệp Thư Thần tin tưởng. Lăng Diệc Cảnh biết điều đó nhưng chưa mấy để tâm đến người ấy.

      “ Đám người đó ổn thế nào?”. Lăng Diệc Cảnh cũng có chút tò mò.

      “ Ban đầu, chúng tôi đều cho rằng những người kia do Diệp Tiến Minh lựa chọn, sau đó để bên cạnh Diệp Thư Thần, phụ giúp Diệp Thư Thần phát triển. Nhưng gần đây, người của chúng ta phát những người này có quan hệ nhiều với Diệp Tiến Minh. Bởi vì Diệp Tiến Minh quan sát đám người đó, cũng loại trừ những người khác ra khỏi đội”. Đây là điểm mà Quan Tử cảm thấy tò mò, những người ấy nếu phải do Diệp Tiến Minh lựa chọn bọn họ làm thế nào để giúp được Diệp Thư Thần?

      “ Điều tra lai lịch của những người này chưa?”.

      “ Điều tra rồi ạ, đều là người của tập đoàn Nam Hưng nhưng trước kia lại chưa từng thấy họ. Hình như bọn họ chưa từng làm dự án nào lớn. Sau khi cha con Diệp Tiến Minh cố tình tiến vào Nam Hưng, bọn họ mới bắt đầu hoạt động, hơn nữa còn thầm lôi kéo Diệp Thư Thần”.

      “ Chúng ta cũng cần nghĩ đến cả Diệp Tiến Minh”. Lăng Diệc Cảnh : “ Những người này, có phải trước kia bị ông ngoại tôi chèn ép?”.

      Nếu như bọn họ từng bị áp bức, điều đó quá ngạc nhiên. có thành tích gì ở Nam Hưng, khi Nam Hưng đổi quyền, liền lập tức bị phụ thuộc, những có thể báo thù quá khứ, còn có thể khiến bản thân được coi trọng.

      phải Lăng lão gia”. Quan Tử hạ thấp giọng: “ Là đại tiểu thư. Trước kia đại tiểu thư ở Nam Hưng đắc tội với những người đó, phải chăng bọn họ ghi hận trong lòng?”.

      Nhưng nếu cứ như vậy ghi hận trong lòng, rồi những năm cuối đời liền đặt lên người Diệp Thư Thần, có lẽ vậy cũng quá.

      “ Lưu ý động tĩnh của bọn họ, bất luận là làm gì”.

      “ Vâng…Hy vọng chúng ta nghĩ quá nhiều”.

      Lăng Diệc Cảnh nữa mà tắt điện thoại . Trước kia, Diệp Thư Thần vẫn chưa hoàn toàn dựa vào những người này, cũng có suy nghĩ của . Nhưng Diệp Thư Thần ngay từ đầu có những quyết định khiến người khác hài lòng, lúc ấy ta mới để nhóm người kia bày mưu tính kế, sau đó mọi việc thuận lợi cách lạ kỳ. Vì thế, Diệp Thư Thần bắt đầu trọng dụng, cho tới tận bây giờ, e là có chút dựa dẫm. Nhất là chuyện của Tần gia lần trước bị thất bại, Diệp Thư Thần càng trọng dụng nhóm người này hơn.

      Nếu Diệp Tiến Minh để Diệp Thư Thần trọng dụng như thế, chắc chắn ông ta điều tra nhóm người đó. Nếu có vấn đề, Diệp Tiến Minh tuyệt đối tiến hành xử lý nhưng Diệp Tiến Minh làm thế.

      Lăng Diệc Cảnh cầm di động ngẫm nghĩ. Diệp Tiến Minh điều tra ra nguyên cớ. vậy người của nhất định cũng thể điều tra. định bảo Quan Tử đừng tiêu phí quá nhiều tâm sức vào chuyện này, nhưng suy nghĩ lúc rồi lại thôi. Có lẽ cứ tiếp tục điều tra , có khi tìm ra manh mối.

      Lúc cầm di động, Dương Tử Hân từ phòng tắm ra. nhìn đứng bên giường, bước chân chậm lại, bước từng bước về phía , luôn chú ý đến hành động của , sợ đột nhiên xoay người phát ra mình. Khi khoảng cách giữa ngày càng gần, nụ cười mặt trở nên vô cùng tinh quái. Khi chuẩn bị nhào đến ôm lấy , dọa hoảng sợ, bỗng nhiên Lăng Diệc Cảnh vươn tay ra, kéo ôm vào trong lòng.

      Dương Tử Hân mới đầu bị dọa, tỏ vẻ ngạc nhiên chớp mắt nhìn .

      Bộ dạng mê hoặc lấy lòng , vươn tay xoa đầu , giống như trấn an con vật bé . Trong căn hộ chỉ có ba người, dì Uông, . Dì Uông tuyệt đối lén lút vào phòng họ, như vậy chỉ có .

      “ Vừa rồi muốn dọa à?”. hạ tầm mắt, khóe miệng cười thể che giấu.

      vẫn nhìn , tài nào hiểu nổi vì sao lại phát ra mình. ràng rất cẩn thận, sao lại biết được nhỉ? nghĩ vậy liền giãy khỏi lòng , ra đứng sau lưng nhìn vào gáy. tivi thường có chi tiết, nữ chính đứng bên cạnh hỏi nam chính: mọc mắt sau lưng phải ?

      rất muốn nhìn xem sau đầu có phải mọc mắt hay ? Nếu làm thế nào mà phát ra mình?

      Biểu cố gắng thăm dò của rốt cuộc làm nhịn nổi cười, giữ chặt lấy , chuẩn bị ngủ. Hôm nay chơi quá lâu, cần ngủ sớm chút.

      Dương Tử Hân sau khi nằm lên giường, cố gắng tiến lại gần . Lăng Diệc Cảnh định chợp mắt lúc, đợi sau khi ngủ rời , quấy rầy đến giấc ngủ của nữa. Nhưng lại chui vào trong lòng , dường như suy tư điều gì đó, tiếp theo nắm mạnh lấy tay : “ Làm thế nào mà lại phát ra em?”.

      qua lâu rồi mà vẫn để tâm đến chuyện vừa rồi. Tay ngừng vẽ vòng tròn ngực , ánh mắt nhìn chằm chằm vào .

      “ Có thể cảm nhận được”. mở miệng giải thích: “ Huống hồ thính lực của cũng tệ lắm”.

      hoàn toàn hiểu, vươn tay bỏ tay ra rồi trở tay ôm chặt lấy : “ có thể cảm nhận thấy em, biết chưa?”.

      mỉm cười với , biết có hiểu lời hay , bỗng nhiên cố chấp nữa, rời khỏi lồng ngực rồi hôn lên trán .

      Sau khi hôn , nhìn vô cùng mong chờ. Khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết khiến cảm thấy tội lỗi khi nổi tà niệm. nhúc nhích, lại kéo tay , dùng tay kéo dây áo ngủ của ra. Váy ngủ của giống như tấm lưới, dây lưng được cởi bỏ, chiếc váy ngủ cũng chậm rãi tản ra, để lộ làn da trắng nõn của . nuốt nước miếng theo bản năng, tay kiềm chế vuốt ve cơ thể , xúc cảm chân khiến nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên.

      Trong giây sau, xoay người phủ lên người , còn hai tay kéo lấy cổ , ngừng mỉm cười với .

      Sau cơn triền miên Dương Tử Hân rất khó chịu bởi cơ thể toát mồ hôi, miệng vết thương đầu gối lập tức đau đớn, khiến hoàn toàn để ý đến hứng thú mạnh mẽ của Lăng Diệc Cảnh. bắt đầu bám chặt lấy , đơn giản vì đầu gối đau quá. Bộ dáng của khiến Lăng Diệc Cảnh nghĩ xảy ra chuyện, đành vội vàng làm cho xong việc.

      “ Đau”. ngồi giường, cau mày nhìn .

      Lăng Diệc Cảnh bất lực, cầm quấn áo của phủ thêm lên người , sau đó mới xử lý miệng vết thương. Vừa rồi hào hứng, quả nghĩ nhiều.

      Sau khi miệng vết thương được xử lý xong, cầm khăn lau toàn thân lượt, lúc này mới bảo ngủ.

      quá buồn ngủ, sau khi nằm xuống, còn đùa nghịch tóc . dùng tay cảm nhận tóc , sau lại lấy tay chạm vào tóc mình. Nhìn mạnh mẽ dục tình, bỏ ý định hôm nay vào thư phòng để xử lý công việc, đành để ngày mai làm tiếp, còn hôm nay cứ làm theo .

      càng chơi càng hăng, lúc này mới ngăn lại, bắt dựa vào lòng mình, cho tiếp tục ầm ĩ.

      “ Sau này chúng ta luôn như vậy, được ?”. chiều chuộng , thương và quan tâm đến .

      Dương Tử Hân ngẩng đầu nhìn , thoáng im lặng.

      “ Như thế này này”. Đôi môi dán lên môi : “ Có thể ?”.

      Dương Tử Hân nhìn hồi lâu, tựa như suy nghĩ cặn kẽ rồi ngẩng mạnh đầu lên, cảm thấy như vậy cũng tốt, vì thế mà liên tục gật đầu.

      “ Tốt lắm, ngủ thôi”. đưa tay ngăn tiếp tục gật đầu. Nếu còn gật đầu như thế, nhất định bị hoa mày chóng mặt.

      “ Vâng, ngủ thôi”. dùng tay để gối đầu, tự nhiên dựa lên.

      nhắm mắt, tựa như sắp ngủ. Nhưng lát sau, mắt trái vẫn nhắm, mắt phải hé ra quan sát . Lăng Diệc Cảnh chăm chú nhìn , bị phát mắt nhắm mắt mở liền vội vàng nhắm mắt lại.

      Đúng là nghịch ngợm hết sức.

      vươn tay nhéo mặt : “ Khuya rồi, ngủ , biết chưa?”.

      Lúc này mới mở mắt, tủi thân nhìn , ngầm ám chỉ: Người ta thực , thực chưa muốn ngủ.

      “ Ngủ , mai dậy sớm dẫn em ăn Guokui, được ?”.

      Trước cửa tiểu khu, hàng sáng thường có người bán loại bánh rán này. chỉ cần ăn sáng, chịu nổi lực hấp dẫn, liền kéo mua, hơn nữa mỗi lần phải ăn hai cái.

      vươn tay tính toán, ngủ sớm chút được ăn hai cái bánh rán, dường như cũng tệ lắm. Vì thế vui vẻ đồng ý: “ ngủ”.

      lại nhịn được lắc đầu, ngốc quá, cho dù cần ngủ, chỉ cần muốn ăn, cũng mua cho .
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 28
      Đến bây giờ, Nhậm Tuyết Hề vẫn còn nhớ hình ảnh cuối cùng của Dương Tử Hân. Dương Tử Hân của quá khứ và Dương Tử Hân của tại hoàn toàn khớp nhau. Vì thế, tất cả mọi thứ diễn ra giống như giấc mộng. Dương Tử Hân bây giờ sống trong giấc mơ. Cho tới giờ khắc này, ta mới có đủ dũng cảm để thừa nhận, cho dù nhiều năm nhưng ta vẫn dám bước ra để kiến tạo giấc mơ của riêng mình. Rất nhiều lần ta hy vọng ngày Diệp Thư Tuấn có thể quay lại nhìn mình, người vẫn luôn đứng sau .

      Năm ấy, Diệp Thư Tuấn và Dương Tử Hân được công nhận là cặp đôi thanh xuân vườn trường, ai cũng biết bọn họ ở cùng nhau và ai nấy đều chúc phúc cho họ, hoàng tử và công chúa tiếp tục được sống hạnh phúc. Diệp Thư Tuấn vẫn dạy kèm cho Dương Tử Hân, đốc thúc cố gắng học tập. Dương Tử Hân cũng phụ công của Diệp Thư Tuấn, thi đỗ vào trường đại học với số điểm khiến người khác hài lòng. Bọn họ vốn ghi danh thi cùng trường, sau đó tiếp tục học cùng chỗ, vĩnh viễn ở bên nhau. Nhưng vào thời điểm Diệp Thư Tuấn điền nguyện vọng, chủ ý nhất thời thay đổi, hơn nữa trước tình thế cấp bách, quên báo cho Dương Tử Hân biết.

      Sau khi Nhậm Tuyết Hề biết chuyện, ta tưởng ông Trời trao cho mình cơ hội, bởi nguyện vọng mà Diệp Thư Tuấn điền vào chính là trường đại học của ta. Vì vấn đề nguyện vọng mà Dương Tử Hân và Diệp Thư Tuấn cãi nhau. Diệp Thư Tuấn phải giải thích, hứa hẹn với Dương Tử Hân cuối tuần chăm chỉ thăm , lúc ấy mới lừa được Dương Tử Hân.

      Nhưng Nhậm Tuyết Hề biết, vì chuyện này mà Dương Tử Hân bất mãn với mình. Bởi Dương Tử Hân vô tình đến trường ta và Diệp Thư Tuấn, Dương Tử Hân nhìn ta bằng ánh mắt đơn giản, như lo sợ ta nhân cơ hội này mà cướp mất Diệp Thư Tuấn. Thời gian đó cũng là thời điểm quan hệ giữa Dương Tử Hân và Nhậm Tuyết Hề căng thẳng nhất. Đến Diệp Thư Tuấn luôn bận rộn cũng nhận ra khí giữa bọn họ rất tốt. Sau này mỗi lần Dương Tử Hân đến, Diệp Thư Tuấn gọi ta cùng .

      Mối quan hệ của Diệp Thư Tuấn và Dương Tử Hân vẫn nóng lạnh. Có lẽ quá, quả thực dạo này Diệp Thư Tuấn có thời gian rảnh rỗi để dành cho Dương Tử Hân. Thi thoảng cảm thấy có lỗi với Dương Tử Hân, vì thế mà đối với rất tốt.

      Thực ra, chương trình học của Diệp Thư Tuấn cũng quá bận nhưng cả ngày nhìn thấy bóng dáng đâu như dự tính làm chuyện gì đó. Sau Nhậm Tuyết Hề mới biết, Diệp Thư Tuấn vẫn thường kiểm tra tình hình kinh doanh và có ý định tiếp nhận Nam Hưng. Trước kia, Diệp Thư Tuấn chưa bao giờ tỏ ra hứng thú, bây giờ bỗng có ý định tiếp nhận khiến Nhậm Tuyết Hề cũng cảm thấy bất ngờ.

      Sau đó năm, Diệp Tiến Minh công khai đưa Diệp Thư Thần vào Nam Hưng. Diệp Thư Tuấn cũng muốn vào nhưng Diệp Thư Tuấn là tên nhóc chưa từng ra ngoài xã hội, có khả năng có người mua tài khoản của , vì thế còn lại khả năng. Diệp gia đính hôn với Nhậm gia, như thế mới ngăn cản Diệp Thư Thần tiến vào Nam Hưng.

      Ngày đó, tâm trạng của Diệp Thư Tuấn vô cùng tệ, thiếu niên sáng sủa hào phóng nhưng trong thời gian ngắn, như người bị kích động, hy vọng lớn nhanh dần. Có lẽ do tâm trạng uất ức lên tới đỉnh điểm, rốt cuộc chịu nổi, lựa chọn quán bar để uống.

      Nhậm Tuyết Hề sau khi biết tin vội vã chạy tới quán bar

      Diệp Thư Tuấn liên tục uống rượu, nét mặt vẻ đơn. Nhìn thấy Nhậm Tuyết Hề, vẫn nhận ra và mỉm cười với ta. cầm ly rượu ra hiệu với ta, mỉm cười tự giễu, sau đó uống hết ly.

      “ Cậu đừng uống nữa”. Nhậm Tuyết Hề muốn cướp ly rượu trong tay nhưng thành công: “ Làm sao vậy? Có phải gặp vấn đề gì ? Chuyện về Dương Tử Hân à?”.

      Diệp Thư Tuấn nghe đến tên Dương Tử Hân, động tác uống rượu dừng lại nhưng khóe miệng cười châm biếm càng cong hơn: “ Tới hôm nay mình mới biết mình là kẻ vô dụng. trai mình cố gắng bao năm qua để bảo vệ Nam Hưng. Còn mình, hưởng thụ chăm sóc của ấy từng đấy năm, muốn trợ giúp ấy mà thể. Mình muốn giúp ấy, cùng sánh vai với ấy để đối phó…”. nên lời đối phó với cha ruột mình, vì thế mà trái tim vừa thấy chua xót vừa đau khổ: “ Mình muốn giúp ấy, nhưng lần này…”.

      Sao có thể cho Dương Tử Hân biết mình và người con khác đính hôn. Với cá tính của Dương Tử Hân, chỉ cần dám ra, hiểu được nỗi khổ tâm đó, còn cho rằng kẻ vô cùng yếu đuối.

      thể chịu đựng được việc Dương Tử Hân để ý đến , càng chịu nổi việc bọn họ cứ như vậy mà kết thúc.

      Nhậm Tuyết Hề cái hiểu cái , lần này ta cầm lấy bình rượu chưa uống hết lên, trực tiếp uống ngụm. Động tác uống rượu quá nhanh, ta vươn tay lau chất lỏng khóe miệng, nhìn Diệp Thư Tuấn mỉm cười: “ Cậu vì chuyện ấy mà khó chịu à? Chỉ là việc thôi, cậu có thể tìm mình thương lượng mà”.

      “ Cái gì?”.

      “ Ví dụ, cậu có thể tìm mình thương lượng. Chúng ta giả kết hôn và với họ rằng mình nhau. Sau đó, mình xin cha mẹ, bảo họ gây áp lực với Nam Hưng, cho phép cậu tiến vào Nam Hưng. Chờ đến khi mọi chuyện ổn thỏa, mình lại cho cha mẹ biết, chúng ta hợp nhau. Cậu tiến vào Nam Hưng rồi, trai cậu chắc chắn mở đường cho cậu, bọn họ thể đuổi cậu ra, dù sao cậu cũng là con trai của Lăng Tích Đồng”.

      “ Mình…”. Diệp Thư Tuấn do dự trong chốc lát rồi lại lắc đầu: “ Mình thể lợi dụng cậu”.

      “ Lợi dụng?”. ta cười cười: “ Diệp Thư Tuấn, nhiều năm như vậy, cậu đừng với mình cậu biết mình có tình cảm với cậu. Mình biết, cậu thể mình. Vậy hãy để mình làm việc cuối cùng cho cậu, như vậy mình cảm thấy thỏa mãn. Cậu đừng cảm thấy mắc nợ mình, mặc dù có nhiều lúc mình hiểu mình phải trả giá rất nhiều, hơn nữa cũng được đền đáp. Nhưng nhiều khi, mình cảm thấy, thực ra mình phải trả giá gì hết. Dù sao cậu cũng có được bất cứ cái gì, thậm chí vì xuất của mình, còn có thể mang đến nhiều điều phức tạp cho cậu. Với lại, bao năm qua, mình thực cảm ơn cậu làm cho tuổi trẻ của mình hề đơn điệu. Hãy để mình làm chút việc cho cậu , quan trọng việc mình làm cho cậu chính là để thỏa mãn bản thân. Mình hy vọng cậu nhận được chút gì đó và sau này luôn nhớ đến mình…”.

      ta ngừng chuyện, còn Diệp Thư Tuấn vẫn luôn trầm mặc bởi vì thể lên lời.

      ta người này lâu như vậy, bọn họ nhìn nhau lớn lên, ta cũng muốn là người phụ nữ làm bạn với đến già: “ Diệp Thư Tuấn, có thể để mình ôm cậu cái được ?”.

      Chỉ cần cái ôm, ta oán hận, hơn nữa còn chúc và người khác hạnh phúc.

      Giờ khắc này, tại thời điểm này, Diệp Thư Tuấn nhìn ánh mắt khẩn cầu của ta, thể lời từ chối. nhàng ôm ta vào trong lòng.

      Sau đó sao?

      Dương Tử Hân biết đứng cách đó xa sau lưng Diệp Thư Tuấn từ bao giờ, nhìn cặp đôi ôm nhau kia, thậm chí trong mắt , cặp đôi ấy rất tình cảm. Vì học cùng trường với Diệp Thư Tuấn nên Dương Tử Hân rất bất mãn, vì thế luôn canh cánh trong lòng. Rất nhiều ví dụ chứng minh tình xa cách thường bền vững. Hơn nữa, bên cạnh Diệp Thư Tuấn còn có người con thầm mến nhiều năm như vậy.

      muốn xông lên hỏi Diệp Thư Tuấn lý do tại sao, vì sao lại phản bội nhưng thể mà xoay người bỏ chạy. có can đảm, sợ phải đối mặt với những lời thẳng thắn của Diệp Thư Tuấn. Rằng thay đổi tình cảm, qua bao lâu mới biết người phải là . Với lại, bướng bỉnh kiêu ngạo, thích cố tình gây , giống với Nhậm Tuyết Hề, vừa dịu dàng vừa tốt bụng, còn đặc biệt quan tâm đến , đàn ông đều thích kiểu phụ nữ hiền lành thông minh như thế.

      khó chịu, vui, bỏ chạy lung tung rồi tới sân bay, giả bộ như mình chưa từng tới nơi này, muốn mang lại cho ngạc nhiên.

      Nhưng sau khi tới sân bay, lại cảm thấy khó chịu, vì thế mà bật khóc.

      Nhậm Tuyết Hề hành động rất nhanh, lập tức quyết định dẫn Diệp Thư Tuấn trở về. Nhưng Diệp Thư Tuấn cảm thấy chuyện này cần trao đổi với Lăng Diệc Cảnh trước, ngoài ra cần phải tham khảo ý kiến của Dương Tử Hân.

      Diệp Thư Tuấn về nhà, chuyện với Lăng Diệc Cảnh về đề nghị của Nhậm Tuyết Hề.

      cần làm việc đó nếu trong lòng cậu muốn”. Lăng Diệc Cảnh nghe xong câu chuyện của Diệp Thư Tuấn, đó là câu đầu tiên : “ Cậu hãy làm việc mà bản thân cậu thích làm”.

      Lăng Diệc Cảnh biết, cậu ấy và mình giống nhau. hoàn toàn có tình cảm với Diệp Tiến Minh. Còn Diệp Thư Tuấn đối với cha mình vẫn còn chút ảo tưởng. Quan trọng hơn, tuyệt đối muốn em trai mình có cuộc sống kiểu ấy. Lăng gia có Lăng Diệc Cảnh là quá đủ rồi, cần mất thêm người nữa. Vả lại, quỹ đạo sống của Diệp Thư Tuấn vẫn luôn được Lăng Diệc Cảnh hâm mộ, được học hành và duy trì những mối quan hệ tốt đẹp, đạt thành tích cao, còn có bạn xinh đẹp. Dường như thế giới này, cuộc sống của hầu hết mọi người đều giống nhau. Diệp Thư Tuấn như vậy cũng là ảo tưởng của Lăng Diệc Cảnh. Hay có thể đó là giấc mơ mà đời này thể thực được. Nhưng em trai có thể, cứ để Diệp Thư Tuấn thay tiếp tục thực khao khát trong lòng !

      Diệp Thư Tuấn vốn còn do dự, nghe Lăng Diệc Cảnh vậy, lập tức còn phân vân nữa. Bao năm qua, trai vì Lăng gia mà ngại cực khổ. Trước kia, chỉ nghĩ trai thích kinh doanh vì cảm thấy hứng thú, đến bây giờ mới biết trai mình vất vả như thế nào. Trước kia nghĩ, trai mình là người tính tình lạnh lùng, ít , tại mới hay, đó là bởi vì cha thích, và ấy biết những hành vi mà cha mình làm bên ngoài.

      Cái nhà này, vẫn do trai góp phần, thể ích kỷ, luôn tránh né, cũng phải gánh vác phần trách nhiệm, còn chuyện khác, tại phải lo lắng.

      “ Hôm nay em quyết định đến Nhậm gia”.

      Lăng Diệc Cảnh cau mày: “ Bạn cậu đâu? Cậu định với ấy như thế nào?”.

      Câu ấy khiến Diệp Thư Tuấn im lặng, bởi vì hoàn toàn biết gì nhưng điều đó làm thay đổi quyết định của .

      giằng co với Lăng Diệc Cảnh về vấn đề này di động của Diệp Thư Tuấn vang lên, đúng là điện thoại của Dương Tử Hân gọi tới. Dương Tử Hân ở nơi khác cầm di động, tay ngừng vò tóc mình, sau đó mới cắn môi lên tiếng: “ Diệp Thư Tuấn, em ở sân bay”.

      Diệp Thư Tuấn nghe xong nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bất thường: “ Sao em lại tới đây?”.

      Dương Tử Hân mỉm cười, quả nhiên ấy mong mình tới đây, có phải sợ quấy rầy việc tốt của ấy? Có thể được ư? Nếu thực chuẩn bị bỏ rơi việc đến đây phải vui vẻ mới đúng. Bởi vì có thể thẳng với , tránh sau này phải dây dưa với .

      đừng quản việc em vì sao lại đến đây. Em chỉ muốn hỏi câu: Diệp Thư Tuấn, em ? em ?”.

      Diệp Thư Tuấn cau mày càng mạnh hơn: “ Em đừng có đùa, cũng đừng hỏi vấn đề nhàm chán như vậy. Em về trước , mấy ngày nay bận nhiều việc, sau này đến tìm em”.

      “ Sau này ư? có sau này đâu”.

      “ Em đừng giận, thực là lúc này có chuyện rất quan trọng”.

      Ánh mắt Dương Tử Hân đỏ lên: “ Như vậy , Diệp Thư Tuấn. Nếu em, vậy đến thẳng sân bay ngay. Nếu em, xuất chính là câu trả lời đối với em. Em luôn, sau đó bao giờ …xuất trước mặt nữa”.

      xong liền cắt đứt điện thoại.

      Diệp Thư Tuấn nắm di động, còn rất nhiều điều chưa kịp , gọi lại nhưng đối phương nhận điện.

      Lăng Diệc Cảnh vẫn đứng bên nhìn tình huống này, khỏi thở dài: “ Thôi nào, cậu ra sân bay ”.

      Diệp Thư Tuấn lắc đầu: “ Em với Nhậm Tuyết Hề rồi”.

      Lăng Diệc Cảnh định gì đó, nhìn bộ dạng của Diệp Thư Tuấn, nén nổi hít sâu hơi.

      Thời gian trôi qua từng phút, Diệp Thư Tuấn vẫn đứng yên , gọi điện cho Nhậm Tuyết Hề, cũng đưa ra quyết định nào hết.

      “ Cậu đến Nhậm gia , còn đến sân bay để ràng với bạn cậu, như vậy được chứ?”. Lăng Diệc Cảnh nhìn em trai mình bối rối thôi, liền đưa ra phương án.

      Lúc này, Diệp Thư Tuấn mạnh mẽ nhìn về phía trai, dường như có quyết định. biết, Dương Tử Hân là người cố chấp. Nếu tới, có lẽ mọi chuyện giống như lời ấy , người con này nhất định làm được chuyện ấy.

      , nhờ gọi điện cho Nhậm Tuyết Hề, với ấy là em được, em ra sân bay trước…”. Nghĩ đến Dương Tử Hân vẫn ở sân bay chờ mình, cảm thấy khó chịu, nhất là khi bên ngoài trời mưa. nghĩ thường ăn mặc phong phanh, giờ này chắc ngồi xổm ở đâu đó, chịu rét lạnh để chờ . Nếu , tiếp tục ngồi ở đó…

      Lăng Diệc Cảnh ngăn cản, đây là cảm nhận của Diệp Thư Tuấn, là trai đương nhiên tôn trọng quyết định của cậu ấy. Vì vậy, Lăng Diệc Cảnh nhìn Diệp Thư Tuấn cầm áo khoác ra cửa…

      Lăng Diệc Cảnh ngờ, đây là lần cuối cùng nhìn thấy em trai mình, thời điểm tai nạn xảy ra, quả thực thể tin nổi những thanh phát ra từ di động. Diệp Thư Tuấn bị tai nạn ô tô, tử vong ngay tại chỗ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 31
      Buổi sáng, Lăng Diệc Cảnh rời giường phát thấy Dương Tử Hân bỗng ngồi dậy, mở to đôi mắt ngái ngủ nhìn , quan sát hơn nửa ngày rồi mới chậm chạm mặc quần áo. Thấy hoàn tất việc mặc quần áo, vội vã đẩy nhanh động tác, sợ mình theo kịp. Lăng Diệc Cảnh cau mày nhìn hồi lâu tìm tòi nghiên cứu ý định của . Hẳn là muốn chạy theo , sau đó nhân tiện đòi mua bánh rán.

      Thực tế ràng như vậy nhưng Lăng Diệc Cảnh vẫn bất lực kéo rửa mặt. Hôm nay rất ngoan, nghịch nước, cũng làm ướt quần áo.

      Làm xong loạt, Dương Tử Hân ngoan ngoãn theo Lăng Diệc Cảnh ra khỏi nhà.

      Lúc đến cửa tiểu khu, Dương Tử Hân nhận được hai cái bánh, trong nháy mắt liền quên luôn Lăng Diệc Cảnh. Bánh rán rất thơm, mùi hành truyền đến khiến người ta chỉ muốn ăn miếng to.

      Lăng Diệc Cảnh vỗ người : “ Chúng ta thôi”.

      Dương Tử Hân chút phản ứng.

      Lăng Diệc Cảnh lại nhìn vài giây: “ bảo chúng ta thôi”.

      Dương Tử Hân liếc mắt nhìn , vẫn có phản ứng.

      Lăng Diệc Cảnh đứng yên tại chỗ, nhìn rời mắt. Có lẽ do ánh mắt rất chăm chú, khiến vội vàng quay đầu quan sát. Sau đó tình nguyện bước chầm chậm đến trước mặt , lấy ra chiếc bánh chưa ăn, đưa lên miệng . Động tác của hết sức chủ động nhưng biểu vô cùng miễn cưỡng.

      Lăng Diệc Cảnh bật cười, lẽ nghĩ gọi là vì muốn ăn món này? Nhưng nhìn “ coi trọng” chiếc bánh đến thế, khỏi có vài phần thoải mái. Vì vậy, khi đưa tay ra, liền cắn miếng. được mùi vị, cũng hiểu lý do vì sao lại thích ăn chiếc bánh này như vậy.

      Sau khi cắn bánh, sắc mặt của Dương Tử Hân càng thêm miễn cưỡng, nhìn bằng ánh mắt trách cứ, tựa như nghiêm túc kháng nghị việc cắn miếng. Vì ngon nên mới để ăn cái nhưng chỉ cắn miếng thôi, thế còn ăn chút xíu như vậy.

      Ánh mắt càng mở to hơn. Lăng Diệc Cảnh còn cách nào khác, cầm chiếc bánh bị cắn miếng ăn cho hết. Dương Tử Hân nhìn chằm chằm giám sát đến khi ăn xong, chỉ sợ lãng phí.

      Thấy ăn xong, Dương Tử Hân vẫy tay, : “ Tạm biệt”.

      Đây là giờ làm, biết điều này, biết bây giờ phải ra khỏi nhà, phải kiếm tiền, mà có nhiều tiền có thể mua được rất nhiều đồ, có thể mua rất nhiều bánh, có thể mua nhiều kẹo…Còn có thể mua được rất nhiều, rất nhiều đồ thích ăn.

      “ Theo dì Uông về ”.

      “ Em biết đường, em phải trẻ con”. ngẩng đầu, để tâm đến lời . Những lời đó là do mới học, cảm thấy mình sử dụng rất tốt vì thế mà tâm trạng trở nên khá hơn, xoay người theo dì Uông về nhà.

      Lăng Diệc Cảnh đứng chỗ nhìn , cho đến khi bóng dáng hoàn toàn bị ngăn trở. Rốt cuộc thể nhìn thấy nữa mới xoay người rời .

      Lăng Diệc Cảnh đến văn phòng, bật máy tính, nhận email Tần Ngọc Khả gửi tới. Email chỉ mấy câu và vài tấm ảnh chụp ấy với nụ cười rạng rỡ. ràng lúc này ấy rất ổn.

      ấy : Em mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện, toàn là những chuyện về . Em nhớ nhất câu từng với em: “ phụ nữ thông minh ở bên người đàn ông đến hai lần”. Em dành nhiều thời gian để bắt bản thân trở nên khá hơn. Thậm chí, muốn ở trước mặt khoe rằng sau khi rời em vẫn sống rất tốt. Cho tới bây giờ em mới cảm nhận được, cho đến lúc này mình thực rất ổn mà cần phải khoe với ai.

      Lăng Diệc Cảnh đọc email, khóe miệng kìm được mà giương lên. ấy cần khoe với , mà dùng hành động thực tế để cho biết, ấy thực rất tốt.

      người, chỉ khi trải qua quãng thời gian đẹp đẽ mới dễ dàng khoan dung người khác, mới hiểu được người khác.

      đóng mail rồi mở tài liệu ra.

      lâu sau, Quan Tử gọi điện tới. nhấc tai nghe bluetooth lên, nhấn phím nghe.

      “ Trải qua nhiều ngày điều tra theo dõi, cuối cùng có chút manh mối”. Quan Tử sau khi câu này, ngữ khí cũng thoải mái hẳn lên. Thậm chí, vì chuyện có chút tiến triển mà trở nên hưng phấn.

      “ Ừ”. Từ câu của Quan Tử, Lăng Diệc Cảnh theo bản năng cảm thấy, điều Quan Tử sắp nhất định phải điều mình muốn nghe. Vì thế, rời tầm mắt khỏi máy vi tính, coi lời tiếp theo của Quan Tử vô cùng coi trọng.

      “ Tôi phát ra…”. Quan Tử liếm môi, biết nên như thế nào: “ Có lẽ là tôi điều tra nhầm nhưng kết quả điều tra là Phương tổng và đại tiểu thư có liên hệ với nhau”.

      Con ngươi bỗng mở to. Phương tổng, ông già có mưu xấu xa với Nam Hưng, cũng là trung tâm của nhóm Diệp Thư Thần, luôn đứng đằng sau Diệp Thư Thần, tư vấn cho Diệp Thư Thần. Tất nhiên, ông ta có liên hệ chặt chẽ với Diệp Tiến Minh. Con người này có lòng dạ rất thâm sâu, hơn nữa rất khó tiếp cận. Diệp Tiến Minh từng nhiều lần muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với Phương tổng nhưng Phương tổng hề nể mặt.

      nhân vật như vậy, sao Lăng Tích Đồng có thể lui tới.

      “ Ai mời ai?”. Vẻ mặt và giọng của nghiêm túc hẳn lên. Phương tổng và Lăng Tích Đồng có quan hệ với nhau, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của .

      “ Tạm thời chưa lắm”.

      Rất nhiều ý nghĩ thổi vào đầu . Cuối cùng là Lăng Tích Đồng tìm đến Phương tổng, bọn họ thường xuyên liên lạc với nhau chỉ vì công việc hay là Phương tổng tìm đến Lăng Tích Đồng? đúng, ngày trước, Lăng Tích Đồng từng có khoảng thời gian gián đoạn ở Nam Hưng. Từ khi kết hôn với Diệp Tiến Minh, Lăng Tích Đồng hỏi đến chuyện của Nam Hưng mà để tùy Diệp Tiến Minh làm chủ.

      Lăng Diệc Cảnh im lặng, Quan Tử cũng lên tiếng. Ở bên cạnh Lăng Diệc Cảnh nhiều năm, ta biết, thời điểm này là thời gian suy nghĩ nên thể tắt điện thoại, cũng thể bất cứ điều gì làm phiền.

      “ Lập tức điều tra mối quan hệ giữa ông ngoại tôi và Phương tổng. Và năm đó mẹ tôi cùng Phương tổng có quan hệ như thế nào. Tôi muốn có tư liệu ngay”.

      “ Vâng”.

      Hai giờ sau…

      Tư liệu về Phương tổng được đem đến.

      Lăng Diệc Cảnh mở tư liệu ra, thông qua tư liệu này có thể nhìn ra được. Năm đó, Lăng Sùng Huy rất tín nhiệm Phương tổng. Hơn nữa, việc xử lý các dự án, ông luôn cố chấp để Phương tổng hỗ trợ. Có thể , năm ấy, Phương tổng chính là người được Lăng Sùng Huy tin tưởng nhất. Còn Lăng Tích Đồng sau khi tiến vào công ty, Phương tổng cũng là trợ lý có khả năng nhất của Lăng Tích Đồng. Hơn nữa, ông ta hoàn toàn để ý việc Lăng Tích Đồng là phụ nữ… Nhưng bao lâu, Lăng Tích Đồng và Phương tổng nảy sinh khoảng cách.

      Lăng Diệc Cảnh cẩn thận lưu ý đến quãng thời gian Lăng Tích Đồng và Phương tổng liên tiếp phát sinh bất đồng, bắt đầu cãi vã, thậm chí còn có thời điểm như nước với lửa… chính là sau khi Lăng Tích Đồng và Diệp Tiến Minh ở cùng nhau.

      Có hai khả năng, Diệp Tiến Minh liên hệ với Phương tổng trước, bí mật lôi kéo Phương tổng. Loại khả năng này cực kỳ . Phương tổng ở Nam Hưng nhiều năm, rất được Lăng Sùng Huy tin tưởng và nể mặt. Phương tổng có thể cái gì cũng kém. Vì vậy, Diệp Tiến Minh muốn mua được ông ta cũng rất khó.

      Khả năng khác, là do Lăng Tích Đồng ngay từ đầu diễn trò, cố ý nảy sinh mâu thuẫn với Phương tổng, làm cho Phương tổng chuyển hướng đứng dưới trướng của Diệp Tiến Minh…Nhưng Lăng Tích Đồng làm như vậy để làm gì? Chẳng lẽ vì trợ giúp Diệp Tiến Minh, sau đó trợ giúp Diệp Thư Thần?

      Tầm mắt dừng lại trước những thông tin tài liệu máy tính, bàn tay nổi đầy gân xanh.

      hiểu mẹ mình, từ trước đến nay đều hiểu. Bà ấy đôi khi giống kẻ ngốc bị tất cả mọi người cười nhạo nhưng bà ấy làm như thấy. Có đôi khi bà ấy lại giống kẻ thông minh bí hiểm, ai đoán được bà ấy muốn làm gì. Ngươi cho rằng bà ấy ngu dốt ngồi ở đó mà biết rằng, bà ấy vẫn theo dõi ngươi, vẫn cười nhạo ngươi.

      Sau khi xem tư liệu, Lăng Diệc Cảnh tiếp tục gọi vài cuộc điện thoại. Sau đó như dự tính, mấy dự án gần đây của Nam Hưng, đều có Phương tổng tham gia. Hơn nữa, vì có Phương tổng tham gia mà Nam Hưng bao năm qua vẫn ổn định lợi nhuận. Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần đều coi Phương tổng là con ngựa tốt, tiếp đãi rất nồng hậu.

      Lão Điền bưng khay dâu rửa sạch đến trước mặt Lăng Tích Đồng. Lăng Tích Đồng vươn tay lấy trái, giơ trước mắt nhìn ngắm rồi bất giác nhíu mày: “ Trước kia, tôi và Diệp Tiến Minh còn tự tay hái dâu để ăn, là loại dâu chuyên nuôi tằm, cho ra những quả dâu rất ngọt ăn vô cùng ngon miệng. Ông ấy còn vì tôi mà trèo lên cái cây và hái được rất nhiều”.

      Mỗi khi bà ta nhắc đến Diệp Tiến Minh, lão Điền đều kìm nén được nỗi lo sợ nhưng ông ngăn cản. Bao năm qua đều như vậy, tính tình của bà ấy hề có thay đổi.

      Lăng Tích Đồng cầm quả dâu bỏ vào miệng mình, mỉm cười: “ Hồi ấy, tôi còn hái kim ngân, dùng quả dâu và kim ngân để uống…Ông xem tôi có ngốc chứ?”.

      Ánh mắt Lăng Tích Đồng trở nên dịu dàng hơn, lão Điền mở miệng trả lời: “ Khi đó, đại tiểu thư chắc là rất đơn thuần”.

      Lăng Tích Đồng bật cười thành tiếng, hề nhìn những quả dâu được bày đặt bàn, tựa như có chút hứng thú: “ , tìm được luật sư Trương chưa? Đừng với tôi là chưa tìm thấy. Tôi rất ghét khi phải nghĩ đến kết quả đó”.

      “ Luật sư Trương qua đời”.

      “ Cái gì?”.

      Năm ấy, luật sư Trương là cố vấn pháp luật ở Nam Hưng, rất được Lăng Sùng Huy tín nhiệm. Sau khi Lăng Sùng Huy mất được bao lâu, luật sư Trước ban đầu từ chức, sau đó rời khỏi thành phố, cuối cùng dường như biến mất. Nhiều năm qua, Lăng Tích Đồng vẫn liên tục tìm kiếm luật sư Trương.

      Vẻ mặt Lăng Tích Đồng rất khó coi.

      “ Nhưng chúng ta tìm thấy người nhà của luật sư Trương”.

      Sắc mặt Lăng Tích Đồng dễ chịu hơn chút ít: “ Sao?”.

      “ Người nhà của luật sư Trương muốn đích thân gặp mặt bà. Họ chỉ có như vậy mới có thể trao cho bà những gì bà muốn”.

      Ánh mắt Lăng Tích Đồng sáng rực: “ Biết rồi, ông giúp tôi hẹn ngày ”.

      Lão Điền vừa ra liền nhìn thấy Lăng Diệc Cảnh đứng ở cửa, biết Lăng Diệc Cảnh đứng ở đó từ bao giờ. Mới đầu lão Điền ngạc nhiên mất mấy giây, rồi cúi đầu chào: “ Thiếu gia, cậu trở lại”.

      Lăng Diệc Cảnh đứng ở đây lúc lâu. nhìn thoáng qua lão Điền, để tâm lập tức vào. Lăng Tích Đồng vẫn ngồi ở đó, dường như nhìn ra ở đây còn có người nữa.

      Lăng Diệc Cảnh mỉm cười, sao trước kia lại thấy mẹ mình vô cùng ngốc nghếch, xem ra vẫn là quá ngây thơ.

      “ Có việc gì à?”. Lăng Tích Đồng nhìn thấy con trai mình, khóe miệng giương lên, hoàn toàn mặc kệ lời vừa rồi có bị nghe thấy .

      “ Hôm nay con gặp chút vấn đề, cho nên muốn nhờ mẹ giải thích”. Lăng Diệc Cảnh nhìn thẳng vào Lăng Tích Đồng: “ Hình như Phương tổng có mối quan hệ mật thiết với mẹ?”.

      Lăng Tích Đồng vẫn nhìn , nhún vai, hỏi: sao?

      Thái độ hờ hững như thế… Lăng Diệc Cảnh bỗng nhớ tới, năm ấy khi ông ngoại định giao toàn bộ công ty cho Lăng Tích Đồng, Lăng Tích Đồng từ chối. Khi đó, tất cả mọi người đều nghĩ ông ngoại ngu ngốc mới đưa ra quyết định như thế. Nhưng ai nghĩ ra ý nghĩa sâu xa. Ví dụ như, Lăng Tích Đồng từng đạt giải nhất trong tất cả các cuộc thi, giành được vô số giải thưởng. Bà ấy luôn là người làm mưa làm gió trong trường học, là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh. Bà ấy trong mắt người khác là người con hoàn mỹ.

      “ Vì sao?”. Người thông minh nên hiểu được vấn đề của đối phương và loại bỏ khoảng thời gian cần thiết.

      “ Muốn hỏi vì sao tôi lại có quan hệ với Phương tổng hay muốn hỏi Phương tổng sắm vai diễn gì đúng ?”.

      “ Cả hai”.

      Lăng Tích Đồng cười cười, rút ra điếu thuốc và hút: “ Đừng giả vờ, chính cho là như vậy”.

      “ Là mẹ để Phương tổng đợi bên cạnh Diệp Tiến Minh?”.

      “ Sao có thể gọi tên cha như thế, nên”.

      Bà ta chậm rãi , nếu là trước đây, chắc chắn thấy buồn cười. Nhưng lúc này, lại nghe ra cảm xúc khác, vừa như trào phúng, vừa như để tâm.

      “ Có hay ?”.

      “ Đúng”. Lăng Tích Đồng nhả ra tràng khói dài, sau đó nghiêng chân lắc lư: “ Rất thú vị đúng ? lão già luôn nghĩ rằng mình khôn ngoan bất khả chiến bại, dường như vô cùng thông minh lại biết rằng, người khác khiến ông ta nhìn qua tưởng thông minh, nhưng thực ra ông ta chỉ là kẻ ngu ngốc mà thôi”.

      Lăng Tích Đồng liếc mắt quan sát, ngữ khí khi ra những lời này hết sức hờ hững.

      “ Vì cái gì à?”.

      Nếu chỉ vì đối phó với Diệp Tiến Minh, bà ta đáng tiêu phí nhiều thời gian như vậy, căn bản có lời lãi.

      “ Đâu cần biết là vì cái gì…Dù sao cũng là con trai tôi. Có số việc có thể xem, ví dụ như, chúng ta có thể hợp tác”.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 32
      Sau khi Lăng Tích Đồng và Lăng Diệc Cảnh chuyện với nhau lúc lâu, Lăng Diệc Cảnh mới rời khỏi biệt thự. nghĩ có lẽ Lăng Tích Đồng lừa gạt chính mình nhưng bất luận phân tích từ góc độ nào nữa đều nghĩ ra lý do để Lăng Tích Đồng tự lừa dối bản thân.

      Lăng Diệc Cảnh vừa rời , sắc mặt Lăng Tích Đồng liền thay đổi yếu ớt. Lão Điền đứng bên cúi đầu .

      Lăng Tích Đồng từ từ nhìn về phía lão Điền, bao năm qua, bà ta chưa tức giận bao giờ. Thậm chí, bà ta cũng quên rằng từ khi nào mình còn biết đến tức giận. Là từ khi biết Diệp Tiến Minh phản bội, tận mắt thấy Diệp Tiến Minh cùng người phụ nữ khác thân mật. Hay là khi bà ta trở thành trò cười của cả thành phố Nam Giang. Cuộc sống lặp lặp lại thử thách khả năng của bà ta, từ lúc bắt đầu tính toán chi li cho đến khi khoan dung và cuối cùng là im lặng.

      Nhìn biểu của lão Điền, bà ta kiềm chế được cơn giận: “ Ông cũng thấy tôi quá độc ác sao?”.

      Lão Điền cúi đầu, trả lời vấn đề.

      phải ông cảm thấy tôi quá độc ác sao?”.

      Lão Điền vẫn im lặng, Lăng Tích Đồng nhìn ông ta nửa ngày rồi đột nhiên bật cười. Lão Điền là như vậy, cho dù trong lòng nhận định bà ta sai nhưng ông ta ra, lại càng ngăn cản, bao lâu nay đều như thế.

      “ Sắp xếp cho tôi và người nhà của luật sư Trương gặp mặt”. Nếu lão Điền muốn trả lời, bà ta cũng ép buộc ông ấy.

      Lão Điền lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn bà ta gật đầu cái.

      Trước kia luật sư Trương rất được Lăng Sùng Huy tín nhiệm, mọi chuyện lớn bé của tập đoàn Nam Hưng đều để luật sư Trương toàn quyền xử lý. Năm đó, Lăng Sùng Huy thỏa thuận chia tách cổ phiếu, bản thảo cũng do luật sư Trương dự thảo sửa chữa rồi giao cho Lăng Sùng Huy xác nhận.

      Lăng Tích Đồng chưa từng đọc qua bản thỏa thuận đó nhưng bà ta hiểu cha mình, Lăng Sùng Huy đối xử với người ngoài vô cùng keo kiệt xong hết sức hào phóng với người nhà. Đối với Lăng Sùng Huy mà , con tính là người nhà, còn Diệp Tiến Minh chắc chắn chỉ là người ngoài. Với Lăng Sùng Huy thái độ làm người là tuyệt đối giao cổ phần của tập đoàn Nam Hưng cho Diệp Tiến Minh. Cho dù Diệp Tiến Minh thực có phân chia cổ phần ông ta nhất định có lưu giữ về sau. Nhưng bao năm qua, giữa biển người khó để tìm ra người, huống hồ là người cố tình chạy trốn. Từ khi luật sư Trương từ chức và hoàn toàn biến mất, Lăng Tích Đồng càng thêm khẳng định, năm đó Diệp Tiến Minh thay đổi thỏa thuận nhưng bà ta có chứng cứ.

      Lăng Tích Đồng gặp Trương Thiên Phú, con trai của luật sư Trương. Trương Thiên Phú là nhân viên bình thường. Khi lão Điền phái người hỏi thăm ta, Trương Thiên Phú lúc đó mới biết ra đối phương tìm mình bao năm như vậy. Trương Thiên Phú nhớ đến câu của cha mình, nếu ngày nào đó cùng đường hãy đến thành phố Nam Giang tìm Lăng Tích Đồng hoặc Diệp Tiến Minh, đồng thời còn giao cho ta thứ, với món đồ này, bất luận ta đưa ra điều kiện gì, bọn họ nhất định chấp nhận cầu.

      Trương Thiên Phú còn tưởng cha mình năng tùy tiện, ngờ đó lại là .

      Trương Thiên Phú trọ trong khách sạn năm sao, nội thất trang hoàng vô cùng xa hoa. ta nhìn bên trong khách sạn, tấm tắc mất vài giờ, cuối cùng cũng tin cha mình để lại cho mình gia tài hề .

      Lăng Tích Đồng vào trong, nhìn thoáng qua Trương Thiên Phú: “ Đồ có mang đến ?”.

      Trương Thiên Phú a lên tiếng rồi bật cười ha hả: “ Vật quan trọng như thế sao tôi có thể tùy tiện mang theo người. Nhưng bà yên tâm , tôi giấu kín nó ở nơi, chỉ có tôi mới có thể tìm ra được”.

      Lăng Tích Đồng sửa lại tóc mình, lần nữa nhìn về phía Trương Thiên Phú: “ Trương tiên sinh, tôi nghĩ có lẽ hiểu lầm rồi. Chỉ cần cầm vật đến mới đủ tư cách để đàm phán với tôi. Nếu có thành ý như vậy chi phí ở khách sạn này, phải tự mình nghĩ cách”.

      “ Bà…”. Trương Thiên Phú ngờ bà ta lại nhiều như vậy, vì thế mà ngạc nhiên thôi. Nhưng rất nhanh, Trương Thiên Phú liền phá lên cười: “ Thành ý sao, người có thành ý xem ra chính là bà. Nhưng quan trọng, dù sao người muốn hợp tác với tôi chỉ có mình bà, tôi cũng kém bà điểm này”.

      Lão Điền đứng sau Lăng Tích Đồng nhịn được ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm. Sắc mặt Lăng Tích Đồng vẫn thay đổi, bà ta nhìn Trương Thiên Phú: “ Ồ, vậy tôi chúc hợp tác với người khác vui vẻ”.

      Lăng Tích Đồng xong, để Trương Thiên Phú có thời gian phản ứng, liền đứng dậy chuẩn bị rời . Trương Thiên Phú cũng đồng thời đứng dậy: “ Bà…. bà hối hận”.

      Lăng Tích Đồng liếc mắt nhìn lão Điền cái, lão Điền thông minh tháo vát, lập tức sai người đem Trương Thiên Phú .

      Lăng Tích Đồng ngồi trong xe, theo như lời Trương Thiên Phú đối tượng hợp tác chỉ có mình bà ta. Vậy còn người khác, người đó ràng là Diệp Tiến Minh, cũng chỉ có Diệp Tiến Minh mới nghĩ đến chuyện đó. Còn Trương Thiên Phú, trước khi gặp mặt bà ta có thể liên hệ với Diệp Tiến Minh. Nếu như thế, lúc này chắc hẳn Diệp Tiến Minh rất sốt ruột.

      Trong lúc Lăng Tích Đồng trầm mặc, lão Điền thường quấy rầy. Ông ta ngừng nhìn Lăng Tích Đồng, tựa như muốn biết bao giờ mình nên chuyện.

      “ Ông muốn gì?”. Lăng Tích Đồng liếc mắt nhìn lão Điền.

      “ Nếu Trương Thiên Phú có bản gốc của bản thỏa thuận có phải thiếu gia dùng…”.

      Lăng Tích Đồng mỉm cười: “ Ông xem rồi à?”.

      “ Xem gì ạ?”.

      “ Bản gốc của thỏa thuận, ông xem rồi à? Mấy năm qua, với tính cách của Trương Thiên Phú, tỷ lệ giữ gìn hoàn hảo là bao nhiêu?”.

      Lão Điền há mồm, biết sao, cuối cùng ông ta ca thán: “ Thiếu gia là con trai bà, lại là đứa con duy nhất”.

      Lăng Tích Đồng im lặng nữa.

      Lăng Tích Đồng vừa quay lại biệt thự, xuống xe liền nhìn thấy Diệp Tiến Minh về phía này. Bà ta tự chủ được mỉm cười, xác xuất ra hình ảnh kiểu như vậy quá , chuẩn xác mà , tỷ lệ phát sinh bây giờ là rất . Bà ta đứng tại chỗ, chờ Diệp Tiến Minh về phía mình, giống như ngày xưa. Ngày ấy, bà ta cũng vậy, sau khi dạo phố về, ông ta chờ ở cửa, hướng mình tới.

      Diệp Tiến Minh nhìn khuôn mặt tươi cười của bà ta, sắc mặt thâm trầm, tựa như tự nguyện nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Tích Đồng: “ Bà đâu vậy?”.

      dạo phố”. Bà ta mỉm cười, lôi trong xe ra túi to: “ Mua được rất nhiều quần áo”.

      Diệp Tiến Minh nghe bà ấy nhắc tới quần áo, theo bản năng nhìn chăm chú. Ông ta cảm thấy lạ kỳ nhưng tìm ra được điểm khác lạ. Giờ ông ta biết, bà ấy mặc sườn xám. Mỗi lần đến ông ta nhìn thấy bà ấy mặc sườn xám, trong lòng tia kiêu ngạo. Bất luận ở bên ngoài ông ta ngồi ở đâu, trong nhà luôn có người phụ nữ mặc bộ quần áo mà ông ta thích nhất, ngồi trong nhà chờ ông ta trở về. Điều này có thể thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông.

      Lăng Tích Đồng phát trong mắt ông ta chứa vẻ xem xét kỹ lưỡng. Bà ta đón nhận ánh mắt của Diệp Tiến Minh, : “ Sao vậy?”.

      “ Hôm nay bà chỉ mua sắm thôi à?”.

      “ Vâng”. Lăng Tích Đồng cúi đầu nhìn xuống túi xách của mình, dường như vừa lòng với đống quần áo vừa mua được.

      Diệp Tiến Minh ngẫm nghĩ, Trương Thiên Phú liên lạc với mình trước, nhanh như vậy liên lạc với Lăng Tích Đồng. Năm đó, ông ta hợp tác cùng luật sư Trương, bề ngoài luật sư Trương là kẻ chính nhân quân tử, nội tâm lại làm vô số chuyện xấu xa, bị ông ta nắm dược điểm yếu vì thế cùng với Lăng Sùng Huy sửa lại bản thỏa thuận. ngờ khiến cho luật sư Trương chạy trốn, lại còn chạy trốn rất nhanh, làm hại ông ta bao năm, giờ bỗng nhiên nhớ tới việc này vẫn còn thấy bất an.

      Diệp Tiến Minh và Lăng Tích Đồng cùng nhau vào nhà.

      Diệp Tiến Minh ngồi trong phòng khách, đưa mắt khinh thường nhìn Lăng Tích Đồng: “ Có chuyện này muốn thương lượng với bà đây”.

      “ Được”.

      “ Việc của Lăng Diệc Cảnh ngày càng làm tôi hài lòng. Với tính cách của nó đắc tội hết với các lãnh đạo của Nam Hưng. Tên tiểu tử thối đó, điều tốt học lại làm điều xấu. Nó làm khách khí với Thư Thần làm gì, đối với chúng ta là ba mẹ nó nó cũng tôn trọng. Nếu tiếp tục để nó làm càn, sau này ai có thể quản được nó. Nhưng Thư Thần giống thế, nó chỉ cư xử với Lăng Diệc Cảnh như cả, còn coi bà như mẹ đẻ. Lần nào sinh nhật bà nó cũng mua quà tặng bà. Hơn nữa, với năng lực của Thư Thần, ai cũng nhìn ra. Vì vậy, tôi định đem vị trí này giao cho Thư Thần”.

      Với những người muốn phản đối, tất cả đều bị ông ta bỏ qua, hơn nữa còn làm cho bọn họ sống bằng chết, phải trả giá đắt.

      Lăng Tích Đồng cười cười: “ Đúng vậy, tính tình của Lăng Diệc Cảnh quả có hơi quá”.

      “ Tốt rồi, bà khá lý trí, cố chấp thiên vị con trai”.

      Lăng Tích Đồng nhếch miệng gì.

      Lăng Tích Đồng đồng ý rồi, Diệp Tiến Minh cũng thêm. Hơn nữa, vì bà ấy đồng ý nên ông ta muốn bỏ mà định tối nay ở lại để đền đáp bà ấy như tỏ lòng biết ơn.

      Ông ta tưởng tượng việc mình ở lại đúng là ban ơn cho Lăng Tích Đồng nên cảm thấy vui vẻ.

      Sau khi Lăng Diệc Cảnh về nhà liền chui vào thư phòng. tự hỏi về những lời Lăng Tích Đồng . nghĩ chỉ khi có mình mình mới có thể lý trí. Và khi ngồi mình, mới phát suy nghĩ này khỏi buồn cười. Bởi cảm thấy sâu trong nội tâm đưa ra quyết định, cũng để tâm đến cách của Lăng Tích Đồng hơn, dù sao bà ta cũng là mẹ . Cho dù có nhiều lúc, hy vọng mình và Lăng Tích Đồng có quan hệ. Như vậy, phải bận tâm đến thái độ của Lăng Tích Đồng, cuối cùng chỉ như người xa lạ và có nghĩa vụ gì hết.

      Đừng nghĩ nhiều nữa, với mình như thế.

      Dương Tử Hân đứng ở cửa, đẩy cánh cửa thành khe hở, nhìn lâu. mình đứng bên cửa sổ, bóng dáng ra chút đơn. kìm lòng được chậm rãi vào, đến bên , từ đằng sau ôm lấy .

      cảm nhận được ấm áp người , như với rằng, chỉ có mình. Khi mệt mỏi, có người ở bên cạnh. hề đơn, cũng lẻ loi.

      nắm chặt lấy tay , sau đó từ từ xoay người, buông tay ra, dùng ngón tay chỉ lên mũi .

      “ Đói bụng à?”. giọng hỏi .

      gật gật đầu, kéo tay sờ vào bụng mình: “ Vâng, rất đói”.

      muốn hàng ngày ở bên , cùng ăn sáng, cùng ăn trưa, cùng ăn tối, bọn họ cùng ở bên nhau. Để đạt được mục tiêu này, phải tự mình đặt ra được mục tiêu , thoát khỏi tình cha con với Diệp Tiến Minh. Ngày trước có cơ hội, còn bây giờ, cơ hội này đến.

      Nếu làm theo lời Lăng Tích Đồng có thể hoàn thành mục tiêu đầu tiên mà mình đề ra.

      Cái gọi là hợp tác kia, vào lúc này, nghe thực hoàn hảo. Vả lại, cần phải làm chuyện gì cụ thể cũng dễ dàng giải quyết được.

      Bụng dẹp lép, hình như đói . dắt ra khỏi thư phòng, dì Uông nấu nướng, mùi đồ ăn truyền tới, Dương Tử Hân liếm môi, vẻ mặt chờ mong. Thậm chí còn vung tay Lăng Diệc Cảnh, chạy vào phòng bếp, hăng hái cầm bát đũa ra để đựng cơm. cầm bát đặt lên bàn, để đôi đũa gọn gàng miệng bát.

      Sau khi dì Uông mang đồ ăn ra, Dương Tử Hân ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bàn, sau đó vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo ngồi vào đó.

      Lăng Diệc Cảnh tới ngồi xuống, lấy tay xoa đầu rồi dịu dàng : “ Có muốn ra ngoài chơi ?”.

      Mới đầu mở to hai mắt rồi lập tức cười gật đầu: “ Muốn, muốn chơi ạ”.

      gật đầu, sau khi ăn cơm xong còn nhắn tin cho Lăng Tích Đồng.

      Diệp Tiến Minh ở lại đêm với Lăng Tích Đồng xong mới rời . Lăng Tích Đồng dậy rất sớm, bà ta liếc mắt nhìn tin nhắn của Lăng Diệc Cảnh, nhìn thời gian tin nhắn đến, đồng thời dặn Phương tổng chuẩn bị mọi thứ. Làm xong tất cả, sắc mặt bà ta có phần bối rối. Bà ta luôn nghĩ khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là thời điểm mọi giấc mơ trở thành thực. Sau bà ta nhận ra, cảm giác hạnh phúc nhất chính là chờ mong. Nhưng chính bà ta, vĩnh viễn bao giờ lấy lại được.

      Lăng Tích Đồng căn dặn lão Điền, bảo Diệp Tiến Minh gặp mặt Trương Thiên Phú.

      Nếu Trương Thiên Phú dám lung tung khách khí với ta. Ngày hôm qua, bà ta bảo người tặng món quà nho cho Trương Thiên Phú. Nếu Trương Thiên Phú dám sai lấy tội danh lừa đảo để vào tù. Hơn nữa, bà ta hỏi ra đáp án, Trương Thiên Phú căn bản lưu giữ bản thỏa thuận kia, lần này tới đây, chẳng qua muốn lừa chút tiền mà thôi.

      Vậy hãy để Trương Thiên Phú đạt được ý nguyện, Diệp Tiến Minh phải chi ra chút tiền phi nghĩa…
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 33
      Diệp Tiến Minh rất nhanh liền gặp mặt Trương Thiên Phú. Nhưng bất luận Diệp Tiến Minh nóng vội thế nào thái độ của Trương Thiên Phú vẫn giống nhau. ta cầu Diệp Tiến Minh giao tiền trước, còn đồ Trương Thiên Phú giao cho Diệp Tiến Minh sau khi nhận được tiền và giao tận tay ông ta. Diệp Tiến Minh hoài nghi có lừa đảo nhưng Trương Thiên Phú rằng, nếu trong thời gian quy định chuẩn bị xong tiền tự mình liên hệ với Lăng Tích Đồng, ta quan tâm món đồ nằm trong tay ai.

      Ngày trước, Diệp Tiến Minh cũng từng tìm món đồ này. Nhưng lúc ấy, luật sư Trương bỏ trốn quá nhanh khiến ông ta bắt được người. Bao năm qua ông ta cũng xác định, chắc chắn món đồ ấy nằm trong tay luật sư Trương. Vì thế, trong lòng Diệp Tiến Minh bất ổn yên cuối cùng cũng bình thường trở lại, trước hết giao tiền cho Trương Thiên Phú, sau đó nhận đồ. Chỉ cần món đồ này ở đây, Diệp Tiến Minh trở thành chủ nhân của tập đoàn Nam Hưng, có thể hô mưa gọi gió nội bộ Nam Hưng. Cho dù Lăng Tích Đồng có lợi hại thế nào số cổ phiếu công ty trong tay ông ta cùng với số cổ phiếu ông ta thu mua mấy năm qua khiến ông ta trở thành người có tiếng tuyệt đối ở Nam Hưng. Huống hồ, từ trước đến nay, ông ta nuôi dưỡng ít người.

      Vì vậy, Diệp Tiến Minh nhanh chóng đạt được thỏa thuận với Trương Thiên Phú.

      Sau khi Trương Thiên Phú thỏa thuận ràng với Diệp Tiến Minh, Trương Thiên Phú lập tức gọi điện cho Lăng Tích Đồng: “ Tôi làm theo những gì bà dặn”.

      “ Được, tôi biết rồi. Nhớ kỹ, được lung tung, tính cách của tôi tốt đẹp gì đâu”.

      “ Chắc chắn tôi lung tung”. Giọng của Trương Thiên Phú đầy vẻ nịnh nọt.

      Lăng Tích Đồng hơi mỉm cười, ngắt điện thoại.

      Diệp Tiến Minh gặp mặt Trương Thiên Phú, đồng thời cho người đến ngân hàng chuẩn bị tiền mặt, sau đó trở lại tập đoàn trao đổi việc giao toàn bộ quyền lực vào tay Diệp Thư Thần.

      Ba ngày sau.

      Lăng Diệc Cảnh cũng chuẩn bị mọi thứ, định đưa Dương Tử Hân ra ngoài du ngoạn. Đối với việc ra ngoài chơi, Dương Tử Hân tỏ ra rất vui vẻ, còn tự mình chuẩn bị quần áo, tự tính toán xem mang quần áo gì, giày gì. Cho đến khi Lăng Diệc Cảnh phát Dương Tử Hân liên tục nhét quần áo vào vali hoàn toàn biết phải diễn tả tâm trạng như thế nào. làm như chuyển nhà chứ phải du lịch vài hôm. Nhưng biểu của lại rất vui vẻ và hào hứng, vì thế quấy rầy , để mặc muốn mang thứ gì mang thứ ấy.

      Đối với việc xa lần này, vẫn hy vọng nhiều. Tuy Lăng Tích Đồng nhắn tin cho , bảo đến đó, hề để làm gì. Nhưng gọi lại, nếu có chuyện xảy ra, coi như đưa Dương Tử Hân ra ngoài cho khuây khỏa. học được cách mong đợi, chỉ cần mong đợi bị thất vọng.

      Lăng Diệc Cảnh phát sau khi Dương Tử Hân ra khỏi nhà, đường đều rất sôi nổi, ánh mắt luôn hấp háy. liền cảm thấy việc đưa quyết định chính xác.

      Lăng Tích Đồng bảo dẫn , chính là cho biết, như vậy Diệp Thư Thần mới nghi ngờ. Nếu Lăng Diệc Cảnh du lịch mình, Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần nhất định hoài nghi. Nhưng nếu Lăng Diệc Cảnh đưa Dương Tử Hân có thể lý giải. Nhất là Diệp Thư Thần có tất cả tư liệu về việc Lăng Diệc Cảnh và Dương Tử Hân sống chung với nhau. Như vậy, chuyện xuất hành trở thành việc có gì đáng nghi ngờ.

      đem hành lý của Dương Tử Hân vào trong xe, còn bước vào trong. Ánh mặt trời rất đẹp, ngồi trong xe, ngón tay ngừng vẽ vòng tròn lên kính.

      Lăng Diệc Cảnh nhìn thông qua cửa xe rồi xoay người sang bên kia ngồi vào vị trí lái.

      Vừa ngồi vào ghế lái, nụ cười mặt trở nên cứng ngắc, nỗi bất an nhanh chóng tiến vào trong cơ thể. Đây là điềm xấu, giống như xảy ra chuyện gì.

      liếc mắt nhìn Dương Tử Hân, tựa như do dự, rốt cuộc có nên dẫn hay .

      chưa lái xe, Dương Tử Hân đợi hồi lâu, đưa tay vỗ vỗ lên kính xe, gây ra tiếng động nhắc lái xe nhanh lên nhưng hoàn toàn nghe thấy. Dương Tử Hân cau mày, lấy tay kéo tay áo : “ Lái xe mau mà”.

      Trong lòng vẫn tiếp tục tính toán. Chuyện gì thực xảy ra đây? Nếu làm theo lời Lăng Tích Đồng, có lẽ phải chịu chút tổn thất. Đến lúc đó, đem tổn thất ấy khuếch trương, tạo ra vụ scandal trong cuộc bỏ phiếu của Diệp Thư Thần. Mọi người nhằm vào Diệp Thư Thần còn Dương Tử Hân bị tổn hại gì.

      Suy nghĩ vài giây, vẫn quyết định cho nổ máy xe lái .

      Dương Tử Hân reo hò, vừa cười vừa hát bài hát mà mới học, cho dù ca từ và nhạc điệu sai be bét. Giọng hát của bóp nát nỗi lo lắng trong lòng .

      nhìn bộ dạng vui vẻ của nghĩ đến sau này, làm như vậy với , làm cho ngày nào cũng vui vẻ, làm cho ngày nào cũng có tiếng cười. Còn sau khi giải quyết xong chuyện ở Nam Hưng, đặt trọng tâm cuộc sống lên toàn bộ cơ thể mình.

      đường , Dương Tử Hân dừng việc làm ầm ĩ. Sau khi chơi đùa, lại xoay người nhìn cười hì hì. vừa nhìn đường vừa nhìn , mặt đối mặt, hướng về phía nhau mỉm cười.

      vốn phải đường kia, hiểu vì sao tuyến đường đó lại bị chặn, điều này khiến thể chọn con đường khác tương đối hẻo lánh. nhìn về phía , phát bắt bẻ, nhịn được mỉm cười.

      liên tục suốt nửa giờ, phía trước bỗng ra chiếc xe tải, chiếc xe chạy với tốc độ rất nhanh, dường như có vấn đề gì đó bất thường. vội vàng đánh tay lái nhưng chiếc xe tải vẫn lao gần về phía , bất đắc dĩ, lập tức chuyển hướng. Lúc này, nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, chiếc xe tải kia rời . Sau hồi sợ bóng sợ gió, xe chạy tới hàng rào an toàn và tiếp tục lao đến. vội vã nhấn phanh xe nhưng phát phanh ăn. thế, tất cả các bộ phận khác của chiếc xe bị mất kiểm soát.

      Xe rất nhanh đâm sầm vào hàng rào bảo vệ. Suy nghĩ đầu tiên là nằm đè lên người Dương Tử Hân. Hình như bị dọa đến choáng váng, thậm chí thể hét nổi. muốn hỏi có sao nhưng lời thể thốt ra, biết thứ gì đó va vào người rồi ầm ầm tiếng, chiếc xe lăn xuống bên cạnh hàng rào.

      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lăng Diệc Cảnh dường như hiểu toàn bộ mọi chuyện. Nhiều năm trước, Lăng Tích Đồng cho người ở bên Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần, phải để trợ giúp Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần. Ngược lại, nhằm mục đích chế cha con họ. Tất nhiên, vì Lăng Tích Đồng nắm được món đồ kia nên mới phải nhẫn nhịn bao năm ra tay. tại, Lăng Tích Đồng sắp đạt được ý nguyện, lúc này bà ta mới bố trí người bên cạnh Diệp Thư Thần, xúi giục Diệp Thư Thần xử lý . Bởi bây giờ là thời điểm triệu tập đại hội cổ đông, nếu dự án của Diệp Tiến Minh chính thức được thông qua, Diệp Thư Thần là chủ nhân của Nam Hưng. Còn Diệp Thư Thần cũng vì sợ mà dám làm gì bất ổn. Như vậy, chỉ cần diệt trừ Lăng Diệc Cảnh, Nam Hưng chỉ còn lại mình Diệp Thư Thần. Con người bảo thủ này sau khi biết Lăng Diệc Cảnh xảy ra tai nạn tiếp tục cố chấp. Lăng Tích Đồng biết tâm lý của Diệp Thư Thần, xúi giục Diệp Thư Thần đối phó với . Sau khi thành công, đổ tội danh ám sát lên người Diệp Thư Thần. Chỉ cần khép tội giết người lên Diệp Thư Thần, Diệp Thư Thần là người kết thúc ván cờ. Còn về phần Diệp Tiến Minh, Lăng Tích Đồng nhất định có chiêu sau.

      cảm thấy mặt mình có gì đó chảy xuống, biết là nước mắt hay là máu. cảm thấy khó qua, trong lòng Lăng Tích Đồng, chỉ có Diệp Thư Tuấn mới là người nối nghiệp của Nam Hưng, mọi thứ nên là của Diệp Thư Tuấn. Những ai có mưu đồ cướp những thứ đó của Diệp Thư Tuấn đều đáng chết.

      luôn nghĩ Lăng Tích Đồng vẫn còn chút tình cảm đối với mình. Ít nhất cũng là con trai của bà ta, bà ta đuổi cùng giết tận.

      Bảo sao bà ta lại bảo dẫn theo Dương Tử Hân. Như vậy, hai người bọn họ được chôn cùng Diệp Thư Tuấn.

      ôm chặt người trong lòng, hoàn toàn quên cơ thể mình đau đớn. Chỉ có người trong lòng đây mới là nơi ấm áp, mới là chỗ dựa của cả đời .

      giống như đứa trẻ bị thượng đế vứt bỏ, cha, mẹ. cố gắng muốn nắm bắt mọi thứ, muốn chứng minh với mọi người rằng đơn, có thể sống tốt.

      Mở mắt ra lần nữa, phát chân mình bị mắc kẹt nhưng vẫn thấy vui mừng bởi vì khi nhìn Dương Tử Hân, thấy cũng nhìn mình. cố gắng cử động nửa người , cảm nhận nhiệt độ trong xe mỗi lúc tăng. tại rất nguy hiểm, đưa tay vỗ vỗ mặt , sau đó nhận ra mặt toàn là máu, phát máu đó đều xuất phát từ chính .

      vươn tay kéo cánh cửa xe bị biến dạng, mặc cho bàn tay bị đâm đau đớn, đến khi cánh cửa xe rớt ra. tháo dây an toàn người , nhìn mỉm cười: “ Sợ ?”.

      im lặng nhìn .

      Mất biết bao lâu, dùng hết sức lực mới kéo được ra, sau đó đẩy : “ Chạy, chạy mau…”.

      liên tục thúc , bởi vì chân thể cử động, chỉ có thể dùng sức để đẩy , rất vất vả mới đẩy được ra ngoài. Còn như bị dọa, được hết sức trợ giúp, rốt cuộc ánh mắt mới có phản ứng.

      Tay giật giật, siết lại rất nhanh.

      Trán vã mồ hôi, gắng gượng mở miệng với : “ Em chạy mau lên, hãy tiếp tục sống tốt”.

      cách khó khăn.

      Dương Tử Hân từ đất đứng lên, nhìn , cố gắng mỉm cười, tay vẫy vẫy bảo , bảo nhanh chóng chạy .

      Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, được ?

      Em bỏ , đúng ?

      nhàng hôn lên mặt , đúng vậy, cả đời này chúng ta như vậy, được ?

      xoay người, nhận ra mình thể bước chân.

      Vừa rồi, xe bỗng nhiên lao mạnh về phía hàng rào bảo vệ, chiếc xe tải cũng nhanh chóng phóng tới. trơ mắt nhìn cảnh đó, bỗng sợ hãi choáng váng. Sau đó, chiếc xe lăn xuống triền núi, lộn vài vòng, sợ hãi muốn hét to nhưng sao kêu được ra tiếng.

      dường như nhìn thấy rất nhiều.

      thấy mình đứng ở sân bay chờ Diệp Thư Tuấn, vẫn nghĩ cho Diệp Thư Tuấn cơ hội. Cho dù có làm trò trước mặt , cùng ở chỗ ôm ấp khác nhưng vẫn muốn cho Diệp Thư Tuấn cơ hội. chờ , thậm chí chuyến bay mà mua vé xuất phát nhưng vẫn đứng ở phi trường đợi .

      thu mình ngồi ở góc sáng của sân bay, trái tim ngày càng lạnh giá, càng lúc càng buồn đau.

      biết mình đợi bao lâu, từ thất vọng đến tuyệt vọng. Cuối cùng, Diệp Thư Tuấn cũng gọi điện đến, nhưng người gọi điện lại là Nhậm Tuyết Hề.

      “ Dương Tử Hân, đến bệnh viện , Diệp Thư Tuấn bị tai nạn xe mất rồi”.

      Quả thực, tin nổi những gì mình nghe thấy, chiếc di động rơi xuống mặt đất. cảm thấy như có người đánh mạnh vào tim mình, đau buốt, tê dại.

      chịu tin, nhất định đó là trò đùa dai của Nhậm Tuyết Hề. Diệp Thư Tuấn của sao có thể gặp chuyện may, chắc chắn là Nhậm Tuyết Hề lừa , cần tin lời của Nhậm Tuyết Hề.

      rời sân bay, mình đến quán bar uống rượu. tự với bản thân, là Nhậm Tuyết Hề lừa gạt mình, mình được mắc mưu, ngàn vạn lần được để bị lừa, ngốc như vậy.

      Cho dù uống rượu đến thế nào cũng say. Thực ra tửu lượng của tốt, nhưng vì sao lại uống mãi say chứ?

      Điện thoại của lần nữa vang lên, nhận điện: “ Nhậm Tuyết Hề, cho tôi là đứa ngốc sao? Tôi cho biết, tôi tin lời đâu, tôi tin”.

      “ Dương Tử Hân, bất luận có tin hay , Diệp Thư Tuấn ở bệnh viện, đến hay tùy ”.

      “ Hừ, tôi đến đến. Diệp Thư Tuấn của tôi chết, gạt tôi, bảo ấy chuyện với tôi ”.

      Nhậm Tuyết Hề ngắt điện thoại còn tiếp tục uống rượu, uống đến bất tỉnh nhân . Nhậm Tuyết Hề lừa , nhất định là lừa . Hết lần này đến lần khác tự giáo huấn mình suy nghĩ này.

      Chính cũng biết mình làm gì, hình như vẫn tiếp tục uống rượu. Sau đó, chạy ra khỏi quán bar, tới quảng trường người già khiêu vũ, vừa khóc vừa cười, hoàn toàn như kẻ điên.

      Nếu cứ như vậy mà điên quả cũng tệ.

      Chính cũng biết mình điên trong bao lâu, Nhậm Tuyết Hề lại gọi điện lần nữa, giọng của Nhậm Tuyết Hề bình tĩnh đến khó tin, ấy : “ Dương Tử Hân, mặc kệ có tin , Diệp Thư Tuấn đường ra sân bay gặp tai nạn ô tô. ấy muốn giải thích với rằng giữa ấy và tôi có chuyện gì. ấy muốn giữ lại, ấy hiểu tính tình của , nếu lập tức đuổi theo … Chắc chắn bỏ , cho nên ấy phải giữ . muốn đến nhìn mặt ấy lần cuối sao? đến coi như xong, hãy để ấy biến mất hoàn toàn …”.

      Lúc này, mới cầm di động khóc thành tiếng, hơn nữa còn đến nơi Nhậm Tuyết Hề .

      Nơi đó rất u, nghe người chết thường được đưa đến đây.

      Khi đến nơi thấy rất nhiều người tay đeo khăn trắng, chỉ có thể chạy vào bên trong. Sau đó, Nhậm Tuyết Hề nhìn thấy , Nhậm Tuyết Hề kéo chạy vào trong.

      Cho đến giờ phút này, vẫn hy vọng mọi chuyện đều là giả.

      người mặc y phục trắng, đẩy ai đó. và Nhậm Tuyết Hề chạy tới, Nhậm Tuyết Hề đẩy nhân viên nghiệp vụ ra, nâng tấm vải trắng mặt người kia xuống.

      ngây ngốc đứng đó, đây là Diệp Thư Tuấn của sao? dám nhìn, chút cũng dám xem. Chỉ cần xem, Diệp Thư Tuấn có thể sống lại ?

      Đến khi nhân viên nghiệp vụ nổi lửa, đuổi các ra ngoài, nhàng nâng tấm vải lên che mặt rồi đẩy mạnh vào chiếc lò nhiệt độ cao.

      Khoảnh khắc này mới dám ngẩng đầu.

      Diệp Thư Tuấn của , sao chỉ liếc nhanh cái, biết ngay đấy là ?

      Đó là Diệp Thư Tuấn của , bị đẩy mạnh vào lò thiêu, sau đó hóa thành tro bụi. Cuối cùng, được nhìn thấy và còn cách nào để nhìn thấy?

      bị tai nạn, đường ra sân bay bị tai nạn, vì níu kéo , sợ hiểu lầm. Tất cả vì tùy hứng của , bởi vì tin tưởng .

      câu gì, chỉ cảm thấy cả thế giới này còn liên quan đến mình, ngay cả bạn trai của cũng rời bỏ . Trời đất quay cuồng, trong miệng phụt ra ngụm máu tươi.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :