1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 30


      Đợi sau khi hai người “ồn ào” xong thời gian chỉ còn lại hai mươi phút, dưới ánh mắt ai oán lên án của nàng Thẩm, Cố Tích Hoa đứng dậy bấm mật mã.


      “15131514… Vì sao là dãy số này?”


      Tủ sắt “tách” tiếng mở ra.


      “Bức tranh treo tường là ‘Sistine Madonna’ của hoạ sĩ Raphael, bắt đầu vẽ bức tranh này vào năm 1513, hoàn thành tác phẩm vào năm sau.”


      “Vì sao mật mã nhất định liên quan đến bức tranh này?”


      Cố Tích Hoa lấy thứ bên trong tủ sắt ra, Thẩm Châm nhíu mày: “Nam châm?!”


      Nam châm dùng để làm gì? Còn có cuộn len giường… Manh mối lộn xộn quá…


      Ngoại trừ nam châm bên trong tủ sắt còn có tủ sắt khác… Cái tủ sắt kia phải quay số mật mã, mà là —— Thẩm Châm cầm qua nhìn, kết hợp màu sắc, năm lỗ hổng, từng lỗ đều có bảy màu sắc, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.


      Ngay lúc Thẩm Châm xoay tổ hợp màu sắc Cố Tích Hoa vươn tay sờ bên trong đèn bàn, xé thứ gì đó dính thân đèn. Trước đó Thẩm Châm xem xét cái đèn này, giấy nhám dán lên thân đèn, lộ ra phong cách cổ xưa, Thẩm Châm vẫn nghĩ rằng đây là thiết kế độc đáo của nó, chưa từng nghĩ rằng lại là manh mối?


      Cố Tích Hoa gỡ bức tranh xuống, dùng giấy nhám chà bức tranh, Thẩm Châm trông thấy đáp án ra, nên lời.


      “‘Sistine Madonna’ là tranh sơn dầu, nếu bức này có vấn đề bọn họ cố ý đổi tranh sơn dầu thành tranh bột màu, dù sao cũng có nhiều tranh sơn dầu mô phỏng ‘Sistine Madonna’ tại thành phố, cần phải khổ cực mua tranh bột màu. Nếu bức tranh vẽ trong bức tranh, thế tủ sắt khẳng định là khoá trong khoá.”


      Thẩm Châm mài ra màu sắc của mật mã tám màu kia, đỏ cam vàng lục lam chàm tím —— cách, tủ sắt mở ra. Thẩm Châm thấy thứ gì đó bên trong càng loạn hơn —— cái tua vít.


      Là muốn bọn họ nạy khoá sao?


      Thế dùng nam châm và sợi len làm gì?


      Cố Tích Hoa cầm tua vít, kéo Thẩm Châm đến chỗ cơ quan đầu tiên tìm thấy trước đó, đôi mắt Thẩm Châm sáng rực lên —— hoá ra là dùng để nạy cái này!


      Cố Tích Hoa xoay ra ốc vít của bốn góc rồi nạy lên, miếng sắt được mở ra, Thẩm Châm nhìn bên trong, mảnh đen thui, nhìn thấy cái gì, vươn tay xuống —— rất sâu! mò tới đáy.


      Thẩm Châm chợt nhớ tới sợi len và nam châm, nhìn Cố Tích Hoa: “Chìa khoá ngay phía dưới ư?”


      “Chắc là vậy.”


      nàng Thẩm hưng phấn, mau chóng lấy sợi len buộc nam châm lại rồi thả xuống —— tách, Thẩm Châm cảm thấy có gì đó dính vào, từ sợi len truyền đến trọng lượng hơi nặng chút, kéo nam châm lên, ha, hay , chiếc chìa khoá!


      Cố Tích Hoa nhìn đồng hồ, à, còn mười phút nữa là tiếng.


      Hai người mở cửa ra ngoài, Thẩm Châm cầm tờ giấy “Chạy thoát thành công” đổi quà, là móc khoá tình nhân, thủ công rất đẹp, chất liệu rất tốt, kiểu dáng cũng hợp gu Thẩm Châm, hai người mỗi người cái. Cố Tích Hoa cầm lấy móc khoá biết suy nghĩ gì, Thẩm Châm kéo .


      “Thẩm Châm.” gọi .


      “Gì thế?”


      “Chúng ta vẫn chưa mua nhà.” Trang hoàng nhanh nhất cũng ba tháng, hôn lễ vào cuối năm, tại là tháng tám, còn thêm mấy chuyện linh tinh, kéo thêm hai tháng nữa đến lúc đó hai người kết hôn xong có nhà ở.


      Thế nhưng, mua nhà phải bàn bạc vấn đề lớn , khi bàn bạc nhất định phải tới con cái…


      Vấn đề này thể nào trốn tránh.


      Người ở đằng trước gì.


      Cố Tích Hoa thở dài hơi, kéo đến bên cạnh mình: “Chúng ta mua bốn phòng ba phòng lớn. Phòng ngủ, phòng sách, phòng khách.”


      có phòng trẻ con.


      Thẩm Châm im lìm rất lâu mới rầu rĩ : “…Được.” Sau đó ôm chặt Cố Tích Hoa.


      Trong lòng vừa mềm vừa đau, chỉ có thể khẽ khàng vỗ về người trong lòng rất im lặng.


      “Có phải em rất bướng bỉnh ?” Thẩm Châm buồn bã .


      “Ừ.”


      “Có phải rất ích kỷ ?” thanh hơi run.


      “Ừ.”


      “Có phải vô cớ gây rối ?”


      “Ừ.”


      “Vậy tại sao còn cần em?” cảm thấy giây tiếp theo mình khóc mất.


      “Bởi vì muốn làm người có thể để em yên tâm bướng bỉnh, ích kỷ, vô cớ gây rối.”


      Chỉ có tình trọn vẹn của dành cho em em mới có thể tin tưởng gần gũi , ở trước mặt thể mặt nữ tính của mình. chịu được mặt xấu nhất trong tính cách của em mới có tư cách tận hưởng những gì tốt đẹp nhất của em.


      Cảm thấy trước ngực mát rượi, trái tim Cố Tích Hoa thắt chặt, mau chóng kéo người trong lòng ra: “ phải cho phép em khóc nữa sao!”


      Thẩm Châm đến gần hôn , nước mắt cũng dính mặt Cố Tích Hoa, ôm , nhàng hôn lên: “Đừng khóc được ?”


      được.” Giọng Thẩm Châm ồ ồ, nghẹn ngào nức nở, nước mắt tuôn trào, Cố Tích Hoa hôn , vị mặn đọng trong miệng, mặn đến nỗi khiến trái tim siết chặt từng cơn, khoá chặt trong lòng, thanh khàn khàn: “Thẩm Châm, em muốn chết ư?”


      Thẩm Châm ôm chặt , nghĩ rằng người đàn ông này quả thực muốn mạng sống của .


      Sao lại gặp được chứ, sao lại gặp được chứ, sao lại gặp được chứ, sao lại gặp được chứ. Thẩm tiên sinh dấu của em.




      ***
      tart_trungphuongnhat thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 31

      Hai người ra khỏi chỗ của trò chơi mật thất, Thẩm Châm kéo Cố Tích Hoa chơi trò tàu lượn, đương nhiên nghe lời phu nhân “sai đâu đánh đó”, Thẩm Châm tự nhiên , vì thế người muốn chơi tàu lượn, người theo chơi tàu lượn, người náo loạn, người mặc náo loạn. Cái gọi là trời sinh cặp chính là thế này, người nguyện ý biểu , người nguyện ý chiều theo. Kỳ tình cảm chỉ đơn giản như thế, giữa hai người nhất định phải có phía nhượng bộ. Mà phía sẵn lòng nhượng bộ, tốt nhất là đàn ông.

      Đừng hỏi tôi vì sao, bởi vì tác giả là phụ nữ.

      Chờ Thẩm Châm chơi vòng tàu lượn hai người mệt mỏi rã rời, vì thế bọn họ dừng chân tại cửa tiệm uống nước lạnh nghỉ ngơi.

      “Khi nào chúng ta xem nhà?”

      “Cuối tuần sau .” Cố Tích Hoa suy nghĩ chút, từ thứ hai đến thứ sáu khẳng định có thời gian, cố gắng đuổi kịp công việc, dành ra mấy ngày nghỉ ngơi hẳn là thành vấn đề, “Trước tiên em hãy về căn nhà lý tưởng của em để tìm.”

      Thẩm Châm mỉm cười, như là nhớ tới gì đó: “ xác định muốn nghe về căn nhà lý tưởng của em?”

      “Ừm.”

      “Pháo đài màu hồng nhạt phải có cầu vòng và hoàng tử, còn phải có rừng rậm, mùa xuân khi tới mùa mưa em và hoàng tử ra khỏi pháo đài là có thể hái nấm…” xong Thẩm Châm tự mỉm cười. Giấc mộng hồi bé đây mà, thấy rất nhiều trong truyện cổ tích.

      Cố Tích Hoa nhướng mày: “Em xác định?”

      Thẩm Châm vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Thẩm tiên sinh giấc mộng của em giao cho rồi đó.”

      “Được.”

      Thẩm Châm sửng sốt. Này, em đùa đấy.

      “…. hả?”

      “Ừm.”

      Thẩm Châm: “……………” Này, em đùa mà.

      Cố Tích Hoa mỉm cười: “Lần cuối cùng, em muốn căn nhà như vậy?”

      Thẩm Châm: “………Đó là mộng tưởng hồi .”

      tại em muốn thế nào?”

      “Sao cũng được, chỉ cần được ở cùng .”

      Trái tim Cố Tích Hoa thắt chặt, hình như có ngàn vạn pháo hoa bùng nổ trong lòng, mợ nó quá sáng chói!

      Thẩm Châm nhìn người nào đó đối diện tay run run, trong lòng càng đắc ý, ha ha, thỉnh thoảng lời âu yếm doạ người cũng tốt.

      Hai người nghỉ ngơi hơn nửa giờ vốn định trở về, lúc sắp ra khỏi công viên lại đụng phải người phát tờ rơi lần nữa, Cố Tích Hoa rất hiểu liền dắt Thẩm Châm quay lại.

      muốn chơi trò này sao?” Thẩm Châm hỏi.

      Cố Tích Hoa: “………..” Nếu muốn chơi vậy em nhảy nhót đường làm gì?

      Nội dung tờ rơi —— nhảy bungee.

      Bọn họ chọn phần —— bungee tình nhân.

      À, có lẽ gọi là uyên ương tự tử.

      Người cầm tờ rơi ít, nhưng người sẵn sàng lên nhiều lắm. Dù sao, đây là nhảy lầu trong tưởng tượng, à , là nhảy bungee trong tưởng tượng hoàn toàn khác với cảm giác đứng bệ cao chuẩn bị nhảy bungee thực . Nếu kiên quyết sẵn lòng đa số người đứng bệ, 90% trong số đó muốn bước xuống nhảy nữa.

      Thực ra nhìn từ phía khác, Thẩm Châm tình là loại người sợ chết.

      Khi Cố Tích Hoa đứng bệ cao, đầu hơi choáng váng, cả đời này chưa bao giờ vì người phụ nữ mà làm những hành vi nguy hiểm lại ngây thơ, tại, vì trong lòng mình lúc này phấn khởi lại sợ hãi, biết hiến dâng bao nhiêu lần đầu tiên của đời người.

      Mặc dù Thẩm Châm sợ chết, nhưng đứng cao như vậy nghĩ đến lát nữa nhảy xuống, trong lòng thể nào nhút nhát, cũng may vẫn được người nào đó khoá trong lòng, bờ ngực rộng lớn ấm áp khiến có cảm giác an toàn biết bao.

      Nhân viên cài dây thừng cho bọn họ, rằng mấy hôm nay bọn họ là cặp tình nhân duy nhất buộc đôi dây thừng này. ít cặp tình nhân bị hấp dẫn bởi trò chơi này, người đứng bệ cao nhiều, sẵn sàng nhảy xuống lại càng ít hơn, bình thường đều là bên nữ sợ hãi, đứng lên rồi hai chân bắt đầu mềm nhũn, bên nam đành phải nắm tay bạn xuống.

      Thẩm Châm cười: “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân là nữ hùng! Xin khen ngợi.”

      Cố Tích Hoa: “Nữ hùng thích nhảy lầu?”

      Thẩm Châm: “……….” Là bungee mà, bungee!

      Sau khi làm xong tất cả biện pháp an toàn, Thẩm Châm giang hai tay ra, vẻ mặt bi ai tình nồng: “Jack!”

      Cố Tích Hoa cười, ngay cả người xung quanh xem náo nhiệt cũng cười.

      tiến gần bên tai , giọng trầm thấp mà lại đầy thương: “Yeah, you jump, I jump.”

      , hai, ba!” Hai người ôm nhau nhảy xuống —— tiếng gió ào ào bên tai, gió to thổi mạnh khiến hai gò má đau đớn, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, toàn thân căng thẳng, thanh của run run ——

      “Cố Tích Hoa —— em !!! ——”

      Ngay lúc gần kề áng mây nhất, gần kề mặt trời nhất, ngay khi cảm nhận được cái chết và ngạt thở cắt qua làn da, mọi người tại sân bungee đều nghe thấy tiếng quát to của Thẩm Châm ——

      Cố Tích Hoa, em .

      Đầy ắp tình ấm áp, tràn ngập đam mê và lãng mạn ——

      Cố Tích Hoa, em .

      Từ trước đến nay em chưa bao giờ cảm ơn ông trời cho em gặp được giống như giây phút này, mặc dù bỏ lỡ rất nhiều thời khắc rất quan trọng trong cuộc sống của em, chào đời, thời thơ ấu, tuổi dậy , trưởng thành, thời đại học hồn nhiên nhất của em mà khao khát, thế nhưng em may mắn biết bao em vẫn được gặp ——

      Cố Tích Hoa, em .

      Cánh tay ôm càng chặt hơn, kề sát lỗ tai , cho nửa nào bị gió thổi : “ cũng em, Thẩm Châm.”
      tart_trung thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 32



      Khi trở về mặt đất, bàn chân Thẩm Châm mềm nhũn đứng vững, chỉ dựa vào người Cố Tích Hoa mới cảm thấy mình sống lại lần nữa, mọi người bên cạnh thấy bọn họ nhảy xuống bất giác vỗ tay, vài cặp tình nhân bị họ ảnh hưởng mà nóng lòng muốn thử xem.


      Sinh lực cuối cùng người Thẩm Châm dùng hết, lại còn bị người nào đó ôm chặt hôn sâu kiểu Pháp, thở hổn hển, đợi khi lên xe lập tức ngồi phịch chỗ ngồi, ngay cả sức lực chuyện với Cố Tích Hoa cũng có. Cố Tích Hoa nhìn người bên cạnh mệt mỏi rã rời, tìm chỗ dừng xe, rồi ôm đến ghế sau, chỉnh lại điều hoà, đắp chăn cho , lúc này mới tiếp tục chạy xe.


      Khi đến dưới lầu nhà trọ của Thẩm Châm tám giờ tối, nhưng hai người đều chưa ăn cơm, thấy dáng vẻ tại của Thẩm Châm đoán chừng chẳng muốn ăn mà chỉ muốn ngủ thôi, nhưng chơi nửa ngày trời toàn thân đổ đầy mồ hôi, thế khẳng định ngủ thoải mái. Nghĩ lại dù thế nào cũng phải đánh thức , Cố Tích Hoa nhìn người ngủ say, khoá xe vào trong tiệm cơm ngoài nhà trọ mua hai phần cháo trứng muối thịt nạc đóng gói về, lúc này mới trở lại trong xe bồng Thẩm Châm. Haiz, em ngủ nhiều lúc .


      Thẩm Châm mơ màng cảm thấy mình về nhà trọ, nằm lì sofa, Cố Tích Hoa đem đồ ăn còn thừa bữa trưa bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, rồi đổ cháo vừa mua về ra, bận rộn đôi tay từ phía sau quấn lấy , Thẩm Châm ôm cụng đầu sau lưng , còn chưa hoàn toàn tỉnh táo —— “Cháo ở đâu thế?” thanh mơ màng.


      mua dưới lầu.” kéo về phía trước, hôn lên gương mặt còn buồn ngủ kia, “Mau tắm rửa.”


      Thẩm Châm nửa híp mắt tìm áo ngủ rồi vào phòng tắm.


      Chờ Cố Tích Hoa hâm nóng đồ ăn xong vừa lúc Thẩm Châm ra, Cố Tích Hoa bảo ăn trước còn mình cầm quần áo cũng tắm. Thẩm Châm mới ăn nửa bát cháo Cố Tích Hoa tắm xong, trước sau chỉ mười phút.


      Đàn ông tắm rửa luôn nhanh hơn phụ nữ. suy nghĩ.


      Kỳ Cố Tích Hoa chỉ tắm qua loa, cả người đầy mùi mồ hôi chịu được, lát nữa về nhà ngâm nước tắm lần nữa.


      Đợi Thẩm Châm ăn xong Cố Tích Hoa đưa về phòng.


      sao?” Thẩm Châm hỏi.


      “Rửa bát xong trở về.”


      Đôi mắt của Thẩm Châm ai oán: “ muốn.”


      Cố Tích Hoa nhướng mày: “Cố phu nhân muốn ở lại?”


      Thẩm Châm gật đầu.


      “Xảy ra chuyện em phụ trách?”


      “Em tin .”


      “Nhưng tin Cố lão nhị.”


      Thẩm Châm: “………….”


      Cuối cùng Cố Tích Hoa vẫn ở lại. Đương nhiên, Cố lão nhị và…bàn tay của Cố phu nhân lại tiến hành đợt gặp gỡ thân mật.


      Hôm sau Cố Tích Hoa lái xe đưa Thẩm Châm làm, chờ vào toà cao ốc mới lái xe . Cố Tích Hoa bận rộn nhiều việc, rất nhiều rất nhiều, bận đến nỗi ngay cả thời gian trả lời máy của Thẩm Châm cũng chẳng có, cũng thể có, Cố Tích Hoa là người khi làm việc hoàn toàn tập trung, thương trường như chiến trường, vừa thất thần nhoáng trong giây lát là thua hơn trăm ngàn vạn, tuy rằng công ty là của , thua lỗ có ảnh hưởng gì lớn đến , nhưng trong công ty có nhiều nhân viên như vậy, người ta cũng có vợ con, lo cho mình nhưng cũng phải lo cho nhân viên chứ? Trước đó Thẩm Châm còn nhịn gọi điện thoại mà chỉ gửi vài tin nhắn, sau khi bị “lạnh nhạt” từ bỏ, huống hồ cũng rảnh rỗi, tuy rằng công việc nhiều lắm nhưng vẫn nên hoàn thành với chất lượng cao.


      Lúc ăn trưa nhận được điện thoại của bạn Tống, câu “a lô” còn chưa xong bên kia , “Thẩm Châm, tớ mang thai rồi!”


      Giọng điệu của từ “rồi” nhàng lại sáng sủa, ràng cao giọng, thanh còn mang theo ý cười thể nào che giấu —— à, xem ra Cố Nam Thành có cùng tâm trạng với Tống Thanh Vãn.


      “Cậu phát khi nào thế?” Biểu tình của Thẩm Châm rất phức tạp kỳ lạ.


      “Vừa làm kiểm tra xong.” Tống Thanh Vãn hình như nhớ tới gì đó, thanh mềm mang theo vẻ sửng sốt, “ thể nào cậu…còn chưa thích ứng?”


      “Ừ.” Thẩm Châm rầu rĩ đáp.


      Bên kia thở dài hơi: “Cố Tích Hoa bằng lòng với cậu cần con cái ư?”


      “Ừm.” đến đây Thẩm Châm rất buồn bực. Haiz, bạn thân mang thai ràng là chuyện tốt, sao lại bị làm mất khí chứ?


      Tống Thanh Vãn kinh hãi. Cố Tích Hoa lại bằng lòng cho nàng này gây rối như thế?! cần con cái cần con cái?! Tống Thanh Vãn còn định gì nữa di động bên tai bị Cố Nam Thành cầm lấy, ta nhíu mày, phải vừa rời khỏi có hai giây sao, lúc nào cũng nhìn thấy nhau, Tống Thanh Vãn uất ức: “Em gọi điện cho Thẩm Châm đấy…”


      “Có chuyện gì với ấy, di động có phóng xạ, tốt cho cơ thể.”


      Tống Thanh Vãn trầm lặng. lẩm bẩm, gì với cậu ấy chứ? chuyện về chu kỳ bà dì nhãn hiệu băng vệ sinh bắp đùi giảm béo gầy chuyện riêng tư sao?


      Thẩm Châm láng máng nghe được tình huống bên kia, chỉ chốc lát sau thanh của Cố Nam Thành vang lên: “Thẩm Châm, có rảnh qua đây.”


      Bên kia Tống Thanh Vãn : “Hầy…đừng bảo cậu ấy qua đây…”


      Cố Nam Thành nhìn vợ .


      Tống Thanh Vãn : “…Thẩm Châm có bóng ma tâm lý đối với phụ nữ có thai…”


      “Cậu ấy bắt đầu lộ thai chưa?” Thẩm Châm hỏi, Cố Nam Thành nghe vậy liền nhíu mày, “Còn chưa, thêm tháng nữa mới nhìn ra.”


      Thẩm Châm như rút được gánh nặng mà thở ra hơi —— cũng được.


      “Hôm nay tan tầm tôi qua thăm cậu ấy.”


      “Ừ.” Cố Nam Thành cúp máy. Hy vọng “bóng ma tâm lý đối với phụ nữ có thai” của Thẩm Châm phải là vừa thấy bà bầu liền phát cuồng, mặc dù ta cảm thấy mình suy nghĩ nhiều nhưng chuyện có liên quan đến an toàn thân thể của Tống Thanh Vãn, sau khi đưa người về nhà Cố Nam Thành vẫn dặn thêm vài câu với người giúp việc.
      tart_trungLùn thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 33



      Sau khi nhận điện thoại của Tống Thanh Vãn, Thẩm Châm vừa làm việc vừa thất thần, vốn chỉ cần sao chép hai bản văn kiện chẳng hiểu sao lại thành bốn bản, lúc cầm đến văn phòng cấp , lão Trần dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn , chờ lúc nhận ra ra khỏi văn phòng.


      Trong lòng mỗi người đều có vài khúc mắc? Ai lại muốn nhớ về quá khứ đau lòng chứ? Thẩm Châm rất dửng dưng với bướng bỉnh trong lòng mình, đối với cố chấp cần con cái của mình cũng hờ hững —— tôn trọng người khác có số điểm ngang ngạnh, cũng tôn trọng của riêng mình, vì thế chưa từng nghĩ tới ép buộc bản thân thay đổi hoặc là nghiêm túc đối mặt với vấn đề. ra, con người phải duy trì số mặt trái mới sinh hoạt tự do, những loại người thiện lương sắc sảo chịu nổi sóng gió, dễ dàng bị xã hội hủy hoại.


      Tự mình khai thông tâm lý hai lần, Thẩm Châm xem đồng hồ, à, đến giờ tan tầm rồi.


      trân trọng thời gian ở cùng Tống Thanh Vãn, chờ khi bạn lộ thai hai người đoán chừng đến năm sáu tháng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.


      Lúc Tống Thanh Vãn mở cửa cho Thẩm Châm, vẻ mặt trở nên cảnh giác, đứng bên ngoài cách mét, Tống Thanh Vãn trầm lặng.


      Haiz, vẻ mặt kia là thế nào hả?


      Hai người trước sau vào nhà, Tống Thanh Vãn ngồi sofa bên này, Thẩm Châm ngồi sofa bên kia, khoảng cách chính giữa là nửa mét. Tống Thanh Vãn đứng dậy chuẩn bị rót đồ uống cho , Thẩm Châm lập tức đứng lên: “Đừng! Đừng! Đừng! Chị đây tự làm!” xong liền qua rót ly nước chanh, lúc định rót ly thứ hai dừng tay, nhìn bạn hỏi: “Cậu uống cái này được chứ?”


      Tống Thanh Vãn: “…….” Cậu đến nỗi thế sao? Thấy Tống Thanh Vãn gật đầu, Thẩm Châm vẫn lo lắng, hướng về phòng bếp hô lên: “Dì Tôn ơi!” Phụ nữ trung niên chú trọng những điều này nhất, tốt nhất nên hỏi câu.


      “À! Có gì ?”


      “Thanh Vãn có thể uống nước chanh được ạ?”


      “Được mà.” Dì Tôn từ phòng bếp ra, cười tủm tỉm, “Bổ sung vitamin, rất tốt cho em bé.”


      Thẩm Châm thấy người ra, nhét thứ cầm tay cho dì Tôn: “Dì ra rồi, pha thêm nhiều cho cậu ấy.” cầm ly của mình trở về sofa, ánh mắt né trái né phải cứ nhìn Tống Thanh Vãn.


      Tống Thanh Vãn thở dài hơi, qua chỗ Thẩm Châm, Thẩm Châm lại mau chóng đứng dậy ngồi sang sofa đối diện, giọng điệu tốt: “Cậu làm gì thế hả?!”


      Lời vừa ra khỏi miệng Thẩm Châm liền hối hận —— thế nào chăng nữa cũng là Tống Thanh Vãn, hai người chơi chung với nhau từ khi chào đời, tình cảm hơn hai mươi năm, mặc dù có bóng ma tâm lý cũng nên nhắm vào bạn thân. Trái tim bình tĩnh lại, ngồi trở về bên kia, tay chân cứng ngắc biết đặt đâu, giọng điệu chầm chậm: “…Tớ có ý gì đâu…”


      Tống Thanh Vãn cũng hiểu, thở dài hơi, nắm chặt bàn tay của Thẩm Châm, chầm chậm dè dặt đặt lên bụng mình, tay Thẩm Châm liền run rẩy —— “…..Thanh Vãn…….” cảm thấy mình sắp khóc ra.


      Tống Thanh Vãn: “Bây giờ còn chưa nhìn ra gì cũng chẳng sờ thấy gì cậu khẩn trương làm chi hả?”


      Thẩm Châm: “Vậy cậu muốn tớ sờ làm chi?!” T T


      Tống Thanh Vãn: “……………..”


      Cuối cùng bỏ cuộc, vẻ mặt của Thẩm Châm như là chịu chết dám nhìn thẳng.


      Thẩm Châm thở phào hơi —— F*ck, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh rồi.


      Tống Thanh Vãn quả mang thai, nhưng bởi vì mới hai tháng, chưa nhìn ra được gì. Thẩm Châm nghĩ rằng chỉ cần mình để ý chuyện Tống Thanh Vãn mang thai là vẫn còn thế ở cùng nhau như thường.


      Hai người ngồi gần nhau chuyện, câu được câu . Tống Thanh Vãn tò mò cái “Ừ” trước đó của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa dự định cần con cái ư? Lấy hiểu biết của về người đàn ông trong nhà họ Cố mà , chuyện này 99% thể nào trở thành .


      Cố Nam Thành còn năm năm sau muốn có thêm đứa nữa…


      ấy cần?”


      “Ừm.”


      “Cậu thuyết phục thế nào?”


      Thẩm Châm gì, chỉ uống ngụm nước chanh.


      “Sao ấy làm thế?!” Tống Thanh Vãn như là nghĩ tới gì đó, hết sức khó tin, “Là bởi vì cậu khóc?”


      Thẩm Châm lặng lẽ gật đầu.


      Về phần tại sao Tống Thanh Vãn thần kỳ nghĩ ra lý do như thế, biết bạn mình bướng bỉnh. Hồi đại học Tống Thanh Vãn qua trường Thẩm Châm thăm , hai người đường trông thấy cặp tình nhân cãi nhau, vừa mới bắt đầu hai người tranh cãi ầm ĩ, giận dữ vung bạt tai vào chàng trai, rồi xoay người bỏ , hai người ở phía đối diện kia nên đương nhiên nhìn thấy ấy quay người lại khóc, chàng trai kia bị ăn tát xong mặt mũi rất khó coi, ta nổi giận đùng đùng kéo kia lại, cánh tay nổi lên gân xanh, chờ đến lúc ta xoay người qua, khi nhìn thấy khóc, tức giận trong mắt ta chợt tan biến, qua hồi lâu mới thẫn thờ thốt ra câu: “… sai rồi. Em đừng khóc.”


      Lúc ấy Thẩm Châm : “Sau này tớ cũng tìm được người đàn ông vì tới rơi lệ mà bằng lòng nhượng bộ tất cả.”


      Lúc ấy Tống Thanh Vãn : “Thôi , đàn ông tốt thế nào chăng nữa cũng cưới người muốn sinh con cho ta.”


      tại lại có Cố Tích Hoa, chỉ vì Thẩm Châm khóc mà bằng lòng làm ra thoả hiệp lớn như vậy. Tống Thanh Vãn thể tưởng tượng được, người đàn ông kia thoạt nhìn rất có nguyên tắc dễ dàng dao động, lại bởi vì vài giọt nước mắt mà sắt thép hoá thành mềm dẻo, là thất vọng!


      Trái lại, lần đầu tiên Tống Thanh Vãn cảm thấy Thẩm Châm rất ích kỷ bướng bỉnh —— nên làm chuyện như thế, khúc mắc cũng chẳng phải thể tháo gỡ, cậu dự định giữ mãi cả đời ư?
      tart_trungLùn thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 34



      Buổi trưa Cố Nam Thành có bữa tiệc nên trở về ăn cơm, bàn cơm chỉ còn hai người các . ràng là Tống Thanh Vãn tự muốn ăn canh sườn rong biển, nhưng khi dì Tôn bưng lên lại chạm đũa, lơ đãng nhìn mấy lần rồi đứng dậy chạy vào toilet, nôn nghén rất dữ dội, Thẩm Châm nghe được thanh kia cảm thấy bạn mình như muốn nôn cả ruột gan ra, lo lắng chạy tới xem lại bị Tống Thanh Vãn giữ chặt, tránh cũng tránh, Tống Thanh Vãn bóp chặt cổ tay như là nắm bắt mạng sống, đợi Tống Thanh Vãn nôn xong rồi, ngẩng lên khuôn mặt trắng bệch, hồi lâu chưa thở lại bình thường.


      Thẩm Châm dìu bạn ra, mặt mày nhăn nhúm, tâm trạng hết sức phức tạp. Cả đời này Tống Thanh Vãn ghét nhất bị ngã bệnh, ngã bệnh chỉ có thân thể, ngay cả tinh thần cũng giống như thuộc về mình, sợ loại cảm giác thể khống chế bản thân. Vì thế từ chăm sóc tốt sức khoẻ cũng như tinh thần, nhìn thấy người gầy gò yếu ớt, ai có thể nghĩ rằng hơn hai mươi năm trời mỗi sáng vẫn kiên trì tập thể dục tiếng? Hồi các còn , Tống Thanh Vãn kéo Thẩm Châm cùng tập luyện, vì thế cơ thể của Thẩm Châm cũng khoẻ mạnh, mấy năm nay tuy rằng ngồi lâu trong văn phòng nhưng vẫn còn thừa lại tố chất của nhiều năm qua nên Thẩm Châm cũng chẳng ngã bệnh bao nhiêu.


      tại, vì Cố Nam Thành, mang thai, tái nhợt yếu ớt, mấy ngày ăn vô, ngửi chút mùi hợp liền nôn mửa… Cái này còn đau khổ hơn cả ngã bệnh đấy Thanh Vãn. Vì sao cậu chịu đựng chứ…


      “Thẩm Châm, lúc mới biết mình mang thai, tớ rất sợ hãi.”


      “Cậu sợ gì?”


      Tống Thanh Vãn cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, mỉm cười: “Cũng chẳng biết sợ gì… tớ chỉ cảm thấy sợ thôi… Nó vậy mà ở trong người tớ, tớ lại sắp trở thành người mẹ, Thẩm Châm, loại cảm giác này nên lời…”


      Thẩm Châm bĩu môi.


      Phụ nữ chỉ cần mang thai là thế… cái loại cảm giác nên lời…


      Tống Thanh Vãn thở dài hơi: “Thẩm Châm, ngày nào đó cậu cam tâm tình nguyện sinh con cho ấy.”


      “Vì sao chứ?”


      “Bởi vì ấy đáng để cậu đau đớn vì ấy.”


      “Người có thể khiến tớ sẵn lòng đau đớn vì ấy nhất định muốn tớ đau đớn.”


      “Sinh ra bé Cố, giống như ấy hồi , cũng giống như cậu hồi , tựa như hai người các cậu trở thành thể, cậu nhìn đứa bé nhớ tới người lớn, cảm giác như vậy tốt sao?”


      “Bọn tớ có thể nhận con nuôi.”


      “Nhưng phải là của ấy.”


      “Chỉ cần có tình , phải là nhà ba người ư.”


      “Bởi vì nên cậu mới muốn bé Cố.”


      Thẩm Châm bĩu môi: “Thứ lỗi cho tớ thể lĩnh hội cõi lòng theo lời của cậu.”


      Tống Thanh Vãn phát , khúc mắc của Thẩm Châm buộc quá chặt, tốn nhiều tâm tư tuyệt đối thể tháo gỡ. cố gắng, đáng tiếc thất bại, chỉ có thể lặng lẽ thắp ngọn nến cho người nào đó. Con đường dài đằng đẵng, Cố Tích Hoa tự bảo trọng nhé.


      Đảo mắt đến ngày chủ nhật, hai người hẹn nhau xem nhà, 160 mét vuông, tính vườn hoa . Thành , khi Thẩm Châm biết còn có vườn hoa hết hồn, Cố Tích Hoa : “ phải cùng hoàng tử hái nấm sao? Hoàng tử thoả mãn cầu này của em.” Thẩm Châm 囧.


      Căn nhà có tầng, hai phòng ngủ, phòng sách, phòng tập thể thao, trong phòng ngủ chính có phòng tắm, còn có phòng vệ sinh riêng, phòng khách và ban công đều rất lớn, vào nhà chính là phòng ăn, bên trái là phòng bếp và phòng giặt đồ. Thực ra phần lớn cấu trúc của ngôi nhà đều bình thường, trang hoàng thiết kế mới là nhân tố quan trọng quyết định căn nhà này đẹp hay , mua nhà chỉ là xem phát triển thế nào và chất lượng của nó, chỉ cần chất lượng tốt, Thẩm Châm thấy mua ở đâu cũng tốt. Đây là điểm hoàn toàn tin tưởng Cố Tích Hoa. Vì thế hai người xem ba chỗ Cố Tích Hoa chọn, tổng hợp lại, hoàn cảnh tiểu khu, phần tầng lầu vẫn còn đợi thế nào, cuối cùng họ quyết định mua ngôi nhà đầu tiên, gần công viên, khá thanh tĩnh, tính là hẻo lánh, nhưng ở phố xá sầm uất, cộng thêm vườn hoa . Ngoại trừ giá cả, Thẩm Châm đều rất hài lòng.


      Nhưng tiền nào đồ nấy, Thẩm Châm cắn răng nhắm mắt gật đầu đồng ý, mua nhà thế này giống như người kiếm được mấy trăm vạn. Khi Thẩm Châm run rẩy lấy ra thẻ ngân hàng của mình, cảm thấy trái tim mình như bị cắt thành từng mảnh, dành dụm nhiều năm thế mà.


      Cố Tích Hoa cầm lấy, nhìn Thẩm Châm rồi cười: “Em có bao nhiêu?”


      Thẩm Châm vẫy tay bảo đến gần , Cố Tích Hoa bị ánh mắt híp của chọc cười, kéo qua xoa tóc , rồi ôm vào trong lòng: “.”


      “Năm vạn.”


      Ồ, nhiều hơn tưởng tượng.


      “Thẩm tiên sinh có ghét bỏ Cố phu nhân là người nghèo nàn ?” Thẩm Châm ngước mắt nhìn .


      “Cố phu nhân là nhà bạc triệu, nghèo nàn.”


      Thẩm Châm híp mắt vui vẻ.


      Giờ phút này tâm trạng của Cố Tích Hoa vô cùng tốt. biết mình có được báu vật —— cho dù em nghèo hay giàu, cho dù nghèo hay giàu, chúng ta ở cùng nhau cùng gánh vác tất cả mọi thứ trong cuộc sống, cố gắng dùng những gì mình có mà tạo ra mọi thứ cho cuộc sống của chúng ta, liên quan với khác biệt giới tính, chỉ liên quan đến tình .
      tart_trungLùn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :