1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thật lòng yêu em - Lục Xu (39)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44


      Vẫn là Tần Ngọc Khả phản ứng trước. ta thoáng quan sát Dương Tử Hân, cảm thấy lạ kỳ. ràng này có hành vi hơi thô lỗ nhưng thấy phản cảm, thậm chí còn mơ hồ hâm mộ cảm giác cố kỵ đó. Vì vậy, ta ho khan tiếng: “ Em chợt nhớ là mình còn có việc khác nên phải trước đây”. Những lời này Tần Ngọc Khả vốn để với Lăng Diệc Cảnh nhưng lúc lại mực nhìn về phía Dương Tử Hân.


      Đuôi mày Dương Tử Hân hơi nhếch lên, nhìn Tần Ngọc Khả liếc mắt, cũng tiếp lời, chỉ nhìn Lăng Diệc Cảnh. Lăng Diệc Cảnh thấy Tần Ngọc Khả phải , khẽ gật đầu, ý bảo biết.


      Dương Tử Hân thấy Tần Ngọc Khả rời mà Lăng Diệc Cảnh vẫn có phản ứng gì nhất thời bực bội: “ Thế nào, rất buồn phải , tôi đuổi bạn của chạy mất, lại còn bày ra điệu bộ quỷ quái này”.


      Lăng Diệc Cảnh vẫn chưa thích ứng được với câu của , chân mày khẽ cau lại, môi mím chặt rồi mới chậm rãi mở miệng: “ phải”.


      Dương Tử Hân chợt nhớ tới chuyện đòi bồi thường: “ Ipad của tôi phải do lấy à?”.


      Lăng Diệc Cảnh vươn tay, khẽ đỡ trán: “ Ý của tôi là, ấy phải bạn của tôi”.


      “ Chuyện đấy liên quan gì đến tôi. Bây giờ chúng ta thảo luận chuyện bồi thường , kéo sang chuyện khác làm gì? lẽ muốn quỵt nợ?”.


      “ Tôi đền, em định bắt tôi đền như thế nào?”.


      “ Lăng Diệc Cảnh, tôi cho hay, đừng tưởng đó chỉ là chiếc ipad bình thường, nó theo tôi lâu rồi, đối với tôi đó là vật bất ly thân. Ipad có giá, tình nghĩa giữa tôi và nó là vô giá. Huống hồ nó mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui, kiểu vui sướng đấy cũng là vô giá. nghĩ mình có khả năng bồi thường sao?”.


      Lăng Diệc Cảnh nghĩ đến ý khác: “ Nghĩa là chiếc ipad này có từ mấy năm trước? Khấu hao mỗi năm ít nhất là 20%… Hình như giá trị còn lại được mấy”.


      “ Vớ vẩn… Là tôi nó mang đến cho tôi niềm vui, tâm tình, hiểu chưa?”.


      định tiếp tục gì đó Giang Dực vừa lúc tới, Giang Dực kéo vạt áo Dương Tử Hân, ý bảo đừng nữa, cũng đừng làm như trẻ con, đứng đây chuyện, nhìn như cố tình gây . Giang Dực nhếch miệng, nhìn về phía Lăng Diệc Cảnh: “ khéo, ở đây cũng có thể gặp nhau”.


      Lăng Diệc Cảnh gật đầu: “ Quả là khéo, người khác trăm phương nghìn kế thể gặp mặt Giang tổng, tôi có thể tình cờ gặp được, đúng là vinh hạnh cho tôi quá”.


      “ Lăng tổng quá rồi, em tôi hiểu chuyện lắm, đến quấy rầy Lăng tổng nghỉ ngơi, tôi đến để đưa nó về…”.


      Dương Tử Hân mở to mắt nhìn Giang Dực, bày tỏ ý định chưa muốn rời . Khóe miệng Giang Dực co rút cái. Tóm lại là con bé có hiểu hay , bây giờ phải là lúc con bé đứng trước mặt Lăng Diệc Cảnh mình sao mà khiến tự Lăng Diệc Cảnh cảm thấy sốt ruột.


      “ Em đâu phải hiểu chuyện”.


      Giang Dực nhướng trán: “ Em lúc nào cũng hiểu chuyện”.


      , về trước , em còn muốn ở đây dạo”.


      “ Ở đây có gì hay để dạo, cũng phải khu vui chơi”.


      Dương Tử Hân vốn thoải mái nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: “ , cái này hiểu đâu. Ở đây phải có nhiều bệnh nhân, đặc biệt là kiểu người đứng gặp khó khăn. Chỉ cần trước mặt họ lại vài bước, nhất định trở nên đặc biệt. Đây là điểm khác nhau giữa người bình thường và bình thường. Vì vậy mà có số người ngoài mặt tỏ ra bình thản, trong lòng khẳng định vội muốn chết nhưng có cách nào để bước ”.


      Giang Dực thở dài, vốn cho rằng em mình chịu thua thiệt, xem ra mình lo lắng thừa, vì thế mà dành cho Lăng Diệc Cảnh cái nhìn tự cầu đa phúc ( 1): “ Tôi trước đây, cậu tiếp tục dạo . Lăng tổng, cậu cũng… Ừm, bảo trọng”.


      Dương Tử Hân vẫy mạnh tay sau lưng trai, sau đó liếc mắt nhìn Lăng Diệc Cảnh: “ Quan Tử ở đây, người đẹp kia cũng ở đây, bây giờ định di chuyển thế nào?”.


      Lăng Diệc Cảnh nhìn thẳng vào , chỉ vươn hai tay chuyển động bánh xe.


      Dương Tử Hân hơi ngạc nhiên, người ta chỉ có khả năng mà còn chạy trốn rất nhanh. đuổi theo, : “ bỏ bồi thường à?”.


      Lăng Diệc Cảnh gặp phải cầu thang, Dương Tử Hân đứng bên cười hì hì. chạy nữa à? lên chứ. Lăng Diệc Cảnh nhíu mày nhìn , cầm điện thoại di động nhấn dãy số, lập tức có bác sĩ y tá tới, sau đó giúp lên cầu thang, đưa vào phòng bệnh.


      Khóe miệng Dương Tử Hân giật giật cái, bệnh viện cũng cung cấp đầy đủ dịch vụ này. còn tưởng mạng bác sĩ y tá đều như ác ma.


      chỉ biết mặt dạn mày dày theo Lăng Diệc Cảnh về phòng bệnh. Bọn họ đưa đặt lên giường, còn tự xung quanh, nhìn chỗ này, ngắm chỗ kia, giống người nhà, cũng có dáng dấp quan tâm đến Lăng Diệc Cảnh. Điều này làm cho các bác sĩ và y tá vô cùng tò mò, nhưng Lăng Diệc Cảnh lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể hiếu kỳ mà thôi.


      ngắm nghía lúc lâu, phát ipad của mình để cạnh gối, nhịn được chạy tới cầm lên: “ có tư tưởng tham ô phải ?”. cầm lấy kiểm tra cẩn thận rồi bỗng nhiên mỉm cười: “ À, tôi nghĩ sai rồi. Cái theo tôi bao năm qua để ở nhà, còn cái này là cái mới mua, tóm lại là…”.


      Có thể cầu bồi thường cao hơn nhỉ? Nhưng vấn đề là, đồ tìm thấy rồi, bồi thường thế nào đây?


      bỗng nhiên bất mãn. Lăng Diệc Cảnh nhìn , tựa như muốn nghe xem gì. ra được, ánh mắt giận dữ nhìn , phiền muốn chết, nhìn cái gì mà nhìn.


      Sau khi ôm ipad vài vòng trong phòng bệnh, tâm trạng bỗng nhiên tồi tệ, nhìn về phía Lăng Diệc Cảnh bằng ánh mắt đầy tủi thân và ai oán. Sau đó, về phía , cầm chiếc ipad trong tay đập vào người , trừng mắt với .


      Người này thực rất đáng ghét.


      Trong lúc định rời , tay bị bắt lại: “ Đừng ”.


      ý nghĩ, luôn cảm giác chỉ cần mình để ý tới , vẫn ra trước mặt . Ngày hôm qua nổi giận bỏ , nhưng hôm nay vẫn chạy đến. Có phải chỉ cần để ý tới , hôm nay bỏ , ngày mai tới. Mà khi muốn rời lại chịu được, nhỡ đâu tới?


      Ngày hôm qua nhìn rời , liền hối hận, vì sao cầm lấy tay ?


      Dương Tử Hân vô cùng sửng sốt nhưng chỉ ngạc nhiên nhìn , cằm khẽ ngước lên.


      nhìn vào mắt , dùng ánh mắt nghiêm túc thành kính nhất đời nhìn : “ bồi thường cho em”.


      “ Hả?”.


      muốn lấy bản thân mình để bồi thường cho em, được ?”.




      (1): Tự cầu đa phúc: Tự lo cho bản thân

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45


      Trái tim Dương Tử Hân bỗng yên tĩnh trở lại, đôi mắt hơi rủ xuống, rơi bàn tay kéo người mình, động tác đơn giản nhưng có ma lực thần kỳ, xoa dịu tâm trạng nóng nảy của . chút tức giận, chút cam lòng. Còn nhớ, từng nắm tay nhau, bọn họ cùng nhau siêu thị, cùng nhau dạo trong hoa viên của tiểu khu, cùng nhau ngồi chỗ để ngắm trăng.


      Còn nữa, từng làm chuyện rất đáng xấu hổ, phải để cho , mà để đứng chiếc cầu treo lắc lư liên tục. Đơn giản vì vô cùng thích loại cảm giác này. Chiếc cầu treo bình thường đó có gì lạ, điều phải là nối tiếp giữa hai ngọn núi chỉ là chiếc hồ, hơn nữa, chiếc hồ nhân tạo này cách quá xa tiểu khu. Cơm nước xong bọn họ thường dạo ở đây, mỗi lần tới cầu treo, thường phấn khích chạy đến. Ban đầu khi hết chiếc cầu, cảm giác trời đất đều quay tròn, mặt đường cũng liên tục chuyển động. Nhưng dần dần thích loại cảm giác đó, nhất là khi chuyển động càng mạnh, lại càng cảm thấy hài lòng. Vì vậy, Lăng Diệc Cảnh đảm nhận là người liên tiếp đung đưa chiếc cầu, còn cố gắng trấn tĩnh bước đằng sau.


      người đàn ông có tính cách bộc lộ ra ngoài lại làm những việc chỉ có các cậu bé mới làm.


      Dương Tử Hân hiểu vì sao tâm tình bỗng trở nên vui vẻ. Lúc nãy khi xem tin tức phát nhìn mình, đôi tai hơi đỏ lên, giới hạn đó thuộc về sao?


      chậm rãi thu tay, hỏi: “ ?”. liếc mắt nhìn chân : “ định bồi thường bằng cơ thể tàn tật như thế này ư? biết xấu hổ sao mà còn ra mồm?”.


      Trái tim Lăng Diệc Cảnh bồn chồn, khó chịu, coi như làm chuyện kích động. nhìn , phải quên phản ứng mà do sau đó phát ra, vốn hề tức giận, tâm trạng cũng phải tốt.


      …trước hết chăm sóc cơ thể”.


      “…”. Dương Tử Hân do dự vài giây, vẫn lựa chọn gật đầu: “Ừm”.


      Vì thế, ra khỏi phòng bệnh mà tìm chiếc ghế để ngồi xuống chơi ipad. Thực ra ngày trước thích xem nhất phim truyền hình thuộc thể loại đồng thoại. Nhưng bây giờ nhận ra mình thích xem phim truyền hình, cũng thích xem phim điện ảnh, cùng lắm là xem số chương trình giải trí. Mà lạ kỳ là, nếu như tivi chiếu phim truyền hình, có thể ngồi xuống xem chốc lát, nhưng nhất định tốn thời gian để xem cả bộ phim.


      nghĩ thói quen đó của mình, cái nào là tốt, cái nào là xấu đây.


      ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của . Lăng Diệc Cảnh hơi lúng túng, vội vã thu hồi ánh mắt, lấy tập tài liệu Quan Tử đặt ở đó, cố gắng đem chú ý đặt lên tập văn kiện.


      Nhưng phát , chỉ được lát lại đưa mắt nhìn mình. Như thể nhìn , bốc hơi. Cảm giác này phải khó chịu, cũng phải hưng phấn, chỉ là có chút đau lòng.


      lại nghĩ đến những lời Diệp Thư Tuấn trước kia, Lăng Diệc Cảnh liên tục sống trong hoàn cảnh như vậy, có phải ấy rất độc, có phải rất hiu quạnh hay . Sau đó, mình ngừng kiên cường đem bản thân ra gánh chịu tất cả? Thực ra, chỉ là người bình thường, dùng thân phận của người bình thường để đối đãi . Cuối cùng, có cảm giác con người rất xa lạ, bản năng muốn tiếp xúc với nữa. Nếu phải cơ thể xảy ra vấn đề, có lẽ đời này bọn họ cùng nhau xuất … Mà có tài đức gì chứ, sau lần mất tình khắc cốt ghi tâm, vẫn có thể gặp được .


      thực, trước kia khi chưa phải đối mặt với chuyện như vậy, ghét nhất kiểu người liên tục do dự, chơi đùa người khác. Trong quá khứ, nhận định kiểu người như thế chỉ khiến mình lãng phí thời gian và giẫm đạp lên tình cảm của mọi người. Nhưng sau khi gặp phải mấy vấn đề đó, bỗng hiểu được do dự của họ, bởi chính cũng từng bị dằn vặt, chỉ là muốn tiếp tục do dự khiến mình và mọi người bị đẩy vào tình thế hành hạ thể thoát khỏi.


      nghe từ lâu rằng, có người thích dùng năm để chữa vết thương thất tình, có người lại thích dùng nửa năm để chữa vết thương tình cảm, cũng có người chỉ mất tháng, thậm chí có người chỉ mất tuần. Còn những người đứng xem nhận định theo thói quen rằng những người dùng năm để chữa bệnh tình là những kẻ si tình. Nhưng thực tế, tình cảm của bọn họ chỉ ngang nhau mà thôi. Chỉ có những người thông minh mới biết mình làm gì, mới biết làm sao để lãng phí thời gian. Nên biết, nếu gặp đúng người, bọn họ đem mọi thứ đặt sau gáy.


      muốn làm người thông minh.


      Dạo này rất thích xem phim hài, cuộc sống dù khó khăn đến đâu, có thể cười phút đồng hồ, đem mọi muộn phiền lưu lại cho người khác mà phải lo nghĩ.


      người có cánh”. bỗng nhìn mở miệng: “ thể bay nổi”.


      cần phải nhìn nhiều như thế.


      Lăng Diệc Cảnh chỉ nhìn , gì, từ từ thu hồi ánh mắt.


      buông chiếc ipad trong tay xuống, đứng lên, tới trước mặt , liếc nhìn chân : “ Lúc nào mới có thể khỏi hẳn đây?”.


      “ Ruồng bỏ nhanh vậy ư…”. có chút cảm thán.


      có”. Nhưng chân của chưa khỏi, bọn họ lúc nào mới có thể chụp ảnh cưới, muốn chụp ảnh khi bụng to, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là khi ai nhận ra mang thai. kéo tay qua, đặt lên bụng mình.


      Lăng Diệc Cảnh theo động tác của , nhìn rồi lại nhìn bụng : “ Em đói bụng à?”.


      …….


      Mộ của Diệp Thư Tuấn nằm ở nơi có quang cảnh rất tốt, chỉ là hơi xa chút. Lăng Tích Đồng mua mảnh đất này biết mất bao tâm trí. Sau đó, cho bất kỳ ai đến làm phiền con trai mình. Ngôi mộ xa hoa, phong cách rất đơn giản, xem ra rất hao tổn tâm sức, khiến mọi người nhìn vào đều thấy được vẻ trang trọng, phải trang trọng từ vật chất, mà đến từ tinh thần, hiếm thấy mức nào.


      Dương Tử Hân tới đây, Lăng Diệc Cảnh cũng theo . Kể từ khi biết mang thai, tỏ ra quá vui mừng nhưng hầu hết đều ở bên . Nếu thấy bước như chạy, trái tim cũng nhảy lên. Trong khoảng thời gian này, sắc mặt xấu rất nhiều. Sắc mặt khó coi còn do nguyên nhân lại. Đương nhiên, tạm thời phải dùng gậy chống nhưng vẫn muốn sớm được phục hồi như cũ.


      bước xuống xe, phát cũng chuẩn bị xuống. lắc đầu, bảo: “ Để em thôi”.


      muốn được thăm người ấy.


      bước từng bước, nặng, . Khung cảnh nơi đây đẹp lại rất yên tĩnh. bỗng thở dài, nếu Diệp Thư Tuấn thực ở nơi này, có lẽ ấy cảm thấy lạnh lẽo.


      Con người quả là loài động vật kỳ lạ, quá khứ tưởng rằng mình có cách để tiếp nhận việc nhưng đến ngày nào đó lại có thể chấp nhận và vô cùng bình thản. có thể bình tĩnh nhưng toàn thân như thể bị dính phải thứ gì đó khiến căng thẳng.


      tới, đứng trước bia mộ của Diệp Thư Tuấn. nghĩ phải quỳ xuống bái lạy. Từ bé đến lớn đều quỳ lạy theo người lớn. Nhưng đối với mọi người suy nghĩ, đối xử tốt với khi còn sống, sau cần phải diễn mấy cảnh ân ái khiến người khác cảm động.


      ngồi xuống, vuốt ve tấm hình. Khi tay chạm vào, xúc động phát khóc.


      thực, em nghĩ tương lai có ngày hôm nay…”. thấy ngồi xổm khó chịu nên dứt khoát ngồi thẳng dậy, tư thế rất thoải mái: “ Khi được nắm tay, em nghĩ suốt đời này nắm tay em. Mọi người mạng từng , con người thích từ cả đời, loại cảm giác này chỉ đại diện ngay lúc đó mà thôi… thấy đấy, có quá nhiều người cảm thấy thất vọng, ngay cả lời hứa hẹn cũng bị nghi ngờ về giả… Đối với , em cảm thấy thất vọng”.


      “ Nếu là mấy năm trước, em thực muốn theo , bất chấp nỗi đau của cha mẹ và trai. Nhưng bây giờ vài năm trôi qua, con đường luân hồi của xa như vậy, em theo kịp nữa…Nếu lựa chọn sống khỏe mạnh, em muốn mình như Lâm Đại Ngọc, cho dù trước kia em rất thích nhân vật Lâm Đại Ngọc. Hồi đó có hỏi em, vì sao lại thích Lâm Đại Ngọc, em chịu cho biết. Giờ em cho hay, em nghĩ ấy có khả năng đặc biệt, khóc lóc như vậy, khóc đến cảnh giới cũng là loại bản lĩnh…Nếu như em ra, nhất định cười em phải ?”.


      luôn nghĩ, người chỉ cần giải quyết xong việc đều là người có bản lĩnh, tựa như chơi trò chơi, nếu chơi giỏi, có thể dùng cách này để kiếm tiền.


      “ Diệp Thư Tuấn, em quyết định sống tốt, cuộc sống , biết có thể chúc phúc cho em được ? chúc phúc hay muốn em tự sát? Nếu mà xấu xa như thế, em đây thèm chào hỏi lấy tiếng đâu”. mỉm cười, : “ Nếu chúc phúc, em nghĩ em làm đấy. Vì thế, nên chúc mừng em !”.


      ngẩng đầu, phát mặt trời lặn phía bên kia, nhưng đáng tiếc lại bị đám cây cối xanh tươi che khuất. Nơi đây môi trường quá tốt, thậm chí còn khiến mọi người nghĩ đến rừng rậm nguyên thủy, cây cối cao lớn, đám cỏ cũng cao, ánh sáng thông qua khe hở của cây cối như bị phá vỡ.


      Trước đây, thích nhất là được cùng Diệp Thư Tuấn ngồi bãi cỏ, dưới trời chiều, chỉ có .


      tại, chỉ còn lại nỗi đau khổ ngập tràn.


      nhìn lại tấm ảnh của Diệp Thư Tuấn, cuối cùng cũng tin vào câu cảnh còn người mất.


      “ Em sống tốt, cũng phải sống tốt nhé! đúng, có thể em bị thua thiệt hơn, em vẫn nhớ đến , còn sớm uống thuốc lãng quên để quên em rồi, nhưng em so đo đâu…”.


      xoay người, chậm rãi quay về, vẫn luôn là nữ sinh đáng . Ai đó như vậy nhưng khóc.


      cúi đầu nhìn bụng mình, gương mặt tràn đầy ý cười.


      có chút tiếc nuối, vừa rồi hình như quên mất cho Diệp Thư Tuấn biết mình có em bé nhưng luôn nuối tiếc, canh cánh trong lòng cũng tốt.


      về tới, thấy Lăng Diệc Cảnh xuống xe, dựa vào xe, sắc mặt tốt.


      tới trước mặt , vui vẻ nhìn : “ Bộ dạng này của , người ta biết còn tưởng em đương vụng trộm”.


      Quan Tử lái xe, nghe vậy, biểu lập tức kỳ dị. Cũng chỉ có mới có khả năng ăn tùy tiện trước mặt Lăng Diệc Cảnh.


      “ Đừng linh tinh”. cầm gậy chống, tới trước mặt , vươn tay ôm lấy .


      “ Thế nên”. giơ tay khẽ kéo miệng ra: “ cười nhiều vào. Giả bộ thâm trầm cái gì chứ. vốn dĩ lớn hơn em, cần tỏ ra già dặn hơn em đâu. Em khỏi cần giữ ông chú như ”.


      Lăng Diệc Cảnh thử mỉm cười: “ Biết rồi”.


      nhìn sang chỗ khác, trong thâm tâm tự nhủ: “ Tôi chăm sóc ấy tốt, cậu yên tâm ”.


      dìu , đỡ ngồi vào trong xe trước xong mới chui vào ngồi.


      đường , chuyện ngừng. Mới đầu là hơi lo lắng, sợ đau đớn khi sinh con, sau đó lại ngẫm nghĩ xem sinh con hay con trai tốt. Nhưng con trai là con mình, con dễ lấy chồng xong là luôn…. dứt, cho đến khi mệt mỏi, nhích vào trong lòng .


      dường như ngủ, Lăng Diệc Cảnh cúi đầu, khẽ hôn lên trán .


      Thực ra, Dương Tử Hân vội kết hôn nhưng Lăng Diệc Cảnh hiển nhiên sốt ruột hơn . Vì vậy, lúc chân chưa khỏi hẳn, liền vội vàng đến Giang gia, chuẩn bị thương lượng chuyện hôn với bọn họ.


      Trong lúc Lăng Diệc Cảnh trao đổi với bọn họ, Dương Tử Hân an vị ngồi bên cắn hạt dưa, lời, làm như vấn đề liên quan gì đến . biết, bọn họ nhất định thảo luận xong xuôi. Do đó, những chuyện phiền toái như thế đều giao cả cho họ.


      Hai vị nhà Giang gia đương nhiên biết chuyện của bọn , chắc do Giang Dực sớm từ trước. Vì vậy, họ thấy lạ trước thăm hỏi của Lăng Diệc Cảnh. Hơn nữa, con mang thai nên cũng đành chấp nhận, sau đó còn quyết định cả ngày cưới.


      Dương Tử Hân tuy để ý tới nhưng vẫn liếc mắt nhìn Lăng Diệc Cảnh. phát hôm nay trông rất buồn cười, đầu cúi thấp, dáng vẻ giả bộ hiền lành, hầu hết đều gật đầu. Điệu bộ của như vậy, nhìn qua có chút tức cười. Vì thế mà nhịn được cười.


      Lúc Lăng Diệc Cảnh rời , Dương Tử Hân rất tự nhiên theo sau khiến Giang gia đứng ở tầng hai phải cảm thán: “ Con nuôi lớn rồi theo người khác”.


      Giang Dực nhìn có chút hả hê: “ Biết nuôi con tốt thế nào rồi chứ ạ?”.


      Dương Tử Hân nghe xong cũng lấy làm xấu hổ. Nhưng da mặt dày, vẫn có thể cười chào cha mẹ, sau đó cùng theo Lăng Diệc Cảnh.


      Ra khỏi biệt thự của Giang gia, Lăng Diệc Cảnh kéo lấy tay : “ Vừa rồi cười vui vẻ gì vậy?”.


      “ Vừa rồi? phải luôn tiếp chuyện bố mẹ em sao, vẫn có thời gian để ý đến em à?”.


      Lăng Diệc Cảnh mỉm cười, gì nữa.


      Tâm ở đâu, mắt thể nhìn thấy sao?


      Hôn lễ tổ chức có phần gấp gáp nhưng hết sức long trọng, Lăng Diệc Cảnh có thể thấy được mối giao thiệp của Giang gia, toàn bộ Giang gia ở Hoài Giang đều đến, người tới đây đều là người cầm quyền của Giang gia, bọn họ hoàn toàn giống bình thường.


      Nhưng hôn lễ của Giang gia vẫn có chút đặc biệt, nếu phải là người có giao tình mấy đời có tư cách để tham dự. Do đó, hôn lễ quá ầm ĩ, ngay cả uống rượu, cũng ai dám ép buộc rót cho đôi tân lang.


      Hôn lễ kết thúc, Dương Tử Hân lén lút bỏ chạy, tuyệt đối ngờ lại bị ông bác bắt gặp, ném cho trai.


      Khi Lăng Diệc Cảnh tìm được , thấy nhìn trộm.


      Hòn đảo độc lập này thực ra rất , chỉ có khách sạn. Ý của Giang gia rất ràng, từ chối tất cả những người có ý định tìm kiếm cơ hội hợp tác. Khách sạn này có sân thượng rất dài, đảm bảo có thể thấy được phong cảnh xung quanh, chỉ là phong cảnh phía được đẹp lắm nên ít người đến.


      Lăng Diệc Cảnh len lén ôm lấy , lại làm động tác suỵt, bảo đừng lên tiếng.


      Nơi bọn họ đứng là tầng hai, có thể nhìn ràng mọi thứ phía dưới.


      ngồi tảng đá, chân luồn trong nước, khoan thai nhàn nhã chơi đùa với nước.


      chàng trai đứng cách đó xa, hai tay khoanh trước ngực, yên lặng nhìn đó.


      Dương Tử Hân nhìn lúc rồi kéo Lăng Diệc Cảnh vào, giải thích: “ Đó là trai em, Đông Giang là chi của Giang gia, trông rất tuấn tú, có khí chất phải ?”.


      Lăng Diệc Cảnh sờ lên khóe mắt , nơi đó hơi ẩm ướt.


      ôm lấy : “ Lúc nãy thấy họ, bỗng cảm thấy xúc động, hình ảnh hết sức cảm động. cần ôm hôn hay làm gì khác, hành động của họ chỉ bình thường thôi nhưng lại khiến em có cảm giác thấy được thiên trường địa cửu”.


      “ Ngốc nghếch”.


      ngồi xuống, ôm vào trong lòng: “ Tại sao lại cảm động khi thấy người khác mãi mãi ở bên nhau. Điều em cần chính là, hưởng thụ thiên trường địa cửu của chính mình”.


      vùi đầu vào ngực , hồi lâu sau mới ngẩng lên: “ Cảm ơn ”.


      Cảm ơn cho được gặp gỡ, cảm ơn cho thiên trường địa cửu, cảm ơn cho tương lai như mong muốn.


      HOÀN

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :