Thần y

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haru Kỳ Thiên

      Haru Kỳ Thiên New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      Thần y_ Haru Kỳ Thiên
      Thể loại: cổ đại​

      Văn án​
      Giang hồ đồn đại, Núi Dương Lâm có thần y, quanh năm gặp người lạ, tên, tuổi, dung mạo.

      Có người người này là lão già cổ hủ , cũng có kẻ người này ra là nương phóng khoáng quá tuổi lấy chồng, ....

      Lời đồn tam sao thất bản thực hư, duy chỉ có việc thiên hạ đều thừa nhận: người này y thuật cao minh, chỉ cần người nọ cao hứng nguyện ý chữa trị, cho dù là bệnh thập tử nhất sinh cũng có thể giữ lại mạng sống, còn nếu tâm trạng tốt trực tiếp độc chết người.

      Vì thế phải lâm vào đường cùng cơ hồ ai tìm thần y này chữa trị, số người đến hầu như có thể đếm đầu ngón tay , trong đó hai người bất hạnh qua đời.
      Last edited: 17/3/19
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,270
      Truyện này bạn viết hay sưu tầm? Nếu bạn viết, cho tớ xin tên tác giả vào văn án nhé

    3. Haru Kỳ Thiên

      Haru Kỳ Thiên New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      Vâng ạ
      Hằng Lê thích bài này.

    4. Haru Kỳ Thiên

      Haru Kỳ Thiên New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      Chương 1: Vu y quán​
      Phù Vân là vùng hoa cỏ tốt tươi, cách xa chân thiên tử, thành này được bao trùm bốn bề là nước, muốn vào thành phải qua thuyền nửa canh giờ, cũng vì chỉ có thể qua đường thủy nên ít phú hộ trong vùng tìm cách độc chiếm tuyến đường này, thử nghĩ xem, nếu mình ngươi làm chủ cả hoạt động lại giao thương ở đây có thể thu vào biết bao nhiêu lợi tức, dùng đầu gối nghĩ cũng biết chỉ có lợi chứ có hại
      Vì vậy trải qua phen tranh giành sứt đầu mẻ trán, việc hái ra tiền này rơi vào tay thương nhân có tiếng nhất trong vùng là Ngân Mặc Nhân.

      Ngân Mặc Nhân này là thiếu niên trẻ tầm 13 14 tuổi, lớn lên bộ dáng rất đẹp, đến nỗi các tiểu thư khuê các còn thẹn thùng bằng, vị tiểu Ngân gia này rất thông minh, 10 tuổi y dọn đến thành này, cơ hồ đến hai năm đem việc buôn bán làm tới phát đạt , tiền bạc thu vào nhiều đếm xuể, những thế còn mở rộng ra bên ngoài , mỗi năm khuếch đại ngày lớn.
      đến Ngân Mặc Nhân này thể đến Vu Y quán
      Vu Y quán là quán rượu, do tay tiểu Ngân gia lừa về, sở dĩ gọi là lừa về vì nghe trước đây nơi này là y quán khám chữa bệnh, nhưng từ khi vị thiếu niên này xuất biết dùng cách gì mê hoặc vị nữ đại phu trong quán, khiến nàng bỏ y quán chuyển sang làm trưởng quầy bán rượu, lâu dần vì quán rượu quá nổi tiếng mà còn ai nhớ đến y quán trước đây.

      "Ngươi xem, đều tại ngươi mà giờ ta mệt thở được, trước đây mở y quán làm lang băm nhàn nhã biết bao nhiêu.."
      Ý Sử Nhu cau mày phẩy quạt kêu ca với người trước mặt, hết nửa buổi vẫn thấy đối phương có động tĩnh gì liền chán nản
      " Tiểu Ngân , tiểu Ngân Ngân"
      Ngân Mặc Nhân ném cho nữ nhân vừa than vãn vừa diễn kịch kia cái nhìn cảnh cáo
      "Gọi đúng tên"
      "Ta này, ngươi chỉ mới 14 thôi nha, cần chưng cái bản mặt như lão già rất doạ người!"
      Nàng bỏ quạt xuống, đem tay véo má Ngân Mặc Nhân, thiếu niên bị véo đến đỏ cả mặt tức giận, ngược lại giống như có chút bất đắc dĩ
      "Ân sư, Làm chưởng quầy là tỷ tự ý làm , đệ ép tỷ, nếu phải trước đây tỷ đem nơi này biến thành y quán, lại cứu cái tên mặt dày chết tiệt kia mà suýt bị lộ thân phận , đệ cũng dỡ cái y quán này" Lại là tên mặt dày rất đẹp. Cậu thầm bỏ câu trong lòng, tỷ tỷ này cái gì cũng tốt, duy chỉ cần thấy mỹ nam đến bản thân mình là ai cũng quên luôn. Nghĩ lại năm xưa có lẽ cứu cậu chắc phải vì bộ dạng tốt chút đâu chứ?
      "..." Ý Sử Nhu nhất thời biết gì. Nếu để cái tên mặt dày chết tiệt kia nghe được vui lắm đó! còn chạy đến đây nháo hai khóc ba treo cổ sao?
      "Tiểu nương tử, sao nàng có thể để đồ đệ mình xấu vi phu như vậy, vi phu thực đau lòng"
      "Ai là nương tử của ngươi!?"
      Hai người trong quán hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài biết từ khi nào xuất vị công tử thân mặc bạch y, hông đeo cây sáo trúc, dung mạo xuất thần, mày kiếm, mắt phượng, đuôi mắt lúc nào cũng treo ý cười, hướng về cái bàn Ý Sử Nhu ngồi xuống, còn rất tự nhiên rót cho mình chén rượu.

      "Cút chết !!" Ngân Mặc Nhân hạ lệnh đuổi người
      "Ta tiểu bánh bao ngươi tại sao lại có phép tắc như vậy, bao nhiêu năm rồi mắng người cũng có đổi đổi mới,ngoan, gọi tiếng sư công xem nào" Bạch y công tử- Mộ Thư khẽ cau mày, đặt chén rượu xuống, véo má Ngân Mặc Nhân, thầm nghĩ mềm, nên quyết định véo thêm cái nữa. Móng vuốt xấu xa còn chưa vươn tới liền bị mấy cái kim trâm sượt qua. Lần này Ngân Mặc Nhân nổi dận, cậu đem hết kim trâm phóng đến thề nhất định phải lấy mạng tên này, Mộ Thư cũng rất nhanh nhẹn tránh đông tránh tây, miệng cũng quên hướng Ý Sử Nhu cầu cứu
      "Nương tử, vi phu sắp bị người ta lấy mạng rồi, làm sao đây, ta còn chưa kịp lấy thân báo đáp cho nàng mà!" ôm ngực làm bộ dạng đau lòng nỡ. Đối với việc rượt đuổi quen thuộc này Ý Sử Nhu hề để ý, đem nửa người dán chặt vào mặt bàn, cơ bản như con sâu làm biếng , chỉ cần làm hỏng mấy vò rượu kia của nàng, ai sống ai chết cũng liên quan tới nàng. Như để đáp lại suy nghĩ đó, phía bên kia liền truyền ra mấy tiếng loảng xoảng quen thuộc của sứ vỡ
      Ý Sử Nhu "..."
      "Các ngươi có thôi hả!? Mấy bình rượu của ta bị các ngươi đập hỏng rồi , muốn trêu hoa ghẹo nguyệt chỗ nào vắng vẻ, lão nương đây tiễn!!"
      "Ai trêu hoa ghẹo nguyệt với " lần này hai người ẩu đả bỗng nhiên ăn ý đến bất ngờ.
      " Được được được, là cái gì cũng được, chỉ cần chỗ khác là được, cảm ơn!" Ý Sử Nhu đau xót nhặt mảnh bình rượu vỡ lên
      "...."
      "...."
      "Hừ" Ngân Mặc Nhân lườm cái, trở lại bộ dáng ông cụ non, đem cây chổi dọn sạch đám bình vỡ, Mộ Thư đem y phục phủi lượt, sau khi xác định bộ dáng vẫn hào hoa phong nhã liền ngồi trở lại bàn, định rót tiếp chén rượu liền phát Ngân Mặc Nhân rất khách khí đem rượu dọn hết, giọt cũng chừa lại. ho hai tiếng, lôi từ đâu ra cây quạt phe phẩy trước ngực, vẫn là bộ dáng phong lưu. Ý Sử Nhu thấy hai người dừng lại liền quay trở lại vẻ lười biếng thường ngày
      "Khụ...Lần này ta đến để báo tin" Mộ Thư lấy lại dáng vẻ nghiêm túc nhìn cái người nằm bẹp khiếm nhã bàn. "Thiên Phong các nhận được tin, đại hội võ lâm lần này Vũ Vương cũng đến"
      Ngân Mặc Nhân nghe vậy liền ngưng động tác quét tước, Ý Sử Nhu lập tức bật dậy, trận da gà nổi toàn thân.

      Thiên Phong các là tổ chức thu thập thông tin bậc nhất giang hồ, chỉ cần ngươi chịu bỏ tiền ra, muốn biết bất cứ thứ gì đều có thể, thậm chí ngươi muốn biết đương kim thiên tử ngày tiểu tiện bao nhiêu lần cũng thành vấn đề. Ý Sử Nhu khi nghe đến đây từng diễu cợt Thiên Phong các gì chứ, thiên hạ đệ nhất nhiều chuyện đúng hơn, còn là đám nhiều chuyện rất quái dị.
      Thiên Phong các này đưa ra tiêu chuẩn chọn nhân sĩ thứ nhất là nam, thứ hai là xấu. Đúng vậy, từ xuống dưới đều là nam nhân, hơn nữa ngoại trừ các chủ của bọ dung mạo xuất thần còn lại đều xấu nỡ nhìn, đến nỗi khi dao dịch với người khác luôn phải dùng vải che mặt, nếu thực dọa người khác ngất xỉu.

      Đối với câu châm chọc kiểu này người đứng đầu Thiên Phong các là Mộ Thư hoàn toàn để tâm, rất thâm ý nháy mắt với Ý Sử Nhu, ở trong đám người như vậy mới làm nổi bật vẻ tiên phong đạo cốt của bản thân. Ý Sử Nhu tận lực khinh bỉ .
      "Mấy năm nay Triều đình hề để tâm đến võ lâm, tại sao lần này lại muốn phái Vũ Vương đến?" Ngân Mặc Nhân cau mày
      Đối với câu hỏi này hai người còn lại đều trầm tư.
      Phù Vân là vùng đất tương đối , tuy nhiên nơi đây được bao bọc chắc chắn bởi thiên nhiên, dễ xâm phạm, Thiên tử đối với việc này tương đối hài lòng, thử hỏi xem, hoàng thượng làm chủ cả giang sơn, có chỗ nào phải của ngài, tuy nhiên lại xuất nơi khó với tay như vậy, hơn nữa mấy năm nay nhân sĩ giang hồ liên tục tụ tập về, còn mở ra đại hội võ lâm, làm sao Hoàng đế có thể kê cao gối ngủ ngon, lần này phái Vũ Vương đến chủ trì đại hội , quá nửa là muốn giám sát tình hình nơi đây, thuận tiện tìm cách thu phục về.

      Những điều tất nhiên là suy nghĩ của hai người Mộ ,Ngân . Ý Sử Nhu nghĩ được nhiều như vậy, thực tế nàng bị doạ đến ngu người. Lão hồ ly ngồi long ỷ kia phải là phái ta đến tóm cổ nàng về chứ!!?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :