CHƯƠNG 67 : MƯỜI NGÀY “ Dung lão tiền bối, ta muốn nhờ ngài việc!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng trước, chưa để cho Dung Cơ trả lời, tiếp : “ khi lời nguyền hủy xong, ngài…. Nhất định phải giúp ta kích thích não bộ của , khiến cho … quên ta …” Đơn giản chỉ ba từ quên ta ấy thôi, nhưng đối với Lạc Khanh Nhan, thốt ra khó khăn, đắng chát, lòng như bị đâm từng nhát, từng nhát…. Nàng, thực muốn quên nàng, nhưng là nàng có thể ích kỷ với bất cứ ai lại thể ích kỷ đối , khi quên nàng, nhất định …. “ Nha đầu, ngươi thực phải làm vậy sao?!” Dung Cơ sầu não nhìn Lạc Khanh Nhan. Tôn tử của ngài hận ngài đời mất…. “ Vậy ngài còn cách nào khác sao?!” Lạc Khanh Nhan cười nhìn Dung Cơ : “ ngài hiểu mà!” “ Đúng vậy a…” Dung Cơ cười khổ “ Được rồi, ngài đừng sầu não như vậy, coi chừng phát khi ấy kế hoạch của chúng ta bị vỡ nát hết….” Lạc Khanh Nhan lại Mùa hạ khí trời, ấm áp như xuân, mát mẻ như thu, cũng giá rét như đông, mùa hạ ở Hoàng Thiên đặc biệt nóng bức như ở Hàn Thanh mà thay vào đó mùa hạ nơi đây lại có chút gì đó đặc biệt, khi sáng ấm áp như xuân về, lúc trưa tiết trời nóng hơn nhưng cũng khó chịu, chiều đến gió thổi lành lạnh mang theo hương thơm nức nở của những trái cây hoang dại chín rộ, đến chập tối, lâu lâu lại có vài cơn mưa rào thất thường….. Bây giờ là cuối mùa hạ, lâu nữa bước sang thu a…. “ Ngươi nhìn gì vậy?!” Lạc Khanh Nhan từ đằng xa thấy y đứng ngẩn ngơ mình dưới mấy tán cây, tiến lại gần, giọng hỏi “ là cuối hạ rồi, lê hoa sắp nở… cũng biết khi đó, Phượng Ca có còn cơ hội nhìn ngắm trời hoa rơi bay trong gió nữa ?!” Dung Phượng Ca cũng quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn mấy gốc cây xum xuê nở rộ hoa quả, vạc áo lam bào nhè phấp phới trong gió, trông y giờ khắc này đây mang chút gì đó tiêu điều thể tả, như là dường như chỉ trận gió cũng thổi y bay mất, còn lại cũng chỉ là bóng dáng chừa cho nàng mà thôi… Tâm khống chế được đau nhức, vô thức vươn tay ôm chặt lấy bờ vai gầy của , kiềm nén trong lòng thứ cảm giác hoang mang lo lắng, Lạc Khanh Nhan lạnh giọng quát : “ bậy! ngươi…. Vẫn được ngắm lê hoa mãi mãi, sao lại mấy điều vẫn vơ như vậy…” Dung Phượng Ca bật cười…… Quay đầu lại nhìn Lạc Khanh Nhan, giọng thổn thức : “ Nhan Nhan đừng giận, chỉ là hôm nay bỗng dưng cảm thấy lo lắng trong lòng mà thôi” “ Là ta đúng, nên lớn tiếng với ngươi…” Lạc Khanh Nhan thở dài, nàng nên kiềm chế cảm xúc được, càng gần đến ngày đó cảm xúc của nàng càng táo bạo, cũng nguyên nhân vì sao, khẽ xoa mi tâm, đau đầu!” “ thôi… hôm nay chúng ta chơi !” Lạc Khanh Nhan ôn thanh cười, nắm lấy tay của Dung Phượng Ca, về phía trước…. chỉ còn mười ngày, nàng nhất định phải tận dụng thời gian mang những nơi nào mà thích… “ Dung Phượng Ca, ngươi muốn đâu?!” Lạc Khanh Nhan hỏi “ Phượng Ca muốn… rất nhiều nơi, cùng Nhan Nhan khắp danh xuyên tứ hải, Nhan Nhan có thể bồi ta cả đời được ?!” “ Ân! Ta… dĩ nhiên là bồi ngươi đời rồi… đừng ngốc ngốc hỏi mấy vấn đề này nữa…” “ tốt….!!” Thanh của y hẫng, như là hòa vào trong gió, man mác buồn, Lạc Khanh Nhan cứ nghĩ chẳng qua y là lo lắng cho việc hủy lời nguyền kia thôi, để ý, cho nên hiểu, , để rồi…. đau xót khôn nguôi. Nhiều năm về sau, Lạc Khanh Nhan nghĩ, nếu lúc ấy…. nếu lúc ấy để tâm đến cảm xúc của y môt chút, có chăng nỗi đau năm ấy trở thành vết rách trong cả cuộc đời nàng?!… Tương tư tận xương…..!!! Ngày thứ nhất, nàng cùng dạo khắp chợ trong hoàng đô, ăn hết mấy thứ ăn vặt mà chưa ăn bao giờ, hai người ôm bụng tròn vo chạy về, kết thúc trong tiếng cười vỡ tan trong gió Ngày thứ hai, nàng mang du hồ, gió đong đưa, sóng lăn tăn, yên lặng nằm đầu gối của nàng, ngủ giấc từ trưa cho đến chiều, hôm ấy nàng tặng khối bạch ngọc trong suốt tỳ vết, vươn tay nhận lấy, nhàng hôn má nàng cái, nàng bật cười, kéo hôn nụ hôn sâu…. Ngày thứ ba, cả hai cùng thả diều núi, diều của bay cao hơn của nàng, phấn chấn cười cả ngày, đến khi kết thúc, cơn gió mạnh, đứt dây, cuối trôi diều của biết rơi về phương nao, cười : “ có lẽ… mệnh của nó chính mà vậy”. Nàng cười cười, gõ đầu cái, dùng khinh công tuyệt đỉnh chẳng mấy chốc mang diều kia lại cho , nàng : “ mệnh ta tại ta do thiên”. cười , gật đầu, đáy mắt dạt dào tình ý Ngày thứ tư, khúc cầm vang lên, thanh dập dìu man mác chút gì đó u buồn, chút gì đó tươi vui, lại dấu được tuyệt vọng ĩ trong đó… ngày hôm đó, làm gì, ngày ngồi đàn, đàn cho đến khi đầu ngón tay sưng tấy lúc nào hay, cũng là lần đầu tiên nàng trách tùy hứng, chỉ im lặng nghe đàn, yên lặng tựa đầu vai , ngày…. Ngày thứ năm, muốn trỗ tài nấu nướng, từ sáng sớm hai người chợ, về nhà nàng theo chỉ đạo của , làm cá, băm thịt, gọt vỏ… còn nhóm lửa nấu cơm, xào rau, hầm canh…. Cả hai nấu nhiều nhiều món, ăn hết nhưng nàng cười : “ đồ ăn của ngươi nấu, sao ta lại để thừa cho được”. Nàng từng ngụm từng ngụm ăn, ngồi bên cạnh cổ vũ, nhưng là đôi con ngươi trong trẻo xinh đẹp kia, tự khi nào dần hơi nước, chỉ là… ai phát cả thôi Ngày thứ sáu, đóng cửa cho nàng vào, là bí mật. Nàng ôn hòa cười sủng nịnh nhìn , cánh cửa đóng chặt, trong đó hăng say làm việc, còn nàng đứng yên bên ngoài, động đậy, ánh mắt nhìn chăm chăm cánh cửa, cho đến lúc tối, cánh cửa mở ra, nhìn nàng, nhoẻn miệng cười, hai tay dâng ra lồng đèn kéo quân, : “ người ta chỉ cần viết điều nước, cột vào đây, sau đó thành tâm cầu nguyện, thả đèn bay xa, điều nước kia nhất định được thực . Điều ước Phượng Ca viết, còn Nhan Nhan mà thôi”. Nàng cười, chưa bao giờ nàng tin thần phật nhưng là nếu là muốn nàng viết, nếu là… chỉ cần bình an! Nàng tin, đời ăn chạy niệm phật. Hai mảnh giấy của hai người cột lên đuôi đèn, châm lửa, nàng thả đèn, đèn theo gió bay lên cao, bay lên cao…. trời chỉ còn thấy điểm sáng nho , rồi mất hút…. Nàng hỏi : ngươi ước gì vậy, sao viết nhiều thế, tờ giấy là to nha, mà đến nhiều tờ. cười , nháy mắt giảo hoạt, hỏi lại : “ vậy Nhan Nhan viết gì?!” Nàng cười nhìn , ôn nhu như nước : “ cả đời, Lạc Khanh Nhan sở cầu, duy nguyện Dung Phượng Ca bình an mà thôi”. đỏ mặt cười, híp mắt lại, nhìn về phía chân trời xa xôi…. Đời đời kiếp kiếp tâm này làm bạn cùng Lạc Khanh Nhan…. ngàn lần, y viết ngàn lần, hi vọng trời cao thương tình…. Ngày thứ bảy, cùng nàng đến Vi Lạc tự – ngôi chùa lớn ở Hoàng Thiên, thành tâm quỳ phật. quỳ bái cửu cửu tám mươi mốt khấu đầu, miệng khẽ thầm, nàng đau lòng nhưng thể ngăn cản, chỉ có thể cùng quỳ lạy mà thôi. Khấu đầu xong, mồ hôi đầy mặt, cũng còn đứng vững được nữa, nàng thở dài ngốc. cười dịu dàng đáp : “ ngốc nhân có ngốc phúc”. Nàng chỉ cười trừ cũng hỏi khấu gì, bái gì. “ Nghe tháp cao nhất của Vi Lạc tự có chín mươi chín bậc, chỉ cần thành tâm, bước tam khấu đầu phật tổ nghe thấy lời cầu nguyện…” nhìn về phía tháp giọng . Nàng cười khổ nhìn , …. Chín mươi chính cái quỳ lạy khấu đầu, chỉ nguyện điều duy nhất Nguyện có thể cùng người nắm tay nhau cho đến bạc đầu… Ngày thứ tám, muốn lưu lại chút hình ảnh của cùng nàng, cho nên nàng mang đến gặp đương thời họa sĩ nổi tiếng bật nhất trong đế đô Hoàng Thiên, vẽ bức tranh. Ba canh giờ, họa sĩ hoàn thành bước họa, cung kính dâng cho nàng. Nàng nhận lấy, mang về… Trong tranh, thiên u tối, ngô đồng nghiêng ngã trong gió, huỳnh hỏa bay đầy đời, có hai người ôm lấy nhau, ánh sáng nhè của chiếc đèn lồng, phẩn chiếu dung nhan của người trong họa, tuấn mỹ vô trù, khuynh thành khuynh quốc, dưới ánh sáng leo lắt, dung nhan tựa như ảo mộng càng khiến cho hai người trong tranh thêm phần bí , phần phiêu dật xuất trần…. thỏa mãn cười, vui sướng vươn tay ôn nhu chạm vào bức tranh, sau đó đưa cho nàng, vui vẻ : “ Nhan Nhan giữ nha, sau này Phượng Ca lấy lại” nàng gật đầu : “ ta để chỗ cũ….” Ngày thứ chín, hứng khởi mới sáng sớm đánh thức nàng dậy, muốn làm lễ vật tặng nàng, nàng bất đắc dĩ cười, chìu ý , theo ra chợ, mua bất cứ thứ gì lại chạy vào cửa hàng vải vóc, mua đống sợi dây tơ vàng, đỏ… sau đó lôi kéo nàng chạy về nhà. ngồi đó, yên lặng chăm chú tết những sợi dây đan xen vào nhau. Nàng cười hỏi , làm gì vậy. , từ từ . Từ sáng cho đến chiều, tết sai chục cái, làm gần trăm cái, đến cuối cùng mới hài lòng làm ra được cái cuối cùng, đưa cho nàng Thằng ti kết đỏ như máu, tết đan xen vào nhau tạo thành, chính giữa tết rỗng thành chữ ‘ Nhan’, tua dưới là những nếp uốn tết đan xen vào nhau, như là quấn chặt lấy nhau bất ly bất ký, cuối cùng được buộc bởi vài viên ngọc thạch đỏ như máu. đưa nàng, : “ tướng kết đồng tâm, đồng tâm tướng kết… vĩnh viễn chia lìa”. Nàng nhận lấy, trân bảo cất trong lòng, cười khẽ đòi thưởng nụ hôn… biết… tất cả những đồng tâm kết tết sai, tết đẹp… được nàng trân trọng cất hết trong hộp gỗ…… Trời chập tối Trăng lên cao Trời đêm hôm nay rất đẹp, trời tinh tú lấp lánh như những viên kim cương đính tấm lụa đen khổng lồ chiếc bàn đá, vò rượu, ít thức ăn mà hai cái ly…. Lạc Khanh Nhan rót rượu vào ly, nhìn Dung Phượng Ca, cười hỏi : “ sao hôm nay lại đòi uống rượu vậy, ngươi biết tửu lượng của mình tốt mà” “ Nhan Nhan yên tâm, Phượng Ca uống thuốc giải rượu trước rồi” Dung Phượng Ca cười, lại : “ hơn nữa… có chút rượu mới thêm xíu can đảm nha” “ Can đảm, để làm chi?!” Uống ngụm rượu, Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn y, khó hiểu Dung Phượng Ca híp mắt cười, nhăn mặt uống ngụm rượu, mềm mềm : “ đương nhiên là làm những việc ngày thường dám làm rồi” “ Ân?! Những việc ngày thường dám làm?! Ngươi a… có gì mà ngươi dám làm kia chứ?!” Lạc Khanh Nhan tức cười hỏi “ Hì hì… nhiều lắm, chẳng hạn như này…” đoạn ‘bẹp’ cái, hôn mà Lạc Khanh Nhan ngụm, gương mặt của y bắt đầu đỏ bừng. Lạc Khanh Nhan thở dài nhìn y, người này uống thuốc giải rượu rồi kia mà sao lại mới có mấy ly mặt mày đỏ bừng rồi đó?! ngụm rồi lại ngụm… ly rồi lại ly… vò rồi lại vò…. Rượu hương thoang thoảng khắp nơi…. “ Y?! sao lại xuất nhiều Nhan Nhan như vậy chứ?!” Dung Phượng Ca nhíu mi nhìn thân ảnh trước mặt, đưa tay quơ quơ. Lạc Khanh Nhan khẽ thở dài, vươn tay nắm lấy tay y, có chút buồn bực : “ ngươi say rồi…” “ Hì hì, Phượng Ca có say…” Dung Phượng Ca bĩu môi, làu bàu, đầu tựa vai Lạc Khanh Nhan, tay quên đùa giỡn vài lọn tóc của nàng, lâu lâu nổi hứng lại hôn ngụm, khi má, khi môi, khi trán…. Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười, tay nắm chặt lấy thắt lưng của y tránh cho khỏi ngã, tay cứ liên tục uống rượu, ra… đêm nay nàng cũng muốn say…. Người ta thường nhất túy giải thiên sầu, nhưng đáng tiếc tửu lượng của nàng ngàn chén say, cho nên càng uống lại càng tỉnh… Rượu hết, võ bình lăn lóc khắp nơi, thức ăn cũng hết cũng chỉ còn đĩa ^^….. “ Dung Phượng Ca… ngươi ngủ rồi sao?!” Lạc Khanh Nhan lay thân hình của . Dung Phượng Ca mềm nhũn tựa vào vai Lạc Khanh Nhan, cười hì hì lắc đầu. “ hôm nay Phượng Ca muốn ngủ cùng Nhan Nhan thôi, được ?!” “ ngươi lúc nào chẳng ngủ cùng ta…” Lạc Khanh Nhan bật cười , lúc trước nàng với khác phòng, nhưng canh ba sáng sớm, cứ ôm chăn chạy lại đứng trước giường của nàng, từ lúc đó hai người bọn họ ngủ chung rồi, có thể là đồng giường cộng chẫm nha “ Nhưng là hôm nay giống?!” Dung Phượng Ca than thở
CHƯƠNG 68 : ĐÊM NHU TÌNH “ A ?! Có chỗ nào giống kia chứ?!” Lạc Khanh Nhan ngại học hỏi “ Hắc hắc…” Dung Phượng Ca ngây ngô cười, mắt đẹp híp lại, đầu cọ cọ hõm vai của Lạc Khanh Nhan, : “ hôm nay Phượng Ca muốn cùng Nhan Nhan làm như thế này a!” đoạn lấy ra trong lòng tập tranh đưa cho Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhìn bản đông cung đồ, sắc mặt tái mét, dở khóc dở cười nhìn Dung Phượng Ca, thanh trầm thấp : “ cho ta biết, ai bày cho ngươi mấy cái này” “ Hì hì, là Phượng Ca tự biết nha… Nhan Nhan! chúng ta làm …” xong còn vẻ mặt rất chi là ngây thơ nhìn nàng nửa chứ, Lạc Khanh Nhan có cảm giác như nàng là kẻ quấy nhiễu trong sáng ngây ngô của mỹ thiếu niên vậy. Ách! Nhưng là dụ dỗ nàng mà, chứ nàng có làm gì đâu?! Lạc Khanh Nhan thầm mắng mình… “ bậy, ngươi làm sao biết mấy cái này, ngoan, cho ta biết ai đưa cho ngươi mấy cái này…” Lạc Khanh Nhan giọng hỏi, thanh như là dụ dỗ bé ngoan sụp bẫy vậy đó >”< Trong lòng khỏi buồn bực, nếu để cho nàng biết kẻ nào to gan dám dạy xấu nàng cho kẻ đó biết tay. Cách xa vạn dặm, như là có linh ứng Linh Vân nương hắt xì liên tục mấy cái, xoa xoa mũi than thở : “ biết ai lại nhớ đến nàng a…” “ Là Linh Vân cho Phượng Ca đó, Linh Vân chúng ta làm cái này rồi thực trở thành phu thê rồi. Ừhm! Nhan Nhan là nương tử, còn Phượng Ca là tướng công….” vui vẻ giải thích, mặc dù y hai người trần truồng làm những tư thế kỳ quái kia làm cái gì nhưng là chỉ cần làm vậy cả hai trở thành phu thê, thành tối thân mật nhân… là được rồi ^^ “ Tại sao ngươi làm nương tử còn ta làm tướng công?!” Lạc Khanh Nhan đùa giỡn “ Nhưng là… chẳng phải tướng công là nam nhân, nương tử là nữ nhân sao?!” Dung Phượng Ca nghiêng đầu khó hiểu, mắt đẹp chăm chú nhìn Lạc Khanh Nhan, hai gò mà vì uống rượu mà ửng đỏ càng tăng thêm vài phần phong tình mị hoặc chúng sinh “ Nương tử ở nhà, nấu ăn còn tướng công ra ngoài làm việc… chẳng phải ngươi ở nhà nấu ăn chờ ta trở về còn ta làm việc nuôi cả hai phải sao?!” Lạc Khanh Nhan cười cười, dụ hoặc cừu non vào bẫy “ À, như vậy nha! Vậy Nhan Nhan làm tướng công, Phượng Ca làm thê tử cũng được, chỉ cần Nhan Nhan thích là tốt rồi…” Dung Phượng Ca vươn hai tay ôm lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, trán đối trãn, mũi đối mũi, miệng đối miệng… hơi thở tưởng chừng quấn quýt lấy nhau, thoang thoảng lãnh hương của đối phương, vấn vít nơi chóp mũi…. “ Ngoan!” Lạc Khanh Nhan cười khẽ…. “ ừ, Phượng Ca rất là ngoan mà, cho nên Nhan Nhan, chúng ta thực chu công chi lễ …” Dung Phượng Ca , thanh mềm mềm, quấn quanh tửu khí, say lòng người, ngất ngây…. “ Ngươi biết làm như thế nào sao?!” Lạc Khanh Nhan rất có hứng thú đùa giỡn thêm chút nữa “ Uhm! Phượng Ca xem hết sách rồi…..” rất thà trả lời “ Giỏi như vậy?! được rồi… ngươi làm …” nàng giảo hoạt “ Nga… nhưng là Nhan Nhan, chúng ta phải về phòng mới đúng chứ?!” sáng tỏ . Mặt đỏ bừng cũng vì say hay vì thẹn thùng. Nàng buồn cười, người này quả … đáng chết được, muốn ngụm đem nhai luôn… “ Nhan Nhan, chúng ta về phòng …” làm nũng “ Được rồi, chúng ta về phòng….” Nàng bất đắc dĩ thỏa hiệp Vào phòng, cửa đóng lại, buông màn…. Lạc Khanh Nhan tà tứ tựa lưng thành giường, nhìn , khóe môi cong lên nét cười tà mị : “ được rồi, mỹ nhân của ta, ngươi hài lòng chưa?!” “ Hì hì…. Nhan Nhan là đẹp….” hết lời khen ngợi ‘ ..Xem nào, đầu tiên là hôn…’ lẫm bẫm nhớ lại những gì trong sách dạy, bèn vòng tay lên cổ, ôm lấy cổ nàng, dâng lên môi thơm, liếm hôn… Hôn môi, hôn cổ… thoát y, mỗi chỗ hôn cái, cắn cắn cái…. Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười nhìn , làm bất cứ hành động gì, nhìn thoát hết y phục hai người, nhìn hôn rồi lại cắn, cọ cọ khắp người nàng. Lạc Khanh Nhan khỏi ngẩng đầu lên trời hỏi thượng thiên, người đúng là đủ sáng tạo, rốt cuộc đời này nàng tìm được người ngốc hết thuốc chữa Hôn hôn cắn cắn rồi, nhưng người khó quá, khô nóng vô cùng. Dung Phượng Ca nhăn mi, mắt đẹp tràn đầy sương mù nhìn Lạc Khanh Nhan, : “ Nhan Nhan! sách thể tin nha, sao mà chu công chi lễ khó chịu quá vậy”. Người bây giờ nóng, nóng vô cùng mà phía dưới trướng đến phát đau…. ( Dao Dao : ‘ôm mũi’ sặc… ) Lạc Khanh Nhan cười khổ : “ sao hả, vừa lòng chưa?!” tên ngốc này!! =”= “ ừ! Dù rất khó chịu nhưng là chúng ta là phu thê chính thức, Phượng Ca rất vui nga!” xong còn quên nở nụ cười to nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nha muốn cười, nhưng là thấy vẻ mặt đó của , cũng thể cười thành lời. Tiểu tử này, ra nàng cười cũng nàng cười cái gì đâu! “ Mỹ nhân, ngươi chẳng phải là học hết trong sách rồi sao?!” Lạc Khanh Nhan khẽ thầm bên tai y, thanh trầm thấp, khàn khàn, mị hoặc khác thường. hiểu sao hôm nay Dung Phượng Ca cảm thấy Nhan Nhan của y đặc biệt…. đặc biệt tà mị hơn thường ngày nha “ Uhm! học hết nhưng là quên mấy bản…” y ngượng ngùng “ Haiz!! Ngươi nha… đáng quá đáng….” Lạc Khanh Nhan buồn cười lên tiếng, cái búng tay , ánh nến bập bùng tắt , bóng tối bao trùm lên tất cả…. Ánh trăng mờ ảo, xuyên qua khung cửa, phản chiếu giường mạn, hai thân ảnh dây dưa quất quýt lấy nhau…… trầm trọng tiếng rên rĩ cùng thở dốc, ấm áp khôn cùng. Ánh trăng xinh đẹp cũng ngượng ngùng cũng dấu sau áng mây đen, gió đêm xào xạc, xào xạc…. đêm động tình, liều chết triền miên…. Đến cuối cùng, Dung Phượng Ca mới hiểu a, ra trong sách có lừa y nha ^^ ( Dao Dao : chưa có cảnh H văn nào tức cười như khúc này, Dao viết xong mà cũng cũng buồn cười, biết nên Tiểu Phượng Ca đáng hay là ngu ngốc nữa >”< ! he he, cuối cùng chỉ tiêu mỗi bộ truyện có chương H, hoàn thành, đừng ai đòi mấy cảnh nóng nha, ta thực bất lực với cảnh này +_ Trời tờ mờ sáng sớm, vạn vật vẫn còn chìm trong giấc ngủ….. Dung Phượng Ca dậy từ rất sớm, nhưng vẫn còn tham luyến ấm áp người nữ tử cho nên vẫn nằm đó, ôn nhu mỉm cười nhìn người trong lòng mình say giấc nồng…. Đầu ngón tay họa từng đường nét gương mặt tuấn mỹ của nàng, khẽ đặt nụ hôn trán nữ tử, y khẽ thầm : “ Nhan Nhan! Phượng Ca rồi…. Nhan Nhan nhất định phải hảo hảo sống biết ?!” Quần áo sửa sang ổn thỏa, y quay đầu nhìn lại dung nhan người kia lần nữa, sau đó quay đầu, quyết tuyệt bước ra ngoài…. Có… những thứ, vẫn khắc sâu từ tận đáy lòng, dù cho qua bao nhiêu tháng năm…. cũng thể bào mòn được, kia mắt, kia mi, kia môi, kia mũi….. đường nét gương mặt của người kia khắc tận đáy con tim, dù là thương hải hóa tang điền, cũng… thể nào quên được…. Lạc Khanh Nhan… Lạc Khanh Nhan…. Cả đời này, Phượng Ca hạnh phúc nhất, may mắn nhất chính là gặp nàng Tương ngộ, nàng trúng độc yên lặng nằm đó….. kể từ thời khắc đó, vận mệnh của chúng ta bắt đầu tương giao rồi Nhan Nhan à, kiếp này… chúng ta có duyên phận, vậy kiếp sau khi gặp lại, chúng ta lại tiếp tục đoạn tình duyên này được ?! Nhan Nhan à, nếu Phượng Ca còn, Nhan Nhan cũng đừng đau lòng, bởi vì dù có như thế nào, ở nơi xa xôi nào đó, Phượng Ca luôn luôn dõi theo Nhan Nhan Nhan Nhan , Phượng Ca chính là rất sợ đau, rất sợ.. rất sợ… cho nên chịu nỗi việc mất nàng, người ở lại luôn là kẻ đau khổ nhất, Phượng Ca ích kỷ cho nên trước bước, Nhan Nhan đừng giận Phượng Ca Mọi lỗi lầm, mọi ác nghiệt của Nhan Nhan, Phượng Ca dùng đời đời kiếp sau của mình, hành y tế thế, cứu giúp người đời, chỉ mong… chúng ta gặp lại…. chúng ta… nhất định phải gặp lại…. “ Nha đầu, mau dậy….” Dung Cơ hổn hển vừa đập cửa vừa quát. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối tung, giống bộ dáng bình tĩnh như thường ngày nữa. Bên trong, Lạc Khanh Nhan giật mình mở mắt ra, ngồi nhổm dậy, đảo mắt xung quanh nhìn căn phòng, giường chăn được sắp xếp cẩn thận mà y phục của nàng cũng được người nào đó sắp xếp cách nề nếp… Bên ngoài lão ngoan đồng đập cửa kêu inh ỏi mà bên trong Lạc Khanh Nhan dường như nghe thấy…. “ Nàng, từ khi nào lại ngủ say như vậy?!” mắt khẽ nheo lại, lóe ánh sáng nguy hiểm… nghe thấy tiếng đáp lại bên trong, Dung Cơ sốt ruột xô cửa mà vào, Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn Dung Cơ, lạnh giọng hỏi : “ Lão đầu, có chuyện gì vậy?!” “ Ngươi… ngươi nha đầu này, còn bình thản như thế, ba… ba bảo vật thấy, còn có…. Tôn tử của ta đâu?!” Dung Cơ nhìn giường, trầm giọng hỏi, chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt của lão trầm xuống, đen như đáy nồi Vừa nghe ba bảo vật thấy, đầu tiên là phẫn nộ, sau đó chợt kinh hoàng, Lạc Khanh Nhan vùng dậy, khoác áo cánh nhanh nhạy, thuận tiện lấy sợi dây cột tóc bàn gần đóc thúc tóc lên cao, kiểu đuôi ngựa, nàng nhìn Dung Cơ, quát khẽ : “ sao lại như vậy, chẳng phải mấy thứ đó ngài cất kỹ rồi sao?!” đừng có đùa với nàng như vậy chứ, công sức bao lâu đến ngày hôm nay chẳng lẽ gió cuốn mây trôi?! Ai.. ai dám to gan lấy mấy thứ đó, chết tiệt “ Ảnh…?!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, nhưng khác với mọi hôm, hôm nay lại có hắc y nhân nào xuất cả, khẽ nhíu mi…. “ Nha đầu, dường như tất cả chúng ta, vô thanh vô tức bị trúng thuốc mê, ngay đến cả ta cũng ngủ quên, nếu phải lão đầu ta quanh năm làm bạn với dược liệu, e rằng đối phó với loại thần mộng hương này, cũng vô thanh vô tức ngủ cho đến tối mất….” Dung Cơ “ Có thể tiếng động cho tất cả chúng ta hôn mê, lại còn biết hết mạng lưới ảnh vệ xung quanh để tránh thoát, người này…..” đến đây, Dung Cơ tự dưng hốt hoảng vô cùng. Xâu lại các chuỗi kiện, tam bảo bị đánh cắp, mọi người bị trúng thuốc mê, thần mộng hương và…. Tôn tử của ngài mất tích…. Lạc Khanh Nhan trầm giọng : “ … biết” “ Sao, sao lại như thế được… chúng ta rất bí mật kia mà…” Dung Cơ thất thần, lảo đảo thân mình, lùi ra đằng sau, ngồi bệch xuống ghế, thào : “ xong… xong rồi! khi nó biết, với bản tính của nó, nhất định hủy ba món bảo vật kia… rồi tìm chỗ chờ chết cho xem….” Dung Cơ thống khổ khóc thành tiếng : “ chẳng lẽ… đấu nỗi với hai chữ thiên mệnh kia sao?!” Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, tại sao nàng lại phát bất thường kia chứ, mười ngày trước, hỏi nàng : “ liệu có còn cơ hội lần nữa ngắm lê hoa nở rộ rồi hoa tung bay trong gió”. Có chăng lúc ấy phát được ?! tại sao nàng tinh ý chút, phát sớm chút kia chứ, mười ngày mặc dù rất vui vẻ nhưng ưu sầu nhạt dần nơi khóe mắt, nàng… sao vô ý chịu hiểu, thấu?! …. Lạc Khanh Nhan ơi Lạc Khanh Nhan, ngươi tự nhận mình hiểu thấu hết con người , nhưng thực ra ngươi đâu cảm nhận được tất cả nỗi lòng của . Ngươi hơi thở bất an xao động, cái ánh mắt khác thường điều nhận ra, tiếng động an ủi, nhưng là lo lắng, bất an… ngươi lại thể nắm lấy, thay lau mọi phiền muộn kia, đủ vô dụng!! Dung Phượng Ca, ngươi thả đèn lồng bay trong gió, viết hàng ngàn điều ước, ngươi ước gì?! Chín mươi chín cái khấu đầu thành tâm trước phật tổ, ngươi niệm điều gì?!…. Đồng tâm kết ngươi tặng ta, nguyện nhất sinh nhất thế, bất li bất khí… khi ấy nỗi lòng của ngươi lại ra sao?! Dung Phượng Ca… Dung Phượng Ca…… “ Lão đầu, chẳng lẽ mệnh cách của và ta, dù có cố gắng như thế nào cũng thể sửa đổi được sao?!” Lạc Khanh Nhan thào cười. Lòng bàn tay xiết chặt lại, đầu móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, rỉ máu. Chợt! đôi con ngươi mảnh ánh sáng ngọc, lạnh như băng, khóe môi cong lên nét cười quỷ dị : “ ! Ta Lạc Khanh Nhan, nhất định thể cam nguyện với kết quả như thế này được, dù có là thiên ý, ta nhất định cũng nghịch thiên mà …..”
CHƯƠNG 69 : NHẤT BƯỚC TAM KHẤU “ Chủ nhân thứ tội, Ảnh Nhất mất dấu của công tử!” Hắc y nhân cúi đầu, trầm giọng bẩm báo, thanh nặng nề. Trong lòng ão não thôi, uổng thay cho bọn họ tự xưng ảnh vệ đứng đầu lại bị công tử ‘chân yếu tay mềm’ làm cho hôn mê, ngủ biết trời trăng may gió, may mà có ai tập kích nếu bọn họ nhất định chết có đất chôn thân rồi “ Chủ nhân, Ảnh Nhị vô dụng…” Ảnh Nhị cũng quỳ xuống, xấu hổ bẩm báo. Số phận của y cũng thua gì đống Ảnh vệ quanh đây, vì là công tử cho nên bọn họ có đề phòng, để rồi ai cũng bị ‘hưởng dụng’ ít thần mộng hương của công tử, an giấc ngủ ngon a. Công tử ơi là công tử, sao khi học người nào đó bỏ nhà ra vậy chứ, bọn họ nhất định bị chủ nhân rọc xương lột da mất thôi….. Lạc Khanh Nhan nhìn hai hắc y nhân, than khẽ : “ mà thôi… mà thôi! phải lỗi của các ngươi, … khi lên kế hoạc tỉ mỉ, ngay đến cả ta cũng bị gạt huống chi là các ngươi”. Trong giọng giấu nỗi đau buồn, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị kinh ngạc nhìn Lạc Khanh Nhan, sau đó ngay lập tức cúi đầu xuống, cùng có suy nghĩ : ‘sao hôm nay chủ nhân nhân từ quá vậy!’ chỉ là ý nghĩ thoáng qua vui đùa chút thôi, nhưng là cả hai ảnh khỏi bối rối, bởi lẽ thà chủ nhân cứ như ngày thường phạt bọn họ nặng chút còn hơn tình trạng lúc bấy giờ, khiến cho bọn họ cảm thấy có gì đó yên, bất an vô cùng. Rốt cuộc… chuyện gì xảy ra giữa công tử và chủ nhân của bọn họ, chẳng lẽ là… vợ chồng son cãi nhau?! “ Huy động tất cả các ảnh vệ, nhất định phải tìm được , dù lật cả hoàng đô Hoàng Thiên quốc, cũng phải….. truy tìm cho được tung tích của , biết chưa?!” Lạc Khanh Nhan ra lệnh “ Là, chủ nhân…” hai ảnh đáp, sau đó lui ra ngoài…. Nguyên niên 898, ngày mười ba tháng sáu, là ngày chí cực nhất trong hai mươi năm trở lại đây, cũng là ngày thích hợp nhất để thực nghi thức hủy lời nguyền của Dung Phượng Ca, nghe ngày này mặt trời bị thiên cẩu nuốt mất, cả bóng đêm bao phủ toàn đại lục, đối với tượng này, với người đại như Lạc Khan Nhan cũng thấy làm kỳ lạ gì, chẳng qua chỉ là nhật thực mà thôi, song tối qua người nào đó dụ dỗ thực mỹ nam kế, sáng hôm sau ôm theo ba món bảo vật chạy mất dạng, lại còn rất thông minh, thả thần mộng hương mê ngủ tất cả mọi người nửa chứ, có thể lần này đây, Tiểu Phượng Ca của chúng ta rất là… thông minh, thông minh đến mức khiến cho Lạc Khanh Nhan nghiến răng nghiến lợi nổi khùng…. Sau hai canh giờ tìm kiếm vẫn chưa có chút tin tức gì, Lạc Khanh Nhan giận dữ canh giờ tiếp theo, vẫn thấy bóng dáng của , nàng chạy khắp nơi mà có thể đến nhưng cũng vô dụng, Lạc Khanh Nhan phẫn nộ canh giờ nữa trôi qua, nàng… tuyệt vọng Cái cảm giác đó, như là trước kia nhảy xuống hàn đầm tìm thiên niên liên cho nàng vậy, ĩ dai dẳng thôi, cho đến nhiều năm về sau bàng hoàng trong giấc mộng, nàng vẫn thôi kinh sợ, và rốt cuộc… lại đến ngày hôm nay Dung Phượng Ca…. ngươi bảo, ta phải làm như thế nào mới tốt đây?! Có chăng là ngươi hiểu….. ngươi hiểu được, ngươi còn ở nơi này, ta…. Cho nên ngươi mới làm thế với ta?! Ngươi tưởng rằng ta lúc nào cũng mạnh mẽ cứng rắn sao, đồ ngốc này..!! Ta là người đấy, là người… cho nên cũng đau…. “ Ngươi có thấy , có người đến Vi Lạc tự, bước tam khấu chín mươi chín bậc thang dẫn đến tòa tháp cao nhất đấy…..” “ Oa! thể nào, người này là sám hối sao?!” “ ! ta vừa cùng với tẩu tử của mình đến chùa thỉnh bùa bình an cho tướng công, tận mắt thấy nha….” …….. thanh trò chuyện mỗi lúc xa, văng vẳng lại nghe đâu đây, cách đây vài hôm trước, người kia cũng với nàng : ‘ nghe chín mươi chín bậc thang đến tháp cao nhất chùa, bước tam khấu nhất định phật tổ nghe thấy lời cầu nguyện của mình’ khi ấy nàng cười khổ ….. bước, hai bước…. rồi chạy như điên về hướng Vi Lạc tự, Lạc Khanh Nhan dường như quên mất khinh công của mình, trong đầu nàng giờ khắc này đây, chính là … là ở đó chờ nàng, nàng chạy… chạy như điên, chạy hết tất cả sức lực của bản thân Bỗng, trời sáng, tự dưng bị bóng đen bao phủ khắp nơi, như là có thế lực vô hình nào đó nuốt chửng lấy mặt trời vậy, người dân trong thành kinh hoảng, lắp bắp sợ hãi…. Sau đó là tiếng hét lên, và kết thúc trong hoảng loạn của người dân, mới có trong chốc lát, Đế Đô Hoàng Thiên đại loạn….. Mặc kệ người dân hoảng hốt sợ hãi, Lạc Khanh Nhan vẫn nhằm về phương hướng Vi Lạc tự mà chạy, người dân trong thành đa số điều chạy trốn trong nha đóng cửa lại vì sợ hãi có tai họa ập đến, cho nên đường cái vắng tanh, cũng chỉ còn sót lại vài người và hàng hóa đổ vỡ khắp nới…. Sấm sét ầm ầm, mây đen bao phủ khắp cả chân trời, hạt… hai hạt,…. Rồi trời lại đổ mưa, mưa to…. Hôm nay là ngày đáng nhớ lưu truyền lại trong sử sách Hoàng Thiên, và cũng có lẽ là cả đại lục, cũng là ngày Lạc Khanh Nhan nàng…. Đau cả đời, thống khổ kiếp…. Vi Lạc tự, từ sáng sớm, có người xuất Người này, từ bậc thang thấp nhất, bước tam khấu… cứ từ từ mà bước lên Người đến thắp hương, khỏi tò mò, rốt cuộc là người nào mà thành tâm như thế, mọi người tụ tập, bàn tán…. Kinh ngạc nhìn người trước mặt Người kia, lam y thanh nhã xuất trần, gương mặt đẹp có từ nào diễn tả nỗi Người kia, thành tâm quỳ bái, nhất bước tam khấu, vẻ mặt thành khẩn túc mục, cũng khiến cho người khác cảm thán về thành tâm đó của y, và rồi mọi người thắc mắc, người này rốt cuộc phạm lỗi tày đình gì, hay có ước nguyện gì to lớn, đến mức phải hành lễ lớn như vậy?! Cho đến khi, tượng nhật thực xảy ra và mưa rơi xối xả, bọn họ điều hối hả chạy , nhưng duy độc người kia, vẫn như vậy kiên trì với hành trình của mình…. Này bước, y cầu nguyện người kia có thể bình an suốt đời Này bước, y cầu nguyện người kia có thể vui vẻ thế Này bước, y cầu nguyện có thể bên cạnh người kia Làm bạn đồng hành, đời đời kiếp kiếp…… …………………….. ………………………………….. bước rồi lại bước, từng cái khấu đầu, đầu chạm xuống mặt đất lạnh như băng…. Mưa vẫn cứ như thế, rơi ướt đẫm, người y xơ xác tiêu điều… Chân tay run rẫy, mỏi nhừ nhưng vẫn cố chấp, bước lên bậc thang là khấu đầu ba cái…. Y được nửa hành trình, nhưng là liệu có còn sức để tiếp , khi mà dường như trời xanh cũng đứng về phía y?! Sắc mặt y tái ngắt, trán cũng tấy đỏ rĩ máu, máu hòa cùng nước mưa, lau vết thương, bỏng rát…. “ Nam mô a di đà phật! thí chủ cần gì phải như vậy?!” thanh vô hỉ vô bi, chủ trì Vi Lạc tự im lặng nhìn Dung Phượng Ca, đôi con ngươi ngời sáng hiền từ trong suốt nhìn y, như là muốn thấu, muốn đằng sau con người mỏng manh kia, liệu có nguồn sức mạnh nào ghê gớm để duy trì y thực hiên việc này?! Chín mươi chín bậc thang, nhất bước tam khấu, nghe có vẻ giản đơn, nhưng để thực việc này ngay đến bậc cao thủ cũng mất ít sức huống chi đối với Dung Phượng Ca, thân mình rách nát từ , tưởng chừng ngay cả cơn gió cũng có thể cuốn trôi y ?! “ Trụ trì, là người sao?!” Dung Phượng Ca ngẩng đầu lên, mơ hồ cười : “ lại gặp ngài, chúng ta… dường như rất có duyên?!” “ Thí chủ, thiên mệnh thể làm trái…” lão hòa thượng, mặt mày tiên phong đạo cốt, cũng chính là người Lạc Khanh Nhan gặp lần trước, gieo quẻ tính bói cho nàng rằng : ‘ nàng cùng thể đồng sinh.!’ “ Ta biết, thiên mệnh… thể trái.,,khụ,,!! Nhưng là… nhưng là còn chút hi vọng, ta… ta cũng phải thử…” Y cười, cười như thế đẹp, tiếu dung nhàng u uẩn đau đớn cùng tuyệt vọng thê lương trong đó, bỗng chốc cũng khiến cho lão hòa thượng tâm như chỉ thủy kia, xót xa…. Lão hòa thượng, tự lúc nào, cũng , nhưng là người kia vẫn như vậy thành tâm quỳ lạy, từng bước… từng bước….. Chân của y, tê cứng đến mức, còn đứng được nửa rồi….. Hình ảnh trong mắt y giờ khắc này đây, cũng còn ràng lắm, cứ mờ dần, mờ dần…. Còn hơn hai mươi bước nữa, y… vẫn còn chặng đường dài…. nổi, lếch, bò…. Bất cứ giá nào, y cũng phải thực cho hết hành trình này, dẫu…. kết quả đến cuối cùng là đau thương, y vẫn cam tâm tình nguyện! Hình ảnh mà Lạc Khanh Nhan chạy đến vừa thấy, chính là người kia, mình, thân ảnh gầy gò, từng bước, từng bước , leo lên tháp…. Tĩnh mịch, bi ai…. Mưa rơi, mỗi lúc nặng hạt hơn, sấm chớp ầm ầm, như là trời xanh gào thét…. “ Ngốc quá…!!” Lạc Khanh Nhan cười, cười…. …. Rất , chỉ là cái nhếch miệng khe khẽ thôi…. Nhưng là, tiếu dung ấy, nếu có người nhìn thấy bật thốt lên, sao mà… đau đớn quá…. Đến mức, nhói lòng……. “ Boong…..” tiếng chuông chùa chợt vọng lên, hòa vào cùng tiếng mưa….. “ Dung Phượng Ca, ngươi… điên rồi!” Lạc Khanh Nhan , nghe có vẻ bình thản như là khóe môi run rẫy, đôi bàn tay vươn ra nắm chặt lấy tay của Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca y cảm nhận được run rẫy đó…. “ Nhan Nhan, đến rồi sao?!…” y giọng , vẫn có ý định ngừng lại, lại tiếp tục bậc thang, khấu đầu… tay của y cũng còn đủ sức chống đỡ được nữa, run rẫy trong mưa, đầu ngón tay trắng bệch…. “ Ngừng lại, ta bảo ngươi ngừng lại, ngươi… có nghe ?!” Lạc Khanh Nhan giọng quát, dùng sức mạnh kéo y đứng dậy. Dung Phượng Ca khẽ lắc đầu, nắm chặt lấy tay của Lạc Khanh Nhan, gằn từng tiếng : “ Nhan Nhan, chẳng lẽ… nguyện vọng cuối cùng của Phượng ca, Nhan Nhan…. cũng thể đáp ứng sao?!” Tức thời, nàng…. Buông tay… Nguyện vọng cuối cùng, …cuối cùng?!…. “ Ngươi sao lại ngốc như vậy chứ, chỉ cần… ngoan ngoãn nghe lời của ta, chẳng phải rất tốt sao?!” Lạc Khanh Nhan giọng nỉ non “ tốt, Nhan Nhan chính là muốn vứt bỏ ta, như vậy mà tốt sao?!” y phẫn nộ quát, lần đầu tiên trong đời, y nổi giận với người, mà người kia lại là người rất quan trọng với y, nhưng là Dung Phượng Ca y giải thích, y khẽ mím môi, quay đầu lại, tiếp tục quỳ lạy… “ Nhan Nhan, chính là… biết , biết ….. có Nhan Nhan, ta… làm sao… làm sao có thể….” “ Nhan Nhan, chính là…. Luôn mình quyết định mọi chuyện như vậy, …. Chưa bao giờ hỏi ta dù lần…” “ Nhan Nhan….. Phượng Ca…. cũng đau, rất đau….” Y vừa lạy, vừa …. thanh đứt quãng nghẹn ngào, như là đứa trẻ oán giận vậy…. chính là làm nũng có sao?! đây có lẽ là lần cuối cùng rồi, , y trách nàng, chỉ là… muốn thôi…. Đến giờ phút cuối cùng, y muốn với nàng nhiều lắm, muốn thực nhiều nhưng đến cuối cùng lại thể được gì, có lẽ là biết bắt đầu từ đâu… Cho nên, y làm nũng, y oán giận… y vô lí….. Chỉ là chút tùy hứng thôi, phút giây cuối cùng, Nhan Nhan à! Phượng Ca chỉ tùy hứng lần này thôi, cho nên Nhan Nhan….. vẫn như bình thường, yên lặng bình thản nhìn Phượng Ca, được ?! Đừng làm gì cả, đừng gì cả…. Nhưng là lần này đây, khác với thường ngày, Lạc Khanh Nhan có mỉm cười sủng nịnh nhìn y, cũng im lặng cho y tùy hứng đùa giỡn…. Lạc Khanh Nhan bật cười, cười thành tiếng, nàng : “ vậy… ta phải làm như thế nào đây, chẳng lẽ cứ như vậy để ngươi chết trước mặt ta sao?! ngươi a…! Dung Phượng Ca, ngươi…. Sao ngươi lúc nào cũng khiến cho ta kiềm chế được bình tĩnh như thế này chứ…!!” “ Dung Phượng Ca…” “ Dung Phượng Ca……” “ Đừng rời bỏ ta,…..được ?!…” nàng giọng , thấp giọng cầu xin, đầu ngón tay run rẫy chạm vào vạc áo của , nắm chặt….
CHƯƠNG 70 : NÀO NGHE THẤY THANH VĨNH CỮU CHỈ NGHE VANG VỌNG ĐỘC KHÚC LY CA Dung Phượng Ca quay lưng lại đối với Lạc Khanh Nhan, cho nên nàng thấy, người kia… tự lúc nào lệ yên lặng rơi đầy mặt, chỉ là mưa hòa cùng lệ, cũng còn phân biệt , rốt cuộc nước rơi từ trong mắt của người là lệ hay mưa?! Khóe môi, giọt, giọt… lại giọt máu, rĩ ra…. Đỏ chói…. Y, lời, thân hình cơ hồ lảo đảo nhưng vẫn cố chấp khấu đầu trước phật tổ Đầu ngón tay cơ hồ bấu chặt xuống mặt đất, để giữ lấy bình tĩnh…. Chỉ còn bước, bước cuối cùng mà thôi…. Phật tổ! người có nghe thấy lời cầu nguyện của con…. Chín mươi chín bậc thang, hai trăm chín mươi bảy cái khấu đầu… Tâm niệm điều duy nhất, liệu ngài có thể…. Nghe thấy điều khẩn cầu của con?! “ Chủ nhân, công tử… cẩn thận….!” Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị vừa thấy, chính là cảnh đạo sấm sét lớn, hướng về phía hai người, bèn quát lớn. Lạc Khanh Nhan từ đầu đến cuối chỉ để tâm đến mỗi Dung Phượng Ca cho nên để ý, cho đến khi nghe được thanh của Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị mới giật mình thảng thốt, muốn kéo y tránh thoát, nhưng là…. Bước cuối cùng vừa thực xong, ngẩng đầu lên chính là sấm sét đầy trời, hướng về phía y, Dung Phượng Ca ngẩn ngơ, rồi cười…. Có lẽ… dù y có cố gắng thế nào, trời xanh cũng bao giờ chiếu cố đến y… Thấy, Lạc Khanh Nhan đẩy y ra, y chỉ lắc đầu đẩy lại nàng Nhan Nhan ngốc quá! Khoảng cách như vậy, sao mà kịp kia chứ?! Huống chi…. Y cũng còn sống được bao lâu, y cảm thấy luồn khí nóng chạy chồm suốt cơ thể, y chịu đựng rất lâu, cho đến khi quỳ lạy bậc thang cuối cùng tháp, sức của y cũng còn chịu đựng được nữa rồi… Chín mươi chín bậc thang, bước cao nhất, y đứng đó, thân hình khuynh đảo, mà nàng lại bị y đẩy , thất thổ ngã về đằng sau, ánh nhìn chỉ còn lưu lại khoảnh khắc, khóe miệng của y cong lên nét cười ôn nhu như nước và : ‘ Nhan Nhan! hảo hảo sống tốt….’ ầm ầm…. tiếng sét vang to, ba đạo sấm sét giáng xuống liên tiếp ngay giữa thân tháp trong Vi Lạc tự, đập nát cả góc tháp, nát vụn cả lư hương lớn trong sân tháp, và trúng vào cả người y…. Dung Phượng Ca…. Phượng… Ca….. Chủ nhân…. Công tử……… Hai ảnh hốt hoảng chạy đến, đỡ Lạc Khanh Nhan đứng dậy, Lạc Khanh Nhan vùng khỏi hai người, chạy đến bên người kia, tay nắm chặt lấy tay người kia, há miệng thở dốc liên tục lại chẳng thể thành lời…. Dung Phượng Ca y giờ khắc này …. thê thảm, y phục rách nát, đầy bụi đất, cơ thể bị sét đánh trúng, cháy đen cả phần lưng, máu trong miệng cứ ồ ạc ra liên tục, ánh mắt nhiều lần muốn khép lại nhưng cố chấp nhướng mi, mở ra.. khóe môi mấp máy lại thể thốt lên thành tiếng…. Dung Phượng Ca… ngươi… ngươi đừng làm ta sợ mà…. Lạc Khanh Nhan nắm chặt lất tay y, tay kia lại liên tục lau máu khóe miệng của y, lại sợ y đau, dám ôm quá chặt “ Nhan … Nhan!…” y khó khăn lắm mới ra thành lời, đầu ngón tay cố sức vươn lên, chạm vào gương mặt của nàng, cái vươn tay nho dường như là khuynh tẫn tất cả sức lực còn sót lại trong y “ Ta ở… ta ở đây, Dung Phượng Ca… ngươi đừng gì cả, ta chữa thương cho ngươi, ngươi… sao… sao đâu….” Nàng giọng lầm bầm, trong vô thức, song nội lực trừ đầu ngón tay cứ liên tục truyền lại trong người y, Dung Phượng Ca lắc đầu, than khẽ : “ vô ích thôi… Nhan Nhan…!!” “ Nhan Nhan…. Phượng Ca.. lạnh!” “ Hảo! lạnh.. lạnh,… ta ôm ngươi” “ Nhan Nhan,….. Phượng Ca…. muốn ngủ…. rất buồn ngủ…” “ Đừng ngủ, ta…. cho phép ngươi ngủ… ngươi có nghe …” “ Nhan Nhan…. mấy ngày trước, Phượng Ca đàn khúc, Nhan Nhan có hỏi… là khúc gì…. Phượng Ca ….” “ Bây giờ, Phượng Ca…. hát cho Nhan Nhan nghe, được ?!!…” “ Hảo, …ngươi làm gì cũng được, miễn là đừng ngủ, ngoan!…” “ ừ! Phượng Ca….. ngoan, rất ngoan…..” Nàng cởi lấy áo khoác, choàng lấy cả người y, ôm chặt lấy y bước vào trong phòng, từng bước, từng bước…. đoạn từng ruột gan, đau thắt chặt tâm…. Hai Ảnh ngẩn ngơ, cứ yên lặng theo sau, biết gì, thể làm gì, chuyện cứ ập đến cách quá vội vàng, bọn họ…. hiểu được, được…. “ Chủ nhân, công tử…..” Ảnh Nhất chợt thốt lên… Người kia, tóc hóa đỏ, đôi con ngươi cũng hóa đỏ….. Tay lại vô thức nắm chặt vạc áo của Lạc Khanh Nhan… Lạc Khanh Nhan nhìn y, hàng mi rũ xuống, rất khẽ đặt xuống vầng trán y nụ hôn…. Y giọng cười, đầu tựa vào hõm vai của nàng, hai tay ôm chặt, chặt cổ của nàng…. Khóe miệng mang cười, máu lại liên tục chảy ra, sao ngừng được…. Thuở ban đầu ta vẫn nghĩ ái tình là điều vĩ đại nhất Đến cuối cùng mới vỡ lẽ nghiệt ngã nhất chính là định mệnh Người vẫn lối xưa quay bước, trái tim vì ai mà tan nát Người cớ sao chịu tỉnh ngộ Người ái tình chẳng qua là giấc mộng Hạnh phúc ta vay, nay hoàn trả lại cho người Y giọng hát, à mà cũng phải hát, vì điệu có, thanh đứt quãng liên tục….. Có gì đơn hơn vuột mất tình hằng mong níu giữ Lời dịu dàng còn chưa kịp bày tỏ nghe vang vọng lúc ly ca Siết chặt vòng tay, lặng lẽ ôm ấp nỗi lòng tan vỡ Dụng tâm hát tặng người bản ly ca Thanh của y, thực …. rất ….. mỏng manh như là cánh lê hoa cuối thu, chập chờn rơi xuống mặt đất, dẫu có cố gắng như thế nào, cũng thể giữ lại cùng hoa…. Nguyên lai ái tình là phù hoa….. vấn vương mà làm chi cần sáng suốt…….. chỉ cần lòng thành ý Có gì đơn hơn…..vuột mất tình ….. hằng mong níu giữ Lời dịu dàng còn chưa kịp…… bày tỏ nghe vang vọng khúc… ly ca Siết chặt vòng tay, lặng lẽ ôm ấp…. nỗi lòng tan vỡ Dụng tâm hát tặng người……. bản ly ca Nào nghe thấy được vĩnh cửu…. chỉ nghe độc khúc… ly ca….. ( Ly Ca) “ Nào…. Nghe thấy được vĩnh cửu, chỉ… là độc khúc ly ca thôi sao?!…” Lạc Khanh Nhan thào : “ số mệnh giữa ta và ngươi, chỉ là hai tiếng… ly ca, ly…ca….” “ Chủ nhân, công tử…..” đến đây thôi, hán tử lạnh lùng như y cũng còn thành tiếng được nữa rồi. Người kia, tay buông xuống, mi mắt cũng nhắm chặt lại, an tường…. Gương mặt vẫn vậy xuất chúng, như là y bình an vào giấc ngủ mà thôi, nhưng là Ảnh Nhất y biết, vị thiếu niên phong hoa tuyệt đại này, còn tồn tại thế gian này nữa, hơi thở của người… còn…. Lạc Khanh Nhan có , cũng đáp lại Ảnh Nhất, nàng…. Cứ như vậy bình thản như có chuyện gì, ôm y vào trong tháp chùa, còn hai ảnh đứng bên ngoài, bước vào…. Mưa, còn rơi nữa, trời quang mây tạnh…. Trong vắt chút mây đen, dường như cơn mưa dữ dội vừa rồi chỉ là ảo ảnh vậy, chỉ còn vết tích hoang nát vừa rồi, như là minh chứng sau cơn vưa tầm tả và trận sấm sét kia…. Bốn lão giả xuất , Dung Cơ sắc mặt tái nhợt hỏi hai ảnh, ngài hỏi rằng : “ tôn tử… tôn tử của ta đâu?!….” Hai ảnh lắc đầu, mím môi , nước mắt rơi đầy mặt….. Thổn thức….!! Dung Cơ thất thần, lảo đảo lùi ra đằng sau vài bước, ngồi bệch xuống đất, há miệng thở dốc, cười được, khóc xong…. Ba lão giả còn lại, chỉ biết lắc đầu than thở, yên lặng đứng ngoài cửa, tiếng thở dài thườn thược, lãng đãng vang vọng…. Xưa nay người tính bằng trời tính…. Con người, chống lại được thiên mệnh hay sao?! Dù nàng, dù nàng có cố gắng nghịch thiên như thế nào chăng nữa, đến cuối cùng lão thiên gia cũng mang từ trong tay nàng ra …. Lạc Khanh Nhan còn sức để mà khóc nửa rồi, nước mắt của nàng lần này đây cũng thể rơi được, là nàng quá vô cảm hay là… đau đến mức tận cùng rồi, lệ cũng chảy được nữa?! “ Dung Phượng Ca, năm tháng dài đằng đẳng cuối cuộc đời, ta… phải sống như thế nào đây?!” tay nàng chạm vào gương mặt của y, ôn nhu vuốt ve, giọng nỉ non. Ta… phải làm như thế nào, mới tốt đây?! Ta…. với Trần Ngôn, nếu như có ngày người ta rời khỏi thế gian này, ta dùng hai mắt của mình thay y ngắm khắp mỹ cảnh thiên hạ, dùng hai tay của mình, làm những việc mà y muốn làm, dùng hai chân của mình, những nơi mà y muốn đến, dùng miệng của mình, thưởng thức mĩ thực mà y muốn nếm…. dễ dàng chết , vì ta biết… y tự trách mình, mà ta… ta lại luyến tiếc y như thế. Nhưng là ngươi biết …. Ngươi rồi, ta chợt nhận ra….. Hai mắt này của ta, dù là thiên hạ mỹ cảnh cũng có sắc màu nữa Hai chân này của ta, cũng còn muốn nữa rồi Hai tay này của ta, cũng chẳng còn ham muốn làm thứ gì khác…. Miệng này của ta, dù là độc đáo mỹ thực trở nên vô vị… ngọt ngào, cay đắng, và… cũng đau khổ nữa Tất cả, chỉ là chết lặng, cảm xúc thành lời mà thôi……… Ta cũng rất… muốn ngủ… rất muốn ngủ…. Ngươi, có biết ?!…. Nàng, khẽ nhắm mắt, đầu tựa vào ngực của y….. Rất khẽ…. Vô thức………. Tiếng chuông chùa, vọng lại từng đợt từng đợt , thanh thanh linh như xóa bao hắc ám tội lỗi của thế gian…. biết từ đâu xuất , lão hòa thượng yên lặng đứng trước mặt hai người, ánh mắt bình thản vô hỉ vô bi nay chợt lên đau xót khôn nguôi, chỉ là thoáng qua nhưng rất nhanh biến mất….. Nam mô a di đà phật,…. Tội lỗi… tội lỗi…. thí chủ, cuối cùng… người cũng thắng…..!! Nàng, kẻ đến từ dị thế, vượt qua ngàn năm thời đến đây , từ mang trong mình, lời nguyền diệt thiên Nàng, lãnh huyết vô tình , thiện lương thuần khiết người, mệnh diệt thiên người, mệnh cứu thế Cuối cùng, tương ngộ, từ giờ khắc này, mệnh trời chệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó vì nàng, cửu tử nhất sinh Nàng vì , năm lần bảy lượt hiểm nguy Vận mệnh định : “ cùng nàng thể đồng sinh” Nàng vì nghịch thiên mà , cả đời chỉ sở cầu, nguyện có thể cùng nàng làm bạn cho đến bạc đầu Đến cuối cùng, cũng chỉ là…. Sinh ly tử biệt thôi sao?! là vĩnh cửu chỉ nghe khúc ly ca….. Dung Phượng Ca…. Dung Phượng Ca…… Khúc đàn ngày ấy, ngươi tấu nên, có chăng cũng đoán được kết quả như thế này, chỉ có điều ngươi vì lúc nào cũng hi vọng có kỳ tích xảy ra, để đến cuối cùng, khúc ly ca, đơn giản kết thúc đoạn tình giữa ngươi cùng nàng hay sao?!…..
CHƯƠNG 71 : TỬ RỒI SINH “ Thí chủ…. Người, cũng nên tỉnh lại thôi!” Thanh nhè , như tiếng chuông chùa vang lên, dư lâu, mang mác u uẩn, phiêu miểu hư vô, chỉ là thanh như vậy thôi, bất chợt gõ mạnh vào trong lòng của y, trong cơ thế, dòng khí nóng chạy chồm suốt cơ thể, tràn đầy tứ chi bách hải rồi quy tụ xuống đan điền Y muốn mở mắt nhưng lại có cái gì đó đè nặng chặt, sao mở mắt ra được, nhiều lần lặp lặp lại nhưng bất lực. Bỗng có bàn tay, chạm vào trán y, cổ thanh lương hơi thở lan tỏa khắp cơ thể y, thoáng rùng mình, mi mắt khẽ nhấp nháy, lát sau, mới có thể nhìn thấy cảnh vật trước mắt Mờ ảo, rồi dần….. Y, còn chưa chết sao?!…. Nhan Nhan?!… Muốn vươn tay, chạm bất cứ vật gì, nhưng lại sâu vô lực, Dung Phượng Ca khẽ nhíu mi, ký ức còn xót lại cuối cùng trong y chính là nằm trong lòng người kia mà bây giờ y lại ở đâu thế này?! giường mạn cũ nát, căn phòng đơn sơ mộc mạc và…. Lão hòa thượng?! “ Trụ trì…. Tại sao lại là người?!” Dung Phượng Ca ngạc nhiên hỏi, thanh khản đặc khô khốc, cổ họng của y bỏng rát như là lâu chưa mở miệng vậy “ Thí chủ, người… cuối cùng cũng tỉnh dậy a, nhiệm vụ của lão nạp cũng đến lúc kết thúc!” Trụ trì ôn hòa mỉm cười, đôi con ngươi ngời sáng hiền từ “ Ta… hiểu?!” Dung Phượng Ca há miệng thở dốc, ngơ ngẩn nhìn lão hòa thượng, chẳng phải y chết rồi sao, sao lại có thể gặp được lão hòa thượng ở Vi Lạc tự được, nhưng nếu y còn sống … Nhan Nhan của y đâu?! “ Thí chủ, lời nguyền của người được giải!” Lão hòa thượng vuốt chòm râu trắng muốt của mình, “ được giải sao, vậy là… được giải rồi sao?!” Dung Phượng Ca lặp lặp lại, giờ khắc này đây, mọi chuyện đối với y như giấc mơ vậy, vừa mừng vừa sợ, sợ chợt tỉnh giấc mộng rồi, mọi chuyện y đối mặt vẫn cứ là lặp lặp lại, mọi đau thương, cả ngàn năm…. Lão hòa thượng khẽ cười, lại tiếp : “ lão nạp cũng lắm, tại sao lời nguyền kia của người còn nữa, âu có chăng… ấy cũng là ý trời?! Thí chủ, tâm nguyện cả ngàn năm của ngươi, cuối cùng cũng hoàn thành rồi, từ rày về sau, ngươi còn là diệt thiên nữa, là kẻ bình thường mà thôi, phải chịu sinh ly tử biệt, lục đạo luân hồi… ngươi khả hài lòng?!” “ Ngài… tại sao lại biết?!” Dung Phượng Ca nhìn lão hòa thượng, nghi hoặc “ Chuyện này, thí chủ cần …” lão hòa thượng bí hiểm cười : “ song, bảy thế tiếp theo, người nhất định phải tu tâm tích đức, hành thiện giúp đời nếu , có Diệt thiên mới, theo oán khí của thế gian mà tạo thành, thí chủ…. Có hiểu?!” “ Ta , cảm ơn ngài, trụ trì…” Dung Phượng Ca cười, trong lòng mừng như điên nhưng biết phải diễn tả như thế nào, nỗi niềm cảm xúc của y giờ khắc này đây, ai, gì có thể hiểu, có thể diễn tả nỗi, chỉ là ánh mắt ngời sáng kia của y, cũng đủ để cho người bên cạnh cảm nhận được khoái hoạt trong y, thấy vậy lão hòa thượng khẽ lắc đầu, thoáng thở dài, ngài tiếp : “ thí chủ, lão nạp gieo quẻ bói tính cho ngươi cùng vị nữ thí chủ kia…” “ Ngài là… Nhan Nhan?!” Dung Phượng Ca nghiêng đầu nhìn lão hòa thượng, lắng nghe ngài tiếp. Lão trụ trì khẽ rũ xuống mi mắt, thanh vẫn như thế ôn hòa : “ lão nạp tính quẻ, trong vòng bảy năm thí chủ cùng vị nữ thí chủ kia, thể ở cạnh nhau, nếu trúng họa sát thân….” “ Trụ trì, ngài…. Ngài ?!” Dung Phượng Ca hoang mang hỏi lại, sao lại có thể như vậy, khó khăn lắm y mới có cơ hội tiếp tục ở lại bên cạnh Nhan Nhan của y, phải chờ thêm bảy năm nữa sao?! Dung Phượng Ca ão não vô cùng, Thiên Đế nha! Có chăng là ngài, luôn thích trêu đùa ta ?! “ A di đà phật, kẻ xuất gia bao giờ dối!” Lão hòa thượng cũng giận, chỉ bình thản đáp lại như vậy : “ lão nạp chỉ có thể như vậy, quyền quyết định là ở thí chủ. Huống chi giờ, đối với bọn họ, thí chủ cũng là… người chết!” Dung Phượng Ca càng nghe càng thấy hỗn độn, y mở to đôi con ngươi nhìn lão hòa thượng, thanh khàn khàn : “ trụ trì, ta… mơ hồ, ngài có thể cho ta ràng được ?!” “ Thí chủ ‘ngủ’ được nữa năm rồi, đây là ngôi làng cách rất xa đế đô Hoàng Thiên. Lần đó, thí chủ bị sấm sét đánh trúng, kinh mạch hầu như đứt đoạn, hơi thở ngừng mà tim cũng có dấu đập, mọi người điều cho rằng thí chủ chết, chỉ có vị nữ thí chủ kia là cố chấp chịu chôn cất thí chủ, cuối cùng gia gia của thí chủ gõ ngất vị nữ thí chủ kia, đem thí chủ chôn trong Hoàng lăng, mà ta lợi dụng lơ là của lính gác, mang thi thể của thí chủ đến nơi này, dùng Hoàn hồn đan cứu thí chủ mạng….” Lão hòa thượng kể lại mọi chuyện “ Vậy… ngài chính là ân nhân cứu mạng của ta?!” Dung Phượng Ca hỏi “ Cũng phải!” lão hòa thượng lắc đầu, : “ hoàn hồn đan chỉ giúp cho thí chủ giữ chút hơi thở mà thôi, là cơ thể của thí chủ tự động hồi phục, ta đoán sai, sau nửa năm thí chủ cũng tỉnh dậy rồi, phải sao?! mặc dù sức khỏe bây giờ còn rất yếu nhưng chỉ cần điều dưỡng hai năm là hoàn toàn ổn cả thôi”. Tính ra đến bây giờ ngài cũng chưa thể khám phá hết được, bí trong thân phận Diệt thiên này, tại sao sau lần sét đánh trúng đó, lời nguyền Diệt thiên kia lại mất mà dường như sức mạnh bí của Diệt thiên cũng hoàn toàn biến mất. Lão hòa thượng chăm chú nhìn Dung Phượng Ca, thầm suy đoán : ‘ chẳng lẽ tình cảm của con người lại thực mạnh đến mức, có thể nghịch thiên sao?!’ ngài tu hành mấy đời, tưởng thông thấu hết hồng trần, bây giờ nhận ra, có những thứ ngài cũng được, lão hòa thượng cười ….. Dung Phượng Ca than khẽ, mọi chuyện ra sao, y cũng cần muốn biết nữa rồi, miễn là y còn sống, còn có cơ hội nhìn thấy người kia, là rất tốt rồi. Dẫu! có chờ đợi thêm bảy năm mới có thể trùng phùng, y cam tâm tình nguyện, dù sao y thể mạo hiểm bất cứ chuyện gì nữa, họa sát thân?! Này là đối với y hay đối với Nhan Nhan đều nguy hiểm, nỗi đau sinh ly tử biệt lần thôi đủ khiến y đau nát tâm can, còn sức để thử thêm lần…. “ Trụ trì, có sau bảy năm…. ta cùng Nhan Nhan có thể gặp lại, gây nguy hiểm gì đến tính mạng của Nhan Nhan chứ?!” Dung Phượng Ca mong chờ nhìn lão hòa thượng. Bảy năm, đúng vậy bảy năm…. y nhất định chờ được, mấy ngàn năm y còn chờ nỗi huống chi là bảy năm, chỉ cần… chỉ cần Nhan Nhan có chuyện gì là tốt rồi, chỉ cần Nhan Nhan bình an còn sống là tốt rồi. “ Lão nạp cũng , nhưng nếu thí chủ cùng vị thí chủ kia trong vòng bảy năm trở lại đây cùng nhau, cửu tử nhất sinh, bởi lẽ mệnh cách của hai người sinh ra vốn là khắc tinh của nhau, trong hai người phải có người sống kẻ chết… lão nạp chỉ có thể tính đến đây thôi, thiên cơ thể tiết lộ” “ Ta hiểu, cảm ơn… trụ trì!” Dung Phượng Ca mỉm cười nhìn lão hòa thượng Lão hòa thượng ôn thanh cười, ánh mắt sâu thăm thẳm…. Lão hòa thượng cất bước , Dung Phượng Ca yên lặng nằm giường, hàng mi đen láy dài, khẽ rập rờn…. Nếu theo như lời của trụ trì , y…. quả thực trong mắt của Nhan Nhan chết được nửa năm rồi, nửa năm…. rồi đó. biết Nhan Nhan giờ sao rồi, chắc chắn Nhan Nhan giờ rất đơn, mà y… y lại thể cùng Nhan Nhan gặp lại… Khẽ mím môi, Thiên Đế đáng ghét, hủy lời nguyền kia, sao phải bắt y chờ thêm bảy năm nữa kia chứ, Dung Phượng Ca hờn dỗi nghĩ, bất an lo lắng lại thể làm gì, bất giác đưa tay chạm khẽ vào ngực mình, tâm của đập liên hồi trong lồng ngực, minh chứng tất cả mọi chuyện xảy ra điều là phải là giấc mộng…. Nhan Nhan! nhất định phải chờ, chờ… Phượng Ca tìm Nhan Nhan…. Đúng rồi! Dung Phượng Ca bật người ngồi dậy, đôi con ngươi man mác buồn kia chợt lóe ánh sáng, lão hòa thượng chỉ cần hai người cùng nhau là được, vậy … y, y chỉ cần len lén gặp Nhan Nhan là được rồi, để Nhan Nha biết được, chỉ… đứng xa, xa nhìn lén Nhan Nhan…. “ sao mà, đúng ?!” Dung Phượng Ca tự an ủi mình như thế. Nghĩ đến là làm, Tiểu Phượng Ca của chúng ta, ngồi dậy bước ra khỏi giường, và y bi ai phát , cơ thể của mình, thực …. yếu! có lẽ nên bắt đâu với việc khôi phục sức khỏe, Dung Phượng Ca thầm nghĩ, đưa mắt nhìn quanh căn phòng, thô sơ đơn giản, và… dường như y cũng chẳng có tài sản gì mang theo phải?! là… khó khăn a, bây giờ dường như y có đồng bạc nào trong tay rồi, giật mình chạm vào cổ, lấy ra miếng bạch ngọc mà ngày trước Nhan Nhan tặng y, may quá vẫn còn. Ôn nhu vuốt miếng ngọc trong suốt tỳ vết này, đôi con ngươi nhè gợn sóng, ôn tình tha thiết, môi khẽ thầm : “ Nhan… Nhan…” Cẩn thận mang vào, Dung Phượng Ca thỏa mãn cười, những thứ Nhan Nhan tặng y, bây giờ y chỉ còn giữ mảnh ngọc này thôi, nếu còn…. Vô thức nắm chặt lấy mảnh ngọc, Dung Phượng Ca cười khẽ! Mà thôi…. nghĩ nhiều nữa, y bây giờ bắt đầu việc kiếm lộ phí quay về đế đô bằng việc xem bệnh cho người khác, cũng sai….. Cố lên! Dung Phượng Ca….. Thế đó, mọi chuyện trong vòng nửa năm này, bên này chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Bây giờ là cuối đông, chập chờn sang xuân, khí se lãnh, nhưng tuyết còn rơi, thời gian trôi qua chính là vô tình như vậy, vì bất cứ ai mà dừng lại. Ngược dòng thời gian nửa năm về trước, ngày mà Dung Phượng Ca ‘ra ’ ấy, có lẽ đối với số người, nhất thế này sao quên được, dù… sau này có trùng phùng, nhưng những ngày tháng đó, đối với họ, đối với nàng, đôi lúc vẫn kinh hồn giật mình sau những cơn ác mộng dài dẵng…. “ Nha đầu, ngươi… đừng như vậy, Phượng Ca… ra rồi, ngươi… sao cố chấp như vậy chứ?!” Ngay đến cả Dung Cơ cũng thể im lặng được nữa, lên tiếng can ngăn. Nỗi đau mất tôn tử vẫn còn ĩ nguôi trong lòng ngài nhưng mà thấy Lạc Khanh Nhan như vậy, ngài cũng cảm thấy dường như ngài đau lòng gấp mười cũng bằng cái ánh mắt của nha đầu này nhìn thi thể tôn tử của ngài Chuyện là, bảy ngày rồi, từ ngày ở Vi Lạc tự hôm đó, Lạc Khanh Nhan vẫn chưa chấp nhận được Dung Phượng Ca ‘ chết’ cho nên muốn ai động vào y, cho ai mang thi thể y chôn cất, mỗi khi có người lại gần y, Lạc Khanh Nhan nỗi điên cho người đó chưởng, bốn lão giả, Ảnh Nhất , Ảnh Nhị cùng Linh Vân….. điều may mắn ăn chưởng đó, chỉ có điều sau mấy ngày ăn ngủ, cùng với bị thương, nội lực của Lạc Khanh Nhan được ổn định cho lắm nếu nhất định có án mạng a “ … chưa có chết?! ai chết, ta giết kẻ đó…” Lạc Khanh Nhan vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể của Dung Phượng Ca, gằn từng tiếng. … mới có chết, nàng tin, tin cứ như vậy, bình thản bỏ nàng rồi đó. mới luyến tiếc, luyến tiếc nhất nàng phải sao?! Lạc Khanh Nhan khẽ thầm, vươn tay cầm lấy tay của Dung Phượng Ca, giọng nỉ non : “ có phải là… ngươi giận ta, giận ta lúc trước… cũng từng vứt bỏ ngươi, cho nên… cho nên ngươi mới ngủ chịu tỉnh dậy. Ngươi… chính là giận dỗi, phải ?!… Dung Phượng Ca… Phượng ..Ca của ta..” Thà là, Lạc Khanh Nhan khóc, thà là nàng rơi lệ, thà là nàng điên cuồng đập phá phát tiết nỗi đau trong lòng, còn hơn nhìn thấy nàng vẻ mặt vẫn như vậy bình thản chuyện, lại khiến cho người ta nhìn vào, thắt chặt tâm can….. Dung Phượng Ca ra …… Bốn lão giả, mắt đỏ hoe…. Linh Vân cũng lệ rơi đầy mặt…. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị, nước mắt lăn dài má… Tiểu hài tử tên gọi Diêu Nhi kia, òa khóc thành tiếng…. Ai, ít nhiều cũng rơi giọt nước mắt, chỉ có nàng, chỉ có Lạc Khanh Nhan nàng, từ đầu đến cuối, lệ cũng chưa ngập trong khóe mắt, đôi con ngươi ráo hoảnh khô khốc, hàng chân mày luôn phảng phất cái gì đó, đau ĩ, nghẹn nghẹn trong lòng, khó chịu đến phát hoảng…. Linh Vân : “ Khanh Khanh, ngươi… cứ khóc ! Ta… để cho ai nhìn thấy nước mắt của ngươi đâu” Nàng chỉ cười, hỏi lại : “ ta… vì cớ gì lại khóc! … vốn có việc gì mà”. Tức , Linh Vân bật cười thành tiếng, cười … ra nước mắt, tiếng cười ô iếc nức nở hóa thành tiếng khóc lúc nào hay, Linh Vân liên tục đánh vào người Lạc Khanh Nhan, vừa đánh vừa khóc : “ ô..ô.. ngươi,.. tại sao lại khóc… tại sao?! ngươi… khóc, khóc thành tiếng… có phải tốt hơn . Khanh Khanh, cầu ngươi, đừng như vậy… ta mất bằng hữu rồi… muốn mất ngươi đâu… !!” Lạc Khanh Nhan , vẫn nhìn chăm chăm vào Dung Phượng Ca, … vốn có chết, sao….. ai tin nàng kia chứ?! Nàng vẫn cảm nhận được, … chờ nàng kia mà!!