1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 15


      Hôm Cố Tích Hoa công tác trở về chính là ngày tụ họp bạn bè. Hẹn nhau tám giờ, phải lái xe qua chừng nửa tiếng, vào lúc bảy giờ mười phút Thẩm Châm liền thấy xe của Cố Tích Hoa. Sớm hơn bình thường mười lăm phút. còn chưa thay quần áo nên gọi người lên, mở cửa, Cố Tích Hoa mặc bộ quần áo vải lanh giản dị, thoạt nhìn trẻ tuổi ít. híp mắt cười: “Hoan nghênh Thẩm tiên sinh đến nhà Cố phu nhân.”

      nhướng mày: “Thẩm tiên sinh và Cố phu nhân lại ở cùng nhau?”

      Thẩm Châm: “…………..”

      Thẩm Châm bỏ lại người kia ở phòng khách, còn mình vào phòng ngủ thay quần áo. nghĩ nghĩ, liền mặc chiếc váy bó sát lấy về từ chỗ Thanh Vãn. Vừa quay đầu phát Cố Tích Hoa dựa vào cạnh cửa nhìn , mặt đỏ bừng: “Háo sắc!”

      Cố Tích Hoa cười: “ thấy gì.”

      Thẩm Châm trợn mắt, nếu ánh mắt sâu như vậy, bà đây tin .

      Kỳ Cố Tích Hoa vào ngay lúc Thẩm Châm thay đồ xong, nhưng mà điều này cũng quan trọng, quan trọng là Thẩm Châm mặc chiếc váy này khiến người ta rúng động. ràng chỉ lộ ra đôi chân, ngay cả bờ vai cũng lộ, nhưng lại cố tình quyến rũ dục vọng của người khác. tháng nay luyện tập yoga, chỗ nên gầy gầy, ví dụ như vòng eo vốn nên kia, chỗ cần gầy chẳng gầy chút nào, ví dụ như phần trước và phần sau. Cả người được chiếc váy bó sát… Cố Tích Hoa qua, quấn chặt từ phía sau, nụ hôn rơi cái cổ trắng nõn kia. Bàn tay to dán lên vòng eo của , vừa nóng vừa bỏng, cơ thể Thẩm Châm mềm nhũn, xoay người qua ôm , hơi thở hoà lẫn cùng , cả căn phòng như nóng lên. ngậm lấy đôi môi kia, giày vò, hôn hít, gặm cắn…

      Mười lăm phút sau, Thẩm Châm oán hận trông thấy dấu hôn ràng xương quai xanh trong gương… Người bên cạnh như là rất hài lòng, kéo qua liếm những vết hôn kia.

      Thẩm Châm: “…” Ngay cả sức lực nhấc tay véo người kia cũng có, tuy rằng chân mềm nhũn đứng vững, nhưng vẫn dùng chân đá người nào đó đè hơn phân nửa trọng lượng người mình. Cố Tích Hoa tránh, cước yếu ớt kia, còn bằng mèo cào.

      “Em muốn lần nữa?”

      Thẩm Châm: “…………”

      “Tháng sau chúng ta đến cục dân chính nhé.”

      Thẩm Châm: “!!!”

      chờ kịp nữa…” Hơi thở nóng cháy của người đàn ông phả bên tai , từng đợt thanh tiến vào trong tai, khiến ngứa ngáy trong lòng.

      “…Cầu hôn.” Thẩm Châm tóm lấy tia lý trí cuối cùng trong hơi thở mỏng manh.

      Người đàn ông cười bên tai , đầu lưỡi liếm vành tai .

      Còn chưa xong? Thẩm Châm suy nghĩ trước khi bị hôn đến choáng váng lần nữa.
      Lùn, Nhi Đặngtrạch nữ thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 16


      Chờ đến lúc Cố Tích Hoa tới khách sạn chín giờ, mọi người vốn nổi giận đùng đùng nằm bò bực bội, khi nhìn thấy Cố Tích Hoa dẫn xinh đẹp lại thuần khiết tới cùng, tất cả đều tá hoả.

      Ừ, con người xinh đẹp, lát nữa lấy làm mục tiêu.

      “Gọi chị dâu.”

      “Chị dâu!” Mọi người đồng thanh lớn tiếng hô to, còn có người cười chân thành, Cố Tích Hoa nheo mắt hài lòng —— “Gọi đồ ăn chưa?”

      “Chưa đâu, chờ cậu đấy!”

      “Gọi .”

      Vừa nghe thế, mọi người liền hiểu bữa này là do Cố Tích Hoa mời, nụ cười mặt càng chân thành hơn.

      Thẩm Châm luôn cảm thấy con đường của và Thẩm tiên sinh rất thuận lợi, thuận lợi đến nỗi bản thân cảm thấy yên. Vì thế khi trông thấy nàng nào đó trang phục lộng lẫy ung dung đến muộn, còn muộn hơn bọn họ, đáy lòng Thẩm Châm hết sức khuấy động —— yo, tình địch đến.

      Trang điểm tỉ mỉ, thẳng đến ngồi vào bên phải Cố Tích Hoa (bên trái là ), đôi mắt óng ánh, dịu dàng vô tận, mở miệng ngậm miệng là “Tích Hoa” —— a, là tình địch.

      Trong nháy mắt ta vào bữa tiệc, bầu khí trở nên kỳ lạ, có ba cặp mắt bất giác nhìn về phía Cố Tích Hoa, tất cả những người còn lại đều liếc nhìn Thẩm Châm. —— ừm, khẳng định là tình địch.

      Thẩm Châm chuẩn bị xong tinh thần nhận lấy đủ loại thủ đoạn, chưa từng nghĩ rằng ——

      Nữ: “Bạn ?”

      Nam: “Cố phu nhân, Thẩm Châm, năm nay tổ chức hôn lễ.”

      Vừa vặn mười chữ, từng chữ thấy máu, từng dao cản họng.

      Xong xuôi.

      Ngay cả cơ hội mở miệng Thẩm Châm cũng có, tất cả đao quang kiếm ảnh* đều bị mười chữ này chém thành mảnh vụn, , là bụi.

      (*) diễn ra đánh nhau rất kịch liệt, dữ dội.

      Khẩu khí vốn tụ lại trong lòng Thẩm Châm bị câu ngắn gọn ràng của Cố Tích Hoa đâm xuyên qua, rất cam lòng. tỉnh rụi nhìn người bàn cơm, trong lòng cân bằng —— xem ra người bị đâm chỉ có mình .

      Cảm giác này vừa sảng khoái lại khó chịu trong lòng, là sao đây?

      Qua lúc lâu sau, người bên kia rất cam lòng vùng vẫy : “Tích Hoa, chút nghe thử, hai người quen nhau thế nào ?” Ánh mắt nhìn chằm chằm.

      Cố Tích Hoa lột vỏ tôm bỏ vào trong đĩa của Thẩm Châm, nhìn Thẩm Châm cái, cười như cười.

      Thẩm Châm tự nhiên nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, đỏ mặt. Vừa gặp đường?

      có gì hay để , đó là chuyện của hai người chúng tôi.”

      Gương mặt nàng kia trắng bệch.

      Thẩm Châm cảm thấy rất đành lòng. Thẩm tiên sinh, đối đãi như vậy với người mếm mộ sao? ╮(╯▽╰)╭

      Giữa buổi tiệc, Cố Tích Hoa ra ngoài tiếp điện thoại, có Cố Tích Hoa ngăn trở, ánh mắt thù địch kiêng nể gì mà bắn qua đây. ta hướng về phía cười cười.

      “Xem ra rất thích ăn cay.” ta .

      Thẩm Châm ăn hơn phân nửa tôm lột vỏ trước mặt, tất cả đều do Cố Tích Hoa lột cho.

      “Ừ, thích.”

      “Tích Hoa hình như thích ăn cay.”

      “Ờ, hình như là thế.” Cố Tích Hoa rồi, Thẩm Châm chỉ có thể tự mình lột vỏ, vừa lột vừa hưởng thụ biến thái lăng trì bên cạnh (…).

      Điều này chỉ có thể chứng minh ánh mắt mình rất tốt, mẹ nó chọn đàn ông rất tốt.

      “Khẩu vị của hai người khác nhau như vậy, cuộc sống sau này làm sao…”

      Thẩm Châm kinh ngạc: “Cũng phải chỉ ăn món thôi.”

      bàn có người mỉm cười.

      Thẩm Châm bị nàng kia hung hăng liếc cái.

      Cố Tích Hoa trở lại, thấy bàn tay Thẩm Châm dính đầy tương, tự nhiên lấy khăn giấy lau sạch từng ngón, rồi lại tự nhiên lột tiếp con tôm khác cho ăn.

      lột cho.” .

      Thẩm Châm đột nhiên rất muốn bắt lấy đôi bàn tay thon dài xinh đẹp kia liếm từng ngón —— mẹ nó, quá gợi cảm!

      Có lẽ cảm nhận được ánh mắt quá nóng bỏng của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa giương mắt nhìn . Thẩm Châm cố hết sức làm cho mình thoạt nhìn bình thường, thản thản nhiên nhiên nhìn lại.

      Sau khi ăn xong bữa cơm Cố Tích Hoa có ý tiếp, những người kia cũng hiểu bầu khí hôm nay thích hợp nên tự động phân tán. Vốn là thế này, bọn họ tưởng rằng Cố Tích Hoa vẫn còn độc thân, vì thế cố ý gọi người cũ tới, chưa từng nghĩ rằng Cố Tích Hoa hành động sớm như vậy, mới trở về hai tháng lập tức sắp kết hôn.

      lái xe đưa Thẩm Châm đến dưới lầu nhà trọ.

      biết bọn họ gọi ấy tới.” Cố Tích Hoa nhíu mày.

      “Ừm.” Thẩm Châm vừa cởi dây an toàn vừa thờ ơ trả lời.

      trong hai lần đương.” giữ chặt người muốn xuống xe, vẻ mặt nghiêm túc cũng rất trịnh trọng.

      “Ừm.” Thẩm Châm cười cười.

      “Thẩm Châm.” gọi , ánh mắt sáng rực như có chút buồn rầu, “… tại bọn có quan hệ gì cả.”

      Thẩm Châm rốt cuộc nhịn nổi, khoé miệng giương lên nụ cười lớn —— Thẩm tiên sinh, hiểu tâm trạng lần trước của em rồi ư? Người nào đó báo thù nên tâm tình rất tốt, chụt cái hôn người đàn ông đáng trong mắt vào lúc này —— “Em biết rồi, Thẩm tiên sinh.”

      Ánh mắt sâu hút của Cố Tích Hoa nhìn —— “Em biết rồi?”

      Thẩm Châm nhanh nhẹn mở cửa, chân trước còn chưa chạm xuống đất, đôi tay từ phía sau duỗi ra kéo trở về, chỗ ngồi bộp tiếng nằm xuống, người đè lên —— “Cố phu nhân, xem em biết những gì…” Hơi nóng phả cổ, vừa nóng vừa ngứa, khuôn mặt Thẩm Châm đỏ bừng, vươn tay muốn đẩy người đàn ông người ra, thế nhưng sức lực địch ta cách quá xa, chỉ có thể đành bỏ cuộc —— “Em biết gì hết.”

      Nụ hôn rơi xuống cần cổ, váy lại có chiều hướng bị vén lên, Thẩm Châm mau chóng túm lấy đôi bàn tay an phận kia —— “Hai người từng là bạn trai bạn .”

      “Làm sao em biết được?” Nụ hôn vẫn rơi rải rác cổ , nhưng thấy động tác quá trớn.

      “Lúc ấy vào bàn có bảy người nhìn em.”

      “Ừm.”

      “…Có ba người nhìn .”

      “Ừm.”

      “…Trực giác của phụ nữ.”

      “Trực giác của em chuẩn ?”

      “Đương nhiên!” Thẩm Châm ngẩng đầu lên, nụ hôn càng sâu hơn rơi cổ , Thẩm Châm rụt người.

      tại muốn làm gì em biết ?” thanh của vừa khàn lại thấp, cổ tay khẽ động, mở ra gò bó của Thẩm Châm, trở tay bắt lấy hai tay của Thẩm Châm.

      Thẩm Châm: “…Kỳ có đôi khi trực giác của phụ nữ chuẩn như thế.”

      cười, hơi nóng liên tục phả cổ , loại cảm giác rất lạ lẫm, khiến muốn khóc, nhưng phải khổ sở —— “Cố Tích Hoa…”

      Môi bị cắn mạnh cái, hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề —— “… được kêu.”

      Thẩm Châm: “…Em khó chịu…” thanh rất là uất ức.

      “… cũng khó chịu.” thanh trầm thấp đến đáng sợ từ trong đôi môi dính chặt thốt ra, ôm người trong ngực càng chặt hơn, Thẩm Châm vươn tay vòng qua cổ người nào đó, nhưng lại bị người nào đó bắt lấy ngậm vào miệng, gặm cắn lắt nhắt, cảm giác run rẩy từ ngón tay tê dại đến toàn thân.

      Đây ràng là chuyện muốn làm ban nãy, Thẩm Châm mơ hồ suy nghĩ.

      Người bị kéo ra, Thẩm Châm cam lòng yếu thế mà vươn đầu lưỡi liếm bàn tay , đôi mắt u ám của trở thành sâu đáy, thanh khàn đến nỗi ngắt quãng —— “Thẩm Châm, em còn muốn… muốn…xuống xe…” Thẩm Châm mau chóng buông tay ra, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ an phận thủ thường, gật đầu như giã tỏi.

      “… xuống mau.” , trán đầy gân xanh và mồ hôi. Thẩm Châm chút do dự nhảy xuống, trở tay đóng cửa xe rồi chạy về nhà trọ mà hề quay đầu lại… F*ck, Thẩm tiên sinh là đáng sợ!
      Lùn, Nhi Đặngtrạch nữ thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 17


      Khi Thẩm Châm nhận được email của Cố Tích Hoa nghiêm túc ý thức được vấn đề —— còn chưa với ba mẹ muốn kết hôn.

      cũng quên mất đưa Thẩm tiên sinh về nhà.

      Trong email có tới mười loại kiểu dáng thiệp cưới, chúng đều nhắc nhở —— việc này thể kéo dài nữa.

      Vì thế Thẩm Châm lập tức gọi điện về nhà.

      “…Mẹ.”

      , chuyện gì?” Bên kia rất bình tĩnh. ai hiểu con bằng mẹ, nếu Thẩm Châm gọi điện tới là “Mẹ!” Vậy khẳng định là được tăng lương hoặc là gặp chuyện tốt nên tâm tình rất vui vẻ; nếu là “Mẹ ~” cuối kéo ra vừa mềm vừa dài mà lại có cái dấu ngoằn ngoèo cuối cùng nhất định là cầu xin bà, phần lớn là tháng này tiền lương đủ; nếu cũng là “Mẹ ~” thanh kéo dài nhưng có sức lực, như vậy chắc là bị ốm, trong lòng uất ức lại khổ sở muốn tìm mẫu thân đại nhân an ủi; “…Mẹ” thế này, khi bà tiếp máy dừng hai giây hơn nữa bình tĩnh như thường, nhất định là làm ra chuyện áy náy, hoặc là có chuyện muốn , hơn nữa phần lớn thời điểm vấn đề .

      “Con muốn kết hôn.”

      Bà Thẩm: “…”

      Vấn đề này hơi lớn chút, khiến bà trì hoãn.

      Ba mươi giây sau —— “Tên họ, tuổi tác, sở thích, tính cách, gia đình, công việc, thu nhập, xã giao, chiều cao, cân nặng, ba vòng, bảng kiểm tra sức khoẻ, tất cả gửi vào hòm thư của mẹ, cảm ơn.” Cúp máy.

      Thẩm Châm: “…” Ba vòng? Mẫu thân đại nhân, ngài xác định?

      Thẩm Châm cảm thấy tin tức này cần thời gian để tiêu hoá, vì lo nghĩ như thế nên gọi điện thoại nữa. càng thể tưởng tượng khi phụ thân đại nhân của biết được tin tức này còn có thể đưa Cố Tích Hoa về nhà .

      Nếu mẫu thân đại nhân ra lệnh, Thẩm Châm đương nhiên phải chấp hành.

      Tên họ: Cố Tích Hoa.

      Tuổi: 34

      Sở thích? suy nghĩ chút, thấy mình biết nhiều lắm, nên gửi tin nhắn hỏi chính đương —— sở thích của Thẩm tiên sinh?

      Có lẽ vừa họp xong nên trả lời rất nhanh —— Cố phu nhân.

      Thẩm Châm: ………………..

      —— xin nghiêm túc trả lời vấn đề của em, Thẩm tiên sinh.

      —— rất nghiêm túc, Cố phu nhân.

      Thẩm Châm: ………………..

      —— chẳng hạn như thích vận động gì nhất?

      —— vận động có liên quan đến Cố phu nhân.

      Thẩm Châm: ……………….

      —— hoặc là thích ăn gì?

      —— em.

      Thẩm Châm: ……………….

      —— ngày thường có chuyện gì thường xuyên làm mà thấy chán ?

      —— có.

      —— cái gì?

      —— em biết mà.

      Thẩm Châm: ……………….

      Cuối cùng nàng Thẩm nào đó tỉnh ngộ —— tự đóng gói mình đưa cho người nào đó đùa giỡn, tự mình đào hố chôn thân. Thẩm Châm quyết định loại chuyện này vẫn dựa vào suy đoán của bản thân thôi. Sai chút tin tức cũng quá quan trọng.

      Đương nhiên, có số việc thể dựa theo suy đoán của bản thân, ví dụ như —— chiều cao, cân nặng, ba vòng.

      Vì thế người nào đó phát khi hôn nhau đôi tay của Thẩm Châm như lửa đốt lướt người , hơn nữa trong miệng còn lẩm bẩm “ tấc, hai tấc, ba tấc…” Cố nào đó 囧: “…Em làm gì thế?”

      Thẩm Châm: “…Đo ngực.”

      Cố nào đó nheo mắt lại.

      Về phần việc này tiếp theo thế nào, tôi chỉ có thể , rất lâu rất lâu về sau quà tặng lễ tình nhân cho Cố phu nhân của Thẩm tiên sinh là hai chiếc bra rất vừa vặn.

      Thẩm Châm gửi email cho mẫu thân đại nhân được chỉnh lại như sau:

      Kính gửi mẫu thân đại nhân:

      Tên họ: Cố Tích Hoa.

      Tuổi: 34.

      Ngày tháng năm sinh: thông tin này tạm thời thiếu.

      Chiều cao: 180 trở lên, thông tin cụ thể đợi xác định.

      Cân nặng: …rất nặng (dù sao đè người rất nặng).

      Ba vòng: đo lường thất bại.

      Sở thích: tất cả có liên quan đến Cố phu nhân (…..).

      Tính cách: tính cách con mẹ thích nhất.

      Bảng kiểm tra sức khoẻ: khoẻ mạnh.

      Gia đình: ba mẹ khoẻ mạnh, vài họ hàng.

      Công việc: thông tin này tạm thời thiếu.

      Thu nhập: nhiều hơn con.

      Xã giao: rộng hơn con.

      Khi bà Thẩm nhận được emai này thiếu chút nữa hai mắt trợn trắng vì tức giận. May mà hai phút sau có email khác gửi qua, tuy rằng là email xa lạ, nhưng khi bà Thẩm mở ra thấy được những điều bà muốn biết, bà hài lòng gật đầu —— bất lương là tốt, quy luật cuộc sống ràng, có xe có nhà, thu nhập cao, trọng điểm là kèm theo ảnh chụp, từ nhà trẻ đến công tác, đầy đủ thông tin, thoả mãn suy xét kỹ càng của mẹ vợ đại nhân… Về phần người nào đó làm sao biết được hòm thư của mẹ vợ tương lai —— Phật : thể .

      Thẩm Châm tưởng rằng mình gửi email có trách nhiệm như vậy nhất định lọt vào hố bom của mẫu thân đại nhân cuối cùng còn mảnh vụn sót lại, tuyệt đối ngờ tới —— ngày sau ông Thẩm gọi điện đến, nội dung trò chuyện là —— dẫn về nhà gặp mặt. Tuy rằng giọng điệu để lộ nhiều cảm xúc, nhưng cũng đủ khiến Thẩm Châm kinh hoảng rồi.

      có cảm xúc chính là điểm nhấn lớn nhất được ? Lấy hiểu biết của đối với ông Thẩm, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo “tự định chung thân” với người khác thế này, ông Thẩm chắc chắn nổi giận ít nhất cả tháng trời… Thế nhưng? Vậy mà? Dẫn về gặp mặt? Mới có ngày thôi?

      Thẩm Châm suy nghĩ cả đêm vẫn nghĩ ra điểm nào trong email của làm cảm động ông bà Thẩm, kết quả nghĩ ra là —— Thẩm Châm lạc quan đem tất cả thuận lợi tổng kết là vì Thẩm tiên sinh chính là tình của cả đời và ông bà Thẩm quả thực cực kỳ thương

      Sáng hôm sau Thẩm Châm liền gửi tin nhắn cho Cố Tích Hoa.

      —— Thẩm tiên sinh, ba mẹ của Cố phu nhân gửi lời hỏi thăm tới .

      Hồi lâu sau nhận được trả lời —— đợi gió đông lâu.

      Mọi chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông. Gió đông của —— là lời chúc phúc ưng thuận của ba mẹ .

      Thẩm Châm nhìn tin nhắn tươi cười.
      Lùn, Nhi Đặngtrạch nữ thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 18


      Buổi trưa, Cố Tích Hoa gọi điện tới, Thẩm Châm ăn cơm với đồng nghiệp.


      “Khi nào , Cố phu nhân?”


      “Chừng nào có thời gian?” Thẩm Châm hỏi.


      “Bất cứ lúc nào cũng được.”


      “…Xin lấy công việc làm trọng, Thẩm tiên sinh.”


      “Cố phu nhân quan trọng hơn công việc.”


      Thẩm Châm nghĩ rằng —— người chững chạc lời âu yếm lại tự hiểu —— gợi cảm bùng nổ.


      Cái gọi là “chọn ngày tốt bằng cứ để ngày tốt tự đến” chính là chỉ —— sau khi tan tầm hai người bắt đầu mua sắm, chuẩn bị mua đồ thẳng đến nhà ông bà Thẩm.


      Đương nhiên, Thẩm Châm đến nỗi trực tiếp đưa người về mà cho hay, trước khi mua sắm gọi điện cho mẫu thân đại nhân.


      Về chuyện mua sắm, Thẩm Châm rất đau đầu.


      Bà Thẩm là người phụ nữ giản dị lại giỏi giang, vốn nên có thẩm mỹ bình thường lại đơn giản như bao người phụ nữ khác, nhưng… thế này, Thẩm Châm mua quần áo cho bà, nếu dẫn người cùng, đồ mua thường thường hợp gu của bà. Trong những thứ mua chỉ có hai lần khiến cho bà Thẩm hài lòng —— lần là vào dịp sinh nhật thứ bốn mươi của bà Thẩm, khi đó Thẩm Châm mới mười lăm, dùng tiền tiêu vặt cả năm mua tượng người nguyên thủy màu da bằng gỗ, chiều cao chừng mét năm, dáng vẻ thô kệch, hung thần ác sát, để lộ bộ phận quan trọng kia (chỉ là phần gỗ cắt ra), lúc ấy Thẩm Châm còn trong thời kỳ tuổi trẻ nổi loạn, thẩm mỹ đương nhiên cũng nổi loạn chút, vốn hoàn toàn dựa vào thẩm mỹ của mình ngay lúc ấy, thích gì tặng bà Thẩm cái đấy, chưa từng nghĩ rằng bà Thẩm vừa thấy thứ kia liền rất thích, ngừng khen ngợi Thẩm Châm có ánh mắt của nhà nghệ thuật, vật kia vẫn còn đặt tại ban công, lúc đầu đặt ở phòng khách, nhưng mỗi người đến nhà họ Thẩm đều bị vật đó doạ hết hồn, ông Thẩm cứ dời mãi, từ phòng khách tới ban công, giờ bị coi như là vật trang trí như bình tưới nước.


      lần khác chính là lúc Thẩm Châm vừa làm, tiêu tháng lương đầu tiên mà bỏ vào trong bao đỏ, ném cho bà Thẩm, bà cười đến thấy răng đâu, đôi mắt dường như đầy sao.


      Về phần ông Thẩm, Thẩm Châm hoàn toàn biết. mua đồ cho ông, mua cái gì dùng cái nấy, chê cũng thích, biết chọn gì. Nhưng loại tính cách lựa chọn này mới khó hầu hạ nhất, rất khó mua được thứ gì khiến ông vừa lòng đẹp ý. Thẩm Châm mua sắm đủ loại, sau vài lần đành bỏ cuộc, được, ba cần gì con mua cái đó, bao giờ tự làm khổ mình nữa.


      Sau khi nghe xong lời của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa chỉ cười, hai người dạo mấy trung tâm mua sắm lớn, quà của ông bà Thẩm còn chưa chọn được, Thẩm Châm xách hai bao lớn thứ mình thích.


      Hai người từ trong trung tâm mua sắm ra sáu giờ, giờ hẹn đến nhà họ Thẩm là tám giờ.


      Thẩm Châm rất buồn rầu.


      Cố Tích Hoa chạy xe qua, sau khi lên xe Thẩm Châm hỏi: “Làm sao bây giờ?” Mặt nhăn nhó.


      Cố Tích Hoa: “Người nên sốt ruột là , em sốt ruột gì chứ.”


      Thẩm Châm: “Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó.”


      Ánh mắt sâu xa của Cố Tích Hoa nhìn về bên này.


      Thẩm Châm ngồi ngay ngắn, thẳng lưng, ngoan ngoãn gật đầu: “Xuất giá tòng phu.”


      Cố Tích Hoa vừa lòng nheo mắt.


      Lần đầu tiên gặp mặt, quà tặng cho mẹ vợ sao lại đến trung tâm mua sắm chọn lựa hề có mục đích? Nghĩ tới vấn đề giá cả, Cố Tích Hoa định với Thẩm Châm.


      Hai người chạy xe tới cửa tiệm hoàn cảnh tao nhã, bên trong bán các loại vật phẩm trang sức làm bằng ngọc, phải cây trâm vòng tay khuyên tai bình thường, còn có số đồ dùng trong nhà.


      Cố Tích Hoa vào, lập tức có người tươi cười ra, hình như là trong những người có mặt tại buổi tụ họp kia —— “Sắp ra mắt mẹ vợ?”


      “Ừ.”


      “Ngày hôm qua làm xong, có cần lấy ra để chị dâu xem lần nữa ?” xong, phía sau còn có người bưng đồ ra.


      Thẩm Châm đến gần nhìn thử —— nhịn được mà thở hơi.


      Cố Tích Hoa, cường hào quá ?!


      Mười sáu bộ đồ ăn làm bằng ngọc, đũa ngọc, bát ngọc, đĩa ngọc, điêu khắc mai lan trúc cúc, nhìn ra đều là chạm nổi… Hơn nữa ngọc này —— mặc dù Thẩm Châm quá hiểu biết về những thứ này, nhưng thoạt nhìn thực đều rất thượng hạng!


      “Thế nào?” hỏi.


      Thẩm Châm: “…Em sợ trái tim của mẹ em chịu nổi.”


      Cố Tích Hoa cười: “Em với bác đồ giả là được.”


      Thẩm Châm: ………………


      cho là mẹ em mù mắt ư?


      Sau đó khi qua lấy quà cho ông Thẩm, Thẩm Châm vốn sợ rằng là thứ gì đó có sức sát thương cho nên trái tim vẫn treo cao, khi nhìn thấy là bộ dụng cụ câu cá bình thường trái tim mới hơi thả lỏng —— hoàn hảo hoàn hảo, biết bộ dụng cụ câu cá hình thức đa dạng đầy công năng giá cả tuy rằng phải rất đắt, nhưng phải mình muốn mua, ông Thẩm có việc gì làm nên thích câu cá, cái này coi như đưa tới miệng, hẳn là có thể mọi người đều vui mừng.


      Nếu biết bộ dụng cụ câu cá còn đắt hơn mười sáu bộ đồ ăn kia…


      Lấy xong quà biếu hai người hướng về nhà họ Thẩm, nửa tiếng sau là tới.


      Thẩm Châm nhìn hai món quà lớn ở ghế sau qua kính chiếu hậu, tâm trạng vô cùng phức tạp —— vừa vui mừng vì Cố Tích Hoa hào phóng lấy lòng ông bà Thẩm, vừa buồn rầu ông bà Thẩm hiểu lầm mức độ thuần khiết của tình cảm của hai người, tự nhiên nhớ tới —— lần đầu tiên ra mắt bà Triệu lại tay


      Cố Tích Hoa dường như biết được Thẩm Châm suy nghĩ gì, : “ mang hòn ngọc bọn họ nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, thể cho dùng phương thức tầm thường thế này để bày tỏ cảm giác áy náy hối hận chút sao?”


      Thẩm Châm ngó nhìn : “ áy náy sao hối hận?”


      Cố Tích Hoa nhìn thẳng về phía trước, lái xe vững vàng —— “ hối hận.”


      đột nhiên nhớ tới hồi học có xem bộ phim hoạt hình, tựa là —— đàn ông đều là thiếu niên. Vì thế cho dù đàn ông công thành danh toại cỡ nào, trưởng thành chững chạc, vào thời khắc nào đó, bọn họ đều bướng bỉnh như thiếu niên, đáng như trẻ con.


      Cố Tích Hoa. Trong lòng gọi tên .
      LùnNhi Đặng thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 19


      Khi đến nhà họ Thẩm vừa lúc bà Thẩm làm cơm xong, ngửi được mùi hương thức ăn quen thuộc Thẩm Châm nhào thẳng về phía bà Thẩm trong phòng bếp, ném Cố Tích Hoa trước mặt ông Thẩm. Cố Tích Hoa là người từng trông thấy tình cảnh này, luống cuống hay gì đó quả thực là trò cười. Khoé miệng tươi cười, vẻ mặt lời cử chỉ, có thể là hoàn mỹ. Khuôn mặt lôi cuốn khiến cho ông Thẩm cảm thấy Thẩm Châm nghiêm túc tìm đối tượng mà phải như luôn hay tìm được trai đẹp lấy chồng. Huống chi, từ trước đến nay Cố Tích Hoa cũng dựa vào khuôn mặt để thuyết phục người khác, khí khái phong độ, năng tri thức, chỉ tí thời gian trước bữa cơm thôi khiến ông Thẩm nở nụ cười hài lòng.


      Về phần bà Thẩm, phụ nữ bình thường khá chú trọng chi tiết, cho nên mấy chi tiết biểu bàn cơm của Cố Tích Hoa đều bị bà Thẩm luôn chú ý nắm bắt —— cũng ngoài ý muốn, bà rất hài lòng về con rể tương lai của mình.


      Lúc bưng đồ ăn lên bàn, Cố Tích Hoa qua giúp đỡ, con nhà bà ăn cay bà biết, vì thế đương nhiên có thể nhìn ra Cố Tích Hoa đặt đồ ăn Thẩm Châm ưa thích gần chỗ của , món canh trứng nhồi củ cải vốn đặt khá xa, sau đó bởi vì cần chỗ đặt thêm món nữa, vì thế Cố Tích Hoa đứng dậy múc bát canh lớn cho Thẩm Châm, đó là canh giải nhiệt hạ hoả. Bà Thẩm cố ý nấu cho con nhà mình thích ăn cay, ông Thẩm sống hơn nửa đời người cũng chẳng biết canh trứng nhồi củ cải có ích lợi gì, nhưng Cố Tích Hoa lại biết, hiển nhiên là vì phương diện ở chung lâu dài với Thẩm Châm.


      Người ăn cay rất dễ dàng nhìn ra, nhưng bàn cơm Cố Tích Hoa hề đề cập đến, cay hay ăn đều ăn, hơn nữa cách ăn uống càng thiên về những món cay. Điều này khiến bà Thẩm hoảng hốt nghĩ rằng thằng bé này là thử thay đổi thói quen ẩm thực của mình để hợp với Thẩm Châm.


      Vừa nghĩ thế, bà liền mềm lòng.


      Là người đàn ông tốt. Bà Thẩm hài lòng nhoẻn miệng cười.


      Ăn xong, mọi người ngồi sofa trò chuyện.


      Cố Tích Hoa chủ động kể lại quá trình hai người quen nhau, trước đó tỏ ý với Thẩm Châm, kéo dài thời gian hai người quen nhau chút, về chuyện kết hôn là hai người đột nhiên muốn kết hôn để ổn định cuộc sống vì thế cùng ra quyết định.


      Ông bà Thẩm rất hài lòng về người con rể này, cũng xoắn xuýt vấn đề trước đó, đối tốt với Thẩm Châm là được, để tâm đến những cái khác.


      Cố Tích Hoa bởi vì ông Cố vẫn còn công tác ở nước ngoài ( thực tế bà Triệu còn giận nên ông Cố dám về nhà), việc hai nhà gặp mặt chờ sau khi ông Cố trở về mời ông bà Thẩm đến nhà, hy vọng hai người thứ lỗi. Ông bà Thẩm lắc đầu cần để ý đến việc cấp bậc lễ nghĩa, con rể tương lai vô cùng chu đáo, là càng nhìn càng vừa lòng.


      Thời gian nhoáng cái đến mười giờ, Cố Tích Hoa chạy xe đến vốn có thể trở về, nhưng bà Thẩm luyến tiếc Thẩm Châm hiếm khi về nhà, lại ngại bảo Cố Tích Hoa về mình. Sau đó hai ông bà trao đổi ánh mắt rồi giữ hai người ở lại. Thiệp cưới in ấn, bà Triệu tặng vòng tay, chỉ thiếu trình tự mà thôi, là mẹ vợ của thời đại mới, bà Thẩm ngại. Cửa đóng lại, bà : “ tiếng chút, đừng làm ồn ba con ngủ.”


      Thẩm Châm hỗn loạn trong gió.


      Vì thế lần đầu tiên và Thẩm tiên sinh ngủ chung giường lại là ý của bà Thẩm?!


      tiếng chút?” Cố Tích Hoa cười như cười.


      Thẩm Châm: …………


      Ôi mẹ của con!


      Đây là phòng ngủ của Thẩm Châm trước khi dọn ra ngoài làm, phía sau cửa còn dán chữ viết nguệch ngoạc “Cố lên, Thẩm Châm”, màu đỏ chói lọi, viết đậm lại lớn, Thẩm Châm viết hồi cấp ba nên nét chữ còn non nớt. Cố Tích Hoa ngắm nhìn căn phòng hơn hai mươi mét vuông này, thấy hình chân dung của Thẩm Châm dán tường, nhìn như là năm lớp chín, tóc dài bằng bây giờ, cũng uốn xoăn, tóc dài thẳng tắp, trẻ tuổi hồn nhiên. cũng trông thấy những quyển sách giáo khoa và ít sách tài liệu từ hồi tiểu học đến cao trung được xếp gọn gàng, mỗi quyển sách đều viết nắn nót “Thẩm Châm”, nét bút xinh xắn ngay thẳng. Còn có chiếc đèn bàn sực nức mùi học trò, quyển vở đa dạng, đủ loại bút viết xinh xắn…


      Thẩm Châm nằm sấp giường, nhìn theo bóng dáng của Cố Tích Hoa di chuyển.


      Bạn có biết đây là cảm giác kỳ diệu biết bao ?


      Thời học trò của , nhưng từng tưởng tượng đến vào thời gian đó —— tương lai có ngày, người đàn ông xem bạn như vật báu, cho bạn tình , xem ảnh hồi của bạn, đọc nhật ký thời học trò của bạn, tưởng tượng quá khứ của bạn, buồn cười vì vẻ hồn nhiên ngớ ngẩn của bạn, hiểu biết tình cảm thiếu nữ của bạn, chua xót tiếc nuối vì bỏ lỡ thời gian thanh xuân của bạn, đặt xuống nụ hôn dịu dàng trán bạn, thầm lời âu yếm…


      Nhất định là cách thổ lộ của mình đúng… Thẩm Châm mơ mơ màng màng suy nghĩ —— vì sao phút trước người kia còn dịu dàng vô hạn, sau đó trong nháy mắt liền nhào qua đây sắc tính quá trớn?


      “Thời gian dịu dàng đâu?” Thẩm Châm bắt lấy kẽ hở mà thở hồng hộc lên án.


      “Ai với em chứ?” Cố Tích Hoa nhướng mày, bàn tay to tiếp tục châm dầu vào lửa người dưới thân.


      Thẩm Châm: “………..”


      “Chiếc giường này, bàn học kia, từng góc của căn phòng này… đều muốn đè em lên… Thẩm Châm, đây là phòng của em…” chưa bao giờ diện trong quá khứ của em, điên cuồng muốn lưu lại dấu vết và mùi hương của mình. Em là của , đợi trong quá khứ, tại thuộc về , sau này chỉ có .


      Thẩm Châm biết rằng từng chỗ trong căn phòng này mà để lại dấu vết đối với Cố Tích Hoa mà chính là xuân dược.


      “Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa…” Thẩm Châm lẩm bẩm, “Ưm….a….” Chịu nổi, người đàn ông vô lại này, càng ngày càng được voi đòi tiên… Thẩm Châm nghĩ rằng, nếu dừng tay có lẽ gặp cố…


      “Phu nhân, vi phu cần giải toả…”


      Vì thế tay trái của Thẩm Châm cũng chịu chung số phận với tay phải T T………
      LùnNhi Đặng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :