Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      CHƯƠNG 24 : LỜI NGUYỀN
      [​IMG]
      “ Sao vậy, nhìn chưa đủ sao?!” Lạc Khanh Nhan có chút buồn cười nhìn Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca nghe vậy, lắc đầu, mắt đẹp híp lại, chăm chú nhìn Lạc Khanh Nhan cách ‘xuất thần’. Lạc Khanh Nhan vươn tay sờ sờ mái tóc đen mượt của y, giọng hỏi : “ có cái gì đáng nhìn chứ!” mặt của nàng có gì lạ lắm sao, từ lúc sáng đến giờ cứ ngồi chăm chú nhìn, là ngốc quá!
      lâu Phượng Ca chưa nhìn kỹ Nhan Nhan a?” Dung Phượng Ca mỉm cười, vươn tay chạm vào khuôn mặt của Lạc Khanh Nhan, xúc cảm lanh lãnh từ làn da truyền lại, dịu dàng khiến cho y luyến tiếc dời
      là nhớ a!
      Người này, quả nhiên lại càng ‘tuấn’ hơn trước, tại sao Nhan Nhan là nữ tử, lại tuấn tú đến như vậy chứ, chẳng bù cho y, nghĩ đến dung mạo họa thủy của mình, Dung Phượng Ca có chút thở dài, nhưng là nghĩ đến việc Nhan Nhan thích khuôn mặt này, Dung Phượng Ca mới cảm thấy có chút cân bằng
      “ Ngốc!” Lạc Khanh Nhan đạm cười, hất tay của y ra, dường như có chút gì đó là… né tránh!
      Dung Phượng Ca nhìn bàn tay của mình, thoáng mất mát, nhưng rất nhanh nghĩ đến việc gì đó, y bèn lấy trong đống hành lý của mình mấy chai lọ ra, sắp hết lên bàn, vẻ mặt rất chi là ‘mong đợi’ nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn y, như có như hỏi : “ những thứ này là cho ta sao?!”
      Dung Phượng Ca gật gật đầu : “ mấy cái này là giải dược bách độc, do chính tay Phượng Ca bào chế đó, Nhan Nhan nhất định phải đem theo bên mình phòng thân nha!” Nghe gia gia , giang hồ hiểm ác, người tốt ít mà người xấu lại rất nhiều, thủ đoạn vô số cho nên nhất định phải luôn luôn đề phòng rồi. Lạc Khanh Nhan khẽ thở dài, nhìn đống chai lọ đó hồi lâu, mới nhàng lên tiếng, thanh bất giác mang chút gì đó đìu hiu, lại thêm chút gì đó… xót xa : “ ngươi… vì cớ gì lại tốt với ta như vậy?!”
      ràng là… quen biết sơ giao nha, nhưng hà cớ gì hết lần này đến lần khác điều là vì nàng?!
      Toàn tâm toàn ý….
      Dung Phượng Ca… ngươi rốt cuộc muốn cái gì ở ta đâu?!
      Lạc Khanh Nhan luôn luôn hiểu, cho và nhận, điều đôi với nhau, ai tự dưng cho ai cái gì, càng ai vô điều kiện đối tốt với người khác, làm bất cứ cái gì cũng có đại giới phải sao?! nhưng là hết lần này đến lần khác, nam tử này lại luôn phá bỏ nhưng suy nghĩ tưởng chừng như là chân lí trong cuộc sống của nàng…
      Lần đầu tiên, vì đoá thất sắc thiên niên liên, y liều cả mạng sống
      Lần này, tặng kiếm, tặng dược…. tất cả, mỗi hành động cử chỉ tất cả điều là vì nàng, chỉ là vì nàng, cách đơn thuần như vậy thôi…!!
      Hàng ngàn câu hỏi vì sao ấy, lặp lặp lại trong đầu của Lạc Khanh Nhan, nhưng là đáp lại câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng cũng phức tạp ấy, Dung Phượng Ca chỉ nhàng cười, tiếu dung ôn nhu như nước, xinh đẹp tuyệt trần, y : “ là vì Phượng Ca thích Nhan Nhan thôi!”
      Thích!
      Cho nên mới tìm mọi cách lấy lòng, tìm mọi cách khiến cho đối phương vui vẻ
      Chỉ là.. đơn giản vậy thôi!
      Lạc Khanh nhan chợt cười, đôi con ngươi trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của Dung Phượng Ca, thanh lạnh nhạt : “ thích?!”
      Lần đầu tiên Dung Phượng Ca bị Lạc Khanh Nhan nhìn trực tiếp như vậy, mắt của Lạc Khanh nhan thực đẹp, đôi hoa đào mắt bình thường doanh doanh ý cười nhạt nhẽo nhưng giờ khắc này đây lại mảnh sâu lắng, trầm thấy đáy cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của Dung Phượng Ca, như là mê hoặc, Dung Phượng Ca y như cảm thấy mình bị lạc trong đôi mắt ấy của Lạc Khanh Nhan, khẽ gật đầu
      Thích! À … phải là rất… rất thích mới đúng
      Thích đến mức…. khó chịu chết được
      Thích đến mức…. ngực đau phát hoảng
      Thích đến mức…. tâm cũng bén nhọn đau đớn…
      Chỉ là y rất ngốc, rất đơn thuần, cho nên biết diễn đạt nó như thế nào mà thôi!
      “ Tại sao lại thích ta đâu?!” Lạc Khanh Nhan lại vấn
      Vẫn là câu hỏi này nha, lúc trước gia gia cũng từng hỏi qua, Dung Phượng Ca nghiêng đầu khó hiểu, tại sao Nhan Nhan cùng gia gia lại giống nhau như vậy, luôn cùng hỏi vấn đề?! Nhưng là Nhan Nhan hỏi cho nên y nhất định phải trả lời, Dung Phượng Ca nghĩ nghĩ lát, mới mở miệng đáp : “ Nhan Nhan đối với Phượng Ca rất tốt, ức hiếp Phượng Ca, bên cạnh bảo vệ Phượng Ca….”
      Nghe đáp vậy, Lạc Khanh Nhan cười giễu : “ vậy, nếu như có người khác xuất , cũng đối tốt với ngươi như vậy, ngươi thích người đó sao?!” tên ngốc này, quả để cho mấy vấn đề ái tình, khi ấy mặt trời mọc ở đằng Tây là vừa
      Dung Phượng Ca lắc lắc đầu, dứt khoát : “ đâu…” y vươn đầu ngón tay, bắt đầu lẫm nhẫm : “ Phượng Ca cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh Nhan Nhan, thích nhìn Nhan Nhan, nghe Nhan Nhan chuyện, nhìn Nhan Nhan cười, sinh khí cũng được, tức giận cũng thế… chỉ cần là Nhan Nhan, Phượng Ca điều cảm thấy rất thích… ai có thể thay thế được”
      “ Như vậy… lí do như thế, đủ chưa?!” Dung Phượng Ca ngượng ngùng mỉm cười. Đáy mắt tràn đầy ấp áp nhìn Lạc Khanh Nhan, hốt nhiên khuôn mặt của Lạc Khanh Nhan tiến lại ngày càng gần y, khiến cho Dung Phượng Ca thoáng giật mình, đến khi định thần lại, cằm của Lạc Khanh Nhan đặt lên vai của mình, hai tay của nàng ấy của vươn tấy ôm lấy thắt lưng của y, lần đầu tiên Nhan Nhan chủ động ‘gần sát’ y như vậy, Dung Phượng Ca cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vươn hai tay ôm lấy bờ vai của Lạc Khanh Nhan, giọng nỉ non : “ Nhan Nhan?!”
      “ Đừng gì cả, cứ ngồi yên như vậy… lát, là tốt rồi..!!” Lạc Khanh Nhan thanh trầm thấp, có chút gì đó áp lực khàn khàn
      Chỉ lát thôi, lát thôi…..
      Ta muốn cảm nhận hơi thở của ngươi, chỉ trong chốc lát mà thôi….
      Dung Phượng Ca…
      Dung Phượng Ca…….
      Ta có thể… thích ngươi được ?!
      Ta có thể… ngươi được ?!…
      tổn thương ngươi chứ?!
      …. khiến ngươi gặp bất cứ bất trắc gì đúng ?!….
      Có thể… ?!!
      Lạc Khanh Nhan thể biết được số lần mà nàng muốn hỏi bản thân mình, hay là hỏi người khác?! Hay là vấn thượng thiên, vấn số mệnh?! Chỉ là trong suốt buổi sáng hôm đó, chỉ duy nhất câu hỏi đó cứ lặp gặp lại trong đầu nàng, như là điệp khúc… mà nàng lại vĩnh viễn có câu trả lời….
      Có lẽ có rất nhiều người thắc mắc vì sao, vì cớ gì nữ tử lãnh huyết vô tình này lại để tâm đến nhiều chuyện vớ vẫn đến như thế, hoàn toàn giống phong cách quyết đoán tuyệt tình của nàng, nhưng là…. Có để ý mới để tâm nhiều đến như vậy, lòng có người mới khiến cho bản thân lo được lo mất… mới hãi hùng, mới sợ hãi, mới do dự….trong khoảnh khắc, những hình ảnh trong ký ức chợt về, như mảnh dao cắt xé tâm nàng, như là mảnh gương ký ức lâu năm bị người đấm phát mạnh, vỡ ra thành nhiều mảnh, nát vụn…
      Lạc Khanh Nhan, đồ quái vật này, ngươi chắc chắn chết tử tế được
      Lạc Khanh Nhan, ta nguyền rủa ngươi đời độc
      Lạc Khanh Nhan, vì ngươi mà mới chết, cho nên ngươi nhất định được hạnh phúc, ta dùng huyết của ta nguyền rủa ngươi, khiến cho người ngươi , nhất định chết được tử tế….

      Ánh mắt mở toang, lạnh như băng nhìn về phía trước, đôi bàn tay ôm chặt lấy thắt lưng của người kia, dần dần nới lỏng, màng mi dài cong vút khẽ rũ xuống, đầu ngón tay, thoáng run rẫy, buông ra, rồi lại nắm chặt thắt lưng của y, cứ như vậy lặp lặp lại nhiều lần…
      thể ….!!
      dám …!!
      Càng… có tư cách …!!
      Đế đô
      Hoàng cung
      Vẫn xa hoa và lộng lẫy như ngày nào, nơi ở của đế vương, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, há có thể tầm thường ?!
      Ngự thư phòng
      Nam nhân tuấn mỹ hơn người, thân long bào uy nghiêm, tràn đầy khí phách quân lâm thiên hạ, mỗi giơ tay nhấc chân điều tẫn hiển phong phạm hoàng gia, y an tường ngồi đó, chỉ đơn giản tiếng động, nhưng vô hình chung gây cho người ta cảm giác áp lực, nên lời. Cầm tay bức mật thư, hàng chân mày khẽ chau, đôi con ngươi thoáng trầm tư….
      “ Hoàng huynh, biết gọi đệ đến đây có chuyện gì vậy?!” giọng trầm thấp quen thuộc vang lên, nam nhân vừa đến, thân trường bào, mạnh mẽ uy vũ, đôi ưng mâu tràn đầy khí phách, y đứng đó, thái độ kiêu ngạo, siểm nịnh, vân đạm phong khinh, chỉ đơn giản là đứng đó, nhưng lại khiến cho người ta khó có thể bỏ qua
      Hai người này, ngũ quan có đến năm phần tương tự, người lạnh lùng độc đoán, người trầm tư nhưng đáy mắt giấu nỗi kiêu ngạo hơn người, hai người này chẳng phải là hai nhân vật ‘mất tích’ lâu của chúng ta, đế vương Hàn Thanh Âu Dương Liên cùng chiến thần tam vương gia Âu Dương Triệt sao?!
      “ Tam đệ, đến rồi sao, ngồi !” Âu Dương Liên ngẩng đầu, giương mắt nhìn Âu Dương Triệt, khe khẽ mỉm cười. Âu Dương Triệt gật gật đầu, ngồi xuống, gã thái giám đứng bên cạnh, nhanh chóng dâng cho y cốc trà, sau đó lui xuống, để lại gian yên tĩnh cho hai người
      “ Tam đệ, dạo này sao rồi, nghe đệ muội có tin vui?!” Âu Dương Liên nhanh chậm
      “ Ân…” Âu Dương Triệt lạnh nhạt đáp, hoàn toàn có vẻ mặt vui mừng của kẻ chuẩn bị làm phụ thân, Âu Dương Liên thấy vậy, khe khẽ thở dài. Dẫu y biết, tam đệ của y xưa này lãnh tình nhưng cũng đến nỗi vô tình như thế này , dẫu sao cũng là hài tử của mình mà, Âu Dương Liên ôn hoà : “ Uyển Nhi, muội ấy chắc chắn rất vui mừng, thôi vậy , chỉ cần Uyển Nhi sinh cho đệ thế tử, ta sắc phong muội ấy là vương phi, thế nào?!” Dù sao cái ghế tam vương phi này cũng trống khá lâu rồi
      cần…” Âu Dương Triệt nhíu nhíu mày
      “ Tại sao?!” Âu Dương Liên khó hiểu, lúc trước chả phải mong muốn của đệ ấy là để cho Uyển Nhi là vương phi hay sao, còn vì chuyện này mà chống đối y cả tháng trời, người này là càng ngày càng khó hiểu mà
      “ Hoàng huynh, gọi đệ đến đây phải là mấy chuyện này ?” Âu Dương Triệt có chút kiên nhẫn, sang chuyện khác. Tại sao?! có trời mới biết, y cũng , chỉ là từ sau khi nữ nhân kia , y cũng chả còn hứng thú với chuyện gì, cứ nghĩ nhanh chóng quên, lại càng in hằng thêm đậm, thêm sâu, y cũng …. Lạc Vân Linh… À , Lạc Khanh Nhan mới đúng, y thực hối hận năm đó buông tha nàng ấy, cứ như vậy quyết tuyệt đem nàng ấy về, có chăng bây giờ y hiểu được tâm trạng của mình?!
      phải, chẳng qua là Ảnh vệ mới đưa đến tin tức khá là kỳ quặc cho nên mời đệ đến tham khảo thôi” Âu Dương Liên cười trừ
      “ Ân?!” Âu Dương Triệt thiêu mi nhìn về phía y
      “ Đệ có biết Lạc Vân sơn trang?!” Âu Dương Liên đưa bức mật thư cho Âu Dương Triệt, Âu Dương Triệt vươn tay, nhận lấy, đọc lướt qua, khẽ cau mày, trầm tư
      “ Mới có hơn năm làm mưa làm gió tại Tây An, có thể là bá chủ phương, nhưng điều kỳ lạ ở đây là, sinh ý của nó chỉ giới hạn trong vòng Tây An có bất cứ nơi đâu, điều này há chẳng phải là rất tầm thường sao?!” Âu Dương Liên nhanh chậm lên tiếng.
      Hàn Thanh vương triều có tam đại thủ phủ, là Trần thế gia, thủ phủ phương bắc, là Hoa gia – thủ phủ phương nam, còn thế lực kia là của Phương gia, trong đó Hoa gia cùng Phương gia có quan hệ mật thiết với triều đình, cho nên cân bằng này, y luôn luôn giữ vững, lần này đột ngột xuất Lạc Vân sơn trang, khiến cho y cảm thấy thế cân bằng này có nguy cơ bị phá bỏ, nguy hiểm, nền kinh tế của nước sao lại có thể để cho người khác nắm lấy?!
      “ Huynh cho Ảnh vệ thăm dò kỹ?!” Âu Dương Triệt hỏi
      “ Đúng vậy, điều tra cả tháng nay, nhưng thăm dò được tin tức nào mới cả, ngay cả chủ nhân của Lạc Vân sơn trang, cũng khó thấy mặt….” Âu Dương Liên than : “ còn nữa, giang hồ trống rỗng xuất Mị ảnh các, nhanh chóng đả bại các tổ chức tình báo khác, đứng đầu về việc nắm giữ thông tin thiên hạ, điều ở đây, là nó cùng Lạc Vân sơn trang, dường như là cùng lúc xuất , trẫm nghi ngờ, hai tổ chức này dường như là cùng người đứng đầu….”
      “ Vậy, hôm nay huynh gọi đệ đến đây là muốn đệ đến đó điều tra về hai tổ chức này sao?!” Âu Dương Triệt nhanh chóng vào vấn đề chính
      “ Cũng phải, bây giờ cái gì cũng chỉ là suy đoán phiến diện từ phía của trẫm mà thôi, cần bứt dây động rừng, hôm nay gọi đệ đến đây là có tin tức quan trọng hơn…”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      CHƯƠNG 25 : ĐÁNG SỢ!
      [​IMG]
      Viêm đế băng hà!
      “ Viêm đế băng hà?! Chẳng phải người này sức khỏe vẫn rất tốt sao?!” Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mi, lão hoàng đế đó tính ra cũng là lão hồ ly, chết bất đắc kỳ tử như vậy, xem ra mưu này quả thực được tính toán chu đáo a
      “ Nghe Liễu thái y , Viêm đế trúng kỳ độc lâu năm nhưng chưa ai phác giác, hôm trước bệnh đột nhiên kính phác, mệnh vong…” Lam lên tiếng
      “ Xem ra bên thái y viện có kẻ phản bội, đế vương trúng độc mà lâu như vậy , trừ phi bọn thái y ấy điều là lũ vô dụng…” Hồng mị cười, nữ nhân này cũng hơn mai mươi tuổi, xinh đẹp mười phần, thân đỏ y như diễm, đôi phượng mắt liễm diễm quang hoa, mỗi nhăn mi mày cười điều để lộ phong tình vô hạn. Người này chính là trong tứ đại hộ pháp, cũng là nữ hộ pháp duy nhất của Lạc Khanh Nhan
      “ Nghe loại mạn tính độc dược, vô sắc vô vị khiến cho người ta trúng độc lâu năm nhưng có chút biểu nào, thầy thuốc cũng khó nhìn ra….” Huyền xen vào, cũng chưa chắc là bên thái y có nội gian, dẫu sao Viêm đế cũng phải là hạng tầm thường, há có thể bị đám người thái y xoay vần
      “ Trừ phi kẻ hạ độc là người mà Viêm đế tin tưởng nhất….” tròn tròn búp bê mặt, thanh y thiếu niên, lên tiếng, người này là Thanh
      “ Viêm đế hậu cung vô số, nhưng duy độc sủng ái lâu năm vị Nhu quý phi..?!” Lạc Khanh Nhan nhếch môi lạnh nhạt cười
      “ Nhu quý phi cùng Viêm đế phu thê tình thâm, sao lại…” Hồng nghi hoặc, dẫu sao nữ nhân tâm nhuyễn, đối với vị đế vương sủng ái bản thân hơn mười mấy năm, sao lại có thể dễ dàng ra tay được, trừ phi…
      “ Nữ nhân khi tâm ngoan lên là điều đáng sợ…” Lam cười khẽ
      giờ thế cục của Viêm quốc như thế nào?!” Lạc Khanh Nhan uống ngụm trà, vẻ mặt lạnh nhạt vô ba
      “ Bên ngoài bình ổn nhưng nội bộ rất loạn, giờ tạm thời chia làm hai phe chính, bên là thái tử còn bên kia là tứ hoàng tử, vị thái tử Viêm quốc này nghe làm người thủ đoạn hiểm, vì mục đích từ bất cứ thủ đoạn nào còn tứ hoàng tử xưa nay nhã nhặn, xử thế ôn hòa cho nên cũng rất được lòng dân chúng….” Hồng thuật lại
      “ Ngươi từng gặp bọn họ..?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn Hồng, Hồng hắc hắc cười, khẽ phao cho Lạc Khanh Nhan cái mị nhãn : “ Gia, người đừng quên ta là tú bà, dù tiếp xúc nhưng ít nhiều cũng nghe ít tin tức về bọn họ” Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, nàng , ngay đến cả Linh Vân còn sợ nàng ba phần, nhưng vị nữ hộ pháp này lúc nào cũng có thể ‘đùa giỡn’ nàng được
      “ Tứ hoàng tử quả ôn hòa xử thế nhưng cũng chưa chắc là hạng tầm thường..” Huyền cứng ngắc xen vào, người này y từng tiếp xúc lần, dù chỉ là tình cờ nhưng để lại trong y ấn tượng sai
      “ Với loại người ‘tiếu lý tàng đao’ còn đáng sợ hơn nhiều với kẻ ‘tâm ngoan thủ lạt’ a…” Lạc Khanh Nhan nhạt nhẽo cười
      “ Chủ nhân, ngài nghĩ, chúng ta nên cùng ai hợp tác nha…” Thanh hì hì cười
      “ Thanh, đừng quên, chúng ta chỉ là thương nhân, tham gia chuyện triều đình…” Lạc Khanh Nhan
      “ Nhưng là chủ nhân, sản nghiệp của chúng ta ở Viêm quốc ít, nếu quốc gia đó lục đục quá đà gây tổn thất đâu a..” Thanh vô tội nháy mắt
      “ Ngươi nghe câu, càng loạn càng có khả năng kiếm lời sao, nên hảo hảo lợi dụng thời cơ lúc này mà kiếm chác , cơ hội ngàn năm có đó…” Lạc Khanh Nhan giảo hoạt cười
      “ Chủ nhân, ta phát ngươi càng ngày càng ‘gian thương’ nha..” Hồng le lưỡi, bộ dạng hết sức thở dài cùng ‘ai oán’ : “ đáng thương Viêm quốc”
      “ Đúng rồi, Lam! Thứ đó từ Tây Dã vận chuyển hết về đây chưa?!” Lạc Khanh Nhan nhìn về phía Lam, Lam ôn hòa cười : “ còn chuyến cuối cùng đường, còn vài ngày nữa là đến, chủ nhân! Rốt cuộc thứ kia có tác dụng gì vậy?!”
      Lạc Khanh Nhan bí hiểm cười : “ thiên cơ thể tiết lộ…..”
      “ Ngươi làm cái gì đâu?!” Lạc Khanh Nhan họp sau, quay lại sân của mình, thấy Dung Phượng Ca ngồi xổm trước gốc cây, khẽ nhíu mày, tiến lại gần, lên tiếng hỏi. Dung Phượng Ca ngồi xó ‘tự kỷ’ nghe câu hỏi của Lạc Khanh Nhan, chốc rùng mình, quay đầu lại, giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, bĩu môi oán giận : “ Nhan Nhan, đường có tiếng động…” Lạc Khanh Nhan sờ sờ mũi, cười trừ, với nội công của nàng, bước như yến’ cũng có gì là sai cả, nhưng là nam nhân này ngồi xó, họa quyển quyển cái gì a, sắc mặt hảo hồng, là do bị phơi nắng quá lâu?!
      “ Đứng lên , ngươi ngồi dưới này sợ bị nắng chiếu đến choáng váng đầu óc ..” Lạc Khanh Nhan vươn tay nắm lấy cổ tay của y, kéo đứng dậy, Dung Phượng Ca dĩ nhiên là rất ngoan ngoãn thuận theo
      “ Nhan Nhan làm xong việc rồi ư?!” Dung Phượng Ca lên tiếng hỏi thăm, Lạc Khanh Nhan đạm cười gật đầu
      “ Nhan Nhan ..”
      “ Ân”
      “ Nhan Nhan…, Phượng Ca lần này đến nơi này….. phiền Nhan Nhan chứ?!” Dung Phượng Ca ngượng ngùng cười, vì nhớ Nhan Nhan mà y bỏ nhà chạy đến đây, nhưng là bây giờ nghĩ lại, nếu như chuyện này khiến cho Nhan Nhan thêm phiền phức…
      “ Gia gia của ngươi có biết ngươi đến đây ?!” Lạc Khanh Nhan mỉm cười, lão ngoan đồng đó rốt cuộc mưu gì đây?! để cho người này xuống núi mà bây giờ vẫn chưa tìm đến, nếu có mục đích, đánh chết nàng cũng tin, Dung Phượng Ca nghe Lạc Khanh Nhan hỏi vậy, ấp a ấp úng, tổng thể là y hạ dược khiến cho gia gia ‘hôn mê’ rồi lẻn xuống núi , như vậy Nhan Nhan có hay là trách y rất xấu xa?! Dung Phượng Ca khẽ cau mày, nhưng là y thể dối Nhan Nhan a
      Biết y khó xử, Lạc Khanh Nhan chuyển qua đề tài khác : “ đúng rồi, ngươi lần này đến đây có muốn đâu thăm quan ?!” mấy hôm nay nàng bận rộn với công việc để mình, cứ ngồi dưới gốc cây mà ‘tự kỷ’ thế này, tốt chút nào. Dung Phượng Ca nghe thế, mắt sáng lên, ra sức gật gật đầu, y đương nhiên là rất muốn thăm thú cảnh vật Tây An nha, nghe sông núi Tây An đẹp, nhất là Lê hoa, rừng Lê hoa trắng muốt, xinh đẹp tuyệt luân, trong thư thượng , mùa thu Lê hoa nở ở Tây An đặc biệt đẹp, có thể nó vùng sông nước này là quê hương của loài hoa dịu dàng như nước này
      “ Vậy ta để cho Linh Vân bồi ngươi thăm thú được hay ?!” Lạc Khanh Nhan khẽ cười, nhìn thấy vui, nàng dĩ nhiên cũng rất khoái hoạt, nam nhân này luôn khiến cho nàng bất giác thả lỏng khi bên cạnh a, nhưng là… nghĩ đến đây, bất giác tiếu dung môi ảm đạm vài phần, nhưng là chỉ khẽ lướt qua, nhanh đến mức, Dung Phượng Ca cũng hề phát
      cần…” Dung Phượng Ca lắc đầu, nếu cùng với Nhan Nhan còn gì ý nghĩa cơ chứ, y thà ngồi ở đây, chờ Nhan Nhan về là tốt rồi. Lạc Khanh Nhan làm sao hiểu tâm ý của y, nhưng là giữa hai người bọn họ vĩnh có kết quả tốt, cho nên Lạc Khanh Nhan chỉ có thể kéo dài khoảng cách giữa hai người mà thôi
      Tại sao dứt khoát tuyệt tình?!
      Lạc Khanh Nhan thực rất muốn làm vậy, nhưng là nàng làm được, thực làm được…, chỉ cần nhìn ánh mắt toàn tâm toàn ý ỷ lại nàng, tín nhiệm nàng, chỉ cần nhìn tiếu dung thuần túy tràn đấy ái mộ ấy, nàng vĩnh viễn… thể tuyệt tình được, cho nên chỉ biết kẻo dài khoảng cách, khiến cho nản lòng mà thôi, nhưng là… kẻ ngốc này, xem ra càng cố chấp hơn cả nàng…
      Nếu có thể, nàng rất muốn bóp chết người này….
      Rất muốn giết người này….
      Sau đó, đem đóng băng, giữ bên mình….
      cho ai nhìn đến, cho ai chạm vào….
      sợ ai làm hại đến , sợ ai đem từ bên nàng cướp ….
      Càng sợ, vì nàng mà tử….
      Từng, có đôi khi những suy nghĩ này lướt qua trong đầu nàng, khi ấy Lạc Khanh Nhan khủng hoảng, luôn biết mình rất lãnh huyết nhưng chưa từng nghĩ đến bản thân mình lại lãnh huyết đến mức đó, lãnh huyết đến mức chính bản thân mình cảm thấy ghê tởm, đáng sợ….
      Dung Phượng Ca….
      Dung Phượng Ca…..
      Ngươi sao cách ta xa xa, nếu cứ như thế này, có ngày ta khống chế được bản thân mình mà ra tay với ngươi mất, Dung Phượng Ca…! ngươi ta phải làm cái gì bây giờ ?!
      Đầu ngón tay vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay, in hằng những đường máu rệt, Lạc Khanh Nhan rũ xuống mi mắt…. bất giác thở dài, bóng lưng hốt nhiên tịch liêu thể tả….
      bi ai!……
      “ Nhan Nhan…?!” Là suy nghĩ cái gì đâu?! Dung Phượng Ca lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ trong đầu của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nâng mi mắt, nhìn , ôn thanh cười : “ có gì, Dung Phượng Ca, ngươi muốn chơi sao?!”
      “ Nhưng Phượng Ca chỉ muốn cùng Nhan Nhan a…” Dung Phượng Ca chớp mắt đẹp nhìn Lạc Khanh Nhan, hết sức khả ái. Lạc Khanh Nhan khống chế trong lòng xúc động muốn ôm lấy mà nhựu lận, bật cười : “ hảo hảo, sợ ngươi luôn, mai ta dẫn ngươi chơi, được ?!”
      “ Còn muốn ăn kẹo hồ lô…” Dung Phượng Ca phấn khởi lên tiếng
      “ Được, cho ngươi ăn chục xâu…” Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười, sâu bất đắc dĩ a….
      “ Hoan hô, Nhan Nhan là tốt nhất…” Dung Phượng Ca vui vẻ cười, mắt đẹp híp lại thành đường cong, cái mũi hồng hồng do lúc nãy phơi nắng, tiếu dung xinh đẹp tựa như phù dung rực nở, tràn đầy hạnh phúc cùng khoái hoạt khiến cho người bên cạnh cũng cảm thấy vui vẻ lên…
      Lạc Khanh Nhan cười cười…
      Là nhận mệnh?!
      Là bất đắc dĩ..?!
      Là thuận theo..?!
      Hay là…. Buông tay mặc cho số phận?!
      Cũng , với nam nhân này, Lạc Khanh Nhan luôn thể làm theo dự định định săn của bản thân, chỉ cần là , nàng có thể nhanh chóng phá vỡ quy tắc của mình, chỉ cần là … nàng có thể qua loa những dự định của mình, người này sinh ra, mệnh trung chú định là khắc tinh của nàng… đời….
      Có lẽ… đây là lần cuối cùng, điên cuồng lần … duy nhất lần, cuối cùng… Lạc Khanh Nhan mặc niệm, qua ngày mai, qua ngày mai… lại đem trả về cho gia gia của
      Nhưng là, tối hôm đó, vị khác quen thuộc lại đến, vài câu, lại khiến cho lần nữa, dự định của Lạc Khanh Nhan hoàn toàn phá bỏ, đồng thời cũng khiến cho bức tường cuối cùng ngăn cách kia, phá vỡ…
      “ Sư phụ, người đến là để cầu thứ hai sao?!” Lạc Khanh Nhan nhanh chậm lên tiếng
      Hàn Vô nhìn nhìn Lạc Khanh Nhan, đáy mắt chợt lóe đau lòng, nhưng rất nhanh liễm , thay vào đó là nét mặt từ ái, ngài cười hiền : “ Khanh Nhan a! gần hai năm nay, tốc độ phát triển của Lạc Vân sơn trang quả vĩ đại, xem ra điều thứ nhất con nhất định phụ kỳ vọng của ta”
      “ Sư phụ quá lời..” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười
      “ Có mệt mỏi ?!” bất chợt Hàn Vô hỏi như vậy, nữ hài tử này, biết mệt sao chứ?! Những việc mà nha đầu này làm hai năm nay, đối với người bình thường, có khi là dùng cả đời cũng đủ thời gian, mà đối với nha đầu này lại như là chuyện tầm thường, rốt cuộc trải qua những gì mà khiến cho nha đầu này dù gặp bất cứ tình huống nào cũng vẻ mặt nhất quán lãnh đạm như thế, nhưng là đôi khi ý mệt cũng dấu được sau đuôi lông mày nhàn nhạt điêu linh kia, bất giác cũng khiến cho kẻ dường như là thấu hết nhân tình ấm lạnh của thế gian như ngài cũng trở nên mờ mịt, nha đầu này vĩnh viễn là cái mê, khiến cho người khác khó có thể thấu hết được…
      “ Sư phụ, ngài là đùa sao ?!” Lạc Khanh Nhan chợt cười…
      “ Đúng vậy a, nha đầu này, ngươi lúc nào cũng mặt mày nghiêm túc như vậy, mới có mười chín đôi mươi mà tỏ vẻ ‘lão đời’ lắm vậy…” Hàn Vô bật cười sang sảng
      “ Sư phụ, ngài lại chuyện vòng vo, rốt cuộc cầu thứ hai của ngài là gì đây?!” Lạc Khanh Nhan khe khẽ thở dài
      “ Khanh Nhan có biết truyền thuyết ‘diệt thiên’ ” Hàn Vô nghiêm túc nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nghe Hàn Vô nhắc đến chuyện này, khỏi cau mày : “ sư phụ, ý của ngài là…”
      “ Có đôi khi, hi sinh người, cứu lấy nhiều người…” Hàn Vô chậm rãi
      được…” Lạc Khanh Nhan lạnh lùng phủ quyết, đáy mắt lạnh như băng nhìn Hàn Vô chút cảm tình, Hàn Vô khẽ thở dài, hiểu sao lại có chút né tránh cái nhìn vô tình kia của Lạc Khanh Nhan. Trong lòng thầm oán, Dung Cơ lão đầu chết tiết, ra cái nan đề này cho ngài.
      “ Đừng quên lúc trước chính miệng con đáp ứng ba điều kiện này của ta…” Hàn Vô như có như
      “ Sư phụ, ngài là uy hiếp ta ?!” Lạc Khanh Nhan hừ lạnh
      phải là uy hiếp mà là tình thế bắt buộc, Khanh Nhan! Ta xem tinh tượng, thấy sao chiếu mệnh của Dung Phượng Ca ngày càng tỏa sáng, có khả năng bùng nổ đốt cháy rất nhiều sinh linh khác, thể để lại, nhất định là tai họa ngầm khiến cho chúng sinh lầm than, ta còn cách nào khác…”
      ngốc như vậy, ngay cả con kiến cũng nỡ giết, sao lại hại người khác….”
      “ Con chưa từng nghe về song thể sao?!”
      “ Song linh nhất thể ?!”
      “ Đúng vậy, cơ thể chưa hai linh hồn, là thuần khiến đến cực điểm, là hắc ám đến đáng sợ, Dung Phượng Ca chính là người như vậy, bây giờ phần tốt của chiếm thượng phong, sao biết được phần hắc ám trong ngày có hay trỗi dậy, khi phần hắc ám kia chiếm được cơ thể, khi ấy, sinh linh đồ thán…”
      “ Chỉ là giả thuyết..!” Lạc Khanh Nhan phản bác, con người ai chả có phần thiện phần ác
      phải là giả thuyết, mà nó vốn là , năm bốn tuổi năm ấy, bị chính hán tử cứu mạng đánh gần hấp hối, khi ấy phần hắc ám trỗi dậy, ngay lập tức kích giết chết hán tử kia, khi ấy thể nhược, động tác có thể dễ dàng giết chết hán tử kia như con kiến, con nghĩ xem bây giờ khi phần hắc ám kia thực thức tỉnh, khi ấy….” đến đây, Hàn Vô than ……
      “ Là người kia vốn đáng chết…” Lạc Khanh Nhan trầm giọng đáp
      “ Khanh Nhan, Dung Phượng Ca dẫu diệt thiên hạ, nhưng cũng có ngày thiên hạ cũng vì mà điên đảo…, mà số mệnh của kẻ ‘diệt thiên’ là nhất định tử, quá hai lăm tuổi, từ cổ chí kim, chưa từng ai có thể vượt qua mệnh cách này…..”
      “ Ta biết, con động tâm với , nhưng là cũng có ngày, ở trước mặt con mà chết, thà rằng bây giờ chính bản thân con ra tay, chẳng phải tốt hơn sao… mà ta nghĩ, cũng … cam tâm tình nguyện….” Hàn Vô bất chợt thanh phiêu miễm hư vô, như là sương là khói, cứ như thế vọng , vọng trong đầu của Lạc Khanh Nhan, như là khúc ca mê hoặc…. mê hoặc…

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      CHƯƠNG 26 : TA BẢO VỆ NGƯƠI, ĐỜI!
      [​IMG]
      Tây An có gì đẹp?!
      Ngay đến trẻ nít ba tuổi cũng , vùng đất xinh đẹp trù phú này, nổi tiếng nhất là Vân hồ, diện tích hồ khá lớn, nước gợn sóng lăn tăn, những hàng liễu bên bờ rũ xuống, thỉnh thoảng vài cơn gió nghịch ngợm ngang qua, hương vị thiên nhiên mát lành, đẹp thể tả
      Vân hồ đẹp nhất là ban đêm, hồ, hàng chục chiếc thuyền hoa, rập rỡ đèn lồng, hàng trăm hàng nghìn chiếc đèn lồng lấp lánh, phản chiếu xuống mặt hồ, như được dát vàng, lung linh huyền ảo, trước đây Vân hồ có hoa thuyền, nhưng là gần hai năm trước Lạc Vân sơn trang bắt đầu buôn bán sản nghiệp này, quả từ khi hoa thuyền xuất , Vân hồ trở thành trong những nơi ‘kiếm chác’ với lượng tài sản ít a
      “ Nhan Nhan, nơi đây đẹp a…” Dung Phượng Ca hết sức hí hửng nhìn phong cảnh Vân hồ từ bên trong khoang thuyền, ngắm nhìn cảnh vật nơi đây và dĩ nhiên tay của y cũng thiếu vài xâu mứt quả, quả nhìn hành động này có chút trẻ con, nhưng là sao! người đẹp dù làm gì cũng đẹp cho nên dẫu như thế nào chăng nữa cũng là bức họa mĩ nam đồ tuyệt mĩ a ^^
      “ Ngươi thích là được rồi…” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười, vẻ mặt mặn nhạt, có chút biểu nào khác thường ngày, nhưng là vào mắt của Dung Phượng Ca lại mang ý vị khác. Nhan Nhan vui?! Dung Phượng Ca dẫu trì độn nhưng vẫn cảm nhận được, y khẽ mím môi, rũ xuống mi mắt, bất chợt bầu khí hãy còn vui vẻ lúc nãy, lặng ngắt….
      “ Nhan Nhan, có chuyện gì ưu phiền sao?!” Dung Phượng Ca khẽ thầm, rất nhưng là Lạc Khanh Nhan sao thể nghe thấy?! Lạc Khanh Nhan nhìn y, lâu, lâu… bất chợt cười khẽ : “ Dung Phượng Ca, vì cớ gì, tâm trạng của ta, ngươi có thể luôn luôn dễ dàng nhận lấy?!”
      Dung Phượng Ca ôn nhu cười, tiếu dung dịu dàng thuần túy, như là gió xuân mang hơi ấm, lan tỏa từ từ, gây tầng tầng gợn sóng, y : “ chẳng phải Phượng Ca từng rồi sao, là vì… tâm của Nhan Nhan, Phượng Ca có thể cảm nhận được mà…..”
      ?!
      Có thể cảm nhận được sao?!
      Nhưng là… tại sao ta lại cảm nhận được tâm của ngươi…
      thể bắt lấy, thể nắm bắt…..
      Càng… thể ràng buộc….
      Vậy …. Hủy
      Chỉ cần hủy … là có thể… lo, vướng bận, sầu…..
      ‘ Hủy … hủy …’ chấp niệm này như ác ma, luôn quanh quẩn trong đầu nàng, khó đuổi, như là nỗi ám ảnh, chợt lóe, rồi bao trùm lên khắp trí óc của Lạc Khanh Nhan, bàng hoàng…..
      Chỉ cần cái xoay tay nho của nàng… còn…
      Chỉ cần cái vung tay, …. ….
      Đôi mắt, vốn bình tình vô ba, từ giờ khắc nào, ám trầm, sâu thấy đáy….
      “ Nhan Nhan…?!” Thấy Lạc Khanh Nhan chợt yên lặng, Dung Phượng Ca lên tiếng
      Khẽ vươn tay, đầu ngón tay của nàng chạm vào gương mặt của , rồi từ từ vuốt , xuống cổ….
      Cổ, là vùng yếu ớt nhất của con người, chỉ cần dùng chút lực, mạng… tức vong!
      Chỉ là… chút nữa…
      Nhưng là….
      Nhưng là….
      Đau quá!
      Lòng, tựa như có ai đó, bóp ngặt
      Tâm của nàng…. Tan nát cả rồi…
      thể ra tay được, thực thể ra tay
      Nguyên lai, nàng đối ai cũng có thể lãnh huyết tuyệt tình, lại duy độc thể nhẫn tâm với
      Thua! Thua cả đời….
      Bỗng, luồng sát khí, từ bên ngoài ập đến, ý thức còn chưa tỉnh , theo bản năng, Lạc Khanh Nhan dùng chưởng lực né tránh, nhưng là hắc y nhân dường như quen với chiêu thức của Lạc Khanh Nhan, đột ngột chuyển hướng tránh được kiếp, mũi kiếm lãnh như băng dùng tốc độc gần như là thần tốc hướng về phía của Dung Phượng Ca….
      Tay vươn ra, nắm chặt lấy đầu mũi kiếm, máu chảy, đỏ đậm cả bàn tay, rơi xuống mặt thuyền….
      Nội lực, va chạm chút, kiếm hủy, hắc y nhân nhanh như cắt chạy trốn, khinh công như lưu quang phi vũ, nhanh như thiểm điện….
      việc diễn ra quá nhanh, như là trong tích tắc, hắc y nhân chạy, mà Lạc Khanh Nhan cũng muốn đuổi theo
      Chỉ là, sao tầm nhìn trước mặt của nàng, lại mờ mịt đến như vậy… rất mờ, rất mờ…..
      Dung Phượng Ca thất thần nhìn Lạc Khanh Nhan, khẽ vươn tay, đầu ngón tay, chạm vào gương mặt của nàng, thào : Nhan Nhan là khóc sao, rất đau?!…
      Nguyên lai, từ lúc nào, lệ nhòa nơi khóe mắt, nước mắt tràn mi, giàn dụa….
      Hai hàng thanh lệ, vô thanh vô tức, rơi như mưa….
      Gặp nhau, quen nhau… chỉ là trong khoảnh khắc, cái chạm mắt là…. Vạn kiếm bất phục
      Tình, cố nén lâu như vậy
      Tâm, cố dấu sâu đến như thế
      Cảm giác, từ lâu còn, nhưng vì cớ gì vẫn có thể đau lòng, vẫn có thể… rơi lệ….
      Dung Phượng Ca….
      Dung Phượng Ca….
      Rốt cuộc phải như thế nào mới tốt đây, thể sát được ngươi….
      Dung Phượng Ca dẫu diệt thiên hạ, nhưng cũng có ngày thiên hạ cũng vì mà điên đảo…, mà số mệnh của kẻ ‘diệt thiên’ là nhất định tử, quá hai lăm tuổi, từ cổ chí kim, chưa từng ai có thể vượt qua mệnh cách này…
      thể giết được ngươi, vậy …. Dùng tính mạng của ta, cả đời bảo vệ ngươi, được ?!
      “ Nhan Nhan rất đau sao, đừng khóc, đừng khóc….!!” Dung Phượng Ca luống cuống nắm chặt lấy tay của Lạc Khanh Nhan, khẩn trương xử lí vết thương, vì mang theo dược, chỉ có thể dùng vải buộc tạm….
      “ Dung Phượng Ca…”
      “ Ân…”
      “ Dung Phượng Ca….”
      “ Ân…”
      “ Ta….. nhiều lần, luôn muốn giết ngươi…?!” Lạc Khanh Nhan chợt cười, chỉ cần ngươi chết, ta vĩnh viễn bao giờ có điểm yếu, nhưng hết lần này đến lần khác, lại ra tay được, hết lần này đến lần khác, lại cứ luôn luyến tiếc, hết lần này đến lần khác, lần lượt nhượng bộ, lần lượt… buông xuôi…
      “ Phượng Ca… biết…” sao lại biết, sao y lại thấy sát ý nhiều lần trong đôi mắt của Lạc Khanh Nhan, chỉ cần là Nhan Nhan Dung Phượng Ca y điều có thể cảm nhận tinh tế, đến từng hơi thở , chỉ cần là Nhan Nhan, y điều có thể cảm giác được, tâm của người này… như thế nào, chúng ta là cùng chung nhịp đập, y vẫn luôn tin điều đó, nhưng là Nhan Nhan chưa bao giờ hiểu, nhưng là hiểu cũng sao, chỉ cần y cảm nhận là đủ rồi….
      biết, sao còn cách ta xa chút, ngươi… ngốc!” Lạc Khanh Nhan chợt cười, vươn tay ôm chặt lấy , cằm của nàng, đặt bờ vai gầy của … Dung Phượng Ca ôn nhu cười, vòng tay siết chặt, như là… cả hai muốn nhu đối phương, vào trong cơ thể mình, có chăng như vậy mới bất li bất khí?!
      “ Nhưng là… mỗi lần như vậy, chẳng phải Nhan Nhan điều ra tay sao?!” Dung Phượng Ca giọng đáp, dẫu sao , Nhan Nhan chưa từng lần gây tổn thương đến y, phải sao, chỉ mới là… có ý định thôi mà, chưa chết được, dù gì, ván cá cược này, y thắng ^^
      “ Đúng vậy….. ta ra tay được…” thanh chợt dần, thiên ngôn vạn ngữ, rốt cuộc chỉ hóa thành tiếng than khẽ : “ Dung Phượng Ca, ta bảo vệ ngươi, đời…!!!”
      “ Phượng Ca luôn biết, Nhan Nhan… rất tốt với Phượng Ca…” Dung Phượng Ca khe khẽ cười, tiếu dung ngọt ngào tràn đầy thỏa mãn, giờ khắc này, y cảm thấy tâm của y cùng Nhan Nhan lại nhích gần, thêm chút…nhưng là, tại sao chỉ là đời, Dung Phượng Ca nhíu mày suy tư, đời..?! đủ… y muốn, là vĩnh viễn… ( Dao Dao : ai da! tiểu Phượng Ca tham quá rồi đấy =”:)
      “ Nhan Nhan…”
      “ Ân?!”
      “ Phượng Ca thực rất thích, rất thích Nhan Nhan… rất rất thích….” Dung Phượng Ca giọng nỉ non…
      “ Nhan Nhan….”
      “ Ân ?!”
      “ Đừng bao vì Phượng Ca mà rơi lệ… như vậy, Phượng Ca … rất đau…”
      “ Ta… có khóc sao?!” Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt cười
      “ ừ…! Nhan Nhan chưa bao giờ khóc… là Phượng Ca nhìn lầm….”
      “ Đúng vậy, là ngươi nhìn lầm….”
      Kiên cường như Nhan Nhan, kiêu ngạo như Nhan Nhan sao mà có thể khóc đây, nhưng là mỗi khi mệt mỏi, mỗi khi đơn, Nhan Nhan có thể hay đến tìm Phượng Ca, như vậy… Nhan Nhan có lệ rơi, Phượng Ca cũng giúp Nhan Nhan giữ bí mật, được ?!
      Nàng, vĩnh viễn khóc, bởi vì, nước mắt… chỉ biết làm cho con người chỉ thêm yếu đuối mà thôi, nàng cần bây giờ, là quyền lực, chỉ có quyền lực chí cao vô thượng, chỉ có là kẻ mạnh, mới có thể bảo vệ được thứ mình trân trọng nhất….
      Dung Phượng Ca, ta , bảo vệ ngươi đời, ta được, tức là làm được, dẫu có là nghịch thiên mệnh chăng nữa, cũng cho ngươi đời vô ưu…..
      lời định, khắc cốt ghi tâm, dùng cả đời… để chứng minh…
      Hai kẻ cố chấp này, cuối cùng cũng phá vỡ được bức tường ngăn cách kia, đến với nhau, chỉ mong… có thể thuận buồm xuôi gió a…. ( Dao Dao : cái này còn tùy thuộc vào tâm trạng của ta à nha >”<)

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      CHƯƠNG 27 : SONG LINH NHẤT THỂ
      [​IMG]
      “ Nha đầu, đến rồi đó ư ?!” Dung Cơ tủm tỉm cười, nhìn Lạc Khanh Nhan, nâng tay uống ngụm trà, thong thả . Ngồi bên cạnh ngài, bạch y lão giả, tiên phong đạo cốt mười phần, suy ngẫm nước cờ, phải Hàn Vô còn ai vào đây?! Lạc Khanh Nhan nhìn hai lão ngoan đồng này, nghiến răng nghiến lợi, ‘gừng càng già càng cay’ câu của người xưa quả sai, nàng như có cảm giác bị hai lão ngoan đồng này ‘chơi vố’ vậy >”<
      “ Lão ngoan đồng, đừng nghĩ là ta biết, hôm qua hắc y nhân là ai?!” Lạc Khanh Nhan cười lạnh. Dung Cơ hắc hắc cười gian càng khiến cho Lạc Khanh Nhan muốn nhảy vào bóp chết lão, bình tĩnh, bình tĩnh..!! người này là gia gia của , Lạc Khanh Nhan thầm cho bản thân mình như vậy
      “ Nha đầu a, nếu phải bản thân ngươi cứng đầu cứng cổ như vậy, chúng ta cũng đâu dùng đến biện pháp này chứ?!” Hàn Vô cảm thán, vẻ mặt hết sức là ‘ai oán’ Lạc Khanh Nhan khẽ mím môi : “ sư phụ, ngài dùng nhiếp hồn thuật với ta!” Nàng đương nhiên là biết, Hàn Vô là muốn tốt cho nàng, nhưng là dùng nhiếp hồn thuật khiến cho nàng cảm xúc khó khống chế, nếu phải bản thân nàng tự chủ cao, có lẽ ra tay sát
      “ Cho nên Dung Cơ mới theo hai người a…” Hàn Vô như có như đáp, hết sức vân đạm phong khinh. Nếu như Lạc Khanh Nhan chọn lựa ra tay với Dung Phượng Ca Dung Cơ ngăn lại, còn nếu như phân vân thêm chút xúc tác vào, chẳng hạn như hôm qua, hai lão này chung quy là vạn năm phúc hắc hồ ly mà ^^
      “ Nếu như… ta chọn lựa phải là điều hai người mong đợi, …” đến đây, Lạc Khanh Nhan thêm được gì nữa, nhìn hai người, ánh mắt sâu thấy đáy, Dung Cơ cùng Hàn Vô chợt thở dài, khí im lặng, ngột ngạt…
      “ Là phúc phải họa, là họa cũng chưa chắc có cách cứu chữa…” Dung Cơ ôn hòa cười, câu mập mờ, hết sức khó hiểu, lại : “ nha đầu, ngươi lựa chọn bên cạnh bảo bối tôn tử của ta, nhất định đừng phụ lòng nó a…” nha đầu này nhìn nhìn vậy thôi chứ đào hoa vô số, khiến cho ngài thể lo lắng cho tình trạng của bảo bối tôn tử của ngài mà, haiz!!
      “ Ta, bảo vệ , đời…” Lạc Khanh Nhan kiên định lên tiếng, dù sau này có chuyện gì xảy ra chăng nữa, nàng nhất định cũng bảo vệ , ai nam nhân mới là chỗ dựa vững chắc cho nữ nhân, ai nam nhân là thiên của nữ nhân, ai dám , nam nhân nhất định phải bảo vệ nữ tử?! nàng cả đời, trân trọng , hộ , sủng , nàng được, là làm được ^^ ( Dao Dao : haiz! Sao ta có cảm giác Nhan Nhan ngày càng giống nam nhân mà Phượng Ca ngày càng giống tiểu nữ tử thế nhỉ??!! )
      “ Tốt, tốt lắm…” Dung Cơ vui vẻ cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, ngài quả nhiên nhìn lầm a, nha đầu này khi định, nhất định bất chấp bất cứ thủ đoạn này làm đến cùng, như vậy là ngài an tâm rồi, dẫu sau này thân phận ‘diệt thiên’ của Phượng Ca có bị bại lộ, cũng sợ bị người ta làm hại nữa
      “ Nha đầu, có chuyện ta vẫn chưa với ngươi…”. Dung Cơ bất chợt nghiêm túc lên
      “ Ân?!”
      “ Hàn Vô cũng về song linh nhất thể, ngươi phần nào cũng hiểu được đúng ?!”
      “ Đúng vậy….”
      “ Năm nay Phượng Ca mười chín tuổi, còn ba năm nữa thôi, thời gian chỉ còn ba năm, phong ấn trong cơ thể của nó bị phá vỡ….”
      “ Ba năm?!” Lạc Khanh Nhan hỏi lại….
      “ Bốn tuổi năm ấy, Phượng Ca từng lần thức tỉnh phần ‘hắc ám’ trong cơ thể mình, ta dùng kim châm phong ấn huyệt ‘thương hội’ đầu của nó, nhưng là cái này chỉ kéo dài đến năm hai mươi hai tuổi, khi ấy nếu có biện pháp nào khác, ba năm sau phong ấn phá bỏ, phần ‘hắc ám’ kia ăn mòn thiện tính của Phượng Ca, trở thành kẻ ‘diệt thiên’ , sau đó đến hai mươi lăm tuổi, …chết…” Dung Cơ khe khẽ thở dài, tràn đầy lo âu, hàng chân mày nhíu lại, thập phần ưu phiền…
      “ Phải có cách chứ?! Đúng ?!” Lạc Khanh Nhan giọng hỏi lại, nhưng là thanh có chút gì đó run rẫy, ngay cả bản thân của nàng cũng khó phát , chỉ là… rất khẽ mà thôi….
      “ Có hai cách…” Hàn Vô xen vào : “ là phần ‘hắc ám’, tức là linh hồn thứ hai trong có thể Dung phượng Ca, tự hủy bản thân, hai là dùng ‘phong hồn’”
      “ Cách thứ nhất, chắc là có khả năng” Dung Cơ thở dài : “ nhưng cách thứ hai phải được….”
      “ Phong hồn?!” Lạc Khanh Nhan có cảm giác, như là mình ở trong thế giới huyền huyễn vậy, lắc lắc đầu, đuổi những suy nghĩ vớ vẫn ra ngoài, lại hỏi : “ nó rốt cuộc là gì?!”
      “ Dùng ba bảo vật của thế gian mà luyện thành….. nhưng ba bảo vật này có thể là truyền thuyết, ….”
      Nếu như tiết xuân ấm áp tràn ngập sức sống, hạ tuy nóng nhưng đầy ắp năng lượng mùa thu đến lại thanh lãnh dịu dàng khiến cho người ta dễ dàng say mê lân lân trong cái ý vị ấy
      Thu đến, tiết trời se lãnh, sáng sớm, ánh mặt trời cũng nắng ghắt như hạ nữa, mà nhàn nhạt tỏa sáng, nhàn nhạt ánh nắng, nhàn nhạt làn gió, cái gì cũng nhàng, từ tốn….
      Trong bốn mùa, Dung Phượng Ca thích nhất là mùa thu, vì sao ư?! Đơn giản, thu đến là khi lê hoa nở rộ, nhìn hoa khai, lòng nhàn nhạt vui sướng, nhìn hoa lạc, rơi xuống mặt đất hay phi vũ trong gió, điều tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp, an tĩnh dưới gốc lê hoa, gãy khúc cầm, như vậy chẳng phải là cái thú vui tao nhã sao?!
      Cho nên, vừa mới đầu thu, y hăm hở ra sức chăm bón cho gốc lê hoa trong tiểu viện, nhìn vào đóa hoa trắng muốt, tinh khiến chớm nở, lòng nhàn nhạt vui sướng, Dung Phượng Ca khe khẽ cười…
      Y… người, rất dễ thỏa mãn a…
      “ Ngốc tử, lại quấy phá mấy gốc lê hoa sao?!” thanh tràn đầy ý cười, mang chút gì đó sủng nịnh, Dung Phượng Ca quay đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, cười rộ lên, dưới ánh dương quang, vài sợi nắng lan tỏa khắp chốn, lam y thiếu niên, dung mạo đẹp như họa, mi mục thanh tú, cười rộ, tựa như hoa khai, đẹp đến mức , hốt nhiên khiến cho Lạc Khanh Nhan như cảm thấy, y như là thiên sứ, còn đứng đó, nếu chú ý, bay mất…
      Lòng, có chút khó khống chế…
      Nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cổ tay y chặt, như là sợ y theo gió bay mất….
      “ Nhan Nhan, sao vậy ?! thấy Lạc Khanh Nhan tự dưng hốt hoảng cầm tay mình, Dung Phượng Ca nghi hoặc, dạo này y luôn cảm thấy Nhan Nhan luôn bất an, nhưng là vì cái gì mà bất an đâu?! Lạc Khanh Nhan nhìn y, ôn thanh cười, giọng đáp : “ có gì, chỉ là… muốn nắm tay ngươi, vậy thôi!” Tức thời, Dung Phượng Ca ngây ngẩn, nét hồng ửng đỏ cả hai má, rồi lan rộng đến tận mang tai….
      Nhan Nhan ….dạo này hay chủ động cùng y thân thiết như vậy, Dung Phượng Ca vui sướng nghĩ, mắt đẹp len lén liếc nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhìn y, y lại quay đầu, làm bộ như thấy, nhưng là bàn tay cứ như vậy, nắm chặt lấy tay áo của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười, người này a, đúng là đủ ngây thơ, nhưng là… nàng thích!
      “ Nhan Nhan ?!…” Dung Phượng Ca lên tiếng, phá vỡ khí yên lặng của hai người
      “ Ân?!” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười
      “ Nghe Linh Vân nương , Nhan Nhan muốn Nam Huyền?!” Dung Phượng Ca hỏi, Nam Huyền cách đế đô xa, hai trăm dặm về phía nam, nghe nơi đây nổi tiếng về tơ lụa, vùng đất tơ lụa này cũng xinh đẹp, nhất là Thiên Sơn, nghe núi cao hùng vĩ, đẹp như cảnh chốn thần tiên, y rất muốn a, nhưng là Nhan Nhan mỗi lần ra ngoài điều có công vụ rất quan trọng, nếu y theo, nhất định lại khiến Nhan Nhan chú tâm vào được
      “ Đúng vậy, có chuyện phải xuống dưới đó giải quyết…” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, Nam Huyền chính là tổng bộ của Huyết Sát Các, nàng mặc dù muốn tổ chức này như là lão ngoan đồng Dung Cơ cá cược với người ta, nàng thể , huống chi… Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Phượng Ca, đáy mắt ôn nhu chợt lóe qua, nhưng rất nhanh đạm , thay bằng cái nhìn bình thản như thường ngày, nàng….. cần mạnh thêm nữa, mới có thể bảo vệ , phải sao?!
      “ Nga! Như vậy… Nhan Nhan chừng nào về…” Dung Phượng Ca buồn thiu lên tiếng, thấy ủ rũ như vậy, Lạc Khanh Nhan khỏi muốn cười, nhưng là cố nén nhịn, làm bộ hết sức nghiêm túc, : “ cái này còn tùy vào ngươi!”
      “ Còn tùy vào Phượng Ca?!” Dung Phượng Ca khó hiểu
      “ Ân! Ngươi… có muốn ta về nhanh?!” Lạc Khanh Nhan thanh trầm thấp, giọng bên tai , Dung Phượng Ca cảm thấy lỗ tai chợt ngứa, hơi thở nữ tử ấm áp phả vào tai y, mùi hương của nàng… vẫn thanh lãnh đạm đạm như thế, hốt nhiên, tâm… loạn nhịp…. mê hoặc mà trả lời : “ Phượng Ca dĩ nhiên mong Nhan Nhan sớm trở về” ( Dao Dao : cái này có phải chăng là ‘tiểu thê tử’ ở nhà ngoan ngoán đợi ‘tướng công’ làm về +_+)
      “ Ha hả….. ngốc quá, ngươi chẳng phải rất muốn cùng sao, sao lại ?!” Lạc Khanh Nhan lấy tay điểm điểm cái mũi của , khe khẽ cười. Dung Phượng Ca biết mình bị đùa, y giọng u oán : “ Nhan Nhan..!!”
      “ Dung Phượng Ca, ngươi rốt cuộc là lo sợ cái gì a…” Lạc Khanh Nhan chợt thở dài
      “ Vì Phượng Ca võ công tốt, sợ liên lụy Nhan Nhan mà….” Dung Phượng Ca ra
      “ Ngốc quá, ngươi tin ta có thể bảo vệ được ngươi sao ?!” Lạc Khanh Nhan buồn cười hỏi lại
      “ Tin, Nhan Nhan gì Phượng Ca điều tin…” Dung Phượng Ca gật đầu cái rụp, tỏ thái độ
      “ Vậy còn mau thu sếp hành lí, sáng mai khởi hành nha…” Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười. Dung Phượng Ca nghe vậy, dĩ nhiên hết sức hí hửng, bèn lật đật chạy về phòng của mình, nhưng mới hai ba bước, vội quay trở lại. Lạc Khanh Nhan nghi hoặc, hỏi : “ sao vậy?!” Dung Phượng Ca khẽ mím môi, hiểu vì cớ gì, đôi gò má bạch ngọc, chợt nở rộ hồng hồng, diễm nếu đào hoa, y ngẩng đầu, hôn vào má của Lạc Khanh Nhan cái, rồi vội vàng chạy mất, để lại Lạc Khanh Nhan đứng đó, sửng người….
      Khẽ vươn đầu ngón tay, chạm vào nơi mà y đụng vào, bất giác, khóe môi cong cong tiếu dung tuyệt mĩ, có chút buồn cười, khẽ : “ ngốc tử !!”
      Tư Đồ Nhiễm đứng từ xa, nhìn hỗ động của hai người, đáy mắt chợt lóe mảnh ánh sáng ngọc, nhưng rất nhanh đạm , thay vào đó là ý cười doanh doanh đầy mắt, y tiến lại gần chỗ Lạc Khanh Nhan, tủm tỉm : “ Lạc huynh a, đúng là có phúc, có mĩ nhân như hoa như ngọc làm bạn”
      Lạc Khanh Nhan quay đầu lại nhìn y, vẻ mặt ôn nhu cùng tiếu dung khe khẽ lúc nãy còn, thay vào đó vẫn vẻ mặt bình thản như thường ngày, đôi hoa đào mắt quang hoa liễm diễm, nhàn nhạt bình thản, tiếu dung như có như như là trêu chọc, như là… hời hợt, chút cảm xúc, khẽ mở miệng : “ giáo chủ cần hâm mộ tại hạ, dẫu sao giáo chủ phong lưu đa tình, hồng nhan tri kỷ nhiều đếm xuể….”
      “ Ách!” Tư Đồ Nhiễm cứng ngắc khóe miệng, đầu có chút hắc tuyến, y ngờ đối phương lại trả lời y như vậy, dẫu sao cũng có chút tiến bộ, cả tháng nay người này cứ lờ y , coi y như khí, bây giờ mở miệng, dù có chút châm chọc nhưng là sao ^^
      “ Tư Đồ giáo chủ, rốt cuộc là muốn gì ở tại hạ đâu?!” Lạc Khanh Nhan vào vấn đề chính, người này ‘mặt dai mày dạn’ cũng thể đuổi được, suốt ngày lắc lư trước mặt nàng, phiền nàng cũng đủ chán rồi. Nghe Lạc Khanh Nha hỏi vậy, Tư Đồ Nhiễm bật cười, y phe phẫy chiếc phiến, : “ chẳng phải ngay từ đầu ta , muốn làm bằng hữu với Lạc huynh sao?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn y, đôi hoa đào mắt xinh đẹp nhìn sâu vào phượng mâu của Tư Đồ Nhiễm, cái nhìn như là muốn thấu hết ý đồ của , chợt… Tư Đồ Nhiễm rùng mình, cũng vì sao, có chút sợ hãi ánh mắt quá đỗi thấu triệt đó, y cười gượng, thay thế : “ Lạc huynh, ngươi nhìn ta như vậy khiến cho nhân gia ngượng ngùng a” xong còn lấy chiếc phiến che mặt, làm bộ hết sức ‘thẹn thùng’ Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, quả đầu có hai qua con quạ đen bay loi nhoi xung quanh rồi =’=
      “ Tư Đồ giáo chủ, chẳng phải ta cũng , có hứng thú kết bằng hữu cùng ngài hay sao?!” Lạc Khanh Nhan nhanh chậm đáp. Quả người này tính cách rất hợp ý của nàng, nhưng là nàng cảm thấy người này sau này mang lại cho nàng ít phiền phức, cho nên muốn dây dưa cùng , hơn thế nữa nam tử này cùng nàng điều là loại người, khi nhận định chuyện gì phải làm cho bằng được, loại người như vậy, khi dây dưa vào, là rất hỗn loạn
      “ Haiz! Bổn giáo chủ hiểu khi nào đắc tội với Lạc huynh mà để cho Lạc huynh năm lần bảy lượt từ chối bổn giáo chủ kia chứ…” Tư Đồ Nhiễm ngửa mặt lên trời thở dài, bộ dạng có bao nhiêu ai oán liền có bấy nhiêu ai oán, là đủ vô sỉ lưu manh a
      Lạc Khanh Nhan từ chối trả lời, nhàng cười, dưới ánh dương quang, thiếu niên thân trường bào thanh nhã, đầu ô phát đen như mực, từng sợi tóc phi vũ trong gió, đứng dưới gốc cây, thanh nhã cười, chỉ là nét cười xã giao ứng phó thông thường, nhưng là… tuấn dật vô song, Tư Đồ Nhiễm thầm thở dài, người này quả rất tuấn mĩ a, khe khẽ tán thưởng, lại để ý đến, tâm của y, chợt khẽ dao động, nhưng là quá nhanh, cho nên…y nắm …..

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      CHƯƠNG 28 : HUYẾT SÁT CÁC
      [​IMG]
      Huyết sát các
      Tổ chức sát thủ tam lưu trong giang hồ, danh khí cao nhưng lâu đời, cho nên tài vụ tích tụ cũng ít
      Đánh giá các chủ tại của Huyết sát các, trung niên nam tử, võ công cũng thuộc hạng nhất lưu, nhưng vì cớ gì lại khiến tổ chức này trở nên phát triển thêm đâu, nghe người này làm người khôn ngoan khéo léo giỏi đưa đẩy, kiềm phát triển của tổ chức này, là có ý gì, hay chỉ đơn giản là nàng nghĩ nhiều?! Lạc Khanh Nhan tự hỏi
      Cổ nhân có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, dù làm bất cứ chuyện gì nàng cũng luôn tìm hiểu kỹ về đối thủ trước. Nguyên tắc của thương nhân dù bất cứ tình huống nào cũng đừng xem thường đối thủ của mình, người kia nhìn như con cừu non nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thân mãnh hổ vồ ngươi, khiến ngươi thua thảm bại, điều này Lạc Khanh Nhan bao giờ quên, và cũng học tốt lắm
      Để xuống tư liệu về Huyết sát các, Lạc Khanh Nhan thùy hạ mi mắt, hàng lông mi dài cong che cái nhìn của nàng, như là trầm tư…. Xem ra cuộc tỷ thí ngày mai vô vị như nàng tưởng, Trần Ngôn, hi vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng mới được a…
      Có chút mệt mỏi, khẽ nhắm mắt, bỗng bàn tay khẽ vươn tay, nhu nhu mi tâm của nàng, lực đạo thong thả vừa phải, thoải mái khiến cho Lạc Khanh Nhan thở dài thõa mãn….
      “ Nhan Nhan, nên vất vả như vậy..!” Dung Phượng Ca giọng , Nhan Nhan cũng là, mỗi lần làm việc là quên cả thời gian, sợ bản thân mình sinh bệnh hay sao chứ ( Dao Dao : càng ngày ta càng cảm thấy Tiểu phượng Ca có bản chất của ‘vợ hiền’ a ^^)
      mệt…!!” Lạc Khanh Nhan đạm cười, người này khí tức thanh thản, càng ngày càng quen thuộc, đến nỗi phát được từ khi nào bước vào phòng, nếu là địch nhân nguy rồi, Lạc Khanh Nhan khe khẽ buồn cười, thói quen… là điều rất đáng sợ
      “ Dung Phượng Ca, chúng ta đến Nam Huyền cũng được nửa tháng rồi, nhưng lại có thời gian cùng ngươi thăm thú cảnh vật nơi đây a…” Lạc Khanh Nhan có chút thở dài, phần sinh ý của Lạc Vân sơn trang ở Nam Huyền cũng ít, phần lại lo chuyện của Huyết sát các, nàng quả là rất bận
      Dung Phượng Ca ôn nhu cười, ra cũng quan tâm có đâu hay , chỉ cần ở bên cạnh Nhan Nhan là được rồi, cho nên : “ quan trọng, chỉ cần có thể như vậy, là tốt lắm rồi….”
      “ Ngươi buồn sao?!” Lạc Khanh Nhan ôn thanh cười
      a, ở bên Nhan Nhan, làm sao buồn được” Dung Phượng Ca , có gì mà buồn đâu, y quen tĩnh lặng mình rồi
      Lạc Khanh Nhan mở mắt, quay đầu nhìn y, lên tiếng : “ đợi ngày mai giải quyết xong Trần Ngôn, chúng ta dạo thành Nam Huyền …”
      “ Ân….” Dung Phượng Ca gật gật đầu
      “ Dung Phượng Ca, càng ngày ta càng cảm thấy ngươi có tố chất làm ‘hiền thê lương mẫu’ nha…” thấy y ngoan ngoãn như vậy, Lạc Khanh Nhan cười cười, có chút trêu đùa y. Dung Phượng Ca nghe vậy, cũng có gì tỏ vẻ đồng ý, trái lại y cười càng lớn hơi, ánh mắt bình thường trong suốt nay chợt lóe giảo hoạt, y : “ chỉ cần Nhan Nhan thích, Phượng Ca cũng có thể đương ‘hiền thê lương mẫu’ a”
      “ Ngươi nha, từ khi nào học người khác, ăn ngọt xớt như vậy?!” Lạc Khanh Nhan híp mắt nhìn y, nhìn qua nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống, người này mỗi khi nàng trêu đùa chỉ biết mở to mắt vô tội nhìn nàng, hoặc mặt đỏ vô thố, hôm nay lại có thể đối đáp ngon ơ như vậy, từ khi nào người này học xấu rồi >”<. Dung Phượng Ca khi lại bị Lạc Khanh Nhan đổ oan như vậy, cũng dở khóc dở cười, y bĩu môi : “ Phượng Ca là mà”. Chỉ cần Nhan Nhan muốn, y điều có thể làm được, đừng là đương ‘hiền thê lương mẫu’. Hơn ai hết y biết, tính cách của Lạc Khanh Nhan có bao nhiêu cường, có bao nhiêu bá đạo, Nhan Nhan của y giống nữ nhân khác, thích nam nhân của mình đương chiều chuộng, càng giống nữ nhân khác dịu dàng hiền thục chờ đợi trượng phu sủng ái…. Nhan Nhan của y ấy à, rất mạnh mẽ, rất cường thế, luôn nắm mọi chuyện trong tay của mình, luôn biết mình muốn làm gì, nắm mục tiêu của mình rồi từ đấy từng bước từng bước vạch kế hoạch làm, bất chấp bất cứ thủ đoạn, tâm cơ hơn bất cứ ai, rất thâm trầm cho nên thích người khác quản mình, nắm lấy mình, bá đạo đối với mình, cho nên y cam nguyện mềm mại nhu tình như nước, cam nguyện nghe lời, cam nguyện ngoan ngoãn nghe theo Nhan Nhan…
      của y, là bao dung, là dung túng, Nhan Nhan muốn làm gì, y điều ủng hộ, Nhan Nhan thích bay bao xa, bao lâu…. Y điều cam nguyện đứng chỗ chờ đợi, đợi đến khi Nhan Nhan cảm thấy mệt mỏi, là có y dựa vào….,… Lạc Khanh Nhan vốn chính là gió, gió vốn vô định bay nhảy khắp chân trời góc biển, nhưng là y vẫn cam nguyện là mảnh tịnh thổ, ôn hòa mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi… để cho gió mệt rồi có chỗ để về…. của y.. chính là đơn giản vậy thôi!!
      Ánh mắt thiếu niên, rất lâu rồi, vẫn cứ là ôn nhu thâm tình như vậy….
      Lạc Khanh Nhan vẫn hiểu, vì cớ chi lại nàng đâu, vì cớ gì lại đối tốt với nàng như thế đâu, nàng có gì tốt, vô tình, lãnh tình, lúc nào cũng có thể vứt bỏ được, nhưng là người này, từ đầu đến cuối vẫn câu oán giận, vẫn kiên trì theo nàng, dù nàng có bỏ lại nơi xa, vẫn như vậy quật cường, xuất trước mặt nàng, Lạc Khanh Nhan nhìn y, lâu, lâu….
      Lạc Khanh Nhan luôn biết, ánh mắt của mình có bao nhiêu băng có bao nhiêu lãnh, dù là bên ngoài doanh doanh ý cười nhưng ra tận sâu đáy mắt, là ngàn năm phi tuyết, chút cảm tình, rất ít người nào thực dám trực tiếp nhìn nàng quá lâu, có bằng hữu từng với nàng : Khanh Nhan a, ngươi có biết ánh mắt của ngươi có bao nhiêu đáng sợ?! chỉ cần ngươi chăm chú nhìn vào người, như là thấu hiểu hết bản chất người đó, như là xuyên qua ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy, mọi thứ xấu xa dơ bẩn của người đó bị ngươi nhìn thấu hết rồi vậy….
      Nhưng là… chỉ có nam tử này, ngay từ lúc sơ ngộ, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, ôn nhu mỉm, tiếu dung có chút ngượng ngùng, có chút khả ái, xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt trong vắt, đôi thu thủy tiễn đồng gợn sóng, an an tĩnh tĩnh nhìn nàng….
      “ Dung Phượng Ca…”
      “ Ân?!”
      “ Dung Phượng Ca….”
      “ Ừ…^^”
      ta sao…?!” Lạc Khanh Nhan thanh có chút mê hoặc
      “ Uh! Rất thích… rất thích…” như là sợ Lạc Khanh Nhan tin, y ra sức gật đầu, Nhan Nhan vì cớ gì là cứ luôn bất an đâu, Dung Phượng Ca có chút khó hiểu nhưng là nam nhân tốt, y luôn luôn nhanh chóng trả lời, hỏi nhiều càng đem mấy vấn đề này hỏi Lạc Khanh Nhan
      “ Chỉ là thích thôi sao?!” Lạc Khanh Nhan thấy y liên tục gật đầu như là tiểu động vật, trông khả ái được ngay, có chút buồn cười, làm khó , nhưng là hỏi xong liền có chút hối hận, , nàng còn lắm đến chi hỏi ! Dung Phượng Ca nghe thế, bèn nghiêm túc suy nghĩ…..
      “ Nhưng là chẳng phải chính là thích nhiều sao?!” Dung Phượng Ca có chút do dự hỏi Lạc Khanh Nhan, trong thư thượng cũng mấy vấn đề này nha, vấn đề đáng suy tư, sao có ai viết sách nghiên cứu mấy vấn đề này chứ, Dung Phượng Ca buồn bực, hết sức buồn bực, kiến thức về mấy cái này của y đúng là thiếu đến mức đáng thương
      “ ừ, có lẽ vậy…” Lạc Khanh Nhan nghĩ nghĩ rồi gật đầu, thích nhiều chính là , cái này cũng sai nha, nhưng là hay cũng chả còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần bên cạnh nàng là được, mà người có thể đứng bên cạnh cũng chỉ có thể là nàng, mặc kệ hay , thương hay thương, cuộc đời của bọn họ, kể từ lúc sợ ngộ dính dáng quấn chặt lấy nhau rồi, cần chi để ý những thứ khác đâu?!
      “ Dung Phượng Ca….”
      “ Ân…”
      “ Nếu như ngày ngươi rời khỏi ta, ta nhất định phế ngươi hai chân, đem ngươi cột bên người, cho ngươi chạy khỏi ta…” Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng, thanh có chút mao cốt ủng thiên, nhưng là Dung Phượng Ca lại có chút nào sợ hãi, y khẽ chớp mắt, ung dung cười : “ chỉ cần Nhan Nhan đủ nhẫn tâm a!” y mới tin đâu, Nhan Nhan dù làm bất cứ chuyện gì, dù có ngoan tâm với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối bao giờ nhẫn tâm đối y, y luôn tin chắc điều đó!
      Quả Dung Phượng Ca sai, Lạc Khanh Nhan có thể nhẫn tâm với bất cứ ai, có thể lãnh khốc với bất kỳ người nào nhưng tuyệt đối lại thể vô tình đối y….
      Y sinh ra, chính là khắc tinh của nàng, Lạc Khanh Nhan…. vốn thể chối bỏ điều này….
      Hai người nhìn nhau, chợt cười, ôn nhu như nước, thanh nhã như làn gió xuân, thanh phong lãng nguyệt như ánh trăng hoa…
      Sáng hôm sau
      Huyết sát các
      “ Các hạ là đồ đệ của lão tiền bối Dung Cơ?!” Thanh hữu lực, vang vọng mười phần, trung niên nam tử, thân thô y, nhưng quanh thân tràn ngập khí chất uy nghiêm, mày rậm mắt ưng, tính tuấn nhưng cũng thập phần dễ nhìn, năm tháng lắng đọng lại, hình thành nên loại mi lực thành thục ổn trọng, người này ai khác chính là đương nhiệm các chủ tại của Huyết sát các – Trần Ngôn
      “ Đúng vậy, hôm nay vãn bối đến thực ván cá cược hơn mười năm về trước của sư phụ!” Lạc Khanh Nhan đạm cười, vân đạm phong khinh, rất là thảnh thơi nhưng trong lòng cũng thầm đánh giá nam tử này, khác trong tưởng tưởng của nàng, người này thập phần trầm ổn, sắc bén, nhưng là thanh kiếm lâu năm, nhìn tưởng chừng cũ nát, nhưng khi tuốt ra khỏi vỏ kiếm, là hàn quang sắc lẹm, mười phần nguy hiểm, người này vì cớ gì nhiều năm nay vẫn luôn dấu tài đâu, là vì tranh với thiên hạ hay là vì nản lòng thoái chí, hay là có mục đích khác?!
      Trong khi Lạc Khanh Nhan đánh giá Trần Ngôn, Trần Ngôn cũng thầm quan sát vị bạch y thiếu niên này, ‘tiếu lý tàng đao’ ngay lập tức bốn từ này trong đầu của Trần Ngôn ra về vị thiếu niên này, vẻ mặt nhàn nhạt cười nhưng đáy mắt cười, nhìn bên ngoài thập phần có lễ nhưng thái độ thập phần xa cách, kiêu ngạo cũng siểm nịnh, thành thục quá mức so với tuổi tác, thiếu niên này… phải người thường.
      “ Gia sư từng với tại hạ có hậu nhân của bằng hữu của gia sư tìm tại hạ để tỷ thí, tại hạ đợi cũng …. Mười năm…” Trần Ngôn cười, có chút cảm thán có chút thở dài, nếu phải gia sư ân trọng như núi, y thể chối từ, nếu có lẽ mười năm trước, y theo ái nhân của mình rồi, có lẽ hôm nay thực được nguyện vọng của mình , Bích Nhi! Lâu lắm… muội chờ ta có mệt , yên tâm, sau hôm nay, ta nhất định tìm muội…
      “ Quả nhiên là người có chuyện xưa” Lạc Khanh Nhan thấy trong mắt của Trần Ngôn chợt lóe tưởng niệm, ngầm đoán. Nếu nàng nhớ lầm, vị các chủ này có người , là thanh mai trúc mã nhưng mười năm trước đột ngột qua đời, nghe là vì bạo bệnh, Lạc Khanh Nhan có chút thở dài, lại là si nhân a…. Lạc Khanh Nhan thầm suy đoán, có lẽ vị sư phụ của Trần Ngôn cũng thực muốn cá cược cùng lão ngoan đồng Dung Cơ, chẳng qua là cái cớ cho Trần Ngôn tiếp tục sống xót thôi, có lẽ thời gian chữa lành vết thương, thời hạn mười năm, nhưng là có lẽ cảm tình… vốn đâu phải ai cũng lí giải được, thời gian có đôi khi khiến cho cảm tình của hai người ngày nhạt , nhưng có lúc cũng khiến cho cảm tình kia ngày càng đậm dần, càng luyến lại càng si….
      “ Theo quy cũ, chỉ cần các hạ thắng ta, Huyết Sát các thuộc về các hạ…” Trần Ngôn ôn hòa cười, Lạc Khanh Nhan tủm tỉm gật đầu, cầm lấy Xích Ảnh, làm tư thế mời đối với Trần Ngôn, Trần Ngôn nhếch môi mỉm cười, tiếu ý càng sâu…
      Kiếm, rút ra khỏi vỏ…
      Hàn quang lay động….
      Kiếm khí, lãnh tựa băng….
      Này, cuộc tỷ thí, ai thắng ai thua….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :