1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Ngoại truyện 1: Cố Tích Hoa


      Lúc Thẩm Châm mang thai, cảm xúc gắt gỏng quá mức, tiểu tổ tông nằm sofa ăn trái cây, ăn trúng trái nho hư khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại, ngay sau đó hổn hển gọi “Cố Tích Hoa!”

      từ phòng sách ra, hôn lên khuôn mặt mang theo vẻ giận dỗi, thanh xuống: “Sao thế?”

      “Nho hư!”

      “Em nhả ra chưa?”

      “Rồi.”

      Cố Tích Hoa lại hôn lên khuôn mặt vẫn còn nhăn nhíu: “Ngoan. Lần sau nhìn kỹ hẵng ăn.”

      Sắc mặt Thẩm Châm đen lại ngay lập tức, xoay đầu tránh khỏi tiếp xúc của , nửa bực dọc nửa uất ức: “Nho ràng là do rửa, vì sao còn có trái hư chứ.”

      Cố Tích Hoa im lặng lúc lâu, nhưng trong hồi lâu này trong mắt Thẩm Châm ngấn nước: “…Rốt cuộc em ?” xong, vẻ mặt ưu buồn, ngửa đầu nhìn : “Nếu lòng em cho em ăn nho hư.”

      Cố Tích Hoa hôn lên chóp mũi , ánh mắt rất trìu mến: “Đừng khóc, bảo bối.”

      “…Vì sao em, Cố Tích Hoa.” thanh của bắt đầu phát run, “Khi người phụ nữ hỏi người đàn ông có ấy , ấy chỉ muốn nghe ‘’ hoặc là ‘ ’, ấy muốn nghe những cái khác, lại càng muốn người đàn ông thốt ra những lời này…”

      .”

      chẳng thèm suy nghĩ gì cả, ràng chỉ có lệ.” Sắc mặt Thẩm Châm càng trắng, “Là bởi vì lời khi nãy của em mới khiến trả lời thờ ơ như vậy ư?”

      Cố Tích Hoa rất đau đầu, ban nãy mở cuộc họp qua video trong phòng sách, nghe thấy tiếng Thẩm Châm gọi ngay cả tạm dừng còn chưa kịp mà mở cửa ra ngay. ? mà lại khẩn trương đến thế ư?

      Còn về trái nho, vận chuyển bằng máy bay, hái xuống chưa tới hai giờ, hơn nữa mỗi trái đều là do hái rồi rửa, mỗi trái đều rửa sáng bóng, nếu là vì sau khi rửa sạch mà để lâu nên trở thành mềm cũng chẳng có hại cho sức khoẻ. đến cùng, đây là người nào đó mang thai cáu kỉnh mượn đề tài để chuyện của mình.

      Hơn nửa tháng nay, chuyện như thế này ít.

      Nấu cơm được nửa Thẩm Châm đột nhiên bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt, Cố Tích Hoa sợ tới mức làm rớt bát đĩa mau chóng chạy qua hỏi “Sao thế?” Thẩm uất ức khóc thút thít “Vì sao em mang thai còn phải nấu cơm?” “Em nấu cơm liền để em nấu cơm chẳng ngăn cản tí nào” “ cản được, hừ, cản được ai cản được chứ…..”

      Hoặc là mỗi sáng tản bộ, muốn bắt đầu náo loạn nào là “Có phải sức khoẻ của đứa quan trọng hơn em ?” “Vì sao ép em làm chuyện em muốn làm?” hoàn toàn quên mất bác sĩ nhiều lần nhấn mạnh buổi sáng tản bộ rất tốt cho sức khoẻ của người mẹ.

      Càng khó khăn hơn chính là buổi tối, Cố Tích Hoa sợ mình kiềm chế được nên đề nghị buổi tối chia phòng ngủ, sau khi nghe xong khuôn mặt nàng Thẩm trắng bệch chút máu, Cố Tích Hoa ra đủ loại nguyên nhân, Thẩm Châm im lặng gật đầu, nửa đêm nghe tiếng người khóc, ngay cả mang dép cũng kịp mà bỏ chạy qua phòng, Thẩm Châm nằm trong chăn khóc đến sưng hai mắt như quả hạch đào, vì thế mỗi tối Cố Tích Hoa đều ôm mềm mại trong lòng, tà khí rối loạn khắp nơi nhưng chẳng thể làm gì được cả, quả là khổ thể .

      Thấy Cố Tích Hoa trầm mặc, Thẩm Châm chảy nước mắt: “ quả nhiên em…”

      Cố Tích Hoa ôm chặt vào trong lòng, thở dài hơi: “ em, Thẩm Châm.”

      Thẩm Châm ngẩng đầu lên: “ sao?”

      mà.”

      Thẩm Châm bĩu môi tin: “Em nghĩ vấn đề này lâu, nhưng em chưa từng thông suốt. Vì sao em?”

      “Người vừa gặp đối với chính là em, chẳng lẽ cũng vừa gặp em sao? Em tin.”

      Cố Tích Hoa lời nào.

      “Với tính cách của làm sao vừa gặp người chứ. Hơn nữa cùng người phát triển nhanh như thế, cũng giống chuyện làm. , rốt cuộc vì sao em?”

      Cố Tích Hoa mỉm cười, nụ hôn chi chít dừng mặt : “Đây là bí mật, Cố phu nhân.”

      Thẩm Châm “hừ” tiếng.

      Thẩm Châm vừa gặp Cố Tích Hoa là bởi vì vừa lúc hợp với mẫu người thích, khiêm tốn hướng nội điềm tĩnh, có gương mặt rất đẹp trai, khí chất mạnh mẽ khiến người khác tin phục. Từ cách ăn mặc ngày đó của nhận được rất nhiều thông tin.

      Cũng thế, lần đầu tiên Cố Tích Hoa nhìn thấy Thẩm Châm, khi ngăn chặn đường, nhiều ít, vừa vặn trùng hợp, Thẩm Châm cũng là mẫu người thích. đúng, khi ở độ tuổi thiếu niên nghĩ tới gặp như vậy —— sạch , đôi mắt trong trẻo, lúc cười rộ lên trong mắt gợn sóng, độ cong khoé miệng chân mà tự nhiên, khoa trương, hai xương quai xanh tinh xảo mảnh khảnh, cao thấp, đứng vừa đến cằm . Nhưng đó chỉ là ảo tưởng thời trẻ của Cố Tích Hoa, nghĩ rằng mỗi chàng trai đều có người trong mộng, nhưng người này vĩnh viễn , người rất lý trí, vì thế chưa bao giờ chấp nhất phải tìm người con trong lòng mà mình ước mong, cũng thế nên hai người bạn trước của Cố Tích Hoa hoàn toàn phải mẫu người trong mộng của .

      Ấn tượng đầu tiên của mỗi người khẳng định đều là vì vẻ ngoài của . Mà cái nhìn đầu tiên, Thẩm Châm bất ngờ tiến vào trong tầm mắt , khiến thoải mái và có thiện cảm, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, nụ cười trong sáng tự nhiên, ngửa đầu nhìn . Mặc dù lời của trực tiếp mà lại hân hoan.

      Thẩm Châm hỏi khi nào, nếu phải thế cũng là vừa gặp .

      tự nhiên hào phóng hỏi: “Kiếp trước chúng ta có phải từng nhau ?” Ánh mắt thành khẩn mà trực tiếp, giống như có thể tiến vào trong lòng. động lòng.

      gọi “Thẩm tiên sinh”, ngay từ lần đầu tiên gọi như vậy, chứng tỏ rằng vừa gặp của là nghiêm túc, ngay từ đầu thái độ kết giao của là khẳng định, cũng che giấu ánh mắt chân thành và sôi nổi cho thấy là người kiêu ngạo mà vô tư, coi thường lừa dối. Mà nửa kia muốn tìm chính là người thích lừa gạt như thế.

      Lần thứ hai gặp nhau mặc chiếc váy mới, khác với bộ quần áo thường vào lần đầu gặp nhau, ràng có trang điểm, còn thoa son bóng, mái tóc mềm mại rũ xuống, trong sáng tự nhiên. Cái này chứng minh để tâm đến mối tình này, người con xinh đẹp vì người mình . Nhưng cho dù trang điểm, nhưng cũng trang điểm dư thừa, chải lông mi, thoa phấn mắt, đánh má hồng, gương mặt sạch , rụt rè nhìn qua, mang theo vẻ chờ mong và vui mừng. Trang điểm hay có thể lên phương diện nào đó của người phụ nữ, người phụ nữ ngay cả gặp người trong lòng cũng trang điểm nhiều, ấy có lòng tự tin đối với bản thân khẳng định vì vẻ ngoài, người nhất định có thứ gì đó khiến tự hào, mà điều này chỉ có thể thông qua thời gian lâu dài sống chung mới có thể phát . Cho dù có nhiều ưu điểm sáng chói, tấm lòng cũng đủ mạnh mẽ. Điểm có thể kéo dài mối quan hệ chính là, nông cạn trông mặt mà bắt hình dong, chú trọng nội tâm của con người, có đôi mắt tinh tường, cũng là người đáng để sống chung lâu dài.

      hỏi đâu ăn”, trả lời “Quán mì thịt bò bên cạnh đại học F”, sau đó mỉm cười, tìm được người sống cả đời với mình.

      thử xem có phải nhà giàu mới nổi khoe của chỉ tay năm ngón hay , nhận được câu trả lời mình mong muốn.

      chẳng phải cũng vậy sao. nửa của có tiền hay chẳng quan trọng, nhưng nhất định phải là người phụ nữ để ý nghèo nàn hay giàu có. Người như thế còn nhiều, nhưng vẫn gặp được.

      Trong tình bọn họ thể buông tha, hai bên định cả đời, đều là con bạc cuồng vọng, can đảm và dũng khí như nhau, cuối cùng, bọn họ đều thắng cược.
      tart_trungLùn thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Ngoại truyện 2: Bảo bối nhà họ Cố ngốc đáng


      Hôm sinh nhật bốn tuổi của Cố nữ vương, Cố Minh Diệp dẫn Cố Chân Chân bỏ nhà .

      Thực ra Cố Chân Chân cũng ý thức được đây là bỏ nhà , khi trai bé mang đầu dưa hấu mím môi rất nghiêm túc đến phòng Cố Chân Chân kéo , Cố Chân Chân còn chạy xuống lầu cầm theo thỏ bông trắng, thuận tiện mặc chiếc váy liền màu hồng phấn mới mua hôm qua.

      Dọc đường , Cố Chân Chân đều nhìn cái đầu dưa hấu của trai, Cố Minh Diệp thẹn quá hoá giận nhìn khuôn mặt nhắn mũm mĩm xinh đẹp hỏi: “Có phải đẹp trai như hồi trước ?”

      Cố Chân Chân gật đầu.

      Cố Minh Diệp phát điên, bới bới quả đầu dưa hấu, tức giận đến nỗi mặt mũi phồng lên: “ biết mà!”

      “Sao lại cắt thành đầu dưa hấu?” Lần cuối cùng bé nhìn thấy cái bím tóc ngốc ngốc dễ thương của trai còn chưa tới hai mươi bốn giờ, tối hôm qua trước khi ngủ trai bé vẫn còn bím tóc kia giành ăn hạt sen với bé.

      “Cố Khuynh Thanh cắt đấy!” Đôi môi bé của Cố Minh Diệp mím chặt, bàn tay cậu nắm em thành quyền, da thịt lõm vào rất sâu. Cố Chân Chân bị nắm đến mức hơi đau, bé giãy dụa. Cố Minh Diệp vẫy bàn tay bé kéo em lại, sắc mặt rất lạnh, có chút giống bố cậu: “ được buông ra!”

      Cố Chân Chân uỷ khuất bĩu môi, ai bảo hồi nãy dùng sức mạnh như thế. Nhưng dám làm gì nữa, ngoan ngoãn để Cố Minh Diệp nắm tay .

      Về tư tưởng hai đứa vừa ra khỏi cửa là phải nắm tay nhau là do bố mẹ luôn ân cần dạy bảo, dần dần hai bé đều nhớ kỹ điều này trong lòng, đặc biệt là Cố Minh Diệp.

      Mẹ cậu : trước khi em con tìm được người đẹp trai giống như con, con đều phải nắm tay em .

      Trong lòng Cố Minh Diệp, ngoài trừ bố cậu thế giới này có ai đẹp trai hơn cậu. Cậu thậm chí nghĩ rằng khi cậu trưởng thành còn đẹp trai hơn cả bố cậu.

      Vì thế, nắm tay em = người đẹp trai hơn xuất = cảnh báo năm sao = kiên quyết được. Mười lăm năm sau, chàng trai nào dám thổ lộ với Cố Chân Chân, nguyên nhân là —— phần lớn mọi người biết chân tướng đều cho rằng Cố Minh Diệp bá đạo lạnh lùng mỗi ngày đều nắm tay Cố Chân Chân đến trường chính là bạn trai của Cố Chân Chân. phần biết chân tướng, rề rà muốn xuống tay với em của Cố Minh Diệp nổi tiếng trong nước lẫn ngoài nước. Đương nhiên, đó là việc sau này.

      Về phần Cố Minh Diệp vì sao lại hình thành tính cách tự kỷ hơn nữa chú trọng bề ngoài, nguyên nhân đương nhiên là vì cậu có bà mẹ coi trọng vẻ ngoài.

      Ví dụ như khi hai đứa trẻ trước sau từ trong bụng Thẩm Châm chui ra nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của hai đứa bé mà ghét bỏ : “Quá xấu!” Lúc ấy Cố Chân Chân liền dùng tiếng khóc vang dội xuyên qua màng tai mà bày tỏ bất mãn của đứa bé vừa chào đời, Cố Minh Diệp cũng tán thành, tiếng khóc sau Cố Chân Chân hai ba phút cũng rất vang dội đầy khí phách, rất hiếm có rất hiếm có.

      Lại như là, khi bọn họ lớn dần, làn da nhăn nhúm trở nên bóng loáng như trái trứng luộc vừa lột vỏ, khi hai ánh mắt bên trái bên phải chớp chớp nhìn mẹ, trong giây đồng hồ Thẩm Châm biến thành người mẹ Trung Quốc hiền lành dịu dàng, ngày hai mươi bốn tiếng ôm buông tay, lúc ấy bố cậu liền dùng cách thức đơn giản thô bạo để bày tỏ bất mãn của người chồng, tuy rằng cậu biết bố mình rốt cuộc làm gì, dù sao sáng hôm sau mẹ cậu đỡ thắt lưng đến nhìn bọn họ, cũng chẳng còn sức ôm hai đứa trẻ ngày hai mươi bốn giờ.

      Lại còn như thế này, chỉ cần Cố nữ vương đến nhà cậu, cậu nhất định bị thất sủng, nguyên nhân là —— Cố nữ vương xinh đẹp như búp bê Barbie trong tủ kính, ánh mắt mẹ cậu nhìn Cố Khuynh Thanh ngay cả bố cậu cũng thích. Bạn hỏi Cố Khuynh Thanh là ai? À, xem tên biết, Cố, Khuynh, Thanh —— ngoài Cố Nam Thành thê nô kia còn có ai đặt tên cho con mình như thế. Cố Khuynh Thanh chính là hòn ngọc quý tay Cố Nam Thành và Tống Thanh Vãn, kế thừa gien xinh đẹp của Cố Nam Thành và Tống Thanh Vãn, còn thuận tiện kế thừa tính cách lạnh lẽo kiên cường của Cố Nam Thành. Từ bé cậu bực bội mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn lạnh lùng xinh xắn kia —— chị giả vờ cao quý à? Lúc chị cười ông đây cười với chị à? thế giới này người duy nhất có thể xông lên xoa bóp khuôn mặt thối của Cố Khuynh Thanh chỉ có mẹ cậu, có thể thấy rằng Cố Thẩm thị coi trọng bề ngoài khiến người ta tức lộn ruột.

      Dần dà Cố Minh Diệp liền sai lệch tam quan* —— bộ dạng đẹp trai = = muốn gì được đó = gương mặt là thứ quan trọng nhất —— hai mươi năm sau xảy ra chuyện gì? Phật viết: thể , thể .

      (*) ý là có những hành động, suy nghĩ, thủ đoạn, xúc cảm rất lí trí mà cũng rất điên khùng.

      Đề tài trở lại tại —— Cố Minh Diệp xúi giục Cố Chân Chân bỏ nhà . Vì sao thế? Bởi vì Cố nữ vương cắt mất bím tóc mà cậu cho là kiêu ngạo của mình, để dài như vậy dễ đâu, Cố Minh Diệp trái tim đẹp cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này, hơn nữa cậu hiểu sâu sắc —— tìm mẹ vô dụng thôi. Đó phải là mẹ ruột T-T

      Về phần vì sao Cố nữ vương cắt bím tóc của Cố Minh Diệp, chỉ có tự mình Cố nữ vương biết thôi. Cố Minh Diệp bày ra vẻ bực dọc khuôn mặt cao quý kia, trong lúc giận dữ dắt em cùng trốn .

      Từ sau khi Thẩm Châm mang thai, Cố Tích Hoa liền mua căn nhà ở tầng , gọi người phá thông thành lầu hai. Đương nhiên đây chỉ là với Cố phu nhân, thực tế Thẩm tiên sinh của chúng ta lúc mua nhà mua luôn tầng , chính là vì ngày này.

      Chuyện kể rằng sau khi hai đứa Cố thị ra khỏi cổng chính người gác cổng gọi điện thoại cho Cố Tích Hoa còn bảo chàng theo hai đứa .

      Con nít ba tuổi bỏ nhà có thể đâu chứ?

      Cố Chân Chân đáp rằng: công viên trò chơi.

      Bác tài dám đón hai đứa thoạt nhìn là con nhà giàu có, ông ta định lái xe Cố Minh Diệp đứng ngay tại chỗ khoe tư thế tuyệt nhất, kéo phía trước mũ lưỡi trai ra sau, bàn tay đút trong túi quần, tay khi đặt tại cằm hất lên, đôi mắt trong suốt đen láy sáng ngời, giọng còn sặc mùi sữa hỏi: “Cháu đẹp trai ?”

      Bác tài: “……” Thằng nhóc này con nhà ai đây………

      Gặp phải đứa ngốc nghếch đáng kia vẫn cố chấp đứng tạo dáng, ràng giả vờ sành điệu nhưng có thể nhìn ra khẩn trương và mong đợi của cậu, bác tài mềm lòng: “Rất đẹp trai.” Sau đó hai đứa gì mà lên xe ngay, bác tài: “……..” Này ông đây có cho hai đứa lên xe hả?!

      Cố Chân Chân ngậm kẹo que, chớp đôi mắt to, xinh xắn đáng nhìn thế nào cũng khiến người ta thích: “Chú ơi, bọn cháu Disney.”

      Bác tài: “……..” Này ông đây đâu có muốn chở hai đứa , rốt cuộc là làm sai chỗ nào thế?!

      Thấy ông ta có ý lái xe, Cố Minh Diệp nghĩ nghĩ, nâng đôi tay mũm mĩm tháo mũ ra, vuốt vuốt mái tóc, sau hồi lâu sửa xong kiểu tóc, sau đó dồn em vào trong cùng, nâng cằm 45 độ, nghiêng đầu 15 độ, tay phải đặt tại cằm, kiêu ngạo hỏi: “Cháu đẹp trai ?”

      Bác tài: “…….” Ai dạy đứa ngốc này ra ngoài phải diện lên như thế chứ?!

      Bảo an thầm theo bọn họ cách đó xa cũng cười đau cả ruột —— sao lại có đứa ngốc như thế! Ha ha ha ha ha ha………

      Sau đó bác tài nhìn thấy nam nữ qua bế hai đứa ra, bộ dạng của người nam coi là đẹp trai, nhưng phong thái thong dong cao quý, nữ nhiều lắm chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng đôi mắt rất đẹp, là mẹ của hai đứa con nhưng vẫn cho người ta cảm giác vẫn còn là , về phần vì sao ông ta biết là mẹ của hai đứa kỳ lạ này —— bởi vì hai đứa kêu như vậy.

      Người nam ôm con , nữ ôm cậu nhóc vẫn còn xoắn xuýt chuyện “Vì sao chú tài xế chở con”, lúc bọn họ qua, ông ta nghe được cuộc đối thoại như sau ——

      “Mẹ, phải mẹ con đẹp trai nhất sao? Vì sao chú ấy đưa con ?”

      “Có ngàn độc giả ngàn Hamlet?”

      “Là sao ạ?”

      “Chính là đẹp trai có chừng mực, con còn có thể đẹp trai hơn.”

      “Làm sao mới đẹp trai hơn?”

      “Mẹ phát con cắt bím tóc lại càng đẹp trai hơn.”

      vậy sao?”

      mà!”

      “Vậy vì sao chú tài xế chở con ?”

      “Bởi vì con quá đẹp trai.”

      “Tại sao thế?”

      “Ông ấy quên mất lái xe.”

      “À.” Cậu bé Cố ngốc nghếch hài lòng mỉm cười. Ờ, nếu cắt bím tóc càng đẹp trai hơn cậu tạm thời tha thứ nha đầu thối Cố Khuynh Thanh kia!

      Về đến nhà, Thẩm Châm thay quần áo cho hai đứa , sau khi thay xong nhà bốn người ra ngoài —— hôm nay là sinh nhật của Cố Khuynh Thanh, bọn họ phải đến nhà cậu hát mừng sinh nhật Cố nữ vương.

      xe, bạn Cố Minh Diệp vẫn chỉnh sửa mái tóc mình, cái miệng nhắn nhếch lên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giống như làm chuyện gì lớn, Thẩm Châm cảm thấy cậu vừa ngốc lại đáng , cười hỏi: “Diệp Diệp, sao con cứ dính lấy mái tóc buông thế?” Cố Minh Diệp liếc xéo nhìn mẹ như ghét bỏ —— cái này cũng hiểu?

      Thẩm Châm hiểu được ánh mắt của con trai mình, cũng liếc xéo nhìn qua: “Mẹ hiểu con à.”

      Cố Minh Diệp nghĩ đây là mẹ cậu, cái gọi là chó chê nhà nghèo, người chê mẹ ngốc, cậu nên giải thích cho mẹ ngốc của cậu, vì thế : “Con thấy đẹp trai trong tivi để tóc dựng lên thế này rất tuấn tú.”

      “Hở?”

      “Với lại phải mẹ rồi sao, đẹp trai để tóc mái mới là đẹp trai thực .”

      “Hở?”

      “Con cũng muốn để tóc mái.”

      Thẩm Châm: “………” cảm thấy giờ phút này con trai mình lo nhiều quá rồi, cái đầu dưa hấu mềm mại thế này làm sao dựng đứng lên được.

      Kết quả loáy hoáy tóc tai đường là —— mái thể dựng thẳng chỉ có thể dựng nhúm tóc ngay giữa, giống như cái sừng , nhìn có vẻ lếch nhếch, ngay cả Cố Khuynh Thanh quanh năm cười cũng nhịn được mà cong khoé miệng, đương nhiên đa số là cười nhạo. Nhưng dù sao cũng là cười, Cố Minh Diệp rất tự hào, xem xem , quả đẹp trai mà. Vì thế cậu bé Cố ngốc nghếch trải qua tiệc sinh nhật của Cố Khuynh Thanh.

      Chớp mắt cái đến ngày hai bé Cố thị nhà trẻ, buổi tối trước ngày đưa hai bảo bối đến trường, trước khi ngủ Thẩm Châm rất lo lắng, nép vào lòng Cố Tích Hoa : “…Hai đứa luôn ở cùng nhau, em trị được bọn .” Ngay cả Cố Khuynh Thanh lạnh lùng cao quý ngày đầu tiên đến trường cũng khóc đòi mẹ, thể tưởng tượng Cố Minh Diệp và Cố Chân Chân lúc nào cũng nghe lời trai làm ầm ĩ thế nào, như ngày tận thế nhỉ?

      Cố Tích Hoa lại đầy bình tĩnh trả lời: “Bọn quậy đâu.”

      Thẩm Châm nằm sấp ngực rồi nhìn , đôi mắt tìm tòi trong suốt: “Vì sao?”

      “Bởi vì đó là con .”

      Thẩm Châm liếc xéo. đột nhiên nhớ tới lúc trước khi Cố Tích Hoa biết tin mang thai, sau khi kiểm tra sức khoẻ xong lái xe về nhà họ Cố, vì để Cố lão tiên sinh và Triệu phu nhân quá phấn khích với tin động trời này, bọn họ vừa chạy về nhà vừa gọi điện thoại báo, cho hay thế này —— năng vô cùng uyển chuyển, đối thoại của Cố Tích Hoa và Cố lão tiên sinh như sau:

      Cố Tích Hoa: “Hôm nay bọn con trở về ăn cơm?”

      Cố lão tiên sinh: “Mấy người?”

      Cố Tích Hoa: “Bốn người.”

      Cố lão tiên sinh tưởng rằng Cố Tích Hoa, Cố Nam Thành, Thẩm Châm và Tống Thanh Vãn, nên hỏi nhiều, thẳng “Được”, sau đó liền cúp máy.

      Thẩm Châm hỏi: “Ở đâu ra bốn người?”

      Cố Tích Hoa nhìn bụng .

      Thẩm Châm lườm mắt, : “Còn chưa ra đời làm sao biết có hai đứa?”

      Cố Tích Hoa nhướng mày: “ cho vào đó mà làm sao biết được?”

      Thẩm Châm: “………..Lưu manh.”

      Kết quả sau đó khi có thể siêu nhìn ra hình dáng, lại phát là thai song sinh, còn là thai long phượng, Cố Tích Hoa ngồi xổm xuống, bàn tay to của đặt bụng , giọng rất bình tĩnh nhưng nội dung thể nào khiến Thẩm Châm bình tĩnh: “Cố phu nhân nên tin tưởng năng lực của Thẩm tiên sinh.”

      Thẩm Châm: “………..” dám làm trò trước mặt bác sĩ y tá, có cần thế hả? ╮(╯▽╰)╭

      Thẩm Châm mang theo hồi ức hỗn độn rồi…ngủ thiếp . Cố náo đó vốn định làm chút chuyện nhìn thấy cái ót của người trong lòng, chỉ có thể vừa vui sướng cảm nhận da thịt mềm mại gần gũi vừa đau khổ…. Uhm, cái kia ấy.

      Nhưng năm giờ sáng hôm sau Thẩm Châm bị con sói xám nào đó bị nghẹn cả đêm làm tỉnh thức, Cố lão nhị thần thái sáng láng trước hết chào buổi sáng với cơ thể của Thẩm Châm, rên rỉ đến bảy rưỡi nhìn thấy người đàn ông còn chưa có ý dừng, Thẩm Châm hé miệng cắn ngụm bờ vai đầy mồ hôi của , Cố Tích Hoa kêu đau tấn công Thẩm Châm mạnh mẽ.

      Buổi sáng bị giày vò lâu như vậy, Thẩm Châm hoàn toàn còn sức lực, vì thế trọng trách đưa hai bé Cố thị đến trường liền giao cho gia trưởng, Cố Tích Hoa sảng khoái từ phòng ngủ ra, hai đứa gặm bánh mì tại phòng khách cùng đưa mắt nhìn, mỗi đứa đều có vòng bọt sữa miệng, nhưng đều nhận ra, lại hẹn mà cùng híp mắt cười: “Bố, chào buổi sáng.” đứa mặc váy hồng in hình thỏ, đứa mặc bộ đồ áo liền quần màu vàng in hình hổ, là đáng quá chừng, Cố Tích Hoa hôn mỗi đứa cái: “Chào buổi sáng, tiểu bảo bối.”

      Cố Chân Chân vừa vươn bàn tay mũm mĩm chấm sốt cà chua vừa quay đầu hỏi bố: “Bố ơi, đại bảo bối đâu rồi?”

      “Đại bảo bối còn ngủ.”

      “Đại bảo bối lười biếng, xấu hổ xấu hổ.”

      “Ừm. Cho nên tiểu bảo bối đừng bắt chước mẹ.”

      Bà vú ở bên cạnh: “…..” Buổi sáng kẻ đầu sỏ luôn khiến phu nhân thể rời giường là ai hả?

      Ăn xong bữa sáng Cố Tích Hoa lái xe đưa hai đứa đến trường, lúc giao hai đứa cho giáo, Cố Chân Chân đỏ mắt, đôi môi bé mím lại trông rất đáng thương mà nhìn Cố Tích Hoa, khóc quậy, chỉ là nhìn bố chằm chằm, bàn tay bé nắm chặt. Mà Cố Minh Diệp sao… hết sức chuyên chú chỉnh sửa kiểu tóc của cậu…

      Cố Tích Hoa ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn Cố Chân Chân im lặng : “ và con học cùng lớp, ai dám bắt nạt con đâu.”

      “Bố cần chúng con sao?”

      phải, tiểu bảo bối lớn rồi học, đọc sách mới trưởng thành giống đại bảo bối là mẹ.”

      “Chân Chân muốn giống mẹ.”

      Cố Tích Hoa: “………” Cho nên đây là bị ghét bỏ sao?

      “Mẹ ngủ nướng.”

      Cố Tích Hoa: “……..” Khi nào trọng điểm biến thành thế này?

      “Bố ơi, bố cần chúng con sao?” Cố Chân Chân lại hỏi. Con nít luôn như vậy, muốn vấn đề hỏi rất nhiều lần mặc kệ người lớn trả lời hay .

      “Bố phải cần các con.”

      “Vậy tại sao bố muốn bỏ lại con và ở đây?” xong bé lặng lẽ nhìn các bạn khác khóc đến khàn cả giọng, “….Bố mẹ bọn họ cũng muốn bọn họ.”

      Cố Tích Hoa: “……..” Vì sao mỗi đứa đến nhà trẻ đều cảm thấy bố mẹ cần nó?!

      “Bố ơi, bố cần cần chúng con…” Viền mắt của Cố Chân Chân càng đỏ hơn, bàn tay bé dùng sức nắm lấy .

      Cố Tích Hoa hơi đau đầu. Thứ lỗi cho thương nhân ba mươi mấy năm đều dùng lý trí suy nghĩ giao tiếp với đồng nghiệp, đối mặt với bảo bối nhà mình lăn lộn đề tài liên tục, đành bất lực. lúc biết giải thích như thế nào với bảo bối nhà mình —— trông thấy Cố Minh Diệp đứng bên rất bình tĩnh. Ánh mắt sâu thẳm, kéo Cố Minh Diệp đến trước mặt Cố Chân Chân: “ con đẹp trai ?”

      Trong nháy mắt Cố Minh Diệp ngừng hí hoáy kiểu tóc, cậu đút tay vào túi quần, nâng cằm 45 độ, nghiêng đầu 15 độ, tay phải đặt tại cằm, đôi mắt nhìn thẳng em .

      Cố Chân Chân chút do dự mà gật đầu ngay: “Đẹp trai!”

      Cố Minh Diệp hài lòng vuốt mái tóc dài của Cố Chân Chân, tặng kèm nụ cười quyến rũ. Vẫn là ánh mắt của em tốt nhất.

      Cố Tích Hoa nhìn hai đứa trẻ nhịn được mà cong khoé miệng, dừng chút rồi tiếp: “Chân Chân cảm thấy đẹp trai, còn mẹ sao?”

      Cố Chân Chân nghĩ nghĩ trả lời: “Lúc có chị Khuynh Thanh mẹ cảm thấy đẹp trai nhất, lúc có chị Khuynh Thanh, mẹ thấy đẹp trai nhất.”

      Cố Tích Hoa: “……..” Cho nên Cố phu nhân em rốt cuộc biểu ràng bao nhiêu hả.

      “Mục đích Chân Chân và đến nhà trẻ, Chân Chân biết ?”

      biết ạ.”

      “Chính là để càng nhiều người thừa nhận đẹp trai.”

      Cố Chân Chân giống như lập tức hiểu ra, khuôn mặt nhắn trắng nõn tràn ngập mong chờ: “Hay lắm hay lắm!”

      “Cho nên Chân Chân phải theo sát tấc cũng rời, xem có bao nhiêu người khen đẹp trai, được ?”

      “Dạ được!”

      “Bố còn phải làm, Chân Chân giúp bố đếm số người nhé?”

      “Vâng ạ.”

      Vì thế nghiệp khi học của hai bảo bối Cố thị chính là —— Cố ngốc nghếch theo đuổi nghiệp được khen, nghiệp của Cố Chân Chân là đếm số người.

      Cứ thế, cuộc sống nhà trẻ của hai bảo bối Cố thị bắt đầu.

      Ngày đầu tiên tan học, Thẩm Châm nhận được vô số chú ý —— bởi vì mỗi bạn ngang qua bọn họ đều thế này với : “Chào mẹ Cố! Cố Minh Diệp rất đẹp trai!”

      Thẩm Châm: “……..” Con trai đẹp trai đến thế sao?

      Càng ngạc nhiên hơn là con Cố Chân Chân, bé cầm quyển vở vừa cười vừa ghi lại số người: “ người, hai người, ba…” Đếm tới mười lại quay trở về từ đầu, lặp lặp lại, làm biết mệt.

      Chờ đến lúc Thẩm Châm dẫn hai đứa ra khỏi biển người trở vào xe đổ đầy mồ hôi, mà hai bạn nắm tay vừa lên xe liền ngồi bên cạnh mẹ, hai cái đầu chụm lại thầm, Cố Chân Chân hỏi Cố Minh Diệp: “Mười cộng mười bằng mấy?”

      Cố Minh Diệp mở bàn tay bắt đầu đếm hồi lâu, sau đó hết sức nghiêm túc : “ có loại phép tính mười cộng mười.”

      Cố Chân Chân gật đầu, bé luôn tin tưởng lời của mình: “Vậy ngày mai chúng ta chuẩn bị bao nhiêu sô la đậu phộng?”

      Cố Minh Diệp nhìn loạt hàng mười quyển vở, chỉ số thông minh tăng cao: “ hàng chuẩn bị mười sô la đậu phộng, bao nhiêu hàng chuẩn bị bấy nhiêu hàng mười.”

      Cố Chân Chân mở to đôi mắt trong suốt nhìn trai với vẻ sùng bái, Cố Minh Diệp ra vẻ hiểu biết sờ đầu em .

      Thẩm Châm ở phía sau ngơ ngác.

      Về đến nhà sau khi nghe Cố Tích Hoa giải thích, Thẩm Châm mới hiểu được tình huống ngày hôm nay. Đối với đứa con trai suy nghĩ lệch lạc Thẩm Châm lắc đầu, đồng thời cũng tỏ vẻ với đầu sỏ làm cho con mình thế này nên có chức trách và nghĩa vụ sửa chữa con trai mình còn lệch lạc nữa.

      Vì thế, con đường dài cứu vớt Cố ngốc nghếch của Cố phu nhân bắt đầu ——

      là làm liền, trước khi ăn tối Thẩm Châm cùng hai đứa chuẩn bị sô la đậu phộng. Cố Minh Diệp đếm số đậu phộng, Cố Chân Chân bỏ vào trong túi, phân công ràng, ồn ào, hai đứa đều rất nghiêm túc, Thẩm Châm ở bên cạnh nhìn, bảng cửu chương xoay vòng trong đầu…

      “Chân Chân, hôm nay vì sao có nhiều người khen đẹp trai thế?”

      “Bởi vì vốn đẹp trai mà.”

      Thẩm Châm: “……” Cho nên người bị tẩy não chỉ Cố ngốc nghếch thôi sao? ╮(╯▽╰)╭

      luôn đẹp trai nhưng mẹ nghe thấy con lúc nào cũng khen đẹp trai đâu?”

      “Phải như vậy ạ?” Cố Chân Chân ngẩng đầu nhìn mẹ, Cố Minh Diệp cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Châm, sau đó ánh mắt mong ngóng nhìn về em .

      Nhận thấy tầm mắt quá nóng cháy của trai, Cố Chân Chân vừa bỏ đậu vào túi vừa : “ rất đẹp trai, đẹp trai nhất, đẹp trai, đẹp trai muốn chết…”

      Cố Minh Diệp cười đến thấy mắt đâu, hàm răng trắng tinh tràn ngập đắc ý nên lời.

      Thẩm Châm: “………….”

      Sau khi khôi phục khí huyết Thẩm Châm vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục: “…..Diệp Diệp.”

      “Gì ạ?” Cố Minh Diệp ngẩng đầu lên, chuyên tâm đếm đậu, thái độ rất có lệ.

      “Con thấy em đẹp trai ?”

      đẹp trai.” Tuy rằng Cố Chân Chân bằng tuổi với cậu, nhưng khuôn mặt trẻ con mũm mĩm hơn nhiều, da thịt trắng nõn, đôi mắt đen láy, lông mi thanh tú, mềm mềm đáng xinh xắn, người khác nhìn liền biết là con , có nửa phần tuấn tú của bé trai.

      “Vậy mẹ em ?”

      .”

      “Cho nên dù có ngày Diệp Diệp đẹp trai, mẹ vẫn con như trước.”

      Cố Minh Diệp đưa ra vẻ mặt khó chịu: “ thể nào.”

      Thẩm Châm mau chóng tỏ lập trường: “ mà, mặc kệ thế nào mẹ cũng con.”

      Cố Minh Diệp lườm mắt: “Mẹ, ý con là con thể nào đẹp trai.”

      Thẩm Châm: “…….” Cho nên tam quan gì đó ăn sâu bén rễ thể nào sửa lại được sao /(ToT)/~~

      Buổi tối trước khi ngủ Thẩm Châm kể việc cho Cố Tích Hoa nghe, rốt cuộc nhận được ánh mắt cười nhạo, Thẩm Châm nổi giận, đến gần tặng lại ánh mắt chê cười: “Giáo dục con cái là trách nhiệm của hai vợ chồng.”

      Cố Tích Hoa cực kỳ trịnh trọng gật đầu: “Ừ, là sai.”

      Thẩm Châm hài lòng hỏi: “Sai chỗ nào?”

      Cố Tích Hoa: “Gần mực đen, gần đèn sáng.”

      Thẩm Châm: “……..” Cho nên ý Thẩm tiên sinh là nên để hai đứa nhóc kia bên cạnh mực sao? ╮(╯▽╰)╭ nhưng chỗ nào của cũng đầy mực cả!

      Cố Tích Hoa như là có thuật đọc tâm, cười như cười lướt qua nàng bên cạnh lẩm bẩm: “Xác định đen?”

      Thẩm Châm có lý chẳng sợ: “ đen!”

      “Tóc có phải ?”

      Thẩm Châm: “………”

      Trong nháy mắt Thẩm Châm ngồi dậy che miệng người nào đó muốn cất tiếng, sắc mặt đỏ bừng: “Lưu manh!”

      Vì thế ánh mắt lưu manh sâu hun hút, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay .

      Thẩm Châm: “…….”

      Cuối cùng lưu manh giở trò đáng với cái tên lưu manh.

      Cứ thế ngày tháng ngọt ngào trôi qua, con đường cứu vớt Cố ngốc nghếch của Thẩm Châm vô cùng gian nan, khi nhận thức rằng thể cứu vớt được nữa, Cố phu nhân của chúng ta rất trách nhiệm mà mặc kệ nó, thực ra ý nghĩ của Thẩm Châm là thế này —— con trai bà đây sinh ra vốn rất đẹp trai, Cố Minh Diệp hình thành tích cách ngốc nghếch suy cho cùng phải là do những người khác nhận ra cậu rất đẹp trai hay sao (tác giả: …..), cho nên có gì đáng lo đâu? Thượng đế dùng vài loại ánh mắt mũi miệng tạo ra Cố Minh Diệp hoàn hảo, đủ để chứng minh Cố Minh Diệp tuyệt đối phải là người nông cạn —— bởi vì nhan sắc như thế làm sao có thể nông cạn chứ (tác giả chú thích: gần đây có chàng ngốc nghếch mặt than kiêu ngạo siêu đáng , những lời này chính là ý tứ của cậu ta).

      Cố Tích Hoa đương nhiên nhìn ra tiêu cực biếng nhác của vợ , cũng chẳng gì, dù sao con nít trước năm tuổi cũng chưa định dạy bảo nào là thân thể nào là tố chất bên ngoài, ngược lại, Cố Minh Diệp để ý đến khuôn mặt lại khiến Cố Tích Hoa yên tâm rất nhiều, dù sao trước khi làm bất cứ chuyện gì Cố ngốc nghếch luôn cân nhắc chuyện này có thể làm tổn hại nhan sắc của cậu (….), vì thế gián tiếp cam đoan Cố Minh Diệp làm chuyện hại đến cơ thể.

      Ví dụ như có ngày trong nhà có khách, là người khách thường xuyên của công ty Cố Tích Hoa, vừa lúc Vương tổng này cũng có đứa con trai, lớn hơn Cố Minh Diệp ba tuổi, là cái tuổi quậy phá, bao lâu biến phòng khách thành mớ hỗn độn, tiếng cười khanh khách của Cố Chân Chân tràn ngập trong mỗi góc nhà, bà vú nhìn thấy mấy đứa con nít chơi vui vẻ cũng quấy rầy bọn họ chơi đùa, nhìn lúc thấy có vấn đề liền vào phòng bếp lấy kem ly cho bọn ăn.

      Sau khi sinh con, Thẩm Châm và Cố Tích Hoa đặc biệt tìm chuyên gia thiết kế cho trẻ em đến nhà xem qua thử, tất cả những thiết bị có hại cho trẻ em đều dỡ bỏ hoặc là chỉnh đốn và cải cách, theo lý thuyết có vấn đề quá lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao bà vú yên tâm vào phòng bếp, nhưng mà thế giới này có loại sinh vật đáng sợ gọi là đứa trẻ nghe lời, tất cả mọi thứ an toàn trong tay bọn chúng đều có thể trở thành vũ khí hại người nhất, thậm chí thú bông cũng có thể trở thành tảng đá ném người.

      Cố Minh Diệp có cái ván trượt, cậu bé kia lấy ra với Cố Minh Diệp: “Chúng ta chơi ván trượt !”

      Cố Minh Diệp: “Bây giờ em thể ra ngoài chơi, mẹ em vẫn còn ngủ.”

      “Ai ra ngoài?” Cậu bé kia cười tự đắc, “Chơi ngay tại phòng khách này!”

      được!” Cố Minh Diệp lạnh mặt, “Mẹ em thể chơi ván trượt trong nhà.”

      Cậu bé kia bĩu môi, muốn trượt chút trong phòng khách: “Mẹ cậu bây giờ phải ở đây sao, chúng ta lén chơi…”

      “Mẹ em ở đây.” Cố Chân Chân từ bên cạnh chầm chậm qua nhặt thỏ bông mặt đất, “Mẹ ngủ.”

      “Mẹ em ngã bệnh sao? Bây giờ vẫn còn ngủ…”

      có.” Cố Chân Chân ngửa đầu, đôi mắt to xinh đẹp lại tinh xảo, khuôn mặt mũm mĩm nõn nà có thể khiến người ta muốn véo, “…Bố , mỗi tối mẹ đều ngủ muộn….”

      “Vì sao ngủ muộn?” Cậu bé kia ngắt lời.

      “….Bố ….” Cố Chân Chân suy nghĩ lâu cũng nhớ ra bố gì, bé còn suy nghĩ, phát bố chưa bao giờ với bé vì sao mỗi tối mẹ đều ngủ rất muộn, Cố Chân Chân nhìn trai xin giúp đỡ, hỏi, “ ơi, vì sao mỗi tối mẹ đều ngủ muộn thế?”

      Cố Minh Diệp nghĩ nghĩ, lắc đầu.

      Vì thế Cố Chân Chân kéo thỏ bông leo lên lầu hai, gõ cửa phòng sách, đầu còn đeo dải ruy băng, Cố Tích Hoa mở cửa trông thấy con đáng nhà mình, khuôn mặt còn hơi nghiêm nghị khi nãy trong phút chốc dịu xuống, ôm lấy Cố Chân Chân, thanh bất giác thả : “Sao thế, tiểu bảo bối?”

      “Bố ơi, vì sao mỗi tối mẹ đều ngủ rất muộn?”

      Cố Tích Hoa sửng sốt.

      Cố Chân Chân nhìn chớp mắt, trong mắt bé đều là vẻ hồn nhiên.

      Cố Tích Hoa nhanh chóng hoàn hồn, cười cười: “Tại sao con đột nhiên hỏi vấn đề này?”

      “Bởi vì Chân Chân biết mà!”

      Cố Tích Hoa gật đầu, khen con mình có thái độ học hỏi rất tốt, vẻ mặt vô cùng tự nhiên : “Bởi vì mỗi ngày sau khi bố làm về, mẹ đều phải kể truyện cổ tích cho bố nghe.”

      Cố Chân Chân kinh ngạc: “Trước khi ngủ bố cũng muốn nghe truyện cổ tích ư?”

      Cố Tích Hoa nghiêm túc gật đầu: “ nghe truyện cổ tích bố ngủ được.”

      “Truyện gì mà hay như vậy ạ?” Cố Chân Chân cảm thấy hứng thú.

      “Truyện cổ tích về thân thể.”

      Cảm thấy con mình có chiều hướng hỏi mãi, Cố Tích Hoa đặt bé xuống, : “Bố và chú còn bàn chuyện công việc, Chân Chân tìm trai chơi nhé.”

      Cố Chân Chân gật đầu hỏi: “Truyện cổ tích về thân thể là gì ạ?”

      “Đó là bí mật của bố và mẹ.”

      “À.” Tiểu Chân Chân mang theo “bí mật” xuống lầu.

      Cũng đem đáp án bé nhận được chia sẻ cho hai đứa chờ dưới lầu.

      Đứa trẻ sáu tuổi nhất định có sức phán đoán, đối với đáp án này hiển nhiên hài lòng, cậu ta bĩu môi chẳng gì, cái đầu lại trở về đề tài bị ngắt ngang trước đó, cậu ta nhìn Cố Chân Chân, tim đập hơi nhanh, lúc vừa vào nhà cậu ta phát bé này hết sức đáng , cậu ta thẹn thùng vẫn luôn chơi cùng Cố Minh Diệp, cũng may Cố Minh Diệp là người tốt, mặc kệ chơi gì cũng dẫn theo em , cậu ta nghĩ nghĩ, đến gần hỏi Cố Chân Chân: “Em chơi ván trượt ?”

      Cố Chân Chân mở to mắt nhìn cậu ta, đôi mắt thuỷ tinh đen láy lóng lánh, bé cười với cậu ta: “Em biết chơi.”

      Lòng tin của cậu bé trai bùng lên, ánh mắt sáng ngời : “ mang em chơi.”

      Cố Chân Chân nhìn qua trai, Cố Minh Diệp lắp ráp mô hình máy bay, hề chú ý tới tình hình bên này. Cố Chân Chân rất do dự, bé rất muốn chơi nhưng trai khẳng định cho phép, bé nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: “ muốn.”

      trượt rất chậm.”

      Cố Chân Chân đặt thỏ bông xuống.

      “Chúng ta trượt vòng thôi.”

      Cố Chân Chân gật đầu.

      Vì thế cậu bé kia rạo rực chừa ra chỗ trống, Cố Chân Chân lắc cái mông ngồi vào phía trước cậu bé kia tấm ván, ôm lấy tay lái đằng trước.

      Cậu bé kia chầm chậm trượt vòng, Cố Chân Chân híp mắt cười, nhìn Cố Chân Chân vui vẻ cậu ta tự hào, lặng lẽ : “ rồi, trượt rất chậm mà….”

      Sau đó vòng thứ hai, vòng thứ ba…..

      Lúc trượt vòng thứ tư, tốc độ của cậu bé nhanh hơn mấy lần trước, lúc này bà vú lấy kem ly xong vừa khéo từ phòng bếp ra, hai đứa thẳng hướng về phía bà vú, Cố Chân Chân sợ hãi kêu lên, Cố Minh Diệp nghe được tiếng kêu của em gần như suy nghĩ mà ném mô hình xuống rồi đứng lên chạy về phía này, bà vú nhanh tay lẹ mắt ném cái khay xuống, vươn tay cố ôm lấy Cố Chân Chân ngồi ván trượt hướng tới, cậu bé kia khi nhìn thấy có người đằng trước liền theo bản năng nhảy xuống, ván trượt khống chế được mà lệch khỏi quỹ đạo hướng về bà vú, nhưng nó lại là nguyên nhân khiến bà vú chỉ tới kịp bước nắm lấy quần áo của Cố Chân Chân, ôm được bé trọn vẹn. Đầu của Cố Chân Chân liền đập vào tay lái của ván trượt, bà vú bất chấp ván trượt đụng trúng chân mà mau chóng ôm bé vào trong lòng. Lúc này Cố Tích Hoa và Cố Minh Diệp đến bên người Cố Chân Chân, Cố Tích Hoa ôm Cố Chân Chân hỏi: “Sao thế?”

      Cố Chân Chân bị tình huống này làm hết hồn, bé ngây ngốc nhìn bố ôm mình, bé bĩu môi, bỗng dưng khóc lớn: “Bố ơi…bố ơi….” Tiếng khóc khàn cả giọng khiến trái tim Cố Tích Hoa siết chặt, bàn tay ôm con chặt, tay kia nhàng vỗ lưng, giọng dịu dàng: “Chân Chân ngoan… Đừng khóc đừng khóc…”

      Tiếng động lớn như vậy Thẩm Châm thể nào nghe thấy, trong nháy mắt nghe được tiếng khóc của Cố Chân Chân lập tức tỉnh ngay, tuỳ tiện mặc vào bộ quần áo rồi chạy ra, nhìn thấy Cố Chân Chân nằm trong lòng bố gào khóc to, mau chóng xuống lầu: “Sao thế sao thế hả?”

      Cố Minh Diệp đứng bên cạnh mím môi trông rất nghiêm túc, sau khi mẹ xuống cậu qua ôm đùi Thẩm Châm, thanh xíu: “…. ta mang em chơi ván trượt trong phòng khách, con thấy….”

      Thẩm Châm ngồi xổm xuống sờ đầu Cố Minh Diệp: “Mẹ trách con. phải lỗi của con.”

      Cố Minh Diệp vẫn cúi đầu lời nào.

      Cố Tích Hoa an ủi Cố Chân Chân, vì thế Thẩm Châm đứng lên hôn con rồi lại ngồi xổm xuống hôn Cố Minh Diệp: “Mẹ biết nếu con nhìn thấy con để em chơi ván trượt trong phòng khách, là em nghe lời.”

      Đôi mắt Cố Minh Diệp hơi đỏ, cậu lắc đầu.

      Hiểu con ai bằng mẹ, Thẩm Châm ôm cậu lên rồi gọi Cố Chân Chân giọng khóc nức nở: “Chân Chân.”

      Cố Chân Chân xoay đầu nhìn bọn họ.

      “Tiểu bảo bối đau ?”

      Cố Chân Chân nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, trước đó hơi đau, nhưng bây giờ đau nữa.

      lo lắng con bị thương, con cho xem vết thương được ?”

      Cố Chân Chân đưa trán tới gần: “ nhìn này.”

      mảng hơi đỏ, có thể qua chút nữa bầm tím, nhưng vấn đề lớn, Cố Minh Diệp mở to mắt nhìn hồi lâu, cậu vươn bàn tay bé sờ , viền mắt lại hơi đỏ: “ xin lỗi.”

      Cố Chân Chân lại tới gần thêm tí, hôn lên má trái của Cố Minh Diệp: “Là Chân Chân nghe lời.”

      Cảm thấy vợ con mình mệt, Cố Tích Hoa thả con xuống, Cố Minh Diệp rất tự trách trong chuyện này thấy em xuống cũng xuống theo, tại cậu muốn Chân Chân rời khỏi tầm mắt của cậu.

      Trấn an cảm xúc của bọn xong Cố Tích Hoa mới có tâm tư xử lý tình huống bất ngờ này.

      Chân của bà vú bị ván trượt đụng trúng chảy máu, Thẩm Châm đỡ dì Trần ngồi lên sofa, rồi lấy hộp cứu thương xử lý đơn giản, đợi lát nữa bác sĩ riêng qua đây kiểm tra kỹ càng lại.

      Cậu bé gây hoạ lùi ra sau người ba mình, đôi mắt hoảng hồn bất định nhìn vẻ mặt khó coi của Cố Tích Hoa.

      Vương tổng cũng xấu hổ, vốn mang con tới để làm khí sôi nổi, nghĩ rằng con mình chơi cùng hai em Cố thị sau này hai nhà thường xuyên qua lại hơn, khẳng định có lợi cho công việc, nào ngờ…….

      Tuy rằng người bố nào đưa ra vẻ mặt hoà nhã với người làm tổn thương con mình, nhưng trông thấy ánh mắt sợ hãi của cậu nhóc kia, Cố Tích Hoa thu lại tức giận, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu bé kia trốn sau người ba mình: “Cháu làm sai phải xin lỗi, phải dũng cảm gánh vác hậu quả, cháu thể trốn phía sau người lớn.”

      Cậu bé kia nhìn chằm chằm Cố Tích Hoa hồi lâu, vẻ mặt càng ngày càng điềm tĩnh, trái tim cậu bé dần dần khẩn trương, rốt cuộc từ phía sau ba ra, giọng : “….Xin lỗi.”

      “Cháu với ai?” Cố Tích Hoa hỏi.

      Cậu bé nhìn cái, rồi mau chóng chạy tới chỗ Cố Chân Chân, Cố Minh Diệp kéo em ra đằng sau, tức giận nhìn cậu ta, cậu bé kia nhanh chóng xin lỗi” rồi lại chạy nhanh về.

      Cố Tích Hoa gật đầu khen: “Đây mới là chuyện đàn ông nên làm.”

      Đôi mắt cậu bé kia sáng lên.

      Vương tổng luôn ở phía trung gian lúc này cười pha trò: “Cố tổng là biết giáo dục con cái, tôi còn phải học hỏi nhiều hơn, ha ha…..”

      Vẻ mặt Cố Tích Hoa lãnh đạm: “Quá khen.”

      Khoé miệng tươi cười của Vương tổng cứng ngắc.

      Sau khi Thẩm Châm dọn dẹp kem ly mặt đất xong Vương tổng mang đứa , Cố Tích Hoa lên lầu gọi mấy cú điện thoại, lúc xuống bác sĩ gia đình tới rồi, đầu Cố Chân Chân thoa thuốc, bác sĩ rửa vết thương cho bà vú.

      Thẩm Châm biết con trai nhà mình rất thích chơi ván trượt, gần như mỗi ngày đều phải ra ngoài chơi lát, bạn cùng tuổi đến nhà chơi đều muốn chơi, Cố Minh Diệp làm sao từ chối chứ? Sau khi Thẩm Châm gần xa hỏi ra đáp án, ý Cố Minh Diệp là —— mẹ chơi ván trượt trong phòng khách an toàn, dễ dàng va chạm, chính cậu suy nghĩ chút, cảm thấy khái niệm va chạm này rất quan trọng, ví dụ như lệch mũi sao, hoặc là sây sát chảy máu, vết thương của Chân Chân rất nghiêm trọng, cậu muốn bị thế.

      Thẩm Châm nghe xong quả thực gì.

      Đương nhiên chuyện này chỉ kiểm nghiệm ra Cố Minh Diệp rất chú ý đến ngoại hình, mà cậu còn hiểu thêm hậu quả xảy ra cho người thân của cậu —— tại Cố Minh Diệp càng để ý em hơn, cho dù Cố Chân Chân đâu cậu cũng phải theo. À, ngoại trừ nhà vệ sinh nữ.

      Hôm nay sau khi tan tầm Cố Tích đón Thẩm Châm mua đồ ăn, gần nhà bọn họ có siêu thị lớn, Thẩm Châm quen tới đó mua sắm, vì thế hai người chạy xe về.

      Thời gian tan tầm là giờ cao điểm, tuy kẹt xe nhưng con đường có rất nhiều xe, tất cả xe gần như di chuyển tí thôi. Thẩm Châm buồn chán mở cửa kính xe, tựa vào ghế, nhìn hoàng hôn hơi mỏng bên ngoài, có đèn neon dần dần sáng lên, đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp Cố Tích Hoa, à, còn có lần thứ hai, hình như thời gian như bây giờ đây, lần đầu tiên và Tống Thanh Vãn dạo phố rồi đến quán cà phê uống nước, mới từ Mỹ trở về; lần thứ hai là hẹn ăn tối, cố ý trang điểm, mặc váy trắng dài… chậc chậc chậc…. Như là nhớ tới gì đó, Thẩm Châm vừa cong miệng vừa cong khoé mắt.

      Có lẽ nghĩ đến lúc đó, Thẩm Châm nhíu mày, xoay đầu qua : “Hôn em.”

      Cố Tích Hoa lái xe đấy, nghe vậy tự nhiên nghiêng người hôn lên môi Thẩm Châm, sau khi hôn xong mới hỏi: “Sao thế?”

      Thẩm Châm lời nào, ở bên cạnh tức giận, dùng khoé mắt liếc nhìn người nào đó lái xe, trong lòng phỉ báng: Đây là khác biệt khi nhau và sau khi kết hôn! Lúc trước hôn cái tới mười lăm phút, tại chạm tí là xong, Cố Tích Hoa có thể lấy lệ chút ?! Hừ! Hừ! Hừ hừ!!!!

      Chẳng lẽ mình lớn tuổi xuống sắc? Nghĩ vậy Thẩm Châm dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Tích Hoa nữa, mở ra chiếc gương của mình, nhìn kỹ vào chiếc gương lớn bằng bàn tay —— à, chăm sóc rất tốt mà, làn da trắng nõn sáng bóng, ánh mắt óng ánh, cười rộ lên rất xinh, ánh mắt uốn cong, ngoài cảm giác chín chắn tí, chẳng khác như hồi đó bao nhiêu.

      Nếu vấn đề phải là mình… Thẩm Châm lại dùng ánh mắt ai oán liếc qua nhìn Cố Tích Hoa. Cố Tích Hoa thu hết tất cả động tác của Thẩm Châm vào trong mắt, buồn cười, khoé miệng khẽ cong lên, thoạt nhìn tâm tình rất tốt. Thẩm Châm nhìn mỉm cười càng ai oán hơn —— có việc gì lại cười? Nghĩ tới bồ nhí hả?

      Vì thế Thẩm Châm bực bội hồi lâu rốt cuộc hỏi: “…. nuôi bồ nhí bên ngoài?”

      Khoé miệng tươi cười của Cố Tích Hoa cứng đờ, động tác lái xe dừng lại, chầm chậm nghiêng đầu, cười như cười lại: “Bồ nhí?”

      Thẩm Châm sợ hãi, ấp úng : “…..”

      Cố Tích Hoa có biểu cảm gì mà quay đầu , ánh mắt nhìn phía bên phải, tay lái xoay vòng, quẹo vào ngõ bên cạnh.

      Thẩm Châm thấy tình hình tốt, ôm lấy Cố Tích Hoa kêu to: “Em sai rồi!”

      Xe ngừng lại, Cố Tích Hoa cởi dây an toàn, kéo người nào đó lên, nụ hôn sâu kiểu Pháp mạnh mẽ, Thẩm Châm bị hôn đến chóng mặt, nhân cơ hội tìm được kẽ hở lên án: “… là vợ chồng già, chúng ta phải kiềm chế chút…” thế, nhưng người nào đó rất tự nhiên đưa tay vòng qua bờ lưng rộng lớn của Cố Tích Hoa.

      “Bồ nhí, hửm?” dùng sức.

      “…Em đùa mà.” Thẩm Châm lẩm bẩm.

      “Bồ nhí, hửm?” dùng sức lần nữa.

      “…Em đùa mà.” Thẩm Châm sắp rã rời, thanh phát run.

      “Bồ nhí, hửm?” lại dùng sức.

      “….Em sai rồi….” thanh Thẩm Châm mang theo khóc lóc.

      Chờ Cố Tích Hoa chạy xe lần nữa, đèn đường đều sáng, đủ mọi màu sắc lấp lánh, đẹp sao tả xiết. Thẩm Châm lười biếng tựa vào ghế phó lái, khẩy khẩy đệm xe: “…..Lưu manh…..Cầm thú…..Mặt người dạ thú….” Ánh mắt Cố Tích Hoa lướt qua đây Thẩm Châm liền im bặt……

      Khi đến siêu thị chín giờ mười lăm, hai chân Thẩm Châm hơi mềm nhũn, nắm tay Cố Tích Hoa, đem nửa trọng lượng của mình dựa vào người nào đó. Cố Tích Hoa vốn quan tâm Thẩm Châm vừa mới vận động kịch liệt lâu mà muốn ở lại xe để mình mua, kết quả Thẩm Châm muốn , Cố Tích Hoa cũng chỉ tuỳ .

      Quá trình mua đồ ăn do Thẩm Chân chỉ huy, kéo lựa chọn, chọn xong rồi bỏ vào túi, cân đồ rồi đẩy xe, Thẩm Châm chỉ cần từ từ là được.

      Phía trước có khuyến mãi sữa chua, hai người phải xuyên qua đám người mua sữa, vì thế tay Cố Tích Hoa đẩy xe, tay kia che chở Thẩm Châm, hai người chen chúc trong đám người nên rất chậm. Thẩm Châm dựa vào , thấy bàn tay đẩy xe nổi lên gân xanh, sạch thon dài, đầy sức lực, Thẩm Châm bất giác sờ lên, Cố Tích Hoa cảm giác được cúi đầu nhíu mày: “Đừng quậy.” thanh vừa vừa dịu dàng.

      Viền mắt Thẩm Châm đột nhiên hơi ướt át, nắm chặt bàn tay che chở mình, cùng mười ngón giao nhau.

      Ở trong biển người mênh mông, em gặp , , kết hôn sinh con, ngày tháng lâu dài. Cố Tích Hoa.

      Nhận ra khác thường của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa cúi đầu thấy được viền mắt đỏ lên, trong lòng căng thẳng, bàn tay che chở càng vững chắc hơn: “…Còn có gì.” Lời còn chưa dứt nụ hôn lắt nhắt dừng đỉnh đầu , nhàng dịu dàng, khiến lòng người ta mềm nhũn.

      “Em , Cố Tích Hoa.” Vì thế em bằng lòng ở bên suốt đời, vui cười với , ưu sầu với , đem tất cả tình chân giao cho gia đình này.

      “Ừm, cũng em.”

      = THE END =
      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :