1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 45


      Về chuyện sinh nhật của bọn họ chỉ cách nhau ngày, Cố Tích Hoa biết được từ chỗ bà Thẩm, kỳ nghỉ quốc khánh Thẩm Châm trở về nhà, nghe bà Thẩm kể lại bà nhận được tư liệu từ Cố Tích Hoa, nhận thức của Thẩm Châm về Thẩm tiên sinh lại sâu thêm bậc. Gửi mẹ vợ gửi sơ yếu lý lịch, chậc chậc chậc… loại chuyện này chỉ có Cố Tích Hoa làm ra được. Bản năng của thương nhân chính là dùng cách thức trực tiếp đơn giản ràng nhất nhận được tất cả thông tin để đưa ra phán đoán nhanh nhất chính xác nhất, ở trong mắt Cố Tích Hoa, để mẹ vợ hiểu con rể cách nhanh chóng và chuẩn xác nhất, viết sơ yếu lý lịch quả là cách giao tiếp thích hợp nhất.


      Sau khi Thẩm Châm xem xong bản lý lịch kia, biết được chiều cao cân nặng ba vòng xã giao công việc tiền lương sinh hoạt sở thích thói quen của Cố Tích Hoa tương đối ràng. À, tuy rằng tối qua hiểu rất sâu sắc về phương diện nào đó…


      Ngày kỷ niệm kết hôn là ngày 23 tháng 10, sinh nhật Thẩm Châm là ngày 24 tháng 10, sinh nhật Cố Tích Hoa là ngày 25 tháng 10, trình tự này… Thẩm Châm cảm thấy là cố ý.


      Cố Tích Hoa bưng bát cháo thịt nạc cho , gật đầu: “Ừ, cố ý.”


      “Vì sao?”


      “Những ngày ăn mừng nối tiếp nhau có thể chúc mừng cùng lúc, thời gian tương đối dài, có thể du lịch.”


      Thẩm Châm: “…Ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật phải ngày lễ hợp pháp, được nghỉ.”


      Cố Tích Hoa nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm: “Yên tâm, ông chủ của em khẳng định cho phép nghỉ.”


      Thẩm Châm: “………….”


      Đợi hai người ăn cháo xong trời sẩm tối, hôm nay là sinh nhật Cố Tích Hoa, vốn có tụ tập, nhưng hủy bỏ, cùng Thẩm Châm làm tổ trong nhà xem tivi. Thẩm Châm vốn định làm cái bánh ngọt, nhưng nghĩ tới Cố Tích Hoa thích đồ ngọt nên thôi, nhưng xem tivi vẫn yên lòng. cũng ngại món quà của mình vốn muốn tặng chính là…cái kia của tối qua, à còn chuẩn bị tỉ mỉ chút, mua chiếc áo ngủ kia… Làm sao đoán được Cố Tích Hoa lẹ như thế, qua mười hai giờ liền trực tiếp ăn sạch … (cho nên tại mức độ nào đó hai người tâm linh tương thông).


      Cố Tích Hoa phát Thẩm Châm gối đầu lên người mình có tâm tư xem tivi, cũng tưởng rằng tối qua quá mệt mỏi nên có tinh thần, vì thế mặc thẫn thờ, vô cùng thân thiết xoa mặt , trong phòng khách chỉ có tiếng tivi, thời gian chầm chậm chảy xuôi.


      Đương nhiên, nếu có tiếng rung nhắc nhở có tin nhắn bầu khí tốt hơn. Tin nhắn gửi tới đều là chúc mừng sinh nhật, Cố Tích Hoa tắt di động, tiếp tục xoa khuôn mặt Thẩm Châm đùi mình mà xem tivi.


      Thẩm Châm cảm thấy rối rắm của mình là cần thiết, quà thế nào, bất tri bất giác tặng rồi, hơn nữa Cố Tích Hoa tuyệt đối hài lòng. sao, thực ra chỉ thiếu câu “Sinh nhật vui vẻ” thôi nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, Thẩm Châm cảm thấy nên làm thế này , vì thế nắm bàn tay mặt mình, Cố Tích Hoa cúi đầu nhìn , Thẩm Châm cười cười: “Sinh nhật vui vẻ.”


      Những lời này bất ngờ nhưng tuyệt đối thể coi là theo sau, hai người im lặng xem tivi, ờ, được rồi, là Cố Tích Hoa xem tivi, Thẩm Châm đột nhiên nắm chặt tay “Sinh nhật vui vẻ” rất trịnh trọng, toàn thân có vẻ nghiêm túc, Cố Tích Hoa sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra hồi nãy vì sao Thẩm Châm hồn vía lên mây, cảm thấy buồn cười, cúi đầu cọ cọ cái mũi của : “Ừ, rất vui vẻ.”


      Thẩm Châm khẽ đỏ mặt.


      Mười giờ hơn, Thẩm Châm buồn ngủ, vì thế hai người quay về phòng ngủ, mơ màng vào phòng tắm, tắm xong mới phát mình quên lấy quần áo, Cố Tích Hoa ở phòng sách giải quyết số công việc của công ty, lúc trở về thấy Thẩm Châm còn chưa tắm xong, nhớ lại ban nãy thẳng vào phòng tắm hình như lấy đồ ngủ, liền hỏi: “Em lấy đồ ngủ chưa?”


      Thẩm Châm vừa định gọi Cố Tích Hoa nghe thế, mau chóng trả lời: “Chưa, trong ngăn chính giữa của tủ quần áo.” nghe tiếng Cố Tích Hoa mở cửa tủ mới chợt nhớ ra —— hình như …đặt chiếc áo ngủ kia…ở đó…hơn nữa hình như…cố ý…đặt ở cùng… Thẩm Châm cảm thấy choáng váng. F*ck! Lát nữa lấy áo ngủ kia làm sao đây?


      Bên này còn chưa nghĩ xong cửa được mở ra, đôi tay luồn vào, lấy…


      Mặt Thẩm Châm hơi nóng, cầm được, cầm cũng được. Chẳng lẽ mặc đồ ra ngoài? Nghĩ tới điều này Thẩm Châm quyết đoán cầm lấy. Dù sao có mặc cũng tốt hơn mặc nhỉ? Thẩm suy nghĩ chắc chắn.


      Khi Cố Tích Hoa lấy áo ngủ cho Thẩm Châm chẳng suy nghĩ gì cả, thậm chí để ý mình lấy bộ nào (lúc ấy trong đầu Thẩm tiên sinh còn suy nghĩ công chuyện hồi nãy), vì thế khi Thẩm Châm bước ra, Cố Tích Hoa ngồi bên giường suy nghĩ công việc trong đầu, trong tích tắc ánh mắt trở nên sâu thẳm.


      Đồ ngủ bằng vải lụa màu đen hơi mỏng, đường nét vừa người, vải vóc rất ít, che lộ dưới, che dưới lộ , Thẩm Châm kéo tới kéo lui, kết quả —— Cố Tích Hoa thấy cả phần lẫn phần dưới.


      Nhận thấy ánh mắt của Cố Tích Hoa, Thẩm Châm hơi sợ hãi, do dự giọng : “… phải cái này.” tại cả người còn đau, còn dũng khí lăn lộn giường lần nữa. Ánh mắt nóng cháy dừng người mình, Thẩm Châm được tự nhiên cho lắm, cũng chẳng dám động đậy, Cố Tích Hoa cất tiếng, thanh trầm thấp: “…Vậy đổi cái khác.”


      Vì thế đêm nay, Thẩm Châm thay đồ ngủ bốn lần, à, là do Cố Tích Hoa thay cho.
      tart_trungLùn thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 46



      Thế là bọn họ cứ như vậy mà sống chung.


      Về phần cuộc sống ở chung thế nào, Thẩm Châm oán hận bao nhiêu Cố Tích Hoa hài lòng bấy nhiêu.


      Thẩm Châm vừa đến công ty liền ngáp liên tục, đồng nghiệp hỏi buổi tối làm gì, Thẩm Châm rất bình tĩnh rằng gần đây trong nhà nuôi con Golden Retriever quậy phá, tối nào cũng làm khổ.


      Lão Trần : “Vậy tống , ảnh hưởng đến giấc ngủ gián tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống.”


      Thẩm Châm : “Tống .”


      Lão Trần: “Tại sao?”


      Thẩm Châm: “Nó muốn cắn tôi.”


      Lão Trần: “………..”


      nữ đồng nghiệp tinh mắt phát chiếc nhẫn kim cương tay Thẩm Châm, kim cương lớn, nhưng thủ công rất tinh xảo, nhìn là biết phải mức lương thuộc cấp Thẩm Châm mà mua được. Vì thế cần lão Trần truyền ra, trong lòng mọi người tại văn phòng đều biết ràng. Có người hâm mộ, có người ghen tị, có người chúc phúc, có người lo tới, nhưng trong lòng tất cả đều cảm thán: haiz, chừng nào mi mới tìm được đường lối đây!


      À, vẫn còn đường cao tốc ở Thượng Hải, chờ thử xem.


      Sau khi tan tầm hai người đến tiệm áo cưới thử áo, Thẩm Châm đợi lâu như vậy rốt cuộc đợi được cầu hôn, luồng khí bị nghẹn trút ra, vì thế khi Cố Tích Hoa nhắc tới áo cưới Thẩm Châm rất ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của tộc trưởng.


      nào ngăn nổi sức hấp dẫn của chiếc áo cưới, đó là kết hợp xinh đẹp của người con hồn nhiên và người phụ nữ trưởng thành cách hoàn hảo, nó thoả mãn ảo tưởng của thiếu nữ đối với thuần khiết và giấc mơ công chúa hồi bé, cũng thoả mãn theo đuổi của phụ nữ đối với vẻ gợi cảm và đoan trang. Thành , Thẩm Châm chờ đợi ngày này sắp điên rồi.


      Khi Thẩm Châm mặc chiếc áo cưới trắng tinh từ lầu bước xuống, Cố Tích Hoa cảm thấy nhịp tim mình lỗi hai nhịp, mang theo vẻ mong chờ và e lệ dè dặt bước xuống, đôi mắt long lanh động lòng người từ từ nhìn qua đây, khoé miệng mang theo nụ cười, cái cổ dài , xương quai xanh tinh xảo, đường nét màu trắng lưu loát, tựa như thiên thần. Cố Tích Hoa vươn tay qua nắm lấy , khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng bàn tay nắm chặt, đôi mắt rất sâu rất sâu. Khi Thẩm Châm bước xuống bậc thang cuối cùng bị Cố Tích Hoa kéo vào trong lòng, hết hồn kêu tiếng rồi ôm lấy , lớn tiếng cười rộ lên, nụ hôn ấm áp dừng mi tâm . Từ chiếc gương lớn bên trái nhìn thấy hai người ôm nhau, mặc áo cưới màu trắng và mặc áo đuôi tôm cùng màu, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười, bên mặt của tuấn tú giống như trong mộng.


      “Cố Tích Hoa.”


      “Ừm.”


      xoay đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi , cười: “Cả đời này được lừa dối em, biết ?”


      “Được.”


      cầu duy nhất, xin hết lòng đối xử với Cố phu nhân.”


      “Ừm.”


      “Thẩm tiên sinh cũng có cầu.”


      .”


      được lừa dối.”


      Thẩm Châm nhìn , độ cong của khoé miệng ngày càng lớn. Bạn xem, đây là người thích hợp với tôi nhất đời.


      “Ừm, vĩnh viễn lừa dối.”


      Thử xong bốn bộ áo cưới, Thẩm Châm cảm thấy mỗi bộ đều rất đẹp, dứt khoát để chú rể lựa chọn, Cố Tích Hoa đương nhiên cảm thấy vợ mình mặc bộ nào cũng đẹp cả, khó có thể lựa chọn, vì thế hào phóng muốn mua toàn bộ, Thẩm Châm hoảng sợ ngăn cản hành vi phá sản của người nào đó, buồn cười, cả đời chỉ cưới lần, áo cưới cũng nên chỉ có bộ thôi, mua về bốn bộ là ý gì đây? Huống chi áo cưới chỉ mặc lần, vì lúc này mà mua bốn bộ, sa đoạ bao nhiêu a, làm đám cưới cũng chẳng phải thi hoa hậu (…).


      Thời gian cứ thế trôi nhanh, mùa đông của thành phố C có tuyết, cơn mưa rơi tí tách mang theo ẩm ướt nặng nề, lạnh đến xương cốt đau nhức. Hôn lễ tổ chức vào ngày 22 tháng 12, đúng lúc vào đông chí.


      Mấy người ở trong phòng Thẩm Châm bàn bạc lát nữa nên làm khó Cố Tích Hoa thế nào, bạn thân của Cố Tích Hoa tới trước, cười vui vẻ gõ cửa, cái hộp lớn đưa vào, mở ra nhìn mọi người trong phòng đều cảm thán “chậc chậc chậc”, người : “ thế này mà còn xuống tay được sao…”


      Thực ra cũng chẳng có gì, hôn lễ tổ chức vào mùa đông, chắc chắn là lạnh, áo cưới là kiểu cúp ngực, hai cánh tay trắng nõn nhất định lộ bên ngoài, Thẩm Châm vì hôn lễ cả đời mà sống chết muốn đổi sang kiểu mùa đông, chê cồng kềnh khó coi. Cố Tích Hoa sai người đưa tới chiếc khăn choàng lông màu trắng, trắng tinh như áo cưới, rất đẹp.


      Đàn ông Trung Quốc rất tốt!


      Tống Thanh Vãn ở bên cạnh mím môi cười: “Nếu lát nữa cho người vào thẳng luôn .”


      Các phù dâu thích vui đùa dù hâm mộ ghen tị nhưng vẫn muốn làm khó chú rể tí, sao có thể bỏ qua cơ hội vui đùa quang minh chính đại chứ, đề nghị của Tống Thanh Vãn bị mọi người nhất trí phủ quyết.


      Bờ lưng của Thẩm Châm nhận được ấm áp, thực ra cũng lạnh lắm, nhưng khi khoác lên khăn choàng này có cảm giác thoả mãn nên lời, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhíu lại, cười như cười: “Quậy lúc thôi đừng làm lỡ giờ tốt của chị đây.”


      “Này này này —— Tiểu Châm Châm cậu rất quá đáng nha…”


      “Có người nào bao che như cậu …”


      “Chậc chậc chậc… Con lớn thể giữ trong nhà, giữ tới giữ lui giữ thành kẻ thù…”


      chàng tới đưa đồ nhìn thấy vẻ mặt đó của Thẩm Châm, ta hết sức cảm thán —— quả là vợ chồng mà, mợ nó ngay cả vẻ mặt cũng y chang nhau.
      tart_trung thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 47


      Lúc Cố Tích Hoa tới đón Thẩm Châm đương nhiên bị chặn ở cửa, nhưng mà thời gian bị chặn cũng duy trì được bao lâu. Phù rể dùng để làm gì? Chính là dùng để chế ngự đám phù dâu náo loạn kia. Tống Thanh Vãn mang thai, sức chiến đấu là con số . Được rồi, cho dù mang thai, sức chiến đấu cũng là con số , suy cho cùng mình Cố Nam Thành có thể giải quyết trọng trách vai.


      Phá cửa hề đại diện làm xong tất cả, vào, ha, khá lắm, còn có hai người ngồi bên trái và phải của Thẩm Châm giống như tả hữu hộ pháp, thấy phù rể kéo người vào, phù dâu mặc váy lệch vai, mắt híp lại, giọng điệu ngả ngớn cười khanh khách: “Lại đây !” Phù dâu còn lại cầm máy ảnh, cười cười với mấy người trước cửa: “Phù rể thừa dịp loạn mà vô lễ với phù dâu xinh đẹp, đây là mất nhân tính hay là có đạo đức nhỉ? Xin mời theo dõi tiết mục ‘Phóng tiêu điểm’ tám giờ tối nay kênh CCTV5, câu chuyện đằng sau hôn lễ của tập đoàn Cố thị xa hoa.”


      Mọi người: “…………”


      Phù rể: “…………” Xem như lợi hại.


      Sách lược của phù rể thất bại vì thế tới phiên khâu tiếp theo.


      bên trái hỏi: “Mẹ và Thẩm Châm cùng rơi xuống nước, cứu ai?”


      “Thẩm Châm.”


      “Vì sao?”


      “Bà Triệu có ông Cố cứu.”


      Phù dâu: “………..”


      bên phải : “Tìm người đàn ông ngay tại đây hôn cái, hôn thả người.”


      “A ~ a ~ a~” Mọi người xôn xao.


      Cố Tích Hoa nhìn mắt Thẩm Châm, Thẩm Châm vẫn luôn nhìn , nghe thấy cầu kia chỉ cười, xem ra còn có chút thích thú. Cố Tích Hoa giơ bàn tay mình lên, chụt cái, cười : “Hôn xong rồi.”


      Xung quanh là tiếng ồn áo ầm ĩ. Quá gian trá! Quá gian trá! Quá gián trá!


      Lại ồn ào hồi nữa, thấy tình hình càng ngày càng loạn, Cố Tích Hoa liếc mắt qua, các phù rể lên giữ lấy người, Cố Tích Hoa ôm ngang người Thẩm Châm mau chóng bước ra khỏi phòng, chân dài tốt, chưa đến vài bước xuống lầu, người ở phía sau rất vất vả thoát khỏi vướng víu, có ý định từ bỏ mà đuổi theo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tích Hoa mang dâu nghênh ngang rời . Vì thế những người còn lại lên xe, theo xe cưới chậm rãi đến nhà thờ.


      Hai người ngồi xe, mười ngón tay đan chặt vào nhau.


      Là nhà thờ diễn ra hôn lễ.


      đứng bên cạnh linh mục, thân hình thẳng tắp, mặt mày sáng sủa, ánh mắt dịu dàng như nước, thân áo đuôi tôm màu trắng cắt xén khéo léo làm giảm bớt vẻ lạnh lùng cứng rắn người , tôn lên khí chất như ngọc thạch.


      Thẩm Châm khoát tay ông Thẩm, duyên dáng thướt tha chầm chậm về phía . Ánh mắt của tất cả những người ở đó đều dừng người , mang theo chúc phúc và vui vẻ, nhiều ánh mắt như vậy, tay bất giác run rẩy. Thẩm Châm hít sâu mấy hơi, nhìn người đứng ở nơi đó, từng bước , thong thả tới gần. lẳng lặng nhìn , nhìn từng bước hướng về mình, cuối cùng, nắm tay , tiếp nhận từ trong tay ông Thẩm.


      Linh mục : con có bằng lòng lấy ấy làm vợ, dựa theo giáo huấn của Thánh kinh sống cùng ấy, ở trước mặt Thiên Chúa kết thành thể với ấy, thương ấy, an ủi ấy, tôn trọng ấy, bảo vệ ấy, thương ấy như chính bản thân mình. Dù cho ấy bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, con vẫn chung thủy ở bên ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này?


      : con bằng lòng.


      Linh mục : con có bằng lòng lấy ấy làm chồng, dựa theo giáo huấn của Thánh kinh sống cùng ấy, ở trước mặt Thiên Chúa kết thành thể với ấy, thương ấy, an ủi ấy, tôn trọng ấy, bảo vệ ấy, thương ấy như chính bản thân mình. Dù cho ấy bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, con vẫn chung thủy ở bên ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này?


      : con bằng lòng.


      Linh mục : theo ủy quyền Thiên Chúa ban cho ta, ta tuyên bố các con là vợ chồng. Thiên Chúa liên kết họ với nhau, loài người thể tách ra.


      nhàng hôn , giống như vật báu trong tay.


      Phía dưới là tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang cả nhà thờ.


      em, Cố phu nhân.”


      “Em , Thẩm tiên sinh.”


      Lấy tên em thêm vào họ . Chúng ta ngang hàng mà thương lẫn nhau.


      Cuộc đời may mắn biết bao vì gặp được , Cố Tích Hoa.


      Sau khi nghi thức hôn lễ chấm dứt chính là màn kính rượu chém giết kích liệt nhất, các phù dâu phù rể đoán chừng độ dày trong bao lì xì, chắn rượu là nhiệm vụ đặc biệt, đương nhiên, chú rể dâu biết uống rượu coi là gì? Khi tới tham gia hôn lễ của người khác, nhất định có người phải hy sinh, còn phải hy sinh thảm thiết, vì thế gặp phải người khó chơi, Cố Tích Hoa ly, Thẩm Châm là ngụm. Người của thế hệ trước xong bàn người đứng lên, mỗi bàn ly, Thẩm Châm vì tỏ vẻ tôn trọng cũng uống cạn ly. Sau khi kính rượu xong, các thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi ra tay, uống rượu đỏ mà là rượu trắng, bàn mười người, ai cũng chẳng vừa đâu, dù tửu lượng tốt thế nào gặp nhóm người này cũng phải chịu thua. Phù rể chắn rượu, chặn nửa, còn lại nửa, Cố Tích Hoa đành uống phần còn lại, lúc bắt đầu mỗi ly đều là hàng giá , sau đó uống lại cảm thấy vị giống, thoáng nhìn, vẻ mặt chột dạ nhìn trái phải của Thẩm Châm lọt vào mắt , Cố Tích Hoa để ý mọi người ầm ĩ mà tới hôn theo kiểu Pháp. Lấy vợ tốt! Lấy vợ tốt! Đây là tiếng lòng của các chàng phù rể.


      Vốn nghĩ rằng kính rượu ăn uống xong là kết thúc, kết quả —— nháo động phòng?!


      Thẩm Châm nhìn ba chiếc xe chạy đuổi theo sau, mày nhướng lại: “Hôn lễ kiểu Tây có chỗ nào cho nháo động phòng chứ?”


      Cố Tích Hoa uống rượu hơi say, đàn ông say rượu gợi cảm hơn bình thường, đây là điều Thẩm Châm mới nhận ra, ánh mắt mê ly, như híp mà híp lại, khoé môi mỉm cười, tháo cà vạt dựa vào ghế, Thẩm Châm thấy nhịp tim mình lỗi hai nhịp, giọng của trầm thấp và chầm chậm: “Dưới ảnh hưởng của việc thay đổi kinh tế toàn cầu, văn hoá của các quốc gia theo xu hướng hoà hợp và bù đắp. Đây là trao đổi giữa văn hoá phương Tây và phương Đông, Cố phu nhân.”


      Thẩm Châm đột nhiên cảm thấy xe hơi nóng, lúc Cố Tích Hoa khẽ khàng gọi “Cố phu nhân”, mợ nó rất quyến rũ. bất giác hơi nhích người nhìn ra ngoài, còn chưa dựa vào cửa kính xe đôi cánh tay thon dài duỗi sang kéo người trở về, kéo vào trong vòm ngực nóng hổi của người nào đó, tư thế Thẩm Châm được tự nhiên, nhích người, Cố Tích Hoa đặt cằm đầu , thanh mang theo rung động từ đầu tê tê mà truyền vào lỗ tai Thẩm Châm: “Đừng nhúc nhích, để vi phu ôm lát.”


      Thẩm Châm: “……….”


      Thẩm Châm biết ở đằng sau có bao nhiêu người muốn quậy phá, nhưng Cố Tích Hoa biết. Cho nên Cố nào đó nghỉ ngơi dưỡng sức đấy. Đợi lát nữa chừng phải đánh trận kịch liệt cỡ nào.
      tart_trungLùn thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 48


      Tại hôn lễ dù sao cũng có trưởng bối của hai nhà ở đó, cho nên chỉ quậy phá chút rồi ngừng ngay, sôi nổi nhất chẳng qua là màn chuốc rượu, chỉ thế sao cho đủ chứ? Đối với đám người trẻ tuổi mất sạch luân lý mà —— nháo động phòng mới là trọng điểm.

      Trọng điểm trong các trọng điểm.

      đám người, mỗi người cầm chai rượu, mông còn chưa chạm sofa đồng loạt khui rượu, đỏ có trắng có, ừ, lẫn lộn đầy đủ.

      Tích Hoa à, chúng ta là bạn nối khố phải ? Từ khi chào đời đến giờ, hơn ba mươi năm kết giao phải ? Chính cậu nhìn mà liệu nhé, đỏ hay trắng, ly hay ba ly!

      Ừm, bạn nối khố, tình cảm hơn ba mươi năm, rượu trắng, ba ly.

      Tích Hoa à, tôi may mắn như lão tam quen cậu từ , cậu xem lúc du học ở , lúc ấy toàn bộ thế giới đều bỏ rơi cậu, là ai lo táng gia bại sản vẫn theo cậu hả? Nhìn lại mấy năm đó, cậu xem, đỏ hay trắng, ly hay ba ly!

      Dễ đồng phú quý, dễ đồng hoạn nạn. Ừ, rượu trắng, ba ly.

      Tích Hoa à, em thầm mến lâu như vậy, hồi ầm ĩ rằng phải lấy chồng, từ trước đến nay hề thay đổi ước nguyện ban đầu chỉ vì (đám đông: ô hay! Là người nào cuối tuần trước còn mang theo bạn trai trẻ về nhà hú hí thế…), vì trái tim được như ý của em, uống hay ?!

      Cố Tích Hoa: ………………..

      Uống. thể đạo lý với phụ nữ.

      Sau vòng người, ánh mắt của Cố Tích Hoa càng mê ly, độ cong khoé miệng càng lúc càng lớn, ôm Thẩm Châm, chầm chậm với mọi người: “Tiếp tục?”

      Mọi người nhìn nhau cười. Nhất định say rồi. Vì thế vài người nhanh nhẹn thu dọn rượu, mấy người khác mau chóng kéo bàn ra.

      khay đỏ thẫm bưng lên, đống tiền lì xì đỏ au, bề dày của mỗi cái khiến người ta kinh ngạc, trọng điểm là chữ lì xì giống nhau, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, vợ chồng hoà thuận, đầu bạc răng long…

      con xúc xắc chế tạo đặc biệt, chỉ có số chẵn có số lẻ, nhất là hai, lớn nhất mười hai, Cố Tích Hoa cầm lấy con xúc xắc, tuỳ ý ném cái, mọi người thét chói tai “Mười hai” “Mười hai”, Thẩm Châm hiểu, phù dâu đến gần giải thích.

      Hoá ra đây là phép tắc kết hôn của nhóm người Cố Tích Hoa, trong bao tiền lì xì đều kẹp chung hoặc cả gan vô cùng nặng ký, nhà trai ném xúc xắc quyết định rút bao nhiêu lì xì, nhà theo đó chọn bấy nhiêu lì xì, rút được hoặc cả gan đều phải làm, muốn làm đổi thành thẻ đỏ dự bị, nhưng toàn bộ thẻ đỏ dự bị đều là chuẩn bị cho dâu, nội dung hết sức bạo dạn lại kịch liệt.

      Thẩm Châm lo lắng yên, tại mới biết nhóm người này rốt cuộc điên cuồng bao nhiêu.

      Mới xong phép tắc xúc xắc ngừng lại, Thẩm Châm mỉm cười, Cố Tích Hoa cũng cười, đám người chờ đợi hứ tiếng, hết sức thất vọng.

      À, là hai.

      Nhưng nghĩ đến nội dung bên trong lì xì, mỗi người lại hưng phấn —— cho dù rút hai cũng được, bọn họ cũng lãng phí.

      chàng bưng khay qua mỉm cười, hàm răng sáng loáng: “Chị dâu, chọn !”

      Thẩm Châm chọn cái “trăm năm hảo hợp”, mở ra xem —— show thoát y vũ của chú rể.

      Mọi người nhốn nháo!

      Thẩm Châm 囧, cực kỳ bất đắc dĩ liếc nhìn Cố Tích Hoa. say sáu bảy phần, nhìn thấy chữ bên trong lì xì vẫn mỉm cười. Có lẽ là say rượu , Cố Tích Hoa gì, chầm chậm đứng lên, tay để tại hầu kết, hai ngón vừa động liền tháo cúc áo, dáng vẻ tuỳ ý lười biếng khiến mọi người nuốt nước bọt, tiếng thét chói tai rung trời.

      Thẩm Châm nhìn thấy Cố Tích Hoa híp hai mắt chầm chậm tháo bốn cúc áo, hơn phân nửa vòm ngực lộ ra ngoài, mơ hồ nhìn thấy vòng eo gầy gò, phần ba phái nữ trong phòng hai mắt phóng tia sáng sói lang, ngón tay kia dường như còn biết số phận mà tiếp tục xuống, Thẩm Châm đứng ngồi yên, ngay lúc tháo ra cúc áo cuối cùng nhào qua bảo vệ trinh tiết của Thẩm tiên sinh, sức lực mạnh mẽ khiến Cố Tích Hoa lùi ra sau vài bước mới đứng vững. Này, người của mà, vì sao phải trần trụi cho người khác xem? Đặc biệt còn có phái nữ!!!

      Những người khác mặc kệ, nhất là đồng bào phụ nữ ở đây.

      “Dự bị , dự bị .” Thẩm Châm đau đầu thoả hiệp.

      Vì thế thẻ đỏ được lấy ra dùng —— sau khi xem xong Thẩm Châm nghĩ rằng —— thà để Cố Tích Hoa trần trụi cho bọn họ xem !

      thẻ đỏ viết: lộ đến đâu, hôn đến đó.

      Tiếng thét chói tai tung nóc nhà lần nữa.

      Cố Tích Hoa tựa sofa, ánh mắt vẫn mê ly, khoé miệng còn ý cười, ánh mắt trong vắt nhìn Thẩm Châm, lời nào.

      Thẩm Châm nuốt nước bọt, trong mảnh ồn ào hôn lên trán Cố Tích Hoa, tiếng ồn ào khiến đầu óc trống rỗng, tấn công đánh nhanh thắng nhanh, Thẩm Châm mau chóng hôn lên mũi , môi, cằm, hầu kết… Tiếng hét càng ngày càng lớn, Thẩm Châm cảm thấy lỗ tai mình sắp điếc, khi đặt xuống nụ hôn cuối cùng Cố Tích Hoa “ưm” tiếng, ặc, vô cùng…mất hồn… Thẩm Châm còn nghe thấy tiếng hét kia, thần ơi dẫn con !

      hết sức phát cáu trừng mắt nhìn Cố Tích Hoa —— ưm cái gì hả!

      Cái liếc mắt kia mang theo vẻ ngượng ngùng nhát gan, như giận lại giận, cổ họng Cố Tích Hoa kéo căng, ánh mắt sâu, gương mặt Thẩm Châm càng đỏ hơn —— bởi vì phát Cố Tích Hoa có phản ứng.

      Trước mắt bao người………

      Thẩm Châm rất muốn chạy trốn khỏi nơi điên cuồng này.

      Vì thế mọi người vẫn chưa mà hưng trí bừng bừng bắt đầu trận thứ hai.

      Thẩm Châm sờ tới sờ lui trong khay, chọn qua chọn lại, trái tim run rẩy —— ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ…

      Cuối cùng cắn răng nhắm mắt quơ đại cái, mặc cho số phận !

      rút được —— sớm sinh quý tử, bên trong viết —— lần đầu tiên XXOO bằng miệng.

      Thẩm Châm: “……….”

      Cố Tích Hoa: “………” còn cười.

      Vận may có thể tốt hơn chút ? Thẩm Châm rơi lệ.

      “Hú ——” có người bắt đầu rú lên.

      Vì thế có người ngồi dưới đất, có người ngồi sofa, người ngồi ghế, thậm chí có người mở máy ghi (….).

      Thẩm Châm thầm bịt lỗ tai. Mình muốn nghe mình muốn nghe mình muốn nghe mình muốn nghe… Sau đó như bịt tai trộm chuông mà đâm thẳng vào ngực Cố Tích Hoa.

      Mười giây sau mọi người cam lòng mà hú lên, Cố Tích Hoa lôi người nào đó trong lòng bịt lỗ tai ra, đối diện đám người: “Quay về ! Sang năm gặp tại hôn lễ của Chương Đại Bàn.”

      Câu cuối cùng có vẻ thờ ơ, trong nháy mắt bắp chân Chương Đại Bàn run lên.

      F*ck! Say rượu chỗ nào say rượu chỗ nào chứ?! Cậu uống nhiều thế mà quên mất chuyện vụn vặt?!

      Ông đây sang năm thèm kết hôn!! Hoãn lại!! Hoãn lại!!!

      Lần đầu tiên XXOO bằng miệng.

      Cố Tích Hoa: “Lần đầu tiên XXOO, chấm hết. cám ơn.”
      tart_trungLùn thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 49



      đám người tình nguyện rời khỏi, đường gào thét nào là “Cố Tích Hoa cậu nham hiểm” “Cố Tích Hoa cậu gian trá” “Cố Tích Hoa cậu tàn nhẫn”. Thẩm Châm mệt đến ngã sofa, Cố Tích Hoa hôn vợ mệt mỏi tột cùng hỏi: “ tắm, hửm?” Thẩm Châm nằm im bất động.


      lát sau mơ mơ màng màng nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, nhấc mí mắt lên rề rà nhìn thoáng qua, láng máng thấy được hình như có người xả nước tắm. muốn suy nghĩ gì cả, ngồi phịch sofa tiếp tục mơ màng. Lại lát sau bị người khác ôm lấy, Thẩm Châm nhíu mày, lẩm bẩm: “…Em muốn ngủ.”


      Cố Tích Hoa mỉm cười: “Hôm nay người uống rượu là ai?”


      .”


      “Là ai đối phó với bọn họ?”


      .”


      “Là ai xả nước tắm?”


      .”


      “Là ai còn muốn giúp người khác tắm?”


      “….”


      Cố Tích Hoa nhàng mút đôi môi của người nào đó cái: “…Ngoan, được ngủ.”


      Thẩm Châm nhấc mí mắt lên, rầy rà: “ muốn.”


      Giờ phút này người nào đó bị lột trần trụi, Cố Tích Hoa bắt đầu cởi cúc áo.


      Thẩm Châm: “… làm gì?”


      “Tắm.”


      “…Có tắm vòi sen chen vào đây làm gì?”


      “Tắm uyên ương, phu nhân.”


      “…Em có tay, tự em tắm được.”


      “Vi phu nguyện ý cống hiến sức lực.”


      “… sờ chỗ nào đó.”


      “Như em cảm giác.”


      Sau khi tắm xong ra, toàn thân Thẩm Châm ửng đỏ, đôi mắt óng ánh, yếu ớt được Cố nào đó thần thái sảng khoái ôm ra.


      Thẩm Châm phẫn nộ: “ phải uống say rồi sao?”


      Cố Tích Hoa ngạc nhiên: “Uống say có quan hệ gì với cái này?”


      Thẩm Châm: “Nhưng tỉnh táo ràng giống người say rượu!”


      Cố Tích Hoa: “Ừ, say.”


      Thẩm Châm: “Vậy ban nãy lúc em hôn sao phản kháng?”


      Cố Tích Hoa: “Ban nãy? Vì sao phải phản kháng, rất hưởng thụ…”


      Thẩm Châm xấu hổ muốn chết: “… phải ban nãy…” định là, “ tiếng trước, lúc trước mặt mọi người ấy…”


      Cố Tích Hoa mỉm cười: “ cũng rất hưởng thụ.”


      Thẩm Châm: “Vô lại!”


      Cố Tích Hoa nhìn mềm nhũn trong lòng, ánh mắt đầy hứng thú: “…Vậy vô lại thêm lần nữa .”


      Vì thế Thẩm Châm bị dồn ép dụ dỗ làm nữa, à, còn làm thêm nhiều lần nữa. Đương nhiên, kết quả là tác giả thể khống chế.


      Từ phần cổ trở xuống thể mô tả cảm xúc, lần này ngay cả mí mắt Thẩm Châm cũng nhấc lên nổi. Phòng ngủ hỗn loạn, mùi hương nồng nặc còn kích thích khứu giác người khác, lúc Cố Tích Hoa tự tắm rửa sơ qua cho lại lau súng cướp cò lần nữa, Thẩm Châm còn sức lực hùa theo hay là phản kháng, chỉ có thể khàn giọng rên rỉ kêu to theo bản năng, thấy phản ứng đáng của người dưới thân, Cố Tích Hoa kích thích mà cười ra tiếng, động tác càng mạnh mẽ hơn, vòng eo của Thẩm Châm bị bóp đến bầm tím rồi, đúng, người còn có chỗ nào bầm chứ. Tắm rửa hồi lâu xong, Thẩm Châm nặng nề ngủ say ngay cả trong mộng cũng còn tư vị quá ngọt ngào…


      Khi bị người nào đó quấy rầy tỉnh dậy trong phòng vẫn u. Tấm màn cửa ngăn chặn thế giới bên ngoài ồn ào náo động, Thẩm Châm thể nhìn ra thời gian tại qua tấm màn dày tối, chỉ có thể đánh vào bàn tay châm lửa khắp nơi, thanh khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”


      “Tám giờ.”


      “Tối?”


      “Ừm.”


      “…Em đói.”


      “… cũng đói.” xong đầu lưỡi mềm mại trơn bóng ẩm nóng liền cạy mở khớp hàm xông vào, Thẩm Châm “ô ô ô” kháng cự, nâng lên bàn tay vừa mỏi vừa đau đánh , sức lực kia yếu ớt như mèo con chưa đầy tháng. Thẩm Châm vốn mặc quần áo, mở chăn ra bị người nào đó cũng trần trụi đè lên. Bắt được khoảng trống khi người nào đó để lại đầy dấu hôn người, Thẩm Châm thở hổn hển lên án: “… làm sao, ông chủ Cố.”


      “Muốn dẹp ngoại phải an nội.”


      Thẩm Châm vùng vẫy: “Nội an, mau dẹp ngoại.”


      Cố Tích Hoa mỉm cười: “Ông chủ Cố trong thời gian nghỉ kết hôn, có ngoại nào cần dẹp.”


      Thẩm Châm: “……”


      Vì thế lại hồi đen tối thấy ánh mặt trời.


      Khi Thẩm Châm tỉnh lại là bị mùi thức ăn đánh thức, ngay lúc mở mắt cái bụng ai oán kêu lên.


      Hai chân run rẩy tắm thay quần áo, rồi chầm chậm đến phòng ăn, phải muốn mau chút, thể nhanh (….), Cố Tích Hoa ăn uống no say thần thái sáng láng kích thích Thẩm Châm, nàng Thẩm vừa uống sữa vừa phẫn nộ mà phỉ báng ai đó trong lòng —— mặt người dạ thú! Trong ngoài đồng nhất! Kẻ lừa đảo, lưu manh, sắc lang, vô lại…..


      Sắc mặt hồng hào, đôi mắt óng ánh, da dẻ trắng mềm, khoé mắt chân mày đều là sắc xuân triền miên —— cho nên , cái kia đối với Thẩm Châm cũng tốt.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :