1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thật lòng yêu em - Lục Xu (39)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 10


      Sắc mặt Lăng Diệc Cảnh ngày càng u ám dữ dằn, cùng với mức độ u ám của sắc mặt , ánh mắt thoáng chốc đỏ lên và ngay lập tức hàng nước mắt bỗng tuôn trào. Cánh tay phải của Lăng Diệc Cảnh nổi đầy gân xanh. Trong lúc đó, ngón trỏ và ngón cái vẫn cầm phần của bức tranh bị xé thành từng mảnh . chỉ nhìn , chút dấu vết nào báo trước an ủi . Ánh mắt hơi nheo lại rơi mặt , giống ngọn nến duy nhất trong bóng đêm bị ngọn gió nhàng thổi tắt khiến ánh nến trở nên lung linh hỗn loạn.

      Trong trái tim tựa như có lỗ hổng lớn thể nhìn thấy đáy. Giờ phút này, có vật gì đó tiến vào chiếc hang lớn ấy, rơi xuống cuối nhưng có thể cảm nhận được thanh va chạm trong khí, vì bay nhanh mà chuyển động vù vù. Người con này, bất luận phải trả giá bằng kiên nhẫn lớn đến thế nào, cho dù phải trao ra bao nhiêu thời gian trong lòng người con kia vĩnh viễn chỉ có Diệp Thư Tuấn. Cho dù biến thành hình dáng như tại, nhớ bất kỳ ai, biết mình làm gì nhưng trong lòng ấy mãi mãi thay đổi chỉ có người đàn ông là Diệp Thư Tuấn, suốt đời thể biến thành tên Lăng Diệc Cảnh.

      mỉm cười cách khó hiểu, từng mảnh giấy trong tay rơi xuống nền đất, giống như trái tim . Lúc này, thất vọng, chờ mong điều gì chứ? Chờ mong người con đó đem đặt vào trong lòng sao? Lăng Diệc Cảnh ngươi rốt cuộc mơ mộng gì thế? Thậm chí còn nghĩ rằng, tại ấy bị điên rồi, vì người đàn ông khác mà phát điên, cho dù bị điên người ấy nhớ tới là Diệp Thư Tuấn và khi tỉnh lại, người mà ấy nghĩ đến vẫn chỉ là Diệp Thư Tuấn mà thôi.

      Quả nhiên, tự gây nghiệt thể sống, là do hy vọng quá xa vời, căn bản quan tâm bị thương là điều kiện tiên quyết.

      Hình như biết mình làm sai, vừa giọng khóc, vừa quan sát sắc mặt , lại dám câu gì, chỉ có thể khe khẽ xịt mũi.

      khóc cái gì?”. rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng. Người con này và vốn có vấn đề gì, đương nhiên người trong lòng là ai cũng để tâm, vì vậy nên tức giận như thế.

      bước bước lại gần , còn khi thấy tới từng bước từng bước lùi dần về phía sau.

      Khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung, hàm ý. cúi đầu nhìn thoáng qua những mảnh vụn còn sót lại của bức tranh: “ Khóc vì thứ này bị tôi xé à?”. căn bản cần câu trả lời, chân giẫm lên những mảnh vụn, mũi chân dùng lực, như muốn đem những mảnh vụn đó giẫm nát bấy.

      vì hành động của , cơ thể tự chủ bỗng run rẩy, giống như nhớ lại lúc trước. bị nhốt trong căn phòng ẩm ướt ấy, có ánh sáng, có đồ ăn, chờ đợi chính là những tiếng chửi rủa và đánh đập tàn nhẫn, thể nhìn thấy bất kỳ thứ ánh sáng nào. Sau đó, xuất , khi nhìn thấy , cũng run rẩy như vậy, sợ bản thân lần nữa lại gặp đau đớn.

      biết vì sao lại tức giận, cũng biết, vì sao mình lại vẽ ra bức tranh như vậy. Nhưng hoảng hốt khi nhìn thấy người kia xuất trong bức tranh của mình. Trong giấc mơ, nhìn thấy mình và chàng trai ấy, bọn họ cười, nụ cười hết sức vui vẻ.

      bị bức tới góc tường, khuôn mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, như thể chính ác ma.

      Ý cười khóe miệng Lăng Diệc Cảnh mở rộng, ra vẫn thế, làm như gây ra chuyện gì đó đáng sợ. Diệp Tiến Minh thích , coi như lũ ruồi bọ ghê tởm, liếc nhìn làm bẩn mắt mình. Lăng Tích Đồng cũng căm ghét , hận thể để biến mất ngay trước mắt…Mọi người đều xác định tồn tại của , giống như người con trước mặt này. Người con ấy cũng giống những người khác, coi như thứ gì đó khủng khiếp và ghê tởm.

      “ Vì sao tôi phải giúp ?”. nhìn chằm chằm vào : “ Lẽ ra nên để chết trong tay Lăng Tích Đồng, như vậy và Diệp Thư Tuấn mới có thể ở bên nhau…”. giơ tay nhìn tay mình rồi vươn ra chạm vào mặt : “ phải tôi nên thành toàn cho sao?”.

      Dương Tử Hân bị dọa đến mức này, cuối cùng nhịn được khóc òa lên, những giọt nước mắt rơi xuống với tốc độ ngày càng nhanh.

      Cho dù như vậy, vẫn im lặng bất động, tay vẽ vòng tròn mặt : “ phải nghĩ tới nó sao?”.

      biết lấy đâu ra dũng khí mà đẩy để chạy thoát ra ngoài. Lăng Diệc Cảnh ngạc nhiên mất nửa ngày. Trong ấn tượng của , chưa bao giờ phản kháng, ngay cả khi bị Lăng Tích Đồng đánh cho gần chết. Nhưng bực bội, chậm rãi xoay người, về phía chạy.

      chạy trốn tới cửa chính nhưng cửa mở nên đứng tựa vào cánh cửa nhìn đến. trượt người từ cánh cửa xuống dưới đất, ngồi khóc thút thít nền nhà.

      khóc điên dại, khóc lúc lại liếc nhìn , tiếng khóc khá lớn, sau đó thanh lập tức bị khống chế, giống như sợ chọc giận .

      đến ngồi xổm trước mặt : “ , rồi, tôi tuyệt đối đuổi theo”.

      vẫn khóc, dám nhìn , tiếng khóc khe khẽ vô cùng tủi thân.

      khóc gì chứ?”. chút cảm xúc, : “ Khóc vì Diệp Thư Tuấn chết sao? Nó chết ba năm trước rồi, cho dù có khóc đổ Trường Thành nó cũng sống lại”.

      vẫn cúi đầu giọng khóc thút thít, dường như bị thơ ơ của làm cho tức giận, hai tay nắm lấy bả vai , lắc ngừng: “ có biết nó chết rồi , có biết ? nhìn thấy nó chết…Nhìn thấy nó bị thiêu. Nó chết rồi, nó chết rồi…”.

      Cậu ấy chết rồi sao vẫn còn nhớ đến nó.

      bỗng nhiên buông tay.

      Lăng Diệc Cảnh, nếu có ngày mày chết, có ai nhớ đến mày như vậy ?

      thể nào, người khác biết chết vui vẻ thôi, thậm chí còn nhịn được mà đốt pháo ăn mừng. Đây là khác nhau giữa và Diệp Thư Tuấn.

      ai cảm thấy đau xót cho , vì thế chỉ có thể làm cho tâm địa của mình ngày càng trở nên kiên cường.

      Lăng Diệc Cảnh đứng trước cửa sổ sát đất ở văn phòng. Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, nhìn kỹ từng nhánh đường và người dạo, lại có thể cảm nhận được khoái cảm khi nhìn xuống chúng sinh. Chiếc cửa sổ sát đất trong suốt phản chiếu cái bóng mập mờ của . Tay chạm vào cửa sổ, cảm giác lạnh như băng truyền đến, đây mới là nhiệt độ cần có.

      luôn muốn làm người tốt, muốn trở thành người như Diệp Thư Tuấn. Đến tận bây giờ chính thức hiểu ra rằng, vai diễn được thiết lập rất tốt, muốn cũng được.

      Cửa bị gõ ba tiếng, thư ký đến, đứng cung kính ở khoảng cách nhất định: “ Phó tổng, Tần tiểu thư đến”.

      Lăng Diệc Cảnh nghe xong, trầm mặc lúc lâu, sau đó mới phất tay, ý bảo biết, thư ký có thể ra ngoài. xoay người nhưng biết, cười. muốn làm người quang minh chính đại nhưng người khác lại cho cơ hội, vậy cứ coi như người xấu , đừng như Diệp Thư Tuấn trong lòng người khác. Cho rằng như thế nào cứ như vậy , là loại người vì lợi ích mà chuyện xấu xa nào dám làm.

      Khi thư ký rời còn trộm nhìn lát. Cả công ty đều lan truyền tin Diệp Thư Thần có khả năng kết hôn với Tần Ngọc Khả. Khi Tần Ngọc Khả bước vào Nam Hưng, bọn họ đều nghĩ ta đến tìm Diệp Thư Thần. Nhưng ngờ, Tần Ngọc Khả lại đến tìm Lăng Diệc Cảnh.

      Trong công ty người nào là biết, tuy Diệp Thư Thần và Lăng Diệc Cảnh đều ngồi ở vị trí phó tổng. Nhưng phó tổng Diệp Thư Thần có thực quyền, còn Lăng Diệc Cảnh sao, chỉ là vị trí hữu danh vô thực mà thôi. Chiếm giữ quyền lực lớn nhất công ty là Diệp Tiến Minh, từ lâu ông ta tỏ thái độ thừa nhận đứa con Diệp Thư Thần này, chút sĩ diện cũng để cho Lăng Diệc Cảnh. Nếu phải Lăng Diệc Cảnh còn có cổ phiếu của công ty, có lẽ ngay cả cửa chính của Nam Hưng cũng được bước vào. Huống hồ, Diệp Tiến Minh vụng trộm mua lại cổ phiếu của Nam Hưng, dường như muốn đoạt lấy cả thân phận đại cổ đông.

      Rất nhanh, Tần Ngọc Khả đến, ta nhìn Lăng Diệc Cảnh: “ Em có tới sớm quá ?”.

      Lăng Diệc Cảnh xoay người, giả vờ xem đồng hồ đeo cổ tay: “ sớm muộn, rất vừa vặn”.

      Người đàn ông này, chưa cần ra những lời ngon ngọt có thể nắm bắt được trái tim phụ nữ. Tần Ngọc Khả khẽ che miệng mỉm cười: “ Vậy, xem phim nhé?”.

      Lăng Diệc Cảnh nhìn ta, đến trước bàn làm việc của mình, cầm chiếc áo khoác ghế: “ thôi”.

      Bọn họ ra khỏi văn phòng, như có hẹn ngầm, Diệp Thư Thần cũng từ văn phòng bước ra. Diệp Thư Thần nhìn thời gian đồng hồ, hờ hững mở miệng: “ Tôi có nhìn nhầm giờ nhỉ? Bây giờ đến giờ tan tầm rồi à?”.

      Lăng Diệc Cảnh đứng trước Tần Ngọc Khả, như cố ý ngăn cản tầm mắt của Tần Ngọc Khả, thản nhiên mỉm cười với Diệp Thư Thần: “ người trăm công nghìn việc như cậu, cho dù tan tầm e rằng thể về. Còn tôi là người có việc gì để làm, bỏ về trước cũng chẳng có gì đáng lo”. thay đổi cuối: “ Hay để tôi gánh vác giúp cậu chút chuyện trong tay nhỉ?”.

      Diệp Thư Thần sắc mặt trầm, hừ lạnh: “ Những hạng mục này gần đây qua tay tôi, tuy rất muốn làm giúp nhưng sợ xem hiểu”.

      Lăng Diệc Cảnh nhếch môi: “ Vậy quấy rầy cậu làm việc nữa”.

      Những dự án của Nam Hưng bị Diệp Tiến Minh quản lý rất sít sao, căn bản để Lăng Diệc Cảnh tham gia chút nào, đề phòng còn hơn đề phòng kẻ cướp.

      Ánh mắt Diệp Thư Thần nhìn Tần Ngọc Khả đứng sau Lăng Diệc Cảnh, tựa như thể tin nổi việc ta lựa chọn đứng cạnh Lăng Diệc Cảnh: “ ra Tần tiểu thư cũng ở đây. Công ty này khá lớn, Tần tiểu thư khi nên cẩn thận chút, kẻo lầm đường”.

      Tần Ngọc Khả từ sau Lăng Diệc Cảnh bước ra, mỉm cười với Diệp Thư Thần: “ Cảm ơn Diệp tổng quan tâm, tuy quý công ty rất lớn nhưng tôi phải là người ngây thơ đến mức bị lạc đường”. Tay ta khoác tay Lăng Diệc Cảnh: “ Huống hồ, cho dù tôi biết đường cũng có người dẫn tôi ”.

      “ Xem ra tôi lo lắng quá nhiều rồi”. Diệp Thư Thần thu hồi ánh mắt: “ làm phiền hai người nữa, tôi làm việc đây”.

      Tần Ngọc Khả thấy Diệp Thư Thần xa, cánh tay vẫn khoác lấy tay Lăng Diệc Cảnh liền buông xuống.

      Lăng Diệc Cảnh nhíu mày: “ Sao lại buông tay ra?”.

      “ Sao?”. Tần Ngọc Khả phục hồi lại tinh thần, khóe miệng giương lên nụ cười sung sướng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 11


      Tần Ngọc Khả và Lăng Diệc Cảnh cùng nhau bước vào thang máy, nhìn vách tường thang máy phản chiếu hai bóng hình có chút dị thường. Khóe miệng Tần Ngọc Khả giương lên sao giấu được ý cười. Ban nãy ta đọc hiểu được hàm ý bóng gió của nhưng dường như ta vẫn sợ những lời đó là do mình nghe nhầm nên cần phải xác định thêm lần nữa.

      “ Chúng ta xem phim à?”. ta sợ những biểu vừa rồi của chỉ là để cho Diệp Thư Thần xem và lấy ta ra làm cái cớ mà thôi. ta nên coi trọng nghiêm túc của , cũng nên giả ngây giả ngốc như trước kia nữa. Cho dù người đàn ông này là người vẫn khiến ta đặc biệt quan tâm nhưng ta cho phép mình trở nên hèn mọn như vậy.

      “ Nếu sao?”. Lăng Diệc Cảnh và Tần Ngọc Khả cùng nhau bước ra khỏi thang máy, có vẻ như hiểu lắm rối rắm của ta. “ Bây giờ em có phải vội làm việc gì khác ?”.

      Tần Ngọc Khả vội vàng lắc đầu: “ Chúng ta xem phim gì nhỉ?”.

      Lăng Diệc Cảnh nhìn ta: “ Em quyết định là được rồi”.

      Tần Ngọc Khả gật đầu.

      Bọn họ cùng nhau mua vé xem phim, xếp hàng còn ta đứng cạnh bên, giống như vô số các đôi tình nhân ở đây. Điều này làm ta như trở lại thời gian ở nước ngoài, bọn họ cùng nhau hẹn hò, luôn chiều theo mọi ý thích của ta, rất phong độ đàn ông. Sau khi bọn họ chia tay, ta uống rượu mình trong quán ăn đêm, dù thế nào cũng nghĩ ra. người đàn ông từng đối tốt với mình như vậy, sao có thể chia tay là chia tay luôn. ta ảo tưởng tình gì khác, giống như diễn biến trong phim truyền hình, diễn viên chính chia tay vì hiểu lầm. Cuối cùng, hiểu lầm được cởi bỏ, kết cục đoàn tụ. ta luôn an ủi mình như vậy. Nhưng thực tế, thực hết thảy đều do ta suy nghĩ quá nhiều.

      ta biết nên xem phim gì, nhưng thấy mọi người hình như đều chọn phim này, vì thế cũng thuận tay chỉ cái.

      khéo, đóng vai chính trong bộ phim đó là cặp vợ chồng, về phần diễn xuất như thế nào, thực ra bọn họ xem tập trung.

      Cuối cùng, khi mọi người ra khỏi rạp chiếu phim, Tần Ngọc Khả suy nghĩ lát rồi vươn tay nắm lấy cánh tay của Lăng Diệc Cảnh: “ Có phải thấy rất nhàm chán đúng ?”. Giống như rất nhiều định lý khác, đàn ông thường thích những bộ phim hành động hoành tráng, nếu phải thuộc loại người bình thường.

      Lăng Diệc Cảnh dường như chú ý đến việc ta nắm tay mình, trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi bọn họ khá xa khỏi rạp chiếu phim, mới chậm rãi mở miệng: “ Có phải phụ nữ luôn dễ dàng điên cuồng như vậy ?”.

      Lời của khiến Tần Ngọc Khả phải liếc nhìn. ta cứ nghĩ vừa rồi chỉ lịch cùng ta xem phim, ngờ lại xem hết.

      Tần Ngọc Khả muốn , ở mạng có rất nhiều người cho rằng nữ chính xứng với nam chính nhưng ta lại cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, nhất là khi bọn họ cùng nhau chụp ảnh phố, đẹp hài hòa. Nhưng ta muốn điều đó với , những tin đồn như vậy, ta muốn phơi bày trước mặt .

      “ Có lẽ do có cảm giác an toàn”. ta cũng có chút thất vọng. Trái tim của phụ nữ luôn mềm yếu, so với đàn ông càng khoan dung hơn, càng dễ sa vào chuyện tình cảm, hơn nữa còn khó bứt ra. “ Sau đó, muốn làm chuyện gì đấy khiến đối phương phải chú ý nhưng người đàn ông cho rằng người phụ nữ tranh cãi vô lý. Thực ra, người phụ nữ tranh cãi là để khơi dậy chú ý nhiều hơn là để đối phó. Nhưng xem ra mục đích này rất khó thực ”.

      Lăng Diệc Cảnh dừng bước, hơi cúi đầu: “ Em cũng vậy à?”.

      Sao cơ? ta hoàn toàn hiểu, đúng là ta có cảm giác an toàn nhưng muốn tranh cãi để nhằm mục đích gì chứ?

      Lăng Diệc Cảnh thấy ánh mắt bối rối của ta liền quay đầu, tiếp tục về phía trước: “ Em cũng điên cuồng như thế à?”.

      Vốn dĩ…Tần Ngọc Khả lắc đầu, ra bọn họ hề ăn ý, ngay cả lúc chuyện cũng hiểu phải đối phó với điều gì.

      “ Có lẽ…”. ta thừa nhận nhưng cẩn thận giấu từ “ ”.

      Lăng Diệc Cảnh vươn tay trái, sờ sờ mũi mình, chìm sâu vào suy nghĩ.

      Tần Ngọc Khả đứng tại chỗ, nhìn tay mình. ta vì sao vừa rồi lại buông tay, giờ phút này mình về phía trước, ngay cả ta bị bỏ lại cũng phát ra.

      Chỉ là nghĩ đến công việc, phiền não vì công việc mà thôi. ta ba lần bảy lượt tự với mình như vậy rồi mới đuổi theo. Vẻ buồn bực mặt ta biến mất, thay vào đó là gương mặt tươi cười. Vừa cho mình cái cớ để buông xuôi, để tự mình có thể chống đỡ.

      “ Em hơi đói bụng, chúng ta ăn cơm nhé?”.

      Lăng Diệc Cảnh nhìn ta giây lát: “ Được”.

      Trong quá trình ăn cơm, bầu khí cũng đến nỗi khó xử. Bọn họ dù sao cũng từng bên nhau nên biết rất nhiều sở thích của nhau. Tần Ngọc Khả chủ động nhắc đến vài chuyện thú vị ở nước ngoài. Khi đó bọn họ có chung bạn bè, cùng nhau phiêu lưu, thời gian bọn họ ở bên nhau tính là ít.

      Lăng Diệc Cảnh ăn cơm, nghe ta , bỗng nhận ra, thời gian bên Tần Ngọc Khả, cho dù tâm trạng của như thế nào, vẫn thấy thực nhàng, thoải mái.

      Ăn cơm xong, Lăng Diệc Cảnh đưa Tần Ngọc Khả về nhà.

      Tần Ngọc Khả vừa bước vào cửa chính liền bắt gặp cha mình đứng ở đó. Sắc mặt Tần Hoài Trung được tốt lắm, ánh mắt trầm nhìn vào con mình, hai tay chắp sau lưng, giống người thầy nghiêm khắc chuẩn bị trừng phạt sai lầm của học trò.

      Tần Ngọc Khả đành ngoan ngoãn bước lại: “ Ba, ba vẫn chưa nghỉ ạ?”.

      Tần Hoài Trung nhìn con nửa ngày, cho đến khi ta cúi đầu lo lắng, ông ta mới chậm rãi lên tiếng: “ Vừa rồi Lăng Diệc Cảnh đưa con về phải ?”.

      Tần Ngọc Khả nghiêng đầu liếc mắt nhìn ba mình rồi lại vội vàng cúi đầu: “ Vâng”.

      Sắc mặt Tần Hoài Trung càng thêm u ám: “ Sau này đừng qua lại với nó nữa”.

      Tần Ngọc Khả ngẩng đầu liền thấy ba mình xoay người chuẩn bị rời . Lần trước, Tần Hoài Trung và Diệp Tiến Minh chuyện với nhau rất ăn ý, nếu có chuyện gì xảy ra cùng nhau hợp tác. Trong mắt Tần Hoài Trung, có lẽ ông ta vừa lòng Diệp Thư Thần.

      ta lập tức đuổi theo, giữ chặt tay ba mình: “ Ba, ba cảm thấy Diệp Thư Thần là người như thế nào?”.

      “ Sao?”. Sắc mặt Tần Hoài Trung vẫn nghiêm khắc như trước.

      “ Lần trước giới truyền thông mới đưa tin ta qua lại thân mật với . đó mang thai, đến tìm ta bị báo giới chụp được. Diệp Thư Thần dùng tiền giải quyết, còn Diệp Tiến Minh đem mọi chuyện nén xuống”. Tần Ngọc Khả nhìn cha mình: “ người như vậy, ba cảm thấy ta có thể tiếp nhận Nam Hưng, sau này hợp tác với Tần thị được sao?”.

      đợi Tần Hoài Trung mở miệng, Tần Ngọc Khả liền tiếp: “Con biết việc người đàn ông chung thủy liên quan gì tới năng lực của ta. Thế nhưng ba từng , mối quan hệ của người đàn ông có ngày ảnh hưởng tới thành công của ta. Chuyện kiểu này xảy ra với Diệp Thư Thần chỉ hai lần. Diệp Thư Thần giành được phần ngon trong dự án Nam Hưng, nhưng ở các dự án khác, đa số mọi người đều vì nể mặt Diệp Tiến Minh. Đồng thời chính bản thân Diệp Tiến Minh cũng dọn đường trước cho Diệp Thư Thần, bởi vậy, năng lực thực của ta chỉ đáng giá phân nửa mà thôi”.

      Tần Hoài Trung nở nụ cười khó hiểu nhưng lên tiếng.

      Tần Ngọc Khả suy xét ra ý tứ của cha mình nên chỉ biết im lặng.

      Thấy con trầm mặc, Tần Hoài Trung mới mở miệng: “ Vào , nghỉ ngơi sớm chút”.

      “ Vậy…”.

      “ Vào phòng ”.

      Tần Ngọc Khả lúc này mới hiểu, ba mình cho ta tiếp xúc nhiều với Lăng Diệc Cảnh, phải do ông ta đứng về phía Diệp Thư Thần, mà do ông ta muốn tạm thời trông chờ vào tình hình của Nam Hưng, cho ta sớm để lộ ý đồ.

      Mà ông ta vừa mỉm cười là cười con trưởng thành, khuyên bảo ông ta nên lấy đại cục làm trọng, chứ khóc sướt mướt càn là giao loại đàn ông như thế cho ta ta được hạnh phúc.

      Tần Hoài Trung bị trúng kế. Đàn ông hiểu đàn ông nhất. Phụ nữ thay vì tìm kiểu đàn ông “tốt”, bằng biến mình trở thành người phụ nữ đối mặt với bất cứ người đàn ông nào cũng thua thiệt. Ông ta từng dạy con mình như thế.

      Lăng Diệc Cảnh nhiều ngày về nhà. để xe dưới nhà, xe đỗ lâu nhưng có ý định bước xuống, ngồi mình trong xe hút thuốc. Đèn xe bật, xe đỗ ở nơi có những tàng cây dày, ánh sáng mờ ảo. nghĩ mình ngồi ở đây, có phải giống như ma quỷ hay .

      Hầu hết phụ nữ đều dễ dàng điên cuồng vì tình , luôn luôn dễ dàng như vậy.

      nhẩm nhẩm lại những lời này cho chính mình nghe, biết thuyết phục bản thân điều gì nữa.

      Có kết luận ? Thực ra là có.

      Chính mắt nhìn thấy Dương Tử Hân và Diệp Thư Tuấn ở bên nhau, hình ảnh đó trở nên khắc cốt ghi tâm. Nếu chưa từng chính mắt nhìn thấy, cho dù nghe người khác nhắc tới cũng có cảm giác như vậy. Kết quả là trong lòng nhận thua. Dù cho muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, ngay chính cũng thể sánh bằng Diệp Thư Tuấn.

      Cái gì cũng sánh bằng, bất kể là thân tình hay cái gọi là tình .

      Từ bỏ , nếu điều cuối cùng đổi được chỉ có thể là như vậy.

      Từ bỏ , dù sao cũng biết được kết cục.

      ném đầu mẩu thuốc lá, khởi động xe rời . Lái xe rời đoạn dài, trong đầu lại chập chờn lên câu :

      “ Vì sao còn chưa ngủ?”.

      “ Chờ …”.

      Câu này giống như con dao thể phá hủy, dễ dàng đâm rách trái tim vốn được gia cố bởi lớp băng, lớp băng trong nháy mắt biến thành những viên đá dần dần tan chảy rồi biến mất.

      Tay lái nhanh chóng chuyển động, quay xe trở về.

      Những người có thói quen lạnh lùng, kỳ thực dễ bị lạnh chết, chỉ khi nào bọn họ tiếp xúc với chút ấm áp, liền gắt gao muốn bắt lấy. Hơn nữa, vì đối lập giữa ấm áp và lạnh lẽo, dường như càng chịu được lạnh giá như băng. Vì thế, dưới tra tấn của hai phương diện, thể xác và tinh thần đều sụp đổ.

      Dì Uông ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Lăng Diệc Cảnh, mới đầu là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, để lộ nụ cười gương mặt toàn nếp nhăn. Lần trước với bà, trong thời gian ngắn quay lại đây. Tuy dì Uông thích tính cách lạnh lùng của nhưng trong nhà có đông người vẫn tốt hơn, người già cả rất thích nhiều người.

      Lăng Diệc Cảnh thẳng vào, dì Uông nở nụ cười thương khiến cho tâm trạng của dường như tốt hẳn lên.

      vào phòng thấy Dương Tử Hân đâu liền khỏi nhíu mày. Thấy như vậy, dì Uông cũng im lặng, chỉ tự nhiên dọn dẹp phòng.

      tìm thấy trong thư phòng chăm chú gấp cá, dùng những miếng ghép hình chữ nhật có thể xếp thành hình dạng con cá, còn rất cẩn thận điểm mắt cho nó.

      Bên cạnh có rất nhiều giấy vụn được xếp từ lâu. Lúc trước gấp nghìn con hạc dưới trợ giúp của dì Uông, trong góc thư phòng treo vài con. vẫn ham thích chơi mấy trò thủ công này. Mỗi lần học được đều cố gắng tập nhàm chán, cho đến khi thành đống trò chơi nho mới tìm loại tiếp theo.

      Lăng Diệc Cảnh đến, quên thay giày, tiếng bước chân ma sát với nền nhà vang lên khá lớn.

      Dương Tử Hân gác lại việc vẽ mắt cá, ngẩng lên nhìn .

      muốn đứng lên nhưng do ngồi lâu, chân bị tê dại. vội chạy tới đỡ lấy . mở to đôi mắt ngập nước, ôm chặt lấy .

      Lúc này mới nhớ ra mình vừa hút mấy điếu thuốc, người như bị hun bởi khói thuốc. định đẩy ra nhưng lại vùi người vào ngực .

      Tay chậm rãi túm lấy tay .

      Lăng Diệc Cảnh tay ôm , nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi nhét vào đó viên kẹo, thích ăn nhất là loại kẹo này. ăn nhiều ngừng cho đến khi hết sạch túi kẹo, viên cũng để lại. Thỉnh thoảng thích dụ dỗ nhưng viên cũng muốn cho , liền giống như đứa trẻ cất giấu đồ quý.

      Viên kẹo hình như bị bỏ ra từ lâu nên bắt đầu chảy nước.

      từ từ đẩy ra, bóc gói giấy, cầm viên kẹo nhét vào mồm . Nhưng chỉ ngậm viên kẹo mà nuốt xuống, hai tay vẫn ôm lấy cổ , rồi ngửa cổ, đem viên kẹo từ miệng mình nhét vào miệng .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 12
      cảm nhận được vị ngọt đến từ miệng mình. Trong mắt của lúc này tràn ngập ý cười như hoa nở. Trong giây, tâm trạng trống rỗng bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, giống như trận cuồng phong kéo tới, thổi mọi phiền muộn và đau khổ trong lòng , chỉ còn lại ít sống đẹp đẽ ngừng mở rộng giới hạn tuyệt vời trong cơ thể. Tất cả các giác quan bởi vậy mà vui sướng, mùi vị vui thích đó giống như viên kẹo trong miệng .

      Dương Tử Hân mở to hai mắt nhìn , nét mặt tràn ngập kỳ vọng, như chờ đợi khích lệ, có lẽ muốn hỏi mùi vị của viên kẹo này như thế nào.

      Vẻ mặt nghiêm túc của rốt cuộc cũng dịu xuống, mang theo ý cười, tựa như mây đen bị gió thổi tan, xuất ánh mặt trời.

      Từ bé đến giờ chưa từng ăn kẹo, phải thích mà ăn do thói quen, vì thế bản thân có thích hay cũng biết. Bàn tay hướng về phía mặt , các ngón tay vuốt ve gương mặt. Bàn tay mềm mại nhẵn nhụi, cũng có hình dạng đẹp đẽ, chạm lên mặt khiến có chút khó chịu. Nhưng lẩn tránh, vẫn ngây ngô chăm chú nhìn .

      nghĩ lâu như vậy xuất , hẳn là vì tức giận. Nếu trở lại, có lẽ do muốn tha thứ cho , bọn họ có thể giống như trước kia, dù biết vì sao lại nổi giận, cho dù vẫn chưa hiểu vì sao mình lại vẽ ra bức tranh kỳ lạ như thế.

      “ Muốn gì?”. lúc sau buông tay, ngữ khí ôn hòa, biểu tâm trạng tồi.

      nhìn chớp mắt, giống như làm trò, nửa ngày sau mới nghiêng đầu cười tươi rói: “ Ăn ngon ?”.

      Sắc mặt càng thêm thoải mái, gật gật đầu.

      Bởi vì gật đầu mà hai tay vỗ loạn cả lên.

      Lăng Diệc Cảnh lắc đầu, bảo tắm, còn mình tìm áo ngủ cho . Sau khi cầm đồ ngủ đem đến phòng tắm, mình quay trở lại phòng, khỏi tự giễu.

      Khi bắt đầu tiếp nhận thị trường hải ngoại của Nam Hưng, nhất quyết cầu ông ngoại đem thị trường trong nước và nước ngoài tách hẳn nhau ra. Lúc ấy, sử dụng rất nhiều lý do chính đáng, đơn giản thực là để chuẩn bị cho tương lai. Thực tế cũng chứng minh làm như vậy là đúng. Nếu thị trường trong và ngoài nước phụ thuộc vào nhau, chỉ sợ có nơi để sống yên ổn ở Nam Hưng. Khi tự mình xử lý mọi việc, bất luận là ai, chỉ cần phạm sai lầm, có quyết định kỷ luật, bất luận kẻ nào cũng được cầu xin. Khi đó, trong công ty ít người sau lưng đặt biệt hiệu cho là “ Mặt sắt máu lạnh”, có tình cảm.

      Lúc này, Lăng Diệc Cảnh chút tình cảm, bị viên kẹo thu mua, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.

      Cửa phòng tắm bị đẩy ra, theo bản năng quay lại nhìn . vẫn chưa mặc áo ngủ lấy mà quấn chiếc khăn tắm lớn quanh người, chiếc khăn tắm bị khóa lại trước ngực, hình dáng tựa như chiếc váy quây. vai còn đọng vài giọt nước li ti, mái tóc ướt sũng xõa vai. thói quen , khi gội đầu tuyệt đối chải đầu mà chỉ tùy tiện dùng tay. Hơn nữa, chỉ cần ra khỏi cửa, dùng đến lược, mái tóc cũng rối bù. Giờ phút này xinh xắn đứng ở đó, như mỹ nhân trong chiếc khăn tắm, thanh thuần và gợi cảm, hết lần này đến lần khác làm cho người ta nổi dục vọng.

      vẫy tay về phía , liền vâng lời tới.

      Dường như có chung ăn ý, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, chờ lấy máy sấy để sấy tóc. Bộ dạng nhu thuận của làm cất tiếng thở dài, cảm giác mình như người cha, ngồi bên giường con . Ý niệm này xuất trong đầu quá mức quỷ dị, vội vàng ngăn cản suy nghĩ ấy tiếp tục lan tràn.

      Có đôi khi giống đứa bé, ví dụ như bây giờ. Khi sấy tóc cho , ngừng lắc đầu làm bắn những giọt nước lên người . Sau khi đạt được ý đồ, còn che miệng cười trộm.

      nhìn . như vậy, khờ khạo xinh xắn phảng phất chỉ là ảo giác.

      ở bên cạnh Diệp Thư Tuấn, chắc hẳn cũng như thế, người đàn ông đó có được quãng tuổi trẻ đẹp nhất của , giữ lấy trái tim . bỗng buông máy sấy, để mặc chiếc máy vẫn thổi vù vù, tay ôm lấy , mái tóc ướt sũng của lúc này thấm ướt quần áo .

      “ Nếu có ngày em khỏe lại, em có thể đừng hận ?”. tựa cằm đầu , : “ Có thể ?”.

      chống cự nhưng sắc mặt tỏ ra nghi hoặc, hiểu vì sao lại ngừng sấy tóc cho mình.

      Máy sấy vẫn chuyển động vù vù, hướng gió thổi vào thắt lưng , chỉ trong chốc lát làn da liền có cảm giác bỏng rát. Nhưng vẫn động đậy, như thể hiểu được mất mát của , quay lại ôm siết lấy .

      Khi Lăng Diệc Cảnh phát eo bị gió nóng làm tổn thương lúc lâu sau. Sắc mặt vẻ xót xa hiếm thấy, định trách sao cho biết. Nhưng nghĩ đến vẻ nhẫn nhịn của khi bị Lăng Tích Đồng đánh chửi trước kia, lời trách mắng rốt cuộc thể thốt ra.

      nhìn bôi thuốc cho , đáy mắt có cảm xúc gì khác. Nhưng khi bôi thuốc cho xong, liền ôm lấy , chủ động hôn lên môi .

      Động tác của có thể hình dung là thuần thục hoặc ngây ngô nhưng rất trôi chảy, cũng rất dứt khoát, cánh môi mềm mịn tinh tế khiến dám dùng nhiều lực mà chỉ có thể cẩn thận.

      nhàng hôn , phảng phất coi như món bảo bối quý giá. Ánh mắt dần dần mơ màng, bàn tay chủ động cởi bỏ quần áo , động tác tuy vội vàng nhưng đủ để ý loạn tình mê. Mọi trống rỗng bực bội, tại thời khắc này đều thuộc về nơi xa xôi. cởi bỏ nút buộc của chiếc khăn tắm ngực , chiếc khăn từ từ trượt xuống, nhiệt độ nóng rực trong mắt nhanh chóng tăng cao. Hai tay ôm lấy cổ , còn rất nhanh liền áp xuống giường. Trước động tác mãnh liệt của , bật cười khanh khách, khiến càng muốn mạnh mẽ bắt nạt hơn.

      Đêm rất dài, trong phòng là hai thân ảnh quấn quít lấy nhau tách rời, liên kết chặt chẽ như khối thống nhất.

      Khi Lăng Diệc Cảnh rời , Dương Tử Hân vẫn ngủ. dặn dì Uông cần gọi dậy sớm, cứ để ngủ thêm chút nữa. Sau đó nhìn Dương Tử Hân vẫn ngủ ngon lành giường, lúc này mới xoay người rời .

      Sáng sớm nhận được điện thoại của Lăng Tích Đồng, vì vậy liền vội vàng chạy đến.

      lái xe, kỳ thực cần phải đối mặt với Lăng Tích Đồng, có thể đoán được điều Lăng Tích Đồng muốn nhất định có liên quan đến Diệp Tiến Minh. Vô số lần cho rằng thái độ của Lăng Tích Đồng đối với Diệp Tiến Minh là vô lý. Nhưng lần này, biết Lăng Tích Đồng muốn mình làm gì, nhưng vẫn lái xe đến. Tính toán như vậy có được xem là vô lý hay ?

      Có lẽ, vẫn chưa hết hy vọng, bất luận Lăng Tích Đồng là loại người như thế nào, đối với , bà ta vẫn là người sinh ra và nuôi dưỡng , được xem là người thân duy nhất của đời.

      Duy nhất, chỉ lần này.

      trở lại tòa biệt thự có khí trầm lắng, nhưng chưa cho xe chạy thẳng vào như trước kia mà hiếm khi dừng lại đường. Tòa biệt thự từ khi nào bị biến thành dạng này. chút sống, giống cái cây rụng hết lá, hoàn toàn trơ trụi.

      Sau khi Diệp Thư Tuấn chết mới bắt đầu biến thành như vậy.

      Khóe miệng lên ý cười giễu cợt, sau đó mới lái xe vào.

      Hôm nay tâm trạng của Lăng Tích Đồng ràng trở nên rất tốt. Còn nguyên nhân là do hôm qua Diệp Tiến Minh ở lại đây qua đêm, mặc dù sáng sớm ông ta bỏ nhưng vẫn làm cho Lăng Tích Đồng vui sướng thôi. Chỉ cần Diệp Tiến Minh cười với Lăng Tích Đồng cái, Lăng Tích Đồng liền nguyện ý làm mọi việc.

      Lăng Diệc Cảnh ngồi đối diện Lăng Tích Đồng. Bà ta hiểu vì sao Diệp Tiến Minh lại quay về đây? Bà ta phải ngu ngốc, chỉ là trong tiềm thức bà ta gạt bỏ những chuyện vui và đau lòng, chỉ để lại những chuyện mà bà ta cảm thấy thoải mái mà thôi.

      Tựa như thế giới này có rất nhiều người thể hiểu được những điều tuyệt vời, chỉ cần người kia vui vẻ, có thể gạt bỏ hết mọi vấn đề đạo đức pháp luật ra bên ngoài. Ví dụ như Lăng Tích Đồng bây giờ, chỉ cần Diệp Tiến Minh trở về trò chuyện cùng bà ta, bà ta tiếp tục với bản thân rằng chồng mình vẫn còn thương mình.

      “ Chuyên của , ba cho tôi rồi”. Lăng Tích Đồng mỉm cười, bắt đầu nghịch chiếc nhẫn tay, đây là món quà mà Diệp Tiến Minh tặng bà ta ngày hôm qua, bà ta càng ngắm càng thấy thích: “ Sớm biết biến thành dạng này như ngày hôm nay, tôi tống ra nước ngoài”.

      Lăng Diệc Cảnh nghe xong chân mày cau lại.

      xem ở nước ngoài học những thứ linh tinh gì?”. Cuối cùng, Lăng Tích Đồng còn nhìn chiếc nhẫn tay nữa: “ Ngay cả người con của em trai mình cũng cướp đoạt”.

      Lăng Diệc Cảnh mỉm cười, hỏi: “ Mẹ ai?”.

      “ Đầu tiên là Thư Tuấn, giờ là Thư Thần, mực muốn buông tha sao?”.

      Lăng Diệc Cảnh trợn mắt nhìn Lăng Tích Đồng: “ Mẹ bây giờ vì Diệp Thư Thần mà chất vấn con?”.

      “ Tôi biết tức giận nhưng bây giờ phải là lúc để tranh hơn thua. Nếu Tần gia và Diệp Thư Thần kết làm thông gia, đối với chúng ta chỉ có lợi ích. Diệp Thư Thần ư, chẳng qua là do chúng ta gán đổi…”.

      Rốt cuộc, ai mới là kẻ khờ khạo đây?

      đứng lên, xoay người định rời , cảm thấy bản thân đủ bị coi thường. Mỗi lần tới đây đều hối hận rằng mình nên tới, nhưng lần nào cũng lại đến.

      “ Đứng lại…”. Lăng Tích Đồng tủm tỉm mở miệng: “ Dù thế nào nữa, chung quy lại tôi cũng chỉ có đứa con, tôi luôn hướng về phía ”.

      Lăng Diệc Cảnh chậm rãi xoay người, nhìn Lăng Tích Đồng tự tin tươi cười, trong lòng có thứ gì đó từ từ biến mất. Nhiều năm như vậy, cuối cùng Lăng Tích Đồng cũng đạt được ý nguyện, Diệp Tiến Minh trở về bên bà ta, cũng dám đề xuất ly hôn. tưởng Diệp Tiến Minh vốn sợ phiền phức. Nhưng giờ có chút sáng tỏ, người Lăng Tích Đồng có thứ để nắm trong tay, lúc này bà ta mới dám sợ hãi.

      “ Có ý gì?”. bình tĩnh dừng lại.

      “ Tránh xa Tần Ngọc Khả chút”.

      cười cười, từ chối cho ý kiến.

      Lăng Tích Đồng thấy như vậy, nhắc lại chủ đề này nữa: “ đem đứa con hại chết em trai đâu?”.

      Bốn mắt nhìn nhau, ai quay .

      Lăng Tích Đồng từ từ đứng lên, từng bước về phía : “ đừng quên, đứa con đó chính là kẻ thù của chúng ta. Nếu vì nó, em trai vẫn sống tốt, ba hàng ngày ở nhà, chúng ta gia đình hạnh phúc. Nhưng mọi thứ đều bị đứa con kia phá hủy”.

      Lăng Diệc Cảnh vẫn trầm mặc.

      Lăng Tích Đồng để lộ vẻ mặt chế giễu: “ lẽ quan tâm đến kẻ điên?”.

      vẫn câu gì, sắc mặt Lăng Tích Đồng càng thêm khó coi: “ Đứa con đó ngàn vạn lần đáng tội chết, cần cho xuống địa ngục…”.

      Lúc này mới xốc lại tinh thần, đáp: “ được”.

      “ Cái gì?”.

      “ Mang ấy là vì thân thế của ấy hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Bao năm qua, đều điều tra ra thân phận của ấy. Điều này khiến người ta cảm thấy bất thường. Huống hồ, có tin tức cho hay, vốn có gia đình quyền thế hình như mấy năm qua hỏi thăm về người con bị mất tích…”. dừng lại.

      “ Dù sao mất tích lâu như vậy, biến mất cũng sao”. Lăng Tích Đồng trúng kế.

      “ Con tự có tính toán”.

      Tình mẹ con giữa hai người cạn kiệt.

      thêm, xoay người rời .
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 13


      Lúc Lăng Diệc Cảnh bước ra khỏi biệt thự liền chăm chú nhìn chiếc đồng hồ bên tay trái. Chiếc đồng hồ hiển thị thời gian và Lăng Tích Đồng chuyện với nhau ấy vậy mà hơn hai mươi phút.

      Hai mươi phút này bao gồm cả thời gian rời , thời gian và Lăng Tích Đồng cùng nhau im lặng. Mối quan hệ mẫu tử nguội lạnh bạc bẽo đến mức này, thực chuyện hết sức đáng buồn. Nhất là tình thương của người mẹ mà người ta vẫn luôn phóng đại ngày hôm nay làm cho cảm thấy hoài nghi, phải chăng mình chỉ là đứa trẻ được Lăng Tích Đồng nhận nuôi. Nhưng điều này cũng an ủi được bản thân. Cho dù là con nuôi cũng nhận được tình thương của người mẹ mới đúng.

      bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, trong lúc vô tình nhìn thấy Diệp Tiến Minh cùng người phụ nữ kia bước vào trong xe, nét mặt bọn họ đều mang theo ý cười, tựa như đôi vợ chồng ân ái. Đó là trung tâm mua sắm nổi tiếng của thành phố, mọi người đều vô thức gọi con phố này là con phố của những người giàu. Dù sao với trình độ tiêu tốn vài tháng đến năm tiền lương vào mấy thứ kia tuyệt đối phải là cách tiêu dùng của hầu hết mọi người.

      nhất thời vô cùng tức giận, sau khi về nhà liền ngay cho Lăng Tích Đồng biết. nghĩ nhất định bà ta tức giận, sau đó cãi nhau với Diệp Tiến Minh. rất muốn mẹ mình ra tay, cắt đứt mối quan hệ của cha mình với người phụ nữ bên ngoài. Nhưng bị Lăng Tích Đồng đánh đập tàn nhẫn. Lăng Tích Đồng mắng dối, tuổi chịu học giỏi, muốn phá hỏng tình cảm của cha mẹ.

      Nhiều năm sau, khi chính thức bước vào thương trường, mới thực hiểu rằng, mình hoàn toàn làm chuyện sai lầm. Nơi đứng có địa vị cao, chứng kiến đám nhân viên dưới trướng làm công việc cung cấp thông tin. Mặc dù kẻ mật báo chắc chắn bị trừng phạt. Nhưng kẻ đưa tin cũng tuyệt đối thể giữ lại. Thậm chí, còn nghĩ nhiều hơn, lựa chọn mật báo như vậy có lợi cho mình hay đắc tội với đối phương?

      Và ngày hôm nay, cảm thấy mình làm sai. Nếu chuyện phát sinh lần nữa, vẫn làm như vậy, cho dù hậu quả mang lại là như thế nào. Nhiều người có thói quen lựa chọn nhẫn nhịn nhưng cũng có những người lựa chọn quyết đoán. Mà cảnh ngộ của ngày hôm nay, vẫn lựa chọn kết quả như trước kia, cam chịu số phận.

      Lăng Tích Đồng phải là kẻ lòng gan dạ sắt. Bà ta Diệp Tiến Minh. Bà ta thương Diệp Thư Tuấn. Chỉ có được bà ta thương mà thôi.

      chậm rãi bước tới chiếc xe của mình. Mặt trời như bị che khuất bởi tầng mây lớn bao quanh, cả bầu trời là màu xám tro nhạt có cảm giác ảo mộng, như tỉnh như . ghét nhất kiểu thời tiết này. thích hoặc là ánh nắng tươi sáng, hoặc là mưa to tầm tã. Còn kiểu thời tiết như lúc này, thấy có gì thú vị.

      Xe nghênh ngang rời , mang theo ít lá cây nhàng nhảy múa mặt đất, lắc lư vài cái rồi tiếp tục duy trì dáng điệu ngủ say như trước.

      Hội nghị vừa mới kết thúc, đám người nối đuôi nhau bước ra khỏi phòng họp. Khi Lăng Diệc Cảnh định đứng dậy, Diệp Thư Thần chầm chậm bước tới trước mặt : “ Hôm qua ba dẫn tôi tham gia bữa tiệc. có muốn biết người mà chúng tôi cùng ăn là ai ?”.

      “ Diệp Thư Thần, cậu là đứa trẻ lên ba à?”. Ngay cả bữa cơm cũng phải khoe khoang với người khác. “ Nếu tôi và Diệp Tiến Minh cùng nhau ăn chung bữa cơm, nhất định rất khó nuốt trôi. Vì vậy cậu cần phải thể cho tôi biết khẩu vị của cậu ngon đến cỡ nào đâu”.

      Diệp Thư Thần hiếm khi tức giận, theo như lời Diệp Tiến Minh , căn bản cần đem Lăng Diệc Cảnh để vào trong mắt. Cho dù thị trường nước ngoài của có tác dụng thể thay thế như thế nào chăng nữa, chỉ cần đem Nam Hưng ra đoạt lại quyền hành. Lăng Diệc Cảnh phải là kẻ làm thuê mà là cỗ máy kiếm tiền của hai cha con họ nên hoàn toàn cần để tâm đến.

      Nhưng Diệp Thư Thần rất muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lăng Diệc Cảnh. Bên ngoài khua môi múa mép với mọi người, Lăng Diệp Cảnh mới là người nối nghiệp chân chính của Nam Hưng nhưng bao năm qua, Lăng Diệc Cảnh làm được những gì? Nam Hưng đều do và Diệp Tiến Minh gây dựng lên. Có những việc ai biết và chưa bao giờ rằng nghĩ cha con bọn họ phải cố gắng nỗ lực như thế nào. Chẳng lẽ vì Lăng Diệc Cảnh được sinh ra mà cả đời này chỉ có thể bị áp ở dưới chân?

      , Diệp Thư Thần nhất định đem Lăng Diệc Cảnh đặt dưới chân, chứng minh thế giới này sinh ra điều gì tốt đẹp, Thượng Đế nhất định nghiêng về phía mày.

      “ Vậy nên đến bệnh viên xem dạ dày thế nào , ngay cả bác Tần dạ dày cũng rất tốt, hôm qua còn ăn khá nhiều”. Diệp Thư Thần nhếch khóe miệng, cho dù Tần Ngọc Khả đứng bên cạnh Lăng Diệc Cảnh, Tần Hoài Trung cũng lên tiếng. Hơn nữa, theo như cuộc chuyện với nhau ngày hôm qua, Tần Hoài Trung thực nể măt Diệp Tiến Minh, lần này Lăng Diệc Cảnh chắc chắn công dã tràng.

      Lăng Diệc Cảnh bấy giờ mới ngước mắt lên, ra đây mới là những lời Diệp Thư Thần chính thức muốn .

      Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần quả đúng là cha con, đều am hiểu cách dùng những phương thức trực tiếp nhất để chèn ép người khác. Diệp Tiến Minh cố ý bảo đến tham gia cuộc họp ngày hôm nay, trước các giám đốc điều hành, đưa ra dự án hợp tác, hơn nữa còn đem dự án hợp tác đó giao vào tay Diệp Thư Thần. ràng Diệp Tiến Minh muốn cho biết, tất cả mọi người trong công ty đều hướng về họ Diệp. Và Diệp Tiến Minh trước sau chỉ biết đứng sau làm chỗ dựa vững chắc cho Diệp Thư Thần, để Lăng Diệc Cảnh biết thân phận của chính mình. Diệp Tiến Minh muốn trở nên có cũng được, có cũng chẳng sao. Mà Lăng Diệc Cảnh chính là người có cũng được, có cũng sao.

      “ Thức ăn ngon, dạ dày có tốt cũng dùng”. Lăng Diệc Cảnh cười cười: “ Ví dụ như tôi và cậu có khả năng cùng nhau ăn cơm”.

      Diệp Thư Thần nhìn bóng dáng Lăng Diệc Cảnh rời , ánh mắt thu lại, vẫn hết sức ngạo mạn. ngày nào đó, Diệp Thư Thần chứng minh, ai mới là ông hoàng.

      Trước khi tan sở, Tần Ngọc Khả gọi điện đến, muốn ăn tối với .

      Bọn họ ăn cơm Tây, trong cả quá trình, nam thanh nữ tú, cho dù lời nào cũng đôi tuấn nam mỹ nữ vô cùng đẹp mắt.

      Ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau ra ngoài.

      đến cửa, Tần Ngọc Khả lấy tay vén vài sợi tóc rớt xuống trán ra sau tai, mặt lộ ý cười: “ Vì sao càng gặp , em lại càng cảm thấy xa lạ nhỉ?”.

      Trước kia, khi bọn họ ở bên nhau, mặc dù cả hai im lặng cũng cảm thấy xa lạ, cảm thấy lúng túng. Mà hôm nay, cho dù thiếu chuyện để nhưng ta vẫn muốn tìm ra các chủ đề khác nhau nếu cảm thấy vô cùng khó xử.

      “ Có lẽ chúng ta đều thay đổi”.

      “ Vậy sao? Mọi người gặp em đều em vẫn như trước kia, thay đổi chút nào”.

      Lăng Diệc Cảnh nhìn ta: “ Là trước kia, em những lời như vậy”.

      Điều này làm Tần Ngọc Khả á khẩu thể cất lời.

      Nhà hàng nằm đối diện bờ sông, vừa ăn cơm vừa có thể ngắm cảnh đêm sông. phải xem những ngọn đèn rực rỡ trông như thế nào, mà là trong bóng đêm đến gần, ánh đèn bỗng sáng lên trong nháy mắt, ánh đèn bên bờ sông cũng nhấp nháy theo tiết tấu, cùng với hình bóng phản chiếu dưới mặt nước kết hợp thành bức tranh ánh sáng mang khí hào hùng, chỉ vài giây đủ để chấn động lòng người.

      Huống chi, ánh đèn bắt đầu sáng lên từ các hướng khác nhau, ra những hình ảnh hoàn toàn khác biệt. nghiễm nhiên này trở thành con đường phong cảnh.

      Bọn họ mất mấy giây nhìn thấy cảnh đẹp ấy, hình ảnh những ngọn đèn rực rỡ. Tần Ngọc Khả để mặc gió đêm thổi tóc mình, nheo mắt nhìn ánh đèn: “ Em vẫn nghĩ, ngày đầu tiên gặp , cũng là lúc như ánh đèn được bật sáng. Đến bây giờ em mới nhận ra mình sai, có lẽ khi gặp , tỏa sáng rồi”.

      Khi đó trái tim ngang ngạnh, khóa chặt cửa khiến ta khó để tiến vào. Điều kỳ lạ là, ta vẫn cho rằng mình chứng kiến toàn bộ nỗi thống khổ của , sẵn sàng ở bên , đủ để trở thành người phụ nữ sát cánh cùng .

      Lăng Diệc Cảnh đứng sóng vai cùng ta, gặp nhau thời điểm nào chỉ là yếu tố, thực quan trọng đến thế. Đối với vài người mà , có thể có thứ tự trước sau. Nhưng với những người khác lại hề có thứ tự sau trước, thậm chí cũng có chuyên cần hay kém cỏi, càng nghĩ nhiều càng khiến mình chỉ thêm buồn rầu.

      im lặng, Tần Ngọc Khả nở nụ cười tự giễu: “ Trước kia em ghét nhất là xem phim. người phụ nữ người đàn ông, vì người đàn ông mà sinh đứa bé, dành cả đời để người đàn ông đó nhưng cho ta biết. Đến khi đứa bé chết, người phụ nữ đó cũng chết. Lúc ấy em nghĩ, bộ phim như vậy có ý nghĩa gì. Chính là cho mọi người biết rằng, người phụ nữ như vậy rất vô dụng, vì người đàn ông đáng ghét mà cả đời hao tâm tổn phí, sau đó rời bỏ trần thế. Em ghét người phụ nữ như thế, em cũng mực nhắc nhở mình rằng, em nhất định biến thành người như vậy, loại người mà em khinh bỉ nhất…”.

      “ Em đúng”.

      Tần Ngọc Khả điên cuồng lắc đầu: “ Cho đến khi gặp , em mới bắt đầu hiểu chút, mới bắt đầu hiểu được nữ diễn viên trong bộ phim kia”. ta khịt mũi cái: “ Em muốn tìm người đàn ông tốt có thể thương và cưng chiều em, coi em như trái tim quý giá của ấy, coi em như người duy nhất của ấy. Lăng Diệc Cảnh, vì sao em lại gặp , vì sao em lại tìm thấy ?”.

      nhìn thẳng vào mắt , che giấu. Những lời này, ta vốn chuẩn bị sau này mới . Nhưng hôm nay ta ra vì khống chế được cảm xúc của bản thân.

      Lông mi của Lăng Diệc Cảnh hơi run run: “ Ừ. Nhưng xứng với em”.

      Tần Ngọc Khả buồn cười, nụ cười có vẻ dữ dằn: “ Lăng Diệc Cảnh, thành thực quá phải là thói quen tốt, tại sao với em câu giả dối? Giả sử như tại rất mệt mỏi, bị Diệp Tiến Minh tạo áp lực. Còn sau lưng có Diệp Thư Thần lúc nào cũng như hổ rình mồi. Cho nên lúc này vô cùng chán nản, tạm thời nghĩ đến chuyện đương. Nếu như vậy, nhất định em tin tưởng , liều lĩnh trợ giúp . Sao lừa em, đến lợi dụng đứa con duy nhất của Tần gia này. cũng biết, thân phận của em rất có giá trị để lợi dụng…”.

      “ Đừng có ngốc”. nhàng thở dài.

      “ Em ngốc”. ta mỉm cười khôi phục lại vẻ đẹp xinh xắn động lòng người: “ Lăng Diệc Cảnh, em cho cơ hội, thu lại những lời vừa mới , em chỉ đường cho , biết tại nên câu gì rồi chứ?”.

      Nếu như lúc này có chút rung động nào, ngay bản thân cũng cho rằng mình dối. Nhưng ta càng làm thế, lại càng muốn. muốn nợ nần, càng muốn ta chịu thiệt, hay cảm thấy có lỗi: “ Em xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn ”.

      Tần Ngọc Khả lùi từng bước về phía sau: “ Lăng Diệc Cảnh, nhất định hối hận”.

      Ánh mắt của ta rất kiên định, nhìn vài giây, kiên quyết xoay người rời , lần ngoái đầu lại…
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÒNG EM: CHƯƠNG 14
      Gió sông táp vào mặt , điếu thuốc khóe miệng bị gió thổi tới khiến tia lửa bùng cháy dữ dội, điếu thuốc lập tức cháy hết, mùi khói phảng phất theo chiều gió. Ngày thường, biết mùi thuốc có vị như thế nào, giờ phút này, hương vị như được khuếch đại khiến có thể cảm nhận ràng.

      ra, đây là mùi vị mà chán ghét.

      lập tức đến thùng rác trước mặt, cầm đầu mẩu thuốc lá ném vào thùng. Tần Ngọc Khả nhiều với như vậy, lại ngốc, đương nhiên hiểu ý nghĩa của nó là gì. Chính cũng biết, phải chăng hành động điên rồ? Nếu sao có thể vừa hút thuốc vừa nghĩ đến người con kia.

      Nghĩ đến cái nhăn mày khó chịu khi chuyện, nghĩ đến bộ dạng nheo mắt hờn giận của . Sau đó, động tác hút thuốc vì thế mà cứng đờ, hành động đó rất điên rồ.

      hơi cười cười tự giễu, xoay người đến chiếc xe của mình.

      Khi về nhà, Dương Tử Hân vẫn chưa ngủ. Những cảm xúc căng thẳng trước đó, nhìn trong nháy mắt, tất cả đều được thả lỏng. dường như tự chủ được, đến vuốt tóc : “ Chưa ngủ sao?”.

      Dương Tử Hân nhìn lắc đầu, kéo ngồi xuống như , cùng xem tivi.

      Trong tivi phát đoạn quảng cáo, là quảng cáo về loại dầu gội đầu nào đó, hình như vẫn còn tiếp tục. Đoạn đầu là lúc nam nữ diễn viên mới biết nhau, tiếp theo là gặp lại, sau đó cầu hôn. xem đoạn quảng cáo này vẻ mặt sáng bừng. Khi quảng cáo kết thúc, vội vàng quay đầu, nhìn về phía cười dứt: “ Nhìn có đẹp ?”.

      Ánh mắt ngập nước, trong mắt tràn đầy mong chờ, hơi nhíu mày, hiểu chỉ cụ thể cái gì.

      đợi hồi lâu, vì thế mà lo lắng, tay phải nắm lấy tay , tay trái chỉ vào ti vi rồi lại chỉ vào mình, sau đó mới mím môi : “ ấy đẹp hay là tôi đẹp?”.

      Lăng Diệc Cảnh suy tư lúc mới hiểu chỉ gì. vừa hỏi nữ diễn viên trong đoạn quảng cáo kia so với ai đẹp hơn. hiểu nhưng thể lắc đầu, kéo cánh tay ra, nhéo mũi cái: “ xinh nhất, ai cũng thua hết”.

      Nghe được đáp án của , mới đầu hơi ngẩn người rồi lập tức nở nụ cười thoải mái, gật mạnh đầu, vẻ như rất hài lòng với câu trả lời của .

      Tinh thần của Dương Tử Hân rất tốt, kéo tay, tựa đầu vào vai , ánh mắt nhìn chăm chú vào tivi. Tâm trạng tốt đều vẽ cả lên mặt.

      đặt đầu cho ngay ngắn trong hoài nghi rồi kéo lại gần. cảm thấy bị giam giữ khá lâu, cần được ra ngoài nhiều hơn. Nhưng nếu vắng, yên tâm. Những lời từng với Lăng Tích Đồng phải giả vờ. Khi tham gia bữa tiệc, nghe đích xác người ta nhắc tới, gia tộc nào đó vẫn tìm người con bị mất tích. Khi muốn nghe thêm nhiều thông tin hơn nữa đối phương lại ngậm miệng, dám tiếp tục đàm luận, thậm chí sau khi khiến người khác chú ý còn là mình lỡ lời. Thái độ của người kia càng làm cho Lăng Diệc Cảnh cảm thấy hoài nghi nhưng lại có đầu mối ràng.

      chút lo lắng, có lẽ ngày nào đó khi trở về nhìn thấy đâu, đó phải là điều mà muốn thấy.

      muốn dẫn ra ngoài liền tìm chiếc áo khoác dày mặc vào cho . Nhưng vừa ý nên nhất quyết chịu mặc. hung hăng trừng mắt nhìn, lúc này mới oan ức cúi đầu, cũng dám cầm chiếc áo khoác đưa bỏ xuống.

      nắm tay bước ra khỏi nhà, nghiêng đầu trộm quan sát , thấy sắc mặt tệ lắm, quên luôn chuyện thoải mái vừa rồi mỉm cười với .

      Thời gian tuy sớm muộn nhưng trong tiểu khu còn nhiều người, phần lớn bọn họ đều trở về nhà. Thời tiết hơi lạnh nhưng ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

      Dương Tử Hân ngẩng đầu, quả thực nhìn thấy có rất nhiều những vì sao sáng. Mà ánh mắt của mang theo tia sáng, phảng phất lấp lánh như những ngôi sao bầu trời. Điều này khiến kìm lòng cúi đầu, nhàng hôn lên mắt .

      Trong phút chốc, Dương Tử Hân nhìn thấy gương mặt phóng đại ngay trước mắt, trong đầu xuất hình ảnh quỷ dị.

      “ Tôi bị cận, cũng ít khi trang điểm. Nếu ngày muốn hôn, tôi đeo con mắt hình trang điểm đậm, nhất định để hôn”.

      Khuôn mặt ấy tươi cười như hoa, đứng bên cạnh là chàng trai có nụ cười dịu dàng nhất đời.

      Dương Tử Hân biết nụ cười sáng lạn ấy là của mình, còn chàng trai kia là ai? hiểu vì sao trong đầu mình lại xuất hình ảnh lạ kỳ như vậy.

      chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lăng Diệc Cảnh, siết chặt cánh tay . Chàng trai kia, chàng trai kia, có cảm giác quen thuộc mãnh liệt, hơn nữa, hình như biết, chàng trai đó chính là người trong bức tranh…

      Lăng Diệc Cảnh nghĩ thoải mái, liền thể quan tâm: “ Sao vậy, phải khó chịu ở đâu đấy chứ?”.

      nhìn nửa ngày, giống như suy tư, cuối cùng vươn tay, vuốt ve gương mặt .

      Đây là mắt, đây là mũi, còn đây là miệng…

      vuốt ve Lăng Diệc Cảnh, khó chịu trong ngực càng ngày càng phát ra. nỗi buồn nặng trĩu tên đặt trong tim , giống như từng làm chuyện như vậy, từng chút từng chút vuốt ve gương mặt của ai đó, chỉ hy vọng có thể cả đời muốn quên

      “ Đây là mắt của , đây là mũi của , đây là miệng của , đây là tai của ”. nhắm mắt cười rộ lên, biểu cảm mặt cũng vô cùng thành kính: “ Tôi nhắm mắt lại vẫn có thể biết được hình dáng của . Vì vậy, cả đời này tôi nhất định quên , cũng phải đối với tôi như vậy, biết ?”.

      Lăng Diệc Cảnh phát có chút bất thường, như bước vào cơn ác mộng thể bước ra. bỗng hoảng hốt, tay nắm lấy tay , cho tiếp tục vuốt ve mặt mình.

      Dương Tử Hân sửng sốt hai giây, lúc này mới nhìn vào vẻ mặt có chút nghiêm túc của , khỏi mỉm cười nhưng nụ cười ấy tái nhợt gượng gạo.

      “ Có phải rất thoải mái đúng ?”. đưa tay lên trán .

      có”. kiên quyết lắc đầu, sau đó tiếp tục kéo trước.

      Lăng Diệc Cảnh nắm tay , cảm nhận được hơi ấm tay , nơi trống rỗng nào đó trong lòng chậm rãi được lấp đầy. Rốt cuộc, cũng hiểu được ý nghĩa của mình đối với , cứ im lặng như vậy, bình yên như vậy và ấm áp như vậy.

      Tần Ngọc Khả có thể , tại bọn họ chỉ cần ở cùng chỗ, chỉ cần lời nào cảm thấy lúng túng.

      Nhưng nắm tay Dương Tử Hân, cho dù cái gì cũng , cho dù cái gì cũng làm. Nhưng cảm thấy trong lòng mình như có dòng nước ấm từ từ chuyển động.

      Đúng là dần dần có chút bất an, nhìn dáng vẻ tại mê man của , thực hy vọng có thể khôi phục lại bình thường, biến thành bình thường, sau đó hưởng thụ vẻ đẹp khiến người ta sinh ganh ghét của . Nhưng chỉ cần nghĩ đến, khi khôi phục lại như bình thường, chuyện đầu tiên chính là chắc chắn rời bỏ . nhiều lần tự an ủi bản thân, như vậy cũng tốt, phiền não, buồn rầu, thống khổ, cũng gắng giao hết mọi thứ của mình cho .

      Trong lúc vô tình, bước chân của càng ngày càng chậm. Sau đó, dừng hẳn, vươn tay kéo tới trước ngực mình: “ Em có thể đừng nghĩ tới việc rời bỏ ?”.

      Ánh mắt của đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là bối rối.

      “ Nếu em khôi phục lại bình thường, em nhất định bỏ phải ?”.

      bỗng nhiên cảm thấy Lăng Tích Đồng quả sai, có lẽ chiếm đoạt người con của em trai. Chỉ vì tỉnh táo mà bị chiếm giữ. tại đem bắt nhốt, có khả năng để bay , đến ngày nào mới có thể khôi phục bình thường đây?

      Trước kia, và đám bạn từng tán gẫu trong bữa cơm xem làm thế nào để nuôi chim. Trong đó có người : cậu cứ đối xử với con chim đó tốt, được để nó đói. Nuôi nó thời gian dài như vậy, thậm chí có ngày cửa lồng mở, nó nỡ bay , hay dù có bay , nó nhất định bay trở lại.

      người bạn khác lại , đây chẳng qua chỉ là lý thuyết. Cậu ấy từng nuôi con chim, đối xử với nó rất tốt nhưng nó vẫn bay bao giờ trở về. Ngay cả khi cậu ấy đối xử với nó tốt hơn nữa, đối mặt với hấp dẫn của bầu trời, nó vẫn do dự mà bay .

      từ từ nhắm mắt lại.

      biết, nhất định bay . Đơn giản vì ở đây, cho tới bây giờ, nơi này phải là nơi nhung nhớ, trái tim chưa bao giờ nằm ở đó.

      Đám bạn nuôi chim còn có thể đánh cuộc nếu mở cửa lồng con chim có bay hay .

      Còn , biết, sau khi cánh cửa được mở ra, do dự mà bay thẳng.

      khó chịu như mang căn bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng lan khắp cơ thể. Dương Tử Hân bình tĩnh nhìn , trái tim lo lắng bỗng chốc biến thành mảnh mềm mại. biết suy nghĩ điều gì, thậm chí hiểu vì sao bỗng biến thành dạng này. Nhưng dường như cũng trở nên được thoải mái, đơn giản bởi tất cả đều là vì .

      kiễng mũi chân, hôn lên môi .

      Cảm nhận được mềm mại đến từ trong miệng , nhắm mắt lại, tự chủ mà đáp trả.

      Từ động tác gia tăng của , Dương Tử Hân vốn nhắm mắt, bỗng nhiên mở mắt, bàn tay chuẩn bị đẩy ra nhưng vừa chạm vào, động tác định đẩy ra lại biến thành hành động ôm lấy .

      Vừa rồi, trong đầu thoáng lên đoạn hình ảnh ngắn.

      và chàng trai, trong bóng đêm mịt mờ, ngồi im lặng bên con đường . Hai bên đường là những hàng cây cao lớn, ánh đèn hắt bóng cây lên người họ, tạo thành góc tăm tối. Họ nhìn nhau, từ từ lại gần, từ từ ôm lấy nhau, sau đó bọn họ hôn nhau. Nhưng biết từ đâu bỗng xuất tiếng động – A, bảo đường này rồi, làm phiền người khác làm chuyện tốt, nhanh lên thôi. Bọn họ nghe thấy vậy, lập tức buông nhau ra, nhìn nhau mỉm cười, gương mặt bỗng ửng đỏ lên.

      Dương Tử Hân níu áo , muốn nhanh chóng gạt bỏ những hình ảnh đó ra khỏi đầu. Nhưng loại cảm giác này lại cố tình như bóng với hình khiến chỉ có thể đờ đẫn, để mặc Lăng Diệc Cảnh ngừng hôn môi . Cho đến khi cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, khi bị điều động tất cả các cảm quan, hình ảnh này mới chậm rãi biến mất như còn.

      Sau hồi, nụ hôn mới chấm dứt, như mất toàn bộ khí lực, tựa vào vòm ngực .
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :