CHƯƠNG 57 : TỰA NHƯ LẦN ĐẦU TIÊN GẶP GỠ “ Khụ…” Âu Dương Liên ho , kéo tầm mắt của Lạc Khanh Nhan về hướng mình. Qủa y ngờ vị đệ đệ này của y lại bỏ cuộc, như vậy rất tốt, tình địch lại mất người, y rộng lượng như đệ đệ được, y nhất định có được nàng, cố chấp cũng thế, điên cuồng cũng được, đây là lần đầu tiên trong đời y có chấp niệm với người sâu sắc đến như vậy, nếu như bắt được tới tay, há chẳng phải uổng phí cả cuộc đời này sao?! “ Sao ngươi còn chưa ?!” Phượng Nhan nhíu mày nhìn y “ Khanh Nhan! cùng ta ….” Âu Dương Liên giọng : “ nàng… muốn gặp người kia sao?!” Âu Dương Liên khẽ mỉm cười, như mộc xuân phong. Dùng kế này, mặt xem tình cảm của nàng có còn vương vấn với người kia , nếu như còn nàng trúng kế, nếu như tốt. Âu Dương Liên cũng mâu thuẫn vô cùng, y cũng , nên mong chờ nàng quên hay còn chút ấn tượng gì với người kia Phượng Nhan cụp xuống mi mắt, thanh chợt trầm lại : “ người kia?!” “ Đúng vậy, Dung Phượng Ca…” Âu Dương Liên mỉm cười, ánh mắt chợt lóe ghen tỵ Dung Phượng Ca Dung Phượng Ca…. Chỉ đơn giản ba từ ấy thôi, như là trong cả ngàn năm giấc mộng vọng về, nghìn lần vạn lần nàng gọi gọi lại tên của người ấy Tâm…. đau… rất đau…. Phượng Nhan đứng như trời trồng, sắc mặt tái nhợt…. Âu Dương Liên lòng khó chịu, đau đớn, ghen tỵ….. “ Sư phụ, ngài sao vậy…” tiểu hài tử từ đầu đến giờ vẫn nhu thuận im lặng đứng bên cạnh, thấy Phượng Nhan sắc mặt tái nhợt, mới lo lắng hô lên. Thanh của tiểu hài tử kéo Phượng Nhan về với tại, nàng nhìn hài tử, ra hiệu có việc gì, lại quay đầu nhìn Âu Dương Liên, thanh chợt lạnh lùng lên : “ ! người kia… ở đâu?!” Tay nhanh như chớp chộp lấy cổ của Âu Dương Liên ( haiz! Liên Huynh sao cứ hay bị người ta bóp cổ vậy nhỉ, quá đáng thương mà >”<) “ Khụ..khụ..!” Âu Dương Liên cười, nét cười càng đậm, thanh khó khăn : “ người kia… chết”. Âu Dương Liên thống khoái cười, như muốn chọc cho Lạc Khanh Nhan bùng nổ, như vậy cũng tốt, giết y rồi, phải chăng y cũng thống khổ, dày vò nữa?! trong sát na, quả Âu Dương Liên muốn mình chết trong tay của Lạc Khanh Nhan như vậy đấy Tay, buông lỏng…. “ chết… chết….” Phượng Nhan lặp lặp lại, đầu đau như búa bổ, ánh mắt đỏ ngầu, cái vung tay, năm thành công lực đánh trúng vào Âu Dương Liên, Âu Dương Liên theo phản xạ né tránh nhưng cũng bị chạm phải, lui ra sau vài bước, máu liên tục từ khóe miệng rỉ ra, liên tục, y đưa tay lau huyết miệng mình, cười khổ : “ Nàng quả , đủ nhẫn tâm!” “ Cút cho ta, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi…” kiềm chế nội lực chạy tán loạn trong người mình, Phượng Nhan lạnh lẽo nhìn Âu Dương Liên, thanh tràn ngập phẫn nộ. Âu Dương Liên lưu luyến nhìn nhân ảnh trước mặt mình, thêm chút nữa, chút nữa, rồi xoay người bước , bước chân lảo đảo, bóng lưng của y điêu linh thể tả… Tính ra, kẻ này cũng là người đáng thương…..!!! Bóng lưng của Âu Dương Liên khuất dần, khi ấy, từ trong khóe miệng của nàng, huyết cũng kiên nể gì, chảy ra…. Chân khí tán loạn, nội lực xao động… vì xúc động và xém nữa tẩu hỏa nhập ma, Phượng Nhan muốn cười, tại sao chỉ ba từ, chỉ cái tên thôi mà khiến cho nàng xúc động đến như vậy Dung Phượng Ca….. Dung Phượng Ca…. Ngươi, rốt cuộc là ai đâu?! Có chăng chính là thiếu niên hàng đêm xuất trông giấc mộng mị Có chăng, chính là lam y nhân thanh nhã xuất trần, khóe môi cong lên nét cười khuynh thành tuyệt mỹ… Trong khoảnh khắc, những hình ảnh xa lạ mà cũng quen thuộc như trận gió ùa về, rồi vỡ tan thành từng mảnh vụn trước mắt nàng Người kia cười, người kia u sầu, người kia làm nũng Người kia cố chấp, người kia quật cường, người kia ỷ lại… Trước khi khung cảnh trước mắt nàng nhòa dần, chìm vào trong hắc ám, văng vẳng nàng nghe đâu đây, thanh hốt hoảng tràn đầy lo lắng, người kia gọi nàng, hai tiếng : “ Nhan Nhan..!!” “ Công tử, chủ nhân sao chứ?!” Ảnh Nhất lo lắng hỏi, bọn họ vừa đến chủ nhân lại ngất xỉu là sao a?! là quá xui xẻo mà. Dung Phượng Ca ôm lấy Lạc Khanh Nhan, hàng mi giãn ra, giọng đáp : “ sao, chỉ là chân khí tán loạn, chưa nguy hiểm đến tính mạng” “ Ngươi là ai?!” Tiểu hài tử tò mò nhìn Dung Phượng Ca, lên tiếng hỏi. Hôm nay là nhiều vị khách lạ mặt đến nơi này nha, nhưng vị tỷ tỷ này quả xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mẫu thân của nó nữa. hiểu sao, Diêu bảo bảo lại cảm thấy vị tỷ tỷ này thân thiết vô cùng. Bị thanh của tiểu hài tử xen vào, Dung Phượng Ca lúc này mới quay đầu nhìn tiểu hài tử, thoáng kinh ngạc, y cười khẽ : “ sai rồi, phải gọi là ca ca, biết ?!” (Dao Dao : ta Phượng Ca à, ngươi cũng cần giải thích mấy chuyện này nữa đâu) “ A?!…tỷ…ca ca, sư phụ của Diêu Nhi sao vậy?!” tiểu hài tử tiếp tục hỏi, đôi con ngươi tràn đầy lo lắng nhìn sư phụ của nó “ Ừ! Nhan Nhan chỉ là hơi mệt thôi, sao đâu!” Nghe tiểu hài tử gọi Lạc Khanh Nhan là ‘sư phụ’, Dung Phượng Ca thoáng kinh ngạc, nhưng hỏi gì thêm, y ôm lấy Lạc Khanh Nhan đưa vào phòng, chợt y nhớ lại, dường như lần đầu tiên gặp mặt Nhan Nhan, cũng chính tay y ôm nàng vào phòng, Dung Phượng Ca mỉm cười…. Ngắm nhìn người trong lòng, an tĩnh nằm đó, mới có hơn hai tháng gặp, nhưng dường như xa cách rất lâu rồi vậy, y vươn tay chạm vào khuôn mặt của Lạc Khanh Nhan, ôn nhu cười. Đầu ngón tay tinh tế vẽ từng đường nét gương mặt của nàng Sóng mũi rất cao, mi tiêm dài, hình môi tà mị…. Nắm chặt lấy tay của nàng, áp chặt vào mặt của mình, Dung Phượng Ca giọng thổn thức : “ Nhan Nhan! chắc mệt mỏi rồi” Phượng Ca rất nhớ Nhan Nhan, Nhan Nhan có hay nhớ Phượng Ca?! Mà, Phượng Ca quên mất, Nhan Nhan trúng đoạn tình vong ưu! sao, quên mất cũng sao, Phượng Ca trách Nhan Nhan đâu, chỉ cần Nhan Nhan tỉnh lại là tốt rồi Chỉ cần Nhan Nhan cứ ở bên cạnh như thế này cùng Phượng Ca, là tốt rồi. Phượng Ca, lòng tham… Phượng Ca rất sợ, sợ mình lòng tham, tham luyến quá nhiều, thượng thiên ganh ghét cướp mất Nhan Nhan, rất sợ… rất sợ…. Dung Phượng Ca giọng nỉ non bên tai Lạc Khanh Nhan, thanh u uẩn triền miên, phảng phất cõi lòng nặng trĩu, tay y thỉnh thoảng lại vuốt lên mi tâm của nàng, nắm chặt lấy tay nàng… Đầu y áp vào hõm vai của nàng….. Thanh dần… dần…. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa sổ, những hạt nắng nhảy nhót khắp nơi, xuyên qua những kẻ hở khung cửa, nô đùa gương mặt của nàng. Mi mắt thoáng rung động, như là giật mình sau giấc mộng ngủ lâu, ánh mắt mở toang ra, rồi sau đó trầm tĩnh lại Tang… tình… tang…. Thanh trong vắt dịu khi trầm khi bỗng, khi da diết, lúc lại dứt khoát quyết tuyệt, chỉ là tiếng đàn thôi, lại kể nhiều nỗi niềm đến như vậy, bất chợt nàng rất muốn biết, chủ nhân của tiếng đàn, rốt cuộc là người như thế nào?! Tiếng đàn cứ vẳng lại, như thôi thúc, lại như cơn gió vuốt lên cõi lòng nôn nóng của nàng, chợt…. lòng tĩnh lại… Phượng Nhan từng bước, tường bước, hướng về nơi phát ra cầm ….. Người kia, lam bào thanh nhã xuất trần, dưới gốc cổ thụ, yên tĩnh gãy đàn…. Khúc tất, người kia ngẩng đầu, nhìn nàng, chợt cười…. Khi ấy, Phượng Nhan cảm thấy, dường như hàng vạn sắc màu trong thiên địa giờ khắc này đây, trước tiếu dung kia của y, ảm đạm màu Người kia, đứng dậy, về phía nàng… Cũng, vì sao, nàng lại thốt lên hai tiếng : “ mỹ nhân” Người kia nghe vậy, mỉm cười ôn hòa : “ công tử lầm, tại hạ là nam nhân!” Thời gian, khoảnh khắc như quay lại nhiều vài năm trước, ngày lần đầu tiên nàng gặp y….. Khi ấy! lê hoa nở rộ, cả trời hoa rơi xinh đẹp tuyệt luân Người kia, lam y phiêu dật xuất trần, dung nhan mỹ lệ hơn cả nữ tử khiến cho nàng nhẫm lẫn, khẽ cười trêu đùa hai tiếng ‘mỹ nhân’ Y giận, ôn hòa cười giải thích…. Y, có đôi thu thủy tiễn đồng trong vắt, sắc màu sạch nhất thế gian Tiếu dung của y điềm điềm ấp áp luôn dễ dàng vuốt lên mọi bất an trong lòng nàng Và thanh nhàng trong trẻo, những lời nỉ non bên tai, những câu hỏi ngây thơ ngu ngốc luôn khiến cho nàng bật cười lúc nào hay Chỉ cần, y khẽ cau mày, nàng khó chịu Chỉ cần, cái ánh mắt mong chờ của y, nàng nguyện khuynh tẫn tất cả để thực ….. Y, là… cả thiên hạ của nàng Y là…. Dung Phượng Ca Dung Phượng Ca….. Dung Phượng Ca…. của nàng Sao lại có thể quên, có thể quên ngươi được đâu?!… Dẫu có ‘đoạn tình vong ưu’ nhưng tâm này, lòng này điều khắc tên người trong đó, có chăng quên bản thân mình mới có thể quên được người…. Lạc Khanh Nhan mỉm cười, dang rộng hai tay, nhìn y Dung Phượng Ca cong lên khóe miệng, tiếu dung vẫn vậy, điềm điềm ấp áp Khoảng cách chỉ còn bước chân, nàng bật cười kéo y vào lòng mình, ôm chặt lấy y, giọng : “ ngốc! lâu như vậy… mới tìm đến ta…” Hai tay của y, bấu chặt lấy vạc áo của nàng, chóp mũi vương vấn hơi thở của nàng, tham luyến hơi ấm người nàng, y cười khẽ, thanh chợt chua xót thể tả : “ Phượng Ca cứ tưởng… Nhan Nhan quên luôn Phượng Ca rồi đó” “ Quên được….” Lạc Khanh Nhan lắc đầu cười khổ Ngươi, từ lâu cắm rễ trong lòng của ta, từng ngày từng ngày, tựa như gốc cây cổ thụ, đâm chồi mọc lá, quấn quanh lấy cả người ta, hỏi làm sao có thể quên, làm sao có thể quên đây hả, đồ ngốc này…. “ Ừ!” Dung Phượng Ca gật đầu : “ Nếu như Nhan Nhan quên , Phượng ca bám theo Nhan Nhan, cho đến khi nào Nhan Nhan nhớ được thôi” “ Đúng vậy a, ngươi là chúa cố chấp mà” nếu ngươi cố chấp quật cường đến như vậy, có lẽ… chúng ta ở bên nhau như thế này…. Lạc Khanh Nhan than “ Cố chấp cũng được, dù Nhan Nhan có chán ghét ta, ta cũng làm phiền Nhan Nhan, đời này, kiếp khác, mãi mãi… bám theo ăn vạ Nhan Nhan khiến cho Nhan Nhan chẳng còn tâm trí bận tâm người khác nữa….” y bĩu môi lên tiếng “ Ừ! sao, dù ngươi là rắc rối, là của nợ… vẫn là của ta….” Lạc Khanh Nhan nghe y vây, bật cười thành tiếng… Rắc rối ta gánh Nợ nần ta trả…. Dù khó khăn, mệt mỏi, nhưng ngươi chính là rắc rối ngọt ngào của ta, của nợ phiền phức nhưng ấm áp của riêng ta, riêng ta mà thôi…. kiếp, cũng được, mấy kiếp cũng thế, chỉ cần Lạc Khanh Nhan ta còn tồn tại cõi đời này vẫn vui vẻ ôm lấy…. Hai người, cứ như vậy, lẳng lặng ôm lấy nhau, qua đáp lại, tình nhân thủ thỉ bên tai…. khí chợt nhu tình, dịu dàng thể tả….
CHƯƠNG 58 : ÔN TỒN “ Mặt của ngươi sao vậy?!” lúc này Lạc Khanh Nhan mới để ý đến bên má trái của Dung Phượng Ca, có đạo nhợt nhạt vết sẹo. Dung Phượng Ca vô thức vươn tay sờ má của mình, y tủm tỉm cười : “ sao, chỉ là vết sẹo mà thôi, Nhan Nhan để ý chứ?!” “ Sao lại để ý?!” Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, vươn tay cốc cho y cái đầu, thanh tràn đầy hờn giận : “ ngươi đừng quên, ngươi là của ta, nếu được cho phép của ta, ngay chính bản thân ngươi cũng tuyệt đối được phép tổn thương đến mình. mau, rốt cuộc là sao thế này” Dung Phượng Ca bĩu môi, ôm lấy cánh tay của Lạc Khanh Nhan, đong đưa, thanh làm nũng : “ Nhan Nhan, Phượng Ca biết sai rồi, tuyệt có lần sau, đừng giận a!!” mắt to chớp chớp, y như con thỏ bị người ta bắt nhạt, ủy ủy khuất khuất, bộ dạng như vậy, thử hỏi ai phát hỏa cho được, huống chi là đối với Lạc Khanh Nhan, nàng thở dài, tay vò vò đầu của y, than khẽ : “ ngươi nha….!!” Biết Lạc Khanh Nhan như vậy, là thỏa hiệp, Dung Phượng Ca nở nụ cười to, má lún đồng tiền in má, càng thêm phần bắt mắt. Lạc Khanh Nhan thở dài, người này càng ngày càng họa thủy, là…. “ Đúng rồi, Nhan Nhan từ khi nào nhận đồ đệ vậy?!” Dung Phượng Ca lên tiếng hỏi. Chẳng phải Nhan Nhan thích trẻ con sao?! kỳ lạ. Lạc Khanh Nhan thuận miệng đáp : “ đền ơn” “ Đền ơn?! A! vậy khi Nhan Nhan rơi xuống hồ, sau đó mọi chuyện như thế nào?!” Dung Phượng Ca hỏi, mỗi lần nhắc đến chuyện này, quả tâm của y thể khống chế được khủng hoảng. Lạc Khanh Nhan ôn nhu vỗ vỗ vai y, như là an ủi, nàng : “ phiêu dạt ra biển, được lão giả cứu giúp thế thôi!” việc kinh hiểm như vậy, mà theo như lời của Lạc Khanh Nhan, chỉ vân đạm phong khinh miêu tả bâng quơ, khiến cho Dung Phượng Ca dở khóc dở cười “ Nhan Nhan lúc nào cũng đem sinh mạng của mình như trò đùa, Phượng Ca rất lo…” Thanh chợt đọng lại, nhàn nhạt ưu sầu. Lạc Khanh Nhan nhìn y như vậy, hàng mi mắt thoáng rũ xuống, cằm của nàng đặt lên vai y, hai tay vòng lại ôm chặt lấy thắt lưng của y, Lạc Khanh Nhan cười , thanh trầm thấp : “ đồ ngốc! chừng nào ngươi còn sống, ta…. Nhất định còn sống”. Đó là hứa hẹn ta dành cho ngươi “ Hì! Nhan Nhan hứa rồi đó, nhất định phải giữ lời nha….” Dung Phượng Ca híp mắt, đầu cọ cọ hõm vai của nàng “ Ân….” Lạc Khanh Nhan mỉm cười đáp “ tốt….” Dung Phượng Ca thào : “ cứ như thế này…. tốt…” “ Đừng bất an, đừng lo lắng, mọi chuyện… ta thay ngươi gánh tất cả, chỉ cần vui vẻ sống là tốt rồi….” Lạc Khanh Nhan giọng nỉ non Chỉ cần là ngươi, ta cam tâm tình nguyện! Dung Phượng Ca chợt mỉm cười, thanh hẫng, quyến luyến nhu tình tha thiết : “ nhưng là như vậy…. Nhan Nhan rất mệt”. Mà y lại luyến tiếc nàng mệt mỏi, phải là thế nào, đôi chân mày của nàng, vĩnh viễn đọng lại ưu phiền đó?! Lạc Khanh Nhan trả lời, mà Dung Phượng Ca cũng gì thêm Chợt, lúc lâu sau, mới vang lên thanh trầm thấp, thâm tình của nữ tử “ Chỉ cần ngươi vui vẻ, là tốt rồi…..” Dung Phượng Ca, cảm thấy lòng mình chùn lại, cái mũi lên men Từng, Lam Quân Băng hỏi y, tại sao lại cố chấp với người như vậy Nhưng là, người kia là Nhan Nhan, là nữ tử này, hỏi y cố chấp, có được ?! đời, thế gian này, ai, có ai, y nhiều như nữ tử này, đến mức khiến cho y…. đau lòng… Nàng, ba từ ta ngươi với y, nhưng là nàng vì y, nhận hết tất cả mọi đớn đau, lo lắng, ưu phiền của thế gian này thay y, bảo vệ y, …. chẳng bao giờ cho y chịu ủy khuất dù là chút…. Lạc Khanh Nhan, nàng như vậy, thử hỏi Phượng Ca làm sao có thể buông tay, sao có thể quyến luyến tham niệm, cố chấp đâu….!?! “ Nhan Nhan” “ Ừ!” “ Nhan Nhan” “ Sao vậy?!” “ Nhan Nhan” “ Ân!” “ Phượng Ca thực Nhan Nhan… … rất ….” “ Ừ! Ta biết….” Ta biết mà…… Cứ như vậy, khe khẽ , khí giữa hai người thực vi diệu, khiến cho người ta cảm giác, gì, ai có thể xen vào hai người vậy Cách đó xa, vào nơi gần đó, bóng dáng hồng y nhân yên lặng nhìn hai người, đôi con ngươi sâu thăm thẳm, là cảm thán, là vui mừng… cũng là lưu luyến khó buông biết , ngay từ đầu, giữa hai người bọn họ vĩnh viễn thể có người chen ngang phải sao, sao vẫn như vậy đau lòng đâu?! Tư Đồ Nhiễm chợt vươn tay sờ sờ ngực trái của mình, tâm…. Tĩnh mịch Lạc Khanh Nhan, nàng vĩnh viễn , luôn có người đằng sau thầm dõi theo nàng, thầm lo lắng cho nàng. Nàng ko , vì ánh mắt của nàng vĩnh viễn chỉ lưu lại cho người…. Chợt thở dài….. Tri kỷ, bằng hữu, như vậy tốt lắm, ta vĩnh viễn lòng tham, khiến cho nàng khó xử Biết được tin Lạc Khanh Nhan nhảy xuống hồ, y hầu như là bỏ hết mọi việc, từ Phương Bắc chạy về đây, cho người thăm dò tung tích, đến được nơi này, thấy nàng vẫn an toàn, như vậy là ổn rồi… Xoay người bước …. Từ Đồ Nhiễm khẽ cười… “ Nhan Nhan, sao vậy?!” thấy Lạc Khanh Nhan xoay người nhìn về phía đằng xa, Dung Phượng Ca nghiêng đầu nhìn lại, lên tiếng hỏi. Lạc Khanh Nhan lắc đầu nhìn y, : “ có gì, là ta… nhìn lầm, thôi! Vào trong nghỉ ngơi , mấy hôm nay trông ngươi gầy quá” “ có! Người ta béo thêm tý mà….” Dung Phượng Ca bĩu môi, đưa tay của mình ra, như là chứng thực. Lạc Khanh Nhan vươn tay nhéo chút mặt của y, cười : “ chỉ còn xương với da, xem ra ngươi cần phải ăn ngủ nhiều hơn, được luyện thuốc, được lo lắng bậy bạ nữa, nghe ?!” “ Được mà…. Chỉ cần Nhan Nhan gì, Phượng Ca nghe vậy!” Dung Phượng Ca gật gật đầu cam đoan “ Ừ! Như vậy mới ngoan!” Lạc Khanh Nhan ôn thanh cười, đáy mắt vẫn vậy, thoang thoáng nhu tình. Dung Phượng Ca như bị mê hoặc, ngẩn ngơ Nhan Nhan là, càng ngày càng tuấn, càng ngày càng đẹp, chỉ cười khẽ thôi cũng mị lực kinh người, khiến cho y làm sao an tâm cho được nha “ Nhan Nhan! Phượng Ca muốn thân thân” đoạn lấy tay chỉ vào môi của mình, thanh thấp lại, như là… mị hoặc! Lạc Khanh Nhan nhìn y, thoáng giật mình, sau đó bật cười khanh khách, thanh tràn đầy chế nhạo : “ ai da! Tiểu mỹ nhân, ngươi ở đâu học cách câu dẫn người khác thế hả”. đoạn lấy tay vò vò đầu của Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca mặt chợt đỏ như quả táo, hờn dỗi xoay mặt để lại cái ót cho Lạc Khanh Nhan. Nhan Nhan là đáng ghét, dám y như vậy “ Được rồi, đừng giận, ta chỉ là đùa thôi mà, ngươi mọn vậy ?!” Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, khóe môi cong cong lên nét cười Dường như từ lúc, Dung Phượng Ca xuất , nét cười môi Lạc Khanh Nhan, chưa từng buông xuống! “ Người ta mới mọn đâu?!” Dung Phượng Ca quyệt miệng, đôi con ngươi long lanh sáng ngời nhìn Lạc Khanh Nhan, lại : “ nhưng là Nhan Nhan phải bồi thường nha!” Lạc Khanh Nhan nhìn hành động trẻ con ấy của y, dở khóc dở cười, vươn tay điểm điểm môi của mình, lên tiếng : “ muốn thân tự chủ động nha!” Dung Phượng Ca khẽ cắn môi, mắt đẹp nhìn chằm chằm môi của Lạc Khanh Nhan, nở nụ cười. Lạc Khanh Nhan là vỏ quýt dày mãi mãi Dung Phượng Ca chính là cái móng tay nhọn mà, Dung Phượng Ca chỉ cần nở nụ cười lòng, tiếu dung kia tựa như yên hoa bùng nổ, đẹp như hoa khai, khiến cho người ta mê mẩn, nhiều lúc người có định lực vững vàng như Lạc Khanh Nhan cũng phải thất thần. Thừa cơ hội đó, Phượng Ca đáng của chúng ta, vươn tay choàng lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, tự động hiến dâng môi thơm Hắc hắc, đến giờ phút này mà Lạc Khanh Nhan còn chối bỏ nữa nhất định phải là nữ nhân mà. Mỹ nhân mắt đẹp chớp chớp nhìn Lạc Khanh Nhan, môi chạm môi, thấy Lạc Khanh Nhan có hành động gì thêm, Dung Phượng Ca ủy khuất, cắn môi nàng cái, Lạc Khanh Nhan cười khẽ nhìn y, người này là cứng đầu “ Nhan Nhan chuyên tâm!” Dung Phượng Ca lên án “ có nha, ta rất là chuyên tâm mà” Lạc Khanh Nhan tỏ vẻ “ Nhưng là giống lần trước…” Dung Phượng Ca ủy khuất “ Nga! Lần trước?!” Lạc Khanh Nhan tò mò, lần trước nào a “ Cái kia, khi đó…. Hôn… uhm! Lưỡi… cái đó….” Dung Phượng Ca đỏ mặt , càng càng ấp a ấp úng biết làm sao, ô..ô… Nhan Nhan là xấu lắm, y cũng biết diễn tả làm sao nữa, ràng lần trước Nhan Nhan chủ động mà, nụ hôn khi đó thực ấm áp, dịu dàng… bây giờ y cũng muốn hôn như thế mà. Liếc liếc nhìn trộm Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca bi ai phát , nữ nhân đáng ghét kia tủm tỉm cười, biết là mình bị lừa, Dung Phượng Ca tự mắng mình ngu ngốc, đồng thời cũng cảm thấy đúng ràng y là nam nhân còn Nhan Nhan là nữ nhân sao mà tình trạng bây giờ nó ngược lại thế nhỉ, ràng trong sách có ghi mấy việc này làm nam tử phải chủ động phải sao?! nhưng là…. Dung Phượng Ca ủ rũ, y chính là thích Nhan Nhan chủ động thân thân y thôi Trông thấy y giống hệt bộ dáng con chó bị chủ nhân bỏ rơi, Lạc Khanh Nhan vừa cảm thấy thú vị, vừa cảm thấy y đáng . Vươn đầu ngón tay trạc trạc đầu của y, Dung Phượng Ca xoay xoay người, ngồi dưới đất họa quyển quyển, miệng còn quên làu bàu : “ Nhan Nhan rất xấu….” Lạc Khan Nhan nhìn y, khẽ mỉm cười Tâm, chợt thanh bình nhiều lắm Mấy tháng nay lưu lạc mất trí nhớ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng, hôm nay nhìn thấy y như thế này, có thể nắm lấy tay y, đùa giỡn y… tâm, tràn đầy Dung Phượng Ca, ngươi biết , cả hai thế của ta, chưa từng bao giờ khát khao, chưa từng bao giờ chấp niệm với ai nhiều như thế này vậy….. “ Phượng Ca…” thanh trầm thấp, hẫng quanh quẩn nhu tình quyến luyến, chỉ hai tiếng gọi đơn thuần ấy thôi, cũng đủ khiến cho Dung Phượng Ca sững người. Đây dường như là lần đầu tiên Nhan Nhan gọi y ‘Phượng Ca’ bình thường toàn gọi y là Dung Phượng Ca, hay nhiều lúc đùa giỡn y gọi y hai tiếng ‘mỹ nhân’, quay đầu lại, chợt chạm vào phiến mềm mại…. nghi ngờ gì nữa, chính là môi chạm môi nha Bởi vì Dung đồng học của chúng ta ngồi xoay lưng với Khanh Khanh, nay đột ngột quay đầu lại, tức nhiên là…. Hôn môi rồi ^^ Tay của Lạc Khanh Nhan luồn qua mớ sợi tóc mềm mại của y, giữ chặt lấy đầu của y, môi đè ép lên. Dung Phượng Ca híp mắt cười, vui vẻ choàng tay quay ôm chặt lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, hí hửng hôn môi. Mặc kệ nam nữ, mặc kệ ai chủ động, y chính là thích cái cảm giác như thế này, thân thiết vô cùng, dường như cả hai là vậy, trong khoảnh khắc như là chạm vào sâu nhất tâm hồn của đối phương Ôn nhu triền miên, rồi lại đặc biệt cuồng dã bá đạo như là cảm tình của nàng dành cho y, lắm lúc ấm áp dịu dàng khiến cho y như si như túy, lắm lúc bá đạo mạnh mẽ khiến cho y an tâm, khiến cho y đặc biệt ỷ lại. Nữ tử này nha, đặc biệt như vậy… hỏi sao khiến cho nhiều nam nhân tài giỏi như thế khom lưng quỳ gối Hai cái lưỡi, quấn quýt đuổi bắt lấy nhau, thâm tình đọng lại, chính là nụ hôn lại khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm đến như thế. Mãi lát sau, hơi thở của cả hai như muốn rối loạn, mới bằng lòng buông tha cho đối phương. Lạc Khanh Nhan khẽ cười, môi điểm lên mắt, lên mi, lên khóe môi của y, nồng cháy như lúc nãy, giờ khắc này chỉ có nhàng như lưu thủy, chảy qua lòng người. Dung Phượng Ca thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút ôn tồn lúc này đây…..
CHƯƠNG 59 : HỌA TÌNH “ Dung Phượng Ca, hài tử kia…. có hay quan hệ họ hàng với ngươi?!” Lạc Khanh Nhan vẫn thắc mắc điều này lâu lắm. Ngay từ lúc gặp hài tử kia, nàng thấy quen thuộc rồi, này mắt, này mi, này mũi, này miệng, giống đến bất ngờ. Như là nho Dung Phượng Ca mười mấy năm về trước vậy. Dung Phượng Ca nghe vậy, khẽ cau mày, hỏi ngược lại : “ Nhan Nhan cảm thấy Diêu Nhi giống Phượng Ca lắm hả?!” “ Ừ!” Lạc Khanh Nhan gật đầu. Nếu phải hài tử ấy giống có lẽ nàng mang theo bên người, dẫu quên nhưng trong tiềm thức nàng vẫn cảm thấy quen thuộc “ Cái này Phượng Ca lắm, gia gia từ cũng nhắc đến họ hàng thân thích….” Dung Phượng Ca giọng : “ có lẽ là… người giống người mà thôi” “ Sư phụ… sư phụ…” vừa nhắc người xuất , nho hài tử, khuôn mặt khả ái, mắt to linh động mười phần, chỉ có điều tỏ vẻ ‘người lớn’ cho nên trông rất giống ông cụ non, khiến cho người ta cảm thấy khỏi buồn cười. Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn về phía hài từ, thanh lạnh nhạt : “ Diêu Nhi! Chuyện gì vậy” “ Nhan Nhan, hài tử này khá, cho Phượng Ca mượn …” nhìn tiểu hài tử vẻ mặt ủy khuất nhưng dám biểu , lại tỏ vẻ lạnh nhạt bất cần đời nửa chứ, y như là Nhan Nhan vậy. Dung Phượng Ca khỏi cảm thấy thích vô cùng. Vươn hai tay ôm lấy hài tử, Dung Phượng Ca : “ Diêu Nhi phải ?! Gọi ta là sư cha nha!” Hì hì! Nhan Nhan là sư phụ gọi y sư cha, xưng hô này chính xác vô cùng thôi. Lạc Khanh Nhan thấy y vẻ mặt đắc ý vì ‘thực được mưu kế’, khỏi thầm buồn cười, cũng thèm lên tiếng. Tiểu hài tử ngược lại, nhìn nhìn Lạc Khanh Nhan, nhìn nhìn Dung Phượng Ca, tỏ vẻ khó hiểu : “ nhưng là… phải gọi là sư mẫu mới hợp lý sao?!” Lạc Khanh Nhan bật cười khanh khách còn Dung Phượng Ca mặt đầy hắc tuyến. ngàn lẻ lần nhìn trời thở dài, khóc ra nước mắt. Tiểu hài tử thấy vậy, co rúm lại, phải nó lại làm sai chuyện gì nha. Vì sao sư phụ lại cười đến quái dị như vậy. Sư phụ vẫn lạnh lùng phải sao, nó chưa thấy sư phụ cười bao giờ, nhiều lắm là nhếch miệng chút, hoặc cười lạnh chút điều khiến cho nó sợ hãi nhưng từ khi vị ‘ca ca’ xinh đẹp này xuất , sư phụ dường như cười nhiều hơn, ôn hòa nhiều hơn “ Diêu Nhi, luyện công xong rồi!” cười đủ, Lạc Khanh Nhan nghiêm túc nhìn hài tử, lên tiếng hỏi. Hài tử nhu thuận gật đầu, Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Phượng Ca, lát sau mới lên tiếng : “ Diêu Nhi, mỗi ngày ba canh giờ theo ‘sư mẫu’ học y thuật, biết chưa?!” Khóe môi ý cười Tiểu hài tử gật đầu đáp là, dám hỏi nhiều. Sư phụ gì, nó cứ theo đó làm là được “ Nhan Nhan định cho tiểu hài tử học y thuật hả?!” bỏ qua hai từ ‘sư mẫu’, Dung Phượng Ca véo véo má của hài tử chút, mới hỏi lại Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, khẽ cười : “ Phượng Ca thích sao?!” “ phải, chỉ là hài tử còn như vậy, học nhiều thứ như thế, rất mệt…” Dung Phượng Ca sờ sờ đầu hài tử, trong giọng vài phần thương tiếc. Tiểu Hài tử thoáng giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Dung Phượng Ca, nở nụ cười to, tiếu dung của hài đồng, thuần khiết vô cấu, nó : “ sư mẫu, đồ nhi mệt”. Dù còn nhưng nó hiểu, chỉ có càng mạnh mẽ, càng cường đại mới có thể bảo hộ những gì mình muốn thủ hộ. Lạc Khanh Nhan hài lòng nhìn tiểu hài tử, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, nàng tin đứa này nhất định sau khi trưởng thành làm nên phen nghiệp lớn Dung Phượng Ca thở dài nhìn lớn , Nhan Nhan hài tử này bề ngoài giống y nhưng thực ra tính cách lại cực giống Nhan Nhan, có lẽ hài tử này đối với hai người bọn họ có duyên chăng?! 0011dp0 là mùa đông rồi, khí se lạnh, tuyết phủ khắp nơi Ánh mắt của người nhìn về phía chân trời, đôi con ngươi sâu thẳm, tràn đầy mịt mờ cùng tưởng niệm “ Khụ…khụ…!!” Thanh khản đặc, chính là dấu hiệu người vừa bị bệnh phong hàn. Từ đằng sau áo choàng khoác lên vai người, thanh dịu dàng tràn đầy quan tâm : “ bệ hạ, bên ngoài trời lạnh, người vào nghĩ thôi” “ Trẫm sao….” nam nhân mỉm cười, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về nơi đó, như là xuyên quan trăm vạn dặm, chỉ để có thể nhìn đến người. Nữ tử đứng đằng sau, im lặng nhìn nam nhân, ánh mắt tràn đầy ảm đạm… “ Sương Nhi, người kia cùng với ‘’ gặp nhau rồi đó”. Nam tử thào, như là kể cho nữ tử hay là tự với bản thân mình, ngay cả chính y cũng : “ khụ..!! tin tức báo lại, hai người bọn họ vẫn cùng nhau, chắc là ‘’ nhớ lại rồi” “ Sương Nhi! ‘’ trúng chính là đoạn tình vong ưu, nhưng lại nhanh như vậy có thể nhớ lại, chỉ là trong cái nhìn đầu tiên…. Cảm tình như vậy, trẫm… tự thẹn bằng. Có chăng vì vậy mà người kia mới cố chấp đến như vậy?!” “ Bệ hạ….” Nữ tử muốn khuyên giải nhưng lại biết khuyên giải như thế nào, chỉ có thể im lặng nghe nam tử thổ lộ lòng mình “ Sương Nhi, trẫm đối vậy với người kia, người kia có hay hận trẫm?!” Nam nhân thanh vẫn từ tính trầm thấp, có lẽ là còn bệnh nên phá lệ khàn khàn “ đâu, người kia… trách bệ hạ!” nữ tử ôn nhu cười “ ?!” “ Là, người kia nhất định trách bệ hạ…” Nữ tử khẳng định “ Sương Nhi, cảm ơn ngươi an ủi trẫm…” nam tử quay đầu nhìn nữ tử, cười Nam tử dung mạo vẫn tuấn mỹ tà cuồng như ngày nào, song thiếu niên thiên tử hăng hái nhiệt huyết của ngày xưa còn nữa, có chăng cũng chỉ có vị đế vương trầm ổn nội liễm, ánh mắt tràn đầy thoát phá tan thương, mà sắc mặt cũng kém nhiều lắm. Người này ai khác chính là Băng Lạc đế – Lam Quân Băng Từ ngày Dung Phượng Ca rời , y bệnh dậy nổi Có lẽ là… tâm bệnh Tâm bệnh cần tâm dược, cho nên vô dược khả trị “ Bệ hạ, người hà tất gì phải cố chấp đến như vậy” Nữ tử gọi Sương Nhi nhìn Lam Quân Băng cười khổ, tay vươn nắm lấy tay của nam tử, chặt như là truyền gởi trong đó, mảnh chân tình, nhắn dùm người hiểu được. Chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, hay là vốn biết mà trốn tránh Lam Quân Băng có chút áy náy nhìn nữ tử, rút tay về, cũng gì thêm Lam Quân Băng lạnh lùng tàn khốc, nhưng duy độc đối với nữ tử nhiều năm bồi bạn bên cạnh y, y thể hoàn toàn vô tình được Khi y chỉ là vị hoàng tử thất sủng, cũng chỉ có nàng bên cạnh cùng y, cầu hồi báo Khi y quân lâm thiên hạ, nàng cũng chỉ yên lặng đứng đằng sau, lời đòi hỏi Khi y thí phụ sát huynh, bị người trong thiên hạ thầm chửi rủa, cũng chỉ có nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng ở bên cạnh, oán hối Khi tâm y rung động vì người khác, nàng cũng chỉ đứng xa nhìn y, dõi theo y Khi y tâm thương, nàng vẫn lẳng lặng bầu bạn, an ủi chăm sóc….. thế gian này, chẳng có ai đối với y lòng, toàn tâm toàn ý như nàng, nhưng là y… nàng. Thích, là có thích, người bên cạnh bồi bạn nhiều năm như vậy, thích là hoàn toàn dối trá, nhưng chỉ giới hạn ở thích mà thôi. Nàng là… thân nhân của y, nhưng tâm của y chỉ vì người kia mà liên hồi đập mạnh, cũng chỉ vì cái nhăn mi mày cười của người kia mà kiềm chế được xúc cảm, chỉ là người kia phải của y…. “ Bệ hạ, thần thiếp chờ…” nữ tử cũng chỉ cười , nhìn Lam Quân Băng gằn từng tiếng Dù gì, cũng chờ nhiều năm như vậy, thêm mấy năm cũng hề gì, Trịnh Nhu Sương than khẽ “ Sương Nhi, xin lỗi” Lam Quân Băng rũ xuống mi mắt, chợt thốt nên như vậy Thanh xuân của nữ tử có bao nhiêu năm, y biết chứ, nhưng y luôn tham lam, Dẫu biết mình nàng nhưng tham luyến ôn nhu, tham luyến tấm lòng của nàng dành cho y. Lam Quân Băng chợt cảm thấy bản thân của mình vô sỉ vô cùng “ Đừng xin lỗi, chỉ cần người mau chút là tốt rồi, đừng để cho thần thiếp chờ lâu lắm” nữ tử lắc đầu giọng : “ bởi vì, thần thiếp…. cũng mệt” ! Vẫn rất , nhưng nhiều năm như thế, rất mệt, rất mệt….. Cho nên bệ hạ, đừng để cho thần thiếp đợi lâu quá, được ?! Nghe vậy, cũng vì sao, lòng của y chấn lại chút, nhưng là quá mau cho nên y thể nắm bắt Trinh Nhu Sương nhìn Lam Quân Băng, đáy mắt ôn nhu như nước, quyến luyến thâm tình khó buông, nhìn nam tử mà mình khuynh tâm cả đời này. Nàng vẫn còn nhở mười năm về trước, ngày nàng cùng y tương ngộ. Khi đó cũng là mùa đông, tuyết rơi phủ dày đặc đế cung, lãnh thấu sương…. Nàng theo phụ thân vào cung, gặp được , là đời dây dưa thương đau khổ, nàng cũng nàng và vốn là duyên phận hay là nghiệt duyên nữa đây?! nhưng là nàng tuyệt hối hận năm đó quen biết Mười tuổi hài tử, lại có ánh mắt lạnh lẽo như lang, độc lạnh lùng, lãnh như băng sương. Nhưng nàng lại cảm thấy hài tử ấy độc, đáng thương, cho nên nàng muốn làm bạn cùng , để như vậy đơn, chỉ là phen tâm ý nho ấy thôi. Nhưng từng ngày từng ngày, tháng tháng năm năm, nàng lại kiềm chế được lòng mình “ Bệ hạ, người có còn nhớ mười năm về trước, thần thiếp gì với ngài ?!” Trịnh Nhu Sương ngẩng đầu nhìn Lam Quân Băng, mắt đối mắt, trực tiếp Lam Quân Băng sững người, sau đó khóe môi cong lên nét cười, thoáng hoài niệm…. Quân Băng! Chỉ cần ngày Trịnh Nhu Sương còn sống, nhất định làm bạn cùng người cho đến chết….. “ Hoàng huynh, chúng ta quay về thôi….” Âu Dương Triệt lên tiếng : “ nước ngày thể có vua, chúng ta rời Hàn Thanh quá lâu rồi”. Âu Dương Liên nghe vậy, thoáng yên lặng, tay nâng lên, uống hơi cạn sạch chén rượu, tửu hương u uẩn, say say tỉnh tỉnh, thực thực mê mê…. “ Hoàng huynh, buông tha cho , đừng như vậy, hơn ai hết ngươi hiểu vĩnh viễn giữa ngươi và nàng có khả năng.” Âu Dương Triệt lớn tiếng quát, tay nắm lấy cổ áo của Âu Dương Liên, nhẫn tức giận. Âu Dương Liên lạnh lùng nhìn y, vung tay thoát khỏi kiềm chế của Âu Dương Triệt Lại hơi, cạn sạch chén rượu…. Trăm năm trúc diệp thanh, nhất chén giải thiên sầu…. Nhưng là, vì sao càng uống lại càng tỉnh?! chén, lại chét…. vò, lại vò….. Rượu hương thơm ngát cả sân, vò rượu cái đứng cái nằm lăn lóc mặt bàn. Nhưng rượu hết, người lại say, ánh mắt vẫn như vậy thấu triệt thanh mình “ Rầm!” như là phẫn nộ như là tức giận, Âu Dương Liên cái phẫy tay, vò rược, chén rượu….. rơi lả tả mặt đất, thanh toái phá vang dội khắp nơi, như là ma , song lại khiến cho lòng người tĩnh lại “ Huynh phát cái gì điên?!” Âu Dương Triệt lạnh lùng thốt nên như vậy “ Tại sao, tại sao?!” Âu Dương Liên thào, sau đó bật cười lớn tiếng, tiếng cười vang vọng trầm thấp khàn khàn văng vẳng khắp nơi, như là… khóc! Âu Dương Triệt, hiểu sao, lại thấy thương hại cho vị huynh trưởng mà mình tôn kính nhiều năm như vậy, người này chung quy cũng là kẻ ngốc, kẻ ngốc trong tình mà thôi. Mà cũng có lẽ bọn họ điều ngu ngốc như nhau, vĩnh viễn hiểu thế nào là người, như thế nào là đem người đặt vào trong lòng “ Hoàng huynh, đừng như vậy, chúng ta… về thôi”. Âu Dương Triệt vỗ vỗ vai Âu Dương Liên, như là an ủi “ Trẫm cam lòng, cam lòng!” Âu Dương Liên quát lớn : “ nam nhân kia có gì tốt, nhu nhược vô cốt còn yếu đuối hơn cả nữ nhân, nàng ấy… vì cớ gì lại cố chấp sâu đến như vậy. Trẫm có gì thua , trầm đường đường là đế vương nước, trẫm có gì thua ?!” giờ khắc này Âu Dương Liên như đầu sư tử bị người ta chọc nộ, hỏa diễm mọc lan tràn Âu Dương Triệt sắc mặt chợt ám lại, kỳ quái nhìn Âu Dương Liên, thanh lạnh nhạt : “ hoàng huynh, chẳng lẽ đến bây giờ huynh còn hiểu, người chính là bất chấp người đó như thế nào, dù có là kẻ ngốc tử chăng nữa, nhưng khi cũng để ý đến khuyết điểm của người đó sao?! thực chân ái người, cũng so đo người đó hơn kém gì ai, huynh sao cố chấp như thế”. Âu Dương Triệt khẽ cau mày : “ rốt cuộc huynh có thực Lạc Khanh Nhan?! nếu như nàng ấy mạnh mẽ cường hãn như bây giờ, nếu như nàng ấy bá đạo lãnh tình như bây giờ, có nhiều quyền lực như bấy giờ, chỉ đơn thuần là người bình thường, huynh… còn nàng ấy sao?! hay chỉ vốn là thưởng thức giữa cường giả với cường giả?!” Âu Dương Liên nghe vậy, chợt sửng lại, mới lúng ta lúng túng quát : “ ngươi… ngươi bậy, trẫm là nàng!” “ ?!” Âu Dương Triệt nhìn trực tiếp vào mắt của Âu Dương Liên, lại : “ huynh vốn cao ngạo xem ai vào mắt, bây giờ xuất Lạc Khanh Nhan lạnh lùng tài giỏi như vậy, cho nên muốn chinh phục thỏa mãn kiêu ngạo của mình, hay là vì nàng năm lần bảy lượt từ chối khiến cho huynh bị thương tự tôn cho nên càng muốn chiếm lấy nàng cho mình, hay là vì huynh nhận định chỉ có cường giả như nàng mới xứng đáng cùng huynh sóng vai mà đứng, làm đôi đế hậu khiến cho người ta vĩnh viễn nhìn lên ?!” “ Hoàng huynh! Nếu thực là vậy, huynh đừng có ở đây uống rượu giải sầu, khiến cho ta ghê tởm, chẳng khắc nào sỉ nhục nàng ấy vậy, nếu là vậy ta tuyệt đối tha thứ cho huynh” “ Câm miệng! ngươi biết cái gì….” Âu Dương Liên tức giận, đấm cho Âu Dương Triệt phát mạnh, Âu Dương Triệt cũng né tránh, đưa tay lau khóe máu miệng, cười lãnh “ Nếu như chỉ là đơn giản như vậy trẫm cũng đau lòng như vậy….” Âu Dương Liên giọng thiều thào Nếu chỉ đơn thuần như ngươi , tâm của trẫm nhức nhối như vậy sao, ngươi sai, ban đầu trẫm có ý nghĩ đó nhưng là trăm tính vạn tính lại tính nỗi biến hóa tâm của mình….. “ Như vậy tốt lắm, nếu thực nàng, buông tay ….” Âu Dương Triệt lạnh nhạt nhìn Âu Dương Liên “ Nếu có thể buông tay dễ dàng như vậy, trẫm buông từ lâu rồi, ngươi… hiểu, hiểu… thôi! Để trẫm yên lặng lát…” Âu Dương Liên mệt mỏi, suy sụp ngồi nằm úp sấp bàn, phẫy phẫy tay. Âu Dương Triệt nhìn y lát, mới rời , trung lãng đãng vọng lại tiếng than ….
CHƯƠNG 60 : THỜI GIAN VỐN CÒN NHIỀU Lạc Khanh Nhan nguyện dùng kiếp sau, kiếp sau nữa… của mình đọa nhập luân hồi, gánh chịu quả báo chỉ mong đổi lấy kiếp này Dung Phượng Ca thế bình an ^^ ^^ ^^ ^^ ^^ ^^ ^^ ^^ ^^ “ Ô….ô…ô ô…. Khanh Khanh, cuối cùng ngươi cũng trở lại, ta tưởng ngươi ‘ngủm’ luôn rồi chứ?!” Mới tờ mờ sáng sáng, nơi ở của nhân vật chính chúng ta xuất vị khách mời cũng tới, ai khác chính là thiên hạ đệ nhất nữ chưởng quầy – Linh Vân nương Lạc Khanh Nhan đầu đầy hắc tuyến nhìn nữ tử triền người mình, định đánh bay nàng ta ra góc Linh Vân nương cũng rất thức thời, Lạc Khanh Nhan chưa kịp ra tay, nàng ta nhảy ra khỏi người Lạc Khanh Nhan, cách xa ba bước, khoảng cách an toàn ^^ “ Hì hì, Khanh Khanh keo kiệt mà, chúng ta lâu gặp, chỉ ôm ngươi lát thôi, sao mà khó khăn thế, là…” Linh Vân bĩu môi hờn dỗi. Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn nàng, cười nhạt : “ Linh Vân mới có mấy tháng gặp, da mặt của ngươi lại càng dày thêm”. Linh Vân cũng quen với những đả kích của Lạc Khanh Nhan rồi, còn sừng sộ như trước đây nữa mà thay vào đó là tiếu dung giảo hoạt, nàng : “ dĩ nhiên rồi, da mặt dày làm sao là thuộc hạ của ngươi được. đến da mặt dày mới , thiên hạ này làm gì có ai vô sỉ bằng ngươi” Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt cười : “ a?! ta vô sỉ?!” “ Đúng vậy a, vô sỉ, lạnh lùng, tàn khốc, bá đạo, vô nhân tính, cường hãn quá mức cần thiết, ngươi a! có đôi khi ta nghĩ, ngươi rốt cuộc có phải là người nữa?!” Linh Vân thở dài, lại : “ đúng rồi, Âu Dương Triệt quay về Hàn Thanh Quốc, Âu Dương Liên biết tung tích. Còn Lam Quân Băng lâu thượng triều. Chậc! ngươi định giải quyết bọn họ như thế nào đây?!” đến đây, Linh Vân trong mắt tràn đày hỏa diễm, hừng hực hưng phấn. Ta nha! Linh Vân nương vẫn vậy, luôn e sợ cho thiên hạ loạn nàng ta ăn uống gì ngon miệng mà Lạc Khanh Nhan bỗng dưng im lặng, chí chợt đọng lại, lạnh lùng “ Chúng ta còn nhiều thời gian nữa….” Lạc Khanh Nhan bỗng dưng như vậy, Linh Vân chợt sững sờ, sau đó cũng yên lặng thêm được lời , nhìn Lạc Khanh Nhan, mâu quang ảm đạm : “ đúng vậy, chỉ còn năm, chưa đến năm nữa thôi mà mấy người kia vẫn chưa có tin tức” Khanh Khanh, ta rất sợ…. Linh Vân giọng Sợ, khi Dung Phượng Ca biến mất, ngươi …. Khẽ nhắm mắt, lát sau, mở ra… Ánh mắt quyết tuyệt, tràn đầy kiên định, Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng : “ nếu như hủy được lời nguyền kia, ta cùng hủy thiên hạ này, nếu như chết, ta thay dựng lại thiên hạ phồn hoa khác….” Linh Vân cười, chợt cười : “ đúng vậy a! ngươi lúc nào cũng tàn khốc như vậy. Khanh Khanh, chẳng lẽ ngươi quên mất lương thiện như vậy, khi biết mình nhuộm nhiều máu tươi của sinh linh như vậy, lại ra sao?! Khanh Khanh! Đừng như vậy nhẫn tâm, ngươi sợ… quả báo hay sao” “ Linh Vân, từ khi nào ngươi lại tin vào luân hồi ác giả ác báo vậy?!” Lạc Khanh Nhan “ Ta tin!” Linh Vân mỉm cười : “ ta luôn tin vào kiếp số, Khanh Khanh ta biết ngươi tin nhưng là ta tin chỉ cần có liên quan đến Dung Phượng Ca, dù là giả dối ngươi cũng để tâm đến” “ Đúng vậy!” Lạc Khanh Nhan đạm cười. Nàng tin thiện giả thiện báo, ác giả ác báo nhưng là lời của lão hòa thượng kia, nàng thể để tâm đến, bởi vì có liên quan đến người kia…. “ Nếu như là vậy, Lạc Khanh Nhan nguyện dùng kiếp sau, kiếp sau nữa….của mình đoạ nhập luân hồi đổi lấy đời này bình an kiếp….” Lạc Khanh Nhan ánh mắt hướng về đằng xa, giọng nỉ non… Linh Vân thở dài, nhìn Lạc Khanh Nhan gì thêm…. Căn phòng u uẩn lãnh hương, thoang thoáng tịch mịch, nhiễm tẫn tang thương Xa xôi cách cả bờ đại dương, Hải Quốc xinh đẹp phồn hoa được người ta biết đến như vùng đất của thần tiên “ Tại sao lại có thể như vậy…?!” Dung Cơ hốt hoảng thầm, thân mình lảo đảo, ngồi bệch xuống dưới đất, đồng tử tan rã, thất thần…. “ Dung Cơ, ngươi đừng như vậy, biết đâu còn cách khác!” Minh Lam khẽ thở dài, vươn tay đỡ Dung Cơ đúng dậy. là cách khác chẳng qua chỉ là an ủi mà thôi, chứ dường như bọn họ hết hi vọng rồi, quay sang nhìn Đế Y, Minh Lam mệt mỏi : “ Đế Y, chẳng lẽ còn cách khác sao?!” Đế Y , cầm tay viên huyết sắc bảo ngọc đẹp tuyệt luân, thể nổi thành lời. Bốn người bọn họ đến nơi này, cả nửa năm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được bảo vật thứ ba – Huyết ngọc, tưởng là có hi vọng hủy được lời nguyền Diệt thiên kia, nào ngờ bảo vật dù có đủ cũng phải cần thuốc dẫn, mà thuốc dẫn lại là trái tim của kẻ ‘Diệt thiên’ . là trở trêu thay, trời xanh có chăng trêu đùa cùng bọn họ Hàn Vô lúc này mới xen vào : “ chúng ta… quay về …. Chuyện này, hãy để cho bọn trẻ tự quyết định, chúng ta còn cách nào rồi” “ Sao bọn trẻ lại khổ thế chứ, ta chỉ cần hai người bọn họ bình bình an an sống cho đến lão thôi mà, sao mà khó khăn đến như vậy…” Dung Cơ ôm mặt khóc rống, nghẹn ngào uất ức đau “ Dung Cơ, đừng như vậy, mọi việc…. chưa đến hồi kết mà…” Hàn Vô khe khẽ thở dài, hai người còn lại, cũng chỉ biết ái ngại nhìn nhau mà bật ra tiếng than Dù, tài khuynh tuyệt thế, võ công độc bộ thiên hạ, y thuật vô song…. lại ra sao, bọn họ chung quy cũng thể chống lại mệnh trời. Có thế trách ai, oán ai được đây?! “ Mẫu thân, sao người đến đây?!” nhìn thấy nữ nhân trước mặt, hài tử giật mình lên tiếng hỏi. Diễm Thanh Ca ôn nhu mỉm cười, vươn tay ôm hài tử vào lòng, vuốt tóc hài tử, giọng : “ Diêu Nhi! Dạo này có khỏe ?!” Hài tử đột ngột được ôm vào trong lòng, khẽ giật mình, cứng ngắc, sau đó mới dần dần thả lỏng tựa mình vào trong lòng của nữ nhân, mềm mềm lên tiếng : “ mẫu thân, Diêu Nhi sao” “ Vậy là tốt rồi…” nữ nhân than . Dạo này có nhiều người lạ mặt hay xuất quanh đây, nàng lo là người của thừa tướng cùng hoàng thái hậu, nên mới mạo hiểm rời lãnh cung đến đây “ Sư phụ….” Hài tử hô lên, sau đó rời vòng tay của Diễm Thanh Ca, chạy đến chỗ Dung Phượng Ca, nắm lấy tay y, nhoẻn miệng cười : “ sư phụ, sư phụ… mẫu thân đến xem Diêu Nhi”. ra Diêu Nhi đông học của chúng ta rất muốn xưng hô Dung Phượng Ca là ‘sư mẫu’ nhưng khổ nỗi bị Dung Phượng Ca dịu dàng ‘uy hiếp’ bất đắc dĩ đổi xưng hô thành ‘sư phụ’ rồi. Dung Phượng Ca định tìm Lạc Khanh Nhan, lại bị tiểu hài tử nắm lấy tay, cúi đầu nhìn hài tử, ôn hòa cười : “ Diêu Nhi rất vui !” ngẩng đầu nhìn Diễm Thanh Ca, cười khẽ như là chào hỏi. “ Đúng vậy!” Hài tử gật đầu lia lịa. Dung Phượng Ca xoa xoa đầu hài tử, dẫu sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi mà thôi, ánh mắt tràn đầy trìu mến Diễm Thanh Ca giật mình nhìn Dung Phượng Ca, đẹp quá người, nhưng điều làm cho nàng kinh ngạc chính là khuôn mặt này, thần thái này cực giống người, người…. Diễm Vô Thần…. Đại ca của nàng! Chỉ có điều đại ca mặc dù dung nhan tuyệt thế nhưng mi gian luôn chứa khí, cũng cùng ngũ quan nhưng đại ca của nàng ánh mắt sắc bén, khí nhiều hơn và cả thân hình cũng rất cao, còn người đứng trước mặt, có bảy phần giống dung nhan của đại ca nhưng thiên về nhu, nhu hòa như mộc xuân phong…. Ánh mắt, giống… giống…. Thiên hạ đệ nhất cầm thánh – Dung Tiểu Tuyết Diễm Thanh Ca thất thần nhìn Dung Phượng Ca….., trong thoáng chốc nàng như nhìn thấy, hơn hai mươi năm về trước đôi vợ chồng cầm sắt cùng minh. người bạch y nhiễm bụi trần, người tử y mị hoặc nhân thế, từng đôi phu thê được người trong thiên hạ ngưỡng mộ nhưng lại mất tích tung tích…. Nàng khi ấy chỉ mới bảy tuổi, bảy tuổi mà thôi. Tìm tìm kiếm kiếm bao nhiêu năm, nàng cũng …. “ Đại ca!” Diễm Thanh Ca giọng nỉ non, ánh mắt cay cay, sóng mũi lên men nhưng lại thể chảy thành lệ…. “ Hoàng phu nhân! Người sao vậy?! Dung Phượng Ca nhìn Diễm Thanh Ca, nghi hoặc”. Nữ nhân này là mẫu thân của Diêu Nhi , nhưng vì sao lại nhìn y, vẻ mặt như muốn khóc, bọn họ… có quen biết sao?! “ Ngươi, có quan hệ gì với… Dung Tiểu Tuyết cùng Diễm Vô Thần?!” Diễm Thanh Ca hỏi như vậy, cõi lòng tràn đầy hi vọng, hi vọng người trước mặt cho nàng biết tin tức về đại ca của nàng. Dung Phượng Ca nghe vậy, chợt sửng lại, ngẩng đầu nhìn Diễm Thanh Ca, ánh mắt sáng quắc như đuốc, giật mình thốt lên : “ người…. tại sao biết?!” biết tên của cha mẹ y, chẳng lẽ là bạn cũ của phụ mẫu?! Dung Phượng Ca nghi hoặc “ Diễm Vô Thần là đại ca của ta…” Diễm Thanh Ca khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Dung Phượng Ca, năm đó đại tẩu mang thai, đứa này là cốt nhục của đại ca , quả nhiên đẹp. Năm đó đại ca là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, đại tẩu cũng là đại mỹ nhân, mà đứa này dường như thừa hưởng hết vẻ đẹp của hai người. Diễm Thanh Ca từ ái nhìn Dung Phượng Ca : “ tính ra, ngươi phải gọi ta hai tiếng tiểu .” “ Đúng rồi, đại ca cùng đại tẩu như thế nào rồi?!” Diễm Thanh Ca hỏi tiếp. lâu rồi đại ca quay về, dường như mất tích luôn vậy. Dung Phượng Ca nhìn Diễm Thanh Ca, thanh phảng phất ưu sầu : “ cái kia… ta nghe gia gia , mẫu thân cùng phụ thân, hai mươi năm trước qua đời” “ Sao cơ?!” Diễm Thanh Ca thân hình cơ hồ lảo đảo, lùi sau vài bước, tay chống bàn, mắt đẹp rưng rưng nhìn Dung Phượng Ca, nghẹn ngào : “ ngươi… ngươi !” thể nào, đại ca của nàng dù gì võ công cũng rất cao, sao lại có thể như vậy, đại ca tốt như thế, lúc nào cũng hành thiện tích đức, là ai… là ai nhẫn tâm hại đại ca của nàng, nàng nhất định tha cho kẻ đó. Diễm Thanh Ca ánh mắt chợt lóe sát khí, trầm. Khác hẳn vẻ mặt điềm tỉnh dịu dàng như thường ngày…. “ Ngươi , là ai sát hại đại ca của ta…” Diễm Thanh Ca nắm lấy tay của Dung Phượng Ca, nghiêm túc hỏi. Dung Phượng Ca thấy vẻ mặt trầm đó của nữ nhân, khỏi giật mình. Nữ nhân tự xưng là tiểu muội của phụ thân y, dù hai mươi năm gặp, cảm tình vẫn tốt như vậy sao, chẳng lẽ đây là truyền thuyết luyến huynh tình kết?! Dung Phượng Ca lung tung nghĩ ( Dao Dao : haiz! Giờ khắc này mà nghĩ được mấy vấn đề này ta cũng bội phục Tiểu Phượng Ca =” Nhưng Dung Phượng Ca nào biết được, đối với Diễm Thanh Ca, Diễm Vô Thần chỉ là huynh trưởng mà còn như phụ thân của nàng. Huynh muội kém nhau đến hai mươi tuổi, dù cùng mẹ sinh ra, nhưng Diễm Vô Thần đối với với Diễm Thanh Ca có thể là chìu sủng nịnh. Diễm tộc rất lớn, phụ thân của Diễm Thanh Ca có rất nhiều thê thiếp, mà mẫu thân của Diễm Vô Thần là chính thê, trong khi đó mẫu thân của Diễm Thanh Ca chỉ là tiểu thiếp mà thôi. Gia đấu, thê thiếp ganh tỵ, dùng mọi thủ đoạn tranh sủng là chuyện bình thường, trong nhà, Diễm Thanh Ca là hài tử nhất nhưng lại được sủng, phần vì mẫu thân của nàng xuất thân thanh lâu, phần vì mẫu thân phụ thân, nàng chính là sỉ nhục của mẫu thân đồng thời cũng là ‘vết bẩn’ của phụ thân nàng. Trong nhà huynh đệ tỷ muội điều khi dễ nàng, ức hiếp nàng Lần đầu tiên gặp đại ca, khi đó nàng bốn tuổi, đại ca thích ràng buộc, thường vân du tứ hải, bốn bể là nhà, vài năm mới về lần, sau đó đại ca thấy nàng bị các tỷ tỷ ức hiếp, dạy dỗ cho bọn họ trận, sau đó đem nàng vào trong viện của đại ca, tự tay chăm sóc, nuôi nấng. Đại ca trong nhà địa vị rất cao, có thể là phụ thân cũng nể y mấy phần. Từ ngày đó về sau, địa vị của nàng trong phủ thẳng tắp bay lên Năm nàng sáu tuổi, đại ca dẫn nữ tử trở về, bảo nàng xưng hô hai tiếng ‘đại tẩu’. Đại tẩu là nữ tử xinh đẹp, rất ôn nhu, đối với nàng cũng tốt lắm, ba người bọn họ sống bên nhau hạnh phúc, khoảng thời gian đó đối nàng là trân quý nhất, sau đó đại tẩu có thai, đại ca lại có chuyện phải ra ngoài, đại tẩu cũng theo, và…… nàng chờ, nàng đợi…. đợi suốt hai mươi năm, rốt cuộc nhận được tin dữ này, tình này, nàng dùng cái gì kham đây?! Diễm Thanh Ca khẽ cắn môi, nghẹn ngào nơi cổ họng…… Bỗng, bàn tay vươn ra nắm lấy tay nàng, đẩy ra ngoài. Diễm Thanh Ca sửng sốt, Lạc Khanh Nhan nhìn Diễm Thanh Ca, khẽ cau mày : “ Hoàng phu nhân, chúng ta vào trong chuyện”. Rồi quay đầu sang nhìn Tiểu hài tử, thanh nhu hòa hơn ; “ Diêu Nhi, vào trong luyện tự ”. Tiểu hài tử nhu thuận gật đầu, sau đó chạy vào trong. Diễm Thanh Ca thu lại cảm xúc của mình, nhìn nhìn Lạc Khanh Nhan, gật đầu : “ xin lỗi, là ta quá xúc động” “ Nhan Nhan, chúng ta vào trong ….” Dung Phượng Ca, nắm lấy tay áo của Lạc Khanh Nhan, lôi kéo vào trong nhà, sắc mặt tĩnh lại, cũng thời khắc này đây y suy nghĩ gì. Lạc Khanh Nhan ôn nhu ôm lấy bờ vai của y, giọng thầm : “ có ta ở đây”. Dung Phượng Ca mỉm cười Đúng vậy! chỉ cần có Nhan Nhan ở đây, y còn gì để lo lắng đâu Diễm Thanh Ca nhìn hỗ động giữa hai người, thầm suy đoán. Đồng thời cũng theo vào trong nhà
CHƯƠNG 61: BẮT ĐẦU Hoàng Thiên quốc chưa bao giờ chấn động lớn như nay, triều đình bất ổn, bá tánh xôn xao mà nguyên nhân chính là mấy hôm nay trong đan chúng có tin đồn, tiểu hoàng đế giờ phải là hài tử của tiên đế, Hoàng Thiên huyết mạch bị tráo đổi khiến cho dân chúng nơp nớp lo sợ đồng thời cũng phẫn nộ kém Hoàng tộc xưa nay đối với dân chúng Hoàng Thiên, được xem như là cái gốc, là rễ, là cội nguồn của cả dân tộc. Đối với các quốc gia khác việc ai làm đế vương, dân chúng mấy quan tâm, chỉ cần đế vương bảo hộ bọn họ cơm no áo ấm là tốt rồi nhưng duy độc với dân chúng Hoàng Thiên, hoàng tộc được xem như thế lực bất khả xâm phạm, là ‘thần’ trong lòng dân chúng, bao nhiêu thế hệ điều này vĩnh viễn thay đổi, như khái niệm trong lòng bọn họ. Có thể bọn họ cổ hủ, có thể bọn họ cố chấp, nhưng là cái gì cũng có nguyên do của nó Dù trước đây, đế vương sa đọa tin lời nịnh thần, dù bây giờ tiểu hoàng đế còn chưa nắm được triều chính khiến cho dân chúng lầm than nhưng chưa bao giờ bọn họ có ý định ‘phản’. Vì bọn họ tin rằng, có ngày ‘đế vương’ nhất định tỉnh ngộ và cũng đưa quốc gia Hoàng Thiên quay về thời phồn hoa như trước đây. Chính vì lẽ đó, có thể rằng đối với bá tính, hoàng thiên hậu duệ, huyết mạch đế vương, chân long thiên tử ai có thể thay thế được. Đồng thời cũng vì nguyên nhân đó mà thừa tướng giờ cũng dám làm phản Hiểu được chấp niệm của bá tính đối với huyết mạch Hoàng Thiên, cho nên Lạc Khanh Nhan lợi dụng, lợi dụng điều này để tung ra tin đồn khiến cho triều đình bất ổn, thế cục xôn xao, càng loạn càng có lợi cho nàng, phải sao?! Lạc Khanh Nhan nhìn ra cửa sổ, cả chân trời rộng lớn xanh thăm thẳm, lác đác vài cánh chim bay lượn trung, tự tại. Khẽ nhếch môi mỉm cười….. Bây giờ Lạc Khanh Nhan hiểu vì sao Hoàng Thiên Quốc quan bao nhiêu đời như vậy, vẫn chưa thay đổi triều đại rồi. Dân chúng vốn là rể mạch của đất nước, dân phản làm sao kẻ khác có thể thừa nước đục thả câu mà phản?! nhưng là phải người cổ đại thực rất ngu trung rồi, qua nhiều thế hệ như vậy vẫn giữ được tín nhiệm, vẫn giữ được lòng trung thành đối với hoàng tộc, có thể người sáng lập ra quốc gia này đủ thành công, nàng thực bội phục vị thiên cổ nhất đế ấy. Bao nhiêu đời đế vương, lúc hưng thịnh, lúc suy vong….. nhưng thể công nhận, mỗi thời đại điều xuất những nhân vật hào kiệt, mà xuất thân chỉ toàn là hoàng tộc, hèn gì dân chúng lại chấp niệm, lại tin tưởng đến như thế, xem ra chân lý về hưng suy của quốc gia, về phân hợp của đại lục của nàng, đối với thế gian này hoàn toàn đảo ngược, Lạc Khanh Nhan đạm cười…. “ Huyền, ngươi xem, thừa tướng làm gì giờ?!” Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười, lên tiếng hỏi. Hắc y nhân vẫn yên lặng đứng đằng sau nàng, nghe nàng hỏi vậy, khẽ cau mày, sau đó lại đáp : “ thừa tướng nhất định dùng thời gian nhanh nhất áp chế tin đồn sau đó tìm ra thủ phạm, nhưng là chủ nhân! Tiểu hoàng đế giờ là giả sao?!” “ Dù là , cũng phải thành giả !” Lạc Khanh Nhan trầm giọng , kế hoạch của nàng tuyệt đối thể sai lầm dù chỉ chút, giả quan trọng, quan trọng chính là quyết định của nàng mà thôi. Huống chi, tiểu hoàng đế cùng Diêu Nhi, Diêu Nhi vẫn có tư chất làm đế vương hơn, tiểu hoàng đế giờ tính cách thực thích hợp làm hoàng đế, sớm muộn cũng chết trong cái vòng luẩn quẩn tính kế của thừa tướng cùng Nhu phi mà thôi “ Huyền, cho người chế tạo càng nhiều tin đồn càng tốt, đại khái Nhu Phi gian díu cùng thừa tướng, hại hoàng hậu, dùng mạn tính độc dược ám sát tiên đế, đưa tiểu hoàng đế – chính là con ruột giữa Nhu phi ( giờ là hoàng thái hậu) cùng thừa tướng lên đế, nhằm chiếm đoạt giang sơn Hoàng Thiên….” Lạc Khanh Nhan phân phó “ Là….” Huyền gật đầu, sau đó khom người cáo lui bước ra ngoài Đầu ngón tay gõ lên khung cửa sổ, như là điệu, cộc… cộc…. từng tiếng từng tiếng , như là tâm tình của nàng lúc này đây, thừa tướng a thừa tướng, ngươi tính kế lâu như vậy có ngờ được có ngày hôm nay?! Hi vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng mới được, như thế trò chơi này còn vui rồi…. “ Chủ nhân….” Tiếng bước chân càng ngày càng , thanh nhuyễn nhuyễn mềm mềm, ràng là thanh của nam nhân nhưng lại mang theo ba phần hài đồng, khiến cho người ta cảm thấy trìu mến vô cùng. Lạc Khanh Nhan vẫn quay đầu lại, cười : “ Thanh! Ngươi lớn rồi”. Lớn rồi cho nên đừng dùng thanh nhuyễn nhuyễn nộn nộn đó chuyện khiến cho nàng nổi hết cả da gà. Thanh y nam tử nghe thế cười khẽ, tròn tròn búp bê mặt, con mắt cũng đen lấy tròn tròn tràn đầy linh khí, ràng nam tử này hơn hai mươi tuổi nhưng lại khiến cho người ta lúc nào cũng lầm tưởng y chỉ mới mười bốn mười lăm “ Chủ nhân thích tạo hình giờ của thuộc hạ sao?!” lại mang theo vài phẫn làm nũng, mắt to chớp chớp, hàng lông mi dài nhưng rất đen, khi chớp lay như cánh quạt càng khiến cho y thêm phần khả ái. Lạc Khanh Nhan khi quay đầu lại chính là tỉnh cảnh như vậy, khỏi đầu đấy hắc tuyến, vươn tay xoa xoa đầu của Thanh, thanh cũng nhu hòa lại ít : “ ngươi a! lại thay đổi tạo hình đáng hả, ngươi chỉ cần làm chính ngươi là đủ rồi, ngốc quá.” Thanh vốn xuất thân nhi, từ hay bị người ức hiếp ít được thương cho nên trưởng thành hình thành cá tính trầm mặc, nhưng từ y luôn mong muốn có người nào đó thực đặt y vào trong lòng, y, thương y, trân trọng y, cho nên dù sau này trở thành thuộc hạ của Lạc Khanh Nhan, tài phú ít ai bằng, cũng là nhân vật có tiếng trong cả thương giới cùng võ lâm danh nghĩa Thanh y công tử, song y luôn sắp vai nhiều nhân vật, nhiều cá tính để đối phó nhiều người đồng thời hi vọng mọi người có thể thích y, nhưng là rất mệt a…. “ Chán ghét, chủ nhân lại làm người ta cảm động nữa rồi…..” Thanh cười cười, bĩu môi, hành động y như nương trong lầu xanh hờn dỗi vậy. Lạc Khanh Nhan buồn cười, xem ra y bị nhiễm quá sâu rồi. Diễn hoài, có đôi khi ngay cả bản thân mình là ai cũng nữa, giả giả, cái nào là , cái nào là giả ngay cả bản thân y cũng ai có thể phá được những lớp mặt nạ giả dối đó…. “ Ha ha, rồi cũng có ngày Thanh gặp được người kia của mình, khi ấy mọi cảm xúc xoay quanh người đó mà chuyển, đến lúc đó Thanh mới thực là Thanh, vội… vội! nhất định có ngày như thế….” Lạc Khanh Nhan vỗ vỗ vai Thanh, nhàn nhạt cười. Thanh nhìn Lạc Khanh Nhan, sâu, mới hỏi lại : “ giống như chủ nhân cùng Dung công tử sao?!” “ Ừ! Đúng vậy…” Lạc Khanh Nhan gật đầu, nhếch môi cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, như là làn gió mát trong ngày hạ nắng nóng, gây tầng tầng gợn sóng, dư vị sâu nhưng sức lan tràn rộng….. “ Dù, Thanh có gặp được người ấy, nhưng với Thanh, chủ nhân mới là người quan trọng nhất….” Thanh đạm cười, thanh quyết tuyệt “ Ha hả….” Lạc Khanh Nhan bật cười khanh khách, mắt nheo lại thành đường cong, lại : “ được, Thanh phải đem người đó đặt đệ nhất vị, ta chiếm vị trí thứ hai là đủ rồi, nếu chẳng phải người kia của ngươi oán hận ta sao?!” Thanh nghe thế mỉm cười tủm tỉm…. Chủ nhân! Ngài , dù quan hệ tình , thân tình…. Nhưng đối với Thanh, ngài luôn chiếm vị trí thứ nhất, bởi vì người là…. Ánh sáng duy nhất trong trái tim của ta. Lúc ta cùng cực nhất, lúc ta biết về đâu, lúc ta bản thân mình rốt cuộc như thế nào, là ai, lí tưởng là gì… quanh ta chỉ có mờ mịt bóng tối, con đường tương lai cũng bị lớp màn tối tăm phủ kín ngài xuất , vươn tay kéo ta ra khỏi mớ hỗn độn đó, cho ta biết ta phải kẻ vô dụng, cho ta mục đích lí tưởng của bản thân mình và cũng chỉ có ngài mới phát ta mệt mỏi như thế nào, cũng chỉ ngài : ‘chỉ cần ngươi làm chính ngươi là đủ rồi’. Có lẽ đối với ngài, những thứ đó nhoi đáng kể nhưng với ta, những thứ ấy thực quan trọng….. rất quan trọng “ Thanh, ngươi đem lá thư này mang đến cho khã hãn Tây Dã….” Lạc Khanh Nhan lại ngay chỗ kệ sách, lấy lá thư nàng viết sẵn đưa cho Thanh, mặt mày nghiêm túc lên : “ đường cẩn thận, thời gian sớm nhất gởi lại tin tức cho ta”. Thanh vươn hai tay cung kính nhận lấy, gật đầu đáp : “ , chủ nhân”. xong cũng xoay người bước ra ngoài ‘ Khã hãn Tây Dã a, xem ra lời hứa năm xưa đến lúc ngài phải thực rồi….’ Lạc Khanh Nhan ngã người dựa vào ghế, đầu ngước lên trần nhà, khẽ nhắm mắt, miệng lẫm nhẫm “ Diêu Nhi, sao vậy, mệt sao, nếu mệt hôm nay cần học…” Dung Phượng Ca thấy tiểu hài tử ngẩn người, hảo tâm nhắc nhở. Đứa này, mỗi ngày vừa học văn, vừa học võ, lại học y thuật, nhiều thứ như thế mệt mới là lạ á. Tiểu hài tử ngẩn người, nghe thanh của Dung Phượng Ca, giật mình mới ngẩng đầu nhìn Dung Phượng Ca, điềm điềm cười : “ sư phụ, Diêu Nhi mệt”. Chỉ là nó thắc mắc chuyện mà thôi “ Vậy Diêu Nhi có gì lo lắng trong lòng sao?!” Dung Phượng Ca cười , vươn tay điểm trán hài tử. Đứa này mới có năm tuổi mà cứ như ông cụ non ấy, nghĩ đến Lạc Khanh Nhan lúc cũng có thể thành thục sớm như thế này, Dung Phượng Ca vừa cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy tò mò, chắc khi ấy Nhan Nhan của y cũng dễ thương y chang vậy. Nghĩ thế! Dung Phượng Ca càng cảm thấy thương hài tử nhiều hơn “ Sư phụ, Diêu Nhi nhất định phải làm hoàng đế sao?!” tiểu hài tử chống cằm nhìn Dung Phượng Ca, rất là lo lắng hỏi vấn đề này. Nhan sư phụ mỗi ngày thường giành canh giờ dạy nó đế vương thuật, còn sau này nó nhất định làm hoàng đế. Nhưng là nó hoàn toàn muốn làm hoàng đế chút nào nha. Nó chỉ muốn đoàn tụ cùng mẫu thân, sau đó cứ như vậy sống bình thường là được rồi, còn có sư phụ và Nhan sư phụ nữa “ Diêu Nhi muốn làm hoàng đế sao?!” Dung Phượng Ca hỏi ngược lại : “ vì sao lại muốn làm?!” “ biết, Diêu Nhi cũng lắm, chỉ là muốn, vậy thôi!” Tiểu hài tử như vậy “ Haiz! Sư phụ cũng , nhưng là Nhan Nhan như vậy tức là có lý của Nhan Nhan, Diêu Nhi cứ làm như vậy ….” Dung Phượng Ca khuyên như thế. ra, ngôi vị hoàng đế nhiều kẻ tranh giành nhưng y thấy công việc hoàng đế mệt mỏi a, mỗi ngày phải làm việc, cần cù, làm culi cho dân chúng…. Chậc! Diêu Nhi cũng đáng thương. Y nghĩ sau này này đối với hài tử này càng tốt thêm chút nữa “ Diêu Nhi biết…” hài tử gật đầu, thèm nghĩ nữa, tập trung vào sách thuốc ( Dao Dao : híc! Đáng thương tiểu Diêu nhi, Phượng Ca đồng học an ủi cũng như =’ “ Sư phụ, đời này có loại độc nào là có thuốc giải ?!” Tiểu hài tử mới đọc sách được lát, lại tò mò hỏi vấn đề mà nó thắc mắc từ lâu. Dung Phượng Ca cười, đáp lại : “ thiên hạ vạn vật, tương sinh tương khắc, có độc ắt có giải, chỉ là chưa tìm ra mà thôi. Nhưng giờ có ba loại độc mà chưa ai có thể giải được, là Đoạn tình vong ưu, hai là Thiên hoa độc còn lại là Ngọc thạch câu phần”. Ba loại độc này mãi cho đến nay vẫn chưa ai tìm được giải dược, ngay cả gia gia của y cũng bó tay. Lúc trước nếu phải Nhan Nhan dùng thiên niên liên – vật này tương khắc với đoạn tình vong ưu, lấy độc trị độc, lấy dược trị dược… có lẽ giờ khắc này Nhan Nhan của y còn khỏe mạnh như bây giờ, nghĩ lại mà kinh “ Ba cái tên đẹp a…” tiểu hài tử giọng thào : “ Ngọc thạch câu phần, Đoạn tình vong ưu, Thiên hoa chi độc…..” “ ừ, đúng vậy, ba loại độc này là do vị độc y tạo ra, đồng thời chính ngài cũng tử vong vì ba loại độc ấy…” Dung Phượng Ca than . Y cũng nghiên cứu cách trị được ba loại độc ấy đây, nhưng dường như vô vọng, có lẽ y cần nhiều thời gian hơn nữa… “ Vậy, sư phụ nhất định là thiên hạ đệ nhất thần y đúng ?”! Tiểu hài tử vui sướng hỏi “ A?!” Dung Phượng Ca cười lắc đầu : “ phải, núi cao còn có núi cao hơn, Diêu Nhi phải nhớ, đời này có cái gọi là thiên hạ đệ nhất, nhân ngoại hữu nhân biết ?! Sư phụ y thuật chỉ cao hơn những người khác chút mà thôi, ngoài ra gia gia của sư phụ y thuật cao hơn sư phụ bậc, và ắt hẳn cũng có những vị tiền bối khác nữa” “ Sư phụ, Diêu Nhi hiểu…” tiểu hài tử nhu thuận gật đầu. Làm người phải khiêm tốn!! ân, phải khiêm tốn ^^ “ Diêu Nhi vẫn thắc mắc điều nữa” tiểu hài tử nhìn Dung Phượng Ca, trong mắt vụt sáng tràn đầy hai chữ ‘tò mò’ Dung Phượng Ca buồn cười nhìn hài tử, gật gật đầu. Hài tử này câu giờ đây mà, tưởng y sao nhưng là lâu lâu như vậy cũng sao “ Sao sư phụ học độc mà học y nha….” “ Ách?!” Tiểu hài tử hay hỏi mấy vấn đề làm y cũng cứng lưỡi. Để xem nào, bởi vì học y có thể cứu người thôi. Dung Phượng Ca ôn nhu vuốt đầu hài tử, tiếp tục giải đáp : “ sau này Diêu Nhi làm hoàng đế, đứng trăm vạn người, quyền khuynh thiên hạ, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa nhưng là Diêu Nhi phải nhớ điều, dù sau này chuyện gì xảy ra chăng nữa, Diêu Nhi phải biết trân trọng sinh mạng của từng cá nhân biết ” “….. Là nhân cho nên ai cũng có cha sinh mẹ đẻ, có lẽ có người may mắn vinh hoa phú quý, có người bất hạnh nên cuộc sống thấp hèn nhưng đừng vì vậy mà coi khinh bất cứ người nào, bởi vì ngọc thường trong sâu trong lòng đất, hoa sen ở trong bùn lầy…. những người nghèo khổ nhất cũng có thể là những viên ngọc sáng chói nhất….” “……… Diêu Nhi là đế vương, đôi khi có những bất đắc dĩ của riêng mình, có lẽ phải hi sinh số người nào đó để bảo tồn số đông hơn, cũng đôi khi dù biết sai trái cũng thể trị tội chỉ vì giữ được thế cân bằng trong triều đình… những lúc như vậy, đừng tự trách mình, mà hãy tìm cách để mỗi lần xảy ra những chuyện như thế những người vô tội bị vạ lây……” “ Diêu Nhi là hài tử tốt, cho nên nhất định làm được đúng ?!” Dung Phượng Ca ôn hòa “ Sư phụ, Diêu Nhi cố hết sức…” Tiểu hài tử tuy hiểu lắm nhưng nó ghi nhớ trong lòng, mạnh gật đầu Dùng Phượng Ca hài lòng mỉm cười, hết sức ôn nhu….