1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y quý nữ - Khinh Vân Tế Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Bí mật của Vân Phi



      Sáng hôm sau, Lăng Nhược Huyên ngây người ngồi trước bàn, nhớ màn đêm qua, đối với bóng người xuất quỷ nhập thần hết sức tò mò, đúng lúc này, Vân Phi thân áo bào tượng nha bạch công bút sơn thủy lâu đài (dịch sơ là ‘ thân áo bào hình ngà voi bút pháp như nước núi chảy xuống’) bước vào phòng. . .

      "Tỷ tỷ, cữu mẫu đến rồi, phụ thân bảo chúng ta cùng tới tiền thính." Lăng Nhược Huyên ngẩng đầu lên, Vân Phi mắt trong veo, dáng người cao lớn xuất sắc, quả nhiên là tuấn tiêu sái như Phan An, nữ tử nhà ai nhìn thấy nam tử như vậy đều phương tâm ám hứaʿ*ʾ .

      ʿ*ʾ phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước.

      "Được rồi, chúng ta thôi." Lăng Nhược Huyên cước bộ nhàng cùng Lăng Vân Phi sóng vai hướng phòng khách. . .

      Trong phòng khách, thấy phía vị phụ nhân ngồi thẳng, phụ nhân kia mặc trường bào đạm kim sắc (màu vàng nhạt) thêu hoa áo khoác lụa mỏng cùng màu nửa trong suốt, buông thõng dưới mặt đất. Tóc mây phức tạp cài trang sức long lánh vào, ra vẻ cao quý vô cùng.

      "Huyên, Phi nhi, nhanh bái kiến cữu mẫu các con." Lăng Tương giống như bắt chuyện.

      "Huyên, Phi nhi, bái kiến cữu mẫu." Hai tỷ đệ trăm miệng lời .

      "Hảo hài tử, mau đứng lên. Huyên mau tới đây, để cữu mẫu ngắm con cẩn thận." Lăng Nhược Huyên chậm rãi đứng dậy tới bên người cữu mẫu.

      "Huyên thực là càng ngày càng giống Ngạo Tuyết rồi. Hôm qua Quốc Công gia còn , muốn đón Huyên cùng Phi nhi qua quý phủ ở ít ngày, Quốc Công gia với Hoàng hậu nương nương , ngày mai sắp xếp thái y đến nhìn cho Phi nhi." Hạ Hầu phu nhân trìu mến nhìn hai tỷ đệ .

      "Cữu mẫu, Phi nhi tốt lắm rồi, tỷ tỷ cho ta uống dược rất hữu hiệu, người nhìn a, tại thần sắc Vân Phi đâu giống kẻ ngu si đâu." Lăng Vân Phi mở miệng ngăn lại . Cũng thể qua Quốc Công phủ ở, mỗi buổi tối đều là thừa dịp mọi người đều ngủ, mới có thể trốn ra ngoài luyện công, nếu như ở Quốc Công phủ, hộ vệ nhiều như vậy, vạn nhất kinh động, chính việc mình giả ngu bị vạch trần, tuy mọi người đều biết tỷ tỷ cho mình uống thuốc, nhưng cũng thể quá nhanh, chậm mà chắc mới bị người khác nghi ngờ.

      Lăng Nhược Huyên nhìn ra tâm tư Vân Phi, huống chi còn phải tìm hiểu bóng đen đêm đó , nếu như là người bên Tiêu Di nương kia, nếu nàng ở trong phủ bị người ám hại cũng thể được. Con ngươi hơi chuyển động, bày ra nụ cười ngọt ngào : "Cữu mẫu, tâm ý của người với cữu cữu còn có Hoàng hậu nương nương, Huyên đương nhiên biết đến. Vân Phi mấy ngày nay uống thuốc cũng đỡ bệnh rồi, với lại ở Ly Cảnh hiên trụ quen rồi, đột nhiên đổi địa phương sợ đệ ấy quen ảnh hưởng đến việc chữa bệnh a. Cữu mẫu có thể hay thỉnh Hoàng hậu nương nương sắp xếp thái y đến Tướng phủ trị liệu cho Vân Phi được ? Đợi đến lúc Vân Phi khỏe hơn, Huyên nhất định mang Vân Phi tới để tạ ân Hoàng hậu nương nương cùng cữu cữu, cữu mẫu." Lăng Nhược Huyên trong lời đầy chân thành, Hạ Hầu phu nhân suy nghĩ chút thấy đạo lý này cũng đúng, liền đáp ứng.

      "Mộng Xuân, vào trong phòng của ta lấy Ngọc Lộ trà gói kỹ rồi đem ra." Lăng Nhược Huyên với thị nữ ngoài cửa.

      " cần, Ngọc Lộ trà trong nhà vẫn còn nhiều." Hạ Hầu phu nhân vội ngăn cản .

      "Cữu mẫu, hôm qua con nghe cữu cữu cữu mẫu cùng ngoại tổ mẫu đều rất thích Ngọc Lộ trà này. Lần trước đưa sợ đủ uống, chỗ ta vẫn còn chút, chỉ cần cữu mẫu thích uống là được rồi." Hạ Hầu phu nhân mặt cười giống như nở hoa vậy, đối với hai tỷ đệ trước mặt này thực thích từ trong tâm.

      " như vậy, vậy ta liền để thái y đến quý phủ trị liệu cho Vân Phi. Trước tiên ta phải hồi phủ, trong nhà còn nhiều chuyện để giải quyết." Hạ Hầu phu nhân đứng dậy cáo từ. Lăng Nhược Huyên liền đứng dậy dìu Hạ Hầu phu nhân tiễn đến ngoài cửa, nhìn xe ngựa dần xa, Lăng Nhược Huyên hít sâu, nghĩ đêm nay nhất định phải tra ra bóng đen kia đến cùng là ai.

      Buổi tối, di nương các viện cũng đều trở về phòng, Lăng Nhược Huyên để nha hoàn bên người đều lui xuống, đứng ở trước cửa sổ khẽ hất bột phấn trong tay lên, bột phấn từ khe hở lả tả theo chiều gió bay ra, giống như là đám tinh linh khiêu vũ.

      Báʿ*ʾ, lại là bóng đen lóe qua song cửa sổ, Lăng Nhược Huyên bước nhanh xuống lầu, quan sát cẩn thận kỹ lớp lân phấn đất, xuyên qua bụi cỏ thấy toà tường viện, nếu tự chính mình khinh công, làm sao leo qua được cái tường viện cao cao này đây. Chính vào lúc này, Lăng Nhược Huyên nhìn thấy cây gậy trúc ở trong góc, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, Lăng Nhược Huyên ung dung vượt qua tường viện, tiếp tục lần theo hướng lớp lân phấn, là lần theo lớp phấn chẳng bằng là lần theo người mặc áo đen kia.

      ʿ*ʾBá: “唰- shuā” mình tìm gg mà ko thấy, ai biết chỉ mình với.

      qua ngõ , xuyên qua rừng cây, ở phía trước liền nghe được thanh múa kiếm cách đó xa, Lăng Nhược Huyên rón ra rón rén hướng mục tiêu đến, bá tiếng, đạo hàn quang lạnh lẽo xuất trước mặt Lăng Nhược Huyên, "Tỷ tỷ?" Lăng Vân Phi nhanh chóng thu hồi kiếm, kinh ngạc nhìn giống như chim sợ cành cong với Lăng Nhược Huyên.

      Khẽ vuốt ngực, Lăng Nhược Huyên trấn tĩnh tâm thần, nhìn Vân Phi có chút oán giận : "Đệ muốn hù chết tỷ tỷ a."

      "Ha ha, đệ nghĩ tới là tỷ tỷ a, tỷ tỷ ngươi này cả buổi tối ngủ, làm sao tới nơi này rồi." Vân Phi sang chuyện khác.

      "Ta đương nhiên là theo đệ đến. Vân Phi, tỷ tỷ thấy đệ khỏi hẳn, hoặc là đệ căn bản bị bệnh." Lăng Nhược Huyên cả giận .

      "Tỷ tỷ, tỷ đừng nóng giận a, để đệ cho tỷ biết nguyên do." Lăng Vân Phi ngửa mặt nhìn lên bầu trời thở dài : "Tỷ tỷ có còn nhớ trận đại hỏa bảy năm trước ở Phượng Ngâm các này ?"

      "Đương nhiên còn nhớ, mẫu thân chính là ở trong trận hoả hoạn mà tạ thế."

      "Nếu đệ cho tỷ tỷ, trận hoả hoạn bảy năm trước cũng phải là tự nhiên xảy ra mà là do có người gây ra đấy." Lăng Vân Phi mắt rưng rưng .

      "Người làm? Đệ có phải là biết là ai làm ra, có phải là Tiêu Bích Dung làm ra ?"

      " sai, là nàng phái phụ tử quản gia làm ra."

      "Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Đệ mau cho ta biết a." Lăng Nhược Huyên mắt rưng rưng khóc kể lể.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Nguyên nhân chết của mẫu thân



      "Hôm ấy bởi vì đệ cố đọc sách, bị phụ thân phạt quỳ gối ở Từ Đường học thuộc lòng sách. Đệ thực là quá nhớ mẫu thân cùng tỷ tỷ, thừa dịp phụ thân vào cung nghị chính, liền lén lút chốn Phượng Ngâm các xem các người, đệ liền thấy quản gia mang theo mấy gia đinh đem rơm rạ chất đống bốn phía Phượng Ngâm các, lập tức toàn bộ Phượng Ngâm các liền bị đại hỏa vây quanh, đệ nghe được tiếng kêu gào của mẫu thân cùng tỷ tỷ còn có bọn nha hoàn, mọi người cũng đều cực lực cứu hoả. Lúc tỷ tỷ được cứu ra bất tỉnh, nhưng mặt để lại vết bỏng rồi.

      Mẫu thân giữ lại hơi cuối cùng nhắc nhở ta, Tiêu di nương ở trong phủ nhiều năm, thế lực , tỷ với đệ tuổi , sợ rằng dính vào thủ đoạn thâm độc của nàng, vì lẽ đó để đệ giấu tài, giả ngu tránh họa, hảo hảo bảo vệ tỷ tỷ, mãi đến tận khi chúng ta trưởng thành. Mẫu thân xong cũng buông thả nhân gian, nô bộc lúc trước, ngoại trừ Tiền ma ma ngày đó được phái biếu quà phẩm cho ngoại tổ mẫu ở ngoài, còn lại đều vô duyên vô cớ mất tích rồi." Nghe đến chỗ này, Lăng Nhược Huyên sớm khóc thành tiếng, trong đầu còn sót lại chút ký ức, nhớ mang máng lúc mẫu thân dạy mình thêu, thở dài đại trạch nội đấu này thực là kinh tâm động phách.

      "Tỷ tỷ bây giờ tỷ đệ chúng ta trưởng thành. hồi trở lại đệ liền lấy thủ cấpʿ*ʾ của ác phụ này, để an ủi mẫu thân trời có linh thiêng." Lăng Vân Phi nắm chặt trường kiếm trong tay .

      ʿ*ʾ thủ cấp: đầu người.

      ", thể dễ dàng buông tha nàng như vậy. Nếu nàng dám hỏa thiêu Phượng Ngâm các, chắc hẳn là có sách lược vẹn toàn. Nếu lúc trước đều ai hoài nghi bây giờ là nghi ngờ, bây giờ đệ đứng ra vạch trần là do nàng gây nên, nàng tất nhiên thề thốt phủ nhận, trừ phi là làm cho việc ác của nàng lộ ra mới là chứng cứ lợi nhất. Đến thời điểm, tỷ bắt nàng trả giá gấp mười lần, trả nợ cho mẫu thân mệnh." xong, Lăng Nhược Huyên nắm chặt nắm đấm, móng tay như thuỷ thông (?) mạnh mẽ găm ở trong lòng bàn tay.

      "Uh, tỷ tỷ vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      "Chúng ta làm như thế..." Lăng Nhược Huyên ghé vào bên tai Lăng Vân Phi giọng .

      "Hảo, cứ dựa theo lời tỷ tỷ mà làm." Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Lăng Vân Phi quay đầu nhìn về phía Lăng Nhược Huyên lại : "Lúc trước tỷ tỷ xin chỉ từ hôn, làm Duệ Vương mất hết thể diện, sợ dễ dàng bỏ qua như vậy. Vì lẽ đó, đệ nghĩ năm nay đệ tham gia khoa cử, có quan chức tại người, liền có thể bảo vệ tỷ tỷ, cũng thuận tiện thu thập tội chứng của Tiêu di nương."

      "Uh, tỷ tán thành đệ làm như thế, nhưng khoa cử chỉ còn có ba tháng liền bắt đầu, về thời gian đủ sao?"

      "Hoàn toàn đủ rồi, e rằng tỷ tỷ cũng biết được, dược mà tỷ phối cho đệ, ngoại trừ có thể trị chứng ngu si, đối với người tập võ mà , là linh đan tăng cường nội lực a."

      " ra là như vậy, trong thành này phải có nhà bán binh khí trủng sao? Ngày mai chúng ta nhìn. "

      "Uh, còn sớm nữa, tỷ tỷ chúng ta mau trở về thôi." Lăng Vân Phi cẩn thận thu lại bảo kiếm, cùng Lăng Nhược Huyên sóng vai mà . Dọc đường, Lăng Vân Phi hết sức tò mò hỏi: "Tỷ tỷ làm sao tỷ theo dõi đệ đến đó được vậy?"

      "Nhìn kỹ chút y phục của đệ cùng đáy hài " Lăng Nhược Huyên cười . Lăng Vân Phi nhìn trái nhìn phải, y phục cùng đáy hài thấy chỉ có chút bột phấn phát sáng, lại dùng ánh mắt tò mò nhìn đến phía Lăng Nược Huyên.

      "Đây là lân phấn, ở trong đêm phát sáng, đó là thời điểm còn ở Bắc viện, đệ từng lướt qua song cửa sổ phòng tỷ, vốn cho là cái tặc, cũng để trong lòng, có thể là do tối hôm qua đệ lại mặc bộ y phục dạ hành lướt qua song cửa sổ của tỷ, tỷ lo lắng là tay chân bên quản gia kia, vừa vặn thấy bóng dáng lại rất giống của đệ. Vì lẽ đó buổi tối tỷ liền ở trong viện rắc lân phấn, nếu có người xuyên qua , người nhất định dính lân phấn lên, tỷ lần theo dấu vết mà đến đều sai. Nếu là đệ, ở chỗ yên tĩnh này chúng ta chuyện cũng thuận tiện, nếu như là người quản gia xếp vào, vậy phải diệt trừ cái mầm tai hoạ này."

      "Tỷ tỷ thấu , Vân Phi bội phục." Lăng Vân Phi chắp tay .

      "Ngày mai cho đệ diễn trò hay ở trong sân ." Lăng Nhược Huyên cười nhìn Lăng Vân Phi .

      Sáng sớm, Mộ Nhi chạy vào, vừa thở dốc vừa : "Tiểu thư, công tử người, công tử người."

      "Mộ Nhi, ngươi từ từ, công tử đến cùng là làm sao rồi hả ?" Tiền ma ma vội vàng hỏi.

      "Tiểu thư, nô tỳ vừa mới nhìn thấy công tử người..."

      "Tỷ tỷ" Mộ Nhi còn chưa hết, ngoài cửa truyền đến thanh của Lăng Vân Phi, mấy cái tỳ nữ ở đây đều sững sờ, công tử của các nàng là mỹ nam tử khí vũ hiên ngang như vậy sao.

      "Vân Phi, ngươi đây là khỏi hẳn rồi sao?" Lăng Nhược Huyên làm ra vẻ bộ dáng kinh hỉ.

      "Vâng a, nhờ có tỷ tỷ vì đệ mà dốc lòng trị liệu."

      "Vân Phi, thái y đến, phụ thân vừa mới sai người đến, để chúng ta qua đấy."

      "Được, tỷ tỷ thỉnh." Lăng Vân Phi nho nhã lễ độ, Tiền ma ma nhìn ở trong mắt, vui vẻ trong lòng, công tử của các nàng rốt cục khỏi hẳn, phu nhân trời có thể nhắm mắt rồi.

      Nghênh đón trong phòng khách, thái y cẩn thận bắt mạch cho Lăng Vân Phi, Lăng Tương nhưng là lo lắng muốn biết kết quả. lát sau, thái y chắp tay : "Chúc mừng Tương gia, công tử dĩ nhiên khỏi hẳn, hạ quan nghe tiếng tăm Đại tiểu thư từng chữa y bệnh của công tử, bây giờ xem ra, Đại tiểu thư chỉ là tài nữ, còn là vị thần y a." Thái y ngừng khen tặng .

      "Thái y quá khen, Vân Phi có thể khôi phục, vẫn luôn là tâm nguyện của gia phụ. Nếu là thần y, tiểu nữ dám nhận."

      "Đại tiểu thư quá khiêm tốn, lão phu từ y mấy chục năm, biết chứng ngu si này là khó chữa hết bệnh nhất, có thể thấy được Đại tiểu thư y thuật tinh xảo a."

      "Vậy đa tạ thái y khích lệ rồi." Lăng Nhược Huyên nhàng thi lễ, thái y càng là vui vẻ : "Đại tiểu thư lanh lợi như vậy, Tương gia thực là gia giáo tốt a." Lăng Tương bên sau khi nghe xong cười ngậm mồm vào được.

      Bên trong Lãm Nguyệt hiên, Tiêu di nương chính là tức đến nổ phổi té trong phòng, "Lăng Nhược Huyên cái tiểu tiện nhân này, lúc trước thực nhìn ra, thu thập nàng, lại tới cái Lăng Vân Phi nữa, thằng ngốc kia lại khỏi bệnh hẳn, đều là do ta ban đầu nhổ cỏ tận gốc."

      "Phu nhân a, người hãy nghĩ biện pháp a, bằng lão gia tử liền cao hứng quản gia sản..." Quản gia Ngô Kiện ở bên nhắc nhở.

      "Hừ, ta tuyệt đối để bọn họ toại nguyện, Lăng Nhược Huyên, ngươi chờ ta... "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Trầm gia đúc kiếm phường



      Sáng sớm hôm sau, Lăng Vân Phi cỗ trường bào nguyệt nha bạch (trăng non sáng)đợi ở trước cửa Phượng Ngâm các, chốc lát Lăng Nhược Huyên cũng ra, tỷ đệ hai người vừa vừa cười ra cửa lớn. Mà quản gia núp ở chỗ tối nhanh chóng chạy đến bên trong Lãm Nguyệt hiên mách lẻo.

      "Tỷ tỷ, tối hôm qua đại khái số người là trắng đêm chưa ngủ ." Lăng Vân Phi cười yếu ớt .

      "Đó là tự nhiên, khẳng định vào lúc này thương lượng làm sao để đối phó tỷ đệ chúng ta đây, muốn qua mấy tháng ngày an ổn cũng được." Lăng Nhược Huyên cười yếu ớt trả lời.

      "Mặc kệ chúng, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn. Sau này có đệ bảo vệ tỷ tỷ."

      "Hảo a, công dục thiện kỳ tất tiên lợi kỳ khíʿ*ʾ, nắm vũ khí tốt làm sao bảo vệ tỷ tỷ đây?" Hai người bàn chuyện tới trước cửa Trầm gia đúc kiếm phường.

      ʿ*ʾ Công dục thiện kỳ , tất tiên lợi kỳ khí (danh ngôn Trung Quốc) có 2 nghĩa:
      - Quan muốn giỏi, phải hiểu tài năng của kẻ dưới cơ mình.
      - Thợ muốn giỏi việc, trước tiên phải làm công cụ sắc bén. (Chỉ: muốn làm tốt việc, cần phải có chuẩn bị tốt): câu của LNH chắc là nghĩa này.

      Cao cao đích hồng tất đại môn lưỡng biên quải trứ: Hải đáo vô biên thiên tác ngạn, sơn đăng tuyệt đính.
      Ngã vi phong. Chính trung quải trứ trầm gia chú kiếm phường đích chiêu bài.
      (Cao cao hồng tất cửa lớn hai bên mang theo: Hải đến vô biên thiên làm ngạn, sơn đăng tuyệt đỉnh. Ta là đỉnh núi. Ở giữa mang theo Trầm gia đúc kiếm phường bảng hiệu. – thấy convert cũng dễ hiểu nên mình khỏi dịch luôn)

      " là câu đối bá đạo a. Chính là biết có thể xứng được với hai câu đối này ." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt mở miệng .

      "Có thể phù hợp với, trước tiên nương có thể chút về binh khí ngươi cần." giọng nam rất từ tính truyền ra, cái gì là chỉ nghe thanh gặp người, chính là cái này rồi.

      "Nội lực sâu. Lại có thể truyền cách khôngʿ*ʾ. " Lăng Vân Phi đem Lăng Nhược Huyên bảo hộ ở phía sau .

      ʿ*ʾ truyền cách : truyền qua gian mà bị vật gì đó ngăn cách như tường, cửa...

      "Ha ha ha, công tử quá khen rồi. A Phúc, mời khách nhân vào." Vừa dứt lời, vị trang phục nô bộc, nam tử dáng dấp ước chừng mười lăm, mười sáu xuất trong tầm mắt của bọn họ.

      "Hai vị khách quý xin mời vào." Hành vi ngôn ngữ của A Phúc vừa nhìn là thấy Trầm gia gia giáo rất nghiêm.

      Theo A Phúc tới đại sảnh, vị ngồi người mặc bộ trường bào màu đen, bên hông nam tử cột thắt lưng thương lam bằng bạc ròng ngồi ngay ngắn ở , thấy đôi lãng mục nghiêm túc, hình thể cường tráng, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong. Nam tử ra hiệu để Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi ngồi xuống, lại để cho nô bộc dâng trà.

      Nam tử dùng thanh từ tính mở miệng : "Hai vị, ta là chủ nhân Trầm gia đúc kiếm phường này, gọi là Trầm Ngọc Lang, biết là vị nào muốn mua binh khí a?"

      "Xem ngươi có binh khí gì tốt rồi." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt .

      "Binh khí tốt là có, tiểu thư cùng công tử xin mời theo ta chọn binh khí trủng . " xong liền tự mình hướng hậu viện đến. . .

      Chưa từng thấy chuyện làm ăn mà làm như vậy, dường như kéo được 258 ngàn (?), mà đối xử với khách hàng như vậy. tới chỗ binh khí trủng là khiến người ta đỏ mắt líu lưỡi nhìn mà than thở a, binh khí các loại đều thiếu gì cả.

      "Trầm lão bản, chỉ có những thứ này thôi sao? Vẫn là chịu lấy ra?"

      "Những binh khí này còn chưa đủ để tiểu thư chọn sao? Hằng ngày sử dụng, binh khí nơi này đủ rồi." Trầm Ngọc Lang liếc Lăng Nhược Huyên cái .

      "Trầm lão bản, mở cửa lớn làm ăn, còn sợ khách mời mua binh khí càng tốt hơn sao?"

      "Đương nhiên phải. Chỉ có điều muốn binh khí càng tốt hơn, phải là người nào cũng có thể nắm giữ."

      "Trầm gia phải có nội quy sao? Nếu có thể giải ra câu đố của ngươi, liền có thể để người ra câu đố chế tạo miễn phí binh khí mà cần."

      " sai, là có nội quy này, xem ra là từ lâu tiểu thư dò nghe rồi. Hai vị xin mời theo ta." Chỉ thấy Trầm Ngọc Lang nhàng chuyển động đế cắm nến tường, vỗ cái cửa đá trong nháy mắt mở ra, chính là xuất tổng thể trước mặt Lăng Nhược Huyên.

      "Đây chính là trận cờ trân lung (cờ vây)?" Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt .

      "Tiểu thư lại nhận ra trận cờ này, như vậy tiểu thư có thể giải ra ván cờ này, Trầm mỗ nhất định chế tạo binh khí tốt nhất cho tiểu thư."

      "Ta tạm thử lần." Lăng Nhược Huyên nhàng ngồi xuống, chỉ thấy quân cờ Mặc Ngọc ở trong ngón tay ngọc dài di chuyển chốc lát hạ xuống.

      "Ha ha." Trầm Ngọc Lang cười khẽ vài tiếng, nghĩ thầm, này kỳ nghệ chỉ đến như thế, hạ xuống con tử này, mắt nhìn chính là thất bại rồi. Chính mình cũng hạ xuống con tử, chỉ thấy Lăng Nhược Huyên lại quên con tử, kì quái thay, vẫn còn quân cờ còn sống.

      "Tiểu thư kỳ nghệ tinh xảo, Trầm mỗ bội phục. Trầm mỗ chuyện , mong rằng tiểu thư chỉ giáo." Trầm Ngọc Lang chắp tay tràn đầy chân thành .

      "Trầm lão bản mời ."

      "Tiểu thư đầu tiên hạ xuống, ràng là bại cục(thế thua), nhưng con tử thứ hai hạ xuống liền trở thành thuận lợi. Tiểu thư làm sao suy đoán được?"

      "Bố trí chỗ chết để sống lại." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt .

      "Ồ. Trầm mỗ thụ giáo rồi. Tiểu thư có thể theo ta vẽ ra binh khí mà bản thân cần, Trầm mỗ nhất định có khả năng hoàn thành."

      cần khắc, Lăng Nhược Huyên đem binh khí vẽ được, mười sợi châm dài hai tấc như sợi tóc, còn có khuy áo đầu rắn các loại vụn vặt, Trầm Ngọc Lang nhìn thấy mà than thở, chưa từng gặp binh khí như vậy, "Binh khí tiểu thư vẽ ra cần chút thời gian, biết tiểu thư muốn vật liệu chế tạo là cái gì?"

      " như tơ, cứng như thép, nhọn như kiếm, đây chính là cầu của ta."

      (“Cứng như thép” bản convert là “nhận như cương” mà “cương” trong phần dịch nghĩa vừa là sắt vừa là thép)

      " thành vấn đề, bất quá cần chút thời gian, sau mười ngày tiểu thư liền có thể tới lấy."

      "Trầm lão bản, ta biết quý phủ từng chế tạo tứ thượng đẳng kiếm, phân biệt là Lưu Quang, Xích Hổ, Vấn Thiên, Xuyên Vân."

      "Ồ? Xem ra tiểu thư là có chuẩn bị mà đến a, sai, Trầm gia xác thực từng dùng Huyền Băng thiết ngàn năm chế tạo tứ kiếm, Xích Hổ thuộc sở hữu Kỳ vương, Vấn Thiên ở trong tay thái tử Ly Hạ quốc Hạ Ly Thương, Xuyên Vân ở trong tay thái tử Nam Dạ quốc Khuyết Phi Dương nơi, chỉ có Lưu Quang này chưa có chủ. Tiểu thư nếu là muốn lấy Lưu Quang kiếm, liền xem kiếm kia cùng ngài là có hữu duyên hay rồi." xong, Trầm Ngọc Lang mang theo Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi tới trước gian mật thất khác, cửa đá mở ra, kiếm khí lạnh lẽo phả vào mặt, Lăng Vân Phi đem Lăng Nhược Huyên che ở phía sau, nhờ vào nội lực chống lại, Lưu Quang kiếm này cũng giống như có linh hồn vậy, thu lại tính khí vừa nãy, ngoan ngoãn rơi vào trong tay Lăng Vân Phi. . .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: mưu của di nương



      Mấy ngày nay, trong viện Tiêu di nương đều là thần thần bí bí, tháng ngày có Tiêu di nương đến tìm cớ cũng thoải mái. Đêm tinh lãng nguyệt (đêm có sao, trăng sáng), Lăng Nhược Huyên trước sau như tay nâng ly trà nóng ngồi trước cửa sổ, ở trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên trong lòng có chút bất an, tựa hồ có chuyện gì sắp xảy ra. Vừa muốn thổi tắt ngọn nến, liền nghe tiếng gào khua chiêng gõ trống ở ngoài.

      "Người mau tới đây, có tặc a." Lăng Nhược Huyên nghe tiếng gào bên ngoài. Làm thế nào mà có tặc ở đây? Tuy rằng Tướng phủ thể so với đại nội hoàng cung, nhưng cũng đến nỗi có tặc lẻn vào . Vừa mới nghĩ tới đây liền nghe sau lưng bịch tiếng vang trầm, xoay người nhìn, là nam tử xa lạ nằm đất, đứng bên còn có nam tử mặc y phục dạ hành.

      "Ngươi là ai?" Lăng Nhược Huyên cảnh giác hỏi.

      "Là bản vương." Nam tử lấy tấm che mặt xuống, người tới chính là Kỳ Vương.

      "Kỳ Vương? Ngươi khuya khoắt xông vào khuê phòng của ta, đạo lý ở đâu." Lăng Nhược Huyên giọng điệu tốt .

      " đau lòng a, bản vương cứu nàng, cảm kích thôi, làm sao còn chất vấn lên bản vương rồi."

      "Ngươi giúp ta?" Lăng Nhược Huyên nhìn nam tử nằm mặt đất .

      "Đúng a, bản vương vừa mới qua Tương cửa phủ, liền nhìn thấy nam tử này lén lén lút lút lẻn vào phòng của nàng, bản vương liền theo." Kỳ Vương đắc ý .

      "Ngươi qua? Mặc y phục dạ hành qua? Có quỷ mới tin ngươi đấy." Lăng Nhược Huyên mặt vui .

      Thanh bên ngoài càng ngày càng lớn, "Các ngươi ai nhìn thấy tặc nhân này chạy tới nơi nào rồi hả ?" Thanh Tiêu di nương vang lên.

      "Tiêu di nương, nô tài nhìn thấy tặc nhân này chạy vào Phượng Ngâm các." Quản gia Ngô Kiện phụ họa .

      Nghe đến đó, Kỳ Vương nhấc nam tử nằm dưới đất lên, lấy ra cái bình quơ quơ ở trước mũi nam tử kia, nam tử tỉnh lại.", ngươi đến gian phòng Lăng tiểu thư làm gì? , gia liền giết ngươi." Kỳ Vương hung ác .

      "Đại gia tha mạng a, tiểu nhân là lưu manh đường phố, mấy ngày trước Quản gia Lăng phủ tìm tới tiểu nhân, đêm nay thừa dịp ban đêm để tiểu nhân tiến vào khuê phòng Lăng tiểu thư, phá hoại trong sạch của nàng, sau đó bọn họ liền lấy danh nghĩa là bắt tặc, xông vào khuê phòng Đại tiểu thư, tế là bắt gian."

      "Hừ, là mưu kế độc ác." Lăng Nhược Huyên tức giận . Lập tức lấy ngân châm ra, đâm vào á huyệt nam tử kia, lại đem nam tử kia đánh bất tỉnh.

      "Di nương nàng ác độc như vậy, lại muốn người ta hủy thuần khiết của nàng. Độc phụ này nhất định phải hảo hảo trừng phạt mới được." Kỳ Vương .

      "Vậy lấy gậy ông đập lưng ông là được rồi, chếch bên Lãm Nguyệt hiên là Ngưng Hương trai chính là gian phòng của Hàm Yên, có nơi nào so với nơi đó thích hợp hơn rồi."

      "Hảo, nơi này giao cho nàng, chuyện còn lại ta làm tốt." xong, Kỳ Vương nhấc nam tử dưới đất lên từ cửa sổ nhảy ra, bóng dáng biến mất trong màn đêm.

      Lăng Nhược Huyên nhanh chóng xuống lầu, Lăng Tương, Tiêu di nương cùng Quản gia đủ loại người, tới trước Phượng ngâm các.

      "Đại tiểu thư a, vừa nãy có tặc chạy đến bên này, để mấy nô tài này tiến vào thăm dò xem, bằng nếu xảy ra chuyện gì, có thể làm sao bây giờ đây." Tiêu di nương quái gở .

      "Tỷ tỷ chưa xuất giá, đám nô tài làm sao có thể tiến vào khuê phòng nàng, Tiêu di nương làm sao hiểu quy củ như vậy." Lăng Vân Phi vui .

      "Ai u, ta công tử a, chúng ta cái này cũng là vì an toàn của Đại tiểu thư a, nếu là có cái tặc nhân, Đại tiểu thư là nữ nhi của gia có thể ra làm sao, vẫn để cho bọn thăm dò tốt."

      "Huyên, con sao chứ, phụ thân mới vừa vào cửa nghe trong nhà có tặc." Lăng Tương mặt lo lắng .

      "Phụ thân, nữ nhi có chuyện gì, có thể Tiêu di nương nhất định phải dẫn người xông vào Phượng Ngâm các của nữ nhi, biết là dụng tâm gì."

      "Tương gia, thiếp thân nào dám xông loạn khuê phòng của Đại tiểu thư, chỉ là có người nhìn thấy tặc nhân này xông vào Phượng Ngâm các, thiếp thân cũng là lo lắng an nguy của Đại tiểu thư a" Tiêu di nương câu có tình có lí, khiến người ta còn lời .

      "Phụ thân, có thể vẫn còn bên trong khuê phòng của tỷ tỷ a, nếu như nhất định phải tra, vậy hãy để cho hài nhi mang theo di nương cùng bọn ma ma vào là được rồi."

      "Cũng được, cũng được, thôi."

      Lăng Vân Phi mang theo Tiêu di nương cùng mấy cái nha hoàn bà tử cùng tiến vào Phượng Ngâm các. Thế nhưng trong ngoài đều lục soát, chính là có kết quả, Tiêu di nương khỏi thầm than, phải phái người lẻn vào gian phòng của nàng sao, làm sao thấy người đâu? Thực là kỳ quái rồi.

      "Tiêu di nương kiểm tra cẩn thận rồi hả ?" Lăng Nhược Huyên lạnh lẽo hỏi.

      "A, đều xem cẩn thận, có tặc nhân. Đại tiểu thư có thể an tâm nghỉ ngơi rồi." Tiêu di nương mặt kiểu phục.

      "Vậy mời ."

      Tiêu di nương lục soát mà có kết quả, chỉ có thể mặt mày xám xịt rời khỏi Phượng Ngâm các, ngoài cửa, Lăng Tương lo lắng nhìn động tĩnh bên trong, thấy mọi người đều ra, vội vàng hỏi: "Phi nhi, như thế nào?"

      "Phụ thân, nhất định yên tâm, nơi này của tỷ tỷ rất an toàn."

      " có chuyện gì là tốt rồi."

      "Phụ thân, nếu Tiêu di nương có tặc nhân, vậy tra hết thảy lần các gian phòng, vạn nhất trốn ở trong chỗ tối, như vậy làm người bị thương coi như tốt rồi."

      "Đúng a phụ thân, tỷ tỷ đúng a."

      "Hảo, vậy lục soát từng cái lần nữa." Lăng Tương ra lệnh tiếng, mọi người cũng bắt đầu lục soát, Tiêu di nương lặng lẽ nháy mắt cho Quản gia, hai người tới bên "Ngô quản gia, ngươi sắp xếp như thế nào, gian phòng cái tiểu tiện nhân kia tại sao có người a."

      "Tiểu nhân cũng biết a, tiểu nhân nhưng là nhìn người vào a. Chẳng lẽ là bị nàng phát , liền doạ người kia chạy?"

      " là vô dụng, tiểu nha đầu mà đối phó được."

      Gia đinh do Vân Phi dẫn dắt , hiệu suất làm việc vô cùng nhanh, chỉ chốc lát sau liền lục soát Ngưng Hương trai...
      Phong Vũ YênVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Ác ý phàn vu (Dính vào vu oan ác ý)


      Bên trong Ngưng Hương trai, Lăng Hàm Yên cùng nam tử lúc nãy mặc tẩm y (đồ ngủ) nằm cùng nhau, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này. Tiêu di nương là có tặc nhân tiến vào Phượng Ngâm các, chắc là vì giúp nữ nhi biết xấu hổ của mình cùng nam tử này vụng trộm .

      "Hàm Yên, ngươi." Tiêu di nương tức đến nổ phổi , đem Lăng Hàm Yên từ giường lôi xuống. "Nương, người làm gì a?" Lăng Hàm Yên xoa mắt lim dim buồn ngủ vui .

      "Xem ngươi làm ra chuyện tốt."

      "Ta làm chuyện tốt đẹp gì, đừng phiền ta, ta buồn ngủ." Thời khắc nàng xoay người, nhìn thấy nam tử nằm ở giường của mình.

      Lăng Vân Phi lời gì, mỗi tay xách hai người mang ra khỏi phòng. Lăng Tương ngoài cửa vừa nhìn thấy cảnh này, nhất thời thẹn quá hóa giận, chỉ nghe bộp tiếng, cái bạt tai đánh vào mặt trắng nõn Lăng Hàm Yên này.

      " là làm nhục gia tộc, mình ngươi nữ tử chưa xuất giá, làm sao quý trọng danh tiết chính mình như vậy." Lăng Tương cả giận .

      "Phụ thân, nữ nhi có a, nhất định là có người hãm hại nữ nhi."

      "Muội muội a, nam tử này nhưng là phát ở phòng ngươi, với phụ thân nhận sai ." Lăng Nhược Huyên giả ý khuyên lơn.

      "Lăng Nhược Huyên, ngươi cái tiểu tiện nhân này, nhất định là ngươi hại ta. Phụ thân, người phải tin tưởng nữ nhi a."

      Ba, lại là cái bạt tai đánh vào mặt Lăng Hàm Yên, "Thứ hỗn trướng, tỷ của ngươi cũng là có thể tùy ý sỉ nhục sao?" Lăng Tương càng phẫn nộ hơn, nữ nhi này coi như biết liêm sỉ, lại ở trước mặt mọi người nhục mạ tỷ, quả nhiên là biết hối cải.

      "Phụ thân, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể đem muội muội gả cho nam tử này, bằng gả cho gia đình khác đều thích hợp a."

      "Uh, vậy liền đem nàng gả ra ngoài , bớt mất mặt."

      "Tương gia, thiếp thân cầu người, người thể đem Hàm Yên gả cho tên lưu manh này a." Tiêu di nương vội vàng quỳ xuống đất khóc kể lể.

      "Tên lưu manh? Tiêu di nương làm sao biết thân phận của người này? Chẳng lẽ việc này là Tiêu di nương ngầm đồng ý sao?" Lăng Nhược Huyên lời chọn chỗ hiểm mà .

      "Ngươi" Tiêu di nương hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Nhược Huyên ra lời.

      "Đúng a, phụ thân, di nương như vậy biết thân phận nam tử này, chắc là di nương cũng ngầm đồng ý gả Hàm Yên cho nam tử này ." Lăng Vân Phi cũng đúng lúc rằng.

      "Tương gia, Hàm Yên nhưng là nữ nhi ruột thịt của ngài a, thế nào Hàm Yên cũng là Tướng phủ tiểu thư, làm sao có thể tùy tiện gả cho tên lưu manh này đây." Tiêu di nương tiếp tục cầu xin .

      "Ôi, tỷ tỷ lời này có thể đúng, Hàm Yên cao quý như thế nào nữa cũng là con thứ, lại Tướng phủ tiểu thư này cũng chỉ có mỗi Hàm Yên a, có Đại tiểu thư còn có Dao Nhi của ta cùng Ngọc Nhi của Hoa muội muội đây." Tô di nương phục .

      "Người đâu, đem Nhị tiểu thư nhốt vào Từ Đường ăn năn, lại đem nam nhân này đuổi ra khỏi phủ ." Lăng Tương dặn dò xong liền căm giận rời .

      "Quản gia, mau đem người đuổi ra ngoài ." Lăng Vân Phi nhàn nhạt .

      "Vâng " Quản gia lên tiếng trả lời lui xuống.

      Quản gia mang theo nam tử kia ra đại môn, phân phó : "Ngươi tiểu tử này là có chuyện gì xảy ra, phải bảo ngươi Phượng Ngâm các sao? Thế nào lại chạy đến Ngưng Hương trai rồi."

      "Đại gia a, tiểu nhân xác thực là Phượng Ngâm các a, biết là bị ai đánh hôn mê, tỉnh lại liền ở Ngưng Hương trai rồi." tự nhiên biết người đánh ngất chính là Kỳ Vương, nhưng nhân gia là Vương Gia, nếu là do Kỳ Vương gây nên, vậy cho dù bị giết đầu cũng rơi ra vì cái tội danh vu cáo Vương Gia, đây chính là tên lưu manh phải gánh chịu .

      "Cái gì? Tại sao lại như vậy, đây là bạc cho ngươi, ngươi mau mau rời khỏi Kinh Thành, được trở về nữa." Dứt lời, Quản gia từ trong tay áo móc ra bao bạc đưa tới trước mặt nam tử, nam tử mừng rỡ tiếp nhận bạc, ai ngờ Quản gia móc ra cái chủy thủ hàn quang lẫm lẫm, nhân lúc phòng bị đao đâm vào sau lưng nam tử, nam tử mất mạng tại chỗ. Quản gia nhặt bạc lên thả vào trong tay áo, lại kéo thi thể vào trong hẻm yên tĩnh liền vội vã chạy .

      Lăng Nhược Huyên trở về phòng, mới vừa thổi tắt ngọn nến, phía sau truyền đến thanh: "Như thế nào, bản vương làm việc có làm nàng hài lòng?" Người đến chính là Kỳ Vương.

      "Hết sức hài lòng, cảm tạ rồi." Lăng Nhược Huyên lại mỉm cười .

      "Thoả mãn là tốt rồi."

      "Đêm khuya, Vương Gia ở lại đây có nhiều bất tiện, vẫn là mời trở về ."

      "Bản vương có hảo ý giúp nàng, làm sao ngay cả hớp trà cũng cho uống liền muốn đuổi người đây? Này phải là đạo đãi khách nha."

      "Muộn như vậy cũng muốn uống trà, Vương Gia sợ thương vị (đau dạ dày) sao?"

      " sợ, bản vương nghe nàng có loại trà tên là Ngọc Lộ trà, mùi vị cực kỳ tốt, biết Lăng tiểu thư có thể hay mời bản vương nếm thử đây?"

      "Nếu Vương Gia thích, vậy sau này ta đưa chút cho Vương Gia uống, Vương Gia mời đợi." xong, Lăng Nhược Huyên xoay người tới trước bàn, cầm lấy bình trà đưa tới trước mặt Kỳ Vương.

      Kỳ Vương tiếp nhận để lộ bình trà vừa nghe, mùi thơm ngát nức mũi, "Uh, tồi tồi, là trà tốt. Quân tử đoạt đồ người khác được, vẫn là để lại nơi này của Lăng tiểu thư , ngày khác nàng pha trà cho bản vương nếm thử là được rồi. Được rồi, sắc trời còn sớm, bản vương trước hết đây." xong từ cửa sổ nhảy ra bóng người còn thấy tăm hơi.

      Thực biết Kỳ Vương này làm sao lại như vậy a, Lăng Nhược Huyên bất đắc dĩ lắc đầu cái, nằm ở giường tính toán chuyện xảy ra đêm nay, Tiêu di nương lại muốn dùng thủ đoạn độc ác như vậy để hủy hoại danh dự của mình, tuy rằng lần này nàng ta có thực được, khẳng định còn có thể lại bày kế hãm hại mình nữa.

      Đêm nay nhất định là thể chợp mắt rồi.

      Sáng sớm liền nghe thấy mấy nô bộc ở trong ngõ hẻm phát thi thể, mà thi thể kia chính là nam tử đêm qua. làm sao mà chết cơ chứ? Chẳng lẽ là tối hôm qua Quản gia giết người diệt khẩu? Này phải càng thêm chắc là người bọn họ cần tìm đến sao? Hay là bọn họ muốn đem tội giết người này giá họa lên đầu mình? Lăng Nhược Huyên rơi vào suy tư. . .

      "Tỷ tỷ, người tối hôm qua chết rồi" Lăng Vân Phi vội vội vàng vàng vào.

      "Uh, trời vừa sáng tỷ ra ngoài liền nghe Lý lão đầu trù phòng rồi."

      "Thi thể bị quan phủ nhấc rồi, cũng phát ra thông cáo, để người ta cung cấp manh mối bắt hung thủ giết người."

      "Tối hôm qua là do Quản gia đưa người này ra ngoài, đệ xem có thể hay là bọn họ giết người muốn vu oan chúng ta?" Lăng Nhược Huyên lo lắng .

      "Có thể , nhưng tối hôm qua mọi người đều ở trong phòng Hàm Yên bắt lấy nam tử kia, tại bị giết, quá nửa là vì che dấu tai mắt người, sợ khuê dự Hàm Yên bị hỏng ."

      "Uh, có đạo lý. Gần đây chúng ta phải tỉ mỉ quan tâm cử động của Tiêu di nương cùng Quản gia, tránh cho bọn họ lại gây phiền phức cho chúng ta."

      "Hảo, tỷ tỷ yên tâm."

      "Tiểu thư, Thuận Thiên phủ bộ khoái đến rồi." Mộ Nhi thở hồng hộc chạy vào.

      "Thuận Thiên phủ? Mộ Nhi để bọn họ ở phòng đón khách đợi, ta cùng Vân Phi sau đó liền đến." Lăng Nhược Huyên bàn giao cho Mộ Nhi . Quay đầu hướng Mộng Xuân : "Mộng Xuân, mau mau Trấn Quốc Công phủ mời phụ thân về, việc này phải để phụ thân tự mình xử lý mới tốt." " Vâng ", Mộng Xuân cũng lên tiếng trả lời rồi ra ngoài.

      "Tư Hạ, Phán Thu các ngươi cũng theo ta tới phòng đón khách." Lăng Nhược Huyên càng ngày càng có phong độ của gia chủ, bước vào phòng đón khách, hai bộ khoái béo gầy ngồi uống trà, nhìn thấy Lăng Nhược Huyên vào chỉ hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn, "Hai vị quan gia, hai vị này là Đại tiểu thư cùng công tử của chúng ta." Hai người vừa nghe, vội đặt ly trà trong tay xuống, chắp tay : "Xin chào Đại tiểu thư, công tử, sáng nay có bách tính báo án ở trong hẻm yên tĩnh của Kinh Thành phát nam thi, có người Quản gia của quý phủ từng tìm , kính xin Đại tiểu thư cùng công tử tạo thuận lợi, để Quản gia theo chúng ta chuyến."

      "Hai vị quan gia khách khí, hiệp trợ quan phủ phá án là nghĩa vụ cùng trách nhiệm của hết thảy con dân Vân Thường, ta phái người mời phụ thân hồi phủ, xin đợi chốc lát." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt .

      "Đa tạ Đại tiểu thư." Hai vị bộ khoái đồng thời chắp tay . Sau khi hai vị quan sai ngồi vào chỗ của mình, lại đánh giá Tướng phủ Đại tiểu thư cùng công tử, đồn đại phải Tướng phủ công tử là kẻ ngu si sao? Làm sao nhìn thấy là khí vũ hiên ngang như vậy đây. Đại tiểu thư được hoàng thượng ưu ái, mà hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, Tướng phủ đích nữ quả đẹp như thiên tiên, nữ tử tài hoa kinh diễm, hôm nay gặp mặt quả tầm thường.

      "Đại tiểu thư, công tử, Tương gia trở về rồi." Mộng Xuân tới bẩm báo, sau đó liền nhìn thấy bóng người của Lăng Tương cùng Trấn Quốc Công.

      "Tham kiến Tương gia, tham kiến Trấn Quốc Công." Hai bộ khoái vội vàng đứng dậy .

      "Hai vị bộ khoái, tình bổn tướng dĩ nhiên là hiểu biết, Mộng Xuân gọi Quản gia lại đây." Lăng Tương phân phó .

      "Đa tạ Tương gia." Hai bộ khoái vô cùng cảm kích .

      Chỉ chốc lát sau, Quản gia liền vội vội vàng vàng tới trong phòng đón khách. "Quản gia, có người từng thấy ngươi từng tìm người chết, tại ngươi hãy theo hai vị bộ khoái Thuận Thiên phủ ." Lăng Tương nhàn nhạt .

      "Vâng, Tương gia, nô tài hề làm gì cả, sau đó liền trở về." Ngô Kiện vẻ mặt đê tiện .

      "Phụ thân, nữ nhi cũng muốn cùng, nếu như trong thời gian ngắn mà Quản gia thể trở về phủ, này cũng cần đem tình trong phủ bàn giao ràng a."

      "Đúng a, phụ thân. tình trong phủ rất nhiều, Phi nhi cũng theo tỷ tỷ." Lời Lăng Vân Phi vừa ra khỏi miệng, nhận lấy trận khinh bỉ của Quản gia. Lăng Vân Phi lại phản đối, Lăng Tương suy tư chốc lát liền đồng ý để nhi nữ cùng theo.

      Bên công đường, Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi đứng bên, mắt lạnh nhìn tiến triển tình. Thuận Thiên phủ doãn Hồ Bác Viễn ngồi ở công đường, Quản gia đắc ý đứng ở giữa công đường, bộp tiếng, Hồ Bác Viễn đập kinh đường mộc lên.

      "Ngô Kiện, ngươi có nhận ra nam thi bên cạnh?"

      "Bẩm đại nhân, tại hạ nhận thức."

      "Ngươi đường đường là Tướng phủ Quản gia, người chết là tên lưu manh, ngươi làm sao lại cùng quen biết."

      "Bẩm đại nhân, người chết này luôn dây dưa Đại tiểu thư nhà ta, vì lẽ đó dùng bạc để đuổi , có thể là do cái tên này lòng tham đáy, mới bị giết." Ngô Kiện liếc mắt nhìn Lăng Nhược Huyên cười gian . Lời này vừa ra, đám người vây xem bắt đầu nghị luận, Hồ Bác Viễn lần thứ hai đập vang kinh đường mộc, đám người chung quanh mới yên tĩnh lại.

      " bậy, Lăng Đại tiểu thư thân phận cao quý, làm sao cùng tên lưu manh này quen biết. Ngươi như vậy là hủy hoại danh dự của Lăng Đại tiểu thư, là cớ gì a."

      "Đại nhân, là thảo dân tận mắt nhìn thấy, Đại tiểu thư giả ý cho nam tử kia bao bạc, công tử nhân lúc phòng bị liền dùng chủy thủ đâm vào sau lưng nam tử, sau khi giết , lại di chuyển thi thể tới hẻm ."

      Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi đứng bên từ lâu giận sôi lên, nghĩ tới Quản gia lại mở mắt mò, như vậy vu oan hãm hại mình, thực là kế hoạch hòn đá hạ ba con chim, bởi vậy Lăng Nhược Huyên chẳng những có tội danh giết người hơn nữa danh dự còn bị hủy hoại, Lăng Vân Phi cố ý giết người, vậy cũng cần sức giành giật Lăng gia gia sản rồi.

      "Đại nhân, ta có lời muốn hỏi Ngô quản gia." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt .

      "Đại tiểu thư xin hỏi."

      "Ngô quản gia người chết này là do ta cùng Vân Phi giết chết, như vậy Ngô quản gia làm sao mà biết tỉ mỉ như vậy đây?" Lăng Nhược Huyên lạnh nhạt nhìn Ngô Kiện .

      "Là ta tận mắt thấy."

      "Tận mắt thấy? Ngươi cách chúng ta bao xa."

      "Xa năm bộ."

      "Ồ? Theo như ngươi , cách chúng ta gần như vậy, tỷ đệ chúng ta lại phát ra ngươi?"

      "Đó là bởi vì sắc trời quá mờ, vì lẽ đó các ngươi chú ý đến tồn tại của ta." Ngô Kiện lắp bắp .

      " sao? Ngô Kiện ngươi thân là Tướng phủ Quản gia, làm tốt công việc quản gia của ngươi, thế nhưng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm tỷ đệ hai người chúng ta, ngươi là có ý gì? chúng ta giết người, ngươi cách xa như vậy, vừa mới còn là bóng đêm thâm trầm, ngươi làm sao biết hung khí là chủy thủ, mà phải cái khác. Có thể đối với toàn bộ quá trình hết sức ràng, e rằng cũng chỉ có kẻ giết người thôi." lời có lý có cứ ( có lý lẽ có căn cứ), Ngô Kiện cũng thể gì hơn nữa rồi. Đúng lúc này, Tiêu Thiên Lộc áp cái gã trang phục sai vặt vào công đường. . .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :