Thần y cuồng phi - Y Nỉ Yêu Nhiêu ( update chương 37 + 38 ) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      Chương 9: Trảm thảo trừ căn! ( Nhổ cỏ tận gốc! )

      Khi mọi người nhìn đến Lý Đức Hải té mặt đất, ai nấy đều bị dọa sợ.

      hạ nhân cầm đầu nhìn Mộc Vân La, tức giận quát ."Ngươi. . .Ngươi làm cái gì?"

      Mộc Vân La bỗng nhiên biểu hoảng sợ giống người khác, cúi đầu run lẩy bẩy, che giấu biến hóa kỳ lạ nơi đáy mắt, thấp giọng đáng thương " Ta, ta biết, đột nhiên bị như vậy . . ."

      Có người lên tiếng: "Nghe Mộc Vân La này chỉ là phế vật, cũng có khả năng làm gì, chẳng lẽ bệnh cũ của thiếu gia phát tác?"

      "Đúng, chắc là như vậy!"

      "Hay là trước hết mang thiếu gia về nhà, vạn nhất trì hoãn lại cứu được." Lại có thêm người tán thành.

      Thị vệ cầm đầu hung hăng trừng Mộc Vân La cái " Ta cảnh cáo ngươi, nếu là ngươi làm ra cái gì, Lý gia chúng ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi! Đừng quên Lý gia chúng ta chính là gia tộc cường đại nhất trấn Thanh Linh này!"

      Dứt lời, thị vệ kia chỉ huy mấy hạ nhân đem Lý Đức Hải khiêng về.

      Đợi bọn họ hết, Mộc Vân La nhìn về phương hướng xa xa, khóe môi mỉm cười. . .

      Lý gia, gia tộc cường đại nhất?

      Tốt. . .

      Nàng hai mắt chuyển động, trong mắt chớp động ánh quang mang , cho đến lúc tầm mắt dừng ở thân ảnh Tiểu Tử, mảnh tính toán.

      "Chủ nhân, ngươi . . . Ngươi muốn làm gì?" Tiểu Tử bị ánh mắt của Mộc Vân La làm cho có chút chột dạ.

      "Tiểu Tử, có muốn hay thể bản lĩnh a."

      "A?" Tiểu Tử kinh hoảng . . .

      thực chứng minh, thể bản lĩnh trong miệng Mộc Vân La chính là việc đánh người! , là trảm thảo trừ căn ( diệt cỏ tận gốc ) mới đúng.

      Mộc Vân La biết, ngày Lý Đức Hải trở lại, sau đó kiểu gì nàng cũng gặp phiền phức ngừng!

      như vậy, bằng đuổi tận giết tuyệt!

      Mộc Vân La nàng cũng phải là người tốt lành gì, ngày còn đối với nàng gây hại nàng nhất định bóp chết từ trong trứng!

      . . .

      Lý gia cùng Mộc gia khoảng cách tính là xa.

      đường , Lý Đức Hải ngồi ở trong kiệu, rốt cuộc cũng hơi thanh tỉnh.

      "Thiếu gia, ngài tỉnh." gã sai vặt bên cạnh thấy vậy, liền tiến lên hầu hạ.

      Đau nhức giữa hai chân ngừng truyền đến, nghĩ đến vừa rồi bị khuất nhục, Lý Đức Hải hô to ra tiếng! "Mộc. . .Mộc Vân La, ta muốn giết ngươi!"

      Gã sai vặt kinh ngạc "Thiếu gia, Mộc Vân La nàng, nàng phải là phế vật sao?".

      "Đều phải, nàng ta cái gì cũng phải! Ta muốn cho cha, ta muốn cho mọi người biết, Mộc Vân La chính là nữ nhân ác độc!" Lý Đức Hải kích động gào thét.

      Nữ nhân kia trước tiên là tổn thương gương mặt biểu muội , tại lại đả thương !

      Cuối mùa thu, gió lạnh từng trận.

      Lúc này, xe ngựa chạy qua chỗ vắng.Lý Đức Hải ở trong xe ngựa, hận đến song quyền nắm chặt.

      Bỗng nhiên, xe ngựa đột ngột dừng lại!

      Gã sai vặt xốc màn kiệu lên, hỏi "Làm sao vậy?"

      Rèm vừa vén lên, liền thấy được thân ảnh xinh của nha đầu mặc xiêm y vải thô đứng đằng xa.

      Nàng ôm ấp con chồn tía trong tay, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn cỗ kiệu!

      Nhìn thấy Mộc Vân La, Lý Đức Hải cắn răng, hét lớn."Mộc Vân La! Lại.Là.Ngươi!"

      Uất nghẹn nổi lên, hận được ngay lập tức giết chết nàng!

      "Đúng vậy, là ta!" Mộc Vân La chớp chớp mắt, cười .

      Lý Đức Hải bị Mộc Vân La kích thích đến giận quá hóa cười, gần như là điên cuồng."Lên! Bắt nàng! Bắt lấy cái xú nhà đầu này cho ta!"

      Sau tiếng lệnh này, bốn năm thị vệ đều tiến lên bao vây, muốn bắt lấy nàng!

      Mộc Vân La cũng mỉm cười nhìn bọn họ, nàng vỗ đầu chồn tía " Tiểu Tử, tại đến lượt ngươi "

      Tiểu Tử nghe lời, hứng phấn kêu ra hai tiếng. Chớp mắt, nó biến thành đạo màu tím nhanh như điện, lắc mình xuyên qua đám người!

      Xoạt xoạt xoạt ——

      Vài thanh nhàng vang lên.

      Trong nháy mắt, trời đất đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh!

      Sau đó . . .

      Bịch bịch bịch ——

      Thân thể mấy người thị vệ kia đồng loạt ngã xuống, từ cần cổ của bọn họ, còn thấy máu tươi chảy ra. . .

      . . .

      Chương 10: Ác quỷ đến!

      Trong kiệu, Lý Đức Hải nhìn màn này, sợ đến sắc mặt trắng bệch!

      run rẩy nhìn cái tiểu nha đầu bất qua mới mười ba tuổi đứng ở nơi xa xa, cả người như lâm vào hầm băng " Ngươi, ngươi phải là Mộc Vân La, ngươi. . . Ngươi là ác quỷ . . ."

      "Đúng vậy, ta chính là ác quỷ." Mộc Vân La mỉm cười, nét cười chạm tới đáy mắt " Chọc vào ma quỷ, phải chết!"

      Dứt lời, nàng ra lệnh cho chồn tía " Tiểu Tử, lên! Giết ! !"

      Tiểu Tử tuân lệnh, kích trí mạng!

      Tốc độ của nó cực nhanh, khiến cho người ta tránh né kịp. Móng vuốt sắc bén xẹt qua cổ Lý Đức Hải phát, lập tức cắt vào động mạch chủ.

      Thậm chí đợi Lý Đức Hải lầm bầm thêm hai tiếng, liền lập tức tắt thở. . .

      Gió từ đâu đó nổi lên.

      Bốn phía, mùi máu tươi lan tràn trong khí.

      Tiểu Tử bĩu môi, có chút ghét bỏ lau lau móng vuốt dính máu vào y phục Lý Đức Hải

      Đáng ghét! Nếu phải được làm trái lời chủ nhân, nó mới muốn để máu tươi những người này ô uế móng vuốt nó! !

      Đợi chà lau lúc lâu sai biệt lắm, Tiểu Tử mới trở về trong lòng Mộc Vân La lần thứ hai.

      Mộc Vân La vuốt vuốt lông của nó khen ngợi: " Tiểu Tử nhà chúng ta là lợi hại."

      "Đó là đương nhiên." Tiểu Tử biểu tình rất là hưởng thụ, híp mắt cái.

      ", chúng ta Lý gia tiếp." Mộc Vân La ôm Tiểu Tử, tiếp tục hướng về cái phương hướng mà .

      "Chúng ta Lý gia làm cái gì vậy chủ nhân?"

      Hai mắt Mộc Vân La phát sáng "Ngươi nghe tên thị vệ kia gì sao? Lý gia là gia tộc lớn nhất, có tiền nhất trấn Thanh Linh, chừng tới đó chúng ta có thể mò được thứ tốt nha."

      Tiểu Tử nhíu mày cái, sau đó nghiêm trang hỏi. "Chủ nhân, đây là cướp bóc sao?"

      "Ngốc! Đây gọi là cướp đoạt, đây là tiện-tay-cầm"

      Tiểu Tử khóe miệng giật giật.

      Còn có cái kiểu cầm này sao?

      người chồn, thẳng hướng mục tiêu mà . . .

      Mộc Vân La hề phát ra rằng, ở thân cây cách đó xa, nam tử mang mặt nạ vàng kim nãy giờ ngồi đó, đem toàn bộ tình thu vào trong mắt.

      Đợi Mộc Vân La khuất bóng, tung người cái, từ cây nhàng đáp xuống đất.

      Lúc này, dưới mặt nạ vàng kim kia, cặp mắt xanh đen của nam tử lóe sắc giống như chim ưng trong đêm tối. thân trường bào màu đen phấp phới theo gió, giấu được khí thế bễ nghệ thiên hạ!

      Thị vệ theo phía sau tiến lên, nghĩ tới vừa rồi tiểu nha đầu độc ác kia làm ra màn như vậy, khỏi cảm khái .

      "Chủ tử, nghĩ tới tại địa phương này còn có người độc ác như vậy! Hơn nữa còn là tiểu nha đầu!"

      Dưới mặt nạ vàng kim, môi đỏ sẫm của nam tử vung lên độ cong . Bạc môi lạnh nhạt, từ trong miệng của phun ra ba chữ " Có ý tứ!"

      . . .
      Last edited: 6/4/16
      Phong Vũ Yên, Alicia Tran, Anny Ta3 others thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Nam chính lên sàn, chắc lun, thanks editor. :th_78: Mà nàng ơi, sai lỗi chính tả kìa :v, cước bóc -> cướp bóc, kiểm cầm -> kiểu cầm. :th_12:
      Nam Phương thích bài này.

    3. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322

    4. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      Chương 11: Phân nhánh Mộc gia

      Bên trong sân viện cũ nát, Mộc Vân La đứng trước bàn, cẩn thận kiểm tra lại số đồ cướp được.

      Đợi kiểm kê xong, nàng trề môi xuống ——

      " Còn tự nhận là thế gia nhiều tiền nhất trấn Thanh Linh, bất quá cũng chẳng có gì! "

      Ngày hôm qua nàng mang theo Tiểu Tử xông vào bảo khố Lý gia cướp sạch bách còn thứ gì, nhưng lúc này đây ngồi xuống kiểm kê mới thấy hóa ra chỉ có mấy nghìn lượng bạc và ít đan dược cấp thấp.

      Những đan dược kia nàng cũng thèm liếc đến lần, lúc trở về liền quăng tất cả cho Tiểu Tử ăn.

      Tiểu Tử đem những đan dược kia coi như đậu đậu đường ăn vặt, vui vẻ đánh chén. Ăn xong nó lật thân, cái móng vuốt xoa bụng "Ai nha, chủ nhân, ngươi đừng kêu ca nữa. Ở đây dù sao cũng chỉ là trấn Thanh Linh nho , những phân nhánh bị đuổi khỏi hoàng thành đương nhiên có thứ gì tốt rồi"

      " Bị đuổi khỏi hoàng thành?" Mộc Vân La nhướn mày, bắt được cái thông tin quan trọng.

      Tuy rằng nàng tiếp nhận ký ức của thân thể này, thế nhưng có đoạn trống rỗng, thủy chung thế nào cũng nhớ ra được.

      "Chủ nhân, chẳng lẽ ngươi biết?" Nhìn vẻ mặt Mộc Vân La mê man, Tiểu Tử trở mình xoay người lại, nhảy đến trong lòng nàng, cặp mắt tròn vo kia tỉ mỉ đánh giá nàng.

      Mộc Vân La cúi đầu nhìn nó, " Ngươi kể cho ta nghe chút."

      Tiểu Tử lắc đầu, thở dài tiếng đầy thương cảm ——

      Nguyên lai chủ nhân chỉ những nghèo mà đầu óc còn được tốt . . .

      "Được rồi, thấy chủ nhân đáng thương như vậy, ta kể tất cả cho ngươi nghe. . ."

      Đáng thương . . .?

      Mắt Mộc Vân La giật giật, nhìn đến ánh mắt đồng tình của Tiểu Tử, khóe môi co quắp cái!

      Tiểu gia hỏa này nghĩ cái gì vậy?

      Nàng muốn thêm cái gì đó, Tiểu Tử bắt đầu mở mồm kể lể chuyện ——

      ra tất cả tiểu gia tộc ở trấn Thanh Linh này trước kia đều ở trong hoàng thành. Vì vi phạm lỗi lầm, liền bị đại gia tộc trục xuất ra khỏi thành, gặp trấn này, từ đó an cư lạc nghiệp đến giờ.

      Năm đó, tộc nhân Mộc Dã phạm sai lầm lớn chọc cho Mộc gia gia chủ ở hoàng thành vô cùng tức giận, phân chi của bọn họ bị đuổi ra như vậy cho đến bây giờ.

      Ở nơi này ngây người, cũng gần bốn mươi năm.

      Cứ mỗi năm năm, các đại gia tộc trong hoàng thành lại tiến hành tỷ thí lần. Người thắng cuộc trong trận tỷ thí được gia nhập hoàng thành lần thứ hai.

      Ai mà lại muốn tiến vào hoàng thành chứ?

      Thế nhưng, mấy phân chi bị đuổi khỏi hoàng thành vốn có điều kiện tốt, lại chưa từng xuất nhân tài, sao có thể bì kịp người trong hoàng thành?

      Qua nhiều năm như vậy, đến thế hệ của Mộc Kiền trải qua bảy lần tỷ thí, nhưng chưa lần nào thắng trận.

      Cho đến tại, Mộc Kiền cũng là lão nhân có tuổi, tự biết mình hết cơ hội, đem tất cả mọi mong muốn ký thác lên người mấy tiểu bối.

      Lúc trước Mộc Tĩnh Nhu và Mộc Ninh Tuyết xúi nàng lấy trộm đan dược cho các nàng ta chính là để tăng nhanh thực lực, ở trận tỷ thí năm sau phát lưu quang thải ( tỏa sáng rực rỡ )

      Lúc Mộc Kiền phát đan dược bị trộm, các nàng liền dứt khoát làm, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Mộc Vân La. . .

      Mộc Vân La híp mắt, trong đầu tiêu hóa tin tức Tiểu Tử vừa .

      lúc lâu sau, môi đỏ mọng giương lên.

      "Mộc gia, hoàng thành? Nghe cũng tệ. . ."

      "Chủ nhân, bên trong hoàng thành trấn này thể sánh bằng được, có rất nhiều thứ thú vị" Tiểu Tử thuận miệng tiếp.

      "Từ giờ đến lúc tỷ thí còn cách bao lâu?"

      Tiểu Tử cạy cạy móng vuốt " Còn hơn hai trăm ngày."

      " Hai trăm ngày cũng đủ." Mộc Vân La lại nheo nheo mắt. Nàng như nghĩ tới điều gì, thoáng cái kéo Tiểu Tử đứng lên ra ngoài.

      Bị động tác bất ngờ của Mộc Vân La làm cho kinh sợ, Tiểu Tử kêu to." A a, chủ nhân, ngươi đâu vậy? Ta còn chưa có ăn xong!"

      "Trở về rồi lại ăn, sau này thiếu đồ tốt cho ngươi!"

      . . .

      Giờ khắc này, trong cái miếu đổ nát tối tăm của trấn Thanh Linh. Mấy người thiếu niên quây lại thành nhóm, nhìn thiếu niên nằm giữa đau đến chết sống lại, chân tay luống cuống.

      Cạnh đó, có người nổi giận đùng đùng gầm lên " Là Mộc Vân La, ngày đó ta và lão đại đều bị Mộc Vân La hạ độc!"

      Người chuyện, phải ai khác chính là thiếu niên cùng Vương Mãnh chặn đường cướp tiền Mộc Vân La ngày đó.

      . . .

      Chương 12: Eo tha hồ giãy dụa!

      Có người bị kích thích, gầm tiếng "Mẹ nó! Dám đói xử với lão đại của chúng ta như thế! Các huynh đệ, chúng ta , giết cái tiểu phế vật đó!".

      Trong nháy mắt, nhiều cá nhân khác cùng hưởng ứng.

      ", cùng !"

      Lời vừa dứt, bọn họ liền ra ngoài.

      Nhưng ngay lúc bọn ra đến phía bên ngoài miếu, liền thấy được nữ tử gầy yếu đứng tựa ở cổng.

      Nàng hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, đôi đồng mâu xanh đen khinh thường nhìn bọn họ.

      Nàng đứng thẳng người lên, đón lấy chồn tía ở vai, đem nó ôm vào trong ngực, nhìn về phía bọn họ, tự nhiên cười " Các ngươi là muốn tìm ta?"

      "Mộc Vân La, là ngươi!" Thiếu niên từng bị hạ thuộc xổ nhận ra nàng, cả người cứng lại " Ngươi, cái phế vật này, mau giao giải dược ra đây, bằng hôm nay đừng trách chúng ta khách khí!"

      " khách khí? làm sao mà lại khách khí?” Mộc Vân La buồn cười nhìn " Nga, xem ra thuốc của ta hiệu quả sai a, tiểu tử, nhìn ngươi hai ngày này phải gầy mười ba cân rồi ấy chứ nhỉ. Thế nào, có muốn thử thêm lần nữa ? Đảm bảo thêm hai ngày nữa, eo ngươi trở nên thon có thể tùy ý vặn vẹo nha!"

      Cuối mỗi câu Mộc Vân La còn cố ý dài giọng ra thêm trêu tức.

      Quả nhiên, thiếu niên kia sau khi nghe thế, sắc mặt lập tức biến đổi!

      Thuốc xổ. . . Thiếu chút nữa làm lăn qua lăn lại đến chết!

      "Ngươi chỉ là tiểu phế vật! Hôm nay giết ngươi ta là người Cái Bang nữa!" Đồng mâu thiếu niên này co rụt, đột nhiên nhìn mọi người xung quanh " Các huynh đệ, lên! Đem nàng bắt được, lấy giải dược cho lão đại!"

      Nghe hiệu lệnh, cả đám người liền vây công tiến lên, đem Mộc Vân La quây vào giữa, đồng thời công kích về phía nàng!

      Đứng ở giữa đám vây, Mộc Vân La mâu quang lạnh lẽo.

      Nàng sớm chuẩn bị kỹ!

      Nàng vỗ lưng Tiểu Tử, nháy mắt, trong con ngươi Tiểu Tử toát ra trận quang mang , toàn bộ thân thể xông về phía trước!

      Tiểu Tử bỗng dưng tấn công làm bọn bị bất ngờ, đồng loạt dừng lại.

      Đúng lúc đó, từ chỗ Mộc Vân La, từng cây ngân châm bắn ra đâm thẳng vào giữa đầu gối mỗi người!

      Ngay lập từ, cả đám người mất tri giác, đồng loạt quỳ rạp xuống đất!

      Mộc Vân La liếc mắt nhìn mấy kẻ nằm kêu gào mặt đất, ánh nhìn lại thẳng tắp xuyên qua bọn họ, rơi vào người Vương Mãnh.

      Nàng sờ sờ Tiểu Tử, lại ôm nó về phía trước.

      thân khí thế của nàng sớm làm cho những người còn lại kinh trụ.

      Bọn họ đều biết Mộc Vân La. Phế vật đại danh đỉnh đỉnh của trấn Thanh Linh, có ai mà chưa từng nghe qua danh tiếng?

      Thế nhưng hôm nay, nàng ta lại thay đổi triệt để như thế này. . .

      Mộc Vân La thèm để ý đến ánh mắt của họ, đến thẳng trước mặt Vương Mãnh " tại ngươi có những những lời cùng ta ngày hôm đó?"

      biết là do đau đớn hay là bởi vì kinh sợ, mặt Vương Mãnh trắng bệch thành mảnh.

      Lúc này, ôm bụng, nhìn Mộc Vân La, có chút run rẩy "Ngươi. . ."

      "Ngươi ngoan nha ~ " Nhìn thần sắc Vương Mãnh, môi đỏ của Mộc Vân La cong lên, trong giọng lộ ra chút nguy hiểm.

      Ngày đó, ràng đáp ứng lời của nàng, nhưng hôm nay vẫn xảy ra chuyện như vậy.

      Đối với lần này, Mộc Vân La rất tức giận

      Hậu quả. . . Cũng rất nghiêm trọng. . .

      " Ta xem ngươi chút, ân, độc nhanh lan đến phổi, nếu mổ, lục phủ ngũ tạng của ngươi lập tức thối rữa, ngươi có muốn sống nữa cũng được." Mộc Vân La híp mắt, mặt mang nét cười, phảng phất như những lời nàng ra miệng chỉ là chuyện rất bình thường giống" thời tiết hôm nay có đẹp "

      "Thế nào, có muốn suy nghĩ thêm chút hay ? Chết? hay là theo ra?"

      Nếu lần trước Vương Mãnh chỉ coi Mộc Vân La biến hóa là ngoài ý muốn, nhưng lúc này đây, hoàn toàn triệt để bị kinh hãi.

      Sống mười lăm năm, chưa từng thấy ai ác như nàng, giết là giết. Nhất là. . . người này còn là phế vật bị bọn khi dễ từ trước tới giờ!

      . . .

    5. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      Chương 13: Lần sau nhớ kỹ phải ngoan!

      Thế nhưng, thuận theo sao?

      Nàng nổi danh phế vật gần xa. . . Bọn họ làm sao cam tâm tình nguyện theo nàng được?

      lúc nghĩ ngợi, trong cơ thể lại ập đến trận đau nhức. Sắc mặc Vương Mãnh càng ngày càng trắng.

      Mộc Vân La đột nhiên đặt tay lên cổ tay , nheo lại con ngươi, cười khẽ " tại, độc kia đến gan ngươi, qua lúc nữa vào thận. . . Thêm hồi nữa là có thể đến tim ngươi. Thế nào, có cảm thấy gì ?"

      Vốn Vương Mãnh cảm thấy gì nhiều, lúc này nghe Mộc Vân La như vậy, chợt thấy như trong cơ thể có nghìn con sâu ngọ nguậy.Từng bộ phận đau nhức lên y như lời nàng , lúc này cảm nhận được nhất thanh nhị sở!

      mặt đất, cả cơ thể co quắp, vài lần chỉ muốn chết quách luôn cho xong.

      Tâm tê phế liệt! !

      cho tới bây giờ chưa từng trải qua cảm giác như thế này, cả người giống như bị xé rách. Vương Mãnh mấy lần định cắn lưỡi tự sát, nhưng đều bị Mộc Vân La ngăn cản lại.

      Bị đau đớn khổng lồ hành hạ, Vương Mãnh cuối cùng cũng há mồm đáp ứng. "Hảo. . .Ta. . .Ta theo ngươi. . ."

      "Vậy, hạ huyết chú ." Mộc Vân La thần sắc lóe lên, thân thủ lưu loát điểm vào ba huyệt đạo của , thay hẳn giảm ý nghĩ đau nhức.

      Ở đại lục này, huyết chút chính là lời thề mạnh nhất.

      khi thực huyết chú cả đời này phải tuân theo lời thề mà chấp hành, bằng , hôi phi yên diệt! ( tan thành mây khói )

      Sau khi nghe Mộc Vân La , thân thể Vương Mãnh run lên.

      ngẩng đầu, nhìn tiểu nha đầu ở trước mặt, đáy lòng dám khinh thường nàng thêm lần nào nữa.

      Ngoan lệ, độc ác!

      Đây chính là đánh giá lần nữa của về nàng.

      lay động đầu, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Cuối cùng, cắn đứt ngón tay, hạ huyết chú. . .

      Huyết chú hạ xuống, Mộc Vân La chớp chớp mắt, vỗ vỗ đầu của " Chỉ vậy là xong rồi sao? Sớm ngoan ngoãn chút đâu phải chịu khổ nhiều vậy a!"

      xong, nàng từ trong lòng lấy ra cái bình ném cho " Đây, giải dược!"

      Xoay người, nàng nhìn lại những thiếu niên còn lăn lộn ở ngoài. Nàng đột nhiên tiến lên, đem loại đan dược khác nhét vào trong miệng bọn họ, sau đó thân mình lóe lên, chỉ pháp thuần thục ở bọn họ điểm huyệt.

      Được chữa trị, tất cả những thiếu niên kia đều khôi phục bình thường.

      "Từ hôm nay trở , những tên khất cái các người đều về dưới quản lý của ta, sau đó thay Mộc Vân La ta làm việc, nếu ai phục, kết cục, các ngươi tự hiểu. . ." Mộc Vân La xong, lại cong môi lên, cười tà tứ.

      Những người này vừa nuốt xong đan dược, thần sắc đại biến.

      Mới vừa rồi Vương Mãnh thống khổ như thế nào, bọn họ đều nhìn ở trong mắt.

      Ai biết viên đan vừa trôi vào miệng họ lúc này là cái loại độc dược gì?

      "Yên tâm, chỉ cần các ngươi vi phạm quy tắc của ta, các ngươi bị như vậy." Mộc Vân La , vỗ tay, lập tức quay ra Tiểu Tử nằm lười biếng đống cỏ khô cách đó xa, ngoắc ngoắc đến "Tiểu Tử, qua đây!"

      "Chủ nhân, tại chúng ta nên rời ." Tiểu Tử giương mắt, thờ ơ thay đổi tư thế " Bên ngoài có người sắp đến, hơn nữa sát ý rất nặng!"

      Quả nhiên, ngay sau lời Tiểu Tử vừa xong, ngoài cửa có trận động tĩnh lớn.

      "Điện hạ, nơi này có cái miếu , bằng chúng ta vào đây nghỉ ngơi trước !" trận thanh khiêm tốn vang lên ở bên ngoài.

      giọng khác vang lên "Cũng tốt! Liên tục chạy bộ lâu như vậy, cuối cùng cũng đến trấn Thanh Linh. tại chờ đợi ba ngày nữa."

      Làm như nghĩ tới điều gì, thanh kia vô cùng vui sướng tiếp " Ha ha! ba ngày sau, kẻ ngu đó chết ở trong nơi rừng sâu nước độc, dư lại hài cốt, đến lúc đấy ai có thể đem cái chết của liên hệ với Bổn cung!"

      . . .

      Chương 14: Kẻ ngu si xinh đẹp!

      "Điện hạ, kỳ thực bây giờ chúng ta có giết ngay kẻ đần độn này cũng sao! Cho dù thế nào nơi này cũng ai ở, sợ có người phát giác" Thanh ban đầu lần nữa chuyện.

      " được, là nhi tử mà phụ hoàng sủng ái nhất, khi gặp chuyện may tất có người truy xét ra được, chỉ có để trong rừng rậm bị dã thú cắn chết mới đảm bảo an toàn cho chúng ta!"

      "Điện hạ minh. . ."

      Thanh của hai người này hề . Mộc Vân La ở sâu bên trong miếu đổ nát, đem đối thoại của bọn họ thu hết vào trong tai, lúc này mới giật mình trong lòng!

      Nghe những lời này có thể thấy người đến nhất định phải loại hiền lành lương thiện gì!

      Hơn nữa toàn thân đều mang theo sát ý. . .

      Chỉ sợ các nàng nhiều người như vậy cũng phải là đối thủ của đối phương!

      Mộc Vân La nhìn về phía Vương Mãnh "Có người đến, ở đây có chỗ nào rút lui được ?"

      Vương Mãnh cũng nghe được những thanh kia, bất chấp đau đớn vẫn còn người chưa tiêu tan hết, tới sau cái tượng phật, tay nhấn vào cái nút.

      tiếng động vang lên, sau tượng phật lúc này lại xuất cái thông đạo .

      Nhìn thấy điều này, môi Mộc Vân La câu dẫn ra.

      Nàng mà, những tên cái bang này hề đơn giản!

      đám người trước sau tiến nhập mật đạo.

      Sau khi tất cả mọi người tiến vào, thầm nghĩ bị giam bế lúc,

      Bên trong thầm chuyện, mọi người đứng ở bên, nhìn xuyên qua lỗ người tượng phật, xem xét cảnh tượng bên ngoài ——

      Lúc này, từ ngoài cổng miếu, đám thị vệ vây quanh cẩm bào nam tử, bước chân vào trong miếu này.

      nam tử tầm trung niên dáng dấp hơi hèn mọn tiến lên dùng tay áo lau lau khối đá tương đối phẳng, quay lại xun xoe với nam tử cẩm bào kia."Điện hạ, ngồi xuống nghỉ ngơi chút, đều chạy gấp rút lâu như vậy."

      Nam tử cẩm y hoa phục, lông mày, con ngươi đều đen, thân thể ngũ quan cường trán, mang theo chút kiên nhẫn.

      đưa mắt nhìn băng ghế bằng đá, trong mắt xẹt qua ghét bỏ vô tận, nhưng cuối cùng, chắc là vì nguyên nhân mỏi chân nên chấp nhận ngồi xuống.

      Ngồi ở băng ghế, nhìn ra bên ngoài. "Thằng ngốc kia đâu?"

      Vừa mới , từ đằng xa, bạch y nam tử hấp tấp chạy đến.

      "Đại ca, ngươi nhanh, Triệt nhi hoàn toàn theo kịp đại ca được!" ràng là nam nhi bảy thước, thế mà giọng kia, dường như là của đứa .

      Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa chính vào, vừa vặn đem dung nhan bên sườn mặt của soi chiếu ràng.

      Ở phía sau tương phật, Mộc Vân La dường như bị ánh sáng mặt trời bao phủ lên người nam tử làm cho chói mắt, mắt hơi nheo nheo lại. . .

      Nam nhân này, lớn lên là đẹp!

      Ngũ quan tinh xảo của như được tỉ mỉ chế tạo mà thành,này mi, này mắt, này môi đều giống như từ trong tranh vẽ ra vậy.

      Nhất là đôi tròng mắt kia, đen nhánh như mực, lấp lánh như ngọc, hoàn toàn tinh khiết trong suốt, phảng phất như ánh mắt của trẻ con mới ra đời, mang theo nửa điểm bụi trần.

      Lúc này, ta ủy khuất nhìn Bắc Minh Vũ "Đại ca, lát nữa ngươi nhất định phải chờ Triệt nhi chút, nếu trở về ta liền mách phụ hoàng!"

      "Triệt nhi ngoan, ta lập tức dẫn ngươi đến nơi đẹp chơi." Ngồi ở băng ghế, mắt Bắc Minh Vũ có chút biến hóa kỳ lạ lóe lên rồi biến mất, cười .

      "Có ?" Bắc Minh Triệt mặt tràn đầy chờ mong.

      "Đương nhiên, đại ca bao giờ lừa gạt ngươi chưa?" Bắc Minh Vũ cười ra tiếng "Ba ngày sau chúng ta Mê Thất Sâm Lâm du ngoạn"

      Bên trong tượng phật, Mộc Vân La sớm đem tình huống bên ngoài phân tích nhất thanh nhị sở.

      Tình hình thực tế trắng ra chính là đại ca muốn hại chế đệ đệ ngu si, đem vào sâu trong rừng rậm để giết chết!

      Nàng khẽ lắc đầu, lại nhìn nhiều thêm chút về phía kẻ ngốc bạch y kia. . .

      Đáng tiếc. . .

      Đáng tiếc cho khuân mặt nghiệt cỡ này, thế mà lại là kẻ si đần!

      Mộc Vân La thở dài cái, suy nghĩ gì thêm. Đột nhiên, bạch y nam tử ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về hướng lỗ của tượng phật.

      Như trùng hợp, ánh mắt của và Mộc Vân La bất ngờ giao nhau!

      . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :