CHƯƠNG 62: NƯỚC MẮT HÓA THẠCH CỦA NỮ OA Phủ thái sư Võ Mục chằm chằm nhìn Lạc Khanh Nhan, đôi ưng mâu sắc bén như điện, ít ai có thể chống đỡ được ánh nhìn quá đỗi sắc bén đó nhưng là lần này Võ Mục thái sư của chúng ta lại là kẻ đầu tiên chịu thua, ngài thở dài, thanh lạnh nhạt : “ Phượng Nhan, hàng vạn tinh binh của Tây Dã đột ngột xuất biên cương Hoàng Thiên, chuyện này phải là trùng hợp ?!” Lạc Khanh Nhan thong dong uống ngụm trà, bình thản nhìn Võ Mục, cười tủm tỉm : “ thái sư, sao lại vậy?!” Võ Mục có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếu niên bình chân như vại ngồi trước mặt mình, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, quả nhiên hổ là lão thần ba đời của Hoàng Thiên, ngài tiếp : “ mới có ba tháng mà triều đình bắt đầu lao xao rồi, dân chúng hỗn loạn, kinh tế trì trệ lại cộng thêm có binh lính Tây Dã như hổ rình mỗi nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, tất cả việc lại đồng loạt xuất , nếu như là chỉ là trùng hợp, ta tin” “ Ân?! Cũng có thể là có người gây ra, nhưng tại sao người nghĩ đó là ta?!” Lạc Khanh Nhan tiếp tục vẻ mặt ‘học hỏi’ người lớn nhìn Võ Mục. Võ Mục nhướng mi nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh ra hỉ giận : “ nếu phải ngươi còn có thể là ai, Lạc Vân trang chủ – Lạc Khanh Nhan” Bị Võ thái sư đoán trúng thân phận, Lạc Khanh Nhan cũng kinh ngạc, cười : “ Võ thái sư quả nhiên hổ là lão thần tam triều Hoàng Thiên a, quả nhiên sáng suốt hơn người”. Thân phận của nàng tuy phải nàng cố ý giữ bí mật gì nhưng ra ít có người biết được chân diện mục của Lạc Vân trang chủ mà thời gian ngắn ngủi như vậy vị thái sư này lại có thể điều tra được, cái này có thể là ‘gừng càng già càng cay’ chăng?! “ Được rồi, việc này cũng có gì quan trọng, thái sư lần này ngài cho người tìm đến ta chỉ đơn giản chỉ hỏi mấy việc này chứ?!” Lạc Khanh Nhan tiếp. Võ Mục im lặng lát, lại lên tiếng : “ ta , Lạc trang chủ, ngươi làm gì ta quan tâm nhưng là Võ Mục ta tuyệt đối thể để cho người ngoài xâm lấn giang sơn Hoàng Thiên”. Đến lúc này Lạc Khanh Nhan hiểu được việc vị thái sư này cho ngươi mời nàng đến chẳng khác nào kẻ ngốc. Cười trừ nhìn Võ Mục : “ Võ thái sư, ngài là lo lắng khả hãn Tây Dã nuốt luôn Hoàng Thiên hay là tin tưởng Lạc Khanh Nhan ta?!” “ Đây phải là vấn đề tin tưởng hay tin tưởng mà là vấn đề dân tộc…” Võ Mục nghiêm túc nhìn Lạc Khanh Nhan. Ngài dù sao cũng là kẻ sống lâu năm, cũng học cách hiểu thấu được lòng người, thiếu niên này tuy kiệt ngạo bất tuân, tiêu sái kiềm chế được, cũng là kẻ có dã tâm sâu vô cùng nhưng là tuyệt đối có hứng thú với Hoàng Thiên, có thể là Hoàng Thiên đối với thiếu niên này quá bé cũng có thể thiếu niên này vốn chẳng hứng thú với thiên hạ “ Về điều này ngài yên tâm, có cầu của ta, tinh binh Tây Dã tuyệt đối bước vào Hoàng Thiên nửa bước” Lạc Khanh Nhan khẳng định . Nàng mượn binh chẳng quá là để ‘hù dọa’ chút triều đình mục nát Hoàng Thiên mà thôi, gây chiến tranh nàng hoàn toàn muốn, dù phải kẻ lương thiện gì nhưng nàng cũng là người tuyệt đối hòa bình nha. ( Dao Dao : điều này khó tin à nha >”<) “ Ngươi…. Rốt cuộc là ai?!” Võ Mục tự dưng lại thốt nên câu hỏi như vậy. Lạc Khanh Nhan sửng sốt bật cười sang sảng : “ phải đâu, Võ thái sư ngươi phải là già đến lú lẫn , vừa mới thông báo thân phận của ta còn bây giờ lại hỏi ta là ai?!” “ Hừ!” bị Lạc Khanh Nhan kiềm chế gì cười nhạo, Võ thái sư vừa giận vừa tức, lại có chút dở khóc dở cười nhìn Lạc Khanh Nhan, tiếp : “ đừng có cười cho xong chuyện, mặc dù mấy năm nay thế lực của Lạc Vân sơn trang phát triển ngừng nhưng cũng đến mức có nhiều quyền lực đến như vậy”. câu có thể mượn hơn mười vạn tinh binh của Tây Dã, phải kỵ binh của Tây Dã hung hăng vô cùng có thể là lấy địch mười, người này lại dễ dàng mượn binh như vậy há chẳng phải kẻ tầm thường huống chi dù Lạc Vân có lớn đến đâu cũng chỉ đơn thuần là kinh thương mà thôi “ À, chuyện đó chẳng qua nhiều năm trước, khả hãn Tây Dã còn nợ ta cầu cho nên chuyện mượn binh này mới đáp ứng dễ dàng như vậy…” Lạc Khanh Nhan giải thích. Huống chi mấy năm nay thương đội của nàng thường giao dịch với người dân Tây Dã đổi lương thực, vải vóc, thuốc men cùng với nhu liệu thứ yếu trong cuộc sống đồng thời năm đó những cái giếng nước nàng chỉ đạo đào xới, hàng năm cung ứng lượng nước cho người dân Tây Dã cho nên có thể giờ cuộc sống ấm no của Tây Dã, công lao của nàng đâu “ Đơn giản chỉ là vậy?!” Võ thái sư nghi hoặc “ Đúng vậy, khả hãn Tây Dã cũng là người rất hào phóng a, ta chỉ mượn năm vạn lại cho đến mười vạn, chậc! cũng đủ phô trương, khuếch trương thanh thế” “ Vậy kế hoạch tiếp theo của ngươi?!” Võ thái sư sắc mặt tốt hơn, bèn hỏi tiếp “ Việc lôi kéo nhóm người của Hộ bộ thượng thư Thanh Sư người làm đến đâu rồi?!” Lạc Khanh Nhan lại hỏi ngược lại Võ Mục. Võ Mục khẽ cau mày, thanh thấp lại : “ lão già đó mười phần là con giảo hoạt hồ ly!” Lạc Khanh Nhan cười khẽ : “ nếu giảo hoạt đa đoan đầy mưu mẹo có lẽ còn sống đến ngày hôm nay rồi”. Trong các quan lại của Hoàng Thiên, Lạc Khanh Nhan coi trọng người này nhất. Nếu như gặp được minh quân, người này là vĩ đại thần tử, còn gặp trúng hôn quân, người này sống khéo léo đưa đẩy, thiên vị về bất cứ ai, giữ mình an toàn….. quá ngu trung cũng phải hiểm tiểu nhân, loại người như vậy rất dễ ở chung a, chỉ cần đụng đến điểm mấu chốt của y là được “ Chuyện này vội, khi thực phản loạn, theo bất cứ bên nào, cũng chống đối…” Lạc Khanh Nhan “ Ngươi hình như rất hiểu tâm tính của ?!” Võ thái sư hứng thú hỏi “ Có lẽ, đối phó loại người như Thanh Sư quả quá khó khăn, phải sao nhỉ, nhìn về góc độ của ta mà , … lương thiện!” dù đầy mưu mẹo tính kế, dù giảo hoạt như thế nào nhưng khi bức đến đường cùng, cũng chừa cho ngươi con đường sống, người này cũng mâu thuẫn. “ … lương thiện?!” Võ Mục trừng mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, lần đầu tiên trong đời Võ thái sư đáng kính của chúng ta nghe được có người khen hồ ly Thanh Sư lương thiện. Nếu như Thanh Sư lương thiện Võ Mục có được hay xem như là thánh nhân a?! Võ Mục tự kỷ nghĩ ^^ “ Đúng vậy a,” Lạc Khanh Nhan mỉm cười : “ thái sư an tâm, chuyện của thượng thư ngài cũng cần nhúng tay vào nữa, kẻo bức dây động rừng, chỉ cần ngài an ổn duy trì lực lượng của mình là được rồi”. Võ thái sư gật gật đầu, nghĩ đến điều gì lại tiếp : “ nhưng là ngươi gây nhiều sóng gió như vậy, thừa tướng bất an xao động, khiến cho nhiều vị quan lại lão thần oan uổng bị lao ngục, cứ như vậy vài ba tháng ít lão thần bị thừa tướng thanh lý sạch mất!” thanh bất chợt nặng trĩu, tràn đầy ưu sầu “ Triều đình hỗn loạn, tạm thời thừa tướng có hành động nào thái quá dễ dẫn đến triều đình làm phản, còn số đại thần bị thừa tướng giam giữ ta cho người cứu đưa đến nơi an toàn nào đó, đợi đến khi mọi chuyện xong sắp xếp cho bọn họ quay lại, thái sư xem thế nào?!” Lạc Khanh Nhan đưa ra ý kiến. Hầu hết quan lại bị thừa tướng nhốt ngục điều là trọng thần, nếu bị giết hết sao này mất thời gian nàng phải tìm người bù vào cho Diêu Nhi, rất mất công a “ Vậy lão thần tạ ơn Lạc công tử trước….” Võ thái sư cười dài, chắp tay tạ ơn, Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, lão già này cũng tệ lắm, cười dài : “ có gì, còn thân nhân của bọn họ phiền thái sư sắp xếp”. Võ Mục cười cười gật đầu “ Việc công xong, đến việc tư, thái sư… vãn bối có chuyện muốn hỏi, biết ngài có thể hay !” tư thế cung kính, ánh mắt nghiêm túc khác hẳn vẻ mặt cười cợt hằng ngày, lão thái sư kinh ngạc, từ ngày gặp thiếu niên này chưa bao giờ thấy y cung kính với mình như thế, còn tự mình xưng là ‘vãn bối’ nữa chứ, nhìn mặt mày của Lạc Khanh Nhan nghiêm túc như vậy, Võ Mục cũng khỏi nghiêm lại, gật đầu : “ Lạc trang chủ có gì cứ hỏi, nếu như lão thần biết nhất định trả lời ràng” “ Vãn bối nghe Hoàng Thiên có trấn quốc chi bảo, nhưng xác định tên cũng như hình dạng của nó, thái sư là nguyên lão tam triều biết có hay biết được vật này…” Lạc Khanh Nhan thành khẩn nhìn Võ Mục, tâm nàng chùn lại, chờ đợi câu trả lời. Chính vì nó như thế nào cho nên khó thể tìm kiếm được Võ Mục nhìn Lạc Khanh Nhan, mãi lúc sau mới khàn khàn lên tiếng : “ trang chủ hỏi vật này để làm gì?!” Thanh có vài phần xa cách. Lạc Khanh Nhan cười khổ : “ dấu thái sư, ta cần vật ấy để cứu người”. Đôi con ngươi sâu thẳm nhìn trực tiếp vào mắt của Võ Mục, có dối trá, lừa gạt, mảnh đen thăm thẳm chân thành cùng tình tố lưu chuyển, chợt Võ Mục tránh cái nhìn quá mức phức tạp đó “ Ngươi có biết trấn quốc chi bảo của Hoàng Thiên khi bị hủy hậu quả nghiêm trọng như thế nào, cho nên xin lỗi, ta thể báo cho ngươi biết được….” Võ Mục ái ngại nhìn Lạc Khanh Nhan, ngài là nguyên lão trong triều tuyệt đối làm chuyện gì có lỗi với Hoàng Thiên quốc “ Ngài tin tưởng vì có vật đó cho nên Hoàng Thiên qua nhiều đời như vậy mới suy bại?!” Lạc Khanh Nhan cười lạnh, thu hồi vẻ mặt thành khẩn của mình, lãnh khốc : “ ngài có biết vì sao ta đáp ứng Vệ Thanh Trần giúp Hoàng Thiên ?!” Võ Mục lúng túng nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt : “ người là tưởng khi ta giúp Diêu Nhi đăng cơ đại đế thành nhất đẳng công thần?! hay là tưởng vì Vệ Thanh Trần cứu ta mạng cho nên ta bán mạng giúp cho quốc gia này?! phải… điều phải, ta chẳng qua là cần vật ấy cứu mạng cho người kia mà thôi”. Sống chết của quốc gia có liên quan gì đến nàng?! nàng vô lại cũng được, nàng biết trả ơn sao, nàng phải là người tốt gì, cũng muốn làm người tốt, nàng chỉ cần vật đó hủy lời nguyền chết tiệt kia là được! “ Ngài biết , ngoài Lạc Vân sơn trang, ta còn có Mị Ảnh các, Huyết sát các…. Đừng là Hoàng thiên quốc, dù ta muốn diệt thiên hạ này cũng khó khăn….” Lạc Khanh Nhan cười, cười có chút thị huyết, tràn đầy điên cuồng. Võ Mục nhìn hắc y thiếu niên vẻ mặt cuồng dã, tóc đen bay lên, tràn đầy thần thái phí phách vương giả nhưng hiểu sao khiến cho ngài sợ hãi “ Ngươi là uy hiếp ta…” Võ Mục khẽ cau mày “ phải uy hiếp, mà là lên …” Lạc Khanh Nhan gợi lên khóe môi, đôi con ngươi sâu thẳm đen hut hút nhìn Võ Mục : “ hôm nay ngài , ta cũng có cách kiếm được nó…” “ Ngươi cần chi phải như vậy chứ, gây chiến tranh, động can qua….” Võ Mục thở dài, thủ đoạn của người này nàng , sát phạt, quyết đoán, chừa cho ai chút đường sống nào, thử hỏi ngài lo lắng sao? thoáng bất đắc dĩ, ngài : “ huống chi vật ấy ta chưa bao giờ biết nó có khả năng trị bệnh?!” Rốt cuộc thiếu niên này bao nhiêu tuổi, sao lại có thể có nhiều thế lực đến như vậy, toàn là những tổ chức có thế lực trong giang hồ, điều ở đây là Huyết sát các gần năm trước đây xuất loại vũ khí khiến cho đại lục khiếp sợ, nó có thể dễ dàng hủy diệt hàng trăm hàng ngàn tinh binh chỉ trong khoảnh khắc…. chỉ có điều loại vũ khí này rất bí ai tìm ra được, mà cũng có quốc gia nào có thể mua được, vì thế thế cân bằng đổi xong có thể Huyết Sát các chính là cấm địa của hai thế lực võ lâm cùng triều đình mà thiếu niên chỉ mới đôi mươi này lại là chủ nhân của nó, Võ Mục vừa kính vừa sợ nhìn thiếu niên trước mặt mình “ Ta là muốn, cho nên ngài đừng ép ta…” Lạc Khanh Nhan than khẽ “ cho đến cùng ngươi chỉ là vì muốn ta ra tung tích của vật ấy mà thôi!” Võ Mục cười khổ. Lạc Khanh Nhan hào phóng thừa nhận : “ đúng vậy! chỉ cần ngài trao nó cho ta, ta đảm bảo với ngài Hoàng Thiên trăm năm bình an, hơn thế nữa trong vòng mười năm ta khiến cho nó cường đại thua gì Hàn Thanh cùng Băng Lạc, đó coi như là trao đổi giữa ta và ngài….” “ Dụ hoặc đủ lớn, nhưng là trăm năm về sau đâu?!” Khi tiểu tử này mất rồi, chẳng may gặp hôn quân khi ấy Hoàng Thiên lại ra sao, có chăng bị các nước khác xâu xé?! Võ Mục suy tư. Thấu được suy nghĩ của Võ Mục, Lạc Khanh Nhan đạm cười : “ quốc gia hưng thịnh rồi suy vong là điều bình thường, đại lục phân rồi hợp, hợp rồi phân vốn là điều hiển nhiên ngài cần chi chấp nhất ai là vua, ai là dân. Chỉ cần đế vương đủ minh khiến cho dân giàu nước mạnh là đủ rồi, phải sao?! Võ thái sư, ngài sống nhiều năm như vậy, đạo lý đơn giản này ngài thấu, ?!” “ Ta….” Võ Mục cứng lưỡi…. quả thiếu niên này sống sai, ai làm vua mặc ai, chỉ cần dân giàu nước mạnh là đủ rồi phải sao?! ngài làm chi phải chấp nhất sâu như vậy, Võ Mục cười khổ : “ lão thần hiểu.!…” “ Trấn quốc chi bảo của Hoàng Thiên chẳng qua là viên lam ngọc mà thôi, hình dạng như giọt nước mắt, xanh thẳm như nước biển đại dương, linh khí nồng đậm, nữ tử mang theo bên mình có thể bảo dưỡng dung nhan….. nó được thái hậu cất giữ….” Võ Mục chầm chậm : “ đó là vật thái tổ hoàng đế tìm được trong cổ mộ, linh khí bao trùm, lại nghe đồn nó là nước mắt hóa thạch của Nữ Oa, cho nên đặt trong nước, được thần linh chiếu cố, bảo hộ Hoàng Thiên tộc thiên thu vạn đại, trường tồn cùng thời gian…” “ Ân! Tạ ơn thái sư, ơn này Lạc Khanh Nhan suốt đời quên, đời sau của ngài nhất định đời đời làm quan trong triều, chỉ cần bất trung bất hiếu, ta nhất định hộ gia tộc của ngài đời đời vạn kiếp, Hoàng Thiên ngày còn tại gia tộc Võ thái sư nhất định vẫn còn hưng thịnh….” Lạc Khanh Nhan hứa hẹn. Võ Mục cười : “ vậy tạ ơn trang chủ rồi!….”
CHƯƠNG 63 : THỂ… ĐỒNG SINH?! “ Sư phụ , Dung tiền bối! hai người về rồi, tìm được tung tích của vật kia?!” Lạc Khanh Nhan thấy trong phòng mình xuất Hàn Vô cùng Dung Cơ, vui mừng hỏi. Hai lão giả nhìn Lạc Khanh Nhan tiếu dung nét mặt, càng thêm cười khổ, hai lão nhìn nhau, như muốn đẩy qua đẩy lại người nào mới là kẻ ra này cho Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhìn nét mặt của hai người, nét cười cứng lại khóe miệng, thanh bỗng dưng khô khốc lên : “ sư phụ, Dung tiền bối…. tìm được sao?!” “ phải, tìm được…” Dung Cơ lắc đầu than . Lạc Khanh Nhan nghe vậy, thở phào nhõm, tìm được là tốt rồi, chỉ cần tìm được là tốt rồi. Nhưng hai lão giả nét mặt phảng phất nhiều lắm ưu phiền, Lạc Khanh Nhan yên lặng để nghe hai lão giả tiếp. Hàn Vô hít hơi, như làm quyết định đại , lấy trong lòng hộp gỗ đưa cho Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan vươn tay nhật lấy, mở hộp, là khối huyết ngọc lưu ly trong suốt, đỏ như máu, quanh quẩn ma mị như là khí ngàn năm đọng lại tạo nên khối huyết ngọc này vậy. Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn Hàn Vô, giọng hỏi : “ vật này chính là vật thứ ba sao?!” Hàn Vô cùng Dung Cơ gật đầu “ Vậy… còn điều gì nữa sao?!” Lạc Khanh Nhan chần chừ cất thành tiếng Dung Cơ nhìn Lạc Khanh Nhan lúc sau, lại hỏi : “ nha đầu, nếu như ngươi cùng với Phượng Ca trong hai người chỉ có thể người còn sống, ngươi chọn ngươi chết hay Phượng Ca chết?!” Lạc Khanh Nhan nghe vậy, sắc mặt tái ngắt nhìn Dung Cơ. Dĩ nhiên nàng hiểu, Dung Cơ rảnh để mà hỏi mấy câu vớ vẫn này, chuyện này ắt hẳn có liên quan đến việc hủy lời nguyền diệt thiên kia. Nàng chết hoặc chết, câu hỏi vớ vẫn gì vậy?! Lạc Khanh Nhan kiềm nén trong lòng u uất, cắn răng nhìn Dung Cơ, lạnh lùng : “ lão đầu, khi lại lôi chuyện sống chết ở đây, rốt cuộc là sao vậy?!” Câu hỏi này hỏi nàng làm sao trả lời?! Nàng sơ chết nhưng là nàng sợ mình đau, đơn, khi ấy ai lại làm bạn cùng . Người ở lại mới là người đau khổ nhất, điều này lại có mấy ai thấu hiểu được. nhau, người kia hi sinh vì người kia, tưởng là vĩ đại nhưng là kẻ ở lại mới là kẻ thống khổ tột cùng Hàn Vô khe khẽ thở dài, thanh nhàn nhạt bi ai : “ dù tam bảo có đủ nhưng phải cần có thuốc dẫn mới hủy được lời nguyền kia!” Lạc Khanh Nhan sắc mặt tối sầm lại : “ vậy… cái đó là…” “ Là… trái tim của kẻ diệt thiên !” Dung Cơ cười, cười rất , cười khó coi hơn cả khóc, những nếp nhăn gương mặt co lại, tràn đầy mỏi mệt cùng tang thương. Cả đời của ngài bôn ba nhưng kết quả cuối cùng lại như vậy, hỏi ngài phải làm gì đây, phải làm gì đây?! “ Vậy sao?!…” Lạc Khanh Nhan giọng nỉ non, là trái tim của kẻ diệt thiên sao…… Nàng, rốt cuộc cũng hiểu được ý của lão hòa thượng lúc trước Nàng và , thể đồng sinh, thể… đồng sinh…. Rốt cuộc làm gì mà lão thiên gia lại đối như vậy. Đến cuối cùng Lạc Khanh Nhan chợt hiểu được, dù nàng có cố gắng như thế nào, dù nàng có cố gắng chống lại nghiệt ngã vận mệnh ra sao, chung quy cũng địch lại được ý trời…. Cũng từ khi nào lại bước ra khỏi căn phòng, cũng còn nghe được hai lão giả những gì, vô thức đến phòng của , đứng trước cửa lâu, lâu….. Trong phòng, Dung Phượng Ca ngủ, cho nên thấy, cũng biết có người, vì thao thức cả đêm, bóng người qua phản chiếu ánh nến, leo lắt in bóng người khung cửa, cứ như vậy…. Tình….. Đêm khuya lạnh lẽo, gió thổi xào xạc, những chiếc lá va chạm vào nhau tạo nên những thanh du dương. Đêm nay hàng ngàn vì sao lấp lánh thiên , vầng trăng khuyền mờ mờ ảo ảo cùng nhân thế….. Trong phòng, người an giấc ngủ trong mộng mị Bên ngoài, người đứng đó, cử động…. Cứ như vậy, yên lặng tiếng động nhưng tình ti cứ thế buộc chặt…. Rốt cuộc, phải làm thế nào mới có thể…. Bên nhau?! Sáng sớm, ông mặt trời lại thức giấc, bắt đầu tỏa ánh sáng sưởi ấm vạn vật, chim ca, thanh của côn trùng rả rích…. Tất cả bắt đầu cho ngày mới ‘ Cạch…’ cánh cửa mở ra, Dung Phượng Ca mắt nhắm mắt mở, còn mông lung buồn ngủ, thấy Lạc Khanh Nhan đứng trước cửa, nhoẻn miệng cười, thanh mềm mềm còn mang theo chút giọng mũi : “ Nhan Nhan, sớm vậy ^^!’ Lạc Khanh Nhan nhìn y, khóe môi cong tiếu dung Lúc này Dung Phượng Ca mới chợt nhận ra có chỗ nào đúng, Nhan Nhan quần áo ướt đẫm, như là sương sớm buông xuống cả người, đôi con ngươi những dây gân đỏ hoe như là cả đêm ngủ, chẳng lẽ Nhan Nhan đứng ở đây cả đêm, thể nào đâu, sao lại đứng ở đây a?! Dung Phượng Ca vươn tay nắm lấy tay của Lạc Khanh Nhan, rất lạnh, cau mày : “ Nhan Nhan, đứng… ở đây cả đêm sao?!” Lạc Khanh Nhan thình lình vùi đầu mình vào cổ của y, cả thân hình cơ hồ tựa vào người của Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca sửng sốt ôm chặt lấy, đây là lần đầu tiên Nhan Nhan lại có vẻ yếu sức đến như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Định hỏi Lạc Khanh Nhan lên tiếng trước : “ đừng hỏi gì cả… cứ như thế là được rồi” “ Dung Phượng Ca…” “ Nhan Nhan, Phượng Ca ở đây!” “ Dung Phượng Ca” “ Ân! Phượng Ca ở..” “ Phượng Ca…” “ Phượng Ca vẫn ở đây, vẫn ở cùng Nhan Nhan…” “ Ngươi có biết, điều ta sợ nhất chính là gì ?!” Lạc Khanh Nhan giọng nỉ non “ Nhan Nhan mà cũng có điều sợ hãi sao?!” Dung Phượng Ca khẽ trêu chọc “ Trước kia có, bây giờ có rồi…” “ Điều gì vậy?!” “ Ta sợ… sợ khi ta gọi tên ngươi, có người ‘ Phượng Ca vẫn ở, ở cùng Nhan Nhan’” Ta… chỉ sợ mỗi điều đó mà thôi, nó còn đáng sợ hơn cả cái chết “ Ngốc quá! Chuyện này xảy ra, Nhan Nhan đừng lo lắng. Mỗi khi Nhan Nhan gọi Phượng Ca, Phượng Ca ở bên cạnh, rời khí…” “ sao?!” “ ! Phượng Ca lừa gạt Nhan Nhan, Nhan Nhan biết mà” “ ừ! Là ta… lo vẫn vơ mà thôi….” Lạc Khanh Nhan nhắm mắt, tay ôm chặt lấy thắt lưng của y, chặt, chặt đến mức Dung Phượng Ca cảm thấy đau đớn nhưng vẫn lời, tay của y nhàng vỗ lên lưng nàng, như là vuốt mọi lắng lo phiền muộn… Lạc Khanh Nhan ngủ Yên tĩnh ngủ nhan, đôi chân mày bình thường tràn đầy khí phách, dãn ra, thập phần nhu hòa. Dung Phượng Ca khẽ mỉm cười an tĩnh ngồi bên cạnh, nhìn ngắm người trong lòng bình thản ngủ ngon. Nhan Nhan đêm đứng trước cửa phòng y ngủ, Lạc Khanh Nhan nguyên nhân vì sao mà Dung Phượng Ca cũng hỏi, có lẽ…. có những điều, chỉ cần trong lòng hiểu là được rồi cũng cần thiết phải ra ngoài miệng Đứng dậy thêm chút an thần hương vào trong lư hương, khiến cho Nhan Nhan ngủ tốt hơn. Dung Phượng Ca than “ Nha đầu, rốt cuộc ngươi quyết định như thế nào?!” Dung Cơ hỏi “ Cứ để tự nhiên …” Lạc Khanh Nhan bình thản đáp : “ còn tám tháng mười bảy ngày nữa mà….” Còn ngày, là vẫn còn hi vọng phải sao, rồi ổn thôi…. Nếu như hết cách, nàng vẫn còn đủ thời gian để giải quyết mọi việc, phải sao?! Lạc Khanh Nhan buông mi cười , vân đạm phong khinh, như là hoa trong gương trăng trong nước, ảo ánh thoáng qua, rất đẹp như cũng chỉ là… ảo mộng mà thôi. Hốt nhiên Dung Cơ chợt thấy, Lạc Khanh Nhan càng ngày càng trầm tư, càng ngày càng mê hoặc, cũng… rốt cuộc tiểu nha đầu này, muốn gì làm gì nữa =”= Mấy hôm nay Dung Phượng Ca cảm thấy rất kỳ lạ, hiểu sao y cảm thấy Nhan Nhan của y có cái gì đó khác thường nhưng là y thể đoán được điều gì, cũng như giờ nè, Nhan Nhan lại ngồi ngẩn người nửa rồi. Dung Phượng Ca bước lại bên cạnh Lạc Khanh Nhan, hai tay đặt lên hai vai của nàng, giọng hỏi : “ Nhan Nhan dạo này làm sao vậy, vui sao?!” Lạc Khanh Nhan nghe thế mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay , kéo ngồi xuống, lên tiếng : “ dạy cho Diêu Nhi xong rồi?!” “ ừ, Diêu Nhi rất thông minh…” Dung Phượng Ca hài lòng khen ngợi. Tiểu hài tử tuy thể là thiên tài nhưng là cũng rất thông tuệ, học suy ra ba, hơn nữa rất chăm chỉ cùng cố gắng, nhất định sau này cũng là bậc thần y thua gì y bây giờ, cũng có thể hơn biết chừng “ Có mệt ?!” Lạc Khanh Nhan hỏi tiếp “ mệt” , Dung Phượng Ca lắc đầu, bĩu môi : “ Nhan Nhan đừng tưởng sang vấn đề khác để đánh lạc hướng nha, mau rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà dạo này Nhan Nhan có vẻ lo lắng như vậy?!” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười, người này vẫn nhạy cảm như vậy a, nàng cố gắng che dấu như thế vẫn mẫn cảm phát ra vấn đề, là… “ có gì, Lạc Vân sơn trang có mấy vấn đề phức tạp mà thôi, làm khó dễ được ta…” Lạc Khanh Nhan đáp “ sao?!” Dung Phượng Ca chớp chớp mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, như là muốn nhìn thấu suy nghĩ sau đôi đồng tử đen thăm thẳm thấy đáy kia “ Dĩ nhiên là , ngươi tin ta sao?!” Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, tay vò vò đầu tóc của y, như là vuốt đầu sủng vật. Dung Phượng Ca ngoan ngoãn cho Lạc Khanh Nhan đùa giỡn mớ tóc đen của mỉnh, nhoẻn miệng cười, tiếu dung điềm điềm ấm áp : “ Phượng Ca , chỉ cần Nhan Nhan là Phượng Ca tin” “ Phượng Ca!” Lạc Khanh Nhan khẽ mở miệng, đôi môi mấp máy muốn gì đó nhưng lại cất thành lời, tựa như có khối gì đó chặt ngay cổ họng, cứng ngắc khiến cho nàng thể thốt thành lời, Dung Phượng Ca yên lặng chờ nghe tiếp, Lạc Khanh Nhan nhìn đôi con ngươi trong suốt của y, lời muốn chợt hóa thành tiếng thở dài hẫng. Mà thôi, mà thôi, nhạy cảm như vậy, mấy vấn đề như thế, lại lo lắng. Lạc Khanh Nhan ôn nhu vươn đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của y, cười cười : “ Dung Phượng Ca, ta phát ngươi càng ngày càng đẹp rồi đó!” Thanh ngả ngớn lại có chút trêu đùa như thường ngày, chợt! Dung Phượng Ca cảm thấy nhõm hơn bao giờ hết, may quá Nhan Nhan lại trở lại bình thường rồi. Cường đại, tự tin đôi lúc có chút lưu manh vô sỉ. Dung Phượng Ca híp mắt cười, mặt cọ cọ lòng bàn tay của nàng, : “ hì ! Nhan Nhan quá khen” “ Ngươi dường như rất tự hào với gương mặt này ha!” Lạc Khanh Nha . “ Dĩ nhiên rồi, vì Nhan Nhan cũng rất thích gương mặt này còn gì” Dung Phượng Ca gật đầu đáp “ Đúng vậy a, đẹp, đầy mê hoặc…” Lạc Khanh Nhan cười “ Cho nên Nhan Nhan chỉ có thể thích mỗi mình Phượng Ca, chỉ nhìn mỗi Phượng ca mà thôi…” “ A?! hôm nay tiểu mỹ nhân của ta hình như có chút bá đạo đó…” “ Vậy, Nhan Nhan thích ” “ Thích! Là ngươi…. Ta điều thích” Chỉ cần là ngươi…. “ Nhan Nhan, chúng ta ngắm sao ….” Dung Phượng Ca nắm lấy tay của Lạc Khanh Nhan chạy về phía trước, môi tiếu dung càng ngày càng đậm “ Ách! Tiểu mỹ nhân à, hôm nay mây đen bao phủ khắp trời trăng sao, lấy gì mà ngắm a?!” Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn Dung Phượng Ca nắm lấy tay mình liên tục “ Yên tâm, Phượng Ca cho Nhan Nhan thấy cả bầu trời đầy sao?!” Dung Phượng Ca tự tin cười “ Vậy tốt, ta rất mong đợi…” Lạc Khanh Nhan đáp, yên lặng để cho nắm lấy tay nàng. Dù sao cũng ít khi thấy chủ động thân cận nàng phải sao?! có mỹ nhân thương nhung nhớ nàng ăn đậu hủ mới là lạ á. Giờ khắc này bọn họ thả mình trong gió, liên tục bước nhanh về phía trước, bỏ đằng sau lại mọi ưu phiền, mọi lắng lo, vướn bận. Thời khắc này đây, còn chuyện thiên hạ, còn chuyện lời nguyền, còn chuyện tranh tranh giành giành nữa….. chỉ còn có hai người bọn họ, tiếng cười vỡ tan trong gió, tựa như sánh cùng thiên địa…. Lạc Khanh Nhan nở nụ cười… Dù, sau này có chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ có thể bên cạnh như nhau như thế này, có thể vui vẻ như thế này, đời này còn gì hối tiếc?!….
CHƯƠNG 64: LẠI GẶP LAM QUÂN BĂNG “ Đến rồi!” Dung Phượng Ca nhìn cả cánh đồng ngô rộng lớn . Vì trời đêm lại có ánh trăng cho nên mọi vật trước mắt điều u tối, có chăng cũng chỉ nghe thấy thanh của những chiếc lá va chạm vào nhau, những thanh ồm ộp của những chú ếch nhái, cùng vài tiếng rả rích của côn trùng. Trời khuya thanh vắng, khúc nhạc đồng quê, thiên nhiên sâu lắng, yên ổn thanh bình…. “ Nhan Nhan chờ lát nha!” Dung Phượng Ca quay đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, cầm lấy chiếc đèn lồng, ánh sáng nhoi, chạy về phía của cánh đồng ngô, sau đó cầm đén lồng chạy khắp nơi, lát sau huỳnh hỏa ( Dao Dao : tức là đom đóm đó các nàng ^^) bay đầy! cả cánh đồng tràn ngập huỳnh hỏa, những điểm sáng li ti nho trôi nổi khắp nơi, như trời sao sa rơi xuống mặt đất, là mỹ lệ….. Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn chăm chăm hàng trăm hàng ngàn huỳnh hỏa nhảy múa trong đêm, đáy mắt mang cười, ôn nhu như nước…. “ Nhan Nhan thấy như thế nào?!” Dung Phượng Ca chạy về, đứng bên cạnh Lạc Khanh Nhan, nở nụ cười. Vì chạy hơi lâu cho nên hơi mệt, cho nên thanh có chút đứt quảng. Lạc Khanh Nhan vươn tay nắm lấy cổ tay của y, truyền vào ít nội lực, điều khí. Dung Phượng Ca hô hấp điều lại… “ Rất đẹp!” Lạc Khanh Nhan trả lời “ Nhan Nhan thích ” “ Thích! Rất thích, cảm ơn ngươi, Dung Phượng Ca” “ Nhan Nhan thích là tốt rồi….” “ Khi Phượng Ca vui đến sau núi làm như thế này, sau đó nhìn huỳnh hỏa bây đầy trời, cảm thấy lòng hẫng, cũng còn buồn nữa, cho nên Nhan Nhan đừng buồn …” Dung Phượng Ca ngốc ngốc an ủi “ Ha hả, ngốc quá! Ta phiền lòng nữa rồi…..” Lạc Khanh Nhan mỉm cười : “ có ngươi, ta… là sao buồn được chứ. Tiểu tử ngốc! ai bày ngươi cách này vậy” “ Cái này a, là Phượng Ca lần phát mà thôi…” Dung Phượng Ca đỏ mặt giải thích. Nhan Nhan lúc nào cũng y ngốc, là y rất thông minh mà, ngay cả gia gia y thiên tư thông tuệ hơn người cũng chỉ có Nhan Nhan y ngốc mà thôi! Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, thấy vẻ mặt y như vậy, dù là phiền não gì cũng vứt đằng sau, dang tay từ đằng sau ôm lấy thắt lưng của y, cằm đặt vai y, Dung Phượng Ca yên lặng để cho Lạc Khanh Nhan ôm mình, hơi thở của nàng phả cổ y, ấm nóng. Dung Phượng Ca thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ thời khắc ấm áp lúc này đây Ngô đồng, huỳnh hỏa bay đầy trời, những điểm sáng lấp lánh di động Gió, nhè thổi, thanh xào xạc… Tiếng côn trùng vẫn rả rích và tiếng ếch nhái bắt mồi vẫn kêu ĩ Thiên , u tối đen huyền như miếng lụa đen khổng lồ bao trùm của bầu trời Những chú huỳnh hỏa bay nhảy trong đêm, như là điểm sáng duy nhất trong gian u tối lúc này đây , hai bóng người dây dưa ôm chặt lấy nhau, bất li bất khí…. Tất cả, vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp…. “ Ai?!” Lạc Khanh Nhan quát khẽ. Bóng đen vút qua khung cửa, thoắt cái thấy. Đôi con ngươi ám lại, lắc mình đuổi theo. Võ công của Lạc Khanh Nhan đột phá đến tầng thứ bảy trong mười tầng, cũng là người đầu tiên ở tuổi này có thể đột phá tầng thứ bảy. Theo lời của Hàn Vô, khi đến tuổi của Lạc Khanh Nhan cũng chỉ ở tầng thứ sáu mà thôi, huống chi Lạc Khanh Nhan chỉ mới tập võ cách đây bốn năm, dĩ nhiên là có trợ giúp của Thiên Niên Liên nhưng là nếu điên cuồng cố gắng có lẽ thành tựu có được như ngày hôm nay. Người ngoài đánh giá nàng mạnh mẽ cường hãn, võ công tuyệt đỉnh nhưng ai lại biết được đằng sau vẻ bên ngoài hào nhoáng đó là biết bao nhiêu mồ hôi mà máu huyết của nàng?! Khinh công như gió, như yến có thể đạt đến cấp bậc đạp tuyết vô ngân, trong thiên hạ này tính ra chỉ đếm đầu ngón tay. Lạc Khanh Nhan đánh giá bóng đen cách đó xa, khinh công có thể là nhất lưu, nhìn bóng lưng hiểu sao có chút quen thuộc, Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nhìn hắc y nhân…. Đến bìa rừng, Lạc Khanh Nhan cố ý thả tốc độ chậm lại, thanh trong trẻo : “ đến rồi sao còn chạy Băng Lạc đến bệ hạ?!” Hắc y nhân nghe thế, thân hình thoáng rung động, chùn lại bước tiếp nữa mà quay đầu lại nhìn Lạc Khanh Nhan, vươn tay tháo xuống khăn che mặt, cười khổ : “ lâu gặp! Lạc Khanh Nhan…” “ Đúng vậy, lâu gặp…” Lạc Khanh Nhan đạm cười, từ từ tiến lại gần, khóe môi cong lên tiếu dung lạnh lẽo : “ biết bệ hạ đại giá quang lâm đến đây là có chuyện gì?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn nam tử trước mặt mình, vẫn vễ mặt cuồng dã ngạo mạn như lúc trước gặp gỡ chỉ có điều trông y giờ khắc này cũng còn kiệt ngạo bất tuân như xưa nữa mà thay vào đó có gì đó tiêu điều, trầm ổn cùng… mệt mỏi. Có lẽ, người này … trưởng thành nhiều hơn! “ … có khỏe ?!” Lam Quân Băng giọng hỏi Lạc Khanh Nhan lạnh lùng nhìn Lam Quân Băng, thanh lạnh nhạt ra cảm xúc : “ ngươi có tư cách hỏi mấy chuyện này!” Lam Quân Băng sắc mặt tái mét nhưng có nổi giận, chỉ cười khổ, mi mắt rũ xuống, than khẽ : “ đúng vậy a! ta… là có tư cách”. cũng có ý định đến đây, chẳng qua là kiềm lòng đậu mà thôi. là quên nhưng tại sao cố quên lại càng nhớ đậm sâu?! là buông nhưng là sao quá khó khăn. rất nhớ rất nhớ y, nhớ y dung nụ cười, nhớ y vẻ mặt bình thản, nhớ y ánh mắt trong suốt sạch … nhớ đến mức, cũng khi nào đơn độc mình đến nơi này rồi… “ Ngươi thích , có thể cạnh tranh, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào nhưng là chết tiệt! ngươi dám thương tổn đến , ngay cả đầu ngón tay ta cũng nở tổn thương mà ngươi làm gì?!” Lạc Khanh Nhan mắt lạnh nhìn Lam Quân Băng, thanh tràn đấy tức giận. Mỗi khi nhìn thấy vết sẹo nhợt nhạt má của , mỗi khi nhìn thấy vết sẹo vết bớt mạn châu hoa kia, nàng hận thể băm vằm nam nhân tên gọi Lam Quân Băng này “ xin lỗi..” Lam Quân Băng chợt thốt lên như vậy :” … ta… biết quật cường quyết tuyệt như vậy! nếu như biết làm vậy, ta…” Ta thà đứng từ xa dõi theo …. Cứ như vậy đứng từ xa dõi theo mà thôi, xa cầu điều gì hơn nữa…. “ Hừ!” Lạc Khanh Nhan cười lạnh, đánh cho Lam Quân Băng quyền, dùng nội lực nhưng sức của Lạc Khanh Nhan cũng đâu mà Lam Quân Băng cũng có ý định tránh nét, ngay lập tức má trái của y lên vết xanh tím, mà khóe miệng cũng rĩ máu. Lạc Khanh Nhan mím môi, quyền lại quyền đánh xuống vị quân vương trẻ tuổi. Cú đấm cứ liên tục rơi xuống, hơn nửa canh giờ sau mặt mũi của Lam Quân Băng lúc này đây bầm tím sưng húp cả lên, bây giờ có ai có thể nhận ra được mặt mũi của vị tuấn mỹ đế vương vương này?! trông y giờ khắc này đây như .. ách! Như đầu heo a…. ( Dao Dao : chậc! tiểu Nhan Nha chả biết thương hương tiếc ngọc gì cả, dù sao cũng là mỹ nam mà >”<) Dù đánh mấy cũng hả giận, Lạc Khanh Nhan tức tối nhìn Lam Quân Băng, quát lớn : “ ngươi làm vậy là có ý gì, sao đánh trả”. Thà đánh trả nàng còn có lí do đập cho bầm dập nhưng là cố tình vô thanh vô tức yên lặng nhận cú đánh của nàng. Lạc Khanh Nhan buông ra cổ áo của Lam Quân Băng, nhìn , ánh mắt tràn đầy phức tạp… Lam Quân Băng bị đánh bầm dập, hơi thở khó khăn, cười khẽ : “ ta… đáng.. đáng bị đánh! Ngươi có đánh chết ta, ta cũng lời.” “ Ngươi! Chết tiệt, đừng tưởng ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi…” Lạc Khanh Nhan sừng sộ quát. ! như thế này nàng dù muốn giết nhưng thấy vô sỉ đáng chết. Nam nhân có làm có chịu, vì tội lỗi của mình mà đổ thừa này nọ, tính ra cũng là kẻ có khí phách. Nếu nàng ở vị trí của , cũng khó có thể làm giống , nhưng là … tổn thương người kia a. Người kia là nghịch lân của nàng. Dù là vết thương kia là người kia tự làm nhưng là nếu như phải ép, người kia cũng đâu làm vậy, chung là lỗi của . “ Ta tạm thời lấy mạng của ngươi, … về sau đừng để cho ta gặp lại ngươi…” Lạc Khanh Nhan lạnh lùng nhìn Lam Quân Băng. Lam Quân Băng biết, vì hành động này của mà Lạc Khanh Nhan tìm trả thù, đồng thời cũng buông tha cho quốc gia của , dù bị đánh đến mức mất nửa cái mạng, âu cũng là nhân họa đắc phúc !…. “ Lạc… Khanh Nhan….” Lam Quân Băng chống đỡ đứng dậy, thanh đứt quãng nhìn bóng lưng của Lạc Khanh Nhan, : “ dù là vậy… nhưng ta hối hận gặp , !” Lạc Khanh Nhan dừng lại, cũng quay đầu, thanh trong trẻo thầm thấp : “ nếu , mà hối hận! ấy… phải ” “ Ngươi biết , ta vẫn cam lòng, ta… rốt cuộc có điểm gì bằng ngươi, sao lại duy độc chấp niệm với mình ngươi như vậy?! khi hóa thành sát nhân cuồng ma, chỉ cần hô tên của ngươi tức khắc dừng lại giết người, vì ngươi mà dù ngủ luôn cũng muốn tỉnh lại đối mặt với thực…… cố chấp, quật cường đến như vậy… ta hiểu…” Lam Quân Băng , thanh bình thản : “ nhưng bây giờ, ta chợt hiểu…. vì sao lại cố chấp đến như thế….” Người này, lạnh lùng tàn khốc còn tàn nhẫn hơn cả nhưng là luôn dùng mảnh nhu tình đối với người kia Người này thủ đoạn, mưu mẹo sâu xa, tính kế với bất kỳ ai, hiểm giả dối ngay đến cả cũng chào thua nhưng duy độc lại rất lòng với người kia Người này có thể tổn thương bất cứ ai, kể cảm chính bản thân mình nhưng lại duy độc đối với người kia bảo hộ, dám thương tổn dù chỉ đầu ngón tay…. như vậy, dùng tình sâu như thế, chỉ đơn giản như vậy mà thôi! Làm sao y có thể bằng được?!…. làm sao có thể bằng được đây…?!… “ Cho nên, Lạc Khanh Nhan – ngươi hảo hảo đối …đừng để vì ngươi, phải mất trí nhớ lần nữa….” Lam Quân Băng . Lạc Khanh Nhan yên lặng đứng đó, thanh của Lam Quân Băng văng vẳng bên tai, khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt mĩ hiểu sao quá nỗi bi ai, trả lời cũng gì thêm. Lạc Khanh Nhan chậm rãi bước , cho đến khi bóng lưng khuất dần trong tầm mắt của Lam Quân Băng y vẫn chưa nghe được lời đáp của Lạc Khanh Nhan…. Ta biết, để giải được lời nguyền của cần có trái tim của ngươi, nhưng là…. Biết đâu đến cuối cùng lại có cách khác?! Cho nên chưa đến phút giây cuối cùng, xin ngươi đừng bỏ cuộc. Lạc Khanh Nhan ta chúc phúc ngươi… cùng người kia… Đến giờ phút này đây, vị đế vương này rốt cuộc chính thức buông xuống, đoạn tình ấp ủ trong lòng mình…. Hi vọng! bản thân cũng tìm được nửa kia của mình….. ( Dao Dao : he he! Nhất định ta kiếm cho Tiểu Băng Băng mỹ nhân xinh đẹp à nha – Lam Quân Băng : *gườm gườm* cần! ái nhân của trẫm để trẫm tự kiếm – Dao Dao : ai da! Đừng như vậy chứ Tiểu Băng Băng, làm mách lòng tác giả là tốt đâu, coi chừng ta cho ngươi ở giá đó – Lam Quân Băng : *rút kiếm kề cổ tác giả* ngươi dám – Dao Dao : *đổ mồ hôi* hắc hắc! bớt nóng, bớt nóng… ta chỉ giỡn mà thôi. Ôi ôi! Sương Sương, mau đem đế vương của ngươi về nhà thôi, lại nổi điên nữa kìa – Trịnh Nhu Sương : *ôn nhu cười* bệ hạ! chúng ta về cung thôi, để tác giả còn viết tiếp nữa – Lam Quân Băng : ân! – Dao Dao : * thầm* chậc! điển hình thê quản nghiêm, ngu ngốc =” “ Nhan Nhan, lúc nãy đuổi theo ai vậy?!” Dung Phượng Ca tò mò nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan đạm cười, uống ngụm trà : “ là.. cố nhân!” Ánh mắt nhìn Dung Phượng Ca, thoáng thở dài, chính là đào hoa của ngươi nha. Dung Phượng Ca khẽ cau mày, hoàn toàn đoán ra cố nhân mà Nhan Nhan , Lạc Khanh Nhan : “ là Lam Quân Băng” “ ?!… đến đây làm gì?!” Dung Phượng Ca kinh ngạc hỏi, tên vua ngốc kia chạy đến đây làm gì, phải lại nổi hứng có ý đồ tốt chứ. Lạc Khanh Nhan nhìn mặt của Dung Phượng Ca, buồn cười, gõ trán của y cái, : “ tìm ta, ta nhất định phải đối tốt với ngươi” Dung Phượng Ca nở nụ cười : “ hừ! Nhan Nhan rất tốt với Phượng Ca nha, lung tung rồi”. Lạc Khanh Nhan cười khẽ, tiếp : “ ta đánh trận” “ A?! vì sao, Nhan Nhan có bị thương ?!” vừa vừa chăm chú nhìn xem có bị thương chỗ nào . Lạc Khanh Nhan buồn cười : “ ta đánh chứ có đánh ta đâu mà bị thương ?!” nghe vậy Dung Phượng Ca mới buông tâm, cười cười lên tiếng : “ tính ra cũng tệ lắm” “ .. thực ngươi…” Lạc Khanh Nhan than “ Ừ! Nhưng Phượng ca chỉ Nhan Nhan thôi…” Dung Phượng Ca “ Ta biết!” Lạc Khanh Nhan cười , ôn nhu say lòng người…. Ta biết chứ! Ta cũng ngươi… Dung Phượng Ca, Phượng Ca… của ta
CHƯƠNG 65 : LAM PHỈ LỆ Ngày tháng trôi qua như gió thổi mây trôi. Có câu thời gian bao giờ chờ đợi nhân, vàng bạc mất có thể làm lại nhưng thời gian qua cũng thể níu kéo, cho nên hãy trân trọng những gì mình có, đừng để mất rồi mới hối tiếc nguôi vì là thời gian bao giờ có thể quay trở lại dù ngươi có bỏ ra bao nhiêu bạc, bao nhiêu vàng chăng nữa! Đông qua, xuân đến, hạ lại chập chờn sắp qua, từ ngày Lạc Khanh Nhan đánh cho Lam Quân Băng trận, thấm thoắt cũng hơn nửa năm qua , nửa năm ! gần hai trăm ngày, thời gian dài nhưng cũng quá ngắn, cũng đủ cho nhiều chuyện diễn ra, chẳng hạn như Cả vương triều Hoàng Thiên mục nát nhiều năm, dưới áp lực của dân chúng, dưới bất ổn bất ngờ của kinh tế, giữa mười vạn tinh binh của Tây Dã, và… sau mưu bị lật tẩy của thái hậu cùng thừa tướng… cuối cùng cũng sụp đổ. Tiểu hoàng đế bị rớt xuống đài, hoàng thái hậu bị xử tử và thừa tướng sợ hãi chạy tội, bị phát lệnh truy nã cuối cùng cũng chết trong quá trình truy đuổi Thiên hoàng hậu duệ đích thực của Hoàng thiên hòa do cựu thừa tướng Vệ Thanh Trần ôm năm nào quay trở lại, Võ Thái Sư, Thanh thượng thư cùng các vị văn võ tướng khác, đưa hài tử mới sáu tuổi này đăng ngôi đại đế, đại xá thiên hạ, cả nước mừng vui Diễm Thanh Ca – tiền hoàng hậu đồng thời cũng là mẫu thân ruột thịt của tiểu hoàng đế lúc bấy giờ, trở thành thái hậu, mẫu nghi thiên hạ. Tiểu hoàng đế còn xong cũng trưởng thành hơn tuổi, uy nghiêm hoàng gia, nho tuổi đầu nhưng khí thế bắt đầu , nhiều năm sau ắt hẳn cũng trở thành vị khí phách đế vương thua gì những bậc minh quân đời trước Tư Mã Thanh – vị sử gia nổi tiếng lúc bấy giờ, nổi tiếng với Hoàng Thiên sử ký, có về cuộc đời của trong ba vị đế vương nổi bậc nhất trong thời đại Hoàng Thiên – Hoàng Thanh Diêu, có chép lại : ‘ năm ấy, đế mới sáu tuổi đăng cơ. Tuy còn nhưng khí thế lạnh nhạt thong dong tự tại khiến cho ít vị công thần tin tưởng, xong có điều bí hơn nửa chính là chỉ trong vòng chưa đầy năm ngắn ngủi lại có thể nhanh chóng chèn ép vị cáo già thừa tướng, trả lại thực quyền, người giúp đế làm nên những việc như vậy… là bậc kỳ tài, xong ít có ai có thể thấy được vẻ bề ngoài thực của vị nhiếp chính vương trẻ tuổi này. Có người đó là lão tiền bối đức cao vọng trọng cũng có người đó là bậc cao nhân sỉ, cũng có lời đồn người ấy tử y tuấn mỹ, công tử tài cao hơn người mà thôi….’ Thực hư ra sao, đến nhiều năm về sau, cũng ai xác định . Đế từng , người này là ân sư của đế, đồng thời cũng là cha là mẹ, là người thủ hộ của đế…. Mỗi khi bá quan hỏi về người này, đế chỉ ôn hòa mỉm cười, lạnh nhạt hai từ bí mật. Rồi nhiều năm về sau, kỳ thánh Phong Dao trong lần đánh cờ với đế cũng tò mò đặt câu hỏi về bị nhiếp chính vương bí này, khi ấy đế cũng chỉ cười mà đáp rằng : “ Sư phụ…. muốn người khác biết về người bởi vì người muốn phiền phức, nhưng dường như lại càng có nhiều người thắc mắc hơn phải” Phong Dao gật đầu : “ ha hả, cái gì càng bí càng kích thích người khác muốn tìm hiểu mà” “ Sư phụ của trẫm, từng với trẫm rằng, bởi vì trẫm giống người cho nên mới giúp đỡ trẫm nhiều như vậy”. Năm ấy tranh giành giang sơn cũng phải vì quyền khuynh thiên hạ cũng phải vì vinh hoa phú quý…. Tất cả mọi việc sư phụ của trẫm làm chung quy cũng là vì… người mà thôi! Kỳ thánh kinh ngạc : “ rốt cuộc người kia là ai lại khiến cho nhiếp chính vương bí tài ba mọi người kính phục để tâm đến như vậy, mà ngài…” lại giống người đó?! Nghĩ đến đây, bỗng dưng kỳ thánh lại nghĩ có chăng người đó là… hoàng thái hậu! Đế nghe vậy mỉm cười, đồng thời cũng thấu suy nghĩ của Phong Dao. Đế lắc đầu : mẫu hậu của trẫm là tiểu của người kia. Nếu như trẫm kính sư phụ mười trẫm lại quý người kia nhiều hơn hai phần “ Người kia ắt hẳn cũng là kỳ nhân?!” Phong Dao suy đoán “ Cũng phải, người kia so với sư phụ chỉ là bình thường mà thôi, nhưng vẻ đẹp của người thực khiến cho người chỉ cái liếc mắt là thể rời ánh nhìn được nữa, ngoài y thuật vô song người kia cũng chả hiểu vấn đề gì nhưng là người kia có trái tim thánh thiện hơn bất cứ ai….” “ Vậy là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi…” Phong Dao cười “ Cũng có thể như vậy, sư phụ đời này cũng chỉ nghe lời mỗi mình vị mỹ nhân đó mà thôi….” Đế tủm tỉm cười, đôi con ngươi thoáng niệm tưởng xa xăm về quá khứ “ ra nhiếp chính vương cũng là người si tình a!” Kỳ thánh cảm thán Đế than khẽ : “ có lẽ… thế gian này ai tàn nhẫn hơn sư phụ và trong thiên hạ cũng ai… tình si hơn người….” “ Kỳ thánh a… trẫm cho ngươi bí mật. ra người kia dù xinh đẹp tuyệt đại vô song nhưng là nam nhân đó…” “ Sao… sao cơ?! Vậy… nhiếp chính vương, ngài ấy… đoàn tụ!” Kỳ thánh Phong Dao hốt hoảng kinh ngạc xém nửa đánh rơi cả bàn cờ. Đế bí hiểm cười giảo hoạt thầm bên tai Phong Dao vài tiếng. ai nghe đế gì, chỉ duy độc vị thiên hạ đệ nhất kỳ thánh này lắp bắp kinh hãi thể ra thành lời và bí mật này cũng theo y chôn xuống ba tấc nấm mồ…. Cho nên, trong vài cuốn sử ký khác, có nhiếp chính vương là kẻ đoàn tụ cho nên muốn lộ diện sợ tiếng đời quấy nhiễu mà thôi….. xong những chuyện đó chính là về sau, bây giờ quay lại với vấn đề chính của chúng ta Tuy tiền thái hậu cũng là Nhu Phi của Tiên đế, tức là cha ruột của Hoàng Thanh Diêu bị xử tử nhưng thực ra ấy chỉ là lấy xác chết của cung nữ thế thân mà thôi, giờ vị thái hậu từng thời làm mưa làm gió trong triều đình và chốn thâm cung này vẫn còn sống, chỉ có điều tình trạng được tốt lắm Căn phòng u ám, bụi bặm. Phượng Nghi cung từng xa hoa lộng lẫy bao nhiêu bây giờ lại tàn bại thê lương bấy nhiều, mùi hôi thối bốc lên, cả căn phòng rộng rãi nhưng đầy những dấu vết đổ vỡ, xơ xác tiêu điều thể tả nổi, vài tia sáng men theo những khung cửa sổ rách nát chui vào, chiếu sáng vài góc nơi căn phòng tối tăm này Bóng người đứng trước khung của sổ, ánh mặt trời phản chiếu cho nên thấy dung mạo người đó, chỉ thấy hình dáng cao gầy, tóc đen thúc cao, chỉ bóng dáng đơn giản thôi nhưng quanh thân người đó khí thế sát phạt quyết đoán khiến cho người ta khỏi kính sợ, mà Nhu phi vừa tỉnh dậy chính là thấy hình ảnh như thế “ Khụ..khụ!.. ngươi.. là ai?!” Ta… ta phải chết rồi sao?! thanh ám ách, trầm khàn, có chút khó nghe. Người kia nghe thế, quay đầu lại, nhìn nữ tử cao quý bị mình đá rớt xuống đài kia, nhăn mi : “ hoàng thái hậu?! à … ta gọi ngươi Nhu phi …” “ Ngươi là….” Nhu phi nhìn Lạc Khanh Nhan, mày nhăn càng chặt “ Ngươi cần biết ta là ai, ta đến đây để hỏi thứ” “ Ha hả… ta bây giờ còn cái gì để mà cho người khác đến lấy cơ chứ?!” Nhu phi bật cười khanh khách, nồng đậm cười khổ, nhạt nhẽo, trào phúng. Nàng ngờ có ngày mình lại rơi vào bước đường cùng như thế này, mưu toan tính kế nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại rơi vào tình trạng thảm bại như giờ quả thể đoán được a…. “ Trấn quốc chi bảo” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt “ mất…” Nhu Phi cười lạnh “ Hừ! Nhu phi, ngươi đến bước này còn chịu đưa vật đó ra đây, ta đây có thể tiếng cứu lại mạng của ngươi, nhưng tiếng cũng đồng thời khiến cho ngươi sống bằng chết!” Lạc Khanh Nhan trào phúng nhìn Nhu phi. “ Ta bây giờ sống hay chết có gì khác nhau?!” Nhu phi cười nhạt, cho là đúng “ thế gian này có những chuyện sống bằng chết, tỷ như lăn trì, tỷ như ngũ mã phanh thây, tỷ như….. thập đại cực hình, khiến cho ngươi sống được chết xong. Ta…. Cũng muốn nhìn xem, mỹ nhân từng thời khiến cho đế vương sủng ái lâu như vậy, tư vị bị ngàn đao xẻo thịt lại ra sao…?!” Lạc Khanh Nhan thanh rất , như là lời ôn nhu tâm tình nhưng quả lại khiến cho người ta hàn tận xương Tay vung cái, Nhu phi định cắn lưỡi tự tử lập tức bị điểm huyệt. Mắt to trừng Lạc Khanh Nhan, nếu như ánh mắt có thể giết người chắc Lạc Khanh Nhan chết ngắt từ lúc nào rồi. Lạc Khanh Nhan cười dài, vươn tay nắm chặt lấy cằm của Nhu phi, lạnh lùng thốt thành tiếng : “ đừng để rượu mừng muốn uống lại uống rượu phạt!” “ Chỉ cần ngươi đem vật ấy cho ta, ta thả ngươi cùng tiểu hoàng đế, cho các ngươi số tiền lớn, an ổn sống vinh hoa cho hết đời, thế nào?! Ngươi muốn sống nhưng cũng ác độc đến mức muốn cho con của ngươi chết theo ….” Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, đưa ra điều kiện dụ hoặc. Nhu phi há miệng thở dốc, Lạc Khanh Nhan mở huyệt đạo cho nàng ta, chờ đợi kết quả “ Con ta chưa chết?!” Nhu phi lên tiếng hỏi, ánh mắt dấu nỗi vui mừng, nàng cứ tưởng hài tử của nàng bị đám người hoàng hậu hại chết rồi chứ “ Đúng vậy!” Lạc Khanh Nhan gật đầu, tính mạng của tiểu hài tử nàng có hứng thú lấy “ Nó… cũng là hài tử của tiên đế!” Nhu phi bỗng dưng thốt ra như vậy Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn nàng ta, thanh ra hỉ giận : “ ta biết! nhưng là đứa đó có tướng làm vua, cần chi cưỡng cầu.” “ Ta… ta biết, chỉ cần ngươi thả cho mẹ con ta bình an, ta giao ra vật ấy cho ngươi….” Nhu phi than , đến giờ khắc này đây, dù có bao nhiêu cam lòng, bao nhiêu muốn nhưng là nàng còn cách nào rồi, có lẽ… sống đời bình an cho đến chết cũng sai, dù sao… vinh hoa phú quý, quyền cao tột đỉnh, muốn gió có gió muốn mưa được mưa, quyền sinh sát trong tay… nàng cũng hưởng qua, có lẽ…. buông thôi! “ Được!” Lạc Khanh Nhan đáp ứn, quả nhiên dù có độc ác như thế nào nhưng trong tâm của mỗi người luôn có khối niết bàn cho nên dù có là kẻ độc địa ra sao, khi chạm vào khối niết bàn đó, tâm cứng như đá cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu, huống chi nữ nhân Nhu phi này cũng là kẻ độc địa tàn nhẫn lắm ( Dao Dao : dù sao cũng bằng ngươi a =” Nhu phi đứng dậy, bước về góc căn phòng, mở ra mật đạo, Lạc Khanh Nhan theo sau, mật đạo sâu trong lòng đất, khá lâu sâu mới đến căn hầm chứa, Nhu phi lấy cây mộc trâm đầu xuống, mở khỏa, sau đó bước vào phòng. Căn phòng dù đơn giản nhưng trong này châu báu vô số kể, nào là vàng, bạc, nào là dạ minh châu, ngọc thạch… tính ra cũng đến mấy hòm. Lạc Khanh Nhan chú ý đến chiếc hộp gỗ đặt cái giá khá cao. Từ từ bước lại gần, vươn tay định chạm lấy cái hộp đó, bỗng từ đâu biết xuất tứ mũi tên chui ra từ bốn phía, điều tập kích phía hộp gỗ. Nhu phi giật mình thét lên, Lạc Khanh Nhan cười khẽ vươn tay phẫy cái, tức nọi lực chấn vỡ nát bốn mũi tên, sau đó lạnh nhạt mở hộp gỗ…… Lạc Khanh Nhan nhíu mi nhìn trong hộp có đến năm khối thủy tinh lam trong suốt như giọt lệ, giống y nhau, rốt cuộc cái nào mới là trấn quốc chi bảo đích của Hoàng Thiên?! Nhu phi thấy vậy, giọng : “ tất cả… điều là đồ giả!” Lạc Khanh Nhan đưa hộp gỗ cho nàng, Nhu phi vươn tay nhận lấy, lấy cổ sợi dây chuyền, mặt dây là khối ngọc nho hình giọt nước, lấy nó áp vào biểu tượng giọt nước bị khoét sâu ở nơi góc chết trong hòm, tức chiếc hộp khởi động, mở ra tầng, tận sâu đáy hòm dần dần ra trong truyền thuyết giọt nước mắt hóa thạch của nữ oa. tinh xảo xinh đẹp như những viên thủy tinh giả kia, khối thạch này thô hơn nhưng lại linh khí nồng đậm, xanh ngát dễ chịu…. Nhu phi lấy ra đưa cho Lạc Khanh Nhan, : “ đây mới là trấn quốc chi bảo Hoàng Thiên , nước mắt hóa thạch của Nữ Oa – Lam Phỉ Lệ” Lạc Khanh Nhan chạm vào viên lam phỉ lệ này, đầu ngón tay trắng nõn cảm nhận được tư mát, như là sức sống của muôn vạn sinh linh qua hàng ngàn năm chứa trong khối đá nho này vậy. Nó có thể giải lời nguyền của người kia nha…. Cũng… là lúc, nàng… rời xa người kia, phải ?! Lạc Khanh Nhan chợt thở dài… Nhu phi nhìn thiếu niên, mặt mày tuấn mỹ vô trù, tử y bào quý khí, tóc đen thúc lên cao, bỗng dưng yên lặng nhìn khối Lam phỉ lệ, mặt mày tràn đầy tịch lêu, hiểu sao Nhu phi cảm thấy người lúc nãy hung ác dọa dẫm nàng dường như biến đâu mất chỉ còn có tử y thiếu niên bóng lưng tràn đầy đơn này…. “ Ngươi thôi, hài tử của ngươi…. Bên ngoài chờ ngươi…” Lạc Khanh Nhan phẫy phẫy tay ra hiệu cho Nhu phi, Nhu phi yên lặng bước ra ngoài. Ở ngoài có hắc y nhân dẫn theo nho hài đồng chờ đợi nàng, Nhu phi thấy hài tử, nở nụ cười, đáy mắt lệ ý “ Mẫu phi…” hài tử vui mừng quơ quơ tay, Nhu phi chạy đến ôm hài tử vào lòng, giọng nức nở : “ hài tử của ta, chịu khổ rồi”. Tiểu hài tử nhu thuận để cho Nhu phi ôm vào lòng, còn quên ngoài miệng ngốc ngốc an ủi mẫu phi của nó : “ mẫu phi, Du nhi khổ, khổ….” “ Nương nương, chủ nhân chuẩn bị ngựa cùng hành lý xe, thôi…” Hắc y nhân lên tiếng, thanh vẫn vậy, lạnh thanh. Nhu phi gật đầu, ôm lấy hài tử theo sau hắc y nhân “ Chúng ta… đâu?!” Nhu phi ấp úng hỏi “ Dạ thành – cố hương của nương nương…” Hắc y nhân bẫm báo : “ nơi đó có tòa nhà, nương nương có thể đến đó. Chủ nhân , bảo đảm cho nương nương đời bình an vinh hoa phú quý, nhất định giữ lời, nương nương an tâm. Nhu phi gật gật đầu, cười cảm tạ” Chiếc xe ngựa lắc lư ra khỏi thành, bên ngoài hắc y nhân lái xe ngựa, bên trong có quý phu nhân, mặt mày hoa quý xinh đẹp, dù năm tháng tang thương trôi qua cũng che hết nét phù dung của vị sủng phi khuynh triều, giờ khắc này đây, nàng xiêm y đơn giản, đầu tóc đen vấn lên bởi thanh ngọc trâm, trong tay ôm tiểu hài tử khả ái, giờ khắc này đây nàng nét mặt yên bình… lại mang theo chút phiêu diêu tuyệt trần…. “ Mẫu thân, kia là gì vậy?!” tiểu hài tử tò mò nhìn chiếc hòm nằm góc trong xe ngựa. Nhu phi lúc này mới để ý đến chiếc hòm đó. Mở ra, mới thấy trong đó tràn đầy châu báu, ngọc thạch, cùng trân châu…. Cùng xấp dày cộm ngân phiếu, tính ra cũng hơn trăm vạn lượng. Nhu phi cười , đóng hòm lại, bấy nhiêu đó cũng đủ cho hai mẹ con của nàng an nhàn sung sướng cho hết đời rồi, người kia… quả nhiên đủ rộng lượng
CHƯƠNG 66 : ĐỜI HỒNG NHAN “ Phu nhân, bên ngoài có người gặp…” hắc y nhân dừng xe lại, lên tiếng . Nhu phi, à mà cũng còn gọi là Nhu phi nữa, tên của Nhu phi là Diệp Tình Nhu. Diệp Tình Nhu nghe vậy, thoáng kinh ngạc, ai còn có thể chờ nàng nữa đâu?! “ A Nhu….” Thanh trong trẻo dịu , người đến ai khác chính là đương kim hoàng thái hậu giờ – Diễm Thanh Ca, nàng hôm nay vẫn đoan trang xinh đẹp , bạch y giai nhân, qua cái tuổi mười tám đôi mươi nhưng phong vận càng tăng thêm vài phần thành thục ý nhị, dẫu sao nàng cũng chỉ mới hai bảy hai tám mà ^^ “ Là ngươi… ngươi đến đây làm gì?!” Diệp Tình Nhu lạnh lùng nhìn Diễm Thanh Ca, thanh lạnh nhạt, ánh mắt lại phức tạp tình tố, nên lời hỗn loạn, giờ khắc này Diệp Tình Nhu nàng cũng , đối với người này nàng nên đối thế nào mới đúng, nàng… ! Diễm Thanh Ca khe khẽ thở dài : “ ta… xin lỗi, chuyện năm đó… ta phải tin ngươi, mà là… ta hết cách rồi, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được ngươi, chẳng lẽ đến bấy giờ mà ngươi cũng sao?!” Diệp Tình Nhu yên lặng nhìn Diễm Thanh Ca, … “ Chuyện năm xưa, ân oán khúc mắc giữa chúng ta…. Cũng còn quan trọng nữa rồi…” Diễm Thanh Ca than khẽ : “ đây là tâm ý của ta, coi như đoạn cảm tình năm xưa, ngươi…. Nhất định phải nhận lấy”. đoạn đưa hộp gỗ cho Diệp Tình Nhu. Diệp Tình Nhu vươn tay, lại ngập ngừng… khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn Diễm Thanh Ca, nữ tử xinh đẹp này… từng là người nàng kính như đại tỷ, từng là người nàng hận thấu xương… tất cả mọi cảm tình hận quấn quanh… Diễm Thanh Ca buồn cười, đặt hộp gỗ tay Diệp Tình Nhu, cười : “ ngươi vẫn như vậy, lúc nào cũng chịu hạ mình trước, cố chấp như thế…. Cho nên ta lúc nào cũng lo lắng… thôi, rời khỏi chốn thị phi này, sống tốt, chúng ta có lẽ…. có cơ hội gặp lại….” “ Ta… …” Diệp Tình Nhu nắm chặt lấy hộp gỗ, quay đầu bước về hướng xe ngựa, khoảng cách giữa hai người xa, làn môi khẽ mấp máy lại thốt thành lời, cho đến cuối cùng bước lên xe ngựa, nàng vẫn tiếng, cũng quay đầu nhìn lại bạch y nữ tử nơi đó vọng theo bóng lưng của nàng…. giọt lệ còn vươn nơi khóe mắt, lăn dài má, rơi xuống vạc áo, thành tiếng nhưng khóe môi mấp máy ràng thốt lên vài chữ : “ … xin lỗi….! Thanh Ca.” Năm tháng ào ào qua , nhanh như vậy mười mùa xuân trôi qua, thời gian khoảnh khắc như quay trở lại thời gian ấy Nàng cùng nàng cùng lúc tiến cung, người được tiên đế sắc phong làm hoàng hậu, người làm cao quý quý phi. Nàng bạch y phiêu diêu xuất trần, tinh thông cầm , khúc Phượng Cầu Hoàng bắt được tâm của đế vương. Nàng hồng y xinh đẹp, kiêu ngạo rực lửa như phượng hoàng trùng sinh, thiện vũ, khúc vũ khuynh thành khiến đế vương chao đảo Nàng cùng nàng, người là hoàng hậu, người là quý phi, cùng được sủng ái như nhau, khi đó hai người, kẻ đánh đàn người còn lại nhảy múa, có ai sánh được?! Hoàng hậu đoan trang xinh đẹp, Nhu phi hoạt bát , hai người cùng hầu hạ nam nhân, những tranh sủng mà thay vào đó cảm tình của hai người phi thường tốt, thua gì tỷ muội ruột thịt. Nhu phi quá thẳng tính cho nên hoàng hậu luôn là người giải quyết hậu quả cho nàng…. Cứ thế bình thản, cuộc sống thâm cung trôi qua, đến ngày xuất người làm thay đổi mọi thế cân bằng lúc bấy giờ. Nữ nhân kia là tài nữ, trong lần đế vương vi hành, mang nàng ta về cung phong là quý nhân. Nữ tử đó đoan trang xinh đẹp như Diễm Thanh Ca, rực rỡ mĩ lệ như Diệp Tình Nhu, nữ nhân đó thuộc loại ôn nhu mỹ, bệnh trạng mỹ, lúc nào cũng bộ nhu nhược vô cốt rất dễ kích khởi ý muốn bảo hộ của nam nhân, mà đế vương cũng là nam nhân cho nên rất nhanh trúng vào lưới tình mà nàng ta giăng ra… Hoàng hậu có thai, đế vương vui mừng khôn xiết ngày đêm kề cận, Nhu phi ghen tức hãm hại hoàng hậu khiến hoàng hậu xảy thai, đế vương đùng đùng nổi giận đánh tiến lãnh cung… tất cả cũng chỉ là hồi mưu kế mà thôi Năm đó, Diệp Tình Nhu lệ rơi đầy mặt, nức nở khóc hỏi hoàng hậu : “ tỷ, người tin ta sao?”. Hoàng hậu im lặng , Nhu phi bật cười, khóc thành tiếng. Nàng biết, nàng ở lãnh cung, cuộc sống đến nỗi khó khăn là hoàng hậu sắp xếp, nàng biết, nàng ở lãnh cung…. ôm nỗi hận từng ngày chờ ngày báo thù, cũng có người nhiều đêm thao thức, đứng bên ngoài lãnh cung thầm nhìn nàng…. Diễm Thanh Ca biết, chuyện đó phải Diệp Tình Nhu làm, nhưng là mọi chứng cớ điều chỉa về hướng Tình Nhu, nàng thể cứu vãn, chỉ có thể im lặng nhìn nàng bước vào lãnh cung, thầm bảo vệ đồng thời tra ra kẻ hại mẫu tử nàng Thời thế thay đổi, năm xưa Diệp Tình Nhu khúc vũ khuynh thành khiến đế vương điên đảo lần nữa, khúc vũ dục hỏa diêm dúa mị hoặc, tươi diễm quần phương khiến đế vương rung động tâm can. Oan khuất năm xưa phá giải, lần nữa được đế vương thích, cơ hồ ba ngàn sủng ái tập thân Hoàng hậu bị đưa vào lãnh cung, hồng nhan bạc phận, thời gian qua ….tưởng chừng mọi người quên từng có hoàng hậu đoan trang xinh đẹp đứng đầu hậu cung… Nhưng là…. Bên ngoài lãnh cung, gió thổi, tuyết rơi, ngày ngày tháng tháng năm năm…. có bóng ngươi đứng ngoài lãnh cung, nhìn về ánh nến leo lắt trong căn phòng năm đó…. Diệp Tình Nhu biết, năm xưa phải lỗi của Diễm Thanh Ca, nhưng là nàng hận… nàng hận nữ tử đó tin mình, nàng hận nữ tử đó vô tình. nghe lời giải thích, nhưng là thực chỉ đơn thuần là hận thôi sao?! nếu sao ngươi chỉ để nàng ta vào lãnh cung mà giết, nếu sao hàng đêm lúc nào cũng đêm khuya đứng bên ngoài than khẽ…. Cảm tình năm xưa, thân tình, gút mắt, ân oán…. Tất cả, theo cái buông mành của Diệp Tình Nhu, che tầm nhìn của hai người, điều còn. Tất cả theo gió trôi , vỡ tan ra thành từng mảnh , hòa cùng trung, như khúc ca về cuộc đời của hai vị tuyệt sắc hồng nhan….. Tiếng xe ngựa xa dần, rồi mất hút trong tầm nhìn…. “ luyến tiếc, sao giữ lại?!” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt hỏi Diễm Thanh Ca quay đầu lại, ôn hòa cười : “ dù là luyến tiếc nhưng là…. A Nhu hợp với nơi này, an an ổn ổn sống bình an thế mới là điều may mắn nhất” Lạc Khanh Nhan cười khẽ : “ người… dường như đối với nàng ta, chỉ đơn thuần là thân tình?!” Diễm Thanh Ca , mi mắt rũ xuống, lát sau mới nghe thấy thanh phảng phất nỗi lòng của nữ tử : “ sao chứ… tất cả, cũng kết thúc rồi!” Lạc Khanh Nhan yên lặng nhìn Diễm Thanh Ca gì thêm nữa mà Diễm Thanh Ca cũng chỉ cười giải thích gì nhiều Gió, nhè thổi… Lá rơi vòng vòng trung rồi lả lướt nằm xuống mặt đất Vạc áo tung bay, bạch y trắng muốt, tử y cao ngạo thần bí…. Đời người, thoắt đó trôi …. chữ tình, rốt cuộc đến khi nào mới thực hiểu, mới thực thấu….?! “ Khanh Nhan a, con… thực nghĩ kĩ rồi chứ”. Hàn Vô lại hỏi “ Sư phụ, nghĩ gì chứ, người biết ta hết cách rồi, phải sao?!” Lạc Khanh Nhan cười cười “ Chỉ còn mười ngày nữa thôi, là đến mười ngày phải thực hiến tế hủy lời nguyền kia rồi, con…” Hàn Vô bỗng dưng lại thể được gì thêm, chân mày cau lại, ánh mắt sáng quắc nay ảm đạm, nhợt nhạt ưu sầu “ Sư phụ, người đừng như vậy…” Lạc Khanh Nhan bật cười : “ ta cứ tưởng người đến tuổi này rồi phải nhìn thấu sinh tử mới đúng chứ?!” Hàn Vô than thở : “ là vậy nhưng là cảm tình của con người thiên biến vạn hóa ! ngươi a, nha đầu vô tâm phế, ngoài tiểu tử kia ngươi có còn để ý đến gì nữa đâu”. đến đây, Lạc Khanh Nhan chợt giật mình, nhìn Hàn Vô, thoáng vô thố. Đúng vậy! nàng quả vô tâm phế, ích kỷ vô cùng, nàng từ đầu đến đuôi cũng chỉ để ý đến mỗi cảm xúc của người kia mà thôi, còn mọi người xung quanh nàng chưa bao giờ để ý đến. Sư phụ, lão ngoan đồng Dung Cơ…, hai vị tiền bối Minh Lam cùng Đế Y, còn có Linh Vân, Lam, Huyền, Hồng, Thanh, Ảnh Nhất, Ảnh Nhị…. và cả…. Tư Đồ Nhiễm nửa. Bọn họ dạy cho nàng rất nhiều điều, những cảm xúc ở kiếp trước nàng chưa bao giờ trải qua, đến kiếp này dường như bọn họ điều cho nàng, chỉ có điều nàng… vẫn để tâm đến mà thôi Lạc Khanh Nhan cười khổ, quả nhiên ích kỷ, lãnh tình nhất vẫn là nàng a…. “ Sư phụ, xin lỗi….” Lạc Khanh Nhan giọng “ Xin lỗi cái gì nha, ta biết… con vốn rất khổ!” Hàn Vô lắc đầu , đứa này, từ đầu đến cuối bôn ba mệt nhọc, rất mệt… rất mệt rồi… Lạc Khanh Nhan mỉm cười, Mọi người nàng cực nhọc, mệt mỏi nhưng thực ra nàng chưa bao giờ cảm thấy vất vả cả. Kiếp trước sống nhiều năm như vậy, vinh nhục điều nếm trải qua, duy độc thân tình cùng ái tình nàng chưa lần có được. khát khao, hâm mộ là giả nhưng là nàng kiêu ngạo, nàng lạnh lùng chế giễu những thứ tình cảm phù phiếm đó, bởi lẽ cái nàng thấy được, thân tình chẳng qua cũng chẳng bằng tiền tài, chỉ vì tiền tài ngừng tính tế sát hại những người thân trong gia đình. Ái tình xinh đẹp, nhau chết sống cũng thắng nổi chiếc ghế quyền lực…. để rồi hồi tại nạn nàng xuyên qua ngàn vạn năm thời đến nới này…. sư phụ nóng tính nhưng hết lòng vì đệ tử của mình lão ngoan đồng cố chấp nhưng vì tôn tử của mình bôn ba mấy mươi năm trời Linh Vân nhanh nhảu lắm miệng nhưng khi nàng có chuyện, giục ngựa chạy như điên mấy ngày mấy đêm chỉ đến xem nàng ra sao Lam thanh nhã như trúc, Huyền ít thâm trầm, Hồng y mị diêm dúa, Thanh đáng nhiều mặt nạ… điều hết lòng quan tâm, bán mạng vì nàng Tư Đồ Nhiễm, hồng mi mị, vì nàng lời mà xông lên cấm địa võ lâm, bị vây xém mất mạng, oán hối…. Và… Dung Phượng Ca dạy cho nàng, thế nào là thích người, thế nào là…. người… Lạc Khanh Nhan nàng tự nhận tài cao hơn người, đa đoan đầy mưu mẹo, tàn độc ngay cả chính bản thân mình, bất chấp thủ đoạn nào để đạt được mục đích, bất cứ chuyện gì trong cuộc đời của nàng cũng được nàng lên kế hoạch sắp xếp tỉ mỉ, nhưng là trăm tính ngàn tính, tính hết cả rồi nhưng đến cuối cùng lại tính được trái tim của mình…. Như vậy cũng tốt…. Cũng tốt… Đời trước nàng chưa bao giờ cảm nhận được, bây giờ có, dẫu có xuống mười tám tầng địa ngục… nàng cũng hối hận…. Dung Phượng Ca bưng bát thuốc đứng trước phòng của Dung Cơ, vươn tay gõ cửa. Nhưng dường như có ai trong phòng. Dung Phượng Ca thở dài, gia gia của y càng lớn càng giống như hài đồng, ràng bị phong hàn lại chịu uống thuốc, biết lại chạy trốn đâu nữa rồi. Đẩy cửa vào, đặt bát thuốc lên bàn… Nhìn mớ hỗn độn bừa bộn bàn làm việc, Dung Phượng Ca hết thở dài rồi lại than ngắn, gia gia là, lúc nào cũng bừa bộn như thế, chịu sắp xếp đồ đạc cẩn thận gì hết, rồi mỗi khi cần kiếm thứ gì lại luống cuống cả lên. Nở nụ cười, gấp lên tay áo, dọn dẹp đống sách bừa bãi bàn Từng cuốn sách được y cẩn thận cất lên từng mục từng mục…, cho đến khi đống hỗn độn kia còn giá sách cũng sắp đầy, vô tình cái chạm tay động đến cuốn sách dày kệ, tức ‘cạch’ cái, giá sách mở ra cái ám cách… Tò mò lôi ra trong ám cách, miếng hắc ngọc điêu khắc phượng hoàng, khối huyết ngọc hình dạng lại giống như đóa mẫu đơn diễm còn khối đá thanh khiết xanh lam tựa như giọt lệ cùng với mảnh da dê…. “ ……. Muốn hủy lời nguyền diệt thiên phải có tam bảo vật trấn áp phần chí cực ác trong kẻ diệt thiên đồng thời phải có trái tim của kẻ diệt thiên làm thuốc dẫn để dẫn dụ phần ác ra ngoài, sau đó…..” Tấm da dê tay biết rơi xuống tay y từ lúc nào, văng vẳng bên tai lặp lặp lại bảy từ ‘trái tim của kẻ diệt thiên ’…. dối… dối trá… sao lại như thế được… Chẳng phải Nhan Nhan , mười ngày sau bọn họ hủy xong lời nguyền, ngao du tứ hải, phải sao…. Chẳng phải Nhan Nhan , hủy xong lời nguyền đáng ghét kia, chúng ta ở bên nhau mãi mãi sao?!… Rốt cuộc…. chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo mộng chợt tan biến thôi sao?! Nhan Nhan… là định làm xong chuyện rồi, cứ như thể rũ bỏ… Phượng Ca, bình thản ra ….?! Y rất muốn hỏi, muốn chạy đến bên người kia hỏi cho ra lẽ, nhưng là…. y dám, khi phơi bày, y có dũng cảm đối mặt Y, luôn là người nhát gan mà…… Thiên ngôn vạn ngữ, muốn giải bày, tình cảm muốn thốt ra, đau đớn đến mức cùng cực muốn oán trời trách đất…. rốt cuộc đến cuối cũng hóa thành chết lặng, đau đến mức… y cũng còn biết được, thế nào là đớn đau nữa rồi?!…..