Thần y cuồng phi - Y Nỉ Yêu Nhiêu ( update chương 37 + 38 ) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      @YooMi Cám ưn nàng :yoyo45: Phải có những ủng hộ như của nàng ta mới hăng tiết gà lên mà edit được :yoyo60:
      YooMi thích bài này.

    2. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      Chương 23: Bê đá tự đập chân mình.

      "Lão gia, ngài cái. . . cái gì. . .?" Đại phu nhân quả thực bị thái độ của Mộc Kiền dọa sợ.

      Đột nhiên ả cảm thấy trước ngực mát lạnh, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy quần áo của mình ngổn ngang ở bên. Ngay lập tức tâm liền giật thót cái, môi cả kinh run rẩy.

      "Lão gia, chuyện. . .Chuyện gì xảy ra vậy?"

      "Tiện phụ! Ngươi xem!" Mộc Kiền tức giận hề .

      Hai tên tráng hán nãy giờ vẫn đứng bên cạnh ngầm liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều là người cầm tiền nhận việc. Hiển nhiên là thời điểm đến, bọn họ liền tiến lên "Phịch" tiếng quỳ xuống trước mặt Mộc Kiền.

      "Mộc lão gia tha mạng! Mộc lão gia tha mạng! Đều là do các nàng, là các nàng câu dẫn chúng ta! Các nàng cho chúng tiểu nhân bạc, đem gọi chúng tiểu nhân theo các nàng đến đây để an ủi trống vắng đơn!"

      Đến nước này mà đại phu nhân còn hiểu chuyện gì ả chính là kẻ ngu si!

      Ả cuối cùng cũng nhớ ra trước sắp đặt cho Mộc Vân La gặp chuyện này, lại liên tưởng đến tình hình tại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch còn hột máu!

      "Lão gia. . . Ngươi hãy nghe ta , đều phải. . . phải như thế. . ."

      " phải như thế? Vậy ngài xem, làm sao chúng ta có thể vào đây? Phu nhân, lúc đó chính là ngài tự tay đưa chúng ta vào." Tráng hán lần thứ hai lên tiếng " Hơn nữa, phu nhân, ngài quên sao? Chúng ta đều dây dưa như vậy hơn tháng, tại sao ngài có thể trở mặt nhanh như vậy, phủi sạch quan hệ?"

      ( mấy tráng hán này diễn nhiệt quá :))) )

      Đại phu nhân nghe được những lời này, cơ hồ tức muốn ngất . Đây là, đây phải là lời thoại ả dạy cho bọn chúng trước đây sao? Nhưng mà, ngàn lần vạn lần cũng thể nghĩ được, tình cảnh hôm nay lại đổi lại là chính mình!

      Gương mặt Mộc Kiền càng ngày càng trầm, dĩ nhiên muốn nghe đại phu nhân thêm câu nào nữa liền tiến lên, quăng cái tát!

      "Ba —— "

      cái tát hung hăng hạ ở mặt đại phu nhân, khiến cho ả văng lên thành đường parabol , rồi nặng nề nện xuống mặt đất.

      " Tiện phụ! Còn muốn ở nơi này mất thể diện hay sao? Người đâu! Lôi cái tiện phụ này cùng Mộc Tĩnh Như kéo ra, nhốt vào trong phòng củi! phân phó của ta, cho phép ra ngoài!"

      Mấy tên thị vệ bên người từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm mặt dám nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ sợ vô tình liếc cái liền đưa tới họa sát thân. Cho đến khi nghe được Mộc Kiền phân phó, mới tiến lên túm lấy đại phu nhân và Mộc Tĩnh Nhu vừa mới tỉnh.

      Vì vậy, Mộc Tĩnh Nhu đáng thương, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo bị nhốt vào phòng chứa củi!

      Lúc mấy người thị vệ tha bọn họ , đại phu nhân căn bản còn sức giãy dụa, ả khủng hoảng, gào thét lạc cả giọng " Lão gia, là Mộc Vân La! Là Mộc Vân La tính kế hại chúng ta! Lão gia, ngài phải làm chủ cho chúng ta!!!"

      Mộc Kiền sớm muốn nghe lời của ả, chỉ chán ghét nhìn lướt qua ả cái, sau đó đường nhìn lập tức rơi vào người hai tráng hán, sát khí lạnh thấu xương phóng thích, khí thế từ ống tay áo rộng lớn chuẩn bị phát động, ý đồ đánh chết hai người này.

      Nhưng hai người kia sớm chuẩn bị từ trước đó.

      Chẳng biết từ lúc nào trong tay bọn họ nhiều hơn vài viên đạn khói.

      Đạn khói quăng ra, phút chốc, toàn bộ đình nghỉ bị bao phủ bởi khói trắng, thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh. Đợi khói tan hết, bóng dánh hai gã tráng hán biến mất từ lâu. . .

      Mộc Kiền đứng nguyên tại chỗ, gương mặt xanh đen, hai quả đấm bên tay nắm càng lúc càng chặt.

      lúc lâu sau, quay đầu " Chuyện hôm nay nếu bất kỳ ai để lộ ra chữ đừng trách ta khách khí!"

      Dứt lời, phẩy tay áo bỏ !

      Cho đến khi bốn phía khôi phục thanh tịch, Mộc Vân La vẫn luôn xem kịch vui nãy giờ mới ra từ phía sau núi giả. Nàng vuốt ve Tiểu Tử trong ngực.

      "Thế nào, Tiểu Tử, tiết mục vừa rồi đủ náo nhiệt chứ?"

      . . .

      Chương 24: Tự làm tự chịu!

      "Hừm! là tự làm tự chịu, ai bảo các nàng muốn hại chủ nhân ngài!" Tiểu Tử khẽ hừ tiếng " Chủ nhân, bằng nhân cơ hội này giết chết luôn các nàng!"

      Độ cong khóe môi Mộc Vân La càng lúc càng lớn " nên a, giết chết rồi còn chơi vui gì nữa!"

      Rồi như đột nhiên nghĩ tới điều gì, nàng " Chúng ta nên trở về rồi, nếu ta đoán lầm, lát nữa nhất định Mộc Kiền tìm đến"

      Mới vừa rồi đại phu nhân còn luôn miệng kêu nàng hãm hại các ả, tính Mộc Kiền cẩn thận, nhất định đến xác nhận điều gì đó với nàng. Nghĩ như vậy, cước bộ dưới chân trở nên nhanh hơn, Mộc Vân La theo con đường trở về sân viện của mình.

      Thời điểm về đến gần viện của mình, Mộc Vân La trùng hợp gặp Lý ma ma đường.

      Lý ma ma lúc trước bị Mộc Vân La khiến cho ăn ít mệt, tại nhìn thấy nàng, lập tức sợ đến biến sắc. Mà Mộc Vân La nhìn thấy nàng, giữa hai đầu lông mày lại xẹt qua đạo u quang.

      "Lý ma ma, lâu gặp."

      Lý ma ma tránh được, đành kiên trì tiến lên."Tiểu thư."

      "Sợ ta như vậy? ta ăn thịt người sao?" Ý cười mặt Mộc Vân La càng lúc càng đậm.

      Lý ma ma rùng mình cái ", đều phải. . ."

      Thần sắc Mộc Vân La lóe lên, thân thủ kéo tay Lý ma ma lại, mím môi cười " Ma ma, ta có chút vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi, phiền ngươi cùng ta lát."

      Cảm nhận được nhiệt độ tay truyền đến, toàn thân Lý ma ma run lên. Trong trí nhớ của nàng lần thứ hai lên dáng vẻ ngoan độc của Mộc Vân La thời điểm giáo huấn nàng. Vậy nên nào dám theo ý tiểu thư? Lý ma ma đành lòng phải theo Mộc Vân La vào trong viện.

      Trở lại tiểu viện, Mộc Vân La và Lý ma ma vừa mới ngồi vững, cửa phòng nàng đột nhiên bị cước đá văng!

      "Phanh!"

      tiếng vang vô cùng lớn.

      Bên trong, Mộc Vân La cùng Lý ma ma giật nảy mình!

      Mộc Vân La ngước mắt lên, vừa nhìn thấy người đến, toàn thân lập tức run sợ nơm nớp đứng dậy " Phụ thân, ngài. . . Sao ngài lại tới?"

      "Cả ngày hôm nay ngươi vẫn luôn ở đây?" Mộc Kiền nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá Mộc Vân La.

      "Đúng vậy phụ thân, hai ngày nay Vân La vẫn mực ở đây thỉnh giáo kỹ thuật thêu từ Lý ma ma, Vân La tuy bất tài trong việc tu luyện vũ lực, nhưng cũng thể vì thế mà xao nhãng những phương diện khác được." Mộc Vân La , ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn về phía Lý ma ma.

      Lý ma ma bị nhắc tới, giật mình như chạm phải điện, sau đó liên tục gật đầu ngừng. " Đúng vậy, lão gia. Lão nô vẫn luôn ở đây hướng dẫn tiểu thư thêu thùa!"

      Mộc Kiền cắn răng, hai tay nắm chặt lại thành quả đấm.

      Mặt trở nên cứng ngắc, thể bất cứ biểu tình nào, thanh lạnh đến dọa người " Học thêu ít cũng tốt, đúng là tốt hơn so với biết tí gì. Ta còn có việc, trước."

      Dứt lời, xoay người trực tiếp rời . . .

      Nhìn thân ảnh rời , sâu thẳm trong con ngươi Mộc Vân La lóe lên ý cười nhạo rồi biến mất.

      " Tiểu thư. . ." Đợi Mộc Kiền hẳn, Lý ma ma có chút sợ hãi đứng lên.

      Nàng dám ở lâu chỗ này. Lúc trước chính tại nơi đây, nàng từng bị Mộc Vân La dày vò đến mất nửa cái mạng già.

      " Lá ma ma, ta rồi, chỉ cần ngươi nghe lời ta ta xử tệ với ngươi." Mộc Vân La móc từ trong lòng ra thỏi bạc đưa cho Lý ma ma.

      Ngay lập tức, cặp mắt dài của Lý ma ma trừng lớn.

      " Ngươi , nhớ kỹ câu kia của ta, đối tốt với ta, ta bạc đãi ngươi. Ngược lại, nếu ngươi dám ở bên ngoài bậy bạ gì đó, ta nhất định cắt lưỡi ngươi!"

      Thanh rét lạnh làm lòng Lý ma ma như bị đóng băng. Nàng biết Mộc Vân La được nhất định làm được! Nàng phải là kẻ ngu, tình hình nay, làm như nào có lợi nàng đều .

      Lý ma ma nhận bạc, gì thêm, cúi người gật đầu " Vâng tiểu thư, lão nô cái gì cũng biết!"

      . . .
      Last edited: 15/4/16
      quỳnhpinky, YooMi, susu4 others thích bài này.

    3. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      Chương 25: Tuyết tố cửu phẩm.

      Nhìn bộ dạng Lý ma ma khom lưng cúi đầu, môi Mộc Vân La nhếch lên, đạm đạm nhất tiếu. . . ( cười nhạt )

      Thế giới nào cũng có nhưng kẻ như vậy, ỷ mạnh hiếp yếu, thấy kẻ mạnh hơn quy phục. Người như thế, nàng cũng nhất thiết phải mềm lòng với bọn !

      Lý ma ma rồi, Mộc Vân La xoay người định vào trong buồng, chợt nghe được ở bên ngoài cửa trận động tĩnh. Chân mày nàng cau lại, ra ngoài, thấy được thân ảnh quen thuộc từ tường viện nhảy xuống.

      "Sao ngươi lại tới đây?"

      Người tới này phải chính là Vương Mãnh sao?

      " Vân La nương, lúc trước phải là ngài phân phó cho bọn ta lưu ý tìm kiếm Tuyết tố cửu phẩm sao?" Vương Mãnh gãi gãi đầu hỏi

      " Có tung tích?" Trong mắt Mộc Vân La lóe lên vài tia vui mừng.

      Tuyết tố cửu phẩn này là trong những nguyên liệu đan dược quan trọng nhất để điều chế thuốc giải trừ hàn độc. Chỉ cần có được Tuyết tố cửu phẩm, nàng liền có thể luyện chế cách tự tin ra đan dược trừ hàn, đến lúc đó nàng lại có thể tu luyện vũ lực.

      Vương Mãnh có chút hưng phấn ." Đúng vậy, Vân La nương! Sâu trong Mê thất sâm lâm có Tuyết tố cửu phẩm sinh trưởng, trước bởi vì thấy Mê thất sâm lâm quá nguy hiểm đáng sợ nên ta dám ra sợ ngài liều mạng, bất quá nghe linh thú thủ hộ Tuyết tố cửu phẩm ngày kia độ thiên kiếp, đến lúc đó nó hoàn toàn ngủ say. Ta nghĩ đây chính là thời cơ tốt."

      Mộc Vân La híp mắt cái, gật đầu lên tiếng trả lời."Hảo, ta biết."

      Vương Mãnh đột nhiên như nghĩ đến cái gì, cau mày " Được rồi, Vân La nương, ngài phải cẩn thận. Mới vừa rồi khi ta lẻn vào ngang qua phòng hình như là của đại phu nhân, trong lúc vô tình nghe được bọn họ nhắc tới tên ngươi, nhớ để ý, bọn họ hình như định bí mật mưu đồ hãm hại ngươi. . . “

      "Nga?" Mộc Vân La thần sắc ngừng lại chú, sau đó lại vung lên nụ cười " Ta biết."

      Xem ra các nàng đúng là tính xấu đổi!

      " Chủ nhân, có muốn Tiểu Tử tra xét kế hoạch của các nàng ?" Tiểu Tử trong ngực xoay người, cười đến vô cùng gian trá.

      "Hảo!" Mộc Vân La đồng ý gật đầu.

      Thi triển công phu trong nháy mắt, Tiểu Tử như đạo thiểm điện bay cực nhanh ra ngoài. Tốc độ kia hoàn toàn khiến cho người khác thể thấy . Vương Mãnh há hốc mồm nhìn Tiểu Tử bay , lúc lâu sau mới hoàn hồn " Vân La nương, vậy ta trước, nếu ngài có chuyện gì cứ tới tìm ta phân phó."

      "Hảo!"

      Vương Mãnh ly khai rồi, Mộc Vân La tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn về phía xa. . .

      Nàng là có chút chờ mong ~~ biết đại phu nhân cùng Mộc Tĩnh Nhu còn muốn diễn thêm xiếc gì cho nàng xem đây! !

      Lại đến Tiểu Tử, đường phóng như bay thoáng cái chạy tới bên ngoài phòng đại phu nhân. Nó ở bên ngoài chờ đợi hồi thấy nha hoàn của đại phu nhân Châu Nhi từ trong phòng ra.

      Tiểu Tử hé miệng, phúc hắc cười.

      Dưới ánh mặt trời, cặp răng nanh nho lóe hàn quang. Vừa lúc Châu Nhi ra, Tiểu Tử chớp mắt nhào tới, hàm răng sắc nhọn kè sát vào cổ nàng!

      Châu Nhi chỉ kịp thấy quả cầu thịt phóng về phía mình, nàng chưa kịp lấy lại tinh thần thấy trận đau nhức từ cổ ập đến. Nàng nghiêng đầu nhìn liền đụng phải ánh mắt ngoan độc của con chồn tía. Châu Nhi hoảng sợ hồn vía đều muốn bay hết, cả người lảo đảo lui về sau mấy bước.

      Tiểu Tử nhe răng, truy hỏi." Bổn đại gia hỏi ngươi, cái lão bà kia dự tính hại chủ nhân ta như thế nào?"

      thôi, ngờ nó vừa mở miệng ra, Châu Nhi liền hôn mê bất tỉnh ngã xuống.

      Tiểu Tử có chút ngơ ngác liền đứng yên tại chỗ trân trối nhìn Châu Nhi mặt đất, khịt mũi cái. . .

      kỳ quái, sao người này cứ như vậy mà ngã xuống?

      Chẳng lẽ là bị nó hù dọa sao?

      Thế nhưng. . . nên a! !

      ràng nó lớn lên đáng thế này cơ mà!

      . . .

      Chương 26: Còn ngất nữa bổn đại gia cắn chết ngươi!

      Nó đâu có biết, Châu Nhi hoàn toàn là do thấy con chồn biết tiếng người nên kinh hách quá đến mức ngất .

      Bất quá, chồn đại gia của chúng ta thể làm!

      Đôi mắt đen lúng liếng của nó giật giật, sau đó tiến lên cắn cái vào huyệt nhân trung của Châu Nhi.

      Chỉ trong chốc lát, Châu Nhi tỉnh lại.

      " Bổn đại gia hỏi ngươi, bổn đại gia đáng như vậy, vì sao ngươi nhìn lại muốn ngất ?" Chồn đại gia nó ngẩng cao đầu, bộ dáng hống hách kiêu ngạo.

      Mắt thấy Châu Nhi lại chuẩn bị muốn ngất lần nữa, Chồn đại gia nổi giận!

      " Ngươi còn tiếp tục ngất ta liền cắn chết ngươi!"

      Nháy mắt, Châu Nhi rùng mình cái tỉnh lại, cả người ngây ngô ngồi bệt dưới đất. . .

      " Trả lời vấn đề của bổn đại gia nhanh, cái lão bà, à, chính là cái gì đại phu nhân đó, nàng ta suy tính hại Mộc Vân La như thế nào? bổn đại gia cắn chết ngươi!"

      " Dạ dạ dạ, ta. . . Ta . . . Đại phu nhân sai hai tiểu thư ngày kia rủ rê Mộc Vân La vào Mê thất sâm lâm, đem nàng ném ở đó . . ."

      Châu Nhi còn muốn gì đó trước mặt đột nhiên lên đạo bạch quang khiến nàng nhắm mắt. Đến lúc mở mắt ra lần nữa còn thấy bóng dáng con chồn tía kia. Nàng kinh ngạc nhìn khắp bốn phía, nhưng thấy bất kỳ vật gì.

      Châu Nhi xoa xoa mắt, cho rằng nãy giờ mình gặp ảo giác. Sau đó nàng từ dưới đất bò dậy, hung hăng gõ đầu mình cái. . .

      "Thực trúng tà mà!"

      Cùng lúc này, Tiểu Tử phóng như tia chớp về tới phế viện.

      Mộc Vân La ôm lấy nó, nghe nó thuật lại, liền cười châm chọc: " Xem ra ngày kia có người cùng, hành trình này nhất định còn buồn chán nữa."

      " Đúng, có hai người ngu xuẩn ở đó, nhất định rất thú vị. " Tiểu Tử nhếch miệng, cười hiểm thua gì chủ nhân của nó.

      Đột nhiên, mũi nó khịt khịt, sau đó dùng sức chui vào trong lòng Mộc Vân La.

      " Chủ nhân, chủ nhân, Tiểu Tử khả ái ?"

      Tiểu Tử ngẩng đầu, đáng thương hề hề nhìn Mộc Vân La.

      Mộc Vân La vẫn là lần đầu tiên thấy cái hình dáng này của Tiểu Tử, khóe môi khỏi giật giật!

      " Chủ nhân. . ." Thấy Mộc Vân La trả lời, Tiểu Tử tiếp tục kiên trì hỏi.

      " Khả ái, rất khả ái! Tiểu Tử nhà chúng ta là đáng nhất." trán Mộc Vân La rơi xuống vài vạch hắc tuyến, sau đó gật đầu.

      Lúc này Tiểu Tử vô cùng hài lòng, rúc rúc đầu, miệng hừ hừ lẩm bẩm " Hừm! Ta mà! Nhất định là tên nha hoàn đó mắc bệnh hiểm nghèo. Bổn đại gia lớn lên siêu cấp đáng như vậy, làm sao dọa nàng ngất được chứ! Khẳng định vấn đề phải là do bổn đại gia!"

      Khóe môi Mộc Vân La lần thứ hai co giật. . .

      Con chồn này, trình độ tự kỷ cũng là cao a!

      . . .

      Cũng biết Mộc Tĩnh Nhu cùng đại phu nhân làm cái gì, chỉ sau hai ngày ngắn ngủi Mộc Kiền gỡ lệnh cấm các nàng. Chẳng những vậy, từ sáng sớm Mộc Kiền phái người tới trước phế viện đón Mộc Vân La, sai Mộc Vân La theo đại phu nhân cùng Mộc Tĩnh Nhu vào Mê thất sâm lâm.

      Tiểu Tử chui vào trong lòng Mộc Vân La " Chủ nhân, các nàng hẳn là muốn bắt đầu hành động."

      " Ừ." Mộc Vân La sửa sang xong y phục, tiện tay ôm lấy Tiểu Tử " Chúng ta ra ngoài."

      Tiểu Tử tựa ở trong ngực Mộc Vân La, vô cùng an nhàn từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

      tại là phải dưỡng hảo tinh thần phen, chốc lát ra ngoài thế nào cũng có nhiều chuyện thú vị nha!

      Mộc Vân La mang theo Tiểu Tử, rất nhanh liền tới tiền viện.

      Lúc này ở bên trong viện, Lâm phu nhân cùng Mộc Tĩnh Nhu đều đứng ở đó.

      Vừa nhìn thấy Mộc vân La, toàn bộ sắc mặt Mộc Tĩnh Nhu trở nên ngoan gì sánh được, bất qua cũng chỉ thoáng trong nháy mắt.

      Chờ Mộc Vân La bước vào phòng khách, Mộc Tĩnh Nhu vẻ mặt thân thiết, muốn tới lôi kéo nàng " Tứ muội, ngươi đến rồi."

      Mộc Vân La dấu vết né tránh ma trảo của Mộc Tĩnh Nhu, vẻ mặt bình tĩnh " Có việc?"

      . . .
      quỳnhpinky, YooMi, Bé Bi3 others thích bài này.

    4. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      Chương 27: Chúng ta giảng hòa !

      Bị Mộc Vân La tránh , tay Mộc Tĩnh Nhu cứ như vậy lúng túng dừng ở giữa trung. Giờ phút này, khuân mặt Mộc Tĩnh Nhu trở nên rất đặc sắc.

      Ả ta buông tay xuống, hai tay nắm thành hai quả đấm chặt chuẩn bị muốn phát hỏa, nhưng rốt cuộc trong chốc lát như nghĩ thông điều gì, lại cố gắng nặn ra nụ cười méo mó.

      " Tứ muội, là lúc trước giữa chúng ta có hiểu lần, nay chúng ta giảng hòa ."

      " Ta cảm thấy chúng ta có gì cần giảng hòa cả." Mộc Vân La cười " Nhưng mà, ta lại nhớ là ngày hôm trước. . ."

      " Tứ muội, cho cùng chúng ta vẫn là tỷ muội ruột thịt, tình trước kia cũng cần quá so đo. . ." Thấy Mộc Vân La muốn cái gì đó, Mộc Tĩnh Nhu lập tức cắt đứt lời nàng. Sau đó ả quay đầu nhìn về phía Mộc Ninh Tuyết " Tỷ, ngươi xem có đúng hay ?"

      Mộc Ninh Tuyết đứng ở bên, thần sắc bất định. Hồi lâu, ả về phía trước, gật đầu.

      Từ lần trước bị ngân châm của Mộc Vân La đả thương, Mộc Ninh Tuyết vẫn mực ở giường tĩnh dưỡng, mãi cho đến ngày hôm qua chân của ả mới khôi phục bình thường.

      Ả bị như vậy làm sao hận Mộc Vân La được cơ chứ?

      Từ đến lớn Mộc Vân La luôn bị các ả khi dễ, thế nhưng hôm nay, các ả lại lần nữa thua trong tay nàng! việc này đối với các ả mà , quả thực là sỉ nhục!

      " Đúng vậy, tứ muội! Lần này là chúng ta dùng mọi biện pháp cầu xin phụ thân mang ngươi đến Mê thất sâm lâm cùng tìm bảo vật, mục đích chỉ để thắt chặt thêm tình cảm tỷ muội thôi đó." Mộc Ninh Tuyết sâu kín .

      Mộc Vân La rũ mí mắt xuống, che giấu tia cười lạnh trong con ngươi.

      Tìm bảo vật?

      Vô nghĩa!

      ràng là các ả muốn đưa nàng vào trong rừng sâu để hại chết nàng đây mà!

      Nghĩ như vậy, nét quỷ dị khuân mặt Mộc Vân La càng lúc càng đậm.

      Mộc Tĩnh Nhu tiếp lời." Tứ muội, cùng với chúng ta, trong rừng rậm đúng là có rất nhiều bảo bối, chừng đến lúc đó còn tìm được bảo vật gì đó có thể trợ giúp ngươi tu luyện vũ lực nha."

      Vừa vặn lúc này Mộc Kiền từ bên ngoài vào, đem hết lời Mộc Tĩnh Nhu thu vào trong tai. giương mắt nhìn Mộc Vân La chút, trong mắt có lấy tia tình cảm " Nếu hai tỷ tỷ muốn dẫn ngươi ngươi liền ."

      Mộc Vân La quét mắt nhìn Mộc Kiền, môi kéo nụ cười nhạt.

      Mộc Kiền này chưa bao giờ quá quan tâm đến sinh tử của nàng. như vậy, nàng cũng cần để ý cái gì nữa. Nàng rũ mắt xuống, gật đầu, môi đỏ mọng khẽ nhếch " Hảo! "

      " lời định! " Mộc Tĩnh Nhu ở trước mặt Mộc Kiền giả bộ rất triệt để!

      Lúc nàng ả hóa thân thành tiểu nương vui vẻ đáng , rất là hưng phấn lôi kéo tay của Mộc Vân La!

      " Ta cho tới bây giờ chưa từng cùng tứ muội xuất môn đấy! hôm nay nhất định muội phải ngồi cùng xe ngựa với ta! Nha, ta mong chờ chuyến ngày hôm nay, biết chúng ta tìm được những bảo vật gì đây nhỉ."

      Mộc Vân La ngẩng đầu, khuân mặt rạng rỡ nhìn qua vô cùng vui vẻ với Mộc Tĩnh Nhu, thế nhưng đáy mắt lại thấy tia cười " Ân, ta cũng rất mong chờ. . . "

      Mộc Kiền cùng, chỉ sai mấy người thị vệ hộ tống các nàng. cũng hề biết hôm nay trong rừng phát sinh chuyện gì, chỉ dặn dò nhắn nhủ chút rằng nhất định được quá sâu vào trong rừng.

      Mộc Tĩnh Nhu đáp ứng hết thảy cách tự nhiên.

      Đến lúc ngồi xe ngựa, Mộc Tĩnh Nhu sống chết đòi ngồi cạnh Mộc Vân La

      " Tứ muội, sau này ba người chúng ta hảo hảo ở chung có được hay ? Chuyện lúc trước đều là thái độ của ta đúng."

      Mộc Vân La ôm Tiểu Tử trong ngực, tùy ý tựa thành xe ngựa, nhắm mắt lại dưỡng thần. Đột nhiên, chóp mũi nàng ngửi thấy đạo mùi thơm đánh tới. Mở to mắt, chỉ thấy Mộc Tĩnh Nhu cầm khăn cọ cọ mặt nàng. Nàng híp con ngươi, ánh mắt sắc bén nhìn cái khăn tay kia rồi dời đường nhìn lên người của Mộc Tĩnh Nhu.

      " Tứ muội, làm. . . Làm sao vậy? "

      . . .

      Chương 28: Khăn tay triệu thú.

      Bị cái nhìn của Mộc Vân La làm cho sợ hãi, Mộc Tĩnh Nhu nuốt ngụm nước miếng, hỏi.

      Mộc Vân La dấu vết nhíu mày, " có gì, chỉ là thấy khăn này thơm quá "

      " Đương nhiên rồi " Đáy mắt Mộc Tĩnh Nhu lên u quang " Khăn tay này ướp hương liệu do phụ thân đích thân mang từ hoàng thành về, có thể an sinh dưỡng thần. Tứ muội, nếu như ngươi thích, cái khăn này ta tặng cho ngươi."

      Trong lúc Mộc Tĩnh Nhu nhanh tay đem khăn tẩm hương nhét vào trong lòng Mộc Vân La. Mộc Vân La muốn cự tuyệt, mắt thấy Mộc Tĩnh Nhu thoáng cái đem khăn bỏ vào trong ngực nàng, nàng cũng thêm gì nữa, chỉ dương môi cười nhạt cái.

      " Cảm tạ tam tỷ. "

      Mộc Tĩnh Nhu cũng cười phối hợp đón ý hùa thêm vài câu. Sau đó ả quay đầu, tầm nhìn cùng Mộc Ninh Tuyết giao nhau, trong mắt cả hai đều tràn đầy ngoan độc ác!

      Hương liệu tẩm khăn tay này phải an thần dưỡng khí gì đó mà chính là mùi hương đặc biệt chuyên hấp dẫn các loại dã thú đến!

      Nghĩ đến những thứ này, hai tay Mộc Tĩnh Nhu nắm chặt, ý cười hiểm ác mặt càng lúc càng sâu. . .

      Mộc Vân La, ta tin lần này giết được ngươi! !

      . . .

      Thởi điểm đến bên ngoài rừng rậm, xe ngựa dừng lại, ba người cùng xuống xe rồi vào trong. Đám thị vệ kia vẫn luôn theo sát các nàng.

      tiếp quãng rừng râm, Mộc Tĩnh Nhu đột nhiên hét lên tiếng thất thanh!

      " Ai nha! "

      Mộc Ninh Tuyết vội hỏi " Làm sao vậy, tam muội? "

      " Tỷ, ta đau bụng! Ta . . . Có khả năng ta ăn nhầm món gì đó làm đau bụng rồi."

      " Vậy phải làm sao bây giờ? "

      Mộc Tĩnh Nhu bốn phía xung quanh " Như vậy , ngươi trước tiên đưa ta đến bên kia chút "

      " Hảo "

      Hai tỷ muội cứ như vậy kẻ xướng người họa cách vô cùng thuần thục, hoàn toàn chú ý vẻ mặt trêu tức của Mộc Vân La.

      ra Mộc Vân La sao lại hiểu các nàng tính gì chứ?

      Kiếp trước nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là độc dược, ngay từ ban đầu nàng nhận ra thành phần hương liệu chiếc khăn là gì!

      Mộc Tĩnh Nhu rốt cục xoay đầu, nhìn Mộc Vân La ." Như vậy , tứ muội, ngươi chờ bọn ta ở chỗ này, chúng ta lát quay trở lại, ta là nhịn nổi nữa rồi."

      " Ân, ." Mộc Vân La che giấu thần sắc mặt, tỏ ra cảm thông mà đáp lời.

      " Hảo! " Mộc Tĩnh Nhu cùng Mộc Ninh Tuyết hai mắt liếc nhau, sau đó lại nhìn đám thị vệ " Các ngươi cũng theo ta, thay ta canh giữ ở bên ngoài."

      Bọn thị vệ dám cãi lời Mộc Tĩnh Nhu, đều dạ tiếng rồi theo sau các nàng rời khỏi. Chỉ trong chốc lát tất cả đều thối lui, để lại Mộc Vân La lẻ loi mình.

      Mộc Vân La đứng tại chỗ, nhìn khắp bốn phía, khẽ thở dài. . .

      " Các nàng quá độc ác, muốn hãm hại chủ nhân dụ mãnh thú tới, sau đó chết ở chỗ này! " Sau khi những người đó đều ly khai, Tiểu Tử rốt cuộc nín được, mở miệng chuyện. Đột nhiên, nó ý thức được cái gì đó, có chút kinh ngạc tròn mắt hỏi " Bất quá, chủ nhân, tại sao ta ngửi thấy cái mùi khăn tay kia?"

      " Nga, vô công bất thụ lộc ( làm có phúc hưởng ), cho nên ta vừa vặn nhét trả lại khăn tay người Mộc Tĩnh Nhu rồi." Mộc Vân La thờ ơ khiêu mi cái, tiếp " Hơn nữa, ta còn bỏ thêm chút dược liệu vào trong khăn tay đó, nàng ta ngửi thấy được, nhưng bất quá thú dữ lại vô cùng nhạy cảm với cái mùi này! Nếu Mộc Tĩnh Nhu coi trọng cái khăn kia như vậy, ta cũng thể đoạt đồ thích của người ta như thế, ngươi đúng ? "

      Tiểu Tử bỗng nhiên ngẩn ra. . . Sau đó khóe môi hung hăng co giật

      Chủ nhân, ngươi có nhất thiết phải phúc hắc như thế hay ! !

      Cứ như vậy Mộc Tĩnh Nhu còn mạng mang về sao? ?

      . . .
      YooMi, quỳnhpinky, Bé Bi2 others thích bài này.

    5. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      Chương 29: Mộc Tĩnh Nhu bị cắn

      " Tiểu gia hỏa, ngươi thầm gì đó? " Mộc Vân La cúi đầu, liếc mắt nhìn miệng Tiểu Tử lẩm bẩm, vẻ mặt trầm hù dọa.

      " có, ta là khen chủ nhân ngươi quá thông minh đây mà! " Tiểu Tử cười vô cùng thuần khiết, nịnh nọt.

      Đến lúc này Mộc Vân La mới khiêu mi cái, vẻ mặt thỏa mãn " Ừ, ta cũng cảm thấy vậy!"

      xong, chờ Tiểu Tử kịp phản ứng gì thêm, nàng ôm nó nhấc chân hướng vào sâu trong rừng " thôi, chúng ta tìm Tuyết tố cửu phẩm "

      " Còn mấy người Mộc Tĩnh Nhu ở bên kia sao? "

      " Ngươi muốn cùng các nàng tham quan động vật sao?" Cước bộ Mộc Vân La ngừng lại, cúi đầu " Vậy thế này , ta dẫn ngươi sang bên đó."

      " , , đều phải." Tiểu Tử nuốt ngụm nước miếng, cười lấy lòng " Chủ nhân, chúng ta tìm dược."

      " Hảo! "

      xong, người thú tiến thẳng về chỗ sâu nhất trong rừng .

      Lại bên khác, lúc này Mộc Tĩnh Nhu cùng Mộc Ninh Tuyết tâm tình vô cùng vui vẻ.

      Gương mặt Mộc Tĩnh Nhu sớm trở nên vặn vẹo, giọng nàng đầy oán hận ." Ha! ! Để xem tại phế vật đó làm sao có thể trở lại! "

      " Tam muội, liệu có thể xảy ra sơ sót gì hay , vạn nhất bị phụ thân biết được, chúng ta có thể hay bị phạt nặng a? " Mộc Ninh Tuyết có chút kiêng dè hỏi.

      Đều tại Mộc Vân La là do các ả mang ra ngoài. Đến lúc các ả trở về mà có Mộc Vân La cùng hồi phủ, chỉ sợ lúc đó phụ thân nghiêm khắc trừng phạt các ả!

      " Sợ cái gì? Hơn nữa vốn phụ thân căn bản thèm quan tâm sống chết của cái phế vật ấy! " Nghĩ đến mấy ngày gần đây luôn bị khuất nhục dưới tay Mộc Vân La, đáy mắt Mộc Tĩnh Nhu bắn ra hận ý mãnh liệt! " Chỉ cần khiến cho nàng ta chết, cái gì ta cũng sẵn lòng!"

      " Bất quá, tam muội, khăn tay kia có thể hấp dẫn được nhiều dã thú đến sao?"

      "Đương nhiên, đây chính là mẫu thân cố ý làm! Hương liệu được tẩm nhất định thu hút rất nhiều thú dữ đến!" Mộc Tĩnh Nhu đáy mắt tràn đầy đắc ý. Trong lúc ả , từ đằng xa, có hàng loạt tiếng gào thét truyền đến.

      Trong nháy mắt, dường như mặt đất chấn động dữ dội!

      Mộc Tĩnh Nhu và Mộc Ninh Tuyết đều ngẩn người ra.

      Mộc Ninh Tuyết nhíu mày hỏi." Tam muội, ngươi có nghe thấy thanh gì đến ?"

      Mộc Tĩnh Nhu muốn trả lời thoáng nhìn ở xa thấy được chuyện gì đó, cả người lập tức cứng lại sửng sốt. Gương mặt đó chỉ trong nháy mắt liền trở nên vô cùng tái nhợt. Theo hướng nhìn của Mộc Tĩnh Nhu, Mộc Ninh Tuyết cũng quay lại xem xét. Lập tức, toàn bộ hai chân ả trở nên mềm nhũn! !

      Trời ơi! !

      Các ả nhìn thấy gì vậy?

      Từ khoảng cách còn xa lắm, có đám dã thú hướng các nàng rầm rập chạy tới!

      " Dã thú. . . Có. . . Có dã thú! Mau! Chạy mau! "

      Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người tác loạn thành đoàn! Nhóm người này như chim thấy cung tên, chạy toán loạn bốn phía!

      Bọn họ chạy, dã thú lại càng chạy nhanh hơn!

      Mộc Tĩnh Nhu sợ đến đầu óc trống rỗng, phân biệt được phương hướng, chỉ nhằm đường trước mắt mà lao đến. Thế nhưng những dã thú kia dường như chỉ nhận thức mỗi ả, đuổi sát nút theo hề bỏ.

      Chỉ sau lúc, ả bị đám dã thú hoàn toàn vây khốn!

      Đứng trong vòng vây của hàng trăm con dã thú nhìn trừng trừng, ranh nanh hôi thối, nước dãi giọt, Mộc Tĩnh Nhu sợ đến mức tè ra quần!

      " Đừng. . . Đừng tới. . ."

      Đáp lại tiếng của ả là hàng loạt tiếng gào thét " Rống rống ! ! " của dã thú!

      Mới vừa rồi do quá kinh hách chỉ biết cắm đầu chạy, Mộc Tĩnh Nhu tách khỏi đoàn người lúc nào biết, giờ chỉ còn mình bị đám dã thú vây bắt. Nhìn những con thú hung ác chung quanh, ả sợ đến khóc lớn thành tiếng!

      . . .

      Chương 30: Đến xương cốt cũng chẳng còn

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      Tại sao lại có thể như thế!

      Những dã thú này ràng là nên tấn công tiện nhân Mộc Vân La kia, tại sao lại đến tìm ả?

      nhàng muốn lui về phía sau, nhưng đám dã thú kia vậy chặt quanh ả, căn bản để cho ả có bất kỳ động tác nào. Mộc Tĩnh Nhu mặt còn tí máu nào, toàn bộ thân thể run rẩy tại chỗ. Cho đến lúc này ả vẫn chưa biết cái khăn tẩm hương kia lần nữa quay trở về người ả.

      Ngay lúc ả lui chân về sau bước, con dã thú bất ngờ nhào lên, đánh úp về phía ả.

      Mộc Tĩnh Nhu sửng sốt!

      Mắt thấy dã thú đến sát gần, ả theo bản năng đánh trả.

      Vũ lực Nhân giai cấp bốn!

      Tuy rằng tính là cao, nhưng rốt cuộc cũng có chút lực sát thương. Luồng khí cường đại cùng con dã thú kia va chạm vào nhau, thoáng cái dã thú bị bức lui về sau vài bước!

      Rống! !

      Tiếng gầm thét rung trời đồng loạt vang lên. Đàn thú bị chọc giận, đồng loạt giương móng vuốt tấn công đến.

      Lần này Mộc Tĩnh Nhu hoàn toàn còn đường lui. Ả kinh hách đến thẫn thờ xụi lơ ngay tại chỗ. . .

      Vào lúc đó, con sư tử căn đúng cơ hội, nhảy lên vồ ả ngã nhào xuống đất. Mồm sư tử to như chậu máu, phát cắn đứt tay Mộc Tĩnh Nhu. Mộc Tĩnh Nhu đau đến cơ hồ muốn ngất . Nhưng cũng chính vào lúc này, bởi vì y phục bị sư tử cắn xé lôi kéo, từ trong lòng, lộ ra góc khăn tay. . .

      Trợn mắt nhìn thoáng góc khăn kia, con ngươi Mộc Tĩnh Nhu mãnh liệt co rút.

      Ả ngẩng đầu, gào thét tiếng!

      " Mộc Vân La, là ngươi! Là đồ tiện nhân ngươi! !"

      Tiếng gào thét của ả quanh quẩn trong rừng, vọng thành vô số tiếng vang.

      Nhưng mà, vừa dứt lời, lại trận thét chói tai ngắn ngủi vang đến!

      Chỉ thấy con sư tử khi nãy tiếp tục chồm đến, cắn cái vào cổ đúng vào động mạch chủ. Máu phun ra thành tia, Mộc Tĩnh Nhu cố giãy mạnh, thêm chút thời gian nữa, ả ta liền hoàn toàn đoạn khí mà chết. . .

      Trong rừng rậm, mùi máu tươi dần bốc lên.

      Lũ dã thú bên cạnh cũng nhàn rỗi, nhào lên cắn xé thi thể Mộc Tĩnh Nhu.

      Có lẽ Mộc Tĩnh Nhu ngay cả nằm mơ cũng ngờ rằng chuyện như này. Lúc trước các ả vô số lần tưởng tượng đến kết cục của Mộc Vân La, tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp. Vậy mà tại, cái kết cục đó diễn ra chính người ả!

      Thế nhưng ả căn bản biết rằng, trong lúc ả bị dã thú đuổi theo, Mộc Ninh Tuyết dẫn bọn thị vệ tập hợp đủ và nhìn thấy. Nhưng tới lúc họ chứng kiến ả bị dã thú vây quanh, chứng kiến nhiều thú dữ như vậy tập hợp cùng chỗ lại sợ đến mức lui ra ngoài!

      Nhìn cảnh tượng ả bị xé xác, bọn họ sợ đến hồn phi phách tan, ai muốn ở lại chỗ này thêm khắc nào, tất cả đều từng bước từng bước lùi dần, rời xa nơi này. . .

      " Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư phải làm sao bây giờ?" Đợi đến khi bọn thoát được lúc rất xa rồi, người thị vệ mới hơi hoàn hồn nhìn Mộc Ninh Tuyết lên tiếng hỏi " Chúng ta cứu nàng sao?"

      " muốn sống nữa chính ngươi cứu ! " Mộc Ninh Tuyết trừng mắt cái.

      " Thế nhưng Tam tiểu thư giữ được mệnh mất! " Thị vệ kia có chút lo lắng yên.

      Mộc Ninh Tuyết vỗ vỗ ngực " Trong rừng rậm cái gì ngoài ý muốn cũng có thể phát sinh, bị dã thú cắn chết là do ta xui xẻo! Còn có, sau khi trở về phủ nếu các ngươi dám nhiều câu, ta tuyệt đối tha cho các ngươi!"

      Dứt lời, Mộc Ninh Tuyết nhanh chóng lui vào sâu trong rừng.

      Trong rừng, lá khô tuôn rơi mảnh.

      Mộc Ninh Tuyết mang theo thị vệ trực tiếp ly khai, chỉ để lại lũ dã thú ngấu nghiến thân xác Mộc Tĩnh Nhu. . .

      Chỉ lát sau, mùi máu tươi lan khắp tứ phía.

      Thẳng đến khi. . . xương cốt còn mảnh!
      YooMi, Bé Biquỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :