CHƯƠNG 20 : TƯ ĐỒ NHIỄM
Nếu hỏi Tư Đồ Nhiễm nhân sinh có gì hối hận nhất chính là đến nơi này, càng hối hận hơn khi mà rảnh hơi tò mò nhặt được thanh đoản đao kia, nếu cũng bị nữ nhân này tử triền lạn đánh, khiến cho khóc ra nước mắt a
“ Ta , tiểu quận chúa, ta đối với tiểu nương có hứng thú, cho nên làm ơn đừng có theo ta nữa…..” Tư Đồ Nhiễm thở dài nhìn tiểu nương đứng trước mặt mình. Khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt hạnh ngời sáng, cái mũi xinh, môi đào chúm chím, mười phần tiểu mĩ nhân bại hoại, nhưng là…. thích mẫu hình nữ nhân như vậy a, huống chi tuổi như vậy, có cảm giác như là luyến đồng ấy
“ Nhưng ta làm lễ trưởng thành rồi, ngươi nhặt được huyền đao của ta, nhất định là người có duyên với ta….” Tiểu nương chu môi, có chút sinh khí, tưởng nàng là ai?! Đường đường là tiểu quận chúa được sủng ái nhất Tây Dã, được ca ca thương chiều chuộng mười phần, có nam nhân nào là muốn cưới nàng, chỉ có người này lúc nào cũng tránh né nàng, khiến nàng tức chết được
“ Ta chỉ là vô tình, lại biết tập tục của các ngươi ở đây a…” Tư đồ Nhiễm khiên nhẫn giải thích, chỉ là có công vụ cho nên đến Tây Dã này thôi, lại càng biết, người dân Tây Dã có tập tục, mỗi khi thiếu nữ làm lễ trưởng thành, dấu thanh huyền đao mà bản thân mang theo bên mình từ , nếu như nam tử nào nhặt được, người kia là lang quân thiên định, nếu phải người này là tiểu quận chuá Tây Dã, lại được Khã Hãn tây Dã mười phần thương , ra tay dạy cho nàng ta bài học rồi, là phiền phức mà…
“ Như vậy càng chứng tỏ, chúng ta có duyên với nhau nha, nhất định là đại địa chi mẫu tác hợp cho chúng ta…” Tiểu quận chúa Tây Dã – Trác Ngọc Nhi mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to linh động mảnh ánh sáng ngọc, thực thuần khiết, khiến cho người ta sao phản cảm chán ghét đứng dậy
Tư Đồ Nhiễm cảm thấy hoàn toàn đả bại với tiểu nương nhìn bề ngoài mềm yếu, nhưng bên trong lại quật cường như thế này, với tính cách tràn đầy cá tính, lại thêm chút hào sảng của nữ tử Tây Dã, tiểu nương này khiến cảm thấy chán ghét, nhưng là chỉ đến như vậy mà thôi, còn chuyện lấy tiểu nương này… =”= có đánh chết , cũng tưởng, huống chi loại hoa hoa công tử như , làm sao có thể chung tình với bất kỳ nữ tử nào đâu?!
Lơ đãng trong tầm mắt của mình, thấy vóc dáng vừa quen thuộc lại xa lạ kia, Tư Đồ Nhiễm thoáng thất thần, nhưng chỉ trong nháy mắt, tiếu ý tràn ngập đôi phượng mắt xinh đẹp kia, y mỉm cười nhìn Trác Ngọc Nhi, thanh như đùa như : “ Ngọc Nhi nương à, nương tốt lắm nhưng là Tư Đồ Nhiễm ta lại duy độc chung tình với người khác rồi nha,… cho nên ta thể lấy nương làm thê tử được… ^^”
“ Là ai?!” Trác Ngọc Nhi mím môi, hàng chân mày thanh tú xinh đẹp thoáng nhăn lại
“ Là người kia a…”. Tư Đồ Nhiễm bật cười khanh khách, sau đó gần như là dùng tốc độ khinh công kinh người tiến về hai người ở cách đó xa phía trước, Trác Ngọc Nhi có chút giật mình, vội vã đuổi theo
Lại , Lạc Khanh Nhan cùng Trác Ly về chuyện đào mạch nước ngầm ở Tây Dã, hai người bàn hăng say bỗng dưng vệt hồng xoẹt qua, dùng tốc độ chóng mặt tiến về từ đằng sau hai người, Lạc Khanh Nhan thoáng nhăn mi, xoay người lui về phía sau, tránh được ‘tấn công’ của hồng y nam tử
Tư Đồ Nhiễm có chút kinh ngạc nhìn bạch y nam tử, mới hơn năm gặp, võ công của người này sao tinh tiến như vậy đột ngột a, ràng lúc trước thân vô nội lực, bây giờ lại càng đoán ra người này rốt cuộc võ công thâm sâu bao nhiêu. giang hồ cũng được xem là nhất lưu cao thủ, nhưng lại nhìn thấu nội lực của người này, trừ phi nội công của bạch y nhân cực cao…. Tư Đồ Nhiễm ánh mắt thoáng thâm trầm nhìn Lạc Khanh Nhan nhưng rất nhanh liễm ., thay vào đó là khuôn mặt tươi cười mị hoặc như thường ngày, : “ thân ái! lâu gặp….”
Trác Ly đứng bên cạnh, nhìn thấy Tư Đồ Nhiễm, hàng mi mắt thoáng cụp lại, như là suy tư điều gì, sau đó chợt nhớ, người này phải là nam nhân nhặt được huyền đao của Ngọc Nhi sao?! rốt cuộc lại có quan hệ gì với vị Lạc Vân trang chủ này, lại còn ..ách! lại gọi thân mật như vậy a….
Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn Tư Đồ Nhiễm, ra hỉ giận, nhìn chút cảm giác giao động, như là mắt lạnh nhìn người qua đường, nhếch môi cười lạnh, lên tiếng. Lúc này, Trác Ngọc Nhi cũng chạy đến, hơi thở thoáng nặng nhọc, nhìn Trác Ly, mỉm cười, thanh có chút làm nũng : “ ca ca!!”
“ Thân ái, ngươi nhớ ta sao?!” Tư Đồ Nhiễm tủm tỉm cười nhìn Lạc Khanh Nhan, Trác Ly mặt nhăn càng sâu, mà Trác Ngọc Nhi nghe vậy, cũng há hốc mồm kinh ngạc nhìn Tư Đồ Nhiễm, lại nhìn sang Lạc Khanh Nhan, có chút ngẩn ngơ…. Nàng cứ tưởng Tư Đồ Nhiễm là nam nhân đẹp nhất nàng từng gặp rồi chứ, ngờ bạch y nam tử này lại có có chút gì đó hơn hẳn, ràng gương mặt lãnh thanh ra cảm xúc, thân bạch y khiến cho y thập phần tao nhã, nhưng là đôi hoa đào mắt kia thực xinh đẹp, mang chút gì đó tà khí, khóe môi tự tiếu phi tiếu mang chút gì đó cười cợt, lại chút gì đó….. câu nhân.. ?! người này chính là kết hợp hoàn hảo của trích tiên và ma mà …
Nếu có Trác Ly cùng Trác Ngọc Nhi ở đây, Lạc Khanh Nhan kiên nể gì ra tay giải quyết nhanh gọn nam nhân này, nhưng là rất tiếc là có khả năng, thấy Trác Ly cùng Trác Ngọc Nhi nhìn nàng vẻ mặt rất chi là ‘hiếu kỳ’ Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, đạm đạm hỏi : “ dường như ta và ngươi quen ?!”
“ Thân ái, ngươi đương nhiên là quen ta nha, nhưng là hơn năm về trước, ta gặp ngươi, nhất kiến chung tình ^^” Tư Đồ Nhiễm tà tà cười, vẻ mặt rất chi là ‘hạnh phúc nhớ lại’ còn quên vươn tay muốn chạm vào vai của Lạc Khanh Nhan nhưng rất nhanh, Lạc Khanh Nhan nhích người qua bên, tránh .
“ Nhưng là nam nhân nha!” Trác Ngọc Nhi giọng thầm oán, người này chịu cưới nàng là vì có ý trung nhân, mà ý trung nhân của y lại là nam nhân?! Thế đạo ngày nay quả kỳ cục. Mặc dù thanh , nhưng cả ba người đứng ở đây, ai nấy điều là cao thủ, há có thể nghe?! Trác Ly vẻ mặt vẫn điềm nhiên, lên tiếng, Lạc Khanh Nhan đầu đấy hắc tuyến, mà Tư Đồ Nhiễm lại bộ mặt rất chi là hiển nhiên, : “ ta biết a, nhưng là là mà thôi, mặc kệ là nam hay nữ !”
“ Trang chủ?!” Trác Ly mở miệng, thanh ra cảm xúc, Lạc Khanh Nhan nhìn nhìn Trác Ly, nhếch môi nở nụ cười : “ Khã Hãn! Chúng ta thôi, vừa rồi chúng ta bàn đến đâu rồi nhỉ?!” Trác Ly gật gật đầu, sóng vai cùng Lạc Khanh Nhan bước , hoàn toàn coi như xem đến hồng y nam tử phá rối. Tư Đồ Nhiễm sờ sờ mũi, có chút gượng cười, nhìn Trác Ngọc Nhi, hết sức là ai oán : “ Ngọc Nhi nương! Ta bị thất tình!!” Trác Ngọc Nhi nhìn nhìn y, có chút thương hại, bèn vươn tay, vỗ vỗ vai y, giọng an ủi : “ sao ! sao…. ngươi đẹp như vậy, chừng ngày nào đó vị công tử kia suy nghĩ lại”
Tư Đồ Nhiễm cứng ngắc cười, đầu có dấu hiệu bốc khói, quả nhiên nữ nhân Tây Dã quả rất khó ‘chơi’ a. Trác Ngọc Nhi thấy cười còn khó coi hơn khóc, cũng cảm thấy tội nghiệp, mặc dù nam nhân này cưới nàng, nhưng lại bị đối tượng nhất kiến chung tình kiên nể gì ‘vứt bỏ’ quả đủ đáng thương, nàng dù gì cũng là quận chúa Tây Dã nên có rộng lượng tha thứ cho a, bèn : “ Tư Đồ Nhiễm, thấy ngươi đáng thương như vậy, bổn quận chúa tha thứ ngươi việc nhặt được huyền đao của ta mà lấy ta làm thê tử, vậy chúng ta kết nghĩa huynh muội ”
“ Ách! Tiểu quận chúa, người là lá ngọc cành vàng, tiểu nhân dám a…” Tư Đồ Nhiễm cười cười, nữ nhân này đúng là khó qua loa cho xong chuyện, sao càng lừa lại y lại càng cảm thấy mình chui vào tròng của người ta thế này?!
“ sao, bổn quận chúa chê ngươi là được !” Trác Ngọc Nhi tủm tỉm cười, hết sức chân thành, nhưng vào mắt người nào đó, lại hết sức.. ách! Gian trá, cho nên vị ma giáo giáo chủ vĩ đại của chúng ta, liên tục lùi sau vài bước, cười cười, rồi dùng khinh công chạy mất dạng, để lại Trác Ngọc Nhi vẻ mặt hết sức khó hiểu, nàng đáng sợ như vậy , tại sao nam nhân này mỗi lần thấy mặt nàng lại chạy trối chết a ?!!!
Được rồi, tình hình bên Tây Dã là thế, lại đến tình trạng của nam chính của chúng ta, quả có những bước biến chuyển bất ngờ lớn, sau khi dùng mọi chiêu từ năn nỉ, làm nũng cho đến ‘ăn vạ’ Dung Phượng Ca cuối cùng cũng từ chỗ của Minh Lam lấy được thanh tuyệt thế hảo kiếm, danh Xích Ảnh! Theo thư thượng , thiên hạ có tam đại thần binh lợi khí, đứng đầu là Phượng Kiếm, Long Đao còn thứ ba chính là bảo kiếm nằm trong tay của Dung Phượng Ca – Xích Ảnh. về thanh kiếm này, có thể là dùng biết bao nhiêu bút giấy để viết nó cũng đủ…., về độ sắc bén cũng như mạnh mẽ của Xích Ảnh, ngay cả Phượng kiếm, Long đao cũng bằng, xong nó chỉ được xếp ở hàng đệ tam, là vì thanh kiếm này bị mất tích ở nhân thế gần trăm năm, có người cho rằng năm xưa chủ nhân thanh kiếm, vì quá thích bảo vật của mình cho nên trước khi chết cũng hủy kiếm, cũng có người , Xích Ảnh vốn là thanh kiếm có linh tính, nhưng nhân loại lại dùng nó nhuốm máu quá nhiều sinh linh vô tội, cho nên kiếm tự hủy.. rồi dần dà, những lời đồn, suy xét, bàn tán… theo thời gian cũng tan dần, và thanh kiếm từng thời kiến cho võ lâm nổi lên phong tinh huyết vũ kia cũng mờ dần trong ký ức của mọi người….
ai biết, Xích Ảnh bây giờ lại nằm trong tay của Dung Phượng Ca, biết, khi tin này vừa đồn ra, có chăng lại có trận tranh giành nhuộm máu mới?!…. đối với vấn đề nan giải này, Dung Phượng Ca chưa từng nghĩ đến, cũng chả bao giờ nghĩ đến, bây giờ y chỉ biết là tâm trạng của mình vui vẻ, vì sao a?! đương nhiên là có thể xuống núi tìm Nhan Nhan rồi, có lễ vật, lại thêm nhiều giải dược bách độc, y có thể an tâm chạy xuống núi tìm Nhan Nhan mà sợ gia gia hù dọa, Dung Phượng Ca ôm lấy thanh kiếm, vụng trộm cười, sau đó tranh thủ lúc Dung Cơ cùng Minh Lam hạ cờ, len lén vào phòng, thu xếp hành lý…
Với nhiều lần kinh nghiệp xếp hành lý ( lần cùng Lạc Khanh Nhan xa nhà, hai lần lén xuống núi nhưng thất bại +_+) Dung Phượng Ca rất nhanh lấy đủ những thứ cần thiết cho công cuộc ‘trốn nhà’ lần này, nhưng vấn đề nan giải trước mắt đặt ra lúc này của y chính là… Nhan Nhan ở đâu a??!!
Thư của y gởi cho Nhan Nhan, hơn tháng nay Tiểu Bạch quay lại, nhưng thư vẫn còn, tức là Nhan Nhan còn ở Tây An rồi, Dung Phượng Ca phiền toái nhíu mày, khẽ mím môi, như là hạ xong quyết định, bèn ôm vội hành lý, cẩn thận ra phía sau nhà, dò đường xuống núi….
Vì sợ Dung Cơ bắt gặp, cho nên Dung Phượng Ca lần này học khôn, cho loại mê dược sắc màu lên bàn cờ, hi vọng cũng đủ thời gian để cho y xuống núi, hơn canh giờ, nhưng thấy tiếng chân đuổi theo của gia gia, Dung Phượng Ca thở phào nhõm, tay mang chặt hành lý, tay kia ôm lấy kiếm cẩn thận xuống núi, trông y giờ khắc này giống là tiểu trộm …
Đường xuống núi với y cũng lắm quen thuộc, trời lại nhá nhem tối, cho nên Dung Phượng Ca xuýt té mấy lần, nhưng cũng dám la to, chỉ sợ tiếng động mạnh, khiến cho gia gia nghe thấy, chừng lại trảo y trở về, Dung Phượng Ca làu bàu, nếu như cũng có võ công tốt như gia gia tốt biết mấy a, nhanh chóng dùng khinh công là có thể xuống núi rồi, hơn thế nữa sợ người xấu, nhanh chóng gặp Nhan Nhan ^^ càng nghĩ càng cảm thấy võ công là rất lợi hại, nhưng là biết, cơ thể của thể luyện võ, đáy mắt thoáng ảm đạm mất mác nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là nét rạng ngời vui mừng, tràn đầy ý cười
Hì hì..!! xuống núi là có thể nhanh chóng gặp được Nhan Nhan rồi… ^^
biết, gần năm rưỡi nay, Nhan Nhan như thế nào rồi, nhất định cao thêm, lại càng thêm tuấn mỹ vô song?! Võ công nhất định rất cao, biết Nhan Nhan có còn nhớ y , hay là quên y mất rồi?!!
Hàng loạt câu hỏi rối rắm, khiến cho Dung Phượng Ca khi nhăn mi, khi ngây ngô cười, quả ngốc hết chỗ , nhưng là mỹ nhân vẫn cứ là mỹ nhân, dù là ngây ngô cười, cũng kinh người mị lực, mê đảo thiên hạ nha ^^
Trong khi Dung Phượng Ca mò mẫm dò dẫm đường xuống núi, trong sơn cốc, lão ngoan đồng Dung Cơ cùng Minh Lam vẫn hết sức chăm chú hạ cờ, nào có bộ dáng của kẻ bị trúng mê dược a?!
“ Dung Cơ, ngươi lần này ngăn cản Phượng Ca sao?!” Minh Lam hạ cờ, có chút nghi hoặc, lên tiếng hỏi. Dung Cơ tủm tỉm cười, đáp : “ lưu được người nhưng lưu được tâm, thôi để hài tử ấy muốn làm gì làm”
“ Ngươi mà cũng có lúc suy nghĩ rộng lượng như vậy sao?!” Minh Lam hết sức nghi ngờ, làm bạn với nhau mấy chục năm, hơi ai hết, ngài hiểu , Lão ngoan đồng này, khi việc nắm trong lòng bàn tay, tuyệt đối làm a, xem ra lần này cũng phô lộ hết cho hài tử kia rồi. Dung Cơ nghe lão bằng hữu của mình hỏi vậy, đầu đầy hắc tuyến, lẽ ích kỷ hẹp hoài lắm sao >”< ( Dao Dao : lão ngoan đồng à, lẽ bây giờ ngươi mới biết chuyện đó sao chứ ?!)
“ Phượng Ca tâm tính chỉ ngây thơ chứ phải kẻ ngốc, đương nhiên biết như thế nào kiểm soát hành động của mình, dẫu sao chăng nữa ta cũng chẳng thể bảo vệ hài tử đó cả dời được…” thanh bất giác có chút thương cảm, nhưng là rất nhanh liễm , thay vào đó là vẻ mặt hi ha thường ngày, Minh Lam đạm cười, sâu trong đáy mắt chợt lóe bi thương, nhưng ngẩng đầu lên, lại là tiếu dung ôn hòa đạm đạm, hiền lành mười phần….
Hết chương 20
CHƯƠNG 21 : LINH VÂN
Dung Phượng Ca đương nhiên là ngốc, chẳng qua quanh năm xuống tháng ở trong sơn cốc, chưa hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho nên giống như tờ giấy trắng, thuần khiến vô cấu. Hơn thế nữa từ đến lớn, Dung Cơ vì sợ tò mò mà chạy ra khỏi sơn cốc cho nên luôn nhồi vào trong óc của , nào là ở dưới núi người rất xấu, có thể bắt … này nọ, khiến cho Dung Cơ đối với người ở bên ngoài, đâm ra có chút sợ hãi, đúng hơn là ngăn cách. Cho nên có thể , bên ngoài đối với Dung Phượng Ca là cả thế giới tân kỳ, tràn ngập màu sắc, mà lại giống như đứa trẻ, tràn đầy tò mò, song cũng có chút sợ hãi khi tiếp xúc đến nó, dẫu từng ra ngoài lần với Lạc Khanh Nhan, nhưng là khi đó hai người cũng ở bên ngoài lâu, hơn thế nữa khi ấy bên cạnh có Lạc Khanh Nhan cho nên rất an tâm nhưng là bây giờ chỉ có mình, đâm ra Dung Phượng Ca rất là cảnh giác, tinh thần lúc nào cũng tập trung cao độ, chút thả lỏng
đường, thân y phục bình thường, có thể xiêm y thô sơ, đeo bọc hành lý, còn thanh kiếm dùng vải bọc kỹ, đeo luôn vai, chậm rãi đường, nhưng cũng hết nhìn đông lại nhìn tây, ánh mắt tràn đầy nghiên cứu cùng tìm tòi nhìn xung quanh….
Chắc nhiều người cũng thắc mắc vì sao với cái dung mạo mười phần họa thủy kia mà Dung Phượng Ca vẫn an nhàn dạo đường phố mà ai thèm liếc nhìn cái?! Dĩ nhiên là có chỗ bí của nó. Dung Phượng Ca luôn biết dung mạo của mình là tiểu điểm khiến cho nhiều người chú ý, lúc trước cũng vậy, chỉ cần cùng Nhan Nhan ra đường, là lại có nhiều người nhìn chằm chằm vào , càng quá đáng hơn là có vài tên nam nhân đáng ghét đến ‘ đùa giỡn’ , cho nên lần này Dung Phượng Ca học khôn, tuyệt đối để lộ dung mạo của mình, cho nên cách dung nhất chính là dịch dung a ^^, mặc dù tay nghề cao, nhưng ít ra cũng đến nỗi quá sơ hở, bây giờ dịch dung mặt của mình thành thiếu niên bình phàm, dung mạo bình phàm vô cùng, có chút gì đặc biệt cả, đó chính là vì sao có thể ung dung tự tại mà dạo khắp đường phố nha
‘ Nhan Nhan ở Tây An, rốt cuộc là có chuyện gì a…’ Dung Phượng Ca vừa vừa suy tính, cho nên cũng thấy để ý đến người cưỡi ngựa dùng tốc độ chóng mắt lao về phía , mãi cho đến khi tiếng ngựa hí vang, Dung Phượng Ca mới giật mình mở mắt to trân trân nhìn về phía trước, nhưng là cũng có cử động gì nhiều, cũng khó thể tránh được, có lẽ là vì giật mình, cũng có lẽ là bị… choáng?!
Người ngồi lưng ngựa ngờ đến trường hợp như vậy, nhanh chóng giật lại dây cương, cũng may khả năng kiểm soát hành động của bản thân rất cao cho nên vó ngựa vừa dừng ngay trước mặt Dung Phượng Ca, chưa đến nỗi gây ra thảm trạng gì !
“ Ngươi sao chứ?!…”. Linh Vân thở hổn hển hỏi người suýt nữa gặp chuyện dưới vó ngựa của nàng. Dung Phượng Ca sau hồi choáng váng, nhanh chóng thu lại hồn phách, ngẩng đầu nhìn Linh Vân, lắc lắc đầu. Linh Vân thấy thiểu niên trước mặt mình, dung mạo tuy bình thường nhưng đôi mắt đẹp, tinh thuần như nhất uông thanh tuyền, khỏi cảm khái, thấy lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, quả … ách! Rất đáng a, Linh Vân nhảy xuống ngựa, cười cười : “ tiểu huynh đệ, ta hơi vội cho nên giục ngựa hơi nhanh, xém nữa là đụng trúng ngươi, xin lỗi!”
“ có gì, là ta mãi suy nghĩ cho nên chú ý đến…” Dung Phượng Ca lắc đầu, gượng cười
“ thôi, chúng ta vào bên kia uống trà , sẵn tiện bồi tội cùng ngươi…” Linh Vân nhanh nhẹn lôi tay Dung Phượng Ca vào quán trà gần đó, Dung Phượng Ca giật giật ống tay áo, tiếng động lui về sau mấy bước, giọng : “ nương, nam nữ thụ thụ bất tương thân…” Linh Vân bĩu môi, cho là đúng, những cũng , tay dắt ngựa về phía trước, Dung Phượng Ca khẽ mím môi, theo sau
Vào quán trà gần đó, Linh Vân khẽ mỉm cười, lên tiếng : “ tiểu huynh đệ, trông ngươi giống như phải người ở đây?!” nghe vậy, Dung Phượng Ca khỏi ngạc nhiên nhìn Linh Vân, Linh Vân chợt cười, người này giống ngốc tử, vẻ mặt biết che dấu cảm xúc a, nhất là đôi mắt kia, khiến cho người ta dễ dàng hảo cảm, nhưng điều khiến cho Linh Vân chú ý đến, chính là hiểu sao nàng cảm thấy người này quen thuộc, dường như thấy ở đâu rồi, à ! đúng hơn là gặp phải ánh mắt này ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi cũng ra, nàng thuộc dạng người có khả năng nhìn người hay thứ gì đó, lần cũng sao quên được, còn lần này….?!!!
“ Ta quả phải người ở đây, ta.. tìm người…” Dung Phượng Ca cảm thấy tiểu nương này phải người xấu, cho nên muốn hỏi thăm chút tin tức, quả bây giờ rất phân vân, nên nơi khác tìm Nhan Nhan hay là đến Tây An đơi Nhan Nhan quay về?! ( Dao Dao : haiz! Tiểu Phượng Ca à, nhìn người thể nhìn bề ngoài nha +_+)
“ Tìm người, người ngươi tìm là ai?! ở đâu?!” Linh Vân bỗng dưng có chút hứng thú, chợt hỏi. Dung Phượng Ca gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng : “ lúc trước người kia ở Tây An, còn bây giờ ta cũng người kia ở đâu?!” Linh Vân nhìn nhìn Dung Phượng Ca, thấy người này vẻ mặt rất chi là mong đợi nhìn mình, Linh Vân khỏi rút trưu khóe miệng, tìm người mà biết người đó ở đâu, thiên hạ bao la biết đâu mà tìm a, người này phải là tên ngốc đó chứ, nghĩ nghĩ vậy nhưng Linh Vân vẫn hết sức cười dịu dàng, lại hỏi : “ ta cũng là người Tây An, vậy người ngươi cần tìm là ai?!” Nếu nàng quen biết, coi như làm hồi thiện tâm, giúp tiểu huynh đệ này, coi như bồi tội xém chút nữa ‘hại chết’ người này
“ Ta muốn tìm Nhan Nhan….” Nghe thấy Linh Vân là người ở Tây An, Dung Phượng Ca mắt sáng lên, vội vàng ra tên của Lạc Khanh Nhan. Linh Vân nhíu nhíu mi nhìn Dung Phượng Ca, lặp lại : “ Nhan Nhan??!!”
“ Đúng vậy, đúng vậy, ta muốn tìm Lạc Khanh Nhan… nương có biết người này ?!” Dung Phượng Ca lặp lại lần nữa, ánh mắt giống như là cái đèn pin, độ tỏa sáng càng ngày càng nóng cháy khiến cho Linh Vân có chút dở khóc dở cười. Khanh Khanh a, ngươi rốt cuộc làm chuyện gì thương thiên hại lý để cho người ta ngài thiên địa bao la tìm ngươi để ‘đòi nợ’ thế này a?!
“ Ngươi muốn tìm ngươi này… có chuyện gì?!” Linh Vân mỉm cười hỏi, Nhan Nhan?! Cách xưng hô này… quỷ dị nha, lúc trước nàng gọi như vậy, nữ nhân đáng ghét kia nhìn cái, ánh mắt khiến cho nàng ‘nổi cả da gà’ mà bây giờ lại có người khác gọi nàng ta như vậy, lại là tiểu thiếu niên?!!
Nghe Linh Vân hỏi vậy, Dung Phượng Ca giọng đáp : “ vì ta.. nhớ Nhan Nhan…!!” tội nghiệp cho Linh Vân định uống ngụm trà giải khát nghe Dung Phượng Ca vậy, xém chút nữa bị sặc, cố gắng nuốt xuống, vỗ vỗ ngực, mặt mày vì bị sặc nước mà có chút đỏ, nhìn nhìn Dung Phượng Ca, lắp bắp : “ ngươi… ngươi rốt cuộc với Lạc Khanh Nhan có quan hệ gì?!” phải đâu, chẳng phải Khanh Khanh có tình ý với nữ tử trong họa sao, sao bây giờ lại nhảy đâu ra thiếu niên này cơ chứ?! Hay là… người này đơn phương thầm mến???!!!
Dung Phượng Ca bỗng dưng có chút cứng ngắc, và Nhan Nhan… có quan hệ gì?! Gặp nhau, quen biết… chỉ biết theo Nhan Nhan, tưởng niệm, nhớ… nhưng lại quên mất… là cái gì của Nhan Nhan đâu?! Linh Vân thấy y thất thần, khỏi thầm than, này là là thầm mến a?!
hiểu sao có chút khó chịu, ngực có chút hoảng, Dung Phượng Ca lắc lắc đầu, tránh cho mình suy nghĩ lung tung, bèn : “ nương… ta…”
“ Ngươi… thích Lạc Khanh Nhan?!…” Linh Vân tiếp tục tha, nàng cũng khá có hảo cảm với thiếu niên này, nếu quả là thế, nàng có nên khuyên người này buông tha, dẫu sao Khanh Khanh có người trong lòng mà. Dung Phượng Ca chưa từng nghĩ đến có người hỏi mình điều này, y có chút ngớ người
Thích!?! Hảo xa lạ từ nha…
“ Ta… …” Dung Phượng Ca nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc, lúc trước gia gia vấn có hay thích Nhan Nhan, nghĩ nhiều nhanh chóng đáp là thích, nhưng bây giờ nương này hỏi như vậy, lại có chút mê hoặc. ràng nhận thức được, cái ‘thích’ mà đối với Nhan Nhan hoàn toàn giống như cảm giác ‘thích’ gia gia của mình, ‘thích’ nghiên cứu y dược, ‘thích’ tiểu Bạch?!
gặp gia gia, có chút luyến tiếc, nhưng gặp Nhan Nhan, khó chịu, rất khó chịu
Gia gia thường xuyên bỏ mình, ra ngoài, cảm thấy sao cả, có thể ngồi cả ngày nghiên cứu y dược cũng sao, nhưng là nghe thấy Nhan Nhan muốn , tâm rất… nhức nhối… nên lời, cái cảm giác ấy như thế nào?!
Linh Vân thấy như vậy, đột nhiên cảm thấy bản mình thực rất ác a, lương tâm hiểu sao có chút cắn rứt, bèn : “ tiểu huynh đệ a, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó hơn, dù gì Lạc Khanh Nhan có người trong lòng rồi”. haiz! Dù sao đau lần còn hơn đau dài lâu, chẳng sợ tàn nhẫn, dẫu sao tiểu huynh đệ này cũng chưa đến nỗi đâm đầu lối thoát nha, Linh Vân cảm thấy mình làm vậy là rất tốt, vừa tốt cho tiểu huynh đệ này, vừa tốt cho Khanh Khanh ^^
“ Là…ai?!” Dung Phượng Ca sắc mặt bỗng dưng tái ngắt, lòng bàn tay siết chặt, có chút khó thở, nhìn Linh Vân, đâm ra có chút mờ mịt?! Nhan Nhan có người trong lòng… có người trong lòng….?! Trong đầu của y giờ khắc này cũng chỉ có câu như vậy, lặp lặp lại……
Đầu óc bỗng dưng có chút suy nghĩ được gì…?!!
Tiếng hít thở có chút nặng nề…..!!?!
Nhan Nhan có ngươi trong lòng, cho nên mới…. thích y, muốn gặp lại y…. đến ngay cả phong thư hồi cũng gởi , như vậy… đúng ?!!
Khẽ mím môi, Dung Phượng Ca tự phản bác lại nội tâm của chính mình, thể nào, Nhan Nhan hứa đưa y thăm tất cả mỹ cảnh Tây An, chiêu đãi y mỹ thực khắp thiên hạ, Nhan Nhan sao có thể nuốt lời được…., nhưng lại có thanh khác trong đầu y phản bác lại, rằng Nhan Nhan chỉ là đùa cợt y mà thôi, nếu sao có thể vô tình như vậy vứt bỏ y, hơn cả năm nay gặp y dù chỉ lần…?!
Cứ liên tục như vậy, Dung Phượng Ca đầu óc loạn thành đoàn….
Linh Vân thấy thiếu niên trước mặt mình, sắc mặt khó coi vô cùng, môi cũng vô thức mím chặt, tơ máu, có chút lo lắng, quơ quơ tay trước mặt y, lo lắng : “ uy!…ngươi sao chứ?!”
Dung Phượng Ca sực tỉnh, giương mắt nhìn Linh Vân, lên tiếng : “ nương, Nhan.. Nhan bây giờ ở đâu vậy?!” y rất muốn gặp, hảo muốn gặp, chỉ chút thôi cũng được. Nhan Nhan có người trong lòng cũng mặc kệ, y nhất định để cho người khác cướp lấy Nhan Nhan của y, dù là bất cứ chuyện gì xảy ra, nhất định như thế….!!
Linh Vân thầm than, người này sao cố chấp như vậy a, khẽ xoa mi tâm, phiền táo : “ Khanh Khanh bây giờ đường từ Tây Dã quay về lại Tây An….”
“ Như vậy…, nương có thể mang ta theo cùng được ?!” ánh mắt trong suốt nhìn Linh Vân, có chút gì đó cố chấp, khiến cho Linh Vân cũng khó thốt nên lời chối từ, người này….. cùng người kia rất giống a, hảo cố chấp..!!
“ Ta…” Linh Vân khó xử, này nếu để cho Khanh Khanh biết, lột da nàng mới lạ a, nghĩ nghĩ đến ánh mắt sắc bén lãnh khốc của Lạc Khanh Nhan, Linh Vân bỗng chốc rùng mình, sau gáy mắt đầu nổi lạnh sóng lưng, nàng bao giờ quên được, cảnh người kia mình huyết chiến đống cao thủ, ánh mắt đỏ ngầu thị huyết, tiếu dung tà mị tận xương…, đáng sợ a! Linh Vân thực thích Lạc Khanh Nhan, sùng bái, kính nể nhưng đồng thời cũng có chút… ách! Sợ hãi…!!
Dung Phượng Ca thấy vẻ mặt của Linh Vân như vậy, có chút buồn thiu, cúi đầu, , bộ dạng giống như tiểu tức phụ bị người ta khi dễ, Linh Vân vỗ vỗ vai Dung Phượng Ca, cắn răng : “ được rồi, ta đưa ngươi !” Dung Phượng Ca nghe vậy, có chút hớn hở, vui mừng ‘tạ’, Linh Vân thấy y dù cười, nhưng đáy mắt tràn đầy vui sướng, cũng hiểu sao có cảm giác nhè vui ý, thôi ! Dù gì Khanh Khanh cũng nhẫn tâm ‘xử thảm’ nàng !
“ Đúng rồi, mà ngươi tên gì?!” Linh Vân chợt nhớ chưa biết tên người này, bèn lên tiếng hỏi. Dung Phượng Ca giọng đáp : “ Dung Phượng Ca…”
“ Khụ…khụ…!!!” Linh Vân ho mạnh đứng lên, lắp bắp : “ Dung…Dung Phượng ..Ca?!” phải đâu, trùng hợp như vậy , lần nữa nhìn kỹ Dung Phượng Ca, Linh Vân mới chợt nhận ra, đúng rồi! hèn gì nàng thấy ánh mắt của người này quen thuộc, ra là giống mỹ nhân trong tranh a, còn có…. Linh Vân thầm than, dịch dung nha! Nhìn kỹ mới , xem thuật dịch dung của người này, cũng tầm thường chút nào, nếu phải nàng cũng là cao thủ dịch dung, e rằng cũng khó đoán được !!!
“ nương sao chứ?!” Thấy Linh Vân ho khan liên tục, Dung Phượng Ca hảo tâm rót chén trà đưa cho Linh Vân, vội hỏi. Linh Vân uống ngụm trà, lắc lắc đầu, nhìn nhìn Dung Phượng Ca, khiến cho Dung Phượng Ca cũng cảm thấy… rờn rợn…!!
Hết chương 21
Last edited by a moderator: 29/3/16