CHƯƠNG 10 : LÀ…. CHÚT ĐỂ TÂM?! Với Lạc Khanh Nhan, giữa đám Lê hoa trắng muốt, lam y nam tử ngồi đó yên tĩnh gãy đàn, ấy… là đẹp nhất….!!! Bối rối… Mâu thuẫn…. Quả vậy…. mặt mong nhanh chóng đến thiên Phong động, tìm được thiên niên liên, sau đó đem trả lại cho gia gia của , mặt nàng lại… luyến tiếc… Cả tháng bên cạnh bầu bạn, rất yên lặng, yên lặng đến nhiều khi nàng cảm thấy tồn tại, nhưng khi cần nhất, lại bên cạnh, tiếu dung ngượng ngùng, pha chút thơ ngây của hài đồng, ánh mắt trong vắt, thứ sắc màu tinh thuần nhất thế gian, luôn làm cho lòng nàng… mềm mại… Đôi khi ngây thơ như tờ giấy trắng, lúc lại tò mò nhiều chuyện , khi cũng bướng bỉnh… nhưng là nàng lại cảm thấy thể nào phản cảm đứng dậy… Cái cảm giác này thực nguy hiểm, nhưng cũng quá ngọt ngào đầy dụ hoặc…. Nàng quả …. điên rồi!! “ Nhan Nhan, ta có chút chóng mặt….” Dung phượng Ca giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, hết sức khó hiểu : “ sao lại có nhiều Nhan Nhan đến như vậy a….”, đoạn, ngã gục bàn, ra Dung phượng Ca thấy bình rượu, tò mò cho nên uống thử, nhưng là mới có ngụm, say rồi Lạc Khanh Nhan buồn cười nhìn , quả rất ngốc, chỉ có chút rượu cũng để cho mình bị say đến bất tỉnh nhân , người này đối với người khác chút phòng bị sao chứ, ngốc tử…. ngươi như thế này, ta lo lắng nhiều lắm đó…. Làm sao an tâm bỏ lại ngươi đây?! ngươi cứ ỷ lại vào ta như thế, khi ta vứt bỏ ngươi rồi, ngươi lại có cảm giác ra sao?!… “ Công tử….” Bạch Y Vân lên tiếng… “ Bạch nương, ngươi , thiên hạ, mỹ cảnh nào là đẹp nhất….” Lạc Khanh Nhan bỗng dưng hỏi như vậy, như đùa như , chỉ có điều ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn rời mắt khỏi người kia, Lạc Khanh Nhan tay chống cằm, tay còn lại, lại ôn nhu vuốt lưng người kia, bất chợt Bạch Y Vân cảm thấy quanh hai người, có loại cảm giác khó ai có thể xen vào…. “ Thiên hạ mỹ cảnh nhiều vô số kể, mỗi người thích mỗi kiểu, nhưng Y Vân thiết nghĩ, đẹp nhất chính là dung mạo người mình ….” Bạch Y Vân mỉm cười, ôn nhu tha thiết, thoáng hoài niệm, thoáng ước mơ, rồi tất cả liễm , chỉ còn vẻ mặt tiếu xuân phong như thường ngày….. “ Vậy sao ?!” Lạc Khanh Nhan cười khẽ… ?! Cái từ này mà cũng xuất trong cuốc sống của nàng sao?! là … đủ buồn cười… “ Bạch nương, chúng ta chơi trò chơi thế nào?!” “ Công tử cứ ” “ Nếu như nương có thể họa được bức họa mà ta ưng ý, ta chấp nhận cầu của nương…” “ Được…” Bạch Y Vân xoay người vào trong chuẩn bị giấy bút, Lạc Khanh Nhan vẫn yên lặng ngồi đó, nhìn Dung Phượng Ca, có chút thất thần…. Rồi nhiều năm về sau, cũng có người hỏi nàng câu hỏi như vậy : “ thiên hạ này, mỹ cảnh nào là đẹp nhất….” Khi ấy, Lạc Khanh Nhan chợt cười, ánh mắt thoáng xa xăm, thanh hư hư thực thực, man mác như là sương, là khói, tựa là ảo ảnh trong chốn phồn hoa, phiêu miểu, phiêu miểu : “ với Lạc Khanh Nhan, giữa đám lê hoa trắng muốt, lam y nam tử yên tĩnh gãy đàn…. ấy là đẹp nhất….” Người kia thấy vậy, cũng khỏi sững sốt, nữ tử lãnh huyết vô tình nhất thế gian kia, cũng có ngày ánh mắt nhu tình ấm áp như vậy sao?!… “ Công tử, bức họa này có đúng ý người…” Bạch Y Vân đưa cho Lạc Khanh Nhan cuộn họa, khi nhìn thấy cảnh trong tranh, Lạc Khanh Nhan bỗng bật cười….. Khẽ cuộn lại bức họa, bỏ vào trong lòng, nàng nhìn Bạch Y Vân, cười khổ : “ là nương thắng….” “ Công tử, Y Vân cầu gì nhiều, chỉ mong công tử có thể giúp Y Vân tìm được người này” đoạn, đưa cho Lạc Khanh Nhan cuộn họa, Lạc Khanh Nhan nhận lấy, sau đó lên tiếng : “ trong vòng năm, trừ phi người kia còn tồn tại thế gian này, ta nhất định tìm được cho nương..” Bạch Y Vân gật đầu cảm tạ Trước khi bước ra khỏi phòng, Bạch Y Vân nhìn Lạc Khanh Nhan, khẽ buông xuống mi mắt, thanh ấm áp, trong trẻo : “ công tử, nếu … cứ bắt lấy, đừng buông, nếu sau này nhất định hối hận….” ‘ Hối hận ?!’ Lạc Khanh Nhan đưa mắt nhìn Dung Phượng Ca, bất đắc dĩ cười…. ừ!.. nàng biết, nàng nhất định … hối hận…. Sau đêm hôm đó, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra rất bình thường, Lạc Khanh Nhan vẫn cứ là Lạc Khanh Nhan, vẫn vẻ mặt bất cấn đời, tiếu dung tựa như chế nhạo thế gian, Dung Phượng Ca vẫn là Dung Phượng Ca, vẫn cứ thích ỷ lại vào Lạc Khan Nhan, yên tĩnh bên cạnh làm bạn, đôi lúc lại mỉm cười dịu dàng thuần túy Hai người họ…. vẫn rất bình thường, chỉ có điều Dung Phượng Ca cảm thấy có gì chút khác lạ, bình thường rất ngốc, nhưng chuyện gì liên quan đến Lạc Khanh Nhan hiểu sao lại có cảm giác nhạy cảm và tinh tế đến thế… dường như Nhan Nhan trốn tránh điều gì…. “ Nhan Nhan, Phượng Ca làm chuyện gì đúng sao?!” Dung Phượng Ca nhìn Lạc Khanh Nhan mà hỏi như vậy, Lạc Khanh Nhan lắc đầu, cười cợt : “ mỹ nhân! Ngươi lại suy nghĩ ngốc nghếch gì vậy?!” “ Phượng Ca cảm thấy, Nhan Nhan có cái gì đó… đúng!” Dung Phượng Ca giọng thầm “ Là ngươi suy nghĩ nhiều… chúng ta thôi, qua dãy núi này là đến nơi rồi…” Lạc Khanh Nhan bình thản trả lời, có gì khác thường, nhưng là lòng nàng dấu được gợn sóng… càng ngày, lại càng.. nắm bắt được tâm trạng của nàng, cách tuyệt đối… Dung Phượng Ca, ngươi… cứ như vậy, ta nhất định … sát ngươi, ngươi biết ?! ngươi cứ ngây ngốc như bình thường có phải tốt hơn ?! Dung Phượng Ca im lặng , hàng mi dài buông xuống, che ánh nhìn thoáng thất mác của mình, Nhan Nhan… ràng là có chuyện, nhưng muốn , là vì Nhan Nhan tin tưởng y sao…?! Thiên Phong động Sở dĩ gọi nó là Thiên Phong động, bởi lẽ vừa bước vào động, thanh của gió gào thét, như là dọa nạt, như là cảnh báo muốn cho người khác bước vào, động tối, nằm sâu trong lòng đất, ẩm ướt vô cùng…. vào được nửa, hơi lạnh tập kích vào từng tấc da cơ thể con người, lạnh lẽo thấu xương…. Lạc Khanh Nhan nắm chặt lấy tay của Dung Phượng Ca, vào trong…. Thời gian cứ yên lặng trôi , từng chút từng chút , trong động ngoài tiếng gió thổi, chính là tiếng bước chân của hai người…. “ Sợ ?!” Lạc Khanh Nhan bỗng dưng lên tiếng, hơn cả tháng ở chúng, hơn ai hết nàng hiểu, nam nhân này quả rất sợ bóng tối, tham luyến ánh sáng vô cùng, người này cơ thể thực lạnh, lạnh nếu băng sương, tay của lạnh lẽo như tuyết thấm vào ruột gan, ít khi ấm áp… “ sợ…” Dung Phượng Ca giọng cười… “ Là vì có Nhan Nhan bên cạnh, Phượng Ca… luôn cảm giác rất an tâm….” Trong động rất tối, bốn phía toàn là màu đen, cho nên Dung phượng Ca thấy được… Nữ tử nắm chặt tay của y, đôi môi xinh đẹp nhếch lên độ cong hoàn mỹ…. nhưng là rất nhanh liễm , thêm tiếng nào, khí giữa hai người… lại trở về yên tĩnh như lúc ban đầu….. “ Đến rồi…” nhìn thấy trước mắt trong truyền thuyết hàn đầm trong Thiên Phong động, Lạc Khanh Nhan thoáng nhíu mày, Hàn đầm này lớn, nhưng gần như bị đóng băng, hơn thế nữa, độ sâu của nó…. “ Nhan Nhan, ở dưới đáy hàn đầm là đóa thanh liên ngàn năm sao?!” Dung Phượng Ca lên tiếng, Lạc Khanh Nhan gật đầu, thoáng suy tư, bèn lấy hòn đá gần đó ném xuống hàn đầm, lát sau cũng nghe thanh vọng lại, Lạc Khanh Nhan cười nhạt, xem ra hàn đầm này… đáy à nha! “ Hàn đầm này thực lạnh, người dù có nội công cao cường đến đâu cũng khó vượt qua canh giờ, Nhan Nhan có nội công… còn cách nào xuống được đâu…” Dung Phượng Ca giọng phân tích “ Ta biết, nhưng là thử làm sao biết được kết quả?!” Lạc Khanh Nhan đáp “ Đừng xuống đó, xuống đó… nhất định chết…” Dung Phượng Ca thoáng mặt mày trắng bệch, y nắm lấy ống tay áo của Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi tràn đầy khẩn cầu, như là … cầu xin…! Y nghe được dưới hàn đầm mùi hôi thối của xác chết, nhất định là có rất nhiều xác chết dưới đó, dù Hàn đầm này có lạnh như thế nào, che nhiều mùi hôi thối kia đến đâu như chăng nữa, nhưng Dung Phượng Ca từ y tiếp xúc với nhất nhiều thảo dược cho nên mũi của y đặc biệt nhạy cảm “ sao đâu, ta nhất định nhanh lên, ngươi đừng sợ…” Lạc Khanh Nhan thấy như vậy, giọng khuyên nhủ, vươn tay vỗ vỗ lưng của , như là an ủi, như là… dịu dàng che chở…. “ Nhất định phải xuống dưới đó sao, Nhan Nhan thực muốn đóa thanh liên kia ?!” Dung Phượng Ca giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh có chút gì đó nên lời nghẹn ngào. Vì thứ chỉ có trong truyền thuyết kia mà ngại nguy hiểm đến tính mạng?! y thực hiểu, Nhan Nhan tại sao lại cố chấp với nó như vậy…. “ Đúng vậy, ta nhất định phải có được nó…” Lạc Khanh Nhan nghe hỏi vậy, thoáng lặng im, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại, thanh tràn đầy quyết tuyệt, nàng , nàng nhất định phải trở thành cường giả, cho dù cái giá phải trả có đắc như thế nào chăng nữa…. Dung Phượng Ca chợt mỉm cười, khác hẳn với tiếu dung như thường ngày, hiểu sao thấy nụ cười đó của Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan cảm thấy lòng nhói đến khó chịu, Dung Phượng Ca nắm lấy tay của Lạc Khanh Nhan, thanh hầu như là khẩn cầu : “ vậy …. Có thể lát nữa mới xuống được , Hàn đầm này khác ở chỗ, đến tối, độ lãnh của nó có thể ít lạnh hơn so với ban ngày chút….” Dung Phượng Ca cả đời này là khắc tinh của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan luôn tin là như vậy, chỉ cần giọng ai cầu, chỉ cần ánh mắt của chỉ hàm chứa chút ủy khuất nhìn nàng, là nàng khó có thể nhẫn tâm từ chối , Lạc Khanh Nhan thở dài, thoáng não nề, bèn : “ được!” “ Nhan Nhan có đói bụng , chúng ta ăn ít điểm tâm ….” Dung Phượng Ca lấy trong hành lí ít lương khô đưa cho Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhận lấy, ngồi xuống góc bên hàn đầm, ngả lưng dựa vào tảng đá lớn, mái tóc đen huyền rũ xuống, tư thế hết sức thoải mái, chút lo lắng, dường như việc nhảy vào hàn đầm, đối mặt với việc cửu tử nhất sinh, đối với nữ tử này chẳng qua là trò đùa vậy… Dung Phượng Ca thuận theo, ngồi bên cạnh Lạc Khanh Nhan….. Có lẽ là cả ngày đường có chút mệt, cũng có lẽ là…. Muốn chợp mắt lát, Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, yên tĩnh nằm đó, Dung Phượng Ca vẫn tư thế ngồi bên cạnh, an an tĩnh tĩnh làm bạn, thấy nữ tử khẽ nhắm mắt, y mỉm cười, rất dịu dàng, rất… thanh nhã…, y khẽ vươn tay chạm vào mái tóc của nữ tử, động tác cẩn thận, như là chạm vào hi thế trân bảo quý nhất thế gian……. Ánh mắt tinh khiết, tạp chất, y giọng thầm : “ Nhan Nhan muốn, Phượng Ca nhất định tìm cách lấy…” Y cẩn thận tựa vào vai nữ tử, đầu của mình áp sát vào cổ nàng, nữ tử cơ thể ấm áp vô cùng, luôn khiến cho y an tâm cùng tin tưởng vô điều kiện, Dung Phượng Ca, y cũng , nữ tử này rốt cuộc lại có mị lực gì lại khiến cho y ngay lần đầu tiên tương ngộ lại có ấn tượng sâu sắc đến như vậy?! Nhìn thấy nàng bị thương an tĩnh nằm đó, huyết nhuộm thắm cả bờ vai, sắc mặt trắng bệch, đôi con ngươi nhắm nghiền, chắc chắc là rất thông khổ…. Nhưng là vẫn bật lên tiếng than thở, dù chỉ lần. Có lẽ là vì thiện tâm, cũng có lẽ là vì tò mò… cho nên lần đầu tiên y nghe lời dặn dò của gia gia mà đem người kia về nhà…. Cho đến khi nữ tử kia tỉnh dậy, nữ tử vẻ mặt cười cợt nhìn y, khẽ gọi hai tiếng : “ mỹ nhân!” Từ giờ khắc đó, cũng vì sao cứ như vậy, đơn thuần ghi nhớ dung mạo của người này…. Vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười bất cần đời, tiếu dung môi luôn khiến cho người ta cảm giác nàng như cười nhạo thế gian này vậy, nhưng là tận sâu trong đôi mắt kia, là vẻ độc đến thê lương, là lãnh huyết đến vô tình, là cái tàn nhẫn khiến cho người ta bất giác run sợ… nhưng là dù vậy, y vẫn khống chế được tò mò mà tiếp cận người này, cảm nhận hơi thở, cảm nhận tâm tình của người này… Thế giới bên ngoài, đối với y là cả niềm ao ước, nhưng gia gia từ trước đến giờ cho y ra đó, cho nên khi nữ tử kia với y, đưa y , lòng chính là thể khống chế được vui mừng, chỉ trong khoảnh khắc, dù ấy chỉ là chút thương hại của nàng dành cho y, Dung Phượng Ca y cũng thực rất cảm ơn người này, có lẽ … đây là người đầu tiên quan tâm đến cảm nhận của y ngoại trừ gia gia của y chăng?! Rất là kỳ lạ, khi gia gia trở về, nhìn thấy người lạ trong nhà, những nổi giận, hơn thế nữa lại đồng ý để cho y cùng nàng ra ngoài sơn cốc, nghe hai người họ chuyện, y cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng là sao, có thể được ra ngoài, đó là chuyện tốt phải sao?! Gần tháng đồng hành, nữ tử vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng chưa từng nổi nóng hay kém kiên nhẫn với y, lại có chút … sủng nịnh, càng khiến cho y thích ỷ lại vào người này, dường như với Dung phượng Ca, chỉ cần có Lạc Khanh Nhan bên cạnh, là có thể vô tư làm những gì mình thích, ăn những gì mình muốn ăn, những nơi nào mình muốn …. Cái cảm giác này thực rất là… vui vẻ… giống như sống cùng gia gia… Hết chương 10
CHƯƠNG 11 : CHỈ CHÚT… MÀ THÔI! Thấy nàng bất chợt quan tâm đến y, thấy nàng tiếu ý sủng nịnh, thấy nàng thoáng cau mày nhưng vẫn làm theo ý của y… lòng bất chợt cảm thấy thỏa mãn nên lời…. Thấy nàng quan tâm đến chuyện khác, thấy nàng chuyên chú nhìn người khác, hay để tâm đến y, khi ấy… cũng hiểu vì sao, tâm của y thoáng buồn bã… Thấy nàng muốn xuống đáy hàn đầm tìm thiên niên liên, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, chỗ này thực rất đau… rất đau… bất giác Dung Phượng Ca đưa bàn tay chạm vào ngực trái của mình…. Cái cảm giác này… là gì vậy ?!… lần đầu tiên y cảm nhận, y trải nghiệm… thực rất kỳ lạ…. “ Nhan Nhan…” y giọng gọi… Nữ tử vẫn yên tĩnh nằm đó, như là chìm trong giấc mộng, nét mặt thực an tường “ Nhan Nhan, ngủ giấc là tốt rồi, khi tỉnh dậy, Phượng Ca nhất định tìm được đóa thanh liên ngàn năm kia cho Nhan Nhan…” Dung Phượng Ca giọng nỉ non, chỉ chút thuốc mê, có thể khiến cho Nhan Nhan ngủ vài canh giờ, bây nhiêu thôi cũng đủ thời gian y tìm được thiên niên liên rồi Cơ thể của y từ được ngâm mình trong hàn băng ngàn năm, uống rất nhiều dược liệu quý hiếm, có thể , máu của y chính là thánh phẩm giải độc mà biết bao nhiêu kẻ khát cầu, dĩ nhiên điều này là bí mật, ai biết ngoại trừ bản thân y cùng gia gia của mình, lần này nhảy xuống hàn đầm, ít ra khả năng sống xót so với Nhan Nhan cao hơn…. Đợi cho đến khi Lạc Khanh Nhan giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh Hàn đầm, thấy bóng dáng quen thuộc, thoáng nhăn mày, Lạc Khanh Nhan cất tiếng gọi : “ mỹ nhân, ngươi đâu rồi…” nhưng là ngoài thanh của gió ra, chẳng còn tiếng động nào khác, Lạc Khanh Nhan lại tiếp tục lên tiếng : “ Dung Phượng Ca” Khẽ xoa mi tâm của mình, Lạc Khanh Nhan buồn bực, người này lại chạy lung tung đâu nữa rồi, nàng chỉ mới chợp mắt tý… khoan! Chợp mắt… nàng ngủ sao.., còn nhớ đưa cho nàng điểm tâm, nàng dùng ít, sau đó.. cứ như vậy ngủ luôn sao, Lạc Khanh Nhan sắc mặt thoáng tái ngắt, vội vàng chạy lại gần hàn đầm, thanh thoáng run rẫy ngay cả chính nàng cũng phát : “ Dung Phượng Ca, ngươi… ngươi điên… ngươi điên rồi…” “ Dung Phượng Ca, ngươi… dám dùng thuốc mê đối với ta, chết tiệt…” bao nhiêu canh giờ rồi, nàng ngủ bao lâu?!!… Lạc Khanh Nhan cũng phát được, chưa bao giờ bản thân của mình lại bối rối đến như vậy, bối rối đến mức thể suy nghĩ được gì, cũng thể suy tính được gì, tâm cơ thâm thầm, thủ đoạn nhiều vô số kể như vậy.. giờ khắc này đây, tất cả điều trở nên vô dụng… ‘ Nàng nhất định là điên rồi…’ Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười, cũn tiếu dung này tràn ngập biết bao nhiêu là thác loạn, khùng cuồng, thân mình chìm trong hàn đầm, cái rét buốt thấm từng chút từng chút vào da thịt, Lạc Khanh Nhan nhanh chóng lặn mình xuống dưới, trong tầm mắt của nàng, mọi vật mờ… rất mờ… Ở dưới này, thực sâu… sâu vô cùng, xung quanh đầy rong rêu, cả hàng trăm xác người lơ lững trong hàn đầm, đủ loại vẻ mặt, thân xác nguyên vẹn nhưng điều chết, có lẽ lâu lắm… Lạc Khanh Nhan thoáng nhăn mi, ngay đến cả nàng, quen với mọi hắc ám thế gian, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng khỏi thoáng rùng mình, huống chi là … tên ngốc kia, quả là… rất ngốc mà… Thân mình trở nên bắt đầu cứng ngắc, hoạt động có chút khó khăn, nhưng vẫn chưa thấy người kia đâu cả, Lạc Khanh Nhan khẽ mím môi, cố lặn sâu thêm chút nữa…. Nửa canh giờ thôi qua… cũng thấy … canh giờ… Lạc Khanh Nhan thân mình dường như đông cứng lại, nhưng vẫn chưa thấy … hốt nhiên lần đầu tiên trong đời, Lạc Khanh Nhan mới hiểu được, cái cảm giác thế nào là vô vọng… tâm tê liệt phế, thực … dễ chịu chút nào… Bất chợt, góc bên kia, như như , vạc áo lam bào quen thuộc, như thấy được hi vọng, Lạc Khanh Nhan cố rướn người bơi qua bên đó…. Nam nhân khẽ nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch chút sức sống, đầu tóc đen tung xỏa trong nước, rất đẹp, đẹp đến chói mắt, Lạc Khanh Nhan vươn tay lôi người kia vào lòng, sau đó dường như là dùng hết sức lực còn lại của mình, đưa lên …. “ Tỉnh .. tỉnh ?! Dung Phượng Ca, ngươi có nghe …” Lạc Khanh Nhan lay lay thân mình Dung Phượng Ca, thanh khản đặc, sắc mặt vì ở dưới hàn đầm quá lâu mà trở nên trắng bệch, trông nàng giờ khắc này đây chẳng khác nào xác chết mới vùng dậy vậy… Lạc Khanh Nhan khẽ cúi mình xuống, môi của nàng chạm vào môi của , cái cảm giác lạnh như băng, hàn thấu xương còn vương vấn nơi đầu môi, lạnh… rất lạnh… ( Dao Dao : khụ! Cái này là Nhan Nhan làm hô hấp nhân tạo cho Phượng Ca, chứ phải lợi dụng người ta bất tỉnh mà ăn đậu hủ đâu nha ^^) Tay chân của lạnh ngắt, thân mình ướt đẫm, giống như bị đóng băng lại, hô hấp cũng còn, nhưng tay kia lại cố chấp nắm chặt đóa thất sắc thanh liên kia, Lạc Khanh Nhan dùng đủ mọi cách, nhưng nam nhân kia cứ cố chấp an tĩnh nằm đó, chút cử động, đôi mắt khẽ nhắm nghiền, ngay cả hàng mi dài kia cũng như bị đóng băng lại, cứng ngắc…. “ Dung Phượng.. Ca, ngươi… tỉnh lại cho ta…” Lạc Khanh Nhan cũng ý thức được, thanh của mình giờ khắc này đây, có bao nhiêu là bất lực, bao nhiêu là run rẫy, thốt thành lời. quen, quen nhìn thấy an tĩnh đến như vậy, quen thấy im lặng đến như thế, thực quen… Cứ như vậy mà sao?!… Yên lặng, tiếng động mà bước như vậy sao?!… Ta hứa với ngươi, đưa ngươi Tây An, xem sông núi nơi ấy Ta hứa với ngươi, thiết đãi ngươi tất cả mỹ thực thiên hạ này… Ta hứa với ngươi… nhiều lắm….. dù là…. Dung Phượng Ca… Dung Phượng Ca…. Đầu ngón tay thoáng run rẫy muốn chạm vào mặt của nam nhân, nhưng là lại dám, nắm chặt lấy năm ngón tay, đầu móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, in hằng những đường máu, xinh đẹp… Sợ hãi… Đau lòng…. Có ngày cũng có người khiến cho nữ tử lãnh huyết vô tình này đau lòng, sợ hãi sao?!…. Chỉ chút thôi, chỉ chút thôi… đúng vậy, chỉ là… chút thôi mà, chút sợ hãi, chút đau lòng mà thôi… ảnh hưởng gì nhiều…. Lạc Khanh Nhan thào cười, nhưng là tiếu dung có chút điên có chút loạn đó… thực chỉ là chút ít thôi sao?! “ Khụ…!!” Bỗng nhiên nam nhân yên tĩnh nằm kia, ho , nước trong miệng từng chút từng chút , theo khóe môi chảy ra ngoài, đầu ngón tay trắng bệch kia, thoáng khẽ giật… Lạc Khanh Nhan thấy vậy, thoáng mừng như điên, nhưng rất nhanh liễm , vội vàng lại ôm lấy , lên tiếng : “ ngươi sao rồi… có khỏe ?!” thanh vẫn như vậy thản nhiên, nhưng điệu dấu nỗi lo lắng “ Lạnh…” Dung Phượng Ca khẽ đáp, mí mắt muốn mở ra, nhưng làm cách nào mở được, đôi môi trắng bệch, chút huyết sắc, khẽ run “ lạnh,… sao!…” Lạc Khanh Nhan nhanh chóng thoát lớp y phục ướt bên ngoài, ôm chặt lấy , cái ôm dường như dùng tất cả sức lực của nàng, như là khuynh tẫn cả đời ôn nhu của nư tử lãnh huyết kia, mãi lát sau, thân mình của cả hai ấm dần lên tý, Lạc Khanh Nhan mới nhanh chóng, gom ít nhánh cây khô gần đó, nhóm thành đống lửa to…. “ Nhan Nhan, thiên niên liên.. Phượng Ca tìm được rồi…” Vài canh giờ trôi qua, khôi phục được ít sức lực, Dung Phượng Ca mới lên tiếng, nhưng thanh khó nghe, khản đặc… có lẽ là vì ở dưới hàn đầm lâu lắm… “ Dung Phượng Ca, ngươi cũng to gan, dám dùng thuốc mê đối với ta..” Lạc Khanh Nhan nghiến răng nghiến lợi, nhìn Dung Phượng Ca, nhắc thôi, chứ đến là nàng muốn bóp chết nam nhân này, … luôn khiến cho nàng khống chế được cảm xúc của mình “ Xin lỗi, vì Phượng Ca muốn để cho Nhan Nhan mạo hiểm mà…” nam nhân đạm cười, tiếu dung vẫn như vậy thuần khiết đến như vậy, luôn khiến cho Lạc Khanh Nhan thể nào nổi nóng được, nàng thực rất muốn đánh , muốn mắng … nhưng là thanh hiểu sao cứ nghen lại nơi cổ họng, thốt thành lời… “ Nếu có thể… ta thực … rất muốn bóp chết ngươi..” Lạc Khanh Nhan bất chợt cười khổ, thôi ! Nàng quả hết cách với nam tử ngu ngốc nhưng quật cường còn hơn cả nàng rồi, thiên niên liên cũng tìm được, là lúc… nên đem về trả lại cho gia gia của thôi, duyên của và nàng, đến đây… là kết thúc được rồi… “ Nhan Nhan, là lo lắng cho Phượng Ca sao…” Dung Phượng Ca khe khẽ cười, đôi con ngươi thoáng sáng ngời, lấp lánh mảnh ánh sáng ngọc, tham luyến hơi ấm người nữ tử, y khẽ nhích lại gần thêm chút, chút nữa… “ có…, chỉ là nếu ngươi xảy ra chuyện, ta biết làm sao ăn với gia gia của ngươi mà thôi..” Lạc Khanh Nhan bình thản đáp lại, thanh ra cảm xúc, nhưng là ánh mắt của nàng, lại dám đối diện trực tiếp nhìn nam tử, Dung phượng Ca nghe vậy, thoáng rũ xuống mi mắt, yên lặng tiếp… mãi lát sau, Lạc Khanh Nhan cứ tưởng y ngủ, Dung Phượng Ca, lại giọng nỉ non : “ nếu.. Nhan Nhan.. lo lắng cho Phượng Ca chút… tốt rồi, chỉ là… chút mà thôi, cũng có sao?!..” “ Ừ! Chỉ.. chút mà thôi….” Lạc Khanh Nhan thầm đáp lại, đúng vậy… chỉ là chút mà thôi! “ Vậy là đủ rồi….” Dung Phượng Ca nhếch môi cười, má lúm đồng tiền in hằng má, ánh mắt khẽ nheo lại thành đường cong, tiếu dung thực … rất đẹp, là thỏa mãn, là… hạnh phúc… Thực nam tử này, rất dễ dàng thỏa mãn với những thứ…… đơn giản nhất… “ Nhan Nhan, đóa thanh liên ngàn năm này, những có thể tăng nội lực, mà còn là thánh phẩm giải bách độc nha…” Dung Phượng Ca vừa chăm chú chế dược liệu vừa , Lạc Khanh Nhan ngồi bên cạnh , luyện công, bộ tâm pháp mà Hàn Vô đưa cho nàng, đến chín tầng, mấy tháng nay, nàng chỉ mới đột phá tầng thứ nhất. Thấy Lạc Khanh Nhan tập trung như vậy, Dung Phượng Ca cũng dám làm phiền, bèn dồn hết sức cho việc luyện dược, Nhan Nhan cần mấy viên thuốc này để tăng công lực, cho nên y nhất định phải luyện sao cho đóa thất sắc thanh liên trở nên hữu dụng nhất…. khi luyện công, thời gian quả trôi qua rất nhanh, đến khi Lạc Khanh Nhan mở mắt ra, sắc trời tối hẳn, ánh lửa bập bùng trong động, tiếng lửa cháy tí tách, trong gian yên tĩnh thế này, cũng có thể nghe ràng thấy thanh , Lạc Khanh Nhan nhìn nam tử yên tĩnh nằm bên cạnh mình, ngủ lúc nào hay, chợt thất thần… Lạc Khanh Nhan số lần thất thần, dạo gần đây nhiều lắm…. là bởi vì người này… Khe khẽ thở dài, lấy áo choàng của mình khoác lên , Lạc Khanh Nhan nhìn mấy viên dược còn luyện dang dở, có chút buồn cười, thế gian tranh giành chí bảo thiên niên liên, biết bao nhiêu người chôn xác trong cái hàn đầm kia, ấy vậy mà nhanh như vậy nàng lại dễ dàng có được… à.. mà cũng dễ dàng gì, là… người này suýt dùng tính mạng của mình đổi lấy… Dung Phượng Ca a… ngươi , ta phải đối với ngươi như thế nào mới tốt đây..?! “ Nhan Nhan luyện xong võ công rồi sao..?!” Dung Phượng Ca khẽ giật mình, dụi dụi mắt, lên tiếng hỏi, thanh còn buồn ngủ cho nên có chút giọng mũi, Lạc Khanh Nhan quay đầu lại nhìn y, cười cười : “ là ta đánh thức ngươi sao?! ngủ thêm chút nữa …” “ ngủ nữa, hôm nay Phượng Ca ngủ rất nhiều rồi…” y lắc đầu, sau đó lấy trong lòng ra viên thuốc đưa cho Lạc Khanh Nhan : “ Phượng Ca, chỉ mới luyện được viên thôi, còn hai viên kia, ngày mai mới có thể xong, hơn thế nữa, cách ba tháng, Nhan Nhan mới có thể dùng lần nha, nếu dùng lúc hết ba viên, nhất định bị tẩu hỏa nhập ma đó….” Lạc Khanh Nhan vươn tay nhận lấy, cầm viên thuốc nho , chợt cười, rồi giương mắt nhìn Dung Phượng Ca, vấn : “ ngươi dùng cả tính mạng của mình, để đổi lấy viên thuốc nho này, lại cho ta… người mà ngươi quen quá vài tháng, có đáng ?!” Dung Phượng Ca nghe Lạc Khanh Nhan hỏi vậy, có chút sững sốt, y nhìn chằm chằm viên thuốc, rồi lại nhìn Lạc Khanh Nhan, có chút khó hiểu : “ viên thuốc này có liên quan gì đến tính mạng của Phượng Ca cơ chứ?! Nhan Nhan là chuyện gì vậy…” Lạc Khanh Nhan sững người….. “ Hài tử ấy bị mắc chứng bệnh hay quên, mỗi khi chứng kiến hay chịu cảnh vật nào kích thích đến, nhất định sau khi tỉnh dậy… quên sạch…. Đó… cũng là cách trốn tránh… nỗi sợ hãi ….” Bất chợt.. văng vẳng đâu đây thanh của lão ngoan đồng Dung Cơ, Lạc Khanh Nhan thùy hạ mi mắt, nhìn nữa mâu quang tràn đầy khó hiểu nhìn mình, cũng có lẽ… trốn tránh …. đủ buồn cười, Lạc Khanh Nhan nàng mà cũng có lúc trốn tránh ai đó sao, nhưng là…. Đối với người này, Lạc Khanh Nhan… quả hết cách rồi, Hàn đầm kia, cảnh tượng phải lẽ dễ chịu gì, có lẽ đối với nàng, ấy chẳng qua là thoáng sợ hãi than thôi, còn với … lại là khác… cho nên mới có thể nhanh như vậy quên sao?! Nam nhân này… rất nhút nhát ?! vậy nếu nhút nhát… sao lại liều mạng nhảy xuống hàn đầm làm gì, nếu nhút nhát… sao lại… làm những việc ngu ngốc như vậy chứ?! Lạc Khanh Nhan thực muốn hỏi Dung Phượng Ca điều đó…. Hết chương 11
CHƯƠNG 12 : TRỞ VỀ Nhưng là, Lạc Khanh Nhan hỏi, bây giờ hỏi, sau này hỏi, mà cả đời cũng hỏi… có lẽ là… thốt thành lời, cũng có lẽ là…. nhiều lắm… “ Đồ ngốc…” Lạc Khanh Nhan cười dài, vươn tay vò vò đầu tóc của …. “ Nhan Nhan…?!” Dung Phượng Ca khẽ quyệt miệng, có chút hài lòng, Nhan Nhan lúc nào cũng vậy, khi muốn , lại cười trừ cho qua mọi chuyện, nhưng là y thực rất thắc mắc mà… nhớ được, cân chi phải thắc mắc đây, Dung Phượng Ca… có thể sống vô ư vô lự như vậy, … cũng rất tốt rồi, phải sao?! như vậy đối với số người, đó là rất hạnh phúc rồi… “ Mỹ nhân, ngươi xem, bao giờ ngươi mới có thể quên ta…” Lạc Khanh Nhan như có như vấn, giương mắt nhìn phía thiên , những vì sao lấp lánh xuyên qua những mảng bị rách trong động, như là vòm trời …. “ Tại sao lại quên, Phượng Ca… làm sao có thể quên Nhan Nhan đâu?!” Dung Phượng Ca khẽ nhíu mày, lại vấn ngược lại… “ Nhưng là ta hi vọng.. ngươi có thể nhanh chút… quên ta là tốt rồi…” Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, thở dài, thanh thực , rất , như là sương là khói, Dung Phượng Ca cũng nghe , Lạc Khanh Nhan gì, nhưng là y cảm thấy Nhan Nhan tại… rất bối rối, vì cớ gì đâu?! Nếu quên, ta cũng luyến tiếc……. Nếu quên, ta dễ dàng có cớ…. vứt bỏ ngươi…. Như vậy, có chăng là dễ dàng hơn… cho ta và ngươi, đúng ?! “ Nhan Nhan, ngủ rồi sao?!..” Dung Phượng Ca dùng đầu ngón tay lay vào cánh tay của Lạc Khanh Nhan, nữ tử yên lặng nhúc nhích, có lẽ là ngủ rồi, cũng có lẽ… là muốn tỉnh “ Nhan Nhan… tại sao lúc nào cũng nặng nỗi ưu phiền đến thế, thể cùng chia với Phượng Ca sao?!” Dung Phượng Ca lấy ra trong lòng mảnh lá, khẽ đưa lên môi, thổi khúc nhạc, thanh trong trẻo ấm áp lúc về đêm, dịu dàng vuốt lên tâm người…. Thanh nhàng, dìu dặt… từng chút, từng chút thấm vào lòng người, rất…từ tốn…. Khúc tất, Dung Phượng Ca lại nhàng nằm xuống bên cạnh, Lạc Khanh Nhan, giương mắt nhìn nữ tử lát, chỉ lát…. Rồi khẽ nhắm mắt lúc nào hay, hơi thở điều điều…. Nữ tử bên cạnh, chợt rung hàng mi, đôi hoa đào mắt trong đêm, mảnh xinh đẹp trong vắt, ánh mắt có gì đó… phức tạp nhìn nam tử nằm sát bên mình, nữ tử bất chợt thở dài…. Lãng đãng quanh đêm, có chút gì đó, thể thành tiếng… khó khăn…. Tình tự… là duyên là nghiệt, hay đơn giản, chỉ là vận mệnh thích trêu đùa lòng người?! Với Lạc Khanh Nhan, khao khát trở nên mạnh mẽ, khao khát trở thành cường giả, thực rất lớn, nàng chán ghét, đúng hơn là hận khi là kẻ yếu thậm chí có đổi bằng mạng sống của mình chăng nữa, Lạc Khanh Nhan vẫn lựa chọn trở thành cường giả Cố chấp sao?! có người từng hỏi nữ tử này như thế, cố chấp theo đuổi cái quyền lực, danh vọng đó, cuối cùng, còn được là gì?! Khi ấy Lạc Khanh Nhan cũng mỉm cười, thanh tràn đầy mỉa mai cùng chế nhạo : “ nếu ngươi từng trải qua cái cảm giác, đói đến mức phải lục từng thùng rác để kiếm những thứ người ta vứt bỏ để ăn, nếu ngươi từng trải qua cái cảm giác bị người khác đạp dưới chân mà chế nhạo, trở thành món đồ chơi cho bọn chúng, nếu như người từng trải quá, cái cảm giác bị người khác trở thành món đồ trao đổi, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, thậm chí là trong mắt người khác, ngươi chẳng qua là quái vật, là thứ thừa thải nên tồn tại trong thế gian này… khi ấy ngươi hiểu, vì sao ta lại khao khát quyền lực đến như vậy..” Vì có là kẻ mạnh, mới bị người khác dẫm đạp tôn nghiêm, chỉ có cường giả mới có thể quyết định con đường của bản thân mình, và cũng chỉ có kẻ thực mạnh mới có thể khống chế được số phận của bản thân, bất tuân trước vận mệnh nghiệt ngã của số phận… Nữ tử này chịu khổ nhiều lắm, cũng nếm trải nhiều lắm, chất chứa oán hận cho đến chết lặng, đôi mắt từng chịu lắm tang thương đau khổ, cũng hóa thành lạnh như băng đến vô tình, chỉ được dấu sau nét cười ngạo nghễ ấy thôi…. Cho đến khi, nữ tử ấy làm được, trở thành kẻ có quyền lực, có địa vị, đứng cao quan sát người khác, có thể khống chế được số mệnh của mình…. song lại luôn cảm thấy trống rỗng đến độc….. Giờ khắc này đây, lại có thứ cảm giác lạ lẫm xen kẽ trong lòng nữ tử ấy, đối với người độc như Lạc Khanh Nhan cái thứ cảm giác ấy thực nguy hiểm nhưng cũng đầy dụ hoặc đến ngọt ngào…. Đối mặt hay trốn tránh, bắt lấy hay gạt …. cường giả, tuyệt đối vô tâm lãnh tình cường giả, tuyệt đối nên động tình Như vậy, lựa chọn của Lạc Khanh Nhan là gì?! Dung Phượng Ca, ôn nhuận như ngọc, hay là quyền lực chí cao vô thượng, cường giả có bất cứ khuyết điểm nào?! biết, cũng …. Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn dung nhan nam tử, lần nữa kỹ, khẽ nhắm mắt, những hình ảnh nàng và cùng nhau đồng hành trong cả tháng chợt lùa về có gì đặc sắc, rất bình thường, đạm đạm sống qua ngày, nhưng… lại khiến cho nàng lưu luyến đến như vậy, nam tử này có loại mị lực, khiến cho người khác an tâm thể thốt thành lời Dung Phượng Ca, ngươi quả rất giỏi, chỉ có hơn tháng thôi mà khiến cho ta để tâm nhiều đến như vậy., Nhưng là… cũng chỉ là chút mà thôi, chỉ là chút mà thôi, đúng ?! ta rất nhanh quên ngươi, mà ngươi cũng nên quên ta , giữa chúng ta, con đường như vậy là hợp lí nhất Ngươi quá tinh thuần, ta lại quá hắc ám, ta muốn lôi kéo ngươi vào thế giới đen tối của ta, bởi lẽ… nếu ngày ánh mắt của ngươi còn trong vắt thuần túy như thế này nữa, ngươi còn là Dung Phượng Ca mà ta biết… Như vậy… là tốt nhất rồi, đúng ?! Sáng hôm sau Sắc trời tốt như hôm qua, những mảng mây xám ngắt quanh quẩn quanh bầu trời, khí trời nóng cũng lạnh, gây cho người ta cái cảm giác thực khó chịu đường , ven bờ những đám cỏ lau đung đưa theo gió , khung cảnh thiên nhiên thực êm đềm, như như có hai bóng người tiến lại gần… “ Nhan Nhan, bây giờ chúng ta Tây An đúng ?!..” nam tử vừa vừa hỏi, dung mạo của y đẹp tuyệt trần, thân màu lam trang phục thanh dật xuất trần, nhưng động tác thực trẻ con, tay cầm đống có lau, tay kia thỉnh thoảng lại cúi xuống ven dường, nhổ vài chùm hoa dại. Theo sau, cũng là nam tử bạch y như ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ hơn người, nhất là đôi hoa đào mắt thực rất mị nhân, nam tử cười cười, lên tiếng đáp lại câu hỏi của nam tử lam y : “ nữa! ta đưa người về gặp gia gia của ngươi!” “ Vì sao a, chẳng phải Nhan Nhan hứa là mang ta đến Tây An, xem sông núi nơi đó sao ?!” nam tử vừa nghe người kia đáp vậy, quay đầu lại hỏi, hàng mi thanh tú khẽ chau lại, rất là vui. Bạch y nam tử ai khác dĩ nhiên là nữ chính của chúng ta – Lạc Khanh Nhan nghe vậy, giọng cười : “ ta … có số việc cần giải quyết, thể mang ngươi theo được, cho nên vì an toàn, ngươi nên trở về bên cạnh gia gia của ngươi tốt hơn” “ Nhan Nhan….! Có chuyện cần phải làm sao” “ Đúng vậy” “ Như vậy… sau khi làm xong, Nhan Nhan có thể hay lại đến tìm ta a” “ Ta…” Nhìn vẻ mặt mong đợi đó của Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan lần đầu tiên trong đời dám chối từ thẳng thừng “ Nhan Nhan… thích Phượng Ca sao ?!” Dung Phượng Ca lại tiếp tục hỏi, là vì thích cho nên mới cảm thấy y phiền phức, muốn mang y theo Nghe vậy, Lạc Khanh Nhan chỉ còn biết cười khổ, nếu ta để tâm đến ngươi là tốt rồi… “ thôi…” Lạc Khanh Nhan đáp, giải thích cũng nhiều, nàng thong thả bước , động tác nhanh chậm, đủ để cho nam tử đằng sau đuổi kịp, Lạc Khanh Nhan đằng trước, Dung Phượng Ca lững thững theo sau, bất chợt khí giữa hai người yên tĩnh đến khó chịu Dung Phượng Ca yên lặng , phải muốn mà là biết nên gì, cũng vì sao ngực buồn đến phát hoảng, chẳng thể thốt thành lời được Lạc Khanh Nhan , là vì muốn , cũng còn cần thiết nữa, nàng muốn dối , lại muốn nhìn thấy vẻ mặt của thất vọng, cho nên… nàng im lặng. Thực mâu thuẫn… Đến cuối cùng, cái mà nữ tử này chọn, là trở thành cường giả Có lẽ là…. Tình chưa đậm chưa sâu, âu cũng chỉ là vấn vương thuở ban đầu mà thôi Cũng có lẽ là… vì quá quan tâm để ý, cho nên muốn người kia sống trong thế giới quá đen tối của mình Cũng có thể là vì…. Nữ tử này, vốn chính là lãnh huyết, có thể tuyệt tình ngay cả với bản thân mình…. So với hành trình lúc lúc về thời gian nhanh hơn rất nhiều, chỉ mới hơn mười ngày Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca trở lại sơn cốc. Nhìn thấy hai người, lão ngoan đồng Dung Cơ thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liễm , thay vào đó là vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lạc Khanh Nhan “ Nha đầu, ngươi đem bảo bối tôn tử của ta chơi mà, sao mà mới có hơn tháng rưỡi về rồi hả…” Dung Cơ mỉm cười vấn Lạc Khan Nhan nhưng là biết có phải là nàng đa nghi hay , chứ Lạc Khanh Nhan cảm thấy lão đầu này cười đến có hảo ý, nhưng dù là vậy, Lạc Khanh Nhan vẫn thản nhiên trả lời : “ ta có việc, thể bồi cùng thêm nữa, trả lại cho ngươi, cáo từ…!” đoạn muốn nhanh chóng bước , nhưng nhanh như cắt lại bị Dung Cơ giữ lại Luận về võ công, Lạc Khanh Nhan chỉ mới học võ hơn hai tháng nay, nhờ thiên niên niên, nội lực của nàng giờ tăng trưởng, đến 30 năng thâm niên, nhưng là dù sao so với trong những cao thủ đương thời như Dung Cơ vẫn còn xa lắm, cho nên chẳng mấy chiêu, nàng nhanh chóng bị Dung Cơ chế ngự, Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn lão ngoan đồng, thanh ra hỉ giận : “ biết tiền bối còn gì chỉ giáo?!” “ Nha đầu a, ngươi là , sao lại như thế vô tình chứ, ít ra, cũng phải chào tạm biệt bảo bối tôn tử của ta tiếng chứ?!” Dung Cơ cười hì hì, đôi mắt nheo lại thành đường cong, vẫn như vậy vô tâm phế a. Lạc Khanh Nhan nghe vậy rút trừu khóe miệng, và nàng ở gần cả tháng nay, muốn từ biệt cũng đủ từ biệt rồi, có nhất thiết phải dư thừa trong lời “ Haiz! Bảo bối tôn tử của ta khổ mà, khi lại gặp nữ tử lãnh huyết vô tình như vậy chứ hả…” Dung Cơ thở dài thườn thược, vẻ mặt rất chi là ‘ai ai oán oán’ như là Lạc Khanh Nhan bội tình bạc nghĩa với Dung Phượng Ca vậy, Lạc Khanh Nhan đầu bắt đầu có dấu hiệu bốc khói, quả hai ông cháu nhà này nhất định kiếp trước nàng mắc nợ họ rất nhiều mà… “ Lão đầu, ngươi rốt cuộc là ý đồ gì ?!” Lạc Khanh Nhan hừ lạnh, nhiều như vậy, cũng đơn giản là mục đích như vậy “ Ha ha, nha đầu vậy là ý gì a, ta cũng đâu có ý định nhờ vả gì ngươi đâu chứ !” Dung Cơ gãi gãi đầu, vẻ mặt rất chi là khó xử, lại : “ nhưng nếu ngươi muốn làm giúp ta đây ngại nha” Đủ vô sĩ! Lạc Khanh Nhan nghiến răng nghiến lợi nhìn lão ngoan đồng này, gằn từng tiếng : “ !” được rồi, nể tình tên ngốc kia, nàng giúp người này việc cũng sao “ Việc này cũng có gì khó, chỉ cần ngươi giúp ta đả bại người này là được…” Dung Cơ tủm tỉm cười, vẻ mặt đắc ý vô cùng : “ mười năm trước, ta và cố nhân đánh cược, mười năm sau đồ đệ của cả hai cùng nhau tỷ thí, nếu thắng người kia được phép cầu việc.,…” “ Nhưng ta phải là đồ đệ của ngươi…” Lạc Khanh Nhan đáp “ Hì hì, dễ thôi, bây giờ ngươi có thể bái ta làm thầy cũng được mà” “ cần! ta có sư phụ rồi” “ Ai da! Ngươi có thêm sư phụ nữa cũng đâu có thiệt hại gì hết đúng , hơn thế nữa y bác của cả đời ta truyền cho ngươi, ngươi , đúng là trăm lợi mà hại mà…vả lại, vật cá cược là gì, ngươi có biết ?!” Thấy Lạc Khanh Nhan chút hứng thú, Dung Cơ cũng nản lòng, lão cười dài : ” là Huyết sát các đó… mặc dù nó giờ chỉ là tổ chức tam lưu cao thủ, nhưng ta tin với thủ đoạn của nha đầu ngươi vài năm thôi, trở thành thiên hạ đệ nhất cũng khó mà…” Ánh mắt của Lạc Khanh Nhan có chút giao động, thấy vậy Dung Cơ càng ra sức thêm mắm thêm muối, ra sức dụ hoặc, và dĩ nhiên với kẻ tham quyền lực như Nhan Nhan nhà ta, chẳng mấy chốc lại càng thêm giao động…. “ Đổi lại là gì ?!” Lạc Khanh Nhan nhìn thẳng vào mắt của Dung Cơ mà hỏi như vậy, người này vẻ ngoài hi ha bất cần đời, nhưng mưu mẹo sâu xa, làm gì ắt cũng có mục đích riêng của mình. Dung Cơ hài lòng cười, lòng tán thưởng : “ ngươi cũng biết, thân nhân duy nhất của ta, chỉ có Phượng Ca mà thôi…!!” “ cần nữa, cáo từ..!!” Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mi, suy nghĩ nhiều ngay lập tức lên tiếng. Nàng nhất định đời này dậy dưa với , nhất định là vậy…. Nhìn bóng lưng của Lạc Khanh Nhan có chút chạy trối chết, Dung Cơ khó hiểu, ngài chỉ muốn nha đầu này thay ngài bảo vệ bảo bối tôn tử của ngài thôi mà, có cần hoảng sợ như vậy chứ, là..!! nhưng là nghĩ đến vấn đề gì, Dung Cơ thoáng nghiền ngẫm cười, đôi con ngươi lên giảo hoạt tựa như nhất chích hồ ly “ Hàn Vô, Hàn Vô a… xem ra ván cá cược giữa ta và ngươi, người thắng nhất thiết là ngươi nha, oa ha ha… Phượng Ca à, xem ra ván cá cược của ta có thắng được hay , tất cả là nhờ vào cháu đấy ^^” Hết chương 12
CHƯƠNG 13 : LY CA “ Nhan Nhan…” Dung Phượng Ca lên tiếng, nhưng nữ tử vẫn vô tình tiến về phía trước, có ý định quay đầu lại “ Nhan Nhan….” Dung Phượng Ca lại tiếp tục gọi, thanh càng lúc càng lớn, văng vẳng vang lên tiếng bước chân chạy theo của . Lạc Khanh Nhan khẽ căn răng, càng tiến nhanh về phía trước, dám quay đầu lại, nàng sợ.. nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của , nhất định nàng mềm lòng…. “ Nhan Nhan, nhất định phải quay lại, được ?!” Dung Phượng Ca như là dùng cả sức lực của mình, la to, vì gọi quá nhiều mà thanh dần khản đặc, cho đến khi y còn có thể cất thành tiếng được nữa, cũng thấy nữ tử kia quay lại Nhan Nhan hứa, đưa ta xem sông núi Tây An, hứa chiêu đãi ta mỹ thực thiên hạ… cho nên đừng nuốt lời, ta chờ… nhất định chờ… “ Tiểu tử ngốc, người rồi, còn quyến luyến làm chi a ?!” biết từ bao giờ, lão ngoan đồng Dung Cơ xuất bên cạnh Dung Phượng Ca, khẽ thở dài, nâng y đứng dậy. Hài tử này, sức khỏe xưa nay vốn được tốt, lại ngu ngốc nhảy vào hàn đầm, bây giờ lại càng biết trân trọng bản thân mình, ai lại đau lòng thay đây ?! “ Gia gia, Nhan Nhan rốt cuộc có hay trở lại nha ?!” Dung phượng Ca hỏi gia gia của mình, y cảm thấy Nhan Nhan cách mình, mỗi ngày xa, vì sao lại như vậy, chẳng phải lúc đầu tốt lắm sao. Dung Cơ cười dài, xoa đầu tôn tử của mình, : “ yên tâm, nha đầu đó nhất định trở lại” “ sao!?” ánh mắt y hi vọng nhìn Dung Cơ, rạng ngời lấp lánh cũng khiến cho Dung Cơ thoáng giật mình, hài tử này từ lúc nào lại ỷ và tiểu nha đầu kia đến vậy a, bèn hỏi : “ Phượng Ca thích tiểu nha đầu kia đến vậy sao ?!” “ Thích, rất… rất thích !” Dung Phượng Ca gật đầu “ Vì sao a ?!” Dung Cơ tò mò “ Vì Nhan Nhan rất tốt mà, kiên nhẫn nghe y , bên cạnh y lúc y cần, đưa y nhiều nơi, luôn mỉm cười đối tốt với y….” “ A ! hài tử ngốc, vậy có người khác thay thế tiểu nha đầu đó, làm những việc như vậy, ngươi cũng thích người kia như vậy sao ?!” “ đúng! Làm sao những người kia lại là Nhan Nhan được?!” Dung Phượng Ca khẽ nhíu mày, thế gian này, đối với Dung Phượng Ca, Nhan Nhan chính là độc nhất vô nhị, bá đạo đôi lúc ôn nhu, lãnh tình đôi khi cũng rất dịu dàng… Dung Cơ mang Dung Phượng Ca trở lại sơn cốc, khí quay lại như lúc ban đầu tĩnh lặng vốn có của nó, nhưng … lòng người có còn tĩnh lặng nữa hay ?! liệu mọi thứ có quay về như lúc ban đầu..?! có ai biết, ngay sau khi Dung Phượng Ca vừa theo Dung Cơ rời khỏi, Lạc Khanh Nhan quay trở lại…. Yên tĩnh đứng ngay chỗ đó, lúc lâu… Mãi cho đến khi, chiều tà buông xuống chân núi, khí bắt đầu lãnh…. Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn về hướng căn nhà phía sơn cốc, khe khẽ thở dài Dung Phượng Ca, tái kiến !! Tây An Nằm ở phía tây của của đất nước, cho nên thành này được đặt tên là Tây An, cũng có truyền thuyết rằng, năm xưa từng có vị tướng, dùng trăm binh lại địch lại thiên binh vạn mã, giữ được thành này đến mười năm, từ đó về sau, để tương nhớ công ơn của vị tướng quân này, người dân lập đền thờ, đồng thời cũng bắt đầu gọi thành này là Tây An phồn hoa tấp nập như đế đô, xinh đẹp dịu dàng như vùng sông nước Giang Nam, náo nhiệt như Dạ Thành… nhưng Tây An lại mang vẻ đẹp rất độc đáo, là tĩnh lặng của thiên nhiên, là thân thiện của người dân nơi đây, và còn là nơi nổi tiếng về mỹ thực thiên hạ, có thể những đầu bếp ngự trù trong hoàng cung, hết hơn nữa là xuất xứ từ vùng đất tĩnh lặng xinh đẹp này Tây An, đến thể nhắc đến Thục An, tiệm cầm đồ lớn nhất thiên hạ, gì là cầm, nghe chưởng quầy Thục An làm người đặc biệt keo kiệt, có thể là ‘vắt chày ra nước’ a, nghe người này bán nam bán nữ, biết thân phận, chỉ biết người này còn tiền hơn cả mạng của mình, có thể người này là nhân vật kỳ bí nhất đối với đề tài tửu lâu của người dân Tây An Và giờ khắc này đây, Lạc Khanh Nhan lại đối mặt với vị chưởng quầy kỳ bí này, nhìn tiểu nương chỉ mới mười chín đôi mươi tuổi, vẻ mặt giảo hoạt ngồi đối diện cùng mình, Lạc Khanh Nhan khỏi rút trừu khóe miệng, người này chính là trong nhân gian lời đồn bán nam bán nữ, tiền như mạng, keo kệt bủn xỉn _ chưởng quầy thục An , nhìn như thế nào cũng là tiểu nương như hoa như ngọc mà, đúng là con người thể coi vẻ bề ngoài cho được… “ Ngươi chính là đệ tử của Hàn Vô tiền bối sao…” Linh Vân tò mò nhìn thiếu niên ngồi trước mặt mình, dung mạo quả tuấn mỹ vô song, nhất là đôi hoa đào mắt quả tràn đầy tà khí, mảnh ánh sáng ngọc lưu chuyển quang hoa, câu hồn người, quả là cực phẩm mà… “ Đúng vậy !” Lạc Khanh Nhan tự tiếu phi tiếu nhìn xem tiểu nương này, biết muốn dở trò gì đây “ Hì, ta tên là Linh Vân, biết phương danh của công tử nha…” Linh Vân mỉm cười duyên dáng, phao cho Lạc Khanh Nhan cái mị nhãn, Lạc Khanh Nhan nhếch môi đạm cười, đáp lại : “ Lạc Khanh Nhan!” “ Oa ! người đẹp, tên cũng đẹp, biết công tử năm nay bao nhiêu, có thê thiếp gì chưa?!” Linh Vân nhân cơ hội điều tra thêm lí lịch, người này nhìn mười phần là kẻ có tiền, nàng đương nhiên phải nhân cơ hội kiếm chác mới được “ câu hỏi mười lượng bạc, Linh Vân nương muốn hỏi bao nhiêu câu, tại hạ điều có thể phụng bồi…” Lạc Khanh Nhan đung đưa chiếc phiết, nụ cười câu nhân tà khí mười phần. Linh Vân há hốc mồm nhìn nam tử tao nhã như ngọc ngồi trước mặt nàng, rối sau đó bật cười thành tiếng : “ ha hả! sảng khoái, bổn nương chấm ngươi rồi đó” “ Rất tiếc, ta lại có hứng thú với nữ nhân…” Lạc Khanh Nhan chậm rãi cười “ Hắc hắc.. lẽ ngươi có hứng thú với nam nhân, ngờ.. nhìn ngươi lịch như vậy, lại có ham mê sở thích như thế nha !” Linh Vân tặc tặc cười, đôi mắt tỏa sáng còn hơn cả cái đèn pin, Lạc Khanh Nhan bất giác cười trừ, sinh vật Hủ nữ này, quả đâu cũng có… “ đùa nữa, sư phụ của ta đâu..?” Lạc Khan Nhan giương mắt nhìn Linh Vân, Linh Vân nhún nhún vai, lắc đầu : “ cũng , dạo này biết lão ấy làm gì lén la lén lút, thể đoán được là lão đầu ấy đâu nữa” “ Vân nhi, xấu người lớn là tốt đâu nha?!” Thanh hùng hậu sang sảng vang lên, lão giả bạch y, mặt mày hồng hào, tiên phong đạo cốt vào, người này chẳng phải ai khác, thần long thấy đầu chứ thấy đuôi, ngoại trừ Hàn Vô chứ còn có thể là ai đâu ?! “ Sư phụ…” Lạc Khanh Nhan cúi đầu, cung kính hành lễ “ Khanh Nhan đến rồi đó ư, nhanh hơn ta tưởng đấy, vậy là con có được thứ kia ?!” Hàn Vô cười cười, đưa tay vuốt chòm râu trắng muốt của mình, ánh mắt tràn đầy tán dương cùng tự hào. Đồ đệ ngài đích thân chọn, dĩ nhiên là phải hơn người rồi… “ Đúng vậy, sư phụ! Con đến là để thực ba cầu của người…” Lạc Khanh Nhan mỉm cười “ Ha ha, vội.. vội… chúng ta bây giờ cũng tỷ thí xem thử võ công của con đến mức nào rồi a…” Hàn Vô cười đến có hảo ý, rồi đột ngột ra chiêu, nhanh như cắt, Lạc Khanh Nhan tránh được, vội vàng ra chiêu trả lại. Hai người tử triền lạn đánh, tả đột hữu xông, tốc độ nhanh đến chóng mắt, Linh Vân đứng bên ngoài nhìn cũng khỏi hoa mặt chóng mày…. Võ công, cảnh giới cao nhất, chính là lấy vô hình đối phó hữu hình, đạo trong trời đất, xưa nay nhu luôn khắc cương, cái này là điều đơn giản nhưng cũng là điều thâm thúy nhất, mà biết bao nhiêu những bậc võ học cả đời nghiên cứu tìm tòi, có khi đến chết vẫn chưa ngộ được…. Thế gian này, có những điều đơn giản nhất, cũng là phức tạp nhất… hoặc ngược lại, tất cả điều là do cách nhìn nhận của mỗi người Lạc Khanh Nhan chỉ mới học võ gần ba tháng, tâm pháp mà Hàn Vô đưa cho nàng, chỉ mới có thể đột phá đến tầng hai, nhưng chưởng pháp cùng kiếm pháp lại tiếng bộ vượt bật, trong nhu có cương, trong cương lại thiếu phần tinh tế và mềm mại, những chiêu kiếm tưởng chừng như đơn giản nhưng lại huyền bí sâu xa, thế tấn công, cũng như phòng thủ, điều là tuyệt hảo… bộ kiếm pháp này.. rốt cuộc là ai sáng tạo nên Hơn canh giờ sau, Lạc Khanh Nhan thua cuộc, lão giả cười dài sảng khoái ; “ lâu rồi có cuộc đấu sảng khoái đên như vậy, Khanh Nhan, mặc dù gân cốt của con tốt, thể chất cũng đặc biệt, nhưng là khả năng nhạy bén cùng ngộ tính của con thực rất xuất sắc, nhanh như vậy mà tiến bộ như vậy, quả vượt qua rất nhiều mong đợi của ta a…” “ Tạ sư phụ..” Lạc Khanh Nhan chắp tay đáp lễ, nàng có được như ngày hôm nay, công sức nhiều nhất chính là người này, dù hai người bọn họ trở thành thầy trò, là có ràng buộc giao ước, nhưng nàng quả rất kính trọng lão giả này “ Đúng rồi, kiếm pháp mà con luyện rốt cuộc là ở đâu vậy, tinh diệu a…” nhắc đến võ học là hai mắt của Hàn Vô tỏa sáng lấp lánh, sao che dấu được si mê, người này quả là cái võ si mà “ Là do đệ tử tự nghĩ ra…” Lạc Khanh Nhan đạm cười, là nàng dùng những hiểu biết về võ học đại, kết hợp với nội lực và khinh công để tạo ra ba mươi hai chiêu độc nhất vô nhị này, giờ nàng còn chưa dung hợp tốt nội lực, nếu nhất định uy lực còn có thể tốt hơn nữa “ Kỳ tài.. quả là kỳ tài a…” Hàn Vô giọng lẫm bẩm, chỉ mới học võ vài tháng, võ học bác đại tinh thâm vô cùng nhưng nha đầu này lại có thể nhanh như vậy nắm quy luật cũng như hài hòa, tinh túy của võ học, quả là hữu duyên sao chứ ?! “ Sư phụ…” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Hàn Vô, Hàn Vô lần nữa nhìn kỹ tiểu đồ đệ mà mình dốc hết tâm sức truyền cả đời y bác này, ngài cười , ôn nhu : “ Khanh Nhan! Nếu con là nam nhân nhất định hùng bá phương, ai bằng” Lạc Khanh Nhan nghe vậy, bèn cười, thanh nhàng nhưng lại chứa đừng đầy kiên định, bá đạo cùng quyết tuyệt : “ nam nhân như thế nào, nữ nhân lại ra sao, Lạc Khanh Nhan muốn nhất định làm được, rồi có ngày, cả thiên hạ này cũng biết đến cái tên này, ta muốn tên ta lưu danh sử sách, để muôn đời sau, dù là bậc nam nhi cũng phải cúi mình xấu hổ, Lạc Khanh Nhan, được, tức là làm được…” “ Được, tốt..!! có được đồ đệ như vậy, Hàn Vô ta quả cũng có phúc, thôi, ta có chuyện muốn với con….” “ Có chuyện gì, sư phụ cứ ..” “ Khanh Nhan a! chẳng là mười năm trước ta có đánh cược với vị bằng hữu, sau này nhất định phải giàu hơn , nhưng là ta làm mọi cách song mười năm nay vẫn chưa vượt qua được , điều này… con có thể giúp vi sư ” “ Đâu là cầu thứ nhất mà sư phụ muốn Khanh Nhan làm ?!” Lạc Khanh Nhan nhanh chậm đáp lại “ Đúng vậy..” Hàn Vô gật gật đầu, cái này thực dễ nha “ Bằng hữu của sư phụ là ai” “ Hắc hắc.. cái này, người này cũng tầm thường thôi, là trong tam đại thế gian Trần thế gia – thủ phủ phương bắc….” Hàn Vô cười cười Lạc Khanh Nhan buồn cười, nhin vẻ mặt ‘ngượng ngùng’ của vị lãnh giả gần trăm tuổi này, nhưng vẻ mặt có biểu gì khác ngoài hờ hững đến vô tình, nàng : “ thời gian là bao lâu ?!” lão giả nghe thế, ánh mắt vụt sáng, vội vã đáp : “ năm năm, thời hạn còn năm năm nữa… Khanh Nhan… chắc chắn là được !” muốn thua vị bằng hữu kia đâu a, cả đời thua người kia rồi, nếu thắng ván chót, làm sao còn mặt mũi mà sống đời chứ “ Được, trong vòng năm năm, Khanh Nhan nhất định vượt qua bằng hữu của sư phụ” “ Tốt, rất tốt…” lão giả gật đầu cười cách thỏa mãn, giờ khắc này đây trông ngài giống lão ngoan đồng hơn nhất đại tông sư a, nghĩ đến lão ngoan đồng Dung Cơ, Lạc Khanh Nhan nhếch miệng cười, nhưng là rất nhanh liễm …. Lại… nhớ đến … Số lần nàng nhớ đến … ngày nhiều… tháng rồi, lẽ ra… phải quên mới đúng chứ ?! … khó hiểu…!! Hết chương 13
CHƯƠNG 14 : NHỚ! Là ai, khiến cho nam tử thuần khiết như tờ giấy trắng này, lòng vấn vương… Là ai, khiến cho nam tử nhiễm chút bụi trần này, tâm thương nhớ…. Là ai, khiến cho nam tử ngây ngốc này, điên đảo si mê….. “ Nhan Nhan! Ta có thể gọi nương là như vậy được ?!” Linh Vân đợi đến lúc Hàn Vô rồi, nhanh như cắt chạy đến bên Lạc Khanh Nhan, nắm lấy tay nàng, vồ vập hỏi. Ai da! ngờ người này lại là nữ nhân, là đáng tiếc mà, nhìn nhìn lại cũng thấy người này ràng tuấn mỹ mười phần, là đáng tiếc a, nhưng sao, nữ nhân nữ nhân, dù gì nàng cũng bắt đầu thích tính cách của người này rồi… Lạc Khanh Nhan rút tay về, thoáng cười : “ được!” “ Vì sao a?!” Linh Vân bĩu môi, thoáng nghi hoặc Vì sao ư?! Lạc Khanh Nhan cũng , chỉ là… muốn mà thôi… “ Được rồi, vậy ta gọi ngươi là Khanh Khanh, vậy là được chứ gì ?!” Linh Vân thấy Lạc Khanh Nhan thoáng trầm tư, bèn đổi lại “ Tùy ngươi…” Lạc Khanh Nhan cười, dường như vẻ mặt thoáng trầm tư lúc nãy chỉ là ảo ảnh trong mắt Linh Vân vậy, tiếu dung như có như luôn môi, đáy mắt tràn đầy ý cười, nhưng nét cười ấy quá đỗi ngạo nghễ, như là cười cợt cả thế gian này, Linh Vân chợt nghĩ, biết người này… đến khi nào mới có thể thực lòng nở nụ cười ôn nhu ?! Trong khi Linh Vân suy ngẫm, con tuyết trắng bồ câu vỗ cánh bay đến chỗ Lạc Khanh Nhan, đậu cánh tay của nàng, Lạc Khanh Nhan nhìn con bồ câu này, thoáng ngạc nhiên, tiểu động vật này quen thuộc, biết là nàng gặp ở đâu rồi “ xinh đẹp a, này phải là bồ câu thông thường đâu ?!” Linh Vân trầm trồ khen ngợi, nếu như nàng đoán lầm đây là loài bồ câu Tuyết Bạch, rất có linh tính, tốc độ bay của nó so với bồ câu thông thường cũng hơn gấp hai lần a, loại bồ câu này thực rất hiếm, người có thể nuôi nó, cũng rất ít Lạc Khanh Nhan nhìn bồ câu lát, khẽ thở dài : “ tiểu Bạch…” Sủng vật của , sao lại bay đến nơi này vậy! Con bồ câu kia khẽ dụi đầu của mình trong lòng bàn tay của Lạc Khanh Nhan, thấy vậy, Lạc Khanh Nhan chợt cười, đúng là chủ nào vật ấy “ Có thư kìa!” Linh Vân chỉ tay vào mảnh vải được cột chặt dưới chân của bồ câu, Lạc Khanh Nhan rút thư , sau đó nhàng vuốt ve nó chút, rồi thả cho nó bay … Nhan Nhan, từ biệt tháng rồi, mọi vẫn tốt cả chứ Phượng Ca vẫn sống tốt lắm, nhưng cảm thấy buồn bực, cũng vì sao thường xuyên cảm thấy vui… Nhan Nhan chừng nào làm xong việc nhất định phải đến thăm Phượng Ca, được ?! Phượng Ca dường như bị ốm rồi, lúc nào cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ngực buồn hoảng, tâm khó chịu nha… Hơn nữa, lại thường xuyên mơ thấy Nhan Nhan… Mỗi ngày lại càng nhớ nhiều hơn…. Ăn cơm cũng ngon, Phượng Ca nhớ kẹo hồ lô mà Nhan Nhan mua a… Hỏi gia gia rốt cuộc là Phượng Ca bị bệnh gì, gia gia chỉ là “ tương tư” Nhưng Tương tư là bệnh gì vậy a?! Phượng Ca tra rất nhiều sách thuốc rồi, nhưng vẫn thấy Có khi nào Phượng Ca chết ? nhưng là làm sao bây giờ, Phượng Ca hảo luyến tiếc Nhan Nhan a, Nhan Nhan có thể đến thăm Phượng Ca lát được , chỉ là… lát thôi… Dung Phượng Ca Lạc Khanh Nhan chợt cười, khẽ lẫm nhẫm : ” tên ngốc!” Nhưng là Linh vân đứng bên cạnh, lại cảm thấy, tiếu dung này sao lại chua xót đến như thế, có chút ngạc nhiên, rốt cuộc người gởi thư đến là ai, rốt cuộc trong thư gì mà nữ tử kia lại có cảm xúc kì lạ đến như vậy ?! “ Khanh Khanh, ngươi sao chứ ?!” Linh Vân quơ quơ tay trước mặt Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười, lắc lắc đầu, sau đó xoay người bước ra ngoài, Linh Vân mặc dù tò mò vô cùng nhưng cũng hỏi, bèn chạy theo sau… “ Khanh Khanh, thư lúc nãy là của người trong lòng của ngươi viết sao ?!” Linh Vân tủm tỉm cười, vừa vừa hỏi. Lạc Khanh Nhan nghe vậy, , thoáng dừng lại, giương mắt nhìn Linh Vân, thanh ra cảm xúc : “ vì sao ngươi lại như vậy ?!” Linh Vân chợt cười, đôi con ngươi ngời sáng, thanh lanh lãnh dịu dàng tràn đầy sức sống : “ là vì nhìn vào trong thư, ánh mắt của ngươi …. ách! Biết thế nào nhỉ, ta cũng , nhưng là rất khác với ánh nhìn ngươi nhìn người khác…” “ Là ngươi nghĩ nhiều thôi, Lạc Khanh Nhan, nhất.. chính là bản thân của mình thôi!” Lạc Khanh Nhan cười trừ, người trong lòng ?! có….. nàng làm sao mà có người trong lòng kia được. Linh Vân bĩu môi, giọng : “ lừa mình dối người, ngươi biết, tình cảm khi che dấu, lại càng mãnh liệt hơn hay sao ?!” “ Linh Vân, ngươi dong dài..” Lạc Khanh Nhan đạm cười “ Hì hì, Khanh Khanh à, ngươi đừng như vậy dấu kín a, nể tình chúng ta quen biết lâu năm, ngươi cho ta biết người ngươi thích là ai , nhất định là nam nhân ngọc thụ lâm phong, tiêu sái tuấn đúng ?!” Khanh Khanh vẻ ngoài tuấn mỹ như vậy, biết nam nhân như thế nào mới xứng tầm với Khanh Khanh kia chứ, Linh Vân tò mò “ Linh Vân nương à, chúng ta hình như chỉ mới vừa gặp mặt …” Lạc Khanh Nhan dùng chiếc phiến, gõ đầu Linh Vân. Nha đầu này nhí nha nhí nhảnh quá, sao mà nhiều chuyện quá vậy biết, đúng là rắc rối. Linh Vân cười cười cho qua : “ hắc hắc, dù sao lần đầu tiên gặp mặt, ta coi ngươi là tri rồi, cho nên ngươi cho ta biết mà, … …” thanh kéo dài, như là làm nũng “ Ta , ta có người trong lòng, ngươi tin hay tùy…” Lạc Khanh Nhan thở dài, nhanh chóng sải chân tiến về phía trước, Linh Vân dù sao cũng chỉ là tiểu nương, sức trói gà chặt, lại chả có võ công, dù gì cũng theo kịp Lạc Khanh Nhan, chỉ còn biết dậm chân oán giận : “ hừ, ta nhất định tìm được đáp án, đến khi ấy, xem ngươi chối cãi thế nào…” Cho nên tiểu chưởng quầy ham tiền của chúng ta dạo này lại có ham mê mới, chính là lén lút theo sau Lạc Khanh Nhan, và dĩ nhiên với lén lút cách lộ liễu như vậy, Lạc Khanh Nhan chỉ còn cười trừ, thèm để ý đến, vẫn lên kế hoạch cho đế quốc buôn bán của mình Nhưng là Lạc Khanh Nhan coi thường nữ chường quầy lừng danh thiên hạ này, Linh Vân có thể quản lí tiệm cầm đồ Thục An bản lĩnh cũng đâu có tầm thường?! Cho nên đến khi Linh Vân trộm được cuộn họa trong phòng của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan cũng hề hay biết, vẫn mãi mê trong đống thiết kế những kiến trúc đại, xen lẫn cổ đại… Linh Vân mỉm cười đắc ý, mang cuộn họa về thư phòng của mình, cho đến khi nàng mở ra xem, mới trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt nên lời… Bức họa được Lạc Khanh Nhan giữ gìn trong chiếc hộp gỗ đơn sơ, nhưng Linh Vân từ quá quen thuộc với loại đào mộc ngàn năm này rồi, dù đơn sơ nhưng hộp gỗ này ắt cũng chả tầm thường gì, chiếc hộp quý đến như vậy mà cũng chỉ chứa mỗi cuộn họa này, cũng cho biết Lạc Khanh Nhan coi trọng cuộc họa này đến thế nào Nhưng là khi cuộn tranh mở ra, Linh Vân quả chỉ còn biết há hốc mồm, nhìn trân trân bức họa, dời mắt dù chỉ lát thế gian này thực có người đẹp đến như vậy sao ?! Giữa đám lê hoa trắng muốt, nữ tử vận trang phục nam nhân, lam y đạm nhã, phiêu diêu tuyệt trần, mi mục như họa, yên tĩnh gẫy đàn…… Đừng là bế nguyệt tu hoa, đừng là trầm ngư lạc nhạn, ngay cả bốn từ khuynh thành khuynh quốc cũng thể diễn tả hết vẻ đẹp của người này “ Người này nhất định phải là người?!” Linh Vân giọng lẫm bẫm… Là tiên cũng được, hay là tinh cũng thế… chứ thiên hạ này, người đẹp như thế này, sao nàng lại biết được a… “ Chậc chậc! quả họa thủy mười phần, người này sinh ra chính là để điên đảo chúng sinh mà…” Linh Vân gật gật đầu, hèn gì Khanh Khanh dấu kỹ như vậy, người đẹp thế này mà để người ngoài nhìn thấy, nhất định thiên hạ đại loạn a, nhưng là Khanh Khanh là nữ nhân sao?! cho nên mới dấu diếm cho nàng biết ?! nhưng quả với dung mạo này, cho dù là cấm kỵ ái tình, rơi vào cũng tiếc mà… Vì mãi nghiền ngẫm ‘người đẹp’ trong tranh, cho nên Linh Vân nghe được có người vào thư phòng của mình, cho đến khi bàn tay trắng nõn vươn ra lấy lại cuộn họa, Linh Vân mới giật mình ngẩng đầu lên, thấy là ai, vội vàng cười cười, có chút ngượng ngùng : “ hắc hắc… ngươi đến rồi sao ?!” đúng là nhanh hơn nàng tưởng “ Linh Vân, đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là đừng nên tò mò nhiều chuyện, nếu ngay cả bản thân mình chết như thế nào, ngươi cũng biết đâu ?!” Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng, thanh lạnh như băng đến vô tình, đôi con người hững hờ nhìn Linh Vân khiến cho Linh Vân lần đầu tiên đời, đâm ra cảm giác, biết thế nào là sợ hãi “ Xin… xin lỗi…” Linh Vân chỉ còn biết ngơ ngác như vậy, dám cứ động , đứng trân trối nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan hừ lạnh, cuộn lại bức họa sau đó cẩn thận cho vào hộp gỗ, bước ra ngoài Nhìn bóng lưng của Lạc Khanh Nhan khuất dần, cho đến khi chỉ còn điểm đen , Linh Vân mới thở phào nhõm, biết mồ hôi tẩm ướt khắp lưng. đáng sợ a, đây mới là bản chất của nữ tử này , vẻ ngoài cười cợt như có như , bên trong lại lãnh huyết đến như vậy,… Linh Vân nàng tự nhận phải hạng người nhát gan yếu đuối, nhưng hiểu sao đối diện với ánh mắt lãnh nếu băng sương kia cũng dám cử động dù chỉ là chút Long có nghịch lân, nhất định thể chạm, nếu chẳng may động vào, ngươi nhất định tan xương nát thịch. Lạc Khanh Nhan, nữ tử này mạnh, mạnh đến đáng sợ, mà nghịch lân của nàng ta, nhất định là người kia…. Linh Vân vỗ vỗ ngực của mình, tâm hoảng loạn mới có thể an bình chút, Hàn Vô lão đầu, biết kiếm đâu ra đồ đệ đáng sợ như vậy chứ, nhưng là… hắc hắc.. quả đủ thú vị nha, nếu theo nàng ta, biết đâu cuộc sống vô vị của nàng, trở nên đặc sắc hơn nữa ?! Thiên hạ đồn rằng, chưởng quầy Thục An tiền như mạng, nhưng ai biết Linh Vân còn có sở thích càng quái đản hơn, chính là khiến cho thế gian nhàm chán này, thêm chút màu mè… như vậy, há chẳng phải dễ nhìn hơn sao ?! ra, nữ tử này… chính là tiểu nghịch ngợm, ai trị nổi nha!! Sơn cốc Vẫn như mọi hôm, khí trời hôm nay cũng tốt lắm, ánh mặt trời rực rỡ, hoa cỏ xanh tươi, chim chóc hót líu lo, những tiểu động vật cũng nhảy nhót tìm ăn, khắp nơi bừng bừng sinh cơ, quả thiên nhiên rất đẹp a… Nhưng là, tâm trạng của ai đó quả vui chút nào, có câu người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, chính là chỉ tình trạng lúc này của Dung Phượng Ca nha… “ Tiểu Hắc a, ta cảm thấy là khó chịu…” Dung Phượng Ca ôm lấy con thỏ lông xám, giọng chuyện với nó, con thỏ tên tiểu Hắc như là có linh tính, đôi mắt tròn tròn nhìn y, quả rất đáng “ Ngươi là muốn hỏi ta vì sao lại khó chịu đúng ?” Dung Phượng Ca Cũng kỳ lạ, con thỏ lông xám lại chớp chớp mắt, Dung Phượng Ca gãi gãi đầu, chớp chớp mắt, hàng mi dài khẽ nhấp nháy, quả rất là… đẹp a, y nhìn nhìn con thỏ, lại : “ ta cũng nha, cứ cảm thấy buồn…” Rất muốn gặp người kia… rất muốn…. Muốn nhìn thấy người kia cười, muốn nhìn thấy ánh mắt người kia… Nhớ… rất nhớ… Nhớ người kia vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng tràn đầy sủng nịnh, nhớ người kia tiếu dung ấm áp trìu mến… Nhớ đến… khó chịu… “ Tiểu Hắc, làm sao bây giờ, ta rất muốn gặp người kia….” Dung Phượng Ca giọng thào, ánh mắt vốn tinh thuần như tờ giấy trắng, nay lại vương nét man mác ưu sầu nhìn về phía chân trời…. Là ai, khiến cho nam tử thuần khiết như tờ giấy trắng này, lòng vấn vương… Là ai, khiến cho nam tử nhiễm chút bụi trần này, tâm thương nhớ…. Là ai, khiến cho nam tử ngây ngốc này, điên đảo si mê….. Quả … nghiệt a..!!! Hết chương 14