1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 55


      Sau khi về đến nhà Thẩm Châm vô cùng mệt mỏi, ngã giường thẫn thờ.

      Cố Tích Hoa tắm xong ra trông thấy đôi mắt vô thần của Thẩm Châm, nỗi đau trong lòng lan rộng, hối hận mình nóng vội ép đến nước này. Thẩm Châm dựa vào trong lòng , hai người ôm nhau chẳng gì.

      biết trầm mặc bao lâu, Cố Tích Hoa cất tiếng: “…Chúng ta cần con cái.” Đến cuối cùng, vẫn thỏa hiệp. Chỉ ồn ào trận này thôi cũng khiến mệt mỏi, huống chi Thẩm Châm mới là người thực đau khổ.

      nỡ.

      Nhìn thấy bị sợ hãi và áy náy tra tấn, cảm thấy người càng đau lòng hơn chính là mình.

      Thẩm Châm đương nhiên biết vì sao Cố Tích Hoa nhượng bộ, hơn nữa nghĩ rằng lần thỏa hiệp này là , thực cần con cái.

      Trong lòng Thẩm Châm càng phức tạp. ôm eo chặt, đầu gối đùi , mặt hướng vào bên trong, thanh ồm ồm: “Hồi em bốn tuổi…”

      biết.” Cố Tích Hoa vuốt tóc , giọng dịu dàng ngắt lời , “Thanh Vãn kể cho , biết cả rồi. Ngoan, chúng ta cần nữa.”

      , biết.” thanh của vẫn ồm ồm, “Là bà ta cố ý lăn xuống…”

      Cố Tích Hoa kinh ngạc bao nhiêu. Khi Tống Thanh Vãn kể lại chuyện này, nhận ra số điểm. Ví dụ như, người đàn bà kia nếu biết mình thiếu máu, sau khi ngủ trưa dậy chóng mặt, thai phụ để ý đến con mình làm sao cảnh giác nguy hiểm bên cạnh mà đứng ở đầu cầu thang chuyện với đứa con nít, còn cố ý khom lưng, người thiếu máu chỉ cần ngồi xổm hoặc khom lưng lâu dễ dàng té xỉu, tin bà ta biết.

      Lại như, tin tưởng Thẩm Châm, mặc dù lúc ấy chỉ bốn tuổi, cũng chẳng tin Thẩm Châm làm ra chuyện như thế. Nhưng người đàn bà kia vì sao muốn vu oan cho đứa bé bốn tuổi? Mũi dùi khẳng định nhắm người Thẩm Châm, ý đồ làm vậy rất ràng, là hướng về ba mẹ của Thẩm Châm, về phần tại sao, thế giới của người lớn có đôi khi cũng rất đơn giản, làm chuyện phát rồ ngoài vì ba mục đích, danh lợi sắc. Ba mẹ Thẩm Châm nhiều lắm coi là gia đình có tiền cũng thôi, chỉ là có tiền hơn bình thường tí, tuyệt đối phải là giàu có hạng trung, gia đình thế này bình thường có bối cảnh chính trị, cũng có bao nhiêu quan hệ, vì thế khẳng định phải vì danh, về phần sắc cũng chẳng phải, cho nên chỉ còn lợi thôi. Loại người lăn lộn nhiều năm trong thế giới hiểm ác như Cố Tích Hoa, vừa nghe được chuyện này sớm đoán ra được phần nào.

      “…Nhà bọn họ trọng nam khinh nữ, cũng biết làm sao biết được trong bụng mang thai con , hai người đó hề muốn. Sau đó biết thế nào lại dùng cách bẫy ba mẹ em, có lẽ là do năm ấy mua nhà, họ cho rằng gia đình em rất có tiền, nên suy nghĩ tìm gia đình em vay tiền, ba em vừa mua nhà nên còn tiền để cho vay, sau đó xảy ra chuyện. Ba em thế chấp căn nhà để cho bọn họ hơn hai mươi vạn…”

      Cố Tích Hoa vỗ về , lẳng lặng nghe xong mới cất lời: “Loại người có thể dùng con mình để đổi lấy tài sản như thế, em cần gì để ý đến bọn họ nhiều năm như vậy.”

      “…Em phải để ý đến bọn họ.”

      Cố Tích Hoa biết , Thẩm Châm sợ tình cảnh đẫm máu hồi bé, nó để lại ám ảnh thể xoá bỏ. sinh mệnh bé yếu ớt chết yểu tàn bạo như thế trước mặt , lẽ ra nên để đứa trẻ bốn tuổi nhìn thấy. Huống chi sau khi trưởng thành hiểu biết rồi càng khó chấp nhận chân tướng, nỗi ám ảnh đánh sâu lần nữa trở nên càng kinh khủng.

      Thẩm Châm từ từ ngồi dậy nhìn , dáng vẻ mỏi mệt khiến người ta đau lòng: “…Em biết mình quấn trong ám ảnh của quá khứ này chịu tháo gỡ là hơi nghiêm trọng, nhưng muốn em trong đêm đánh mất nỗi sợ đối với thai phụ… Em làm được.”

      Cố Tích Hoa ôm vào vòng tay ấm áp lần nữa, : “Ừm, từ từ được.”

      Mấy ngày sau Tống Thanh Vãn xuất viện, hôm xuất viện là Thẩm Châm đỡ . Sắp đến năm mới, đường xuất màu sắc rực rỡ sôi nổi rất phấn khích. Đến năm mới, đèn lồng, câu đối, đèn màu, người bắn pháo hoa rất nhiều. những cành cây ven sông treo đầy đèn màu, tại quảng trường cũng dựng lên bảng màu đỏ to, đến tối màu sắc rực rỡ, náo nhiệt lại vui mừng.

      Hôm giao thừa hai nhà ở cùng nhau, Thẩm Châm là bếp trưởng, Cố Tích Hoa là trợ thủ, Cố Nam Thành ôm vợ của mình ngồi xem chương trình giao thừa.

      Tống Thanh Vãn nhìn hai người ở phòng bếp vô cùng ăn ý, lại nhìn qua người đàn ông vẻ mặt vẫn đóng băng cho dù hôm nay là giao thừa, lén thở dài. Bạn xem vì sao giữa người với người lại có khác biệt lớn như vậy!

      Ánh mắt của Cố Nam Thành đặt tivi, nhưng tất cả sức chú ý đều hướng về người bên cạnh, nghe tiếng thở dài, ta cúi đầu hỏi: “Sao thế?” Ánh mắt chuyển sang Tống Thanh Vãn bất giác dịu xuống. Tống Thanh Vãn trông thấy người khi nãy chẳng có biểu cảm gì giờ đây dịu dàng, bị kinh hoảng mà hồi lâu ra lời.

      Bọn họ kết hôn ba năm trời, ba năm được nâng niu trong lòng bàn tay sợ rớt ngã, ngậm trong miệng sợ tan chảy, che chở và tình chưa bao giờ giảm bớt, tuy rằng chồng luôn bá đạo lại lý, nhìn như hiền hoà nhưng thực tế rất cường thế, váy thể qua đầu gối, được mặc áo trễ ngực, cũng được mặc đồ lộ vai, trước mười giờ tối phải về nhà, đâu cũng phải để ta tự mình đưa đón, thỉnh thoảng ràng còn họp, bởi vì tin nhắn muốn đến chỗ nào đó của mặc kệ cuộc họp lớn cũng phải tạm dừng…. Mẹ của Cố Nam Thành vì tai nạn xe cộ mà qua đời, vì thế ta rất để ý mỗi lần ra ngoài.

      ta : đời nguy hiểm nhiều như vậy, thể cam đoan loại bỏ tất cả nguy hiểm giúp em, nhưng hy vọng mỗi lần đều ngồi cạnh em.

      Tuy rằng ta biết cùng nấu cơm, cũng biết rửa chén, nhưng mà mỗi người đàn ông đều có phong cách của riêng mình. Có đôi khi cũng hâm mộ Thẩm Châm tìm được người đàn ông bằng lòng tôn trọng tất cả quyết định của bạn mình, hơn nữa bao dung mọi góc cạnh của , nhưng Tống Thanh Vãn chưa bao giờ hối hận mình gả cho Cố Nam Thành.

      Hình dạng của hạnh phúc là thiên hình vạn trạng, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn là duy nhất.
      tart_trung, Lùnnhun nhun lì thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 56


      “Em , Cố Nam Thành.” đột nhiên thế, khiến người đàn ông bên cạnh bất ngờ kịp phòng bị, nhìn thấy vẻ dịu dàng trong mắt làm cho ta hơi bối rối, nhưng Cố Nam Thành chính là Cố Nam Thành, cảm giác như thế chỉ có nửa giây, ngay sau đó là nụ hôn sâu triền miên kẽ hở, sau khi mang thai phải cấm dục, cơ thể mẫn cảm làm sao chịu đựng tấn công như thế, Tống Thanh Vãn chỉ có thể nắm lấy cánh tay ta, mặc người đàn ông khi dễ.

      cũng em.”

      Tống Thanh Vãn mỉm cười. Thẩm Châm ở phòng bếp nhăn mặt nhìn về phía bọn họ, ý là xấu hổ quá , ngay sau đó bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy, xoay người chặn tầm mắt nhìn bên ngoài của , chỉ để lại bóng dáng cao lớn và đôi tay eo .

      Bữa cơm này bị gián đoạn gần ba tiếng đồng hồ, lúc ăn cơm mười rưỡi, hai người phụ nữ ngoại lệ mặt ửng hồng, môi càng đỏ tươi, mà thần sắc của hai người đàn ông bình thường, chẳng qua lúc cụng ly ý cười nơi khoé miệng tươi hơn bình thường chút.

      Ăn xong Thẩm Châm và Tống Thanh Vãn tới lui trong nhà tiêu hoá, Cố Nam Thành dựa khung cửa nhìn động tác rửa chén thành thạo của Cố Tích Hoa.

      Sau khi hai người phụ nữ vào phòng ngủ, Cố Nam Thành : “ cũng có ngày hôm nay.”

      Cố Tích Hoa: “Chú cũng thế.”

      Cố Nam Thành với Tống Thanh Vãn, trước khi gặp ta có chứng sợ lái xe, bởi vì gặp ta cam tâm tình nguyện thi bằng lái, chỉ vì người phụ nữ mà lái xe.

      Cố Tích Hoa với Thẩm Châm, có dị ứng với ớt, sau lần đầu tiên gặp nhau đến bệnh viện trước khi về nhà.

      Cố Nam Thành cũng với Tống Thanh Vãn, vì ta bỏ quyền thừa kế của nhà họ Cố, chỉ vì lúc trước muốn bị dằn vặt bởi ân oán của gia đình giàu có quyền thế, sau đó mất thoải mái của cuộc sống bình dị yên ả.

      Cố Tích Hoa cũng với Thẩm Châm, vì về nước vứt bỏ tất cả cổ phần công ty của tập đoàn Cố thị tại nước ngoài, đồng thời suýt nữa là bị xoá tên khỏi Cố thị.

      Có bỏ mới được, tiêu chuẩn của bỏ và được chẳng qua là xem bên nào quan trọng với bạn hơn.

      Bọn họ là đàn ông, rất nhiều chuyện cần với người phụ nữ của mình. Chỉ vì bọn họ là đàn ông.

      Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo, hai người phụ nữ từ từ ra xem, pháo hoa xinh đẹp đầy trời, tấm màn dày nặng được kéo ra, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm thành phố đèn đuốc rực rỡ đông nghịt, pháo hoa nở từng đoá , đẹp đến rung động lòng người, màu sắc sáng ngời làm nổi bật khuôn mặt hưng phấn của hai , tăng thêm ít rực rỡ, sóng mắt lóng lánh, sáng ngời trong suốt. Ánh mắt của hai người đàn ông ở phía sau nhìn họ vô cùng dịu dàng.

      Thẩm Châm ngoảnh đầu lại, tươi cười với Cố Tích Hoa, đột nhiên bất ngờ nhào qua đó, mặt là vẻ hưng phấn và đắc ý, bình tĩnh ôm vào trong lòng.

      “Làm sao biết em muốn nhào qua đây?”

      “Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ôm lấy em.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì là người đàn ông duy nhất em nhào tới.”

      “Tại sao?”

      tại sao cả. Chẳng lẽ em muốn nhào tới những người khác?”

      muốn.”

      “Ngoan.”

      “Chúc mừng năm mới, Thẩm tiên sinh.”

      “Chúc mừng năm mới, Cố phu nhân.”

      Tống Thanh Vãn dựa trong lòng Cố Nam Thành nhìn bọn họ cười: “Chúc mừng năm mới, đây là năm thứ ba.” ta .

      “Chúc mừng năm mới. Em hy vọng hơn cả ba năm.” trả lời.

      “Đương nhiên.”

      Ngày hôm sau là mùng tết, người hai nhà cùng lái xe trở về nhà họ Cố. Đây là năm mới đầu tiên sau khi Thẩm Châm gả vào nhà họ Cố, tiền lì xì của các trưởng bối nhà họ Cố đều rất dày, mà Tống Thanh Vãn mang thai, Cố Nam Thành phải cho phần hai người, vì thế tiền lì xì năm nay của Tống Thanh Vãn càng dày hơn. Hai người nhận quà đến mỏi tay, nhân lúc rảnh rỗi, Thẩm Châm đến gần Tống Thanh Vãn kề tai : “…Chả trách hôm nay muốn chạy hai chiếc xe, đồ nhiều thế chiếc làm sao chất hết.” Tống Thanh Vãn cong môi cười, cũng đến gần : “…..Cậu có loại cảm giác thế này …”

      “Hở?”

      “Quỷ vào thôn.”

      Thẩm Châm liếc xéo: “Chúng ta giành, tự bọn họ nhét cho thôi.”

      Tống Thanh Vẫn liếc : “Còn ‘nhét’ nữa, cậu như là gắng gượng ấy…”

      Thẩm Châm nhăn mặt cái rồi vui tươi hớn hở nhận quà tiếp.

      Đương nhiên Cố Tích Hoa tặng ra ít hơn Thẩm Châm nhận được.

      Mùng hai bọn họ quay về nhà Thẩm Châm, bà Thẩm nấu bàn đồ ăn phong phú, nửa là Thẩm Châm thích ăn, nửa còn lại là con rể thích ăn, ông Thẩm ai oán vì mình bị lờ .

      Lần này hai người trở về, thân phận thay đổi, tại là vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng phòng là việc dĩ nhiên. Thẩm Châm phát mình ngày càng hiểu Cố Tích Hoa, ràng chưa làm gì nhưng khi hai người qua phòng Thẩm Châm lấy đồ, chợt nghĩ ra nhìn qua Cố Tích Hoa, cười với .

      Buổi tối khi hai người thỏ thẻ giường Cố Tích Hoa cắn lỗ tai ửng đỏ của : “Trước đó lấy đồ vì sao em nhìn ?”

      “…Em…uhm…em cảm thấy lúc ấy nghĩ tới việc này……a……”

      “‘Việc này’ là gì?” tấn công mạnh mẽ.

      “… là…. là như lúc này…”

      “Giờ làm gì, ra, bảo bối, hửm…”

      Thẩm Châm cắn môi , cuối cùng đương nhiên bị giày vò hết lần này tới lần khác.

      Ngày hôm sau giường vô cùng hỗn loạn, quả thực thể nhìn. Thẩm Châm chịu đựng toàn thân đau nhức mà lặng lẽ thay ra giường… À, còn dọn dẹp bàn học chút.

      Sau khi mua xong đồ ăn trở về bà Thẩm trông thấy tấm ra giường ban công tung bay trong gió, Thẩm Châm giả vờ bình tĩnh uống sữa đậu nành.
      tart_trungLùn thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 57


      Qua tết hai người vẫn trải qua cuộc sống ngọt ngào như trước, giờ Thẩm Châm có thể tiếp nhận thai phụ nhưng chỉ mình Tống Thanh Vãn mà thôi, lần cùng Tống Thanh Vãn đến bệnh viện kiểm tra, bên ngoài khoa phụ sản đầy bà bầu, Thẩm Châm sợ tới mức chân mềm nhũn, cuối cùng đành phải gọi cho Cố Nam Thành.

      Cái này chứng tỏ —— Thẩm tiên sinh còn phải đoạn đường dài.

      Lễ tình nhân 14 tháng 2, hai người vốn nên trải qua ngày ngọt ngào lại cãi nhau. Thực ra cũng tính là cãi nhau, phía lạnh lùng? Vào buổi sáng, đàn ông mà, phải muốn cái kia sao, vì thế Thẩm Châm bị người nào đó động tay động chân làm tỉnh thức, Thẩm Chân lẩm bẩm hai tiếng, lúc Cố Tích Hoa sắp làm bước tiếp theo mất kiên nhẫn : “Nóng muốn chết, em phải tắm.”

      Tháng hai rất nóng sao?

      Cố Tích Hoa nheo mắt nhìn Cố lão nhị phấn chấn tinh thần.

      Bọn họ hai tuần làm chuyện kia. Cố Tích Hoa vốn kiểm điểm chính mình cho rằng mấy lần trước giày vò quá mức, hơn nữa số lần lại thường xuyên, vì thế lần đầu tiên khi Thẩm Châm cự tuyệt rất hiểu ý mà tắm nước lạnh. Hơn nữa ngày hôm đó Thẩm Châm khá mệt mỏi, bận rộn việc công ty, sau khi về nhà lại bị Cố Tích Hoa ôm lên giường, cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng trước khi Thẩm Châm chưa từng từ chối về phương diện này, nhưng đại biểu sau này có, vì thế Cố Tích Hoa nghĩ nhiều.

      Lần thứ hai, Thẩm Châm mình bị cảm muốn lây bệnh, Cố Tích Hoa dùng trán thử nhiệt độ, ồ, nóng mà, vì thế Cố Tích Hoa xoay người rằng ngại, Thẩm Châm bắt đầu náo loạn, khoé mắt hơi ướt sao vậy hả, em bị cảm là bị cảm, vì sao tin em, em khó chịu em muốn làm, Cố Tích Hoa vô lại”, sợ tới mức liền ôm hôn làm làm, bảo bối em đừng khóc”, Cố Tích Hoa nghĩ rằng có lẽ gần đây Thẩm Châm bận nhiều việc tại công ty, gặp chuyện phiền lòng tâm tình tốt nên mới vậy, thấy mình nên bao dung, vì thế lại tự giác tắm nước lạnh lần nữa.

      Cho đến tuần sau, Cố Tích Hoa cảm thấy Thẩm Châm khác thường, tuần rồi? Vượt qua tần suất bình thường của sinh hoạt vợ chồng vừa kết hôn rồi? Người đàn ông khoẻ mạnh dục vọng bình thường như Cố Tích Hoa, mỗi ngày phải tính cái kia bao nhiêu mới là bình thường? Cân nhắc đến tình trạng sức khoẻ của Thẩm Châm, bình thường tuần là ba tới năm lần (khoa học phổ thông, đây là sinh hoạt XXOO khoẻ mạnh nhất của thanh niên nam nữ), như thế này cấm dục tuần……. Cố Tích Hoa cho rằng —— có vấn đề.

      Vì thế khi Thẩm Châm có ý từ chối lần nữa Cố Tích Hoa vẫn tiếp tục, Cố lão nhị tới cửa, phát người dưới thân càng im lặng, mở mắt ra liền cảm thấy trong lòng có con dao đâm vào ngay tức khắc, là dao Thụy Sĩ, vô cùng sắc bén, đau đến mức Cố lão nhị có chiều hướng mềm xuống. Thẩm Châm chẳng gì, từ từ nhắm mắt rồi chảy nước mắt, Cố Tích Hoa hôn khoé mắt “Bảo bối mở mắt nhìn ”, Thẩm Châm nghe, nước mắt vẫn tuôn trào, giống như người cơ thể làm chuyện quá đáng khiến tuyệt vọng cỡ nào.

      Cố Tích Hoa thể chịu nổi Thẩm Châm khóc lóc, huống chi là dáng vẻ thất vọng trầm mặc đau lòng cực độ này, chưa bao giờ thấy Thẩm Châm như thế, trong lúc nhất thời rảnh lo cho Cố lão nhị, mà Cố lão nhị vì bị chủ nhân bỏ mặc mà càng đau đớn ra oai với người nào đó, Cố Tích Hoa luống cuống tay chân đặt trọn tâm tư dỗ dành Thẩm Châm, rất nhiều Thẩm Châm mới mang theo nước mắt ngủ thiếp , Cố Tích Hoa nhìn Cố lão nhị làm ầm ĩ chỉ có thể thở dài rồi rút cánh tay ra tắm nước lạnh. Nhìn Thẩm Châm trước mắt mình Cố Tích Hoa biết nên suy nghĩ gì.

      Thẩm Châm có tâm .

      Nhưng muốn .

      Nhưng tâm này có liên quan gì tới sinh hoạt XXOO của bọn họ? Cố nào đó dục vọng được thoả mãn liền oán giận.

      Sau đó chính là buổi sáng lễ tình nhân, trải qua ba lần trước bị từ chối Cố Tích Hoa biết kết quả, vì thế cố ý làm Thẩm Châm tỉnh giấc, khi kết quả thực như dự đoán, cảm thấy tâm trạng mình quả ổn.

      Rất ổn.

      Sau khi tắm xong Thẩm Châm làm, nấu bữa sáng.

      Sau khi ra Cố Tích Hoa trông thấy bàn ăn có gì và phòng khách trống rỗng, dù cho người có cáu kỉnh thế nào nữa cũng thể lạnh mặt mãi.

      Gần đây Thẩm Châm rất bực bội, lúc làm yên lòng, sao chép sai văn kiện đến mấy lần, nếu sai trang là đếm đủ, nếu … tóm lại đủ thứ lộn xộn. Cứ như thế ổn, đến trưa Thẩm Châm gọi số điện thoại mình hay gọi gần đây.

      thanh bên kia rất nhàn nhã, lộ ra giọng đàn ông từ tính, rất êm tai: “Sao thế?” Còn có chút dịu dàng khó thể nhận ra.

      “Chúng ta ra ngoài nhé?”

      “Ở đâu.”

      quán cà phê kia .”

      “Được.”
      tart_trung thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 57


      Qua tết hai người vẫn trải qua cuộc sống ngọt ngào như trước, giờ Thẩm Châm có thể tiếp nhận thai phụ nhưng chỉ mình Tống Thanh Vãn mà thôi, lần cùng Tống Thanh Vãn đến bệnh viện kiểm tra, bên ngoài khoa phụ sản đầy bà bầu, Thẩm Châm sợ tới mức chân mềm nhũn, cuối cùng đành phải gọi cho Cố Nam Thành.

      Cái này chứng tỏ —— Thẩm tiên sinh còn phải đoạn đường dài.

      Lễ tình nhân 14 tháng 2, hai người vốn nên trải qua ngày ngọt ngào lại cãi nhau. Thực ra cũng tính là cãi nhau, phía lạnh lùng? Vào buổi sáng, đàn ông mà, phải muốn cái kia sao, vì thế Thẩm Châm bị người nào đó động tay động chân làm tỉnh thức, Thẩm Chân lẩm bẩm hai tiếng, lúc Cố Tích Hoa sắp làm bước tiếp theo mất kiên nhẫn : “Nóng muốn chết, em phải tắm.”

      Tháng hai rất nóng sao?

      Cố Tích Hoa nheo mắt nhìn Cố lão nhị phấn chấn tinh thần.

      Bọn họ hai tuần làm chuyện kia. Cố Tích Hoa vốn kiểm điểm chính mình cho rằng mấy lần trước giày vò quá mức, hơn nữa số lần lại thường xuyên, vì thế lần đầu tiên khi Thẩm Châm cự tuyệt rất hiểu ý mà tắm nước lạnh. Hơn nữa ngày hôm đó Thẩm Châm khá mệt mỏi, bận rộn việc công ty, sau khi về nhà lại bị Cố Tích Hoa ôm lên giường, cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng trước khi Thẩm Châm chưa từng từ chối về phương diện này, nhưng đại biểu sau này có, vì thế Cố Tích Hoa nghĩ nhiều.

      Lần thứ hai, Thẩm Châm mình bị cảm muốn lây bệnh, Cố Tích Hoa dùng trán thử nhiệt độ, ồ, nóng mà, vì thế Cố Tích Hoa xoay người rằng ngại, Thẩm Châm bắt đầu náo loạn, khoé mắt hơi ướt sao vậy hả, em bị cảm là bị cảm, vì sao tin em, em khó chịu em muốn làm, Cố Tích Hoa vô lại”, sợ tới mức liền ôm hôn làm làm, bảo bối em đừng khóc”, Cố Tích Hoa nghĩ rằng có lẽ gần đây Thẩm Châm bận nhiều việc tại công ty, gặp chuyện phiền lòng tâm tình tốt nên mới vậy, thấy mình nên bao dung, vì thế lại tự giác tắm nước lạnh lần nữa.

      Cho đến tuần sau, Cố Tích Hoa cảm thấy Thẩm Châm khác thường, tuần rồi? Vượt qua tần suất bình thường của sinh hoạt vợ chồng vừa kết hôn rồi? Người đàn ông khoẻ mạnh dục vọng bình thường như Cố Tích Hoa, mỗi ngày phải tính cái kia bao nhiêu mới là bình thường? Cân nhắc đến tình trạng sức khoẻ của Thẩm Châm, bình thường tuần là ba tới năm lần (khoa học phổ thông, đây là sinh hoạt XXOO khoẻ mạnh nhất của thanh niên nam nữ), như thế này cấm dục tuần……. Cố Tích Hoa cho rằng —— có vấn đề.

      Vì thế khi Thẩm Châm có ý từ chối lần nữa Cố Tích Hoa vẫn tiếp tục, Cố lão nhị tới cửa, phát người dưới thân càng im lặng, mở mắt ra liền cảm thấy trong lòng có con dao đâm vào ngay tức khắc, là dao Thụy Sĩ, vô cùng sắc bén, đau đến mức Cố lão nhị có chiều hướng mềm xuống. Thẩm Châm chẳng gì, từ từ nhắm mắt rồi chảy nước mắt, Cố Tích Hoa hôn khoé mắt “Bảo bối mở mắt nhìn ”, Thẩm Châm nghe, nước mắt vẫn tuôn trào, giống như người cơ thể làm chuyện quá đáng khiến tuyệt vọng cỡ nào.

      Cố Tích Hoa thể chịu nổi Thẩm Châm khóc lóc, huống chi là dáng vẻ thất vọng trầm mặc đau lòng cực độ này, chưa bao giờ thấy Thẩm Châm như thế, trong lúc nhất thời rảnh lo cho Cố lão nhị, mà Cố lão nhị vì bị chủ nhân bỏ mặc mà càng đau đớn ra oai với người nào đó, Cố Tích Hoa luống cuống tay chân đặt trọn tâm tư dỗ dành Thẩm Châm, rất nhiều Thẩm Châm mới mang theo nước mắt ngủ thiếp , Cố Tích Hoa nhìn Cố lão nhị làm ầm ĩ chỉ có thể thở dài rồi rút cánh tay ra tắm nước lạnh. Nhìn Thẩm Châm trước mắt mình Cố Tích Hoa biết nên suy nghĩ gì.

      Thẩm Châm có tâm .

      Nhưng muốn .

      Nhưng tâm này có liên quan gì tới sinh hoạt XXOO của bọn họ? Cố nào đó dục vọng được thoả mãn liền oán giận.

      Sau đó chính là buổi sáng lễ tình nhân, trải qua ba lần trước bị từ chối Cố Tích Hoa biết kết quả, vì thế cố ý làm Thẩm Châm tỉnh giấc, khi kết quả thực như dự đoán, cảm thấy tâm trạng mình quả ổn.

      Rất ổn.

      Sau khi tắm xong Thẩm Châm làm, nấu bữa sáng.

      Sau khi ra Cố Tích Hoa trông thấy bàn ăn có gì và phòng khách trống rỗng, dù cho người có cáu kỉnh thế nào nữa cũng thể lạnh mặt mãi.

      Gần đây Thẩm Châm rất bực bội, lúc làm yên lòng, sao chép sai văn kiện đến mấy lần, nếu sai trang là đếm đủ, nếu … tóm lại đủ thứ lộn xộn. Cứ như thế ổn, đến trưa Thẩm Châm gọi số điện thoại mình hay gọi gần đây.

      thanh bên kia rất nhàn nhã, lộ ra giọng đàn ông từ tính, rất êm tai: “Sao thế?” Còn có chút dịu dàng khó thể nhận ra.

      “Chúng ta ra ngoài nhé?”

      “Ở đâu.”

      quán cà phê kia .”

      “Được.”

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 58


      Bên này Cố Tích Hoa lạnh lùng nhìn trợ lý đổ đầy mồ hôi, thanh có chút ấm áp: “Chẳng phải tôi hợp tác với thiết kế Danh Bác rồi sao, hai hợp đồng này là gì đây?”

      “Đó là ký hồi trước…” Trợ lý giọng trả lời.

      “Lúc tôi hợp tác qua năm sáu tháng, thời gian ký hợp đồng này là đầu tháng bảy, cái nào trước cái nào sau?”

      Cố Tích Hoa đột nhiên tráo trở, trợ lý quả thực khóc ra nước mắt…… Lúc ấy chỉ thiếu giấy tờ hợp tác mà thôi, Danh Bác bắt tay làm thiết kế hơn nữa đưa ra ba phần dự án, trong tình huống như vậy, ngưng hẳn hợp đồng và hủy bỏ có gì khác nhau, hủy bỏ có ảnh hưởng rất lớn với công ty, nếu làm theo phong cách ngày xưa của Cố Tích Hoa chuyện này cần ta , khẳng định liếc mắt cái là hiểu ngay, ai ngờ hôm nay xảy ra chuyện, đúng, là hai tuần gần đây………. Hoàn toàn là bới lông tìm vết mà!

      Cố phu nhân rốt cuộc làm gì thế, đừng tìm ông chủ chúng tôi náo loạn mà………..

      Gào thét chỉ có thể ở trong lòng, nếu ta hét lên muốn lăn lộn trong thương trường nữa rồi chăng? Trợ lý chỉ có thể trong đủ loại hỗn loạn mà tìm cách ứng phó: “….Tôi biết, lần sau chú ý.”

      Cố Tích Hoa híp mắt: “Còn có lần sau?”

      Cố Tích Hoa bực bội phất tay bảo người ra ngoài, trợ lý dừng chút : “Trưa nay có bữa trà với ông tổng của tập đoàn Ninh Tân…”

      .”

      Trợ lý: “……….” ràng là chính ngài rất quan trọng cần phải đặt đầu hành trình mà……. Cố phu nhân rốt cuộc làm gì hả……….

      Khi ta muốn ra ngoài Cố Tích Hoa gọi lại: “Chuẩn bị xe.”

      Trợ lý: “………” Cố tổng vừa nãy ngài mới đùa với tôi sao? (Cố Tích Hoa: nghĩ đẹp nhỉ!)

      Cố Tích Hoa chỉ cảm thấy mình ở công ty cũng nhất định bình tĩnh để giải quyết công việc, bằng ra ngoài thả lỏng chút. Vì thế khi từ cửa sổ sát đất của câu lạc bộ giải trí cao cấp nhìn thấy trong quán cà phê Thẩm Châm cùng người đàn ông ngồi chung với nhau uống cà phê, cảm thấy lý trí duy nhất còn lại của mình sụp đổ.

      Đây là nguyên nhân? Gương mặt có biểu tình gì mà nhìn bọn họ, cảm thấy ngực mình đau nhói.

      Khi Thẩm Châm mỉm cười với người đàn ông kia, trong nháy mắt Cố Tích Hoa cảm thấy ngạt thở, ánh mắt sắp đỏ lên.

      Giống như là hành vi hai tuần nay của Thẩm Châm có lời giải thích, muốn chạm vào, luôn bực dọc, thường muốn ở gần bên , chuyện xa cách…

      Cố Tích Hoa thở mạnh cái, chuẩn bị xuống ông tổng của tập đoàn Ninh Tân điện thoại xong, thấy sắc mặt hơi đáng sợ, ông ta thu nụ cười hỏi: “Sao thế?”

      Cố Tích Hoa cười máy móc: “Hôm nay tôi có chuyện phải xử lý, hôm nào gặp lại sau.”

      Thấy Cố Tích Hoa buồn bực người kia cũng gì, hai người khách sáo vài câu rồi .

      Thẩm Châm và người kia cũng chuẩn bị muốn , liền thấy Cố Tích Hoa sắc mặt tối đen đẩy cửa vào. Dáng vẻ bối rối của rơi vào tầm mắt , thu lại mọi phức tạp trong đáy mắt mà bình tĩnh nhìn hai người kia.

      “……Sao lại tới đây.” Thẩm Châm hoàn toàn nghĩ tới gặp Cố Tích Hoa vào lúc này.

      ở đối diện uống trà với khách, thấy em ở đây nên qua.”

      Thẩm Châm nhìn ở đối diện, ấp úng giới thiệu: “…..Đây là học trưởng của em hồi đại học……..”

      Đau nhói trong mắt Cố Tích Hoa sâu thêm mấy phần. Đàn đại học? Từng có quá khứ với nhau?

      Người kia thản nhiên vươn tay cười : “Xin chào, tôi là Tiễn Sam Thừa, học y.”

      Ngành y và ngành văn rất thân nhau sau?

      Cố Tích Hoa cũng vươn tay qua rất lãnh đạm bắt tay cái, ý cười nơi khoé miệng còn lạnh lùng hơn động tác kia: “Xin chào, Cố Tích Hoa.”

      Thẩm Châm nghĩ đến bí mật nào đó thể cho ai biết nên muốn Cố Tích Hoa biết quá nhiều, vì thế cười lịch với Tiễn Sam Thừa: “Hôm nay cảm ơn giúp em, hôm nào em mời ăn cơm.”

      “Được, chờ.” Người kia áo mũ chỉnh tề, rất có phong độ.

      Còn hôm nào?

      Sau khi hai người lên xe Cố Tích Hoa chạy thẳng về nhà, Thẩm Châm nhìn sắc mặt người bên cạnh, cũng gì.

      Bầu khí im lặng xe khiến người ta khó thở, Cố Tích Hoa bực bội kéo cà vạt.

      Thẩm Châm dựa vào cửa xe ngủ thiếp .

      Cố Tích Hoa vô cùng tức giận. Ha, có gặp qua người phụ nữ nào làm sai chuyện mà vẫn còn thoải mái ngủ đến ngáy khò khè ? Cố Tích Hoa vừa tức lại ghen, đau nhói từng đợt, nhưng vẫn dừng xe bên đường từ từ hạ thấp chỗ ngồi thuận tiện chỉnh nhiệt độ trong xe cao tí. Khi khởi động xe lần nữa Thẩm Châm nghiêng đầu, cái ót hướng về phía , đối mặt với cửa xe, hàng lệ lặng lẽ chảy xuống, nhưng khoé miệng lại cong lên.

      Còn có gì muốn chứ. suy nghĩ, mày còn có gì hài lòng hả, Thẩm Châm.

      Thẩm Châm vốn giả bộ ngủ, sau đó thành ngủ , khi được ôm lấy theo thói quen mà vươn tay vòng qua cổ .

      Vào cửa nhà, Thẩm Châm cũng chưa tỉnh, Cố Tích Hoa thay quần áo cho rồi đắp chăn điều chỉnh nhiệt độ, sau đó khẽ khàng đóng cửa, mình ngồi sofa trầm mặc.

      Tấm màn cửa sổ sát đất rất dày mở ra, trong phòng là tối tăm áp lực.

      Trước đó giả thiết đáng sợ ——

      Nếu, nếu Thẩm Châm thay lòng đổi dạ, làm sao.

      Buông tay sao?

      có khả năng.

      buông sao?

      Thẩm Châm rất đau khổ.

      ba mươi mấy tuổi, mọi quyết định đều suy nghĩ cặn kẽ, quyết định kết hôn với Thẩm Châm nghĩ tới ly hôn, nghĩ sâu tính kỹ, nhưng Thẩm Châm sao? chỉ mới hai mươi lăm tuổi….

      Cố Tích Hoa cảm thấy lồng ngực khó chịu.

      tuyệt đối thể buông tay, nhưng mà……..

      Tiếng mở cửa phòng ngủ rất , nhưng trong ban đêm tĩnh lặng cũng đủ để nghe được.

      Tiếng bước chân hướng về phía , Cố Tích Hoa gì.

      Lập tức cơ thể mềm mại tiến vào trong lòng , nỗi đau trong ngực lại sâu thêm vài phần.

      “Hôm nay em xin lỗi, em nên lờ gặp người đàn ông khác.”

      Cố Tích Hoa cảm thấy mình thể ra lời, chỉ có thể ôm trong bóng đêm.

      “Nhưng ấy chỉ là học trưởng của em.”

      Học trưởng mấy năm gặp bỗng nhiên lại hẹn gặp? Trong phút chốc, Cố Tích Hoa muốn nghe tiếp, nếu, nếu…… nghĩ rằng mình hiểu Thẩm Châm, nếu hối hận, khẳng định rất cả…nhưng muốn.

      “Hai tuần nay em cũng phải cố ý cự tuyệt …….”

      Sau đó Cố Tích Hoa nghe được lời mình muốn nghe nhất nhưng cũng tưởng rằng có khả năng nhất, trong nháy mắt cứng ngắc —— “Em cái gì?”

      “Em có thai rồi….”

      “Lặp lại lần nữa.”

      “Em có con, Cố Tích Hoa…..”

      chợt hiểu ra: “Vì thế em gặp ta để cố vấn về phương diện này?”

      Thẩm Châm gật đầu trong lòng .

      “Em sợ…..” Thẩm Châm chôn vùi trong lòng , “Em chưa chuẩn bị gì hết, ám ảnh đối với thai phụ vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ…. Em muốn có con chút nào………. Em cũng dám đến bệnh viện, ở đó khắp nơi đều là bà bầu, em chỉ có thể tìm người bên cạnh…..”

      Cố Tích Hoa thở dài tiếng: “Vì sao em với ?”

      Thẩm Châm: “…….Em còn chưa nghĩ ra có muốn hay ?”

      Cố Tích Hoa cứng đờ lần nữa.

      khẳng định là muốn, nhưng nếu em muốn, chắc chắn cùng em đến bệnh viện…… đau khổ, nhưng ……”

      “Em muốn đau khổ……”

      Cố Tích Hoa tăng sức lực tay, ôm càng chặt hơn, thanh hơi đắng chát: “Chúng ta phải vợ chồng sao….. mang thai rồi, em nên với chồng trước tiên sao…… Muốn hay ……. Chúng ta cùng nhau ra quyết định, dù sao sau này còn có cơ hội……..”

      “Cho nên định từ bỏ?” Thẩm Châm ngẩng đầu nhìn .

      Cố Tích Hoa nhìn cặp mắt trong trẻo mệt mỏi kia, khẽ cắn môi: “Ừm.”

      mặc kệ, trừng mắt: “Phá thai tốt cho thân thể của phụ nữ, biết ư?”

      Cố Tích Hoa day day huyệt thái dương, cắn răng : “Chúng ta từ từ dưỡng lại, khoẻ như thường thôi.”

      Thẩm Châm sắp bị Cố Tích Hoa làm tức chết rồi, trừng mắt thở hổn hển nhìn , nhưng nghĩ lại trước đó cho đả kích quá lớn, nên chỉ số thông minh rớt xuống nằm dưới vạch bình thường, vì thế lấy lại tâm tình, quyết định tha thứ cho chậm tiêu của .

      ngồi thẳng lên đặt chóp mũi mình đối diện với chóp mũi của , hai mắt nhìn nhau: “Thẩm tiên sinh, em .”

      Cố Tích Hoa hôn môi , mang theo tình thương tiếc vô hạn: “ biết. cũng em, Cố phu nhân.”

      “Cho nên em nguyện ý sinh con, Thẩm tiên sinh.”

      Hô hấp của Cố Tích Hoa ngừng lại.

      “Tuy em luôn biết rằng mình gặp được Thẩm tiên sinh rất tốt, nhưng từ em với chính mình, mặc dù em ấy như sinh mệnh em cũng muốn sinh con….. Sau khi gặp , em phát mình sai rồi, nếu em như sinh mệnh em làm sao có thể nhìn đau khổ……. Những gì muốn, là truy cầu đổi trong cuộc sống của em. Em bằng lòng vì mà bỏ xuống tất cả rụt rè và sợ hãi, làm người phụ nữ kiên cường dũng cảm hơn…”

      Trong phòng tối tăm tia sáng, thế nhưng ánh sáng vào giờ khắc này rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào.

      = Hoàn chính văn =
      tart_trungLùn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :