1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y quý nữ - Khinh Vân Tế Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 10: Hái Linh Dược

      [​IMG]


      Ngày hôm sau, Lăng Nhược Huyên như trước vác lấy giỏ trúc lên núi, lần này cũng có bất kỳ người nào dám ngăn đường của nàng, hết thảy gia đinh nhìn thấy nàng đều cung kính : "Đại tiểu thư, xin chào." Xem ra chiêu giết gà dọa khỉ của nàng đạt hiệu quả rồi.

      Lần này loanh quanh ở núi nửa ngày đều có hái được dược liệu cần thiết, nghe được chân trời có tiếng sấm, Lăng Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn tới, xa xa có đám mây đen kèm tiếng sấm từ từ di chuyển. Tựa hồ có mưa dông đây, tự quyết định, dám trễ nải chốc lát, bước nhanh xuống núi. Ở dưới chân núi, mùi thơm bay tới, theo mùi thơm, bất ngờ thấy được Bạch Tam Diệp Thảo, Bạch Tam Diệp Thảo chỉ là thánh dược chữa thương, đặc biệt là có thể mở mang tâm trí, nếu như người tập võ dùng thêm Tử Châu, công lực tăng nhiều. Là trăm năm khó gặp. Lăng Nhược Huyên cảm thấy vận may của mình tốt, xem ra là trời cao cũng trợ giúp nàng chút rồi.

      Ở vùng lân cận Bạch Tam Diệp Thảo, phát có hang thỏ, đưa tay tìm kiếm, hai tiểu tử lông xù trốn ở trong hang run rẩy. Lấy ra nhìn, hai con thỏ lông trắng muốt, vô cùng đáng . Nhìn ánh mắt khẩn cầu của con thỏ, nhất định là khẩn cầu nàng đừng ăn chúng nó. Lăng Nhược Huyên cười nhìn con thỏ : "Con thỏ , theo ta , theo ta có cà rốt ăn." xong, bỏ vào giỏ trúc bước nhanh xuống núi.

      Trở lại trong phủ, Vân Phi vọt ra đầu tiên, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có phải là có khiếu hoa kê để ăn a." Lăng Nhược Huyên khẽ cau mày : "Vân Phi, hôm nay tỷ tỷ có bắt được gà rừng a, bất quá bắt được hai con thỏ, nếu kho cho ngươi ăn ."

      "Thỏ? Thỏ là gì? Nhanh cho ta nhìn chút a." Vân Phi làm nũng . Lăng Nhược Huyên thả giỏ trúc xuống, hai con thỏ trắng mắt hồng như đá quý xoay tròn. Vân Phi vừa nhìn, vỗ tay kêu lên: "Tỷ tỷ, thỏ đáng , ta muốn nuôi thỏ "

      "Tốt, vậy nuôi . Vậy ngươi phải nhớ kỹ cho chúng nó ăn nha." Lăng Nhược Huyên nhắc nhở.

      "Được a, ta đem cơm của mình chia ít cho chúng nó ăn là được rồi." Vân Phi cười khúc khích .

      "Ha ha ha, Vân Phi, thỏ chỉ ăn cà rốt cùng cải trắng. Cơm của ngươi là thể ăn."

      "Chúng nó đáng thương a, chỉ có thể ăn cà rốt cùng cải trắng."

      Vân Phi mất hứng . Trong nháy mắt đầu gục xuống, có vui sướng như vừa nãy. Chỉ là đem thỏ đặt lên bàn, chính mình nằm bò ở bên nhìn, con thỏ tựa hồ cũng hiểu ý tứ của chủ nhân, ngoan ngoãn gục xuống bàn, mặc cho chủ nhân làm sao mà xoa.

      Lăng Nhược Huyên lại cầm Bạch Tam Diệp Thảo bắt đầu nghiền nát, khi Bạch Tam Diệp Thảo xuất ở trước mặt Vân Phi, Vân Phi đột nhiên mắt sáng lên, nghĩ thầm: " Bạch Tam Diệp Thảo, cái này là Linh Dược trăm năm hiếm thấy, người tập võ dùng tăng cường nội lực." Mà loại ánh sáng này thoáng qua liền mất, vì di mệnh của mẫu thân, giả ngu tránh họa bảy năm, bây giờ tỷ tỷ cũng giống như trước mềm yếu như vậy. Có thể...

      Vân Phi nhìn tỷ tỷ đem Bạch Tam Diệp Thảo chia làm ba phần, phần dùng để điều chế thuốc mỡ trị sẹo, phần giấu kĩ ở trong rương tử đàn. Còn phần đặt ở bên cây Cảnh Thiên, đặt ở trong hộp Thất Diệp Nhất Chi Hoa.

      Lăng Nhược Huyên để Mộ Nhi mang nước rửa mặt tới, sau khi rửa mặt, hóa ra chỗ có vết sẹo bắt đầu mọc ra thịt mới, tầng ngoài da bắt đầu bóc ra. Lần thứ hai bôi thuốc mỡ, mát lạnh sảng khoái.

      Chạng vạng, Tiêu di nương phái người đưa tới số quần áo mới cho Lăng Nhược Huyên cùng Vân Phi, Lăng Nhược Huyên biết Tiêu di nương này đột nhiên đối tốt với mình như vậy, khẳng định là sợ sau khi phụ thân trở lại, biết được nàng ngược đãi tỷ đệ bọn , biết như vậy mới đưa đồ a. Lăng Nhược Huyên đương nhiên nhận ân tình của nàng, nếu như nàng thích diễn trò, vậy hãy để cho nàng diễn xiếc xong, đem tường tận, bằng làm sao nhìn nàng rơi xuống đài đây.

      Sau ngày thứ ba xoa thuốc, vết sẹo nhìn thấy, vì phòng ngừa lưu lại mầm họa, Lăng Nhược Huyên tiếp tục sử dụng hai ngày để củng cố. Đêm đó đem Thất Diệp Nhất Chi Hoa, Cảnh Thiên, Bạch Tam Diệp Thảo ở trong tay nàng còn có Tử Châu đặt cùng chỗ để sắc dược chữa bệnh cho Vân Phi. Những thứ này đều được Vân Phi đặt vào trong mắt, tỷ tỷ trăm cay nghìn đắng như thế hái dược đều là trị bệnh điên cho mình, là do chính mình giả bộ, lại thể cho tỷ tỷ, tuy Tiền ma ma cùng Mộ Nhi theo tỷ đệ bọn nhiều năm bán đứng bọn họ, nhưng Tiêu di nương cơ sở ngầm đông đảo, thể đề phòng. Vì lẽ đó ngay cả tỷ tỷ thân nhất của mình cũng phải gạt, cũng còn tốt, tỷ tỷ sắc dược trị bệnh điên cho mình, hơn nữa bên trong có mấy vị thuốc có thể tăng cường nội lực, bằng liền danh chính ngôn thuận như vậy khôi phục .

      Lăng Nhược Huyên bưng dược vừa mới sắc, tới bên người Vân Phi, Vân Phi ôm lấy bát uống hơi cạn sạch, Lăng Nhược Huyên bên khỏi líu lưỡi, "Vân Phi, coi chừng bỏng, dược đắng ?"

      " đắng, đắng, uống rất ngon. Còn nữa ? Thêm chén nữa."

      " còn, bất quá ngày mai tỷ tỷ vì Vân Phi thi châm, Vân Phi sợ đau ?"

      Thi châm? nghe lầm chứ, muốn ở người ghim kim mới muốn đây, còn nhớ lúc , bị bệnh thuỷ đậu, sốt cao nóng hổi, chính là hạ được nhiệt độ, vẫn là mẫu thân dùng ngân châm qua huyệt mới khỏi. Đau đớn như vậy, cả đời này đều quên được.

      Lăng Nhược Huyên nhìn Vân Phi xuất thần(sững sờ) vội hỏi: "Vân Phi làm sao rồi hả ? Là sợ ghim kim đau sao? Tỷ tỷ hạ châm nhàng, để cho ngươi cảm thấy đau."

      Lăng Vân Phi khéo léo xoay người, liền chạy ra ngoài...


      Chương 11: Tương gia hồi phủ


      [​IMG]


      Buổi tối, Lăng Nhược Huyên muốn ngủ, thấy nam tử đơn độc quay lưng về phía cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao. Đột nhiên bóng người lóe qua cửa sổ phòng nàng, chốc lát liền biến mất trong màn đêm, là ai chứ? Tặc sao? Tên tặc này cũng xui xẻo, lại đến đến thăm chỗ rách nát của Đại tiểu thư nàng. Dù sao cũng có vật gì đáng giá, đại khái cũng lọt nổi mắt xanh của tên tặc này , đóng cửa lại, ngồi trước gương đồng rỉ sét, nhìn vào vết sẹo mặt, hoàn toàn biến mất rồi. Đúng là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Bây giờ dung nhan khôi phục, biết khi gặp Duệ Vương cảm thấy như thế nào?

      Sáng sớm hôm sau, khí trời đặc biệt trong lành, Hỉ Thước hướng về phía gian nhà réo lên ngừng. "Hỉ Thước báo tin tốt. Tiểu thư, mấy ngày nay có chuyện tốt." Mộ Nhi vừa xong, ngoài cửa truyền đến thanh của Tiền ma ma, "Đại tiểu thư, Tương gia hồi phủ, vừa mới vào cửa, liền vội vã muốn gặp Đại tiểu thư cùng công tử đấy."

      "Tiểu thư, nô tỳ giúp người thay y phục mới. Y phục rất đẹp đấy." Mộ Nhi lấy bộ y phục mới mà mấy ngày trước Tiêu di nương phái người đưa tới. Đó là áo gấm dài màu vàng nhạt hình mây khói uốn lượn quần lụa trắng hình ngàn mây, nếu Lăng Nhược Huyên mặc vào, vấn tóc kiểu Phù Dung kế, nhất định là rực rỡ gì tả nổi.

      " mặc, đem y phục tối hôm qua ra mặc, các ngươi cũng như thế." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt . Vân Phi dường như thấu suốt, mặc y sam đầy vết vá cũ, tới trong phòng tỷ tỷ. Chủ tớ bốn người liền như vậy mặc giống như ăn mày tới đại sảnh, ngồi chính giữa đại sảnh, vị tuổi chừng bốn mươi người mặc trường bào bằng tơ tằm màu xanh ngọc ngũ bức phủng thọ đoàn hoa ʿ*ʾ trung niên nam tử ngồi thẳng uống trà trong tay. Ngẩng đầu lên nhìn, bốn người đứng trước mặt mình ăn mặc rách nát, nhìn nữ tử trước mắt, tràn đầy đau lòng. Tự trách mình nên tự xin làm sứ thần. Các di nương trong viện vừa nhìn cảnh này, liền biết là Lăng Nhược Huyên cố ý, Tiêu di nương tức giận trợn to hai mắt, Lăng Nhược Huyên cùng Vân Phi đúng lúc quỳ rạp xuống đất, liên tục hướng phía Tiêu di nương dập đầu khóc kể lể: "Di nương, van cầu người đừng đánh bọn ta, bọn ta biết sai rồi." Lăng Tương vừa nghe, nhất thời lên cơn giận dữ, bộp tiếng, bát trà rơi xuống đất, chỉ vào Tiêu di nương bên : "Ngươi tiện nhân này, như vậy lại dám ngược đãi đích thân nhi nữʿ*ʾ của bổn tướng, ngươi là to gan."

      ʿ*ʾngũ bức phủng thọ đoàn hoa: dịch sơ là “năm con dơi nâng thọ đoàn hoa”.
      ʿ*ʾ đích thân: ruột thịt; nhi nữ: con cái.

      "Tương gia, thiếp thân oan uổng a, thiếp thân có ngược đãi Đại tiểu thư cùng công tử a." Dứt lời liền quỳ mặt đất ríu rít khóc lên.

      "Hừ, ngươi còn dám oan uổng? Thế tại sao nhi nữ của bổn tướng y sam lam lũʿ*ʾ? Thế sao lại có việc như vừa nãy, nhất định là tiện nhân ngươi nhân lúc bổn tướng ở nhà, ngược đãi bọn rồi." Lăng Tương giận dữ hét.

      ʿ*ʾ y sam lam lũ: quần áo rách rưới.

      "Tương gia, thiếp thân xác thực...". Còn chưa dứt lời, Lăng Tương cước đá vào vai Tiêu di nương, nổi giận mắng: "Oan uổng? Thiên Lan ngươi tới đây ." Lăng Tương hướng về Tô di nương đứng bên .

      "Tương gia, Tiêu di nương nàng thường ngày đối đãi khắc nghiệt với Đại tiểu thư cùng công tử, cũng thường tự xưng là phu nhân, đối với bọn ta cũng ngang ngược ức hiếp, nếu ai dám đối với Đại tiểu thư cùng công tử tốt hơn chút, nàng hãm hại bọn ta trầm trọng thêm. Tương gia nếu tin thiếp thân, có thể nhìn nơi ở của Đại tiểu thư cùng công tử, có câu trăm nghe bằng thấy, nhìn thấy nơi ở của Đại tiểu thư cùng công tử, Tương gia cái gì cũng hiểu thôi." Tô di nương qua sinh động như , còn quên giả bộ lau nước mắt mặt. Chọc đến Tiêu di nương hung ác trừng nàng.

      ", dẫn ta tới nơi ở của Đại tiểu thư cùng công tử." Lăng Tương bước ra đại sảnh đầu tiên. Tô di nương hướng về Hoa di nương liếc mắt ra hiệu, hai người dẫn Lăng Tương về phía tiểu viện rách nát ở phía Bắc, Lăng Tương dáng vẻ bi thương , "Ngạo Tuyết a, đều là sai lầm của ta a, là ta chăm sóc tốt cho nhi nữ của chúng ta a." Dứt lời, nước mắt rơi xuống, khóc thương tâm ngớt.

      "Phụ thân, nên khổ sở như thế, mẫu thân ra sớm, ngài triều chính lại bận bịu. Những năm này nếu như có Tiền ma ma cùng Mộ Nhi, e rằng nữ nhi cùng Vân Phi còn được gặp lại phụ thân rồi." Dứt lời, Lăng Nhược Huyên nước mắt cũng chảy xuống.

      "Phụ thân đừng nữa, phụ thân ở nhà, di nương liền đánh tỷ tỷ cùng Vân Phi, ngày hôm trước, di nương còn cho Vân Phi, nếu dám đem việc nàng bắt nạt bọn ta cho phụ thân, phụ thân rồi, liền lấy mạng bọn ta." Vân Phi qua sinh động như , là đủ phúc hắc. Tô di nương cùng Hoa di nương bên nghĩ tới, dám như vậy với Tiêu di nương, thuận theo thêm mắm thêm muối "Đúng a, Tương gia, ngài là biết, Tiêu di nương chưa bao giờ cho Đại tiểu thư cùng công tử cơm nước thức ăn mới, y phục cũng đều cũ nát. khó nghe là ăn mặc còn bằng gia đinh trong phủ đây. Còn thường gọi mấy người hung ác đánh Đại tiểu thư, nhiều lần đều đánh thương tích khắp người, biết ngài sắp trở về rồi, mới dám động thủ nữa."

      Lăng Tương nghe Tô di nương cùng Hoa di nương , hận thể đem Tiêu di nương chém thành muôn mảnh. Hạ Hầu Ngạo Tuyết, nữ nhân cả đời nhất, nếu như nhìn thấy hài tử nhớ tới thê tử mất sớm, tự xin làm sứ thần. Nếu như ở lại trong phủ, âu yếm nhi nữ như thế chúng phải chịu khổʿ*ʾ. Nghĩ tới đây, Lăng Tương là càng giận có chỗ phát tiết, bước nhanh đến đại sảnh, xách Tiêu di nương quỳ ngồi dưới đất lên, giơ tay đánh mấy cái bạt tai, tình cảnh này bị Lăng Hàm Yên mới vừa vào cửa nhìn thấy, lớn tiếng kêu lên: "Phụ thân, người như thế nào lại đánh mẫu thân a?"

      ʿ*ʾ câu này nguyên văn là: “Nếu phải là mình lại trong nhà, âu yếm nhi nữ như thế nào được nhiều như vậy khổ.” Chuyển như vậy cho dễ hiểu ^^.

      Chương 12: Tiêu Di nương bị cấm túc


      [​IMG]


      "Thứ hỗn trướng, ngươi lại dám hô to gọi với ta như vậy." Lăng Tương gầm lên, doạ lui Lăng Hàm Yên mới vừa nãy hung hăng.

      "Huyên, Phi Nhi, ngày hôm nay phụ thân nhất định hảo hảo giáo huấn tiện nhân này cho các ngươi hả giận." Lăng Hàm Yên bên giờ mới hiểu được, nguyên lai phụ thân như vậy là vì Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi mới động thủ đánh nương. Hai tay chống nạnh kêu gào : "Lăng Nhược Huyên ngươi cái tiểu tiện nhân này, dùng biện pháp gì, khiến phụ thân động thủ đánh nương ta a, đừng tưởng rằng phụ thân trở về các ngươi có ngày sống dễ chịu, qua mấy ngày phụ thân rồi, các ngươi tốt hơn aʿ*ʾ." Lăng Hàm Yên từ trước đến giờ là người ngu ngốc, quen giữ mồm giữ miệng, tức nghĩ cái gì cái đó, nghĩ tới nàng vừa như thế, thực bị phơi bày là nương nàng ức hiếp Đại tiểu thư, Đại thiếu gia dòng chính thất.

      ʿ*ʾ “các ngươi tốt hơn a” cái này bịa, nguyên văn là “có các ngươi khỏe được.” nghĩa chắc cũng tương tự “các ngươi tốt hơn a” mang hàm ý đe dọa nha.

      "Còn oan uổng, ngươi dạy dỗ con rất tốt, bổn tướng ở nhà mà dám nhục mạ tỷ tỷ như thế, bổn tướng nếu ở nhà cũng biết có tình cảnh gì."

      "Thiếp thân..." Tiêu di nương định tiếp, nhưng bây giờ cái gì cũng vô dụng, chính con ngu xuẩn của mình điều nên . Dẫn lửa lên người mình rồi.

      "Người đâu" Lăng Tương hướng ra phía ngoài cao giọng quát lên.

      "Có nô tài." Mấy gia đinh khôi ngô từ bên ngoài vào."Tương gia có gì phân phó?"

      "Người đâu, đem Tiêu di nương cùng Nhị tiểu thư nhốt vào phòng chứa củi, chờ ngày mai bổn tướng có thời gian lại cùng các nàng tính sổ." Tiêu di nương cùng Lăng Hàm Yên vừa nghe, vội vàng xin tha, mới vài câu, liền bị gia đinh kéo xuống.

      Lăng Tương tâm tình yên tĩnh trở lại, liền cười với Lăng Nhược Huyên cùng Vân Phi : "Buổi trưa muốn ăn cái gì liền cho phụ thân, phụ thân để trù phòng cho người làm. Yên tâm, phụ thân ngày mai liền lên điện nộp chỉ, bao giờ rời khỏi các ngươi."

      "Phụ thân" Lăng Nhược Huyên cùng Vân Phi trăm miệng lời , thuận thế nhào vào trong lồng ngực Lăng Tương. Sau ngọ phạnʿ*ʾ, nghĩ nhi nữ mà mình nhất lại ở trong tiểu viện rách nát, lại là trận chua xót."Huyên, chuyển tới Phượng Ngâm của mẫu thân con , sau trận đại hỏa, phụ thân sai người sửa chữa lại, đều chiếu theo kiểu trang trí trước kia của mẫu thân con ở, con đến ở là vừa vặn."

      ʿ*ʾ ngọ phạn: giờ cơm trưa.

      Lăng Tương dẫn Lăng Như Huyên tới Phượng Ngâm các, bên trong phòng bố trí vô cùng nhã tríʿ*ʾ, nhìn trong phòng trang trí như vậy liền có thể biết được, Hạ Hầu Ngạo Tuyết là người huệ chất lan tâm nữ tửʿ*ʾ, đáng thương hồng nhan bạc mệnh, khỏi khiến người ta thở dài.

      ʿ*ʾ nhã trí: lịch tao nhã.
      ʿ*ʾ huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.

      "Phụ thân, Phượng Ngâm các phòng khá nhiều, Vân Phi có thể ở dưới lầu." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt .

      "Phượng Ngâm các này cho con ở, Vân Phi có thể ở Ly Cảnh Hiên kế bên chỗ con, chỗ này vốn là chuẩn bị cho Vân Phi, tại Vân Phi cũng còn , sang năm cũng vừa vặn 13 tuổi, cũng nên ở mình rồi."

      "Tương gia, Ly Cảnh Hiên này là chung linh dục túʿ*ʾ địa phương tốt, e rằng công tử gia được vào ở rồi." Tô di nương nhắc nhở.

      ʿ*ʾ chung linh dục tú: chỉ môi trường tốt đẹp sinh ra những nhân vật ưu tú. (mình để nguyên văn vì thấy nó hay hơn)

      "Vì sao thể ở?" Lăng Tương nhìn Tô di nương, hơi khó chịu hỏi.

      " tại nhị tiểu thư ở Ly Cảnh Hiên này, Tiêu di nương , nàng là phu nhân, ai ở đâu đều do nàng định đoạt." Tô di nương tiếp tục khiêu khích .

      "Nàng ta tính là thứ gì, bất quá chỉ là bổn tướng thiếp thất, lại dám tự xưng phu nhân. Ngươi bây giờ sắp xếp người, đem đồ vật của Hàm Yên từ Ly Cảnh Hiên dọn ra, thu thập xong liền đưa Phi Nhi vào ở, rồi sắp xếp mấy người hầu hạ đắc lực."

      "Vâng, thiếp thân liền làm." Tô di nương được Lăng Tương cho phép mình tới ban saiʿ*ʾ. Trong phủ các di nương đều có người của mình, chỉ chốc lát sau liền đem tất cả đồ vật của Lăng Hàm Yên dọn ra đặt trong viện Tiêu di nương Lãm Nguyệt hiên.

      ʿ*ʾ ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.

      Nhất thời, trong phủ dưới đều cảm thấy được chiều gió biến hóa, Tương gia hồi phủ, từ đây Đại tiểu thư cùng công tử chính là chủ nhân trong nhà, những tuỳ tùng gia đinh bà môn của Tiêu di nương trước kia nhất thời đắc ý, bây giờ bọn chúng phải trải qua tháng ngày lo lắng sợ hãi.

      Tô di nương là nữ nhân khôn khéo, đêm đó liền đem Ly Cảnh Hiên quét tước nhiễm hạt bụi, lại sắp xếp mấy nha hoàn làm việc nặng, Vân Phi vào gian phòng, nhìn bốn phía, hết sức hài lòng gật gù. Mấy nha hoàn này đều muốn phục vụ, Vân Phi biết , những năm gần đây, bọn tỷ đệ họ vẫn thu dần phong mang (chắc “phong mang là “tiền”), giấu tiền để có thể sống sót, tuy rằng phụ thân hồi phủ, thế nhưng mấy di nương khác cũng nhất định chân thành đối với mình được, nếu như xếp mật thám vào bên cạnh mình, vậy cũng là khó mà phòng bị. Nghĩ tới đây, Vân Phi liền bước nhanh tới phía cửa sổ kiểm tra có người giám thị chính mình hay .

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lăng Vân Phi liền chạy đến trong phòng tỷ tỷ muốn cùng tỷ tỷ cãi lộn đồng thời ăn điểm tâm, ngay lúc đó Tô di nương mang theo nha hoàn tới trước cửa Phượng ngâm các, đối với Tiền ma ma : "Những hạ nhân này đều là trong phủ, thỉnh Đại tiểu thư chọn mấy người đến hầu hạ mình cùng công tử ."

      "Tô di nương chờ chút, ta mời Đại tiểu thư cùng công tử tới." xong, liền xoay người vào cửa.

      Vân Phi chính mình ôm thỏ cùng nhau ăn cơm, chính mình ăn miếng cơm liền cho thỏ ăn cây củ cải, dáng vẻ thực đáng . Lăng Nhược Huyên thấy Tiền ma ma vào liền hỏi: "Ma ma, có chuyện gì sao?"

      "Đại tiểu thư, Tô di nương ngoài cửa mang theo mấy nha hoàn trong phủ đến rồi, là để người chọn mấy người hầu hạ người cùng công tử."

      "Ồ? Nàng tốt bụng như vậy sao? Ta muốn xem là thừa dịp lúc Tiêu di nương bị cấm túc, liền nhân cơ hội đoạt quyền . Ma ma với nàng, trong phủ ta muốn, hôm nào gọi bọn buôn người đến, chính ta tự mình chọn."

      "Vâng a, Đại tiểu thư. Đại tiểu thư có muốn gặp nàng sắp xếp lại người ?"

      " giữ lại ai, với nàng, ngày khác gọi bọn buôn người dẫn người đến, để ta tự mình chọn."

      "Vâng." Tiền ma ma lĩnh mệnh ra ngoài.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 13: Xin chỉ từ hôn

      [​IMG]


      Tô di nương tuy trong lòng vui, nhưng vẫn tìm bọn buôn người đến, mang theo nha hoàn bà tử tới Phượng Ngâm các. Lăng Nhược Huyên chậm rãi bước ra khỏi phòng, người mặc bộ y phục thanh nhã màu mè, đầu vấn búi tóc đơn giản, cài trâm Bát Bảo Phỉ Thúy Cúc Sai, tỏa ra tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, môi đỏ tươi hơi giương lên, hảo tuyệt mỹ nữ tử.

      Mọi người ở đây nhìn thấy đều sững sờ, Lăng Nhược Huyên tao nhã ngồi ở ghế, "Cho các nàng ấy lần lượt xưng tên ra." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt , chờ nha hoàn bà tử được tuyển chọn lần lượt giới thiệu bản thân, chỉ có bốn nữ tử mặc y phục hồng nhạt đứng ở ngoài cùng bên trái gây chú ý của nàng, bốn nữ tử này mặt mày thanh tú, cử chỉ khéo léo, Lăng Nhược Huyên nhìn các nàng rất vừa mắt, nàng sống ở thế kỷ hai mươi mốt nhìn người chưa bao giờ sai.

      "Ta muốn lưu lại cả bốn nàng." Lăng Nhược Huyên chỉ vào bốn nữ tử . Tiền ma ma rất hiểu ý liền dẫn bốn nữ tử lại chỗ Lăng Nhược Huyên thỉnh an.

      "Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư." Bốn nữ tử cùng quỳ xuống đất .

      "Đều đứng lên , các ngươi theo Tiền ma ma lui xuống, nghe ma ma dặn dò là tốt rồi." Lăng Nhược Huyên tay phải nhàng nâng lên, động tác tao nhã.

      "Huyên, Phi Nhi, tại sao chọn nhiều người hầu hạ chút, bốn nha đầu làm sao đủ a." Lăng Tương thân xanh ngọc luật tử đoàn hoa áo choàng bằng lụa tơ tằm nhàn nhã tản bộ tới cửa Phượng Ngâm các.

      "Huyên gặp qua phụ thân" Lăng Nhược Huyên đứng dậy hành lễ . bên Vân Phi cũng có da có thịt học theo "Phi Nhi gặp qua phụ thân" . Lăng Tương nhìn hai đứa con đầy thích.

      "Hảo hài tử, phụ thân chỉ là qua thăm ngươi chút coi có cái gì thiếu hụt hay thôi." Lăng Tương bộ dạng của từ phụ (“từ phụ”: người cha thương con).

      " có thiếu ạ, mời phụ thân vào trong nhà ngồi, nữ nhi có việc muốn cùng phụ thân thương lượng." Lăng Nhược Huyên làm động tác xin mời tao nhã.

      "Ồ, hảo a, có chuyện gì đều có phụ thân chống cho con." Lăng Tương cười vào phòng khách.

      "Phụ thân, người mới vừa trở về, hôm nay trời vừa sáng liền vào triều, nhất định mệt rồi, người trước tiên uống ngụm trà cho đỡ khô họng , trà này là do chính nữ nhi pha, người nếm thử coi mùi vị làm sao." Lăng Nhược Huyên trong lời đem ra trà được pha, cung kính bưng đến trước mặt Lăng Tương.

      "Trà này tựa hồ có ở trong phủ a, màu trà này trong trẻo, hương trà nhàng khoan khoái, đúng là trà tốt." Lăng Tương nhìn nước trà, uống hơi cạn sạch .

      "Trà này, trong phủ xác thực có. Trà này là do lúc nữ nhi lên núi hái thuốc bất ngờ phát cây, liền đem cây trà này về cấy ghép rồi trồng ở bên trong viện của nữ nhi. Phụ thân thích uống là tốt rồi." Lăng Nhược Huyên ngồi bên, cũng bưng trà .

      "Trà này có tên tuổi ?" Lăng Tương cười hỏi Lăng Nhược Huyên ngồi bên.

      "Trà này, nữ nhi pha tám phần mười nước ấm để ngâm, lá trà lúc đầu nổi lên trong chén, rồi chìm xuống đáy chén, như ngọc rơi xuống, mùi thơm nhàng khoan khoái. Vì lẽ đó nên nữ nhi gọi trà là Ngọc Lộ. Người nghĩ như thế nào?"

      "Ngọc Lộ? Rất thích hợp. Vậy gọi là Ngọc Lộ trà ."

      "Trà này rất tốt, đưa chút cho nhà ngoại tổ mẫu con , để ngoại tổ mẫu con cùng cữu cữu bọn họ nếm thử, chắc chắn bọn họ thích." Lăng Tương cười .

      "Vẫn là người nghĩ chu đáo, Mộ Nhi, nhanh lấy chút Ngọc Lộ trà rồi gói kỹ, lập tức đưa đến Trấn Quốc Công phủ." Lăng Nhược Huyên hướng Mộ Nhi chờ phía ngoài cửa hô.

      "Vâng, nô tỳ biết rồi." Mộ Nhi đáp lại rồi lui xuống chuẩn bị.

      Lăng Tương bưng ly trà uống thêm hớp tiện thể mở miệng : "Huyên a, Duệ Vương ..., việc Duệ Vương từ hôn phụ thân biết rồi, chuyện này để cho ngươi oan ức rồi. Phụ thân tìm cho con nhà chồng tốt, để cho ngươi bị oan ức."

      "Phụ thân, nữ nhi cảm thấy oan ức, nhưng chuyện này, người phải giúp nữ nhi lấy lại công đạo." Lăng Nhược Huyên oán hận .

      "Có chuyện gì mà con muốn vậy? Phụ thân suy nghĩ kỹ." (nguyên văn “Có thể chuyện này làm sao thảo đây? Cha cần muốn suy nghĩ kỹ.” để như vậy cho dễ hiểu.)

      "Nữ nhi có kế, người có thể hay nghe chút ." Lăng Nhược Huyên cười xấu xa . (có mùi mưu~)

      "Hảo." Lăng Nhược Huyên ghé vào bên tai Lăng Tương, giọng gì đó, Lăng Tương nghe xong khỏi cười ha hả.

      Sáng sớm hôm sau, Lăng Nhược Huyên ăn mặc chỉnh tề, theo Lăng Tương ngồi vào trong xe ngựa, hướng về phía hoàng cung đến...

      Bên trong Vũ điện, văn võ bá quan phân hai hàng đứng thẳng, Ngọc Thần đế ngồi Long ỷ mặc bộ giáp bào mỏng hoàng sắc đan la sa, bên hông đeo thắt lưng bằng bạc nguyên chất, đế miện mười hai cây lưu rũ trước mặt (mũ mấy ông vua hay đội đầu mà có tua tua), mắt hổ thâm thúy khiến người ta nhìn vô cảm thấy vô cùng uy nghiêm. Thái giám bên người Vạn Toàn hô lanh lảnh : "Hoàng thượng có chỉ, có tấu dâng lên, tấu bãi triều." Ngọc Thần đế nhìn trong điện vừa muốn ra hiệu bãi triều, phía bên ngoài triều truyền đến thanh giống như hoàng oanh xuất cốc: "Thần nữ, Lăng Nhược Huyên, thỉnh cầu diện kiến thánh thượng."

      Ngọc Thần đế tay phải vừa nhấc, đối với Vạn Toàn bên : "Tuyên." Vạn Toàn lại dùng thanh lanh lảnh cao giọng hô: "Tuyên Lăng Nhược Huyên lên điện... ."

      Chỉ thấy Lăng Nhược Huyên thân xanh lam Thúy Yên sam, váy dài tán hoa hơi nước lục thảo, khoác sa y màu lam nhạt thúy thủy khói, bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon thon, da như mỡ đông khí chất như u lanʿ*ʾ. Vòng eo nhắn, ra cổ tay trắng ngần trong lớp lụa mỏng. Con ngươi như chứa nước mùa xuân trong suốt mà yên tĩnh khiến người ta sa vào, đầu vấn Uy Đọa kế cài trâm vàng điêu khắc, vẩy ít ngọc tím lên mái tóc đen (chắc là vẩy bột kim tuyến). Hương kiều ngọc nộn máʿ*ʾ lộ ra lúm đồng còn đẹp hơn hoa, ngón tay như lá hành (chắc ngón tay thon), môi đỏ như son, cái nhíu mày nụ cười đều động lòng người và cả linh hồn. (ôi mỹ nữ~)

      ʿ*ʾ hương kiều ngọc nộn má: chung là má trắng nõn mềm mại thơm tho, dịch vậy kì quá nên để nguyên luôn.
      ʿ*ʾ khí chất như u lan: là khí chất trầm tĩnh.

      "Thần nữ Lăng Nhược Huyên, khấu kiến thánh thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế." Lăng Nhược Huyên nhàng quỳ gối, vô cùng tao nhã khéo léo.

      "Nhanh bình thân, Lăng Nhược Huyên, ngươi thỉnh cầu diện kiến trẫm, là có chuyện gì sao?" Ngọc Thần đế ôn nhu . Bách quan mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hoàng đế người vừa nhìn thấy nhân gia nương đẹp đẽ liền ôn nhu như vậy, tựa hồ các nương nương hậu cung cũng có được đãi ngộ này a.

      "Thần nữ muốn cáo Duệ Vương kháng chỉ tuân, coi rẻ vương pháp, hai cáo hiềm bần phúʿ*ʾ nhục nhã thần nữ, xin hoàng thượng cho thần nữ cái công đạo." Lăng Nhược Huyên lời vừa ra, văn võ cả triều tất cả xôn xao, tội danh này rất lớn, liền kháng chỉ tuân cái liền đủ mất đầu. Còn nhục nhã này, chắc là do Duệ Vương hối hônʿ*ʾ, náo động đến cả thành mọi người đều biết, làm cho khuê dựʿ*ʾ của Lăng Đại tiểu thư bị tổn hại .

      ʿ*ʾ hiềm bần phú: khinh nghèo giàu.
      ʿ*ʾ hối hôn: từ hôn.
      ʿ*ʾ khuê dự: danh dự của con khuê phòng.

      "Ồ? Ngươi muốn cáo Duệ Vương?" Ngọc Thần đế đối với việc Duệ Vương từ hôn cũng có nghe thấy, cũng từng nghe Lăng Đại tiểu thư này từng vì Duệ Vương từ hôn mà tìm chết. Có thể nữ tử trước mặt này khí chất như u lan, mỹ nữ tử như thuộc chốn nhân gian này, tựa hồ cũng đến nỗi làm ra tình tìm chết , ngược lại muốn xem xem Lăng Nhược Huyên này có thể như thế nào.

      --- ------ ------ ----
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 14: Lần đầu gặp Kỳ Vương

      [​IMG]


      “Hồi bẩm hoàng thượng, thần nữ được Tiên đế ưu ái năm ba tuổi liền tứ hôn với Duệ Vương làm Duệ Vương Phi, thần nữ cảm kích vô cùng. Khi tiên mẫu còn tại thế, cũng nhiều lần dạy thần nữ, học văn thức lễʿ*ʾ. Tuy tiên mẫu mất sớm, gia phụ lại sứ ở bên ngoài, thần nữ cũng tự nhiên cần cù, nhưng trong ngày tân hôn lại nhận được công văn từ hôn của Duệ Vương. Việc này đối với thần nữ thương tổn rất sâu, hôm nay Duệ Vương nếu cho thần nữ cái lý do chính đáng, thần nữ liền muốn sống ở cõi đời này rồi.” Dứt lời liền khóc nức nở lên.


      ʿ*ʾ học văn thức lễ: học văn tự nhớ lễ nghi.



      “Bản vương chỉ là cùng ngươi giải trừ hôn ước mà thôi, tại sao kháng chỉ tuân? Ngươi xấu bản vương như vậy, bản vương nhất định phải giết ngươi để giải mối hận trong lòng.” Duệ Vương bên tức đến nổ phổi quát.



      Lăng Nhược Huyên giả vờ xoa ít nước mắt mặt, nghiêm mặt : “Vương Gia lời ấy sai rồi, tuy rằng Vương Gia hài lòng hôn ước cùng thần nữ, nhưng dù sao cũng là do Tiên đế tứ hôn. Lẽ nào ý chỉ của Tiên đế liền tính thánh chỉ sao? Vương Gia vẫn chưa làm theo ý chỉ của Tiên đế cưới thần nữ làm phi, chẳng phải là kháng chỉ tuân sao?”



      “Cái này ——, ngươi ——” Duệ Vương vô lực phản bác. Đúng vậy a, hôn này là do Tiên đế ban tặng, xem ra nếu kháng chỉ tuân liền gán tội xong rồi.



      “Lăng Nhược Huyên, kháng chỉ này tuân còn có lý, nhưng điều thứ hai này làm sao giải quyết đây?” Ngọc Thần đế ôn nhu .



      “Hồi bẩm hoàng thượng, Duệ Vương điện hạ chắc là do cảm thấy ta là nữ nhi Thừa Tướng nên xứng làm chính phi của . Mẫu thân thần nữ mất sớm, Duệ Vương điện hạ là lo lắng có người giúp thần nữ mua đồ cưới, lo lắng đồ cưới đủ phong phú, làm mất mặt Duệ Vương phủ . Thần nữ nghĩ chỉ có mỗi nguyên nhân này thôi.”



      bậy, bản vương còn thiếu hoa đào. Mọi người đều biết, ngươi là cái xấu xí, trận đại hỏa bảy năm trước, mẫu thân ngươi tạ thế, mà ngươi bị hủy dung, mà ngươi lại thông viết văn, luật. Vương phi của bản vương sao có thể là nữ tử xấu xí mà tài hoa gì như ngươi.”



      Bên dưới triều đình, mảnh hỗn loạn, thiên a, Duệ Vương này phải bị thiển cận , Lăng Đại tiểu thư này là đẹp như thiên tiên a, sao lại nàng là xấu xí vô cùng đây? Nếu là có tài hoa, ngôn từ chuẩn xác như vừa nãy kiện cáo Vương Gia lại là từ đâu ra đây.



      Lăng Nhược Huyên nở nụ cười nhạt, xoay người về hướng Duệ Vương, cung kính thi lễ cái : “Vương Gia, thần nữ tự biết diện mạo của ta có đẹp, cũng thừa nhận tài hoa thông. Nếu Vương Gia cho thần nữ câu trả lời chính đáng, thần nữ liền đồng ý từ hôn.”



      “Hừ” Duệ Vương dư quang khẽ liếc qua bóng dáng Lăng Nhược Huyên, thoáng nhìn qua, ràng nhìn thấy đứng trước mặt tuyệt đại giai nhân. phải đồn đại nàng xấu xí thể tả sao? Sao lại thế…



      “Hoàng huynh, thần đệ nhìn trận như vậy từ nãy, nếu Duệ Vương huynh muốn cưới Lăng tiểu thư, vậy giải trừ đoạn hôn ước này được rồi, còn Lăng tiểu thư tự do.” Người chuyện chính là nam tử thân tử sắc triều phục, chỉ thấy bên hông mang đai lưng hoa văn hình con nhện vàng, tóc đen buộc lên lấy nạm bích mạ vàng quanʿ*ʾ cố định, thân thể thon dài đứng thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng bên trong lại lộ ra khí chất cao quý mà từ lúc sinh ra có, khiến người ta cảm thấy cao thể với tới, nhiễm bụi trần.



      ʿ*ʾ quan: cái mà buộc tóc lên mà ngày xưa thường dùng. (hình cùng cái buộc tóc màu vàng í)



      “Kỳ Vương đệ, từ xưa nữ tử tài là đức. Mặc dù Lăng tiểu thư nàng thông văn cũng phải đại gì, mượn cớ này để hủy bỏ hôn ước, nếu lan truyền ra ngoài bộ mặt hoàng gia ta bị tổn hại, đối với khuê dự của Lăng tiểu thư cũng ngại a.”



      “Hoàng huynh đúng lắm, bây giờ thần đệ liền ra đề mục thi thi (thi thơ) này xem tài hoa Lăng tiểu thư ra sao.” Văn võ cả triều dồn dập gật đầu tán thành.



      Kỳ Vương xoay người nhìn về phía Lăng Nhược Huyên : “Lăng tiểu thư, ngươi là am hiểu câu đối hay là thơ từ đây?”



      “Thần nữ bất tài, Vương Gia tùy ý ra đề mục, nếu như thần nữ đáp được, tự nhiên biết khó mà lui.”



      “Được, bản vương ra câu đối trước, nghe , vế của bản vương là:

      ‘Thủy hữu trùng tắc trọc, thủy hữu ngư tắc ngư, thủy thủy thủy, Giang Hà hồ miểu miểu.’ ”

      (Sông có côn trùng bẩn, sông có cá đánh cá, nước nước nước, Trường Giang Hoàng Hà nước mênh mông)


      “Thần nữ đối:

      ‘Mộc chi hạ vi bản, mộc chi thượng vi mạt, mộc mộc mộc, tùng bách chương sâm sâm.’” Lăng Nhược Huyên hướng Kỳ Vương thi lễ cái .

      (Dưới cây làm gốc, cây làm ngọn, cây cây cây, tùng bách chương um tùm)



      “Hảo. Si Mị Võng Lượng, tứ tiểu quỷ, quỷ quỷ tại biên.” Kỳ Vương nhìn chung quanh chút rồi .

      (Si Mị Võng Lượng, bốn con quỷ , ma quỷ ở xung quanh)



      “Vế dưới của thần nữ là: Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương, vương vương tại thượng.”

      (Đàn cầm đàn tỳ bà, tám ông vua, vua vua ở cao)



      “Đối hay, tuyệt vời, nàng có thể làm thơ được ?”



      “Thần nữ bất tài, nguyện thi đối thơ, kính xin Vương Gia chỉ giáo.” Lăng Nhược Huyên như trước nho nhã lễ độ. Mà Duệ Vương bên nhất thời choáng váng, hận chính mình nên tin lời đồn đại, hủy bỏ mối hôn này.



      “Lăng tiểu thư, vế của bản vương là:

      ‘Thu nguyệt hoành tấu địch thanh, nguyệt hoành tấu địch thanh thanh.

      Hoành tấu địch thanh thanh oán, tấu địch thanh thanh oán sinh.’ ”

      ( nghe thấy thanh mừng mùa thu hoạch, mỗi tháng nghe thấy thanh trong veo.

      nghe thấy thanh oán hận, nghe thấy thanh oán hận sinh mệnh)


      Lăng Nhược Huyên cúi đầu suy tư chốc lát, giây lát liền :

      “Đông các hàn hô khách thưởng mai, các hàn hô khách thưởng mai khai.

      Hàn hô khách thưởng mai khai tuyết, hô khách thưởng mai khai tuyết phôi.”

      (Mùa đông lạnh lẽo lữ khách trong phòng ngắm mai, lữ khách trong phòng ngắm mai nở.

      Lữ khách ngắm mai nở trong tuyết giá, lữ khách ngắm mai nở ngồi uống rượu trong truyết giá)

      xong, triều đình phía dưới đều xôn xao, dơ ra ngón tay cái khen Lăng Nhược Huyên là tài nữ đời.



      “Hảo, thực là quá tuyệt rồi. Lăng tiểu thư, Kỳ Vương đệ của trẫm chính là người có tài hoa nhất nước, ngươi có thể đối thơ với , có thể thấy được là Lăng Tương có cách dạy nữ nhi a.” Ngọc Thần đế nhìn về phía Duệ Vương : “Duệ Vương đệ, Lăng tiểu thư này khí chất như u lan, tài hoa có thể so với tiên, ngươi còn có gì hài lòng? Lẽ nào ngươi còn kiên trì muốn giải trừ hôn ước sao?”



      Duệ Vương lập tức chắp tay : “Hoàng huynh, thần đệ vừa rồi thất lễ. Đều là thần đệ tin lời đồn đại, như vậy, thần đệ nguyện ý tuân chỉ, thú (cưới) Lăng Nhược Huyên làm phi.”



      Lăng Nhược Huyên phượng mày nâng lên, khóe miệng giơ lên tia cười đắc ý, ít cử động này, đều bị Kỳ Vương nhìn thấy. Chỉ nghe bịch tiếng, Lăng Nhược Huyên quỳ rạp xuống đất, “Thần nữ thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ, thần nữ qua, nếu như Duệ Vương cho thần nữ lý do chính đáng, thần nữ tự mình biết , hề có hy vọng xa vời trở thành Duệ Vương phi.”



      “Lăng Nhược Huyên, Duệ Vương đệ , là do mình tin lầm tin vịt, cũng nguyện ý cùng ngươi thành hôn, ngươi vẫn là Duệ Vương phi, vì sao ngươi lại muốn trẫm hủy bỏ hôn ước của hai người các ngươi.”



      “Hoàng thượng, nếu như Duệ Vương ngày đó chỉ nghe tin vịt liền dễ dàng cùng thần nữ từ hôn, có thể thấy được Duệ Vương cũng tâm muốn thú thần nữ, tuy rằng Duệ Vương thương cảm cũng nguyện ý để thần nữ làm Vương phi, nhưng mà thần nữ muốn ngày sau khi Vương Gia nghe lời đồn khác liền vứt bỏ thần nữ. Nếu Duệ Vương đối với thần nữ cũng ý nghĩ thương, sao hủy bỏ gông xiềng của hai người, để Vương gia thú người trong lòng của , đây là đối với Vương Gia cùng thần nữ là thiên đại ân điển.”



      “Hoàng huynh. . .” Duệ Vương muốn mở miệng, lại bị Kỳ Vương cắt đứt lời . . .


      ——— ——————-
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 15: Hôn ước giải trừ

      [​IMG]


      Kỳ Vương như vậy, làm Duệ Vương tức giận đến phát run, hung dữ nhìn chằm chằm vào Kỳ Vương, Kỳ Vương là bộ dáng thèm quan tâm chút nào, đối với Duệ Vương : "Duệ Vương huynh nên gấp gáp a, thần đệ có thể ra quan điểm của thần đệ để tham khảo chút a." xong, liền chuyển về hướng Ngọc Thần đế : "Hoàng huynh, thần đệ cũng cảm thấy có lẽ nên hủy bỏ hôn ước của Duệ Vương huynh cùng Lăng tiểu thư. Cái này lúc trước cũng là do Duệ Vương huynh từ hôn trước, tuy rằng nay cũng chứng minh Lăng tiểu thư cũng giống như lời đồn đại, mà dù Lăng tiểu thư đối với Duệ Vương huynh có khúc mắc, nếu còn muốn cho bọn họ thành hôn, sợ cuộc sống sau này cũng hạnh phúc được, giống như lời Lăng tiểu thư mà , nếu như Duệ Vương huynh lại nghe lời đồn gì nữa, chẳng phải là còn muốn náo lên triều đình này sao? Hoàng huynh nhật lý vạn kỵʿ*ʾ, nào có nhiều thời gian rỗi như vậy để để ý đến chuyện nhà bọn đây, chẳng bằng như vậy hủy bỏ hôn ước của bọn họ, cũng bỏ bớt phiền toái ngày sau a."

      ʿ*ʾ nhật lý vạn ky: ngày vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn.

      Ngọc Thần đế nghe xong khỏi gật đầu đồng ý, nhìn ánh mắt kiên định của Lăng Nhược Huyên, lại nhìn Duệ Vương thần sắc hổn hển chút, thở dài : "Thôi được, thôi được, Lăng Tương."

      "Có lão thần." Lăng Tương khom người .

      "Lăng Tương a. Chuyện này là hoàng gia làm sai trước, lại để cho Lăng tiểu thư chịu ủy khuất. Nếu như Lăng tiểu thư muốn gả cho Duệ Vương, như vậy trẫm liền hủy bỏ hôn ước của hai người bọn , ngươi dạy bảo Lăng tiểu thư tốt, ngày sau có người trong sạch, trẫm làm chủ cho Lăng tiểu thư."

      "Đa tạ Hoàng thượng, mẫu thân Nhược Huyên nàng mất sớm, lão thần là phụ thân mà có trách nhiệm với nàng, ngày sau nhất định chiếu cố nàng tốt. Lão thần giúp nữ nhi tìm nhà khá giả, kính xin Hoàng thượng yên tâm là được." Lăng Tương vừa vừa lau nước mắt mặt .

      "Lăng Tương, ngươi quanh năm sứ các quốc gia khác, bình định biên thuỳ, công lao thể bỏ qua a. Ngươi yên tâm, trẫm thông cáo thiên hạ, Lăng tiểu thư quả là nữ tử tài mạo song toàn, là vinh quang của nước ta, như vậy có thể thay nàng đem lời đồn nhiều năm làm sáng tỏ phát."

      "Đa tạ Hoàng thượng." Lăng Tương cùng Lăng Nhược Huyên quỳ dưới đất trăm miệng lời

      " cần đa tạ cần đa tạ, mau đứng lên. Lăng tiểu thư, ngươi với Hoàng Hậu là biểu tỷ muội a."

      "Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ may mắn có thể cùng Hoàng hậu nương nương trở thành biểu tỷ muội, là phúc khí của thần nữ."

      " cần giữ lễ tiết như vậy, tùy ý chút , luôn hồi bẩm hồi bẩm, cũng có xa lạ đâu, nếu như ngươi rảnh thường xuyên đến hậu cung gặp Hoàng hậu, nàng cao hứng đấy." Chúng thần bị đối xử lạnh nhạt nhìn Hoàng thượng giống như có người ở đây cùng Lăng Nhược Huyên trò chuyện, trong nội tâm thầm nghĩ, thần nữ nho thấy Hoàng thượng cần giữ lễ tiết? Cái kia còn ra thể thống gì a. Còn để cho nàng thường xuyên vào hậu cung gặp Hoàng hậu, e rằng Hoàng hậu càng muốn gặp biểu muội của nàng, mà Hoàng thượng a, đây phải ràng là mượn cớ gặp Hoàng hậu mà dường như để chính mình thân cận với Lăng tiểu thư sao.

      "Hoàng thượng, hậu cung chính là trọng địa(nơi quan trọng) của hoàng gia, sao có thể để cho thần nữ tùy ý ra vào được, chẳng phải là làm trái thể chế à. Hoàng hậu nương nương sinh thần cũng sắp đến rồi, đến lúc đó, thần nữ nhất định chuẩn bị lễ mọn tiến cung cùng nương nương ăn mừng."

      "Hảo, đến lúc đó trẫm phái người tới đón ngươi."

      "Thần nữ đa tạ ân điển của Hoàng thượng. Nhưng nếu như Hoàng thượng phái người tới đón thần nữ, đối với danh dự của Hoàng Thượng khỏi có trướng ngại. Hay là để thần nữ hộ tống phụ thân theo lễ phép mà cùng tiến cung cùng Hoàng hậu nương nương ăn mừng a."

      "Hảo, hảo, hảo, ngươi sao cũng được. Trẫm theo ý ngươi." Dưới triều đình cữu cữu Hạ Hầu Ngạo Tường thầm trừng Hoàng đế, tốt xấu Hoàng hậu cũng là đích xuất nữ nhi (con vợ cả)của Trấn Quốc Công phủ, tại trước mặt chúng thần cũng biết thu liễm tí nào, lại đối với cháu ngoạiʿ*ʾ của mình như thế mà coi trọng, chỉ sợ cái hậu cung này ai bằng nàng. ràng là Lăng Nhược Huyên căn bản nhìn trúng ngươi, ngươi còn biết mà còn mặt nóng dán mông lạnh, đâu còn có chút uy nghiêm của thiên tử a.

      ʿ*ʾ “cháu ngoại” ở đây là cậu-cháu phải là ông-cháu.

      Ngọc Thần đế cười cho Vạn Toàn thủ thế(chắc là dấu hiệu/ hành động gì đó), tiếng lanh lảnh của Vạn Toàn lần nữa vang lên "Hoàng thượng có chỉ, bãi triều." Phất trần trong tay hất lên, duỗi tay để Ngọc Thần đế vịn đứng dậy xuống. Văn võ bá quan cũng lần lượt nối đuôi nhau mà ra về, bên ngoài Vũ điện, Lăng Tương cùng Hạ Hầu Quốc Công lão gia... song song, "Tử mặc (?) a, xem ra là Hoàng thượng thập phần ưa thích Nhược Huyên a."

      "Ngạo Tường huynh, ta muốn Nhược Huyên gả vào hoàng cung a, tính tình của nàng thích hợp sinh hoạt trong hoàng cung, đưa tới họa sát thân đấy."

      "Nhưng nếu Hoàng thượng lại muốn để cho Nhược Huyên vào cung phải làm sao bây giờ, dung mạo Nhược Huyên càng lúc càng giống mẫu thân nàng rồi." Hạ Hầu Ngạo Tường nhìn lên bầu trời giận dữ .

      "Đúng vậy a, mẫu thân với nàng giống nhau đẹp, giống nhau tính tình." Lăng Tương giống như hoài niệm .

      "Đúng vậy a, hôm qua ngươi đưa lá trà tới cũng tồi a. Mẫu thân rất thích."

      "Trà này là do Nhược Huyên ngắt về, gọi là Ngọc Lộ. Nếu như nhạc mẫu đại nhân ưa thích, ta lại đưa qua chút ít."

      "Ngọc Lộ? Rất thích hợp. Trà vẫn còn đủ uống, cũng làm phiền tâm ý của ngươi, chẳng qua là những năm gần đây ngươi sứ các quốc gia khác, ta đây là cữu cữu mà cũng có chiếu cố tốt cho hai hài tử của Ngạo Tuyết, trong triều rối loạn yên, thế lực Duệ Vương đảng trong triều cũng thể khinh thường, mà mấy đệ đệ thứ xuất của ta cũng để ý đến tài sản trong phủ, đến bây giờ vẫn còn yên, là đau đầu a."

      "Bây giờ hôn của Duệ Vương cùng Nhược Huyên hủy bỏ, mấy đảng phái nếu muốn dựa vào Duệ Vương cũng chú ý đến Nhược Huyên rồi."

      "Đúng vậy a, bởi vậy, chúng ta cũng yên tâm hơn rồi. Đúng rồi, qua ít ngày để Nhược Huyên mang Vân Phi tới Quốc Công phủ ở hai ngày, ta mời Hoàng hậu an bài thái y xem bệnh cho Vân Phi."

      "Hảo, trước mắt Nhược Huyên cho Vân Phi uống mấy thang thuốc, còn trải qua mấy cái đợt châm cứu, Vân Phi mới có thể khôi phục."

      "Có thể khôi phục là tốt rồi. Cần cái gì trực tiếp với ta."

      "Ta nhất định. Nhược Huyên a, tới bái kiến cữu cữu con." Lăng Tương vẫy tay ý bảo Lăng Nhược Huyên cách đó xa .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 16: Loạn côn đánh ra

      [​IMG]


      "Nhược Huyên bái kiến cữu cữu." Lăng Nhược Huyên ưu nhã thi lễ cái .

      "Hảo hài tử, mau đứng lên. là đại nương duyên dáng kiều, vừa rồi cữu cữu với phụ thân con, cho con hôm khác mang Vân Phi tới Trấn Quốc Công phủ ở mấy ngày, cữu cữu thỉnh Hoàng hậu an bài thái y tới chữa bệnh cho Vân Phi."

      "Đa tạ cữu cữu." Lăng Nhược Huyên hết sức mừng rỡ. Từ khi trở thành Lăng Nhược Huyên, dường như Tô Phỉ (tên kiếp trước của chị) sớm còn tồn tại, những người có liên quan với Lăng Nhược Huyên làm cho nội tâm nàng xúc động sâu sắc.

      "Người nhà còn khách khí làm gì, lát nữa ta sai người tới đón các con." giữa chừng, mấy người đến cửa cung, từng người lên xe ngựa của mình hướng phía phủ đệ .

      đường hồi phủ, trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh. Vừa mới vào đại môn liền thấy Tiêu di nương cùng Lăng Hàm Yên đứng ở trong viện, bên còn có nam tử mặc áo choàng gấm thâm lam sắc (xanh đậm), nhìn thấy Lăng Tương hồi phủ liền hô to gọi : "Muội phu a, ngươi sao có thể đem Bích Dung cùng Hàm Yên nhốt vào kho củi đây. Chẳng lẽ vì cái tiểu tiện nhân này?" Nam tử kia chỉ Lăng Nhược Huyên đứng bên .

      "Ta là vì nể mặt ngươi là Bích Dung thân ca ca, Nhược Huyên tốt xấu cũng là đích xuất Đại tiểu thư trong phủ, Tướng phủ há lại để cho ngươi giương oai."

      "Muội phu a, vậy ngươi cũng thể như vậy. Đem Bích Dung mẹ con các nàng nhốt vào kho củi a. Tốt xấu cũng là thê nữ (vợ con) của ngươi a."

      "Thê nữ? Thê ở đâu? Từ cửa chính giơ lên tám kiệu lớn cưới thê vào cửa mới là thê, về phần Tiêu di nương, bất quá chỉ là trong những di nương trong phủ, xin Tiêu đại nhân nên lung tung rất đúng mực." Lăng Nhược Huyên chậm rãi mở miệng .

      "Ngươi dựa vào cái gì để chỉ trích ta? Tiêu Thiên Lộc ta từ khi nào đến phiên tiểu nha đầu ngươi đối với ta khoa tay múa chân đây."

      "Rất đơn giản, chỉ bằng ta là Tướng phủ đích xuất Đại tiểu thư." Lăng Nhược Huyên sắc mặt bất thiện .

      "Ngươi..." Tiêu Thiên Lộc nhất thời nghẹn lời.

      "Người đâu, tiễn khách." Lăng Nhược Huyên rất khách khí hạ lệnh đuổi khách.

      "Ngươi dám đuổi ta ? Phụ thân ngươi cũng muốn ta ." Tiêu Thiên Lộc hai mắt phẫn nộ trừng Lăng Nhược Huyên .

      "Ha ha, phụ thân ta vừa rồi qua, nể mặt ngươi là Tiêu di nương ca ca, Tướng phủ là nơi cho phép ngươi giương oai đấy. Tướng phủ tự giải quyết tình này nào đến phiên ngươi ngoại nhân đến xen vào đây. Tiêu đại nhân, xin mời." Lăng Nhược Huyên bộ dáng xin mời.

      "Bổn quan , xem ngươi như thế nào." Tiêu Thiên Lộc bộ mặt dày biết xấu hổ.

      "Người đâu, lấy loạn côn đánh cho ta." Lăng Nhược Huyên hạ lệnh.

      "Ngươi dám!" Tiêu Thiên Lộc giận dữ hét. Lăng Nhược Huyên mắt lạnh đảo qua, gia đinh tuy cầm côn bổng, nhưng mà hề có ý động thủ, Tiêu di nương thấy thế liền quỳ xuống trước Lăng Tương : "Tương gia, người phải để thiếp thân làm chủ a. Người vì Đại tiểu thư nhốt hai mẹ con thiếp thân vài ngày, thiếp thân cũng hiểu. Nhưng ca ca là mệnh quan triều đình a, Đại tiểu thư lại muốn động thủ đánh ca ca thiếp thân, người cũng mặc kệ sao?" Tiêu di nương làm bộ khóc rống, Lăng Nhược Huyên muốn xem bọn diễn kịch như vậy. Liền mở miệng gầm lên: "Các ngươi đều nghe mệnh lệnh của ta, ta đây cũng cần phải lưu các ngươi lại. Chính các ngươi chọn , để ta động thủ rồi đuổi các ngươi ra ngoài, hoặc các ngươi đem đánh cho ta." Lăng Nhược Huyên ngón tay ngọc chỉ Tiêu Thiên Lộc bên .

      Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng giơ côn bổng lên đánh Tiêu Thiên Lộc đuổi ra ngoài."Ai u!!!, ai u!!!, đánh chết ta rồi. Lăng Nhược Huyên ngươi chờ đấy cho bổn quan." Tiêu Thiên Lộc né tránh để khỏi bị đánh mà miệng còn quên lấy chút tiện nghi.

      Tiêu di nương cũng chỉ có thể nhìn ca ca của mình cứ như vậy bị gia đinh lấy loạn côn đánh ra ngoài, ngã quỳ mặt đất sững sờ đến xuất thần.

      "Huyên a, buổi sáng này bận rộn, nhất định là đói bụng rồi. Lát nữa để trù phòng làm thêm ít đồ ăn. Nhanh Ly Cảnh hiên mời công tử đến cùng dùng cơm." Lăng Tương căn bản mặc kệ Tiêu di nương quỳ dưới đất, chỉ lôi kéo Lăng Nhược Huyên trực tiếp hướng về đại sảnh tới.

      Trong đại sảnh, Lăng Tương nhìn Lăng Nhược Huyên rồi mở miệng : "Huyên a, hôm nay Hoàng thượng đối với con là ưu ái rất nhiều. Phu thân lo lắng Hoàng thượng là hữu tâm (cố ý, có ý) để ngươi vào cung, hoàng cung này có thể thể so với chính mình, phụ thân muốn hòn ngọc quý tay ở hậu cung chịu khổ."

      "Phụ thân, người yên tâm , nữ nhi vô ý với Hoàng thượng, cũng muốn vào cung. Nhưng lúc nữ nhi ở trong điện cự hôn, đắc tội với Duệ Vương rồi, cũng thành tiêu điểm trong kinh thành này. Sợ là sau này thể xuất giá, e rằng phụ thân phải nuôi nữ nhi cả đời rồi."

      " bậy, Huyên của ta ưu tú như vậy, sợ là sau ngày hôm nay người đến cầu thân ít, coi như ngươi muốn xuất giá, phụ thân nuôi ngươi cả đời cũng được."

      "Vẫn là phụ thân thương nữ nhi." Lăng Nhược Huyên làm nũng ôm cổ Lăng Tương . Đáng tiếc ở thế kỷ hai mươi mốt nàng là nhi, chưa bao giờ nhận được thiên luân chi nhạc (hạnh phúc gia đình), nghĩ Lăng Tương đối với mình sủng ái như vậy là lòng càng tràn đầy vui mừng.

      "Vân Phi thỉnh an phụ thân." Hôm nay Vân Phi chào hỏi đúng làm cho Lăng Tương cả kinh, xem ra là dược có hiệu quả. Thời gian mới mấy ngày, Vân Phi nhìn như đại nhân rồi.

      bữa cơm đầy tiếng cười trôi qua. Buổi tối, Lăng Nhược Huyên muốn ngủ, đẩy cửa sổ ra tay cầm ly trà nóng, ngước nhìn bầu trời đầy sao, bầu trời đêm đẹp quá. Lại là cái bóng đen kia, nấp xuống cửa sổ. Lăng Nhược Huyên nghĩ thầm, lần trước nhầm tưởng là tặc, có thể trước đó vẫn ở Bắc viện, bây giờ nơi ở là Phượng Ngâm các, làm sao bóng dáng ấy lại thoáng qua nơi này, hơn nữa bóng dáng ấy thấy thế nào lại giống như. . .

      --- ------ ---------
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :