CHƯƠNG 34 : HẮC NGỌC PHƯỢNG HOÀNG “ Sư phụ, có tin tức ?!” vừa vào đến nơi, chưa kịp hành lễ chào hỏi Lạc Khanh Nhan nhanh chóng hỏi Hàn Vô. Hàn Vô thong thả uống ngụm trà, cười cười : “ đồ nhi a, đừng nóng vội, đến ngồi xuống !” Lạc Khanh Nhan thấy mình thất lễ, có chút ‘xấu hổ’ nhanh chóng cúi đầu hành lễ với Hàn Vô cùng Dung Cơ mới ngồi xuống đối diện cùng hai người. Lão ngoan đồng Dung Cơ thấy vậy, khỏi trêu ghẹo : “ a, hôm nay Khanh Nhan của chúng ta ngoan ngoãn hơn nhiều”. Lúc trước thấy là mặt lạnh, châm chọc còn khiêu khích, hôm nay lại tôn kính lên như vậy, Dung Cơ có chút quen, Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, bình tĩnh, nàng nhẫn, người này là gia gia của ..+_+ Hàn Vô khẽ liếc Dung Cơ, Dung Cơ nhún nhún vai, có chút thú vị cười dài, bèn chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, lên tiếng : “ ngươi có nghe qua Hoa Vĩ thôn?!” Lạc Khanh Nhan nghe vậy, lặng yên suy nghĩ, mãi lát sau như nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày : “ Băng Lạc quốc, thôn ?!” Hàn Vô gật gật đầu, khẽ mỉm cười : “ nghe cách đây hai trăm năm trước, người dân ở nơi đó thấy Phượng Hoàng trùng sinh, bay liệng cửu thiên, từ đám tro bụi mà chỗ Phượng Hoàng trùng sinh đó, hình thành miếng hắc ngọc, được người dân ở đó đưa lên làm ‘báu vật’ thờ phụng, nhưng cách đây bảy mươi năm, trận hồng vũ cuốn sạch nơi đó, mà mảnh Hắc Ngọc kia cũng theo trận lũ lụt đó mà biến mất, chỗ đó cũng chính là Hoa Vĩ thôn bây giờ….” “ Vậy miếng ngọc đó?!” Lạc Khanh Nhan trầm giọng hỏi “ biết, có lẽ lưu lạc nơi nào đó, có lẽ bị chôn vùi, cũng có lẽ… ngọc… hủy…” Dung Cơ khẽ cau mày, đôi con ngươi ảm đạm sầu lo “ Ngay mai chúng ta xuất phát đến Băng Lạc quốc..” Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn hai người rồi quyết định, phải thử mới biết kết quả, nàng tuyệt đối buông tay, dù chỉ còn tia hi vọng cũng buông tay, Lạc Khanh Nhan chính là như vậy, đối với chuyện nhận định cố chấp đến điên cuồng, dù là lối thoát, dù là chuyện hư ảo chăng nữa cũng quyết tâm làm đến cùng, chấp niệm như vậy… cũng giống như khi nhận định Dung Phượng Ca cho dù có nghịch thiên cũng nhất định đem bên mình, tìm cách cứu , nữ tử này đến cuối cùng cũng là kẻ cố chấp cuồng mà thôi “ cần nhanh như vậy, nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy lên đường” Dung Cơ giọng khuyên giải. Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, nàng cần nghĩ nhưng cũng cần nghĩ ngơi “ Được rồi, nếu tìm được phải nhanh chóng viết thư cho chúng ta…” Hàn Vô xen vào, Lạc Khanh Nhan cung kính đáp rồi sau đó xoay người ra ngoài. “ Hi vọng đứa đó làm chúng ta thất vọng”… Hàn Vô than khẽ “ Đế Y , nha đầu kia mệnh cách kỳ lạ, ngay đến cả cũng tính ra số mệnh của nàng, nhất định có duyên kỳ ngộ…” Dung Cơ lên tiếng, như là với Hàn Vô cũng như là an ủi bản thân mình Chỉ mong là vậy…. Hàn Vô khẽ nhắm mắt, thở dài… Căn phòng, u uẩn huân hương, chợt nặng trĩu…… “ Ảnh, cho người tra cái kia nam tử, thế nào rồi?!” Lạc Khanh Nhan đứng yên dưới tán Lê hoa, để lại phía sau lưng cho hắc y nam tử, trầm giọng lên tiếng “ Chủ nhân, cho người tra nhưng hoàn toàn có tin tức, người này như là đột ngột ra vậy…” Ảnh , nét mặt vẫn nhất trương lạnh như băng, chút cảm tình, mặt mày lãnh mỹ, thân hắc y càng khiến cho người này thêm phần hắc ám “ Ngay đến cả Mị Ảnh các cũng tra được người này sao?!” Lạc Khanh Nhan khẽ chau mày, trừ phi người kia giống nàng, xuyên việt đến nơi đây, nếu sao lại có chút tư liệu đâu, chẳng lẽ…. Người này, dung mạo nàng cũng lắm, nhưng ánh mắt cùng thần thái kia lại có chút quen thuộc như là trong trí nhớ từng thấy qua, nhưng là lại nhớ ánh mắt của người nào, người kia bản thân bị mất trí nhớ, , xem bộ dáng cũng giả, hơn nữa Dung Phượng Ca bắt mạch, quả trong đầu y bị thương cũng có gì đáng nghi ngờ cả, nhưng vì cớ gì nàng lại thấy bất an đâu?! “ Chủ nhân, Lam hộ pháp gởi thư đến , đế đô hình như có chuyện!” Ảnh tiếp tục thông báo “ Ân?!” Lạc Khanh Nhan nhướng mày, yên lặng lắng nghe Ảnh tiếp “ Hình như là có liên quan đến hoàng cung, nhưng tin tức hầu như bị phong tỏa cách triệt để, chúng ta cũng khó thăm dò, nhưng mấy hôm nay nghe hoàng đế bệ hạ có lên triều….” Hoàng đế, Âu Dương Liên, nam tử thân ngông nghênh ngạo khí, mỗi giơ tay nhấc chân điều tẫn hiễn uy nghiêm hoàng gia, từng lần diện kiến, nhưng tiếp xúc cung sâu, vài năm qua , nàng cũng nhớ lắm, chỉ nhớ mang máng người này cùng Âu Dương Triệt có vài phần giống nhau, nhưng Âu Dương Triệt thiên về lãnh lẽo băng sương còn Âu Dương Liên nhất trương mặt nạ nhất quán cười xuân phong nhưng lại giảo hoạt như nhất chích hồ ly, tâm tư khó dò….. quả , đối phó với Âu Dương Triệt càng dễ hơn nhiều so với Hàn Thanh đế vương “ Có nghe thích khách nào ghé thăm hoàng cung ?!” Lạc Khanh Nhan như đùa như hỏi “ có….” Ảnh hơi ngẩn ra chút rồi kiên định lắc đầu “ có… trừ phi bị ‘ám hại’ thể thượng triều hoặc còn ở trong hoàng cung…”. Lạc Khanh Nhan chợt nhíu mày “ Lam hộ pháp , vẫn thấy Hoàng đế trong ngự thư phòng, mỗi đêm xử lý triều chính nhưng lại thượng triều, có lẽ bị.. hạ độc….” Ảnh tiếp tục Lạc Khanh Nhan mày nhíu càng sâu….. Vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắc y nhân lui ra, hắc y nhân cung kính cúi đầu sau đó mình mất, nhưng là đứng nơi nào đó ai phát , Ảnh vệ chính là cái bóng của chủ nhân thôi ^^ Lạc Khanh Nhan vẫn yên lặng đưng đó, mặt mày trầm tư, đôi con ngươi càng thêm thâm trầm, thâm thúy thấy đáy, như là suy tính điều gì…. Bỗng, bàn tay đưa lên, che mắt của nàng, thanh trong trẻo : “ đoán đoán xem, ta là ai nha?!” Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay của chủ nhân nghịch ngợm, lên tiếng : “ chẳng phải tiểu mỹ nhân xinh đẹp của ta sao?!” Dung Phượng Ca nghe vậy, bật cười khanh khách, choàng tay ôm chầm lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, đầu cọ cọ vào vai nàng, khẽ quyệt miệng : “ Nhan Nhan lại cau mày” “ có việc gì, chỉ là suy nghĩ ít chuyện mà thôi!” Lạc Khanh Nhan đạm cười “ ?!” Dung Phượng Ca lần này rất là nghi ngờ à nha, nhưng là Nhan Nhan là có lý của Nhan Nhan, y cũng xen vào, khẽ mỉm cười, như là trong khoảnh khắc, rực rỡ phương hoa, xinh đẹp vô song, y tiếp tục lên tiếng : “ Nhan Nhan, gia gia có chuyện gì với Nhan Nhan vậy?!” y hỏi gia gia nhưng gia gia thần bí trả lời cho nên y chỉ biết hỏi Nhan Nhan thôi, đáng ghét gia gia, chơi trò mập mờ với y…. “ Hì hì, ta đem ngươi chơi, thích ?!” Lạc Khanh Nhan cười cười đáp lại “ chơi?!” Dung Phượng Ca nghiêng đầu, mắt đẹp mở to, hết sức ‘mong đợi’ nhìn Lạc Khanh Nhan, như muốn hỏi, chơi chỗ nào?! Nơi đó đẹp lắm sao?! chơi có vui ??!!…. hàng loạt câu hỏi như là nhảy lên trong mắt của Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan lấy tay điểm điểm trán của y, bật cười sang sảng : “ ngươi nha, tiểu tham miêu, là đến Băng Lạc quốc, nghe nơi đó rất đẹp, nhất là khi đông đến, là cả thành tuyết trắng bao la hùng vĩ vô cùng, có muốn ?!” “ Nhan Nhan chỗ nào, Phượng Ca chỗ đó…” Dung Phượng Ca rất đương nhiên , điềm điềm cười, thập phần khả ái “ Tốt, hai ngày nữa chúng ta lên đường…” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, vươn tay xoa xoa đầu của , chợt : “ Phượng Ca dường như lại cao thêm chút nữa?!” Dung Phượng Ca gật gật đầu, cười hết sức thỏa mãn, dĩ nhiên rồi y rất cố gắng tăng chiều cao để bằng hoặc hơn Nhan Nhan mà “ Còn hai tháng nữa là sinh thần của ngươi nha….” Lạc Khanh Nhan giọng , nàng cũng nên chuẩn bị lễ vật cho là vừa “ Ân, cho nên Nhan Nhan nhất định phải tặng quà cho Phượng Ca đó, phải à lễ vật lớn lớn …” Dung Phượng Ca phụ họa, vươn tay vẽ cái vòng tròn to. Lạc Khanh Nhan muốn trêu đùa , bèn : “ vậy ngươi thích món quà gì?!” Dung Phượng Ca nghĩ nghĩ chút, nghĩ nghĩ lại cuối cùng vò vò đầu, ủy khuất : “ ta thích gì hết… chỉ thích mỗi Nhan Nhan thôi…” “ Vậy… đến ngày đó ta đem ta tặng cho ngươi, thế nào?!” Lạc Khanh Nhan nhợt nhạt mỉm cười, ôn hòa như gió mùa thu, thập phần say lòng người “ cần” Dung Phượng Ca bĩu môi : “ Nhan Nhan vốn là của Phượng Ca mà, cho nên cần tặng, Nhan Nhan phải nghĩ ra món quà cho Phượng Ca mới được” “ Được rồi, đùa ngươi, ta nhất định suy nghĩ kỹ rồi tặng quà cho ngươi, thế nào?!” Lạc Khanh Nhan bật cười chịu thua, mỗi lần cợt , người thua lại là nàng, là….+_+ “ Hì hì, Phượng Ca nhất định chờ….” Dung Phượng Ca thập phần thỏa mãn mỉm cười, nha nha… là mong đợi, biết Nhan Nhan tặng cho y thứ gì đây, đây là sinh thần đầu tiên Nhan Nhan cùng y, cho nên nhất định thể qua loa được, nhất định phải đáng nhớ, đáng để làm tưởng niệm ^^ Đế đô Tam vương phủ “ Vương gia, ngài về rồi…” Nữ tử ôn thanh mỉm cười, hai năm thời gian qua càng khiến cho gương mặt kia trở nên càng thêm thành thục, thêm phần ý nhị, người này chẳng ai khác là thanh mai trúc mã đồng thời cũng là sườn phi của Âu Dương Triệt, Hàn Thanh Uyển, cũng là nữ tử duy nhất giờ còn lại trong vương phủ, hai năm trước từ sau khi Lạc Khanh Nhan ‘mất tích’ ngoại trừ Hàn Thanh Uyển, tất cả cơ thiếp trong phủ điều được đưa ra khỏi vương phủ. Với quyết định này của Âu Dương Triệt, Hàn Thanh Uyển vừa mừng vừa sợ, mừng là vì bản thân được ‘độc sủng’ sợ là… hiểu sao nàng cảm thấy tâm của vương gia cách nàng ngày càng xa, nhưng là trời cao đối đãi nàng tệ, nàng có nhi tử, hài tử này cũng là hài tử đầu tiên của vương gia cùng nàng, như vậy cơ hội nàng ngồi lên chiếc ghế tam vương phi còn xa, song hai năm qua Hàn Thanh Uyển càng ngày càng thể đoán được tâm tư của Âu Dương Triệt Nam nhân nàng say đắm, càng ngày càng lạnh lùng, lúc trước đối nàng thoang thoáng ôn nhu bây giờ nét cười ôn hòa đối nàng càng ít, điều khiến cho Hàn Thanh Uyển khổ sở ấy là Âu Dương Triệt lại thường xuyên bước vào nơi ở của Lạc Khanh Nhan lúc trước, nơi ấy lúc nào cũng được quét tước sạch , giống như nơi có người ở. Hàn Thanh Uyển bất chợt cười khổ… Từ khi nào…. Nam nhân này còn nàng nữa Từ khi nào…. Nam nhân này lại để tâm đến nữ tử kia đến vậy….. Hay là Nam nhân kia chưa từng nàng Nam nhân kia… vốn chưa từng đặt nàng vào trong lòng “ Uyển nhi, có khỏe ?!” Âu Dương Triệt hỏi Hàn Thanh Uyển, thanh mặn nhạt, như là có lệ đối phương càng khiến cho Hàn Thanh Uyển cảm thấy bất an, cố nén trong lòng mất mát, nàng cười khẽ : “ vương gia an tâm, thiếp thân cùng Khiêm Nhi rất tốt” “ Ừ, Khiêm nhi ngủ rồi sao ?!” Âu Dương Triệt nghe nhắc đến hài tử của mình, ánh mắt nhu hòa lại, dù y có lạnh lùng đến như thế nào cũng rất thương hài tử của mình, đế vương gia ít khi có thân tình, y từ lúc còn thiếu thốn tình thương của phụ mẫu cho nên y luôn tự với bản thân mình sau này có hài tử nhất định phải dành tình thương cho hài tử ấy “ Ân, ngủ, vương gia chúng ta vào nhà …” Hàn Thanh Uyển ôn nhu cười, vươn tay nắm lấy tay của Âu Dương Triệt, vào vương phủ. Âu Dương Triệt khẽ rũ xuống mi mắt, nhìn bàn tay nhắn của nữ tử, vì sao lại cảm thấy áy náy thốt thành lời Y… là áy náy cái gì ?! y cũng … Bất chợt, những hình ảnh trong kí ức chợt ùa về, thời bé thơ, thanh mai trúc mã lớn lên từng ngày, từ tiểu nương đáng dần dần trưởng thành thành thiếu nữ xinh đẹp, khoác vào gả y gã cho , ánh mắt sóng sánh nhu tình, tiếu dung ôn nhu như nước rồi chợt tan , hình ảnh đọng lại cuối cùng trong y, lại là ánh mắt hờ hững lạnh như băng của nữ tử cùng với bờ vai mỏng manh thấm ướt đầy máu…. Âu Dương Triệt mê võng….. Y là động tâm với nữ tử kia, nhưng lại thể hoàn toàn dứt bỏ tình cảm mười mấy năm với Hàn Thanh Uyển Âu Dương Triệt chợt cười dài, y là suy nghĩ vẫn vơ gì đây?! nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, y tại sao lại luôn khó xử về vấn đề này chứ?! Có lẽ là…. Vì cho nên muốn độc sủng duy nhất người?! Thấy Âu Dương Triệt nhíu màu suy tư, Hàn Thanh Uyển giọng lên tiếng : “ vương gia, là có gì khó xử sao?!” Âu Dương Triệt nghe vậy, lắc đầu, bước vào thư phòng, vẫy tay ra hiệu cho Hàn Thanh Uyển quay về phòng của mình, Hàn Thanh Uyển cúi đầu hành lễ sau đó bước ra ngoài, đôi con ngươi thoáng nặng trĩu ưu sầu
CHƯƠNG 35 : MẠC LY Thiên hạ phân tranh, từ hơn năm mươi năm trước, chiến loạn ngừng, thế cân bằng đại lục tạm thời phân thành như sau, phía nam là Hàn Thanh quốc, phía bắc Băng Lạc quốc, hai quốc gia này thực lực tương đương với nhau, nếu như Hàn Thanh quốc nổi tiếng với thiên hạ mỹ cảnh, khoáng sản trù phú, là nơi có nền kinh tế phát triển nhất đại lục Băng Lạc quốc lại chiếm ưu thế về binh lực, về vũ trang, có thể là có quốc gia nào có tinh binh dũng mãnh như Băng Lạc. Giáp giữa Băng Lạc cùng Hàn Thanh là cả vùng biển rộng lớn mà xuôi về hướng Đông ba trăm dặm lại là biên giới của Hoàng Thiên quốc, về Hoàng Thiên quốc có bất cứ nhà sử gia nào có thể dùng hết giấy bút viết về đất nước xinh đẹp này Hoàng Thiên quốc là quốc gia có thể là có lịch sử lâu đời nhất, trải qua bao thăng trầm lịch sử, mỗi quốc gia điều đổi tên, đổi niên hiệu biết bao nhiêu lần, chia cắt rồi lại phân tranh biết bao nhiêu lượt trong lịch sử, nhưng duy độc mỗi Hoàng Thiên quốc lại chưa từng đổi. Có khi phát triển phồn thịnh trở thành đệ nhất cường quốc, có khi lụi bại ngay đến cả bộ tộc cũng có tài lực hơn cả Hoàng Thiên, nhưng cũng lí do gì, qua bao thế hệ, lãnh thổ của Hoàng Thiên vẫn như vậy, thêm vùng đất nào mà cũng chả mất vùng đất nào, có lời đồn, Hoàng Thiên được thần linh bảo hộ, dù cho chuyện gì xảy ra, đất nước này cũng thể chia cắt được Từ sau trận chiến cách đây bảy mươi năm trước, Hoàng Thiên quốc lâu vẫn chưa khôi phục lại thực lực, cả về kinh tế cùng binh lực, nay quốc gia này có thể là tình trạng khá rối ren, xong đây là vấn đề sau Lại tiếp về địa giới thiên hạ, phía Tây, chiếm diện tích nhất trong bốn quốc gia, nhưng Hải quốc lại khiến cho người ta thể xem thường được, những nơi đây là quê hương của ‘nhân tài’ mà còn là vùng đất của ‘thánh’. Hải quốc được thiên hạ biết đến là vùng đất địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất lớp lớp mà mỹ nhân của nơi đây cũng có thể là nhiều vô cùng, nhan sắc khuynh thành, từng biết bao nhiêu hồng nhan nơi đây khiến cho biết bao thế hệ quân vương chỉ nguyện mỹ nhân cần giang sơn. hết, Hải quốc có thế lực ngang tầm với quân vương là Thần Điện mà đứng đầu là thánh nữ cùng ba vị trưởng lão, thánh nữ có khả năng dự đoán tương lai xảy ra, cho nên có thế xem như Hải quốc là quốc gia được thiên thượng ưu ái nhiều nhất, thực lực chỉ sau Băng Lạc cùng Hàn Thanh Thiên hạ tạm thời phân chia là như thế, ngoài ra còn có hàng trăm bộ tộc lớn , hoặc phụ thuộc vào các nước lớn, hoặc tự lập xưng vương thành mảnh quốc thổ….. Thôi, tạm giới thiệu thế là đủ, lại về hai nhân vật chính của chúng ta, đường đến Băng Lạc, và phượng tiện giao thông giờ hai người sử dụng dĩ nhiên là … xe ngựa rồi Lần này Lạc Khanh Nhan chỉ mang theo Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị và ‘người lạ mặt’ mà lần trước hai người hảo tâm cứu giúp. Người lạ mặt – tạm xưng là Mạc Ly, nhiệm vụ giờ là lái xe ngựa, lần này sỡ dĩ Lạc Khanh Nhan mang theo , là để tạm quan sát cùng điều tra, nàng rốt cuộc xác định được, người này chỉ là vô tình xuất hay có dự mưu, mà nhanh nhất chính là để bên cạnh quan sát, phải sao?! Mạc Ly, trầm tính, ít , gương mặt khá lãnh tuấn, đặc biệt ánh mắt rất sắc bén, khiến cho người ta vô hình chung có áp lực, cũng may võ công rất khá, Lạc Khanh Nhan cũng sợ bị tha chân sau, cho nên chuyến này mang theo cũng hề gì Trong xe ngựa quả rất nhàm chán a, Dung Phượng Ca ngồi biết làm gì, cho nên đành phải làm phiền Khanh Nhan đồng học rồi, cứ vậy, người hỏi người đáp, câu chuyện đôi khi lãng xẹt nhưng khí ấm áp khiến cho người ta rất quyến luyến…. “ Nhan Nhan, nghe Băng Lạc quốc, có bốn mùa, chỉ có mùa đông phải ?!” Dung Phượng Ca tiếp tục đóng vai trò ngoan bảo bảo tò mò hỏi Lạc Khanh Nhan, tha thứ cho , vì xưa nay cứ bị ‘nhốt’ ở trong sơn cốc có ra ngoài bao giờ đâu. Lạc Khanh Nhan nghe hỏi vậy, cũng chỉ cười khẽ gật đầu “ Nhan Nhan, nghe quốc quân Băng Lạc quốc đam mê nam sắc, chuyện này hay giả vậy ?!” Dung Phượng Ca lại hỏi. Lạc Khanh Nhan bât chợt nhíu mày, đôi con người bình thường gợn sóng, chợt lóe chút ánh sáng, Dung Phượng Ca thấy vậy, bèn yên lặng hỏi nữa, Nhan Nhan suy nghĩ tốt nhất là y nên làm ồn ào, Dung Phượng Ca hết sức nhu thuận ngồi yên bên, đôi con ngươi tràn đầy hứng khởi quan sát cảnh vật ngoài xe ngựa. Còn Lạc Khanh Nhan đau đầu, vì sao ư?! Dĩ nhiên là vì chuyện Dung Phượng Ca vừa nhắc đến, đế vương Băng Lạc quốc đam mê nam sắc phải là chuyện lạ gì, nhưng tại sao nàng lại quên mất điều này chứ, đáng lẽ là nên để cho ở nhà a. Lạc Khanh Nhan chợt thở dài, hi vọng chuyến này đến Băng Lạc thuận lợi. Dung Phượng Ca vươn tay vén tấm màn khung cửa sổ, khung cảnh ven đường thay đổi nhanh chóng, từ màu xanh của rừng cho đến đồng hoang vắng, tốc độ xe ngựa cũng nhanh a, cũng may là y bị say xe, Dung Phượng Ca khỏi cảm thán, năm trước y còn ở trong sơn cốc, chỉ biết vọng mắt nhìn về phía chân trời khác, bây giờ có thể đường đường chính chính ra thế giới bên ngoài rồi, lại còn có Nhan Nhan bên cạnh nữa chứ, Dung Phượng Ca cảm thấy thõa mãn vô cùng Y vòng hai tay đặt lên bệ cửa sổ, đặt cằm của mình cánh tay, ánh mắt xa xăm, khóe môi chợt cong lên nét cười xinh đẹp, Lạc Khanh Nhan chợt thất thần “ Nhan Nhan?!” Dung Phượng Ca chợt giật mình “ Suỵt, để cho ta ngủ lát…” Lạc Khanh Nhan giọng , đầu gối lên đùi của Dung Phượng Ca, mấy hôm nay mặt lo xử lý công việc trong sơn trang, phần công việc trong Mị Ảnh, nàng có thời gian ngủ mà cũng có tâm trạng để ngủ, tình trạng này kéo dài có vẻ hơi lâu, khiến cho Lạc Khanh Nhan đôi khi cũng uể oải, có đôi khi yên cạnh bên thế này, mới khiến cho nàng bình thản mà dễ dàng vào giấc ngủ “ ừ, Nhan Nhan tối qua lại mất ngủ sao?!” Dung Phượng Ca than , bàn tay ôn nhu xoa xoa mi tâm của nàng “ Ân….” “ Nếu có cổ cầm ở đây tốt rồi, Phượng Ca tấu khúc, Nhan Nhan ngủ tốt hơn”. Dung Phượng Ca chợt cau mày, y tinh thông luật, khúc nhạc ngắn cũng dễ dàng ru ngủ người bị mất ngủ nặng nhất, huống chi Nhan Nhan cũng chỉ đơn thuần mất ngủ Lạc Khanh Nhan nghe vậy, chợt cười, mở mắt nhìn , đôi con ngươi chợt lắng nhu tình : “ như vậy,…. Ngươi cũng có thể hát mà….” Thanh của tốt như vậy, nhất định hát lên cũng rất dễ nghe “ Hát ?!” Dung Phượng Ca hỏi lại, phải đâu, chẳng phải xướng khúc là nữ tử sao, y là nam nhân sao có thể ca hát kia chứ, mất mặt lắm, nhưng là Nhan Nhan muốn nghe nha?! Dung Phượng Ca đồng học của chúng ta, nội tâm đấu tranh qua lại nhưng rất tiếc, chút mất mặt ‘nam nhân’ có là gì so với việc Nhan Nhan cầu đâu, chính vì nguyên do như thế mà Phượng Ca đáng của chúng ta, nhăn mi quá hai giây rồi ôn thanh cười , gật đầu “ hảo” “ Nhan Nhan muốn nghe khúc nào ?!” “ Khúc nào cũng được, ngươi hát khúc nào chắc chắc cũng dễ nghe” Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, mí mắt khẽ nhắm lại, thanh thản…. Dung Phượng Ca chợt cười, thanh bình thường vốn trong trẻo nhàn nhàn ôn nhu, nay thêm vài phần nhu tình, vài phần ấm áp, cứ như vậy, khúc vang lên Giữa khói lữa vọng tình như sóng xô bờ cát Gặp được người tựa xuân thủy ánh lê hoa Vung kiếm đoạn thiên nhai tương tư buông xuống Trong mộng này mình ta vương vấn tình si Chẳng màng xưng vương hầu quý tộc Chẳng quản chi vạn thế xuân thu Chẳng muốn ái tình này tan biến Để muôn trượng hồng trần phân li mãi ko thôi Phải cho đến thiên trường địa cửu Phải thiết yếu như dòng nước ôn nhu Lạc Khanh Nhan, an tĩnh vào giấc ngủ lúc nào biết, chỉ là nét cười môi còn xót lại cho thấy tâm trạng của nàng dễ chịu Dung Phượng Ca, đời này có thể tương ngộ ngươi, với Lạc Khanh Nhan ta, đó là thượng thiên ban cho lớn nhất may mắn Nếu…. cứ như thế này, cứ như thế này mãi tốt…. Đời này hữu tình hà tất sợ gió táp phong ba Bi thương đến đầu bạc chẳng giữ được phương hoa Vứt bỏ giang sơn như họa đổi lấy nụ cười đẹp như hoa Đổi được rồi cả đời chẳng còn gì vướng bận Tâm ko oán hạn cũng tùy tâm Thiên địa lớn đường tình vô bờ bến Chỉ vì người mà ko màng thiên hạ Chỉ vì người mà…. màng thiên hạ….. (Thiên Hạ) Này khúc, Dung Phượng Ca buột miệng xướng ra, khiến cho Lạc Khanh Nhan vào giấc ngủ, nhưng là nhiều năm về sau… Chỉ vì người mà màng thiên hạ….. Lạc Khanh Nhan vì Dung Phượng Ca, quả màng đến thiên hạ a….. Tất cả, điều là vòng quay của định mệnh Nhân tính bằng trời tính Song… Có chăng đôi khi….. Nhân định cũng thắng thiên Mạc Ly yên lặng đánh xe ngựa, bên trong thanh đối thoại, rồi khúc ca kia nữa, chữ cũng thoát khỏi nhĩ lực của y, Mạc Ly có chút hâm mộ. Y từ lúc tỉnh dậy, còn nhớ bản thân mình là ai, mọi ký ức trong y như bị ai đó phong kín lại, dù có cố gắng như thế nào cũng thể nhớ ra được chút gì, Mạc Ly khẽ cau mày, rốt cuộc y gặp chuyện gì?! Theo như chủ nhân , y bị thương nặng, có lẽ do va chạm mà đầu bị nội thương, có lẽ tạm thời mất trí nhớ. Nhưng tận sâu nội tâm, Mạc Ly lại cảm thấy y quên việc quan trọng, mà y nhất định phải là, là làm gì đâu ??!! Chủ nhân?! Xưng hô này quả khiến cho y quen, dường như trong tiềm thức, có rất nhiều người kính sợ y, tôn xưng y, chứ chưa bao giờ y lại là thuộc hạ của người khác, nhưng là ‘chủ nhân’….. trang chủ của Lạc Vân sơn trang, sơn trang thần bí, chỉ xuất lâu nhưng lại khiến cho ít người chú ý đến, ngay cả quan hệ của trang chủ cũng phức tạp…. Trang chủ Lạc Vân sơn trang lại là như thế nào người?! nam nhân ấy, bạch y thanh lãnh, vẻ mặt tiếu dung, ôn hòa bình thản nhưng đôi mắt kia, dấu rất sâu, rất nhiều chuyện mà y thể nào thấu hết được, lần đầu tiên trong đời, y cảm thấy hoảng hốt, cũng hoảng hốt vì chuyện gì Linh Vân tiểu nương với y : “ số ngươi may mắn nha, nếu phải Tiểu Phượng Ca còn lâu Khanh Khanh mới cứu ngươi”. Đúng vậy, nam nhân kia vốn đâu là kẻ thiện lương gì, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ đâu, nếu phải ‘nữ nhân’ tên gọi Dung Phượng Ca kia có lẽ giờ này y phơi thây hoang dã biết chừng Mạc Ly thầm tính toán, có lẽ đợi xong chuyến này, y ra ngoài chuyến, xác định thân thế của mình ra sao “ Vẫn có tin tức sao ?!” thanh trầm trọng, nhẫn tức giận. Âu Dương Triệt khẽ cau mày, đến nay vẫn chưa có tin tức, rốt cuộc ảnh vệ hoàng cung quá vô dụng hay là người đó…. “ Vương gia, cho người truy xét khắp nơi nhưng vẫn tìm thấy tung tích, thuộc hạ vô dụng, mong vương gia xử phạt…” ảnh vệ thanh kiêu ngạo, siểm nịnh, quỳ gối trước Âu Dương Triệt, bằng lòng chịu phạt. “ Thôi, thôi… trách ngươi” Âu Dương Triệt mệt mỏi xua tay, mi gian càng thêm ưu phiền, lại : “ phái thêm nhân thủ, tiếp tục thăm dò, nhất định phải nhanh chóng điều tra ra tung tích”. Ảnh vệ gật đầu, cung kính lui ra ngoài, Âu Dương Triệt nhìn về góc chân trời, đôi ưng mâu vốn sắc bén chợt lóe chút ánh sáng nhưng rất nhanh liễm , còn lại là nét đạm mạc cùng thoang thoáng thanh thở dài mà thôi “ Minh Lam, rốt cuộc Đế Y có chuyện gì vậy, ba hôm nay nhốt mình trong phòng chịu ra ngoài, trong phòng cũng có chút tiếng động, này là làm sao?!” Hàn Vô sốt ruột hỏi thăm. Dung Cơ thái độ ngược lại, bình thản uống ngụm trà, thanh trầm ngâm : “ Hàn Vô, ngươi lo gì đâu, Đế Y cũng đâu phải là lần đầu tiên như vậy?!” trước đây mỗi khi có chuyện cần nghiên cứu hoặc gặp vấn đề nan giải, người này điều nhốt mình trong phòng, ăn uống, đợi đến khi xong việc, mọi thứ lại lặp lại bình thường thôi “ Ngươi hiểu, lần này giống lần trước” Hàn Vô than thở, cách đây ba ngày, y cùng Đế Y luận cờ, đồng thời chuyện phiếm, lại nhắc đến quan hệ của Dung Phượng Ca cùng Lạc Khanh Nhan, Đế Y đột nhiên ngẩng ra, rồi chạy như điên về phòng, nhốt mình ra ngoài ba ngày rồi, biểu sao y sốt ruột cho được Định thêm điều gì trong phòng, Đế Y bước ra, lão giả này mất vẻ mặt ung dung bình tĩnh như thường ngày mà thay vào đó vẻ mặt có chút gì đó kinh hỉ, chút gì đó thất lạc, lại chút gì đó khó thể tin, tóc tai khá bù xù, vì ba ngày nhốt trong phòng, đâm ra có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn thâm thúy như vậy, thấy ba lão hữu đứng ngoài phòng, chợt cười “ Ta… rốt cuộc cũng tính được….”
CHƯƠNG 36 : LAM QUÂN BĂNG Ta…. Rốt cuộc cũng tính được?! Lời vừa thốt ra, khiến cho ba lão giả tràn đầy nghi hoặc, người này nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm rốt cuộc là vì tính toán cái gì sao?! Dung Cơ là người đầu tiên lên tiếng hỏi trước, ngài : “ Đế Y, ngươi làm sao vậy?!” Hàn Vô cùng Minh Lam cũng giương mắt nhìn Đế Y để có câu trả lời thỏa đáng Đế Y cười cười, ra vẻ bí hiểm : “ lúc trước dù có dùng mọi cách ta vẫn tính được số mệnh của Khanh Nhan nha đầu kia, bây giờ hiểu vì sao rồi” Hàn Vô nhìn Đế Y, trầm giọng : “ vậy… ngươi nhìn được gì rồi”. Gia tộc của Đế Y, nhiều đời có khả năng bói trước tương lai, nhưng mỗi khi nhìn trộm số mệnh của người, đại giới phải trả là , tất bị giảm tuổi thọ, người này lại mạo hiểm nữa sao, là… điên quá! Đế Y biết Hàn Vô lo lắng cho mình, bèn ôn hòa cười : “ ngươi an tâm, ta có nhìn trộm tương lai của Khanh Nhan, chỉ là bặc quẻ thôi.” Dung Cơ cùng Minh Lam thở phào nhõm, Minh Lam cười : “ vậy là tốt rồi, nhưng ngươi rốt cuộc lí do tại sao lúc trước lại tính được mệnh cách của Khanh Nhan, bây giờ lại tìm ra rồi?!” Dung Cơ gật gật đầu, nghiêm túc suy tư. Đế Y vuốt chòm râu trắng như tuyết của mình, đôi con ngươi sáng quắc cơ trí, thấu đáo chuyện thiên hạ, nhìn về phía chân trời, thanh bất giác như là cõi u linh vọng về, phảng phất như là gió : “ là vì… nha đầu đó, vốn… ở thế giới này”. Lời vừa xong, ba lão giả trợn tròn mắt, người kinh ngạc, người khó hiểu, người nhăn mi…. “ Là có ý gì ?!” Dung Cơ tiếp tục truy vấn, chuyện này liên quan mật thiết đến tôn tử của ngài, lo lắng mới là lạ á “ Ba ngày vừa qua, ta đọc được cuốn sách của vị tiên tri để lại, từng , cách đây vài trăm năm trước cũng xuất tượng như vậy, vị tiên tri ấy cũng tính được mệnh cách của người, sau này mới , người kia phải thuộc thế gian này mà đến từ thế giới khác, quả rất hoang đường nhưng nhân sống đời này, chuyện gì là thể xảy ra đâu?! Hơn nữa ta thấy tiểu nha đầu kia từ khí chất cho đến phong thái, cũng như cách làm việc điều để lộ cách thành thục, phù hợp với tuổi tác của nàng…..” “ Như vậy…. Khanh Nhan tiểu nha đầu kia, ý ngươi là…” Hàn Vô có chút lắp bắp, xưa nay y vốn tin vào mấy cái thuyết mơ hồ này nha. Đế Y nhíu chặt mi, sau đó nghiêm nghị gật đầu : “ đúng vậy, ta chắc chắn, nha đầu kia đến từ thế giới khác, nơi mà chúng ta biết” “ Vậy, ngươi tính được tương lai của nha đầu ấy ?!” đây mới là vấn đề mấu chốt, Dung Cơ nóng lòng vô cùng, biết tương lai, tiểu nha đầu đó cùng tôn tử của ngài có an bình còn sống ?! đó là đời điều mong chờ nhiều nhất, chỉ cần bình an là đủ, cần gì cả Đế Y nghe đến đây, mi mắt chợt rũ xuống, thanh thoáng ưu sầu : “ tính được nhiều, chỉ có thể , mệnh cách của nha đầu này rất khắc nghiệt”. Đến cuối cùng, ngài cũng xác định được, nha đầu ấy có đến cuối như bốn người bọn họ mong đợi hay , nhưng quá trình … khắc nghiệt, chỉ có thể gói gọn trong hai chữ đó mà thôi. Đế Y khe khẽ thở dài, u uẩn tịch mịnh, lắng đọng chút gì đó tang thương… Ba người kia, bất giác cũng gì thêm…….. chỉ còn văng vẳng đâu đây là thanh trầm thấp, nhàn nhạt bi ai, thấu xương lạnh lùng…. Chỉ mong, bình an để sống cuộc đời tầm thường, đối với số người sao lại quá khó khăn, tất cả chỉ có thể Là… mệnh trung chú định nha! =”= Băng Lạc quốc Vừa bước vào địa giới của Băng Lạc, cổ khí lạnh bao trùm khắp vạn dặm thiên địa, hơi lãnh của khí theo gió bay bỗng khắp nơi, nhưng cái lãnh nơi đây khiến cho người ta cảm giác hàn thấu xương mà lanh lãnh mang theo chút gì đó thoang thoảng khí tức dịu dàng. Tính ra cuối thu, những hạt tuyết trắng cũng bắt đầu đua nhau rơi, tuyết trong trẻo, tinh khiết, sắc trắng thuần túy bao phủ khắp nơi, vươn từng nóc nhà, từng cành cây kẽ lá, rơi rụng khắp mặt đường rồi phủ khắp tầm mắt mỹ lệ! cũng chỉ có thể thốt nên lời như vậy mà thôi Lạc Khanh Nhan vươn tay lấy chiếc áo choàng phủ lên bờ vai của Dung Phượng Ca, mi gian chợt nhíu lại. Sức khỏe của y vốn tốt, nhất là khí như thế này, càng khiến cho cơ thể của y dễ nhập hàn, Dung Cơ lão đầu dùng hai gốc linh chi thảo mới khống chế hàn tính trong cơ thể của y, nhất là sau chuyện nhảy vào hàn đầm kia, càng khiến cho cơ thể rách nát này càng thêm đáng thương, tưởng chừng cơn gió mạnh cũng khiến cho cơ thể gầy gò này bị cuốn trôi mất Khẽ vuốt lọn tóc đen nhánh của y, Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, người này khi ngủ vẻ mặt an tường khả ái như vậy, khiến cho người ta dâng lên tất cả báu vật quý hiếm của thế gian trước mặt y, muốn bảo vệ y, nâng niu sủng, Lạc Khanh Nhan chợt nhận ra, thế gian này có loại người, quan hệ người này là nam hay nữ, là cường giả hay chỉ là kẻ bình thường nhưng mỗi nhăn mi mày cười của , mỗi động tác nho , rồi cái nhếch môi nhàng điều khiến cho người ta dễ dàng để ý đến, vì tiếu dung của mà vui, rồi lại vì ưu sầu của mà đổ lệ, mà nghi ngờ gì nữa, Dung Phượng Ca chính là người như vậy ‘ Nhan Nhan….’ Dung Phượng Ca ngủ, như là nằm mơ thấy cái gì, khẽ ưm lên tiếng, Lạc Khanh Nhan nghe y gọi tên mình, thoáng giật mình nhưng rất nhanh trầm tĩnh trở lại, khe khẽ cười. Cúi xuống thấp tý, đặt trán của Dung Phượng Ca nụ hôn , giọng nỉ non : “ mộng đẹp, Phượng Ca của ta”. Như là nghe thấy lời thầm của Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca mi gian giãn ra, trầm lại, ngủ hương vị ngọt ngào lên, Lạc Khanh Nhan lại liên tục vuốt lưng của y, từ từ… từ từ…. “ Chủ nhân, trời sắp tối rồi….” Ảnh nhất cưỡi ngựa sát bên của sổ xe ngựa, lên tiếng hỏi ý kiến của Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt phân phó : “ tranh thủ nhanh chút, chừng hai canh giờ nữa là đến thị trấn rồi, đến đó tìm phòng trọ”. Ảnh Nhất cung kính gật đầu, sau đó cưỡi ngựa về phía trước mà Mạc Ly đánh xe cũng tăng lên tốc độ…. Sợ Dung Phượng Ca tỉnh giấc, Lạc Khanh Nhan điều chỉnh tư thế, cho y nằm thoải mái hơn, sau đó tiếp tục xem xét tư liệu mà Lam gửi cho nàng….. Gần hai canh giờ sau, sắc trời tối rồi, màn đêm bao trùm khắp nơi, thiên cao vi ám, có ánh trăng, chỉ lác đác vài vị tinh tú nhấp nháy màn đêm, tuyết dường như lại rơi nhiều hơn, khắp nóc nhà thị trấn dương như bị tuyết bao phủ, nóc nhà trắng bạch, từ xa nhìn lại mang theo phen ý nhị, thanh lịch tao nhã vô cùng “ Nhan Nhan, chúng ta đến nơi rồi sao?!” Dung Phượng Ca còn có chút buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở hỏi Lạc Khanh Nhan, vừa mới tỉnh ngủ cho nên giọng còn mang theo chút giọng mũi, mềm mềm nghe lên thất khiến cho người ta cảm thấy vài phần… đáng . Lạc Khanh Nhan vươn tay điểm điểm cái mũi của y, gật đầu cười : “ đến nhà nghỉ, ngươi ăn chút điểm tâm rồi ngủ thêm lát, sáng mai chúng ta khởi hành sớm” “ Ân…” nghi ngờ gì lời của Lạc Khanh Nhan , Dung Phượng Ca gật đầu đáp. Xe ngựa dừng lại trước khách điếm thường thường, Lạc Khanh Nhan bước xuống xe ngựa, theo sau Dung Phượng Ca cũng nhảy xuống, đưa tay dụi dụi mắt, khuôn mặt vốn bình thường xuất trần nay mang theo chút ngây thơ khả ái khiến cho biết bao nhiêu quan khách ngồi trong khách điếm há hốc mồm mà ngắm nhìn Ảnh nhị trước đặt phòng nghỉ, hai gian thượng phòng, dĩ nhiên là Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca phòng còn ba người kia phòng, Lạc Khanh Nhan dẫn đầu trước, còn quên lôi kéo Dung Phượng Ca theo bên cạnh mình, ba người kia theo sau, vẻ mặt ai nấy điều điềm nhiên như thấy ánh mắt hết sức nóng bỏng của nhiều người nơi đây. Vì Lạc Khanh Nhan quen, vì Dung Phượng Ca còn mơ mơ màng màng, vì Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị mặt mày vốn có biểu cảm mà Mạc Ly trong tiềm thức, vị người ta chăm chú nhìn mình, lại như thói quen. Đám người vừa lên lầu, khách trọ ở dưới lại lao nhao ít, ít kẻ phán đoán lai lịch đám người Lạc Khanh Nhan, tiếng , tiếng phản bác, thanh la nháo nên có trong khách điếm cứ ồn ào rồi yên lặng… yên lặng dần cho đến đêm khuya…. Vừa bước vào phòng, Dung Phượng Ca ngã nhào lên giường, ôm lấy chăn bông lăn qua lăn lại, cả ngày ngồi xe ngựa quả khiến y xương cốt như nhũn ra khó chịu phải chết. Lạc Khanh Nhan thấy vậy, khẽ cười, lên tiếng : “ mệt đến như vậy sao?!” Dung Phượng Ca mở mắt, hàng mi dài chớp chớp mới chu môi : “ có nha, cùng với Nhan Nhan làm sao mệt cho được”. Dù cơ thể y khó chịu nhưng tinh thần hưng phấn vô cùng, dẫu như thế nào chăng nữa, với y, có thể bên cạnh Nhan Nhan thế này, là vui rồi “ Đến, ta nhu nhu vai cho ngươi”. Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay, Dung Phượng Ca bò ra khỏi giường, ngồi bên cạnh Lạc Khanh Nhan, ngoan ngoãn để cho Lạc Khanh Nhan giúp mình xoa bóp vai, vẻ mặt rất chi là hưởng thụ, giống như con mèo thõa mãn khi được chủ nhân vuốt ve bộ lông mềm mại vậy. Lạc Khanh Nhan cứ thong thả, động tác khi mạnh khi , lực đạo vừa phải khiến cho Dung Phượng Ca cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm “ Nhan Nhan có mệt ?!” Dung Phượng Ca cười cười, cũng xoay mình lại xoa bóp vai cho Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan lắc đầu. Nàng thường xuyên ra ngoài như vậy, cũng quen rồi, bao nhiêu đây có nhằm nhò gì đâu, quan trọng là thôi, nhưng thấy Dung Phượng Ca vẻ mặt ‘lấy lòng’ đáng như vậy, Lạc Khanh Nhan dĩ nhiên cự tuyệt rồi Hai người hỗ động qua lại, lát sau Dung Phượng Ca lại bắt đầu ngáp vài cái, mí mắt như có cái gì đó đè xuống, nặng trĩu, vươn tay dụi dụi muốn xua cơn buồn ngủ nhưng hiểu sao càng dụi lại càng cảm thấy buồn ngủ, Lạc Khanh Nhan thấy vậy, mới lên tiếng : “ ngươi ngủ thêm lát nữa , ăn tối sau cũng được”. Dung Phượng Ca mắt nhắm mắt mở, gật đầu rồi nghiêng người nằm xuống ngủ, tư thế thập phần nhu thuận. đầu tóc đen như thác nước xuối qua bờ vai, thân lam bào thanh nhã xuất trần, ngũ quan tuyệt đẹp, mi mục như họa, y lẳng lặng nằm đó, hơi thở điều điều, cánh mũi phập phồng, ánh nến sáng hiu hắt như có như phản chiếu gương mặt của y, tất cả vẽ nên bức họa đẹp vô cùng, Lạc Khanh Nhan cũng có chút hoảng thần, cười giễu bản thân của mình tự khi nào lại kém định lực đến như vậy?! Cái cổ cao trắng nõn, đằng sau gáy như như vết bớt đỏ chói, như đóa mạn châu hoa mị hoặc thế nhân, Lạc Khanh Nhan vô thức vươn đầu ngón tay, mơn trớn vết bớt, đôi con ngươi bình thường lãnh diễm chợt lóe chút ánh sáng ngọc….. Trong khi đó, tại gian phòng khác “ Ngươi điều tra xem, nhóm người đó đến đây có mục đích gì?!” Trầm thấp thanh , mang theo vài phần tà tứ cùng mấy phân kiềm chế được, chỉ thanh thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy vài phần áp lực. Hắc y nhân nghe vậy, cung kính cúi đầu lên tiếng : “ là, chủ thượng”. Rồi dùng khinh công phóng ra ngoài, động tác trôi chảy như mây bay cho thấy khinh công của hắc y nhân đến mức tuyệt đỉnh rồi Tầm mắt của nam tử hướng về cửa sổ, đôi con ngươi đen thăm thẳm như có đáy, mi mắt dày nhưng rất đen, càng khiến cho đôi mắt kia thêm phần tà mị, mũi cao ngất, bạc môi khẽ nhếch. Đó là khuôn mặt thực cuồng mị đến cực điểm, như dung nhan của Âu Dương Liên, ôn nhuận như ngọc, như khuôn mặt của Tư Đồ Nhiễm, tà mị đến nghiệt, cũng khác hẳn với vẻ tuấn trương dương của Âu Dương Triệt, nếu như có từ để hình dung khuôn mặt của nam nhân này chính là duy nhất chữ : cuồng. Từ đường nét gương mặt cho đến đôi con ngươi sáng rực như đuốc và cả nét miệng cười như cười kia nữa, điều khiến cho người ta nhìn vào nam nhân khỏi cảm thấn : nam tử này nhất định là kẻ kiệt ngạo bất tuân, nhưng lại thể khiến cho người ta phản cảm mà là vẻ mặt cuồng mị tà tứ như thế mới chính là y vậy Y phục hoa quý, mỗi giơ tay nhấc chân điều mang theo quý khí nên lời, nam nhân này tuyệt đối là kẻ tầm thường được a ^^ ngày này, Lam Quân Băng đứng lầu cao, nhìn thấy Dung Phượng Ca Chỉ là tình cờ tương ngộ, nhưng lại bắt đầu cho câu chuyện sau này Đế vương chí cao vô thượng, vốn nên vô tâm, lại động tình Lại là…. Ái tình cấm kị……… đến điên dại, đến si cuồng, đến mức khiến cho bản thân thương tích đầy mình Cũng là ngày này, Lạc Khanh Nhan gặp được tình địch lớn nhất của cuộc đời mình Ai chỉ có hồng nhan mới họa thủy?! Dung Phượng Ca, khiến cho đế vương ngại dùng mọi thủ đoạn đọat lấy Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan ngại hủy thiên diệt địa Người tranh ta đoạt, đến cuối cùng ai lại là người tổn thương nhiều nhất?! …………….. ……………………. Rồi nhiều năm về sau, nàng : “ thế gian này, người ta kính nhất là ngươi, trọng nhất là ngươi, mà chán ghét nhất cũng là ngươi, bởi vì chỉ có ngươi là địch thủ duy nhất của ta, mà cũng chỉ có ngươi sâu như vậy” lại vân đạm phong khinh cười : “ nhưng đến cuối cùng, người thua cũng là ta, phải sao?!” “ Chẳng phải ngay từ đầu, ngươi vốn thua sao?!” Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, đôi con ngươi nhàn nhạt mảnh ánh sáng ngọc, lấp lánh tựa tinh quang : “ … vốn là của ta…..” Dung Phượng Ca, từ trước đến nay, sau này và mãi mãi, cũng chỉ là của Lạc Khanh Nhan Duy nhất, chính là của Lạc Khanh Nhan……