1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 35



      Căn nhà thanh toán tiền lần, thủ tục còn lại đều giao cho trợ lý của Cố Tích Hoa làm. Trợ lý của Cố Tích Hoa lần trước Thẩm Châm ngã bệnh đưa thuốc qua, bởi vì ngã bệnh nên Thẩm Châm nhìn thấy, lần này gặp mặt, ánh mắt Thẩm Châm nhìn Cố Tích Hoa đầy ý. Cố Tích Hoa nhận được thông tin từ ánh mắt của nàng Thẩm nào đó, bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng người ta còn ở đây tiện chuyện, Cố Tích Hoa ký xong mấy phần văn kiện trợ lý đưa tới giao lại còn dặn dò vài chuyện về việc nhà cửa, đợi đến lúc chỉ còn lại hai người, Cố Tích Hoa : “ ấy kết hôn.”


      Thẩm Châm rất tự nhiên “Ừ” tiếng, rồi : “Em hỏi giải thích làm gì.” Vẻ mặt kia như là thế này “Ai để ý chứ” “Em ngại đâu” “Chẳng phải là đồng nghiệp thôi à” “Em hiểu”.


      Cố Tích Hoa gật đầu: “OK.” cũng chẳng gì nữa.


      Hai người lái xe ăn cơm.


      đường.


      “Lát nữa gặp nhà thiết kế, em hãy ra ý kiến của mình.”


      “Hừ.”


      “Hôm nay đâu ăn?”


      “Hừ.”


      “Em xác định ngại?”


      ngại.”


      “Ăn món cay Tứ Xuyên ?”


      “Hừ.”


      Cố Tích Hoa: “…………”


      Khi chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, ánh mắt sâu thẳm của Cố Tích Hoa bay qua.


      Thẩm Châm: “Được, tới quán ăn món cay Tứ Xuyên . Ăn xong chúng mình gặp nhà thiết kế.” ưỡn ngực thẳng lưng, dáng vẻ ngoan ngoãn, còn là kiêu ngạo “hừ” mãi như lúc nãy.


      Đèn đỏ + ánh mắt của Cố Tích Hoa = lần gặp thứ hai, ngang ngửa với nửa X nửa O ~~o(>_<)o ~~


      Đối mặt với uy hiếp của Cố lưu manh sắc lang, Thẩm Châm chỉ đành cúi đầu dưới thế lực ác bá.


      Thực ra Thẩm Châm để ý đến trợ lý kia phải xuất phát từ nghen tị của với người đẹp, buồn cười, nếu ngay cả điểm ấy cũng tin tưởng hai người còn kết hôn làm chi?!


      Lúc ăn cơm, bên cạnh bọn họ là đôi tình nhân. So với cuộc trò chuyện nhạt nhẽo của Thẩm Châm và Cố Tích Hoa hai người ở bàn kia mới giống đôi tình nhân hơn. Chẳng hạn như ——


      “Ông xã ~ lại đây ~ há mồm ~~”


      “A ~~”


      “Ăn ngon ?”


      “Bà xã đút ăn đương nhiên ngon rồi ~” sau đó hai người dính vào nhau. Sau khi trao đổi nước bọt mặt mày chứa đầy sắc xuân, nam nữ dịu dàng như nước, rúc vào nhau, đút em miếng, em đút miếng, uống nước còn miệng đối miệng…


      Lại như là ——


      “Ông xã ~”


      “Gì thế, bà xã?”


      có gì, chỉ muốn gọi ——”


      “Dễ thương quá ~”


      “Đáng ghét ~”


      “Thẹn thùng càng đáng hơn ~”


      “Ông xã ~”


      “Bà xã ~”


      …………


      …………………


      Thẩm Châm ăn ngụm canh giá đỗ thiếu chút nữa là sặc sụa. Tôi này, hai người có thể suy nghĩ chút đây là nơi công cộng hả? ╮(╯▽╰)╭ Nếu muốn chơi thế vào khách sạn ?


      Thẩm Châm ở bên cạnh cặp đôi sến súa kia mà run rẩy ăn canh, từ từ, từ từ, coi chừng nghẹn họng…


      Cố Tích Hoa cười như cười : “Bà xã?”


      Thẩm Châm cầm thìa canh run lẩy bẩy, quá khiếp sợ hồi lâu chưa ra lời. Thẩm tiên sinh ngài có thể đừng làm em sợ ╮(╯▽╰)╭


      “Bọn họ kết hôn chưa?” Cố Tích Hoa hỏi.


      “Chưa đâu.” Thẩm Châm rất khẳng định về điểm này, chỉ có chưa kết hôn mới gọi “ông xã” “bà xã”, người kết hôn khẳng định ngại “ông xã” “bà xã” rất buồn nôn.


      “Vậy gọi ‘ông xã’ ‘bà xã’ làm gì?” Cố Tích Hoa nhướng mày.


      Thẩm Châm: “…Đây là tình thú.”


      Trải qua mấy tháng ở bên nhau, Thẩm Châm rốt cuộc xác định Cố Tích Hoa người đàn ông truyền thống, hai người kém nhau mười tuổi, khác biệt của mười năm vẫn phải có. Ví dụ như, thích cuộc sống ăn chơi trác táng của nam nữ thanh niên nay, đối với những chuyện tốt cho sức khoẻ chưa bao giờ thích làm. Lại như là, sau khi kết hôn mới có thể làm việc kia, hay như tại cho rằng người kết hôn mới được gọi “ông xã” “bà xã”…….


      “Em cảm thấy đây là tình thú?”


      Thẩm Châm mau chóng lắc đầu.


      Cố Tích Hoa mỉm cười: “ cảm thấy cũng tệ lắm.”


      Thẩm Châm khuỵu xuống rơi lệ đầy mặt: “Thẩm tiên sinh, biết ‘Cố phu nhân’ to lớn hơn đồ bỏ ‘bà xã’ rất nhiều sao?”


      Cố Tích Hoa: “Phu nhân của Cố Nam Thành cũng được gọi là ‘Cố phu nhân’.”


      Thẩm Châm: “Em còn có thể là ‘bà xã’ của người khác đấy!”


      bàn bầu khí nhất thời kỳ lạ —— Cố Tích Hoa vừa nhai thịt bò vừa nhìn , Thẩm Châm vùi đầu húp canh, trong lòng gào thét —— lụa trắng! Hạc đỉnh hồng! Khảm đao! Chính mày chọn loại ! Đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày…….


      “Của người khác?” Cố Tích Hoa vẫn vừa ăn vừa nhìn , thanh trầm thấp, lộ ra luồng khí lạnh.


      Thẩm Châm vội vàng nhích qua, làm ra vẻ tiểu thiếp: “Hoàng thượng, nô tỳ sai rồi.”


      “Hừm.”


      “Chàng vững như đá tảng, thân thiếp như cỏ lau, cỏ như tơ dai dẻo, đá tảng vững bền lâu*.”


      (*) Đoạn này trích từ bài thơ Tiêu Trọng Khanh thê – Đệ nhị đoạn, người dịch: Điệp luyến hoa [nguồn: thivien.net]


      dám nhận.”


      “Hoàng thượng!” Thẩm Châm ra vẻ nước mắt lã chã, “Chẳng lẽ chàng quên Hạ Vũ Hà ở ven hồ Hạ Minh năm đó sao?”


      Bàn bên cạnh phun đồ ăn ra, cặp tình nhân sến súa phun cơm lên mặt nhau, nhìn em, em nhìn , rồi nghiêng đầu đồng thời nhìn sang Thẩm Châm, bốn con mắt lộ vẻ kinh hoảng —— chị hai, chị có việc gì chứ?!


      Thẩm Châm có cảm giác thích thú báo được thù lớn. Cố Tích Hoa kéo vào trong lòng mình: “Gia môn bất hạnh.”


      Thẩm Châm: “………”
      tart_trungLùn thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 36


      Ăn cơm xong hai người đến công ty thiết kế. Công ty này là do người bạn của Cố Tích Hoa mở, họ Chu. Thẩm Châm luôn cảm thấy cái tên Chu Khởi Minh này nghe qua ở đâu, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lần trước khi bọn họ quay về trường cũ của Thẩm Châm ăn mì thịt bò, Cố Tích Hoa nhận điện thoại, hình như có nhắc tới ta.

      cũng chợt nhớ tới, Tần Hiểu Ba ( quên ta xin trở về chương 9) hình như cũng mở công ty thiết kế, quy mô tính là lớn, nhưng bởi vì kinh doanh có nét riêng biệt nên khởi đầu thuận lợi, mấy hôm trước gặp được bạn thời đại học, hình như là gần đây công ty xảy ra vấn đề gì đó, mất hợp đồng của vài khách hàng lớn… Thế cũng tốt, ta bận rộn sứt đầu mẻ trán mới đùng đùng chạy tới tìm nữa… , có phần tử cuồng nhiệt theo đuổi như vậy, Thẩm Châm cảm thấy cuộc sống đại học của mình quả thực bị hủy nửa…

      Hai ông chủ kiêm bạn thân gặp nhau đương nhiên phải hàn huyên vài câu, Thẩm Châm ngồi bên nghe bọn họ trò chuyện, êm tai chút là “nghe”, êm tai này căn bản lỗ tai trái vào tai phải rồi ra luôn, trong đầu luôn suy nghĩ chuyện của mình. Cái này cũng chẳng thể trách , từ trước đến nay Thẩm Châm bao giờ có hứng thú với ân oán tình trường của những người khác.

      Đợi hai người kia chuyện xong vào chủ đề chính.

      Vừa bắt đầu Chu Khởi Minh gọi là chị dâu, khiến Thẩm Châm hết sức ngượng ngùng, Cố Tích Hoa ngược lại rất thoải mái, như là tiếng “chị dâu” kia gọi . Chu Khởi Minh biết sức ảnh hưởng của của Thẩm Châm đối với Cố Tích Hoa từ lâu, khoản đặt hàng lần trước nếu phải Tần Hiểu Ba tự tìm đường chết ta làm sao có thể tiếp nhận thuận lợi như vậy, vì thế vừa bắt đầu ta liền coi Cố Tích Hoa mà hỏi thẳng Thẩm Châm muốn phong cách gì.

      Thẩm Châm xoắn xuýt suy nghĩ: “Bầu khí sang trọng? Hoặc là bớt xa hoa nhưng có nội hàm?”

      Chu Khởi Minh: “………”

      Bởi vì Thẩm Châm hoàn toàn có khái niệm, Chu Khởi Minh liền lấy số kiểu mẫu cho xem, kiểu mẫu thông thường cũng được làm rất tinh xảo, Thẩm Châm lật tờ khen câu “Cái này đẹp”, lật qua tờ khác lại “Cái này cũng đẹp lắm”, cả trăm tấm ảnh có cái nào thích, nhưng những tấm ảnh này rất đẹp mà o(≧v≦)o~~

      Chu Khởi Minh cất hình ảnh lại, thay đổi cách khác, hỏi: “Chị dâu, chị có loại chấp niệm nào hay , cho rằng trong căn nhà này phải có thứ gì?”

      Thẩm Châm chút nghĩ ngợi: “Thẩm tiên sinh.”

      Chu Khởi Minh: “…Trừ người ra.”

      “Nấm và tôm.”

      Chu Khởi Minh: “…………”

      Cố Tích Hoa thấy hôm nay Thẩm Châm vui đùa quá trớn cũng chẳng ngăn cản, khi Chu Khởi Minh hướng ánh mắt cầu cứu về phía , lặng lẽ phớt lờ. Gì đây, bạn bè là của mọi người, vợ là của mình.

      nhận được giải vây trong dự đoán cũng là nằm trong dự đoán, trong lòng Chu Khởi Minh chảy nước mắt cắn tay gào thét: ông đây mặc kệ mặc kệ mặc kệ mặc kệ!!!

      Náo loạn hơn nửa giờ, Chu Khởi Minh rốt cuộc chống nổi: “……Chị dâu, chị tha tôi !”

      Thẩm Châm ra vẻ vô tội: “…Tôi thiệt tình biết.”

      Cố Tích Hoa nghĩ rằng hôm nay có bàn tiếp cũng có kết quả gì, vì thế đưa Thẩm Châm về nhà. Đây chính là bước đầu trao đổi giữa nhà thiết kế và khách hàng, sau này Chu Khởi Minh còn phải rút ra thời gian đến căn nhà khảo sát trường.

      đường trở về Thẩm Châm như còn rơi vào trong cảm xúc nào đó vẫn chưa thoát ra, bất giác cau mày, ngây người nhìn bóng cây ngoài cửa sổ lướt qua. Cố Tích Hoa chỉ nhìn gì, đợi hai người chạy gần đến dưới lầu nhà trọ của Thẩm Châm tâm trạng của mới dần dần trở về bình thường, lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thở ra hơi, sau đó như là nghĩ tới cái gì mà híp mắt cười rộ lên.

      Vật gì đó treo cao trong lòng Cố Tích Hoa cũng thả xuống theo nụ cười của Thẩm Châm, : “Về căn nhà em có ý tưởng gì?”

      Thẩm Châm chỉnh lại tóc rối ở phía trước, vỗ ngực bảo đảm tuyên hứa: “ hãy yên tâm Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân nhất định để thất vọng!”

      Cố Tích Hoa nhìn cái: “Đừng vỗ!”

      “Hở?” Thẩm Châm khó hiểu.

      việc có liên quan đến tính phúc về sau của Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân xin tự trọng.”

      Thẩm Châm lại càng hiểu.

      Vì thế ánh mắt của Cố Tích Hoa từ khuôn mặt của Thẩm Châm chuyển xuống phía dưới xương quai xanh, Thẩm Châm theo ánh mắt của dừng nơi nào đó của mình.

      “Lưu manh!” Thẩm Châm đỏ mặt, mà có vẻ càng ngày càng đỏ hơn.

      Cố Tích Hoa cười, dừng xe dưới lầu nhà Thẩm Châm.

      Thẩm Châm xuống xe có chút do dự rốt cuộc nên hay , được vài bước lại chạy về, nhoài đến cửa xe nhìn Cố Tích Hoa, ánh mắt sáng trong veo: “Cố Tích Hoa…”

      “Ừm.”

      “Hôm nay em phải cố ý làm vậy.”

      biết.”

      Thẩm Châm dừng chút, như là tìm từ thích hợp: “…Chúng ta mua nhà.”

      Cố Tích Hoa mỉm cười, đến gần nhàng hôn lên môi người con bất định, giọng điệu mềm : “ biết em suy nghĩ gì, Thẩm Châm.”

      biết?” Thẩm Châm ngỡ ngàng có phần tin.

      “Ừm, biết.” , “Em tin mình sắp sống chung với người đàn ông, hơn nữa có cái nhà, em vẫn chưa có khái niệm về điều đó, em sợ.”

      Thẩm Châm trầm mặc.

      Đúng vậy, xác định.

      sợ.

      Hai người nhau là chuyện riêng của hai người, nhưng kết hôn tuyệt đối phải là chuyện của hai người. Tuy rằng bây giờ mới nghĩ đến hơi muộn, nhưng khoảnh khắc quyết định mua nhà quả ràng cảm giác được hốt hoảng. Hai tháng trước còn khóc lóc than vãn oán trách ông trời sao ném người đàn ông cho , hai tháng sau liền cùng đàn ông mua nhà chuẩn bị kết hôn.

      Cố Tích Hoa bước xuống xe, ôm Thẩm Châm vào trong lòng : “Chúng ta có thể lùi lại ngày kết hôn.”

      Thẩm Châm sửng sốt.

      “Cho đến khi em còn sợ nữa.”

      Trong lòng Thẩm Châm cảm động.

      “Cái này có lẽ là cách thích hợp nhất, nhưng muốn làm vậy.”

      Thẩm Châm lại sửng sốt, ngước mắt nhìn .

      cúi đầu đối diện với : “ biết kết quả cuối cùng, em nhất định muốn kết hôn với . Vậy tại sao chúng ta phải lãng phí khoảng thời gian có thể gần gũi với nhau hơn?”

      Thẩm Châm đen mặt gì. có thể già mồm át lẽ phải chút ?

      Cố Tích Hoa nhìn mắt Thẩm Châm, nhoẻn miệng cười: “Huống chi, vừa nãy phải em suy nghĩ thông suốt rồi sao.”

      Thẩm Châm vô lực liếc . Gặp được Cố Tích Hoa như vậy, còn có thể gì?

      “Em lên đây.” Thẩm Châm , ngó nhìn , Cố Tích Hoa hình như ý có lên cùng.

      Cố Tích Hoa bất đắc dĩ thở dài hơi, : “Thẩm Châm, có lý trí như em tưởng tượng đâu.”

      Thẩm Châm có chút mất mát. Có lẽ độc thân lâu, buổi sáng thức dậy bên cạnh có người ôm lấy cảm giác tốt biết bao, bây giờ thích đứng trong lòng Cố Tích Hoa nhiều hơn nữa.

      cọ cọ vòm ngực ấm áp kia: “Ngủ ngon.”

      Cố Tích Hoa nhấc lên, rồi hôn hồi: “Ngủ ngon.”
      tart_trung thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 37



      Đợi khi Cố Tích Hoa về đến nhà mở máy tính xử lý công việc nhận được email của Thẩm Châm. mở ra xem, bất giác mỉm cười.


      Đó là số ý tưởng rất tỉ mỉ, về căn phòng nào đó hoặc là đồ dùng gia đình nào đó, rất chi là cẩn thận, số thoạt nhìn rất ngây thơ, số khác nhìn rất cổ điển, chút của mọi thứ, những thứ gửi đến chẳng theo thứ tự, rất nhiều rất nhiều, tuyệt đối thể nào suy nghĩ trong nửa giờ lái xe về nhà.


      Ngược lại còn có rất nhiều phương diện có liên quan, tích luỹ tháng ngày, gom góp nhiều như thế.


      Cố Tích Hoa ràng còn đống việc công phải xử lý, nhưng thể đóng lại email này, dần dần bị mê đắm trong những thứ Thẩm Châm gửi tới.


      ban công phải đặt cái xích đu, có dây leo quấn quanh, phong cách càng cổ xưa càng nguyên thuỷ càng tốt, bên cạnh còn có tranh vẽ phối hợp, biết tìm ở đâu nhưng đẹp lắm. Nhất là bên cạnh xích đu trồng hai giàn nho, để chúng quấn lên xích đu, mùa hè che nắng, còn có thể vừa đong đưa xích đu vừa ăn nho tươi.


      hy vọng ngôi nhà tương lai có thể để mình tự chia đất đai, muốn trồng thực vật, hoa quả, dược liệu thông thường, sau đó bên cạnh còn xếp công cụ trồng trọt, và phương pháp gieo trồng các loại thực vật khác nhau cùng với những việc cần chú ý sau khi trồng, thậm chí còn có sách tham khảo.


      thích màn cửa dày, cái loại vừa kéo ra căn phòng liền tối nửa có thể khiến người khác ngủ vào ban ngày.


      Về phòng ngủ, khi Cố Tích Hoa nhìn đến cái này dừng chút, vội vã xem ngay, mà hứng thú suy nghĩ Thẩm Châm viết gì.


      Ý tưởng của Thẩm Châm rất đơn giản, muốn có chiếc giường hình tròn, đường kính hai mét, màu đỏ thẫm. Cố Tích Hoa nhướng mày, giường hình tròn màu đỏ thẫm? biết vì sao nhìn thấy những chữ này liền tự nhiên ra cơ thể trắng mịn của Thẩm Châm rơi vào trong chiếc giường lớn đỏ thẫm… Vì thế Cố lão nhị bị tỉnh thức. Cố Tích Hoa đương nhiên biết cơ thể mình nổi lên phản ứng. Điều này khiến kinh ngạc cỡ nào, chỉ là suy nghĩ chút về Thẩm Châm, cơ thể lại nổi lên phản ứng ngay… hít sâu mấy hơi rồi thở ra, mồ hôi trán càng nhiều, gân xanh huyệt thái dương giật bần bật ——


      Ý tưởng về phòng ngủ của Thẩm Châm cũng chỉ suy nghĩ loại như vậy, nhưng mỗi loại đều khiến Cố Tích Hoa nghĩ tới hình ảnh sôi máu…


      Ví dụ như trong đó có cái khiến chịu nổi: bắt chước ngục giam.


      Còng tay, roi da, đồng phục…


      hít sâu mấy hơi, cảm giác toàn thân đều căng thẳng —— Thẩm Châm, em xác định đây là ý tưởng về phòng ngủ của em mà phải là trường XO?


      Phần sau còn rất nhiều, Cố Tích Hoa vượt qua cửa ải phòng ngủ, trực tiếp đọc nội dung của phần sau, người nào đó trong lòng kiên cường đưa ra quyết định, ý tưởng về phòng ngủ phải để đích thân làm thể để Thẩm Châm càn quấy. Đó là nơi mỗi ngày đều phải nghỉ ngơi, đỏ thẫm xanh lam, xinh đẹp muôn vàn… Tưởng tượng đến điều này, mạnh mẽ như Cố Tích Hoa cũng chịu được mà có vẻ yếu ớt.


      Nhìn thấy có email gửi qua, là của Thẩm Châm. viết: Thẩm tiên sinh, xin khen ngợi Cố phu nhân nhìn xa trông rộng. Cuối câu còn thêm nụ cười vô cùng đắc ý.


      Cố Tích Hoa nghĩ tới ý tưởng phòng ngủ của , huyệt thái dương của lại bắt đầu giật bần bật, nhưng trong lòng lại có cảm xúc chảy xuôi, bất tri bất giác nhoẻn miệng cười, ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển bàn phím, tiếng vang rất trong đêm khuya có vẻ an bình ấm áp, trả lời: hổ là Cố phu nhân.


      Câu tán thưởng này có thể giả dối chút nào.


      Thẩm Châm tắm xong ra, dùng khăn lau tóc, máy tính trong tình trạng bảo vệ màn hình, nhàng di chuyển con chuột, khung nhắc nhở lên báo rằng có email mới, mở ra, thấy những lời Cố Tích Hoa gửi qua hai mươi phút trước ——


      hổ là Cố phu nhân.


      Thẩm Châm nhìn máy tính cười hì hì, vẻ mặt kiêu ngạo với email: “…Cũng phải vì là Cố phu nhân mới cơ trí như vậy, bà đây vốn rất cơ trí rồi…”


      Những thứ kia thu gom kể từ khi bắt đầu muốn có cái nhà với Thẩm tiên sinh, bình thường thấy được thiết kế đẹp hoặc là nghĩ ra ý tưởng gì hay, theo bản năng viết xuống, bất tri bất giác giữ lại nhiều thứ như vậy. Lúc Thẩm Châm gửi email kia qua, chính cũng chưa xem lại, bởi vì linh tinh lộn xộn, tắm xong mới định chỉnh sửa lại tài liệu hẳn hoi, lúc đọc được ý tưởng về phòng ngủ mình viết hồi trẻ —— quát to tiếng rồi nhào lên giường: “Để mình chết !”


      Đời này Thẩm Châm chỉ có thứ ưa chuộng có thể gọi là sở thích, đó chính là đọc sách linh tinh. Tác phẩm nổi tiếng thích đọc, tác giả nổi tiếng được thích lại càng ít hơn, nhưng những tiểu thuyết nằm mọi ngóc ngách kệ, đọc sách của thể loại như thế bồi dưỡng khẩu vị nặng của quá thừa (….), cũng biết hồi trung học đọc quyển sách nào đó mà khiến mình si mê quyến luyến ngục giam, vì thế, năm lớp mười , ôm tâm tình “bắt chước ngục giam” xúc động thôi mà viết xuống khái niệm này…


      Giờ ngẫm lại, biết vậy chẳng làm rồi!


      tại chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt của Cố Tích Hoa khi nhìn thấy “bắt chước ngục giam”, Thẩm Châm liền hận thể xay mình thành tro bụi rải thế giới đầy màu sắc này…
      tart_trung thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 38



      giường lăn lộn hồi lâu Thẩm Châm vẫn ngủ được, rề rà ngồi dậy gọi điện cho Cố Tích Hoa. hay ngủ muộn, lúc này chắc còn làm việc.


      ngủ được?” Sau khi nối máy bên kia .


      Thẩm Châm nghe được thanh từ tính trầm thấp bên kia, tâm trạng hiểu sao bình tĩnh lại, giống như chuyện hồi nãy khiến vô cùng rối rắm lập tức còn nữa. Ai thời trẻ người non dạ chứ?


      “À, xem xong email em gửi qua chưa?”


      “Còn chưa xong.”


      “… vẫn còn đọc.”


      “Ừm.”


      Nỗi khiếp sợ và cảm động hoà vào trong lòng Thẩm Châm, cầm điện thoại lúc lâu nên lời.


      “Thẩm Châm.”


      “Gì cơ?” Nghe thấy bên kia gọi như là có việc muốn , Thẩm Châm mau chóng trả lời.


      “Thiết kế phòng ngủ để làm.”


      Thẩm Châm: “………” Vì thế thấy rồi sao thấy rồi sao thấy rồi sao thấy rồi sao thấy rồi sao ╮(╯▽╰)╭


      Sau khi im lặng lúc lâu Thẩm Châm : “…….Cái đó là hồi trước lâu lắm rồi…………” Cho nên tại em rất bình thường rất bình thường rất bình thường đấy ╮(╯▽╰)╭


      “Ừm.” Bên kia ràng để ý lời giải thích của , “Thời gian còn sớm, em ngủ .”


      “Ừm, ngủ ngon.”


      “Ngủ ngon.”


      Buổi tối Thẩm Châm mơ giấc mộng, mơ công chúa và hoàng tử cùng nhau hái nấm trong rừng, hái hái hái hái rất lâu, công chúa mệt mỏi, rổ đầy nấm, hai người nắm tay trở về pháo đài, pháo đài rất mỹ lệ, nguy nga, tia sáng lấp lánh, bọn họ trở về phòng ngủ, lúc công chúa mở cửa ra ——


      Thẩm Châm hết hồn tỉnh dậy —— F*ck! Ngục giam?! lưng đổ mồ hôi lạnh, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, vươn tay lấy đồng hồ đeo tay nhìn thời gian —— a, mới bảy rưỡi. Vì thế xoá bỏ tâm trạng tệ hại rồi ngủ lại.


      Ăn trưa lên mạng, phát đó xuất đầy quảng cáo hoa hồng lãng mạn, lúc này Thẩm Châm mới để ý hôm nay là lễ tình nhân Trung Quốc, truyền thuyết ngày này Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau lần, thường gọi là đêm thất tịch.


      Đêm thất tịch à… Trong lòng vẫn suy nghĩ về mấy chữ này, tay vừa trượt cái liền thông qua số điện thoại của người nào đó, nhìn thấy động tác thành của mình, Thẩm Châm vừa khinh bỉ bản thân vừa khen làm tốt lắm…


      Đợi trong điện thoại truyền ra câu “Số điện thoại bạn gọi giờ có người nhận máy, nhấn…” Thẩm Châm cúp máy. Xem ra Cố Tích Hoa bận rộn nhiều việc, nhất định họp hoặc là gặp khách… thất vọng là giả, nhưng Thẩm Châm vẫn có thể hiểu cho Cố Tích Hoa, đàn ông bận rộn nghiệp là chuyện bình thường, đàn ông có nghiệp thường là người có lòng trách nhiệm mạnh mẽ, thể vừa hưởng thụ tiền bạc của kiếm được, vừa oán giận có thời gian dành cho mình, huống chi mỗi tuần dù bận hay Cố Tích Hoa vẫn dành thời gian hẹn hò, thế đủ gần gũi rồi…


      Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cảm xúc của Thẩm Châm ràng tụt dốc… Haiz, Cố Tích Hoa, biết hôm nay là lễ tình nhân chứ?


      Thẩm Châm nghĩ rằng chắc là thế, ngay cả chính lên mạng mới biết mà.


      Buổi chiều nhận được cú điện thoại từ công ty, trợ lý mới quên mang phần văn kiện quan trọng đến chỗ họp, lão Trần bảo đến công ty giúp mang phần văn kiện kia qua, ngẫm lại mình cũng chẳng có việc, Thẩm Châm đồng ý.


      công ty cũng cần hai mươi phút, cầm văn kiện đến nơi tổ chức cuộc họp phải hơn tiếng, lão Trần bảo nội trong hai tiếng phải tới, ngẫm lại thời gian xấp xỉ, Thẩm Châm do dự mà thay quần áo ra ngoài.


      Bởi vì hôm nay vừa lúc là ngày nghỉ cũng là lễ tình nhân, Thẩm Châm ra ngoài vẫy xe chừng hơn hai mươi phút mới có chiếc, lại chung với người khác. Chạy tới công ty cầm văn kiện ngay, vận may thể tốt hơn thế, vừa vặn gặp được người xuống xe gần đây, Thẩm Châm vào ngồi địa chỉ, bảo tài xế chọn nơi vắng vẻ để tránh kẹt xe, rốt cuộc trước bốn giờ đưa văn kiện tới, lão Trần kịp hàn huyên với , bảo ngồi ở quán cà phê gần đây nghỉ ngơi lúc, đợi lát nữa họp xong mời ăn cơm, Thẩm Châm kịp từ chối người bỏ . Vì thế đành đến quán cà phê bên cạnh ngồi đọc sách.


      Tới năm rưỡi nhận được điện thoại của lão Trần, hỏi ở đâu, Thẩm Châm từ quán cà phê ra gặp mặt tỏ vẻ cần khách sáo, lão Trần đẩy vào quán cơm Nhật Bản kế bên, Thẩm Châm đành phải ngồi xuống.


      Thẩm Châm và lão Trần là đồng nghiệp cùng cấp, trong công ty quan hệ khá tốt, làm chung với nhau ba năm, lúc trước Thẩm Châm mới vào công ty, rất nhiều chuyện đều nhờ lão Trần giúp đỡ, lão Trần năm nay 36, có vợ con, gia đình hoà thuận, đối xử với Thẩm Châm cũng tốt lắm, vì thế Thẩm Châm hiếm khi coi lão Trần là đồng nghiệp cùng cấp, phần lớn thời gian đều cảm thấy ta là tiền bối đáng kính trọng, bình thường Thẩm Châm đều coi ta là cấp , có gì hiểu hỏi.


      Hai người chọn đồ ăn, Thẩm Châm hỏi: “Hôm nay lễ tình nhân, trở về ở cùng vợ à?”


      Lão Trần cười: “Qua lễ tình nhân cái gì, vợ chồng già rồi, còn hợp thời với cái này.”


      Ngoài miệng tuy vậy, nhưng Thẩm Châm vẫn nhìn ra vẻ dịu dàng trong ánh mắt ta khi nhắc tới vợ, tình cảm tốt đẹp năm tháng yên bình.


      tốt. suy nghĩ, những năm tháng yên ả, tình cảm như khe sông dài, rất đẹp.


      Lão Trần hỏi: “Thẩm Châm, vẫn còn độc thân phải ?”


      Thẩm Châm phân chia ràng giữa công việc và cuộc sống riêng, vì thế ngoài lần đó suối nước nóng bị cấp gặp phải nhưng truyền ra ngoài, mọi người trong công ty biết Thẩm Châm sắp kết hôn.


      Thẩm Châm bị hỏi vấn đề nên hơi sửng sốt, còn suy nghĩ lần trước bị boss trông thấy nhưng xảy ra chuyện gì kỳ lạ, lão Trần lại cho là im lặng Thẩm Châm đại diện ngầm thừa nhận, vì thế ánh mắt sáng ngời cười : “Muốn tôi giới thiệu cho ?”


      “Hả?” Thẩm Châm 囧, “À …”


      cần thẹn thùng.” Lão Trần như là rất nhiệt tình thúc đẩy cuộc nhân duyên tốt đẹp, ta lấy điện thoại ra mở album ảnh, động tác nhanh chóng, Thẩm Châm có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn di động nhét vào trong tay, sắc mặt càng 囧: “Lão Trần à…Tôi…”


      “Ồ, Cố tổng?” Còn chưa ra lời bị câu chào hỏi của lão Trần ngắt ngang, thấy ta đứng lên tươi cười vô cùng chân thành hướng về phía sau Thẩm Châm, trong nháy mắt suy nghĩ: Cố tổng? Người họ Cố thế giới nhiều như vậy, ông chủ họ Cố cũng nhiều, khéo đến mức là Cố Tích Hoa chứ?


      “Quản lý Trần ăn cơm ở đây sao?”


      Ơ, thói đời khéo như vậy. Thẩm Châm nghe được thanh kia liền xoay người cười máy móc: “Chào Cố tổng.”
      tart_trung thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 39



      Cố Tích Hoa cười như cười: “Cố tổng?” Trong phút chốc ánh mắt sâu thẳm.


      Thẩm Châm lướt mắt qua chỗ khác nhìn —— mình làm việc mình làm việc mình làm việc mình làm việc……


      “Đây là Thẩm Châm quản lý bộ kế hoạch của công ty chúng tôi, hai vị gặp nhau rồi ư?” Lão Trần giới thiệu, ánh mắt hoài nghi lướt qua hai người.


      Cố Tích Hoa vươn tay, cười : “Chào quản lý Thẩm.” Thẩm Châm đành phải vươn tay qua, lòng bàn tay to lớn giữ chặt , Thẩm Châm nhịn được run lên, người nọ khều khều trong lòng bàn tay , vừa ngứa lại êm, da đầu tê rần, Thẩm Châm làm ra vẻ bình tĩnh: “Rất hân hạnh được gặp , Cố tổng.” Lúc này hai người vốn nên buông tay, Cố Tích Hoa lại chẳng có ý đó, Thẩm Châm lặng lẽ rút ra nhưng được, nhìn cái, đôi mắt vốn muốn truyền đạt ai oán bất mãn, sau khi chạm vào ánh mắt thờ ơ của Cố Tích Hoa, hoảng sợ —— haiz, đó là phản xạ có điều kiện được , em cũng chẳng có ý thừa nhận .


      Em chính là cố ý. Ánh mắt Cố Tích Hoa đột nhiên vậy, mang theo nỗi u buồn của “người bị tổn thương”, Thẩm Châm trong lòng căng thẳng.


      Em phải cố ý đâu. Thẩm Châm có chút uất ức.


      Vậy tại sao em gọi Cố tổng?


      Thẩm Châm: ………. là phản xạ có điều kiện phản xạ có điều kiện phản xạ có điều kiện phản xạ có điều kiện…………


      Lão Trần thấy hai người nhìn nhau, trong mắt có cảm xúc ràng, bàn tay nắm hồi lâu tách ra, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn về phía này, ta đành phải đánh vỡ cục diện bế tắc, cười: “Hai vị đây là vừa gặp sao?”


      Cố Tích Hoa mỉm cười. “Có lẽ thế.” Sau đó tay dùng chút sức kéo Thẩm Châm vào lòng: “Nội tử bướng bỉnh khiến người khác chê cười.”


      Thẩm Châm 囧. Nội cái gì tử cái gì hả, coi đây là thời cổ đại à?!


      Lão Trần là ai? Giao tế với quan chức thương nhân mười mấy năm, trong nháy mắt hiểu ra, ta nhìn Thẩm Châm, cười : “Thẩm Châm giỏi , kết hôn còn giấu diếm!”


      Thẩm Châm từ trong lòng Cố Tích Hoa chui ra, có chút ngượng ngùng: “Còn chưa đâu…cuối năm cơ.”


      “Đến lúc đó phải mời tôi đấy!”


      “Nhất định nhất định.” Thẩm Châm vừa vừa trả lại di động cho lão Trần, ta nhận lấy, cười cười gì.


      Lão Trần có thói quen, có thể là chứng bắt buộc, kỳ phần lớn mọi người đều có thói quen này, nếu dùng đến điện thoại mà còn mở ra ứng dụng nào đó, cho dù màn hình tắt cũng mở lần nữa để đóng ứng dụng, vì thế ta theo thói quen mà mở ra đóng album ảnh rồi mới tắt.


      Cố Tích Hoa đương nhiên thấy được.


      Thẩm Châm cảm thấy mình hết đường chối cãi.


      Cái này gọi là gì? Lễ tình nhân cùng đồng nghiệp nam ăn cơm , còn gặp được bạn trai của mình, gặp bạn trai , còn giả vờ quen biết, giả vờ quen biết , còn sau lưng bạn trai quen đối tượng mới (Thẩm Châm: vì sao tôi cảm thấy có chỗ đúng…).


      Cơm đương nhiên ăn được, lão Trần cũng chẳng ép giữ, hôm nay là lễ tình nhân, người ở bên nhau cũng đúng thôi.


      Cố Tích Hoa nắm tay Thẩm Châm về phía bãi đỗ xe, dọc đường nhìn mấy lần, trông thấy sắc mặt vẫn bình thường, trong lòng càng yên, haiz, ràng chẳng làm gì mà vì sao có cảm giác chột dạ bị bắt gian giường thế… khoa học khoa học mà…


      Thẩm Châm vốn nghĩ rằng lên xe rồi nhất định trận cuồng phong bão táp, kết quả —— có.


      Cố Tích Hoa bị vẻ mặt của Thẩm Châm chọc cười, : “Cố phu nhân muốn làm gì sao?”


      Thẩm Châm mau chóng lắc đầu.


      Sau đó mới biết vốn sắp xếp hành trình hôm nay vào chín giờ tối, bởi vì là lễ tình nhân, đẩy tất cả kế hoạch buổi tối, nơi mở cuộc họp mà tới chính là công việc cuối cùng, chưa từng nghĩ rằng vừa họp xong nhìn thấy Thẩm Châm cùng người đàn ông khác tại quán ăn Nhật, chậc chậc chậc, tâm trạng của Cố Tích Hoa có thể hiểu.


      Đậu xe tại gara gần quảng trường trung tâm, Thẩm Châm nắm tay Cố Tích Hoa vừa dạo vừa tìm chỗ ăn cơm. con đường đều đặt những LED có nội dung liên quan đến lễ tình nhân, màu đỏ lãng mạn ràng, cho dù là con nít hay người trẻ tuổi hoặc là người phụ nữ trung niên đều bán hoa hồng, nhìn thấy các cặp tình nhân bọn họ như là ong vỡ tổ lên “ à mua hoa hồng ” “Tặng bạn nhé”… Trước khi những người kia vây qua Thẩm Châm cười hơn nữa kiên quyết : “ mua, cám ơn.”


      đường bị quấn lấy cả con đường, Thẩm Châm nhức đầu. Trực giác với Cố Tích Hoa thích tình huống như vậy, hơn nữa đây là loại chuộc tội? Lấy lòng? hiểu tâm lý, Thẩm Châm tiếp tục cản đường dây dưa cho Cố Tích Hoa.


      Gặp phải cửa hàng bán hoa, Cố Tích Hoa dắt Thẩm Châm vào, hơi ngớ ra, nếu nhớ lầm, đây là cửa hàng bán hoa đầu tiên mà họ thấy con đường này, chẳng lẽ trước đó Cố Tích Hoa mực tìm cửa hàng này?


      Vào cửa hàng Thẩm Châm mới hiểu được Cố Tích Hoa căn bản phải tìm cửa hàng bán hoa, mà là tới cửa hàng bán hoa này, hơn nữa cũng đặt hoa rồi. Thẩm Châm cũng đột nhiên hiểu được vì sao Cố Tích Hoa phải đậu xe ở bên cạnh, chứng tỏ rằng có sắp đặt tối nay? Mang tâm tình chờ mong lại khẩn trương, lặng lẽ nhìn Cố Tích Hoa, ký biên lai, ánh mắt bình tĩnh mà lại chuyên chú, vẻ dịu dàng khó thể nhìn ra. Thẩm Châm thể thừa nhận, bị vẻ tuấn tú của đánh ngã rồi ~\\(≧▽≦)/~


      Người trong cửa hàng cầm hoa đưa cho Thẩm Châm, hoa hồng tươi mới, hai mươi đoá, bao bọc tinh xảo, mùi hoa nồng đậm, từng đoá nở rộ quyến rũ, như là vừa hái xuống bao lâu.


      20.


      em.


      biết em thích những thứ này, nhưng đây là lễ tình nhân đầu tiên chúng ta ở bên nhau, nên giữ gìn truyền thống tốt hơn. Hoa hồng nhất định phải tặng.”


      “Cố phu nhân, em đừng chê.”


      Thẩm Châm mỉm cười, đến gần hôn : “Em chê, Thẩm tiên sinh.”


      lãng mạn của truyền thống, lại có dịu dàng riêng biệt, Cố Tích Hoa, đàn ông toàn thế giới ai đẹp trai bằng đâu.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :