1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thật lòng yêu em - Lục Xu (39)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 15
      Lúc này đây, thực triền miên. Mặc dù Dương Tử Hân buồn ngủ nhưng vẫn sao ngủ được. Cuối cùng, trước khi nửa tỉnh nửa mê, giấc mộng.

      Trong giấc mơ, đưa Dương Tử Hân ra ngoài du lịch. Trong suốt quá trình du lịch, bọn họ đều rất vui vẻ, trong mắt người khác, bọn họ là đôi vợ chồng hạnh phúc. nghĩ bọn họ cả đời này cứ hạnh phúc sống như thế. Cho đến khi bị tai nạn ô tô, ngã trong vũng máu. nhìn thấy Dương Tử Hân lộ vẻ mặt dữ tợn, ngừng kêu gào. được đưa đến bệnh viện, tiếp nhận điều trị. Đến lúc tỉnh lại, người đầu tiên muốn gặp chính là . Nhưng hề xuất , thậm chí sau khi nằm viện, cũng chưa từng đến thăm . Sau đó, cũng tìm được , nhưng chỉ lạnh lùng nhìn : “ Lăng Diệc Cảnh, tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Dương Tử Hân tôi bây giờ là Dương Tử Hân thuộc về Diệp Thư Tuấn”. Tiếp theo, nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời của

      Hình ảnh trong mơ vô cùng chân , giống như tương lai được báo trước.

      nhìn thời gian di động, cũng quá lâu, giấc ngủ vừa rồi phảng phất như giấc mơ. nhìn sang người nằm bên, dường như ngủ rất ngon, có bất kỳ lo lắng nào.

      khẽ thở dài, ôm vào trong lòng mình.

      Mấy ngày gần đây, truyền thông bắt đầu đưa tin, Diệp Thư Thần và Tần Ngọc Khả lén lút gặp nhau. Hình ảnh bọn họ ăn cơm và xem phim cùng nhau bị giới truyền thông chụp được và ngay lập tức kết luận bọn họ hẹn hò.

      Lăng Diệc Cảnh đặt tờ báo sang bên, tiếp tục làm việc.

      Cánh cửa bị đẩy ra, Lăng Diệc Cảnh cau mày, đưa mắt nhìn bất mãn. Diệp Thư Thần đứng ở cửa, cười như cười với . Động tác này của Diệp Thư Thần, trực tiếp đẩy cửa vào, như thể hoàn toàn để vào mắt, ngạo mạn tưởng tượng nổi.

      “ Ngại quá, quấy rầy rồi”. Diệp Thư Thần thẳng tới, ánh mắt liếc lên tờ báo đặt bàn, khóe miệng cười dày thêm vài phần: “ Định làm phiền , mặc dù coi tôi là em trai nhưng trong lòng tôi, vẫn là trai của tôi. Vì vậy, có số điều vẫn nên với ”.

      Lăng Diệc Cảnh nhìn về phía Diệp Thư Thần. Con người này luôn coi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng biết, từ trước tới nay chưa bao giờ coi Diệp Thư Thần như vậy.

      nhiều năm qua còn quan tâm đến chuyện của Nam Hưng. phải có năng lực mà là hề muốn.

      Diệp Thư Thần nhìn vào tờ báo mở ra: “ Chuyện của tôi và Tần Ngọc Khả, chắc biết rồi phải ?”.

      cũng nhìn Diệp Thư Thần, muốn biết Diệp Thư Thần còn có thể ra điều gì. Thư ký cố ý đem tờ báo đặt lên bàn , phải muốn nhìn thấy sao. Còn vì sao thư ký làm như vậy, chẳng phải do Diệp Thư Thần dặn dò?

      “ Chúc mừng”. Lăng Diệc Cảnh nhếch miệng.

      hai đừng dùng nụ cười chúc phúc gượng gạo như thế. Dù sao cũng là trai của tôi, vẫn phải nhắc nhở lời. Theo đuổi phụ nữ cần phải biết dỗ ngon dỗ ngọt, nên áp dụng cách thức cứng nhắc. Ngọc Khả hình như rất bất mãn với hai. Sau này, đối với phụ nữ tuyệt đối được làm như vậy”.

      Ý cười của Diệp Thư Thần càng tỏ ra sâu hơn, tựa như cậu em tốt, nhắc nhở trai mình.

      Lăng Diệc Cảnh hiểu những lời Diệp Thư Thần , rằng theo đuổi được phụ nữ nhưng Diệp Thư Thần có thể theo đuổi được. Vì thế, Lăng Diệc Cảnh chỉ là kẻ tài cán.

      Đúng là đứa trẻ ba tuổi, chơi trò này, quả là di truyền từ Diệp Tiến Minh. Cái gì có lợi quyết nương tay. Diệp Thư Thần và Tần Ngọc Khả bị chụp ảnh cùng nhau, trăm phần trăm là do Diệp Tiến Minh bày mưu tính kế. Dự án hợp tác mới nằm trong tay Diệp Thư Thần, hình như có liên quan đến phía Tần gia. Chuyện của Diệp Thư Thần và Tần Ngọc Khả bị giới truyền thông tung ra, đối phương nhất định đem chuyện này ra để cân nhắc. Về phần dự án hợp tác kia, đương nhiên kết thúc thành công.

      Diệp Tiến Minh luôn nghĩ đến việc lót đường cho Diệp Thư Thần.

      “ Tôi cười sao?”. Sắc mặt trở nên lạnh lùng.

      Diệp Thư Thần làm ra vẻ hiểu , đem biểu của Lăng Diệc Cảnh lúc này xem như khó chịu, vì vậy mới hài lòng thỏa mãn bỏ ra ngoài. Đối với , cũng coi như đạt được mục đích.

      Sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, Lăng Diệc Cảnh mới thu hồi tầm mắt.

      Cũng may mà Diệp Tiến Minh chịu để tiếp xúc với công việc của Nam Hưng nên mới có thời gian làm chuyện của mình.

      Sau khi Lăng Diệc Cảnh nhận mấy cuộc điện thoại, ánh mắt lại liếc lên tờ báo đặt bàn. chắc chắn chuyện này do Diệp Tiến Minh thả đạn khói, hay là Tần Ngọc Khả có ý định ở cùng chỗ với Diệp Thư Thần. Giữa hai người này, đương nhiên có thiên hướng nghĩ về phía Tần Ngọc Khả*. Nhưng cũng thể hoàn toàn xác định, khi phụ nữ cố chấp đến cực điểm, ai biết điều gì xảy ra.

      ngẫm nghĩ, tay bắt đầu lấy điện thoại.

      Suy tư vài giây, cuối cùng vẫn ấn phím gọi.

      Tần Ngọc Khả gần như ngay lập tức nhấn nút nghe. Nhưng điện thoại vừa chuyển, ta liền trách bản thân. Lẽ ra nên để chậm vài giây, như vậy mới chứng tỏ phải ta chờ cuộc gọi này. ta nghĩ rằng, sau khi đọc được tờ báo kia, rất lâu mới gọi điện tới. ngờ thời gian so với dự đoán của ta lại nhanh hơn rất nhiều.

      Nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, tay trái Lăng Diệc Cảnh cầm di động, tay phải gõ lên bàn, trầm mặc .

      Tần Ngoc Khả bỗng mỉm cười, ta từng chủ động nhiều lần như vậy, để ý nếu có thêm lần nữa, vì thế liền lên tiếng trước: “ xem báo rồi phải ?”.

      “ Ừ”.

      Giọng của vẫn điềm tĩnh như trước khiến Tần Ngọc Khả hoài nghi tâm trạng phức tạp rắc rối của mình chỉ là trò cười.

      “ Có gì muốn à?”.

      Lăng Diệc Cảnh cầm di động bên tay trái chuyển sang tay phải, thần sắc nghiêm túc chưa từng có: “ Diệp Thư Thần hợp với ”.

      Giọng của ta bỗng nhiên trở nên cao vút: “ chỉ muốn với em lời này thôi à?”.

      “ Phải”.

      trả lời, chút do dự.

      Tần Ngọc Khả đứng ban công, mắt bỗng đỏ, sau đó cúi đầu nhìn xuống chiếc dép lê của mình, lập tức ngửa đầu cười gượng – Tần Ngọc Khả, mày chờ mong điều gì chứ?

      Cho dù là đàn ông hay đàn bà, trong phương diện tình cảm nhất định có ham muốn chiếm giữ. ta chỉ muốn thử lần, nhưng cùng lắm chỉ lấy chủ nghĩa nhân đạo ra để cảnh tỉnh ta mà thôi.

      Tần Ngọc Khả, cuối cùng mày cũng chỉ có thể sống thất bại như thế sao?

      khi như vậy”. Giọng của ta càng lúc càng : “ có tư cách bất kỳ điều gì với tôi”.

      xong câu đó, ta liền tắt điện thoại. Mặc dù rất nhiều người thích sử dụng di động có màn hình lớn nhưng ta chỉ có tình duy nhất với chiếc điện thoại gập. ta cảm thấy điện thoại gập, chỉ cần gập nắp lại lập tức kết thúc cuộc gọi. Động tác dù bực bội đẹp đẽ đến cỡ nào, lúc này, hành động tức giận đẹp đẽ ấy, chẳng qua cũng là lưu lại thương cảm mà thôi.

      ta dựa vào lan can, từ từ trượt xuống, ngồi xổm góc, dúi đầu vào đầu gối mà khóc.

      Ngay cả tia hy vọng cuối cùng ta cũng có. ta nghĩ, ta qua lại với Diệp Thư Thần, Lăng Diệc Cảnh chắc chắn ngăn cản mình. Cho dù lấy danh nghĩa đương, ta và Diệp Thư Thần ở bên nhau, nhất định có ảnh hưởng tới Lăng Diệc Cảnh. ta vốn tưởng, cho dù vì tranh đoạt quyền lực của tập đoàn Nam Hưng, nhất định quay về bên mình, nhưng có, vẫn là có.

      hy vọng cuối cùng trong lòng cũng dần dần biến mất.

      Lúc tan tầm, Lăng Diệc Cảnh cầm chìa khóa xe rời khỏi văn phòng, cùng lúc cánh cửa phòng họp phía bên kia bật mở. Diệp Thư Thần ra, vẻ như vừa kết thúc cuộc tranh luận kịch liệt. Sau khi Diệp Thư Thần nhìn thấy Lăng Diệc Cảnh, khóe miệng tăng thêm ý cười. Lăng Diệc Cảnh quan tâm, cũng muốn Diệp Thư Thần tiến lên giả mù sa mưa biểu diễn tiết mục em thân tình. căn bản ngại tất cả mọi người biết được bọn họ sớm có xích mích.

      Tối nay còn có việc, mấy cậu bạn cũ hẹn ra ngoài uống rượu. từ chối mấy lần, từ chối nữa e rằng thể. Hơn nữa, lần này, Trần Vĩ Minh từ nước ngoài trở về nên mọi người chuẩn bị đón gió tẩy trần**.

      vừa ngước mắt chuẩn bị bước ra liền thấy Diệp Tiến Minh đứng ở cửa, dường như chờ thang máy.

      ra khỏi thang máy, bước qua người Diệp Tiến Minh.

      Diệp Tiến Minh thấy thái độ của , lông mày khỏi giương cao: “ Còn có gia giáo hay ”.

      Lăng Diệc Cảnh dừng bước nhưng quay đầu lại: “ Người có mẹ sinh nhưng có cha dạy, ông trông mong vào điều gì để có gia giáo?”.

      xong bước thẳng, hoàn toàn để ý đến người kia có vẻ mặt và tâm trạng như thế nào.

      Ba ư, đối với , chẳng qua chỉ là câu chuyện cười.

      lái xe tham gia cuộc gặp mặt bạn bè. Lái vào giữa dòng xe, tập trung tinh thần nhìn con đường phía trước, suy nghĩ của lại bắt đầu phức tạp. nghĩ tới giấc mộng sáng nay. Tuy chỉ là giấc mơ nhưng hình ảnh quá mức chân , khiến thể bỏ qua.

      Giấc mộng ấy như được báo trước, nếu Dương Tử Hân khôi phục lại bộ dạng ngày trước, nhất định ấy rời . Loại cảm giác này, giống như sẵn sàng để thực nhưng lập tức có người đưa ra kết quả tồi tệ nhất, sau đó tiếp tục ngăn cản bạn. chẳng qua quá hy vọng Dương Tử Hân trở về như trước kia. hy vọng có thể trở về Dương Tử Hân xinh đẹp động lòng người mà phải với dáng dấp như bây giờ. thể lựa chọn nhưng vẫn hy vọng rằng có cơ hội để lựa chọn.

      Ý niệm ấy vừa xuất trong đầu liền có ngay giấc mộng.

      Nhưng cho dù giấc mộng ấy có kết quả tồi tệ như thế nào vẫn muốn thử lần.

      bộ phim điện ảnh từng như thế này, đoạn sai lầm mang đến hậu quả nghiêm trọng. Vì thế nhân vật chính xuyên về quá khứ, đem đoạn sai lầm đó sửa lại. Nhân vật chính quay lại tại, phát kết quả vẫn thay đổi. Nguyên nhân do đoạn sai lầm kia, tuy rằng được sửa lại nhưng lại tạo ra kết quả sai lầm khác. Nhân vật chính lại xuyên về. Cứ như thế quay quay lại vài lần, kết quả này bao giờ thay đổi. Hóa ra, sau khi thay đổi đoạn đó, có vô số đoạn tiếp theo có kết quả giống như thế. Có nhiều thứ cách nào tránh khỏi, cho dù muốn tránh né phân đoạn do kết quả kia mang lại.

      Nếu vậy, chỉ có lựa chọn, muốn tiếp tục đem Dương Tử Hân giấu , muốn quay về cuộc sống của người bình thường.

      Tại ngã tư đường, nhanh chóng ngoặt tay lái, về phía căn hộ.

      *******

      *: Nguyên văn trong bản raw là: Có thiên hướng nghĩ về người cũ. Nếu để như vậy khó hiểu nên tớ tự ý chuyển thành tên của Tần Ngọc Khả cho phù hợp với ý của câu tiếp theo. Bạn nào có ý kiến khác cứ góp ý để tớ sửa nhé.

      ** Đón gió tẩy trần: Mời khách dùng cơm
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 16
      Lúc Lăng Diệc Cảnh trở về nhà, Dương Tử Hân ăn cơm. Sau khi nghe thấy tiếng động, nghiêng người nhìn , rồi lập tức quay sang nhìn dì Uông. Lúc nãy dì Uông với , đêm nay về muộn, cho nên cần phải chờ . Sau khi ăn cơm xong dì Uông dẫn dạo dưới tiểu khu. Mặc dù môi trường thành phố ngày càng bị chỉ trích, nhưng chất lượng khí của tiểu khu này khá tốt. Dì Uông thấy Lăng Diệc Cảnh trở về cũng có chút tò mò nhưng bà hỏi, vội xuống phòng bếp, chuẩn bị thêm bát đũa.

      Lăng Diệc Cảnh gọi dì Uông lại, ý bảo cần.

      ngồi xuống vị trí đối diện với Dương Tử Hân, nhìn ăn cơm. mỉm cười với , cúi đầu ăn cơm với tốc độ nhanh.

      “ Chậm thôi”. giọng nhắc nhở rồi vươn tay gạt hạt cơm bên khóe miệng xuống.

      Dương Tử Hân hơi đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu dùng đũa gắp từng hạt cơm lên ăn. Bộ dạng này của làm cảm thấy bất đắc dĩ, kiềm chế được mà thở hắt ra, sau đó lắc đầu: “ Muốn ra ngoài chơi ?”.

      có muốn tiếp xúc nhiều hơn với mọi người hay ? Bây giờ có muốn nhìn thấy trong thế giới xa lạ này có những gì? Chờ đợi và đón nhận những điều mới mẻ hay ?

      ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng chốc sáng rực, tựa như giữa màn đêm tối đen bỗng nhiên xuất ánh sáng, và ngay lập tức thu hút chú ý của mọi người. cần ra, cũng biết suy nghĩ trong lòng . Huống hồ lúc này, Dương Tử Hân liên tục gật đầu. nở nụ cười khó hiểu, biết mình làm gì, hoặc bản thân muốn điều gì. ràng, vừa muốn quay về dẫn cùng ra ngoài, vừa khư khư muốn nắm được suy nghĩ chân nhất trong lòng . Hơn nữa, sau khi chiếm giữ được suy nghĩ này, lại mơ hồ có chút thoải mái.

      “ Ăn cơm xong chưa?”. thấy cơm trong bát còn hơn nửa liền hờ hững hỏi.

      lắc mạnh đầu rời khỏi ghế, hướng về phía tới.

      nhìn cười, cố ý mở to hai mắt như muốn với , muốn được dẫn tới những nơi thú vị. thuận tay dắt , cẩn thận nắm lấy bàn tay mảnh mai mịn màng của : “ đến đâu, em theo đó, được chứ?”.

      vừa hiểu vừa . Sau khi suy tư mất vài giây, lập tức gật gật đầu.

      Rất ngoan, vươn tay nhéo lên mũi .

      Lăng Diệc Cảnh gọi điện cho đám bạn trước, đến muộn chút, sau đó dẫn Dương Tư Hân đến cửa tiệm tư nhân. vừa đến, liền có người tới chào hỏi, ánh mắt trần trụi đặt lên người Dương Tử Hân. có chút lo lắng sợ hãi hoặc tiếp nhận được. Nhưng khi nhìn về phía , phát dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, cảm thấy có gì là bất ổn.

      Lăng Diệc Cảnh khẽ gật đầu với người đó, tùy tiện ra hiệu bảo người này chăm sóc . Ngay tức khắc có người bước tới, dẫn Dương Tử Hân vào căn phòng . Trước khi Dương Tử Hân rời , còn quay lại nhìn . Thấy gật đầu, lúc này mới khôi phục lại nụ cười khi nãy.

      Sau khi được đưa vào căn phòng , Lăng Diệc Cảnh đứng bên ngoài, nhìn những bộ trang phục và đồ trang sức có giá trị xa xỉ. Nghĩ tới những món đồ nên có, thấy mình dường như vô tình trói buộc .

      chờ chưa bao lâu được dẫn ra.

      rất đẹp, cho dù cần làm đẹp cũng biết điều đó.

      Còn Dương Tử Hân khi được đưa ra, phản ứng giống như các bình thường khác, phải tìm gương xem mình trông đẹp như thế nào mà nhìn về phía Lăng Diệc Cảnh, tựa như chờ đánh giá, nhìn bằng ánh mắt có chút dè dặt.

      bước từng bước về phía .

      Khi bước đến trước mặt , những người đứng xunh quanh Dương Tử Hân biết ý rời .

      nắm tay hôn , sau đó nhìn bằng ánh mắt của người đàn ông nhìn người đàn bà đầy dục vọng độc chiếm. “ Rất đẹp”.

      rất muốn – Dương Tử Hân của , rất đẹp.

      nâng tay lên, để nhìn hình dáng của mình trong gương, xem đẹp như thế nào, xem bọn họ xứng đôi ra sao. muốn cho biết, là người xứng với nhất.

      Có lẽ tất cả phụ nữ đều thích cái đẹp, Dương Tử Hân cũng ngoại lệ. Lúc này ngắm nhìn mình xinh đẹp trong gương, vẻ mặt đều là ý cười.

      hôn lên trán rồi dẫn thanh toán tiền.

      Khi Lăng Diệc Cảnh bước vào phòng bao, ánh mắt đám đàn ông trong quán rượu định mượn cớ đến muộn rơi thẳng lên người Dương Tử Hân. Lăng Diệc Cảnh tham gia tiệc tùng thường mình. Nếu cần thiết, ban tổ chức sắp xếp bạn . Vậy mà hôm nay lại chủ động dẫn đến tiểu mỹ nhân đẹp như hoa như ngọc. Dương Tử Hân xuất , ngay lập tức làm thay đổi chú ý của tất cả mọi người. Bọn họ chuẩn bị đầy đủ các loại rượu, định bụng tưới chết Lăng Diệc Cảnh. Nhưng tại, bọn họ chỉ muốn biết thông tin về tiểu mỹ nhân kia mà thôi.

      Lăng Diệc Cảnh để tâm đến bọn họ. Mặc dù sau khi xuất trong phòng bao, khí thay đổi hoàn toàn. Có rất nhiều người nhìn , chỉ muốn biết, có thích ứng được hay .

      Thực tế, những thích ứng được mà còn quay lại mỉm cười với đám đàn ông nhìn ngắm bằng ánh mắt hề che đậy.

      Phản ứng của Dương Tử Hân làm trong lòng có chút mất mát. Đúng rồi, đây mới thực là Dương Tử Hân, dám trước mặt mọi người thổ lộ vẻ vui tươi với Diệp Thư Tuấn, khao khát mới lạ, mong đợi những điều bất ngờ và tận hưởng phiêu lưu.

      “ Người mang đến rồi, sao giới thiệu ?”. Trong chốc lát, đám người nhịn được bắt đầu lên tiếng.

      Đám người này từng gặp rất nhiều mỹ nhân, điều bọn họ tò mò phải là người đẹp đó xinh đẹp như thế nào mà người đẹp này do ai dẫn đến.

      Lăng Diệc Cảnh chưa bao giờ chính thức dẫn ai cùng, lúc này lại dẫn theo , thể làm cho người ta cảm thấy tò mò.

      Lăng Diệc Cảnh nhìn về phía người đặt ra câu hỏi, bàn tay đặt vai Dương Tử Hân tăng thêm lực đem ôm vào trong lòng: “ Cậu tôi nên giới thiệu như thế nào nhỉ?”.

      vừa xong, lập tức có người huýt sáo, hiếm khi thấy Lăng Diệc Cảnh ra những lời như vậy.

      Trần Vĩ Minh vẫn ngồi trầm mặc bên cạnh, lúc này cậu ta mới hạ chân xuống, sắc mặt hờ hững bấy giờ chuyển sang kín đáo nghiêm túc. Ánh mắt cậu ta sáng quắc nhìn Lăng Diệc Cảnh. Trái ngược với người có tác phong dứt khoát ngày thường. Hoặc muốn tới tận cùng hoặc muốn để cho người khác nhìn thấy.

      Trần Vĩ Minh cảm thấy Lăng Diệc Cảnh làm quá.

      Hơn ba tuần rượu, Trần Vĩ Minh nhìn Lăng Diệc Cảnh nhíu mày. Làm bạn bè nhiều năm, đối phương đương nhiên có thể hiểu được ý nghĩa của cái nhìn ấy. đến bên Dương Tử Hân vài câu, sau đó cùng Trần Vĩ Minh ra phía sau phòng bao. Khi Lăng Diệc Cảnh vừa rời , lập tức có mấy liền vây quanh lấy Dương Tử Hân, cùng chuyện. Dương Tử Hân chỉ mỉm cười, nhiều. Có thể do nghe hiểu hoặc những chuyện ấy quá mức phức tạp khiến biết phải hỏi gì. im lặng nên những người khác cảm thấy bất thường.

      Trần Vĩ Minh và Lăng Diệc Cảnh được xem là bạn học cũ. Chính xác mà , Trần Vĩ Minh còn đảm nhiệm thân phận khác. Trần Vĩ Minh chính là bà mối từng tác hợp cho Lăng Diệc Cảnh và Tần Ngọc Khả. Buổi gặp mặt hôm nay, Trần Vĩ Minh nhất quyết bắt Lăng Diệc Cảnh phải tham gia, căn bản do cậu ta muốn hỏi ý của Lăng Diệc Cảnh, ý tứ của Tần Ngọc Khả rất ràng. Cậu ta muốn biết nguyên nhân vì sao Lăng Diệc Cảnh thể tái hợp với Tần Ngọc Khả. Nếu vì nguyên nhân hiểu lầm nào đó khiến hai người ở cùng chỗ thể đến được với nhau quả là đáng tiếc.

      hay giả vậy?”. Trần Vĩ Minh rút điếu thuốc đưa lên miệng ngậm, ánh mắt nhìn thẳng vào Lăng Diệc Cảnh.

      Lăng Diệc Cảnh lôi bật lửa ra đưa cho Trần Vĩ Minh, đối diện với cái nhìn hoài nghi e dè của Trần Vĩ Minh.

      Trần Vĩ Minh thu hồi tầm mắt: “ Điều này giống với phong cách của cậu”. Cậu ta vạch ra điểm đáng nghi ngờ nhất. Nếu Lăng Diệc Cảnh để ý đến người con này, sao có thể dẫn ấy như vậy, tác phong của Lăng Diệc Cảnh hẳn là giấu ấy . “ Nếu như vậy cậu giấu cho ai biết hoặc chuyển hướng chú ý”.

      Lăng Diệc Cảnh lắc đầu, biết làm sao đối với hoài nghi của cậu bạn tốt này: “ Cậu muốn , tôi dẫn ấy đến đây là để chặn họng cậu?”.

      Như vậy Trần Vĩ Minh nhắc lại chuyện liên quan đến Tần Ngọc Khả.

      Lăng Diệc Cảnh tự mình trả lời: “ phải như cậu tưởng đâu. Cậu nghĩ tôi đơn giản chút . Chỉ là tôi thấy mình giấu ấy lâu quá, cần phải mang ra phơi nắng mà thôi”.

      Trần Vĩ Minh vừa nghe xong thể cau mày. Cậu ta cũng biết, Lăng Diệc Cảnh như vậy đối với Tần Ngọc Khả đúng là thể tái hợp. Cho dù Lăng Diệc Cảnh dẫn người đến để chặn miệng cậu ta Lăng Diệc Cảnh vẫn chỉ để ý đến người con ấy, Lăng Diệc Cảnh và Tần Ngọc Khả, đời này có khả năng. Nhưng Trần Vĩ Minh cũng có chút thoải mái, dựa theo lời Lăng Diệc Cảnh, có lẽ tìm ra được người có thể cùng mình sống đến đầu bạc răng long.

      “ Điều đó chỉ có thể trách chính cậu, bộ dạng sinh ra có ánh mặt trời”. Nhận được câu trả lời quả quyết đầy thuyết phục, Trần Vĩ Minh đùa: “ Làm cho người ta nghĩ cậu nhất định có mục đích đằng sau, muốn tìm hiểu đến cùng”.

      Có loại người xấu xa, vừa nhìn thấy tâm địa, tính toán. Có người lựa chọn khen ngợi họ thông minh nhưng có người lựa chọn cách tránh xa, lo sợ bị ta bày mưu tính kế. Những chuyện ta làm nhất định đều có mục đích.

      Bị bạn bè nhận xét như vậy, Lăng Diệc Cảnh chỉ biết lắc đầu thở dài.

      chỉ muốn dẫn Dương Tử Hân cùng mà thôi, ngờ lại liên lụy nhiều đến vậy.

      Bọn họ thêm nhiều chuyện nhưng Trần Vĩ Minh hề nhắc gì đến Tần Ngọc Khả. Bên cạnh những chuyện linh tinh khác là chuyện cũ thời bọn họ du học. Trần Vĩ Minh cậu ta chuẩn bị về nước để mở rộng, hy vọng được Lăng Diệc Cảnh giúp đỡ. Cứ như thế, câu chuyện lại được lâu thêm.

      như Trần Vĩ Minh sai, Lăng Diệc Cảnh làm chuyện gì quả thực đều có mục đích. Ví dụ như việc đến đây, ngoài chuyện dẫn theo Dương Tử Hân tiếp xúc với mọi người, đúng là còn có ý thuyết phục Trần Vĩ Minh giúp mình. Ngay bây giờ, khi thuyết phục Trần Vĩ Minh giúp mình, muốn có thêm thời gian để Dương Tử Hân ngồi ở phòng bao chuyện nhiều hơn với mọi người.

      muốn trở thành người bình thường, phải kẻ điên trong mắt kẻ khác.

      Khi Lăng Diệc Cảnh và Trần Vĩ Minh quay trở lại, Dương Tử Hân còn ở đó…
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 17
      Lăng Diệc Cảnh quay lại phòng bao nhìn thấy bóng dáng của Dương Tử Hân đâu nữa. hơi nheo mày, sắc mặt quá khó nhìn. Đây là thói quen nuôi dưỡng nhiều năm qua, cho dù chuyện xấu có xảy ra báo trước, trước tiên xác định xem vấn đề phát triển đến mức độ nào. trò chuyện hỏi thăm mấy , bọn họ hết tôi nhìn lại nhìn tôi, sắc mặt nhìn như có chút mù mờ. Đề tài của nữ giới khi bắt đầu liền như thể nước sông mở cửa, thể kiểm soát. Bọn họ đều hứng thú khi về mỹ phẩm và thời trang, đương nhiên ai để ý đến việc Dương Tử Hân bỏ , bao lâu quay lại. Hơn nửa ngày sau mới có ấp úng , có lẽ Dương Tử Hân vệ sinh.

      Vẻ mặt của Lăng Diệc Cảnh tỏ ra thất vọng, thậm chí kịp che dấu tâm trạng trước mặt mọi người, liền vội vã rời khỏi phòng bao. Cũng trong khoảnh khắc này, nhìn Lăng Diệc Cảnh hề giả vờ lo lắng bỏ , Trần Vĩ Minh mới tin tưởng, người con kia đối với Lăng Diệc Cảnh có tồn tại đặc biệt. Vì thế cậu ta cũng chần chừ, chạy theo ra ngoài.

      Bọn họ tìm thấy Dương Tử Hân đường vào toilet. Theo như lời trong phòng bao Dương Tử Hân rất lâu, có thể xảy ra chuyện gì đó. Nhưng Trần Vĩ Minh dám ra, chỉ có thể bảo nhân viên phục vụ vào toilet tìm người. Cuối cùng, vẫn có kết quả.

      Trần Vĩ Minh nhìn sắc mặt trầm của Lăng Diệc Cảnh, phá lên cười: “ Sao ngu thế nhỉ, gọi điện cho ấy ”.

      Nhìn vẻ mặt Lăng Diệc Cảnh càng lúc càng khó coi, Trần Vĩ Minh có lẽ hiểu ra: “ ấy cầm theo điện thoại à?”.

      Lăng Diệc Cảnh lắc gật nhưng cũng biết, nếu ấy cầm theo điện thoại Lăng Diệc Cảnh sốt ruột đến như thế.

      Lăng Diệc Cảnh nhíu mày sâu hơn, do dự trong chốc lát, rồi bảo quản lý sai người vào toilet tìm người. hy vọng chỉ lầm đường hoặc cùng lắm là ở trong nhà vệ sinh.

      Viên quản lý dám chậm trễ, lập tức phái nhân viên theo như mô ta của Lăng Diệc Cảnh vào các toilet tìm người. Còn quản lý tự theo sau Lăng Diệc Cảnh, điệu bộ tỏ ý mặc sai khiến. đợi viên quản lý thở phào nhõm cuộc điện thoại gọi tới. Đại tiểu thư của Nhậm gia là Nhậm Tuyết Hề gây chuyện, cãi vã ở đó, ai khuyên cũng được. Quản lý nghe xong, đầu như muốn to hơn, ngay cả tiểu thư của nhà quyền quý cũng đến gây chuyện.

      “ Các người đến khuyên Nhậm tiểu thư trước , tôi đến ngay…”. Quản lý xong, nhìn về phía Lăng Diệc Cảnh lấy lòng. “ Lăng thiếu gia, ngài xem…”.

      Cái nhìn của Lăng Diệc Cảnh phát ra càng thêm thâm thúy. Ánh mắt nhìn viên quản lý khiến người ta nghĩ đến thâm cốc băng tuyết, lạnh lẽo vô cùng.

      “ Ông vừa đến ai?”.

      Viên quản lý bị ánh mắt hù dọa, hồi lâu sau mới do dự mở miệng: “ Nhậm đại tiểu thư, Nhậm Tuyết Hề”.

      “ Dẫn tôi đến đó”.

      Viên quản lý ngẩn người, đồng tử lóe lên, bỗng nghĩ Lăng gia và Nhậm gia từng có mối quan hệ giao hảo. Có lần tin tức về đám hỏi của Lăng gia và Nhậm gia bị truyền ra. Ông ta nghĩ vậy, liền vội vàng dẫn Lăng Diệc Cảnh theo.

      Khi bọn họ tới tầng kế tiếp, đám người ở đó quây thành vòng tròn.

      Dường như có linh cảm, Lăng Diệc Cảnh bước nhanh, vội vã đến. Quả nhiên, khi tới gần nghe thấy giọng .

      Khi bước đến, Dương Tử Hân cũng nhìn thấy, nghĩ ngợi nhiều định lao về phía . Nhưng Nhậm Tuyết Hề đứng đằng sau liền túm chặt tay . Dương Tử Hân vẻ mặt bối rối, nhìn Lăng Diệc Cảnh bộ dạng như sắp khóc.

      Lăng Diệc Cảnh nhìn , tiến lên phía trước, cướp lấy tay Dương Tử Hân từ tay Nhậm Tuyết Hề.

      Nhậm Tuyết Hề lúc nãy uống rượu, giờ bàn tay lại bị Lăng Diệc Cảnh giật mạnh, cảm thấy vô cùng đau đớn, rượu tỉnh hơn phân nửa, sau đó nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hân được Lăng Diệc Cảnh ôm lấy.

      Vừa rồi, Nhậm Tuyết Hề cùng đám bạn ngồi uống rượu trong phòng bao, đám con tranh cãi huyên náo. Nhậm Tuyết Hề bị chuốc ít rượu, sau khi chếnh choáng, ta định vệ sinh. thế ta sống chết chịu thừa nhận mình say, kiên quyết muốn tự toilet.

      Nhậm Tuyết Hề gặp Dương Tử Hân ở cửa toilet. Vừa nhìn thấy Dương Tử Hân, Nhậm Tuyết Hề lập tức chạy lại.

      “ Dương Tử Hân… là Dương Tử Hân”. Nhậm Tuyết Hề thoáng thấy Dương Tử Hân, đồng tử bỗng chốc đỏ lên: “ Sao vẫn còn sống, sao vẫn còn sống cơ chứ…Tôi nghĩ theo ấy, hóa ra vẫn sống rất tốt”.

      Dương Tử Hân ngơ ngác nhìn người phụ nữ say. Đối phương khí lực quá lớn, vừa kéo vừa hướng về phía la hét.

      “ Dương Tử Hân, phải hận tôi sao? phải chán ghét tôi sao? Sao lại chạy trốn như vậy? nhìn tôi , tôi chính là người mà ghét nhất đấy”. Nhậm Tuyết Hề khi ra những lời này, vừa cười vừa ầm ĩ, cảm giác giống như phụ nữ bị tổn thương.

      Nhậm Tuyết Hề còn nhớ Dương Tử Hân trước kia vẫn coi mình là tình địch lớn nhất. Dù người con đó vô lý thế nào chăng nữa Diệp Thư Tuấn vẫn chỉ mình người con vô lý ấy.

      Người ta thường , tình cũng cần có thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhậm Tuyết Hề tự nhận mình có thiên thời địa lợi, thậm chí còn có cả nhân hòa, nhưng ta vẫn thua hoàn toàn. Lăng gia và Nhậm gia có mối quan hệ thân thiết, quan hệ giữa những người lớn với nhau rất tốt. Với mối quan hệ này, Nhậm Tuyết Hề và Diệp Thư Tuấn lại cùng lứa tuổi nên càng thêm gần gũi.

      Hồi Nhậm Tuyết Hề còn bé, có người từng , chắc chắn sau này lớn lên, bọn họ lấy nhau. Do còn nên khi người lớn đùa với nhau như vậy, ta chỉ thấy đỏ mặt.

      Thực ra, ta từng bước theo Diệp Thư Tuấn. Diệp Thư Tuấn hướng đông, ta liền theo hướng đông. Diệp Thư Tuấn đằng tây, ta theo đằng tây. ta luôn nghĩ, nhất định là Thượng Đế chiếu cố để ta được học cùng lớp cùng trường với Diệp Thư Tuấn. Nhưng khi Dương Tử Hân xuất , Nhậm Tuyết Hề mới biết, tất cả chỉ là trò đùa của Thượng Đế.

      Nhưng ta phục, toàn bộ tình cảm đẹp đẽ ban đầu chính là điều kiện tiên quyết ta có. Là thanh mai trúc mã, là hai đứa trẻ hồn nhiên vô tư, nhưng Diệp Thư Tuấn vẫn cố tình thích ta.

      Cho đến ngày, Diệp Thư Tuấn rời xa, ai trong bọn họ có được Diệp Thư Tuấn đẹp đẽ ấy. Khi ta tưởng vết thương nằm sâu trong lòng mình còn bị ai vạch trần nữa ta lại gặp Dương Tử Hân, mà Dương Tử Hân còn nhớ gì đến ta.

      Trong ánh mắt của Dương Tử Hân chỉ là ngơ ngác, điều này càng làm cho Nhậm Tuyết Hề tức giận: “ nhớ tôi cũng được, còn Diệp Thư Tuấn, cũng quên ấy sao?”.

      Sắc mặt Dương Tử Hân từ ngơ ngác hiểu chuyển sang sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn, khiến Nhậm Tuyết Hề tức giận tả nổi: “ Tại sao có thể quên ấy, sao có tư cách để quên ấy chứ… đời này, là người đủ tư cách nhất”.

      Sao có thể, sao có thể.

      Nhậm Tuyết Hề rất muốn cười. Diệp Thư Tuấn, xem , mắt nhìn của tốt , đây là người con đấy.

      Tức giận mãnh liệt khiến Nhậm Tuyết Hề càng nắm chặt tay hơn.

      Vì vậy, lúc Lăng Diệc Cảnh đến liền nhìn thấy màn này.

      Lăng Diệc Cảnh ôm Dương Tử Hân vào trong lòng, dường như bị Nhậm Tuyết Hề dọa cho sợ, vì vậy càng ra sức vùi người vào trong lòng Lăng Diệc Cảnh. Lăng Diệc Cảnh đành lấy tay vỗ lưng , dùng phương thức này trấn an tâm trạng của . Lăng Diệc Cảnh lạnh lùng nhìn đám người chỉ trỏ xung quanh, : “ Còn chưa xem đủ à?”.

      Lời vừa thốt ra, đám người định tiếp tục xem trò đều kéo nhau bỏ . Chỉ còn lại Nhậm Tuyết Hề tỉnh rượu hơn phân nửa gắt gao nhìn bọn họ. Nụ cười mặt Nhậm Tuyết Hề chứa vài phần quỷ dị. Cặp đôi trước mắt này nhìn mới xứng làm sao, tưởng là đôi trai nhau tha thiết. Nhưng chỉ có ta mới biết nội tình, mới biết cặp đôi này hèn hạ đến mức nào.

      Nhậm Tuyết Hề chăm chú nhìn bọn họ, sau đó bước từng bước qua.

      Đôi trai này thoáng nhìn qua trông thắm thiết, nam tuấn, nữ xinh đẹp, cặp đôi rất bắt mắt. Nhậm Tuyết Hề qua, nụ cười mặt trở nên vô cùng giễu cợt.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 18
      Ngày hôm ấy, sau khi Nhậm Tuyết Hề tốt nghiệp đại học, ngồi mình chiếc ghế dài ở quảng trường, bên trái ta là hai mặc đồng phục nữ sinh. ngồi đối diện : “Mình đọc tiểu thuyết ghét nhất là loại thanh mai trúc mã. Cậu nghĩ mà xem, nếu như nhân vật nữ chính gặp được định mệnh đời mình ở tương lai khiến mình thấy mình cũng có khả năng may mắn như ấy. Nhưng nếu là loại thanh mai trúc mã lại liên quan đến cả vị trí địa lý và bố mẹ, khiến người ta biết mình có cơ hội ngay từ đầu. Ghét nhất là mấy loại thanh mai trúc mã này”.

      Nhậm Tuyết Hề nghe vậy, khóe miệng chứa tia cười khổ, hốc mắt từ từ đỏ lên. ta muốn , điều khiến người ta buồn nhất phải là ngay từ đầu có thanh mai trúc mã, mà rành rành là có giúp đỡ thiên thời địa lợi nhân hòa, có đối tượng thanh mai trúc mã khiến người ta hâm mộ nhất kia, nhưng người đó, lại chưa bao giờ thuộc về bạn.

      Từ lúc còn rất , Nhậm Tuyết Hề biết, Diệp Thư Tuấn chính là người trong lòng ta muốn nhất. Vì vậy, ta ném cả đạo lý để theo . ta từng làm rất nhiều chuyện ngớ ngẩn. Ví dụ như ta thường tự ngắm mình trong gương, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh của Diệp Thư Tuấn, mường tượng bọn họ ở bên nhau xứng đôi đến thế nào. Hay là khi trán mọc rất nhiều trứng cá, ta vô cùng nghi ngờ, mình đẹp như vậy, có phải xứng đáng ở bên Diệp Thư Tuấn.

      Bánh xe vận mệnh biết bắt đầu thay đổi từ đâu, làm ta hề chuẩn bị, chỉ có thể chấp nhận Diệp Thư Tuấn thuộc về mình.

      Năm mười bảy tuổi, vào mỗi cuối tuần, Diệp Thư Tuấn cùng ta về nhà. ta là người khác phái duy nhất ở bên cạnh . ít người trong lớp bàn tán sau lưng, bọn họ là đôi, cho dù cả hai chưa từng thừa nhận. Nghe những tin đồn như vậy, mới đầu ta đỏ mặt, ngoài miệng bảo người ta được bậy nhưng trong lòng lại thấy vô cùng ngọt ngào. Nhậm Tuyết Hề và Diệp Thư Tuấn ở cùng nhau, những lời này tuyệt vời biết bao nhiêu.

      Nhiều năm sau, tất cả mọi người đều biết Diệp Thư Tuấn Dương Tử Hân. Còn về Nhậm Tuyết Hề, ai hỏi han đến, ai biết Nhậm Tuyết Hề là thanh mai trúc mã của Diệp Thư Tuấn, cũng ai biết có vẫn luôn Diệp Thư Tuấn, sâu sắc hơn Dương Tử Hân và sớm hơn cả Dương Tử Hân.

      Năm ấy, bầu trời rất xanh, mây rất trắng, ánh mặt trời rạng rỡ. Diệp Thư Tuấn cùng nhóm bạn chơi bóng rổ sân. Diệp Thư Tuấn là thiếu niên rất thích chơi bóng rổ, mặc dù tính cách của có thiên hướng nho nhã nhưng điều này gây cản trở chạy như bay sân bóng. Chỉ cần có Diệp Thư Tuấn trong trận đấu số nữ sinh trong trận bóng này đông chưa từng thấy. Thậm chí đôi lúc, nhiều nữ sinh kiềm chế được la hét chói tai gọi tên Diệp Thư Tuấn, cổ vũ cho .

      Nhậm Tuyết Hề nhớ, hôm ấy là trận đấu rất quan trọng, thành viên của hai đội đều là những kiện tướng bóng rổ nổi tiếng của trường. Tuy chưa bắt đầu nhưng có thể tưởng tượng trận đấu này vô cùng kịch liệt. Vì thế, trước khi vào trận, sân ít người.

      Ngay khi trận đấu vừa diễn ra, cả hai đội liền lao vào quyết đấu. Bởi vì thực lực tương đương nên điểm số đạt được rơi vào tình trạng khá sít sao. Sở trường của Diệp Thư Tuấn là ném bóng ba điểm. Khi trận đấu sắp kết thúc, đồng đội ném bóng cho Diệp Thư Tuấn, vị trí của rất tốt, vươn tay nhận bóng, ném vào giỏ trước khi trọng tài đưa còi lên miệng thổi.

      Khả năng Diệp Thư Tuấn ném bóng trúng mục tiêu đạt ba điểm là rất cao. Có thể tấn công trong tình huống hết sức khó khăn, vị trí tại rất tốt, chắc chắn có thể ném bóng vào giỏ, sau đó đưa bọn họ trực tiếp đến chiến thắng, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

      tay Diệp Thư Tuấn có run chút, khiến quả bóng bị ném ra ngoài, chạm vào khuôn giỏ, nảy thẳng ra.

      Bởi ngay sau khi Diệp Thư Tuấn bắt được bóng, chuẩn bị nhảy lên sân bỗng có người hét ầm ĩ: “ Diệp Thư Tuấn, em thích ”.

      hét vang câu này nhanh chóng thu hút chú ý của tất cả mọi người. Có người nhận ra ngay, à, đây chính là Dương Tử Hân “hoa khôi giảng đường” của trường chúng ta, là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh. Lúc này, nữ thần công khai thổ lộ, ngay lập tức làm dấy lên tâm lý đồn thổi của đám đông.

      Nhậm Tuyết Hề đứng bên sân bóng, cùng bọn bạn nhìn về phía Dương Tử Hân. Dương Tử Hân đứng lẫn trong đám đông, nụ cười rạng rỡ như vì sao giữa trời đêm, dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến đám người bên cạnh trở thành phông nền cho . Có người may mắn như vậy, đẹp tuyệt trần, làm người khác liếc mắt cái muốn rời , nguyện ý bị mê hoặc trong sắc đẹp của .

      Bởi vì Diệp Thư Tuấn ném bóng trúng nên bọn họ bị thua trận. Nhậm Tuyết Hề rất muốn an ủi người bạn cùng lớp rất cố gắng nỗ lực sân bóng. Nhưng sau đó, ta phát , trọng điểm của trận tranh tài này bị tất cả bọn họ biến thành Dương Tử Hân thích Diệp Thư Tuấn. Nhiều người còn chạy tới hỏi Diệp Thư Tuấn làm thế nào mà lừa giành được Dương Tử Hân. Ai cũng biết có nhân vật năm ba được xưng là kẻ làm mưa làm gió, là đội trưởng bóng đá của trường theo đuổi Dương Tử Hân hơn năm nay, nhưng Dương Tử Hân thèm để ý đến ta.

      Cuối tuần, Nhậm Tuyết Hề cùng Diệp Thư Tuấn trở về nhà. Bọn họ đường đến trạm xe buýt, Nhậm Tuyết Hề nhìn bóng dáng Diệp Thư Tuấn dưới ánh mặt trời, hỏi: “ À, mình nghe sở dĩ Dương Tử Hân thổ lộ với cậu sân bóng là vì ấy hy vọng cậu ném bóng trúng ngay ở quả đầu tiên. Như vậy lớp ấy mới có thể thắng trận”.

      Khi những lời này, Nhậm Tuyết Hề bước nhanh hơn, đến bên cạnh Diệp Thư Tuấn, muốn xem biểu của lúc này như thế nào. Nhưng ta nhận ra, ánh mắt của có chút đờ đẫn, tựa như suy nghĩ vấn đề gì đó.

      Diệp Thư Tuấn nhận thấy cái nhìn dò xét của Nhậm Tuyết Hề, lúc lâu sau mới bối rối nhìn ta, hỏi: “ Gì cơ?”.

      “ Cậu…Cậu nghe lúc nãy mình gì à?”.

      “ Vừa rồi cậu gì?”.

      ta biết, lúc nãy Diệp Thư Tuấn liên tục ngẩn ngơ, trong đầu đúng là nghĩ đến Dương Tử Hân.

      Bởi vì Diệp Thư Tuấn ném bóng trúng rổ cho nên lớp của Dương Tử Hân mới thắng cuộc. Dương Tử Hân thầm suy xét lâu. vốn nghĩ, cho dù mình ra câu đó, Diệp Thư Tuấn cũng có thể ném trúng bóng vào rổ. Nhưng tất cả mọi người đều Diệp Thư Tuấn bị làm ảnh hưởng. có hỏi thăm thành tích chơi bóng của Diệp Thư Tuấn. Cuối cùng đưa ra kết luận, có lẽ làm ảnh hưởng đến Diệp Thư Tuấn. Vì thế trong lòng Dương Tử Hân nảy sinh chút áy náy.

      Ngày hôm sau, sau khi kết thúc buổi tự học, Dương Tử Hân liền hẹn gặp Diệp Thư Tuấn.

      Khi Diệp Thư Tuấn nhận được tờ giấy ấy, trong lòng cũng do dự hồi lâu. Đây phải là lần đầu tiên nhận được lời hẹn của các nữ sinh. Nhưng cảm giác lần này của khó hiểu. Chữ viết tờ giấy được xem là đẹp lắm, có điểm giống nét chữ của học sinh tiểu học, từng nét từng nét , có thể nhìn ra vẻ nghiêm túc của người viết. hiểu sao, liền đến nơi hẹn.

      Trong trường bọn họ có rừng cây , đó là nơi mà rất nhiều đôi trẻ thích. Dương Tử Hân hẹn gặp chính ở đó.

      Lúc đến nơi, Dương Tử Hân dùng chân đá thân cây, vẻ mặt có chút hờ hững.

      bỗng nhiên nhớ tới lời cậu bạn cùng lớp hình dung về . Đó là giờ nghỉ trưa hết sức buồn tẻ, mấy cậu bạn vây quanh cạnh cửa sổ. Nam sinh đến tuổi này, rất thích đánh giá nữ sinh. Có nam sinh đột nhiên cười : “ Hoa khôi giảng đường của chúng ta càng ngắm càng đẹp, nhìn thấy tâm trạng rất tốt…”.

      “ Ai là hoa khôi giảng đường của trường chúng ta vậy?”. Lớp phó học tập có biệt danh học cần sống vô tình hỏi câu.

      “ Dương Tử Hân, ấy mà cậu cũng biết”.

      Lập tức, có nam sinh tiếp nhận chủ đề: “ Thực ra cần biết, chỉ cần cậu nhìn thấy ấy, biết chắc ấy chính là Dương Tử Hân”.

      Đúng vậy, Diệp Thư Tuấn biết Dương Tử Hân, nhưng khi nhìn thấy , chắc chắn chính là Dương Tử Hân, hoa khôi giảng đường ai sánh bằng trong lời của mọi người.

      Ngôi trường này thực rất coi trọng chuyện học hành, mọi vấn đề liên quan cũng được đánh giá cao. Như việc bình chọn hoa khôi giảng đường, bình chọn nữ sinh có thành tích học tập nổi trội nhất. Nhưng Dương Tử Hân xuất làm thay đổi điều này. Ai cũng biết chính là hoa khôi, mặc dù có số nữ sinh bọn họ chỉ thừa nhận Mạnh Hiểu Lâm mới xứng đáng là hoa khôi giảng đường. Muốn hình dáng có hình dáng, muốn khí chất có khí chất, muốn thành tích có thành tích.

      Diệp Thư Tuấn về phía , khi còn cách ba mét, nghiêng đầu nhìn .

      Bốn mắt nhìn nhau, khí dường như nhất thời ngừng di chuyển.

      Dương Tử Hân quan sát hồi lâu mới chớp mắt hỏi: “ thực chịu ảnh hưởng bởi em nên mới ném bóng trúng phải ?”.

      Cảm giác duy nhất của chính là đôi mắt rất sáng.

      phải”. Diệp Thư Tuấn trốn tránh cái nhìn của : “ Trước trận đấu ngày, tay tôi bị thương bởi vậy mới thể ném bóng vào rổ”.

      Nghe vậy, sắc mặt thoáng chốc bỗng thay đổi, khuôn mặt nhắn vốn tươi cười như hoa liền trở nên thâm trầm: “ có ý gì? em đủ hấp dẫn làm bị ảnh hưởng sao?”.

      Diệp Thư Tuấn lắc đầu thở dài: “ bảo tôi tới là để thảo luận về mức độ quyến rũ của à?”.

      Ánh mắt hết sức thuần khiết, có nam sinh nào khi nhìn ánh mắt lộ ra dục niệm, điều này khiến thể tức giận.

      Trước kia, Dương Tử Hân có nghe qua cái tên Diệp Thư Tuấn. rất thích được Mạnh Hiểu Lâm mời ăn cơm, mỗi lần đều lấy lý do giống nhau: “ Lần này cậu đứng nhất cả năm, nhất định phải đãi mình chầu lớn”.

      Hồi học phổ thông, Dương Tử Hân rất vui vì hàng tháng đều được Mạnh Hiểu Lâm mời ăn bữa ra trò. Nhưng sau khi học hết cấp ba, Dương Tử Hân vốn mang hy vọng tiếp tục dụ dỗ được bạn thân đãi ăn bỗng thể thực được. Nguyên nhân do kẻ tên là Diệp Thư Tuấn luôn đứng trong bảng thành tích cao hơn Mạnh Hiểu Lâm. Điều này khiến Dương Tử Hân chán ghét cái tên Diệp Thư Tuấn. Lúc tức giận, mở miệng độc ngay trước mặt Mạnh Hiểu Lâm: “ Mình phải về vẽ cái vòng tròn nguyền rủa ta mới được”.

      Mạnh Hiểu Lâm nghe vậy buồn cười: “ Đừng, người này tồi đâu. chỉ học giỏi, các phương diện khác cũng rất được. Nhiều nữ sinh trong khoa bọn mình đều thầm ta đấy”.

      “ Cậu lảm nhảm cái gì thế? Mình mặc kệ. Cậu nhất định phải đánh bại ta, sau đó mời mình ăn chầu lớn”.

      Sau đấy sao? có sau đấy vì chầu lớn mãi vẫn có tin tức.

      Hôm ấy biết ma xui quỷ khiến thế nào, lại cùng đám bạn học rủ nhau xem thi đấu bóng rổ. xem hiểu nên cúi đầu nghịch điện thoại. Sau nghe thấy có ai đó ra cái tên Diệp Thư Tuấn, rất nhiều tính từ, tất cả đều là những lời khen ngợi. Nghe vậy, tâm trí Dương Tử Hân lập tức nổi loạn, trực tiếp hỏi lại – Tốt là tốt như thế nào?

      Đám nữ sinh bên cạnh nhìn Dương Tử Hân về những thành tích của Diệp Thư Tuấn. Ví dụ như tham gia bất kỳ cuộc thi nào cũng là người chiến thắng, thành tích rất suất xắc, chơi bóng rổ cũng cực giỏi.

      Dương Tử Hân thu di động, liền hỏi người nào là Diệp Thư Tuấn.

      nhìn lên sân thấy Diệp Thư Tuấn nhận bóng, ý thức đoàn kết ngay tức khắc được truyền cảm hứng. cảm thấy mình cần phải làm gì đấy cho lớp mình. Vì thế, nghĩ ra cách, thu hút chú ý của Diệp Thư Tuấn…

      Do vậy, sân bóng mới diễn ra màn đó.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 19
      “ Nếu có chuyện gì khác tôi trước đây”.

      Khi Diệp Thư Tuấn ra những lời này, nét mặt mang theo bình dị, gần gũi và khiêm tốn, hướng về phía khẽ gật đầu. Động tác đó của làm cho Dương Tử Hân cắn chặt môi. Người đàn ông này nhìn qua rất có giáo dục, thực tế dường như cũng biết cách kiềm chế. bảo đến để xem mình tức giận, mà cho rằng ném bóng trúng vào rổ nguyên nhân là do . định đến để giải thích, nhưng hiểu sao, nhìn bộ dạng ngờ của , có cảm giác bản thân bị coi thường. Loại cảm giác ấy, dễ chịu gì.

      còn nợ em mấy bữa cơm. Bây giờ luôn được ?”. nhìn chuẩn bị xoay người rời , lập tức sốt ruột mở miệng, bước nhanh tới trước mặt , mắng làm bị thiếu mất mấy chầu lớn, gây ra bao nhiêu phiền toái, mắc nợ nhiều thứ.

      Diệp Thư Tuấn nhìn đôi môi ngừng chuyển động, những gì, hoàn toàn nghe hiểu. Vì thế, kết quả của cuộc trò chuyện là Diệp Thư Tuấn nợ bữa cơm, phải tìm thời gian mời ăn.

      Bữa cơm diễn ra vào ngày hôm sau, địa điểm là nơi cách trường học xa. Đồ ăn do Dương Tử Hân chọn lựa, hoặc là những món ngọt ngọt chua chua, hoặc là những món ớt phủ kín đĩa. Diệp Thư Tuấn nghe tên món ăn, khóe miệng nhịn được khẽ run run. Dương Tử Hân cố tình coi như có chuyện gì, hết sức trịnh trọng nhìn Diệp Thư Tuấn: “ Ầy dà, thử xem, những người có thành tích tốt như trong đầu chứa cái gì thế nhỉ?”.

      Với những đề thi khó, đều cảm thấy rắc rối khó hiểu nhưng những người này hoàn toàn có thể trả lời, sau đó làm xong hết cả. Trước kia, cho rằng Mạnh Hiểu Lâm là sinh vật hoàn toàn khác biệt. Bây giờ, mới nhận ra Mạnh Hiểu Lâm cũng giống những người kia. Bọn họ như trong tưởng tượng của , hàng ngày chết vì học, ôm sách buông, bọn họ còn có những thú vui sau giờ học, hơn nữa những thú vui ấy cũng có thể làm rất tốt.

      ra, thành tích hồi tiểu học của Dương Tử Hân cũng tồi lắm. Khi đó nghĩ, trường trung học trọng điểm nào, chỉ cần muốn là vấn đề. Sau này, trường đại học trọng điểm nào, muốn thi vào đại học Thanh Hoa Bắc Đại phải lên trung học mới biết được. Khi ấy, suy nghĩ tự phụ của mới buồn cười làm sao. Ngay cả những đề thi này cũng làm được, vì vậy dứt khoát thèm học. Dù sao cũng phải học sinh suất sắc cần dùng đến quá nhiều thời gian, chi bằng tự mình nghĩ ra cách để mà sống.

      Diệp Thư Tuấn mỉm cười: “ Chắc chắn giống với loại người đó”.

      Dương Tử Hân ngẩn người, đột nhiên nhớ ra, đây là lời thoại trong bộ phim “ Thơ ngây”. Hồi học cấp hai, rất thích bộ phim thần tượng này, mua đĩa về nhà, cuối tuần cùng Mạnh Hiểu Lâm trốn trong phòng xem trộm. Trong ấn tượng của , đó là lần đầu tiên thức cả đêm để xem bộ phim nhưng lại vừa xem vừa khóc. Lúc ấy nghĩ, sau này cũng phải tìm nam sinh giống như Giang Trực Thụ, có thể thi được điểm cao nhất khiến sùng bái.

      Về sau, đạt điểm cao chỉ là truyền thuyết. Hơn nữa, chính thành tích của lại càng ngày càng tệ. bắt đầu chán ghét những người có thành tích tốt, à, ngoại trừ Mạnh Hiểu Lâm ra.

      Vừa rồi, câu trả lời của Diệp Thư Tuấn giống như mồi lửa, quăng vào lòng , làm cho tâm trạng nào đó vừa tắt ngúm của bỗng nhiên bùng lên.

      cười nhạo em à?”.

      Hai mắt mở to nhìn , ngược lại làm Diệp Thư Tuấn khẽ ho khan: “ phải”. ngẫm nghĩ sắp xếp từ ngữ: “ Mỗi người đều có sở trường đặc biệt”.

      “ Sở trường đặc biệt của em là gì?”

      Vẻ mặt của có chút bướng bỉnh, dường như nhất định bắt phải trả lời.

      “ Cẩn thận tìm kiếm, chắc chắn có”.

      bỗng vui vẻ hẳn lên: “ Được, vậy giúp em tìm ra ”.

      Kể từ đó, ai cũng biết, Dương Tử Hân lớp 11.7 thường xuyên chạy đến lớp 11.3 để chờ Diệp Thư Tuấn. xuất thường xuyên của khiến Diệp Thư Tuấn vô cùng bất lực nhưng có cách nào để từ chối. Sau này, ngay cả thầy chủ nhiệm của Diệp Thư Tuấn cũng đùa bạn học Diệp Thư Tuấn của lớp họ rất có mị lực, đến cả bạn học Dương cũng bị thu hút tới.

      Khi Dương Tử Hân thường xuyên xuất ở cửa lớp 11.3, Nhậm Tuyết Hề đều mong Diệp Thư Tuấn bước ra, tốt nhất coi như nhìn thấy Dương Tử Hân. Nhưng lần nào ta cũng bị thất vọng. Diệp Thư Tuấn ngay lần đầu nhìn thấy Dương Tử Hân đứng ở đó, đúng là lại gần. Nhưng chỉ cần Dương Tử Hân đứng ở cửa, để ý đến ánh mắt của những người khác, oan ức nhìn chằm chằm vào Diệp Thư Tuấn, Diệp Thư Tuấn về phía Dương Tử Hân.

      Mỗi khi chuyện như vậy xảy ra, Nhậm Tuyết Hề đều với mình, là do Diệp Thư Tuấn tốt bụng, còn Dương Tử Hân là người có tâm cơ, biết lợi dụng lòng tốt của Diệp Thư Tuấn.

      Sau buổi học ngày thứ sáu, Nhậm Tuyết Hề chờ Diệp Thư Tuấn cùng về nhưng Diệp Thư Tuấn lại dặn ta về trước. ta thu dọn xong xuôi, bước ra khỏi lớp. Khi đến cổng trường, ta kìm lòng được dừng bước, quay lại đằng sau thấy Diệp Thư Tuấn, mà người bên cạnh chính là Dương Tử Hân.

      Nhậm Tuyết Hề đứng nguyên tại chỗ, nơi ta đứng có gì che đậy, vậy mà Diệp Thư Tuấn vẫn nhìn thấy ta.

      Dương Tử Hân ngừng gì đó, còn Diệp Thư Tuấn im lặng như tập trung. Dương Tử Hân liền bĩu môi, ngữ khí có chút tủi thân: “ Sao có thể nóng vậy chứ, em cảm thấy mình như cây que chảy mồ hôi vậy”. quạt chiếc quạt tay mình, nhìn Diệp Thư Tuấn chăm chú rời.

      Vài phút sau, Diệp Thư Tuấn chạy tới cửa hàng mua cho hai cây kem. Dương Tử Hân mỉm cười nhận lấy, mỗi tay cầm cái, sắc mặt vô cùng hài lòng.

      Nhậm Tuyết Hề đuổi kịp bọn họ, phát bọn họ vào quán cà phê cách trường xa. Quán cà phê này thu phí cao, số sinh viên rất thích vào mạng miễn phí trong quán đó. Nhậm Tuyết Hề từng bị đám bạn kéo tới hai lần.

      Dương Tử Hân và Diệp Thư Tuấn cùng nhau bước vào quán cà phê. Bọn họ chọn địa điểm tương đối yên tĩnh. Diệp Thư Tuấn quy củ lôi sách vở bài thi cùng với bút trong cặp ra. Dương Tử Hân hứng thú xem nên chọn cà phê nào ngon hơn. Hình như còn hỏi ý kiến của Diệp Thư Tuấn. Diệp Thư Tuấn thấy hào hứng với đồ uống hơn cả sách vở, biết gì cho phải, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.

      Diệp Thư Tuấn lòng muốn dạy thêm cho Dương Tử Hân mà là bị Dương Tử Hân cứ quấn lấy hết sức vướng víu. Diệp Thư Tuấn chờ Dương Tử Hân uống cà phê, cho đến khi định uống tiếp cốc nữa, mới uốn cong ngón tay phải gõ xuống mặt bàn: “ Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”.

      Dương Tử Hân lập tức ỉu xìu, quệt miệng như vô cùng ủy khuất.

      Diệp Thư Tuấn thấy như vậy khỏi thở dài.

      nhìn hồi lâu: “ hề có động lực, em có động lực để học, nên xứng đáng với người như ”.

      Diệp Thư Tuấn nhìn đáp, biết lời vừa nhất định còn có đoạn sau, chỉ cần chờ là được. Vì thế, bưng tách cà phê lên trước mặt, chuẩn bị uống ngụm.

      “ Hay là như thế này , nếu em thi đạt điểm chuẩn vào đại học phải coi em là bạn của ”.

      Diệp Thư Tuấn bị sặc cà phê khi nhận được lời giải đáp của Dương Tử Hân, thế ngừng ho khan. còn cố tình tỏ ra thuần khiết nháy mắt với đương : “ Có phải cũng cảm thấy lời đề nghị này rất hay đúng ?”. đứng lên reo hò, làm mọi người trong quán cà phê đều quay sang nhìn bọn họ. thèm để ý: “ Tuyệt quá, cứ quyết định vậy ”.

      Diệp Thư Tuấn ngồi đối diện Dương Tử Hân, mang tai dần dần đỏ lựng lên.

      Nhậm Tuyết Hề ngồi cách đó xa, nhìn Dương Tử Hân cười khôn khéo giảo hoạt cùng với Diệp Thư Tuấn vẫn nghiêm túc như cũ, bỗng cảm thấy mình là kẻ ngoài cuộc. Đó là chuyện của đôi họ còn ta chỉ là khán giả mà thôi. ta từng xem rất nhiều phim truyền hình, chỉ cần là nhân vật chính, bình thường đều được nam chính nhìn thấy. Nếu là vai phụ, chỉ là vai phụ. Loại cảm giác này tới cách bất ngờ, ta cảm nhận được điều đó hết sức chân .

      Thứ sáu, Dương Tử Hân vẫn chưa xuất trước cửa lớp như mọi khi. Nhậm Tuyết Hề cố ý kéo dài tốc độ thu dọn cặp sách, tới trước mặt Diệp Thư Tuấn: “ Cùng nhau về ?”.

      Diệp Thư Tuấn đưa mắt nhìn ra cửa lớp, nét mặt phải là chán nản thoải mái mà mang theo chút lo lắng. lúc sau, vẫn gật đầu: “ Ừ”.

      Nghe trả lời, Nhậm Tuyết Hề mới thở dài nhõm.

      Sau khi bọn họ bước ra khỏi lớp học, Diệp Thư Tuấn còn quay lại đằng sau nhìn xung quanh vài lần, xác định lần cuối, mới cùng Nhậm Tuyết Hề bước ra khỏi cổng trường.

      Nhậm Tuyết Hề cảm xúc ngổn ngang trăm mối, rốt cuộc vẫn làm bộ như vô tình, hỏi: “ Giờ tự học thấy cậu tới. Cậu đâu vậy?”.

      Diệp Thư Tuấn dường như cảm thấy có gì bất ổn: “ Sao cơ, cậu tìm mình có việc à?”.

      “ Có vài bài khó hiểu định hỏi cậu thôi nhưng lần nào cũng tìm thấy cậu, cho nên phải hỏi bạn học khác”. Giọng của Nhậm Tuyết Hề vẫn làm bộ nhàng.

      Diệp Thư Tuấn gật gật đầu: “ Có chút việc nên mình ở đó”.

      Nhậm Tuyết Hề cắn môi: “ Mình nghe …Là mọi người , thường xuyên thấy cậu và Dương Tử Hân cùng nhau, còn các cậu lén lút kết giao”.

      Nhậm Tuyết Hề quan sát sắc mặt của Diệp Thư Tuấn, hy vọng có thể nhanh chóng phản bác.

      “ Dạo này mình dạy kèm ấy, cho nên mới ở cùng chỗ với ấy”.

      Nhậm Tuyết Hề hỏi tiếp. thẳng thắn trả lời nhưng sau thẳng thắn ấy có ý nghĩa sâu xa. ta cũng muốn biết. Rất nhiều người hy vọng được Diệp Thư Tuấn dạy kèm nhưng Diệp Thư Tuấn đều lấy đủ mọi lý do để từ chối, riêng Dương Tử Hân là ngoại lệ. Nhậm Tuyết Hề biết đọc ở đâu đó câu: Mọi vật đều có dấu tích của phát triển, chỉ là do bạn nhìn thấy, hoặc do bạn để tâm hay muốn tìm kiếm mà thôi.

      Thứ hai, Diệp Thư Tuấn bị Dương Tử Hân khởi binh vấn tội.

      Ngay đầu giờ tự học, Dương Tử Hân trực tiếp đứng trước cửa lớp 11.3: “ Diệp Thư Tuấn, ra đây”.

      Vốn là giờ học sinh học ngữ, im lặng trong nháy mắt, tất cả đều nhìn về phía Dương Tử Hân đứng trước cửa, còn Diệp Thư Tuấn chật vật tới.

      Diệp Thư Tuấn vừa ra ngoài, Dương Tử Hân lập tức thu hồi vẻ vênh váo hung hăng vừa rồi, vẻ mặt trở nên hết sức oan ức: “ Sao hôm thứ sáu lại trước? phải dạy kèm em sao? tính toán kẻ tiểu nhân cơ mà”.

      Đối mặt với chỉ trích của , Diệp Thư Tuấn đành chịu trận.

      Dương Tử Hân vẫn lảm nhảm: “ Đối với đương nhiên có gì, người chịu thiệt phải . Là do em có kiến thức, do có kiến thức nên có được thành tích tốt. có thành tích tốt nên thi được đại học, đời em coi như vất . đúng, Diệp Thư Tuấn, cũng là người bị thiệt. Nếu em thi được đại học, phải cũng thể có được người bạn như hoa như ngọc như em sao?”.

      Diệp Thư Tuấn nhướng trán: “ Em về trước học ”.

      được”.

      Diệp Thư Tuấn thấy có người liên tục dò xét bọn họ, đành khuyên : “ Về trước học ”.

      được, phải có lần sau nữa, để xem còn dám để em lại ”.

      “ Quay về học , để đưa em về”. Diệp Thư Tuấn lắc đầu, bộ dạng vô cùng bất lực.

      Dương Tử Hân nghe muốn đưa về, ngẫm nghĩ cảm thấy tồi, vì thế liền vui vẻ đồng ý.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :