CHƯƠNG 14 : NHỚ! Là ai, khiến cho nam tử thuần khiết như tờ giấy trắng này, lòng vấn vương… Là ai, khiến cho nam tử nhiễm chút bụi trần này, tâm thương nhớ…. Là ai, khiến cho nam tử ngây ngốc này, điên đảo si mê….. “ Nhan Nhan! Ta có thể gọi nương là như vậy được ?!” Linh Vân đợi đến lúc Hàn Vô rồi, nhanh như cắt chạy đến bên Lạc Khanh Nhan, nắm lấy tay nàng, vồ vập hỏi. Ai da! ngờ người này lại là nữ nhân, là đáng tiếc mà, nhìn nhìn lại cũng thấy người này ràng tuấn mỹ mười phần, là đáng tiếc a, nhưng sao, nữ nhân nữ nhân, dù gì nàng cũng bắt đầu thích tính cách của người này rồi… Lạc Khanh Nhan rút tay về, thoáng cười : “ được!” “ Vì sao a?!” Linh Vân bĩu môi, thoáng nghi hoặc Vì sao ư?! Lạc Khanh Nhan cũng , chỉ là… muốn mà thôi… “ Được rồi, vậy ta gọi ngươi là Khanh Khanh, vậy là được chứ gì ?!” Linh Vân thấy Lạc Khanh Nhan thoáng trầm tư, bèn đổi lại “ Tùy ngươi…” Lạc Khanh Nhan cười, dường như vẻ mặt thoáng trầm tư lúc nãy chỉ là ảo ảnh trong mắt Linh Vân vậy, tiếu dung như có như luôn môi, đáy mắt tràn đầy ý cười, nhưng nét cười ấy quá đỗi ngạo nghễ, như là cười cợt cả thế gian này, Linh Vân chợt nghĩ, biết người này… đến khi nào mới có thể thực lòng nở nụ cười ôn nhu ?! Trong khi Linh Vân suy ngẫm, con tuyết trắng bồ câu vỗ cánh bay đến chỗ Lạc Khanh Nhan, đậu cánh tay của nàng, Lạc Khanh Nhan nhìn con bồ câu này, thoáng ngạc nhiên, tiểu động vật này quen thuộc, biết là nàng gặp ở đâu rồi “ xinh đẹp a, này phải là bồ câu thông thường đâu ?!” Linh Vân trầm trồ khen ngợi, nếu như nàng đoán lầm đây là loài bồ câu Tuyết Bạch, rất có linh tính, tốc độ bay của nó so với bồ câu thông thường cũng hơn gấp hai lần a, loại bồ câu này thực rất hiếm, người có thể nuôi nó, cũng rất ít Lạc Khanh Nhan nhìn bồ câu lát, khẽ thở dài : “ tiểu Bạch…” Sủng vật của , sao lại bay đến nơi này vậy! Con bồ câu kia khẽ dụi đầu của mình trong lòng bàn tay của Lạc Khanh Nhan, thấy vậy, Lạc Khanh Nhan chợt cười, đúng là chủ nào vật ấy “ Có thư kìa!” Linh Vân chỉ tay vào mảnh vải được cột chặt dưới chân của bồ câu, Lạc Khanh Nhan rút thư , sau đó nhàng vuốt ve nó chút, rồi thả cho nó bay … Nhan Nhan, từ biệt tháng rồi, mọi vẫn tốt cả chứ Phượng Ca vẫn sống tốt lắm, nhưng cảm thấy buồn bực, cũng vì sao thường xuyên cảm thấy vui… Nhan Nhan chừng nào làm xong việc nhất định phải đến thăm Phượng Ca, được ?! Phượng Ca dường như bị ốm rồi, lúc nào cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ngực buồn hoảng, tâm khó chịu nha… Hơn nữa, lại thường xuyên mơ thấy Nhan Nhan… Mỗi ngày lại càng nhớ nhiều hơn…. Ăn cơm cũng ngon, Phượng Ca nhớ kẹo hồ lô mà Nhan Nhan mua a… Hỏi gia gia rốt cuộc là Phượng Ca bị bệnh gì, gia gia chỉ là “ tương tư” Nhưng Tương tư là bệnh gì vậy a?! Phượng Ca tra rất nhiều sách thuốc rồi, nhưng vẫn thấy Có khi nào Phượng Ca chết ? nhưng là làm sao bây giờ, Phượng Ca hảo luyến tiếc Nhan Nhan a, Nhan Nhan có thể đến thăm Phượng Ca lát được , chỉ là… lát thôi… Dung Phượng Ca Lạc Khanh Nhan chợt cười, khẽ lẫm nhẫm : ” tên ngốc!” Nhưng là Linh vân đứng bên cạnh, lại cảm thấy, tiếu dung này sao lại chua xót đến như thế, có chút ngạc nhiên, rốt cuộc người gởi thư đến là ai, rốt cuộc trong thư gì mà nữ tử kia lại có cảm xúc kì lạ đến như vậy ?! “ Khanh Khanh, ngươi sao chứ ?!” Linh Vân quơ quơ tay trước mặt Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười, lắc lắc đầu, sau đó xoay người bước ra ngoài, Linh Vân mặc dù tò mò vô cùng nhưng cũng hỏi, bèn chạy theo sau… “ Khanh Khanh, thư lúc nãy là của người trong lòng của ngươi viết sao ?!” Linh Vân tủm tỉm cười, vừa vừa hỏi. Lạc Khanh Nhan nghe vậy, , thoáng dừng lại, giương mắt nhìn Linh Vân, thanh ra cảm xúc : “ vì sao ngươi lại như vậy ?!” Linh Vân chợt cười, đôi con ngươi ngời sáng, thanh lanh lãnh dịu dàng tràn đầy sức sống : “ là vì nhìn vào trong thư, ánh mắt của ngươi …. ách! Biết thế nào nhỉ, ta cũng , nhưng là rất khác với ánh nhìn ngươi nhìn người khác…” “ Là ngươi nghĩ nhiều thôi, Lạc Khanh Nhan, nhất.. chính là bản thân của mình thôi!” Lạc Khanh Nhan cười trừ, người trong lòng ?! có….. nàng làm sao mà có người trong lòng kia được. Linh Vân bĩu môi, giọng : “ lừa mình dối người, ngươi biết, tình cảm khi che dấu, lại càng mãnh liệt hơn hay sao ?!” “ Linh Vân, ngươi dong dài..” Lạc Khanh Nhan đạm cười “ Hì hì, Khanh Khanh à, ngươi đừng như vậy dấu kín a, nể tình chúng ta quen biết lâu năm, ngươi cho ta biết người ngươi thích là ai , nhất định là nam nhân ngọc thụ lâm phong, tiêu sái tuấn đúng ?!” Khanh Khanh vẻ ngoài tuấn mỹ như vậy, biết nam nhân như thế nào mới xứng tầm với Khanh Khanh kia chứ, Linh Vân tò mò “ Linh Vân nương à, chúng ta hình như chỉ mới vừa gặp mặt …” Lạc Khanh Nhan dùng chiếc phiến, gõ đầu Linh Vân. Nha đầu này nhí nha nhí nhảnh quá, sao mà nhiều chuyện quá vậy biết, đúng là rắc rối. Linh Vân cười cười cho qua : “ hắc hắc, dù sao lần đầu tiên gặp mặt, ta coi ngươi là tri rồi, cho nên ngươi cho ta biết mà, … …” thanh kéo dài, như là làm nũng “ Ta , ta có người trong lòng, ngươi tin hay tùy…” Lạc Khanh Nhan thở dài, nhanh chóng sải chân tiến về phía trước, Linh Vân dù sao cũng chỉ là tiểu nương, sức trói gà chặt, lại chả có võ công, dù gì cũng theo kịp Lạc Khanh Nhan, chỉ còn biết dậm chân oán giận : “ hừ, ta nhất định tìm được đáp án, đến khi ấy, xem ngươi chối cãi thế nào…” Cho nên tiểu chưởng quầy ham tiền của chúng ta dạo này lại có ham mê mới, chính là lén lút theo sau Lạc Khanh Nhan, và dĩ nhiên với lén lút cách lộ liễu như vậy, Lạc Khanh Nhan chỉ còn cười trừ, thèm để ý đến, vẫn lên kế hoạch cho đế quốc buôn bán của mình Nhưng là Lạc Khanh Nhan coi thường nữ chường quầy lừng danh thiên hạ này, Linh Vân có thể quản lí tiệm cầm đồ Thục An bản lĩnh cũng đâu có tầm thường?! Cho nên đến khi Linh Vân trộm được cuộn họa trong phòng của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan cũng hề hay biết, vẫn mãi mê trong đống thiết kế những kiến trúc đại, xen lẫn cổ đại… Linh Vân mỉm cười đắc ý, mang cuộn họa về thư phòng của mình, cho đến khi nàng mở ra xem, mới trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt nên lời… Bức họa được Lạc Khanh Nhan giữ gìn trong chiếc hộp gỗ đơn sơ, nhưng Linh Vân từ quá quen thuộc với loại đào mộc ngàn năm này rồi, dù đơn sơ nhưng hộp gỗ này ắt cũng chả tầm thường gì, chiếc hộp quý đến như vậy mà cũng chỉ chứa mỗi cuộn họa này, cũng cho biết Lạc Khanh Nhan coi trọng cuộc họa này đến thế nào Nhưng là khi cuộn tranh mở ra, Linh Vân quả chỉ còn biết há hốc mồm, nhìn trân trân bức họa, dời mắt dù chỉ lát thế gian này thực có người đẹp đến như vậy sao ?! Giữa đám lê hoa trắng muốt, nữ tử vận trang phục nam nhân, lam y đạm nhã, phiêu diêu tuyệt trần, mi mục như họa, yên tĩnh gẫy đàn…… Đừng là bế nguyệt tu hoa, đừng là trầm ngư lạc nhạn, ngay cả bốn từ khuynh thành khuynh quốc cũng thể diễn tả hết vẻ đẹp của người này “ Người này nhất định phải là người?!” Linh Vân giọng lẫm bẫm… Là tiên cũng được, hay là tinh cũng thế… chứ thiên hạ này, người đẹp như thế này, sao nàng lại biết được a… “ Chậc chậc! quả họa thủy mười phần, người này sinh ra chính là để điên đảo chúng sinh mà…” Linh Vân gật gật đầu, hèn gì Khanh Khanh dấu kỹ như vậy, người đẹp thế này mà để người ngoài nhìn thấy, nhất định thiên hạ đại loạn a, nhưng là Khanh Khanh là nữ nhân sao?! cho nên mới dấu diếm cho nàng biết ?! nhưng quả với dung mạo này, cho dù là cấm kỵ ái tình, rơi vào cũng tiếc mà… Vì mãi nghiền ngẫm ‘người đẹp’ trong tranh, cho nên Linh Vân nghe được có người vào thư phòng của mình, cho đến khi bàn tay trắng nõn vươn ra lấy lại cuộn họa, Linh Vân mới giật mình ngẩng đầu lên, thấy là ai, vội vàng cười cười, có chút ngượng ngùng : “ hắc hắc… ngươi đến rồi sao ?!” đúng là nhanh hơn nàng tưởng “ Linh Vân, đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là đừng nên tò mò nhiều chuyện, nếu ngay cả bản thân mình chết như thế nào, ngươi cũng biết đâu ?!” Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng, thanh lạnh như băng đến vô tình, đôi con người hững hờ nhìn Linh Vân khiến cho Linh Vân lần đầu tiên đời, đâm ra cảm giác, biết thế nào là sợ hãi “ Xin… xin lỗi…” Linh Vân chỉ còn biết ngơ ngác như vậy, dám cứ động , đứng trân trối nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan hừ lạnh, cuộn lại bức họa sau đó cẩn thận cho vào hộp gỗ, bước ra ngoài Nhìn bóng lưng của Lạc Khanh Nhan khuất dần, cho đến khi chỉ còn điểm đen , Linh Vân mới thở phào nhõm, biết mồ hôi tẩm ướt khắp lưng. đáng sợ a, đây mới là bản chất của nữ tử này , vẻ ngoài cười cợt như có như , bên trong lại lãnh huyết đến như vậy,… Linh Vân nàng tự nhận phải hạng người nhát gan yếu đuối, nhưng hiểu sao đối diện với ánh mắt lãnh nếu băng sương kia cũng dám cử động dù chỉ là chút Long có nghịch lân, nhất định thể chạm, nếu chẳng may động vào, ngươi nhất định tan xương nát thịch. Lạc Khanh Nhan, nữ tử này mạnh, mạnh đến đáng sợ, mà nghịch lân của nàng ta, nhất định là người kia…. Linh Vân vỗ vỗ ngực của mình, tâm hoảng loạn mới có thể an bình chút, Hàn Vô lão đầu, biết kiếm đâu ra đồ đệ đáng sợ như vậy chứ, nhưng là… hắc hắc.. quả đủ thú vị nha, nếu theo nàng ta, biết đâu cuộc sống vô vị của nàng, trở nên đặc sắc hơn nữa ?! Thiên hạ đồn rằng, chưởng quầy Thục An tiền như mạng, nhưng ai biết Linh Vân còn có sở thích càng quái đản hơn, chính là khiến cho thế gian nhàm chán này, thêm chút màu mè… như vậy, há chẳng phải dễ nhìn hơn sao ?! ra, nữ tử này… chính là tiểu nghịch ngợm, ai trị nổi nha!! Sơn cốc Vẫn như mọi hôm, khí trời hôm nay cũng tốt lắm, ánh mặt trời rực rỡ, hoa cỏ xanh tươi, chim chóc hót líu lo, những tiểu động vật cũng nhảy nhót tìm ăn, khắp nơi bừng bừng sinh cơ, quả thiên nhiên rất đẹp a… Nhưng là, tâm trạng của ai đó quả vui chút nào, có câu người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, chính là chỉ tình trạng lúc này của Dung Phượng Ca nha… “ Tiểu Hắc a, ta cảm thấy là khó chịu…” Dung Phượng Ca ôm lấy con thỏ lông xám, giọng chuyện với nó, con thỏ tên tiểu Hắc như là có linh tính, đôi mắt tròn tròn nhìn y, quả rất đáng “ Ngươi là muốn hỏi ta vì sao lại khó chịu đúng ?” Dung Phượng Ca Cũng kỳ lạ, con thỏ lông xám lại chớp chớp mắt, Dung Phượng Ca gãi gãi đầu, chớp chớp mắt, hàng mi dài khẽ nhấp nháy, quả rất là… đẹp a, y nhìn nhìn con thỏ, lại : “ ta cũng nha, cứ cảm thấy buồn…” Rất muốn gặp người kia… rất muốn…. Muốn nhìn thấy người kia cười, muốn nhìn thấy ánh mắt người kia… Nhớ… rất nhớ… Nhớ người kia vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng tràn đầy sủng nịnh, nhớ người kia tiếu dung ấm áp trìu mến… Nhớ đến… khó chịu… “ Tiểu Hắc, làm sao bây giờ, ta rất muốn gặp người kia….” Dung Phượng Ca giọng thào, ánh mắt vốn tinh thuần như tờ giấy trắng, nay lại vương nét man mác ưu sầu nhìn về phía chân trời…. Là ai, khiến cho nam tử thuần khiết như tờ giấy trắng này, lòng vấn vương… Là ai, khiến cho nam tử nhiễm chút bụi trần này, tâm thương nhớ…. Là ai, khiến cho nam tử ngây ngốc này, điên đảo si mê….. Quả … nghiệt a..!!!
CHƯƠNG 15 : KHÓA TÂM “ Phượng Ca, ngươi định đâu vậy a ?!” Dung Cơ nhìn Dung Phượng Ca, ánh mắt hết sức nghiêm túc, Dung Phượng Ca thấy vậy, nhanh như cắt dấu túi đồ đằng sau, giọng lắp bắp : “ gia gia, ngài chưa ngủ sao?!” ràng cho ít mê dược và rượu của gia gia rồi mà Dung Cơ nghe vậy, mặt mày đen thui, nghiến răng nghiến lợi, lên tiếng : “ tiểu tử kia, ngươi đừng quên y thuật của ngươi là ai truyền dạy, vài thứ mê dược đơn giản vậy sao có thể mê ngủ được ta a….” “ Gia gia, ta chỉ là muốn ra ngoài, chút thôi, nhanh trở về mà…” trốn được, Dung Phượng Ca chuyển qua đối sách năn nỉ cầu xin, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, đủ sức mê đảo cả thiên hạ, ngay cả Dung Cơ thấy vậy cũng khỏi nao núng, nhưng là vẫn mặt lạnh đáp : “ được!” “ Gia gia…” Dung Phượng Ca nắm lấy tay của Dung Cơ, khẽ lay, là giống tiểu hài tử làm nũng a, Dung Cơ vò vò đầu, hết sức phân vân, vì sao ư?! Đương nhiên là vì gương mặt bảo bối tôn tử của ngài quả là hết sức… hết sức đáng a, nhất là đôi mắt tràn đầy ủy khuất kia thiệt là khiến cho ngài có sức chống cự mà, nhưng là việc ra ngoài thực quá nguy hiểm, ngài an tâm chút nào, cho nên vì an toàn của bảo bối tôn tử suy nghĩ, Dung Cơ đành ‘làm kẻ ác’ nhất quyết lắc đầu “ Tiểu tử ngốc, ngươi ra ngoài nhất định gặp rất nhiều nguy hiểm, khi ấy ai lại cứu ngươi đây ?!” Dung Cơ khẽ thở dài “ Ta cẩn thận…” Dung Phượng Ca đáp “ được” Dung Cơ quát khẽ “ Gia gia, nhưng là… ta muốn gặp Nhan Nhan…” Dung Phượng Ca lẫm bẫm “ Tiểu nha đầu kia có gì tốt mà ngươi cứ ngày nhớ đêm mong vậy a, là…” Dung Cơ khẽ khẽ xoa mi tâm của mình, tiểu tử này trước đây rất nghe lời của ngài, nhưng từ khi Lạc Khanh Nhan xuất , tâm trí lại toàn tâm toàn ý dành cho nha đầu kia, thực là tức chết ngài mà, hừ hừ..!! ngài tuyệt đối bao giờ thừa nhận, là ngài nghen tỵ đâu +_+ “ Là Nhan Nhan cho nên cái gì cũng tốt….” Dung Phượng Ca nghe vậy, nhanh chóng đáp lại. Đến mức này rồi Dung Cơ chỉ còn biết ai thán thở dài, quả là nam đại bất trung lưu mà, tôn tử do đích thân ngài nuôi nấng biết bao nhiêu năm, nhanh vậy mà bị người ngoài bắt được rồi, là… haizz!! “ Tốt cũng vậy, tốt cũng thế, thiên hạ bao la, ngươi biết đâu mà tìm tiểu nha đầu kia bây giờ ?!” Dung Cơ bắt đầu có dấu hiệu phát hỏa “ Nhan Nhan bây giờ nhất định ở Tây An nha….” “ Sao ngươi biết…??” “ Lúc trước Nhan Nhan có qua” “ Hừ! ở Tây An cũng phải gì, ngươi lại làm cách nào kiếm được tiểu nha đầu kia ?!” “ Ta có cách….” “ Dung Phượng Ca…” “ Là…” “ chung là được , nếu ngươi dám bước ra khỏi sơn cốc này bước ta nhất định giết chết tiểu nha đầu kia, ta được là làm được…” đến bước này Dung Cơ chỉ biết làm vậy mà thôi, hơn ai hết ngài hiểu, bảo bối tôn tử của mình tuy vẻ ngoài ôn nhuận mềm yếu nhưng hơn bất cứ ai, hài tử này thực rất quật cường, nếu dùng cách này uy hiếp, nhất định biết lúc nào, bỏ tìm tiểu nha đầu kia mất “ Gia gia, đừng làm vậy, Nhan Nhan đâu có lỗi gì a ?!” nghe Dung Cơ muốn sát Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca gấp đến độ lắp bắp : “ Phượng Ca nữa, gia gia đừng có làm hại đến Nhan Nhan…” thấy bảo bối tôn tử của mình sợ hãi như vậy, Dung Cơ cũng có chút mềm lòng, nhưng vẻ mặt vẫn có chút động dung nào Đương nhiên là ngài sát tiểu nha đầu kia, chỉ là dọa cho tiểu tử ngốc này sợ thôi, nhưng là tiểu tử ngốc này sao mà ngốc quá vậy chứ, chỉ đơn giản lời này sợ hãi như vậy rồi sao, xem ra trọng lượng của nhan đầu kia trong lòng hài tử này quả mà “ Như vậy mới ngoan thôi, Phượng Ca à, đừng oán gia gia, ta làm vậy là tốt cho con thôi, nha đầu kia sớm muộn rồi cũng quay lại đây, con cứ kiên nhẫn chút là được mà….” Dung Cơ ôn nhu xoa xoa đầu của Dung Phượng Ca, ánh mắt ấm áp hiền từ, thanh trầm thấp ấp ám, nào còn bộ dáng giận dữ như lúc nãy?! “ Nhan Nhan quay lại sao ?!” Dung Phượng Ca nhìn gia gia của mình, ánh mắt thoáng mờ mịt, quay lại sao, Nhan Nhan… dường như muốn quay trở lại chút nào, thư của y viết lâu nhưng cũng chưa từng được nhận lời hồi , Nhan Nhan quả là rất chán ghét y a..!! “ , gia gia có bao giờ lừa dối Phượng Ca đâu ?!” Dung Cơ gật đầu, nha đầu kia nếu quay trở lại ngài cũng bắt cóc tiểu nha đầu đó về đây, đâu thể để cho bảo bối tôn tử của ngài tương tư hoài được “ Gia gia, có phải là vì Phượng Ca rất yếu, cho nên Nhan Nhan mới muốn Phượng Ca, đúng ?!” Dung Phượng Ca giương mắt nhìn Dung Cơ, cười có chút buồn, thấy vậy Dung Cơ thoáng giật mình, hài tử này từ khi nào lại có suy nghĩ ngốc nghếch này vậy ?! “ Các nương thường thích nam nhân uy vũ mạnh mẽ….” Dung Phượng Ca vậy “ Ách! Phượng Ca, ai cho con mấy cái chuyện này vậy” “ Sách có mà….” “ Ai da! Sách bậy thôi, con đừng tin, nhìn xem thiên hạ này, có nam nhân nào đẹp bằng Phượng Ca cơ chứ, nha đầu kia thích mới là lạ a” “ Nhưng là chẳng phải chỉ có nữ nhân mới đẹp thôi sao” “ Ai vậy, nam nhân đẹp càng tốt chứ sao, lão đầu ta năm xưa cũng đẹp trai vô cùng, biết bao nhiêu nữ nhân chết mê chết mệt đó chứ” “ Nhưng là…. Nếu như Phượng Ca mạnh hơn chút, có chăng Nhan Nhan nhìn Phượng Ca nhiều hơn, gia gia… ngài có thể dạy cho Phượng Ca võ thuật được ?!” Dung Phượng Ca ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn Dung Cơ, Dung Cơ nhìn y, bất chợt thở dài, thanh tràn đầy tang thương, đớn đau cùng.. bất lực : “ Phượng Ca, hơn ai hết, con hiểu , thể chất của con thể học được võ mà” phải phù hợp mà là thể… Ấy là gì, ngươi có hiểu ?! Hài tử này, vừa lúc chào đời bị người ta ném vào hỏa diễm, may ngài đến kịp, nhưng là sức nóng của hỏa xâm nhập vào cơ thể đứa đó, cho nên ngài dùng hàn băng ngàn năm chữa trị cho hài tử này gần mười năm, mới có thể lành hẳn… Mới có bốn tuổi, bị người ta đánh cho trọng thương hấp hối, khi ấy dù căn cơ tốt đến đâu, cũng bị người hủy rồi, làm sao có thể luyện võ đây ?! Sức khỏe vốn được tốt, thể trạng đủ dương cương, thừa nhu, lại ngu ngốc nhảy vào hàn đầm….. khi luyện võ, kinh mạch đảo ngược, cửu tử nhất sinh a, biết nhưng vẫn muốn mạo hiểm, ngươi là điên hay sao ?! “ thử làm sao biết được kết quả.. ?!” Dung Phượng Ca vẫn như vậy cố chấp “ Hài tử ngốc, chẳng phải trước đây ngươi rất chán ghét cảnh chém chém giết giết sao, sao lại muốn học võ công đây ?!” Dung Cơ thở dài “ Học võ là có thể bảo vệ được Nhan Nhan rồi…” Dung Phượng Ca mỉm cười, có chút ngượng ngùng. Dù y , Nhan Nhan rất mạnh, cần y bảo vệ, nhưng là… Lại là nha đầu đó, từ khi nào của sống của Phượng Ca ngươi lại cứ xoay theo nha đầu kia mà chuyển vậy chứ. Dung Cơ than khẽ, ngài : “ tiểu nha đầu kia mà cũng cần người bảo vệ sao? đừng ngốc như vậy, Phượng Ca! như thế há chẳng phải con khinh thường nha đầu đó sao?!” đối với cường giả, còn gì đáng chế nhạo hơn khi bị người khác bảo vệ “ phải là khinh thường, mà là trân trọng nha, gia gia! Ngài , Nhan Nhan thực rất … tịch mịch!” đến đây, Dung Phượng Ca khẽ buông xuống mi mắt, thoáng ưu sầu, hàng chân mày thanh tú nheo lại “ Có nhiều cách để bảo vệ, nhất thiết là phải học võ, Phượng Ca, nếu con có mệnh hệ gì, khi nha đầu đó quay lại, há chẳng phải uổng phí hết sao?!” Dung Cơ khuyên nhủ : “ hơn thế nữa, con có thân y thuật cái thế, sợ gì hữu dụng nha!…” “ Đúng vậy! Nhan Nhan thích ngân lượng như vậy, nếu như Phượng Ca chế ra được nhiều viên thuốc quý, đổi lấy ngân lượng đưa cho Nhan Nhan, gia gia Nhan Nhan có phải rất vui hay ?!” Dung Phượng Ca nghĩ đến đây, chợt cười rộ lên, sao y lại quên mất chuyện quan trọng như vậy a, là rất ngốc “ Ách! Ha ha, đúng vậy… con cứ chế thuốc …” Dung Cơ cười cười, vẫy vẫy tay ra hiệu bảo Dung Phượng Ca vào trong, Dung Phượng Ca nhanh chóng quăng đống hành lí qua bên, chạy vội vào dược phòng, bắt đầu thực công cuộc chế dược của mình, nhìn Dung Phượng Ca bận rộn với mớ thảo dược, Dung Cơ chỉ còn biết lắc đầu cười trừ, là…hài tử ngốc…!!! Tây An “ Khanh Khanh à, ngươi còn giận ta sao ?!” Linh Vân vẻ mặt rất chi là ủy khuất nhìn Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi xinh đẹp ngân ngấn nước, vẻ mặt như vậy đủ sức khiến hàng vạn nam nhân điêu đứng, nhưng tiếc thay Lạc Khanh Nhan phải là nam nhân, cho nên cũng hề có ý định thương tiếc chút nào, chỉ lãnh đạm đáp lại : “ có” “ Nếu có sao mấy hôm nay ngươi lại chuyện với ta a…” Linh Vân khẽ quyệt miệng, rất là vui “ nhất thiết…” Lạc Khanh Nhan đáp, Linh Vân chỉ còn biết lắc đầu thở dài, sao người này là tiết kiệm lới đến thế a! “ Khanh Khanh, như vậy , để chuộc lỗi hôm trước, ta mang ngươi thăm cảnh vật ở Tây An, được ?!” Linh Vân đề nghị. Lạc Khanh Nhan nhìn Linh Vân, mỉm cười lắc đầu : “ ta là có giận, Linh Vân! Ngươi rất phiền phức…” “ Nhưng là suốt ngày ngươi cứ ở trong thư phòng, thấy phiền chán sao?!” Linh Vân tò mò, người này rốt cuộc làm gì mà suốt ngày lục đục với đống giấy tờ trong thư phòng a, những bản vẽ thực rất kỳ lạ… nàng nhìn hoài nhưng rốt cuộc chả biết nó có ý nghĩa gì, quả điều này là vũ nhục đối với thiên hạ đệ nhất nữ chưởng quầy như nàng mà “ Ta có việc, Linh Vân… ngươi có thể ra ngoài, được chứ, khi nào xong việc, ta với ngươi!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, hàng chân mày khẽ cau, thoáng kiên nhẫn, thấy vậy! Linh Vân chỉ còn biết làu bàu khó chịu bước ra khỏi phòng, dù nàng thực rất tò mò nhưng là nàng cũng muốn chết sớm đâu, Khanh Khanh khi chỉ nhíu mày nho thôi, nàng cũng cảm thấy hơi sợ sợ rồi, haiz!! Linh Vân nàng tự khi nào lại chết nhát như vậy chứ, nếu để cho thiên hạ biết được, nhất định cười rụng răng mất thôi Linh Vân khỏi, Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, có chút thở dài, dường như lần trước nàng nổi nóng khiến cho tiểu nương này sợ hãi rồi, Lạc Khanh Nhan thoáng nhăn mi, dạo gần đây, quả nàng rất dễ bộc lộ cảm xúc, nhất là những việc liên quan đến người kia, đau đầu…!! Vươn tay khẽ vuốt mi tâm của mình, Lạc Khanh Nhan tiếp tục hoàn thành cho xong kế hoạch của mình, nàng được hơn nửa chặng đường rồi, chỉ còn vài ngày là hoàn thành, khi đó là bắt đầu thực dự án là được, như thế cầu thứ nhất của sư phụ, nhiều nhất trong vòng năm năm nàng có thể hoàn thành, Lạc Khanh Nhan nàng dù gì cũng từng là tổng tài của trong các tập đoàn hàng đầu Châu Á những việc như thế này đối nàng cũng phải là khó a, nhưng là nhìn đống giấy bút này… Lạc Khanh Nhan ngao ngán, kiếp trước đa số là gõ laptop, hầu như ít viết chữ, bây giờ viết lại, chữ viết quả như gà bới mà, hết sức.. xấu! Còn suy ngẫm, bên ngoài cửa sổ, quen thuộc chú bồ câu tên gọi tiểu Bạch bay vào, Lạc Khanh Nhan thấy vậy, bất giác, khóe môi cong cong tiếu dung xinh đẹp ngay cả chính nàng cũng nhận thức được, Tiểu Bạch ‘lại ngựa quen đường cũ’ cho nên nhanh chóng đậu cánh tay Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan vươn tay vuốt ve đầu của nó, giọng cười : “ ngươi lại đến rồi sao, … có khỏe ?!” Dường như cách nửa tháng, lại có bức thư Dung Phượng Ca gửi cho nàng, dù nàng hồi đáp lại, vẫn cứ ngây ngốc gửi, thực là ngốc tử mà…., trong thư cũng là mấy vấn đề ngu ngốc đến ngây thơ, người này…. mỗi dòng chữ, mỗi câu , đơn giản như vậy… lại khiến cho nàng xao xuyến đến như thế, thực là…. ngốc! thực ra bản thân nàng cũng điên chẳng kém gì, biết nên dây dưa vào, lại cứ luyến tiếc, biết nên nhớ, lại càng tưởng niệm nhiều hơn, biết giữa và nàng là thể, song …. lại còn vấn vương nhiều đến như vậy, Lạc Khanh Nhan cười khổ…. Cứ tưởng nhanh thôi còn nhớ, nhưng sao lại càng muốn quên lại càng tưởng niệm sâu sắc thế này a…. Dung Phượng Ca, ngươi rốt cuộc gieo trong ta thứ cổ độc si mê nào vậy ?! Nhiều lần, muốn hồi cho , nhưng đặt bút xuống, lại chả thể viết được gì…. Lần này cũng vậy, rút lấy bức thư dưới chân Tiểu Bạch, Lạc Khanh Nhan thả cho nó , mở thư ra nhìn, khe khẽ thở dài, rồi cho vào trong hộp gỗ… Đóng hộp… Khóa lại… Như là…. Khóa lại tâm của mình..!! để nó… rung động…!!! Vượt qua hàng trăm dặm đường, chú bồ câu Tiểu Bạch cũng quay về sơn cốc, nhưng dưới chân lại có thư hồi nào, Dung Phượng Ca thấy vậy cũng gì thêm, song ánh mắt thoáng mất mác, phải là có, Dung Phượng Ca ôn nhu vuốt ve bộ lông mềm của tiểu Bạch, giọng nỉ non : “ tiểu Bạch, Nhan Nhan…. Vẫn khỏe chứ ?!”
CHƯƠNG 16 : THẾ NÀO MỚI LÀ ?! “ là tuyệt diệu …” Linh Vân cầm tay đống giấy tờ, đăm đăm nhìn, mắt rời dù chỉ chút, mặc dù chữ giấy thực khó coi nhưng là nội dung rất hấp dẫn nhân, Linh Vân vừa đọc vừa cảm thán, ngẩng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, ánh mắt còn lấp lánh còn hơn cả vì tinh tú sáng chói nhất bầu trời : “ ai da! Khanh Khanh à, ngươi là rất giỏi đó, hay là ngươi làm sư phụ của ta ”. Ngay từ đầu nhìn nữ tử này, nàng biết tầm thường, những ngày ở chung nàng lại càng khẳng định điều đó, phong thái này, cốt cách này và cả cái đầu chứa nhiều ý nghĩ đa dạng kia nữa, muốn bổ ra để xem trong đó có gì mà “ Như vậy là ngươi đồng ý cùng ta hợp tác !!” Lạc Khanh Nhan nhanh chậm . Linh Vân liên tục gật đầu, đương nhiên rồi, nếu hợp tác há chẳng phải uổng phí cả đời sao, bèn đáp : “ dĩ nhiên rồi, ngươi biết, chỉ cần có thể kiếm tiền Linh Vân ta nhất định thể bỏ qua sao?!” Lạc Khanh Nhan nhìn Linh Vân, cười cười, có chút ý vị sâu xa, khiến cho Linh Vân có chút đổ mồ hôi hột : “ ách! Ngươi nhìn cái gì nha, ta biết Linh Vân ta vẻ đẹp chim sa cá lặn, dù ngươi cũng rất là tuấn mỹ nhưng ta có hứng thú với nữ nhân đâu?!…” Lạc Khanh Nhan có chút buồn cười, người này dường như vẫn còn hiểu lầm người kia là nữ nhân a!! “ Khanh Khanh, ngươi xem, với cái kế hoạch này, phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành a…” Linh Vân lần nữa nghiên cứu kỹ, nhíu mày nghiêm túc vấn. Lạc Khanh Nhan mỉm cười đáp : “ nếu như đúng tiến độ thực , chậm nhất là năm năm nhất định hoàn thành, nhưng là ta tin với bản lĩnh của Linh Vân nương, ba năm cũng có thể xong việc mà, đúng ?!” Muốn tổ chức phát triển, điều đầu tiên cần chính là nhân tài, mà tiểu nương Linh Vân này, cũng là kỳ tài kém, ăn sắc xảo, giảo hoạt thông minh, lại nắm bắt tin tức nhanh chóng như vậy, chỉ cần có thể rèn luyện vài năm, Lạc Khanh Nhan tin chắc, tiểu nương này còn tỏa sáng hơn nữa “ Đương nhiên a, Linh Vân ta chỉ cần muốn là gì có thể ngăn cản được” Linh Vân vỗ vỗ ngực, bộ dáng hết sức dương dương tự đắc, nhưng là tận sâu trong đáy mắt, là kiêu ngạo, sắc bén khó ai bì kịp, nữ tử như vậy, thiên hạ lại có mấy ai bì kịp Lạc Khanh Nhan khẽ nhếch môi đạm cười, đáy mắt tràn đầy tán thưởng, người như vậy, mới xứng đáng hợp tác cùng nàng, phải sao ?! Đến đây, truyền kỳ về trong những nhân vật kiệt xuất nhất thiên hạ, bắt đầu mở màng…. Trời thu Se lạnh Ánh mặt trời cũng còn gay gắt như là mùa hạ, thay vào đó, là ôn hòa dịu hơn, nắng vàng nhàn nhạt bao phủ khắp vùng thiên địa, những hạt nắng ấm áp rải đầy khắp nơi, khí lúc đầu thu, dễ chịu Cách ba trăm dặm về hướng nam, Tây An có rừng trúc, lớn Trúc, đứng thẳng, ngạo nghễ như quân tử Gió, đong đưa, tạo nên những thanh thiên nhiên sâu lắng Những chiếc lá, nhàng rơi, đong đưa theo gió, xoay từng vòng trung rồi rơi xuống mặt đất Bỗng, luồng sát khí chợt ập đến, bao quát cả vùng, mang theo cảm giác áp bách đến khó thở đường kiếm, nhanh như chớp vung lên, nhạy bén, mềm mại nhưng uy lực vô song, những chiếc lá trúc, nhanh chóng rơi xuống lả tả, những chiếc lá được kiếm vẽ qua, đứt đoạn thành từng mảnh , điều đặn… Bạch y phiêu diêu trong gió, ba ngàn tóc đen theo mỗi động tác của người đó mà phi vũ, mũi kiếm theo từng cái vung tay mà tạo nên những chiêu thức đơn giản, song lại vô hình chung mang theo sức mạnh kinh người Người này có nội công cực cao… Người này! võ công thực xuất chúng..!! Nhanh như cắt, biết ở đâu, đột ngột bóng trắng xuất , tấn công từ đằng sau người kia, song… người kia dường như cũng chả nao núng gì, thong thả đánh lại Từ kiếm pháp, chưởng pháp, khinh công cho đến đấu nội lực, hai người tử triền lạn đánh cả mấy canh giờ nhưng chưa ai có ý định dừng lại, như là liều mạng người sống ta chết vậy Chiêu thức đơn giản, hoa lệ, đẹp mắt Lãnh, nhanh , tuyệt.., kiếm khí vô song Hai người này, biến ảo chiêu thức ngừng, người chiêu thức dương cương, người kia đối lại nhàng, từ tốn. Nhu từ xưa vốn khắc cương…!! Cả rừng trúc, lay động trong gió, như đàn khúc, cổ vũ cho hai người Càng đánh lại càng hăng?! Rốt cuộc ai lại là người thắng cuộc?! Hai canh giờ sau, bạch y lão giả chiêu thức bắt đầu yếu dần, còn mạnh mẽ như lúc trước, còn bạch y nam tử kia, động tác vẫn như vậy điều điều, nhanh cũng chậm, mạnh cũng quá yếu Xoẹt! kiếm khẽ vung lên, lướt nhanh qua gáy của bạch y lão giả, nam tử tung mình ra đằng sau, xoay người lại, dừng động tác, giơ lên thanh kiếm, mỉm cười, thanh trầm thấp mang theo vô hạn mị lực : “ sư phụ! Người thua…” Bạch y lão giả nghe vậy, giận phản cười, thanh sang sảng , hào khí ngời ngời : “ là trường giang sóng sau đè sóng trước mà, Khanh Nhan! Mới có hơn năm mà võ công của con tăng trưởng thần tốc như vậy, đáng khâm phục….” “ Là nhờ sư phụ chỉ bảo!” Lạc Khanh Nhan cung kính gật đầu, nét mặt chút gì biến đổi. Vẫn cười cười như vậy, vẻ mặt càng ngày càng khó khiến cho người ta nhìn được bản chất bên trong của người này. Hàn Vô lắc đầu, cười dài : “ Khanh Nhan! Thiên niên niên chỉ cho con nội lực, thân thể của con mặc dù căn cơ vững, song là bản thân con tự cố gắng rèn luyện, chăm chỉ của con cũng khiến cho lão đầu ta tự xấu hổ” Hài tử này, những ngộ tính cao còn tố chất rất quan trọng nữa, ấy là cố gắng hết sức mình, kiên trì hết sức mình, cả năm nay ngài chứng kiến, ngày nào hài tử này cũng chỉ ngủ quá hai canh giờ, còn lại là điên cuồng rèn luyện thể chất của mình, cùng võ công, sở dĩ tiến bộ nhanh như vậy, cũng nhớ vào cố gắng hết sức mình thôi. Dù có là kỳ tài võ học, hay là có duyên, có ngộ sâu sắc với võ công trong thiên hạ chăng nữa, nhưng nếu cố gắng hết sức mình, sao lại có thành tựu nhanh như vậy, mới chỉ có năm mà có thể đánh bại được ngài ?! “ Là sư phụ đấu hết sức mình thôi!” Lạc Khanh Nhan cười . Hàn Vô bật cười, có chút cảm thán : “ nha đầu, sư phụ già rồi, còn trẻ như các ngươi nữa a, cũng sức để gây sức ép lớn như vậy nha” “ Khanh Khanh….” Thanh lanh lãnh, từ đằng xa vọng lại, chưa thấy người nghe thấy thanh . Hàn Vô định gì thêm, nhưng nghe thấy thanh đó của Linh Vân, Hàn Vô da đầu có chút rung lên, vội vàng : “ Khanh Nhan à, vi sư có chuyện trước …” đoạn, nhanh như chớp dùng khinh công chạy mất, Lạc Khanh Nhan thấy vậy, khỏi có chút buồn cười, lão đầu này trời sợ, đất sợ, chỉ sợ mỗi mình Linh Vân, là kỳ cục a “ Khanh Khanh! Ngươi luyện võ xong rồi à…” Linh Vân đến nơi, chỉ thấy Lạc Khanh Nhan đứng đó, bèn hỏi. Lạc Khanh Nhan gật đầu, Linh Vân bĩu môi, cảm thán : “ ngươi nha! Bộ nhiều với ta ngươi tốn bạc sao, sao lại kiệm lời đến thế a ?!” Lạc Khanh Nhan nhếch môi đạm cười : “ Linh Vân, ngươi quả , lúc nào cũng nhiều chuyện như vậy” “ Hì, ta chỉ nhiều chuyện với mỗi Khanh Khanh thôi mà !!” Linh Vân mỉm cười ngọt ngào, hết sức xinh đẹp, năm trôi qua, tiểu nương này càng thêm thanh xuân bức người, mỗi khi ra đường, biết làm chi trái tim của mỗi nam nhân siêu vẹo a “ Nếu lời này mà để cho Lam nghe được, nhất định ra tay với ta mất ?!” Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ. Nghe vậy, Linh Vân hừ lạnh : “ dám…” “ Được rồi, chỉ có là chịu được bản tính thất thường của ngươi thôi, còn gì mà phàn nàn a” Lạc Khanh Nhan cười cợt. Linh Vân khoanh tay, nhìn nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh như đùa như : “ ai da! Vậy còn ngươi, ràng thích người ta muốn chết, mà làm bộ….” “ Ngươi như vậy là ý gì ?!” Lạc Khanh Nhan mỉm cười, nét mặt bình thản. Linh Vân chu môi, thanh lớn lớn, nhưng cũng dư sức lọt vào tai của Lạc Khanh Nhan : “ Ngươi đừng tưởng, ta biết cả năm nay… cứ hai tháng là lại mất tích mấy ngày, chẳng phải đến thăm tiểu tình nhân của ngươi sao?! vậy mà người ta gởi thư, cũng chịu hồi dù chỉ là bức, ra ngươi mới tự lừa mình dối người mà thôi!!” “ Linh Vân, ngươi hiểu…” Lạc Khanh Nhan bất giác cười khổ “ Có gì mà ta hiểu chứ, là , mà là , cần chi phải từ đày đọa mình như vậy a, Lạc Khanh Nhan trong chuyện tình cảm, ngươi cũng nhát gan, như bao kẻ khác mà thôi…” “ Linh Vân, đừng mấy chuyện này nữa, ta có tâm trí để nghe” “ Lạc Khanh Nhan, ngươi dám là ngươi nàng…” đến mức này Linh Vân cũng kiềm chế được cảm xúc, khẽ quát ( Dao Dao : khụ! Thông cảm, Linh Vân nương vẫn còn nhầm Phượng Ca là nữ nhân ^^ ) “ Là ai, dùng khinh công ngày đêm chạy như điên đến nơi kia, chỉ để nhìn người kia trong chốc lát….” “ Là ai, mỗi khi nhận được thư là thất thần cả ngày….” “ Là ai, hàng đêm vẫn thường lấy bức họa kia mà tỉ mỉ ngắm nhìn….” “ Là ai, mỗi khi đường, chỉ nghe thoáng qua cái tên Dung Phượng Ca… là ngây ngẩn tìm kiếm…” “ Lạc Khanh Nhan, ngươi ngươi , nhưng ra đáp án từ tận sâu trong lòng ngươi , cớ chi mà dám thừa nhận a…” Linh Vân nắm lấy cổ áo Lạc Khanh Nhan, cảm xúc có chút kiềm chế được. Người này, tai sao cứ luôn làm khó mình như thế, ngay đến cả nàng là người ngoài cuộc cũng tường tận, chỉ có người này là cố chấp thừa nhận, khiến cho bản thân của mình, ngày càng lãnh huyết vô tình, làm cho nàng…. Khó chịu đến chết được! “ Ngươi câm miệng cho ta…” Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng, ánh mắt thoáng lạnh như băng. Linh Vân thấy vậy, bật cười khanh khách : “ thấy chưa! Ngươi lúc nào cũng vẻ mặt lạnh nhạt như vậy, song khi nhắc đến người kia lại khống chế được cảm xúc của mình…” “ Lạc Khanh Nhan, ngươi cường giả phải vô tình, nhưng từ lâu ngươi lại động tình, muốn vô tình, trừ phi ngươi giết người kia Mà… ngươi làm được sao ?!! ” “ Linh Vân, hôm nay cảm xúc của ngươi được tốt, rốt cuôc là làm sao vậy ?!” Lạc Khanh Nhan bình tĩnh nhìn Linh Vân, nét mặt tức giận lúc nãy, hầu như còn, Linh Vân chỉ còn biết vô lực thở dài, tại sao trong thiên hạ này, lại có loại người vô tình đến như vậy a, người này.. còn có … khiến cho nàng nổi điên mà!! “ có gì, chỉ là có chút vui mà thôi!” Linh Vân lãnh đạm đáp lại, cảm xúc có chút điên cuồng lúc nãy, hầu như tan , chợt… khí giữa hai người, im lặng đến khó tả “ Khanh Khanh…” “ Ân…” “ Xin lỗi! cảm xúc của ta lúc nãy, …” “ có gì…” “ Khanh Khanh…. Ta rất mệt mỏi, tại sao các ngươi điều như vậy, ràng là sao cứ tự dối lòng mình, khiến cho bản thân mệt mỏi, đối phương cũng… mệt đến như vậy….” “ Linh Vân, có những chuyện, chỉ đơn giản, chỉ cần hai bên cùng , là tốt rồi….” “ Nếu ! Mà thể khiến cho người kia vui vẻ, người kia hạnh phúc, người kia cảm giác an tâm tự tại mà sống… thứ tình cảm kia, nhanh chóng đổ vỡ thôi…” “ Nếu ! Mà thể biết đối phương cần gì, muốn gì… làm sao có tư cách người kia?!” “ Ta và người kia, vốn thuộc hai thế giới khác nhau, thế giới của … ta có tư cách bước vào, mà thế giới của ta, ta cũng muốn chạm đến…” “ … quá tinh thuần, tinh thuần như tờ giấy trắng, thuần khiết vô cấu…” “ Ta…. Ta lại quá lãnh huyết, quá vô tình….” “ Nếu như, ta ở bên cạnh , nhất định ngày nào đó, cũng chết vì ta….” “ Vì quá quan tâm, quá để ý, cho nên muốn mất ….” “ Vì vậy, muốn mất , thà đừng có…” “ Cứ như vậy, yên lặng thủ hộ , yên lặng bên cạnh …. tốt hơn….” Lạc Khanh Nhan chợt cười, nhàng, ôn nhu… rất , như mây bây, như sương khói, tha thiết… Linh Vân nghe như vậy, thấy như thế… cũng vì sao, cảm thấy mắt của mình, chợt cay sè Hạt bụi đáng ghét nào, lại nghịch ngợm chạy vào trong khóe mắt của nàng vậy, thực đáng ghét…!! Vươn tay, muốn lau sạch, nhưng hiểu sao, nước trong mắt, cứ vô thức trào ra, muốn để cho người bên cạnh nhìn thấy, cho nên cứ liên tục lau, liên tục…. liên tục…. Rốt cuộc!! thế nào mới là người?!! Khanh Khanh, ngươi đây là thể , muốn , có tư cách , hay là quá cho nên thể bên cạnh?!!…
CHƯƠNG 17 : LINH CHI THẢO “ Gia gia, người lại tìm Y gia gia uống rượu đúng ?!” Dung Phượng Ca tức giận nhìn Dung Cơ, hai má đỏ bừng, dù tức giận nhưng bộ dáng cũng đáng quá mức mà, khiến cho Dung Cơ chỉ còn biết lắc đầu thở dài, tại sao tôn tử của ngài ngày càng đẹp vậy, cứ thế này thiên hạ đại loạn mất thôi! “ Phượng Ca à, Y gia gia của cháu rất xấu rồi, luôn miệng tửu lượng của ta bằng , đương nhiên chúng ta phải quyết đấu cho đến khi nào phân biệt được thắng thua mới thôi chứ ?!” Dung Cơ cười cười làm lành. Dung Phượng Ca khẽ chau mày, đôi con ngươi to tròn mảnh ánh sáng ngọc, tươi đẹp, rất là buồn bực : “ nhưng là, gia gia, ngài cứ lấy ngân lượng nhiều như vậy, đến khi nào Phượng Ca mới có thể tích góp đủ để đưa cho Nhan Nhan kia chứ?!” ( Dao Dao : haiz! Cứ như thế này ta chẳng thể iu ai ngoài đời được mất thôi, Phượng Ca à, sao huynh lại có thể đáng iu đến vậy kia chứ >”< ) “ Phượng Ca, nha đầu kia có rất nhiều tiền, gia gia lại có, Phượng Ca phải đưa cho gia gia mới là chính xác a…” Dung Cơ giảng giải, nha đầu kia chưa đầy năm xây dựng nên cả đế chế buôn bán, bây giờ hoạt động tạm tạm ổn, đầy vài năm nhất định phú khả địch quốc, cần chi vài ngàn lượng bé này kia chứ…!! “ Nhưng là, Nhan Nhan….” Dung Phượng Ca buồn rầu, Nhan Nhan cái gì cũng có, rốt cuộc y phải làm cái gì cho Nhan Nhan làm lễ vật đây a, là phức tạp quá “ Phượng Ca à, hay là con đừng luyện thuốc nữa, luyện cả năm nay thảo dược trong núi cũng bị con hái trụi hết rồi a….” Dung Cơ cảm thán, tính ra cũng tội nghiệp cho đám thảo dược kia, mơi có năm thôi mà bị bảo bối tôn tử của ngài khai quật hết, đến ngay cả những vị thảo dược thông thường nhất, giờ cũng còn nhiều… “ Vậy nếu luyện thuốc nữa, Phượng Ca phải là cái gì bây giờ a?!” Dung Phượng Ca tự hỏi. ngoài luyện thuốc, đánh đàn, pha trà… chẳng còn biết gì cả, là vô dụng , hèn gì Nhan Nhan mới thèm để ý đến …. “ Phượng Ca ngốc! cứ như bình thường là được rồi…” Dung Cơ cười hiền “ Gia gia, năm bốn tháng hai mươi ba ngày rồi…, Nhan Nhan còn chưa làm xong việc của mình sao?!” Dung Phương Cơ ngàn lẻ lần hỏi duy nhất câu tương tự, mà Dung Cơ cũng ngàn lẻ lần đáp lại câu tương tư : “ gia gia ” “ Gia gia, hay là ngài để cho Phượng Ca xuống núi tìm Nhan Nhan …” “ được! rất nguy hiểm” “ Gia gia, Phượng Ca nhất định vô cùng cẩn thận mà” “ Phượng Ca a, sao con giống ai mà cứng đầu quá vậy hả” “ Gia gia, rốt cuộc ngài giống ai mà cũng là cố chấp quá ” “ Dung Phượng Ca” “ Là…” “ được là được, nếu con còn cãi lời, ta sát tiểu nha đầu đó…” Dung Cơ lại dùng cách cũ, nhưng tiếc thay, lần này hình như nó hiệu nghiệm với Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca mỉm cười đắc ý, đáp : “ gia gia, ngài quên rồi sao, bây giờ là năm, Nhan Nhan cũng dung hợp được tốt ba viên thiên niên liên kia, giờ này nội lực cũng chín mươi năm, ngài phải là đối thủ của Nhan Nhan nha…” là tức chết ngài mà, Dung Cơ nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử này từ khi nào lại vụng trộm giảo hoạt như vậy chứ, nhưng là nghĩ đến điều gì, Dung Cơ chợt cười, hết sức bí hiểm, ngài : “ tiểu tử, đừng khờ như vậy, nội lực chỉ là phần thôi, đừng quên gia gia của ngươi là dụng độc cao thủ, chỉ cần cái phẩy tay là nha đầu kia mạng vong tức khắc a….” “ Gia gia, ngài lại chơi xấu….” Dung Phượng Ca trợn mắt, thanh tràn đầy tức giận. Gia gia thực xấu lắm, chờ năm để cho Nhan Nhan dung hợp tốt lắm nội lực, là sợ gia gia làm hại, ngờ lại con chuyện rắc rối như vậy, được, để phòng ngừa bất trắc, phải luyện thêm vài viên dược giải bách độc mới được. Cho nên kế hoạch rời nhà lần hai của Phượng Ca lần thứ hai tuyên bố thất bại Thấy bảo bối tôn tử của mình hì hục tiếp tục luyện thuốc, Dung Cơ cười đắc ý, hắc hắc…. tôn tử ngoan à, muốn đấu lại lão đầu ta sao, còn khuya lắm!! ‘ Phượng Ca, ra con biết, nha đầu kia cách hai tháng lại đến đây… nhưng là con gặp đó thôi….’ ‘ Nha đầu kia, bản tính cố chấp như vậy, xem ra là phải dùng đến cách cuối cùng rồi….’ Dung Cơ có chút thở dài, nhưng là ánh mắt lại chả có chút âu sầu nào cả, thay vào đó là trò đùa dai mỉm cười, đáy mắt giảo hoạt, nhất chích vạn năm con hồ ly a!! Lạc Khanh Nhan ngồi xem sổ sách, bỗng chốc rùng mình, khẽ lắc đầu, trời chưa sang đông sao mà lạnh sóng lưng quá vậy !! Giương mắt nhìn thiên , những vì sao lấp lánh bầu trời, đêm nay có trăng nha…!! Lấy ra trong lòng bức thư , mở ra… Đọc…. Gấp lại, rồi nhét vào trong vạc áo… Lại luyến tiếc, đem ra…đọc… Khe khẽ thở dài, lại bất giác cười khẽ…. Gấp lại, cho vào trong hộp…!! Khóa kín!!… Đáy mắt của nữ tử, thoáng mềm mại, còn vô tình như thường ngày, nhưng rất nhanh liễm , sắc mặt nhu hòa lúc nãy biến đổi nhanh vô cùng, chỉ còn lại nét thanh thản, cười như cười lúc bình thường, lạnh lùng : “ vào !” Nghe vậy, người bên ngoài bước vào, cung kính cúi đầu trước nữ tử, thanh lãnh thanh, người này tử đầu đến cuối, thân hắc y, mặt mày lãnh mỹ, nhất là đôi mắt, mang theo vô hình sát khí, khiến cho người ta dám đối diện trực tiếp “ Có chuyện gì vậy ?!” Lạc Khanh Nhan vấn “ Chủ nhân, bộ tộc Tây Dã muốn làm giao dịch với chúng ta….” Hắc y nam tử bẫm báo. Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn nam tử, thanh ra cảm xúc : “ chẳng phải chuyện đó do Lam giải quyết hay sao?!” Hắc y nam tử nghe vậy, đáp : “ Lam, , điều kiện đưa ra của Khã Hãn Tây Dã, thể tự tiện quyết định, cho nên mời chủ nhân sang bên đó để đàm điều kiện” “ Được rồi, ta tự có quyết định…!!” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, Hắc y nhân hiểu ý, cung kính cúi đầu, rồi sau đó ra ngoài, Lạc Khanh Nhan thoáng trầm tư…. Tây Dã, bộ tộc Phương Bắc đại lục, thiên nhiên ưu ái nơi này lắm, mùa đông tuyết rơi quá nhiều, mùa hạ lại nắng nóng, hóa sa mạc vô số kể, nơi này thực vật phát triển nhiều, người dân sống đa số vào nhớ chăn dê cùng săn thú. Nó giống như bộ lạc du mục a…. Khã Hãn Tây Dã nghe là người có tham vọng, quanh năm chinh chiến thống nhất các bộ tộc gần đó, người Tây Dã thực mạnh, sức lực so với người dân bình thường nơi đây ít nhất cũng gấp hai lần, nếu như mượn sức được, xem ra vấn đề binh lực cũng đáng ngại…. Lạc Khanh Nhan gấp lại sổ sách, đứng dậy, lại gần cửa sổ…. Ánh mắt… là nhìn về hướng nào…. Nhan Nhan, nghe thiên nhiên vào lúc đông về của Tây Dã thực hùng vĩ, tuyết trắng bao phủ cả mười phương thiên địa, cảnh tượng đó nhất định là rất đẹp, Phượng Ca muốn lần đến đó nha….!!! Khẽ nhắm mắt, gió đêm nhè thổi, mái tóc dài theo gió tung bay, tạo nên những độ cong duyên dáng… Xem ra! Trước khi Tây Dã… phải đến xem tên ngốc kia chút mới được..?! biết, có còn suốt ngày chế dược ?! Hay là… lại đổi sang thứ hứng thú mới rồi ?! Dung Phượng Ca… ta từng hỏi ngươi, chừng nào ngươi mới quên được ta..?! ngươi : ‘ làm sao có thể quên được!’ Ta vẫn luôn hi vọng, ngươi quên ta… rồi ta quên ngươi, như vậy! ta và ngươi nhanh chóng là người xa lạ Nhưng là… năm rồi… Ngươi quên ta, ta lại càng thể quên ngươi Rốt cuộc! ai cố chấp hơn ai?! chữ tình, ta , thấu, hiểu lại càng muốn hiểu, muốn thấu, muốn ! cần minh bạch, chỉ cần chân thành Dung Phượng Ca…. Dung Phượng Ca…. Ánh nến leo lắt Căn phòng đơn giản thanh mộc, bày biện giản dị, gọn gàng và ngăn nắp giường, những lớp mạn sa mỏng, theo gió đung đưa, như che như dấu người nằm giường… Hơi thở điều điều, an tĩnh…. Người nằm đó, khóe môi như có như mỉm cười, xinh đẹp… Bỗng, người chợt nhăn mi, thoáng cau mày như là gặp ác mộng…… Mồ hôi tẩm thấp đầy trán, hơi thở bỗng chốc lại khó khăn, dồn dập…. Hàng mi nhắm nghiền, khẽ rung, muốn mở ra nhưng dường như bị ai đó đè nặng, thể nào mở được…. Năm đầu ngón tay vô thức nắm chặt lại, in hằng tơ máu….. Chăn nệm, bị người nắm chặt, như muốn vỡ ra… Bên ngoài, tiếng vỗ cánh phần phật quen thuộc vang lên, người giường choàng tỉnh, ngồi bật dậy….!!! Há miệng thở dốc, có chút khó khăn….. Vội vã chạy ra bên ngoài cửa sổ, thấy con tuyết trắng bồ câu quen thuộc, y khẽ mỉm cười, ôm lấy , ôn nhu vuốt ve Nhìn thấy dưới chân của Tiểu Bạch, có thư hồi , đáy mắt thoáng mất mác, nhưng chỉ là rất nhanh, có lẽ là… thói quen! “ Tiểu Bạch…. Nhan Nhan vẫn khỏe đúng ?!” Dung Phượng Ca thầm “ Ta lại nằm mơ thấy ác mộng, khó ngủ, nếu giờ này có Nhan Nhan tốt rồi…” ôm lấy tiểu Bạch, Dung Phượng ca giọng cười. Dạo này tối nào y cũng mơ thấy nhiều giấc mơ hỗn độn lung tung, khó thở, y bị rất nhiều người đuổi giết, bị nhiều người chán ghét… khó hiểu ?! “ Tiểu Bạch! Nhan Nhan có hay cảm thấy tịch mịch a…” “ Tiểu Bạch! Nhan Nhan có hay ăn uống đầy đủ nha, có hay giữ gìn sức khỏe….” Dung Phượng Ca cứ liên tục , cũng quản tiểu Bạch nghe có hiểu hay , …. chỉ đơn thuần là muốn , cho lòng bớt nặng trĩu thôi..!! “ Nhan Nhan…..” Bất giác, y lại chìm vào giấc ngủ lúc nào hay… Vì y ngủ, cho nên biết, cho nên thấy…. Trước cửa phòng, bóng người theo ánh nến, in hình bên khung cửa sổ… Thanh khe khẽ thở dài, bất giác tịch liêu thêm mấy phần…. Người kia, nhè bước vào, động tác thực cẩn thận Như là… dùng tất cả cẩn thân, ôn nhu của của mình…. Đứng trước giường của y, khẽ vươn tay, muốn chạm vào, lại dám… Đầu ngón tay, khẽ run…., nắm chặt lấy đầu ngón tay lại …. rút về…. Lại, kiềm lòng đậu… vươn ra chạm vào gương mặt kia, thoáng thất thần…. Dung Phượng Ca… tên ngốc này….!! Mắt khẽ nhắm lại, nhưng là khóe môi lại cong cong tiếu dung, tuyệt đẹp Là… thoáng vui mừng…. cũng là bất đắc dĩ cười khổ! Hai người này, kẻ quá ngốc, kẻ quá cố chấp! Đến khi nào, mới có thể phá vỡ lớp vỏ bọc bên ngoài, đến.. bên nhau?! “ Lão đầu, đừng từ lâu, chán sao ?!!” Lạc Khanh Nhan đứng dậy, bước ra khỏi phòng, giương mắt nhìn về hướng, trong góc. Dung Cơ nghe vậy, bật cười sang sảng, ánh mắt tràn đầy chế giễu nhìn Lạc Khanh Nhan : “ nha đầu! lại đến rồi sao?!” Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười lạnh : “ ngươi lại có mưu gì đây?!” tại sao người đa mưu như lão hồ li này lại có tôn tử đáng như chứ..?! “ Hắc hắc…. nha đầu, Hàn Vô lão đầu dạy ngươi hiếu kính tiền bối sao, nghe dạo này ngươi sống khá giả mà, mà lão đầu ta lại hết sức nghèo nha, cho nên….” Dung Cơ bộ dáng rất chi là nghiêm túc, đứng đắn . Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, lão đầu này quả là rất biết khai thác của cải mà “ Nếu như ta nhớ lầm, số ngân lượng từ dược liệu của đem lại cũng mà, ngươi dùng hết nhanh như vậy sao?!” “ Hì hì, ai biểu ta đánh cuộc thua kia chứ…” Dung Cơ cười gượng. Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, lãnh đạm lắc đầu : “ lão ngoan đồng, ta phải là cho nên ngốc đến nỗi để cho ngươi lừa đảo, , rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho ngươi lại cần nhiều ngân lương đến như vậy?”. Thanh bất chợt cũng nghiêm túc lên, Hàn Vô nghe vậy, từ vẻ cười cợt, cũng chuyển sang đứng đắn hẳn, ngài khẽ nhíu mày, thanh mang theo vô tận sầu lo : “ ngươi có biết linh chi thảo?!” “ loại thảo dược chỉ có trong truyền thuyết?! bách thảo đứng đầu – Vạn Linh Chi…” Lạc Khanh Nhan nhanh chậm đáp “ phải trong truyền thuyết, mà nó vốn có , loài cây ấy sinh trưởng ở trong hoang mạc, trăm năm xuất gốc, thiên hạ này tồn tại vốn chỉ hai gốc mà thôi…” Dung Cơ thở dài : “ linh chi thảo, công dụng chủ yếu là giảm hàn, rất tốt cho cơ thể, hơn thế nữa đối với những người bị nhiễm hàn băng như Phượng Ca, rất thích hợp….” “ Cho nên….” Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn Dung Cơ “ Nghe giang hồ có người rao bán linh chi thảo, giá trị vạn lạng hoàng kim…” đến đây, Dung Cơ cũng tiếp, giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan “ hiểu, nhất định ta đem linh chi thảo đến cho người….” Lạc Khanh Nhan nhàng mỉm cười….
CHƯƠNG 18 : TRÓI TÌNH “ Nha đầu, chẳng lẽ, ngươi cứ định như vậy cả đời sao..?”! Dung Cơ ngưng mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, thoáng thâm trầm. Lạc Khanh Nhan đối diện cùng ngài, chút trốn tránh, đáy mắt mênh mang, mảnh vô định, cũng khiến cho Dung Cơ lắp bắp giật mình, nữ hài tử này rốt cuộc từng gặp biến cố gì mà khiến cho bản thân của mình giấu kín tâm tư đến vậy, ngay đến cả ngài cũng đoán được suy nghĩ của nữ hài tử này “ Lão đầu, như vậy có gì là tốt?!” Lạc Khanh Nhan đạm cười, đáp lại “ Rốt cuộc mục đích sống của ngươi là cái gì đây?! quyền lực, danh vọng….” Dung Cơ cảm thán. “ Có lẽ ….” Lạc Khanh Nhan gật đầu, nó như là thói quen, bản năng, có lẽ vậy. Dù bất cứ nơi đâu, đến bất cứ chỗ nào, nàng vẫn luôn ngừng xây dựng cho mình lớp vỏ bọc hoàn hảo nhất, quyền cao che trời, phú giáp thiên hạ… lớp vỏ bọc như vậy, há chẳng phải an toàn nhất sao?! ra… nữ tử này vẫn luôn có cảm giác an toàn, hoàn toàn mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của nàng “ Nha đầu, ngươi muốn trở thành cường giả, nhưng ra ngươi có hiểu, thế nào là cường giả chân chính ?!” Dung Cơ nghiêm túc nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh tràn đầy nghiêm nghị. Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Cơ hồi lâu, mới nhàng đáp : “ cường giả chẳng phải là kẻ mạnh sao?!” Dung Cơ vươn tay vuốt chòm râu của mình, gật đầu đáp : “ sai, cường giả là kẻ mạnh, nhưng làm như thế nào mới thực là mạnh…” “ Phải lãnh huyết phải vô tình, chân chính cường giả tuyệt đối có điểm yếu, biết khi nào cương khi nào nhu, nhưng tuyệt đối được để ai chân chính thấu mình, chân chính vào lòng của mình….” “ Sai rồi…!!” Dung Cơ lắc đầu cười dài “ Cường giả cũng là nhân, cũng có điểm yếu, nhưng cường giả thực , chính là biết bảo vệ điểm yếu kia, khiến cho người ta dẫu biết, cũng dám động vào, ấy! mới là kẻ thực mạnh, khiến cho người ta kính ngưỡng chứ phải là sợ hãi, ngươi hiểu ?!” Nghe vậy, Lạc Khanh Nhan thoáng sững người…. “ Nha đầu, ngươi hãy còn trẻ lắm, có những chuyện đợi vài chục năm qua , ngươi mới có thể lĩnh hội sâu sắc hết được…” Dung Cơ ánh mắt thoáng xa xăm nhìn về phía chân trời, ánh mắt giảo hoạt cơ trí thường ngày, thoáng liễm , thay vào đó là đôi con ngươi man mác ưu sầu, nặng nỗi ưu tư… Sáng hôm sau Trời tờ mờ, sương sớm còn bao phủ khắp nơi Hơi lãnh xâm nhập vào da người Phương đông, những tia sáng đầu tiên bắt đầu lộ ra, vùng chân trời ráng đỏ, như là có ai đó lấy thứ màu đỏ diêm dúa kia, vẻ từng mảng lớn bầu trời…. Bên ngoài thành, đám người hắc y, đội ngũ chỉnh tề, nghiêm chỉnh đứng đó như là chờ người Bỗng, tiếng vó ngựa mỗi lúc tiếng lại gần, đám hắc y nhân ngồi lưng ngựa, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, đứng thành hàng dài, cung kính cúi đầu.. “ cần đa lễ, thôi…” thanh lãnh thanh, ra cảm xúc, bạch y nam tử vừa đến, thấy tình cảnh này, lãnh đạm vung tay, sau đó cưỡi ngựa phi như bay về phía trước, đám hắc y nhân nghe thế, nhanh như cắt phóng lên lưng ngựa, đuổi theo bóng lưng của bạch y nam tử Hướng bọn họ , là hướng bắc… “ Huyền! trong thư Lam như thế nào ?!” Lạc Khanh Nhan giảm tốc độ của bạch mã lại, lên tiếng vấn hắc y nam tử bên cạnh. Hắc y nam tử đáp : “ Lam, Khã Hãn Tây Dã nhất quyết muốn gặp cho được chủ nhân…” Lạc Khanh Nhan nhếch môi đạm cười, tiếp, hắc y nhân tên gọi Huyền cũng lên tiếng, nhìn nàng, thoáng suy tư , chủ nhân suy tính điều gì?! Còn nhớ hơn năm về trước, lần đầu tiên tương kiến người này, ấn tượng đầu tiên cho đến bây giờ chưa bao giờ suy giảm trong y Người này, luôn vận thân bạch y, dung mạo tuấn mỹ vô song, nhất là đôi hoa đào mắt mảnh tà khí, tiếu dung như có như , tà mị tận xương Người này, lúc nào cũng cười được, nhưng đáy mắt lúc nào cũng lãnh thanh, ra hỉ giận Sát phạt quyết đoán, câu đùa như như , lại vô hình chung chỉ điểm càn khôn, lơ đãng cái liếc mắt, cũng khiến cho người khác, run mình kính sợ Đó là như thế nào người?! tự nhận bản thân phải hạng người ngu ngốc gì, như y biết được, ra người này vốn là như thế nào, khi lãnh đạm bất cần đời, khi lãnh huyết vô tình, khi đa đoan đầy mưu mẹo, khi giảo hoạt thâm trầm…. kẻ đa nhân cách sao?! Nhưng là… người này thực mạnh! Dù, bây giờ còn chưa phải là cường giả chân chính, nhưng sau này… nhanh thôi, người nãy cởi lớp vỏ vướng bận tầm thường, toát ra muôn trượng hào quang, khiến cho người khác phải cúi đầu kính ngưỡng…. Y vẫn luôn tin là như vậy, cho nên khoảnh khắc sơ ngộ kia, y cam nguyện cả đời làm thuộc hạ của người này, phải đơn thuần là người này cứu y mạng “ Huyền! ngươi lại suy nghĩ cái gì đâu ?!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, thanh có chút chế giễu Hắc y nam tử, giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, cung kính cúi đầu, đáp : “ có!” Lạc Khanh Nhan xuy cười, có chút đùa giỡn : “ cần làm vẻ mặt quan trọng như vậy, coi như chuyến này là thăm thú chút mỹ cảnh ” “ Là, chủ nhân…” Huyền gật gật đầu. Người này, bất cứ lúc nào, đối mặt với bất cứ vấn đề gì, dù là sinh tử chăng nữa, cũng có thể đùa giỡn được. Còn nhớ hơn nửa năm trước, thương đội của bọn họ đưa hàng hóa quan sa mạc, gặp phải bầy sói hoang, tình trạng khi đó nguy hiểm, bầy sói hoang đói lâu ngày, cho nên dường như liều mạng, chính vì vậy mà bọn chúng mạnh vô cùng, là người này, mình dụ bầy sói hoang, cứu mạng cả trăm huynh đệ trong thương đội. Ba ngày ba đêm mất tích, bọn họ cứ tưởng người này làm mồi cho sói, ngờ sau ba ngày nhìn thấy người này, quần áo rách tả tơi, người đầy vết thương nhưng vẫn cười cợt đứng trước mặt y, lúc đó y chợt nghĩ, thế gian này, còn có gì khiến cho người này sợ hãi ?! “ Huyền, ta đặt tên cho ngươi là Huyền, vì ngươi thích mặc hắc y, nhưng tính cách cũng cần đầu gỗ đến như vậy a,…” Lạc Khanh Nhan có chút cảm thán. Bốn vị hộ pháp dưới tay nàng, Lam thanh nhã phiêu dật, giống như thế gia công tử, Hồng diễm tà mị, mười phần cơ, Thanh lại tròn tròn mặt búp bê, đáng mười phần, chỉ có người này – Huyền, lại đầu gỗ, ít , đủ nhàm chán. Bên cạnh nàng, Linh Vân dong dài nhiều khiến cho đầu óc nàng đôi khi như muốn bung ra, còn người này lại chịu dù chỉ tiếng, cũng khiến cho nàng cảm thấy thực buồn tẻ…. “ Vậy chủ nhân muốn thuộc hạ gì ?!” Huyền hỏi lại “ Thôi , ngu ngốc, biết sau này ai lại vô phước gã trúng cho ngươi!” Lạc Khanh Nhan lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Huyền nghe thế, đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn im lặng Càng về gần Tây Dã, khí càng ngày càng lạnh, mới có đầu thu, mà khí trời Tây Dã rét như vậy, hèn gì khi đông đến, băng tuyết như muốn đông lại khắp vùng đất nơi đây…. Lạc Khanh Nhan có trong mình nội công thâm hậu, đương nhiên là cảm thấy lạnh, cho nên đường, vẫn bộ bạch y, trong đám người hắc y, lại là đám hắc y nhân quấn chặt áo choàng nổi trội…. Khắp vùng đất rộng lớn, thảo nguyên xanh tốt như mùa hạ, thay vào đó là vẻ xơ xác tiêu điều, mang chút gì đó điêu linh phờ phạc, cứ cách vài ba dặm, lại có những liều trại của người dân Tây Dã, chụm lại thành đám…. Quan sát địa thế nơi đây, Lạc Khanh Nhan phát điều khá thú vị, nơi này giống như vùng đất trong tưởng tượng của nàng, mặc dù thiên nhiên ưu ái mảnh đất này lắm, nhưng bù lại thượng thiên ban cho nơi đây nhiều khoáng sản trù phú, chỉ có điều bọn họ còn chưa biết khai thác mà thôi ‘ Quả chuyến này, thực uổng..’ Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, có chút ý vị sâu xa Gần đến thành đô của Tây Dã, Lạc Khanh Nhan để cho ngựa tốc độ chậm lại, gần như là bước , giống như là ngắm phong cảnh dân tình nơi đây, đáy mắt thoáng hứng thú, Huyền thấy thế, ra hiệu cho đám hắc y nhân đằng sau, để cho bọn họ đến hội họp với Lam trước, còn mình theo bên cạnh Lạc Khanh Nhan…. “ Lão bá, cho hỏi này là cái gì vậy ?!” thấy bên đường lão bá bày sạp hàng trưng bày những sợi dây đeo tinh xảo có chút ngộ nghĩnh, Lạc Khanh Nhan thoáng ngạc nhiên, bèn nhảy xuống ngựa, vươn tay chạm vào vài thằng ti kết tinh xảo, lên tiếng hỏi Lão ông nghe vậy, mỉm cười : “ công tử chắc chắn phải là người dân nơi đây đúng ?!” Lạc Khanh Nhan gật đầu, đáp : “ đúng vậy!” Lão bá chỉ vào mấy thằng ti kết, lên tiếng giải thích : “ đây là… ‘trói tình’, đem tâm của người mình ái trói chặt, đem tình của người mình , buộc lấy, đời dây dưa, muôn thế khó thoát, người kia khi nhận, ấy là vạn kiếp bất phục…!!” “ như vậy hiệu nghiệm sao ?!” Lạc Khanh Nhan bất giác mỉm cười Lão ông nhìn Lạc Khanh Nhan, cười , có chút gì đó ý vị, lại có chút gì đó sâu xa, khiến cho Lạc Khanh Nhan khỏi rùng mình : “ tin hay là tùy tâm của mỗi người… ra, tình, khi rơi vào, dù trói, buộc… cũng là đời dây dưa khó dứt…” “ Công tử, lão với công tử, âu cũng là hữu duyên, tặng cho công tử đoạn dây này, hi vọng… có thể cùng người mình , đời nhất thế, vĩnh kết đồng tâm…” lão bá cười hiền, đưa cho Lạc Khanh Nhan sợi dây tinh xảo, màu đỏ như máu, cũng vì sao, Lạc Khanh Nhan như là vô thức, vươn tay nhận lấy, đến khi định thần lại, sợi dây kia nằm gọn trong tay mình Hàng mi dài cụp xuống, ánh mắt nhìn chăm chăm sợi dây kia, cười trừ, nắm chặt lấy, mỉm cười nhìn lão ông, lời cảm tạ. Rồi sau đó, nhảy người lên ngựa, phi như bay. Huyền cũng nhanh chóng, nhảy người lên ngựa, đuổi theo Lạc Khanh Nhan, lão ông nhìn bóng hai người khuất dần, lắc đầu mỉm cười…. lại mang theo nhè cảm thán…. Trói tình…. Buộc đời tình… kiếp dây dưa… Vĩnh thế khó dứt…. Lạc Khanh Nhan cũng , vì sao lại giục ngựa chạy nhanh đến như vậy, tay cầm đoạn dây kia, vô thức nắm chặt, đến nỗi in hằng những đường máu lên lòng bàn tay, cần đoạn dây đỏ như máu kia, Lạc Khanh Nhan ánh mắt thoáng phức tạp Chỉ cần cái vung tay là có thể ném nó , nhưng cũng vì sao, lại có chút luyến tiếc, có chút cười khổ, đem nó nhét vào trong vạc áo của mình, Lạc Khanh Nhan nắm lấy dây cương, giục ngựa chạy nhanh lên, như là thả mình trong thanh gào thét của gió Như vậy… lòng thư thả hơn nhiều lắm… Cho đến khi hai người cưỡi ngựa đến trước hành cung của Tây Dã, thấy đám người đứng trước đó, thấy hai người tiến lại càng gần, người kia nhanh chóng chạy lại, Lạc Khanh Nhan nhảy xuống ngựa, bật cười : “ Lam, mấy ngày gặp, ngươi lại càng đẹp trai hơn nhiều rồi…”. thái độ bỡn cợt, nào còn thoáng mất cảm xúc như lúc nãy, người này quả trời sinh có nhiều mặt nạ mà Nam tử kia nghe vậy, lắc đầu cười khổ, thanh cung kính : “ chủ nhân, lại trêu thuộc hạ rồi…” Lạc Khanh Nhan vỗ vỗ vai nam tử, có chút cười cợt : “ ta là a, ngươi cứ đẹp lên từng ngày như thế này, Linh Vân nhất định rất hài lòng đó!” Nam tử tên Lam cười cười, nhưng lại có chút cứng ngắc, Lạc Khanh Nhan thấy vậy, lên tiếng, sau đó bước vào trong, Lam cùng Huyền đuổi theo sau….