1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 50


      Dựa theo quy định pháp luật của nhà nước, hai người bọn họ xem như kết hôn muộn, vì thế thời gian nghỉ kết hôn kéo dài nửa tháng.


      Thẩm Châm vốn lo lắng kế hoạch của Cố Tích Hoa chỉ đơn giản ở nhà mười lăm ngày “đàn áp” , ăn cơm xong Cố Tích Hoa hỏi muốn đâu hưởng tuần trăng mật. Thẩm Châm nghĩ ngợi liền mau chạy về phòng ngủ cầm ra cuốn vở cũ kỹ, Cố Tích Hoa theo phía sau , lúc trông thấy cuốn vở kia cất tiếng cười. dựa vào khung cửa, lẳng lặng nhìn Thẩm Châm lật cuốn vở, mái tóc buộc lên tuỳ ý, hai nhúm tóc rối trán rủ xuống, gò má hồng hào, lộ ra vẻ vui sướng và hạnh phúc của vừa kết hôn, khoé miệng vẫn nhếch lên, có thể chính cũng biết, xương quai xanh còn lộ dấu vết gặm cắn đêm qua, giờ phút này nghiêm túc tìm kiếm gì đó, ánh mắt chuyên chú, hoàn toàn quên mất trong căn phòng này còn có .


      “Thẩm Châm, em đợi bao lâu rồi?”


      Người cúi đầu nhìn cuốn vở nghe thế liền sửng sốt, sau khi sửng sốt qua cười lên, trong ánh mắt là tia sáng rạng rỡ: “Rất lâu, Thẩm tiên sinh.”


      Tiểu học, sơ trung, trung học, đại học, làm hai năm. Rất nhiều khoảnh khắc tịch mịch đơn, rất nhiều thời gian vui vẻ, rất nhiều năm tháng yên bình, trong rất nhiều khoảnh khắc nhìn thấy hoa, gió, mưa, tuyết rơi, em đều suy nghĩ, nếu có Thẩm tiên sinh tốt rồi. ấy ở cùng em, còn tịch mịch đơn, ấy em, cùng nhau vui vẻ, ấy nắm tay em trải qua năm tháng yên bình, ấy ở bên cạnh em ngắm hoa nghe tiếng gió gặp mưa ngắm tuyết, thưởng hoa uống rượu, cùng người bên nhau.


      Hai mươi lăm năm trước em ôm mong đợi trong tương lai gặp được Thẩm tiên sinh rất tốt, em hy vọng mình có thể tốt đẹp xứng với dáng vẻ của người trong lòng thích nhất. Chúng ta bình bình đạm đạm, mở mắt nhắm mắt chính là cả đời. Những mong chờ trong cuộc đời em đều là về .


      em có tiền đồ cũng được, dù sao tất cả mong chờ trong cuộc đời em đều là về .


      Cố Tích Hoa qua nhàng hôn , lông mi Thẩm Châm run rẩy.


      Cuối cùng hai người quyết định Hy Lạp.


      Hy Lạp cũng là chấp niệm của Thẩm Châm. là sinh viên khoa văn trời sinh, vì thế rất thích nền văn minh cổ xưa của Hy Lạp, Aegean Sea văn minh, thần thoại và kiến trúc của Hy Lạp cổ xưa, Santorini, chậc chậc chậc… Quả thực có lời nào để khen ngợi nữa.


      Sau khi xác định địa điểm, Thẩm Châm ở nhà thu dọn căn phòng lộn xộn, Cố Tích ra ngoài giải quyết thủ tục xuất ngoại. Trưa hôm sau, hai người bước lên máy bay Hy Lạp.


      Đền Parthenon, vùng đất Athens, Pantelia khắc đá cẩm thạch lấp lánh, nơi ấy ánh mặt trời trong veo, giống như thiên đường; nhà hát Hy Lạp kinh điển ngoài trời, đặt mình trong những màu da khác nhau, các văn hoá quốc gia ập tới thêm vào vẻ tươi đẹp; Mycenae từng là đế quốc sư tử, di tích loang lổ, khiến người ta khỏi thổn thức……


      Thẩm Châm hết sức vui vẻ, trước ngày Santorini hưng phấn cả đêm ngủ được, vì thế kéo Thẩm tiên sinh quán bar.


      Vợ chồng cùng quán bar… Đây là chuyện hiếm có.


      Mấu chốt là hai người còn cùng uống rượu… Đây lại là chuyện hiếm có trong những chuyện hiếm có.


      Thẩm Châm rất hào hứng, còn đến gần cùng Cố Tích Hoa giao bôi lần, Cố Tích Hoa bảo dừng, mặc cho Thẩm Châm muốn uống thế nào chăng nữa, tửu lượng của đàn ông và phụ nữ thể nào so sánh, huống chi trời sinh là thế, cái này cần tới. muốn quậy, liền quậy cùng .


      Dưới kích thích của cồn, Thẩm Châm càng thêm hưng phấn, đến gần nằm nghiêng trong lòng người nào đó, ánh mắt trong vắt: “Chúng ta đánh cuộc nhé?”


      “Đánh cuộc gì?”


      “Mỗi người chiếm bên quầy bar, xem ai được bắt chuyện trước.”


      “Tiền cược?”


      Thẩm Châm nghiêng đầu, nghĩ tới nghĩ lui biết tiền cược ra sao, tại của là của , của là của , còn có cái gì để cược chứ, lúc muốn bỏ cuộc Cố Tích Hoa mở miệng: “Đêm nay được kêu dừng.”


      Thẩm Châm chút suy nghĩ, hà hơi vào người nào đó: “Được.”


      Ánh mắt Cố Tích Hoa sâu kín.


      Thẩm Châm à Thẩm Châm, tiền cược rốt cuộc đánh cuộc gì hả, nó có lợi cho sao……


      Vì thế hai người tách ra.


      Thẩm Châm vừa gọi ly rượu, ngồi cạnh quầy bar nhìn sàn nhảy đèn màu rực rỡ, lại thuận mắt nhìn qua Cố Tích Hoa, à, còn chưa có người qua.


      trượt xuống chiếc ghế đệm cao mà tiến vào sàn nhảy.


      Người trẻ tuổi mà, ai có ngày tháng chơi đùa hàng đêm, ai biết chút nhảy nhót, tuy rằng phải khách thường xuyên tại quán bar, nhưng hồi đại học số lần giết thời gian ở quán bar coi như ít. Mặc dù xung quanh đều là người ngoại quốc, nhưng nhảy nhót phải là chuyện giữ kẽ, người nhảy hết mình người kín đáo, rất hiển nhiên Thẩm Châm nhảy hết mình. Khi xung quanh tràn ngập tiếng la hét, Thẩm Châm đầy đắc ý nhìn về phía Cố Tích Hoa, lại phát có hai người phụ nữ vây quanh . Cố Tích Hoa mỉm cười cụng ly với hai người kia. Thẩm Châm nổi giận, chuẩn bị qua bàn tay bị người khác kéo lại, giãy tay quay đầu nhìn, người đàn ông cao to ngũ quan tuấn, khí chất ôn hoà, ta cười : “Xin chào, tôi tên là Kevin, người Hoa. Có thể mời uống ly ?”


      Thẩm Châm cười cười, lịch khách khí: “Cám ơn, cần.”


      Người đàn ông bất đắc dĩ nhún vai: “Xem ra bề ngoài tuấn chẳng có ích gì.”


      Thẩm Châm cười: “Hoa tươi cắm bãi phân trâu, đây cũng là chuyện hết cách rồi.” tại Cố Tích Hoa trong mắt chính là bãi phân trâu, hừ.


      Người kia kinh ngạc: “ kết hôn rồi?”


      Thẩm Châm gật đầu.


      “Thế …vì tình đồng bào làm ly được ?”


      Được chàng đẹp trai mời uống rượu lại chẳng có ý gì, Thẩm Châm nghĩ nhiều liền đồng ý. chuẩn bị theo vòng eo bị người ta quấn lấy, thanh mang theo ý cười, còn lộ ra chút lười nhác: “ đâu?”


      Thẩm Châm trợn mắt: “ là ai hả?”


      Cố Tích Hoa mạnh mẽ kéo người vào trong lòng, hờ hững nhìn người đối diện: “ ngại quá, vợ tôi say rồi.” chẳng ngại ngùng tí nào.


      Người kia để ý, cười cười với rồi bỏ .


      Thẩm Châm: “Hừ hừ hừ.”


      Tối nay, người “hừ” bị lăn qua lộn lại rên rỉ rất nhiều lần, suýt nữa là bỏ lỡ hành trình của ngày hôm sau.
      tart_trung, LùnNhi Đặng thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 51


      Santorini quả thực xinh đẹp đến mức thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, làn gió tự tại, phất phơ làn váy của người phụ nữ ngoại quốc, người đàn ông cao lớn tuấn, bầu trời xanh thẳm, hải âu linh hoạt xinh đẹp, còn có nước biển xanh lam trong veo đẹp đến ngạt thở, khi mặt trời lặn, nắng chiều quyến rũ, khoảnh khắc rực rỡ nhất thế giới ở tại nơi này, ảo thuật của thiên nhiên.

      Lúc hai người ở bãi cát gặp lại Kevin, ta chào hỏi Thẩm Châm, lịch đáp lại, sau đó Thẩm Châm như là nhớ tới gì đó, ánh mắt ngờ vực bay qua người nào đó ở bên trái, Cố Tích Hoa hiểu, vuốt mái tóc bị gió thổi loạn: “Sao thế?”

      Thẩm Châm: “Tối qua ràng là lỗi của , vì sao người chịu tra tấn lại là em?”

      Cố Tích Hoa dừng chút: “Ai muốn đánh cuộc?”

      Thẩm Châm: “Em.”

      Cố Tích Hoa: “Ai thắng?”

      Thẩm Châm: “.”

      Cố Tích Hoa: “Tiền cược là gì?”

      Thẩm Châm: “….. được kêu dừng.”

      Cố Tích Hoa: “Đêm qua em có kêu ?”

      Thẩm Châm: “…….Có.” Khuôn mặt nhắn đỏ lên, vội vàng biện bạch, “…Đó cũng là vì quá đáng…”

      Cố Tích Hoa thèm biện bạch: “Cho nên đêm qua tính.”

      Thẩm Châm: “………….”

      lát sau Thẩm Châm vẫn chưa từ bỏ ý định mà đấu tranh: “Tuy rằng quy tắc trò chơi là thế, nhưng bây giờ chúng ta nên theo góc độ tình cảm mà ràng về tình huống tối qua.”

      Cố Tích Hoa dừng chút, tỉnh bơ đáp lại: “Được, em .”

      Thẩm Châm bắt đầu hùng hồn: “Tối qua có hai người phụ nữ ngấp nghé dung mạo của , hề từ chối bọn họ. Đây là chung thủy với bạn đời!”

      Cố Tích Hoa: “Chủ ngữ của ‘ngấp nghé’ là ai?”

      Thẩm Châm: “Hai người phụ nữ kia.”

      Cố Tích Hoa: “Cho nên bị ép buộc.”

      Thẩm Châm: “ nên thà chết chịu khuất phục.”

      Cố Tích Hoa: “Được rồi, tối qua người đàn ông kia làm gì với em?”

      Thẩm Châm: “ làm gì cả!”

      Cố Tích Hoa: “Bắt tay? Trò chuyện? Mời uống rượu? Hai người đụng chạm da thịt hơn nữa còn biết tên của ta, nhưng và hai người kia chỉ là cụng ly, hề biết gì cả. Rốt cuộc là ai chung thủy?”

      Kết quả cuộc trò chuyện chấm dứt bởi trong thất bại của Thẩm Châm, mặc dù kết quả này kỳ lạ như vậy.

      Về phần buổi tối, à, các bạn hẳn là có thể tưởng tượng được…

      Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, nhoáng cái tuần trăng mật kết thúc, hai người về nước, sáng chín giờ chiều năm giờ, ngày tháng nhanh chậm mà tới năm mới.

      Bụng của Tống Thanh Vãn rất lớn, hai ba tháng Thẩm Châm chưa gặp , sắp tới cuối năm, rốt cuộc Thẩm Châm chịu nổi nữa, vì thế vào buổi sáng cuối tuần hai người hẹn nhau ở quán cà phê thường đến.

      Tống Thanh Vãn uống cà phê, Thẩm Châm gọi hai ly sữa, khi Tống Thanh Vãn mang thai đẩy cửa vào, Thẩm Châm cảm thấy huyệt thái dương hơi buốt, đầu có chút choáng váng.

      Tống Thanh Vãn rất vui vì Thẩm Châm chủ động mời, nhìn thấy vẻ mặt giống như gặp quỷ của Thẩm Châm cũng để ý, ngồi xuống uống sữa cười : “Chị dâu?”

      Thẩm Châm: “……………”

      và Tống Thanh Vãn chưa từng nghĩ tới có ngày quan hệ giữa hai trở thành như vậy, lại đều gả cho người họ Cố, còn thành thân thích. Chậc chậc chậc, đời người là…

      “Khi nào cậu sinh?” Thẩm Châm hỏi.

      Tống Thanh Vãn sờ bụng: “Dự tính ngày sinh vào tháng tư.”

      Thẩm Châm dừng chút, do dự hỏi: “…Cậu…có sợ ?”

      Tống Thanh Vãn sửng sốt: “Sợ gì?”

      Thẩm Châm làm động tác phình bụng, suy nghĩ từ ngữ: “…Như thế này, kỳ lạ sao?”

      Tống Thanh Vãn nắm tay Thẩm Châm, toàn thân cứng ngắc, Tống Thanh Vãn nghĩ nghĩ: “Tớ chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, sợ hãi… Có đôi khi tớ thậm chí nghĩ rằng, cho dù mình chết cũng nhất định phải sinh nó ra.”

      Thẩm Châm mím môi.

      Tống Thanh Vãn nhìn cái: “Cậu vẫn định có con à?”

      Thẩm Châm theo phản xạ lắc đầu, sau khi lắc xong như là nghĩ đến gì đó mà trở nên trầm mặc.

      “Tớ còn hiểu cậu sao.” Tống Thanh Vãn uể oải bưng sữa lên, “Nếu trong lòng cậu vẫn còn ý nghĩ như vậy, cậu khẳng định muốn gặp tớ.”

      Thẩm Châm trầm mặc.

      Tống Thanh Vãn thử : “Cố Tích Hoa cho cậu áp lực?”

      Thẩm Châm lắc đầu, đột nhiên thở dài hơi, : “Mẹ tớ khẳng định cho tớ làm càn.” Ăn tết chắc chắn phải về nhà, cho dù là ông bà Thẩm hay là bên nhà họ Cố, người lớn hai bên thể chấp nhận chuyện bọn họ cần con cái.

      Tống Thanh Vãn bĩu môi: “Cậu cũng biết cậu làm càn à.”

      Thẩm Châm liếc nhìn bạn cái, nhoài người bàn : “…Nhưng cậu cũng biết, tớ có cách…”

      Tống Thanh Vãn im lặng hồi rồi : “…Năm đó phải là lỗi của cậu.”

      Thẩm Châm cứng đờ.

      “… phải mỗi người phụ nữ mang thai nào cũng giống như người đàn bà kia đâu…”

      Thẩm Châm lời nào, cầm chiếc thìa khuấy sữa liên tục. Tống Thanh Vãn nhạy bén nhận ra vẻ bất an sắc mặt , trán đổ mồ hôi, giống như cảm xúc mạnh mẽ nào đó muốn tuôn ra, nhưng bị đè lại.

      Tống Thanh Vãn lặng lẽ uống sữa xong rồi hỏi: “Chúng ta nhé?”

      Thẩm Châm gật đầu đứng dậy trả tiền, nhân viên in biên nhận, đột nhiên phía sau hoảng loạn, người bên cạnh thét lên, Thẩm Châm nghe tiếng thét kia có dự cảm tốt, lập tức quay đầu ——

      Máu.

      Tống Thanh Vãn.
      tart_trung thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 52


      Tiền lẻ trong tay Thẩm Châm rơi xuống đất.

      Tống Thanh Vãn nắm chân ghế, mồ hôi lạnh trán tuôn ra làm ướt cả tóc mai, chiếc váy trắng là màu đỏ ghê người ngày càng lan rộng, ồn ào hoảng loạn chung quanh kích thích màn nhĩ của từng đợt, trở thành tiếng vọng xa xôi trong đầu. Tống Thanh Vãn nhìn chằm chằm, nhìn thấy khẩu hình của Tống Thanh Vãn —— Thẩm Châm.

      “Có thai phụ bị ngã!”

      “Máu! Đổ máu!!!”

      “Gọi 120…..”

      Thẩm Châm lùi về sau bước.

      Năm ngón tay của Tống Thanh Vãn trắng bệch, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Thẩm Châm. “Thẩm Châm………” Môi tái nhợt.

      Đầu óc Thẩm Châm trống rỗng —— , phải con đẩy ngã!

      phải con!!!

      lui về sau từng bước , đụng phải người phía sau bị mắng “bệnh thần kinh”, tay run dữ dội, muốn gọi điện thoại cho Cố Nam Thành, nhưng bàn tay lại nghe lời, muốn bảo chính mình dừng lại, đó là Tống Thanh Vãn, tại cậu ấy sinh mạng nguy hiểm cậu ấy cần mày, nhưng bàn chân của cũng chẳng nghe lời.

      Trong đầu đều là những hình ảnh đẫm máu. Người đàn bà bụng to khệ nệ, ánh mắt hoảng sợ bất định, quát to khàn cả giọng, máu chảy dưới cầu thang, còn có bà Thẩm từ phòng bếp chạy ra nhìn bà ta…….

      phải con, phải con, phải con đẩy……..

      Vì sao nó làm như vậy?!

      phải con! phải con!!!

      Tự bà ta ngã xuống, phải con……

      A! Con của tôi…………..

      phải tôi, phải tôi, phải tôi…” Thẩm Châm vừa lắc đầu vừa lùi ra sau, ánh mắt tuyệt vọng của Tống Thanh Vãn dần dần trở nên mơ hồ, “Thanh Vãn, phải tớ…” Có gì đó rơi xuống, mọi thứ xung quanh đều trở thành ảo giác im ắng, dáng vẻ đau khổ của Tống Thanh Vãn ở phía trước ngày càng ….

      “Tớ biết.” Tống Thanh Vãn cố hết sức hồi phục hô hấp của mình, gân xanh mu bàn tay nổi lên bởi vì đột ngột dùng sức, mồ hôi và nước mắt đan xen vào nhau mặt , “Thẩm Châm, cậu qua đây…..tớ đau….”

      “Thẩm Châm, tớ đau quá…”

      biết nên làm gì bây giờ, bước chân dừng lại, nhưng có động tác gì khác, tại toàn thân phát run, có sức lực để đỡ Tống Thanh Vãn.

      Khuôn mặt Tống Thanh Vãn ướt nhẹp, nước mắt chảy xuống, lẫn lộn vào nhau, hết sức đau đớn, thanh run run: “Tớ muốn mất em bé đâu… Thẩm Châm, cậu mau tới đây …….”

      Trái tim Thẩm Châm bị đâm mạnh ——

      Có đôi khi tớ thậm chí nghĩ rằng, cho dù mình chết cũng nhất định phải sinh nó ra.

      Đây là đứa con của Cố Nam Thành, Thẩm Châm.

      Tớ nó giống như Cố Nam Thành.

      Thẩm Châm run lẩy bẩy lấy điện thoại ra, lúc này màn hình vừa lúc lên “Thẩm tiên sinh”, trái tim đập thình thịch, khẩn trương và sợ hãi khiến bàn tay run dữ dội hơn, trượt vài lần mới trượt tới nút nghe máy, để sát điện thoại bên tai, thanh run rẩy mà lớn tiếng, giống như túm lấy cọng rơm duy nhất khi chìm xuống nước: “Cố Tích Hoa! tới đây!! mau tới đây !!!”

      thanh bên kia nghiêm túc mà bình tĩnh: “Ở đâu? Em đừng sợ, ràng.”

      “Quán cà phê em và Thanh Vãn thường tới… mau tới , Cố Tích Hoa… Thanh Vãn chảy máu…..” Sau đó thanh thốt ra được nữa, giọng im bặt chẳng thốt ra được tiếng nào.

      đến ngay.” Điện thoại bị ngắt, lại là mảnh ồn ào khiến người ta ngạt thở… Vì sao có người lên đỡ cậu ấy………. Ở đây nhiều người như vậy, vì sao có ai qua đỡ Thanh Vãn chứ…… Cậu ấy rất đau đớn, nhưng mọi người chỉ nhìn thôi.

      Tống Thanh Vãn.

      Đó là Tống Thanh Vãn đấy, Thẩm Châm.

      bước về phía trước.

      Xe cứu thương đâu, vì sao xe cứu thương còn chưa tới?

      Cậu ấy chảy rất nhiều máu…..

      “Cứ thế chết mất” biết từ đâu thốt ra câu này, Thẩm Châm rùng mình, giờ phút này Tống Thanh Vãn nắm được chân bàn nữa, mềm nhũn dựa lại gần, ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Châm, tín nhiệm và trấn an trước sau như . ràng tại người gặp chuyện là cậu ấy, nhưng cậu ấy lại an ủi kẻ yếu đuối nhát gan là mình… Thẩm Châm à Thẩm Châm, rốt cuộc mày suy nghĩ gì hả…… Người đó phải ai khác, là Tống Thanh Vãn đó…..

      Cậu ấy hại mày sao?

      Tống Thanh Vãn hại mày sao?

      Tầm mắt của và Tống Thanh Vãn đối diện nhau, Tống Thanh Vãn tái mặt mỉm cười mệt mỏi: “Thẩm Châm, cậu lại đây, tớ tin cậu…”

      Trong lòng Thẩm Châm đau xót, chạy tới, nắm chặt tay Tống Thanh Vãn, nhưng chẳng được gì. Thanh Vãn Thanh Vãn Thanh Vãn Thanh Vãn……. Cậu hãy cố lên……… Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi…… Trong phút chốc nước mắt đầy mặt, rốt cuộc sợ cái gì, nếu Tống Thanh Vãn xảy ra chuyện làm sao bây giờ….. phải đối mặt thế nào với Cố Nam Thành, người đàn ông Thanh Vãn như sinh mệnh……. Còn có ông bà Thẩm, ông bà Tống….. Các ở bên nhau nhiều năm như vậy, lúc đau khổ ở cùng nhau, lúc vui sướng cũng ở cùng nhau, rốt cuộc sợ gì……. mấy tháng gặp, thai phụ đáng sợ sao? Người mang thai là Tống Thanh Vãn đó!

      “Thanh Vãn………”

      “Đỡ tớ đứng lên…..”

      Thẩm Châm lau nước mắt mặt qua loa, nắm chặt Tống Thanh Vãn, máu váy vẫn ghê người như vậy nhưng dần dần có dũng khí nhìn thẳng.

      Cơ thể Tống Thanh Vãn nặng nề, rất cố sức đứng lên, hơn nữa trận đau đớn khiến mất sức. Thẩm Châm sợ hãi quá độ, tay chân đều mềm nhũn, làm thế nào cũng kéo dậy nổi, nôn nóng đến mức khóc lóc lần nữa, “Thanh Vãn…. Thanh Vãn………”

      Cố Tích Hoa tách đám người bước nhanh tới, đằng trước là Cố Nam Thành, ta hất Thẩm Châm ra xoay người ôm lấy Tống Thanh Vãn, động tác vô cùng cẩn thận, sợ hãi đau lòng mặt.

      “Em……”

      “Suỵt ——” Cố Nam Thành ấn đầu vào trong lòng, thanh dịu dàng, “Đừng sợ, thả lỏng. có việc gì… có việc gì đâu……..”

      Lúc Cố Nam Thành biết nặng hất Thẩm Châm ra Cố Tích Hoa ôm khụy xuống vào trong lòng. Ngửi được hơi thở quen thuộc, thần kinh căng thẳng của Thẩm Châm nới lỏng, nước mắt ngừng chảy xuống, phát run, khóc đến khàn cả giọng: “Cố Tích Hoa…” Trái tim Cố Tích Hoa thắt chặt, giống như có muôn ngàn mũi tên bắn vào. ôm chặt, từng nụ hôn rơi vào nước mắt : “ sao đâu sao đâu…….”
      tart_trung thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 53


      Sau khi đưa đến bệnh viện được bác sĩ kiểm tra rằng có chuyện gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, thần kinh suy sụp nửa ngày của Thẩm Châm giờ đây mới dần dần thả lỏng. Thế nhưng, mặc dù Tống Thanh Vãn sao, khuôn mặt của Cố Nam Thành vẫn đen thui.

      Lúc Thẩm Châm vào, thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nam Thành như phóng ra băng giá. tự biết đuối lý, rề rà qua ngồi xuống nắm tay Tống Thanh Vãn, năng gì. Cố Nam Thành gọt táo cho Tống Thanh Vãn, đúng lúc Thẩm Châm lọt vào tầm mắt ta. ta chỉ cần nhớ lại tình cảnh lúc ấy là huyệt thái dương liền giật bần bật, muốn che giấu cảm xúc cũng chẳng được. Tống Thanh Vãn hiểu Cố Nam Thành hơn ai hết, ta giận người bạn thân của lại đứng xa rối rắm ám ảnh thời thơ ấu của mình mà mặc bất lực ngã dưới đất. Lúc đó nếu xảy ra chuyện gì ta thực bảo đảm mình có thể làm ra chuyện gì, Cố Tích Hoa đừng hòng giữ chặt ta.

      Có lẽ Thẩm Châm cũng nhớ lại tình cảnh trước đó, viền mắt lại đỏ, nước mắt mặn chát làm sưng viền mắt, vừa đau lại nóng. Tống Thanh Vãn cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Nam Thành lăng trì quá bạo lực, vẫy tay bảo ta ra ngoài để hai trò chuyện. Cố Nam Thành gọt táo xong, lấy hột ra, cắt thành miếng rồi mới đứng lên, ánh mắt lạnh như băng vẫn còn dừng người Thẩm Châm.

      Cố Tích Hoa đứng ngoài cửa tầm mắt lạnh lùng, Cố Nam Thành có thể cảm nhận được tầm mắt kia, ta giương mắt nhìn qua, sau đó lại nhìn trở về, cảm giác lạnh lẽo giảm nửa, nhưng lời chẳng ôn hoà tí nào: “Ngay cả đỡ ấy cũng chẳng chịu làm, có nghĩ tới kết quả xác hai mạng ? Thanh Vãn chết rồi lương tâm có tha thứ cho được ?! vui vẻ Cố Tích Hoa cũng đau lòng, có từng nghĩ cho ấy hả?! Thai phụ phải là nguyên do tạo thành chuyện kia, mà chính là trong lòng . người lòng dạ hiểm độc mà tổn thương những người thương nhất, thấy xấu hổ sao Thẩm Châm?!” xong ta mặt lạnh ra ngoài.

      Khuôn mặt Thẩm Châm trắng bệch còn chút máu. Nước mắt chảy đầy mặt.

      Cố Nam Thành ra cửa, bên ngoài khuôn mặt Cố Tích Hoa càng lạnh càng đen hơn, ánh mắt đâm xuyên đến nỗi dốc sức mười mấy năm trong thương trường cũng chịu nổi.

      “Cám ơn.” Cố Tích Hoa vô cùng gian nan thốt ra những từ này.

      Cố Nam Thành bực bội: “ phải vì .” Nếu Tống Thanh Vãn vừa khóc lại quậy còn chiến tranh lạnh với ta ta cùng bọn họ ồn ào trận như vậy.

      Cố Tích Hoa gật đầu vào.

      Trông thấy nước mắt của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa đau lòng. nhớ lại tiếng khóc thảm thiết của tại quán cà phê, càng đau lòng hơn, qua ôm người vào trong lòng, nhàng vỗ về , thanh trầm thấp lại dịu dàng: “Chẳng phải có chuyện gì sao, đừng khóc……”

      Thẩm Châm ôm chặt .

      Nước mắt thấm qua áo sơ mi làm nóng làn da lưng , nóng đến nỗi mạch máu cháy bỏng trong trái tim. đột nhiên có chút hối hận vì mạnh mẽ mở ra hồi ức mà muốn nhớ lại nhất, còn khiến tràn ngập áy náy. Đau khổ của cũng là đau khổ của .

      phải là đứa thôi sao, từ từ rồi đến được sao… vì sao muốn làm thế.

      Tống Thanh Vãn nhìn ra tình vô hạn và trái tim đành lòng trong mắt , e rằng cái mềm lòng của Cố Tích Hoa liền phí công nhọc sức, tại Thẩm Châm bài xích thai phụ, tiếp xúc gần hơn, đồng thời có cảm giác sợ hãi, mặc dù có lẽ là do bị doạ nên giờ chưa bình tĩnh lại, nhưng dù sao đây cũng là tiến bộ phải ?

      Tống Thanh Vãn rất hiểu Thẩm Châm, chỉ có va chạm kịch liệt mới có thể để phá vỡ tư tưởng vốn có của chính mình, từ từ rồi giải quyết phải là cách thích hợp cho Thẩm Châm. dừng chút : “Tích Hoa ra ngoài trước , em và Thẩm Châm trò chuyện chút.”

      Cố Tích Hoa liếc nhìn lúc lâu mới : “Được.” khom người lau nước mắt cho Thẩm Châm, rồi hôn : “Đừng nghĩ quá nhiều, được ?”

      Thẩm Châm đỏ mắt gật đầu.

      em, Cố phu nhân.”

      Thẩm Châm cảm thấy mình lại muốn khóc lớn hồi.

      Chờ Cố Tích Hoa ra, trong phòng là mảnh im lặng.

      “…Tớ xin lỗi.” Thẩm Châm cúi đầu.

      Tống Thanh Vãn nắm tay Thẩm Châm, thanh vẫn như thường, dịu dàng nhàng: “Tớ biết chuyện kia có ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, Thẩm Châm.”

      “Tớ trách cậu.”

      Thẩm Châm ngẩng đầu, Tống Thanh Vãn nhìn cười: “Nếu tớ xảy ra chuyện, người khổ sở nhất là cậu, Cố Nam Thành, và ba mẹ tớ. Lúc ấy cậu ở ngay tại đó, nỗi khổ của cậu khẳng định lớn hơn bọn họ. Từ trước đến nay cậu bao giờ muốn tớ gặp chuyện chẳng may… Cuối cùng cậu vẫn lại đây, phải sao?”

      Thẩm Châm nắm chặt tay .

      Tống Thanh Vãn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc : “Những người từng mang ác ý tổn thương cậu thể là lý do khiến cậu tổn thương người cậu . Tớ phải tớ, tớ là Cố Tích Hoa.”

      Thẩm Châm gật đầu: “Tớ biết.”

      ấy rất muốn có con.”

      “Tớ biết.”

      Tống Thanh Vãn cảm thấy những lời này đủ rồi, thể dùng ép lần nữa. Trong lòng Thẩm Châm có thể nhận ra cái gì quan trọng hơn thực.

      và Cố Tích Hoa cùng diễn màn này, rốt cuộc có nhận được kết quả họ mong muốn phải xem họ quan trọng bao nhiêu trong lòng Thẩm Châm.
      tart_trung thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 54


      Về màn kịch này, thực ra hai người lên kế hoạch từ trước lâu rồi. Vốn là có thể làm từ tháng trước, nhưng Cố Tích Hoa đành lòng để Thẩm Châm bị tổn thương, kéo hết lần này tới lần khác, cứ kéo mãi theo thời gian Tống Thanh Vãn làm chuyện này càng nguy hiểm hơn, vì thế Cố Nam Thành phải ra mặt mới khiến ra lựa chọn. Cố Tích Hoa phải là người nhân từ nương tay, nhưng bởi vì đối phương là Thẩm Châm nên mới quả quyết như lúc thường. Lần đầu tiên Thẩm Châm muốn con cái, hơn nữa bày tỏ quyết liệt, Cố Tích Hoa nhạy cảm nhận ra sợ hãi và hoang mang trong đáy mắt Thẩm Châm. thể hỏi Thẩm Châm nguyên nhân vào lúc ấy, Thẩm Châm nhất định muốn ra. Hơn nữa, Cố Tích Hoa có trực giác, chuyện lớn như thế ảnh hưởng đến Thẩm Châm khẳng định là rất tồi tệ, cũng muốn tàn nhẫn ép nhớ lại lần nữa.

      Vì thế Tống Thanh Vãn kể lại với .

      Hồi Thẩm Châm bốn tuổi, trong nhà có bà con xa tới chơi, đôi vợ chồng trẻ tuổi, người đàn bà mang thai sáu tháng, khệ nệ, trong mắt lộ ra vẻ tử tế ít học, lúc cười tươi luôn cảm thấy giả dối. Thẩm Châm thích bọn họ. Đứa trẻ bốn tuổi vừa lúc có năng lực kém để nhận biết và đánh giá thế giới, từ ba tuổi đến mười tuổi là thời kỳ quan trọng hình thành tính cách, vào lúc ấy xảy ra chuyện lớn như vậy khiến Thẩm Châm chịu ảnh hưởng ít. Nhưng Tống Thanh Vãn cũng chẳng ngờ chuyện đó lại ảnh hưởng Thẩm Châm nghiêm trọng như thế, vượt qua dự kiến của mọi người.

      Lúc ấy Thẩm Châm chơi ở đầu cầu thang, người đàn bà kia ngủ trưa xong đỡ bụng ra, Thẩm Châm thấy bà ta đứng hơi lảo đảo nên vươn cánh tay mũm mĩm để dìu bà ta, đuôi mắt của người đàn bà kia nhướng lên thoạt nhìn tử tế và gian ác, bởi vì vừa ngủ trưa dậy nên giọng hơn khàn: “Có chút thiếu máu, ngủ dậy đầu còn hơi choáng váng… bé dìu tôi được ?”

      Thẩm Châm mở to đôi mắt long lanh, rất nghiêm túc : “Được ạ.”

      Người đàn bà kia mỉm cười, khom người véo mặt , dùng sức mạnh đến nỗi khiến Thẩm Châm cảm thấy rất đau, ánh mắt quyết tuyệt và liều lĩnh của người đàn bà kia khiến Thẩm Châm bốn tuổi nhìn hiểu lại theo bản năng sợ hãi. Hai người đứng đầu cầu thang chuyện, bên cạnh chính là cầu thang chín bậc, coi là dốc, nhưng nếu thai phụ lăn xuống khẳng định xảy ra chuyện lớn. Vì thế Thẩm Châm nhìn người đàn bà kia đứng thẳng lưng, lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống, tiếng thét thảm thiết như tiếng sấm, mấy năm sau đó Thẩm Châm vẫn bị tiếng kêu thảm thiết kia tra tấn ác mộng mỗi đêm.

      Ngay lập tức, máu đỏ chảy ra, người đàn bà kia ôm bụng sắc mặt trắng bệch, tiếng hô to “Con của tôi”…

      Bà Thẩm nghe tiếng hét nên từ phòng bếp chạy ra, những người khác nghe tiếng cũng ra theo, vì thế bọn họ trông thấy Thẩm Châm kinh hoảng đứng ở đầu cầu thang và người đàn bà mang thai đau đớn dưới lầu. Sau đó ở xe cứu thương, Thẩm Châm chỉ mình nhớ được trước đó xảy ra chuyện gì, lúc ấy trong đầu mảnh trống rỗng, chẳng nhớ được gì.

      Cho đến khi người đàn bà kia nằm cáng được đưa lên xe, bà ta nắm tay bà Thẩm : “Đừng trách Thẩm Châm…”

      Trong chớp mắt mọi người đều cứng đờ.

      Thẩm Châm bốn tuổi lấy lại tinh thần lớn tiếng hét lên “ phải con phải con đẩy bà ta”, ai trả lời, bà Thẩm ở bên lau nước mắt, ông Thẩm kéo chồng của người đàn bà kia vào phòng sách.

      Con nít bốn tuổi, thích người lớn, sức lực đủ, cũng biết thai phụ yếu ớt cỡ nào, bởi vì thích mà đẩy đùn, bởi vì người lớn thiếu máu mới thức dậy choáng váng đầu óc, vì thế gây ra hoạ lớn. Con nít sợ máu, cũng biết mình gây hoạ, nên theo bản năng phải con”, mỗi người lớn hồi bé đều vì để bị phạt mà phải con làm”, bọn họ cho rằng, lời của đứa trẻ bốn tuổi này cũng là thế.

      ai tin người phụ nữ kia tự mình ngã xuống, dù sao cũng có người lớn nào lấy sinh mệnh ra đùa giỡn, mà lời con nít chẳng có trọng lượng nào. Trông thấy, nghe được, kinh nghiệm tổng kết ra, phán đoán hành vi của con nít, vì thế chuyện này cứ cho là như vậy.

      Cũng may cuối cùng trải qua cấp cứu bảo vệ được mạng sống của người đàn bà kia, nhưng còn đứa .

      Về phần sau đó xảy ra chuyện gì, Tống Thanh Vãn biết, nhưng từ đấy Thẩm Châm trông thấy thai phụ là sợ, người mang thai đến gần oà khóc to, sau đó phát triển thành chứng sợ phụ nữ có thai, rất nghiêm trọng. Sau khi trưởng thành Thẩm Châm cũng tới gần bất cứ thai phụ nào. Người quen biết có thai chỉ có cách giải quyết —— mười tháng liên lạc, sau khi đứa bé chào đời tặng quà gấp đôi để nhận lỗi. Cũng may mọi người quen đều biết tình huống của Thẩm Châm nên chỉ oán trách vài câu rồi thôi.
      tart_trungLùn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :