CHƯƠNG 37 : HOA VĨ THÔN Nằm góc ở phía Tây Băng Lạc quốc, Hoa Vĩ thôn có thể là lớn lớn mà cũng , chỉ gần trăm hộ người ta. Người dân nơi đây chủ yếu làm nông đánh cá mà sống, cũng lục đục mưu nhiều cho nên dân phong nơi đây khá là thuần phác. Phong cảnh Hoa Vĩ thôn, phải sao nhỉ?! Có núi có sông, có hoa có cỏ, thiên nhiên gần gũi tươi đẹp, lại mang theo chút phong vận gần giống như Hàn Thanh, vì nơi đây khí khá ôn hòa, so với những nơi khác của Băng Lạc, khí hậu nơi đây tốt nhiều lắm Hoa Vĩ thôn, duy nhất con sông, sông khá lớn, như là ôm trọn lấy Hoa Vĩ, dòng sông xanh biếc, gợn sóng lăn tăn, đẹp nhất là khi chiều tà, ánh mặt trời phản chiếu xuống lòng sông, tạo nên bức tranh thiên nhiên sâu lắng, này sông tên gọi Phi Hà, nhìn đơn giản như vậy nhưng con sông này được coi là nguồn sống của người dân nơi đây, vì hải sản của Phi Hà thực phong phú mà cũng vì vậy, cuộc sống của cư dân Hoa Vĩ thôn thêm phần khá giả Mỗi buối sáng tinh mơ, nơi đây bắt đầu cuốc sống bình thản, êm đềm, có vui cười, có hoan thanh tiếu ngữ, lắm lúc cũng phảng phất khí ưu buồn, nhưng là trải qua bao nhiêu thăng trầm, lắng đọng lại chút gì đó hương vị… ấm áp, chính là Hoa Vĩ thôn, nhưng là vài tháng gần đây, bầu khí lúc xưa còn tồn tại trong thôn nữa, thay vào đó là khí u uất trầm mặc, tang tóc tiêu điều, tử khí bao trùm khắp thôn Chuyện là cách đây hai tháng trước, trong thôn đột ngột xuất dịch bệnh, cứ ngỡ dễ dàng khống chế nào ngờ dịch bệnh ngày càng lan tràn, người chết, hai người chết… rồi dần dần hàng chục người chết, dịch bệnh lan tràn với tốc dộ chóng mặt, thôn trưởng viết thư cầu cứu quan huyện gần đó, nhưng cũng nhận được thái độ thờ ơ, dường như Hoa Vĩ thôn lúc này bị mọi thế lực có thể cứu trợ dán tiếp cự tuyệt, với tình hình này có lẽ lâu nữa nơi đây bị cách li và người dân nơi này còn đường sống mất thôi, thôn trường âu sầu lo nghĩ, chỉ qua đêm mà tóc bạc nhiều vô cùng Cũng trong lúc đó, đoàn người của Lạc Khanh Nhan đến….. Trước khi đến nơi này, Lạc Khan Nhan cũng biết được tình hình dịch bệnh trong thôn, nghe tin này Lạc Khanh Nhan mi gian khẽ nhíu chút song chỉ vài giây sau, khóe miệng lại cong lên tiếu dung, ràng lắm nàng suy nghĩ điều gì, Ảnh nhất đứng bên cạnh cũng dám phỏng đoán ý nghĩa trong cái nụ cười đầy thâm ý này của Lạc Khanh Nhan Nữ tử này, bản chất phải kẻ thiện lương gì, dù là bất cứ ai cũng có thể lợi dụng được, có thể đứng góc nhìn của người khác, Lạc Khanh Nhan rất ác. Lợi dụng người ta tình thế nguy cấp mà đạt được mục đích của bản thân mình, Hoa Vĩ thôn có dịch bệnh?! Tốt lắm, vừa đúng lúc, chỉ cần có thể khống chế được dịch bệnh cầu trao đổi Hắc Ngọc Phượng Hoàng cũng sai nha. Nàng tin bảo ngọc này bị hồng vũ cuốn mất, nhất định là người nào đó vì ‘ham muốn’ mà chiếm hữu cho riêng mình mà thôi, nhất là cơn loạn lạc hồng vũ năm ấy, có thể lợi dụng tình huống mà lấy bảo vật, cũng phải khó khăn gì Khác với Lạc Khanh Nhan thầm tính kế, Dung Phượng Ca là thần y, hơn thế nữa y có cái tâm của kẻ làm thấy thuốc, đau lòng khi thấy người bệnh đau, khó chịu khi thấy nhiều người lâm vào tình trạng như vậy. Cho nên từ lúc vào thôn, nhìn thấy vẻ mặt tiêu điều xơ xác của người dân nơi đây, thấy những hài tử bé đáng lẽ vẻ mặt thơ ngây trong sáng nhưng giờ khắc này đây chỉ còn lại tiều tụy cùng tuyệt vọng, cho nên Dung Phượng Ca…. xót lòng… Thấy vẻ mặt của Dung Phượng Ca như thế, Lạc Khanh Nhan dĩ nhiêu là hiểu y muốn gì, nghĩ gì, nàng cười khẽ, vỗ vai của , giọng : “ yên tâm làm những gì mình muốn , có ta ở đây đâu”. Cho ngươi chống đỡ sau lưng, cho nên cứ thoải mái làm những gì mà mình thích. Dung Phượng Ca nghe vậy, ôn thanh cười, khóe miêng nhếch lên, đôi con ngươi ngời sáng, linh động tràn đầy ánh sáng rọi, y lên tiếng : “ Nhan Nhan tốt.” Lạc Khanh Nhan chợt cười…. Nàng… tốt?! có lẽ đời này chỉ có mới nghĩ như vậy , mà chỉ nghĩ như vậy, cũng là đủ rồi, phải sao?! Lạc Khanh Nhan vươn tay nhu nhu mái tóc của , đáy mắt ôn nhu như nước, nhu tình như hải, bất chợt cũng khiến cho ba nam tử đứng bên cạnh lắp bắp giật mình. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị là trong những người theo Lạc Khanh Nhan lâu nhất, cũng ít nhiều hiểu bản chất cùng tính cách vô tình lãnh huyết của người này nhưng là lần lại lần, chủ nhân của bọn họ lại vì người thay đổi rất nhiều nguyên tắc, tỷ như… ra tay cứu người, tỷ như động sát ý khi ở bên cạnh người kia, tỷ như….. Mạc Ly, y suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là y cảm thấy, cảm tình?! Hai từ này đối y sao mà quá xa vời, là thứ chỉ có thể nhìn, chỉ có thể tưởng tượng cùng ngưỡng mộ nhưng tuyệt đối thể chạm tới, cho nên lần đầu tiên nhìn ánh mắt thôi, chỉ là cái nhìn ôn nhu, bao dung hòa sủng nịnh lại thêm rất nhiều thâm tình tha thiết kia, y thực … động dung. Trong khoảnh khắc đó, y chợt nghĩ, nếu như …. Nếu như cũng có người dùng ánh mắt kia nhìn y như vậy … tốt quá !!! Vậy là Dung Phượng Ca có thể thoải mái triển khai tuyệt học của mình, bắt mạch bốc thuốc, còn Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị tạm thời làm chân chạy bàn giúp Dung Phượng Ca, Mạc Ly lại theo bên cạnh Lạc Khanh Nhan. giỡn, nàng còn chưa biết lai lịch cùng tâm tư của nam nhân này, đâu thể để bên cạnh Tiểu Phượng Ca của nàng được, tốt nhất là mang theo bên người xem nhất cử nhất động vẫn hơn Đoàn người Lạc Khanh Nhan đến nghi ngờ gì như là đạo ánh sáng cứu mạng le lói, là hi vọng mong manh cuối cùng của người dân nơi đây, cho nên được người dân tiếp đãi nồng nhiệt, cơ hồ là tôn kính lên, nhất là với vị thần y kia, những dung mạo tuyệt trần, tính cách ôn nhu mà hơn hết là có tay y thuật cái thế, dịch bệnh khiến cho ít đại phu hòa các vị danh y đau đầu ấy vậy mà y mới đến cho mấy ngày khống chế dịch bệnh trong tầm tay, thử hỏi sao khiến cho mọi người kính trọng hòa sùng bái cho được Người dân tâm tình hảo, ai nấy dường như lấy lại được môi nụ cười, sức sống như khôi phục lại tới người dân thôn Hoa Vĩ, nhưng là đối với thôn trưởng nơi đây, cũng chưa chắc lại là tin hoàn toàn vui, vì sao ư?! Dĩ nhiên là ngài rất vui vẻ vì thôn nhân của mình được cứu giúp nhưng là ở đời có bao giờ ăn cơm miễn phí bao giờ?! Cho nên khi Lạc Khanh Nhan tìm đến thôn trưởng, thôn trưởng cũng lắm kinh ngạc, nhưng là đại giới phải trả cho việc cứu lấy tính mệnh người dân nơi đây …. Lần đầu tiên Lạc Khanh Nhan tiếp xúc với vị thôn trưởng này, cảm giác vị cao nhân này là người thường rồi, bây giờ đối diện trực tiếp, Lạc Khanh Nhan lại càng cảm thấy trực giác của mình sai, lão giả cũng chừng sáu mươi tuổi, mặt mày hồng hào, tóc râu bạc trắng nhưng tinh thần hãy còn quắc thước lắm, thân vải thô xiêm y cũng che dấu hết cơ trí của vị trưởng thôn này, người này nhất định tầm thường Ấn tượng đầu tiên của trưởng thôn đối với Lạc Khanh Nhan là tán thưởng, sau đó là trầm mặc, cuối cùng là ai thán, nhưng là rất nhanh trong nháy mắt, mọi cảm xúc được lão giã thu liễm lại cách tự nhiên “ Tiểu nha đầu, …” Lão giả chợt thở dài. Tiểu nha đầu này bề ngoài rất khí, ít ai có thể tin nha đầu này là nữ nhi, nhưng là ngài cũng là người từng trải, sao lại nhận thấy được đây?! chỉ là nữ oa nhi này rốt cuộc là người thế nào, đến ngay cả ngài cũng xem thấu. Vì cớ gì tuổi còn như vậy lại như thế trầm ổn, nhẫn hòa cơ trí, vì cớ gì đôi mắt kia như lắng đọng lại mọi đớn đau tang thương của thế gian, hắc ám hòa lãnh nhẫn bất giác cũng khiến cho ngài giật mình, dù che giấu rất khá nhưng là ngài có thể cảm nhận được, nội tâm u, đen tối, u uất….. đáng sợ! “ Hắc Ngọc Phượng Hoàng” Lạc Khanh Nhan ngay lập tức ra mục đích của mình, lòng vòng quanh co, rào trước đón sau, có số người, phương pháp hữu hiệu nhất chính là trực tiếp như vậy. Lời của Lạc Khanh Nhan vừa thốt ra, lão giả tinh thần lay động, trong cái sát na, ánh mắt bối rối đến cực điểm, nhưng là dẫu sao ở cái tuổi này, thăng trầm thế gian, trải qua nhiều lắm, dù là bối rối cũng rất dễ dàng ứng đối, nhanh chóng lướt qua, chỉ còn lại là vẻ thong dong, điềm tĩnh của vị trưởng thôn mà thôi, ngài cười : “ tiểu nha đầu, ngươi trước khi đến đây chắc cũng nghe bảo ngọc đó bị cuốn trôi vào bảy mươi năm trước ” “ Ta tin” Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng, đôi hoa đòa mắt mâu quang mảnh sắc bén nhìn về phía thôn trưởng, để lộ nộ khí cùng chút gì đó tàn nhẫn. Nàng bình thường rất nhẫn, vì là trải qua hai thế, cái nàng học được chính là từ nhẫn, dù chuyện gì cũng có thể nhẫn nại được, chỉ có chuyện của là thể, nàng thời gian còn nhiều lắm nhưng , quá ba năm thời gian, à cũng chỉ còn hai năm rưỡi nữa thôi, nếu tìm được ba bảo vật kia, …. “ Ngươi tin hay tin cũng vô dụng, nó thực mất…” thôn trưởng khe khẽ thở dài “ Ta có thể cứu người trong thôn được cũng có thể đẩy bọn họ xuống địa ngục..” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt cười “ Nha đầu, ngươi đúng là đủ tàn nhẫn…” Lão giả giận, ngược lại cười lớn, mâu quang tối sầm lại, lạnh nhạt nhìn Lạc Khanh Nhan, hai người tiếng động nhìn lẫn nhau, lâu sau, lão giả cũng thể nhẫn thêm được nữa, lạnh giọng : “ ngươi rốt cuộc muốn thứ đó làm cái gì?!” Nha đầu này trước hay sau, điều thắng, bởi vì ngài… thể bỏ mặc thôn dân nơi đây “ Cứu người…” Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, thanh chợt dịu lại, dường như vẻ lãnh lúc nãy chỉ là hư ảo mà thôi, đôi con ngươi lại mở ra, nhìn về phía lão giả, mà là phía chân trời, phương hướng kia, là nới Dung Phượng Ca vì người dân nơi đây chữa bệnh…. “ Cứu người?!” lão giả nghi vấn, ngài chưa từng nghe qua bảo ngọc đó có thể cứu mệnh người nha, biết lão giả nghi vấn nhưng Lạc Khanh Nhan cũng định giải thích nhiều, câu chuyện ‘diệt thiên’ kia nàng thể để lộ dù chỉ là chút, nếu hậu quả có thể là khó lường được. Thấy Lạc Khanh Nhan định cho mình câu trả lời thích đáng, lão giả cũng cưỡng cầu, mi gian phảng phất như u sầu nặng hơi, khe khẽ thở dài : “ phải ta muốn đưa mà Hắc Ngọc kia quả rất khó lấy” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, lão giả mới trầm ngâm, tiếp : “ bảy mươi năm trước bảo vật quả bị mất tích nhưng phụ thân của ta tìm lại được, để đề phòng có kẻ nổi lòng tham chiếm đoạt bảo ngọc, phụ thân nhờ vị bằng hữu của ngài thiết kế mật thất để dấu kín bảo ngọc, vì bảo ngọc là ‘thần vật’ trấn giữ vùng đất này, đó là truyền thuyết có từ lâu đời, dù có tin hay phụ thân của ta nhất định cũng phải bảo vệ nó đến cùng, chính vì vậy mà bảo ngọc được cất dấu rất sâu trong mật thất Cũng từng có rất nhiều người nổi lòng tham muốn chiếm bảo ngọc nhưng kết cụng cuối cùng cũng là cái chết, dần dà bảo ngọc cũng theo thời gian mà kết thúc, như chỉ trong truyền thuyết, ngờ ngươi lại đến đây…. âu, cũng là loại số mệnh ” “ Mật thất rất nguy hiểm?!” Lạc Khanh Nhan hỏi “ Ngươi có biết Vũ Văn Sư?!” Lão giả hỏi lại “ Vũ Văn Sư, từng thời vang vọng võ lâm, đệ nhất thành chủ Vũ Văn Sư?! đến đây Lạc Khanh Nhan cũng khỏi thoáng giật mình. Vũ Văn Sư hơn bảy mươi năm trước là nhân vật phong vân, người này giỏi văn cũng giỏi võ nhưng lại có bộ óc vô cùng tài hoa, đôi tay có thể thiết kế nên những cơ quan mật thất an toàn nhất thiên hạ, có thể những nơi ngài thiết kế chưa ai có thể phá giải được, cũng như có thể an toàn ra ngoài, chỉ tiếc, người có tài thường sớm mất…..” Đúng vậy, vừa đúng lúc gia phụ của ta lại là bằng hữu của Vũ Văn Sư…. Lão giả gật đầu, lại : “ các ngươi có ân với thôn dân nơi đây, ta thể để đẩy các ngươi vào chỗ chết nha…” “ Chẳng lẽ cách nào lấy được bảo ngọc hay sao?!” Lạc Khanh Nhan khẽ thào, như hỏi cũng như tự với bản thân mình “ thể, chỉ có thể đường đường chính chính vượt qua mọi cơ quan ám khí mà lấy Hắc Ngọc, nếu dùng những thủ đoạn đê tiện khác, cơ quan hủy tẫn mà ngọc cũng nát…” Lão giả cường điều lời của mình. Lạc Khanh Nhan trầm ngâm lát, rồi như là quyết định điều gì, ngẩng đầu nhìn thôn trưởng, thanh tràn đầy kiên định cùng quả quyết, nàng như vầy : “ dù là cơ hội chỉ chút xíu, Lạc Khanh Nhan vẫn tình nguyện thử” Lão giả nghĩ rằng Lạc Khanh Nhan lại quyết tâm đến như vậy, lời muốn khuyên giải cũng thể thốt ra khỏi miệng, có lẽ là vì ánh mắt kia quá đổi chấp nhất, mà cũng có lẽ…. thể dùng từ gì diễn tả được, lão giả chợt thở dài….. Cơ quan do Vũ Văn Sư thiết kế sao?! nàng nhất định phải nếm thử mới được, vạn vật trong trời đất, sinh ra vốn chính là tương sinh tương khắc, dù cho có hoàn mỹ đến đâu cũng nhất định ít nhiều có khuyết điểm, nàng tin cơ quan ám khí của vị cổ nhân này hoàn hảo đến mức có cơ hội phá giải, huống hồ dù là cửu tử nhất sinh chăng nữa, nàng nhất định cũng phải vào đó Vì , nàng tình nguyện tiếc tất cả đại giới…..
CHƯƠNG 38 : DIỆT THIÊN – ĐẪM HUYẾT (THƯỢNG) Mượn căn nhà của thôn dân, Dung Phượng Ca dọn bàn ra bắt mạch kê đơn cho người dân thôn Hoa Vĩ, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị phụ giúp bốc thuốc, còn thuốc dĩ nhiên là do Lạc Khanh Nhan tài trợ rồi “ Tỷ tỷ xinh đẹp, sau này Tiểu Ngư lớn lên thú tỷ tỷ được ?!” bạn của chúng ta vui vẻ nhìn Dung Phượng Ca mà như vậy. Dung Phượng Ca nhìn tiểu bằng hữu, khẽ cười, có chút vô lực : “ Tiểu Ngư, ta phải là nữ nhân, phải gọi là ca ca nha”. Đứa này cũng là trong những bệnh nhân của Dung Phượng Ca, mới có bảy tám tuổi, hài tử nho , ngây thơ khả ái, lúc bệnh tình nguy ngập đột ngột có xinh đẹp ‘tỷ tỷ’ ra tay cứu giúp ngay lập tức tiểu bằng hữu này bị ‘tiếng sét ái tình’ nha “ Nhưng là tỷ tỷ ràng là tỷ tỷ thôi” tiểu Ngư bằng hữu chu môi làm nũng, tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn cả A Hoa, lại hảo ôn nhu, ràng là xinh đẹp tỷ tỷ sao lại bắt nó gọi là ca ca đâu, kỳ quái! “ Ngươi, đứa này….” Dung Phượng Ca thở dài vô lực với tiểu bằng hữu, có chút khóc ra nước mắt. Vì sao nha, ràng ta là nam, là nam nhân ràng vì cớ gì ai cũng coi y là nữ nhân đâu, chẳng lẽ là vì khuôn mặt của y quá giống nữ tử sao, nghĩ lại đến dung mạo của Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca khỏi hâm mộ, nếu như y trưởng thành cũng giống Nhan Nhan là tốt rồi, như vậy chẳng ai coi y là nữ tử, hảo uất ức mà >”< “ Tiểu bằng hữu, tỷ tỷ xinh đẹp này là của ta, cho nên ngươi thể lấy được đâu a…..” từ đằng sau, Lạc Khanh Nhan tiến tới, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Dung Phượng Ca, cằm đặt vai của y, giọng cười. Tiểu Ngư đồng học thấy Lạc Khanh Nhan đến, mặt mày xám xịt, xoay người về nhà. Ô…ô.., nó cam lòng nha, nhưng là người này quả tuấn, hơn thế nữa lại lớn tuổi hơn nó, theo như mẫu thân hai người họ chính là ‘tài tử giai nhân’ mặc dù nó chả hiểu tài tử giai nhân là gì, nhưng mà …. chung là nó cũng rất sợ ‘nam nhân’ kia, ánh mắt mỗi khi trừng lên điều khiến nó sợ hãi vô cùng, tốt nhất là nên dây vào. Thế nên, tỷ tỷ xinh đẹp, tái kiến =’= “ Nhan Nhan, lại dọa tiểu bằng hữu rồi…” Dung Phượng Ca cười khẽ, xoay người lại, vươn hai tay, choàng qua cổ của Lạc Khanh Nhan, rất kỳ cục rồi, ràng Nhan Nhan rất là tốt, vì cớ chi ai nấy điều có vẻ sợ Nhan Nhan đâu, chẳng lẽ vì trời sinh khí chất uy nghiêm?! “ Ai da, Tiểu mỹ nhân, ta có làm gì đâu hả?!” Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười, nàng cũng đâu có là gì thái quá đâu, hiểu sao trẻ con mỗi khi nhìn nàng điều lùi xa ba bước, bộ nàng giống người xấu lắm sao, là bi ai a, nàng ràng muốn làm người tốt cũng khó mà “ Đúng rồi, dịch bệnh như thế nào….” Lạc Khanh Nhan lên tiếng hỏi “ giờ khống chế hoàn toàn rồi, chỉ cần uống thêm vài thang thuốc nữa, và cẩn thận chút, dịch bệnh trị tốt thôi….” Dung Phượng Ca vui sướng cười, khoảnh khắc tựa như yên hoa nở rộ, hoa mỹ xinh đẹp. Trong nháy mắt Lạc Khanh Nhan như bị mê hoặc trước tiếu dung đó, đôi con ngươi sâu thăm thẳm…. “ Nhan …ngô!” Lời chưa kịp thốt ra, môi của y bị phiến mềm mại chạm lấy, đến khi định thần , mắt của y kinh ngạc mở to, gò má nhanh chóng ửng hồng, rồi hồng hơn nữa, đến tận mang tai. Nhan Nhan… hôn y nha?! phải đâu, lần này hôn má, hôn trán mà là đường đường chính chính hôn môi đó, Dung Phượng Ca đồng học thực rất hứng khởi, từ lần trước y trộm thân Nhan Nhan đến giờ, hai người cũng chưa thân thiết qua, lần này Nhan Nhan chủ động, y chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi. Cho nên Dung Phượng Ca bằng hữu rất ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hé miệng ra, đồng ý cho Lạc Khanh Nhan, tiếp tục ‘hôn sâu’. Lạc Khanh Nhan thấy phản ứng của y như vậy, có chút tức cười, càng thêm làm càn, hôn ‘nhiệt liệt’ hơn ( Dao Dao : là kỳ quái?! Đáng lẽ tiểu Phượng Ca phải chủ động chứ, là… >”<) Hôn! Đó là hành động thân mật giữa những kẻ hữu tình, nhất là hai người nhau, hành động đó càng thêm kỳ diệu, nó thiêng liêng, cũng tuyệt vời, như là gia tăng thêm tình cảm của hai người, cho nên mới , có gì bồi dưỡng tình cảm nhanh nhất bằng những nụ hôn ngọt ngào, khiến cho đối phương cảm thấy mình có cảm tình với đối phương, trân trọng đối phương…. Môi của Dung Phượng Ca rất mềm, mang theo hơi lạnh, phảng phất u uẩn đâu đây lãnh hương nhàn nhạt của lê hoa, trong trẻo nhưng cũng thiếu vài phần ấm áp Môi của Lạc Khanh Nhan nóng, nóng như lửa, như muốn hòa tan cái lạnh lẽo hàn băng vốn mang theo trong người của Dung Phượng Ca Băng cùng hỏa, là băng hòa tan hỏa, hay là hỏa đốt cháy băng?! , nhưng là thực lúc này đây, hai người này chìm đắm trong nụ hôn của đối phương Ấm áp, triền miên, lưu chuyển khí nhu tình… mỹ lệ….!! Cho đến khi cả hai như muốn nghẹt thở, Lạc Khanh Nhan mới buông ra Dung Phượng Ca, khí lúc này giữa hai người, thực ái muội à nha Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười, nụ hôn đầu tiên?! Cái cảm giác này thực tệ đâu “ Nhan Nhan, Phượng ca muốn thân nữa…” Dung Phượng Ca dường như rất mất mát khi Lạc Khanh Nhan tiếp tục thân thiết với y nữa, mặc dù mặt y còn nóng rát, tưởng chừng cả lỗ tai cũng đỏ, nhưng mà y thực quyến luyến cái cảm giác này lắm, vi diệu! cái cảm giác này thực khó thốt nên lời nha, thư thượng cũng ghi mấy vấn đề này, ai da! cho nên Tiểu Phượng Ca của chúng ta, ngại ‘đòi hỏi’!! “ Ân?! Muốn tự mình hôn …” Lạc Khanh Nhan xấu xa cười, đầu ngón tay chỉ chỉ môi của mình, đôi hoa đào mắt nheo lại tràn đầy khiêu khích cùng ý cười. Dung Phượng Ca chăm chú nhìn môi của Lạc Khanh Nhan, ai da! Môi của Nhan Nhan thực đẹp, rất mị hoặc, y vô thức liếm liêm mối, cúi đầu xuống muốn chạm đến môi của Lạc Khanh Nhan “ Khụ…khụ…!!” Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị vừa mới lấy thuốc về, thấy tình cảnh này khỏi có chút xấu hổ, chủ nhân cũng là, muốn thân thiết vào phòng nha, hai người này lại quang minh chính đại ngồi trước cửa khanh khanh ta ta như thế này, là ngại quá , khiến cho hai người bọn họ muốn cũng được, mà muốn vô phòng cũng xong Dung Phượng Ca khó khăn lắm mới có cơ hội đường đường chính chính thân thiết với Nhan Nhan thế này, ngờ lại bị hai người kia nhìn thấy, là mất hứng mà, Dung Phượng Ca u oán nhìn Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị, như là lên án, còn Lạc Khanh Nhan bật cười sang sảng, nàng đương nhiên là biết hai người kia vừa đến, chỉ là muốn đùa cùng thôi “ Nhan Nhan là cố ý…” Dung Phượng Ca hết sức ủy khuất nhìn Lạc Khanh Nhan, mắt đẹp tràn đầy ‘u uất’ là u uất đó nha…. “ Công tử, chúng ta thực cố ý….” Ảnh Nhất nghiêm túc lên tiếng, bọn họ thực chỉ tình cờ thôi mà. Ảnh Nhị cũng theo phụ họa : “ đúng vậy đó, công tử cần lo lắng, chúng ta với ai chuyện này đâu”. Hắc hắc! vị Dung nương này là nóng bỏng như hỏa nha, đường đường chính chính chủ động thân thân chủ nhân, là nhiệt tình quá , y nhất định phải đem chuyện này bói với Ảnh Tam mới được!( Ảnh Nhất & Ảnh Nhị : haiz! ràng là nương, vì cớ gì cứ bắt bọn họ gọi là công tử đâu?! Chủ nhân lẽ định chơi trò đoạn tụ sao *khó hiểu* — Dao Dao : hai vị huynh đệ à, người kia là nam, là nam đó, các ngươi có mắt sao — Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị *cầm dao* : bậy, ràng là nữ, mắt của tác giả có vấn đề rồi – Dao Dao : ‘ gì’ buồn bực +_+) “ Thôi được rồi, các ngươi lui …” Lạc Khanh Nhan buồn cười phất phất tay kêu hai người bọn họ vô trong trước, hai người kia nghe vậy, như được giải thoát, nhanh chóng phòng vô trong, trả lại khí an tĩnh như lúc ban đầu cho hai diễn viên chính của chúng ta, Dung Phượng Ca bĩu môi, cho là đúng. Hai người kia ràng là cố ý…. “ Được rồi, đừng giận…!!” Lạc Khanh Nhan vươn tay vuốt vuốt đầu của y, như là trấn an cảm xúc của Dung Phượng Ca. Dung Phượng Ca dĩ nhiên là để ý đến Lạc Khanh Nhan rồi, y cười cười, vẫn tiếu dung mà Lạc Khanh Nhan thích nhất, hai phần ngượng ngùng, chút gì đó điềm điềm ngọt ngọt, như là có dòng nhước ấm lưu chuyển trong lòng của nàng Thực …… ấm áp!! Đêm khuya Nhiệt độ so với ban ngày thấp hơn chút, thành ra có chút lạnh Gió Thổi sàn sạt, vờn quanh từng cành cây kẽ lá, tạo nên những khúc đồng thiên nhiên Đêm nay, trăng khuyết Màn đêm u tối, huyền bí, lấp lánh hàng ngàn vì tinh tú như những hạt bảo ngọc tỏa sáng trong trời đêm Ngôi nhà mộc mạc, giản đơn, bày biện thô sơ Theo chút ánh sáng nhoi của ngọn nến, phản chiếu nhè hình ảnh trong phòng giường, người kia an tĩnh nằm đó, mi gian dãn ra, nhìn thanh thản. Hàng mi dài, rất cong, rập rờn như cánh quạt , thanh tú mũi, hình môi đẹp. đầu tóc đen xỏa rối bời, như dòng suối đen tuyền, mượt mà. Người kia! rất đẹp, rất đẹp…. Cánh cửa vang lên tiếng động, khẽ Ánh nến bập bùng, như như hình bóng y nhân từ từ tiến vào Người kia, đến gần, ngồi xuống bên cạnh người nằm giường nhàng vươn tay, chạm vào người kia, nhàng mơn trớn, vầng trán no đủ, gò má trắng nõn…. Chợt cười…. “ Mỹ nhân, ngoan ngoãn ở đây nha, ta nhất nhanh quay lại….” thanh thầm, như là cho chính mình nghe Rồi, đứng dậy, xoay người bước ra khỏi phòng, nhanh chóng biến mất, như là vô tung vô ảnh Chỉ còn, gió….. nhè thổi và ánh nến vẫn lay lắt trong đêm tối Và… hàng mi kia, thoáng run rẫy, ánh mắt người kia mở ra, thanh minh mà thấu triệt nào còn chút bóng dáng vừa ngủ?! Dung Phượng Ca khẽ thở dài, mi gian thoáng ưu sầu….. Nhan Nhan lại có việc ra ngoài rồi, mà y thể giúp được, rốt cuộc chỉ làm vướng bận tay chân của Nhan Nhan thôi….. Nhiều lúc, Dung Phượng Ca rất chán ghét cái thân thể rách nát này của mình, thể luyện võ, mạnh mẽ như những nam nhân khác, như vậy có chăng là có thể đuổi kịp bước của Nhan Nhan, có chăng như vậy mới có thể bảo vệ lấy Nhan Nhan, tha chân sau…. Nhưng là…. Dung Phượng Ca, ngươi biết , nếu như Lạc Khanh Nhan biết y nghĩ vậy, bật cười lớn tiếng Người này, ngốc quá! Lạc Khanh Nhan… chính là thích, Dung Phượng Ca như vậy mà thôi cần uy vũ mạnh mẽ cần năng lực siêu phàm cần chống đỡ cho nàng Cũng cần phải dang tay bảo vệ nàng…. Cái mà Lạc Khanh Nhan cần, chính là Khi nàng mệt mỏi, cái vươn tay nhè xoa mi tâm của nàng Khi nàng đơn, yên lặng bên cạnh làm bạn nàng Khi nàng đớn đau, cái cười dịu dàng vuốt lên trái tim đen tối kia Khi nàng bất lực, chỉ cần ánh nhìn vô điều kiện tin tưởng Chỉ là…. Đơn giản như vậy mà thôi cần nóng bỏng như lửa, lãng mạng nhiệt tình… mà là ấm áp, dịu như dòng suối mát lành chảy qua lòng nàng…. Cả đời này, nàng Lạc Khanh Nhan chỉ cần như vậy mà thôi Mà… cũng chỉ có Dung Phượng Ca mới có thể làm như thế!! Vô điều kiện tin tưởng nàng, và… cũng vĩnh viễn phản bội!! Có lẽ vì vậy, mà Lạc Khanh Nhan mới trả giả tất cả, là tâm, là cả tấm lòng…. “ Ngươi quyết định , hối hận ?!” thanh khàn khãn, lão giả khẽ nhíu mày, có chút vô lực cản trở, người này phải thôn trưởng của Hoa Vĩ thôn là ai?! “ Đúng vậy….” Lạc Khanh Nhan gật đầu, chắc chắn khẳng định “ thôi!….” lão giả biết thể khuyên can gì hơn, cũng chỉ biết lắc đầu, chầm chậm bước về phía trước, là phía sau thôn Hoa Vĩ, cũng là cấm địa của thôn này “ Ai đó, ra…” , Lạc Khanh Nhan chợt dừng lại, khẽ mở miệt quát Trong đêm tối, hắc y nhân từ từ tiến lại chỗ của Lạc Khanh Nhan cùng lão giả Ánh trăng khuyết mờ ảo, phản chiếu dung nhan hắc y nhân “ Là ngươi?! Sao ngươi lại đến đây…” Lạc Khanh Nhan kiên nhẫn mở miệng, người này! chẳng phải nàng ra lệnh cho tạm thời ở bên cạnh bảo vệ Dung Phượng Ca rồi sao, theo nàng làm gì?! “ Chủ nhân, ta yên tâm ngài, cho phép ta cùng ….” Mạc Ly nhanh chậm mở miệng “ được!” Lạc Khanh Nhan suy nghĩ nhiều, từ chối “ Dung công tử có Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị bảo vệ, chuyến lần này hung hiểm vô cùng, thêm người thêm phần sức, huống chi ta đảm bảo nhất định tha chân sau của ngài….” Mạc Ly vẻ mặt điềm tỉnh phân tích Lạc Khanh Nhan thoáng trầm tư, sau đó gật đầu. Dù gì người này võ công tệ lắm, so với Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị hơn hẳn, nếu có ý đồ gì bất trắc với Tiểu Phượng Ca, nàng nhất định trở tay kịp, để cho cùng cũng có gì, nếu như bị ‘thiệt mạng’ trong đống cơ quan kia, cũng là số mệnh thôi. Lạc Khanh Nhan vô trách nhiệm nghĩ, nếu để cho Mạc Ly biết được ý nghĩ của Lạc Khanh Nhan, tức chết mới là lạ
CHƯƠNG 39 : DIỆT THIÊN – ĐẪM HUYẾT (TRUNG) Vũ Văn Sư, thành chủ cơ quan thành, từng thời điên đảo võ lâm. Nhưng tiếc thay, những kẻ có tài điều bạc phận, người này là bí , ai biết y ra sao, cũng y dung mạo như thế nào, biết khi nào y đến cũng chả khi nào y . Y như cái mê, bí mà người đời sau thể nào hiểu hết được mà cũng chính vì vậy, cũng ít ai về y. Y mất khi mới có ba mươi tuổi, nhưng thành tựu y để lại nhiều đếm xuể mà trong những thành tựu ít ai biết đến chính là cơ quan trong thôn Hoa Vĩ này Đường vào cơ quan chẳng khác nào hang núi, Lạc Khanh Nhan đứng trước cửa hang, thoáng trầm tư, yên tĩnh tiếng động. Mạc Ly cũng gì, im lặng đứng bên cạnh còn thôn trưởng về sau khi cáo biệt cùng Lạc Khanh Nhan Khóe môi khẽ nhếch lên tiếu dung, tràn đầy thâm ý, nụ cười mang đầy ý vị nhưng khó ai đoán được, là tự tin, là ngạo mạn, hay là…. Cười để che dấu chút hoảng loạn trong lòng?! “ thôi…” Lạc Khanh Nhan khẽ mở miệng, sau đó thong thả bước vào ‘hang động’ thái độ thong dong thập phần điềm tỉnh, chút nào hoang mang lo lắng khi bước vào nơi này, cái nơi khiến cho ít cao thủ giang hồ bỏ mạng. Mạc Ly khẽ gật đầu, sau đó sóng vai mà cùng Lạc Khanh Nhan, phải là phía sau hay phía trước mà là kề bên. Phía sau của nàng, tuyệt đối phải là người nàng tin tưởng, còn nam nhân tên gọi Mạc Ly này, giờ chỉ có thể là thuộc hạ mà thôi, cho nên an toàn nhất chính là sóng vai cùng nhau Vào được vài bước, hang động còn chút ánh sáng nào nữa, lấy ra trong lòng khỏa dạ minh châu, ngay lập tức, hang động sáng trưng lên, như là bên ngoài. Đứng bên cạnh, Mạc Ly nhìn thấy khỏa dạ minh châu này, đôi con ngươi thoáng ám lại, nhanh như thiểm điện. Như là trong vô thức, trong đầu y lên bốn từ ‘dạ quang thanh châu’. Mạc Ly khẽ chau mày, cũng vì sao khi nhìn thấy viên dạ minh châu này, trong ý thức của y lại quen thuộc đến như vậy, xua trong đầu ý nghĩ kỳ quái, rất nhanh y khôi phục thái độ nhất quán lạnh lùng như thường ngày, theo bên cạnh Lạc Khanh Nhan Tiếng gió rít gào như từ bên trong động vọng ra, chỉ trong sát na, Lạc Khanh Nhan ngay lập tức xoay mình chút, tránh được mũi ám tiễn biết từ nơi nào chui ra. thoáng rùng mình, Lạc Khanh Nhan khỏi kinh ngạc, phải đâu, chỉ mới đơn giản vô chút này, nàng cũng hết sức chú ý dám đụng chạm cơ quan nào, thế mà từ đâu bay ra mũi tên này vậy?! Vũ Văn Sư quả là danh bất hư truyền, hổ là đệ nhất thành chủ cơ quan thành. Lạc Khanh Nhan khỏi kính phục lên, từ đó mỗi bước càng thêm cẩn thận “ Chủ nhân, cơ quan này thực lợi hại…” Mạc Ly trầm ngâm “ Đúng vậy! cẩn thận…” Lạc Khanh Nhan gật đầu, tiếp tục bước về phía trước Được rồi, lại về tiểu Phượng Ca đáng của chúng ta, sau khi Lạc Khanh Nhan khỏi, y cũng chả thể ngủ được gì, thao thức cả đêm thế là hậu quả hôm sau ai cũng dự đoán được, chính là y ‘ làm’ với hai con mắt gấu mèo vô cùng ‘dễ thương’ khụ! ừ dù gì y cũng là mỹ nhân, mà còn là đại mỹ nhân cho nên dù mang mắt gấu mèo chăng nữa có chăng cũng chỉ là khả ái vô cùng mà thôi ^^ “ Công tử, được khỏe sao, có cần nghỉ lát ?!” thấy Dung Phượng Ca uể oải hơn ngày thường, Ảnh Nhất hết sức quan tâm hỏi. Cũng phải thôi, người này chính là bảo bối của chủ nhân bọn họ, nếu có chuyện gì xảy ra bọn họ chết chắc a Dung Phượng Ca nghe vậy, lắc đầu đạm cười : “ có gì!” “ Tỷ tỷ xinh đẹp, tiểu Ngư đến rồi đây…” chưa thấy người thấy thanh , phải ai khác chính là tiểu bằng hữu Tiểu Ngư đáng của chúng ta. Hắc hắc, nó me từ sáng đến giờ, thấy ‘ca ca đáng sợ’ kia bên cạnh tỷ tỷ xinh đẹp nữa, nó mới dám mò đến đây “ Tiểu Ngư đến rồi sao, lại đây…” Dung Phượng Ca ôn hòa cười, bây giờ y cũng chả còn muốn phân bua với đứa bé giờ y là ca ca chứ phải tỷ tỷ nữa, bởi vì dù có trăm lần, đứa này vẫn vậy, là đáng buồn a “ Tỷ xinh đẹp hảo, hai vị thúc thúc hảo…” Tiểu Ngư rất là lễ phép chào hỏi Dung Phượng Ca cùng Ảnh Nhất và Ảnh Nhị. Hai Ảnh cảm thán, bọn họ cũng đâu có lớn tuổi gì đâu a, cũng xấp xỉ với Dung công tử, vì cớ gì lại gọi bọn họ là thúc thúc mà gọi Dung công tử là ‘tỷ tỷ xinh đẹp’ đâu?! Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị kéo kéo khóe miệng, trả lời. Mà tiểu bằng hữu Tiểu Ngư cũng thèm để ý, chạy đến chỗ Dung Phượng Ca, vươn tay kéo tay áo của y, giọng lên tiếng : “ tỷ tỷ, hôm qua mẹ của Tiểu Ngư lên núi, mang về nam nhân bị thương rất nặng nha, có thể hay giúp người kia, người kia rất đáng thương”. Máu chảy rất nhiều đó, nhất định chết người! “ Sao đem đến đây?!” Dung Phượng Ca giọng cười, xoa xoa đầu tiểu hài tử. Tiểu Ngư chu môi : “ rất nặng, tiểu Ngư mang nỗi, hơn nữa mẹ tỷ tỷ vất vả nhiều rồi, nên làm phiền tỷ tỷ….” “ Được rồi, chúng ta về nhà của Tiểu Ngư ….” Dung Phượng Ca gật đầu đáp ứng, sau đó mang theo ‘dụng cụ’ theo tiểu hài tử về nhà của nó, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị dĩ nhiên là theo bảo hộ rồi. Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị thể ngăn cản Dung Phượng Ca được, vì chủ nhân có dặn, chỉ cần theo sau bảo vệ Dung công tử là được, còn mọi chuyện cứ theo ý tử của Dung công tử “ Ngươi có thấy có gì đó ổn …” Ảnh Nhất giọng nghi vấn “ , chỉ là lòng có chút thấp thỏm thôi, có lẽ chúng ta lo xa quá…” Ảnh Nhị lắc đầu, nhàn nhạt thở dài “ Việc đến đâu tính đến đó vậy, chủ nhân chắc cũng rất nhanh về…” Ảnh Nhất khẽ cau mày “ Ừ! Bây giờ cũng chỉ như vậy mà thôi…” Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị thầm suy tính Dung Phượng Ca cũng vừa đến nhà của Tiểu Ngư. Đó là căn nhà gỗ mộc mạc, như bao căn nhà trong thôn khác, phụ thân của Tiểu Ngư mất sớm, nhà chỉ có hai mẹ con, cũng nhờ bà con láng giềng giúp đỡ, mới an ổn sống qua ngày. Vừa bước vào cổng, mẹ của Tiểu Ngư cũng thấy được, nhanh chóng ra đón Mẹ của Tiểu Ngư, thiếu phụ bình thường, dung mạo có thể là bình thường, nhưng là mang theo chút khí chất ấm áp, yên ấm bất giác khiến cho người ta cảm thấy có hảo cảm. Dung Phượng Ca ôn nhu cười : “ Tiếu phu nhân, Tiểu Ngư nhờ ta đến xem giúp người bệnh” “ Làm phiền …. Công tử…” mẫu thân của Tiểu Ngư ôn thanh cười cảm tạ, quả nàng cũng định qua đó nhờ vị thần y này xem giùm, chứ nam nhân kia quả bệnh nặng quá, cứ phát sốt liên tục, nàng dám mạo hiểm “ có gì, cứu người là trách nhiệm của đại phu mà….” Dung Phượng Ca khe khẽ cười, sau đó bước vào nhà. Mẫu thân của Tiểu Ngư có chút sững sờ, sau đó mới theo sau. Vị nương tự xưng là ‘Dung công tử’ này, quả đẹp, chỉ ôn nhu cười khẽ thôi cũng khiến cho nàng dù là nữ nhân cũng bị câu năm phần hồn phách, quả là….. họa thủy hồng nhan chiếc giường đơn sơ, nam nhân tướng mạo đặc biệt dễ nhìn, chỉ có điều bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều mà sắc mặt trắng bệch, tăng thêm phần quỷ dị. Vươn tay bắt mạch cho nam nhân, Dung Phượng Ca thoáng chau mày “ Người này bị thương rất nặng, tâm mạch hao tổn, lục phủ ngũ tạng điều bị thương” Dung Phượng Ca trầm giọng lên tiếng “ Vậy… ….” mẫu thân của Tiểu Ngư lo lắng “ có gì, chỉ là vấn đề trị liệu hơi lâu chút mà thôi…” Dung Phượng Ca trấn an “ Vậy tốt rồi…..” “ Ngươi sao rồi?!” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt hỏi “ có gì…” Mạc Ly đáp, thanh áp lực mười phần, có chút suy yếu, cắn răn rút mũi tên ra, điểm huyệt cầm máu. Chuyện là hai người đến được nửa đường, tránh rất nhiều cơ quan ám tiễn, độc trùng….. cuối cùng cũng có chuyện xảy ra, Mạc Ly bị trúng mũi tên, đồng thời cùng Lạc Khanh Nhan rơi xuống cơ quan khác “ Cầm lấy….” Lạc Khanh Nhan lấy ra trong lòng lọ thuốc chữa thương đưa cho Mạc Ly, Mạc Ly vươn tay nhận lấy, lời cảm tạ. Lạc Khanh Nhan im lặng dựa vào góc trong ‘mật động’ khẽ nhắm mắt. Tính ra cũng gần bảy canh giờ, tránh hàng trăm cơ quan, mệt mới là lạ, nàng… cũng cần nghỉ ngơi chút, như vậy mới có thể nhanh chóng lấy được Hắc ngọc Mạc Ly lấy kim sang dược bôi lên vết thương, chút lành lạnh, chút ngứa ngứa khiến cho vết thương của y nhanh chóng giảm đau, nhiều lắm. Dược này quả rất quý. Nữ nhân này, cứng miệng nhưng cũng mềm lòng. Tuy nếu y tha chân sau nàng ta mặc kệ y sống chết nhưng mà chẳng phải cũng ra tay cứu giúp đó sao, bất giác Mạc Ly nhìn về phía Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi vốn lạnh băng cảm xúc chợt lóe qua nhu hòa Nếu như Mạc Ly biết, Lạc Khanh Nhan chẳng qua muốn cứu mạng, là vì nàng cần người giúp để lấy được Hắc Ngọc biết nghĩ như thế nào đây Nếu như, Mạc Ly biết, Lạc Khanh Nhan chẳng qua lo lắng Dung Phượng Ca thắc mắc Mạc Ly ở đâu?! Mà nàng muốn dối , cho nên tiện tay cứu mạng mà thôi, Mạc Ly đáng thương của chúng ta, lại nghĩ như thế nào đây?! Lạc Khanh Nhan mà là cứng miệng mềm tâm ư?! Đúng là điều khó tin nhất đời Tâm của nàng, từ lâu hóa đá, hóa băng, lãnh cứng rắn, như là khối sắt ngàn năm từ lâu rồi Nó, đối ai cũng có thể cứng rắn đến tàn khốc được, ngay cả đối với chính bản thân mình có thể thiện tâm với ai?! Tâm của Lạc Khanh Nhan ấy à, duy nhất mềm mại, duy nhất thiện tâm, chính là dành cho Dung Phượng Ca mà thôi….. “ Chủ nhân…..” Mạc Ly khẽ mở miệng “ Ân?!” Lạc Khanh Nhan vẫn nhắm mắt, thanh trầm thấp, đáp lại “ Ta có điều vẫn thắc mắc, ngài có thể giải đáp được ?!” “ Mạc Ly, hôm nay ngươi có vẻ hơi nhiều” “ Đúng vậy, hôm nay biết có còn sống sót ra khỏi đây , cho nên ta vẫn muốn hỏi chủ nhân chuyện, nếu thực thắc mắc trong lòng, có chết cũng yên a….” lần đầu tiên từ lúc Lạc Khanh Nhan cứu mạng đến bây giờ, Mạc Ly mới có thái độ ngoài vẻ lạnh băng hằng ngày, thay đổi chút giọng điệu hài hước, thanh bất chợt nhu hòa, mà tiếu dung lại nhàn nhạt như gió xuân Trong sát na, Lạc Khanh Nhan khẽ run mi mắt, nhưng rất nhanh, Mạc Ly thấy được. Mãi lúc lâu sau, tưởng chừng Lạc Khanh Nhan ngủ rồi, hàng mi mắt kia khẽ run, đôi con ngươi thanh minh thấu triệt, nhìn về phía Mạc Ly, trong mắt đong đày nét cười, như là cười nhạo, như là cười ngạo nghễ… nhưng đáy mắt lại ngàn năm phi tuyết, dao động cảm xúc, Mạc Ly tâm khẽ run chút, như là từ trong sâu thẳm nội tâm, đôi mắt kia, y từng gặp qua….. là lúc nào?! “ Chẳng phải ngươi có chuyện hỏi ta sao?!” Lạc Khanh Nhan tự tiếu phi tiếu nhìn Mạc Ly Mạc Ly thu lại thái độ thất thần của mình, ngẩng đầu đối diện cùng Lạc Khanh Nhan, thanh nhàng nhưng vô hình chung mang theo khí phách, rất kiên định : “ ngài cùng Dung nương, quan hệ là như thế nào?!” rất nàng, vị chủ nhân này của , dù vẻ bề ngoài có tuấn mỹ như thế nào chăng nữa, dù có khí phách ngạo nghễ ngang tàng như thế nào, dù mạnh mẽ tàn khốc đến đâu… chung quy vẫn là nữ tử. Ngay từ đầu y nhận ra….. cũng từng giật mình, từng nghi ngờ nhưng là ở chung về lâu…. Y quan sát rất kỹ, người này mười phần chính là nữ nhân “ Dung nương?!” Lạc Khanh Nhan khóe miệng co rúm lại, có chút buồn cười : “ nếu như tiểu Phượng Ca của ta nghe được, ngươi như thế này gọi , nhất định tha cho ngươi” “ Chủ nhân, dù Dung nương có vận nam trang chăng nữa, rốt cuộc cũng là nữ nhân mà….” Mạc Ly nhún nhún vai “ Được rồi, nam nhân sao mà nữ nhân lại như thế nào, …. chính là Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca của ta mà thôi, ngươi chẳng lẽ biết quan hệ giữa cùng ta?!” Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt . Nàng bình thường chẳng lẽ biểu tốt, chẳng lẽ Dung Phượng Ca giống ái nhân của nàng sao?! Mạc Ly giật mình, y khẽ run cái : “ vậy…. ngài chính là Dung nương sao?! dù cho cả hai cùng là nữ tử.” Dù sao Dung Phượng Ca là nam nhân, cũng chẳng ai tin, trừ phi vạch áo ra cho người xem mà thôi, nhưng là nam nhân của nàng, ai dám phi lễ, trừ phi người kia ngại sống nhiều lắm, Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt cười : “ nữ cũng thế, nam cũng được, Lạc Khanh Nhan chính là , Dung Phượng Ca mà thôi!” “ người có thể người, bao lâu?!” Bất giác, cũng vì sao, Mạc Ly lại thốt nên như vậy, thanh bỗng dưng có chút gì đó nỉ non, chút gì đó tha thiết, nên lời bi ai! “ Hồng trần phồn hoa, thiên hạ trăm vạn người, có thể gặp được người mình , có thể gặp được người mình, đó là thượng thiên cho nhiều lắm ân tình, nếu như biết năm bắt mà bỏ lỡ, chẳng phải tiếc nuối muôn đời sao?!” người có thể người bao lâu?! Câu hỏi này, có mấy ai trả lời được?! Từ xưa, si nam oán nữ nhiều lắm, người si tình, kẻ tình si……. Khi thề non hẹn biển, cùng sinh cùng tử, nhưng đứng trước vinh hoa phú quý, đứng trước nhiều cám dỗ của thế gian, hai chữ thề nguyền kia chẳng đáng đồng, ừ đó, đến sống chết lại, đến điên cuồng mê luyến, nhưng là người rốt cuộc người bao lâu?! năm, mười năm, hai ngươi năm….. hay là cả đời….. Có người phải dùng cả đời để chứng minh Cũng có người, chỉ dùng dăm ba tháng, ngắn ngủi vài năm cũng hiểu …. Tình , xinh đẹp như pháo nổ yên hoa, rực rỡ khiến cho người người chấp niệm, khiến cho người ta theo đuổi, nhưng là……. Khi pháo hoa tàn rồi, có chăng cũng chỉ còn lại, lòng người tiếc nuối nguôi?! “ người, rốt cuộc có thể người…. bao lâu?!” Mạc Ly giọng nghi vấn. Mà Lạc Khanh Nhan chỉ nhàng cười, đôi con ngươi bất chợt nhu hòa, lưu chuyển thâm tình, khóe miệng nhếch lên, thanh lãng đãng như là sương là khói : “ nhiều lắm đâu, chỉ bốn từ mà thôi….” Mạc Ly nghi hoặc, ánh mắt dao động Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt lại, thoải mái nửa nằm nửa ngồi, lên tiếng : “ đời đời kiếp kiếp” Lạc Khanh Nhan Dung Phượng Ca được bao lâu?! Đó là….. đời đời kiếp kiếp thế đủ, Lạc Khanh Nhan bỗng dưng phát , ra mình rất lòng tham, thế đủ, cho nên đời đời kiếp kiếp của , chỉ có thể thuộc về mình nàng mà thôi Mối ràng buộc giữa nàng cùng , chỉ là , mà còn là cố chấp, mà còn là…. duy nhất chấp niệm …. là ánh sáng duy nhất của nàng, trong thế giới u đen tối của nàng, là điểm sáng duy nhất mà nàng dùng mọi sức nắm lấy, thể buông tay từng, muốn đuổi ánh sáng kia , vì sợ nó nhiễm tối từng, muốn bóp chết nguồn sáng kia, vì sợ nó bị cướp từng, muốn bôi đen điểm sáng kia, vì sợ nó rời từng,…..,nhiều lắm….. đến cuối cùng, nó lại là chấp niệm của nàng Con người, dù có hắc ám đến đâu, vẫn khao khát…. chút ánh sáng, hướng về dương quang là bản năng của con người Con người, dù đáng sợ đen tối đến đâu, tâm vẫn còn góc mềm mại đó, đó là phần thiện của con người, nếu mất … cũng còn là người nữa Mà… nghi ngờ gì nữa, góc mềm mại thiện tâm cuối cùng của Lạc Khanh Nhan, chính là Dung Phượng Ca!
CHƯƠNG 40 : DIỆT THIÊN – ĐẪM HUYẾT (HẠ) “ bốn ngày rồi, chết tiệt! cái hang động này rốt cuộc dài bao nhiêu?!” Lạc Khanh Nhan khẽ chau mày. ngờ cái cơ quan này khó đối phó hơn nàng tưởng nhiều lắm, quá nhiều mê cung, mặc dù đánh dấu rất kỹ nhưng nàng cũng tránh khỏi nhầm nhiều nơi, quanh quẩn lại thấm thoắt bốn ngày trôi qua, lương thực nàng mang theo cũng hết rồi, nếu như ra sớm, bị mấy cơ quan này hại chết cũng bị đói chết “ Chủ nhân, lần đầu tiên thấy ngài nôn nóng như vậy đó….” Mạc Ly có chút cười giễu. Vết thương của y cũng bắt đầu đánh vảy, huyết sắc gia tăng ít khuôn mặt, nhưng người cũng ít tân thương, điều là do các cơ quan ám tiễn xoẹt qua, tuy nặng, nhưng ít nhiều cũng mất máu. Nhưng giờ khắc này đây, y chút nào cảm thấy sợ hãi hay lo lắng, cũng có lẽ là…. Có nữ nhân này bên cạnh. Y hiểu rất , chỉ cần bước ra khỏi mật động này, y lại quay về với nhiệm vụ của mình, theo sau làm thuộc hạ của nữ tử này, chỉ thế mà thôi Lại đến, Lạc Khanh Nhan tuy chưa bị thương nặng nào, nhưng bạch y từ lâu xơ xác tiêu điều, những vết cắt trải dài lên y phục, cánh tay, thân thế, cũng thiếu miệng lớn miệng vết thương. Nếu là nữ nhân khác, chắc cũng đau đớn mà rơi lệ, nhưng đối với Lạc Khanh Nhan, nhiêu đây vết thương chẳng quan như muối bỏ bể mà thôi. Nhiều lúc Mạc Ly cũng phải khâm phục, hán tử như y, cũng có nhiều lúc chịu được vết thương hành đau nhức phát sốt mà nữ tử như Lạc Khanh Nhan cũng chỉ cười nhạt chuyện . Rốt cuộc nữ nhân này trải qua những gì mà đối với nàng mọi việc giống như là gió thổi mây trôi, chút để ý đâu?! Dường như có lấy đao chém lên mình nàng, nàng cũng nhíu mi dù chỉ chút vậy, bất chợt Mạc Ly có chút rùng mình… “ bốn ngày rồi ta chưa về, nhất định rất lo lắng…” Lạc Khanh Nhan khẽ thào, nôn nóng bất an, nóng ruột nóng gan chung quy cũng vì người kia mà thôi “ Có Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị nhất định chăm sóc tốt cho công tử!” Mạc Ly bình thản Lạc Khanh Nhan thoáng giương mi nhìn y, rồi nữa, tiếp tục bước về phía trước. Nàng có lẽ quá nhiều chuyện rồi, lại mấy chuyện này cho người nam nhân này nghe, có lẽ là vì trong mật động buồn chán quá chăng?! Người khác làm sao hiểu được cõi lòng của nàng, nàng chính là muốn người kia vì nàng mà lo lắng, vì nàng mà chau mày, vì nàng mà mất ăn mất ngủ thôi….. người kia nhất định lại khó ngủ cho xem, ngốc tử đó chẳng lẽ biết, nàng biết mỗi khi nàng , lại khó ngủ hay sao?! nhưng là…. Nàng thể nha!! Đúng vậy! Lạc Khanh Nhan sai, bốn ngày này Lạc Khanh Nhan rồi, Dung Phượng Ca thực lo lắng, rất lo lắng. hiểu sao lần này, y lại cảm thấy bất an đến như thế, dường như y cùng Nhan Nhan sắp chia lìa đến nơi vậy. Phi! Phi… là nghĩ vớ vẩn gì a, Nhan Nhan sao có thể rời y được, Dung Phượng Ca tự an ủi, xua nỗi lo vớ vẫn trong lòng mình “ Uy! Ngươi vết thương chưa tốt, cứ nằm đó….” Dung Phượng Ca giật mình, nhìn thấy người bệnh kia muốn ngồi dậy, khẽ chau mày quát khẽ. Lần đầu tiên trong đời Dung Phượng Ca lại lớn tiếng với người như vậy, xong lại có chút hối hận, khi lại trút nỗi bất an bực dọc lên người khác Người kia nhìn thấy Dung Phượng Ca vẻ mặt áy náy nhìn mình, khóe miệng co rúm lên. Lần đầu tiên trong đời, y gặp được người như vậy, người này thực quá thiện tâm a “ Xin lỗi, lại lớn tiếng với ngươi…..” Dung Phượng Ca ão não lên tiếng “ Khụ! có gì, nương là ân nhân của tại hạ, sao lại lới xin lỗi?!” nam nhân khẽ cười, khiến cho khuôn mặt dễ nhìn kia thêm phần xinh động lên, nam nhân này dung nhan thực rất là tuấn tú a. Dung Phượng Ca cảm thán, nếu khuôn mặt của y như vậy, chẳng có ai lầm y là nữ nhân nữa, Dung Phượng Ca thở dài, có chút vô lực : “ ngươi …. Ta là nam nhân!” “ Ách! Đúng vậy, …công tử, là ta lầm….” nam nhân xin lỗi cười, ánh mắt vô tình lần nữa đánh giá Dung Phượng Ca, cũng giống như lúc trước, kinh diễm thoáng nhìn, khiến cho y bất giác cũng có chút ấn tượng, nhưng là… nam nhân?! Cái này quả khó tin. Nhưng là nam hay nữ! cũng bấy nhiêu công chuyện. Lam Quân Băng cười nhạt “ Nga! có gì, khuôn mặt này của ta quả dễ khiến người khác nhẫm lẫn…” Dung Phượng Ca thông cảm cười cười “ Đúng rồi, tên của ngươi là gì?!” Dung Phượng Ca vấn “ Lam…. La Quân Băng….” Lam Quân Băng bất giác trả lời, cũng may giật mình lại. Chẳng hiểu vì sao nhìn vào đôi con ngươi trong vắt kia, y như cảm thấy, chỉ đơn giản cái dối thôi cũng là điều tội lỗi +_+ y rốt cuộc suy nghĩ cái vớ vẫn gì vậy?! “ La Quân Băng? Còn ta tên là Dung Phượng Ca, rất hân hạnh quen biết ngươi, Quân Băng!” Dung Phượng Ca tiếp tục Người này, ngay chút phòng bị đơn giản nhất đối với người xa lạ cũng có hay sao chứ?! Đáy mắt của người này vĩnh viến hồn nhiên ấm áp nhiễm chút bụi trần nào sao?! Lam Quân Băng bất chợt có chút mê hoặc, thế gian này cũng có người thuần khiết đến vô cấu như người tên gọi Dung Phượng Ca ngồi trước mặt y như thế này ư! là… Người này rốt cuộc là ai đâu?! Chính vì lần trước y cho người điều tra, thấu mới đến đây, giả vờ bị thương để tiếp cận, nhưng dường như có ngày nào đó y hối hận về quyết định của mình phải, như là trong trực giác của mình, y nghĩ như vậy. Lam Quân Băng có chút buồn cười, từ khi nào y lại hối hận khi làm chuyện nào đó?! Nhưng là, nhiều năm về sau….có người hỏi Lam Quân Băng, y từng làm chuyện gì khiến cho bản thân mình hối hận chưa?! Khi ấy, Lam Quân Băng chỉ cười, cười mà còn khó coi hơn cả khóc, hàng mi khẽ chau lại, như là quanh quẩn cảm giác tang thương khó diễn tả hết bằng lời Nếu… nếu như lúc trước tò mò mà tìm đến Nếu như lúc trước đọa lạc trong ánh mắt ôn nhu kia Nếu như lúc trước chìm đắm trong tiếu dung ấm áp ấy Có lẽ…. có lẽ…. cả đời của y, cũng bi thương đến như vậy Đem cả tấm lòng cho cười, rốt cuộc đổi lại chỉ là khiến cho người kia thương tích đầy mình mà bản thân cũng rơi vào vạn trượng vực sâu Cả đời Lam Quân Băng y, chưa từng bao giờ hối hận làm bất cứ chuyện gì, dù là sát cha đoạt vì, dù là huynh đệ tương tàn, nhưng lại hối hận vì gặp được Dung Phượng Ca y, quyết hối hận nhưng khiến y bị thương, lại hối hận Cho nên! gặp, quyến luyến cũng si mê Có chăng, người kia đau thương?! Nếu…. Nếu………. Nhưng là, thế gian này vốn có từ nếu ấy, vì vậy chuyện gì đến cũng đến mà thôi ! Lam Quân Băng giật mình nhìn Dung Phượng Ca, đôi con ngươi thoáng sắc bén nhưng rất nhanh liễm lại, nếu như y hoa mắt y vừa thấy vết bớt mạn châu hoa sau gáy của Dung Phượng Ca mà y có thể thấy được, nguyên nhân chỉ vì có cơn gió quang, thổi bay mái tóc của Dung Phượng Ca, như như đóa mạn châu hoa đỏ rực Diệt thiên?! Này…. chính là sao “ Quân Băng, ngươi sao vậy….” thấy Lam Quân Băng thất thần, Dung Phượng Ca hỏi thăm “ Sau cổ của ngươi….” Lam Quân Băng thanh khàn khàn, khản đặc “ A?!” Dung Phượng Ca giật mình vươn tay sờ sờ cổ của mình, sắc mặt có chút tái lại, lắp bắp : “ ngươi… ngươi thấy được?!” Nhan Nhan dặn dò y, đừng để cho ai thấy được vết bớt này, người nào nhìn thấy nhất định phải… cho Nhan Nhan “ Đúng vậy, là hình xăm sao, rất đẹp?!” Lam Quân Băng chợt cười “ Nga, cảm …cảm ơn!” Dung Phượng Ca cười cười, lòng thực phân vân, biết làm sao, cái này rốt cuộc phải làm sao đây, Nhan Nhan lại có ở đây, ai da! Hay là cứ cho người này liều thuốc mê khiến cho y ngủ , đợi Nhan Nhan về rồi giải quyết, như vậy mới là thượng sách! Hắc hắc… y cũng thông minh đó chứ, Nhan Nhan nhất định hài lòng. Tiểu Phượng Ca tự kỷ nghĩ ^^ Nhìn Dung Phượng Ca mặt mày lúc vui lúc buồn, khi chau mày, khi cười thập phần buồn cười, Lam Quân Băng có chút thở dài, người này là cái ngu ngốc hay sao, mọi chuyện điều biểu nét mặt, bộ trông ngốc lắm sao mà biết y nghĩ gì?! Cho nên Dung Phượng Ca đồng học của chúng ta nhanh chóng cáo biệt cùng Lam Quân Băng, quay về bốc thuốc cho y, đồng thời cũng quên cho đống mê dược, thuốc sau khi đun xong, đưa cho mẹ của Tiểu Ngư và được chuyển đến tay của Lam Quân Băng. Nhìn chén thuốc đen sì này, Lam Quân Băng cười nhạt, đem nó uống cạn hơi, hề nhíu mi dù chỉ chút Thấy chén thuốc cạn, lúc này Dung Phượng Ca mới an tâm quay về phòng của mình, tiếp tục ngồi góc cạnh cửa sổ, chờ Lạc Khanh Nhan trở về Còn Lam Quân Băng sau khi uống thuốc, cơn buồn ngủ bất chợt kéo đến, y khẽ mỉm cười, an tâm ngủ chút. lát sau, trời bắt đầu xế chiều, vầng kim ô cũng dần dần xuống núi, trong phòng của y, đột ngột xuất hắc y nhân, quỷ mị xuất cùng xuất thần nhập hóa khinh công, người này đến như cơn gió, nhanh vô cùng, ai y xuất lúc nào, chỉ khi nhìn lại mới thấy y đứng trước mặt mình, khinh công đến như vậy, quả là đạp tuyết vô ngân a… “ Chủ thượng?!” Hắc y nhân cung kính quỳ xuống, thanh trầm thấp kiên nghị, đôi con ngươi sáng quắc lãnh băng, vô cảm tình “ Ân! Đến rồi sao…”. Lam Quân Băng khẽ mở mắt, đạm trả lời. Dược hiệu ghê gớm , đối với kẻ có khả năng kháng mê dược cùng độc dược như y cũng phải ngủ vài canh giờ, xem ra danh xưng thần y cũng sai “ Đúng vậy, chủ thượng, tiếp theo chúng ta làm như thế nào đây?!” Hắc y nhân nghi vấn “ Cướp người!” Lam Quân Băng tà mị cười, đôi con ngươi ngạo nghễ đầy tà cuồng “ Cướp người?!” Hắc y nhân khẽ lặp lại, hàng mi thoáng chau lại, chủ nhân là muốn cướp ai a “ Đúng vậy! bây giờ là thời cơ thích hợp nhất để cướp người nha, chuẩn bị , tối nay chúng ta hành động….” Lam Quân Băng gật đầu “ Là, chủ thượng!” mặc dù chả hiểu nguyên nhân vì sao chủ thượng muốn cướp người nhưng là quyết định của chủ thượng, y nhất nhất tuân theo a. Hắc y nhân dùng khinh công phóng ra cửa sổ, thân hình lập tức chìm vào trong bóng tối, đến vô ảnh, cũng vô ảnh Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca…. diệt thiên… ha hả, đúng là thú vị, y nhất định phải đem người này nhốt lại bên mình, để xem như thế nào …. Lam Quân Băng tính toán. Nam nhân kia ( ý Lạc Khanh Nhan) có bên cạnh, y có thể dễ dàng cướp người hơn rất nhiều, mặc dù quanh đây như như ít cao thủ, nhưng ở địa bàn của y, việc cướp người chả khó khăn gì, huống chi dăm ba cao thủ cũng địch nỗi hàng trăm ám vệ nha
CHƯƠNG 41 : NHUỘM HUYẾT “ Ảnh Nhất, ngươi sai, nam nhân tên gọi La Quân Băng kia tất phải kẻ tầm thường, lúc nãy Ảnh Tam có , thấy hắc y nhân từ trong phòng của người kia ra, hắc y nhân kia võ công cực cao cho nên Ảnh Tam theo kịp…” Ảnh Nhị trầm ngâm, tay vô thức nắm chặt lấy chuôi kiếm “ giờ chúng ta chỉ có hơn mười Ảnh, nếu như người kia lai lịch bất tầm thường, muốn gây trở ngại với chúng ta, phần thắng hơn, ngươi mau cho thả tính hiệu cứu viện , mong rằng người của Huyết Sát Các ở gần đây đến cứu viện kịp thời…” Ảnh Nhất suy nghĩ chút rồi ra quyết định của mình “ Ân! Chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt cho công tử….” Ảnh Nhị cắn chặt răng, gằn từng tiếng. Ảnh Nhất mím chặt môi, gật đầu. Quả nhiên, dự đoán của Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị sai, bao lâu sau, xung quanh căn phòng của Dung Phượng Ca xuất ít người Đêm, bóng tối dày đặc, ánh trằng mờ ảo, tinh tú lấp lánh Đêm, gió lanh lãnh, hương vị cỏ cây, mát lành, dịu dàng Đêm, tĩnh lặng như nước, nhưng tiếc thay lại có người muốn phá vỡ gian yên lặng đáng quý về đêm ấy. Chính tiếng binh khí va chạm lên tất cả. Bên ngoài mười ảnh chiến đầu với hàng chục hắc y nhân, bên trong Ảnh Nhất nghiêm nghị đứng bên cạnh Dung Phượng Ca, lời “ Bọn họ là người của La Quân Băng, đúng ?!” như trong suy nghĩ của mọi người, thiếu niên tưởng chừng như chưa bị nhiễm chút bụi trần này cảm thấy sợ hãi lo lắng mà thay vào đó là thái độ thập phần điềm tĩnh, điềm tĩnh đến khó tin. Y yên lặng ngồi giường, vẫn lam bào thanh nhã, mái tóc đen huyền rũ xuống, mi mắt thoáng cụp xuống, giọng mà hỏi Ảnh Nhất như vậy “ Đúng vậy, công tử người yên tâm, dù chúng ta có chết cũng nhất định bảo vệ ngài!” Ảnh Nhất , thanh như là trần thuật, chuyện hết sức hiển nhiên, phải là lời cam đoan, lời hứa hẹn, mà là điều dĩ nhiên, có gì có thể thay đổi được. Từ ngày được chủ nhân ra lệnh bảo vệ vị công tử này, cũng từ ngày đó, sinh mệnh của y cũng gắn liền với vị công tử này rồi, còn nhớ chủ nhân ngày đó gằn từng tiếng mà với y : “ sinh ngươi sinh, nếu có chuyện, ngươi cũng đừng quay về gặp ta” Cho nên, dù y có chết cũng tuyệt đối thể để cho công tử xảy ra chuyện gì được!! “ Ta ….. dạo này cứ luôn có cảm giác bất an” Dung Phượng Ca chợt cười , lại : “ ngờ điều này lại xảy ra ”. Vô thức vươn tay sờ sau cổ của mình… “ Công tử…!” Ảnh Nhất than … “ Người kia ràng là bị thương rất nặng, nhưng trong quá trình điều trị lại khôi phục nhanh như vậy, ta sớm biết y phải bị người khác ngộ thương mà chính bản thân mình tự hủy bản thân mình mà thôi….” Dung Phượng Ca như có như trần thuật. Có loại võ công, khi luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, có thể khiến cho bản thân dẫu có bị thương tổn lục phủ ngũ tạng cũng dễ dàng khôi phục. Y biết, nhưng là y nghĩ đến, lần này người kia lại nhắm vào y. Y… ràng lần đầu tiên đến quốc gia này a! Tiếng binh khí va chạm càng lúc càng lớn, người người trong thôn sợ đến mức ai nấy điều đóng cửa trùm chăn dám bước ra ngoài. “ Vậy cũng tốt, tránh liên lụy người dân trong thôn….” Dung Phượng Ca nhàng cười “ Người của chúng ta, có thể địch lại bọn họ trong bao lâu?!” Dung Phượng Ca lên tiếng hỏi. Ảnh Nhất lắc đầu, nhân sĩ bên kia tăng càng lúc càng nhiều, xem ra khó có thể chống đỡ lâu được, ám hiệu được bắn ra, nhưng thấy ai đến, có lẽ là đến kịp Ảnh Nhị từ bên ngoài chạy vào, người vết thương đầy mình, y chật vật lên tiếng : “ Ảnh Nhất, ngươi mang công tử chạy , chúng ta cầm cự được bao lâu”. Mười người bọn họ, ai nấy võ công cao cường, toàn đứng từ hàng đệ tam trở lên trong giang hồ, nhưng dù là vậy, địch gần trăm hắc y nhân, mà toàn cao thủ, cũng khó khống chế lâu được “ Vô ích thôi! Tất cả bị bao vây rồi…..” thanh trầm thấp cười khẽ, mang theo ba phần tà cuồng, nam nhân bước vào, ai khác chính là Lam Quân Băng, y lạnh nhạt mở miệng : “ Dung công tử cứu ta mạng, biết có thể hay theo ta về nhà, để cho Quân Băng tạ ơn!” Tuy là lời mời khách sáo nhưng ràng mười phần quyết định khí thế, tha đường sống “ Hừ, ngươi người này vô ơn, công tử cứu ngươi mạng, ngươi còn lấy oán báo ân!” Ảnh Nhị hừ lạnh, tay cầm kiếm, hận thể bổ nhào về phía Lam Quân Băng, đâm cho y mấy nhát cho hả giận. Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Lam Quân Băng sớm thành vong linh dưới ánh mắt thiên đao vạn quả của Ảnh Nhị rồi a Lam Quân Băng cười nhạt, cũng thèm chấp nhặt thái độ của Ảnh Nhị “ La công tử, cũng muốn bắt ta về nghiên cứu thân phận diệt thiên này sao?!” Dung Phượng Ca nhanh chậm lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Lam Quân Băng, đôi con ngươi thanh minh thấu triệt bất giác cũng vì sao khiến cho vị đế vương sát phạt quyết đoán là này, lui về sau vài bước Diệt thiên…. Diệt thiên……….. Hai từ này, từ lúc y vừa sinh ra theo y cả đời Bỉ ngạn hoa rực rỡ diễm, như là khắc hạ lời nguyền vĩnh hằng trong y, muốn thoát được, vùng vẫy dẫy dụa nhiều năm như vậy Từ lúc bốn tuổi năm ấy, nỗi đớn đau đó, vẫn còn khắc cốt minh tâm Ánh mắt của hán tử kia, tràn đầy sợ hãi, khinh thị, chán ghét, tham lam hòa dục vọng khiến cho y hiểu, đau đớn, kinh sợ rồi….. buồn nôn! Y…. làm sai gì sao?! ràng là thiện tâm cứu người, vì cớ gì hết lần này đến lần khác, thương tích đầy mình cũng là y Bốn tuổi, ngây thơ như trang giấy trắng, bị thương thấu tâm, ngơ ngác biết làm gì, cho nên chọn lựa cách quên , lựa chọn phong ấn trí nhớ, nhưng là vì cớ gì vẫn buông tha cho y đâu?! Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca, ngươi kẻ ngốc này, ta với ngươi, nhân loại chẳng phải toàn là kẻ ích kỷ thôi sao, toàn là kẻ chỉ biết vì mình, vì cớ gì ngươi lại còn hết hi vọng vào những kẻ như thế đâu?! Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca…….. Đôi con ngươi trong suốt vô ngần, tạp chất kia cứ như vậy nhìn trực tiếp Lam Quân Băng, khóe môi vẽ lên nét cười Thanh thoát như u lan, thoáng chốc lại tà mị như bỉ ngạn hoa Diêm dúa mỹ lệ khiến người ta trầm mê nhưng lại là độc hoa “ Ta…. tổn hại đến ngươi…” Lam Quân Băng chợt thốt nên như vậy. Ngay từ đầu, y nhất định tổn hại đến tính mạng người này, đó là điều y chắc chắn “ Vậy, sao?!” Dung Phượng Ca cười nhạt “ Ta…..” Lam Quân Băng cứng lưỡi, cũng vì sao, đứng trước mặt y, Dung Phượng Ca lại xa lạ đến như vậy, xa lạ như là y chưa từng quen biết, người chỉ lỡ nặng lời với y dù chút tràn đầy áy náy nhìn y, này cũng cùng dung nhan, cớ sao ánh mắt kia vốn ôn nhu bình thản kia, lại tràn đày điêu linh, xơ xác tiêu điều lạnh lẽo khí đâu?! Tiếng binh khí bắt đầu dần, dần… rồi dứt hẳn….. “ Ngươi, là…ai?!” Lam Quân Băng chợt thốt nên như vậy “ Ngươi chẳng phải muốn biết diệt thiên sao?!” Dung Phượng Ca nhợt nhạt cười, vẫn thanh thoát ôn nhu như thường ngày nhưng xung quanh lãnh khí như vậy áp lực bất chợt khiến cho người ta thở nổi, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị giật mình kinh hoàng nhìn Dung Phượng Ca, lắp bắp : “ công …. Công tử, mắt của ngài?!” Đôi con ngươi đen thăm thẳm xinh đẹp tuyệt luân kia, từ khi nào chuyển đỏ, tựa như viên huyết sắc bảo ngọc, đẹp lạ thường, mà gương mặt xinh đẹp trắng nõn kia, bắt đầu từ mi tâm, lên đồ án kỳ dị, nửa gương mặt, đóa mạn châu hoa như có sức sống mọc lan tràn nửa gương mặt của y, rồi kéo dài đến tận sau gáy, càng khiến cho khuynh thế băng dung kia thêm vài phần tà mị, diễm dị thường “ Ngươi….. là chí cực ác trong con người ư?!” Lam Quân Băng từ kinh ngạc, giật mình cho đến bật cười sang sảng, đôi con ngươi nhìn về phía Dung Phượng Ca, thêm vài phần cực nóng Khóe miệng câu lên nụ cười châm chọc, tay áo vung lên, thanh kiếm trong tay của Ảnh Nhất bay đến tay của Dung Phượng Ca, tạo nên đường cong xinh đẹp Kiếm xuất, kiếm khí lãnh tựa băng Người kia, lam bào vẫn thanh lãnh như vậy, Lạc Khanh Nhan từng , sắc lam sinh ra là dành cho y, thứ sắc màu nào có thể vấy bẩn được, dù có bị ngàn sắc thái hồng trần nhiễm vào vào, lam vĩnh viễn là lam mà thôi Khi ấy, Dung Phượng Ca ôn nhu cười, vận màu khác, duy độc chung tình cùng sắc lam thanh nhã kia nhưng giờ khắc này, lam bào nhiễm huyết, liệu có còn sạch thuần khiết như lời của Lạc Khanh Nhan Trừ Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị, các Ảnh còn lại, nội thương nghiêm trọng, số chết, mà người bên Lam Quân Băng vẫn còn đông lắm người, hai người, mười người….. cứ lần lượt ngã xuống Kiếm, mấy lần chặt đứt, huyết từ lâu nhuộm thắm lam y Đôi con ngươi đỏ rực lạnh như băng kia, vẫn ngàn năm phi tuyết, lãnh nếu băng sương, tiếu dung vẫn như có như phảng phất gương mặt xuất chúng ấy Thực rất đẹp! Lam Quân Băng gần như là si mê nhìn, giữa đám hắc y nhân, người kia tung bay vũ kiếm, từng nhát kiếm kết thúc sinh mạng từng người, huyết văng mặt, càng thêm diễm tột cùng Người kia, như là thiên sứ đọa lạc xuống địa ngục, vùng vẫy trong thứ màu đỏ mỹ lệ kia…. thế gian này, rốt cuộc cũng chẳng còn ai đủ sức thu hút tầm nhìn của như người này Tâm, rung động! Trong sát na! vị thiếu niên thiên tử lãnh tình băng tâm này, động tâm Vài canh giờ chiến đấu, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị có thể là hết sức chống cự rồi, Dung Phượng Ca vẻ mặt vẫn vậy, y giết người, dao động chút cảm xúc, như là cái máy, vài cái vung tay, hạ kiếm, người chết. Từ xưa, sinh mạng con người, vốn chính là yếu ớt như vậy Hắc y nhân, từng người, từng người ngã xuống, bao lâu cũng chả còn mấy người. Lam Quân Băng đăm chiêu nhìn Dung Phượng Ca, thoáng chau mi, chợt đôi con của y, thoáng lóe sáng, mảnh quang hoa, y thét lên : “ Lạc Khanh Nhan…..” Lạc Khanh Nhan…. Lạc Khanh Nhan………. Nhan Nhan……….. Chỉ ba từ Lạc Khanh Nhan đơn giản như vậy thôi, cũng đủ sức khiến cho sát nhân cuồng ma Dung Phượng Ca lúc này chợt sững lại….. Lạc Khanh Nhan….. Lần đầu tiên tương ngộ, người kia câu khẽ đùa mỹ nhân khiến cho y lòng bất chợt rung động Có thể tốt với y, bao dung y, cười với y, bao giờ bắt nạt y Thà bản thân thương tích đầy minh cũng luyến tiếc y khổ sở dù chỉ chút Ngàn dặm bôn ba, rốt cuộc cũng là vì y Lạc Khanh Nhan! Cũng chỉ có người này, mới lòng dạ bảo vệ y, y, sủng y, hộ y, đau y ràng y mới là nam nhân, nàng là nữ nhân a Nhưng là, bờ vai gầy kia, lại ấm áp hữu lực như vậy Nụ cười kia, là như vậy chân thành Đáy mắt ngàn năm phi tuyết kia, khi nhìn y mới có ấm áp Nữ nhân sao, nam nhân lại như thế nào Y, chính là thích dựa vào nữ nhân của mình Diệt thiên…. Diệt thiên………… Hủy thiên diệt địa, lại có làm sao, Lạc Khanh Nhan nhất định bảo vệ Dung Phượng Ca, đời! Kiếm, tay, rơi xuống Người kia , nàng thích nhất, ánh mắt ta thấu triệt trong suốt, ánh mắt sạch nhất thế gian Người kia , nàng thích nhất, tiếu dung của ta, ấm áp ngượng ngùng, thuần khiết vô cấu Người kia, …. Là Dung Phượng Ca, thiện lương ngay đến cả con kiến cũng nỡ ra tay Mà, ta làm gì……. Bao nhiêu thi thể nằm dưới chân ta, bao nhiêu máu dính đôi tay của ta…… Vô thức, ngơ ngác nhìn đôi bàn tay của mình, thoáng run rẫy, bẩn Làm sao, mới có thể rửa sạch đây, bẩn, bẩn….. “ A…..?!” thanh thét lên, đau đớn nghẹn ngào, bất lực đến siết ngặt con tim, đoạn từng khúc ruột, tâm tê liệt phế…… Đầu óc xoay cuồng, trước mắt y, cứ mờ dần, mờ dần, thanh bên tai cũng chẳng còn nghe nữa Y, ngất lúc nào …… Giữa, trăm thi thể, mùi máu tanh nồng, y ngất lịm trong đám người đó Nhan Nhan! Phượng Ca thực cố ý, ta cố ý sát bọn họ, cho nên đừng bao giờ chán ghét Phượng Ca có được ?! Phượng Ca, rất muốn, rất muốn làm người tốt, là bọn họ, ép ta! phải sợ vì giết quá nhiều người, phải sợ vì cả người vấy bẩn đầy, máu, mà là sợ…….. sợ người kia để ý đến mình, sợ người kia dùng nhãn thần xa lánh mình, sợ…. rất sợ….. còn người kia quan tâm, còn người kia bên cạnh, kề cạnh sớm tối…. Cuộc sống có người kia, y rốt cuộc còn lại gì?! Bất lực, đau đớn, chua xót, thống khổ, bi ai…. Như là mọi tang thương đớn đau nhất thế gia này cũng thể diễn tả hết được nỗi lòng của y lúc này, vĩnh viễn ai biết, ai hiểu, nỗi sợ hãi ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần y, khiến cho y…. chết lặng Đau đớn của y, ai hiểu, ai thấu cho?! Diệt thiên, diệt thiên…. Y…. chính là người, đơn giản như vậy, vì cớ gì phải áp đặt y là kẻ diệt thiên đâu?! Đau quá, lãnh….. Nhan Nhan ở đâu rồi, Phượng Ca lạnh quá…… lãnh….. Rất lạnh……….!!!!