1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y độc phi, đại tiểu thư phế vật - Khất Cái Nữ Vương (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 39: Phu tử là Phượng Phi Lang?

      "Phượng công tử, sau này đều là do công tử dạy thay sao?" Có nữ tử e lệ hỏi.

      Học sinh chung quanh rối rít gật đầu "Đúng vậy, nếu là Phượng công tử có thể trở thành phu tử của chúng ta, vậy hàng năm lúc đến Hội Văn Sĩ, chúng ta tuyệt đối thua những người ở Quốc Tử Giám kia ." Trong đó, vị nam tử chừng mười ba mười bốn tuổi hết sức kích động hô lớn tiếng.

      "Đúng vậy, để Viện sĩ chút , để Phượng công tử làm phu tử của chúng ta."

      "Đúng vậy."

      Mọi người bắt đầu nghị luận rối rít, nam tử trong điện đều dùng vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Phượng Phi Lang, mà hơn phân nửa nữ tử là thẹn thùng e lệ nhìn qua nam tử áo trắng bồng bềnh, tuấn bất phàm đài.

      Nhìn thấy tình hình mất khống chế bên trong, Hạ Thanh Ca có chút tiến thối lưỡng nan, nàng rất bất ngờ là phu tử mới tới thế nhưng lại là Phượng Phi Lang?

      Nhìn đứng nam tử đặc biệt tuấn tú đứng ở giảng đài kia, đầu nàng đau nhức, thời nàng vì mảnh đất thanh tĩnh mà sẵn sàng cho Trình phu tử tới.

      "Học sinh bên ngoài, học vì sao còn chưa vào?"

      Phượng Phi Lang nhìn hơn mười ánh mắt nhìn mình chằm chằm phía dưới kia, mặt vẫn là mỉm cười thản nhiên, trong lòng sớm phiền muộn chịu nổi.

      Nếu phải lão đầu tử kia tử cứng rắn túm tới đây, tuyệt đối lội vũng nước đục này.

      lúc muốn cái gì đó để áp chế tình cảnh này lại, lại nhìn thấy nữ tử đứng bên ngoài, nàng tĩnh lặng đứng ở ngoài điện, ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho bộ váy dài của nàng ánh lên, khuôn mặt kia bởi vì đứng ở chỗ che bóng mà thấy lắm, nhưng là Phượng Phi Lang lại cảm thấy cặp mắt kia hết sức quen thuộc.

      Theo tầm mắt của Phượng Phi Lang, mọi người cùng nhau xoay người nhìn về hướng cửa, trong nháy mắt, Hạ Thanh Ca trở thành tiêu điểm toàn trường.

      Đáng chết, Hạ Thanh Ca thầm mắng trong lòng, sớm biết rằng Phượng Phi Lang này có thể thấy nàng, nàng tuyệt đối chút do dự xoay người rời .

      Rơi vào đường cùng, nàng vào, khẽ phúc thân "Học sinh thỉnh an phu tử."

      Lúc này Phượng Phi Lang mới nhìn dung mạo của nữ tử, nữ tử này ngũ quan tinh xảo, mặt lại càng trắng nuột như ngọc, tuyệt sắc khuynh thành, sau khi nàng vào, mọi người trong điện cơ hồ đều lộ ra vẻ kinh diễm.

      Ngay cả Phượng Phi Lang cũng thể tán thưởng trong lòng, nữ tử này quả có dung mạo khuynh người.

      "Đứng dậy , hôm nay đúng là trò học lớp này ?"

      “Vâng”

      Phượng Phi Lang nhìn vòng cung điện, cuối cùng bất đắc dĩ phát mỗi cái bàn, mỗi cái ghế dựa đều bị chiếm chỗ.

      " bằng, trò cứ ngồi ở chỗ này của ta , " Phượng Phi Lang đưa tay chỉ chiếc thư án bên cạnh , đó là chỗ phu tử phê chữa bài tập ngày thường.

      Hạ Thanh Ca nhìn lại theo phương hướng chỉ, khẽ vuốt cằm "Vậy làm sao được? Nếu chiếm mất chỗ của phu tử, tí nữa lúc phu tử phê duyệt tác phẩm của học sinh chẳng phải là có chỗ sao? Nếu được hôm nay học sinh học vậy."

      Nàng vừa như vậy, bọn nữ tử trong điện đều có vẻ mặt mừng rỡ, vừa rồi lúc Phượng Phi Lang ra để Hạ Thanh Ca ngồi ở thư án của mình, trong lòng các nàng đều khó chịu hồi.

      Dựa vào cái gì nàng có thể ngồi ở chỗ kia?

      Lúc này, trong đám người truyền tới giọng thanh thúy "Vị tiểu thư này là ở quý phủ nào , vì sao chưa bao giờ thấy qua?"

      "Đúng vậy, ta cũng vậy chưa bao giờ thấy qua." Lúc này, nữ tử ngồi ở bên cạnh nàng cũng tùy theo mở miệng.

      Nghe được giọng của hai người, Hạ Thanh Ca nhàn nhạt quét tới, chuyện đúng là Lương Giai Dĩnh cùng Lý Tân Nhu.

      Cách ăn mặc của nàng hôm nay sợ là đa số người đều biết, mà Hạ Du Hàm ngồi bên cạnh các nàng cũng chỉ là thoáng lặng nhìn nàng cái, lập tức mang theo tia vui quay đầu .

      Lúc này, trong lòng Hạ Du Hàm cực kỳ khó chịu, vốn là hôm nay Phượng Thế tử ở chỗ này giảng bài, nàng rất kinh ngạc cùng vui vẻ, nghĩ đến hôm đó Phượng Thế tử ca ngợi bài thơ tả mai của mình, nàng có dự cảm, Phượng Thế tử hẳn là có chỗ đặc biệt đối với nàng, thời lại thành phu tử của mình, đây chẳng lẽ là duyên phận do trời định, phải sao?

      Đúng là, khi nàng ở thời khắc vui vẻ nhất, thế nhưng xuất nhân vật như vậy, nhất là khi thấy dung mạo nữ tử này, nàng lại càng cảm nhận được uy hiếp sâu.

      Hạ Thanh Ca nhìn ra mọi người nghi hoặc, nàng xoay người hướng tới Phượng Phi Lang, giọng : "Học sinh chính là Hạ Thanh Ca phủ Tu quốc công."

      "Cái gì?"

      Người trong điện đa số đều biết Hạ Thanh Ca, người mặc dù quen biết cũng ít nhiều nghe qua đại danh Hạ Thanh Ca,nữ tử ngày hôm nay đứng ở trước mặt bọn họ, cử chỉ hào phóng, dung mạo tuyệt mỹ tại sao có thể là Hạ Thanh Ca?

      Ngay cả Hạ Du Hàm cũng mang theo tia thể tin, nhưng là cẩn thận nghe giọng của nàng từ từ bắt đầu tin tưởng.

      Giọng này là quá mức quen thuộc, nàng ngay cả nằm mơ đều hận thể mang chủ nhận của giọng này băm vằm thành trăm mảnh, làm sao lại nghe lầm?

      Hạ Thanh Ca? Nàng tại sao có thể trở nên đẹp như vậy? Hạ Du Hàm vừa rồi vốn là ghen tị, mà tại, trong lòng lại trở thành tàn nhẫn cùng cay độc.

      Nàng tuyệt đối cho phép Hạ Thanh Ca che mất tài hoa của mình!

      Mà lúc này, người run động nhất chính là Phượng Phi Lang, trước đây đáp ứng Trình phu tử xác thực có mục đích khác, chính là vì ngóng trông có thể nhìn thấy nữ tử khiến cho hứng thú kia, ngày hôm nay nàng đứng ở trước mặt của mình, lại cùng bộ dáng trong trí nhớ của hoàn toàn như hai người.

      Vầng sáng phát ra xung quanh nàng bây giờ sợ là những nữ tử trong kinh đô ai có thể địch nổi, thời nàng còn tuổi, nếu như qua hai ba năm nữa, sau khi cập kê nàng xinh đẹp lộng lẫy đến mức nào nữa?

      Phượng Phi Lang sau khi lấy lại tinh thần, ôn nhu cười tiếng, sâu trong ánh mắt mang theo tia vui vẻ mơ hồ nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca.

      " là học sinh nơi này, vậy Hạ tiểu thư cần phải khách khí, ngồi xuống ."

      "Tạ phu tử." Hạ Thanh Ca cũng từ chối nữa, khẽ phúc thân, dưới ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của mọi người, ngồi xuống thư án bên cạnh Phượng Phi Lang.
      Sau khi nàng ngồi xuống liền giương mắt nhìn về phía Phượng Phi Lang, nghĩ nàng vừa mới ngẩng đầu thế nhưng Phượng Phi Lang cũng mang theo vui vẻ nhìn xem nàng, thấy khẽ gật đầu, khóe miệng Hạ Thanh Ca dẫn ra tia lễ phép vui vẻ.

      "Nếu học sinh tới đủ, hôm nay chúng ta lấy thơ vẽ tranh, thơ chính là bài mà ta cầm tay, mọi người có thể xem xong rồi suy nghĩ lát, lập tức bắt đầu, đến buổi trưa kết thúc."

      Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Phượng Phi Lang giơ lên tờ giấy trắng.

      "Triều bình lộ đái sa. Sổ thanh đề điểu oán niên hoa, hựu thị thê lương hậu tại thiên nhai! Bạch lộ thu tàn nguyệt, thanh phong tán hiểu hà. Lục dương đê bạn vấn hà hoa, ký đắc na niên tửu, na nhân gia?"

      Sau khi Hạ Du Hàm thấy bài thơ này có dự định trong lòng, học sinh trong điện cơ bản đều bắt đầu chuẩn bị giấy và bút mực, đều là vẻ mặt nhao nhao muốn thử.

      Lúc này Phượng Phi Lang đưa bài thơ trong tay đặt ở trước mặt Hạ Thanh Ca, miệng mang ý cười tươi cười nhìn chằm chằm nàng "Hôm nay coi đây là đề, ta ngược lại rất tò mò Hạ tiểu thư ứng phó như thế nào?"

      Nhớ tới bài thơ mắng chửi người cùng chữ viết rất đẹp của Hạ Thanh Ca ngày hôm đó, hôm nay ôm tâm tình mong chờ mà nhìn nàng.

      Hạ Thanh Ca cầm lấy thi từ, nhìn thoáng qua, mặt có hoa, có rượu, có chim, có núi, có sông,trong từ ngữ lại có rất nhiều ý.

      Nhìn thoáng qua đôi mắt của Phượng Phi Lang, nàng khẽ cười nhạt "Phu tử đợi tí nữa biết."

      rồi cũng bắt đầu vẽ bức tranh giấy Tuyên Thành.
      Last edited: 3/12/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Kế hay đoạt tranh của Phượng Phi Lang .

      Mọi người rối rít vùi đầu nghiêm túc vẽ tranh, đến khoảng buổi trưa người đầu tiên nộp tranh chính là tài nữ Hạ Du Hàm, bức tranh của nàng là tác phẩm đề tên là "Mưa rơi sen", chủ đạo bức tranh đúng là hoa sen nở kiều diễm trong hồ nước, mà ở trong ngày mưa, ao hoa sen lượn lờ khói bay, sương trắng tràn ngập phía dưới, hoa sen như bạch ngọc tinh khiết vô cùng, khiến những hình ảnh toàn bộ bức tranh như là tiên cảnh, khí cực kỳ xinh đẹp nho nhã.

      Chủ yếu nhất là, cách hồ hoa sen đó xa có nam tử áo trắng đứng phía cầu gỗ, giương mắt mà trông, vẻ mặt có chút tiêu sái tự nhiên, càng làm cho sương mù như tiên cảnh này tăng lên cảnh giới , mà này vị nam tử áo trắng đặc biệt là như là vị thần tiên từ trời giáng xuống, tràn đầy sắc thái thần bí.

      Kế tiếp mọi người cũng rối rít vẽ xong, Phượng Phi Lang đến đến bên bàn của từng người trong bọn họ bình luận phen, học sinh đa số đều là lấy hoa làm đề, Phượng Phi Lang sau khi xem nghiêm túc tổng kết phen, ngôn ngữ dễ hiểu, lại sâu sắc khiến mọi người kính ngưỡng.

      Trong đó, vui vẻ nhất chính là Hạ Du Hàm, dưới lời bình của Phượng Phi Lang, bức "Mưa rơi sen" của Hạ Du Hàm tự nhiên trở thành nổi bật trong đó.

      Hạ Du Hàm nở nụ cười xinh đẹp, trong lòng cực kỳ vui vẻ "Đa tạ phu tử tán dương, hôm nay học sinh vẽ bức tranh này có hơi vội vàng, có chỗ nào đúng mong rằng phu tử chỉ điểm nhiều hơn."

      "Bức tranh của Hạ Nhị tiểu thư vô cùng tốt , nếu về mặt màu sắc có hài hòa hơn chút, hiệu quả tốt hơn."

      "Ha ha, xem ra hôm nay ở trong mắt Phượng Thế tử, vẫn là Hàm nhi muội muội làm tốt nhất." Lý Tân Nhu vội vàng chen vào , vẻ mặt có chút mập mờ.

      Lương Giai Dĩnh cam lòng nắm chặt tay, trong lòng lại càng chán ghét Hạ Du Hàm, hừ! Hạ Du Hàm Chẳng qua chỉ là đứa thứ nữ, làm sao có thể đè đầu cưỡi cổ mình ở khắp nơi? biết sống chết.

      Hạ Du Hàm bị Lý Tân Nhu trêu chọc, mặt trở nên ửng đỏ trong nháy mắt, giương mắt vụng trộm nhìn về phía Phượng Phi Lang, mà lúc này Phượng Phi Lang lại sớm cất bước tới bên cạnh Hạ Thanh Ca.

      Nhìn xem ánh mắt ôn nhu như nước của Phượng Phi Lang, vẻ mặt kia phải là nhìn xem nàng mới đúng sao? Khuôn mặt nhắn vốn vui vẻ của Hạ Du Hàm trong nháy mắt chuyển thành ác độc, Phượng Thế tử là vị công tử học rộng tài cao lại tác phong nhanh nhẹn như vậy, tại sao có thể vừa ý đứa tiện nhân Hạ Thanh Ca kia?

      "Ha ha, biết hôm nay tỷ tỷ làm cái gì?" Nàng thu hồi đố kỵ trong lòng, cười lạnh tiếng tới.

      Nếu như nàng đoán sai, Hạ Thanh Ca lần này nhất định là người có thành tích kém nhất trong những người này, bởi vì Hạ Du Hàm ràng nhất so với bất cứ ai, Hạ Thanh Ca từ có sở trường về hội họa.

      "Đúng vậy, ta cũng rất tò mò đây?" Lương Giai Dĩnh thấy Hạ Du Hàm tới bên cạnh Phượng Phi Lang, cũng cùng theo đến phía bên kia của Phượng Phi Lang.

      Mọi người thấy vậy cũng rối rít tới, cơ bản đều là xem kịch vui, Hạ Thanh Ca có chút bất đắc dĩ với vài chục ánh mắt nhìn chằm chằm ở trước mắt, mang theo tia vui nhìn về phía Phượng Phi Lang.

      Thầm mắng trong lòng, đều là con bướm hoa hoét này đưa tới, yên ổn làm Thế tử làm, lại hết lần này tới lần khác chạy tới làm phu tử cái gì, nháo như vậy, có nữ tử nào ở đây có ý học hành?

      Phượng Phi Lang tự nhiên nhận được ánh mắt bất mãn của nàng, cũng giận, ngược lại vụng trộm nháy mắt với Hạ Thanh Ca, mặt như cũ duy trì mỉm cười nho nhã, duỗi ra hai tay trắng nõn thon dài lật mở giấy vẽ của Hạ Thanh Ca.

      Hạ Thanh Ca nhìn động tác thành thạo của , trong lòng lại càng xác định, người này tuyệt đối là cố ý.

      cũng hết sức tò mò Hạ Thanh Ca đến tột cùng vẽ cái gì, vừa rồi từng tới đây nhìn qua, nhưng trước khi bức tranh thành hình rất khó có thể nhìn ra hai.

      Mà bây giờ, khi nhìn nét vẽ bức tranh, hoàn toàn khiếp sợ tại tại chỗ.

      Mọi người thấy vẻ mặt của Phượng Phi Lang cũng theo nhìn sang, đều là bị bức họa chấn động ra lời.

      Chỉ thấy phía chủ yếu miêu tả bối cảnh sơn thủy, núi là đường đá ngoằn nghèo, quanh co có phương hướng. Đêm chưa hết, trời sáng. Núi xa chỉ là hình dáng thấp thoáng, đám sương che giấu nhìn thấu. Thủy triều thối lui, lưu lại hạt cát, lặng im nằm đường đá.

      Mà ở giữa núi rừng có nhà lá cực kỳ thanh tĩnh, trăng thanh gió mát, gió thổi , trong sân, vị cao tăng người mặc trường sam vải thô ngồi mặt đất, bên cạnh là bàn cờ chơi dở, cao tăng ngồi mình ở trước bàn cờ ngưng thần nhìn chăm chú, nhưng giống như là nhở tới chuyện xưa.

      Hạ Thanh Ca mang những ký xảo tả thực của kiếp trước vào bức tranh, cả núi sông như có sinh mạng, cực kỳ chân . Chỉ nhìn sơ qua kỹ xảo này khiến mọi người khỏi khiếp sợ .

      Nhìn thấy hình ảnh trước mặt, trong điện cơ hồ lặng ngắt như tờ, tựa hồ như bị cảnh đẹp trong tranh hấp dẫn.

      Phượng Phi Lang phản ứng đầu tiên, ánh mắt lúc này sáng trong vô cùng, tựa hồ mang theo ýmừng như điên cùng tán thưởng "Bức họa này của Hạ tiểu thư có thể là cảnh hợp ý nhất, bài thơ này tên là "Nam Kha Tử - Ức Cựu" vốn là vị cao tăng làm, chính là để ghi nhớ người bạn cũ, mà nay cũng chỉ có Hạ tiểu thư hiểu được tâm tình tác giả.

      "Phu tử khen hay, ta cũng chỉ là căn cứ theo lý giải của mình đến tiến hành tưởng tượng mà thôi."

      "Ha ha, cũng biết nguồn gốc thi từ lại có thể lý giải hàm nghĩa bên trong, từ trong liền có thể thể ra ngoài, Hạ tiểu thư thông minh."

      Lúc này Hạ Du Hàm mới phục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn kinh, làm sao có thể? Hạ Thanh Ca, con tiện nhân này làm sao có thể có tài nghệ như vậy? Lúc này, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, giống như là ánh sáng vốn nên là người mình lại bị Hạ Thanh Ca tước đoạt.

      ! Đệ nhất tài nữ của Kinh thành là nàng, ai cũng đừng mong cướp .

      Ánh mắt Hạ Du Hàm thoáng lên quyết tuyệt, Hạ Thanh Ca đây là ngươi tự chuốc phiền, đừng trách ta!

      Mà sắc mặt những người khác chung quanh cũng giống nhau, trong đó nam tử nhìn xem Hạ Thanh Ca đều là khen tặng hồi, mà đa số nữ tử lại ghen tị cùng hâm mộ.

      Nhưng là mọi người đều hiểu trong lòng, kỹ năng của bọn họ so cùng Hạ Thanh Ca tuyệt đối phải là chênh lệch tí tẹo , nếu như vừa rồi nhìn bức tranh của Hạ Du Hàm, trong lòng bọn họ còn có tức giận bất bình, như vậy tại, nhìn bức họa này làm bọn họ hoàn toàn bị khuất phục.

      Phượng Phi Lang mỉm cười nhìn Hạ Thanh Ca, thu hết vẻ mặt kiên nhẫn mặt nàng vào mắt "Hôm nay, trong những bức tranh của các học sinh, ta chọn lựa mấy tấm mang , mọi người có bằng lòng hay ?"

      vừa xong, mọi người đều ngạc nhiên mừng rỡ, bức tranh có thể được Phượng Phi Lang coi trọng tới ngày có thể truyền khắp phố lớn ngõ kinh thành, đây đối với bọn họ, thậm chí toàn cả gia tộc đều là loại vinh quang lớn lao.

      Nên biết tài năng của Kinh thành Tứ công tử tại Tần Vũ vương triều này người nào có thể so sánh, mà môn sinh bọn họ chọn trúng lại càng văn võ học thuật tài năng xuất chúng.

      Vinh quang bực này đối với bọn họ mà tất nhiên là cần nhiều.

      Trong lòng Hạ Thanh Ca lộp bộp tý, nàng hoài nghi liếc Phượng Phi Lang cái, cảm giác hành vi này của quá bình thường.

      Quả nhiên, Phượng Phi Lang chọn trúng năm tác phẩm, trong đó có nàng cùng Hạ Du Hàm .
      Last edited: 10/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Ám toán Phượng Phi Lang.

      Ngoài cửa Thư Viện Bạch Lộc.

      Hạ Thanh Ca mới vừa cất bước ra khỏi chính điện, định băng ngang qua vườn hoa ra ngoài, lại nghĩ sau lưng có người gọi mình lại.

      "Hạ tiểu thư xin dừng bước."

      Phượng Phi Lang thấy Hạ Thanh Ca xoay người bước nhanh "Hạ tiểu thư muốn hồi phủ rồi?"

      "Đúng vậy, Phượng Thế tử có chuyện gì ?" Hạ Thanh Ca mặt duy trì nụ cười ôn hòa, nhưng là trong lòng lại tràn đầy nghi vấn, tên Phượng Thế tử này như thế nào hôm nạy lại ưa thích lắc lư trước mặt mình thế chứ?

      "Ha ha, nếu Hạ tiểu thư muốn hồi phủ, hôm nay ta đúng lúc muốn thăm bà , bằng cùng nhau sao?"

      "Phượng Thế tử, như vậy sợ là ổn đâu, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, nếu khiến mọi người thấy ta lên xe ngựa của Phượng Thế tử, Thanh Ca sợ là tổn hại đến thanh danh của ngài."

      Hạ Thanh Ca tuy uyển chuyển, nhưng là bên trong lại ngầm cho Phượng Phi Lang, nàng muốn lên xe ngựa của .

      Phượng Phi Lang cười tiếng "Ta nghĩ tính tình Hạ tiểu thư sảng khoái, tất nhiên là thèm để ý lễ nghi rườm rà mới phải "Phượng Thế tử xem trọng, ta là nữ nhi bình thường, đương nhiên để ý ánh mắt của người khác." Hạ Thanh Ca liếc nhìn ánh mắt mang ý cười của Phượng Phi Lang, ngừng suy đoán dụng ý của trong lòng, người luôn được mọi người vây quanh sao lại đơn giản chỉ cần quấn quít lấy nàng tha? Nghĩ đến chỗ này thấy Xảo Lan đứng ngoài cổng chính chờ nàng, trong lòng liền lo lắng, việc cần thiết bây giờ là phải thoát khỏi vướng víu này.

      "Tỷ tỷ."

      lúc Hạ Thanh Ca thầm nghĩ biện pháp, giọng quen thuộc truyền tới.

      Nàng quay đầu nhìn lại, Hạ Du Hàm cũng bước nhanh tới hướng bên này, mà khi nàng vừa muốn bước xuống bậc thang cuối cùng, chân mạnh nghiêng cái, thân thể ngã về phía Phượng Phi Lang bên này.

      "A" khuôn mặt nhắn của Hạ Du Hàm trắng bệch, kinh hoảng hô to tiếng.

      Hạ Thanh Ca mắt sắc, thân thể vội vàng tránh ra bên cạnh, mà Phượng Phi Lang bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể đưa tay tiếp nhận thân thể mềm mại bổ nhào về phía mình.

      "Muội muội sao chớ?" Hạ Thanh Ca chứng kiến Hạ Du Hàm thành công gia nhập vào vòng tay của Phượng Phi Lang, nàng lúc này như mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên "Quan tâm" hỏi thăm.

      Phượng Phi Lang tự giác đỡ thẳng thân thể Hạ Du Hàm, tận lực kéo ra khoảng cách giữa hai người, sâu trong ánh mắt lóe qua tia chán ghét dễ dàng phát giác.

      "Hạ Nhị tiểu thư sao chứ."

      Lúc này Hạ Du Hàm dường như mới phát mình ngã vào trong ngực ai, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ửng đỏ "Phượng Thế tử? Hàm nhi - - Hàm nhi có việc gì."

      Nàng vội vàng lui về phía sau bước, có thể chân tựa hồ lệch nghiêng , thân thể nàng lại có lực nhào vào trong ngực Phượng Phi Lang, nhưng lần này Phượng Phi Lang lại kịp thời tránh được.

      Chỉ nghe phù phù tiếng, Hạ Du Hàm hung hăng ngã đất, lúc này ngay cả Hạ Thanh Ca bên cạnh cũng bị chấn động, khuôn mặt nàng mang theo vẻ thể tưởng tượng nổi rồi lại nhịn được cười nhìn chằm chằm Phượng Phi Lang, còn đối phương lại điềm nhiên như cúi đầu nhìn Hạ Du Hàm.

      "Nhị tiểu thư sao chứ, ta là quá sơ xuất, tưởng rằng Nhị tiểu thư sao."

      Hạ Du Hàm ngã cái hoàn toàn gục, khuôn mặt nhắn cực kỳ tinh xảo cũng lây dính bùn đất trong khoảnh khắc, người chung quanh nhìn thấy trước mắt đều tò mò tới.

      Trong đó có giọng cực kỳ cay nghiệt truyền đến "Chao ôi, đây phải là biểu muội sao, sao muội lại bò mặt đất, nhanh đứng lên a."

      Lương Giai Dĩnh mới ra tới nơi nhìn thấy màn kịch vui như vậy, trong lòng đương nhiên thầm đắc ý, nàng nhìn ràng rành mạch tình huống vừa rồi, hừ! Quả nhiên là nữ nhi do Lương Tâm Đình sinh ra, đều là cá mè lứa, hoàn toàn chỉ biết dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, cũng muốn quyến rũ Phượng Thế tử, biết sống chết.

      Nghe được Lương Giai Dĩnh mỉa mai cùng ánh mắt khinh bỉ chung quanh, Hạ Du Hàm là hận cái động cho mình chui vào, tại sao có thể như vậy?

      Phượng Thế tử phải là có cảm tình với mình à? Ngày đó Phượng Thế tử ràng đối với nàng rất đặc biệt?

      Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, con mắt hung ác hung hăng nhìn thoáng qua Hạ Thanh Ca, khi thấy đối phương mỉm cười mắt, ghen tị nảy sinh trong lòng nàng càng lúc càng lớn.

      Nhất định là đồ nữ nhân bỉ ổi Hạ Thanh Ca vừa rồi gì đó với Phượng Thế tử, nhất định là vậy, Hạ Thanh Ca, ngươi, con tiện nhân này, ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.

      Hạ Thanh Ca đương nhiên thấy ánh mắt ác độc kia của nàng, nhưng là lúc này dưới con mắt bao người, nàng thể giả vờ giả vịt, hơn nữa, đợi tí nữa nàng còn muốn dựa vào Hạ Du Hàm cuốn lấy Phượng Phi Lang đây.

      "Ai nha, muội muội mau đứng lên, cũng đừng để đập đầu." Nàng cúi xuống, cực kỳ thân thiết đỡ Hạ Du Hàm lên.

      Hạ Du Hàm ngại Phượng Phi Lang cùng mọi người nhìn nên tiện phát hỏa, liền theo Hạ Thanh Ca đứng người lên, vì vậy miễn cưỡng cười cười với Phượng Phi Lang.

      "Để Phượng Thế tử chê cười."

      Phượng Phi Lang lễ phép cười cười, nhưng là nụ cười kia cũng đạt tới đáy mắt "Nếu Hạ Nhị tiểu thư thân thể khó chịu, vẫn là nhanh về là tốt."

      "Đúng vậy, Phượng Thế tử chuyện, Nhị muội muội ngươi vẫn là nhanh về tìm đại phu xem chút ."

      "Mới vừa rồi Hàm nhi mực tìm tỷ tỷ đây, vốn muốn hai tỷ muội chúng ta cùng về phủ, giờ chỉ sợ - -."

      Nàng cũng ra, nhưng là vẻ mặt cực kỳ khó xử, Hạ Thanh Ca vừa nhìn thầm kêu tiếng tốt, cơ hội tới.

      "Ha ha, muội muội cần phải lo lắng, vừa rồi Phượng Thế tử còn muốn phủ chúng ta bái kiến tổ mẫu , đây phải là thuận đường sao, muội muội sao theo Phượng Thế tử cùng về phủ?"

      Ánh mắt Hạ Du Hàm ràng sáng ngời, lập tức giương mắt vụng trộm nhìn về phía Phượng Phi Lang "Là sao? Vậy còn phiền toái Thế tử đưa Hàm nhi hồi phủ ."
      Thực là cơ hội ngàn năm thuở, mặc dù lúc này té cái hết sức khó coi, nhưng là chỉ cần có thể có cơ hội ở riêng cùng Phượng Phi Lang, những thứ này đều là đáng giá .

      Phượng Phi Lang nhìn khuôn mặt thanh tú đối diện, lúc nhìn thấy nụ cười giảo hoạt ấy, trong lòng có chút dừng lại, lập tức cười khổ tiếng.

      Nha đầu này đúng là biết giày vò, biết muốn thân cận với nàng nên mới tìm đại cái cớ, nàng ngược lại lợi dụng, trực tiếp đẩy cho Hạ Du Hàm.

      Nhưng là trước mắt tựa hồ cũng thể đáp ứng "Nếu như thế, vậy Nhị tiểu thư lên xe ngựa của ta ."

      Sau khi nhìn xem Phượng Phi Lang tình nguyện cùng Hạ Du Hàm rời , tâm tình Hạ Thanh Ca lúc này vô cùng tốt. Nàng mới vừa dự định lại phát bóng dáng đứng bên cạnh mình.

      Lương Giai Dĩnh? Lúc này ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai người xa, ánh mắt Hạ Thanh Ca lóe qua tia sắc sảo, lập tức thở dài tiếng.

      "Ai, nhân vật như Phượng Thế tử tựa hồ cũng chỉ có thể xứng đôi cùng Nhị muội muội thiên tư quốc sắc của ta thôi, nếu tương lai bọn họ có thể cầm sắt cùng minh tất nhiên là nhất."

      Quả nhiên, lời của nàng vừa mới xong, mặt Lương Giai Dĩnh liền thoáng lên ghen tị cùng phẫn hận ràng, Hạ Thanh Ca biết lời của mình có tác dụng, tiếp theo nên dừng thêm lời.

      Lập tức hề nhìn thêm Lương Giai Dĩnh cái, ra tới cửa đến bên cạnh xe ngựa sớm chờ lâu, mà lúc này Xảo Lan cũng xuống xe ngựa đứng chờ.

      "Tiểu thư, ta tìm Vạn chưởng quỹ, hẹn ngài đợi tí nữa gặp mặt ở Xuân Nguyệt trà lâu."

      Hạ Thanh Ca được Xảo Lan nâng đỡ lên xe ngựa "Tốt, tại chúng ta qua."
      Last edited: 10/12/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Hạ Thanh Ca muốn kinh doanh?

      Trà lâu Xuân Nguyệt, Hạ Thanh Ca dùng tấm vải mỏng màu trắng che mặt, lúc này mới được Xảo Lan đỡ xuống xe ngựa.

      "Tiểu thư, Vạn chưởng quỹ ở nhã gian chữ thiên số ."

      Hạ Thanh Ca gật gật đầu, hai người liền vào trà lâu, hướng tới nhã gian chữ thiên số .

      Lúc tiểu nhị mang trà của hai người lên, Hạ Thanh Ca nhìn lại nam tử ngồi ở trước cửa sổ đối diện với mình.

      Nam tử trước mặt ước chừng mười bảy mười tám tuổi, người mặc bộ trường sam bằng gấm màu xanh, mặc cực kỳ đẹp đẽ sang trọng, dung mạo tuấn tú nho nhã, quanh thân quanh quẩn phần quý khí, Hạ Thanh Ca hơi có chút giật mình, nghĩ tới chưởng quỹ của tiền trang Dược Long lại là vị công tử trẻ tuổi như vậy?

      Lúc Hạ Thanh Ca quan sát nam tử trước mặt, cũng nghe đến tiếng động ở cửa bên này lập tức xoay người nhìn Hạ Thanh Ca.

      Chỉ thấy vị thiếu nữ chừng mười hai mười ba tuổi đứng ở trước mặt mình, mặt che cái khăn màu trắng, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt cực kỳ sáng ngời của nàng, lúc nhin thẳng vào ánh mắt xem xét kĩ lưỡng của Hạ Thanh Ca kia, Vạn Thiên Lân hơi nhíu mày, khóe miệng toát ra nụ cười.

      "Hạ tiểu thư."

      Hạ Thanh Ca khẽ phúc thân, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang vẻ quý khí, "Vạn công tử."

      Sau khi Hạ Thanh Ca ngồi ở đối diện Vạn Thiên Lân, mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng hiểu biết đối với Hạ Thanh Ca có biến hóa, xem ra đồn đãi trong kinh thành quả nhiên thể hoàn toàn tin tưởng.

      Buổi sáng hôm này, nha đầu gọi là Xảo Lan tới trước tiền trang Dược Long, thẳng là muốn gặp chưởng quỹ của tiền trang, mà đúng lúc vừa vặn tới đây kiểm toán, liền ra hỏi thăm nguyên nhân.

      Sau lúc hỏi thăm, Vạn Thiên Lân mới hiểu được nha hoàn này hóa ra là nha đầu bên cạnh Đại tiểu thư phủ Tu quốc công, điều này làm cho Vạn Thiên Lân cực kỳ buồn bực, nhớ tiền trang Dược Long từng có cái gì lui tới cùng Hạ tiểu thư này, hơn nữa, trong kinh thành đồn đãi vị Đại tiểu thư này tính tình quái dị, bất trung bất hiếu, hơn nữa tướng mạo lại càng cực kỳ được tốt, tự nhiên có hứng thú gặp loại người này.

      Mà sau khi Xảo Lan lấy ra trong tay hai miếng ngọc bội kì lân, thấy cả đồ đằng ngọc bội kỳ lân tượng trưng cho cả Vạn gia, Vạn Thiên Lân cuối cùng thể đáp ứng.

      "Hạ tiểu thư, hôm nay hẹn tại hạ đến đây có chuyện gì?"

      Hạ Thanh Ca cũng vội chuyện cùng , khẽ đưa tay đem trà cụ giữa hai người chuyển qua trước mặt của mình, hai tay linh xảo bắt đầu hành động, động tác cực kỳ ưu nhã, hai tay mảnh khảnh kia dưới ánh mặt trời có vẻ cực kỳ trắng nõn.

      Chỉ chốc lát, hai ly trà xanh nấu xong liền đặt ở trước mặt hai người.

      "Vạn công tử nếu hẹn gặp ta ở quán trà, tự nhiên là cần phải uống thử ly trà xanh Quý Dương danh tiếng nhất ở đây, mời." Sau khi xong đưa tay phải ra bày ra tư thế xin mời.

      Vạn Thiên Lân khiếp sợ trà nghệ cao siêu của Hạ Thanh Ca, ngửi được trong ly trà của mình lúc này bay ra mùi thơm cực kỳ thơm ngát.

      nâng chung trà lên uống ngụm, cảm giác vào miệng lại càng cực kỳ ngon vô cùng, Vạn Thiên Lân khẽ nhắm mắt lại, tựa hồ là từ từ thưởng thức hương trà còn để lại trong miệng.

      Khi mở mắt ra, ánh mắt trở nên cực kỳ sáng ngời, mang theo nụ cười thưởng : " nghĩ tới trà nghệ của Hạ tiểu thư cao siêu như vậy, chén này trà xanh được Hạ tiểu thư ra tay, trở nên càng có hương vị, ha ha."

      "Vạn công tử thích là tốt rồi, ta sợ là tự bêu xấu trước mặt công tử rồi chứ, có thể tới trà lâu Xuân Nguyệt này, Vạn công tử tự nhiên là người hiểu trà trà."

      Lúc này trong lòng Hạ Thanh Ca mang tâm tư khác, nàng tin tưởng Vạn công tử này tuyệt đối phải là hạng người hời hợt, chỉ xem khí độ quanh người cùng quần áo mặc người cũng tuyệt đối chỉ là chưởng quỹ nho của tiền trang, vốn là nàng muốn làm cuộc làm ăn cùng tiền trang, nhưng là thấy Vạn Thiên Lân, nàng lại có ý định lớn hơn.

      Nếu có việc cầu người, tự nhiên muốn hợp ý, vị Vạn công tử này hẹn nàng đến trà lâu, tất nhiên là người thích trà đạo, nàng ở trước mặt rót ly trà xanh, quan hệ giữa hai bên đến gần chút.

      Lúc này mở miệng mới là thời cơ tốt nhất.

      Vạn Thiên Lân cười nhạt tiếng, trong lòng phỏng đoán mục đích của Hạ Thanh Ca."Nếu đều là người trà, chúng ta cũng cần quanh co như vậy, tại hạ tò mò Hạ tiểu thư tìm tại hạ đế đây là có chuyện gì?"

      "Vạn công tử quả là người ngay thẳng, vậy ta cũng cứ thẳn , công tử có hứng thú làm cuộc làm ăn cùng ta?"

      "Làm ăn?" Vẻ mặt Vạn Thiên Lân biến đổi mạnh, hơi hoài nghi nhìn xem Hạ Thanh Ca, tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi cùng chuyện làm ăn?

      "Hạ tiểu thư sợ là đùa, là Đại tiểu thư phủ Quốc công, cho dù thế nào cũng cần xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, ta là tò mò căng Hạ tiểu thư đến tột cùng muốn buôn bán gì với ta?"

      Vạn Thiên Lân cũng vội vã cự tuyệt, tò mò cái loại khí độ bình tĩnh thong dong người tiểu nha đầu này là từ đâu tới?

      Hạ Thanh Ca tự nhiên là thu hết biến hóa mặt vào mắt "Vạn công tử cần vội vã cự tuyệt, Vạn công tử hẳn là đương gia chủ tử của khách sạn Dược Long, nếu ngọc bội kỳ lân của ta cũng thể đưa công tử tới gặp ta."

      Nàng vốn là thử lần thôi, nhớ ở kiếp trước, Lương di nương cùng Hạ Du Hàm chính là cầm ngọc bội kỳ lân này ở chỗ nàng, rồi sau đó cả tiền trang Dược Long đều trở thành hậu thuẫn của bọn họ.

      Tiền trang Dược Long thể so với những tiền trang bình thường, nó là móc nối với hoàng thương, nghe chủ nhân sau lưng tiền trang lại càng thần bí khó lường, quyền lợi ngập trời. Hạ Thanh Ca mặc dù biết hai miếng ngọc bội của mình đại biểu cho cái gì, nhưng là nàng lại biết hai miếng ngọc bội này tuyệt đối có trợ giúp rất lớn đối với nàng.

      Có lẽ - - Thứ mà người áo trắng kia muốn tìm cũng là hai miếng ngọc bội này.

      Mà nay, nàng muốn giải quan bên trong hệ, chỉ có từ từ xâm nhập tiền trang Dược Long mới có thể từ tra được bí mật mình muốn biết, hơn nữa nàng còn có thể mượn cái này làm bảo đảm cho mình chuẩn bị rời phủ Quốc công.

      Hạ Thanh Ca có thể có ý định như nữ tử thời cổ đại bình thường, đến mười lăm mười sáu tuổi mặc cho lệnh cha mẹ giao mình cho nam nhân chưa bao giờ thấy qua, nghe Thế tử gia Lương Khải của Cảnh Điền Hậu phủ có thể là đứa con nhà giàu học vấn nghề nghiệp, nàng mới ủy khuất chính mình gả cho tên đàn ông cặn bã như vậy, đợi nàng đấu xong với Lương Tâm Đình cùng Hạ Du Hàm, trả thù cái nam nhân chết tiệt Mộ Dung Dật kia, sau khi kết thúc tất cả chính là lúc nàng tự do bay cao, vương triều Tần Vũ này cũng tốt, Xích Do cũng tốt, Đại Lý cũng được, tóm lại sau này chính là trời cao mặc chim bay .

      ( Đây là Thanh Ca muội muội tình nguyện phía, bởi vì nàng còn biết tương lai chờ nàng gió tanh mưa máu đến mức nào, hắc hắc! )

      Nghe Hạ Thanh Ca nhắc đến ngọc bội kỳ lân, ánh mắt Vạn Thiên Lân trầm xuống, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng "Hạ tiểu thư có ngọc bội kỳ lân, ta tự nhiên là trợ giúp vô điều kiện, , Hạ tiểu thư muốn làm ăn như thế nào?"

      Hạ Thanh Ca cười nhạt tiếng,đôi mắt sáng trong như lưu ly "Vạn công tử cần khẩn trương, ta làm cuộc trao đổi này cùng công tử bảo đảm đối với công tử trăm lợi mà hại."
      Last edited: 10/12/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: đến thôn dân đen.

      "A? Ta lại rất hiếu kỳ, vậy thỉnh Hạ tiểu thư chi tiết cho tại hạ nghe." Đối với cái vị tiểu thư khuê các ra cổng trước bước cổng trong này, vốn ôm hy vọng gì, chẳng qua là thương nhân, tự nhiên đem ích lợi đặt ở vị trí đầu não, ở thương giới, ích lợi mới là đầu mối then chốt để người ta lui tới với nhau, cho nên ở trong ngành này có bạn bè vĩnh viễn, đương nhiên cũng có kẻ địch vĩnh viễn.

      "Ta muốn Vạn công tử thu mua lương thảo lượng lớn, trữ hàng ở U châu, tốt nhất còn có thể nhóm thượng hạng hãn huyết bảo mã từ Xích Do, mà Xích Do còn thiên về Mạc Bắc, buôn bán trà, ngựa là có lợi nhất, ta có thể bảo đảm, hai thứ đồ này tất nhiên làm Vạn công tử chất vàng bạc đầy bồn." Hạ Thanh Ca nhìn chằm chằm hai mắt Vạn Thiên Lân, nàng nóng nảy, bởi vì nàng biết Vạn Thiên Lân nhất định đáp ứng nàng, vô luận là vì cái ngọc bội kia hay là bởi vì chính phát giác ra quan hệ lợi hại trong đó.

      Quả nhiên, Hạ Thanh Ca vừa mới xong, đồng tử của Vạn Thiên Lân lộ vẻ phóng to, cũng phải là khiếp sợ Hạ Thanh Ca bảo mua đồ, mà là hôm qua lão gia tử nhà vừa mới cho , trong đó này có trữ hàng lương thảo cùng chọn ngựa tốt, quan hệ lợi hại trong đó lão gia tử nhà tự nhiên là có đường dây biết, nhưng là khiếp sợ là Hạ Thanh Ca chỉ là tiểu thư khuê các, làm sao sbiết được?

      Hạ Thanh Ca vừa nhìn ánh mắt của cũng biết chuyện này căn bản là ván đóng thuyền "Công tử có thể suy tính chút, ta có khoản ngân lượng cùng cửa hàng ở tiền trang Dược Long, nếu như công tử nguyện ý làm ăn cùng ta, ta gởi lại ở tiền trang tất cả gia sản tương đương thành bạc, xem như ta nhập cổ phần."

      Cuối cùng nhìn Vạn Thiên Lân cái, Hạ Thanh Ca đứng lên "Vạn công tử có thể suy nghĩ ba ngày, nếu như ba ngày sau công tử cự tuyệt, ta tìm nhà khác."

      Nàng muốn xoay người bị Vạn Thiên Lân gọi lại "Hạ tiểu thư chậm ."

      "Công tử có thể còn có chuyện gì phải ?" trong lòng Hạ Thanh Ca nhưng mặt lại giả vờ bộ dạng u mê.

      Vạn Thiên Lân khẽ mỉm cười đứng lên đến trước mặt nàng "Hạ tiểu thư tính toán tốt như vậy, ta tự nhiên thể cự tuyệt, nếu tiểu thư nguyện ý cùng ta làm ăn, hôm nay bằng quyết đinh luôn như thế nào?"

      Khóe miệng Hạ Thanh Ca nở nụ cười "Chính hợp ý ta."

      Như thế, hai người tiện lợi ký kết phần hiệp nghị, tự tay viết ký tên lên hai phần, Hạ Thanh Ca tùy ý nhìn thoáng qua hiệp nghị mặt, xác định có vấn đề liền thu vào, chỉ cần mặt con dấu đóng của Vạn Thiên Lân sợ quỵt nợ .

      Sau khi từ biệt Vạn Thiên Lân, Hạ Thanh Ca xuống lầu lên thẳng xe ngựa "Tiểu thư, muốn trở về?"

      Hạ Thanh Ca lắc đầu, vén lên góc rèm nhìn lại nhã gian chữ thiên số ở lầu hai, lúc này Vạn Thiên Lân đầu nhìn về phía nàng qua cửa sổ.

      nhàng cười tiếng, Hạ Thanh Ca để rèm xuống " đến thôn dân đen ở thành tây."

      "Cái gì? Tiểu thư, cái chỗ kia vừa dơ bẩn vừa rách nát, bây giờ ngài dễ a." Xảo Lan biết thôn dân đen kia, nghe là nơi triều đình xây dựng tạm thời vì ăn mày ở kinh thành, cơ bản đều là phòng cỏ tranh, cả thôn xóm nằm ở cái khe suối ngoài thành, Xảo Lan như thế nào cũng nghĩ ra tiểu thư muốn chỗ đó?

      Hạ Thanh Ca mang chút vui vẻ nhàn nhạt nhìn nàng cái "Ngươi cần hỏi nhiều, ta chỗ đó tự nhiên là có nguyên nhân , cho phu xe tiếng ."

      Xảo Lan xem Hạ Thanh Ca kiên trì cũng nên khuyên, đẩy ra rèm cùng phu xe thông báo tiếng liền hướng tới tây thành mà .

      - -

      "Công tử."

      Sau khi Phượng Phi Lang ra khỏi phủ Tu quốc công, nho nhã mặt biến mất trong nháy mắt, thay tới nhưng là tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau khi ngồi lên xe nhìn thoáng qua mấy tấm cuộn tranh họa kia, đưa tay cầm ra tác phẩm trong đó, còn lại trực tiếp ném cho gã sai vặt tới đón tiếp.

      "Lâm Phúc, nghĩ biện pháp xử lý những thứ này."

      Lâm Phúc lập tức hiểu ý tứ thiếu gia của mình, mỗi lần thiếu gia giao cho những vật này, hơn phân nửa đều là tìm chỗ người thiêu hủy, xem ra hôm nay lại có tiểu thư nhà ai đưa cho thiếu gia những vật này.
      "Bẩm thiếu gia, tiểu nhân tuyệt đối làm xong cho ngài."

      Phượng Phi Lang khẽ cười tiếng, mở cuộn tranh họa trong tay thưởng thức bức họa phía lần nữa, tuyệt, tiểu nha đầu này người chơi tốt nhất, thần bí nhất mà từng gặp qua.

      "Thiếu gia, bầy giờ ngài muốn về phủ hay đâu?"

      " Phượng Tiên Lâu." Trong xe ngựa truyền đến nhàn nhạt thanh , Lâm Phúc lập tức quay đầu ngựa lại hướng tới Phượng Tiên Lâu - -

      Từ trà lâu Xuân Nguyệt đường chạy nhanh đến thôn dân đen ước chừng hơn canh giờ, khi bọn họ đến nơi, sắc trời đến gần giờ Thân (cỡ 15h-17h).

      Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua chung quanh, thôn dân đen này thôn xóm, nhưng mà khắp nơi đều là bụi cỏ dại, ngay cả đường cũng có, dọc theo bị người giẫm bằng đường mòn tiến vào cửa thôn.

      mùi gay mũi đập vào mặt, Hạ Thanh Ca cùng Xảo Lan hẹn mà cùng dùng khăn lụa che lại mũi của mình.

      Hạ Thanh Ca nhìn lại chung quanh, mới phát hai bên khắp nơi là rác rưởi chất đống, hơn mười ngôi nhà tranh đơn sơ phân tán ra, có đứa bé ngồi ở cửa hai mắt ánh sáng ngẩn người, dường như là bộ dạng đói bụng lâu, mà có còn lại là bưng bát đũa cũ rách dự định ra cửa xin cơm, xem bọn họ nữ có nam có, hơn nữa đa số đều là người già cùng trẻ em.

      Lúc này Hạ Thanh Ca mới biết được vì sao nơi này có mùi khó chịu như vậy, ra là trong thôn làng có nhà vệ sinh, cho nên bọn họ dùng cỏ khô xây dựng túp lều đơn sơ ở gần đó.

      Cho nên mùi khó chịu này chính là từ nơi này truyền tới , Hạ Thanh Ca nôn khan hồi, lại mạnh mẽ nhịn xuống.

      Xảo Lan đỡ nàng vào sâu bên trong, người trong thôn đều là giương mắt tò mò nhìn chằm chằm hai nữ tử ăn mặc sang trọng này.

      Gần vào trong thôn, Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua ông lão ngồi bên cạnh, xoay mặt phân phó Xảo Lan: "Ngươi lên hỏi chút nơi này có người nào gọi là Vân Tranh công tử hay ."

      "Vâng ạ" mặc dù Xảo Lan biết tiểu thư vì sao phải tới nơi này tìm người, nhưng là nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn theo phân phó chạy đến trước hỏi thăm phen.

      Hạ Thanh Ca đứng tại chỗ, nhìn cảnh tượng đổ nát chung quanh, cảm thán người này từ khi ra đời nhất định bất bình đẳng, thế gia quý tộc cả ngày là rượu ngon thức ăn tốt, xa xỉ phù hoa, mà ở trong đó chỉ cách bọn họ đường gần canh giờ, nhưng lại có vân cùng bùn khác nhau.

      Đúng vào lúc này sau lưng đột nhiên có người cẩn thận bổ nhào về phía nàng, Hạ Thanh Ca cảnh giác chợt nhích người, người nọ liền té nhào vào .

      "Ai u." tiếng kêu đau, cộng thêm tiếng vang vật nặng rơi xuống đất, Hạ Thanh Ca xoay người nhìn lại, thấy vị nam tử người mặc trường vải thô sam màu lam té nhào vào, bụi đất mặt đất lập tức bay lên.

      "Ta ngươi - - ngươi" nam tử bò mặt đất, tức giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca "Ngươi đứng ở chỗ này cản trở đường đó, có biết hay ?"

      Lúc này Hạ Thanh Ca mới nhìn tướng mạo nam tử trước mặt, xõa tóc, y phục người rách nát chịu nổi, khắp nơi đều là dấu vết vá víu, tóc đen dài đem cả khuôn mặt giấu dưới sợi tóc, nhưng là nàng nhìn ra đây là vị nam tử trẻ tuổi.
      Last edited: 10/12/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :