1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 20


      Buổi sáng khi Thẩm Châm thức dậy, phát mình được khoá trong lồng ngực an toàn ấm áp, trong khí tất cả đều là mùi hương của Cố Tích Hoa, hơi thở của phả mặt , lông tơ mặt ngứa ngáy, lại khiến người ta vô cùng yên tâm.


      chưa từng đương, lần đầu hôn môi, lần đầu nắm tay, lần đầu dựa gần người khác phái như vậy, tất cả đều là Cố Tích Hoa. Mặc dù bản chất chẳng ngây thơ gì, có chút nào khiến cảm nhận được cảm giác đơn thuần khờ dại của mối tình đầu như người ta , thế nhưng, tất cả những điều này đều khiến hạnh phúc. khát khao mọi thứ của người đàn ông này, lưu luyến mùi hương của , chẳng có lúc nào là muốn dính chặt với . Chỉ cần là , làm cái gì cũng được.


      Thẩm Châm cọ cọ trong lòng , thoải mái lại thích ý.


      “…Buổi sáng đàn ông rất dễ bộc phát thú tính.” , bàn tay an phận trượt vào áo ngủ của , thanh khàn khàn tràn ngập từ tính.


      Thẩm Châm vươn cánh tay mảnh khảnh nõn nà vòng qua cổ người nào đó, lùi mà tiến tới, lại khiến Cố Tích Hoa có chút kinh ngạc —— “Học biết chủ động?” thanh nghe như rất hài lòng.


      thanh Thẩm Châm lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp hoạ: “…Đúng bảy giờ mẹ em nhất định vào.” Đây là thói quen của bà Thẩm, qua bảy giờ mọi người trong nhà đều phải thức dậy, Thẩm Châm nằm nướng, đúng bảy giờ bà Thẩm lập tức đến xốc chăn lên. A, bây giờ là sáu giờ năm mươi chín.


      Tiếng bước chân dần dần đến gần.


      Trong ngực Cố Tích Hoa là người con mềm mại, còn cố ý ôm lấy cổ , đùi dưới chăn còn vắt qua eo . chàng Cố nào đó mới sáng sớm đổ đầy mồ hôi trán.


      Tối qua nên ngủ ở sofa, suy nghĩ.


      Tiếng bước chân đứng ở ngoài cửa, Thẩm Châm thu tay chân lại, ngoan ngoãn nhanh nhẹn nhắm mắt, mái tóc rối bời che khuôn mặt, nhưng ngăn được khoé miệng nhếch lên.


      về trừng phạt em. đường cũng được. Cố Tích Hoa chỉ có thể nghĩ vậy trong lòng, chịu đựng ngọn lửa của nàng nào đó châm lên giờ biết điều động tay chân nữa.


      Thẩm Châm vốn tưởng rằng nghe tiếng cửa “cạch” vang lên, kết quả bà Thẩm chỉ đứng ngoài cửa lúc, sau đó tiếng bước chân xa dần. Thẩm Châm ngơ ngác, mở to mắt nhìn Cố Tích Hoa cười như cười, còn có đôi mắt sâu thẳm nhìn


      “…À …nên dậy thôi…” Thẩm Châm hơi sợ.


      “…Còn sớm.” Sau khi biết bà Thẩm vào, giọng điệu của người nào đó rất thảnh thơi.


      “…Vậy ngủ thêm lát…Em…” ánh mắt bay tới khiến cho câu run rẩy “Em dậy trước” ngoan ngoãn nuốt lại vào trong bụng. Giờ phút này trong lòng lên án bà Thẩm ngàn vạn lần… Rốt cuộc con có phải là con của bà , bà Thẩm!!!


      Ánh mắt u ám khiến Thẩm Châm vội vàng dính tới, vòng tay qua, gác chân lên, ra vẻ đáng thương: “Em sai rồi…Thẩm tiên sinh…” Sau đó như con nít mà hôn loạn xạ, cái miệng nhắn hôn khắp nơi, như là chim gõ kiến, hôn đến nỗi ngọn lửa mà Cố Tích Hoa muốn dập tắt nay thể làm được. nhóc này biết mình sai chỗ nào rồi ư?


      Thực ra Thẩm Châm suy nghĩ rất đơn giản, chẳng phải là buổi sáng muốn thân mật chút thôi sao, ừ, chủ động, tha cho nhé? Vì thế sau khi hôn loạn xạ xong đôi mắt Thẩm Châm lấp lánh nhìn —— tha cho em tha cho em tha cho em


      sợi dây gọi là “lý trí” trong đầu Cố Tích Hoa chợt đứt đoạn… kéo người qua hung hăng “chà đạp”…


      Đợi lúc bọn họ xuống bảy giờ rưỡi, ông Thẩm ra ngoài tập thể dục dưỡng sinh vừa lúc trở về, bà Thẩm bưng bánh bao dầu cháo quẩy và sữa đậu nành lên bàn, thấy Thẩm Châm như vợ theo sau Cố Tích Hoa, mặt còn mang theo đôi mắt óng ánh sóng nước má ửng đỏ, trong lòng bà hiểu cả.


      Người trẻ tuổi mà, tinh lực tràn đầy.


      Nhưng nên tiết chế chút mới tốt.


      Bà Thẩm quyết định tìm cơ hội thích hợp nhắc nhở Thẩm Châm.


      bàn cơm, Thẩm Châm uống sữa đậu nành.


      Bà Thẩm bình tĩnh hỏi: “Có cần thay ra giường ?”


      Thẩm Châm “phụt” cái phun sữa đậu nành đầy bàn, bị sặc đến mức ho dữ dội —— “Khụ… cần…khụ khụ…” Khuôn mặt đỏ bừng. Cố Tích Hoa vỗ lưng giúp thuận khí, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “…Uống cẩn thận.”


      F*ck! Vấn đề ở đây phải là uống cẩn thận đâu?! Thay ra giường?! Cái gì cũng chưa làm thay ra giường gì chứ! A hừ… mày nghĩ gì đấy Thẩm Châm!


      Cố Tích Hoa vừa rót nước cho , rồi hầu hạ nàng từ từ uống, lại thuận khí, lúc này mới trở về chỗ ngồi của mình. Bà Thẩm ở bên càng nhìn càng vui, cười đến nếp nhăn lên mặt. Quả tri kỷ chu đáo tỉ mỉ, nha đầu nhà bà có vận cứt chó gì mới nhặt được người đàn ông tốt như vậy về nhà.


      Hai người ăn xong bữa sáng đều phải làm, dây dưa nhiều nữa mà ngay. Lúc này bà Thẩm mới tháo mở món quà của con rể tương lai, khi chiếc hộp đóng gói tinh xảo được mở ra, tay bà Thẩm run lên —— quả thực thể nào đẹp hơn nữa?!


      Ông Thẩm vốn cho rằng quà tặng cho mình nếu là thuốc lá nổi tiếng là rượu thượng hạng, hoặc là nhiều loại khác nhau, bởi vì gói đồ hơi to, kết quả vừa mở ra, khi phát bộ dụng cụ câu cá nhập khẩu, ông quả thực thích buông tay. Cần câu này lấy câu cá ở hồ sen quả là phí của trời mà.


      Đương nhiên cả nhà đều vui.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 21


      Hai người nếu muốn kết hôn, nhà cửa là thứ thể thiếu.


      Sau khi về nước Cố Tích Hoa ở tại nhà Cố Nam Thành, chưa bao giờ nghĩ tới muốn về nước định cư, cũng nghĩ rằng mình ở Trung Quốc lâu, bình thường khi về nước giải quyết việc công đều ở khách sạn, lần này là vì bà Triệu uy hiếp đoạn tuyệt quan hệ mẹ con mà buộc trở về Trung Quốc tìm vợ, thời gian ở lại khá dài nên tạm thời ở chỗ Cố Nam Thành, nếu muốn kết hôn cần phải mua nhà. Hơn nữa nghe ý tứ của Thẩm Châm, cũng muốn di dân, vì thế Cố Tích Hoa suy nghĩ cho tương lai, quyết định quay về Trung Quốc phát triển. Đương nhiên đây cũng phải là bây giờ mới cân nhắc suy xét, sau khi gặp Thẩm Châm lần thứ hai nghĩ đến chuyện này, bằng bạn cho là vì sao lại bận rộn như vậy?


      Thế nhưng ——


      Trong chuyện mua nhà, hai người nảy sinh bất đồng rất lớn, hơn nữa ngọn nguồn của vấn đề khiến hai người chiến tranh lạnh tuần.


      Vì sao chứ?


      Nguyên nhân việc là thế này ——


      Hai người đều tán thành mau chóng mua căn nhà, mặc dù Cố Tích Hoa có khả năng mua thẳng căn biệt thự, nhưng nghĩ đến nếu là nhà của hai người, cho nên phản đối việc Thẩm Châm góp phần, vui vẻ nhận lấy tiền riêng gởi ngân hàng của Thẩm Châm. Hơn nữa thấy biểu tình của Thẩm Châm như thế cũng hết cách phản đối. Cố Tích Hoa nghĩ đến tương lai có con cái, vì thế quyết định mua căn nhà có lầu, ba phòng ngủ, hai phòng sách, phòng dành cho khách, cộng thêm phòng tiếp khách phòng ăn phòng bếp ban công vườn hoa , hơn ba trăm mét vuông mới tốt. Vì thế vấn đề tới ——


      Thẩm Châm là người theo chủ nghĩa DINK (Dual Income, No Kids) điển hình, thích trẻ con nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sinh đứa. Hồi bé bởi vì nguyên nhân nào đó mà có bóng ma đối với phụ nữ có thai, vì thế đời này sợ hãi mình trở thành phụ nữ có thai —— muốn con cái, thái độ rất kiên quyết. Lúc ban đầu Cố Tích Hoa còn có thể lý luận ràng thuyết phục , nhưng Thẩm Chân nghe chữ nào, bướng bỉnh như gấu con che chở đồ ăn, sau khi phiền toái liền trực tiếp nhốt ngoài cửa, tắt di động, tuần liên lạc với Cố Tích Hoa. Cố Tích Hoa nhìn cánh cửa khép lại khuôn mặt lạnh lẽo, khoé miệng mím chặt thành đường thẳng tắp, rồi lái xe .


      Vấn đề con cái tuyệt đối thể nào nhượng bộ.


      Sau đó gọi điện hai lần cho Thẩm Châm, đều ngoại lệ là “Số điện thoại bạn gọi tắt máy”, gương mặt Cố Tích Hoa vốn ôn hoà, cứng rắn đến mức như sắt, lạnh như đọng sương giá.


      Thẩm Châm vẫn tin tưởng có vấn đề gì là thể ôn hoà ngồi xuống chuyện với nhau, vì thế thích cãi nhau, cũng tranh cãi với người khác, nếu bạn bằng lòng thương lượng, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống ra quan điểm của nhau, bạn đồng ý với tôi, sao, tôi tôn trọng suy nghĩ của bạn, đồng dạng, mặc dù tôi thích hành vi của bạn, nhưng tôi cũng tôn trọng quyết định của bạn. Ý nghĩ của hai người khẳng định có điểm chung, cố tìm điểm chung gác lại bất đồng, tôn trọng lẫn nhau, OK, thế là xong.


      Nhưng lần này Thẩm Châm vô cùng bướng bỉnh, ngay cả liên lạc cũng chịu, cơ hội chuyện đàng hoàng cũng cho, kỳ từ phương diện của người khác mà , chứng tỏ người kia có vấn đề —— chuyện này giống như tín điều trao đổi mà tin tưởng, cũng là nguyên tắc tín điều, hai người ngang nhau, thể dùng cái nhìn của người để đối xử người khác.


      muốn con cái, kiên quyết muốn.


      Cố Tích Hoa hoàn toàn hiểu được ý tứ của Thẩm Châm cho nên mới đau đầu như vậy. Chiến tranh lạnh tuần chứng tỏ thái độ của Thẩm Châm về vấn đề này —— nếu kiên quyết có con, chúng ta liên lạc nữa.


      Thẩm Châm nhìn qua là người dễ sống chung, cũng vốn là người hoà đồng, đối với những gì bất đồng với bản thân bài xích và bôi nhọ, thử chấp nhận, nếu được tỏ vẻ hiểu được đến mức độ cao nhất. là người mềm yếu, nhưng điểm này cũng đại diện chẳng có góc cạnh, rất khác biệt với những người có góc cạnh, góc cạnh của rất ít, nhưng mỗi cái đều là chống cự, đụng tới khẳng định quyết đoán phòng vệ, có chỗ hoà hoãn, cũng căn bản cho người ta cơ hội hoà hoãn và thích ứng. Người bình thường chạm tới cũng chẳng có cơ hội chạm tới, người biết tuyệt đối chạm vào.


      tại, Cố Tích Hoa chạm vào.


      Hai người sai, chỉ là quan điểm bất đồng, phải ngồi xuống hiểu nhau tìm điểm chung là được sao. Hai người kết hôn, người muốn con cái, người muốn con cái, điểm chung chỗ nào chứ? Hai phương diện hoàn toàn tương phản.


      Sau khi Cố Tích Hoa xem phần tài liệu hơn hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc mặt mày lạnh tanh ra công ty.


      Bị việc tư ảnh hưởng đến việc công, đây là lần đầu tiên.


      nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa Thẩm Châm tan tầm.


      Được rồi, em nhận điện thoại, vậy gặp mặt .


      Thẩm Châm biết tác phong tránh né của mình giống ngày thường, cũng xoắn xuýt cả tuần được ? Vì để cảm xúc mình bị xấu và kiềm chế ra lời tổn thương nên cả tuần nay nhận máy. Vấn đề này hết cách thuyết phục, muốn muốn muốn muốn muốn, dù sao cũng muốn.


      Vì sao muốn có con chứ, Thẩm tiên sinh. có con cái chúng ta vẫn sống rất tốt mà.


      Thẩm Châm buồn bực vò tóc, nhìn thời gian, ừ, năm giờ, tan tầm.


      ra cổng, trông thấy chiếc Phaeton W12 ở ven đường, ngẩn người, cúi đầu qua, rề rà mở cửa xe.


      Bạn lúc này mới tuần gặp, bình thường cũng bốn năm ngày mới gặp lần, vì sao lần này cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, giống như mấy năm có người bên cạnh, hết sức nhớ nhung. Thẩm Châm bắt buộc tầm mắt mình nhìn chằm chằm kính xe, thể nhìn người đàn ông bên cạnh, trầm mặc lời nào.
      tart_trung, LùnNhi Đặng thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 22


      Khuôn mặt Cố Tích Hoa vốn lạnh lẽo cả tuần khi nhìn thấy biểu tình uất ức lại quật cường của Thẩm Châm, mềm lòng. Trong lòng như có rất nhiều kim châm, coi là đau lắm, nhưng khiến người ta chịu nổi, sưng đến khó chịu. Cố Tích Hoa phải là người cảm tính, mặc dù trong lòng mềm nhũn đến mức nát bét, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lẽo kiên quyết.


      “Em định từ nay về sau liên lạc nữa?” Khẩu khí vừa cứng rắn lại lạnh giá.


      Thẩm Châm cứng đờ, viền mắt hơi nóng. khẽ động khoé môi nhưng chẳng lời nào.


      Cố Tích Hoa như thế khiến hơi sợ hãi.


      ràng phải vậy.


      Nhưng biết nên thế nào mấy ngày qua chính mình cũng khó chịu, rất nhớ , nhưng có nhớ bao nhiêu chăng nữa cũng thể gọi điện, muốn con cái, muốn chút nào.


      “Thẩm Châm, chúng ta…”


      muốn muốn muốn muốn muốn muốn muốn…” Thẩm Châm tiến vào lòng , Cố Tích Hoa theo thói quen ôm lấy , tiếng người trong lòng run run, “… chia tay nhau, muốn chia tay, Cố Tích Hoa, chúng ta cần con cái được có con cũng sống rất tốt mà…” Có chất lỏng thấm ướt áo sơ mi của , ngực cứng lại, có chút thở nổi.


      “Có đứa bé vừa giống vừa giống em tốt sao?” cắn chặt răng, cảm giác vừa đau lại sưng quay về, bắt mình bình tĩnh, thể mềm lòng, phải muốn đứa bé. Ban nãy cũng phải muốn “Chúng ta chia tay ”, mà là quyết định tạm thời nghĩ đến vấn đề này, thuận theo tự nhiên, sau này hẵng , tất cả đều bị ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm Châm đùa bỡn.


      muốn đứa con, mặc kệ là trai hay , nó có ánh mắt của em cái mũi của , lúc cười rộ lên giống em, khi mím môi giống .


      Có vấn đề dùng thời gian giải quyết là được, giải quyết được kéo dài trước, chưa từng nghĩ tới vì vậy mà hai người chia tay.


      Thẩm Châm chuyện, nhưng chất lỏng nóng bỏng kia càng chảy càng nhiều, mỗi lần đều lăng trì người cảm nhận được.


      Cố Tích Hoa động đậy, vẫn nhịn được mà ôm chặt , thanh khàn khàn khô khốc: “…Đừng khóc.”


      Thẩm Châm nghe được càng khóc dữ dội hơn, giống như tìm được lối ra phóng thích tất cả tâm trạng tồi tệ của cả tuần nay, nước mắt tuôn trào dù cho nhiều lắm, lặng lẽ im ắng, vẫn cứ tuôn mãi. Loại này ràng là muốn khóc cố gắng kiềm chế, nhưng vẻ mặt nhếch nhác khiến người nào đó hoàn toàn có khả năng chống đỡ.


      Trái tim Cố Tích Hoa bị vò thành nhúm, cùng vô số mảnh thủy tinh khuấy trộn, đau nhói đến ngạt thở, muốn chống đỡ nhưng được, vì thế quân lính tan rã, ý nghĩ ban đầu vứt bỏ toàn bộ, ôm càng chặt, giọng bất ổn: “…Được, cần con cái, em đừng khóc.” Nụ hôn vụn dừng mặt , mang theo tình dịu dàng vô hạn.


      Thẩm Châm ôm chặt , vùi mặt ở ngực , bắt đầu khóc thút thít.


      mạng đều , nước mắt là vũ khí lớn nhất của phụ nữ, người đàn ông kiên cường cỡ nào cũng chịu nổi phụ nữ rơi nước mắt.


      Thế nhưng, nếu người đàn ông này , có bao nhiêu nước mắt chăng nữa có ích lợi gì chứ? cho cùng, có mới có mềm lòng. Nếu trái tim kiên quyết chút, dùng “chia tay” để ép buộc , khẳng định nhượng bộ, mối tình này bất tri bất giác khắc sâu, đời này chỉ muốn người như vậy, dù cho có người tốt hơn cũng cần, chỉ cần Cố Tích Hoa. Nhưng có, chỉ có, lại còn nhượng bộ, nước mắt của đánh bại .


      Thế nhưng nó lại khiến càng khó chịu hơn.


      em trọn vẹn, nhưng em chưa đủ.


      “…Sau này chúng ta hẵng đến chuyện này được ?” Thẩm Châm khàn giọng .


      “Được.” Cố Tích Hoa hôn trán , vén sợi tóc dính lên mặt đến bên tai, rồi hôn lên đôi mắt đỏ ngầu của . Có muốn con cái hay hình như bây giờ phải lúc nên kiên trì, nhưng ông trời, đừng để ấy khóc nữa, trái tim con chịu nổi.


      Thẩm Châm vươn tay che mắt , đến gần hôn , cái mũi, khuôn mặt, bờ môi, chiếc cằm, nụ hôn ấm áp rời khỏi nhưng bàn tay lại buông xuống, Thẩm Châm động đậy khéo môi, khi phát chỉ có cái miệng chuyển động, thanh, Cố Tích Hoa chỉ cảm thấy thỉnh thoảng có luồng khí lướt qua, nghĩ ra đó là gì, sau đó ánh mắt liền lấy lại ánh sáng, trông thấy nụ cười và ánh mắt trong veo của Thẩm Châm, viền mắt vẫn đỏ, trán còn đổ mồ hôi, nhưng thấy vẻ yếu ớt của ban nãy.


      “Sau này em được khóc nữa.” .


      Thẩm Châm nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu.


      Cố Tích Hoa đưa ra khuôn mặt lạnh lùng: “ được khóc.”


      Thẩm Châm bĩu môi, đối với người đàn ông ngoài mạnh trong yếu chẳng sợ chút nào —— “Ngày kết hôn nhất định vui mà khóc.”


      Cố Tích Hoa kéo vào trong lòng lần nữa: “Em biết chỉ cái gì, Thẩm Châm.”


      ở trong lòng tham lam hít hơi lớn, tất cả đều là mùi hương của Cố Tích Hoa, cười cười: “Em biết rồi.”


      Sao lại gặp được chứ, Thẩm tiên sinh.
      tart_trung, LùnNhi Đặng thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 23


      Ở trong xe thân mật hồi hai người mới ăn cơm, lúc qua rạp chiếu phim chợt nhớ tới hai người chưa từng cùng nhau xem phim lần nào vì thế họ ngừng xe lại coi lịch chiếu phim, tìm được bộ phim hai người đều cảm thấy ổn rồi mua ghế tình nhân, thời gian là tám giờ bốn mươi tối, vừa khéo có thời gian trống để dùng bữa.


      Bên cạnh rạp chiếu phim có cửa tiệm nào đặc biệt, tiệm cơm Tây ít, nhưng Thẩm Châm chẳng thích ăn bò bít-tết máu me, hoàn cảnh gì đó thể làm cơm ăn, chỉ cần hai người nhau, đâu cũng có bầu khí, huống chi tại cũng mọc lên những quán ăn Trung Quốc, cửa tiệm có hoàn cảnh yên tĩnh lại thời thượng ở đâu cũng có, nhất thiết phải chạy tới những chỗ xa hoa, hơn nữa Thẩm Châm phải là người chú trọng bầu khí dùng bữa, nếu chú trọng, cảm thấy bầu khí náo nhiệt ầm ĩ tại quán lẩu rất tốt.


      Cố Tích Hoa ăn cay, dù ăn cũng thể quá cay, rất thích món lẩu, hỏi thử Cố Tích Hoa chịu nổi ? Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Châm quyết định vẫn ăn cay là được. Bên cạnh rạp chiếu phim có nhiều tiệm thức ăn nhanh, hai người vào McDonald, Thẩm Châm nghĩ rằng tuỳ tiện ăn là được, chỉ cần ăn với ăn gì còn quan trọng. Cố Tích Hoa tất cả đều nghe theo Thẩm Châm, vui là được rồi.


      Hai người mua đồ ăn rồi ngồi trong tiệm trò chuyện câu được câu , Thẩm Châm quen quan sát người xung quanh.


      Khách tới đây thường thường là cùng con nít, trẻ con bốn năm tuổi cầm hamburger cắn từng miếng, tương cà chua dính mặt, khuôn mặt nhắn trắng nõn, đôi mắt giống như trái nho đen, ngây thơ lại đáng . luôn thích con nít.


      Nhưng quyết định sinh con.


      Ý nghĩ này nằm trong đầu hơn mười năm trời, thể thay đổi sớm chiều.


      Nhưng làm sao bây giờ? Thẩm Châm lặng lẽ liếc nhìn người đối diện, Cố Tích Hoa chấm cánh gà vào tương ớt, thấy nhìn mình, đưa cánh gà qua, Thẩm Châm cầm ăn, giữa hai người là bầu khí bình thản ấm áp.


      giờ bình tĩnh lại, nghĩ đến rất nhiều vấn đề. Chẳng hạn như, gia đình của Cố Tích Hoa, mẹ Cố cho phép con trai duy nhất của mình có con sao? Lần trước đến nhà bà Triệu tỏ ra khao khát cháu trai… Ông bà Thẩm cũng là người khá truyền thống, người phụ nữ có con gì chứ, đến lúc đó bị chỉ trách… Quan trọng nhất là ——


      Cố Tích Hoa hình như rất thích trẻ con.


      Đây là điều để ý nhất. Thẩm tiên sinh muốn đứa bé vừa giống lại giống


      Ánh mắt Thẩm Châm hơi phiêu lãng, Cố Tích Hoa trông thấy liền biết suy nghĩ gì.


      Chuyện này thể gấp gáp, nỡ ép , đương nhiên cũng nỡ nhìn lúc nào cũng bối rối về vấn đề này.


      “Thẩm Châm, ngày mai chúng ta xem áo cưới nhé.”


      “Áo cưới?” Lực chú ý của tập trung lại, đột nhiên ánh mắt ai oán, “… .”


      Cố Tích Hoa nhướng mày, chuyện này cũng có thể để người khác làm thay sao?


      Tiệc rượu thiệp cưới hội trường bánh kẹo cưới có thể bảo người khác lo tất cả, thử áo cưới…


      Thẩm Châm phớt lờ, bộ dạng như oán phụ lẩm bẩm nhìn , mở to mắt nhìn chăm chăm.


      Cố Tích Hoa vui vẻ, xoa tóc giống như vuốt ve con cún : “Làm gì?”


      Cầu hôn đó! Trong lòng Thẩm Châm hò hét, chưa cầu hôn tại sao phải thử áo cưới? Cầu hôn cầu hôn cầu hôn cầu hôn…


      Cái này hoàn toàn chỉ là hình thức, cha mẹ hai bên gặp mặt, thiệp cưới in xong, tiệc rượu cũng đặt rồi, còn thiếu danh sách khách mời tiệc cưới của hai bên… cầu hôn em gả sao?


      Thẩm Châm mặc kệ, muốn cầu hôn.


      Đừng trách , người phụ nữ nếu người đàn ông, tất nhiên là mong đợi được cầu hôn…


      Nếu tại Thẩm Châm muốn thử, vậy sau này hẵng , đúng lúc có thể chờ mùa áo cưới mới nhất, cũng có thể tìm kiếm nhà thiết kế đặt làm áo cưới, tại khoảnh khắc này trong cuộc đời, xa xỉ chút cũng chẳng sao. Cố Tích Hoa nghe theo thôi.


      Hai người ăn xong xem phim, bộ phim hài kịch tình ấm áp lãng mạn, là phim Mỹ, diễn viên chính và tình tiết phim cũng ổn, nhàm chán cũng rất nghệ thuật, nhưng mà…


      Cảnh diễn thân mật hơi quá trớn…rất cuồng nhiệt…rất mãnh liệt…


      Xé quần áo dã chiến…quá dâng trào…


      Toàn thân Thẩm Châm cứng ngắc, cảm thấy người nào đó kề sát mình rất nóng… Hơi thở của người nọ còn cố tình phả cổ … Cảm thấy tiếng thở dốc ồ ồ trong phim giống như kề sát bên tai… Bình thường Thẩm Châm xem phim còn mạnh bạo hơn thế này, nhưng là mình xem, hoặc xem cùng bạn Tống Thanh Vãn, tự nhiên thoải mái, ngẫu nhiên còn bình luận chút ít, nhưng tại…


      giống vậy đâu… Ngồi bên cạnh là người đàn ông, chính là người đàn ông thân thiết nhất với từ trước đế nay…


      Thẩm Châm mất tự nhiên động đậy, giả vờ muốn đứng lên từ trong lòng , biết khi nào bàn tay của người nào đó vòng eo, quấn lấy chặt chẽ, Thẩm Châm mới đứng lên chút bị kéo trở về. Thẩm Châm vùi đầu trong lòng Cố Tích Hoa, mắt thấy tâm phiền là được, bà đây xem là được chứ gì?


      Nhưng mà ——


      A, cái gọi là nhìn thấy các giác quan khác mẫn cảm hơn… đây là .


      Ví dụ như, nam nữ diễn viên trong phim phát ra thanh gợi cảm, mấy đôi tình nhân bên cạnh bọn họ cũng kiềm lòng nổi, cùng với —— nhịp tim của Cố Tích Hoa ràng đập nhanh hơn, bàn tay eo hình như dao động…


      Khi mơn trớn làn da mịn màng eo , Thẩm Châm tự chủ được mà run chút, miệng nhịn được mà rên rỉ tiếng. Sau đó bàn tay luôn lơ đãng lướt qua giữa nơi nào đó, lặp lặp lại, làm biết mệt.


      Thẩm Châm bị tra tấn đến toàn thân mềm nhũn, ngồi phịch trong lòng , ánh mắt ướt sũng.


      biết qua bao lâu, nghe thấy : “…Xong rồi.” thanh vừa khàn lại mập mờ.


      Cảnh thân mật rốt cuộc qua, Thẩm Châm thở phào hơi, hoàn toàn còn sức. Này, ràng có làm gì, vì sao cảm thấy như khô cạn thế? ╮(╯▽╰)╭
      tart_trung, LùnNhi Đặng thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 24


      Hai người từ rạp chiếu phim ra, hai gò má Thẩm Châm ửng hồng, đôi mắt ràng mơ hồ bất định —— à, vừa thấy là biết xảy ra chuyện gì. Trái lại người nào đó thần thái sảng khoái khoé miệng tươi cười tâm trạng sáng sủa —— à, xem ra Thẩm Châm chịu thiệt ít.


      Thẩm Châm nghĩ mãi ra!


      Phần sau chẳng có cảnh thân mật nào cả?!


      Thẩm tiên sinh, thú tính của có thể cho giải thích hợp lý ……╮(╯▽╰)╭


      Chúng ta quay về thời gian vào mười phút trước đó ——


      Cảnh diễn thân mật vừa trôi qua, nam nữ chính trong phim ở bên nhau, đoạn sau đều là kết cục của những nhân vật khác —— vì thế, cả phòng tình nhân còn mấy người nhìn màn hình, toàn bộ —— a, gì đó…


      Rất nhiều cảnh diễn xuân cung đồ sống trước mặt , đặc biệt là đôi phía trước bọn Thẩm Châm, ơi, sao lại trào dâng nhiệt tình ngồi chàng kia sao?! Thẩm Châm xấu hổ.


      Bởi vì đằng trước giành diễn, bộ phim dường như làm cảnh nền, Thẩm Châm có cách nào tập trung sức chú ý màn hình, để giảm bớt bầu khí kỳ dị này, tìm đường chết: “… có cảm thấy đôi phía trước còn kịch liệt hơn nam nữ chính trong phim … ha ha…ha ha…”


      Cố Tích Hoa cười như cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống: “…Em coi phim được?”


      Thẩm Châm bất đắc dĩ gật đầu.


      Cố Tích Hoa nheo mắt: “… cũng coi được.”


      Thẩm Châm mắt sáng rực lên: “Đúng đó đúng đó! Bọn họ giành diễn cả rồi!”


      “Nếu coi được…” Cố Tích Hoa đè lên , “…Vậy làm chút chuyện khác .”


      Vì thế Thẩm Châm bị gì đó thảm thiết… Cái gọi là kịch liệt hơn nam nữ chính trong phim —— thực ra là bọn họ đấy? T T


      Thời gian quay trở về tại.


      A, trời mưa.


      Mưa cũng đâu.


      Thẩm Châm đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp Thẩm tiên sinh trời mưa cũng lớn như vậy, mưa rơi mặt đất, bắn nước tung toé, ướt cả chiếc váy dài tới đầu gối của . Đương nhiên, tình trạng của Cố Tích Hoa hình như thảm hại hơn… mắc mưa ra ngoài mua ô… Nhớ lại cảnh tượng kia khiến tim đập nhanh, Thẩm Châm nhịn được mà tới gần .


      Ô ở xe, bãi đậu xe cách nơi này xa cũng gần, nhưng qua nhất định bị ướt.


      mua ô.” , “Em chờ chút.”


      Thẩm Châm kéo lại.


      “Chúng ta cùng chạy , Thẩm tiên sinh.” Thẩm Châm cười.


      Cố Tích Hoa nhíu mày: “ cảm cúm.”


      đâu!” Thẩm Châm vừa vừa nhảy vào làn mưa, “Cố phu nhân thân cường thể tráng.”


      Cố Tích Hoa vươn tay kéo , Thẩm Châm tránh né, cứ thế đứng thoải mái dưới bậc thang, mưa nhanh chóng làm ướt quần áo, cười: “Can I?” làm tư thế cổ điển của quý ông quốc khi mời phái nữ khiêu vũ.


      Màu mắt sâu thẳm, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay chầm chậm tháo cổ tay áo và nút cổ áo —— “It’s my pleasure.”


      Thẩm Châm tươi cười sáng lạn, nắm tay Cố Tích Hoa bỏ chạy, vừa chạy vừa dùng sức giẫm con đường gồ ghề này, giọt nước bắn lên, bắn qua tới ngực, thỉnh thoảng giẫm lên sàn gạch lỏng lẻo, nước bẩn bắn tung khiến người ta run lên, chẳng qua rất mau được nước mưa cọ rửa, tóc dính mặt trông rất nhếch nhác, khẳng định rất xấu, suy nghĩ, nhưng bà đây thèm để ý.


      Cả người Cố Tích Hoa đều là nước, a, có nửa đều là do Thẩm Châm cố ý vẫy qua, bùn lầy đen đúa in lên áo sơ mi trắng, dấu vết rất ràng. Hai người đều ướt sũng, Thẩm Châm cười sảng khoái, đến gần hôn lên khuôn mặt đầy mưa của . Người đường che ô đương nhiên thấy đôi tình nhân khoa trương này, có số người mang theo giọng điệu chua chát “Bệnh thần kinh”, số khác ảnh hưởng bởi tâm trạng của bọn họ mà bất giác cười lên, cũng có người làm như thấy mà tiếp tục , tầm mắt chú ý tới ai. Cố Tích Hoa mặc náo loạn, quần áo dính người ra đường nét cơ thể cao to tao nhã, tay nắm tay , vẫn buông ra.


      Vào bãi đậu xe, Thẩm Châm lau lần rồi vắt quần áo, “ào” tiếng chính là vũng nước, rất giống như rơi vào sông bị ướt như chuột lột. Thẩm Châm cười: “Đợi lát nữa chúng ta vào xe thế nào?” Ướt sũng như vậy, xe khẳng định ướt lại bẩn.


      “Xe quan trọng hơn em sao?” nhướng mày.


      Thẩm Châm nở nụ cười tươi, hôn chụt cái —— “Đàn ông Trung Quốc tốt.”


      xe có quần áo của , em thay trước .”


      Trong cốp xe có mấy bộ quần áo chưa kịp trả lại, đều là của người khác tặng, Cố Tích Hoa cao to, đương nhiên mặc quần áo số lớn hơn Thẩm Châm nhiều. Thẩm Châm nghĩ rằng mình mặc chiếc áo sơ mi là được, nó dài đến đầu gối, nhưng Cố Tích Hoa ra câu cảm xúc ràng, “Em muốn lần đầu tiên ở xe?” Khiến cho Thẩm Châm mau chóng mặc quần tây dài hơn nửa, cuộn ống quần đến ba vòng.


      Bởi vì giày cũng ướt luôn, cho nên Thẩm Châm cởi giày ném ra ghế sau, mặc bộ quần áo rộng thùng thình ngồi ghế, cánh tay bắp chân mảnh khảnh nõn nà ở trong bộ quần áo thùng thình có vẻ rất bé mảnh khảnh, trái tim kiên cường của người đàn ông trong Cố Tích Hoa tích tắc mềm như nước. A, người con gầy khơi dậy lòng ham muốn của người đàn ông.


      Vì thế sau đó Thẩm Châm bị người nào đó ôm về nhà trọ, lý do là —— giày ướt, mang giày ướt tốt cho sức khoẻ.
      tart_trung, LùnNhi Đặng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :