CHƯƠNG 77 : HUYỄN TUYẾT “ Tham kiến bệ hạ, vạn tuế…. Vạn tuế….” đại diện Hải Quốc, là ba vị sứ giả, nữ hai nam cung kính hành lễ “ Miễn! các vị sứ giả vất vả rồi…” Tiểu hoàng đế giọng cười. Ba sứ giả ngẩng đầu lên, thoáng sửng sốt, biết tiểu hoàng đế lên ngôi hơn hai năm nay nhưng nghĩ tiểu hoàng đế này lại hiểu đến như thế, thần thái, cốt cách điều hơn hẳn tiên đế lúc trước, ba người thầm tán tưởng Hải quốc hổ danh được mệnh danh là vùng đất được nữ thần sắc đẹp ưu ái, hai nam tử tuấn mỹ tuấn, điều là mỹ nam hiếm có, đứng giữa lam y mỹ nữ, mặc dù cách lớp khăn che mặt nhưng cũng thể che dấu hết nét đẹp của nàng. Mạn điệu dáng người, lam y thanh nhã, đầu tóc đen xỏa đến thắt lưng, ánh sáng nhu hòa, phần được vấn lên bởi thanh ngọc sai, cái cổ cao kiêu hãnh, vầng trán no đủ, đôi chân mày thanh tú tuyệt mĩ, hàng mi dài cong vút rập rờn như cánh bướm, và đôi con ngươi long lanh nhu hòa, ôn nhu quang mang, tuyệt sắc mười phần, chỉ thấy mỹ nhân lên tiếng, thanh tựa như châu ngọc rơi, khiến cho người ta tâm thần khỏi nhộn nhạo “ Thần nữ lần này mạo muội đến đây, hi vọng quấy rấy bệ hạ” “ Người là… thánh nữ của Hải quốc!” tiểu hoàng đế khẳng định “ Đúng vậy, thần nữ – Huyễn Tuyết, thánh nữ đời thứ bảy mươi chín của Thánh điện” nữ tử giọng , thái độ kiêu ngạo, siểm nịnh “ Trẫm nghe , thánh nữ Hải quốc tài mạo song toàn, lại mang nửa dòng máu thần linh có khả năng tiên tri?!” Tiểu hoàng đế hứng thú hỏi. Huyễn Tuyết nghe vậy, ôn thanh cười : “ chỉ là… lời đồn mà thôi, bệ hạ đừng cho là !” “ Vậy a…” tiểu hoàng đế có vẻ thất vọng, nhưng biểu đó chỉ thoáng lên mà thôi. Huyễn Tuyết khỏi tán thưởng, rốt cuộc hài tử này là trời sinh khí chất vương giả hay là có người dạy dỗ, nàng tin rằng, với tư chất như thế này, tương lai của Hoàng Thiên càng thêm rực rỡ huy hoàng, khác gì lúc trước, khi thánh tổ hoàng đế khai quốc. ra Hải Quốc cùng Hoàng Thiên cũng có sâu xa quan hệ a… “ Bệ hạ, chuyện lần này…” đứng bên cạnh, nam nhân dường như thiếu kiên nhẫn thốt lên. Huyễn Tuyết khẽ nhíu mày nhìn nam nhân, sau đó cũng yên lặng chờ câu trả lời của tiểu hoàng đế. Tiểu hoàng đế quả có chút khó xử, liếc nhìn các quan lại, thấy ai có ý định đứng ra, thở dài, chuẩn bị lên tiếng có thanh vang lên, trầm thấp khàn khàn, có nhu hòa chỉ là lạnh nhạt bình thản “ Các vị đừng vội, từ Hải Quốc đến đây, cả quãng đường xa xôi, cũng mệt nhọc rồi, sao nghĩ ngơi, tối nay có yến tiệc thiết đãi các vị….” Tiểu hoàng đế nhếch miệng cười, sư phụ quả nhiên đến đây…. “ Tham kiến nhiếp chính vương, thiên tuế,…. Thiên thiên tuế!” Quan lại thấy tử y nhân bước vào, điều thở phào nhõm hơi, cung kính hành lễ. Lạc Khanh Nhan quơ quơ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy, sau đó đến bên cạnh của tiểu hoàng đế, ngồi xuống! “ Sư phụ, đồ đệ biết người nhất định đến mà…” tiểu hài tử giọng . Lạc Khanh Nhan liếc hài tử cái, khẽ thở dài, tiểu hài tử nghịch ngợm “ Thánh nữ, bổn vương có thể xưng hô người là gì?!” Lạc Khanh Nhan câu thần cười, tiếu dung tà mị, đôi hoa đào mắt quang ba liễm diễm, khẽ phe phẫy chiết phiến, nào có bộ dáng lạnh nhạt bình thản như thường ngày, quan lại trố mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, thầm chung suy nghĩ, liệu hôm nay nhiếp chính vương có gặp đả kích gì ?! “ Nhiếp chính vương có thể xưng hô tên của thần nữ…” Huyễn Tuyết giọng , thái độ ứng đối thập phần khéo léo. Theo như tin tức của nàng, cả triều thần, khó đối phó nhất chính là vị tử y nhiếp chính vương này, nghe y chỉ dùng ngắn ngủn hơn năm, đảo chính giúp tân đế lên cơ, sau đó lại đưa ra hàng loạt chính sách, nhanh chóng thúc đẩy sĩ nông công thương. Hoàng Thiên ngày hôm nay, công lao hơn nữa là của y. Tiểu hoàng đế đối y, kính có thêm… “ Như vậy, Huyễn Tuyết nương, bổn vương nghe , Hải đế bệ hạ bệnh nặng nguy kịch, biết giờ ra sao rồi?!” Lạc Khanh Nhan cười hỏi. Huyễn Tuyết sững sốt, áp chế trong lòng sợ hãi, việc Hải đế bị bệnh, nàng cho người phong tỏa tin tức, ngay cả thái tử cũng , làm sao người này lại biết, Huyễn Tuyết ánh mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, trầm tư, người này là cảnh cáo nàng sao?! “ Phụ vương của bổn vương từ khi nào lại bị bệnh, nhiếp chính vương ngài đừng bịa đặt bậy bạ…” nam nhân bên cạnh lớn tiếng , người này chính là tứ vương gia của Hải quốc. Lạc Khanh Nhan nhìn nam nhân, khẽ cười, người này tính tính táo bạo, dường như ruột để ngoài da, mấy quan tâm, Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai : “ có lẽ tin tức của ta sai lầm rồi chăng?!” xong cũng nhắc đến việc đó nữa, Huyễn Tuyết thở phào nhõm “ Thánh nữ, trẫm có thắc mắc…” hoàng đế lên tiếng : “ từ lúc bước vào Triêu Dương điện đến giờ, người điều che mặt, đây chính là lễ ngộ của quý quốc sao?!” thanh trẻ con chùn lại, thần thái thanh lãnh, mang ba phần giống Lạc Khanh Nhan, thái sư đứng bên cạnh khỏi thở dài, đúng là thầy nào trò ấy mà Huyễn Tuyết giật mình, nghĩ tiểu hoàng đế lại như vậy, thoáng chần chờ nhưng cũng gỡ xuống khăn che mặt, thanh vẫn nhu hòa dịu dàng như thường : “ bệ hạ thứ lỗi, thần nữ nghĩ đến điều đó”. Khăn che mặt lấy , hé lộ dung nhan khuynh quốc, quan lại thoáng sợ hãi than… Ngũ quan đẹp như tranh vẽ, làn da trắng nõn như bạch ngọc, đôi gò má tựa cánh đào hoa, cái mũi cao kiêu hãnh, môi đào tuyệt đẹp. Nữ tử lam y thanh nhã tươi đẹp, mỗi giơ tay nhấc chân điều tràn đầy quý khí, quả nhiên Phương bắc có giai nhân, di thế mà độc lập, nhất cố khuynh nhân quốc, nhị tiếu khuynh nhân thành…!! Tiểu hoàng đế lắp bắp kinh hãi, giọng lẩm bẩm : “ tiểu… tiểu sư phụ?! thể nào” Nữ nhân này đẹp, đẹp thể phương vật, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng đủ si mê tâm thần, cái liếc mắt là trọn đời thể quên rồi. Nhưng là người này dung mạo….. Lạc Khanh Nhan sắc mặt trầm lại, lãnh…. Lãnh đến mức tận cùng, dường như xung quanh cách nàng ba bước, điều trở nên lạnh lẽo thấu xương, tay vô thức bấu chặt thành ghế, năm ngón tay như muốn bóp nát thành ghế đáng thương, tiểu hoàng đế nhìn sang sư phụ của nó, biết gì…. Quan lại bỗng dưng phát , có điều gì ổn, ngẩng đầu nhìn nhiếp chính vương, lại thấy từ khi nào, cái ghế bỏ trống rồi Vị nhiếp chính vương này chính là tùy hứng như vậy a, mọi người thấy nhưng thể trách, bộ.. ngươi dám sao?! >”< “ Được rồi, thượng thư ngài sắp xếp cho sứ đoàn nghỉ ngơi, tối nay tổ chức yến tiệc thiết đãi các vị” xong cũng đứng dậy, ra ngoài. Thái giám hét lên hai tiếng ‘bãi triều’, mọi người điều ai về nhà nấy, mặc dù thắc mắc nhưng cũng hỏi nhiều. Huyễn Tuyết nhìn đám người tản ra, mặt mày trầm tư Nếu như nàng nhìn lầm, Nhiếp chính vương khi thấy khuôn mặt này của nàng, thần thái tràn đầy hoảng hốt, là vì… gì đâu?! “ Huyễn Tuyết, bây giờ chúng ta làm gì?!” Tứ hoàng tử Hải Quốc lên tiếng, sắc mặt mấy tốt đẹp. Nam nhân còn lại cũng rơi vào trạng thái trầm mặc, gì thêm. Huyễn Tuyết thở dài, lắc lắc đầu. Xem như kế hoạch của nàng, cần phải xem xét lại Nhiếp chính vương… nhiếp chính vương…. Lạc Khanh Nhan! Ban đêm, chính là thời khắc tốt nhất để làm nhiều việc, tỷ như cướp của giết người, tỷ như giết người diệt khẩu, như cướp sắc và… tỷ như vụng trộm đến nhà người khác +_+ Vài ngọn cây đung đưa trong gió, lay lắt xì xầm như điệp khúc quen thuộc về đêm, ánh sáng ít ỏi của vầng trăng khuyến như có như phản chiếu cảnh vật mặt đất Bỗng, bóng đen vút qua, nhanh như thiểm điện, rồi hình vào trong màn đêm. Hắc y nhân dường như rất quen thuộc với địa hình nơi đây cho nên nhanh chóng len lõi vào, tránh thoát rất nhiều ảnh vệ… “ Cạch!” Cánh cửa hé mở, hắc y nhân lẻn vào, đôi con ngươi sáng quắc. Nhanh chóng lục lọi đồ đạc trong phòng, như là tìm kiếm cái gì đó, hắc y nhân cẩn thận mò mẫm, hàng mi thanh tú khẽ chau lại. Chút ánh sáng leo lắt của cây đèn cầy, quả đủ ánh sáng cho việc tìm kiếm của hắc y nhân Vươn tay lấy quyển sách kệ, lại vô tình động đến cái ám cách, vang lên tiếng, kệ sách xoay quanh lại. Nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy có gì bất thường, hắc y nhân thoáng thả tâm, đưa cây nến lại gần quan sát, tức thời ngây ngẩn cả người Đằng sau kệ sách, treo hai bức tranh…. , lam y nhân, thanh nhã như trúc, yên lặng ngồi gãy đàn dưới gốc lê hoa, trời hoa rơi trắng muốt, lam y nhân tĩnh lặng như nước, dung mạo khuynh quốc khuynh thành Hai, giữa gian u tối, huỳnh hỏa bay đầy trời, bóng dáng hai người, ôm chặt lấy nhau, người tuấn mỹ vô trù, người khuynh thế băng dung, gian nhu tình tuyệt đẹp…. Hắc y nhân vô thức vươn tay, đầu ngón tay chạm vào bức tranh, giọng thào : “ … người này… là ai?!” Vì cớ gì nàng cùng người trong tranh, dung mạo lại giống nhau đến như vậy. ra.. lúc sáng nhiếp chính vương hoảng hốt chính là vì người này sao?! Vâng! Hắc y nhân ai khác chính là thánh nữ Hải quốc – Huyễn Tuyết. Yến tiệc linh đình, nàng lấy cớ khỏe để về trước, đồng thời tham nhập phủ Nhiếp chính vương, ngờ lại thấy hai bức họa này…. “ … tên gọi Dung Phượng Ca…” từ đằng sau hắc y nhân, thanh trầm thấp khản đặc vang lên. Hắc y nhân rùng mình quay đầu lại, người này vô thanh vô tức xuất nàng lại hề hay biết, quả công quả đủ cường. Huyễn Tuyết nàng từ lúc ba tuổi bắt đầu tập võ, lại có thiên phú cực cao, luôn tự ngạo võ công bản thân ít ai bằng, ngờ hôm nay lại gặp đối thủ lợi hại hơn nhiều, khỏi tâm sinh nể phục. “ Huyễn Tuyết nương! Muốn biết điều gì, có thể hỏi bổn vương, cần phải mất công mất sức đến như vậy….” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt , khát hẳn thái độ lúc sáng. Huyễn Tuyết nhìn Lạc Khanh Nhan, lát sau mới trầm giọng lên tiếng : “ ta, có gì để , muốn bắt cứ bắt….” Lạc Khanh Nhan cười , đến chỗ hai bức tranh, đầu ngón tay dịu dàng chạm như sợ hãi làm hư bức họa vậy, ánh mắt nhu hòa sâu thấy đáy, vĩnh viễn lưu lại cảm tình, nhìn lam y nhân trong tranh, Huyễn Tuyết thấy vậy khỏi động dung…. “ Người này… là người ngươi ?!” Huyễn Tuyết bỗng dưng thốt lên hỏi, hỏi xong lại hối hận, nàng từ khi nào lại nhiều chuyện như vậy chứ?! “ Ngươi xem…..” Lạc Khanh Nhan đạm cười Huyễn Tuyết khẽ mím môi, hỏi tiếp : “ lúc sáng, ngươi chính là vì khuôn mặt này của ta giống nàng mới hoảng hốt bỏ chạy?!” Lạc Khanh Nhan gì, chỉ nhạt nhẽo cười “ Đường đường nhiếp chính vương của nước, ngờ cũng là kẻ yếu đuối như vậy…” Huyễn Tuyết trào phúng. Nàng cũng vì sao lại những lời khó nghe như vậy, khẽ nhíu mi, có lẽ là vì muốn người này xuyên qua nàng nhìn về người khác chăng, bất cứ ai cũng có quyền khó chịu vì mình bị coi như người khác , Huyễn Tuyết tự an ủi bản thân mình như thế Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn Huyễn Tuyết, khóe môi cong lên nét cười tà mị, vươn tay nâng cằm của Huyễn Tuyết, thanh lãnh thấu xương : “ ngươi có biết kẻ ta hai từ yếu đuối, bây giờ mồ xanh cỏ. Lạc Khanh Nhan, ta đời này ghét nhất chính là từ đó…..” Cằm bị Lạc Khanh Nhan nắm chặt, như sắp bị bóp nát, Huyễn Tuyết có ý định cầu xin tha thứ, cao ngạo ngẩng đầu, quật cường nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan hoảng thần buông tay, lắc đầu cười khẽ : “ nếu phải vì khuôn mặt của ngươi quá giống , chỉ cần việc bước chân vào đây cũng đủ khiến ngươi còn tồn tại thế gian này rồi…” “ thôi…” Lạc Khanh Nhan vẫy tay ra hiệu. Huyễn Tuyết muốn lại thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đó của Lạc Khanh Nhan, quay đầu bước ra khỏi cửa nhưng chỉ vừa mới chạm vào ngưỡng cửa bên ngoài bóng trắng vọt đến, Huyễn Tuyết nhanh chóng lui về phía sau vài bước, bất ngờ nhìn bạch y lão giả “ Khanh Nhan, ta nghe ….” lời chưa kịp dứt, lão ngoan đồng Dung Cơ kinh hãi, chỉ tay về hướng Huyễn Tuyết, lắp bắp : “ tôn.. tôn tử?! a ,.. ngươi là ai, sao lại có khuôn mặt giống Tiểu Phượng Ca của ta như vậy?!” “ Lão ngoan đồng, nàng ta phải….” Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt “ Ta biết a, nhưng là… giống…” lão ngoan đồng cảm thán, thiên hạ này có người với người giống nhau đến thế sao “ Giống nhưng phải …” Lạc Khanh Nhan bĩnh thản : “ lão ngoan đồng, đừng làm rộn, Huyễn Tuyết nương, mời!…” Huyễn Tuyết hỗn độn nghe Dung Cơ , gì là tôn.. tử?! nàng là nghe nhầm thôi, tôn nữ mới đúng chứ?! Huyễn Tuyết trì độn bước ra khỏi phòng, trì độn dùng khinh công chạy về nơi ở của mình. Đến nơi mới kịp sắp xếp mọi thông tin trong đầu của mình. Tôn tử…. … lam y nhân vận nam trang…. Vậy…. vậy ra….khụ! … Nhiếp chính vương… đoạn tụ…
CHƯƠNG 78 : HOÀNG LĂNG “ Sao cơ, gia gia… ngài lặp lại lần nữa?!” Dung Phượng Ca cầm ấm thuốc, rơi xuống mặt đất, nước thuốc văng lên tung tóe. Dung Cơ nhìn tôn tử của mình, nhe răng nở nụ cười : “ tiểu Phượng Ca, đừng vội…!” “ Gia gia..” Dung Phượng Ca nghiêm mặt “ Hảo hảo, ta … Thánh nữ Hải Quốc, lần này theo sứ đoàn qua Hoàng Thiên… đại khái là dung mạo của vị thánh nữ đó, y chang như tiểu Phượng Ca vậy, chút cũng khác. Mà hình như vị thánh nữ đó… khụ! Rất có hảo cảm với Khanh Khanh nha”. Lão ngoan đồng thú vị “ Nhan Nhan là nữ tử”, Dung Phượng Ca vui lặp lại lần nữa. Dung Cơ cầm trái táo bàn, gặm miếng mới tiếp : “ ta biết a nhưng vị thánh nữ đó cứ khăng khăng mực Khanh Khanh là nam tử thôi, hơn thế nữa có ai nhìn vào Khanh Khanh mà cho rằng nàng là nữ tử đâu” Chiều cao ngừng tăng trưởng, thân hình thon dài rắn chắc, làn da khỏe mạnh, dung nhan tuấn mĩ, đôi hoa đào mắt, mũi cao, bạc môi tà mị. Nhìn nhìn lại, nhìn trái nhìn phải, cũng là vị hảo tuấn tú thiếu niên lang mà thôi. Lão ngoan đồng Dung Cơ cảm thán, lại nhìn bộ dạng tôn tử của mình, chiều cao tầm thường, thân hình đơn bạc, khuôn mặt họa thủy, lại đôi mắt trong veo tràn đầy thần thái khả ái kia nữa chứ, nhìn sao cũng là mười phần xinh đẹp tiểu nương. Dung Cơ lần nữa than ngắn thở dài, nếu như hai người bọn họ đổi dung mạo cho nhau tốt rồi…. “ Cũng đúng…” Dung Phượng Ca thào, mày nhăn càng chặc, qua lại, mặt mày khi cau có, khi giãn ra, thập phần khả ái, khiến cho Dung Cơ ngồi đó khỏi tủm tỉm cười, ai da! Lâu rồi mới thấy tôn tử của ngài có biểu khả ái như thế, là nhìn hoài cũng biết chán mà “ Gia gia, có phải Nhan Nhan rất là dễ dàng tha thứ cho vị Huyễn Tuyết nương ấy ?!” Dung Phượng Ca nhìn Dung Cơ, thử thăm dò. Dung Cơ sửng sốt, gật gật đầu, cũng quên hỏi lại :” sao con biết hay vậy, quả mấy hôm trước vị nương đó chạy đến Nhiếp chính vương phủ, còn lục lọi đồ đạc trong thư phòng nhưng nha đầu đó lại thả cho nương ấy , chút cũng làm khó dễ. Nếu là bình thường, mồ xanh cỏ chắc cũng rớt nửa cái mạng rồi” Dung Phượng Ca mím môi, thanh quả có chút nghiến răng nghiến lợi : “ dĩ nhiên rồi, Nhan Nhan đối với những ai, những gì giống Phượng Ca, điều rất dễ mềm lòng”. Lúc trước là Diêu Nhi, bây giờ là Huyễn Tuyết. Y luôn biết, nữ nhân đó vô tình lãnh khốc, nhưng đối y luôn mảnh nhu tình mềm mại, có lẽ là ai cả đường , cho nên tiểu hài tử Diêu Nhi, dung mạo có ba bốn phần giống y, nàng đặc biệt đối xử ôn hòa, hết lòng truyền dạy võ công, huống chi xuất Huyễn Tuyết, dung mạo giống y mười phần “ gì , Huyễn Tuyết nương kia, tính khí quả giống con chút đó” Dung Cơ than khẽ : “ điều thuộc dạng người bên ngoài nhu nhược, bên trong lại quật cường phải chết, dùng mười đầu ngưu cũng kéo ”. Nhưng mà dĩ nhiên tôn tử của ngài vẫn đáng hơn rồi. Dung Cơ tự kỷ nghĩ, vì tiểu Phượng Ca giống ngài mà ^^ “ Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ….” Dung Phượng Ca vừa bối rối, vừa bực mình nhưng trong lòng quả khống chế được ngọt ngào, chắp tay sau mông, tiếp tục qua lại, cũng khiến cho Dung Cơ chóng cả mặt. Lão ngoan đồng nắm lấy hai vai của tôn tử, ấn y ngồi xuống, nghiêm túc : “ đương nhiên phải chạy về, bảo vệ lãnh địa của mình rồi, Tiểu Phượng Ca à, dân gian có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống chi nay vị Huyễn Tuyết thánh nữ kia, ngày nào cũng rất siêng năng chạy đến Nhiếp Chính vương phủ, cùng nha đầu luận bàn nào là đánh cờ, nào là võ công….” “ Nhưng… nhưng là Nhan Nhan nguy hiểm, mới có hai năm mà thôi, còn đến năm năm nữa mới đến kỳ hạn…” Dung Phượng Ca đương nhiên là hận thể chắp thêm hai cánh chạy về bên cạnh Nhan Nhan của y rồi, nhưng lời cảnh báo của lão hòa thượng vẫn còn văng vẳng bên tai, y làm sao có thể vì ích kỷ của mình mà bỏ qua được “ Ai da” Dung Cơ lắc đầu than thở : “ vậy tùy con vậy, mọi chuyện ta chịu trách nhiệm đâu nha, ta nhắc nhở trước con rồi đấy, lỡ mà nha đầu kia có bị người khác cướp chạy mất, cũng đừng ân hận” “ !” Dung Phượng Ca lần nữa khẳng định. Nhưng mà nữ nhân kia rất giống y nha, Nhan Nhan mềm lòng à nữ nhân kia lợi dụng ăn đậu hủ của nàng à nhiều thủ đoạn lôi kéo Nhan Nhan à Nhan Nhan lại nỡ ra tay à cứ như thế lặp lặp lại, chừng Nhan Nhan của y bị nữ nhân chết tiệt đó kéo chạy mất sao?! hơn thế nữa…. Dung Phượng Ca rũ xuống mi mắt, than khẽ, trong mắt của Nhan Nhan, y chết rồi. Nếu như…. Nếu như…. Dung Phượng Ca ão não, nghe nữ nhân tâm như rắn rết, nhất là nữ nhân càng đẹp còn có nhiều thủ đoạn, lỡ như nữ nhân kia dùng độc kế sao?! Dung Phượng Ca hai tay chống cằm, phiết miệng, mắt đẹp tràn đầy ủy khuất. Nhan Nhan đáng ghét, dù giống Phượng Ca như thế nào, cũng phải là Phượng Ca nha, cần chi phải đối xử tốt như vậy chứ, để cho nữ nhân kia có hi vọng sao?! Dung Phượng Ca càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp mà quên mất, Lạc Khanh Nhan là nữ tử a, đúng là càng càng ngốc mà >”< “ Gia gia, chắc chắn nữ nhân kia có mưu đúng , chứ Nhan Nhan mặt lạnh như vậy, nữ nhân nào mà chịu nỗi chứ, có khi nào nữ nhân kia tiếp cận Nhan Nhan là vì mục đích khác ?!” Dung Phượng Ca ũ rũ , dĩ nhiên là y chối bỏ mị lực của Lạc Khanh Nhan đối với phái nữ, phủ nhận việc mỗi khi y cùng Nhan Nhan ra ngoài đường, hầu như rất nhiễu nữ nhân từ đến lớn điều mặt đỏ tai hồng nhìn Nhan Nhan của y, Dung Phượng Ca bi ai, tình địch của y, sao lại có cả nam lẫn nữ kia chứ, híc >”< “ Cũng có lý…!!” Dung Cơ an ủi tôn tử của mình : “ chắc chắn nữ nhân kia là vì ham hố sắc đẹp của Khanh Khanh, cho nên mới làm thế, Phượng Ca an tâm, Khanh Khanh bị mắc mưu đâu”. Ta Dung Cơ lão tiền bối a, ngài an ủi cũng như , càng thêm đổ dầu vào lửa phải =”= “ Gia gia….” Dung Phượng Ca oán giận Lão ngoan đồng hì hì cười : “ Tiểu Phượng Ca, gia gia chỉ là giỡn mà thôi, đừng giận, đừng giận…. ^^” “ Gia gia, ngài thay ta tìm cách …” Dung Phượng Ca kéo kéo ống tay áo của Dung Cơ, phiết miệng, đôi con ngươi to tròn, ủy ủy khuất khuất. Dung Cơ, ngàn lần vạn lần điều bị chiêu thức này của Dung Phượng Ca làm cho buông tay đầu hàng, trăm thí trăm linh, và lần này cũng ngoại lệ a. Dung Cơ tâm thần nhộn nhạo, ngừng khóc thét trong lòng, ôi..ôi! tiểu Phượng Ca là… là quá xá đáng mà “ Hành…. Từ từ để gia gia tìm cách…” Dung Cơ suy ngẫm, đưa tay lên trán suy tư rồi lại suy tư, lát sau vỗ cái bàn lớn, ha hả cười : “ có rồi!” Dung Phượng Ca mắt sáng lên, hai tay ngoan ngoãn vòng bàn, bộ dáng ngoan bảo bảo, im lặng lắng nghe. Dung Cơ hí hửng : “ Tiểu Phượng Ca à, chẳng phải dịch dung của con rất tốt sao, ngay cả ta cũng khó mà nhận ra, bây giờ con dịch dung thành người khác, sau đó ta mang con vào Nhiếp chính vương phủ, làm gã sai vặt trong đó, khi ấy con có thể đường đường chính chính làm cho nữ nhân kia đến gần được Khanh Khanh rồi” “ Gia gia là thông minh…” Dung Phượng Ca mắt sáng lên, gật gật đầu “ Dĩ nhiên rồi, ta là ai kia chứ…” Dung Cơ gõ đầu Dung Phượng Ca cái, tự mãn lên tiếng ( Dao Dao : khụ! Sao mà lão ngoan đồng này càng già càng tự kỷ thế nhỉ =’ “ Nhưng là gia gia, nếu vậy… lỡ như Nhan Nhan phát ra Phượng Ca sao, lỡ như….” Dung Phượng Ca vẫn còn vướng mắc nhiều lắm về mối họa sát thân kia. Dung Cơ phân giải : “ tiểu tử ngốc, ta là ngươi dịch dung, hơn thế nữa bình thường nha đầu kia có bao giờ liếc mắt đến gã sai vặt trong phủ đâu, cho nên ngươi cứ an phận thủ thường làm gã sai vặt của ngươi, đừng có xuất trước mặt nha đầu đó, lo gì mà bị phát chứ hả” “ Được rồi, đừng lằng nhằn nữa, mau thu dọn đồ đạc rồi mau….” Dung Cơ nhất phái quyết đoán. “ Nga! Gia Gia chờ Phượng Ca lát….” Dung Phượng Ca nhanh chóng chạy vào trong nhà, nhanh như cắt thu xếp hành lý….. Trong khi hai người này lên kế hoạch sắp đặt ‘ mưu nham hiểm’ bên kia, đế đô Hoàng Thiên lại xảy ra chuyện lạ. Trời đẹp, trăng tròn vành vạch, chi chít hàng ngàn vì tinh tú bỗng dưng gió nổi lên bốn phía, mây đen kéo đến, mới tức trời trăng mây gió bây giờ đổ mưa xối xả, sấm chớp ầm ầm, trời xanh dường như gào thét, tiếng sấm, lôi đánh liên tiếp, khiến cho người dân ai nấy điều ở trong nhà, dám bước ra đường dù là nửa bước Giờ này, Lạc Khanh Nhan ngồi bàn xử lí công việc, ánh sáng leo lắt của cây nến như có như phản chiếu gương mặt của nàng, gió bên ngoài ào ào vào, men theo những khẽ hở của khe cửa, lùa vào, căn phòng vốn tĩnh mịch nay càng thêm rét lạnh “ Chủ nhân, nguy rồi, sấm sét đánh trúng Hoàng Lăng…” Ảnh Nhất đột ngột xuất , thông báo. Lạc Khanh Nhan sửng sốt ngẩng đầu nhìn Ảnh Nhất, vội vã ném luôn cây bút, vọt ra ngoài. Ảnh Nhất cũng nhanh chóng đuổi theo. Lạc Khanh Nhan trong lòng nóng như lửa đốt, tại sao đánh trúng bất kỳ chỗ nào lại trúng Hoàng Lăng, ông trời! chẳng lẽ dù yên giấc ngươi cũng để cho hảo hảo nằm đó sao….. Khi mà Lạc Khanh Nhan đến nơi, ở đó cũng rất nhiều người xuất , mọi người đội mưa nhao nhao cả lên, từ xưa đến nay, Hoàng Lăng là mảnh đất long thổ, là điềm lành, làm sao lôi lại đánh trúng cho được, họa chăng là có điềm xấu xảy ra. số quan lại, binh lính và Tiểu Hoàng đế cũng đường chạy đến, nhưng điều dám bước vào. Lạc Khanh Nhan vừa đến, mọi người đình chỉ tiếng ồn, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của nàng. Lạc Khanh Nhan ánh mắt sắc bén, đảo qua Hoàng Lăng, đôi con ngươi lãnh khốc, tràn đấy sát khí “ Mọi người ai về nhà nấy, chuyện hôm nay tuyệt đối được đồn đãi ra ngoài”, mọi người nghe thế, cũng phản đối, chuyện Hoàng Lăng bị sét đánh trúng nếu như để cho hữu tâm nhân nghe được, dân chúng biết đến, quả cũng tốt gì. Người người tản ra, nhanh chóng quay về phủ của mình, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân, tản ra lời đồn, việc sét đánh trúng chẳng qua là mảnh đất bên cạnh Hoàng Lăng, có kẻ dám cả gan trộm mộ cho nên bị lão thiên gia trừng phạt mà thôi Lạc Khanh Nhan bước vào Hoàng Lăng, đến ngay bên mộ của Dung Phượng Ca, đầu ngón tay run rẫy chạm vào quan tài. Tại sao… tại sao trong Hoàng lăng, mồ mã nhiều như vậy, đánh trúng, lại duy độc đánh trúng nấm mồ của . Năm ngón tay siết chặt lại, rồi lại mở ra, như là chần chờ, là do dự, khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, đôi con ngươi mảnh ánh sáng lạnh, dùng nội lực, chấn chút, nắp quan tài mở ra, Lạc Khanh Nhan ngây ngẩn cả người, thể tin được, lùi ra sau vài bước…. góc quan tài bị sét đánh trúng, trong quan tài,… trống , có bất cứ cái gì….. “ Khanh Khanh, ta nghe Hoàng Lăng…” Linh Vân cùng Lam vừa chạy đến chính là thấy Lạc Khanh Nhan thất thần đứng bên quan tài của Dung Phượng Ca, hai người điều sững sốt vô cùng. Này…. rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ai … lấy mất thi thể của Dung Phượng Ca rồi?! “ Ảnh Nhất, Ảnh Nhị….” Linh Vân quát khẽ. Hai Ảnh nhanh chóng xuất , cũng bất ngờ kém. Linh Vân sắc mặt khó coi vô cùng, : “ lúc trước… lúc trước ta, cùng các ngươi điều chính mắt nhìn thấy nằm trong đó, chính mắt chúng ta đóng quan tài lại, chôn cất mà… bây giờ, bây giờ… đâu rồi?!” Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị, mặt mày cũng đen thui kém, dám cả gan dưới mắt bọn họ cướp thi thể công tử, người này… trừ phi võ công cực cao, nếu sao có thể tiếng động mà qua mặt bọn họ được. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị bị đả kích “ Ha hả… được lắm, được lắm Dung Phượng Ca… ngươi lừa ta, dám lừa ta…” Lạc Khanh Nhan bật cười sang sảng, năm đầu ngón tay bấu chặt vào thành quan tài, ngay tức khắc cổ quan tài bị nội lực làm cho nát vụng, ngay cả bia đá cũng bị nổ thành nhiều mảnh. Linh Vân nhìn Lạc Khanh Nhan, lắp bắp kinh hãi : “ Khanh… Khanh, ngươi… ngươi sao vậy?!” “ ,… có chết, có chết..?!” Lạc Khanh Nhan thào cười : “ ngươi lừa ta, hảo khổ… ngươi dám lừa ta…” Đôi con ngươi tự hai năm trước bình thản gợn sóng, giờ khắc này đây dày đặc sát khí, đáy mắt ngàn năm phi tuyết, lạnh thấu xương. Linh Vân khe khẽ thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai Lạc Khanh Nhan, thanh u uẩn buồn đâu : “ Khanh Khanh! Ngươi…. Bình tĩnh lại ”. Linh Vân cảm thấy có kẻ nào đó mưu cướp lấy thi thể Dung Phượng Ca còn dễ tin hơn là việc Dung Phượng Ca tự đào mồ sống dậy. Qủa cơ hội sống xót khi ấy hầu như là con số , nàng nhiều lần kiểm tra, hơi thở của còn, tâm của lâu còn nảy lên, như vậy sao mà sống cho được, huống chi… huống chi nếu như Dung Phượng Ca còn sống, cớ sao hơn hai năm nay lại quay về tìm gặp Khanh Khanh?! “ năm trước quay về tìm ta…” Lạc Khanh Nhan giọng : “ khi ấy ta cứ tưởng là ta mộng mị ấy thôi, ta nghe …. bảo ta mệt rồi, nghỉ ngơi , đêm hôm đó…. Hơi ấm ấy vẫn còn lưu lại tay của ta….ta khi ấy, sao lại phát ra cơ chứ?!” “ Dung Cơ….!” Khóe môi khẽ nhếch lên độ cong lãnh khốc. Được lắm, lão ngoan đồng, tốt nhất việc này có liên hệ đến ngươi, nếu cho dù ngươi là gia gia của , ta cũng tuyệt đối dễ dàng bỏ qua
CHƯƠNG 79 : QUAY VỀ việc sau đêm hôm ấy, ai nhắc lại nữa, người dân cũng tin tưởng về lời đồn do đám quan lại tạo ra, và chắc chắn…. lão ngoan đồng Dung Cơ cùng Tiểu Phượng Ca đáng của chúng ta cũng hoàn toàn hay biết về chuyện này, cuối cùng sắp xếp thỏa đáng mọi việc cho Dung Phượng Ca, Dung Cơ rất chi là thoải mái, bỏ chạy lấy người, cùng ba lão hữu còn lại của mình, tiếp tục hành trình về hướng nam, chạy ngắm cảnh. Cũng may, mấy hôm nay, Lạc Khanh Nhan có việc đột xuất phải chạy đến Huyết Sát Các mới để ý đến Dung Cơ, nếu e rằng lão ngoan đồng lắm mưu nhiều kế này khó mà thoát được Còn về Dung Phượng Ca, sau khi dùng ít dược liệu đánh ngất gã sai vặt trong phủ nhờ Dung Cơ cho số tiền để về quê, bản thân dịch dung thay thế , giờ y chính là trong những gã sai vặt tầm thường trong phủ. Nhìn qua trong gương, khuôn mặt bình trường chút chút thanh tú của gã sai vặt, Dung Phượng Ca khá là hài lòng, dù khuôn mặt này vạn vạn bằng góc của y nhưng cũng khá dễ nhìn, hơn thế nữa vóc dáng tựa tựa như y, quá khó khăn trong việc dịch dung. Mấy hôm nay, y quanh quẩn trong phủ, để cho quen thuộc, để trách cho người khác nghi ngờ, đồng thời cũng quên thăm dò về ‘tình địch’ của y Cuối cùng sau nhiều ngày ‘mong đợi’ vị Huyễn Tuyết nương mà y muốn gặp mặt cũng xuất . Qủa , dù có chuẩn bị tâm lý y cũng hơi bị thất thố , thử hỏi mà xem, nhìn người mà giống như bản thân mình soi gương, hơn thế nữa, khụ..!! nàng ta là nữ nhân mà y là nam nhân, nhìn sao cũng thấy… ách! là quái dị. Huyễn Tuyết cảm thấy có người dùng ánh mắt ‘cực nóng’ nhìn nàng, quay đầu nhìn lại, thấy gã sai vặt chằm chằm nhìn mình, cũng thấy có chút kỳ quặc. phải ánh mắt tràn đầy ái mộ của nam nhân bình thường nhìn mình mà là… ánh mắt đó thực …. thực sao nhỉ?! Nàng cũng lắm Ba hôm trước, tiểu Hoàng đế cũng ưng chuẩn mang năm mươi vạn cân lương thực cùng trăm xe thảo dược cứu tế Hải Quốc, đoàn người đường , chỉ có nàng là vẫn ở lại, với lý do muốn thăm cảnh đẹp ở Hoàng Thiên, tiểu Hoàng đế hai lời ưng thuận, nhưng ra nàng ở đây là có chuyện vẫn chưa hoàn thành…. “ Ngươi, lại đây!…” Huyễn Tuyết vẫy vẫy tay ra hiệu. Dung Phượng ca sửng sốt, lấy tay chỉ chỉ vào mũi của mình. Huyễn Tuyết gật đầu, Dung Phượng Ca bước đến. Huyễn Tuyết uống ngụm trà, mới ngẩng đầu nhìn Dung Phượng Ca, thanh dễ nghe như chim hoàng oanh, nàng : “ ngươi đến Nhiếp chính vương phủ, được bao lâu?!” “ Thưa thánh nữ! được hai năm…” Dung Phượng Ca trả lời. Người này là thăm dò tin tức sao, quả nhiên phải người tốt “ Vậy… ngươi biết người tên gọi Dung Phượng Ca?!” Huyễn Tuyết mỉm cười vấn. Dung Phượng Ca sững sốt, hà cớ gì nữ nhân này lại hỏi y nha, Dung Phượng Ca lắc lắc đầu, khẳng định trả lời : “ biết!” “ Vậy a…” Huyễn Tuyết khẽ nhíu mày, lại uống ngụm trà, cười cười tiếp : “ được rồi, cảm ơn ngươi, ngươi làm việc ” “ Đúng vậy! thánh nữ” Dung Phượng Ca gật gật đầu, xoay người bước . Huyễn Tuyết nhìn bóng lưng của Dung Phượng Ca, thoáng suy tư Dưới tán lê hoa, có người Quần áo thanh sam của gã sai vặt trong Nhiếp chính vương. Chỉ thấy ngồi chồm hổm dưới gốc cây, tay cầm nhánh cây khô, họa quyển quyển, rồi lại lấy cành cây gõ gõ, ấn ấn mặt đất, miệng quên lầm bầm : “ nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi dám câu dẫn Nhan Nhan….” “ Tiểu An?!” Từ đằng xa có tiểu nương chạy lại, : “ Tiểu An, ngươi làm gì ở đó vậy, Nhiếp chính vương về phủ rồi, mau chuẩn bị nước trà, Nhiếp chính vương cùng Huyễn nương đánh cờ”. Dung Phượng Ca lầm bầm làu bàu, nghe vậy, giật thót, quay đầu nhìn lại tiểu nương, nhe răng cười : “ ta biết….” Nhan Nhan quay về rồi, nhưng vừa quay về sao nghĩ ngơi lại đánh cờ a, mệt mỏi sao?! Dung Phượng Ca than khẽ, Nhan Nhan lúc nào cũng khiến cho y thôi lo lắng. Tiểu nương kỳ lạ nhìn Tiểu An, Tiểu An mấy hôm nay bị sao thế nhỉ, trông lạ, tiểu nương lắc lắc đầu, nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng chạy vào phòng bếp, đầu bếp chuẩn bị ít điểm tâm. Nàng đến Nhiếp chính vương phủ cũng được hai năm, nhưng chưa từng thấy bóng dáng nữ tử nào xuất cả, Nhiếp chính vương cũng vui mừng gặp nữ tử lắm, nhưng bây giờ lại đối với Huyễn Tuyết nương thái độ cũng quá khắt khe, có khi nào Huyễn Tuyết nương trở thành nữ chủ nhân của vương phủ nhỉ?! Tiểu nương vụng trộm trong lòng suy đoán Dung Phượng Ca bưng cái khay đựng điểm tâm cùng trà đến sân , len lén nhìn Lạc Khanh Nhan, thấy nàng nghiêm túc hạ cờ thỉnh thoảng lại vài câu với Huyễn Tuyết, Dung Phượng Ca bất mãn, bĩu môi, cúi đầu xuống, chầm chậm tiến tới chỗ hai người, đặt khay xuống, bưng điểm tâm cùng trà để lên bàn Lạc Khanh Nhan chuẩn bị hạ cờ, bỗng dưng sững lại, tay còn dang dở trung. Chưa đầy khắc ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc ấy Dung Phượng Ca quay lưng lại về phía nàng. Lạc Khanh Nhan quát : “ đứng lại!” Huyễn Tuyết sững sốt nhìn về phía Lạc Khanh Nhan, nghi hoặc. Còn Dung Phượng Ca cứng ngắc cả người, tim đập liên hồi tưởng chừng sắp nảy ra ngoài, y quay đầu lại, đầu cúi xuống hận thể đem mặt mình vùi luôn xuống mặt đất. Cố giữ trấn tĩnh, y lắp bắp : “ có.. có việc gì, Nhiếp Chính vương”. Dung Phượng Ca khóc thét, ô…ô, y nên vì lo lắng mà chạy đến đây, cứ để cho Tiểu Liễu mang trà đến là được rồi, y cần chi phải chạy đến chỗ này chứ, Nhan Nhan nhận ra y rồi sao?! thuật dịch dung của y chẳng lẽ kém vậy sao, muôn vàn suy nghĩ cứ đảo lộn trong óc của Dung Phượng Ca Lạc Khanh Nhan bình thản nhìn , thanh lạnh nhạt : “ sợ cái gì, bổn vương cũng ăn thịt ngươi, ngẩng đầu lên!” Dung Phượng Ca nghe vậy, run run chút, bộ dáng có bao nhiêu đáng thương bấy nhiêu đáng thương, ngay cả Huyễn Tuyết ngồi bên cạnh cũng khỏi động lòng trắc , cảm thấy vị Nhiếp chính vương khó chơi này, bình thường cũng khó xử gã sai vặt, sao hôm nay lại dở chứng như vậy chứ “ Ân?!” Lạc Khanh Nhan thanh có chút kiên nhẫn. Dung Phượng Ca mím môi, ngẩng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhìn y, đôi con ngươi đen láy sâu thăm thẳm, trong sát na, ánh mắt ấy nhiều lắm cảm tình, là phẫn nộ, là tức giận, là mừng như điên, là sâu… đau xót, cuối cùng cũng hóa thành yên lặng gợn sóng, hàng mi mắt rũ xuống, Lạc Khanh Nhan hạ xuống quân, cờ thanh cơ hồ cứng ngắc, tia nghiến răng nghiến lợi cảm xúc, nàng : “ được rồi, ngươi ….” Dung Phượng Ca rất khẩn trương, cho nên luôn né tránh ánh mắt của Lạc Khanh Nhan, cho nên y nhìn thấy ánh mắt đó của nàng. Nhiều năm về sau, có lần y chợt hỏi tại sao khi ấy, nàng lại dễ dàng nhận ra y như thế, ràng y đủ tự tin có thể lừa dối tất cả mọi người, trong phủ ai nhận ra y, gia gia cũng suýt nhận ra được, ngay cả Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Linh Vân… điều thể nhận thấy, chỉ riêng có nàng, trong sát na lại có thể nhìn ra được. Khi ấy, Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, vân đạm phong khinh, thanh phong lãng nguyệt tựa như hoa nở dưới trăng, mê mê ảo ảo làm say mê nhân thế, nàng : “ bởi vì, ngươi…. Là Dung Phượng Ca! chỉ thế mà thôi….” vì gì cả, chỉ vì người đó là Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca của nàng…. Dung Phượng Ca như được đặt ân đại xá, nhanh chóng thoát ra ngoài, mặt may mắn vì nàng nhận ra y, mặt khác lại thấy bứt rứt khó chịu. Dung Phượng Ca là mâu thuẫn, đến cuối cùng cũng chỉ biết chạy đến dưới gốc lê hoa, phát tán bất mãn trong lòng. Y lấy tay chỉa chỉa gốc cây, thanh tràn đầy oán giận : “ thối Nhan Nhan, đáng ghét,…, đáng ghét… đáng ghét…” xong uất ức trong lòng, Dung Phượng Ca lại hối hận. Nhan Nhan của y sao lại đáng ghét cơ chứ, y áp sát đầu của mình vào thân cây, vầng trán nhàng cọ cọ thân cây xù xì, thanh cơ hồ đến mức chắc cũng chỉ có mình y nghe được : “ xin lỗi Nhan Nhan, Phượng Ca cố ý mắng Nhan Nhan đâu, Phượng Ca… chính là rất tức giận mà thôi! Đúng vậy… rất tức giận nên bừa, Nhan Nhan đừng giận nha!!” ( Dao Dao : chậc! Tiểu Phượng Ca là đáng ^^, muốn cắn em ấy ngụm ) Huyễn Tuyết phát , từ sau khi gã sai vặt kia ‘chạy’ , tâm tình của Nhiếp chính vương đặc biệt thư sướng, khóe môi cứ treo lên tiếu dung, Huyễn Tuyết cảm thấy trong lòng là quỷ dị, Nhiếp chính vương bị ma ám sao?! Huyễn Tuyết nhìn Lạc Khanh Nhan, thăm dò : “ Nhiếp chính vương, ngài sao vậy?!” “ Ân?! Bổn vương có gì sao?!” Lạc Khanh Nhan cười hỏi. Huyễn Tuyết tiếp tục hạ quân cờ, nhìn nhìn Lạc Khanh Nhan, lắc lắc đầu. Nếu như nàng , vẻ mặt của Nhiếp chính vương giờ…..! có khi nào bị vị Nhiếp chính vương này hai lời đánh cho chưởng bay ra ngoài nhỉ?! Gần nửa tháng nay, nàng ít nhiều cũng hiểu được chút cá tính của nhiếp chính vương, người này quả hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, nàng còn nhớ lần trước nàng cùng cùng ra ngoài du hồ, có vũ cơ bò lên , hai lời, cái phẫy tay, vị vũ cơ xinh đẹp bay vèo xuống nước, quả là… ai da! nữa. Nếu như phải vì khuôn mặt này của nàng, e rằng chỉ việc nàng thường xuyên chạy đến Nhiếp chính vương phủ, cũng nể tình thả cẩu đuổi nàng ra ngoài, huống chi là hạ cờ, luận bàn võ công Lời đồn nổi lên bốn phía, nàng thích , nhưng ra, nàng chỉ nể phục mà thôi, những võ công tuyệt đỉnh, xử thập phần khéo léo, từng lời điều mang theo huyền cơ, mà thái độ của , sắc bén nhanh nhạy, cơ hồ mang theo bá vương khí, khiến cho người ta thể nghe theo. Nàng ngưỡng mộ cường giả, mà nghi ngờ gì nữa, vị Tử y nhiếp chính vương này chính là cường giả chân chính! Hơn thế nữa, nàng thường xuyên đến Nhiếp chính vương phủ, là vì có chuyện muốn nhờ . Huyễn Tuyết chân chừ mãi, cuối cùng cũng ra : “ Nhiếp chính vương, lần này ta sang bổn quốc, chỉ đơn giản là mượn lương thực mà còn có việc….” “ Ta biết!” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu Huyễn Tuyết vào thẳng vấn đề : “ cách đây hơn hai năm, Hải quốc bị mất bảo vật, dấu gì Nhiếp chính vương, bảo vật này đối với Hải Quốc thực rất quan trọng, mất nó khiến cho Hải quốc tai họa triền miên, hai năm nay trong nước liên tục xảy ra hạn hán, lũ lụt, nạn dịch…. ắt hẳn là có liên quan đến việc mất tích bảo vật này. Lần này ta qua đây, cũng là truy tìm tung tích của vật này” Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mày : “ thiên hạ to lớn vô cùng, sao nương lại cho rằng bảo vật này lại ở Hoàng Thiên”. Huyễn Tuyết giọng nhưng thanh tràn đầy kiên định : “ trưởng lão thánh điện, gieo quẻ tính, đoán rằng vật ấy ở đây. Chỉ tiết trưởng lão sức khỏe cao, linh lực dần dần suy yếu, thể đoán chính xác vật ấy ở đâu, cho nên lần này ta đến đây, cũng mờ mịt” Lạc Khanh Nhan từ trước đến giờ, vốn chẳng tin lắm việc gieo quẻ bói toán, cũng hứng thú với dòng máu thần tộc, linh lực, nhưng giờ tâm trạng của nàng tốt lắm, cho nên cũng rất nể tình hỏi : “ vật ấy như thế nào?!” Huyễn Tuyết lấy trong lòng ra bức họa, tiếp tục : “ đó là khối huyết sắc bảo ngọc, hình dáng tựa như đóa mẫu đơn nở rộ, diễm tà mị, tinh xảo vô song”. Lạc Khanh Nhan vươn tay nhận lấy, nhìn thấy bức họa về khối ngọc kia, mi gian khẽ chau lại. Này chẳng phải trong ba bảo vật để hủy lời nguyền của của sao, nghe lão ngoan đồng Dung Cơ , bốn người bọn họ đến Hải Quốc để tìm bảo vật, chính là cái này sao?! thấy Lạc Khanh Nhan trầm ngâm , Huyễn Tuyết thầm cắn răng, thêm : “ ta biết, Nhiếp chính vương mạng lưới bao trùm cả thiên hạ, chỉ cần tìm được vật này, Hải Quốc nhất định hết sức hồi báo” Lạc Khanh Nhan vẫn trầm mặc….. “ Chỉ cần tìm được, Huyễn Tuyết cam nguyện vi nô vi tỳ, đền ơn Nhiếp chính vương đời!” Huyễn Tuyết mím môi, giọng lên tiếng. Thanh như là cầu khẩn. Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh lạnh : “ Nhiếp chính vương phủ, thiếu chính là nô tỳ. Ngươi cần phải khom mình như thế, ta chưa bao giờ nhầm lẫn ngươi là cả” Trong lòng của nàng, thế gian này, Dung Phượng Ca chỉ có mà thôi Huyễn Tuyết có chút xấu hổ, gì thêm, quả là nàng lợi dụng khuôn mặt này của mình, nàng cảm nhận được! vị nhiếp chính vương này đối ai cũng có thể hững hờ vô tình nhưng duy độc lại đối với người tên gọi Dung Phượng ca kia, thương tận xương, đến nàng cũng khỏi thầm hâm mộ. Dường như nàng lầm rồi, vị nhiếp chính vương này nể tình với nàng phải xuyên qua nàng nhìn mà là chỉ vì có hảo cảm với tất cả những ai, những gì giống mà thôi. Huyễn Tuyết nhàng cười…. “ Ta điều tra giúp ngươi việc này…” Lạc Khanh Nhan trả cuộn họa lại cho Huyễn tuyết, như vậy. Dù gì, nếu như quả đúng như vậy nàng thiếu Hải Quốc phần ân tình này, khối huyết sắc bảo ngọc kia, nếu như vẫn còn giữ nàng đem trả lại cho bọn họ, còn nếu như còn, nàng dùng phương thức khác đền bù. Lạc Khanh Nhan nàng, xưa nay ân oán phân minh, tuyệt đối để ai thiếu nợ mình và cũng để mình thiếu nợ người khác! Huyễn Tuyết nở nụ cười, đôi con ngươi mãn nhãn vui sướng : “ vậy cảm tạ Nhiếp chính vương!” “ cần, là ta thiếu nợ các ngươi” Lạc Khanh Nhan đạm mạc . Huyễn Tuyết khó hiểu nhưng cũng hỏi gì thêm. Hai người tiếp tục hạ cờ, khí lại quay về tĩnh lặng như lúc ban đầu…
CHƯƠNG 80 : TĨNH LẶNG Mấy hôm nay, mọi người trong nhiếp chính vương phủ điều cảm thấy tâm tình của nhiếp chính vương bọn họ thực tốt lắm. Ngay cả triều thần cũng thầm nghi vấn : “ có chăng nhiếp chính vương gặp chuyện tốt gì!?” Ngay cả tiểu hoàng đế cũng nhiều lần hỏi : “ sư phụ, sư phụ… ngài là nhặt được báu vật sao, mau cho đồ nhi xem ?!” Trong khi đó, Dung Phượng Ca mấy hôm nay cũng cảm thấy lòng chíp bông vô cùng, dường như có ai đó luôn chằm chằm nhìn y nhưng khi y quay đầu lại thấy ai cả, chẳng lẽ là y nhìn lầm, là kỳ cục, là quái dị mà, có khi nào y bị… cái gì ám nhỉ?! Dung Phượng Ca thầm lau mồ hôi, chắc y phải lên Hoàng Phổ tự xin vài lá bùa cho an tâm?! Có điều mà Dung Phượng Ca cảm thấy bứt rứt nữa, đó là mọi người trong phủ dạo gần đây nhìn y với ánh mắt là…. Uh! Khó mà thành lời, cũng ai cho y làm việc gì cả, chỉ cần y động tay đến là mọi người lại đổ xô lên cướp giật, chẳng hạn như lúc này đây, y muốn tưới nước cho mấy gốc lê thụ mà thôi cũng bị tiểu nương này giành lấy, tiểu nương còn : “ Tiểu An a, ngươi tốt nhất cứ ngồi đó chơi , mọi việc để ta làm cho, đừng làm gì cả, hảo hảo nghỉ ngơi” “ Tiểu Liễu, tại sao mấy hôm nay mọi người trong phủ cư xử lạ lùng như thế hả?!” Dung Phượng Ca bất an hỏi. Tiểu Liễu vừa nước cho cây, im lặng . Dung Phượng Ca càng thêm khó hiểu, Tiểu Liễu tưới nước xong, mới ngẩng đầu nhìn Dung Phượng Ca, thanh tràn đầy an ủi : “ Tiểu An, ta biết ngươi ủy khuất, nhưng là nhiếp chính vương là người tốt, lại rất tài giỏi, lại rất tuấn mỹ, lại rất….” “ Dừng! việc này… có liên quan gì đến Nhiếp chính vương”, Dung Phượng Ca cảm thấy mọi việc càng thêm lộn xộn “ Hắc hắc, mấy hôm trước, Nhiếp chính vương phân phó với tổng quản, hảo hảo đãi ngươi, thể cho ngươi làm việc nặng…..bla bla….” Tiểu Liễu kể ra hơi, đoạn vươn tay vỗ vỗ vai Dung Phượng Ca, liếc mắt tràn đầy thâm ý : “ ta Tiểu An nha! Nhiếp chính vương của chúng ta, ngày thường vô cầu, để ý đến hồng nhan, ngay cả Huyễn Tuyết nương, dung nhan tuyệt sắc cũng lọt vào mắt xanh của ngài, lần này ngài chọn trúng ngươi, nhất định là rất để ý ngươi nha. Cho nên, ngươi phải hảo hảo hầu hạ Nhiếp chính vương biết ?!” Dung Phượng Ca nghe thế, há hốc miệng, mắt tròn xoe nhìn Tiểu Liễu. Tiểu Liễu tiếp tục làu bàu : “ Nhiếp chính vương của chúng ta vốn hơn người, ngay cả sở thích cũng độc đáo hơn người nữa, là ngưỡng mộ”. Ánh mắt tràn đầy sùng bái, khiến cho Dung Phượng Ca nổi cả da gà…. Nhìn Dung Phượng Ca chạy còn nhanh hơn con thỏ, Tiễu Liễu vụng trộm cười, tiếp tục tưởng tượng, Nhiếp chính vương tuấn mỹ ôm ôm Tiểu An thanh thanh tú tú, a… là phấn khích mà, Tiểu Liễu lấy tay che mũi, hứng khởi… hứng khởi vô cùng ( Dao Dao : nàng này, tiềm chất hủ nữ là cao >_<) Dung Phượng Ca còn rất hỗn độn đây, gì chứ Nhan Nhan để ý đến ‘tiểu An’, phải đâu chẳng lẽ Nhan Nhan di tình đừng luyến, nhất định phải, ừ! phải, tiểu An mặt chẳng đẹp bằng y, y thuật giỏi như y, ngoan ngoãn như y…. làm sao Nhan Nhan lại để ý cho được, nhất định là Tiểu Liễu bậy thôi “ Huynh đệ!” Dung Phượng Ca tự an ủi bản thân mình như thế từ đằng sau y, gã sai vặt khác trong phủ chạy đến, vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai y. Dung Phượng Ca quay đầu lại, ũ rũ nhìn gã sai vặt, : “ chuyện gì vậy tiểu Bình!” Gã sai vặt tên tiểu Bình, vẻ mặt rất chi tiếc hận : “ Tiểu An, mặc dù bọn ta hiểu, Nhiếp chính vương coi trọng ngươi cái gì nhưng là Nhiếp chính vương thích là tốt rồi, ngươi phải hảo hảo hầu hạ nhiếp chính vương, biết ?!” Dung Phượng Ca đầu có dấu hiệu bốc khói…. Thế là, từ sáng đến tối, hết gã sai vặt rồi mấy nha hoàn điều thay phiên nhau nhắc nhở y, hảo hảo hầu hạ Nhiếp chính vương, khiến cho kẻ ôn hòa như y cũng khỏi phát hỏa. Càng đáng sợ hơn nữa chính là lão quản gia ‘đáng ’ mà y hằng kính nể, cũng cười tủm tỉm sắp xếp cho y căn phòng gần sát bên Nhan Nhan. thể nhịn được nữa, thể nhịn được nữa…., Dung Phượng Ca chạy ra đám lê thụ, chỉ vào gốc cây lớn nhất, nghiến răng nghiến lợi : “ ngươi… ngươi đáng ghét! Mới… mới có hai năm mà ngươi di tình đừng luyến sao?! hành… ngươi… ngươi tức chết ta mà, ta quyết định chán ghét ngươi, để ý đến ngươi” “ Ngươi là mắng ai đâu?!” Lạc Khanh Nhan vừa về phủ, chính là thấy tình cảnh này, khỏi buồn cười hỏi, nhưng thái độ nhất quán lãnh đạm. Dung Phượng Ca ‘mắng sau lưng’ lại nghe thanh của Lạc Khanh Nhan, giật thót cả người, quay đầu lại, cúi đầu nhược nhược : “ Nhiếp .. chính vương!” “ Tiểu An?!” Lạc Khanh Nhan Dung Phượng Ca tiếp tục cuối đầu, thầm bĩu môi, y mới phải là Tiểu An “ Ngươi , nếu người lừa dối ngươi, ngươi làm thế nào?!” Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Phượng Ca, giọng hỏi. Dung Phượng Ca rất khẩn trương cho nên y phát , thanh của Lạc Khanh Nhan nhu hòa hơn rất nhiều. Dung Phượng Ca nghe Lạc Khanh Nhan hỏi thế, ngơ ngác đáp : “ ta… ta biết”. Xưa nay y bị nhiều người lừa lắm, nếu như cứ để ý đến việc đó, mệt chết mất, cho nên y cũng thèm quan tâm. Lạc Khanh Nhan nhếch miệng cười, tiếu dung trầm sát khí : “ Ta nhất định dùng hình phạt tàn nhẫn nhất đối , khiến cho vạn kiếp bất phục, bao giờ dám lừa ta. Phế hai chân của , giữ bên mình, để cho chạy ra khỏi tầm mắt…” thanh dần lại, rồi hóa thành tiếng thở dài Lạc Khanh Nhan nhíu nhíu mày nhìn Dung Phượng Ca : “ nhưng là… nhưng là ta phát , ta lại nỡ ra tay!…” Dù có giận như thế nào, oán như thế nào, phẫn nộ như thế nào, nhưng là thấy bình an đứng trước mặt nàng, dù là nguyên nhân gì chăng nữa, tất cả mọi tức giận trong lòng điều hóa thành than , nguôi. Người ta nhiều nhưng hận nhiều, nhưng nàng lại thấy, người đến mức tận cùng rồi, chẳng còn…. Đủ sức mà hận nữa!! Dung Phượng Ca, luôn luôn là….. khối niết bàn duy nhất trong tim của Lạc Khanh Nhan. Điều này, mãi mãi bao giờ thay đổi, dù là trăm ngàn năm sau cũng thế… Dung Phượng Ca nhìn Lạc Khanh Nhan, mờ mịt…., như hiểu được bị Lạc Khanh Nhan cái kéo tay, ngay lập tức ngã nhào vào trong lòng của nàng, tức đầu óc của y lại trở nên hỗn độn, nữ tử thanh trầm thấp tràn đầy tà mị lại khiến cho y giận sôi cả người, uất ức thành lời, nàng : “ Tiểu An, bổn vương dạo này thường hay mất ngủ, ngươi bồi bổn vương ngủ”. phải là câu hỏi và là cầu…. Dung Phượng Ca vừa ghen tức, vừa thẹn đến đỏ mặt, lắp bắp, năng lộn xộn : “ ta là nam nhân…!” Lạc Khanh Nhan cười khẽ, vùi đầu của mình vào hõm vai của y, lãnh hương lê hoa vấn vít nơi chóp mũi, buồn bực : “ bổn vương biết, bổn vương chỉ hứng thú với nam nhân” “ Ngươi… ngươi…!” Dung Phượng Ca mặc dù muôn vạn luyến tiếc cái ôm ấp kia nhưng cũng hết sức đẩy Lạc Khanh Nhan cách xa ra mình, lớn tiếng : “ được, ta cho phép” “ Ân?!” Lạc Khanh Nhan cười tủm tỉm nhìn y Dung Phượng Ca tức giận, hơi thở dồn dập : “ ngươi… ngươi thích Tiểu An!” “ Nga! có…” Lạc Khanh Nhan lắc đầu “ A?!” Dung Phượng Ca ngạc nhiên, trong lòng vui mừng, nàng quả nhiên thích tiểu An a, nhưng là thích tại sao lại làm những động tác thân thiết như thế, Dung Phượng Ca hoài nghi nhìn Lạc Khanh Nhan, hỏi lại lần nữa : “ thực thích!” “ Ừ!” Lạc Khanh Nhan gật đầu “ Vậy…. vậy sao lại bảo Tiểu An bồi ngươi ngủ hả?!” Dung Phượng Ca ủy ủy khuất khuất hỏi. Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai : “ chỉ là bồi ngủ thôi mà, ngươi cần lo lắng, ta làm gì ngươi đâu, ngươi chỉ ngoan ngoãn nằm đó, để cho ta ôm ngươi là tốt rồi!” “ Nam nữ thụ thụ bất thân…” Dung Phượng Ca than thở “ Ân?!” “ … phải, ý ta là… à , ý ta là nam nam thụ thụ bất thân!” Dung Phượng Ca như có cảm giác, Nhan Nhan sắp đặt hết cái bẫy, từ tự dụ y nhảy vào vậy. Dung Phượng Ca rùng mình nhìn Lạc Khanh Nhan, chẳng lẽ Nhan Nhan biết?! nhưng là… ánh mắt của nàng giống như lúc trước nhìn y a, rất bình thản, có lẽ là y nghĩ nhiều rồi. Nghĩ vậy, Dung Phượng Ca an tâm hơn chút, kiên định nhìn Lạc Khanh Nhan, bộ dáng nhất quyết đồng ý “ Nam nam thụ thụ bất thân?!” Lạc Khanh Nhan nghiền ngẫm cười, đôi hoa đào mắt mảnh ánh sáng ngọc, lóa mắt quang hoa. Dung Phượng Ca chốc thất thần, nhưng rất nhanh y định thần lại, trong lòng mặc niệm, giữ vững tinh thần, thể bị mỹ sắc dụ hoặc…. “ Ngươi… ngươi làm gì?!” Dung Phượng Ca mở to mắt nhìn Lạc Khanh Nhan sờ soạng khắp người mình, ngay lập tức nhảy ra sau mấy bước, khuôn mặt bạo hồng : “ phi… phi lễ a!” Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, mới đầu cười sau là bật cười sang sảng…. Tình cảnh này, là rất giống lúc nàng gặp y a, vẫn như nhiều năm về trước, Tiểu Phượng Ca của nàng, vẫn thuần khiết vô cấu như thế, là…. là đáng mà “ Được rồi, sờ cũng sờ rồi, ngươi thẹn thùng cái gì, ta cho ngươi sờ lại?!” Lạc Khanh Nhan tà cười, bộ dáng hết sức lưu manh vô sĩ. Dung Phượng Ca nghẹn họng, Nhan Nhan của y từ khi nào lại… lại háo sắc như vậy?! “ thôi…” Lạc Khanh Nhan nắm lấy tay của Dung Phượng Ca, kéo y về hướng biệt viện, Dung Phượng Ca muốn thoát ra, nhưng hơi ấm từ bàn tay truyền lại, vẫn dịu dàng hữu lực, tràn đầy cảm giác an tâm như thế, khiến cho y luyến tiếc thoát . lâu rồi, hai năm… hơn hai năm, y cùng nàng mới thân mật nắm tay nhau như thế này, chỉ là hành động đơn giản như vậy, cũng đủ khiến trong lòng y ấm áp từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi, đôi khi trong giấc mơ, giật mình tỉnh giấc, khao khát cũng chỉ là cái nắm chặt tay ấy thôi… Nhìn bờ vai gầy nhưng tràn ngập lực lượng của nữ tử, ánh mắt của y thoáng mông lung, đôi vai này…. gánh vác bao nhiêu chuyện rồi đó?!, bất giác, tay của y cũng siết chặt, nắm lấy tay của nàng…. Lạc Khanh Nhan nở nụ cười……… Bây giờ, nàng cũng cần phải biết được lý do vì sao lại chạy trốn khỏi nàng hai năm dài đằng đẳng đó, chỉ cần bây giờ, cái nắm chặt tay ấy thôi, cũng đủ rồi… Cảm ơn ngươi, Dung Phượng Ca…. Cảm ơn ngươi, bình an trở về bên cạnh ta……… Lạc Khanh Nhan kéo y vào phòng, đóng cửa lại, tiếng đóng cửa cái cạch, hoàn toàn đánh thức tình trạng mơ màng lúc này của Dung Phượng Ca, y len lén nhìn Lạc Khanh Nhan, rồi nhanh chóng liếc mắt sang chỗ khác, cứ như thế lâu lâu lại đưa mắt nhìn nàng, chỉ trong khoảnh khắc lại vờ như nhìn chỗ khác. Với hành động trẻ con ấy của y, Lạc Khanh Nhan chỉ có thể sủng nịnh cười, còn có thể làm gì hơn?! “ Nhiếp chính vương?!” Dung Phượng Ca giọng “ Ân?!” Lạc Khanh Nhan nhanh chóng cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, còn quên đưa mắt nhìn y. Dung Phượng Ca vẫn cúi đầu, bộ dáng có bao nhiêu đáng bấy nhiêu đáng , giờ khắc này trông y giống như tiểu tức phụ bị mẹ chồng bắt nạt vậy Cho đến khi Lạc Khanh Nhan vươn tay bỏ lớp áo ngoài của y, Dung Phượng Ca ngẩng đầu lên, mắt to chớp chớp nhìn Lạc Khanh Nhan, còn quên hỏi : “ ngươi… ngươi cởi áo của ta làm gì?!” “ Dĩ nhiên là lên giường ngủ rồi…” Lạc Khanh Nhan rất tự nhiên trả lời “ Nga!” Dung Phượng Ca gật đầu, chưa đầy khắc vội vàng nhảy ra khỏi giường, cách xa Lạc Khanh Nhan ba bước : “ được!” Nếu như ngày thường, y rất vui mừng chui vào ổ chăn rồi, nhưng là…. Bây giờ y là Tiểu An a, Dung Phượng Ca rất là vui nhìn Lạc Khanh Nhan, trong lòng ĩ dấm chua, Nhan Nhan là hồng hạnh ra tường. Lúc trước hai người bọn họ thực chu công chi lễ rồi, sao Nhan Nhan lại có thể đối với y như vậy kia chứ. Dung Phượng Ca càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu… Này nam nhân a, đủ ngốc! được rồi… nàng muốn xem còn muốn ‘đùa’ cùng nàng đến khi nào. Lạc Khanh Nhan bĩ bĩ cười, mười phần tà khí, nàng : “ bây giờ ngươi có hai lựa chọn, là ngoan ngoãn lên giường, bổn vương chỉ ôm ngươi ngủ làm gì khác, hai là…” đoạn ánh mắt tà liếc khắp người Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan ‘ôn nhu’ nở nụ cười : “ nếu ta chắc làm gì ngươi đâu đó!” Ngay tức , Tiểu Phượng Ca đáng thương, vọt lên giường, lấy chăn cuộn tròn mình lại, lùi vào vách tường, hận thể xuyên qua tường thoát nơi này. Y có chết cũng tuyệt đối để cho Nhan Nhan của y đụng đến ‘ Tiểu An’ được. Nhan Nhan chỉ có thể là của y mà thôi! Dung Phượng Ca căm giận nghĩ…
VĨ THANH Mọi chuyện điều bắt đầu từ việc, lúc trước Lạc thái sư, tức là gia gia của Lạc Vân Linh, xem xét kĩ vụ án kết tội cho gia đình thái thú họ Mộ Dung, khiến cho cả nhà bị đầy ra biên cương, gia đình thái thú dần dần chết hết, chỉ để lại cốt nhục duy nhất là Mộ Dung Thiên. Mộ Dung Thiên sau này trốn chạy ra Hải Quốc, thề phải báo lại thù cho nhà Mộ Dung Sau này, khi công thành danh tọa, Mộ Dung Thiên quay về cố thổ, hay tin Lạc thái sư chết già, uất ức nơi phát tiết, bèn lên kế hoạch trả thù đứa cháu duy nhất của Lạc thái sư, chính là Lạc Vân Linh. Y thầm lẻn vào vương phủ, hạ độc nàng ta. Đối với vị vương phi được vương gia sủng ái việc hạ độc đối với Mộ Dung Thiên, cũng khó khăn gì, mọi việc xong xuôi, y quay về Hải Quốc. Nhưng ngờ, Lạc Vân Linh chết rồi, Lạc Khanh Nhan lại sống trong thể xác của nàng Nhiều năm sau, y cùng tứ hoàng tử cùng thánh nữ đến Hoàng Thiên cầu viện trợ, ngờ lại gặp nhiếp chính vương Lạc Khanh Nhan, ngay lập tức y nhận ra chính là đứa cháu của kẻ thù năm nào, cam lòng thù hận của cha mẹ, y lần nữa lại tìm kết hãm hại Lạc Khanh Nhan. Nhưng là y ngờ, sau nhiều năm từ vương phi thất sủng nhu nhược Lạc Vân Linh lại trở nên lợi hại như vậy, nếu như phải y thấy được cánh tay của Lạc Vân Linh, có vết bớt năm xưa y từng nhìn thấy cho rằng đó là hai người khác nhau Y lợi dụng Huyễn Tuyết, hạ cổ độc trong người nàng, khiến cho nàng thất thủ hại chết Lạc Khanh Nhan, ngờ lại xuất Dung Phượng Ca. Huyễn Tuyết bị Lạc Khanh Nhan đánh trọng thương, cổ độc phản phệ… Mộ Dung Thiên cũng bị thương nặng, y định chạy trốn thuộc hạ của Lạc Khanh Nhan vừa đến đúng lúc, biết được nếu như mình rơi vào tay của nàng ta, sống cũng bằng chết vì y điều tra được, số thông tin của Lạc Vân Linh, tuy ràng lắm, nhưng thế lực đó thực lợi hại… Đến nhà lao, chịu đủ tra tấn, y chỉ nhợt nhạt cười, ra đầu đuôi việc, sau đó cắn lưỡi tự tử….. Lạc Khanh Nhan nghe quản gia bẩm báo mọi chuyện, chỉ thở dài gì thêm. Ân oán của Lạc thái sư, đối với hồn đến từ dị thế như nàng, mấy quan tâm, nay người chết, cũng để tâm nhiều đến như vậy. Huyễn Tuyết sau khi tỉnh dậy, nhớ lại mọi chuyện, dù phải bản thân mình làm nhưng ít nhiều gây tổn thương đến Lạc Khanh Nhan, khỏi ân hận, bèn thu xếp hành lý quay về Hải quốc, cũng còn mặt mũi lời tạm biệt lần nữa, trước khi nàng lên đường, Lạc Khanh Nhan cho người mang khối bảo ngọc trả lại chủ cũ của nó…. Dung Phượng Ca lần nữa xuất , đứng bên cạnh Lạc Khanh Nhan khiến cho ít người giật mình kinh ngạc nhưng nhiều hơn chính là nở nụ cười vui vẻ, hạnh phúc tưởng như mất đột ngột có lại khiến cho ít người mơ màng tưởng chừng như mơ. Linh Vân bật cười khóc thành tiếng, ôm chặt lấy Dung Phượng Ca, mọi người đứng xung quanh người cười, người lặng lẽ chấm chấm nước mắt, là đủ cảm xúc a….. Năm tháng sau…. Lam cùng Linh Vân thành thân….. Hồng đủ chín tháng mười ngày, sinh được nữ oa nhi đáng … Tư Đồ Cơ Vân cùng Huyền, tiếp theo sau đó cũng có nam hài tử béo mập khả ái Thanh cũng đuổi tới tay nhị tiểu thư Lã Thanh Thanh… Tất cả tràn ngập trong tiếng cười, mọi người điều hạnh phúc, hảo hảo hạnh phúc…. Câu chuyện của họ…. vẫn còn rất dài, rất dài…..