CHƯƠNG 47 : HUYẾT CHIẾN VÔ NHAI CỐC Tại Vô Nhai cốc, huyết chiến xảy ra, mình Tư Đồ Nhiễm đối đầu cùng với các lộ cao thủ từ các môn phái giang hồ, mình y, hồng y nhiễm huyết, chiến đầu ngày đêm, huyết như nhuộm cả vô nhai cốc, dẫu Tư Đồ Nhiễm võ công hơn người, song người đối đầu nhiều người như vậy, chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá, hơn thế nữa Vô Nhai cốc cơ quan quỷ dị, khiến cho y khó có thể linh hoạt chiến đấu, dốc hết toàn lực được, chính vì lẽ đó mà Tư Đồ Nhiễm thời gian chiến đấu giảm dần, ngay cả cơ hội chờ viện binh đến cũng hầu như còn, vì trận pháp được thiết lập bên ngoài Vô Nhai cốc có thể là vô cùng lợi hại, khó có thể phá giải ngay được, mà nếu có thể giải ra, số người vào cũng chỉ có thể là rất ít. Bởi lẽ trận pháp này thiên biến vạn hóa, rất nhiều tầng lớp, tầng bị phá bỏ ngay lập tức trận pháp lại thay đổi Những cao thủ võ lâm, mất rất nhiều công sức mới thiết lập được trận pháp như vậy, nhằm lần này diệt cho bằng được giáo chủ ma giáo, nhưng đến bước cuối cùng, chỉ còn chút xíu, chút xíu nữa là diệt được tai họa của võ lâm đột ngột lại xuất người Tấm mặt nạ bạc che gần nửa khuôn mặt, những hoa văn tấm mặt nạ chằng chịt nhưng lại vô cùng tinh xảo, khiến cho khuôn mặt kia thêm phần kỳ bí. Đôi con ngươi thăm thẳm sâu thấy đáy, sóng mũi cao thẳng tắp, cái cằm no đủ bóng mượt và môi đỏ độ dày vừa phải, khi mân lên tạo nên độ cung duyên dáng tà mị, đầu tóc đen như mực thúc lên cao, hắc y huyền bí, thân hình cao gầy. “ Các hạ là ai?! Sao lại nhúng tay vào chuyện này?!” Minh chủ võ lâm – Lê Thanh Trần lên tiếng, người này năm nay ngoài bốn mươi, thân hình vĩ ngạn tuấn, chắc chắn khi xưa cũng là vị mỹ nam, võ công được xếp tạm thời đứng đầu bản, dĩ nhiên là tính đến các vị tiền bối cao thủ đương thời Lạc Khanh Nhan đứng xoay mình, lưng đối lưng cùng với Tư Đồ Nhiễm, lưng của nàng, để lại cho , cho thấy thái độ của bản thân, từng…. nàng có ý định kết bằng hữu cùng nam tử rắc rối này, nhưng là trải qua chuyện này đây, Lạc Khanh Nhan quả có cái nhìn khác về Tư Đồ Nhiễm, thôi! Có thêm bằng hữu còn hơn địch nhân, cái đạo lý này Lạc Khanh Nhan hiểu . Tư Đồ Nhiễm sức cùng, mà lực cũng kiệt, cứ nghĩ lần này bản thân mình nhất định khó thoát khỏi tai kiếp, nhưng đột ngột suất hắc y nhân, Tư Đồ Nhiễm bỗng dưng bật cười Tiếu dung phải là tà mị mị hoặc, diêm dúa nghiệt mười phần như hằng ngày mà nụ cười giờ khắc này đây của y, mang theo vài phần thỏa mãn, vài phần…. mừng như điên! “ Huyết sát các, các chủ!” Lạc Khanh Nhan nhìn Lê Thanh Trần, lãnh đạm trả lời. Nàng xưa nay vốn để ý phân tranh giang hồ, nhưng quả cũng thích gì bọn người tự xưng là võ lâm chính nghĩa, toàn là những kẻ giả dối, đạo mạo, giả quân tử. Lúc nào cũng hô hiệu nào là trừ hại cho dân, nhưng trong số bọn họ mấy ai chính mới là chính nhân quân tử?! Nàng thích tiểu nhân nhưng càng ghét lũ người ngụy quân tử đó hơn nhiều Lạc Khanh Nhan vừa đáp, đám người giật nảy mình Huyết Sát các?! Cái tên này vừa ra quả đủ chấn động, chỉ cần là người trong giang hồ ai lại Huyết Sát các kia chứ! Trước đây chỉ là tổ chức tam lưu giang hồ nhưng đột ngột, chỉ sau đêm, nghe đổi chủ, Huyết Sát các dùng đủ thái độ lôi lệ phong hành, ngay lập tức trong vòng hơn nửa năm ngắn ngủi khiến cho người ta nghe tên thôi cũng sợ mất mật. Chưa có người nào có thể tránh được truy đuổi của Huyết Sát các, cũng chưa có người nào bị Huyết Sát các ngắm trúng mà có thể còn sống trong vòng tháng cả. Huyết Lệnh tung ra, dù người kia có là thiên hoàng lão tử, cũng khó có thể bảo toàn tính mạng. Nhưng vị các chủ đứng đằng sau tổ chức này, xưa nay thần bí vô cùng, chưa ai lần thấy mặt, lần diện kiến, nhưng lần này lại ra tay cứu giúp ma giáo giáo chủ, xem ra quan hệ giữa hai người này, tầm thường chút nào “ Các chủ có quan hệ gì với ma giáo giáo chủ, chúng ta xưa nay nước sông phạm nước giếng, lần này đây võ lâm bằng hữu cùng nhau chung tay diệt trừ tai họa võ lâm, mong các chủ buông tay đừng xen vào việc này, nếu ….” Lê Thanh Trần thanh ôn hòa nhưng có chút nào lui bước. Mặc dù Huyết Sát các trong vòng hơn nửa năm phát triển với tốc độ ngờ như vậy nhưng lần này, hai người kia đối mặt cùng trăm giang hồ cao thủ, y tin có thể thoát thân cách dễ dàng được, huống chi khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như thế này giệt trừ ma giáo, y khó có thể buông tay. Huyết Sát các, xưa nay làm việc, vô chính vô tà, hi vọng lần này đây, đứng cản trở bọn họ diệt trừ tai họa võ lâm Lạc Khanh Nhan nghe Lê Thanh Trần vậy, bật cười khanh khách, thanh phá lệ trầm thấp, mang theo năm phần khí, bốn phần mỉa mai cùng chút gì đó mềm , thanh trung tính mười phần, nhưng nét cười ngạo nghễ tràn đầy khinh thường kia quả khiến cho ít các vị võ lâm tiền bối giang hồ giận dữ. Lạc Khanh Nhan nhếch môi, đôi con ngươi sắc bén đảo quanh đám người tự xưng là hùng chính nghĩa, lên tiếng : “ ta, xưa nay ghét nhất chính là có người dùng thanh như vậy uy hiếp ta, minh chủ võ lâm ta cho ngài cơ hội, bước ra khỏi Vô Nhai cốc, xem như mọi chuyện giải quyết, còn đừng khiến cho ta đại khai sát giới” Lê Thanh Trần, từ hai mươi tuổi thành danh, được giang hồ xưng tụng đệ nhất kiếm, y từ ngộ tính cực cao, được xem là kỳ tài võ học, lại có cơ duyên xảo ngộ cho nên hơn ba mươi tuổi trở thành minh chủ võ lâm, ở cái tuổi như vậy, có được thành tựu cùng võ công như thế, có ít ai bằng, cho nên dù bên ngoài khiêm tốn, làm việc cẩn thận nhưng bên trong vẫn khung ngông nghênh kiêu ngạo, lần này lại bị tiểu bối hơn mình nhiều tuổi như vậy, châm chọc khiêu khích biểu sao ngài khỏi giận dữ, nhưng dù vậy, Lê Thanh Trần vẫn rất bình tĩnh, cười : “ trận chiến này đây các chủ xem bản thân mình có mấy cơ hội chiến thắng?!” hai người mà địch lại gần trăm người, bên nào thắng bên nào thua, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết kết quả rồi! Tư Đồ Nhiễm, ngươi còn có thể giết được mấy người?! Lạc Khanh Nhan đạm cười, hỏi Tư Đồ Nhiễm. Tư Đồ Nhiễm, hồng y nhiễm máu, từ lâu cũng còn khó phân biệt, rốt cuộc y phục kia vốn đỏ rực hay là vì nhiễm quá nhiều huyết mới đỏ như vậy?! Nghe Lạc Khanh Nhan hỏi vậy, Tư Đồ Nhiễm mỉm cười, đưa môi liếm máu còn vương nơi khóe miệng, biếng nhác : “ yên tâm! Vẫn còn có thể giết được nhiều tên lắm” “ Vậy được! ngươi giết được bao nhiêu người giết, còn lại, để ta….” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười, nét mặt như vậy mà đến chuyện giết người chẳng khác nào thái rau, khỏi khiến cho người ta rùng mình “ Hừ, hảo ngông cuồng….” Lê Thanh Trần cười lạnh, cái phẫy tay, hàng trăm đám cao thủ võ lâm, xông lên…. Kiếm, rút ra, Xích Ảnh kiếm, danh chấn thiên hạ…. Kiếm khí, lãnh lẽo nếu băng sương, mang theo vô hình sát khí, bất chợt khiến cho người ta kinh người, lui bước…. đen đỏ, hai người chống lại gần trăm người, máu văng khắp nơi, như là vương vấn từng chiếc lá, cộng cỏ….. Mùi máu tanh nồng, khiến cho người ta khỏi buồn nôn, cảnh tượng ghê sợ, xác chết đầy rẫy, có thi thể nào, là còn nguyên vẹn cả…. Hắc y nhân, kiếm vung lên, nội lực mạnh mẽ, mỗi chiêu thức, dấu sát khí, thủ đoạn giết người kinh sợ, kiếm vung lên, người kia thây cũng khó bảo toàn nguyên vẹn, thủ đoạn độc địa tàn nhẫn như vậy, quả khiến cho ít người run sợ, có chút người muốn lui về sau, như muốn thoát thân khỏi con người ma quỷ kia Này, là ngày, ai có thể quên được, giang hồ chấn động, trận chiến thành danh, các chủ Huyết Sát các, ba ngày ba đêm, mình đại chiến với hàng trăm võ lâm cao thủ trong giang hồ. Hắc y phiêu diêu, quỷ dị thân pháp, nội lực vô địch thủ cùng kiếm chiêu tung hoành thiên hạ, khiến cho ít các vị tiền bối võ lâm lắp bắp kinh hãi, từ khi nào giang hồ lại xuất nhân vật phong vân nhưng trẻ tuổi đến như vậy?! Ba ngày ba đêm, Tư Đồ Nhiễm biết từ lúc nào còn chống chọi lại được nữa, ngất lúc nào hay. Chỉ còn mình Lạc Khanh Nhan, đứng đó, chống lại đám người còn lại Qua ba ngày, gần trăm cao thủ, cũng chỉ còn lại ít ỏi mấy người, ai nấy điều thương tích đầy mình, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, điêu linh tàn lụi. Mà Lạc Khanh Nhan cũng hơn gì, hắc y cũng rách nát ít, thương tích lớn đầy mình, tóc đen rối tung xỏa ra, chỉ có điều khóe môi vẫn mang cười và ánh mắt kia vẫn như vậy như cười nhạo, như mỉa mai, tay chống kiếm, Xích Ảnh được huyết nhuộm rửa càng thêm phần linh khí, hổ từng thời chấn động võ lâm, thiên hạ đệ nhất binh khí – Xích Ảnh! “ Ma …qủy!” Lê Thanh Trần lắp bắp, ánh mắt cũng còn kiêu ngạo như lúc trước, thay vào đó là có chút gì đó kinh sợ. Này là những ngày y khó có thể quên được, ác mộng quấn quanh cả đời, hàng trăm xác chết đầy rẫy, chất đống, mùi hôi thối của xác chết, và những tiếng quạ kiêu quang quác, khắc sâu vào trong tâm trí của những kẻ còn sống nơi đây, muốn quên cũng quên được!!! “ Đúng vậy, ta là ma quỷ!” Lạc Khanh Nhan cười nhạt, lại : “ ta cho các ngươi cơ hội, là các ngươi bỏ lỡ, trách được ai?!” “ Minh chủ võ lâm, ngươi xem, bây giờ ta nên giết hết các ngươi để trừ hậu họa về sau hay nên buông tha cho các ngươi để sau này tiếp tục chơi đùa?!” Lạc Khanh Nhan tà các cười, đôi hoa đào mắt sáng rực tràn đầy hưng phấn quang mang, như là mang theo vô số thị huyết cùng ý cười, cười đến…. thú vị! “ Ngươi…. Ngươi….!” Lê Thanh Trần á khẩu, thành lời, ngài sao lại chọc vào cái tên quái thai biến thái ác độc này chứ, người này làm việc còn hỉ nộ vô thường hơn cả ma giá giáo chủ Tư Đồ Nhiễm nữa. Lần này đây, lẽ ngài cùng mọi người phơi thây nơi này sao, là cam tâm “ Minh chủ, tên ma quỷ kia xem ra cũng còn bao nhiêu sức lực, chúng ta bây giờ liều mạng, cùng đồng quy vu tận, xem ra cũng làm việc có ích cho võ lâm…” người xen vào, thanh tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt căm phẫn nhìn Lạc Khanh Nhan, nhưng dấu được sợ hãi Lạc Khanh Nhan chỉ cười…… “ ba ngày rồi” Lạc Khanh Nhan lên tiếng : “ cũng đủ cho người của ta đến đây”. Vừa , từ bên ngoài, hàng chục hắc y nhân dùng tốc độ chóng mặt chạy đến, đồng loạt trước mặt Lạc Khanh Nhan, cung kính lên tiếng : “ chủ thượng!” Lạc Khanh Nhan cười càng lớn hơn, quay đầu nhìn đám người Lê Thanh Trần : “ như vậy! có ai còn muốn cùng ta đồng quy vu tận?!” “ Sao các ngươi có thể phá giải trận pháp?!” Lê Thanh Trần khỏi kinh ngạc Hắc y nhân, tròn tròn búp bê mặt, bĩu môi khinh thường : “ hừ! trận pháp này tuy là hiếm có nhưng đối với ta, cũng phải hoàn toàn phá được”. Người này chính là Thanh – đệ tam hộ pháp của Lạc Khanh Nhan, am hiểu trận pháp cùng dùng độc, khinh công có thể là đạp tuyết vô ngân, giang hồ gọi y hai tiếng ‘Phong Ảnh’ vì y như ảo ảnh, đến như gió mà cũng như gió. “ Ha hả, hậu sinh khả úy, từ khi nào giang hồ, lại xuất nhiều nhân tài kiệt xuất đến như vậy, xem ra Lê Thanh Trần ta già rồi” bỗng chốc thanh ảm nhiều lắm, đời minh chủ, tuy là hoàn toàn quân tử, công chính liêm minh nhưng ngài cũng được xem là hào kiệt hiếm có đương thời. Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt cười : “ yên tâm, ta có ý định lấy mạng của ngài!” Dẫu sao người này cùng sư phụ của nàng, xem như có chút sơ giao, nàng cũng phải nể mặt mũi của sư phụ chút chứ “ Được rồi, các người , xem ra lần này ta làm phước, muốn mạng các ngươi, nhưng nhớ, nếu muốn tìm đến ta trả thù, nhớ đường đường chính chính chứ dùng thủ đoạn bỉ ổi, đừng trách khi đó ta ra tay độc ác” đoạn, phách chưởng vào gốc cây cổ thụ gần đó, rắc rắc…. cây cổ thụ gần trăm năm đứt đoạn, ngã xuống… Nội lực, quả …. kinh người….. Lê Thanh Trần nhìn đám nhân sĩ còn lại, sau đó lắc đầu thở dài, cầm đầu bước ra ngoài…. Mãi cho đến khi đám người kia khuất dần, còn thấy bóng dáng ai được nữa, Lạc Khanh Nhan mới còn chống cự được nữa, ngã sấp xuống, khóe môi máu rĩ ra, đỏ sậm…… chưởng lực lúc nãy hầu như vắt cạn sức lực của nàng, Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười khẽ, giết gà dọa khỉ, xem ra chiêu này đối với bọn họ, cũng phải hoàn toàn vô dụng, xem ra sau ngày hôm nay, chẳng còn có ai dám đắc tội với Huyết sát các, cái này cũng là trong những nguyên nhân mà nàng dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy giết người, Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười, chuyến lần này, quả công đôi việc!!! Ta , Khanh Khanh nha, ngươi quả , dù làm gì cũng tính toán, dù là cứu người cũng như cược tính mạng của mình vào trong đó, là… >”< Thanh vươn tay đỡ lấy Lạc Khanh Nhan, lên tiếng : “ chủ nhân, bây giờ chúng ta làm gì?!” “ đâu?!” Lạc Khanh Nhan hỏi “ Công tử ở bên ngoài, rất sốt ruột!” Thanh đáp Lạc Khanh Nhan nhíu mi “ đưa ta kiếm nơi nào tắm rửa, chữa thương, đừng để gặp bộ dạng lúc này, khó coi chết được” Lạc Khanh Nhan ra lệnh, thanh áp lực, suy yếu! Thanh gật đầu, chủ nhân, bây giờ mà ngài còn dữ thể diện với công tử sao, là… hết chỗ . Lạc Khanh Nhan phần nào đoán được suy nghĩ của Thanh, cũng cười khẽ cho quá Bởi lẽ, nàng chỉ là đơn giản muốn cho lo lắng mà thôi………..
CHƯƠNG 48 : VÔ ĐỀ Ba ngày ba đêm này, Lạc Khanh Nhan đối chọi với đám người võ lâm, ở bên ngoài, Dung Phượng Ca tình trạng quả rất là kém a, ba ngày ba đêm Lạc Khanh Nhan đánh chém, ba ngày ba đêm này, Dung Phượng Ca dám chợp mắt dù chỉ chút, đứng bên ngoài Vô Nhai cốc, chăm chăm ngóng chờ hình bóng của nàng, chỉ tiếng lay động nho thôi cũng đủ khiến cho y giật mình hoảng hốt, y sợ…. rất sợ Nhan Nhan của y có việc “ Công tử, chủ nhân nhất định có việc gì, ngài đừng quá lo lắng….” Ảnh Nhất thấy Dung Phượng Ca cứ qua lại, mặt mày cau có nhăn nhó hết sức mất bình tĩnh, bèn lên tiếng an ủi, mặc dù ngữ khí cứng ngắc mà nét mặt cũng hết sức đông lạnh, nhưng để cho vị Ảnh lạnh lùng này có nét mặt nhu hòa, quả rất khó a, bởi vì người này vốn chính là mặt than thôi “ Ta đương nhiên biết Nhan Nhan có chuyện gì!” Dung Phượng Ca : “ nhưng là vẫn lo lắng nha!” Con người! khi quan tâm ai đó quá mức, chính là như vậy, dẫu tin đối phương vượt qua tất cả nhưng là, tâm, lòng vẫn khống chế được lắng lo, suy nghĩ. “ Công tử, chủ nhân về rồi….” Ảnh Nhị từ bên ngoài chạy vào thông báo, lời chưa dứt, Dung Phượng Ca chạy ra bên ngoài, hốt ha hốt hoảng chạy như bay đến chỗ Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan thấy y như vậy, khỏi bật cười, đáy mắt dấu nỗi nhu tình như nước Dù bao lâu, xa, vẫn có người đứng nơi này chờ mình, cái cảm giác này là tốt, … tốt!! “ Nhan Nhan! có bị thương , có đau , có mệt …..” Dung Phượng Ca hai tay quên sờ soạng khắp người Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi nhìn chăm chăm vào nàng, và cái miệng cũng quên lãi nhãi. Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, rất kiên nhẫn nghe y hết, cũng rất tự tại cho y sờ soạng khắp mình, Dung Phượng Ca bị ánh mắt cười như cười của Lạc Khanh Nhan nhìn đăm đăm, khỏi ngượng ngừng, hai tay thu về, cười cười : “ Nhan Nhan!” “ A?!” Dung Phượng Ca vừa thu tay về, nhanh như chớp Lạc Khanh Nhan vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng của y, cả hai gần kề tựa như dung hòa lẫn vào nhau, Dung Phượng Ca chốc giật mình, nhưng rất nhanh y cười, tiếu dung ôn hòa như gió, y giọng : “ Nhan Nhan trở lại!” “ ừ! Ta trở lại…..” Lạc Khanh Nhan đáp “ Nhan Nhan?!” “ Ân?!” “ Nhan Nhan !” “ Ừ!” “ Nhan Nhan mệt rồi! Ngủ thôi…..” “ Ừ! Đúng vậy……” Như là liều thuốc an thần, như là…. câu thôi miên! Chỉ đơn giản vài từ ấy thôi của Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan bỗng dưng cảm thấy mí mắt của mình rất nặng, rất nặng, ba ngày ba đêm này, ăn uống, nghĩ ngủ, quả hao tổn hết sức lực của nàng rồi, nhưng đến bây giờ, bên cạnh như thế này, nghe thanh nhàng từ tính của , Lạc Khanh Nhan chợt cười, cũng mình ngã ấp súp vào trong lòng của , ngủ lúc nào hay Nguyên lai! Cũng chỉ bên cạnh , nàng mới thực an tâm vào giấc ngủ, lo lắng, đề phòng…… “ Ca ca, huynh tỉnh rồi sao, may quá….” Tư Đồ Cơ Vân thấy huynh trưởng của mình mở mắt, vô cùng vui mừng, lên tiếng hỏi. Tư Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng thanh mộc nhưng kém phần cao quý, bày biện đơn giản nhưng để lộ cổ quý khí, nghe thấy thanh vui mừng của muội muội mình, y nở nụ cười : “ sao, Vân Nhi! Sao muội lại đến đây” “ Muội lo lắng cho huynh, cho nên nhờ Huyền đại ca đến gặp Lạc trang chủ, nhờ giúp đỡ….” Tư Đồ Cơ Vân kể lại mọi chuyện, Tư Đồ Nhiễm yên lặng, mãi lúc sau y mới lên tiếng : “ cực khổ cho muội rồi, Vân Nhi!” Tư Đồ Cơ Vân lắc đầu cười khẽ, đáy mắt dịu dàng Nhìn bóng lưng của muội muội mình khuất dần sau cánh cửa, Tư Đồ Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, bất chợt lòng vô cớ nặng trĩu. Y còn nhớ , khi bản thân mình bị vây tứ phía, cứ nghĩ lần này khó tránh khỏi kiếp số, đột ngột thân ảnh kia xuất , cũng vì sao, dù bóng lưng kia đơn bạc nhưng y lại vô cùng an tâm, cho nên liều mạng chém giết rồi sau đó ngất giữa đám người lúc nào hay Lạc Khanh Nhan, cái tên này….. Lần đầu tiên sơ ngộ, người kia đứng đó, giữa nhiều người như vậy, nhưng chỉ sát na chớp mắt, y lại thể chú ý, bạch y thanh lãnh, đáy mắt mang cười nhưng lại khiến cho người ta dám nhìn, môi lúc nào cũng đọng lại tiếu dung nhưng tiếu dung kia như là cười nhạo thiên hạ. ràng khi ấy vận nam trang còn Dung Phượng Ca nữ trang khuynh quốc khuynh thành nhưng y lại chỉ nhìn mỗi mình người kia, có lẽ là… trực giác! Lần thứ hai gặp lại, người kia bình thản ung dung bên cạnh Khã Hãn Tây Dã, mỗi câu , nhăn mi mày cười, dơ tay nhấc chân điều vô hình chung mang theo khí phách khiến cho người ta muốn thuần phục, bất giác tò mò cho nên y mới theo, để rồi biết được người kia là nữ tử, cũng vì sao, lại mừng thầm Đáy mắt của người kia, vĩnh viễn chỉ lưu lại bóng hình duy nhất, ai, có gì có thể xen vào được, y biết, y hiểu cho nên y mong đợi người kia thấy mình, y chỉ hi vọng có thể cùng người kia thành bằng hữu, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Nhưng là người kia năm lần bảy lượt từ chối, đến cuối cùng lại câu : “ nếu ngươi tìm được thứ có thể trị dứt chứng hàn trong cơ thể của , khi ấy ta cùng ngươi kết tri kỷ” Lại là vì người đó!! Người đó… thực hạnh phúc, rất hạnh phúc!! Y thừa nhận! bản thân mình ghen tỵ, y luôn tự hỏi, người đó ràng…. Nhưng vì cớ gì lại khiến cho nữ tử kia để tâm nhiều đến như vậy, y thực Tư Đồ Nhiễm chợt cười, nụ cười chua xót, bất chợt cả đuôi lông mày, khóe mắt bất lực, bi ai…!! Rồi có ngày, vị hoa hoa công tử này cũng có ngày mệt mỏi vì chữ tình!! Đúng là thế khôn lường mà, haiz! Thôi, thôi! Tư Đồ Nhiễm lắc đầu cười , chỉ cần là người mà nữ tử đó thích, y nguyện dùng cả cuộc đời này thủ hộ, làm tri kỷ đời là đủ, đủ rồi…. mong cầu gì hơn…..!!! “ Ai da! Tiểu Phượng Ca à, ngươi làm gì đó?!” Linh Vân mở to mắt nhìn Dung Phượng Ca, bộ dáng hết sức tò mò. Nào, nào…. Nàng là nhìn thấy cảnh gì nha, Tiểu Phượng Ca …. Nấu ăn sao?! đúng là chuyện lạ. Linh Vân đảo quanh tròng mắt, nhìn Dung Phượng Ca chớp mắt, nhìn qua nhìn lại, trái rồi sang phải, khóe môi cong lên tiếu dung nghiền ngẫm “ Linh Vân, ngươi đừng có qua lại nữa, ta hầm canh gà thôi mà”. Dung Phượng Ca bĩu môi, tay cũng quên bận rộn, trình độ có thể là điêu luyện, hỏi tại sao Dung Phượng Ca lại nấu nướng điêu luyện như thế phải đến, cuộc sống mấy mươi năm trong sơn cốc, dường như việc nấu nướng này y điều đảm nhận, chứ lão ngoan đồng Dung Cơ cứ dăm ba hôm lại chạy ra khỏi sơn cốc, cho nên vì vậy mà Dung công tử của chúng ta thành thạo nấu ăn mới là lạ à nha Thả xuống vài dược liệu bồi bổ, Dung Phượng Ca ra sức quạt lửa, hương vị canh gà hòa quyện cùng dược thảo, mùi hương là thơm, khiến cho người ta khỏi muốn ăn, Linh Vân mắt đẹp nhìn Dung Phượng Ca, chớp chớp…. và cái ý nghĩa của cái chớp mắt này, dĩ nhiên ai cũng hiểu đúng ?! “ được, cái này là danh cho Nhan Nhan nha, Nhan Nhan mấy hôm nay ăn uống điều ngon miệng” Dung Phượng Ca khẽ nhíu máy, lắc đầu từ chối Linh Vân “ Tiểu Phượng Ca à, ta chỉ uống chút mà thôi….” Linh Vân năn nỉ, nàng chỉ tò mò, hương vị do Dung mỹ nhân nấu ra thôi, chứ tuyệt đối phải là vì muốn ăn đâu “ Vân Nhi, đừng phiền công tử nữa…..” thanh cười khẽ, trầm thấp mang theo chút ôn nhu, nam tử thanh y xuất trần, mặt tựa quan ngọc, đôi con ngươi sáng ngời hữu thần, nhìn về phía Linh Vân, chợt lóe ôn tình. Linh Vân nghe vậy, giật mình vô cùng, thốt lên : “ ngươi…. Đến khi nào vậy?!” Lam nhàn nhạt cười, vươn tay xoa xoa đầu của Linh Vân, ôn nhu lên tiếng : “ mới đến, chúng ta thôi”. Lại quay sang nhìn Dung Phượng Ca, chắp tay thi lễ : “ Dung công tử, chủ nhân chắc sắp tỉnh lại rồi, ngươi đến ”. Dung Phượng Ca gật đầu, vẫy vẫy tay ra hiệu hai người trước, y cũng gần xong rồi. Linh Vân định gì thêm, nhưng Lam mang nàng ra khỏi phòng bếp, để lại Dung Phượng Ca cùng với nồi canh gà của y…. ^^ Sau khi nấu xong, Dung Phượng Ca mang đến phòng của Lạc Khanh Nhan, thấy nàng vẫn còn chưa tỉnh, bèn đặt tô canh kia xuống, ngồi đến bên cạnh Lạc Khanh Nhan, vươn tay đẩy lọn lóc mai còn vươn nơi gò má của nàng, nhìn sắc mặt khôi phục lại huyết sắc của Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca mới tâm an chút. Chứ mấy hôm trước, Nhan Nhan của y, sắc mặt tái ngắt, dường như bị ai đó hút hết máu vậy +_+ lại còn cho y xem thương thế của nàng nữa chứ, cho nên y chỉ còn biết đợi Nhan Nhan ngủ để xem lén cho an tâm thôi. Cũng may, dù thương rất nhiều nhưng những vết thương đó cũng nặng lắm, nhưng mà vết sẹo cũ chưa lành, thương mới lại đến. Dung Phượng Ca chợt thở dài, sao Nhan Nhan của y, lại sống mệt mỏi đến kia chứ, tất cả cũng là…. Vì y..!!! “ Sao lại thở dài?!….” Dung Phượng Ca mãi lo nghĩ vẫn vơ cho nên y thấy Lạc Khanh Nhan mở mắt ra từ lúc nào, thanh hơi khô khốc, trầm lại. Dung Phượng Ca nhìn nàng, khẽ mỉm cười, thanh ôn nhu : “ Nhan Nhan, tỉnh rồi sao, có mệt ?!” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười : “ mệt! ta… chưa bao giờ biết mệt!” cũng vì sao lại thốt nên lời như vậy, Lạc Khanh Nhan thoáng trầm tư. Có lẽ là, quen rồi. Cuộc sống như thế này, ngừng tranh đấu, và giờ giờ khắc khắc chút nào thư thả nghĩ ngơi, chỉ sợ lơ đễnh cái chớp mắt, bản thân mình còn. Lạc Khanh Nhan chợt cười “ Ừ, Nhan Nhan mệt, nhưng Phượng Ca lại hơi mệt rồi, muốn nghĩ ngơi chút lại sợ bị Nhan Nhan bỏ lại đằng sau, cho nên Nhan Nhan cũng dừng lại nghĩ ngơi chút, để Phượng Ca đuổi kịp được ?!” Dung Phượng Ca giọng “ Được rồi, tất cả nghe lời ngươi, vừa lòng rồi !” Lạc Khanh Nhan gật đầu, vươn tay nắm lấy tay y, ánh mắt sâu thăm thẳm, thấy đáy….. “ Nhan Nhan có đói bụng ?!” “ A?! cũng có chút” “ Vậy uống miếng canh , như vậy đỡ đau dạ dày…..” “ Được rồi…..” “ Canh ngon ?!” “ Rất ngon, là… ngươi nấu sao?!” “ Đúng vậy! Phượng Ca cũng chỉ làm được thế này cho Nhan Nhan mà thôi. Nhan Nhan đừng chê” “ Ngốc quá! Ta… làm sao có thể chê được, như vậy… là tốt lắm rồi” Khi nàng mệt mỏi, bên cạnh nàng Khi nàng đói bụng, vì nàng nấu ăn Như vậy! là đủ rồi….. Lạc Khanh Nhan chợt nhận ra, nhiều năm bôn ba lao lực như vậy, nhiều năm bốn bể là nhà như vậy, bây giờ mới chợt nhận ra, nàng có…. Nhà! Nơi có , chính là nhà của nàng, thế mà thôi! Bây giờ nếu có người hỏi nàng, vì sao ?! Lạc Khanh Nhan mỉm cười, ngần ngại mà đáp rằng : “ vì … là gia của nàng” Nàng và , cần oanh oanh liệt liệt tam sinh tam thế, cần khắc cốt ghi tâm thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cũng cần tình hoa mỹ giữa mười dặm hoa đào bay đầy trời, mà là….. nhà, là gia…. ấm áp, luôn có người chờ đợi đối phương trở về, như vậy là đủ rồi…..
CHƯƠNG 49 : TRI KỶ “ Ngươi đến rồi…?!” “ ừ!” “ ………………..” “ Sao lại lời nào?!” “ Cũng…. biết thứ gì cho phải?!” Tư Đồ Nhiễm chợt cười, cũng vì sao, đứng trước người này, hoa ngôn xảo ngữ cất thành lời, có cái gì đó cứ ứ nghẹn nơi cổ họng, ra tiếng, có lẽ là…. Trước mặt nữ tử này, y chỉ muốn bày ra, chân thành từ sâu thẳm trái tim y mà thôi Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, đôi con ngươi vẫn vậy, mãn nhãn ý cười nhưng đáy mắt luôn ngàn năm phi tuyết, chẳng bao giờ hình bóng của y dung nhập được trong đáy mắt kia, Tư Đồ Nhiễm cười buồn “ Tư Đồ Nhiễm! vì sao lại cố chấp đến như vậy?!” Lạc Khanh Nhan chợt hỏi “ Ừ! Cũng vì sao nữa, có lẽ là…. Tịch mịch lâu lắm”. Bao nhiêu năm làm hoa hoa công tử, hồng nhan tri kỷ khắp nơi nhưng chưa bao giờ y tâm, y chân thành đối với ai, dẫu là trong khoảnh khắc, chỉ có người này, người này là y tính kiểm soát được, có lẽ là kiếp số của y “ Tư Đồ Nhiễm cái ngươi cần, ta vĩnh viễn thể cho ngươi, ngươi vẫn cố chấp sao, tự bao giờ lừng lẫy tứ phương ma giáo giáo chủ lại trở ngu ngốc đến như vậy…” Lạc Khanh Nhan bỗng dưng bật cười “ Ngươi cũng vậy, thông minh như ngươi, vì cớ chi lại vì người, khuynh tẫn cả đời, chúng ta…. Chung quy là loại người mà thôi!!” Tư Đồ Nhiễm mặt đối mặt, mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, giọng nỉ non. Tự cho bản thân thông minh lí trí, tự cho bản thân ngông nghênh, kiệt ngạo bất tuân trước đất trời, trước hai từ vận mệnh, suy tính lại nhiều lắm, tàn khốc ngay cả với bản thân mình, nhưng là khi gặp người kia, tất cả điều lệch khỏi đường ray của nó….. Cả hai….. là loại người…. Đúng vậy! Lạc Khanh Nhan hiểu! từ lần sơ ngộ đầu tiên, nàng biết, cho nên nàng mới cùng y dây dưa nhiều, bởi lẽ. Lạc Khanh Nhan, muốn nhìn thấy bất cứ ai có bóng dáng của mình trong đó, …. chán ghét! Nhưng là, tất cả vẫn nằm trong dự đoán của nàng, nam nhân kia cố chấp hơn nàng tưởng Lạc Khanh Nhan chợt khẽ cười, có chút bất đắc dĩ Đáy mắt vân vụ chợt tán , mảnh quang đãng, nhu hòa như mặt hồ trong trẻo, lác đác gợn sóng, và hồng y nghiệt nam tử, bóng dáng của y lần đầu tiên đọng lại nơi đáy mắt kia, Tư Đồ Nhiễm ngây ngẩn “ Tại hạ, Lạc Khanh Nhan! Lạc Vân sơn trang trang chủ.” “ Tư Đồ Nhiễm, ma giáo giáo chủ! Hồng nhan khắp nơi nhưng tri kỷ chưa có, nàng có nguyện ý cùng ta trở thành tri kỷ cả đời nhất thế?!” Tư Đồ Nhiễm chợt cười, tiếu dung tà mị tận xương song cũng mất vài phần ôn nhu “ Được!” Lạc Khanh Nhan gật đầu, mỉm cười Ánh mặt trời nhàng gay gắt, phản chiếu qua những kẻ lá, vẽ nên những điểm sáng vàng nhạt mặt đất, thỉnh thoảng vài làn gió tươi mát thổi qua tạo nên những thanh xào xạc của những chiếc lá va chạm vào nhau Chiều tà bắt đầu buông xuống, đường chân trời nhuộm hồng, những sợi mây đủ màu đan xen vào nhau Phía dưới, thảo nguyên mênh mông, thảm cỏ trải dài dường như lấp cả đường chân trời, màu xanh thăm thẳm tươi mát, điểm vài đóa hoa hoa trắng muốt, vẽ nên bức tranh thiên nhiên sâu lắng. Thấp thoáng như như bóng hai người in mặt đất, lam đen “ Mạc Ly, Nhan Nhan đâu rồi?!” Dung Phượng Ca khẽ nhíu mi, lên tiếng hỏi. Mạc Ly trả lời, vẫn tiến về phía trước. Dung Phượng Ca sững lại, nhìn bóng lưng của Mạc Ly, nghi hoặc. thấy Dung Phượng Ca tiếp tục theo mình, Mạc Ly khẽ cau mày, có chút kiên nhẫn, y lên tiếng : “ Dung công tử, đừng để chủ nhân đợi lâu” “ Mạc Ly, ngươi…. phải Mạc Ly?!” Dung Phượng Ca mắt đối mắt, nhìn thẳng vào đôi ưng mâu của Mạc Ly, thanh thoáng rung động, bất giác lùi vài bước về sau, phải! người này ràng là Mạc Ly nhưng vì cớ gì khí chất lại hoàn toàn bất đồng?! Dung Phượng Ca sắc mặt trầm xuống, dung mạo đẹp như họa kia bình thường ôn nhuận như ngọc chợt liễm , đôi con ngươi lên chút sắc bén nhưng rất nhanh đạm , y nhìn Mạc Ly, mở miệng : “ ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?!” nghi ngờ gì nữa, người này dụ y ra đây, phải là Nhan Nhan hẹn gặp y, Dung Phượng Ca tự mắng mình ngu ngốc, lại tin người dễ dàng như vậy. Nếu phải Nhan Nhan ba ngày nay chưa về, y lại lo lắng thương thế của nàng, cũng dễ dàng theo Mạc Ly như vậy “ Ngươi biết?!” Mạc Ly có chút kinh ngạc, nam nhân này ngu ngốc như y nghĩ, đôi con ngươi thu hồi tiếu ý thường ngày, thay vào đó là nét mặt lạnh như băng, Mạc Ly cười nhạt : “ đến rồi sao xuất ”. Tầm mắt cũng hướng về phía sau của Dung Phượng Ca. Dung Phượng Ca thùy hạ mi mắt, tiếng bước chân từ đằng sau y cứ từ từ tiến lại dần, Dung Phượng Ca nhạt nhẽo cười : “ Lam Quân Băng, lại là ngươi!” “ Đúng vậy! Dung công tử, lâu gặp ^^” Lam Quân Băng ôn hòa cười “ Ngươi cùng , rốt cuộc có mưu gì?!” Dung Phượng Ca lạnh nhạt hỏi “ có mưu gì cả…” Lam Quân Băng cười cợt, đôi con ngươi kiên nể gì tham lam nhìn Dung Phượng Ca, nhớ… nhớ quá người này, hơn tháng gặp, người này lại thêm vài phần xuất trần hơn trước, nhớ quá người này ôn thanh cười, bất giác cũng khiến lòng y ấm áp “ Mạc Ly, chúng ta dường như thù oán ” Dung Phượng Ca cười buồn nhìn về phía Mạc Ly, tại sao tất cả những kẻ y cứu, cứ liên tục phản bội y, có lẽ… có lẽ y nên mềm lòng như vậy để rồi hết lần này đến lần khác, nếm trải cảm giác này, Dung Phượng Ca chợt nhận ra, bản thân mình đau khổ, cũng phẫn nộ như lúc trước nữa, mà là bình thản, bình thản đến lạnh lùng Có lẽ…. quen… “ Đúng vậy, ngươi còn cứu ta mạng nhưng là….. nhưng là nàng ngươi….” Mạc Ly thanh chợt hẫng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng cam lòng nhìn về phía Dung Phượng Ca. ràng xứng, nam nhân này yếu nhược còn hơn cả nữ nhân, lấy cớ gì mà có thể xứng cùng người kia. Người kia mạnh mẽ kiên cường như vậy, người kia tài ba xuất chúng vô cùng, nam nhân này làm sao có tư cách sóng vai cùng người kia mà đứng “ Ngươi thích Nhan Nhan, cho nên ngươi ghen tỵ?!” Dung Phượng Ca bỗng dưng bật cười, chỉ là đáy mắt chợt lãnh xuống Mạc Ly lên tiếng, trầm mặc “ Cho nên ngươi nghĩ, chỉ cần ta ở bên cạnh Nhan Nhan, Nhan Nhan để ý đến ngươi?!” Dung Phượng Ca tiếp tục Dung Phượng Ca cười khẽ “ Ngươi cười cái gì?!” Mạc Ly nhanh chậm hỏi, ngữ điệu ra cảm xúc “ Vô ích thôi, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, người mà Nhan Nhan vĩnh viễn cũng chỉ là ta, dù cho ta có chết, Nhan Nhan cũng tuyệt đối động tình”, Dung Phượng Ca mỉm cười, tự tin lên tiếng.., đúng vậy! cho dù y chết , cũng vĩnh viễn đứng bên cạnh Nhan Nhan, đầu thai cũng chuyển thế, làm cõi u linh đứng bên cạnh nàng cũng sai, y tuyệt đối để cho kẻ khác có cơ hội chen chân vào giữa y cùng nàng. Dung Phượng Ca dương lên khóe môi, vẽ nên nụ cười quỷ dị, đôi đồng tử đen thăm thẳm kia chợt lóe qua chút ánh hồng “ Ngươi tự tin đến như vậy sao?!” Mạc Ly chợt cười, đôi ưng mâu mảnh quang hoa, rực rỡ, kiêu ngạo ít ai bì kịp : “ đương nhiên ta biết nữ nhân kia dễ dàng gì theo bài bố của ta, nhưng mà nếu như dùng Đoạn tình vong ưu sao?!” “ Đoạn tình vong ưu, ngươi điên rồi, ngươi dám dùng cái đó với Nhan Nhan?!” Dung Phượng Ca giật mình kinh sợ, mâu quang mảnh lạnh lẽo nhìn Mạc Ly, đôi đồng tử trong suốt vĩnh viễn tạp chất kia lần đầu tiên biểu căm hận oán hờn chất chứa sâu như vậy, cũng khiến cho Lam Quân Băng đứng bên cạnh khỏi bối rối. Rốt cuộc Đoạn tình vong ưu là thứ gì mà khiến cho y vừa nghe đến tên thôi, sắc mặt tái nhợt đến như vậy “ tính sao, chỉ cần có được nàng, ta bất chấp thủ đoạn…” Mạc Ly cười lớn, nhẫn điên cuồng, lại mang theo thị huyết lãnh nhẫn Lòng bàn tay nắm chặt, đầu móng tay từ lâu bấu chặt vào lòng bàn tay, ứa máu, những giọt máu đỏ tươi thê diễm từng giọt từng giọt rơi xuống, đau đớn như vậy như y vẫn ý thức được, khẽ cắn môi, tơ máu, Dung Phượng Ca lần đầu tiên trong đời mới biết được như thế nào là cái cảm giác căm hờn, oán hận người đến cùng cực như vậy. Dù trước kia y có bị bao nhiêu người nguyền rủa, oán hận, phản bội, tính kế nhưng y điều cười thảm cho qua, chỉ có lần này, lần này đây là y khống chế được tâm ma của mình, điên cuồng Gió nhè nhè thổi, những sợi tóc đen theo gió mà khởi vũ Đoạn tình vong ưu, đoạn đời tình, quên mọi ưu sầu trần thế, này độc cũng phải độc, dược cũng phải dược, nó khiến cho con người ta sống mơ mơ màng màng, vô tâm chuyện trần thế, nhưng là cái giải phải trả , khiến cho lục phủ ngũ tạng bị hao mòn dần, lâu dần cũng héo rút cạn kiệt sức lực, thứ này mà cũng dám cho Nhan Nhan dùng sao?! Dung Phượng Ca hận, hận chết được Đương nhiên là Mạc Ly nhẫn tâm khiến cho Lạc Khanh Nhan chịu hao mòn tổn thương cơ thể rồi, y có Ngân Hương, giúp nàng ngăn chặn việc hao tổn lục phủ ngũ tạng. ra, Mạc Ly có ý định dùng Đoạn tình vong ưu, nhưng thực còn cách nào khác, cơ thể Lạc Khanh Nhan vốn kháng với độc dược, gần như là bách độc xâm nhập, cho nên y chỉ còn cách dùng Đoạn Tình vong ưu mà thôi Y chưa từng nghĩ, có ngày bản thân mình lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để chiếm lấy người, nhưng là y thực thực hết cách rồi. Nữ nhân kia từ đầu đến cuối, ánh mắt chẳng bao dời khỏi Dung Phượng Ca dù chỉ là chút, chưa bao giờ thực nhìn y dù chỉ trong sát na, dường như tất cả y làm cho nàng cũng chẳng bằng Dung Phượng Ca cái nhíu mi, dường như bản thân y vì nàng đỡ cơ quan ám khí, cửu tử nhất sinh cũng chẳng bằng Dung Phượng Ca nụ cười thoáng qua, y khó chịu, khó chịu đến mức thể khống chế bản thân mình Mạc Ly, à … phải là Âu Dương Liên mới đúng, lúc trước y dịch dung vi hành, hành tung bại lộ gặp phải sát thủ, cuối cùng tránh được kiếp nhưng bị thương rất nặng khi ấy tình cờ Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca qua, cứu y mạng, mệnh giữ lại nhưng lại mất trí nhớ, trở thành thuộc hạ của nữ tử này vốn là điều y hề nghĩ đến, sau đó… mỗi ngày mỗi chút, từ từ biết tự bao giờ nữ tử kia lại tác động đến y nhiều đến vậy. Có chăng chẳng qua chỉ là y tham luyến chút ôn nhu của nữ tử kia đối với Dung Phượng Ca, hay chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ giữa cường giả với cường giả, y từng mê mang, từng bất định nhưng là có điều y chắc chắn, nếu có người có tư cách cùng y sóng vai mà đứng chính phục thiên hạ này chắc chắn người đó chính là Lạc Khanh Nhan Thủ đoạn cũng được, điên cuồng cũng thế, cái y muốn nhất định phải có được, bất chấp thủ đoạn. Huống chi, y tin tưởng, chỉ cần cho y thời gian nhất định khiến cho nữ nhân kia chú ý đến y “ Dung Phượng Ca, ngươi sao vậy?!” Trong khi Âu Dương Liên đắm chìm trong kế hoạch của mình, Lam Quân Băng vẫn mực nhìn chăm chú Dung Phượng Ca, thấy y sắc mặt càng ngày càng kém, khỏi lo lắng thốt lên, vươn tay muốn chạm vào y nhưng chưa kịp động đến, Dung Phượng Ca lạnh lùng tránh , đôi con ngươi đỏ như máu, diễm dị thường. Khóe môi cong lên nụ cười nghiệt, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt của y giờ khắc này đây quả khác hẳn Dung Phượng Ca như hằng ngày, ràng là cùng khuôn mặt nhưng lại hoàn toàn như là hai người Dường như là tốc độ như gió, Dung Phượng Ca thân ảnh quỷ mị nhanh như thiểm điện ghé sát vào người Âu Dương Liên, vươn tay kháp chặt cổ của y. Âu Dương Liên nghĩ rằng Dung Phượng Ca hành động như vậy, hoàn toàn tránh né kịp. Nhìn Dung Phượng Ca cử chỉ có chút điên cuồng, Âu Dương Liên khỏi thoáng nao núng, người này thực là Dung Phượng Ca hằng ngày y vẫn chứng kiến sao, Dung Phượng Ca thuần lương, ôn hòa ngay cả con kiến cũng nỡ ra tay?!
CHƯƠNG 50 : TÂM MA Con người, luôn có hai mặt, mặt thiện mặt ác, hàng ngày luôn đối chọi lẫn nhau, mặt nào chiếm thế thượng phong trở thành bản tính của người Con người, luôn có trong mình tâm ma cùng khối niết bàn, khi tâm ma chiến thắng khiến cho người ta khống chế được hành động của mình mà điên cuồng. Song ngược lại, cõi niết bàn kia lại là phần thuần lương nhất của con người, nếu ai giữ được, người ấy cũng còn được xem là người nữa, họa chăng cũng hóa thành ác quỷ Dung Phượng Ca điên rồi Thực điên, tâm ma giờ khắc này đây của y hoàn toàn khống chế bản tính của y, giờ khắc này đây ý niệm cuối cùng trong y là giết người, giết hai kẻ đứng trước mặt y đây, giết bất luận kẻ nào có khả năng làm tổn thương đến người trong lòng của y, trong mắt Dung Phượng Ca giờ khắc này đây chỉ còn màu đỏ của máu, diêm dúa dị thường Âu Dương Liên dường như bị ai đó rút hết sức lực, thể chống lại được vậy, chỉ cảm thấy cổ của mình như bị bóp nát lại hoàn toàn thể phản kháng, ánh mắt mờ dần, ý thức bắt đầu tan rã. Dung Phượng Ca giờ khắc này đây bộ dạng quả giống như trong truyền thuyết diệt thiên, cả người mang theo cổ khí khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, mắt của y đỏ rực, nữa gương mặt lên những hoa văn tựa như đóa bỉ ngạn hoa cũng đỏ chói làn da trắng nõn kia càng tăng thêm phần quỷ dị, môi đỏ như máu lại luôn cong lên nét cười diễm, ngay cả đầu móng tay của y cũng dài ra hơn bình thường đỏ rực, đầu tóc đen xỏa tung ra, cũng dần dần như bị nhuộm huyết, đỏ hung dưới chiều tà trông y giờ khắc này đây ngạo nghễ tràn đầy nguy hiểm như gốc độc hoa, khiến cho người ta sợ hãi nhưng lại đầy sức dụ hoặc khiến cho người khác muốn sa đọa vào Lam Quân Băng đứng bên cạnh luống cuống biết làm sao, lại nỡ ra tay làm tổn thương đến Dung Phượng Ca, chợt nhớ đến điều gì, y giọng nỉ non bên tai của Dung Phượng Ca, thanh trầm thấp như là mê hoặc : “ Dung Phượng Ca, tỉnh tỉnh….. Lạc Khanh Nhan chờ ngươi đâu…..” ngoài dự đoán của Lam Quân Băng, khi Dung Phượng Ca nghe đến tên của Lạc Khanh Nhan, đôi đồng tử thoáng co rút lại, bàn tay có chút thả lỏng. Thừa cơ hội đó, Âu Dương Liên vung tay chưởng cho Dung Phượng Ca chưởng, chỉ mang theo ba phần công lực cho nên Dung Phượng Ca chỉ lùi về sau vài bước, đáy mắt lại mất tiêu cự nhìn về phía hai người này “ …. bị làm sao vậy?!” Âu Dương Liên cau mày hỏi Lam Quân Băng, trong sát na, y cứ tưởng mình bị Dung Phượng Ca giết chết vậy, khỏi thoáng lạnh như băng nhìn Dung Phượng Ca. Dung Phượng Ca như búp bê linh hồn nhìn về phía Lam Quân Băng cùng Âu Dương Liên, bất chợt khóe môi lại cong lên nét cười quỷ dị, thanh trầm thấp khàn khàn : “ các ngươi nên chết, dám làm tổn thương đến nàng…..” đoạn, tay vươn lên, cái tao nhã phẫy tay lại mang theo vô hình chung áp lực sát khí, nội tức khó lường, dường như theo cái phẫy tay của y, từng mảnh lá cộng cỏ như có linh hồn, sắc bén lạ thường tập kích đến hai người kia, những mảnh lá mềm mại nhưng sắc bén cắt ngang cắt dọc khiến cho hai kẻ kia quần áo rách nát, bị thương ít, máu thấm ra y phục, Âu Dương Liên cùng Lam Quân Băng nhanh chóng dùng võ công khống chế, nhưng dường như hai vị cao thủ võ lâm này đứng trước Dung Phượng Ca chẳng khác nào tiểu sửu nhảy nhót, ngay cả góc áo của Dung Phượng Ca cũng thể chạm được, Âu Dương Liên ngờ rằng Dung Phượng Ca lại có bản này, quả trở tay kịp “ Trong người có hai bản chất, lúc này đây chính là chí cực ác trong , ngươi từng nghe về Diệt Thiên…” Lam Quân Băng vừa chống đỡ, vừa giải thích. Nhưng vừa thốt ra hai chữ diệt thiên thôi, y lại hối hận, nam nhân kia cũng là đế vương, nếu như biết thân phận của Dung Phượng Ca, hậu quả khó lường. Lam Quân Băng tự mắng mình ngu ngốc, đáy mắt chợt lóe sát ý nhưng rất nhanh liễm . Ngược lại, Âu Dương Liên vừa nghe đến hai chữ kia, thoáng giật mình, thào : “ Diệt Thiên?!” Âu Dương Liên chợt cười, cười như điên, nguyên lai nữ tử kia mạo hiểm cả tính mạng, cửu tử nhất sinh, bôn ba khắp nơi, ngại nguy hiểm đối mặt với cơ quan của Vũ Văn Sư lấy cho được Phượng Hoàng hắc ngọc chỉ vì để người kia phá giải lời nguyền. nữ tử có thể vì người mà làm đến mức như vậy tình kia đến mức như thế nào rồi. Dung Phượng Ca, ngươi biết , ngươi dữ dội may mắn Văng vẳng nghe đâu đây thanh nhàng nhưng tràn đầy thâm tình của nữ tử : “ người có thể được người bao lâu?! Đơn giản mà thôi, chỉ bốn từ : Đời đời kiếp kiếp”. Dung Phượng Ca, nàng ngươi chỉ kiếp này mà là hứa ngươi kiếp sau, kiếp sau nữa, tam sinh tam thế, đời đời luân hồi cũng chỉ nhìn mình ngươi, lời thề như vậy ngươi có biết mình có biết bao nhiêu hạnh phúc. ! … y cam lòng, tại sao phải là Dung Phượng Ca, mà phải là y, bằng mọi giá y phải đạt đươc, kiếp này cũng được, kiếp sau cũng thế, nàng nhất định phải là của y, phải là của y. Âu Dương Liên điên cuồng nghĩ, cho nên thân pháp cũng bắt đầu mang theo sát khí, tập kích lên Lại đến Lạc Khanh Nhan, trong cùng thời gian Dung Phượng Ca bị Âu Dương Liên dụ đến nơi này, Lạc Khanh Nhan cũng bị bức thư mang đến phía tây vùng ngoại ô của đế đô Băng Lạc khí nơi đây thực tốt, như bức tranh thủy mặt, xa xa vài dãy núi xanh thẳm, bạch vân lượn lờ. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn. là hồ nhưng thực ra nó rất rộng, dòng chảy khá siết, hơn thế nữa thượng nguồn lại xuôi về phía vùng biển, là hồ thực ra là sông có vẻ đúng hơn. vài rặng dương liễu soi bóng xuống mặt hồ, thực an tĩnh. Chiều tà buông xuống, mặt hồ như bị bao phủ bởi lớp màu vàng cam, như là dãi lụa óng ánh có điểm cuối vậy, thấp thoáng xa xa là vài tòa nhà thôn dân nho , khói bếp lượn lờ ấp áp. Lạc Khanh Nhan chợt nghĩ, sau khi phá giải lời nguyền của rồi, và nàng cứ như vậy chu du khắp nơi, tiếu ngạo giang hồ, sau đó, kiếm thôn nho an tĩnh trụ xuống, chỉ hai người làm bạn cho đến lão, cứ như vậy bình thảm ấm áp, là hạnh phúc . Nghĩ đến đây, Lạc Khanh Nhan chợt cười……. Dưới vài gốc dương liễu, người yên tĩnh dưới đó, lam bào vẫn vậy thanh nhã, đầu tóc đen xỏa tung, phần được cố định bởi thanh đào mộc trâm, ràng là bóng lưng quen thuộc nhưng hiểu sao Lạc Khanh Nhan lại cảm thấy có chút gì đó kỳ quái “ Dung Phượng Ca!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, từ từ tiến lại gần. Thư là viết cho nàng, gọi nàng đến đây, cũng tiểu quỷ này lại bày trò gì, nhưng là nàng cũng rất thõa mãn chiều ý . Nghe tiếng của nàng, lam y nhân thoáng giật mình nhưng rất nhanh quay đầu lại, hé miệng cười, vẫn dung nhan như cũ xinh đẹp tuyệt trần, vẫn tiếu dung ngượng ngùng pha chút ngây thơ của hài đồng, vẫn là đôi đồng tử trong suốt khiến cho nàng mê luyến kia, nhưng là Lạc Khanh Nhan sững lại, bất giác vươn tay vuốt ngực của mình, tâm của nàng tự bao giờ còn nãy lên liên hồi, hay là vui sướng thõa mãn khi nhìn thấy vẻ mặt cùng tiếu dung ôn noãn kia của “ Nhan Nhan, đến rồi sao?!” thanh vẫn như vậy nha, nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy ấm áp như là uống chén nước ấm, lại cảm thấy bình thản vô ba đến như vậy. hiểu vì cớ gì, Lạc Khanh Nhan có chút khủng hoảng nhìn nam tử trước mặt mình Nam tử dường như thấy Lạc Khanh Nhan tiến lại, có chút vui, hàng chân mày thoáng chau lại, chu môi có chút làm nũng, tiến lại gần Lạc Khanh Nhan, nhưng khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước nam tử bỗng dưng hô lên, như là bị vấp ngã, như bản năng, Lạc Khanh Nhan vươn hai tay ôm lấy thắt lưng nam tử nhưng là chỉ vừa chạm vô thôi, cổ mùi hương xâm nhập nhanh chóng vào trong mũi của nàng, Lạc Khanh Nhan đẩy ra nam tử nhưng kịp rồi, mũi dao biết từ nơi nào tay nam tử xoẹt qua tay áo của Lạc Khanh Nhan, dù tránh rất nhanh nhưng cũng để lại tay của Lạc Khanh Nhan, đường máu đỏ tươi. Lạc Khanh Nhan lùi về sau vài bước, sắc mặt lạnh lùng nhìn nam tử, khẽ quát : “ ngươi là ai?! Ngươi đem đâu rồi?!” Nam tử nghe nàng hỏi vậy, thoáng giật mình, nhưng rất nhanh liễm lại, vươn tay xé rách mặt nạ mặt, để lộ dung mạo tầm thường. Lạc Khanh Nhan sắc mặt càng ngày càng hắc “ Di, ngươi trúng Đoạn tình lại thêm Vong ưu, nhưng vẫn chưa phát tác, vẫn còn tỉnh táo như vậy võ công của ngươi sâu hơn ta nghĩ….” Nam tử hì hì cười, lên tiếng. Thanh biết là khen ngợi hay là trào phúng nữa. Lạc Khanh Nhan nghe đến đây, đôi con ngươi lạnh như băng độ ấm nhìn nam tử, thầm xuất ra nội lực phản khán kịch độc trong cơ thể, khóe môi nhếch lên, cười lạnh : “ ngươi rốt cuộc là người phương nào?!” Có thể giả dạng chữ viết của , ắt hẳn là người bên cạnh. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị là thể nào, chỉ có… Mạc Ly. Nghĩ đến đây, Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, lần nữa mở ra, vẫn là đôi hoa đào mắt doanh doanh ý cười nhưng lại khiến cho nam tử kia cảm thấy kinh sợ “ , trước khi chết, ngươi cũng phải cho ta biết, thân phận của Mạc Ly chứ?!” Lạc Khanh Nhan thoải mái cười. Nam tử kia nghe vậy, nở nụ cười châm chọc : “ ngươi yên tâm, chủ nhân luyến tiếc ngươi chết, ngay cả Ngân Hương cũng lấy ra mà, cho nên Lạc Vân trang chủ an tâm, ngươi dễ dàng chết được đâu”. Lạc Khanh Nhan cuối cùng cũng hiểu được vì cớ gì ngay từ đầu gặp gỡ nàng lại thấy ánh mắt của Mạc Ly lại quen thuộc đến như vậy. ra chính là đế vương Hàn Thanh – Âu Dương Liên a, Ngân Hương! trong tứ đại kỳ dược thiên hạ cũng là trấn bảo chi quốc của Hàn Thanh, lại đem cho nàng dùng, biết nàng có nên cảm tạ đây?! Ý thức trở nên mơ hồ, Lạc Khanh Nhan rút ra thanh đoản đao, tự đâm cho mình nhát, đau đớn khiến cho nàng thanh tỉnh đôi chút. Đoạn tình vong ưu sao, Âu Dương Liên muốn nàng đoạn tình, vong ưu?! Sao lại có thể dễ dàng như vậy, kiêu ngạo như nàng há có thể để cho bài bố?! muốn có được nàng, cũng phải dễ dàng như vậy . Tất cả những người tính kế với nàng ngoại trừ Dung Phượng Ca ra, ai còn có thể sống tốt?! ha hả….!! Âu Dương Liên ngươi cũng quá xem thường Lạc Khanh Nhan ta rồi, đoạn tình vong ưu?! Đủ buồn cười….. Gã nam tử ngờ Lạc Khanh Nhan lại tự đâm mình như vậy, có chút giật mình, nhưng nhớ đến lời chủ nhân căn dặn, y bình thản đứng đó, đợi cho đoạn tình vong ưu hoàn toàn phác tác như vậy chỉ cần đem người này giao cho chủ nhân là y xong việc. Lạc Khanh Nhan vẫn dùng nội lực thầm khán cự độc dược, nhưng đoạn tình vong ưu này, lợi hại hơn nàng nghĩ, nội lực của nàng hoàn toàn thể chống cự được nó, có chút gắng sức, nếu cứ như vậy nàng nhất định bị mất ý thức, thể dễ dàng khiến cho nam nhân kia như ý được, thả làm ngọc nát còn hơn ngói lành, Lạc Khanh Nhan rất cao ngạo, dù cho có chết cũng tuyệt đối bị bài bố Cho nên dường như là dùng cả sức lực cuối cùng, phách ra chưởng về phía nam tử, sau đó cũng lắc mình nhảy xuống hồ. Nam tử chưa từng nghĩ đến kết cục là như vậy, bị trúng chưỡng, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, khóe môi rỉ ra dòng huyết đỏ sẫm, bên tai còn văng vẳng thanh tràn đầy quyết tuyệt cùng kiên định của người kia : “ cho Âu Dương Liên, thù này Lạc Khanh Nhan ta nhất nhất đòi lại”. Nhìn mặt hồ yên tĩnh như lúc ban đầu, dường như thấy vết tích nào cả, nam nhân có chút ão não, ra hiệu cho ám vệ gần đó xuất , nam nhân ra lệnh : “ dù có lục tung hết mặt hồ này, nhất định cũng phải tìm được người kia?!” Hàng chục ám vệ lĩnh mệnh nhảy xuống hồ tìm kiếm, nhưng sau ba canh giờ, hàng chục ám vệ bơi xung quanh dường như là hơn nữa mặt hồ vẫn thấy bóng dáng của Lạc Khanh Nhan đâu cả, dường như người kia đột ngột biến mất vậy. Nam tử nghe vậy, sắc mặt tái ngắt. Chủ nhân ra lệnh, tuyệt đối được làm hại người kia, bằng mọi giá đưa người kia an toàn về đến, nhưng chuyện này… y làm sao có thể ăn với chủ nhân?! Nam tử ão não vô cùng Lạc Khanh Nhan nhảy xuống hồ, bao lâu bất tỉnh, mơ màng nàng như thấy cái xoáy nước cứ liên tục xoáy nàng sâu vào trong đó, thể nào kháng cự lại được, Lạc Khanh Nhan cảm thấy độc trong cơ thể mình cứ như thế, sao bị cái gì ngăn cản được nữa ào ào bao quát cả cơ thể nàng, tâm trí nàng, như là tràng giang đại hải thối quét mọi ý thức của nàng….. Nam tử lam bào thanh nhã xuất trần, dung mạo đẹp như họa, mi mục thanh tú, hé miệng cười tựa như hoa khai, đẹp đẽ lạ thường Nam tử có đôi thu thủy tiễn đồng trong suốt vướng chút khói bụi hồng trần, khi ủy khuất mắt to khẽ chớp, lông mi dài lay động như là cong ngứa tâm của nàng Nam tử môi rất đẹp, lạnh lạnh mềm mềm, khi chạm vào khiến cho nàng say mê điên đảo, khó có thể dứt ra được Nam tử thanh nhu, khi vừa tỉnh ngủ thanh mềm mềm mang theo giọng mũi, khi gọi tên nàng hai tiếng Nhan Nhan mang theo vô hạn tình ý, ngọt ngào khiến cho tâm nàng như bị lấp đầy Nam tử, có tay hảo cầm, khúc nhạc khiến cho nàng quên mọi chuyện ưu phiền. Vài câu hát dễ dàng khiến cho nàng vào giấc ngủ và hai bàn tay ôn nhu nhè xoa mi tâm của nàng, là lúc nàng thư thả nhất….. Tất cả, như bị vật gì đó, bao trùm lại, ôm lại mọi ký ức của nàng, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng đổi lại chỉ là sâu vô lực, cuối cùng chỉ còn biết thỏa hiệp để cho vật kia phủ lại mọi hình ảnh tốt đẹp trong đầu nàng nhưng là chỉ có nàng biết hình bóng lam y nhân kia, lại gói gọn sâu sâu trong trái tim kia, và ba chữ Dung Phượng Ca cứ như bị vật sắc bén sâu nhọn nhất thế gian khắc sâu trong lòng nàng. Nó chỉ tạm thời bị che mà thôi, chỉ bị phủ bụi chứ hoàn toàn mất . Nó chờ, chờ ngày nào đó, lớp bụi được phủi và những hình ảnh kia trở lại, vẫn như vậy đẹp, vẫn như vậy hảo
CHƯƠNG 51 : MẤT TÍCH “ Ảnh chủ, tìm thấy!” hắc y nhân lên tiếng, bọn họ ở dưới hồ tìm lâu như vậy nhưng ngay cả chút dấu vết cũng có, giống như là biến mất khỏi thế gian này vậy. Nam tử – cũng chính là Mạc Ly chân chính, trong tứ đại ảnh chủ của Âu Dương Liên, am hiểu dịch dung có thể là xuất thần nhập hóa, cơ thể y có thể dễ dàng co rút lại theo mọi hình dáng, bất luận là già trẻ trai, y điều có thể dịch dung giống y như thực, dù là giọng cử chỉ hình dáng cũng giống đến tám chín phần, từ trước đến nay ai phác giác được. Chỉ có lần này đây, chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, người kia lại nhận ra được bản chất thực của y, Mạc Ly rất kinh ngạc, lại thêm vài phần kính nể, nhưng kết cục thiên tính vạn tính lại kết thúc như vậy, Mạc Ly chợt thở dài. Chủ nhân, ngài trăm phương ngàn kế giăng bẫy bắt lấy người này, nhưng ngài lại tính được, người này kiệt ngạo bất tuân như vậy, thà để bản thân hủy cũng chừa cho bất cứ ai tính kế, để lại chút đường sống cho bất cứ ai “ Thôi….!” Mạc Ly khẽ nhắm mắt, ra lệnh. Đám hắc y nhân như nhận được đặc xá, thở phào nhõm sau đó dần, như cái bóng. Mạc Ly thong thả bước chậm về phướng Bắc ngoại ô, nơi mà Âu Dương Liên cùng Lam Quân Băng dẫn dụ Dung Phượng Ca, cũng phải báo tin tức với chủ nhân, có lẽ lần này y mất mạng cũng chừng, thực được cầu của chủ nhân chẳng khác nào với phế vật, mà kết cục của phế vật, cũng chỉ đơn giản chữ…. Chết! Đợi cho đến khi Mạc Ly đến nơi, thấy Âu Dương Liên cùng Lam Quân Băng dường như là sắp chống đỡ hết nỗi, bị ‘quái nhân’ tấn công. là quái nhân đúng cho lắm, phải là vật . Người này đẹp đến ma mị, khuôn mặt quỷ dị đồ đằng diễm lạ thường, mắt đỏ, tóc cũng đỏ ngay cả móng tay cũng đỏ như máu, từ khi nào giang hồ lại xuất quái nhân như vậy, mà người này võ công cực kỳ quỷ dị, mang theo chút nội lực nào nhưng từng chiêu từng thức lại mang vô cùng sức mạnh khiến cho người ta sao chống đỡ được. Mạc Ly, gia nhập cuộc chiến Thấy Mạc Ly tiến lên, Âu Dương Liên khẽ nhíu mày, vừa chống lại Dung Phượng Ca, cũng quên hỏi han : “ thế nào rồi?!” Mạc Ly khẽ liễm mi mắt, giọng đáp : “ chủ nhân thứ lỗi! người kia tự đâm bị thương mình giữ lấy bình tĩnh sau đó nhảy xuống hồ, thuộc hạ cho người lặn xuống gần ba canh giờ nhưng tìm được….” “ Ngươi cái gì?!” Âu Dương Liên quát lớn. Người kia trúng là Đoạn tình vong ưu, nếu trong vòng ba ngày dùng Ngân Hương nhất định hao tổn cơ thể vô cùng. Âu Dương Liên lần đầu tiên trong đời biết thế nào là sợ hãi, cũng nhận biết được, tay của y có chút run rẫy…. “ Lạc Vân trang chủ kiêu ngạo hơn chúng ta tưởng, dù chọn lựa cửu tử nhất sinh cũng tuyệt muốn đoạn tình, vong ưu”. Mạc Ly chợt thở dài….. Mà Dung Phượng Ca điên cuồng tấn công hai người, Mạc Ly chen vào lại nghe y như vậy, khỏi sững người lại, đôi đồng tử dần dần có tiêu cự, rất nhanh vươn tay chộp lấy Mạc Ly, thanh lạnh như băng : “ ! ngươi đem Nhan Nhan đâu rồi….” Mạc Ly ngờ Dung Phượng Ca lại mang theo thân pháp quỷ dị linh hoạt như vậy, khỏi ngẩn ngơ, bị chộp được, cổ tay của y bị nắm lấy, xương cổ tay như muốn bị bóp nát, Mạc Ly khẽ nhíu mày : “ ngươi là Lạc Vân trang chủ sao?! trúng đoạn tình vong ưu, bị thương, sau đó nhảy xuống hồ, biết tung tích”. Người này chính là ‘tình địch’ của chủ nhân sao, bộ dạng mĩ, mĩ giống người thường, tu vi võ công sợ là hơn chủ nhân chỉ hai phần, nếu phải y tinh thông dịch dung, hiểu cơ thể của nam lẫn nữ cũng dễ dàng lầm tưởng người này là nữ tử, là khó hiểu. Thế ngày nay lạ thường a, từ khi nào đoạn tụ chi luyến lại lưu hành đến như vậy?! chủ nhân cũng thế, Băng Lạc đế cũng vậy, vị trang chủ kia cùng với vị mĩ nam này cũng thua kém gì, Mạc Ly bỗng dưng có chút suy nghĩ lung tung…. (Dao Dao : hắc! Ly huynh cũng thuộc dạng ‘bà tám’ ghê ha ^^) “ Ngươi… ngươi cái gì…?!!” Dung Phượng Ca thanh bất chợt như tắt hẳn, nghẹn ngào nơi cổ họng, đau xót thể thốt ra cả câu nguyên vẹn, đầu móng tay đỏ rực cắm sâu vào cổ tay của Mạc Ly, đôi đồng tử đỏ như máu trân trân nhìn Mạc Ly, nhưng hiểu vì sao Mạc Ly lại cảm thấy đôi huyết sắc bảo đồng kia đáng sợ mà là đáng thương. Nó như là nhuộm tẫn tang thương, đớn đau đến mức khiến cho Mạc Ly dám nhìn thẳng trực tiếp, thanh chợt khô khốc : “ là ….” “ Ha… thể nào, là ngươi dối đúng , ngươi đáng chết dám nguyền rủa Nhan Nhan, ta giết ngươi, giết ngươi….” Dung Phượng Ca hai tay bấu chặt lấy hai vai của Mạc Ly, máu từ trong vết thương tuôn ra ào ạc, đầu móng tay như là những mũi dao sắc bén đâm thẳng trong lồng ngực của Mạc Ly, lạnh như băng, mùi của máu nồng nặc. Lam Quân Băng thấy vậy, vội vàng ôm lấy thắt lưng của Dung Phượng Ca, lôi ra, miệng lẫm bẫm : “ ngươi cần như vậy, Lạc Khanh Nhan có việc gì, đừng như vậy…..” “ Đúng vậy! Nhan Nhan có việc gì, nhất định là ngươi dối thôi…” Dung Phượng Ca khẽ thào, tay buông ra, đưa tay lên nhìn, đầu nghiêng lại, ánh mắt chán ghét nhìn lòng bàn tay nhuộm đầy máu của mình, lẫm nhẫm : “ được! Nhan Nhan thích ta giết người, thể giết người nha….” Thừa dịp Dung Phượng Ca ngây ngẩn, Âu Dương Liên chỉa mũi kiếp về phía Dung Phượng Ca, nhanh như thiểm điện, Lam Quân Băng rất nhanh vươn tay ra chống đỡ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Âu Dương Liên : “ Hàn Thanh đế, đừng quên ước hẹn giữa chúng ta”. Âu Dương Liên sắc mặt tái ngắt vì mất máu quá nhiều, nhưng ánh mắt vẫn như vậy kiên nghị, lạnh nhạt đáp lại : “ ngươi đừng quên có thể dễ dàng giết ngươi bất cứ lúc nào, ngươi này thể để lại.” “ Chuyện đó liên quan đến ngươi, giao dịch giữa chúng ta đến đây chấm dứt, Hàn Thanh đế, tiễn !!” Lam Quân Băng chút nào nể tình đuổi người. Âu Dương Liên nét mặt lạnh dần, xoay người bước , Mạc Ly khập khiễng theo sau. Lam Quân Băng yên lặng nhìn Dung Phượng ca, mới từ từ lên tiếng : “ Dung Phượng Ca, chúng ta thôi!!” Dung Phượng Ca vẫn đáp, dường như mọi lực chú ý của y giờ khắc này đây nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình. Mãi lát sau y mới ngẩng đầu nhìn Lam Quân Băng, đôi con ngươi đỏ rực dần dần chuyển lại màu đen, tóc cũng đen dần, cứ như thế từ từ khôi phục bộ dáng lúc trước. Lam Quân Băng chợt thở phào nhõm, y cười cười….. “ Nhan Nhan?!” Dung Phượng Ca vô thức gọi ra tiếng, tay vươn ra ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Lam Quân Băng, Lam Quân Băng chợt sững người, ánh mắt phức tạp nhìn Dung Phượng Ca. Dung Phượng Ca rụt tay lại, như nghĩ đến điều gì, y lắc đầu, lên tiếng : “ phải Nhan Nhan, Nhan Nhan đâu rồi….” “ Nhan Nhan đâu rồi…?!!” y giọng nỉ non, như hỏi Lam Quân Băng, như hỏi trời đất mà cũng như tự vấn bản thân mình, y xoay mình lại, thẫn thờ tiến về phía trước, bước chân có chút lảo đảo. Lam Quân Băng vươn tay nắm chặt lấy tay của Dung Phượng Ca, ánh mắt đau xót, khẽ thốt lên : “ ta…. được sao?!” “ Ngươi buông ra, ta muốn tìm Nhan Nhan..!!” Dung Phượng Ca vùng vẫy thoát ra khỏi tay của Lam Quân Băng, miệng cứ ý thức giọng muốn tìm Lạc Khanh Nhan, vẫn là dung nhan quen thuộc như ánh mắt trong suốt kia mất tiêu cự rất lâu rồi. Lam Quân Băng cố chấp giữ chặt lấy Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca chợt cười…. Huyết từ trong miệng rĩ ra, liên tục, từng giọt từng giọt xuống cổ áo, nhuộm đỏ lam y, mảng lớn “ Ngươi… ngươi sao vậy?!” Lam Quân Băng hốt hoảng giọt nước mắt đỏ như máu rơi ra từ trong khóe mắt, rồi lăn dài xuống má, rơi xuống cánh tay của Lam Quân Băng Đó là… huyết lệ Dung Phượng Ca khóc Lần đầu tiên trong đời, y rơi nước mắt Lại là huyết lệ….. Nước mắt đỏ như máu, đau thương đến tột cùng Lam Quân Băng rúng động tâm can, thốt thành tiếng, thân hình cơ hồ cứng ngắc, đỡ lấy Dung Phượng Ca ngất , mà câu cuối cùng y vẫn , lại là : “ ta muốn tìm….. Nhan Nhan….” Rất đau…. Rất đau….. Tim của Phượng Ca đau quá….. Nhan Nhan, có chăng vì nàng cũng đau như vậy cho nên Phượng Ca mới đớn đau đến như thế Nhan Nhan đừng xảy ra chuyện gì, Phượng Ca rất nhanh, rất nhanh tìm được Nhan Nhan, rất nhanh thôi…. Phong Ca khách điếm Tại biệt viện an tĩnh phía sau cùng nằm trong địa thế của Phong Ca, tụ họp bảy người, năm nam hai nữ. hồng y diễm lệ mị, hoàng y kiều duyên dáng, hai hắc ly lãnh mỹ, thanh y tao nhã, huyền y lạnh lùng cùng với thiếu niên hoa phục rực rỡ. khí lúc này đây của bảy người có thể là trầm trọng đến cực điểm, ngay cả tiếng thở mạnh thôi cũng đủ khiến cho người ta kinh hoàng “ Ảnh Nhất, ngươi là Khanh Khanh trúng đoạn tình vong ưu sau đó nhảy xuống hồ, đến bây giờ chưa có tung tích sao?!” Linh Vân kiềm chế áp lực phẫn nộ trong lòng, trầm giọng hỏi. Ảnh Nhất gật đầu, lại : “ thuộc hạ cùng Ảnh Nhị bị Mạc Ly đánh lừa rời khỏi Dung công tử, sau đó thuộc hạ thấy khả nghi đuổi kịp, nhưng xung quanh Dung công tử ngoại trừ Mạc Ly và Lam Quân Băng ra có rất nhiều ám vệ, dám kinh động bọn họ cho nên thuộc hạ im lặng chờ đợi, sau đó mới biết được Mạc Ly lại là Hàn Thanh đế, đồng thời cũng nhận được tin tức chủ nhân…..” đến đây, Ảnh Nhất thốt nên lời được nữa, ẫn nhẫn phẫn nộ cùng tức giận “ Còn Dung công tử, bị Lam Quân Băng mang về cung, thuộc hạ để lại Ảnh Tam theo dõi, nhất cử nhất động của …” Ảnh Nhị bổ sung “ Khắp cái hồ được Huyết sát các lục tung lên nhưng lại thấy chút tin tức nào của chủ nhân…” Huyền trầm giọng lên tiếng, đáy mắt mảnh lạnh lùng : “ giờ người của ta rải rắp khắp thượng nguồn để tìm tung tích của chủ nhân, nhưng vẫn bặc vô tín” “ Hừ! Băng Lạc cùng Hàn Thanh đế khinh người quá đáng, dám ra tay với chủ nhân cùng Dung công tử, bọ họ chán sống….” Thiếu niên hoa phục, tròn tròn búp bê mặt, là Thanh! Giận giữ lên tiếng “ Thanh bình tĩnh! Chuyện đến mức này, giận dữ cũng chẳng được gì, việc cấp thiết bây giờ là tìm ra chủ nhân”. Khác với mọi người, Hồng có vẻ bình tĩnh hơn, lại : “ lập tức ra lệnh cho tất cả đệ tử của Mị Ảnh các, bằng mọi biện pháp phải tra ra tin tức của chủ nhân” “ Là…” hắc y nhân trong bóng tối lên tiếng, sau đó biến mất….. “ Còn Dung công tử?!” Lam giọng hỏi “ Tạm thời Dung công tử an toàn, nến ta đoán lầm Lam Quân Băng có ý với công tử, cho nên tuyệt đối công tử an toàn vô cùng, giờ chúng ta chỉ có thể cho người thầm bảo vệ công tử mà thôi, tuyệt thể bứt dây động rừng”, Hồng phân tích “ được! đầu tiên phải an toàn đem Phượng Ca ra ngoài, Phượng Ca khi xảy ra chuyện gì, Khanh Khanh nhất định điên mất…” Linh Vân quyết đoán ra lệnh : “ ta tin tưởng, Khanh Khanh nhất định sao, còn Dung Phượng Ca chờ nàng, nàng nhất định quay về”. giờ điều đầu tiên là đón về Phượng Ca, đồng thời tìm giải dược của Đoạn tình vong ưu. “ Linh Vân cũng đúng, với chủ nhân, hơn bất cứ điều gì, Dung công tử chính là quan trọng nhất….” trầm mặc ít như Huyền cũng khỏi lên tiếng ủng hộ Linh Vân “ Ta đương nhiên biết điều đó, nhưng Băng Lạc đế cũng dễ đối phó đừng quên dù chúng ta còn tài giỏi như thế nào, nhưng cao thủ đứng trước thiên binh vạn mã, liệu có thể an toàn mà thoát ra ngoài?!” Hồng cười khổ “ Có lẽ, tạm thời chúng ta dò xét mọi động tĩnh, chờ thời cơ thích hợp…..” Thanh đưa ra ý kiến “ Mị Ảnh các chịu trách nhiệm tìm tung tích của chủ nhân, Huyết sát các phái người bảo bộ Dung công tử, còn lại vận dụng nhân lực tài lực của Lạc vân sơn trang, tìm kiếm giải dược của Đoạn tình vong ưu, Thanh! Ngươi chuyến đến Hải quốc, cho mới Dung Cơ tiền bối về đây…..” Huyền phân phó “ Ân!” Thanh gật đầu “ Lam, sẵn tiện rảnh rỗi, ngươi quấy phá chút mạch máu kinh tế của Băng Lạc cùng Hàn Thanh, khiến cho bọn họ bồi thường chút tổn thất của chúng ta…” Huyền cười nhạt. Lần đầu tiên thấy Huyền cười, bất giác khiến cho mấy kẻ còn lại trong phòng, thầm rùng mình. Đầu gỗ có nguy cơ tức giận! đáng sợ “ tồi, dạo này cơ nghiệp của chủ nhân vững vàng khắp đại lục, nhưng cứ im lặng mà phát triển, lần này đây nổi loạn chút, để cho bọn họ thấy, chúng ta phải dễ chọc…” Lam nhất phái ôn nhã cười, ấm áp như là gió xuân (Dao Dao : Lam huynh chính là thuộc dạng ‘tiếu lý tàng đao’ nguy hiểm, nguy hiểm vô cùng nha >”< ) “ Hồng, chẳng phải tình nhân của ngươi là thiên hạ đệ nhất trộm sao?! gọi vào cung, thâu chút đồ vật, chắc cũng quá khó khăn ?!” Huyền tiếp tục . Hồng nhướng mi nhìn Huyền, thầm giật mình, từ khi nào ngay cả tình nhân bí mật của nàng, tên đầu gỗ này lại biết vậy, nghĩ nghĩ vậy nhưng vẫn lên tiếng : “ ngươi muốn lấy cái gì?!” “ biết! cứ vào trong Hàn Thanh cung, cái nào có giá trị lấy hết cũng sao?!” Huyền cười khẽ, đầu gỗ hôm nay lại cười nhiều như vậy?! phong quét lên từng đợt! Hồng thầm lắc đầu, đầu gỗ thực bị chọc giận rất nặng a, kinh khủng, thực kinh khủng….. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị rút trừu khóe miệng, Huyền chủ ngờ bị chọc giận thái độ chính là như vậy a, quá ư…. khủng bố mà!!