1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 10


      Đại học F là trường cũ của Thẩm Châm, vốn nghĩ tới có ngày cùng người đàn ông của mình tay trong tay ôn lại kỷ niệm xưa, cũng tưởng rằng rất lãng mạn, nhưng mà ——

      tại trông thấy những nữ sinh tóc dài bồng bềnh chân tay mảnh khảnh đầy sân trường, chỉ cảm thấy khóc ra nước mắt.

      Những khuôn mặt ngây thơ thoải mái này nhiều lần nhắc nhở —— Thẩm Châm mày già rồi. Ba tháng nữa mày hai mươi lăm, thanh xuân tiến vào giai đoạn cuối.

      Cố Tích Hoa nhận thấy người bên cạnh tâm tình dao động, hỏi: “Em sao thế?”

      “… có gì.” Thẩm Châm trả lời ỉu xìu. ràng cảm thấy như là ngày hôm qua mình còn thi CET*, hôm nay sao lại trở thành sáng chín giờ làm, chiều năm giờ về nhà rồi chứ?

      (*) College English Test: bài kiểm tra tiếng toàn quốc dành cho sinh viên đại học chưa tốt nghiệp và sau khi tốt nghiệp tại Trung Quốc.

      già rồi, Thẩm Châm.” nghe thấy người bên cạnh khẽ hít hơi, Thẩm Châm ngơ ngác.

      Hai người vừa lúc dạo tới sân bóng rổ, có vài nam sinh tinh thần phấn chấn ùn ùn đầm đìa mồ hôi chơi bóng rổ.

      rời khỏi trường mười mấy năm rồi.” cười, “Thời gian trôi qua nhanh .”

      Thẩm Châm nắm tay chặt. F*ck, người đàn ông chín chắn này lại mang theo ánh mắt buồn bã của chàng thiếu niên có thể phóng điện cả con phố nữ sinh trẻ trung đấy?!

      Cố Tích Hoa khẳng định phải cố ý quyến rũ em chứ? ╮(╯▽╰)╭

      Thẩm Châm bị quấy nhiễu, còn rảnh tiếc nuối cho bản thân, hăng hái kể lại cuộc sống đại học của mình, những năm tháng trốn học, những năm tháng thi rớt, những năm tháng nằm giường ký túc xá giống như ở cữ cùng với những đêm say khướt điên cuồng trở về ký túc xá… Cố Tích Hoa nhiều lắm, nhưng có thể nhận thấy rất chăm chú lắng nghe, ánh mắt dịu dàng, khoé mắt duyên dáng, dáng vẻ tao nhã kia thu hút rất nhiều cái ngoái đầu của các nữ sinh.

      tới dưới lầu ký túc xá Thẩm Châm từng ở, thay đổi gì so với hai năm trước, ban công vẫn phơi ra giường quần áo, ngoài cổng vẫn là nam sinh đợi bạn , những chiếc xe đạp đầy màu sắc đỗ tại ven đường.

      Thẩm Châm : “Thẩm tiên sinh, hôn em.”

      mặc chiếc váy trắng thuần khiết, mái tóc xoăn xoã ra mềm mại, ngửa lên khuôn mặt trẻ trung sinh động, đôi mắt toả sáng, khoé miệng khẽ nhếch, : hôn em.

      Cố Tích Hoa nhàng in lên trán nụ hôn, bờ môi dán lên cái trán mịn màng của : “…Kiểu Trung Quốc hay là kiểu Pháp?”

      nhịn được kiểu Trung Quốc, nhịn được kiểu Pháp.” cũng muốn làm lần nữa trước công chúng.

      cố gắng hết sức.” Hai bờ môi tiếp xúc, kéo vào trong ngực, hôn sâu. Tay rất nóng, quấn chặt vòng eo của , nụ hôn của rất sâu, muốn tránh cũng thể tránh, nơi trốn chạy, ngoại trừ theo.

      Hôn lâu, Thẩm Châm cảm thấy mình cần dưỡng khí, càng cảm giác được bàn tay eo quấn chặt hơn, như là cố hết sức kiềm chế. mở mắt nhìn , đôi mắt u ám kia khiến hít thở thông. Nên dừng lại thôi!

      Tiếng bàn luận và tiếng hưng phấn bé càng ngày càng nhiều ở xung quanh —— Thẩm Châm nghĩ rằng, đây là chuyện thứ hai khiến hối hận ngày hôm nay.

      Cho mấy người xem phim à, vớ vẩn! T T

      Người ôm dần dần ngừng lại, nhưng cười. Thẩm Châm đỏ mặt kéo chạy .

      Ban đầu khi vào đại học, mỗi ngày Thẩm Châm đều trông thấy mấy cặp tình nhân dính lấy nhau hôn môi chụt chụt dưới lầu ký túc xá, ân ái đằm thắm biết xấu hổ, khiến Thẩm Châm mỗi lần ngang qua đều thề thốt với ông trời, sau này bà đây có bạn trai nhất định dẫn về đây chụt chụt… Vì thế chấp niệm của Thẩm Châm dẫn đến…hành động kia của ngày hôm nay.

      dạo xong, Cố Tích Hoa đưa về nhà, đường trở về Thẩm Châm luôn suy nghĩ vấn đề —— tiến triển thế này cũng quá nhanh nhỉ?

      Là lần gặp thứ hai? Phải ?

      như thế này, được ?

      Càng quá mức chính là —— lại cảm thấy tất cả như thế —— thuận lý thành chương (hợp lý).

      Là thuận lý thành chương nhỉ? Phải ?

      Mặc dù chỉ gặp nhau hai lần, nhưng mà —— Cố Tích Hoa cho cảm giác an toàn và số phận an bài mà hơn hai mươi năm nay chưa từng có —— có lẽ cái này gọi là định mệnh em ?

      La la la la la la…

      Xuống xe, nheo mắt cười với người ngồi ghế lái: “Lần sau gặp, Thẩm tiên sinh.”

      Cố Tích Hoa cười cười: “Lần sau gặp, Cố phu nhân.”

      Thẩm Châm đến cổng, lại đột nhiên xoay người, trông thấy còn chưa , chạy về buồn rầu : “Em bắt đầu nhớ rồi, làm sao bây giờ?”

      Cố Tích Hoa: “Làm lại lần nữa?”

      Thẩm Châm chạy .

      Lên lầu, vào cửa nhà, Thẩm Châm kéo màn ra nhìn xuống, xe còn chưa chạy, người trong xe thấy , bắt đầu khởi động xe. Thẩm Châm hô to tiếng: “Cố Tích Hoa!” chỉ thấy bức màn tung bay.

      Hai phút sau Thẩm Châm gõ cửa kính xe, cười tủm tỉm nhìn . Cố Tích Hoa cảm thấy đáng muốn chết.

      “Nếu em làm lại lần nữa.” thanh của hơi khàn khàn.

      Thẩm Châm ôm đầu , hung hăng hôn lên rồi lại hung hăng cắn cái —— “Tạm biệt, Thẩm tiên sinh!”

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 11


      Sau khi Cố Tích Hoa về nước, rất bận rộn, kết nối nghiệp nước ngoài, phát triển nghiệp trong nước, còn phải đối phó đủ thứ chuyện bên phía bà Triệu, mỗi việc đều bận đến sứt đầu mẻ trán, đến nỗi hai tuần nay vẫn chưa lần gọi điện thoại cho Thẩm Châm, lại càng khỏi đến việc gặp mặt. Thẩm Châm thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho , nếu họp hay gặp khách hai ba giờ sau trả lời lại là chuyện bình thường.

      Hôm nay công tác, hiếm có giờ trống trước mười hai giờ, tắm rửa xong chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Châm di động vang lên, có tin nhắn gửi đến.

      Là tin nhắn của Thẩm Châm, đó có tấm ảnh của , phía dưới viết —— Cố phu nhân mặc đồ tắm có phải rất đẹp hay ? còn gửi qua biểu tượng cảm xúc vô cùng đắc ý.

      Đó phải là hình cá nhân của Thẩm Châm, bốn nam ba nữ, Thẩm Châm đứng bên trái ngoài cùng. Đằng sau là bốn người đàn ông.

      nheo mắt, gửi tin nhắn trả lời.

      “Em ở đâu?”

      “Suối nước nóng Thiên Tứ.” xong trong giọng điệu còn có tiếng ngâm nga, xem ra tâm trạng rất tốt, “Công ty tổ chức, đài thọ du lịch.”

      “Thú vị ?”

      “Cũng được, ánh nắng rất tốt.” nghe thấy bên kia hình như di chuyển, hỏi, “ còn chưa về nhà ư?”

      “Ừ, công tác.”

      Nghĩ đến tấm ảnh vừa gửi qua, Thẩm Châm cười: “Thẩm tiên sinh, còn chưa đánh giá tấm ảnh em gửi qua.”

      Cố Tích Hoa nghe được câu này liền nhớ tới đôi tay đặt vai , ánh mắt tối sầm lại: “Đẹp lắm.”

      “Vì sao phải hoàn mỹ?” Thẩm Châm bất mãn.

      Nếu có bốn người đàn ông và đôi tay kia, suy nghĩ.

      “Mở cửa.”

      Thẩm Châm sửng sốt, tưởng rằng mình nghe lầm, mở cửa?

      “Khách sạn Thiên Tứ phòng A901, Cố phu nhân xin mở cửa.”

      Thẩm Châm hết hồn làm rớt di động giường, cũng kịp suy nghĩ nhiều mà nhảy qua mở cửa —— Cố Tích Hoa mặc đồ ngủ đứng ngoài cửa nhìn , giơ di động lên: “Đồ tắm?”

      Thẩm Châm bất giác lùi về sau bước.

      “Đàn ông?” tới gần bước.

      Thẩm Châm lại lùi bước.

      “Tay vai?”

      Thẩm Châm lùi tiếp. F*ck, quá áp lực !

      …sao lại ở đây?”

      công tác.”

      Thẩm Châm rơi lệ đầy mặt, cần phải có duyên đến thế hay ?

      “Em cố ý.” .

      “Ừ, cố ý.” Vì trả thù cả buổi trả lời tin nhắn khiến bực bội trong lòng, còn có hai tuần chưa gọi cho cú điện thoại nào.

      khoá cửa rồi.” .

      “Em sai rồi!” Thẩm Châm quát to tiếng nhảy lên giường, dùng chăn bọc mình lại, chỉ lộ ra đôi mắt ướt át sau khi tắm rửa mà nhìn .

      nam quả nữ, củi khô bốc lửa, mẹ nó rất đáng sợ!

      Cố Tích Hoa qua muốn kéo người trong chăn ra, Thẩm Châm nắm chặt chăn lăn lộn lung tung, chính là cho thực —— “ muốn muốn muốn!”

      Cố Tích Hoa: “…” rất muốn bóp chết cái bánh chưng nào đó lăn lộn giường.

      Cuối cùng, người nào đó tự làm tự chịu —— bọc rất chặt, lăn tới tấp, làm ngạt chính mình.

      “Cố Tích Hoa, mau kéo…ngộp…” Thẩm Châm lẩm bẩm, “Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa…” thanh kia bởi vì khó chịu mà mang theo tiếng nức nở run rẩy, thu hút ánh mắt thành sâu hút của người nào đó.

      dùng sức kéo cái, lôi người bên trong ra, Thẩm Châm ngạt thở khiến mặt mũi đỏ bừng, sau khi ra ngoài thở mạnh từng hơi, tóc dính mồ hôi nhễ nhại mặt, hình ảnh thế này như là sau khi làm vận động nào đó mà kiệt sức… Gân xanh trán Cố Tích Hoa nổi lên, người nào đó lại còn tự giác, co vào lòng lẩm bẩm: “Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi mà… Ai bảo gọi điện thoại…” Mùi hương của người con toả ra từ mái tóc tiến vào mũi , thân thể trong lòng dính lấy , bởi vì ban nãy lăn qua lăn lại mà hai nút áo ngủ bung ra, mơ hồ có thể thấy được hấp dẫn của người con , mái tóc mềm mại gãi vào ngực … Cố Tích Hoa cảm thấy —— tại nên lập tức đạp cửa ngay, nhất định phải làm.

      Vì thế đứng lên, Thẩm Châm bởi quán tính mà nằm sấp xuống, lại vừa lúc quẹt phải liền kéo dây áo ngủ của ra…

      Trong phòng yên tĩnh trầm lặng ——

      Thẩm Châm: “…”

      Cố Tích Hoa: “…”

      Cố lão nhị: “…”

      Dây áo ngủ: “…”

      Thẩm Châm nhắm mắt, rồi ngã xuống: “Người này chết, có việc xin đốt tiền giấy.”

      Cố Tích Hoa: “…”

      Cố lão nhị: “…”

      Dây áo ngủ: “…”

      Sau lúc lâu, Cố Tích Hoa buộc lại áo ngủ, hôn người giả vờ ngủ say: “Ngủ ngon.”

      Người lâu Thẩm Châm mới mở mắt ra, ôm chăn hít hơi sâu, cười ngọt ngào ngủ thiếp .



      ***

      Tội nghiệp Cố lão nhị :)))

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 12


      Ngày hôm sau đến lúc trở về, Thẩm Châm cùng đồng nghiệp ra khỏi khách sạn, lén lút nhìn xung quanh, quả nhiên trông thấy chiếc Phaeton W12 đậu ở góc xéo đối diện, Thẩm Châm theo những người khác chuẩn bị lên xe, quản lý ở bên cạnh trừng mắt nhìn , bực bội bĩu môi —— đừng lên xe. Thẩm Châm nhấc chân lên rồi lại thả xuống, đến bên cạnh, hỏi: “Có việc gì?”

      “…” Quản lý lời nào chỉ là liếc nhìn đầy ý.

      Thẩm Châm: “…”

      Đợi cho mọi người lên gần hết, ông ta kéo Thẩm Châm sang bên —— “Chậc chậc chậc… nhìn ra…”

      Thẩm Châm: “…” nhìn ra phía trước là hung khí hay phía sau là bảo khí hả?

      Quản lý nhìn về phía kia bĩu môi: “…Cố tổng đợi đấy.”

      Thẩm Châm: “…” tại mình thanh minh còn kịp ?

      Quản lý: “…Nắm cho chắc, hiệu suất năm nay của chúng ta toàn bộ đều dựa vào .”

      Thẩm Châm: “…”

      Xe khách chở người rồi, để lại vũ khí vô cùng kịch độc…

      Thẩm Châm chầm chậm qua mở cửa xe ngồi xuống. Trong xe trở nên kỳ lạ. nhớ lại chuyện đêm qua, người bên cạnh đồng thời cũng nhớ lại chuyện đêm qua. Hai người gì, Thẩm Châm nhìn cây cối ngoài cửa sổ bắt buộc chính mình như là vào cõi thần tiên xa xăm… Mày phát mày phát mày phát mày phát … Nó lớn nó lớn nó lớn nó lớn nó lớn… A, hừ, ngừng lại… lớn mà lớn mà lớn mà lớn mà… Thần ơi hãy cứu con ╮(╯▽╰)╭

      Chạy bốn tiếng đồng hồ rốt cuộc trở về nội thành, Thẩm Châm mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát phải hướng về nhà mình, hỏi: “Mình đâu thế?”

      “Ăn cơm.”

      “Ờ.” lại ngủ tiếp.

      Chờ đến lúc xe chạy vào khu biệt thự của những người giàu có —— Thẩm Châm vuốt lại mái tóc rối bời, lau nước bọt tại khoé miệng, thanh run rẩy hỏi: “Chúng ta đâu ăn cơm thế?”

      “Nhà bà Triệu.”

      “Bà Triệu là ai?” Ánh mắt Thẩm Châm đờ đẫn, dường như còn chưa tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

      Cố Tích Hoa cong khoé miệng: “Mẹ .”

      Thẩm Châm: “…”

      Chạy tiếp hai mươi phút, Thẩm Châm sửng sốt mười lăm phút, dùng hai phút mười giây chải đầu lau mặt luyện tập độ cong khoé miệng khi mỉm cười, rồi dùng hai phút năm mươi giây lên án người nào đó ngồi bên cạnh lâm thời quyết định dẫn gặp ba mẹ, hơn nữa khi xe chạy vào cổng lớn rồi dừng lại, đủ loại sói tru nào là “F*ck, bà đây mang quà biếu” “Mợ nó lần đầu gặp ba mẹ ăn mặc bình thường được nhỉ”.

      Cố Tích Hoa đón người xuống xe, mẹ chờ ở cửa, thấy hai người ngơ ngác, bà tròn mắt cười rộ lên, đôi mắt mang theo năm tháng dịu dàng như nước, giờ phút này mang theo chút hưng phấn trong suốt, chẳng giống phu nhân giàu có mặt lạnh trong tưởng tượng. Trong lòng Thẩm Châm thoáng thả lỏng chút. nên tin tưởng Cố Tích Hoa, có đứa con trai ưu tú như vậy làm sao có bà mẹ tuyệt vời chứ. Sau này Cố Tích Hoa hỏi vì sao khi xuống xe lại khẩn trương, liền ngay ý nghĩ của mình lúc đó, sau đó qua rất lâu mới biết được Cố Tích Hoa cũng thuận miệng thuật lại những lời này cho đương nghe, vì thế giữa bọn họ có gia tộc cẩu huyết cản trở, hơn phân nửa nguyên nhân là vì lần đầu gặp mặt Thẩm Châm nịnh nọt vừa lúc tâng bốc mẹ Cố. Những cái này để sau hẵng , tạm thời nhắc tới.

      Thẩm Châm vốn dĩ khẩn trương, nhưng khi nghe thấy bà Triệu trực tiếp hỏi vấn đề “Khi nào hai đứa kết hôn” có màn dạo đầu, toàn thân cứng đờ.

      Đây là thẳng hay là thẳng vào vấn đề… Bà Triệu, có thể cho người ta xả hơi ?

      Càng khiến cứng ngắc hơn, đến nỗi xoay cổ cũng nghe được tiếng khớp xương bẻ qua chính là câu trả lời của người đàn ông bên cạnh: “Năm nay.” Quyết đoán bình tĩnh, lúc ra có chút xúc động. Nhưng mà —— mợ nó, xúc động có thể ra lời xúc động sao? Tuy rằng đẹp trai gợi cảm muốn chết… đúng, cái này phải trọng điểm, còn chưa cầu hôn mà?!

      Bà Triệu rất hài lòng với câu trả lời của .

      “Sang năm mẹ muốn bồng cháu.”

      Thẩm Châm: “…” Ý là năm nay phải mang thai?

      được.” Từ chối cũng quyết đoán bình tĩnh dứt khoát.

      “Vì sao?”

      “Mẹ muốn con trai mẹ vừa mới kết hôn phải cấm dục mười tháng sao?”

      lâu như vậy, sống chung trước ba tháng là được.”

      Thẩm Châm: “…”

      Này, hai người là mẹ con ư? ╮(╯▽╰)╭

      Kết quả đàm phán cuối cùng là thế này, vì thể xác và tinh thần khoẻ mạnh của con trai mà bà Triệu tạm thời nhượng bộ, năm nay kết hôn, cháu chắt hai năm sau hẵng bàn tới.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 13


      Thẩm Châm thần trí ngẩn ngơ bị Cố Tích Hoa tha lên lầu.

      Vừa đóng cửa phòng ngủ liền đặt lên tường vừa hôn vừa cắn. Thẩm Châm hoàn toàn chống đỡ nổi, chỉ có thể bám lấy , để mình mềm nhũn trượt xuống đất.

      Vừa hôn xong, Thẩm Châm uất ức nhìn .

      “…Vốn sớm như vậy.” Nhưng chuyện tối qua làm xáo trộn tất cả kế hoạch của . cảm nhận sâu sắc rệt —— thể nhẫn nại quá lâu.

      Cảm xúc này rất kỳ quái, ập tới mạnh mẽ lại vội vàng, từng phút từng giây ở cùng , đều muốn nhét vào trong cơ thể, xé nát nuốt vào trong bụng mình, chỉ có của mình. Nếu đây là dục vọng của người đàn ông đối với người phụ nữ, vậy tại sao ba mươi mấy năm trước hề có cảm xúc chiếm giữ mạnh mẽ đối với những người phụ nữ khác có vóc dáng tướng mạo tốt hơn Thẩm Châm nhiều? Huống chi, đàn ông rất hiểu dục vọng, loại tâm trạng trong lòng vừa mềm mại lại phình to tuyệt đối phải ham muốn thân thể đơn thuần, càng có nhiều khác biệt.

      hối hận chứ?” Thẩm Châm hỏi.

      Cố Tích Hoa nhìn sâu, trán tì lên trán : “ .”

      “Sao biết?”

      “Cho dù có ngày chúng ta xa nhau, Thẩm Châm.” nhàng hôn lên khoé môi , “ còn khả năng để người khác.”

      “Nếu em hối hận làm sao đây?”

      Khoé môi bị cắn mạnh, Thẩm Châm đau nhói.

      “Em làm sao có thể người khác nữa chứ?” Dáng vẻ kiêu ngạo ngông nghênh đó như chàng thiếu niên nổi loạn ngạo mạn, ràng trong mắt Thẩm Châm nhìn thế nào cũng gợi cảm. người đàn ông chín chắn ở độ tuổi ba mươi đột nhiên đầy kiêu ngạo, cả khuôn mặt ra vẻ coi khinh thế giới chẳng phải rất tuấn tú sao?! Thẩm Châm chịu nổi mà cắn lại, ậm ờ : “…Nhưng chưa cầu hôn…”

      Rất thiệt thòi, được ?! T T

      “Em muốn thấy quỳ gối xuống đất cầm chiếc nhẫn kim cương.”

      “Chọn trong hai.”

      “Nhẫn kim cương.”

      “Ham tiền.”

      Thẩm Châm: “Em luôn muốn làm thí nghiệm đặc biệt, nhưng bởi vì rất đắt tiền, em thể mua nổi nguyên vật liệu.”

      “Kim cương?”

      “Ừm.”

      “Làm gì?”

      “Nghe ở dưới ánh mặt trời đặt cái kính lúp để nhắm vào ánh mặt trời, kim cương bốc cháy, biết có phải là hay …”

      Cố Tích Hoa: “…” Vì thế em định đốt cháy nhẫn cưới sao?

      Hai người ở trong phòng rầm rì rất lâu, cho đến khi bà Triệu kêu người lên mời bọn họ xuống ăn cơm.

      “Vì sao ba ở nhà?” Vừa tiến vào cửa muốn hỏi vấn đề này.

      “Bà Triệu và ông Cố chiến tranh lạnh.”

      Cho nên?

      “Ông Cố bị đuổi ra khỏi nhà.”

      Thẩm Châm: “…” có hào phú như vậy sao?!

      Ba người ngồi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bữa cơm mau chóng ăn xong. Lúc bà Triệu tặng cho chiếc vòng bạch ngọc, thoạt nhìn như là gia truyền, vừa lúc từng trông thấy chiếc nhẫn bạch ngọc cùng kiểu dáng ở chỗ Thanh Vãn, lập tức hiểu được đây là vật tượng trưng của con dâu nhà họ Cố. nhìn qua Cố Tích Hoa, gật đầu, vì thế nhận lấy. Nhưng vật kia vừa thấy liền biết rằng đó là đồ cổ, bối cảnh thời gian rất sâu xa, Thẩm Châm còn trẻ, mang vật như vậy người hợp với tuổi tác, vì thế cất nó vào trong ngăn kéo, định sau này mang.

      đường trở về Cố Tích Hoa : “Thẩm Châm, tại em từ chối vẫn còn kịp.” Ngữ khí nghiêm túc chưa bao giờ thấy.

      Dù sao lúc này chỉ là lần gặp thứ ba của hai người, tình huống gặp nhau lần thứ ba lại gặp ba mẹ luôn… Thẩm Châm dám có, nhưng khẳng định là số ít.

      suy nghĩ chút, hỏi: “Tại sao?”

      Tại sao vội vàng cưới .

      Cố Tích Hoa: “Muốn ‘ăn’ em.”

      Thẩm Châm: “…” Đáp án này đúng là dứt khoát lại thẳng thắn, tình muốn like 32 cái.

      “Kết hôn và tình dục nhất định có liên quan với nhau.” .

      Cố Tích Hoa nhìn sâu, thấy Thẩm Châm chột dạ trong lòng. Đừng trách tam quan bất chính*, tại thời đại này người đàn ông nào trước khi kết hôn vẫn còn là trai tân chứ. Trong nháy mắt, Thẩm Châm như là nắm bắt được điều gì đó, thể nào?!

      (*) Tam quan, tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Mà Tam quan bất chính đại khái là tam quan méo mó, có những hành động, suy nghĩ, thủ đoạn, xúc cảm rất lí trí mà cũng rất điên khùng, rất chân thực mà cũng rất ngụy quân tử.

      chỉ làm tình với Cố phu nhân của mà thôi.” Người đàn ông bên cạnh , lỗ tai lại ửng đỏ.

      Mặc dù màu đỏ nổi lắm, nhưng Thẩm Châm vẫn thấy được.

      Chuyện “Thẩm tiên sinh là trai tân” vẫn kích thích Thẩm Châm tròn hai tháng trời.

      Đương nhiên, vẫn duy trì thái độ hoài nghi. Thử hỏi, kỹ thuật đè xe, đặt tường, đặt cửa phòng của thông thạo lại cao siêu, chẳng phải là làm quen tay sao? Phản ứng của cơ thể thành mà mạnh mẽ bác bỏ quan điểm , mặc dù người nào đó đắc ý ám chỉ bản năng đàn ông của mình là trời cho. Thẩm Châm đỏ mặt dè bỉu.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 14


      Cố Tích Hoa phải công tác tháng, Thẩm Châm thừa dịp rảnh rỗi mà đăng ký học lớp yoga, Tống Thanh Vãn rất khó hiểu. người từ tiểu học đến đại học chưa bao giờ nhiệt tình với vận động lại đột nhiên đăng ký học yoga thử thách cơ thể mềm dẻo cực hạn?

      Thẩm Châm liếc nhìn người bên cạnh với vẻ thâm thúy: “Cậu hiểu tớ, tớ trách cậu.”

      Tống Thanh Vãn: “…”

      Yoga đối với Thẩm Châm mà hề nghi ngờ là thống khổ. Đời này rất ghét vận động, đương nhiên, ngoại trừ vận động nào đó, trong các loại vận động cơ thể ghét nhất là loại vận động phải dùng đến độ mềm dẻo của cơ thể, yoga đứng mũi chịu sào.

      Đây là quyết định liên quan đến tố chất cơ thể, Thẩm Châm phải bó tay, chỉ có thể cố gắng tránh né hai mươi mấy năm trước đây. vốn khờ khạo cho rằng “vận động” duy nhất thích chỉ cần thể lực là được, ngày nào đó khi bị ai kia phát rồ đè bàn làm việc giở thủ đoạn xoay vòng eo gần như thành chín mươi độ, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trong quá khứ mình đơn thuần lại khờ dại.

      rất khờ dại!

      Thẩm Châm nhớ lại cảnh ngộ bị hối thúc càng cố gắng hơn. Là bạn thân, Tống Thanh Vãn đương nhiên là phải học chung. Vì thế hai người cùng đăng ký lớp yoga.

      Ngày đầu tiên học, hai người đều được giáo viên làm mẫu vài động tác trước, động tác hai chân tự nhiên dang ra, cúi người xuống chạm tới mắt cá chân rất đơn giản. Tống Thanh Vãn dẻo như con rắn, Thẩm Châm cảm thấy cơ thể bạn mình gập thành ba khúc cũng chẳng có vấn đề gì, tay với xuống cái đụng thẳng tấm nệm dưới chân, mà Thẩm Châm sau khi cúi xuống chỉ hơi khom lưng, tay cố hết sức chỉ với tới cẳng chân, cứ thể mặt còn nhồi máu lên trán lập tức đổ mồ hôi. Hai người đều nhận được tiếng xầm xì, người trước nhận được kinh ngạc, người sau nhận được —— cũng là kinh ngạc. Cơ thể cứng ngắc thành thế này quả thực đổi.

      Tập xong mấy động tác Thẩm Châm mệt đến gần như kiệt sức, những sợi tóc mềm mại dính mặt, trông cực kỳ nhếch nhác. Tính phúc quả nhiên dễ, suy nghĩ.

      Hai người lưng tựa lưng nghỉ ngơi. Tống Thanh Vãn : “Coi như xong, từ thể chất của cậu vậy, luyện thế nào chăng nữa cũng cải thiện bao nhiêu.”

      được.” Thẩm Châm đưa ra vẻ mặt nghiêm túc, sốt sắng quá mức, “Ý thức có động lực ảnh hưởng tới vật chất, thầy chính trị hồi trung học chẳng phải dạy rồi ư? Bà đây cho dù thể dẻo dai giống như cậu, nhưng cũng phải dễ dàng dạng chân nghiêng người, với tới mắt cá chân…”

      “Cậu đột nhiên muốn làm những điều đó làm gì?” Tống Thanh Vãn ngắt lời .

      Thẩm Châm nghĩ nghĩ: “Lo nghĩ cho vòng eo.”

      “Vòng eo cậu thế nào, trẹo rồi sao?”

      “Tạm thời còn chưa, nếu dùng biện pháp, tương lai khẳng định trẹo.”

      Tống Thanh Vãn: “…” Vì sao mình nghe hiểu nhỉ?

      Tống Thanh Vãn nghĩ đến trình độ chán ghét vận động của Thẩm Châm, nhiều nhất tuần liền chịu nổi mà chạy lấy người, chưa từng nghĩ rằng nửa tháng sau cho dù Thẩm Châm mỗi ngày đều mệt mỏi xương sống vòng eo đau nhức đến nỗi dính giường là có thể ngủ ngay, nhưng lại thấy oán trách nửa phần, mưa gió cũng cản trở, kiên trì bền bỉ, bền gang vững chí, còn nghiêm túc cố gắng, khiến cho bạn thân hơn hai mươi mấy năm nay là cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.

      Có thể đây là sức mạnh của tình , suy nghĩ.

      Hôm nay Thẩm Châm tắm rửa xong lăn lên giường, đôi mắt vừa nhắm lại bao nhiêu mệt mỏi đều ập tới, sau đó bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhận máy, đầu vẫn chôn vùi trong chăn, thanh xíu khàn khàn: “…A lô, ai đó?”

      Người bên kia nghe được giọng như mớ trái tim mềm mại như bị cây kim đâm vào, hơi đau, tuy nhiên lại có cảm giác ngứa ngáy nhiều hơn, Cố Tích Hoa nhịn được mà nhoẻn miệng cười: “…Em ngủ .” Rồi định cúp máy.

      Thẩm Châm nghe được tiếng bên kia lập tức bật dậy, kêu lên: “…Chưa đâu!”

      “Em làm gì mà ngủ sớm thế?”

      Thẩm Châm: “Bí mật của phụ nữ.” Khoé miệng nhịn được mà giương lên, người ban nãy còn mệt mỏi tột cùng đột nhiên mắt sáng lên.

      “… biết bí mật của em.” thanh bên kia đột nhiên cố ý hạ thấp, trầm lắng, khàn khàn, mang theo khiêu khích và gợi cảm.

      Thẩm Châm đỏ mặt, giống như người kia ngay bên cạnh , kề sát tai chuyện.

      Sau lúc lâu mới nghẹn ra câu —— “… vẫn biết bí mật của em.” xong lập tức cúp máy, quăng chiếc điện thoại giống như củ khoai lang bỏng tay xuống cuối giường.

      Điện thoại nằm cuối giường vang lên, Thẩm Châm chôn vùi trong chăn tiếp máy. Ai bảo đùa giỡn em, nhận nhận nhận.

      Điện thoại vang lên ba lần, Thẩm Châm hết cách đành phải rề rà qua tiếp máy: “…A lô.” thanh xíu, như là còn mang theo độ nóng mặt.

      thanh bên kia bất đắc dĩ lại mang theo ý cười: “… thế nào lại cúp máy liền cúp máy ngay.”

      “Trách ai đây?” nổi cáu.

      “Trách .” , ngữ khí thản nhiên, có chút do dự. Thẩm Châm ngẩn ngơ, khi phụ nữ cố tình gây người đàn ông lại vô điều kiện nghe theo nhận sai… Thẩm tiên sinh, còn có thể hoàn hảo hơn nữa ?

      “Tuần sau buổi tụ họp bạn bè , Thẩm tiên sinh chân thành mời Cố phu nhân cùng.”

      “Cố phu nhân rảnh.”

      “Cố phu nhân, Thẩm tiên sinh rất đau lòng.”

      “Cố phu nhân hiểu nỗi đau lòng của Thẩm tiên sinh, cũng bày tỏ cảm thông của nhân đạo.”

      “…” Sau lúc lâu phía bên kia vẫn chưa gì.

      “Ha ha ha ha…” Thẩm Châm cười to, lăn qua lăn lại giường, “Thẩm tiên sinh yên tâm, Cố phu nhân chắc chắn trình diện đúng giờ.”

      “Ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.” Thẩm Châm chuẩn bị cúp máy.

      “Còn chưa?” Bên kia dường như rất kinh ngạc.”

      “Chưa.” lại suy nghĩ chút, nghĩ đến gì đó, mỉm cười, “Moa moa moa!” Rồi cúp máy.

      Cố Tích Hoa nhìn điện thoại, “moa moa moa”? Đây là vỗ về con nít ư? Khoé miệng bất giác giương lên.
      tart_trung, LùnNhi Đặng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :