1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y độc phi, đại tiểu thư phế vật - Khất Cái Nữ Vương (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 44: Gặp phải nam nhân kỳ quái

      Mặc dù thân phận khác biệt, nhưng là đối với Hạ Thanh Ca mà những thứ cấp bậc chế độ này là gì cả, nàng mỉm cười, phúc thân xin lỗi: "Cản đường của công tử, mong rằng công tử bao dung."

      Nam tử ngốc hồi, tựa hồ kinh ngạc vì áy náy chân thành của nữ tử này, nhìn về nữ tử phía trước lần nữa, quần áo kiểu này vừa nhìn là biết là đại tiểu thư nhà quan, mặc dù mặt che tấm vải gấm nên nhìn lắm dung mạo, nhưng mơ hồ suy đoán cũng khoảng tầm mười hai mười ba tuổi.

      là ngạc nhiên, nam tử sờ sờ cằm đứng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca "A, giọng điệu này của ta chịu nổi, cái loại có tiền như các người mà xin lỗi, sợ là tùy tùng của tát ta cái ."

      Hạ Thanh Ca nhíu mày, nghĩ tới người nam nhân trước mặt này còn dây dưa.

      "Công tử hiểu lầm, hôm nay tiểu nữ tử cản đường của công tử tự nhiên là phải xin lỗi, chỉ là tiểu nữ tò mò công tử vì sao có chỗ qua lại rộng rãi như vậy lại cứ muốn đụng vào người tiểu nữ đây?"

      Lúc này Xảo Lan thấy được bên này khác thường chạy nhanh trở lại "Ngươi sao lại quá đáng như thế? Tiểu thư nhà ta tự mình xin lỗi ngươi, vì sao ngươi còn dây dưa tha như vậy?"

      Nam tử cười lạnh tiếng, đưa tay cà lơ phất phơ chỉ vào Xảo Lan "Nhìn thấy chưa? Ta mới vừa cái gì? tiếng xin lỗi này của tiểu thư tiểu nhân nhận nổi, quả nhiên ngoài dự tính của ta, trong chốc lát nha đầu của vội chạy tới chất vấn ta."

      Hạ Thanh Ca hôm nay là tới tìm người, cũng phải là gây chuyện thị phi, nàng mặc dù cảm thấy nam nhân trước mặt này có chút càn quấy, chẳng qua ở chỗ này nhiều chuyện bằng bớt chuyện. Giữ chặt tay Xảo Lan xoay người định .

      Mà vào lúc này, đám người bên ngoài chạy tới bên này, chỉ nghe người cầm đầu hô: "Ở đàng kia, tên súc sinh kia, mau, lên bắt cho ta."

      Nam tử thấy vậy cũng tiếp tục so đo cùng Hạ Thanh Ca, xoay người chạy vào bên trong, bước chân của hết sức nhanh chóng, chỉ chốc lát sau biến mất còn bóng dáng, đám người kia nhìn lại muốn chạy , liền đuổi theo.

      Hạ Thanh Ca lắc đầu, xem ra người này đúng là chủ nhân gây chuyện thị phi.

      "Hỏi thăm ràng chưa?"

      Xảo Lan nhìn xem cái tên bị người đuổi giết kia, nhìn hồi có chút hả hê, nghe câu hỏi của Hạ Thanh Ca mới phục hồi tinh thần lại.

      "Nghe xong, vị lão bà bà kia nơi này quả người tên là Vân Tranh , chẳng qua tất cả mọi người gọi là Bát Hầu Tử (nghĩa là con khỉ ngang ngược, chắc là vì này hay quậy phá nên bị gọi như vậy), cho nên lúc mới vừa hỏi bọn họ kịp phản ứng, cũng biết có phải người này hay ."

      Bát Hầu Tử? Hạ Thanh Ca dở khóc dở cười, nàng biết người này xuất thân lỗ mãng, lại nghĩ lại có tước hiệu như thế.

      "Ha ha, vậy đúng roi, hỏi thăm chỗ ở của người nọ chưa?"

      " Tiểu thư yên tâm, nô tỳ hỏi ràng, bọn họ lại về phía đông, nhà thứ hai đếm ngược là được."

      "Ừ, vậy bây giờ chúng ta ."

      Hai người ngang qua chỗ những ông bà lão ngồi lúc nãy, đột nhiên có người lên trước "Tiểu nương, các người cùng với đám người vừa rồi sao? Lão bà tử ta van cầu các ngươi, có lòn tốt, Bát Hầu tử mặc dù thích trộm đồ, đó cũng là tình thế bất đắc dĩ thôi."

      xong, bà lãi định quỳ xuống trước mặt Hạ Thanh Ca, nàng tự nhiên thể nhìn lão nhân tám mươi tuổi quỳ ở trước mặt mình, vội vươn tay nâng bà dậy.

      "Bà bà, vì sao bà như vậy? Ta cũng phải cùng nhóm với mấy người vừa rồi."

      Lão phụ nhân được Hạ Thanh Ca dìu đứng lên, nâng lên khuôn mặt đầy nếp nhăn nhìn Hạ Thanh Ca "Tiểu thư phải là cùng phe với những ngững người kia?"

      Hạ Thanh Ca xác định gật đầu , lão nhân nhíu nhíu con mắt, xoay mặt nhìn về phía đám người kia biến mất "Đứa bứ này nhất định là chọc phải phiền toái lớn, ta thấy vừa rồi tiểu thư chuyện với , về sau lại xuất đám người như vậy, mới cho rằng tiểu thư cùng phe với những người kia."

      Nghe lời của lão phụ nhân, Hạ Thanh Ca cuối cùng hiểu được, ra là vừa rồi tên nam tử kỳ quái kia chính là Vân Tranh nàng muốn tìm? Trong trí nhớ kiếp trước, nàng chỉ thấy qua nam tử này lần, hơn nữa tướng mạo tuấn nhã phiêu dật, thực là nhìn ra nam tử giống như ăn mày kia chính là quý nhân.

      "Xảo Lan, ngươi khinh công tốt, lập tức truy xét dọc theo địa phương vừa rồi người nọ biến mất, ngàn vạn đừng để bị những người kia bắt ."

      Nàng vất vả ra ngoài phủ chuyến, muốn đến như vậy lần .

      "Vâng, tiểu thư."

      Xảo Lan được Hạ Thanh Ca ra lệnh, nhanh chân phi thân cái biến mất tại trước mặt mọi người, Hạ Thanh Ca sau khi chào tạm biệt bà lão vừa rồi cũng mau nhanh chóng hướng tới chỗ ở của Vân Tranh.

      tới chỗ của Vân Tranh, Hạ Thanh Ca còn chưa vào cửa liền nghe được từng đợt ho khan dồn dập.

      Hạ Thanh Ca đẩy cửa vào, bên trong căn phòng mờ mờ cơ hồ chỉ là vách tường, đập vào mắt chỉ có bộ bàn ghế cũ nát ở giữa nhà, cùng cái vò nước cạnh cửa.

      Cuối cùng Hạ Thanh Ca mới quét đến góc tường, kia mặt đất bày tầng cỏ khô dầy, phía người nằm, lúc này dường như nàng cũng nghe được tiếng đẩy cửa, cũng mở miệng.

      "Tranh - - khụ khụ Tranh nhi trở lại." chuyện, người phụ nữ xoay đầu lại, lại nghĩ tiến vào trong mắt nàng cũng phải là con trai của mình, mà là vị thiếu nữ áo trắng, khi thấy khí độ của Hạ Thanh Ca, lão phụ nhân lại càng khiếp sợ, ở trong thôn dân đen này, sợ là trăm năm khó gặp nhân vật như vậy.
      "Tiểu thư - - tiểu thư tìm người?"

      Hạ Thanh Ca nhìn người phụ nữ mặt đất, người nàng đắp cái chăn bông cũ rách, sắc mặt vàng như nến khô gầy, chẳng qua đôi mắt kia lại phá lệ thấu triệt ôn thuận.

      "Ta là tới tìm Vân công tử con ngài."

      Người phụ nữ lại càng tò mò nhìn nàng "Tiểu thư - - tiểu thư là tìm Tranh nhi ? Khụ khụ - - nhưng là con ta- - ở bên ngoài chọc phải chuyện gì?"

      Hạ Thanh Ca vào bên cạnh người phụ nữ, ngồi xổm xuống, lấy khăn gấm che mặt mình ra, lúc này mới mỉm cười : "Phu nhân cần phải lo lắng, ta tới tìm cũng phải là vì ở bên ngoài làm cái gì, mà là đơn thuần tìm đến việc mà thôi."

      Người phụ nữ sau khi nhìn thấy dung mạo Hạ Thanh Ca, mặt lóe qua chút kinh diễm, trong lòng càng tán thưởng, mặc dù nàng nghèo rớt mùng tơi, thế nhưng biết vừa rồi tiểu thư này cởi bỏ màn che mặt là có ý kính trọng mình.

      "Nương" ngoài cửa hô to tiếng, bóng dáng bước chạy tới trong phòng, khi thấy thiếu nữ ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ hơi sững sờ, lập tức mặt xuất tia đỏ ngầu, lớn như vậy còn chưa bao giờ thấy qua nữ tử có dung mạo xinh đẹp như thế, đâu chỉ dễ nhìn hơn nữ nhi trong thôn dân đen mấy lần ?

      Nhưng ở sau khi nhìn kĩ lại quần áo của nữ tử này chau mày, vị tiểu thư này hình như là người trộm ví tiền vừa rồi ?

      Người phụ nữ quát lớn tiếng "Tranh nhi, sao có thể chậm trễ khách như vậy?"

      "A, a, tại hạ thất lễ, tiểu thư chớ trách."

      Ánh mắt Hạ Thanh Ca mang tia vui vẻ, khẽ vuốt cằm "Công tử cần phải khách khí, công tử nhanh trở lại như vậy, tiểu nữ tử quả thực có chút ngoài ý muốn."

      Vân Tranh nghe lời của nàng căng thẳng trong lòng, ánh mắt lóe lóe, ngừng nháy mắt cho Hạ Thanh Ca đừng thêm cái gì.

      Mà động tác của như vậy cũng có tránh được con mắt của người phụ nữ "Tiểu thư, Tranh nhi đúng là ở chọc phải họa gì ở bên ngoài đúng ?"

      "Đại nương cần phải lo lắng, chỉ là chuyện mà thôi, Vân công tử, bằng chúng ta ra bên ngoài chuyện sao?"

      Vân Tranh thầm gọi tiếng tốt, sợ nhất là người khác chuyện bên ngoài làm ở trước mặt mẫu thân , xem ra nha đầu kia coi như biết điều.
      Last edited by a moderator: 10/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 45: Tiền ta trả, ngươi dám lấy?

      Hai người ra khỏi gian phòng, Hạ Thanh Ca vươn tay nhìn "Công tử hình như cần phải trả lại ta đồ vật."

      Vân Tranh chép miệng, cuối cùng cam nguyện móc ra cái hà bao từ trước ngực đưa cho Hạ Thanh Ca.

      " phát ta trộm hà bao của từ lúc nào ?"

      buồn bực hỏi, tay nghề của trộm đồ cũng phải chỉ qua loa, lại nghĩ tới nha đầu này cẩn thận như vậy, Vân Tranh oán thầm, càng là người có tiền càng hẹp hòi.

      Hạ Thanh Ca tự nhiên có buông tha trào phúng trong mắt , nàng móc ra tất cả bạc vụn bên trong cùng hai tờ ngân phiếu trăm lượng đưa cho .
      "Cầm , bệnh của bác thể chậm trễ."

      Vân Tranh cúi đầu nhìn thoáng qua ngân phiếu trong tay Hạ Thanh Ca, đôi môi khẽ giật giật, cuối cùng mang theo chút kiêu ngạo : " thương hại ta? Cám ơn ý tốt của , nhưng ta thể nhận."

      "Ha ha, vì cái gì?" Đối với việc Vân Tranh muốn ngân lượng của mình, Hạ Thanh Ca cũng có biểu cực kỳ giật mình.

      " Vân Tranh ta tuy là người nghèo, trắng ra là, người ở thôn dân đen này có thể là ở trong mắt những đại gia kinh thành kia ngay cả súc sinh cũng bằng, nhưng ta vẫn lo liệu mọi thứ dựa vào hai tay của mình nuôi sống chính mình, cho nên, trộm tiền của ta yên tâm thoải mái, nhưng cầm tiền của ta sữ có cảm giác mắc nợ ."

      Hạ Thanh Ca thu hồi ngân phiếu trong tay, dường như nàng hiểu tâm tư của Vân Tranh, mặc dù người nam nhân này xuất thân lỗ mãng, lại mang theo khí phách chịu thua cùng quật cường.

      Đúng lúc này, Vân Tranh mạnh quay đầu lại, Hạ Thanh Ca theo tầm mắt của nhìn lại, có mấy chục người cầm gậy gộc từ phía xa chạy đến bên này, lại bị Xảo Lan chặn lại.

      ra là Xảo Lan sớm đuổi theo Vân Tranh, vốn định bắt lấy tại chỗ, có thể thấy được đường về nhà tranh của mình, nàng nghĩ tiểu thư cùng qua nên rút dây động rừng.

      Mà sau khi nàng đường tới đây, đúng là thấy được Hạ Thanh Ca, nàng muốn lên phía trước lại thấy đám người đuổi theo Vân Tranh lúc nãy đến đây, đám người khí thế hung hăng , có thể tiểu thư còn ở bên trong, nàng tuyệt đối thể để cho những người này vào làm bị thương tiểu thư.

      "Các ngươi nổi giận đùng đùng xông qua làm gì? Có chuyện gì thể chuyện sao?"

      Người đàn ông cầm đầu cười lạnh tiếng, mang theo ánh mắt cực kỳ bỉ ổi nhìn kỹ Xảo Lan "Vậy mà cũng có tiểu mỹ nhân đến đây làm chỗ dựa cho thằng nhóc kia, quản nổi sao?"

      mặt Xảo Lan thoáng lên tức giận "Ngươi muốn tìm người ta tự chắc trông nom, nhưng mà nơi này là nà dân, người cũng thể tự ý xông vào nhà dân, đây là phạm pháp."

      Xảo Lan vừa ra, đám người đối diện liền ồ ồ cười vang.

      Nam nhân cầm đầu lắc đầu "Ta tiểu nha đầu, cách ăn mặc của nhất định là nha đầu nhà giàu, nên làm gì làm , nên ở chỗ này ngăn cản chuyện của chúng ta, cũng hỏi thăm chút thôn dân đen này có người trông nom sao? Lời khó nghe, cho dù hôm nay gia gia đây đốt cả thôn này, quan phủ cũng hỏi nhiều câu."

      Lúc này giongj cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới "Giữa ban ngày ban mặt, ta muốn nhìn chút ngươi làm sao có thể thiêu rụi nơi này."

      "Tiểu thư." Xảo Lan quay đầu lại, thấy là Hạ Thanh Ca, liền vội vàng tới, bảo hộ ở bên cạnh.

      Lúc này Vân Tranh cũng bước nhanh tới, gương mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện "Chương Đại Đảm, ta chỉ là mượn ngươi ba lượng bạc, thời ta cả vốn lẫn lời trả lại ngươi bốn lượng bạc trắng, ngươi lại tăng tiền lãi lên gấp mười lần, làm gì có nơi nào lòng dạ đen tối như các ngươi?"

      Người cầm đầu cười hắc hắc, đưa tay sờ soạng cằm cái, lúc này mới lạnh mặt "Đây là quy củ của sòng bạc Long Môn chúng ta, ngươi mượn bạc của chúng ta, phải trả lãi gấp mười lần, đến hôm nay vừa lúc là kỳ hạn, ba mươi lượng bạc trắng phần cũng thể thiếu, nếu cũng đừng trách ta trở mặt vô tình."

      Sòng bạc Long Môn? Hạ Thanh Ca hoài nghi nhìn Vân Tranh cái, như thế nào chạy tới sòng bạc mượn bạc? Chẳng lẽ là vì mẹ của ?

      Ở kiếp trước, sau khi công thành danh toại dường như có nghe còn có vị mẹ già, khi đó sợ là qua đời.

      Vừa rồi nàng cẩn thận quan sát sắc mặt phụ nhân kia, hai mắt bầm tím, đôi môi khô nứt, mặt vàng như nến khô, cái dạng này vừa nhìn chính là hàng năm tật bệnh quấn thân.

      Vân Tranh nghe lời của Chương Đại Đảm kia, mặt lập tức trầm xuống "Ta lúc ấy ký kết biên lai cùng các ngươi cũng có quy định này, các ngươi ở chỗ này tùy tiện lập lời , ta làm sao có thể tin? tại chúng ta lấy ra chứng từ đến đối chứng phen, xem ta đúng hay ."

      Chương Đại Đảm vừa nghe, mặt bắt đầu khó coi "Tiểu tử, đừng có mà rượu mời uống lại uống rượu phạt, ngươi cũng hỏi thăm chút người mược tiền ở sòng bạc Long Môn của chúng ta ai phải trả lãi gấp mười lần, ngươi hôm nay trả đừng trách ta hạ thủ vô tình , các huynh đệ, xét nhà cho ta, hầu hạ tiểu tử đáng chết này tốt."

      ra lệnh tiếng, hơn mười người sau lưng cùng nhau ùa lên.

      "Chờ chút, bạc này ta trả." Hạ Thanh Ca kịp thời mở miệng.

      Hai mắt Chương Đại Đảm bốc lên ánh sáng "Ha ha, ta Vân Tranh, tiểu tử đáng chết nhà ngươi đúng là diễm phúc sâu, cũng quan hệ được với tiểu thư nhà giàu nha."

      " được cho bọn họ, bọn họ là đám thổ phỉ, ta phải Kinh Điềm Doãn tố cáo bọn họ." Vân Tranh nghĩ đến nữ tử chỉ có duyên gặp mặt lần cùng mình này đứng ra giúp , mặc dù trong lòng xác thực cảm nhận được tia mềm mại, nhưng là người tự biết thân phận, tuyệt đối thể để cho nương xa lạ trả nợ cho .

      Thấy Vân Tranh ngăn cản ở trước người của mình, thử dò xét của Hạ Thanh Ca đối với xem như kết thúc, xác thực cũng coi là vị quân tử, mặc dù lúc này đến cùng đường, lại kiên trì làm theo nguyên tắc làm người cơ bản của mình.

      Hạ Thanh Ca khẽ cười tiếng ra từ phía sau , quay đầu lại ném cho ánh mắt trấn an, lúc này mới nhìn về phía Chương Đại Đảm đối diện.

      "Bạc ta có thể cho, Vân công tử hôm nay cho các ngươi bốn lượng bạc trắng, ấn theo lời các ngươi, cũng chính là còn thiếu hai mươi sáu, chúng ta tại có thể đến Kinh Điềm Doãn, ngay trước mặt Kinh Điềm Doãn Hạ đại nhân, lúc ta trả lại ngân lượng còn dư lại cho các ngươi, các ngươi ký kết phần chứng từ khác tại chỗ cho ta, tỏ Vân công tử trả sạch nợ nần."

      Chương Đại Đảm vừa nghe, hai mắt trợn tròn trừng mắt Hạ Thanh Ca "Ngươi trêu chọc lão tử phải hay ? Hừ! Vân Tranh thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên, làm cái gì còn làm phiền Kinh Điềm Doãn đại nhân làm chứng?"

      Hạ Thanh Ca cười nhạt tiếng, cực kỳ bình thản mở miệng " phiền toái, Kinh Điềm Doãn Hạ đại nhân chính là Nhị thúc phụ (chú hai) của ta, Nhị thúc phụ luôn luôn thương ta, cho nên, chỉ cần các ngươi theo ta đến, tự nhiên làm chủ cho các ngươi. Huống chi, có chứng từ, các ngươi nếu là Vân công tử chưa trả tiền, chẳng phải là biến thành vụ án đầu mối rồi sao?"

      Chương Đại Đảm vừa nghe Hạ Thanh Ca , sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, chỉ là lưu manh đầu đường, mà chủ tử nhà mình cũng chỉ là thương hộ, khi dễ khi dễ những người nghèo kia còn được, như thế nào dám muốn tiền người của Hạ gia?
      Last edited: 21/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Cách giúp đỡ khác

      Hơn nữa nghe nha đầu kia , Kinh Điềm Doãn Hạ đại nhân là Nhị thúc phụ của nàng? Hạ đại nhân kia đúng là Nhị lão gia phủ Tu quốc công nha, nương này phải là tiểu thư phủ Tu quốc công chớ?

      "Kia - - cái kia - - hóa ra là Hạ tiểu thư, thất kính thất kính, hiểu lầm, hiểu lầm, tiểu nhân thực biết ra là tiểu tử đáng chết Vân Tranh này - - , Vân công tử có giao tình cùng Hạ tiểu thư. Ha ha."

      Thấy Chương Đại Đảm chuyển biến trăm tám mươi độ, Hạ Thanh Ca cười lạnh tiếng "Tại sao có thể là hiểu lầm? phải ngươi Vân công tử nợ ngươi ba mươi lượng bạc trắng sao? Chỉ cần Kinh Điềm Doãn, thúc phụ của ta nhất định làm chủ cho các ngươi."

      Đám người cùng theo phía sau Chương Đại Đảm sớm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng tiến lên kéo ống tay áo Chương Đại Đảm, bọn họ đều là lưu manh, tự nhiên biết Hạ gia là gia đình như thế nào.

      "Ha ha, cần, hiểu lầm, ta đây cho Đông gia chúng ta tiếng, sao có thể để ngài móc ra ngân lượng a."

      "Nghe ngươi như vậy, đúng là ta lại tìm Vân công tử hoặc là?" Hạ Thanh Ca rất "Đơn thuần" chất vấn.

      " dám - - dám, sao có thể cho Vân công tử chi ra ngân lượng, tiểu nhân cáo lui, cáo lui."

      Xem đám người bọn họ vội vội vàng vàng rời , Xảo Lan cười tiếng khinh bỉ "Hừ, là cái đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."

      Vân Tranh lúc này chăm chú nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca "Vì sao phải giúp ta?"

      Hạ Thanh Ca xoay người nhìn cái, biết tính tình của , cho nên cũng cực kỳ khách khí mở miệng.

      "Ta giúp ngươi tự nhiên là để ngươi nợ ta cái nhân tình , ngươi cần đa tâm."

      Vân Tranh biết Hạ Thanh Ca là cố ý như vậy, nhưng là nghe lời của nàng, trong lòng của thoải mái hơn.

      "Ta mặc dù biết tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng có cái gì giá trị như ta, nhưng là được tiểu thư hao tâm tổn trí giúp đỡ, tất nhiên là có nguyên do gì, tiểu thư có thể cho biết chút?"

      Hạ Thanh Ca cười khẽ tiếng "Chẳng lẽ ta thể chỉ là có tâm địa bồ tát, chính là gặp chuyện bất bình chẳng tha sao?"

      " giống." Vân Tranh lắc đầu, mặc dù chỉ tiếp xúc cùng vị tiểu thư này trong chốc lát, nhưng có thể cảm giác được nàng trợ giúp mình nhất định là có thêm nguyên nhân gì, hơn nữa ấn lấy thân phận của nàng chạy đến thôn dân đen, quả thực ngoài ý muốn, nhưng tuyệt phải trùng hợp.

      Hạ Thanh Ca cũng tức giận, trong lòng ngược lại cảm thấy Vân Tranh này xác thực tâm tư ngay thẳng, may mà nàng cũng quanh co nữa "Ngươi rất đúng, ta tuyệt đối phải gặp chuyện bất bình, nhưng là công tử cũng cần hỏi nhiều như vậy, ta có địch ý với công tử, hôm nay ta giúp ngươi, chỉ là ngóng trông tương lai khi công tử thăng quan tiến chức có thể nhớ ân tình hôm nay."

      "Tiểu thư đùa, ta là người nghèo có gì cả, ở đâu có thể giúp được ?" Vân Tranh tự giễu cười cười, trong lòng suy nghĩ rất nhiều khả năng mà nữ tử này giúp , nhưng lại nghĩ tới nàng trả lời như vậy.

      "Ta ngươi có có, ngươi biết chữ hay ?" Hạ Thanh Ca kiên định nhìn về phía , lúc này mặc dù nản chí, nhưng là nàng lại có thể nắm giữ hết thảy biến hóa trong tương lai của .

      Nhìn cặp mắt vô cùng trấn định kia, đột nhiên, Vân Tranh phảng phất bị hấp dẫn sâu, trong nháy mắt cảm thấy, phải tin tưởng nàng.

      Phục hồi tinh thần lại, mới hồi đáp: "Lúc đọc qua ít sách, về sau mẫu thân của ta bị bệnh xài hết tiền bạc tích cóp trong nhà, từ đó cũng chưa từng học lại."

      Hạ Thanh Ca mắt thấy sắc trời còn sớm, nàng lấy ra chuỗi chìa khóa Xảo Lan giao cho nàng, sau đó lấy ra người hai tờ ngân phiếu trăm lượng.
      "Ta ở Đông Thành có tòa trạch viện, đây cái chìa khóa, phải hôm nay ngươi nợ ta ân tình sao? Ta muốn ngươi lần nữa học trở lại, phải Quốc Tử Giám mới được, tất cả ngươi cần phải lo lắng, ta an bài cho ngươi."

      " - -" Vân Tranh thể nào tin nổi điều mình vừa nghe được.

      "Ngươi cần hỏi nhiều, cứ theo lời ta mà làm, người sống nên nắm lấy cơ hội thay đổi vận mệnh, ngươi là người thông minh, tự nhiên hiểu được."

      Nàng giao chìa khóa trong tay cùng ngân lượng cho Vân Tranh, lúc này mới dùng ánh mắt mang chút vui vẻ nhìn về phía .

      "Từ nay trở ta an bài người tới đón ngươi, nếu như ngươi hoài nghi dụng ý của ta, sao thử tiếp tục nghi ngờ?"

      Ý của nàng hết sức minh bạch, nếu tò mò, sao thử tự vạch trần đáp án?

      Vân Tranh thoải mái cười tiếng, là người thông minh, rất nhanh liền hiểu dụng ý của nữ tử trước mắt, nàng cố ý đem phần ân tình này treo ở miệng, dùng hoài nghi của mình với nàng làm cho bước ra bước đầu tiên, vì chính là để tiếp nhận trợ giúp của nàng, đây tuyệt đối là phương pháp tốt nhất đối với loại người cố chấp như mình.

      "Tiểu thư như vậy , ta tự nhiên là nhận ý tốt này, đa tạ nương."

      cực kỳ lễ phép vái chào, đến lúc này, Hạ Thanh Ca phảng phất thấy được nam tử duyên dáng sang trọng trong trí nhớ kia.

      "Nếu như thế, tiểu nữ cáo từ ."

      Vân Tranh đứng ở trong viện nhà mình, liên tục chăm chú nhìn bóng dáng màu trắng cho đến khi biến mất ở trong tầm mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ, lập tức xoay người đến trong phòng

      - -

      Trong xe ngựa, Hạ Thanh Ca ngồi lẳng lặng, Xảo Lan mấy lần giương mắt vụng trộm nhìn tới nhưng mở miệng chuyện.

      "Ngươi có chuyện gì muốn hỏi?"

      Hạ Thanh Ca giọng mở miệng, trong lúc mơ hồ còn mang theo nụ cười, Xảo Lan cười ha ha tiếng "Chuyện gì cũng chạy khỏi con mắt của tiểu thư, nô tỳ chỉ là tò mò vì sao tiểu thư biết ở thôn dân đen ngoài thành có người gọi là Vân Tranh?"

      Ở trong trí nhớ của nàng, Đại tiểu thư rất ít ra ngoài phủ , huống chi theo thân phận của nàng như thế nào lại biết người ở thôn dân đen? Chuyện này làm cho nàng dọc theo đường đều nghĩ ra.

      Hạ Thanh Ca xoay người sâu sắc nhìn Xảo Lan cái "Ta là nghe Vạn chưởng quỹ ngẫu nhiên nhắc tới , Vân Tranh này có chút khả năng, tương lai thành ngọc quý, cho nên liền tò mò tới xem chút."

      Nàng biết Xảo Lan tâm tư ngay thẳng, tự nhiên hỏi chuyện này, nhưng là, chuyện quỷ dị như trí nhớ kiếp trước gì đó, nếu nàng chỉ sợ Xảo Lan coi nàng như quái vật thôi.

      Chẳng bằng lời dối thiện ý.

      Quả nhiên, Xảo Lan nghe lời của nàng, mặt biểu ra thần sắc như vậy " ra là như vậy, Chẳng qua Vân Tranh này sao nô tỳ nhìn ra cái gì?"

      Hạ Thanh Ca khẽ cười tiếng, liếc Xảo Lan cái "Lúc này có thể nhìn ra cái gì, có phải là người hay chỉ có tương lai mới nhìn ra."

      Hai người tán gẫu trong chốc lát, liền đường đến Phượng Tiên Lâu, Xảo Lan vén rèm lên nhìn quanh cái "Tiểu thư, hôm nay sắc trời còn sớm, chúng ta Phượng Tiên Lâu ăn cơm sao?"

      " đáp ứng ngươi , tự nhiên là làm được, chúng ta thôi."

      Xảo Lan nghe lời của nàng, mặt tràn đầy vui vẻ, nàng dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, dè dặt đưa tay đỡ Hạ Thanh Ca xuống.

      Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua phu xe Lý sư phó, liền móc ra ít bạc giao cho Xảo Lan " cho Lý sư phó, bảo ăn chút ít thức ăn ở gần đây, sau nửa canh giờ trở lại là được rồi."

      Xảo Lan tiếp bạc liền xoay người đến trước mặt Lý sư phó giao cho , mặt Lý sư phó tràn đầy vui vẻ, sau khi cực kỳ cảm kích cảm tạ liền vội vàng đánh xe rời .

      Sau đó Hạ Thanh Ca cùng với Xảo Lan cùng nhau vào Phượng Tiên Lâu, mà lần nữa, đôi mắt hẹp dài mang theo ý vui vẻ nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng cùng màn dưới lầu lâu.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Winter thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: Tiểu vương gia Mộ Dung Ngọc.

      "Tử Ngọc, huynh đừng đứng ở cửa sổ, quay lại đây cùng ép hỏi với bọn ta nhà, ta rất tò mò biết bức tranh này là từ tay người nào ra, huynh mau hỏi giúp ta chút."

      Diệp Đàn nhất quyết tha nhìn chằm chằm Phượng Phi Lang, lúc này ba người bọn họ ngồi ở trong gian phòng trang nhã của Phượng Tiên Lâu.

      Vừa rồi Phượng Phi Lang cầm bức tranh chữ vào, sau khi cùng Tử Ngọc nhìn đều tán thưởng hồi, loại phương thức hội họa này xưa nay chưa từng có, Diệp Đàn xem quen phương pháp lấy ý miêu tả cảnh của danh họa giờ là chính, đột nhiên lại nhìn thấy phương pháp tả thực như vậy ngạc nhiên thôi.

      Hơn nữa bức họa này chẳng những tả thực lại còn khắc sâu ý cảnh vào lòng người, phảng phất làm cho người người xem bức họa này lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đây là chuyện chưa bao giờ thấy qua, có thể , người có thể vẽ ra bức họa này hoàn toàn tự hình thành trường phái riêng .

      Mộ Dung Ngọc thu hồi mi mắt, xoay người đến trước chỗ ngồi của mình, lười biếng ngồi xuống, đôi mắt mang theo tia hiểu , vui vẻ nhìn chằm chằm Phượng Phi Lang.

      "Phượng huynh nếu kiêng kị muốn tên ra, ta đoán đây tất nhiên là từ tay của nữ tử."

      Phượng Phi Lang ràng ngoài ý muốn, hơi nhíu mày "Tiểu vương gia sao lại đoán bức họa này là từ tay của nữ tử?"

      Ngoài mặt cũng biểu ra gì, nhưng trong lòng lại thất kinh, phụ thân bảo tiếp xúc nhiều cùng vị Tiểu vương gia này, để sau này kéo Mộ Dung Ngọc vào phái hoàng hậu.

      Thời gian này cần phải làm gì, chỉ thông qua Diệp Đàn tiếp xúc cùng Mộ Dung Ngọc, sau thời gian tiếp xúc, phát biểu vị Tiểu vương gia này tuyệt đối được cho là con nhà giàu, ăn chơi ít, ngoại trừ thấy ra vào những nơi trăng hoa, những thói quen mà những con cháu nhà giàu khác có cũng có ít.

      Nhưng Phượng Phi Lang lại cảm thấy, ánh mắt luôn mang nụ cười kia lại trong trẻo nhưng lạnh lùng đến cực điểm, chưa bao giờ nhìn thấy Mộ Dung Ngọc để tâm đối với chuyện gì, nếu như cẩn thận quan sát cảm thấy biểu của dường như chỉ là hình thức thôi.

      Càng tiếp xúc sâu càng nhìn thấu Mộ Dung Ngọc, ngày hôm nay phát Mộ Dung Ngọc dường như để tâm đến bức họa tay , chưa bao giờ thấy Mộ Dung Ngọc có thái độ tích cực muốn biết cái gì đến như vậy.

      Mặc dù vẫn biểu lười biếng như cũ, nhưng Phượng Phi Lang lại cảm thấy lần này chút khác biệt.

      Mộ Dung Ngọc khẽ cười tiếng, đưa tay bưng ly rượu trước mặt uống cạn, lập tức tà mị cười tiếng "Phượng huynh vừa rồi cho ta biết, chẳng lẽ huynh quên?"

      Phượng Phi Lang mơ màng lúc, ngẫm nghĩ lần tất cả lời qua từ khi đến đây, xác định mình cũng lộ ra cái gì "Thanh Sách ngu độn, thực nghĩ ra đến tột cùng là ở đâu tiết lộ tin tức này."

      Mộ Dung Ngọc cũng vội vã trả lời mà là cầm lấy cuộn tranh bên cạnh " Bức họa này nếu như ta sai hẳn là mới làm hôm nay, vết mực đây vẫn còn ướt, tuyệt đối cao hơn hai canh giờ, mà Phượng huynh mới vừa là trở lại từ Thư Viện Bạch Lộc, tính theo thời gian mà đoán bức họa này xuất phát từ vị học sinh nào đó ở Thư Viện Bạch Lộc, mà huynh nhưng vẫn bảo vệ tên họ của người đó, nghĩ hẳn là vị nữ tử, cho nên Phượng huynh mới tiện ra khuê danh của nàng."

      "Ha ha, Tiểu vương gia tâm tư kín đáo, tại hạ bội phục." Phượng Phi Lang cười khẽ vài tiếng xem như chấp nhận.

      Diệp Đàn nghe đối thoại của bọn họ, hai mắt sáng ngời nhìn bực tranh, đột nhiên đứng dậy.

      "Ta Tử Ngọc, ra là huynh sớm biết, cho nên mới vội lên tiếng hỏi Thacnh Sách ? Ta rồi, người thích thư họa như huynh sao có thể tò mò?"

      "Tiểu vương gia đâu có giống huynh, như con ruồi đầu, chỉ biết đòi lấy đáp án từ miệng ta." Phượng Phi Lang cười tiếng.

      và Diệp Đàn là bạn chơi từ , cho nên hình thức chung đụng tự nhiên nhàng rất nhiều, Diệp Đàn nghe giễu cợt lời của mình, cũng giận, ngược lại ngây ngốc cười cười, mặt trắng nõn có hai mảnh mây hồng. ( a này đỏ mặt á, dễ thương ghê cơ)

      "Ta đây là đơn thuần có hiểu ? Đâu có bụng dạ quanh có giống các ngươi, bằng, kế tiếp để cho ta đoán xem là vị nữ tữ nào vẽ bức họa này."

      Mắt to của quay vòng vòng, dường như rất chú tâm vào suy đoán của mình, Phượng Phi Lang cùng Mộ Dung Ngọc liếc mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, có người bạn thân như vậy, hiểu là may mắn hay là xui xẻo.

      lâu, Diệp Đàn vỗ ót.

      "A! Ta biết rồi, bức họa này có phải của Nhị tiểu thư Hạ phủ hay ? Danh tiếng của nàng ở kinh thành gần đây đúng là rất cao, hơn nữa, ta nghe nàng giờ đúng là đọc sách ở trong Thư Viện Bạch Lộc."

      Diệp Đàn tự mình say mê phen, tự mình cảm giác hài lòng, trong lòng thầm than chính mình là quá thông minh.

      "Phải hay ? Phải hay ?" kề Phượng Phi Lang, vẻ mặt chờ đợi, khuôn mặt vốn rất thanh tú, lúc này tràn đầy hào quang kỳ dị, làm cho hai cái đại nam nhân nhìn rất ngạc nhiên!

      Phượng Phi Lang lắc đầu, nhớ tới hành vi của Hạ Du Hàm ở Thư Viện Bạch Lộc hôm nay, trong lòng khinh bỉ hồi " Huynh cần đoán, như đầu óc của huynh, mặc dù đoán vỡ đầu chỉ sợ cũng đoán ra người này."

      có lòng dạ nào nhiều lời, bảo vệ đối với Hạ Thanh Ca cần cũng biết.

      Mộ Dung Ngọc nhìn ở trong mắt, khóe miệng như cũ là chút tà khí nhàn nhạt, mà ở chỗ sâu trong ánh mắt lại xẹt qua tia sáng.

      Sau đó ba người đùa trong chốc lát, người làm Phượng phủ lại đột nhiên đến gọi Phượng Phi Lang trở về, mà lúc này Diệp Đàn cũng say bất tỉnh nhân .

      Mộ Dung Ngọc phân phó thủ hạ của mình đem Diệp Đàn đưa về phủ Đông Bình Vương, mà vẫn như cũ đứng ở trước cửa sổ lầu các, ngưng mắt nhìn ánh nến ánh lên mặt hồ.

      - - Đường phân cách - -

      Sau khi Hạ Thanh Ca cùng Xảo Lan lên lầu, ngồi xuống trong gian phòng trang nhã ngay tại lầu hai, tiểu nhị ở đây rất nhiệt tình, sau khi hai người ngồi xuống chút đồ ăn đặc sắc ở đây được bưng lên.

      Vừa mới bắt đầu Xảo Lan còn rất câu nệ, dù sao thân phận của mình cùng tiểu thư có khác, cảm giác, cảm thấy nàng cùng tiểu thư ngồi cái bàn có chút vượt qua quy củ, lại bị Hạ Thanh Ca giảng dạy trận rồi mới từ từ thích ứng.

      Khi món ăn chiêu bài của Phượng Tiên Lâu: Vịt quay cùng cá hấp gừng lên bàn, dưới hấp dẫn của thức ăn ngon, nàng mới quên mất thân phận của mình.

      Hai người ăn bữa no, Hạ Thanh Ca ăn rất nhiều so với ngày thường, sau khi nàng tỉnh lại liên tục nếm qua được bữa ngon lành, dinh dưỡng ràng tiếp tế cho thân thể được.

      Cái này đối với nàng bây giờ mà là cực kỳ nguy hiểm, Hạ Thanh Ca thầm thề trong lòng, trong vòng hai tháng, nàng nhất định phải điều dưỡng tốt thân thể, tối thiểu nhất năng lực phòng ngự phải có.

      Sau khi ăn cơm xong, hai người rời khỏi Phượng Tiên Lâu, mà lúc này xe ngựa chờ ở cửa từ lâu, Hạ Thanh Ca đến trước mặt xe ngựa, khi nàng định lên xe, lại cảm giác, cảm thấy sau lưng có đôi mắt xem chừng nàng.

      Bởi vì bản năng cùng trực giác, Hạ Thanh Ca xoay người nhìn lại, ngoại trừ tiểu nhị đứng ở cửa cũng có ai khác.

      Tuyệt đối phải là tiểu nhị, nàng có thể cảm giác được người nọ hẳn là người có nội lực, vì vậy nàng ngẩng đầu nhìn lên phía , mà lúc này nàng nhìn thấy người đứng ở cửa sổ lầu ba, bởi vì sắc trời tối, cho nên thấy dung mạo của lắm, nhưng Hạ Thanh Ca lại cực kỳ ràng, cũng nhìn mình.

      "Tiểu thư?" Xảo Lan thây Hạ Thanh Ca vẫn đứng ở trước xe ngựa quay đầu lại xem, nàng buồn bực quay đầu lại cũng thấy cái gì.

      "Ừ, lên xe ." Hạ Thanh Ca dưới kêu gọi của Xảo Lan, phục hồi tinh thần lại, nàng thu hồi tầm mắt, được Xảo Lan nâng đỡ lên xe ngựa.

      Khi nàng lên xe ngựa mới cảm giác được tầm mắt kia dường như biến mất, Hạ Thanh Ca vén màn xe nhìn lạ lầu ba, lúc này, ánh nến ở lầu ba tắt.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Winter thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Gặp phải đuổi giết.

      Xe ngựa chạy nhanh rời khỏi Phượng Tiên Lâu xa, đột nhiên xe lay động lúc, trong lòng Hạ Thanh Ca cả kinh, Xảo Lan vội vươn tay đỡ nàng.

      Hạ Thanh Ca nhìn Xảo Lan dò hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"


      " biết, nô tỳ ra xem chút, tiểu thư ngồi chờ." Hạ Thanh Ca gật gật đầu, Xảo Lan giở màn xe nhảy xuống.

      Xảo Lan rồi, Hạ Thanh Ca định đưa tay mở rèm cửa sổ nhìn quanh ra ngoài, lại nghĩ làn gió tàn nhẫn hướng tới mặt của nàng.

      Trong lòng Hạ Thanh Ca lạnh lẽo, vội vàng quay mặt , trong khoảnh khắc chỉ nghe "Ầm" tiếng, mũi tên sắc bén bắn vào ván gỗ trong xe ngựa.

      Chỉ kém tấc, nếu phải nàng tránh né kịp thời, mũi tên này ở giữa mi tâmcủa nàng, là ai ác độc như vậy?

      Muốn ra ngoài xem , Hạ Thanh Ca thầm kêu tiếng tốt, người sợ đều phải là nhân vật đơn giản, mình nàng khẳng định đối phó được, nghĩ đến chỗ này, Hạ Thanh Ca lấy ra cái bình sứ màu trắng, ném ra ngoài cửa sổ.

      Chỉ chốc lát sau, nàng liền nghe thấy bên ngoài có tiếng vật nặng ngã xuống, trong lòng vui mừng, xem ra Hồ Điệp Lân nàng nghiên cứu chế ra có tác dụng, chỉ cần thứ này ra ngoài, người nọ thể nghi ngờ hẳn phải chết.

      Lúc này Xảo Lan ở phía ngoài hô to tiếng "Tiểu thư, người mau."

      Nghe được giọng của Xảo Lan cùng tiếng đánh nhau phía ngoài, Hạ Thanh Ca biết nhất định là nàng gặp phải nguy hiểm, lúc này nàng gì cũng thể bỏ lại Xảo Lan.

      nghĩ nhiều, Hạ Thanh Ca vén rèm xe định nhảy xuống, chuẩn bị tốt các loại kịch độc trong tay. Ở chỗ này, tất cả kỹ thuật của nàng ở kiếp trước đều phải sử dụng đến, tán đả* cùng vật lộn đối với thân thể tại mà chỉ có thể khoa chân múa tay, cho nên, độc dược là lựa chọn tốt nhất để nàng bảo vệ tính mạng.

      *Tán đả: là loại hình đấu võ trong Wushu, chiến đấu bằng tay .

      Những độc chất này đều là nàng nhốt mình trong thư phòng hàng ngày mà nghiên cứu ra trong thời gian trước, cho nên chén thuốc mỗi ngày Chu Vân cho nàng lúc đó sớm bị nàng giải trừ!

      Khi nàng vạch rèm che ra, liền có thanh đao sáng thẳng hướng tới mặt nàng, Hạ Thanh Ca cực kỳ bén nhạy tránh , đưa tay vung mạnh lên, mảng phấn trắng bay ra ngoài.

      Lúc này, nàng mới nhìn ràng nam nhân vung đao tới, mặc người thân hắc y, chỉ lộ ra hai mắt hung ác lạnh như băng.

      Chỉ là thuốc bột Hạ Thanh Ca vung ra, đúng lúc tất cả đều rơi vào mặt của , chỉ trong chốc lát, thân thể liền lùi lại hai bước.

      Thấy vậy, Hạ Thanh Ca lưu loát bay lên, cước đạp người nọ đến mặt đất, lúc này nàng mới có thời gian quan sát tình huống bên ngoài, Xảo Lan đánh nhau cùng người, mà lúc này hai ba người nằm xuống mặt đất.

      Trong đó có hai người cổ họng bị cái gì đốt , nàng biết là tác dụng của Hồ Điệp Lân của mình, mà hắc y nhân đánh nhau cùng Xảo Lan dường như ngang sức với Xảo Lan, hai người dây dưa thời gian rất lâu.

      Hạ Thanh Ca định nhảy xuống xe ngựa hỗ trợ, nhưng vào lúc này, hai con tuấn mã màu rám nắng phía trước nàng đột nhiên thét dài, cứ như là bị cái gì làm kinh sợ.

      Dưới xúc động của bọn chúng, thân thể Hạ Thanh Ca đung đưa, nàng vội vàng đỡ cạnh xe, lúc này mới nhìn đến thế nhưng ở bên phải nàng, phu xe hung hăng cầm đao trong tay chém lên lưng ngựa.

      Lý sư phó? Hạ Thanh Ca khó mà tin được, Lý sư phó này làm phu xe ở phủ Tu quốc công mấy chục năm, làm sao muốn giết nàng?

      Mà lúc này Lý sư phó cũng nhìn nàng, khóe miệng dẫn ra tia cười lạnh, tiếp tục vẻ thà phúc hậu vừa rồi "Đại tiểu thư, muốn trách trách ngươi đắc tội người nên đắc tội."

      xong lại giơ đao trong tay lên, hung hăng đâm về lưng ngựa lần nữa, lúc này, hai con ngựa phía trước đau đến hoàn toàn cáu kỉnh, nhấc vó trước mạnh mẽ chạy về phía trước.

      Hạ Thanh Ca cố gắng hết sức làm cho mình ổn định, hai tay ôm chặt lấy cửa xe ngựa, lúc này nàng mới hiểu được vì cái gì phu xe ra tay với ngựa mà phải ra tay với nàng.

      Lúc này phương hướng xe ngựa chạy đúng là vách núi đá, như té xuống nàng hẳn là phải chết thể nghi ngờ, cho dù là tìm được thi thể của nàng, cũng chỉ có thể được nhận định là vì ngựa hoảng loạn mà rơi xuống vực.

      Mà đúng vào lúc này việc tồi tệ hơn xảy ra, Hạ Thanh Ca thầm mắng, vừa rồi lúc nàng cố gắng ổn định thân thể, Lý sư phó thế nhưng ném thuốc mê về phía nàng!

      Thân thể dường như từ từ mất ý thức, Hạ Thanh Ca lắc đầu mạnh, cố gắng khiến mình duy trì đầu óc thanh tỉnh, lúc này nàng chỉ có lựa chọn, chỉ có nhảy ngựa mới là cơ hội sống duy nhất.

      Nhưng là, thân thể trúng thuốc mê đâu còn có chút sức lực nào? Hạ Thanh Ca cắn răng, tay rút cây trâm bằng sắt đầu hung hăng đâm vào cánh tay trái của mình, máu đỏ tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ tay áo của nàng, đau đớn thấu xương lại làm cho ý thức của nàng khôi phục ít.

      Nàng rút cây trâm ra, mắt thấy vách núi ở trước mắt, Hạ Thanh Ca trì hoãn chút nào nữa, nắm đúng thời cơ nhảy xuống.

      Kiếp trước, lăn xuống từ cao cùng cấp lăn xuống từ xe chạy với vận tốc cao đều là trải qua qua huấn luyện nghiêm khắc, nếu như nàng trúng thuốc mê có thể có tám phần cơ hội, nhưng là lúc này ngay cả chính nàng cũng biết mình đánh bạc như vậy có mấy phần còn sống?

      Hạ Thanh Ca nhắm chặt mắt, cố gắng bảo vệ đầu, để tránh sau khi té xuống làm bị thương đến bộ phận quan trọng, trong nháy mắt, nàng vốn cho là mình nếm được đau đớn thấu xương, lại nghĩ, lúc nàng rơi xuống, đôi tay dùng hết sức lực ôm nàng vào ngực.

      Lập tức nàng ở trong lòng người kia lăn vài vòng thảm cỏ, cũng có đau đớn như tưởng tượng.

      Hạ Thanh Ca từ từ mở mắt ra, rơi vào trong mắt chính là đôi mắt tà tứ "Là ngươi?"

      Nam nhân áo trắng mang mặc nạ chớp chớp lông mày tuấn tú " bất ngờ?"

      Hạ Thanh Ca cảm giác được bàn tay bên hông, nàng mạnh đẩy ra, lảo đảo mà quật cường đứng thẳng lên, người áo trắng cũng tức giận, lập tức ngồi dậy, nhưng cũng đứng lên.

      ngẩng đầu lên, có chút oán hận : "Chẳng lẽ nàng đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy?"

      Hạ Thanh Ca nhếch miệng "Ai biết ngươi bảo vệ ta với ý định gì? Đừng với ta công tử ngài ra loanh quanh tản bộ vào đêm khuya, đúng lúc thấy ta bị ám sát, cho nên chạy tới cứu ta ?"

      Nhìn hai mắt kỳ tỉnh táo của Hạ Thanh Ca cực, người đeo mặt nạ khẽ cười tiếng, đứng dậy vỗ vỗ cỏ dại người, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn lại nàng " đúng là bị nàng đúng, ta chính là nhàn rỗi vô tản bộ loanh quanh."

      "Ngươi - -" Hạ Thanh Ca có chút tức giận, như thế nào người này lại đứng đắn như vậy? Hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của nàng, ít nhất theo như người bình thường, nếu như bị đối phương phát , mặt tất nhiên xuất tia biến hóa rất .

      Nhưng người nam nhân này lại hoàn toàn có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, ngược lại theo lời của nàng, Hạ Thanh Ca thầm mắng, người này tuyệt đối bình thường!

      Mà lúc này, người áo trắng mượn ánh trăng thấy được cánh tay Hạ Thanh Ca, quần áo bị máu tươi nhiễm mảng lớn, kéo Hạ Thanh Ca cánh tay nhìn kỹ.

      Ánh mắt lập tức trầm xuống, tiếp tục cười giỡn như vừa rồi "Thân thể là cha mẹ cho, nàng biết quý chính mình."

      Vừa nhìn vết thương phía biết đây là chính nàng dùng cây trâm đâm bị thương .

      ------ Vài lời ------ (của tác giả nhá,hông phải của editor đâu à)

      Thân ái, ở chỗ này giải thích tý, có người lẫn lộn cặn bã nam Mộ Dung Dật cùng Bình Nam Vương Tiểu vương gia Mộ Dung Ngọc, đó là hai người nha! Mộ Dung Dật là Thất điện hạ, - - mọi người đừng nhầm lẫn!
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :