1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y độc phi, đại tiểu thư phế vật - Khất Cái Nữ Vương (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 49: Bổn công tử có hứng thú với nàng

      Hạ Thanh Ca muốn rút tay mình về, lại bị kéo chặt hơn, nàng khỏi tức giận "Như thế nào? cứu ta còn tính để ta lấy thân báo đáp sao?"

      "A, nàng đúng là chút tự biết cũng có, theo cái thân thể bé này của nàng, thêm hai ba năm nữa cũng chưa chắc lọt vào mắt ta."

      Mặt Hạ Thanh Ca lập tức đen lại, thầm mắng trong lòng, nam nhân đáng chết, là hết sức tự kỷ tự đại.

      Ánh mắt giảo hoạt của nàng chợt lóe, định cúi đầu dùng miệng hung hăng cắn tay của , lại nghĩ móc ra cái bình sứ từ trong ngực của mình, cẩn thận rắc bột thuốc bên trong lên vết thương của nàng, khi bột thuốc màu trắng dính đến miệng vết thương của nàng, cảm giác lạnh buốt truyền đến, tạm thời giảm bớt đau đớn cánh tay của nàng.

      Sau đó người áo trắng lại thuần thục xé rách mảnh vải từ góc áo của mình, băng bó kỹ chỗ nàng bị thương. Quá trình này Hạ Thanh Ca gì, trong lòng lại như có từng đợt sóng cuộn trào, cuồn cuộn ngừng, thầm đoán người nam nhân này đến tột cùng tại sao lại cứu nàng?

      Cho dù là Hạ Thanh Ca hay là Bạch Tuyết đều từng bị nam nhân phản bội, lừa gạt, cho nên, chỉ cần là nam nhân nàng có cảm tình gì, đối với biểu của bọn họ dĩ nhiên là nghĩ sâu hơn chút.

      "Tốt lắm, tạm thời băng bó trước chút, nàng giỏi dụng độc, tự nhiên cũng hiểu chút y thuật, lãng phí thân thể của mình như vậy, nếu xử lý kịp thời tất nhiên để lại sẹo."

      Hạ Thanh Ca mặc dù cho là đúng trong lòng, nhưng mặt nhưng phản kích, bởi vì nàng biết , nữ tử ở thời cổ đại, tự nhiên là thể để lại vết sẹo thân thể.

      "Ngươi cứu ta, tính ra ta nợ ngươi cái nhân tình, nhưng nếu muốn mượn chuyện này uy hiếp ta đem di vật của mẫu thân ta cho ngươi, chỉ có hai chữ - - đừng mơ!"

      Nhìn xemvẻ dứt khoát khuôn mặt nhắn của Hạ Thanh Ca, nam nhân khẽ cười tiếng "Nàng đừng vội lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, vật kia ta rồi, ta lấy bằng bản lãnh của mình, chỗ nào cần dùng tới nàng?"
      Hạ Thanh Ca hừ lạnh tiếng "Vậy tốt, ngươi như vậy, chúng ta tự dựa vào bản lãnh của mình."

      " lời định." Nam nhân mang chút mị hoặc, khóe miệng lộ ra mỉm cười, chăm chú nhìn chằm chằm nàng.

      Hạ Thanh Ca liếc cái, đột nhiên nghĩ đến Xảo Lan, mặt nàng thoáng lên vẻ vội vàng "Hôm nay tạ ơn công tử, nếu có gì tiểu nữ tử cáo từ trước."

      Nam nhân tự nhiên thấy vẻ khẩn trương mặt nàng, hiểu trong lòng "Nàng lo lắng cho tỳ nữ của mình ."

      Hạ Thanh Ca nghĩ tới thế nhưng lại đoán trúng tâm tư của nàng, trong lòng khỏi ảo não, chẳng lẽ mặt nàng viết mấy chữ to hay sao? Vì sao cái gì cũng đoán được?

      Mặc dù buồn bực, nhưng nàng cũng chỉ biết gật đầu thừa nhận "Ta rời thời gian dài như vậy, cũng biết tình huống bên kia của nàng, cho nên nhất định phải mau chóng trở về."

      "Chẳng lẽ nàng muốn bộ trở về? Đến lúc đó chỉ sợ trễ." xong thở dài lắc đầu.

      Vẻ mặt như vậy càng làm cho Hạ Thanh Ca lo lắng đến tình trạng của Xảo Lan, nàng giương mắt nhìn lại nam nhân sau lưng, thấy cưỡi con ngựa trắng tới. Trong lòng vui mừng "Công tử có thể cho tiểu nữ mượn cưỡi bảo mã của công tử ?"

      Nam nhân xấu xa cười tiếng, ngược lại cực kỳ nhàn nhã vòng hai tay trước ngực, cứ như là Hạ Thanh Ca càng cuống cuồng càng vui vẻ, lại vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, bắt đầu ngắm cảnh đêm.

      "Ai, nàng xem, ánh trăng ở đây đẹp, a, ta nhớ ra rồi, hôm nay mười bốn , trăng sáng dĩ nhiên là mau tròn."

      Hạ Thanh Ca trừng trừng đôi mắt đẹp, trong lòng sớm nhiều lần thầm mắng người nam nhân này, mắt thấy mình gấp, lại càng thêm nhàn nhã bắt đầu ngắm trăng sáng.

      Cắn cắn đôi môi, hít sâu hơi, Hạ Thanh Ca cố sức nhịn tức giận trong lòng.

      Bày ra khuôn mặt tươi cười "Ha ha, công tử muốn ngắm trăng nơi này phải là chỗ tốt gì, sao đến Phượng Tiên Lâu, chỗ đó cách nơi này xa, hơn nữa địa thế khá cao, nếu có thể vừa uống rượu vừa ngắm trăng ở tầng cao nhất của Phượng Tiên Lâu chẳng phải càng đẹp sao?"

      Nam nhân nghiêng mắt, mỉm cười nhìn Hạ Thanh Ca cái "Tiểu thư có nhã hứng nha, chủ ý này tồi, chẳng qua có cảnh, có rượu, lại chỉ thiếu mỹ nhân, cho nên, ta vẫn nên ở chỗ này xem thôi."

      Trong lòng Hạ Thanh Ca lộp bộp tiếng, cảm giác là nam nhân đáng chết này nhìn ý định của mình, nhưng biết làm thế nào, tại mình chỉ có thể cầu xin , nên cũng mỉm cười tiếp tục : "Công tử cảm thấy nên làm sao đây?"

      Nam nhân lúc này mới bắt đầu nàng mặc dù thân thể gầy chút, nhưng lớn lên coi như chấp nhận được, như thế nào? Có muốn theo ta ngắm trăng uống rượu hay ?"

      Nghe lời của , Hạ Thanh Ca tận lực điều chỉnh tốt tâm tình của mình, trong lòng ngừng tự với mình: hít sâu, hít sâu.

      Lúc này mới cắn răng cười : "Ý tưởng hay của công tử, tiểu nữ tự nhiên là nguyện ý, vậy chúng ta nhanh thôi?"

      Nam nhân sớm cười to trong lòng, mặt lại cố tự chịu đựng, huýt sáo hơi, bạch mã nhàn nhã ở chỗ xa nghe tiếng huýt sáo, lập tức chạy tới bên này.

      Sau khi nó tới, Hạ Thanh Ca mới nhìn tướng mạo của con ngựa này, nàng ít nhất cũng biết, bảo mã thường kiêu căng, tướng mạo tầm thường, đa số bảo mã đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho nên ngoại trừ chủ nhân của mình, người bình thường ở trong mắt nó căn bản là gì.

      Mà cảm giác mà con ngựa trước mắt này đem lại cho Hạ Thanh Ca, thế nhưng lộ ra khí chất xinh đẹp tà mị, nàng thầm khen trong lòng, nghiệt cực phẩm giữa những con ngựa khác.

      Lại nhìn tới người áo trắng bên cạnh ngựa trắng, là chủ nhân nào ngựa nấy, hơi thở phát ra người bọn họ đúng là phối hợp nhất trí.

      Sau khi nam nhân nhảy lên lừng ngựa liền tới trước mặt Hạ Thanh Ca, hơi chút cúi người đưa tay qua, liền ôm Hạ Thanh Ca ở trước người của mình, lập tức kẹp bụng ngựa, bạch mã ngay lập tức chạy về phía trước.

      Hạ Thanh Ca ngồi ở ngựa, bên tai có thể cảm giác được ràng khí nóng mà nam nhân sau lưng phun ở cổ của mình, nàng tự giác di động về phía trước, lại bị cái tay ôm chặt eo thon.

      "Chẳng lẽ lần này nàng muốn té xuống từ lưng ngựa? Chớ có trách ta có nhắc nhở nàng, Bạch Tuyết của ta chạy nhanh gấp mấy lần ngựa thường, nếu nàng cẩn thận té xuống ta cũng thể nào cứu được nàng."

      Thân thể Hạ Thanh Ca khựng lại, nam nhân tà mị cười tiếng, thân thể xích gần lại phía trước chút.

      cho là lời của mình tất nhiên là làm kinh sợ, lại biết nguyên nhân Hạ Thanh Ca khựng lại lại, cái tên nam nhân đáng chết, thế nhưng lại đặt tên cho con ngựa của là Bạch Tuyết.

      Sau khi nghe được cái tên này, nàng hoàn toàn hết chỗ , trong lòng lại càng xác định, nam nhân đáng chết này là khắc tinh của Hạ Thanh Ca nàng, chỉ ngóng trông qua hôm nay, nàng cùng có thể - - vĩnh viễn gặp gỡ!
      Last edited: 21/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 50: Bí mật của nam nhân áo trắng.

      Nam nhân mang theo Hạ Thanh Ca rất nhanh chạy tới Phượng Tiên Lâu, mà lúc này mặt đất có thi thể, lại càng gặp bất cứ ai.

      Trong lòng nàng chợt nghiêm túc, chẳng lẽ Xảo Lan bị bắt?

      "Nàng cần khẩn trương, nha hoàn của nàng có việc gì." giọng mạnh mẽ truyền từ phía sau lưng tới, Hạ Thanh Ca xoay người hoài nghi nhìn .

      "Làm sao ngươi biết?"

      Nam nhân hất cằm, ý là bảo nàng quay đầu lại xem, lúc này có hai nam nhân mang theo nha hoàn tới, Hạ Thanh Ca vừa nhìn thấy nha hoàn kia, thấp thỏm trong lòng liền để xuống.

      "Tiểu thư sao chứ." Xảo Lan thấy phía trước đúng là tiểu thư nhà mình,nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, vừa rồi nàng sợ hãi đến chết, lúc hai hắc y nhân này cứu nàng, nàng mới phát thấy Hạ Thanh Ca ngồi xe ngựa.

      Nàng lúc ấy muốn tìm dọc theo đường, lại bị hai hắc y nhân này ngăn lại, bọn họ cho nàng biết tiểu thư có việc gì, bảo nàng chờ tại chỗ là tốt rồi.

      Xảo Lan chờ ở chỗ này, trong lòng liên tục yên ổn, càng là tự trách mình đáng chết, nàng nghĩ kỹ, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, nàng cũng tuyệt đối mặt mũi tiếp tục sống sót.

      Nam nhân xoay người xuống ngựa, đưa tay định đỡ Hạ Thanh Ca, lại nghĩ Hạ Thanh Ca căn bản cảm kích, đơn giản chỉ chịu đau xoay người xuống ngựa.

      Lúc này Xảo Lan cũng đến trước mặt nàng, Hạ Thanh Ca miễn cưỡng lộ ra vẻ mỉm cười "Ta sao, ngươi sao? Có bị thương ?"

      Xảo Lan lắc đầu " ngại, đều là vết thương ."

      Lúc này Xảo Lan thấy được băng vải băng bó cánh tay Hạ Thanh Ca, lập tức lo lắng ngẩng đầu hỏi: "Tiểu thư còn có việc gì, đây phải là bị thương sao?"

      "Ngươi cần lo lắng, ta sao, chỉ là chút thương mà thôi, hơn nữa vị công tử này thoa thuốc cho ta, tại cơ bản hết đau."

      Xảo Lan lúc này mới chú ý tới nam tử đứng phía sau Hạ Thanh Ca, vừa xem thấy trợn to hai mắt "Là cái đồ đăng đồ tử nhà ngươi?"

      Xảo Lan thốt ra lời này, biết là vị nào trong hai hắc y nhân sau lưng đột nhiên bật cười hì hì tiếng, sau đó làm như sợ cái gì, vội vàng lại ngậm miệng. Chẳng qua tiếng cười trộm này của lại làm cho mọi người nghe ràng.

      Nam nhân ho khan vài tiếng, cúi đầu nhìn về phía Hạ Thanh Ca "Tiểu nha đầu này nhà nàng đúng là cùng rất giống nàng, đều như vậy."

      Hạ Thanh Ca khoan khoái trong lòng, nhìn sắc mặt rốt cục có vẻ lúng túng, nàng cười khẽ tiếng "Nha đầu nhà ta chỉ hơi thà chút, công tử chớ có để ở trong lòng nha."

      Nam nhân lườm nàng cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ "Chỉ cần là nha đầu của nàng, ta tức giận."

      dứt lời còn biểu cực kỳ mập mờ, đưa tay đem vén tóc mái bị gió thổi của Hạ Thanh Ca ra sau tai.

      Lúc này đổi lại Hạ Thanh Ca lúng túng, nhìn xem con mắt dám tin của Xảo Lan kia, Hạ Thanh Ca hung hăng trợn mắt nhìn cái.

      "Ha ha, thời gian còn sớm, nếu có gì tiểu nữ xin trước, hôm nay làm phiền công tử cứu giúp, tiểu nữ cám ơn."

      rồi khẽ phúc thân, lập tức kéo Xảo Lan chuẩn bị rời .

      Nam nhân thấy nàng gấp gáp như vậy, khẽ cười tiếng "Xin hỏi tiểu thư trở về như thế nào?"

      Hạ Thanh Ca nhíu mày, xe ngựa của nàng bị hư, nếu như muốn trở về từ nơi này chỉ sợ cần rất nhiều thời gian, nghĩ đến xe ngựa, nàng đột nhiên nhớ lại Lý sư phó.
      "Xảo Lan, Lý sư phó đâu?"

      "Tiểu thư, ta định với người đây, chính là thủ hạ của vị công tử này bắt sống Lý sư phó chuẩn bị chạy trốn trở lại, nô tỳ vừa rồi cũng thẩm vấn rồi, chuyện hôm nay là Lương di nương chỉ thị làm, vốn là dự định xuống tay với chúng ta ở đường trở về, cũng nghĩ chúng ta lại đến Phượng Tiên Lâu, cho nên, Lý sư phó thừa dịp chúng ta dùng cơm liên lạc cùng với những sát thủ kia."

      Hạ Thanh Ca hừ lạnh tiếng, kỳ Xảo Lan nàng cũng đoán được là ai, mệnh Hạ Thanh Ca nàng sợ cũng chỉ là gai mắt Lương Tâm Đình cùng Hạ Du Hàm thôi.

      "Nếu biết, Lý sư phó kia cũng cần thiết giữ lại." Nàng cười lạnh tiếng, xoay người nhìn về phía nam nhân sau lưng, thầm trong lòng, lúc này chỉ sợ còn cần hỗ trợ mới tốt.

      Nghĩ đến chỗ này, Hạ Thanh Ca nắm chặt nắm tay, mặt tràn đầy nụ cười đến trước mặt nam nhân "Tiểu nữ thế nhưng quên mất, công tử mới vừa rồi còn hẹn tiểu nữ cùng nhau ngắm trăng, biết công tử giờ có thời gian ?"

      "A, nếu như tiểu thư hôm nay quên, ta lại nguyện ý theo nàng cùng trở về Tử Hà Viện của nàng chút." Trong lòng thầm , dù sao cũng chỉ qua lần, đối với chỗ kia cơ bản là quen cửa quen nẻo .

      Nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của nam nhân kia, Hạ Thanh Ca thầm mắng tiếng đăng đồ tử trong lòng, nhưng mặt lại vẫn duy trì lấy nụ cười thản nhiên, kiếp trước nàng giống những đặc công khác chỗ, chính là lúc nàng gặp nguy hiểm người có sát khí quá nồng liệt, cho nên đồng nghiệp thích gọi nàng là nham giểm, tóm lại, mỉm cười thản nhiên là vũ khí để che dấu tốt nhất của nàng.

      "Ha ha, hôm nay ánh trăng đẹp như vậy, đương nhiên là hôm nay ngắm trăng , chẳng qua đêm nay ta nghĩ muốn phiền công tử giúp ta chuyện , biết công tử có bằng lòng hay ?"

      "A? nghe chút?" Nam nhân dựa vào bên cạnh thân cây, bộ rửa tai lắng nghe.

      "Chuyện này đối với công tử mà chỉ là việc rất - -" xong nàng đem ý nghĩ của mình cho .

      Trong đôi mắt của nam nhân lóe qua tia sáng, nghe xong kế hoạch của nàng, gật đầu "Chuyện này ta giúp , chẳng qua nếu như vậy nương thiếu ta hai nhân tình ."

      Hạ Thanh Ca sớm biết người này biết làm mua bán lỗ vốn, lập tức gật đầu "Chỉ cần công tử quan tâm đến di vật của mẫu thân, để cho ta làm chuyện trái với lương tâm, những thứ khác nếu ta có thể làm được nhất định đáp ứng ngươi."

      Nam nhân tự giác lắc đầu, nha đầu xảo trá, thông minh, nàng lời này mặt là đáp ứng , nhưng là câu cuối cùng "Chỉ cần ta làm được " kia, có thâm ý sâu sắc.

      Chẳng qua cũng phải là đèn cạn dầu, tự nhiên mắc bẫy của nàng: "Yên tâm , di vật cảu mẫu thân nàng ta lấy được bằng bản lĩnh của mình, mà chuyện làm trái với lương tâm nàng cũng nhất định có thể giúp được ta, ta muốn tìm nàng tự nhiên phải là hai loại này, cũng nhất định là chuyện nàng có thể làm được ."

      Hạ Thanh Ca giọng cười tiếng, mặt tràn đầy thần thái tự tin "Nếu như thế còn phải phiền toái công tử."

      Mặc dù nàng cùng người nam nhân này chỉ có duyên phận gặp mặt hai lần, nhưng là Hạ Thanh Ca lại biết người này có địch ý với mình, mặc dù nàng người nam nhân này vì cái gì mà di vật tìm của mẫu thân nàng, nhưng là chỉ cần phải kẻ địch có thể là bạn bè tạm thời, tối thiểu tại có thể giúp mình chút việc.

      Sau đó nam nhân dặn dò thủ hạ của mình làm chuyện Hạ Thanh Ca phân phó, Xảo Lan bị nam nhân an bài trong nhã các của Phượng Tiên Lâu, lập tức, nam nhân ôm Hạ Thanh Ca bay người lên mái nhà.

      mái nhà, ánh mắt Hạ Thanh Ca nhìn qua phương xa, nam tử bên cạnh cũng từ đầu đến cuối gì, ánh mắt cũng nhìn nàng.

      Gió mát từ từ, nhàn nhạt trong gió có mùi hoa quế hương, đó là từ phía sau Phượng Tiên Lâu bay tới , Hạ Thanh Ca nhớ , chỗ đó dường như có cây hoa quế.
      Last edited: 21/2/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 51: Hạ lão phu nhân

      Cảm thấy bên cạnh có đôi mắt nhấp nháy, Hạ Thanh Ca quay mặt sang nhìn về phía nam nhân bên cạnh, mà lúc này lại đưa tới bầu rượu "Biết uống rượu ?"

      Hạ Thanh Ca đưa tay tiếp nhận, cầm bầu rượu liền uống hớp lớn đầy sảng khoái, chất lỏng cay nóng tiến vào trong bụng, xóa cảm giác lãnh lẽo quanh người, thoáng cái ấm áp ít, vì vậy nàng lại uống hớp lớn, lúc này mới trả lại cho nam nhân kia.

      "Ha ha, nghĩ tới nàng cũng có chút tửu lượng." xong cầm bầu rượu Hạ Thanh Ca uống còn dư lại uống cạn.

      Hạ Thanh Ca quay mặt sang, tò mò hỏi: "Ta rất muốn biết vì sao ngươi lại muốn tìm di vật của mẫu thân ta?"

      Nam nhân khẽ cười tiếng, nhưng nhìn ở trong mắt Hạ Thanh Ca lại cảm thấy giống như cười khổ "Có lúc hiếu kỳ khiến nàng rơi vào cái hố sâu, cho nên, giờ cái gì cũng biết là phúc khí của nàng, tốt nhất nên đè xuống lòng hiếu kỳ của nàng, nếu ai cũng cứu được nàng."

      Trong lòng Hạ Thanh Ca tự giác dâng lên tia ớn lạnh, cảm thấy lời này có chú tự tự giễu, lại càng nhắc nhở nàng nên con đường lối về này. Đến tột cùng là nguyên nhân gì làm cho người nam nhân này có cảm giác vô lực ràng như vậy? Vì cái gì lại dính líu đến mẫu thân?

      Mặc dù trong trí nhớ của nàng có hồi ức về Dương thị chút nào, nhưng là nghe Khương ma ma cùng Xảo Lan , Dương thị chẳng qua là vị tiểu thư khuê phòng bình thường, nếu như bà có chút đặc biệt, là từ trưởng thành ở bên người Thái Hậu, những thứ khác nàng biết còn có chỗ nào khả nghi.

      Băn khoăn trong lòng càng ngày càng nhiều, Hạ Thanh Ca quyết tâm, trực tiếp mở miệng : "Đường đều là do mình chọn, nguy hiểm hay chỉ có mới biết được, ngươi chỉ cần cho ta, cái khác hết thảy tự ta chịu trách nhiệm."

      Nam nhân khẽ cười tiếng, lập tức lại nữa. Đợi lâu Hạ Thanh Ca cũng thấy đáp lời, xoay người nhìn , lại nghĩ thế nhưng ngủ thiếp .

      mặt nàng thoáng lên hàng hắc tuyến, vô số quạ đen xoay quanh ở đỉnh đầu, nam nhân đáng chết - - rôt cuộc là trong đầu nghĩ gì chứ?

      - -

      Trong bóng đêm, bóng dáng chợt vụt qua, ngay sau đó rơi vào viện, bên trong áo choàng của lộ ra khuôn mặt nhắn trắng mịn, Hạ Thanh Ca được nam nhân ôm nhảy vào trong sân, lập tức Xảo Lan cũng theo sát phía sau nhảy vào.

      Ba người ai cũng mở miệng chuyện, sợ đánh thức người làm trong nội viện, nam nhân móc ra cái bình sứ kia từ trong lòng ngực đưa cho Hạ Thanh Ca, giọng " ngày ba lượt, trong vòng tháng có thể xóa sẹo."

      Hạ Thanh Ca nhận lấy, tiếng "Cám ơn nhiều."

      Nam nhân nhếch môi cười, nhìn nàng sâu cái, bóng dáng chợt lóe biến mất trong bóng đêm vô tận.

      Hạ Thanh Ca nhìn chỗ rời , nắm chặt bình sứ trắng trong tay, mặc dù lúc ở Phụng Tiên Lâu hỏi ra chút tin tức có giá trị nào, nhưng mà, nàng lại phát , người nam nhân này cũng tồi như nàng nghĩ.

      Khẽ mỉm cười, nàng ra hiệu cho Xảo Lan bằng mắt, hai người yên tĩnh trở về trong phòng, lúc này Hạ Thanh Ca hề ở Tây sương phòng, mà là đến Đông sương phòng, Xảo Lan ngủ ở ngoài phòng gác đêm cho nàng, lúc Hạ Thanh Ca nằm ở giường, nghĩ đến phần đại lễ mình chuẩn bị cho Lương di nương kia, trong lòng thầm sảng khoái thôi.

      Hết thảy kết quả ngày mai tự có!

      Nàng chờ xem kịch vui là được!

      Trong Phúc Thọ Viện

      Hạ lão phu nhân vừa mới rời giường lâu, được Quế ma ma đỡ ngồi giường tay vịn gỗ lim ởphòng khách.

      "Lão phu nhân, Đại tiểu thư vội tới thỉnh an ngài."

      Nghĩ tới Hạ Thanh Ca, Hạ lão phu nhân khẽ cười tiếng, nhưng sâu trong ánh mắt cũng nụ cười.

      "Theo như lời ngươi ngày hôm qua, nếu như Đại a đầu này có thể quyết đoán như vậy, đúng là người có thể bồi dưỡng."

      mặt Quế ma ma vui mừng ràng, nhưng lập tức che giấu "Lão phu nhân là người khôn khéo, đợi tí nữa cùng chuyện với Đại tiểu thư phen là tự có thể nhìn ra hai."

      Hạ lão phu nhân khẽ cười tiếng, xoay người với Đại nha hoàn bên cạnh:

      "Tư Yên, ra ngoài mời Đại tiểu thư vào."

      “Vâng” Đại nha hoàn hầu hạ ở bên vội vàng phúc thân rời .

      Hạ Thanh Ca lẳng lặng đứng ở cửa, lúc này Tư Yên vén lên rèm ra.

      Khi thấy nữ tử ưu nhã lạnh nhạt đứng ở trước mặt ràng sững sờ "Đại tiểu thư?"

      Hạ Thanh Ca khẽ mỉm cười "Tư Yên tỷ tỷ, tổ mẫu có thể đứng dậy?"

      Lúc này Tư Yên mới bị khiếp sợ, mặc dù Hạ Thanh Ca hồi phủ quá nửa năm, nhưng là ở bữa tiệc ngắm hoa phủ Quốc công ba tháng trước, Hạ Thanh Ca xem như bỗng nhiên nổi tiếng , lúc đó nàng tướng mạo bình thường, mặc lại càng thô tục chịu nổi.

      Nữ tử tĩnh lặng như phong lan trong u cốc hôm nay là Đại tiểu thư kia?

      Nàng chỉnh lại tâm trạng, vội vàng :

      "A, lão phu nhân đứng dậy, biết được Đại nương đến vấn an, liền vội vàng gọi nô tỳ ra nghênh tiếp ngài."

      Hạ Thanh Ca khẽ vuốt cằm "Vậy làm phiền Tư Yên tỷ tỷ dẫn đường ."

      Tư Yên dám trì hoãn, vội vàng vén rèm "Đại tiểu thư, mời vào."

      Hạ Thanh Ca theo Tư Yên vào trong nhà, lúc này bọn hạ nhân quét sân ở bên ngoài đều tò mò nhìn chằm chằm cửa phòng khách.

      Ở dưới hướng dẫn của Tư Yên, Hạ Thanh Ca đường tới chính đường, chỉ thấy ở giường chính giữa phòng là lão phụ nhân, vóc người bà hơi lộ vẻ phúc hậu, sắc mặt đỏ thắm, vẻ mặt trang nghiêm, người mặc bộ áo bằng gấm màu xanh ngọc, hạ thân mặc quần dài đen theo họa tiết hình mây, quanh thân quanh quẩn khí chất phú quý.

      Mà hầu hạ bên cạnh bà đúng là Quế ma ma.

      Hạ Thanh Ca nhàng cất bước tới, khẽ phúc thân "Thanh Ca thỉnh an tổ mẫu."

      Lúc Hạ lão phu nhân cùng Quế ma ma nhìn đến Hạ Thanh Ca, cũng ràng mang theo thần sắc khiếp sợ, nhưng là Hạ lão phu nhân khôi phục như thường rất nhanh.

      Vẻ mặt từ ái : "Ha ha, Ca nhi đến đây, đến, trước mặt đến tổ mẫu, đến cho tổ mẫu nhìn kĩ chút."

      Hạ Thanh Ca khẽ xoa cằm, tới.

      Hạ lão phu nhân nhìn nữ tử cẩn thận chu đáo đứng ở trước mặt mình, mặt phát ra tia tinh quang, lập tức nhếch khóe miệng cười : "Thời gian trước ta Phật Sơn dâng hương, có khoảng thời gian gặp Ca nhi , nghĩ tới lần này vừa thấy mặt, Ca nhi lại trổ mã được như thế."

      Hạ Thanh Ca làm như e lệ cười tiếng "Làm phiền tổ mẫu nhớ , Ca nhi quả liễu yếu đào tơ ở đâu được như tổ mẫu ca ngợi, tổ mẫu mới là mỹ nhân, nghe người già trong phủ nhắc tới, tổ mẫu năm đó xinh đẹp hơi cả hoa hải đường đấy, liền Ca nhi nghĩ như vậy cảm thấy là cực đẹp ."

      Nữ nhân đều thích người khác ca ngợi, Hạ Thanh Ca biết, cực lực tán dương lão phu nhân là tuyệt đối đúng.

      Quả nhiên, tươi cười của Hạ lão phu nhân ràng sâu hơn ít so với vừa rồi.

      "Tiểu Ca nhi của ta miệng là ngọt, chẳng qua tổ mẫu tại cũng là bà già, dung nhan chẳng bằng xưa, làm sao mà tươi trẻ như các con
      được, chỉ nhìn thấy vui mừng, đến, đứa bé ngoan, ngồi bên cạnh tổ mẫu."

      Hạ lão phu nhân liền kéo Hạ Thanh Ca đến ngồi xuống bên cạnh giường mình, lập tức kéo tay của nàng xem xét tường tận hồi.

      Thở dài tiếng, :

      "Cháu tốt của ta, tối hôm trước uất ức cho con. Ta đều nghe Quế ma ma , bên cạnh mình lại ra loại nô tài dơ bẩn hạ tiện bực này, ảnh hưởng với con cũng là rất lớn ."
      Last edited: 21/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 52: Hạ Thanh Ca tâng bốc lão phu nhân

      Hạ Thanh Ca nghe được lời của Hạ lão phu nhân, trong lòng bắt đầu suy đoán, Hạ lão phu nhân vẫn luôn thích Hạ Thanh Ca, hơn nữa vào tháng ba trước Hạ Thanh Ca lại càng khiến bà khó chịu, nghĩ đến bây giờ Hạ lão phu nhân đối với Hạ Thanh Ca cũng rất ít chú ý.

      Nhưng là hôm nay, sao nàng lại cảm thấy lão phu nhân đối với nàng vui vẻ hơn trước nhiều? chỉ như vậy, có thể là xoay chuyển trăm tám mươi độ?

      Trong lòng mặc dù ngừng suy đoán tâm tư của Hạ lão phu nhân, nhưng mặt lại hiển lộ chút nào.

      Nàng nghe Hạ lão phu nhân nhắc tới chuyện tối qua, vì vậy hai mắt ửng đỏ nức nở : "Thanh Ca chịu chút ít ủy khuất cũng có gì, chỉ cần danh dự của tổ mẫu cùng phụ thân bị dính líu, phủ Quốc công chúng ta bị người ta cười nhạo chỉ trích, cho dù danh dự của Thanh Ca gần hủy cũng hề oán hận."

      Hạ lão phu nhân nghe lời của Hạ Thanh Ca vẻ mặt tối sầm lại, lập tức tia sắc sảo ra, hận ý đối với Lương di nương trong lòng sâu hơn chút.
      Hạ Thanh Ca ngược lại vô tình nhắc nhở bà, nếu như đêm đó là Hạ Thanh Ca xảy ra chuyện gì, mất mặt nhất chính là danh dự phủ Quốc công bọn họ.

      Bà kéo tay Thanh Ca tràn đầy từ ái " Ca nhi ngoan của ta, con là rất hiểu chuyện , xảy ra loại chuyện như vậy còn nghĩ tới tổ mẫu cùng phụ thân, là đứa bé hiểu chuyện."

      Hạ Thanh Ca cố làm ra vẻ e lệ cúi đầu g "Ca nhi từ sống ở thôn trang đều nghe bọn hạ nhân trong trang ca ngợi tổ mẫu khoan dung rộng lượng, còn có lòng đại từ đại bi, Ca nhi liền nghĩ tổ mẫu nhất định là Bồ Tát chuyển thế, Ca nhi có thể có tổ mẫu như ngài mới là phúc khí của Ca nhi."

      "Ha ha, miệng của nha đầu này đúng là ngọt như mật."

      Hạ Thanh Ca nhất định bày ra mỉm cười nhu thuận, nghe lão phu nhân, sợ là tán dương vừa rồi của nàng có hiệu quả, cũng đón ý hùa: "Tổ mẫu thiện tâm, thấu hiểu nỗi khổ của người dân, gia đình nông dân được làm ở điền trang của chúng ta cũng biết là tích góp phúc khí mấy đời đây."

      Hạ lão phu nhân ngày thường lòng tu phật, hàng năm lại càng chuyên đến Phật Sơn ở Sâm Châu tu hành tham thiền, vừa chính là hai tháng, những năm này đúng là cảm giác ra quanh thân bà lộ ra dòng tiên khí.

      Lão phu nhân uy nghiêm quả quyết trước đây tựa hồ trở lại, nhưng là chỉ có Hạ Thanh Ca hiểu, giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời, càng là công thành danh toại, lại càng gì sánh được, lòng của bọn họ sớm bị ma chướng ăn mòn, tuyệt đối bị rửa thành vẻ trong sạch.

      Mà khiến những người này vội vàng tu đạo lễ Phật chẳng qua là vì muốn thoát khỏi mùi máu tươi tanh hôi hai bàn tay của mình thôi.

      Hạ lão phu nhân liên tục siết chặt chuỗi Phật châu trầm hương trong tay phải, mặt lại càng lộ ra bộ dáng độ thế, thở dài :

      "Dân chúng nghèo khổ sống cuộc sống cực kỳ túng quẫn, chúng ta có thể giúp chút nào giúp chút , coi như là món công đức."

      Hạ Thanh Ca khẽ gật đầu "Tổ mẫu rất đúng, chẳng qua thế gian lại có bao nhiêu người có thể có tâm tư như tổ mẫu? Nếu quả như đều là nghĩ như thế, vậy vương triều Tần Vũ của chúng ta còn phân ra giàu nghèo,vậy chẳng phải là quốc thái dân an, đời đời hưng thịnh?"

      Buổi chuyện này của Hạ Thanh Ca tự giác lại nâng cao lão phu nhân mảng lớn, cũng có lồi lõm rệt, bởi vì mọi người đều biết gia đình nhà giàu bình thường xác thực coi người nghèo như con người mà đối đãi.

      mặt Hạ lão phu nhân vẻ thân thiết càng sâu, lôi kéo Hạ Thanh Ca lại lúc.

      Vì vậy Hạ Thanh Ca liền được chút chuyện lý thú lại thêm vào bản lãnh ba hoa chích choè của mình, khiến lão phu nhân nghe nhập thần, thỉnh thoảng bật cười.

      Khi Hạ Du Hàm vén rèm tới cửa, còn chưa thấy người nghe thấy hồi tiếng cười lớn vui tươi hớn hở của lão phu nhân.

      "Ha ha, cháu tốt của ta, nha đầu khiến người ta vui vẻ, những chuyện xưa này đúng là thú vị, nghĩ tới đối thoại giữa những gia đình nông dân kia cũng có nhiều ý tứ như vậy, là dụ dỗ lão thái bà này cứ như vậy vui vẻ buổi sáng a."

      Lão phu nhân mới vừa xong, lập tức nghe được trong phòng truyền ra giọng êm tai như chim hoàng .

      "Có thể làm cho tổ mẫu vui vẻ là phúc khí của Ca nhi, nếu ngài ưa thích, trong đầu Ca nhi có nhiều chuyện lý thú như vậy, đến lúc đó ngày ngày tới đây cho ngài đều được, chỉ cần tổ mẫu chê phiền là tốt rồi."

      "Ha ha, ta làm sao lại thấy phiền đây, nha hoàn bà tử trong viện tử này cũng chuyện xưa dễ nghe như vậy cho ta đâu."

      Mọi người chuyện, giọng ngọt ngào truyền vào.

      "Tổ mẫu, Hàm nhi đến thăm ngài."

      Hạ lão phu nhân lúc này mới giương mắt nhìn về phía cửa "Ha ha, Hàm nhi nha đầu đến đây, mau tới đây nhìn chút Đại tỷ tỷ của ngươi, những năm này cũng biết, phủ Quốc công chúng ta còn có mỹ nhân bực này."

      Làm Hạ Du Hàm khiếp người, trong nháy mắt chuyển hướng nhìn Hạ Thanh Ca, thân thể ràng chấn động, nàng - - nàng ta sao lại chết?

      ràng hôm qua di nương cho nàng, an bài người lọai trừ đồ đê tiện chướng mắt Hạ Thanh Ca này, như thế nào nàng ta giờ còn êm đẹp xuất ở trước mặt mình?

      Nghĩ đến chỗ này, Hạ Du Hàm bắt đầu thầm hận Lương di nương, nhất định là mẫu thân xử lý tốt mới giết chết tiện nhân này .

      Hạ Thanh Ca tự nhiên buông tha bộ dáng kinh ngạc của nàng, cười lạnh trong lòng, đợi tí nữa lại càng làm nàng tưởng tượng nổi .

      Thấy phòng người nhìn chằm chằm mình, Hạ Du Hàm vội vàng thu hồi tâm tư, lập tức ngọt ngào cười tiếng " nghĩ tới hôm nay lại gặp được Đại tỷ tỷ ở chỗ này, Hàm nhi thực rất hiếm thấy nha, Đại tỷ tỷ sao mà lại tới thỉnh an tổ mẫu đây? Hàm nhi nhớ từ trước Đại tỷ tỷ đều chưa từng tới đây."

      Hạ Du Hàm đây là ngầm chỉ Hạ Thanh Ca đếm xỉa đến lão phu nhân, hồi phủ nửa năm, số lần thỉnh an cao hơn ba lượt, tại vội vàng tới đây, phần tâm tư này chỉ sợ thuần khiết.

      Quả nhiên, nàng vừa như vậy, Hạ lão phu nhân cũng nhớ tới cách xử của Hạ Thanh Ca từ trước, trán nhiều hơn chút ít hoài nghi.

      Hạ Thanh Ca bị Hạ lão phu nhân ôm vào trong ngực, mi mắt nhàng nâng lên chống lại Hạ Du Hàm, lập tức thở dài tiếng.

      Nàng đứng người lên đến trước mặt Hạ lão phu nhân, quỳ xuống, mi mắt buông xuống, vẻ mặt bi thương "Tổ mẫu, cửa ải cuối năm lúc Thanh Ca về trong phủ, ta vốn là lòng tràn đầy vui vẻ đem lễ vật từ trong thôn trang mang đến chuẩn bị đưa tới cho tổ mẫu, nhưng hai người Chu Vân cùng Thụy Châu cũng trước mặt cháu - - cháu có khắc mệnh khắc cha, mạng như vậy vẫn là chớ nên đến gặp tổ mẫu là tốt, để tránh phạm tới ngài, nghe lời của hai người, Thanh Ca tự ti vô cùng, lại càng sợ hãi đối gây họa gì cho tổ mẫu, mặc dù Từ Ân đại sư , mệnh của Thanh Ca giải, nhưng là Thanh Ca cũng dám tùy ý như trước. Mặc dù - - mặc dù Thanh Ca cực kỳ nhớ tổ mẫu, nhưng là cũng chỉ có thể - -."

      Nàng tiếp tục nữa, nhưng là bi ai bất đắc dĩ trong lời , mọi người đều nhìn ở trong mắt, lúc này Khương ma ma cùng Xảo Lan đứng ở bên cũng gấp gấp rút tới,

      Khương ma ma bưng cái hộp gấm, nàng bưng hộp gấm quỳ ở trước mặt lão phu nhân khóc thút thít : "Lão phu nhân, Đại tiểu thư những năm này sống khổ a, có đám nô tài 'Nô đại khi chủ' kia ở bên cạnh Đại tiểu thư hơn mười năm, có thể nghĩ Đại tiểu thư sống cuộc sống như thế nào mấy năm qua."

      Mi mắt Hạ lão phu nhân thoáng lên ngoan, mặc dù trong lòng bà cũng thích Hạ Thanh Ca, nhưng là ở như thế nào nàng cũng là Đại tiểu thư phủ Quốc công, nếu như lan truyền ra ngoài nàng những năm này chịu đựng cực khổ, mất mặt xấu hổ nhất vẫn là danh tiếng phủ Quốc công.

      Chương 53: Lương di nương giết người?
      .
      Nghĩ đến chỗ này bà vội vàng ra hiệu bằng mắt cho Quế ma ma, Quế ma ma ngầm hiểu gấp rút lên trước đỡ Hạ Thanh Ca lên.

      Hạ lão phu nhân đau lòng lôi kéo tay Hạ Thanh Ca "Đứa này, như thế nào động chút là quỳ xuống, thân thể này vừa mới khỏi hẳn, cũng thể ở chịu khí lạnh."

      Mắt Hạ Thanh Ca hồng hồng "Tổ mẫu trách tội Thanh Ca là tốt rồi."

      "Ca nhi biết điều hiểu chuyện như vậy, tổ mẫu như thế nào lại trách con đây, hiếu tâm của con tổ mẫu hiểu được."

      Khương ma ma thấy vậy vội vàng mở cái hộp trong tay đưa cho lão phu nhân xem "Lão phu nhân, đây là quà tặng Đại tiểu thư chuẩn bị cho ngài những năm này, Đại tiểu thư hàng năm cũng chuẩn bị phần lễ vật vào sinh thần của ngài, dù chưa từng đưa ra, nhưng là nàng vẫn giữ, nghĩ đợi đến lúc có thể nhìn thấy ngài đều đưa cho ngài."

      Khương ma ma vừa xong, mặt Hạ lão phu nhân liền tràn đầy vẻ động lòng, người vô tình máu lạnh chỉ sợ cũng khó mà cảm động vì tình nghĩa bực này.

      Chỉ thấy bên trong đều là chút ít đồ thêu, có hà bao, khăn lụa, còn có đôi giầy thêu cực kỳ tinh mỹ, coi màu sắc mặt những thứ kia khó nhìn ra đều là vật giữ thời gian rất lâu.

      Hạ lão phu nhân vừa nhìn liền hiểu Khương ma ma dối, những vải vóc, màu sắc cùng với hình hoa mấy đồ thêu này đều là thứ bà cực kỳ thích . Lại xem đường may bên nhẵn nhụi cân xứng, vừa nhìn liền biết người chuẩn bị những vật này tốn rất nhiều công phu .

      Bà tràn đầy mừng rỡ cầm lấy mỗi thứ xem chốc lát, lúc này mới giao cho Quế ma ma thu lại.

      Lập tức bảo Khương ma ma cùng Xảo Lan đứng dậy, nhìn chằm chằm nàng hai người trong chốc lát mới : " nay bên cạnh Ca nhi cũng còn mấy người thân cận, hai người các ngươi hãy hầu hạ trước, nếu ta biết các ngươi vẫn là tay chân sạch đừng vội trách ta trở mặt vô tình."

      Lúc lời này, Hạ lão phu nhân tiếp tục giữ bộ dáng từ thiện vừa rồi, khuôn mặt đoan trang, khí chất uy nghiêm.

      Hạ Thanh Ca chỉ là yên lặng ngồi bên cạnh lão phu nhân, chưa từng chen vào , mục đích nàng tới nơi này hôm nay đạt được, tự nhiên là hài lòng.

      Lúc này, màn cửa đẩy ra lần nữa, đứa nha hoàn nhanh chạy vào "Lão phu nhân, trong Tú Cảnh Viện của Lương di xảy ra chuyện."

      "Cái gì?"

      Mọi người đều kinh hoảng, vừa nhắc tới Lương di nương, vẻ mặt lão phu nhân liền cực kỳ khó coi ", nàng lại xảy ra chuyện gì rồi?"

      Tiểu nha hoàn vừa mới bẩm báo thấy lão phu nhân uy nghiêm như thế, thân thể tự giác co rúm lại chút, lúc này mới giọng đáp: "Di nương bà ấy- - bà ấy giết người."

      Nghe được lời của tiểu nha hoàn, lão phu nhân khiếp sợ ngồi dậy từ giường, giận quát tiếng: "Quế ma ma, - - mang con tiện nhân kia tới Phúc Thọ Viện cho ta."

      "Lão phu nhân xin bớt giận, lão nô ngay."

      Quế ma ma vội vàng giúp đỡ lão phu nhân thuận khí, lúc này mới mang theo vài nha đầu nhanhchóng rời Phúc Thọ Viện.

      Hạ Thanh Ca chủ động lên trước ấn lấy huyệt Thái dương cho lão phu nhân "Tổ mẫu nên gấp gáp, đây phải là chuyện còn chưa hiểu sao, chờ Quế ma ma đến đây chúng ta mới biết được, có lẽ là có người oan uổng di nương sao?"

      Lão phu nhân được Hạ Thanh Ca mát xa, cảm giác tâm tình từ từ ổn định lại, bà hừ lạnh tiếng "Hừ! Nữ nhân kia, thời gian này ta xem như xem hiểu nàng."

      Vẻ mặt Hạ Du Hàm ngồi ở bên trắng bệch, sau khi nghe được Lương di nương giết người, nàng liền hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

      Trong lòng vẫn nhớ lão phu nhân tức giận, nếu Lương di nương giết người, nàng chẳng phải là còn được lão phu nhân cùng phụ thân chào đón? Vị trí dòng chính nữ của mình phải biến thành hy vọng xa vời?

      Nghĩ đến chỗ này, tâm Hạ Du Hàm nguội nửa, chỉ ngóng nhìn Lương di nương bên kia gây ra chuyện quá lớn mới tốt.

      Phúc Thọ Viện cách Tú Cảnh Viện tính xa, chỉ trong chốc lát, hai bà tử mang lấy nữ nhân đầu tóc tán loạn đến, sau lưng còn có hai người mang cái giá gỗ đặt ở bên ngoài viện.

      Lương di nương vừa tiến đến khóc quát lên "Lão phu nhân, người này phải là ta giết, lão phu nhân ngài hiểu thiếp, thiếp dám giết người a."

      Lão phu nhân hừ lạnh tiếng, giương mắt nhìn về phía Quế ma ma, vì vậy Quế ma ma lên trước, cẩn thận đem chuyện tóm tắt lần.

      ra là buổi sáng lúc Tịch Vũ cùng Tịch Chiếu chuẩn bị rửa mặt cho Lương di nương, gõ cửa vài lần thấy trong phòng cũng có người lên tiếng, hai người liền tự mình đẩy cửa phòng Lương di nương ra.

      Nhưng khi các nàng vừa tiến vào trong phòng, bị hù dọa tại chỗ, quăng dụng cụ rửa mặt bưng trong tay xuống đất, chỉ thấy mặt đất nằm hai người, người là phu xe Lý sư phó trong phủ, mà người khác chính là Lương di nương, lúc ấy trong tay của nàng còn nắm lấy thanh dao máu tươi đầm đìa, hơn nữa người của nàng khắp nơi đều là máu, hai nha hoàn xem thấy cảnh tượng trước mắt bị hù dọa, hét to tiếng rồi chạy khỏi phòng.

      Vốn tưởng rằng Lương di nương nhất định là ngộ hại, cho nên hai nha hoàn liền gọi mấy bà tử trong phủ tới, sau khi mấy bà tử tới cẩn thận quan sát phen, phát máu người Lương di nương đều là Lý sư phó , nàng thế nhưng hào phát vô thương.

      Thấy vậy, mấy bà tử cũng sợ run tay chân, cuối cùng chỉ có thể cho người lập tức đến Phúc Thọ Viện tìm lão phu nhân định đoạt .

      Nghe xong cả quá trình, mặt lão phu nhân biểu lộ tâm tình gì, nhưng ngược lại trong lòng cảm thấy chuyện này cũng có đơn giản như bên ngoài.

      Bà sắc bén trừng Lương di nương "Ta hỏi ngươi, sao Lý sư phó lai ở trong phòng của ngươi?"

      Lương di nương khóc đến hai mắt đỏ bừng, nàng lắc đầu "Thiếp biết, khi thiếp tỉnh lại, Lý sư phó cũng ngã trong vũng máu ."

      Lão phu nhân là người thế nào chứ. Vừa nghe lời của Lương di nương liền phát rất nhiều chỗ khả nghi "Ta thấy kỳ quái, Lý sư phó ngày thường có giao thiệp gì với ngươi , làm gì mà chạy đến phòng của ngươi?"

      "Cái này - - "

      Lương di nương giương mắt nhìn Hạ Thanh Ca, thầm mắng trong lòng, chuyện này nhất định thoát được quan hệ với Hạ Thanh Ca, Lý sư phó là mình mua chuộc ám sát Hạ Thanh Ca, tiện nhân này thế nhưng chết, ngược lại Lý sư phó bị nàng giết chết nằm ở gian phòng của mình.

      Nàng dường như suy nghĩ cẩn thận lại cả quá trình, nhưng điều duy nhất khiến nàng buồn bực là, Hạ Thanh Ca có năng lực gì, có người có thể chỉ điểm, vì sao nàng có thể dễ dàng yên lặng tiếng động đem người chết mang tới phòng của mình như vậy?

      Nghĩ lát, Lương di nương đáng hận phát , nàng có bất kỳ lý do gì đem hoài nghi chỉ hướng Hạ Thanh Ca, nếu khiến lão phu nhân truy xét tiếp, nhất định rất dễ dàng tra ra chuyện nàng mua người giết người.

      Nghĩ đến chỗ này Lương di nương cực kỳ ủy khuất, khóc thút thít "Thiếp biết, thiếp nghĩ tới nhất định là những người xem thiếp vừa mắt vu oan hãm hại thiếp, lão phu nhân ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp thân - - ô ô - -."

      Nàng ngấm ngầm hại người phen như vậy, ra khiến lần nữa mọi người đem hoài nghi chỉ vào Hạ Thanh Ca.

      Chẳng qua lão phu nhân lại lơ đễnh cười lạnh "Có người vu oan ngược lại tin tưởng, chẳng qua người nọ cũng là ngốc, vì sao tìm người bên cạnh ngươi hoặc là người có chút chức vị ra tay, lại hết lần này tới lần khác tìm Lý sư phó thể nào có bất kỳ liên quan nào với ngươi mà ra tay? Ngươi biết chuyện này kỳ quái sao?"

      Lão phu nhân làm cho Lương di nương cảm thấy cách nào trả lời, là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ khó !
      Last edited: 21/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 54: Hạ Thanh Ca chưởng phủ.

      Đợi thời gian rất lâu, Lương di nương chỉ có thể thầm cắn răng "Thiếp biết, nhưng là lão phu nhân ngài nhất định phải tin tưởng thiếp giết người, thiếp trong sạch a."

      Hạ Thanh Ca ngồi ở bên, cười lạnh trong lòng tiếng, nàng tối qua bảo nam nhân kia giúp nàng đem Lý sư phó vào phòng của Lương Tâm Đình, đánh ngất xỉu Lương Tâm Đình, bày ra án giết người thô sơ giản lược như vậy, nàng biết chuyện này thể gạt được lão phu nhân, chẳng qua nàng cũng có ý định giấu diếm bà.

      Dựa vào tính tình của lão phu nhân, càng là chuyện trăm ngàn chỗ hở, càng có thể làm nhiều sơ hở, cho bà cơ hội hiểu lầm cùng thời gian tưởng tượng, nàng nhất định là nghĩ tới Lương Tâm Đình tất nhiên là cùng Lý sư phó có thủ đoạn gì thể để người khác biết, nên mới bị người ta nhân cơ hội uy hiếp.

      Tóm lại, lúc này lão phu nhân tất nhiên dễ dàng tin tưởng Lương Tâm Đình , lại thêm vào nàng che che giấu giấu, trong lòng lão phu nhân tự nhiên càng xác định ý nghĩ của mình.

      Hết thảy đều theo kế hoạch của Hạ Thanh Ca, mà từ đầu đến cuối nàng ngoại trừ giúp Lương Tâm Đình ít lời hữu ích bên ngoài cũng thêm gì. Hơn nữa lão phu nhân mặc dù hoài nghi chi thứ hai hoặc là nàng di nương kia, cũng quả quyết hoài nghi đến người tiểu nha đầu có bất kỳ hậu thuẫn là nàng.

      Quả nhiên, lão phu nhân sau khi nghe Lương Tâm Đình ràng kia, hoàn toàn tức giận, nàng hung hăng tát cái vào mặt Lương Tâm Đình.

      Giận quát tiếng "Lương Tâm Đình ngươi giỏi lắm, những năm này ta đem phủ Quốc công giao cho ngươi quản lý trong tay, ngươi chính là làm việc như vậy cho ta? Trước, ngươi thiếu chút nữa làm hư hại danh dự của hai nha đầu, thời ngươi lại làm chuyện hổ thẹn trong phủ, ta còn có thể nào đem phủ Quốc công giao trong tay ngươi quản lý?"

      Lương di nương bị tát này của lão phu nhân đánh ngã ngồi dưới đất, nàng nghe lão phu nhân, vội vàng lại đứng lên nắm lấy làn váy của lão phu nhân "Lão phu nhân, thiếp là oan uổng, thiếp giết Lý sư phó, ngài nhất định phải minh xét chuyện này."

      Nhìn xem con mắt khóc sưng đỏ của nàng cùng đầu đầy tóc dài tán loạn, trong ánh mắt lão phu nhân tràn đầy chán ghét.

      "Tốt lắm, ngươi nên tiếp tục khóc náo loạn ở chỗ này, theo lá gan của ngươi cũng dám đích thân giết người, ngươi ràng là ai hãm hại ngươi, tất nhiên là nợ nần ngươi chọc phải, chuyện này đến đây là ngừng, ta muốn nhắc lại, chẳng qua sau này chuyện trong nhọc ngươi phí tâm."

      Nàng quay mặt sang kéo tay Hạ Thanh Ca nhìn về Lương di nương "Sau này mọi công việc trong phủ giao cho Đại tiểu thư xử lý, ngươi tháng này đóng cửa tự ngẫm ."

      Lương di nương cả kinh há to miệng, khuôn mặt thể tin, hai đầu lông mày lại càng cất dấu tức giận bất bình "Lão phu nhân, cái này chỉ sợ ổn?"

      Lúc này, người có mặt trong nhà người nào kinh ngạc, ngay cả Hạ Thanh Ca cũng cực kỳ ngoài ý muốn với quyết định của lão phu nhân.

      Hạ lão phu nhân khẽ cười tiếng "Có gì thể?"

      Lương di nương vội vàng : "Thiếp cảm thấy Đại tiểu thư tuổi dù sao vẫn còn , chỉ sợ cái phủ lớn như vậy để cho mình nàng trông coi, chỉ sợ ứng phó được."

      Hạ lão phu nhân thân mật lôi kéo Hạ Thanh Ca "Ca nhi tuổi còn thấp nên tăng thêm học tập mới phải, mẫu thân nàng sớm, này sau này lập gia đình, thân là chủ mẫu nhà, tất nhiên là phải lo liệu việc nhà, nếu như tại học, đến lúc đó chẳng phải là để cho người khác nhìn phủ Quốc công chúng ta chê cười?"

      Lúc này Hạ Thanh Ca giương mắt nhìn về phía lão phu nhân, ánh mắt lão phu nhân nhìn chằm chằm Lương di nương tràn đầy mỉa mai chèn ép, Hạ Thanh Ca tựa hồ nghĩ thông suốt quan hệ lợi hại trong chuyện này.

      Sợ là lão phu nhân dự định mang mình làm ngụy trang đoạt quyền của Lương di nương mới là .

      Những năm này lão phu nhân hề hỏi đến công việc trong phủ, nhưng cũng tỏ vẻ nàng biết tình huống trong phủ, trái lại, những năm này Lương di nương tay che trời như vậy, lão phu nhân tất nhiên là nhìn ở trong mắt, hơn nữa còn dung túng.

      Lão phu nhân liên tục nhúng tay vào, đa số là bởi vì trong phủ trước mắt cũng chỉ có Lương di nương có khả năng bực này, Nhị thẩm An thị là thứ nữ của Bình Nguyên Hầu phủ, mà Bình Nguyên Hậu phủ nhưng bắt chước theo Tiêu quý phi mà làm.

      Quan hệ thông gia bên trong những hầu môn thế gia này rắc rối khó gỡ, quan hệ sau lưng, kéo dài thế lực đều là đại biểu sinh tử vinh nhục của bọn họ sau này, có thể là môi hở răng lạnh.

      Cho nên, lão phu nhân là con cháu Phượng gia, thời hoàng hậu lại là trưởng nữ Phượng gia, phủ Tu quốc công có thể sớm có kế hoạch đầu nhập vào thế lực của hoàng hậu, chỉ bằng điểm này lão phu nhân cùng An thị tự nhiên là nước lửa thể cùng tồn tại.

      Hơn nữa, chủ yếu nhất còn có chút, Nhị thúc cũng phải là ruột thịt của lão phu nhân, mà là con của phu nhân trước, lão phu nhân tự nhiên đem cơ hội cầm quyền phủ Quốc công cho chi thứ hai.

      Về phần Tam phòng, Tam thúc Hạ Tử Phong bỏ văn theo võ, nay nhậm chức Phó đô thống quân doanh Định Bắc, sớm rời phủ tự mua trạch viện. Chỉ có ngày lễ ngày tết hoặc ngày sinh của lão phu nhân mới hồi phủ.

      Như vậy tới nay coi như là tình thế bức bách, phòng lớn bên này, phụ thân những năm này chưa từng cưới qua chính thất, cho nên mới đến phiên Lương di nương đến phụ trách quản lý việc bếp núc, đây cũng là kế sách vạn bất đắc dĩ lão phu nhân mới dùng.

      Chủ yếu hơn chính là, cái di nương mặc dù quyền lợi có lớn, nàng cũng đừng mơ tưởng nhảy đến đầu lão phu nhân.

      Hạ Thanh Ca hiểu ràng điểm này, khỏi tán thưởng tâm cơ cùng thủ đoạn của lão phu nhân.

      Lần này Lương di nương làm việc sợ là làm cho lão phu nhân kiêng kị, bà tự nhiên mượn cơ hội chèn ép tốt phen, cũng là ngầm vụng trộm cảnh cáo Lương di nương, phủ Quốc công này chỉ cần có lão phu nhân ở đây ngày, Lương di nương nàng cũng đừng mơ tưởng mình độc chiếm.

      Chỉ là, lúc này lão phu nhân vì lợi ích của mình, mà đem Hạ Thanh Ca đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, nhẫn tâm nhằm vào thiếu nữ chưa có nhiều kinh nghiệm sống như thế, có thể thấy được tâm ý của Hạ lão phu nhân này là bạc bẽo đến mức nào.

      Sâu trong ánh mắt Hạ Thanh Ca lóe qua tia lạnh lùng, vẫn ngồi ở bên cạnh lão thái thái chưa từng chen vào, nếu là Hạ Thanh Ca trước đây, hôm nay bị lão phu nhân lợi dụng như vậy, tất nhiên bị Lương di nương đánh vào chỗ vạn kiếp bất phục.

      Nhưng là, Hạ Thanh Ca hôm nay là tuyệt đối để các nàng tùy ý khi dễ.

      Quản gia đúng ?

      Vậy để cho nàng nhân cơ hội này nắm giữ thực quyền ở trong tay mình.

      Lương di nương bên này, nghe đến lão phu nhân kiên quyết như thế phen, cho dù nàng cam lòng, cũng thể trở mặt trước mặt lão phu nhân.

      Nàng hừ lạnh tiếng trong lòng, muốn để Hạ Thanh Ca chưởng quản? Vậy phải xem xem nàng ta có bản lãnh lớn như vậy hay !

      Chờ xem, lần này đúng là thời cơ tốt nhất để nàng nhục nhã Hạ Thanh Ca, nghĩ đến chỗ này, Lương di nương phản bác nữa.

      "Nếu lão phu nhân như vậy, thiếp tất nhiên là lời nào để , những ngày này làm phiền Đại tiểu thư, thiếp nhất định suy nghĩ tốt."

      Hạ lão phu nhân mắt thấy Lương di nương ngậm miệng, sắc mặt cũng hòa hoãn ít "Vậy tất nhiên là tốt nhất, có việc gì xuống , nhìn ngươi như vậy, người làm trong phủ còn tưởng rằng có chuyện gì đây."

      "Vâng, thiếp cáo lui."

      Lương di nương lâu, Hạ Thanh Ca cùng Hạ Du Hàm ở bên cạnh lão thái thái chút lời, thấy lão phu nhân có chút mệt mỏi , cũng tự động đứng dậy cáo từ.

      Chương 55: Muốn đánh cuộc đánh cuộc mạng

      Quế ma ma tự mình đưa hai người tới cửa vừa rồi quay trở về.

      Sau khi ra khỏi Phúc Thọ Viện, nhu thuận hiểu chuyện mặt Hạ Du Hàm biến mất trong nháy mắt, mặt lạnh lùng mang theo nha hoàn bà tử xoay người rời .

      Hạ Thanh Ca thấy vậy khẽ cười tiếng tới "Nhị muội muội hôm nay sao vội vàng rời như thế? Muội xem hôm nay thời tiết tốt, sao thưởng thức thưởng thức cảnh sắc chung quanh?"

      Hạ Du Hàm xoay người nhìn về phía Hạ Thanh Ca, chán ghét cùng căm hận trong mắt cần cũng biết "Đại tỷ tỷ hôm nay sợ là tâm tình vô cùng tốt, cảm giác đoạt đồ của người khác chính là giống những cảm giác khác."

      Hạ Thanh Ca nghe ra mỉa mai toan tính trong lời của nàng, cũng giận, giọng phản kích: "Muội muội lời này tỷ tỷ cũng ràng , cái gì gọi là đoạt đồ của người khác?"

      Hạ Du Hàm hừ lạnh tiếng "Hạ Thanh Ca, ngươi còn làm bộ làm tịch ở nơi này? Đoạt quyền chưởng phủ của mẫu thân ta, ngươi dám ngươi có?"

      Nhìn thấy bộ dáng tức giận như thế của Hạ Du Hàm, tâm tình Hạ Thanh Ca tựa hồ trở nên tốt hơn, nàng đến gần Hạ Du Hàm, mắt to sáng ngời khiếp người.

      "Muội muội vậy là sai rồi, nếu như đến niềm vui thú đoạt đồ của người khác, t a nhất định phải học theo Lương di nương cùng muội muội, ở phủ đệ khác, di nương chưởng phủ có thể là chê cười lớm, nhưng là ở trong phủ Quốc công chúng ta nhưng là danh chính ngôn thuận, muội cái này xem trong mắt người ngoài phải là giành được sao?"

      Hạ Thanh Ca nhìn thẳng vào khuôn mặt bị tức đến biến xanh của Hạ Du Hàm, nàng cười cúi đầu nhìn về phía quần áo của Hạ Du Hàm châm chọc : "Muội muội ngày ngày mặt đồ rực rỡ chói lọi như vậy cũng phải cẩn thận chút ít, để tránh ra ngoài có người hiểu được thân phận của muội muội, lầm tưởng muội muội là dòng chính nữ trong phủ nào đó, đến lúc đó, chỉ sợ thanh danh của muội có thể còn lan truyền rộng hơn cả Lương di nương đấy."

      Hạ Du Hàm rốt cục bị mấy câu nhàng của Hạ Thanh Ca mỉa mai đến nổi điên, nàng cơ hồ là nặn ra mấy câu từ trong kẽ răng.

      "Hạ Thanh Ca, tại mới vừa mới bắt đầu mà thôi, ngươi đừng có đắc ý quá sớm, hôm nay nhục nhã bực này, ta cùng mẫu thân sớm muộn trả lại, đồ vô dụng như ngươi cứ chờ đó."

      Hạ Thanh Ca xoay người nhìn nàng cái, nhàng cười tiếng : "Muội muội là mạnh miệng nha, giá trị con người có cao như tính tình nha, nhưng mà ta ngược lại vui mừng thấy muội muội cuối cùng có ngày biến thành người ngu ngốc trong mấy chuyện trà dư tửu hậu trong kinh thành, là cảnh tượng đẹp."

      dứt lời, Hạ Thanh Ca cầm lấy khăn che miệng mỉa mai cười cười

      Hạ Du Hàm tất nhiên là nhìn nổi nàng càn rỡ như vậy, nàng lạnh lùng cười tiếng : "Ngươi cứ việc cười , bởi vì thời gian ngươi vui vẻ cười to như vậy ở trong phủ này còn nhiều lắm, Hạ Thanh Ca, bổn tiểu thư sớm muộn gì cũng cho ngươi biết kết cục khi đắc tội bổn tiểu thư?"

      Ánh mắt Hạ Thanh Ca mạnh chuyển cái, vẻ mặt nhanh chóng thoáng tia tà mị, nàng bước thêm bước hướng tới Hạ Du Hàm, nhìn chằm chằm nàng.

      Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hết sức máu lạnh "Muội muội phải nhớ kỹ lời hôm nay, nếu ra, ta cũng muốn nhìn chút cuối cùng là ai chết ở trong tay ai."

      Nàng hừ lạnh tiếng, khí thế quanh thân dâng lên trong nháy mắt, Hạ Du Hàm chưa bao giờ thấy qua bộ dáng lạnh như băng như vậy của Hạ Thanh Ca, từ trước nhìn thấy cũng chỉ là vẻ mặt trong nháy mắt, đa số cho là mình là bị hoa mắt, nhưng tại - -

      Bây giờ Hạ Thanh Ca ràng đứng ở trước mặt nàng, trong ánh mắt kia phát ta tia sáng tăm tối làm cho nàng cảm thấy sống lưng dâng lên dòng ớn lạnh, chỉ trong chốclát đại não liền trống rỗng.

      Hạ Thanh Ca thấy nàng mặt tái nhợt, tựa hồ cực kỳ chán ghét, lui về phía sau môt bước lạnh lùng : "Ta thích chỉ miệng, càng thích có vài người làm những chuyện mờ ám ở sau lưng, muốn chơi chúng ta chơi lớn lần, tiền đặt cược là cái mạng của mình, Nhị muội muội ngươi có dám hay ?"

      Hạ Du Hàm chấn động toàn thân, nhìn Ca bộ dáng vô cùng nghiêm túc của Hạ Thanh, nàng cũng dám tiếp tục đứng ở chỗ này, lập tức lui về phía sau mấy bước, được nha hoàn ở sau người nâng đỡ, nhanh chóng rời .

      Nhìn xem bộ dạng hốt hoảng mà của Hạ Du Hàm, Xảo Lan cùng Khương ma ma đều là vẻ mặt xem thường.

      "Đại nương, Nhị tiểu thư lần này sợ là có kiêng kị với ngài."

      Lạnh lùng trong đôi mắt Hạ Thanh Ca dần dần nhạt xuống, lập tức theo thói quen cười khẽ "Cùng người ngu xuẩn như nàng ta cần thiết phải bày ra tâm cơ, chỉ có làm cho trong lòng nàng bất an, nàng tất nhiên ngừng lộ ra sơ hở, đến lúc đó chúng ta chỉ cần bắt ba ba trong rọ là tốt rồi."

      Xảo Lan ngầm hiểu "Đại tiểu thư thông tuệ."

      Hạ Thanh Ca nhiều lời nữa "Trở về ."

      Mà Hạ Du Hàm bên này, nàng vội vã chạy tới trong Tú Cảnh Viện, vừa vào cửa liền khóc rống lên.

      "Nương, vì sao người chịu buông tay ở chỗ lào phu nhân, Hạ Thanh Ca kia phải là càng thêm sức mạnh rồi sao? Ngài muốn nữ nhi sống thế nào, ngày hôm qua tiện nhân kia đúng là tỏa sáng mạnh ở thư viện, ngay cả Phượng Thế tử cũng có chút thưởng thức nàng, ta thấy về sau trong kinh thành còn ai biết ta Hạ Du Hàm , chỉ biết phủ Tu quốc công có Đại tiểu thư tài mạo song toàn."

      Lương di nương vốn là tâm tình cực kém, thấy Hạ Du Hàm hồ nháo như vậy, tâm tình lại càng kém tới cực điểm.

      "Khóc cái gì mà khóc? Ta còn chưa chết đây."

      Nàng gầm lên giận dữ, Hạ Du Hàm cũng dám tiếp tục oán hận, nhưng là nước mắt trong mắt lại giảm bớt.

      Lương di nương thấy vậy cũng đau lòng, nàng lôi kéo Hạ Du Hàm ngồi ở ghế "Con vội cái gì, thời ta bị tiểu súc sinh kia ám toán, chúng ta có thể ở trước mặt lão phu nhân Lý sư phó là Hạ Thanh Ca lấy đến phòng ta vu oan sao? Đây chẳng phải là để cho lão phu nhân biết được chúng ta hôm qua phái người ám sát tiểu tiện nhân kia?"

      Hạ Du Hàm cam lòng "Người biết, vừa rồi Hạ Thanh Ca lớn lối đến cỡ nào, người xem chút dung mạo nàng bây giờ, chờ vài ngày chính là thọ yến của Dương lão thái quân, nếu để nàng , đây chẳng phải là tất cả danh tiếng đều bị nàng đoạt ?"

      Lương di nương cười lạnh tiếng, nàng sao nhìn ra biến hóa của Hạ Thanh Ca thời gian này, nếu nàng ta thích chọn phản bội mình như vậy, vậy cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác.

      "Hàm nhi yên tâm, chờ đến sinh thần của Dương lão thái quân hôm đó,tất nhiên con là tiêu điểm cho mọi người chú ý, dã nha đầu Hạ Thanh Ca lớn lên từ ở quê g cũng muốn mượn chuyện này mà vượt lên? Đừng mơ tưởng. Mẫu thân tự có biện pháp, con chờ xem, lần này ta xử đẹp kẻ gieo họa này."

      Hạ Du Hàm nghe Lương di nương mới dần dần bình tĩnh trở lại "Mẫu thân, nhất định phải chuẩn bị tốt, ta phải xem Hạ Thanh Ca chết tử tế mới có thể giải được tức giận này."

      Nhìn khuôn mặt nhắn bị tức đến đỏ lên của Hạ Du Hàm, Lương di nương đau lòng tiến lên sờ sờ "Con yên tâm, mẫu thân càng hận con tiện nhân kia, ai dám can đảm cản đường của chúng ta, ta cũng dễ tha các nàng."

      Ba ngày sau

      Xảo Lan bưng ly trà sâm vừa mới nấu xong để lên bàn trà bên cạnh Hạ Thanh Ca, lúc này mới buồn bực ra:

      "Đại tiểu thư, ngày mai là thọ yến của Dương lão phu nhân, vì sao hôm nay ta cửa lớn hỏi gã sai vặt giữ cửa, bọn họ nhất trí mấy ngày nay chưa gặp người Phủ Vinh Quốc Công đến?"

      Hạ Thanh Ca nghiêm túc thêu đột nhiên dừng động tác trong tay.

      mặt nàng lóe qua tia nghi ngờ, nhưng lập tức trở lại như thường.

      "Xảo Lan, phải ngươi biết tiểu nha đầu quét sân ở tiền viện sao, chúng ta nơi này có chút điểm tâm ở Quế Thuận Trai, ngươi cầm lên chút qua đưa cho nàng nếm thử, thuận tiện nhờ nàng chút, nhìn xem mấy ngày gần đây trong phủ liệu có khách lạ nào tới."
      Last edited: 21/2/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :