CHƯƠNG 19 : TRÁC LY Khác với trong suy nghĩ của nàng, cứ tưởng vị khã hãn Tây Dã này nhất định là lưng hùm vai gấu, râu ria tùm lum chứ… ai ngờ cũng là mỹ nam tử. Thân hình uy vũ, đôi mắt xếch ngạo nghễ sáng ngời, hàng chân mày đậm tràn đầy khí phách, đầu tóc xoăn dài. Điều để cho Lạc Khanh Nhan chú ý nhiều nhất, chính là đuôi lông mày khóe mắt của vị khã hãn, nhàn nhạt u uẩn tang thương…. nên lời cái cảm giác tràn ngập bi ai… “ nghe danh trang chủ lâu, nay mới được diện kiến, quả khác gì trong tưởng tượng của bổn vương…” thanh khàn khàn, mạnh mẽ, lại thiếu phần nghiêm nghị, Khã Hãn Tây Dã – Trác Ly mỉm cười nhìn bạch y nam tử đứng trước mặt mình Lạc Khanh Nhan cũng gật đầu, mỉm cười đáp lại, lên tiếng : “ tại hạ cũng ngưỡng mộ đại danh của Khã Hãn từ lâu” Sau màn chào hỏi khách sáo thường lệ, hai nhân vật của chúng ta cũng vào mục đính chính của câu chuyện “ biết, ý của trang chủ như thế nào…” Trác Ly hỏi Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt mỉm cười, hỏi lại : “ vậy theo ý khiến của Khã Hãn, điều kiện ngài đưa ra, ta có thể đáp ứng được ?!” “ Vậy nếu, điều kiện đó kèm với cái này sao ?” Trác Ly vỗ vỗ tay, hai gã sai vặt gần đó bưng lên mâm lễ vật, Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn, ra cảm xúc, Trác Ly phất tay, gã sai vặt hiểu ý, gạt tấm lụa đỏ che mâm lễ vật, đó phải là vàng bạc châu báu hay là ngọc khí quý hiếm, đó, duy độc chỉ có hai… gốc cỏ?! ách! Đúng vậy hai cộng cỏ mà thôi, tuy hình thù tinh xảo hơn chút xíu, nhưng trông nó chả khác nào những gốc cỏ rai rác ven đường, Lam đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày, chẳng lẽ cỏ này có tác dụng gì đặc biệt sao?! “ Xem ra Khã Hãn tốn ít công sức cho lần gặp mặt này…” Lạc Khanh Nhan bật cười, đáy mắt thoáng ôn noãn. “ Chỉ là thứ trang chủ cần, chẳng qua vừa đúng lúc có trong tay của bổn vương mà thôi…” Trác Ly đáp, hai gốc linh chi thảo này là lúc trước y tình cờ săn tìm được, nếu phải người kia biết về chút y lý, chắc y cũng bỏ qua, vì hai gốc này giống hai gốc cỏ thông thường mà thôi, có gì quá nổi trội, ngờ vì lần tình cờ đó, mà bây giờ lại dùng giao dịch với người này, xem là người kia đúng là phúc tinh của y “ Chỉ cần Khã Hãn đáp ứng hai điều kiện của tại hạ xem như giao dịch của chúng ta hoàn thành…” Lạc Khanh Nhan mỉm cười “ Trang chủ cứ ” “ Thứ nhất, ở Tây Dã, tại hạ cảm thấy khá hứng thú với vật, biết khã hãn có thể cho phép tại hạ lấy , được ?!” “ biết là cái gì mà khiến cho trang chủ lại cảm thấy hứng thú đến như vậy” “ Yên tâm, cái này đối với Khã Hãn chỉ là vật vô dụng mà thôi, ngày mai tại hạ hơn” “ Còn điều kiện thứ hai?!” “ Cái này khó, nhưng chưa đến lúc, chỉ mong đến khi tại hạ cần, Khã Hãn có thể cho người đến giúp là được…” “ Cái này…” Trác Ly thoáng nhăn mày, hai điều kiện này của Lạc Khanh Nhan đưa ra, khó khó, dễ cũng dễ, điểm cốt yếu ở đây là nó thực quá mập mờ, khiến cho y cũng , rốt cuộc hai điều kiện này có lợi gì với người này mà có thể khiến cho y cam nguyện bỏ ra số lượng lương thực cùng nhu liệu thiết yếu như vậy để trao đổi cùng y “ Khã Hãn yên tâm, có những thứ đối với ngài là vô dụng, nhưng đối với số người tất có chỗ hữu dụng…” Lạc Khanh Nhan nhìn thấu được suy nghĩ của Trác Ly, mà như vậy “ Hơn nữa, tại hạ lấy của ngài cái gì, đương nhiên nhất định hoàn trả vật tương xứng, chỉ cần ngài đáp ứng điều kiện vấn đề nước dùng ở đây, Khã Hãn cũng cần quá đau đầu nữa…” “ Ý của trang chủ là..?!” Trác Ly có chút bất ngờ, nhìn Lạc Khanh Nhan, bộ tộc Tây Dã của y, vấn đề nghiêm trọng ở đây, chỉ đơn giản là lương thực, mà còn là nước uống. Mấy năm nay, thời tiết ngày càng thất thường, nhất là khi mùa hạ, lượng nước uống của bọn họ tích trữ dùng đủ, quả rất đau đầu Lạc Khanh Nhan phe phẫy chiếc phiến, ung dung gật đầu : “ đúng vậy, tại hạ có cách, Khã Hãn cứ yên tâm”. Lạc Khanh Nhan nàng lúc ở đại, từng được vị phong thủy sư phụ chỉ dạy ít về địa hình, nhất là địa hình hoang mạc, cách như thế nào để tìm nguồn nước. Lúc nàng đến đây, đường , phát hoang mạc này, có vài mạch nước ngầm có thể khai thác được, chỉ cần dụng công đào sâu chút là được! Trác Ly trầm ngâm lúc, sau đó quyết định : “ được! chỉ cần trang chủ đáp ứng được điều kiện của mình đưa ra, bổn vương cũng giữ đúng lời hứa” “ Nhất ngôn cửu đỉnh..!!” Lạc Khanh Nhan mỉm cười “ Hảo! nhất ngôn cửu đỉnh!” Trác Ly bật cường sảng khoái “ Hai gốc cỏ kia rốt cuộc có tác dụng gì lớn mà chủ nhân lại dùng điều kiện lớn như vậy đổi lấy a?!” Lam khó hiểu lên tiếng, dù quy mô sơn trang của bọn họ mỗi ngày lớn, nhưng là lượng lương thực để cung cấp cho cả bộ tộc cũng ít hơn thế nữa, những vật dụng thiết yếu cũng tốn ít ngân lượng, điều này đối với sơn trang chỉ mới thành lập hơn năm nay quả hơi bị khó khăn, dẫu biết chủ nhân xưa nay làm gì điều có tính toán riêng của mình, nhưng là lần này đây khó hiểu Huyền trầm ngâm lên tiếng, vì Lam ở đây, cho nên biết, chủ nhân ra lệnh cho tất cả bọn họ điều ta tung tích của linh chi thảo, ngờ lần này đây lại gặp được ở Tây Dã… Linh chi thảo, quả rất quý, rất hiếm… nhưng là đối với chủ nhân của bọn họ, lắm tác dụng… có lẽ là vì… người kia… Người kia…, bọn họ biết, cũng chưa từng gặp mặt, chỉ nghe Linh Vân nương , người kia đối với chủ nhân… thực rất quan trọng… “ Huyền, ngươi sao vậy?!” Lam vẫy vẫy tay, Huyền giương mắt nhìn y, trầm giọng đáp : “ chủ nhân là gì điều có mục đích của mình, ngươi chỉ cần nghe theo là được”. Lam bĩu môi , người này, nhìn mười phần lạnh lùng, nhiều, nhưng tuyệt đối đối với chủ nhân nghe lời mười phần, quả là vô cùng.. vô cùng đầu gỗ a, cứng ngắc đến đáng sợ! Sơn cốc “ Gia gia…, gia gia….” Mới tờ mờ sáng sớm, khắp sơn cốc văng vẳng nghe thấy thanh bảo tối tôn tử của mình, khiến cho lão ngoan đồng Dung Cơ dù có muốn ngủ nướng thêm chút nữa cũng khó mà thực được, mắt nhắm mắt mở nhìn bảo bối tôn tử của mình, Dung Cơ than ngắn thở dài : “ Phượng Ca ! lại có chuyện gì vậy a?!” bảo bối tôn tử của ngài cũng là, gần cả tháng nay, luyện dược cũng ngồi ngẩn người, hỏi ra hài tử này lại : ‘ Phượng Ca suy nghĩ tìm lễ vật tặng cho Nhan Nhan’. Dung Cơ chỉ còn biết lắc đầu thở dài với tôn tử của mình, đứa này cố chấp quá, khiến cho ngài cả tháng nay đau đầu thôi, ngay cả tóc của ngài cũng bạc nhiều sợi a… “ Gia gia, Phượng Ca nghĩ ra lễ vật gì tốt nhất cho Nhan Nhan rồi ^^” Dung Phượng Ca hớn hở trả lời “ Cái gì a?!” nha đầu kia cái gì chẳng có, Dung Cơ trong lòng thầm oán nhưng vì để cho tôn tử của mình mừng hụt, đành ra vẻ ngạc nhiên hỏi. Dung Phượng Ca chớp chớp mắt, hàng mi dài cong vút lay lay động, y : “ là vũ khí nha!” cao thủ, muốn phát huy võ công của mình đến mức tối cao, đương nhiên phải có thứ vũ khí tốt nhất, phải sao?! y cả tháng nay suy nghĩ rất nhiều thứ, chỉ thấy thứ này là thích hợp nhất thôi. Dung Cơ nghe vậy, gật gật đầu, cũng sai, nha đầu kia hình như cũng chưa có vũ khí gì thích hợp, bèn : “ vậy Phượng Ca định tặng gì cho nha đầu kia ?!” “ Đương nhiên phải là thứ tốt nhất !” Dung Phượng Ca mỉm cười : “ gia gia, chẳng phải Minh Lam gia gia từng là chú kiếm sư đệ nhất thiên hạ sao?!” Dung Cơ nhìn nhìn Dung Phượng Ca, hiểu sao ngài thấy bảo bối tôn tử của mình, dạo gần đây trí nhớ tốt hẳn lên, chẳng phải lúc trước hay quên lắm sao, sao gần đây hài tử này có thể nhớ được rất nhiều thứ nha, này.. là tốt hay tốt?! “ Gia gia, Phượng Ca có gì sai sao ?!” Dung Phượng Ca thấy Dung Cơ nhìn mình chằm chằm, có chút khó hiểu, hỏi lại. Dung Cơ vươn tay xoa xoa đầu Dung Phượng Ca, khe khẽ thở dài : “ Phượng Ca! dạo gần đây cảm thấy cơ thể của mình thế nào?!” Rất tốt a, gia gia sao ngài lại hỏi vậy?! “ có gì…” Dung Cơ lắc đầu “ Vậy, gia gia, ngài gọi Minh Lam gia gia đến đây được ? Phượng Ca có việc muốn với Minh Lam gia gia a!” “ Được rồi, tối nay Minh Lam đến đây, khi đó con có thể hỏi xem ….” Dung Cơ lên tiếng, Dung Phượng Ca nghe thế, mỉm cười tạ, sau đó chạy mất, còn luyện thuốc giải bách độc, chỉ còn vài ngày nữa là xong, sau đó là có thể tìm Nhan Nhan mà sợ gia gia ngăn chặn rồi, Dung Phượng Ca vụng trộm cười, có chút giảo hoạt, lại có chút thơ ngây, ánh mắt mảnh ánh sáng ngọc, xinh đẹp tuyệt luân…. Nhìn bóng lưng của Dung Phượng Ca khuất dần, Dung Cơ thoáng nhăn mi, nghĩ đến điều gì, ánh mắt thoáng tối sầm lại….. Xem ra, chuyện này tuyệt đối thể kéo dài hơn được nữa…!! “ Cái mà trang chủ muốn chính là mấy cái này sao?!” Trác Ly hỏi lại lần nữa, có chút kỳ lạ. Cái thứ đen sì dường như là vô dụng kia có tác dụng gì mà người này lại muốn a, Lạc Khanh Nhan gật đầu, cái mà ngài cho là vô dụng kia ra trăm ngàn năm sau cả thế giới tranh nhau a, nhưng là nghĩ nghĩ vậy chứ cũng “ Nếu là thứ này trang chủ cứ lấy tùy thích, dẫu sao đối với bổn vương, nó cũng là vô dụng…” “ Tạ Khã Hãn…” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười
CHƯƠNG 20 : TƯ ĐỒ NHIỄM Nếu hỏi Tư Đồ Nhiễm nhân sinh có gì hối hận nhất chính là đến nơi này, càng hối hận hơn khi mà rảnh hơi tò mò nhặt được thanh đoản đao kia, nếu cũng bị nữ nhân này tử triền lạn đánh, khiến cho khóc ra nước mắt a “ Ta , tiểu quận chúa, ta đối với tiểu nương có hứng thú, cho nên làm ơn đừng có theo ta nữa…..” Tư Đồ Nhiễm thở dài nhìn tiểu nương đứng trước mặt mình. Khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt hạnh ngời sáng, cái mũi xinh, môi đào chúm chím, mười phần tiểu mĩ nhân bại hoại, nhưng là…. thích mẫu hình nữ nhân như vậy a, huống chi tuổi như vậy, có cảm giác như là luyến đồng ấy “ Nhưng ta làm lễ trưởng thành rồi, ngươi nhặt được huyền đao của ta, nhất định là người có duyên với ta….” Tiểu nương chu môi, có chút sinh khí, tưởng nàng là ai?! Đường đường là tiểu quận chúa được sủng ái nhất Tây Dã, được ca ca thương chiều chuộng mười phần, có nam nhân nào là muốn cưới nàng, chỉ có người này lúc nào cũng tránh né nàng, khiến nàng tức chết được “ Ta chỉ là vô tình, lại biết tập tục của các ngươi ở đây a…” Tư đồ Nhiễm khiên nhẫn giải thích, chỉ là có công vụ cho nên đến Tây Dã này thôi, lại càng biết, người dân Tây Dã có tập tục, mỗi khi thiếu nữ làm lễ trưởng thành, dấu thanh huyền đao mà bản thân mang theo bên mình từ , nếu như nam tử nào nhặt được, người kia là lang quân thiên định, nếu phải người này là tiểu quận chuá Tây Dã, lại được Khã Hãn tây Dã mười phần thương , ra tay dạy cho nàng ta bài học rồi, là phiền phức mà… “ Như vậy càng chứng tỏ, chúng ta có duyên với nhau nha, nhất định là đại địa chi mẫu tác hợp cho chúng ta…” Tiểu quận chúa Tây Dã – Trác Ngọc Nhi mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to linh động mảnh ánh sáng ngọc, thực thuần khiết, khiến cho người ta sao phản cảm chán ghét đứng dậy Tư Đồ Nhiễm cảm thấy hoàn toàn đả bại với tiểu nương nhìn bề ngoài mềm yếu, nhưng bên trong lại quật cường như thế này, với tính cách tràn đầy cá tính, lại thêm chút hào sảng của nữ tử Tây Dã, tiểu nương này khiến cảm thấy chán ghét, nhưng là chỉ đến như vậy mà thôi, còn chuyện lấy tiểu nương này… =”= có đánh chết , cũng tưởng, huống chi loại hoa hoa công tử như , làm sao có thể chung tình với bất kỳ nữ tử nào đâu?! Lơ đãng trong tầm mắt của mình, thấy vóc dáng vừa quen thuộc lại xa lạ kia, Tư Đồ Nhiễm thoáng thất thần, nhưng chỉ trong nháy mắt, tiếu ý tràn ngập đôi phượng mắt xinh đẹp kia, y mỉm cười nhìn Trác Ngọc Nhi, thanh như đùa như : “ Ngọc Nhi nương à, nương tốt lắm nhưng là Tư Đồ Nhiễm ta lại duy độc chung tình với người khác rồi nha,… cho nên ta thể lấy nương làm thê tử được… ^^” “ Là ai?!” Trác Ngọc Nhi mím môi, hàng chân mày thanh tú xinh đẹp thoáng nhăn lại “ Là người kia a…”. Tư Đồ Nhiễm bật cười khanh khách, sau đó gần như là dùng tốc độ khinh công kinh người tiến về hai người ở cách đó xa phía trước, Trác Ngọc Nhi có chút giật mình, vội vã đuổi theo Lại , Lạc Khanh Nhan cùng Trác Ly về chuyện đào mạch nước ngầm ở Tây Dã, hai người bàn hăng say bỗng dưng vệt hồng xoẹt qua, dùng tốc độ chóng mặt tiến về từ đằng sau hai người, Lạc Khanh Nhan thoáng nhăn mi, xoay người lui về phía sau, tránh được ‘tấn công’ của hồng y nam tử Tư Đồ Nhiễm có chút kinh ngạc nhìn bạch y nam tử, mới hơn năm gặp, võ công của người này sao tinh tiến như vậy đột ngột a, ràng lúc trước thân vô nội lực, bây giờ lại càng đoán ra người này rốt cuộc võ công thâm sâu bao nhiêu. giang hồ cũng được xem là nhất lưu cao thủ, nhưng lại nhìn thấu nội lực của người này, trừ phi nội công của bạch y nhân cực cao…. Tư Đồ Nhiễm ánh mắt thoáng thâm trầm nhìn Lạc Khanh Nhan nhưng rất nhanh liễm ., thay vào đó là khuôn mặt tươi cười mị hoặc như thường ngày, : “ thân ái! lâu gặp….” Trác Ly đứng bên cạnh, nhìn thấy Tư Đồ Nhiễm, hàng mi mắt thoáng cụp lại, như là suy tư điều gì, sau đó chợt nhớ, người này phải là nam nhân nhặt được huyền đao của Ngọc Nhi sao?! rốt cuộc lại có quan hệ gì với vị Lạc Vân trang chủ này, lại còn ..ách! lại gọi thân mật như vậy a…. Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn Tư Đồ Nhiễm, ra hỉ giận, nhìn chút cảm giác giao động, như là mắt lạnh nhìn người qua đường, nhếch môi cười lạnh, lên tiếng. Lúc này, Trác Ngọc Nhi cũng chạy đến, hơi thở thoáng nặng nhọc, nhìn Trác Ly, mỉm cười, thanh có chút làm nũng : “ ca ca!!” “ Thân ái, ngươi nhớ ta sao?!” Tư Đồ Nhiễm tủm tỉm cười nhìn Lạc Khanh Nhan, Trác Ly mặt nhăn càng sâu, mà Trác Ngọc Nhi nghe vậy, cũng há hốc mồm kinh ngạc nhìn Tư Đồ Nhiễm, lại nhìn sang Lạc Khanh Nhan, có chút ngẩn ngơ…. Nàng cứ tưởng Tư Đồ Nhiễm là nam nhân đẹp nhất nàng từng gặp rồi chứ, ngờ bạch y nam tử này lại có có chút gì đó hơn hẳn, ràng gương mặt lãnh thanh ra cảm xúc, thân bạch y khiến cho y thập phần tao nhã, nhưng là đôi hoa đào mắt kia thực xinh đẹp, mang chút gì đó tà khí, khóe môi tự tiếu phi tiếu mang chút gì đó cười cợt, lại chút gì đó….. câu nhân.. ?! người này chính là kết hợp hoàn hảo của trích tiên và ma mà … Nếu có Trác Ly cùng Trác Ngọc Nhi ở đây, Lạc Khanh Nhan kiên nể gì ra tay giải quyết nhanh gọn nam nhân này, nhưng là rất tiếc là có khả năng, thấy Trác Ly cùng Trác Ngọc Nhi nhìn nàng vẻ mặt rất chi là ‘hiếu kỳ’ Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, đạm đạm hỏi : “ dường như ta và ngươi quen ?!” “ Thân ái, ngươi đương nhiên là quen ta nha, nhưng là hơn năm về trước, ta gặp ngươi, nhất kiến chung tình ^^” Tư Đồ Nhiễm tà tà cười, vẻ mặt rất chi là ‘hạnh phúc nhớ lại’ còn quên vươn tay muốn chạm vào vai của Lạc Khanh Nhan nhưng rất nhanh, Lạc Khanh Nhan nhích người qua bên, tránh . “ Nhưng là nam nhân nha!” Trác Ngọc Nhi giọng thầm oán, người này chịu cưới nàng là vì có ý trung nhân, mà ý trung nhân của y lại là nam nhân?! Thế đạo ngày nay quả kỳ cục. Mặc dù thanh , nhưng cả ba người đứng ở đây, ai nấy điều là cao thủ, há có thể nghe?! Trác Ly vẻ mặt vẫn điềm nhiên, lên tiếng, Lạc Khanh Nhan đầu đấy hắc tuyến, mà Tư Đồ Nhiễm lại bộ mặt rất chi là hiển nhiên, : “ ta biết a, nhưng là là mà thôi, mặc kệ là nam hay nữ !” “ Trang chủ?!” Trác Ly mở miệng, thanh ra cảm xúc, Lạc Khanh Nhan nhìn nhìn Trác Ly, nhếch môi nở nụ cười : “ Khã Hãn! Chúng ta thôi, vừa rồi chúng ta bàn đến đâu rồi nhỉ?!” Trác Ly gật gật đầu, sóng vai cùng Lạc Khanh Nhan bước , hoàn toàn coi như xem đến hồng y nam tử phá rối. Tư Đồ Nhiễm sờ sờ mũi, có chút gượng cười, nhìn Trác Ngọc Nhi, hết sức là ai oán : “ Ngọc Nhi nương! Ta bị thất tình!!” Trác Ngọc Nhi nhìn nhìn y, có chút thương hại, bèn vươn tay, vỗ vỗ vai y, giọng an ủi : “ sao ! sao…. ngươi đẹp như vậy, chừng ngày nào đó vị công tử kia suy nghĩ lại” Tư Đồ Nhiễm cứng ngắc cười, đầu có dấu hiệu bốc khói, quả nhiên nữ nhân Tây Dã quả rất khó ‘chơi’ a. Trác Ngọc Nhi thấy cười còn khó coi hơn khóc, cũng cảm thấy tội nghiệp, mặc dù nam nhân này cưới nàng, nhưng lại bị đối tượng nhất kiến chung tình kiên nể gì ‘vứt bỏ’ quả đủ đáng thương, nàng dù gì cũng là quận chúa Tây Dã nên có rộng lượng tha thứ cho a, bèn : “ Tư Đồ Nhiễm, thấy ngươi đáng thương như vậy, bổn quận chúa tha thứ ngươi việc nhặt được huyền đao của ta mà lấy ta làm thê tử, vậy chúng ta kết nghĩa huynh muội ” “ Ách! Tiểu quận chúa, người là lá ngọc cành vàng, tiểu nhân dám a…” Tư Đồ Nhiễm cười cười, nữ nhân này đúng là khó qua loa cho xong chuyện, sao càng lừa lại y lại càng cảm thấy mình chui vào tròng của người ta thế này?! “ sao, bổn quận chúa chê ngươi là được !” Trác Ngọc Nhi tủm tỉm cười, hết sức chân thành, nhưng vào mắt người nào đó, lại hết sức.. ách! Gian trá, cho nên vị ma giáo giáo chủ vĩ đại của chúng ta, liên tục lùi sau vài bước, cười cười, rồi dùng khinh công chạy mất dạng, để lại Trác Ngọc Nhi vẻ mặt hết sức khó hiểu, nàng đáng sợ như vậy , tại sao nam nhân này mỗi lần thấy mặt nàng lại chạy trối chết a ?!!! Được rồi, tình hình bên Tây Dã là thế, lại đến tình trạng của nam chính của chúng ta, quả có những bước biến chuyển bất ngờ lớn, sau khi dùng mọi chiêu từ năn nỉ, làm nũng cho đến ‘ăn vạ’ Dung Phượng Ca cuối cùng cũng từ chỗ của Minh Lam lấy được thanh tuyệt thế hảo kiếm, danh Xích Ảnh! Theo thư thượng , thiên hạ có tam đại thần binh lợi khí, đứng đầu là Phượng Kiếm, Long Đao còn thứ ba chính là bảo kiếm nằm trong tay của Dung Phượng Ca – Xích Ảnh. về thanh kiếm này, có thể là dùng biết bao nhiêu bút giấy để viết nó cũng đủ…., về độ sắc bén cũng như mạnh mẽ của Xích Ảnh, ngay cả Phượng kiếm, Long đao cũng bằng, xong nó chỉ được xếp ở hàng đệ tam, là vì thanh kiếm này bị mất tích ở nhân thế gần trăm năm, có người cho rằng năm xưa chủ nhân thanh kiếm, vì quá thích bảo vật của mình cho nên trước khi chết cũng hủy kiếm, cũng có người , Xích Ảnh vốn là thanh kiếm có linh tính, nhưng nhân loại lại dùng nó nhuốm máu quá nhiều sinh linh vô tội, cho nên kiếm tự hủy.. rồi dần dà, những lời đồn, suy xét, bàn tán… theo thời gian cũng tan dần, và thanh kiếm từng thời kiến cho võ lâm nổi lên phong tinh huyết vũ kia cũng mờ dần trong ký ức của mọi người…. ai biết, Xích Ảnh bây giờ lại nằm trong tay của Dung Phượng Ca, biết, khi tin này vừa đồn ra, có chăng lại có trận tranh giành nhuộm máu mới?!…. đối với vấn đề nan giải này, Dung Phượng Ca chưa từng nghĩ đến, cũng chả bao giờ nghĩ đến, bây giờ y chỉ biết là tâm trạng của mình vui vẻ, vì sao a?! đương nhiên là có thể xuống núi tìm Nhan Nhan rồi, có lễ vật, lại thêm nhiều giải dược bách độc, y có thể an tâm chạy xuống núi tìm Nhan Nhan mà sợ gia gia hù dọa, Dung Phượng Ca ôm lấy thanh kiếm, vụng trộm cười, sau đó tranh thủ lúc Dung Cơ cùng Minh Lam hạ cờ, len lén vào phòng, thu xếp hành lý… Với nhiều lần kinh nghiệp xếp hành lý ( lần cùng Lạc Khanh Nhan xa nhà, hai lần lén xuống núi nhưng thất bại +_+) Dung Phượng Ca rất nhanh lấy đủ những thứ cần thiết cho công cuộc ‘trốn nhà’ lần này, nhưng vấn đề nan giải trước mắt đặt ra lúc này của y chính là… Nhan Nhan ở đâu a??!! Thư của y gởi cho Nhan Nhan, hơn tháng nay Tiểu Bạch quay lại, nhưng thư vẫn còn, tức là Nhan Nhan còn ở Tây An rồi, Dung Phượng Ca phiền toái nhíu mày, khẽ mím môi, như là hạ xong quyết định, bèn ôm vội hành lý, cẩn thận ra phía sau nhà, dò đường xuống núi…. Vì sợ Dung Cơ bắt gặp, cho nên Dung Phượng Ca lần này học khôn, cho loại mê dược sắc màu lên bàn cờ, hi vọng cũng đủ thời gian để cho y xuống núi, hơn canh giờ, nhưng thấy tiếng chân đuổi theo của gia gia, Dung Phượng Ca thở phào nhõm, tay mang chặt hành lý, tay kia ôm lấy kiếm cẩn thận xuống núi, trông y giờ khắc này giống là tiểu trộm … Đường xuống núi với y cũng lắm quen thuộc, trời lại nhá nhem tối, cho nên Dung Phượng Ca xuýt té mấy lần, nhưng cũng dám la to, chỉ sợ tiếng động mạnh, khiến cho gia gia nghe thấy, chừng lại trảo y trở về, Dung Phượng Ca làu bàu, nếu như cũng có võ công tốt như gia gia tốt biết mấy a, nhanh chóng dùng khinh công là có thể xuống núi rồi, hơn thế nữa sợ người xấu, nhanh chóng gặp Nhan Nhan ^^ càng nghĩ càng cảm thấy võ công là rất lợi hại, nhưng là biết, cơ thể của thể luyện võ, đáy mắt thoáng ảm đạm mất mác nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là nét rạng ngời vui mừng, tràn đầy ý cười Hì hì..!! xuống núi là có thể nhanh chóng gặp được Nhan Nhan rồi… ^^ biết, gần năm rưỡi nay, Nhan Nhan như thế nào rồi, nhất định cao thêm, lại càng thêm tuấn mỹ vô song?! Võ công nhất định rất cao, biết Nhan Nhan có còn nhớ y , hay là quên y mất rồi?!! Hàng loạt câu hỏi rối rắm, khiến cho Dung Phượng Ca khi nhăn mi, khi ngây ngô cười, quả ngốc hết chỗ , nhưng là mỹ nhân vẫn cứ là mỹ nhân, dù là ngây ngô cười, cũng kinh người mị lực, mê đảo thiên hạ nha ^^ Trong khi Dung Phượng Ca mò mẫm dò dẫm đường xuống núi, trong sơn cốc, lão ngoan đồng Dung Cơ cùng Minh Lam vẫn hết sức chăm chú hạ cờ, nào có bộ dáng của kẻ bị trúng mê dược a?! “ Dung Cơ, ngươi lần này ngăn cản Phượng Ca sao?!” Minh Lam hạ cờ, có chút nghi hoặc, lên tiếng hỏi. Dung Cơ tủm tỉm cười, đáp : “ lưu được người nhưng lưu được tâm, thôi để hài tử ấy muốn làm gì làm” “ Ngươi mà cũng có lúc suy nghĩ rộng lượng như vậy sao?!” Minh Lam hết sức nghi ngờ, làm bạn với nhau mấy chục năm, hơi ai hết, ngài hiểu , Lão ngoan đồng này, khi việc nắm trong lòng bàn tay, tuyệt đối làm a, xem ra lần này cũng phô lộ hết cho hài tử kia rồi. Dung Cơ nghe lão bằng hữu của mình hỏi vậy, đầu đầy hắc tuyến, lẽ ích kỷ hẹp hoài lắm sao >”< ( Dao Dao : lão ngoan đồng à, lẽ bây giờ ngươi mới biết chuyện đó sao chứ ?!) “ Phượng Ca tâm tính chỉ ngây thơ chứ phải kẻ ngốc, đương nhiên biết như thế nào kiểm soát hành động của mình, dẫu sao chăng nữa ta cũng chẳng thể bảo vệ hài tử đó cả dời được…” thanh bất giác có chút thương cảm, nhưng là rất nhanh liễm , thay vào đó là vẻ mặt hi ha thường ngày, Minh Lam đạm cười, sâu trong đáy mắt chợt lóe bi thương, nhưng ngẩng đầu lên, lại là tiếu dung ôn hòa đạm đạm, hiền lành mười phần….
CHƯƠNG 21 : LINH VÂN Dung Phượng Ca đương nhiên là ngốc, chẳng qua quanh năm xuống tháng ở trong sơn cốc, chưa hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho nên giống như tờ giấy trắng, thuần khiến vô cấu. Hơn thế nữa từ đến lớn, Dung Cơ vì sợ tò mò mà chạy ra khỏi sơn cốc cho nên luôn nhồi vào trong óc của , nào là ở dưới núi người rất xấu, có thể bắt … này nọ, khiến cho Dung Cơ đối với người ở bên ngoài, đâm ra có chút sợ hãi, đúng hơn là ngăn cách. Cho nên có thể , bên ngoài đối với Dung Phượng Ca là cả thế giới tân kỳ, tràn ngập màu sắc, mà lại giống như đứa trẻ, tràn đầy tò mò, song cũng có chút sợ hãi khi tiếp xúc đến nó, dẫu từng ra ngoài lần với Lạc Khanh Nhan, nhưng là khi đó hai người cũng ở bên ngoài lâu, hơn thế nữa khi ấy bên cạnh có Lạc Khanh Nhan cho nên rất an tâm nhưng là bây giờ chỉ có mình, đâm ra Dung Phượng Ca rất là cảnh giác, tinh thần lúc nào cũng tập trung cao độ, chút thả lỏng đường, thân y phục bình thường, có thể xiêm y thô sơ, đeo bọc hành lý, còn thanh kiếm dùng vải bọc kỹ, đeo luôn vai, chậm rãi đường, nhưng cũng hết nhìn đông lại nhìn tây, ánh mắt tràn đầy nghiên cứu cùng tìm tòi nhìn xung quanh…. Chắc nhiều người cũng thắc mắc vì sao với cái dung mạo mười phần họa thủy kia mà Dung Phượng Ca vẫn an nhàn dạo đường phố mà ai thèm liếc nhìn cái?! Dĩ nhiên là có chỗ bí của nó. Dung Phượng Ca luôn biết dung mạo của mình là tiểu điểm khiến cho nhiều người chú ý, lúc trước cũng vậy, chỉ cần cùng Nhan Nhan ra đường, là lại có nhiều người nhìn chằm chằm vào , càng quá đáng hơn là có vài tên nam nhân đáng ghét đến ‘ đùa giỡn’ , cho nên lần này Dung Phượng Ca học khôn, tuyệt đối để lộ dung mạo của mình, cho nên cách dung nhất chính là dịch dung a ^^, mặc dù tay nghề cao, nhưng ít ra cũng đến nỗi quá sơ hở, bây giờ dịch dung mặt của mình thành thiếu niên bình phàm, dung mạo bình phàm vô cùng, có chút gì đặc biệt cả, đó chính là vì sao có thể ung dung tự tại mà dạo khắp đường phố nha ‘ Nhan Nhan ở Tây An, rốt cuộc là có chuyện gì a…’ Dung Phượng Ca vừa vừa suy tính, cho nên cũng thấy để ý đến người cưỡi ngựa dùng tốc độ chóng mắt lao về phía , mãi cho đến khi tiếng ngựa hí vang, Dung Phượng Ca mới giật mình mở mắt to trân trân nhìn về phía trước, nhưng là cũng có cử động gì nhiều, cũng khó thể tránh được, có lẽ là vì giật mình, cũng có lẽ là bị… choáng?! Người ngồi lưng ngựa ngờ đến trường hợp như vậy, nhanh chóng giật lại dây cương, cũng may khả năng kiểm soát hành động của bản thân rất cao cho nên vó ngựa vừa dừng ngay trước mặt Dung Phượng Ca, chưa đến nỗi gây ra thảm trạng gì ! “ Ngươi sao chứ?!…”. Linh Vân thở hổn hển hỏi người suýt nữa gặp chuyện dưới vó ngựa của nàng. Dung Phượng Ca sau hồi choáng váng, nhanh chóng thu lại hồn phách, ngẩng đầu nhìn Linh Vân, lắc lắc đầu. Linh Vân thấy thiểu niên trước mặt mình, dung mạo tuy bình thường nhưng đôi mắt đẹp, tinh thuần như nhất uông thanh tuyền, khỏi cảm khái, thấy lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, quả … ách! Rất đáng a, Linh Vân nhảy xuống ngựa, cười cười : “ tiểu huynh đệ, ta hơi vội cho nên giục ngựa hơi nhanh, xém nữa là đụng trúng ngươi, xin lỗi!” “ có gì, là ta mãi suy nghĩ cho nên chú ý đến…” Dung Phượng Ca lắc đầu, gượng cười “ thôi, chúng ta vào bên kia uống trà , sẵn tiện bồi tội cùng ngươi…” Linh Vân nhanh nhẹn lôi tay Dung Phượng Ca vào quán trà gần đó, Dung Phượng Ca giật giật ống tay áo, tiếng động lui về sau mấy bước, giọng : “ nương, nam nữ thụ thụ bất tương thân…” Linh Vân bĩu môi, cho là đúng, những cũng , tay dắt ngựa về phía trước, Dung Phượng Ca khẽ mím môi, theo sau Vào quán trà gần đó, Linh Vân khẽ mỉm cười, lên tiếng : “ tiểu huynh đệ, trông ngươi giống như phải người ở đây?!” nghe vậy, Dung Phượng Ca khỏi ngạc nhiên nhìn Linh Vân, Linh Vân chợt cười, người này giống ngốc tử, vẻ mặt biết che dấu cảm xúc a, nhất là đôi mắt kia, khiến cho người ta dễ dàng hảo cảm, nhưng điều khiến cho Linh Vân chú ý đến, chính là hiểu sao nàng cảm thấy người này quen thuộc, dường như thấy ở đâu rồi, à ! đúng hơn là gặp phải ánh mắt này ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi cũng ra, nàng thuộc dạng người có khả năng nhìn người hay thứ gì đó, lần cũng sao quên được, còn lần này….?!!! “ Ta quả phải người ở đây, ta.. tìm người…” Dung Phượng Ca cảm thấy tiểu nương này phải người xấu, cho nên muốn hỏi thăm chút tin tức, quả bây giờ rất phân vân, nên nơi khác tìm Nhan Nhan hay là đến Tây An đơi Nhan Nhan quay về?! ( Dao Dao : haiz! Tiểu Phượng Ca à, nhìn người thể nhìn bề ngoài nha +_+) “ Tìm người, người ngươi tìm là ai?! ở đâu?!” Linh Vân bỗng dưng có chút hứng thú, chợt hỏi. Dung Phượng Ca gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng : “ lúc trước người kia ở Tây An, còn bây giờ ta cũng người kia ở đâu?!” Linh Vân nhìn nhìn Dung Phượng Ca, thấy người này vẻ mặt rất chi là mong đợi nhìn mình, Linh Vân khỏi rút trưu khóe miệng, tìm người mà biết người đó ở đâu, thiên hạ bao la biết đâu mà tìm a, người này phải là tên ngốc đó chứ, nghĩ nghĩ vậy nhưng Linh Vân vẫn hết sức cười dịu dàng, lại hỏi : “ ta cũng là người Tây An, vậy người ngươi cần tìm là ai?!” Nếu nàng quen biết, coi như làm hồi thiện tâm, giúp tiểu huynh đệ này, coi như bồi tội xém chút nữa ‘hại chết’ người này “ Ta muốn tìm Nhan Nhan….” Nghe thấy Linh Vân là người ở Tây An, Dung Phượng Ca mắt sáng lên, vội vàng ra tên của Lạc Khanh Nhan. Linh Vân nhíu nhíu mi nhìn Dung Phượng Ca, lặp lại : “ Nhan Nhan??!!” “ Đúng vậy, đúng vậy, ta muốn tìm Lạc Khanh Nhan… nương có biết người này ?!” Dung Phượng Ca lặp lại lần nữa, ánh mắt giống như là cái đèn pin, độ tỏa sáng càng ngày càng nóng cháy khiến cho Linh Vân có chút dở khóc dở cười. Khanh Khanh a, ngươi rốt cuộc làm chuyện gì thương thiên hại lý để cho người ta ngài thiên địa bao la tìm ngươi để ‘đòi nợ’ thế này a?! “ Ngươi muốn tìm ngươi này… có chuyện gì?!” Linh Vân mỉm cười hỏi, Nhan Nhan?! Cách xưng hô này… quỷ dị nha, lúc trước nàng gọi như vậy, nữ nhân đáng ghét kia nhìn cái, ánh mắt khiến cho nàng ‘nổi cả da gà’ mà bây giờ lại có người khác gọi nàng ta như vậy, lại là tiểu thiếu niên?!! Nghe Linh Vân hỏi vậy, Dung Phượng Ca giọng đáp : “ vì ta.. nhớ Nhan Nhan…!!” tội nghiệp cho Linh Vân định uống ngụm trà giải khát nghe Dung Phượng Ca vậy, xém chút nữa bị sặc, cố gắng nuốt xuống, vỗ vỗ ngực, mặt mày vì bị sặc nước mà có chút đỏ, nhìn nhìn Dung Phượng Ca, lắp bắp : “ ngươi… ngươi rốt cuộc với Lạc Khanh Nhan có quan hệ gì?!” phải đâu, chẳng phải Khanh Khanh có tình ý với nữ tử trong họa sao, sao bây giờ lại nhảy đâu ra thiếu niên này cơ chứ?! Hay là… người này đơn phương thầm mến???!!! Dung Phượng Ca bỗng dưng có chút cứng ngắc, và Nhan Nhan… có quan hệ gì?! Gặp nhau, quen biết… chỉ biết theo Nhan Nhan, tưởng niệm, nhớ… nhưng lại quên mất… là cái gì của Nhan Nhan đâu?! Linh Vân thấy y thất thần, khỏi thầm than, này là là thầm mến a?! hiểu sao có chút khó chịu, ngực có chút hoảng, Dung Phượng Ca lắc lắc đầu, tránh cho mình suy nghĩ lung tung, bèn : “ nương… ta…” “ Ngươi… thích Lạc Khanh Nhan?!…” Linh Vân tiếp tục tha, nàng cũng khá có hảo cảm với thiếu niên này, nếu quả là thế, nàng có nên khuyên người này buông tha, dẫu sao Khanh Khanh có người trong lòng mà. Dung Phượng Ca chưa từng nghĩ đến có người hỏi mình điều này, y có chút ngớ người Thích!?! Hảo xa lạ từ nha… “ Ta… …” Dung Phượng Ca nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc, lúc trước gia gia vấn có hay thích Nhan Nhan, nghĩ nhiều nhanh chóng đáp là thích, nhưng bây giờ nương này hỏi như vậy, lại có chút mê hoặc. ràng nhận thức được, cái ‘thích’ mà đối với Nhan Nhan hoàn toàn giống như cảm giác ‘thích’ gia gia của mình, ‘thích’ nghiên cứu y dược, ‘thích’ tiểu Bạch?! gặp gia gia, có chút luyến tiếc, nhưng gặp Nhan Nhan, khó chịu, rất khó chịu Gia gia thường xuyên bỏ mình, ra ngoài, cảm thấy sao cả, có thể ngồi cả ngày nghiên cứu y dược cũng sao, nhưng là nghe thấy Nhan Nhan muốn , tâm rất… nhức nhối… nên lời, cái cảm giác ấy như thế nào?! Linh Vân thấy như vậy, đột nhiên cảm thấy bản mình thực rất ác a, lương tâm hiểu sao có chút cắn rứt, bèn : “ tiểu huynh đệ a, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó hơn, dù gì Lạc Khanh Nhan có người trong lòng rồi”. haiz! Dù sao đau lần còn hơn đau dài lâu, chẳng sợ tàn nhẫn, dẫu sao tiểu huynh đệ này cũng chưa đến nỗi đâm đầu lối thoát nha, Linh Vân cảm thấy mình làm vậy là rất tốt, vừa tốt cho tiểu huynh đệ này, vừa tốt cho Khanh Khanh ^^ “ Là…ai?!” Dung Phượng Ca sắc mặt bỗng dưng tái ngắt, lòng bàn tay siết chặt, có chút khó thở, nhìn Linh Vân, đâm ra có chút mờ mịt?! Nhan Nhan có người trong lòng… có người trong lòng….?! Trong đầu của y giờ khắc này cũng chỉ có câu như vậy, lặp lặp lại…… Đầu óc bỗng dưng có chút suy nghĩ được gì…?!! Tiếng hít thở có chút nặng nề…..!!?! Nhan Nhan có ngươi trong lòng, cho nên mới…. thích y, muốn gặp lại y…. đến ngay cả phong thư hồi cũng gởi , như vậy… đúng ?!! Khẽ mím môi, Dung Phượng Ca tự phản bác lại nội tâm của chính mình, thể nào, Nhan Nhan hứa đưa y thăm tất cả mỹ cảnh Tây An, chiêu đãi y mỹ thực khắp thiên hạ, Nhan Nhan sao có thể nuốt lời được…., nhưng lại có thanh khác trong đầu y phản bác lại, rằng Nhan Nhan chỉ là đùa cợt y mà thôi, nếu sao có thể vô tình như vậy vứt bỏ y, hơn cả năm nay gặp y dù chỉ lần…?! Cứ liên tục như vậy, Dung Phượng Ca đầu óc loạn thành đoàn…. Linh Vân thấy thiếu niên trước mặt mình, sắc mặt khó coi vô cùng, môi cũng vô thức mím chặt, tơ máu, có chút lo lắng, quơ quơ tay trước mặt y, lo lắng : “ uy!…ngươi sao chứ?!” Dung Phượng Ca sực tỉnh, giương mắt nhìn Linh Vân, lên tiếng : “ nương, Nhan.. Nhan bây giờ ở đâu vậy?!” y rất muốn gặp, hảo muốn gặp, chỉ chút thôi cũng được. Nhan Nhan có người trong lòng cũng mặc kệ, y nhất định để cho người khác cướp lấy Nhan Nhan của y, dù là bất cứ chuyện gì xảy ra, nhất định như thế….!! Linh Vân thầm than, người này sao cố chấp như vậy a, khẽ xoa mi tâm, phiền táo : “ Khanh Khanh bây giờ đường từ Tây Dã quay về lại Tây An….” “ Như vậy…, nương có thể mang ta theo cùng được ?!” ánh mắt trong suốt nhìn Linh Vân, có chút gì đó cố chấp, khiến cho Linh Vân cũng khó thốt nên lời chối từ, người này….. cùng người kia rất giống a, hảo cố chấp..!! “ Ta…” Linh Vân khó xử, này nếu để cho Khanh Khanh biết, lột da nàng mới lạ a, nghĩ nghĩ đến ánh mắt sắc bén lãnh khốc của Lạc Khanh Nhan, Linh Vân bỗng chốc rùng mình, sau gáy mắt đầu nổi lạnh sóng lưng, nàng bao giờ quên được, cảnh người kia mình huyết chiến đống cao thủ, ánh mắt đỏ ngầu thị huyết, tiếu dung tà mị tận xương…, đáng sợ a! Linh Vân thực thích Lạc Khanh Nhan, sùng bái, kính nể nhưng đồng thời cũng có chút… ách! Sợ hãi…!! Dung Phượng Ca thấy vẻ mặt của Linh Vân như vậy, có chút buồn thiu, cúi đầu, , bộ dạng giống như tiểu tức phụ bị người ta khi dễ, Linh Vân vỗ vỗ vai Dung Phượng Ca, cắn răng : “ được rồi, ta đưa ngươi !” Dung Phượng Ca nghe vậy, có chút hớn hở, vui mừng ‘tạ’, Linh Vân thấy y dù cười, nhưng đáy mắt tràn đầy vui sướng, cũng hiểu sao có cảm giác nhè vui ý, thôi ! Dù gì Khanh Khanh cũng nhẫn tâm ‘xử thảm’ nàng ! “ Đúng rồi, mà ngươi tên gì?!” Linh Vân chợt nhớ chưa biết tên người này, bèn lên tiếng hỏi. Dung Phượng Ca giọng đáp : “ Dung Phượng Ca…” “ Khụ…khụ…!!!” Linh Vân ho mạnh đứng lên, lắp bắp : “ Dung…Dung Phượng ..Ca?!” phải đâu, trùng hợp như vậy , lần nữa nhìn kỹ Dung Phượng Ca, Linh Vân mới chợt nhận ra, đúng rồi! hèn gì nàng thấy ánh mắt của người này quen thuộc, ra là giống mỹ nhân trong tranh a, còn có…. Linh Vân thầm than, dịch dung nha! Nhìn kỹ mới , xem thuật dịch dung của người này, cũng tầm thường chút nào, nếu phải nàng cũng là cao thủ dịch dung, e rằng cũng khó đoán được !!! “ nương sao chứ?!” Thấy Linh Vân ho khan liên tục, Dung Phượng Ca hảo tâm rót chén trà đưa cho Linh Vân, vội hỏi. Linh Vân uống ngụm trà, lắc lắc đầu, nhìn nhìn Dung Phượng Ca, khiến cho Dung Phượng Ca cũng cảm thấy… rờn rợn…!!
CHƯƠNG 22 : GẶP! ‘ Hắc hắc… mỹ nhân, người này là mỹ nhân trong tranh sao?! cải trang nam nhi tìm Khanh Khanh?!’ A… muốn xem mặt người này quá , nhưng là…. lần nữa nghĩ đến ánh mắt giết người của Lạc Khanh Nhan, Linh Vân chợt rùng mình, thôi ! Mỹ nhân nàng muốn xem nhưng mạng quan trọng hơn. Dung Phượng Ca thấy Linh Vân mặt mày hết sức ‘suy tư’ khi cười hết sức kỳ cục, khi nhăn nhó toát mồ hôi hột…. là quái lạ, lẽ nương này có bệnh gì sao, nhưng là nhìn thần sắc cũng hết sức bình thường nha! “ nương….” Dung Phượng Ca giọng gọi, Linh Vân lúc này mới sực tỉnh nhìn Dung Phượng Ca, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi mình mới chuyện Lạc Khanh Nhan có ‘tình nhân’ khỏi ão não vô cùng, ai da! đúng là họa từ trong miệng mà ra mà, Linh Vân ơi là Linh Vân ngươi lần này chắc chắn là chết chắc rồi >”< “ Cái kia, Tiểu Phượng Ca à, ngươi….” Có thể đừng chuyện lúc nãy ta với ngươi cho Khanh Khanh được hay ?! Linh Vân cẩn thận , mắt đẹp rưng rưng, hết sức là ‘hi vọng’ nhìn Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca khẽ chớp mắt, mím môi, lòng buồn bực nhưng vẫn gượng cười lên tiếng : “ ân!” “ Hắc hắc, cảm ơn ngươi ^^” Linh Vân cười cười “ nương, vậy… Nhan Nhan chừng nào trở về?!” Dung Phượng Ca luôn luôn quan tâm đến vấn đề này mà thôi. Linh Vân uống ngụm trà, cười : “ cần gọi nương này nọ, ta là Linh Vân, ngươi cứ gọi ta là Vân cũng được” “ Còn Khanh Khanh cũng nhanh trở về rồi, ta đường hội ngộ cùng bọn họ đây, nếu như tính lầm, có lẽ đến hai ngày nữa là có thể gặp được” “ sao?!” Dung Phượng Ca vui mừng hỏi, cứ nghĩ nhất định lâu lắm mới gặp được Nhan Nhan, bây giờ là có thể gặp được rồi, áp chế cảm giác vui mừng trong lòng, Dung Phượng Ca khẽ mím môi, nhưng ý cười doanh đầy mắt, Linh Vân thầm than, người này, khi vui, khi buồn cũng chỉ trong câu a, cảm xúc dễ dàng để cho người khác thấy như vậy, mình ra ngoài sợ bị người khác ‘khi dễ’ sao?! “ Ân!” Linh Vân gật gật đầu, lần nữa xác nhận. Dung Phượng Ca thấy thế, an tâm trong lòng, tay nắm chặt trong tay thanh bảo kiếm, Xích Ảnh! Nhanh thôi là ngươi có thể thấy chủ nhân của mình nha. Linh Vân yên lặng ngồi nhìn nhìn Dung Phượng Ca, thầm quan sát, người này… là kiệm lời a! “ Tiểu Phượng Ca, ngươi và Khanh Khanh quen lâu chưa?!” Linh Vân hứng thú gợi chuyện, nhân cơ hội này biết thêm về chuyện của Khanh Khanh cũng sai a Dung Phượng Ca khẽ chớp mắt nhìn Linh Vân, đáp : “ được năm tám tháng rồi” Linh Vân khẽ nhíu mày, cũng lâu a, nàng và Khanh Khanh quen biết cũng gần năm rưỡi, như vậy là Khanh Khanh quen người này cũng lâu, với kẽ lãnh tình như Khanh Khanh thích người cũng phải dễ, nàng cứ tưởng người trong tranh ít ra là thanh mai trúc mã của Khanh Khanh chứ?! Xem ra là mệnh trung chú định a! “ Linh Vân nương là bằng hữu của Nhan Nhan sao?!” “ Đúng vậy” “ Nhan Nhan có khỏe ?!” “ Tốt lắm” “ Nhan Nhan chắc là rất mệt, đúng ?!” “ Ách! Sao ngươi vậy?!” “ Nhan Nhan rất cố chấp nha, khi làm phải làm tốt nhất, cho nên nhất định rất vất vả….” Dung Phượng Ca khẽ thầm, như là với Linh Vân, cũng là tự than với bản thân mình “ Đúng vậy a!…” Linh Vân thở dài, nữ nhân kia rất cố chấp, rất cứng đầu, nhiều lúc cũng khiến cho nàng xót xa, tuyệt tình với bất cứ ai, đồng thời cũng đối với bản thân mình rất tàn khốc, như là tự buộc vào gông xiềng khiến cho bản thân của mình mệt mỏi vậy, có đôi lúc nàng cũng hiểu được, rốt cuộc nữ tử kia làm gì, muốn gì nữa Hai người bỗng trầm tư hẳn lên, khí mang chút gì đó nhè u buồn, thành tiếng……. “ Chủ nhân, người kia luôn theo chúng ta?!” Lam lên tiếng. Tự sau khi bọn họ xong chuyện ở Tây Dã, quay trở lại Tây An, đường nam tử hồng y kia luôn theo sau bọn họ, mới đầu y nghĩ, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng bây giờ lại là vấn đề khác. Lạc Khanh Nhan cho ngựa thong thả lại, nghe Lam hỏi vậy, nhanh chậm đáp : “ mặc , miễn là gây gì tổn thất cho chúng ta là được”. Lam cung kính : “ đúng vậy, chủ nhân!” “ Lam, từ khi nào ngươi lại cung kính như vậy?!” Lạc Khanh Nhan cười giễu nhìn y, Lam thầm buồn bực, chủ nhân có chuyện lại lôi y ra làm trò tiêu khiển rồi, thấy Lam đáp, mặt mày lại nhăn nhó méo mó, Lạc Khanh Nhan lắc đầu thở dài, còn nhớ Lam phong nhã hào hoa, bộ dạng ôn hòa như là gió xuân, ấy vậy mà mới năm bị Linh Vân nha đầu kia trùi dập đến mức như thế này a, là đáng thương! Nếu Lam mà nghe được ý nghĩ của Lạc Khanh Nhan nhất định khóc thét lên mất. ra người ra sức ‘trùi dập’ bọn họ, chính là chủ nhân thôi, khi rảnh rảnh có chuyện gì là lấy tứ đại hộ pháp bọn họ ra trêu cợt, hoặc làm người bồi luyện, lúc nào cũng bị chủ nhân đánh cho tả tơi, haiz! là ….. hết sức thảm mà “ Chủ nhân, Hồng điều tra được manh mối….” Huyền cưỡi ngựa bên cạnh, cứng ngắc xen vào. Lạc Khanh Nhan nghe vậy, khẽ nhíu mày, gật gật đầu, chỉ mong tin tức lần này đừng để cho nàng thất vọng mới tốt nha “ Thanh! như thế nào rồi?!” Lạc Khanh Nhan hỏi, cũng mấy tháng rồi nàng gặp tiểu hộ pháp này, biết lại chạy đâu mất rồi biết. Lam ôn hòa đáp : “ Thanh đường, lâu có tin tức, chủ nhân an tâm!” “ Ừ! Tên nhóc đó làm việc, ta luôn yên tâm…” Lạc Khanh Nhan khẽ cười, đừng nhìn bề ngoài tròn tròn búp bên mặt, nhưng lại là kẻ làm việc nhanh, lãnh, tuyệt nhất trong tứ đại hộ pháp. Ba người cưỡi ngựa song song, tốc độ thong thả, vừa vừa bàn chuyện, hết sức tự nhiên, cũng quên mất kẻ lẽo đẽo theo sau bọn họ từ Tây Dã đến bây giờ Tư Đồ Nhiễm, vẫn thân hồng y, diễm đến chói mắt, dung mạo cực kỳ nghiệt, nét cười tà mị càng khiến cho y thêm phần hoặc nhân, là với loại hình như , nam hay nữ điều khom lưng quỳ gối a, đường đường là ma giáo giáo chủ, người người nghe tên sợ mất mật, vậy mà đối mặt với nam tử bạch y kia, Tư Đồ Nhiễm là thở dài, thở dài rồi lại than thở, haizz!! theo lưng người kia gần tháng nay, mà người kia coi như là khí, cái liếc mắt cũng nhìn, thực đủ uất ức mà. được! nếu để cho bọn huynh đệ trong giáo biết được, nhất định còn mặt mũi mất thôi. Hừ hừ! Lạc Khanh Nhan, ngươi chờ tiếp chiêu bổn giáo chủ ^^ Nghĩ là làm, cho nên vị hồng y giáo chủ của chúng ta nhanh chóng thực chính sách, đánh nhanh thắng nhanh của mình, bèn giục ngựa tiến về phía trước, song song với Lạc Khanh Nhan, y mỉm cười : “ thân ái! Chúng ta lại gặp mặt”. Lam bên cạnh, vứt cho ánh mắt xem thường, là kẻ nào mặt dày theo bọn họ cả tháng nay?! Còn Huyền …ách! Mặt mày vẫn cứng ngắc, có chút biểu gì “ Thân ái! Ngươi hảo lãnh đạm nha bất quá ta thích…!!” Tư Đồ Nhiễm hì hì cười, hoàn toàn để ý đến vẻ mặt ăn tươi nuốt sống của Lam cùng cái nhìn sắc bén của Huyền. Người này muốn sống nữa mà! Chủ nhân của bọn họ mà cũng dám nhúng chàm sao?! Lạc Khanh Nhan cười nhạt nhìn Tư Đồ Nhiễm, ra hỉ giận : “ ma giáo giảo chủ, ta có hứng thú đùa với ngươi!” “ sao! Ta có hứng thú là được….” Tư Đồ Nhiễm khe khẽ cười, diễm câu nhân! Khi nghe Lạc Khanh Nhan gọi ma giáo giáo chủ, thoáng giật mình, nhưng rất nhanh liễm , người biết là giáo chủ, nhiều lắm, nhưng nam nhân này, lại có thể biết được lai lịch của nhanh như vậy, tầm thường a. thú vị! Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn Tư Đồ Nhiễm, lạnh nhạt : “ nếu như ngươi thích lấy tính mạng của mình đùa giỡn như vậy, ta có ý kiến!” “ Hắc hắc, thân ái! Ngươi cũng quá nhẫn tâm …” Tư Đồ Nhiễm cười cười, hoàn toàn bị chọc giận trước câu của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan hừ lạnh, vung tay rút kiếm, chỉ trong khoảnh khắc mũi kiếm kề trước cổ của Tư Đồ Nhiễm, Tư Đồ Nhiễm thầm kinh hãi, người này nội lực sâu vô cùng a, ra tay nhanh như chớp, là có ý định đánh trả, nhưng là cũng khỏi giật mình trước nội lực của người này, mới có hơn năm rưỡi gặp, nội lực lại như vậy cao…?!! “ Đừng để ta lại lần thứ hai?!” Lạc Khanh Nhan lạnh lùng cười, tay thu kiếm, mắt lạnh nhìn Tư Đồ Nhiễm, Tư Đồ Nhiễm bật cường sang sảng, lên tiếng : “ thân….. ách! Lạc Vân trang chủ, tại hạ có ác ý, chỉ muốn cùng trang chủ kết giao mà thôi, cũng cần phải quan trọng như thế ?!” Lạc Khanh Nhan cười, vân đạm phong khinh, nhanh chậm đáp : “ Lạc Vân sơn trang chỉ làm chuyện mua bán, màng thế giang hồ…!!” “ Ta chỉ muốn lấy tên Tư Đồ Nhiễm kết bạn cùng trang chủ mà thôi, liên quan đến bổn giáo, hay là trang chủ muốn kết giao cùng người trong ma giáo?!” Tư Đồ Nhiễm nhàn nhạt cười “ Nếu là chỉ là cá nhân, càng cần…” Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai “ Ách! phải chứ, ta có gì tốt nha!” Tư Đồ Nhiễm oán giận “ thích chỉ là thích mà thôi, giáo chủ… tiễn….” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt đáp, sau đó giục ngựa phi như bay, Lam cùng Huyền nhanh chóng đuổi theo, Tư Đồ Nhiễm sờ sờ mũi, bĩu môi : ‘ ta tin với bản lĩnh của ta thu phục được ngươi, Lạc Khanh Nhan! Chờ đấy…’ ách! Khoan… sao nhanh vậy a, Tư Đồ Nhiễm cũng giục ngựa đuổi theo hướng đám người Lạc Khanh Nhan “ Ấy! bọn họ đến rồi kìa….” Thấy ba người cưỡi ngựa từ xa tiến lại gần, Linh Vân vẫy vẫy tay Dung Phượng Ca, lên tiếng, Dung Phượng Ca đứng ngay cổng thành, nhìn ba điểm đen từ phía xa, tiến lại càng gần, tâm lại mỗi lúc đánh trống nhanh, tay ôm kiếm, cũng vô thức ghì chặt…. Khoảng cách ngày thu lại dần, từ điểm đen phía xa, cũng hình ảnh, rồi… dáng người quen thuộc, dung nhan quen thuộc, người kia cưỡi ngựa, tư thế hào hùng… tất cả, in lại sâu trong mắt của y, vì sao, cả năm nay tâm hoang vắng trỗng rỗng, như là có cái gì đó vùi lấp, nhè thõa mãn, lòng… mãn nhãn vui sướng… Tiếng ngựa hí vang, Lạc Khanh Nhan, Lam cùng Huyền, nhảy xuống ngựa, tay cầm dây cương, tiến lại gần, Linh Vân vẫy vẫy tay, cách đó xa, chỉ hơn mười bước chân là đến, từ xa thấy Linh Vân, Lạc Khanh Nhan khẽ cười, nha đầu này! mỗi khi nàng cùng Lam, Huyền… bọn họ xa, lại có nha đầu này đứng trước cổng thành chào đón, cũng thành… thói quen! Thấy người đứng bên cạnh Linh Vân, dung mạo tầm thường, nhưng là…. Bóng dáng kia… Lạc Khanh Nhan lắc lắc đầu, nàng… suy nghĩ nhiều “ Ngươi sao vậy, thôi…!!” Linh Vân đứng bên cạnh, thấy Dung Phượng Ca đứng đó, ngơ ngác xuất thần, bèn gọi. Dung Phượng Ca cầm kiếm đưa cho Linh Vân, nhanh như chớp, chạy đến Lạc Khanh Nhan, ôm chầm lấy….
CHƯƠNG 23 : GẶP LẠI Lãnh hương thanh lãnh dịu dàng của lê hoa quen thuộc Độ ấm cơ thể… quen thuộc… Và cái cảm giác…ôn noãn kia, vẫn là thứ nàng luôn quyến luyến… Bỗng chốc, Lạc Khanh Nhan chợt nhận ra, nguyên lai dù có luôn chối bỏ đoạn cảm tình này như thế nào chăng nữa, dù là luôn phủ định cảm giác của mình, nhưng từ tận sâu con tim…. Tình cứ như vậy dịu lan tỏa, cách từ tốn, tựa như tình ti, khi nàng còn chưa phát giác, cứ như thế quấn chặt lấy lòng của nàng, tâm của nàng…. Muốn hỏi nhiều lắm… Ngươi như thế nào rồi?! có khỏe hay ….?! Muốn hỏi , làm sao lại chạy đến nơi này rồi…?! Ngốc như , mình đến nơi đây, biết có bị ai ăn hiếp nữa?! Muốn trách , thân thể tốt, sao lại ở trong sơn cốc dưỡng thương ?! Lời muốn hỏi, muốn , …muốn trách cứ, nhiều lắm… nhưng là lúc này đây, ôm chầm lấy nàng, da thịt gắt gao tương thiếp, cách lớp quần áo, vẫn cảm nhận được tâm của đập mạnh, hơi thở ấm áp quấn quanh người nàng, hiểu sao, lời muốn ra lại thốt thành tiếng, tất cả thiên ngôn vạn ngữ giờ khắc này đây, bỗng hóa thành tiếng than “ Dung Phượng Ca….” Khụ! Được rồi, lại quay về nam chính đáng của chúng ta, dĩ nhiên là thấy được Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca y rất là vui mừng, cho nên ngay tức khắc chạy lại ôm chầm lấy Lạc Khanh Nhan, dĩ nhiên hai người điều rất đẹp, ôm nhau nhất định cũng là bức mĩ họa đồ tuyệt đẹp nhưng là nếu như tính vấn đề chiều cao a, Lạc Khanh Nhan thân hình thiên gầy, nhưng khá cao, tính ra cũng thước bảy lăm, nhưng là Dung Phượng Ca, từ thuộc loại ‘ con’ dù cố gắng như thế nào cũng chỉ mới hơn thước bảy, tính ra đứng bên cạnh Lạc Khanh Nhan thấp chút, giờ khắc này ôm chầm lấy, hắc hắc… lại giống như tiểu nữ nhân ôm lấy tình lang của mình a…. Dung Phượng Ca rất là uất ức, tại sao Nhan Nhan lại cao như vậy chứ, được! là mất mặt nam nhi của y quá , nhất định y phải tìm cách cao lên mới được >”<, ngay lập tức Dung Phượng Ca tìm tòi trong đầu óc, có loại dược nào khiến cho chiều cao tăng lên hay ?! Linh vân đứng bên cạnh, cười cười thần bí, vẻ mặt rất chi là ‘gian kế’ khiến cho Lam đứng bên cạnh cũng thôi rùng mình, còn Huyền dĩ nhiên vẫn nhất quán vẻ mặt băng sơn, song cũng khỏi nghi hoặc, tiểu tử kia rốt cuộc là ai ?! như vậy thân mật ôm chủ nhân mà bị chủ nhân phách chưởng bay ra?! Cũng đủ kỳ quái… Còn Tư Đồ Nhiễm vừa phi ngựa đến, đuổi kịp nhóm người Lạc Khanh Nhan, lại thấy tình cảnh này, khỏi nheo mắt lại, thoáng trầm tư… chung, là mỗi người suy nghĩ khác nhau…….. “ Nhan Nhan luôn thất hứa a !…” Dung Phượng Ca buông ra Lạc Khanh Nhan, ngẩng đầu nhìn nàng lại ủy khuất lên án “ Ách! Ta có hứa gì với ngươi sao?!” Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười nhìn , nam nhân này cũng đến nỗi ngốc, biết dịch dung để mà xuống núi a, lão ngoan đồng kia quản sao?! “ Nhan Nhan hứa quay về gặp ta, nhưng ta chờ rất lâu rất lâu cũng thấy Nhan Nhan trở về, viết rất nhiều thư nhưng cũng nhận được hồi ?!” Dung Phượng Ca buồn bực lên tiếng “ Ta… bận nha!” Lạc Khanh Nhan lắc đầu thở dài, vô thức vươn tay sờ sờ khuôn mặt của , ánh mắt sâu thấy đáy, Dung Phượng Ca thấy vậy, chợt nhớ ra là mình chưa lấy ra lớp mặt nạ dịch dung, nghĩ nghĩ đến Nhan Nhan dù thấy mặt của y nhưng vẫn nhận ra y, Dung Phượng Ca chợt mỉm cười, vươn tay lột lớp mặt nạ bình thường, hé lộ khuynh thế băng dung…. “ Phượng Ca rất là nhớ Nhan Nhan a…!!” Dung Phượng Ca than , đặt cằm của mình vai của Lạc Khanh Nhan, vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, mắt nhìn ba nam nhân đứng đằng sau Lạc Khanh Nhan, thầm buồn bực, ba nam nhân này, ai mới là ‘tình địch’ của nha, đáng ghét! Nhan Nhan chính là ‘trêu chọc đào hoa’ mà +_+ Lần này đây, Lạc Khanh Nhan chỉ còn biết thở dài, vươn tay vỗ vỗ lưng của , như là chấp nhận hành động thân thiết này, nam nhân này luôn những lời vô nghĩa a, nhưng là càng chết tiệt hơn nữa, nàng lại cảm thấy ấm lòng khi nghe mấy lời đó, đúng là hết thuốc chữa rồi “ Đúng rồi, Phượng Ca có quà tặng cho Nhan Nhan đó !” Dung Phượng Ca nhớ đến Xích Ảnh bèn buông ra Lạc Khanh Nhan, đến chỗ Linh Vân lấy lại thanh kiếm, rồi nhanh chóng đưa ra cho Lạc Khanh Nhan, mắt đẹp khẽ chớp, hàng lông mi cong vút tuyệt đẹp, vẻ mặt rất chi là mong đợi nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan buồn cười nhìn , vươn tay nhận lấy, đằng sau lớp vỏ bọc thô sơ, thanh kiếm ra, vỏ kiếm rất bình thường, nhưng nhìn kỹ lớp hoa văn khắc đó tinh xảo, kiếm tuốt ra khỏi vỏ, hơi lạnh như lan tỏa ra, sắc bén vô cùng… Đó là thanh hảo kiếm, dù biết lai lịch của thanh kiếm này ra sao nhưng nhất định là thanh tuyệt thế chi kiếm, vì Lạc Khanh Nhan cảm nhận được sát khí trong kiếm, rất… lãnh! “ Cảm ơn ngươi!” Lạc Khanh Nhan : “ ta rất thích….” “ Nhan Nhan thích là tốt rồi…!!” Dung Phượng Ca gật gật đầu, khẽ cười, nhàn nhạt ấm áp có ai nhận biết được thanh kiếm này, nhưng Tư Đồ Nhiễm y biết rất , thanh kiếm từng thời danh chấn võ lâm Xích Ảnh, cứ tưởng bị hủy rồi, ngờ lại xuất tay của nữ tử này, Tư Đồ Nhiễm đánh giá Dung Phượng Ca, này chính là nữ tử cùng Lạc Khanh Nhan kỹ viên thôi, hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì ?! ( Dao Dao : haiz! Tư Đồ huynh cũng nhầm Tiểu Phượng Ca của ta là nữ nhân a =” “ Khụ! Khanh Khanh, chúng ta về thôi..!!” Linh Vân xen vào giữa hai người, hai người này là đứng trước cổng thành ‘ân ân ái ái’ như vậy, khiến cho người ta chú ý mà. Nhưng là Dung Phượng Ca này quả là đẹp quá , này ngũ quan đẹp như họa, này mi mục thanh tú, khi cười lên giống như hoa khai, khoảnh khắc nàng như là cảm thấy pháo hoa nở rộ vậy a…. Khanh Khanh là có phước mà ^^ “ Ân! thôi…”. Lạc Khanh Nhan gật đầu, dẫn đầu trước, Dung Phượng Ca nhân cơ hội, nắm chặt lấy tay của Lạc Khanh Nhan bước theo, đám người còn lại dĩ nhiên cũng theo sau rồi. Với việc Dung Phượng Ca ‘thừa nước đục thả câu’ nắm lấy tay của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan chỉ có thể cười trừ, ai bảo chính là rất đáng a, nàng cũng thể ‘phủ phàng’ cho nắm tay , dù sao cảm giác cũng tệ lắm Thấy Lạc Khanh Nhan phản đổi khi bị mình nắm tay, Dung Phượng Ca vụng trộm câu lên khóe miệng, tốt a! có thể gặp được Nhan Nhan, có thể cùng nắm tay nhau như thế này… tốt nha, nếu như con đường này…. vĩnh viễn có cuối tốt rồi Trong khi hai nhân vật chính của chúng ta gặp lại tại sơn cốc, hai lão đối thủ lâu năm cũng bàn bạc vấn đề của riêng mình “ Chuyện này thể được…” Hàn Vô cau mày phản đối nhìn Dung Cơ, lại : “ chuyện này quá mạo hiểm, ngươi điên sao?!” “ Hàn Vô, chuyện này ta rất chắc chắc, ngươi tin tưởng chính đồ đệ của mình sao ?!” Dung Cơ ôn hòa cười, vuốt chòm râu trắng muốt của mình. Hàn Vô nghe vậy, lắc đầu thở dài : “ phải là tin, mà là sợ, ngươi biết… nha đầu đó, bản thân chính là rất tuyệt tình, dù là đối với bản thân mình cũng rất tàn khốc!” “ Người càng tuyệt tình, khi động tình chỉ là cả đời nhất thế, mà là đời đời kiếp kiếp…, Hàn Vô! Ngươi cũng hiểu điều này mà, đúng ?!” càng lãnh tình, càng lãnh khốc, khi tâm động, tình động, có thể vì nó mà vạn kiếp bất phục, hối cũng oán “ Ngươi, chắc chắc nha đầu kia động tâm với tiểu tôn tử của ngươi?!” Hàn Vô nghi hoặc “ thử làm sao mà biết ?!” Dung Cơ bí hiểm cười “ Dung cơ, ngươi nên biết , khi nha đầu kia chọn lựa phải là điều chúng ta muốn, tính mạng của Phượng Ca còn, ngươi vì cớ gì lại mạo hiểm đến như vậy, chúng ta còn nhiều thời gian mà….” Hàn Vô giọng khuyên bảo “ Chúng ta… còn nhiều thời gian nữa….” Dung Cơ khẽ nhắm mắt, thanh bất giác não nề thể tả : “ ta vốn cứ tưởng, thời gian hãy còn dài lắm, nhưng là nhanh như vậy, thấm thoắt thoi đưa, cũng hơn mười chín năm rồi còn gì, ta sợ… sợ điều đó xảy ra, ngươi biết , dạo gần đây Phượng Ca trí nhớ tốt lắm, còn dễ dàng quên như trước đây…?!” “ Điều này.,.. sao có thể, chẳng phải chúng ta ….” Hàn Vô giật mình, đến đây bỗng dưng im bặc, mi gian nhàn nhạt ưu sầu “ Ván cá cược lần này, hãy để cho số mệnh quyết định , nếu như thất bại ta lấy tử tạ tội cùng nữ nhi của ta vậy……” Dung Cơ ảm đạm cười “ Ta hiểu….” Hàn Vô gật gật đầu : “ đành vậy thôi, hi vọng nha đầu kia làm cho chúng ta thất vọng!” Tây An Lạc Vân sơn trang đến Lạc Vân sơn trang ngay đến cả trẻ nít ba tuổi ở Tây An cũng biết đến, có lẽ nhiều người nghĩ đến tòa sơn trang này xuất từ lâu đời, nhưng ra trước đây nó chỉ là toà nhà cổ xưa, ít ai dám lại gần, vì địa thế nơi đây khá hoang vắng, hơn thế nữa kiến trúc nhà cửa cổ, rất cổ… khiến cho người ta rợn tóc gáy khi bước vào, ấy vậy mà gần hai năm trước nghe có người muốn mua tòa nhà này, rồi vài tháng sau, tòa nhà này được sửa sang lại, nghe rất đẹp, kiến trúc độc đáo, tiết kiệm gian, vừa bước vào gây cho người ta cảm giác nhàng khoan khoái, đó là kết hợp kiến trúc đại và cổ đại xen lẫn vào, kiến tạo nên toàn Lạc Vân sơn trang độc nhất vô nhị… Như là kỳ tích, những năm gần đây, sản nghiệp của Lạc Vân sơn trang, nhiều kể xiết, trong Tây An, cứ năm tửu lâu trong đó ba cái là của Lạc Vân sơn trang….ngoài ra, kỹ viện, sòng bạc, khách điếm, tơ lụa… Lạc Vân sơn trang điều có tham gia, và người dân Tây An quả cũng rất ưu ái cho những sản nghiệp của Lạc Vân…. Vì sao a?! dĩ nhiên là dù bất cứ nơi đâu, đồ tốt, đồ rẻ luôn được người dân ưa chuộng rồi, đến tửu lâu của Lạc Vân sơn trang, chưa tính đến kiến trúc tửu lâu độc đáo, thanh nhã, nội đồ ăn cũng đa dạng và phong phú, nhiều món ăn kỳ lạ, hợp khẩu vị người dân, hay những món điểm tâm ngọt khiến cho nữ nhân cùng trẻ con ưu ái… ấy là còn chưa kể, rượu của tửu lâu đặc biệt nổi tiếng, bình ‘ quỳnh tửu’ cũng khiến cho tửu si lưu luyến tửu lâu rời!.. Rồi đổ pháp trong sòng bạc của Lạc Vân khiến cho biết bao nhiều ghé mắt, cách chơi, cách đổ… kỳ lạ mà chưa có ai thử qua, tò mò rồi khiến cho người ta đâm đầu vào thôi ^^, còn về tơ lụa của Lạc Vân, có thể là nổi tiếng nhất Tây An, vượt qua tam đại tơ lụa nổi tiếng lâu đời của Tây An, nhanh chóng dẫn đầu, bởi lẽ chất lượng tuyệt hảo, xúc cảm mềm mại của tơ lụa Lạc Vân ít có loại tơ lụa nào bì kịp, hơn thế nữa ánh sáng mắt mắt, nhiều loại, chưa kể đó còn có những tú phẩm tinh xảo, khiến cho nữ tử Tây An đặc biệt thích, khó buông tay…. chung, Lạc Vân sơn trang, đối với người dân Tây An, như là phần thể thiếu trong đời sống a…. Với thành tựu phát triển cách nhanh chóng như vậy, Linh Vân cũng khỏi cảm thán, thượng thiên quả rất là chiếu cố sinh ý của Lạc Vân sơn trang nha, nhưng là càng về lâu, Linh Vân lại càng cảm thấy, thay vì có thiên thời đúng hơn, là có sắp đặt cùng tính toán cách cẩn thận của Lạc Khanh Nhan đúng hơn. Dù Lạc Vân sơn trang có làm mưa làm gió tại Tây An nhiều như thế nào chăng nữa, dù cho sinh ý của Lạc Vân trải dài khắp nước, nhưng cũng ít ai biết được quy mô thực của Lạc Vân sơn trang. Tây An, cách đế đô rất xa, nơi đây, thiên cao, hoàng đế xa, có thể thoải mái tung hoành, nhưng nhất thiết được để cho người khác chú ý đến, việc nắm lấy kinh tế của đất nước, vị đế vương nào cho phép như thế, cho nên những sinh ý ngoài địa phận Tây An, Lạc Vân sơn trang lấy nhiều danh nghĩa, để cho người khác biết được tất cả lại là cùng người nắm giữ. Cho nên ít khi nào Lạc Vân sơn trang đắc tội với các quan lại hay nhân vật có thế lực khác. Với tính toán thấu đáo như vậy của Lạc Khanh Nhan, Linh Vân khỏi thầm buồn bực, cứ nghĩ nàng suy nghĩ mọi việc kín kẽ mọi góc cạnh hết rồi, ấy vậy mà so với Khanh Khanh giống như đứa nhóc biết gì vậy. Với tâm trạng oán giận này của Linh Vân, Lạc Khanh Nhan chỉ khẽ mỉm cười, lắc đầu : “ là vì… ta trải qua….” Linh Vân lại càng , tính ra về tuổi tác, Lạc Khanh Nhan cũng chỉ bằng nàng, nhưng vì sao, Linh Vân luôn cảm thấy, Lạc Khanh Nhan dường như rất ‘lão’, phải là bề ngoài, mà là nội tâm, là ánh mắt… rất thâm trầm, như là qua bao năm tháng, lắng đọng lại vậy….